1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thư ký hợp ý của tổng giám đốc - Lâm Ương Ương Full 10c

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3.4:

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Khoái cảm mãnh liệt khiến Thẩm Nhã Hinh ngâm ra tiếng, loại cảm giác chưa từng có này khiến cảm thấy hơi sợ, thể bám vào Mạnh Dục Thành, nức nở cầu xin thương tiếc của .

      “Đừng mà… xin đó…” biết nên kêu dừng lại hay cho nhiều hơn, ngón tay của vẫn cứ ngoan cố ngừng trêu chọc hạt chân trâu của , khơi dậy dục vọng của .

      “Đừng sợ, bảo bối, ở đây.” Mạnh Dục Thành dỗ dành , đem cho những cảm giác tê dại rung động lòng người, cướp toàn bộ năng lực suy nghĩ của .

      Dục vọng càng lúc càng dâng trào, như những giọt nước ngừng trào vào bụng dưới, thể giải thoát được dục vọng, chỉ có thể ngừng vặn vẹo, ngừng run rẩy dưới thân , khát vọng cho nhiều hơn.

      khó chịu...” Nước mắt ủy khuất tuôn rơi, ngón tay lúc nào cũng canh ngay lúc sắp lên đỉnh mà rời khỏi, khiến cho có cảm giác như bị treo giữa trung, lên xuống, khó chịu đến nỗi muốn khóc thành tiếng, Thẩm Nhã Hinh hiểu muốn làm gì, nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng chỉ có thể bám chặt cánh tay , khó chịu cầu xin .

      Thân thể Mạnh Dục Thành bỗng nhiên căng thẳng, chưa từng lộ ra vẻ mặt kiều phong tình như thế, đây là độc chiếm, chỉ thuộc về mình , chỉ của riêng .

      “Bảo bối của ...” hận thể xông vào bên trong ngay lập tức để mà hưởng thụ cảm giác mềm mại của , nhưng đây là đêm đầu tiên của , thể lỗ mãng như thế.

      Ngón tay nhàng tách cánh hoa của ra, ngón tay giữ khẽ nhấn vào hoa huyệt đóng cửa kín mít, ngón tay cái vẫn tiếp tục trêu đùa hạt đậu nhạy cảm của , , huyệt đạo khít khao bao chặt ngón tay của , khẽ đưa tay ra vào qua lại, giúp thích ứng dần.

      “Đừng...” Nơi tư mật bỗng nhiên truyền đến cảm giác kỳ lạ khiến Thẩm Nhã Hinh cứng người, ngón tay thô to cứ từng chút từng chút tiến vào, tuy là đau, nhưng cảm giác rất kỳ quặc.

      Mạnh Dục Thành tạm dừng lại hành động của ngón giữa, khẽ vuốt ve viên trân châu của , đợi đến khi Thẩm Nhã Hinh lại lần nữa rơi vào bể tình dục, lắc mông nghênh hợp , mới lại lần nữa thử tiến vào.

      Cảm giác căng trướng quá lạ lẫm, theo bản năng thít chặt, đổi lại lời an ủi thở ra hơi của Mạnh Dục Thành: “Ngoan, đừng nhúc nhích tùm lum, muốn làm em đau.” Thẩm Nhã Hinh mở to mắt nhìn , trán toàn mồ hôi hột do nhẫn nhịn mà ra, nhẫn nại chờ đợi sẵn sàng của , người đàn ông này nhân lúc mơ màng mà chiếm lấy trái tim cách bá đạo, lại ngang ngược mà đoạt lấy , nhưng lại vào thời khắc quan trọng nhất để ý đến cảm thụ của , tùy ý mà giải tỏa dục vọng của bản thân, cảm thấy ngọt ngào.

      xấu hổ ôm chặt lấy cổ , đem khuôn mặt nóng hổi dán vào lỗ tai , khẽ : “... chút là được.” Còn việc có hiểu được ý của hay có đánh chết cũng có can đảm để mà giải thích đâu.

      Mạnh Dục Thành kinh ngạc bởi e dè nhưng lại xen chút can đảm của , hài lòng cười khẽ, sao có thể nỡ làm cho đau chứ, xấu xa bên tai : “Em mở rộng chân ra chút dễ vào hơn đó.” Thẩm Nhã Hinh khẽ run người, đôi chân mở rộng bỗng tự chủ mà khép chặt lại, động tác này khiến khuôn mặt vốn đỏ như trái gấc của lại càng đỏ thêm, tư thế xấu hổ này lại càng khiến dục vọng của Mạnh Dục Thành như muốn bùng phát.

      Nhìn thân thể nhắn của , nhịn được dùng sức hôn mạnh lên chiếc môi đào của , dùng ngón tay tách cánh hoa của ra, rồi lại dùng ngón khác xoa mạnh lên hạt trân châu nhạy cảm đó.

      “A...” Cảm giác treo giữa trung bỗng chốc biến mất, Thẩm Nhã Hinh cảm thấy bản thân như rơi tự do xuống vực sâu vậy, khoái cảm xông vào mọi nơi cơ thể khiến chịu nổi nữa, mở to miệng cắn lên vai , cả người chịu kiểm soát của nữa, co rút mãnh liệt.

