Chương 5.2:
Editor: Mandy Cá Ngừ
Cũng may Văn Diệp Nhiên cũng rất biết điều, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của chủ động chuyển đề tài.
“Biết tại sao cậu ấy ngăn cản dắt em ra ngoài ?”
“Tại sao?” Thẩm Nhã Hinh thắc mắc, lúc ở cong ty, Mạnh Dục Thành bận cỡ nào cũng sẽ để rời khỏi tầm mắt của cơ mà.
“Bởi vì cậu ta muốn em nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của mình.” Văn Diệp Nhiên thở dài, hỏa khí lần này của cậu ấy chắc hề nhỏ đâu nhỉ.
“Có muốn nghe một câu chuyện xưa ?”
“Ừm.”
gái tên Bạch Uyển Minh đó cùng với gia ̀nh mẹ cậu ấy là thế giao, vốn cũng kinh doanh mặt hàng vải, nhưng sau này Gia Vận dưới sự lãnh đạo của Mạnh Dục Thành mà thịnh vượng trở lại, nhưng Bạch thị lại thể gượng dậy nổi, lúc đó Bạch thị nhờ đến Mạnh Dục Thành vẫn khổ sở chống đỡ cho Gia Vận nên chẳng thể giúp gì cho Bạch thị.” Thẩm Nhã Hinh ngờ lại nghe được một câu chuyện nặng nề như thế nên dừng bước chân lại, chăm chú lắng nghe lời kể của Văn Diệp Nhiên.
“Sau khi Bạch thị phá sản thì bố mẹ của Bạch Uyển Minh do chịu phải cú sốc quá lớn mà lần lượt qua đời, chỉ còn lại mỗi mình ấy ́ gắng chống chọi cho sản nghiệp gia truyền của mình, nhưng cũng chỉ được vài năm thì phải bán lại cho người khác.” Văn Diệp Nhiên chỉ chỉ ba toàn nhà thí nghiệm phía trước, “Đó, sản nghiệp gia truyền của ấy vốn nằm ở vị trí đó, sau khi Mạnh Dục Thành mua lại thì xây dựng lên làm nơi thí nghiệm.”
“Phải bán mạng làm việc cho một người đã từng chịu chìa tay giúp đỡ mình tại mảnh đất của tổ tiên, có lẽ chính là suy nghĩ của Bạch Uyển Minh hiện giờ đấy.”
Văn Diệp Nhiên rầu rĩ nói: “Với cách suy nghĩ của Mạnh Dục Thành thì chắc chắn cậu ta sẽ thèm giải thích với Bạch Uyển Minh gì cả, mà cho dù có giải thích thì chưa chắc ta đã chịu tin, sự khổ cực mà năm đó Mạnh Dục Thành phải chịu để chống chọi cho Gia Vận phải ai cũng có thể hiểu được.”
“Chẳng lẽ ấy thể thử giải thích sao? Hai nhà họ là thế giao, chắc chắn ấy và Bạch Uyển Minh đã quen biết từ nhỏ rồi?”
“Cũng chính vì là thế giao, chính vì quen biết nhau từ nhỏ nên mới càng dễ gì tha thứ cho cậu ta!”
Thẩm Nhã Hinh cảm thấy như có gì đó đè lên tim mình vậy, thật khó chịu.
“Cậu ấy từng ủy nhiệm cho Bạch Uyển Minh là vì Bạch thị luôn kiên trì sử dụng nguyên liệu trong nước để tiến hành in ấn nhuộm vải chứ lựa chọn những nguyên liệu cao cấp của nước ngoài, họ tin rằng tài nguyên loài thực vật đùng để nhuộm vải của Đài Loan đủ phong phủ để khai thác rồi, thế thì sao lại phải bỏ gốc lấy ngọn mà kiếm tìm những thứ của nước ngoài chứ!” Văn Diệp Nhiên nói.
“Thế Bạch Uyển Minh có biết ?” Thẩm Nhã Hinh hỏi.
Văn Diệp Nhiên cười khổ nói: “Hiển nhiên là biết rồi, có lẽ cảm giác của ta đối với Mạnh Dục Thành chỉ có hận mà thôi.”
Kết quả cuối cùng của những cuộc đàm phán thương mại hiển nhiên thể tốt được, thế nên Bạch Uyển Minh từ chức, Mạnh Dục Thành cũng chẳng mở miệng giữ chân, cứ thế liên tục hai ngày, vẻ mặt Mạnh Dục Thành còn lạnh lùng hơn ngày thường gấp đôi, Thẩm Nhã Hinh thầm nghĩ thật hổ cùng Bạch Uyển Minh là thế giao mà, cả hai đều lạnh như băng y chang nhau!
Nhân lúc châm trà cho , Thẩm Nhã Hinh dè dặt gọi: “Tổng giám đốc.” Nhuwg Mạnh Dục Thành chẳng thèm đáp lời , lúc này mới chợt nhớ đến ‘hiệp nghị’ mà hai người đã ký kết bằng miệng vào tối hôm qua.
“Dục… Thành…” Nghĩ đến sự ‘ thương chăm sóc’ của đối với vào tối qua, chỉ đành ngoan ngoãn đổi cách xưng hô.
Người đàn ông này có hai tính cách song song nhau sao? Tối hôm qua ép về căn hộ cao cấp của , ăn đến xương cũng chẳng còn, mà giờ thì lại trưng ra cái bộ mặt như thế, ai có thể gán ghép người đàn ông cuồng dã của tối hôm qua với cái người mang vẻ mặt lạnh như băng này với nhau nổi cơ chứ!
Hôm qua ‘bị’ thương săn sóc cũng là vì có ý đồ muốn ngồi xuống nói chuyện giải thích những hiểu lầm giữa với Bạch Uyển Minh mà ra, ai dè lại khiến Mạnh Dục Thành vui, rồi lại đem trở thành điểm tâm hạ hỏa mà đánh chén sạch sẽ, ăn xong rồi còn bị ép phải hứa được kêu là Tổng giám đốc khi chỉ có hai người, còn thì sẽ xem như nghe thấy!
“Hử?” Mạnh Dục Thành nhìn một cái rồi tiếp tục làm việc.
“Nghe thư ký Tống nói là Đào Tử Bình đã ́ch thân chạy đến phòng thí nghiệm để thao tác các bước nhuộm vải nhưng những lô vải đó vẫn ra gì cả.” Lời bình của thư ký Tống quả thật quá dũng mà!!
“Sau đó?”
“Nghe nói Bạch Uyển Minh tự móc tiền túi trả cho chủ vườn đó…”
Mạnh Dục Thành tạm dừng việc tay lại, “Ai nói cho em biết?” có thể khẳng ̣nh Tống Kiến Đông biết chuyện này, nên thể nào là ông ta nói cho biết được.
Last edited by a moderator: 25/5/15