      “Hừm.” Mạnh Dục Thành hừ lạnh tiếng, cắn tí nào, nhưng cũng được khoái cảm mà nhận được, những tránh ra, mà ngược lại còn dùng sức hơn, tàn nhẫn hơn mà chà đạp hạt trân châu đó, đem đến nhiều khoái cảm hơn cho thân thể kiều run rẩy dưới thân, “Bảo bối, hãy kêu ra ngoài , để nghe tiếng ngâm của em.” dụ dỗ , say mê bởi tiếng ngâm kiều của mất rồi.

      Thẩm Nhã Hinh lắc đầu, cả người bám chặt , đỉnh nhọn cưng cứng ngực lướt qua ngực .

      Nhìn vẻ mặt ngừng thay đổi của , Mạnh Dục Thành biết sắp nhận được cao trào đầu tiên trong đời, cười tà ác, co ngón tay lên búng cái mạnh lên hạt trân châu của .

      “A...” Khoái cảm từ bụng dưới như bùng nổ ra khắp nơi, như những tràng pháo bông mãnh liệt vậy, đến mọi ngõ ngách của thân thể.
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4.1:

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Nhất thời như mất ý thức vậy, lúc Thẩm Nhã Hinh thoát khỏi những cơn cao trào vừa ập đến đó Mạnh Dục Thành hôn lên trán , hôn lên những giọt nước bên khóe mắt để ngỏ lời an ủi.

      “Bảo bối, em nhiệt tình.” cười , ngón tay giữa ngừng ra vào ở hoa huyệt , nước dịch của như nước của trái đào tươi vậy, chỉ cần khẽ ấn vài cái là lại tuông trào ra.

      “Làm gì có.” Thẩm Nhã Hinh lấy tay che lại, dám nhìn .

      “ Thật dễ thương, gợi cảm hết chỗ nói.” Mạnh Dục Thành hôn lên lòng bàn tay rồi bướng bỉnh nói, “ Ôm chặt chịu buông, rồi hết lần này đến lần khác xin cho nhiều thêm chút nữa…”

      “ Nói bậy. cần thèm cầu xin , ̣nh rút tay về phản bác lại , nhưng lại bị nhân cơ hội đó mà hôn đến nổi phải thở hổn hển.

      Ngón tay trong hoa huyệt từ hai ngón tăng lên ba ngón mà vẻ mặt của hết lộ ra vẻ thích ứng nào cả, mà còn nghênh hợp khi tăng tốc ngón tay, Mạnh Dục Thành biết đã sẵn sàng đón nhận rồi, vả lại cũng thể nhịn được nữa rồi.

      Mạnh Dục Thành quỳ ở giữa hai chân , ́ ý thong thả chậm rãi gỡ dây nịt và khóa quần của mình, biết nhìn .

      “ Có vừa ý với cái mà em thấy chứ?” lại lần nữa phủ người xuống, tiếp xúc thân mật với , nhìn dáng vẻ xấu hổ quay mặt của , cười rồi nắm cằm xoay qua, “ Xấu hổ gì chứ, rõ ràng hồi nãy nhiệt tình như lửa vậy.” Thẩm Nhả Hinh dám nhúc nhích, nơi giữa hai chân đã bị vật cứng nóng của chống vào, cần nói củng biết đó là gì, nhưng … ngờ nó lại lớn như vậy, thật có thể vào sao?

      Ngượi lại với sự e sợ của , lại say mê với cái cảm giác mềm mại, ấm áp của , hoa huyệt của dính đầy nước mật, trông rất tội nghiệp, mang cho người ta cảm giác muốn phạm tội.

      “ Nhã Hinh.” Mạnh Dục Thành gọi tên , kêu nhìn thẳng vào mắt , “ tin tưởng , đừng sợ.” Của nhỏ như vậy, chỉ khi hoàn toàn tin tường , hoàn toàn thả lỏng thì mới có thể vào thuận lợi được.

      “ Ừm…”

      Thẩm Nhã Hinh gật đầu tùm lum, bàn tay to của nhẹ nhàng vuốt ve khắp người , an ủi sự lo sợ của , khiến dần thả lỏng, tin tưởng vào hơn, thả lòng người hơn.

      “ Thật ngoan.” khen ngợi rồi nắm lấy gậy thịt của mình đưa vào hoa huyệt của .

      Màn dạo đầu lúc này rất co hiệu quả, Thẩm Nhã Hinh khẽ hừ nhẹ một tiếng, cắn chặt môi dưới, chịu đựng sự thâm nhập của , Mạnh Dục Thành còn hơi sức để ̉ vũ sự ngoan ngoãn của nữa, đôi mắt sâu thẩm nhìn chằm chằm vào cảnh tượng nơi mềm mại của dần dần nuốt chửng , hoa huyệt của ngừng co rút, vặn vẹo mà tiếp đón vật to lớn của , đem đến cho một luồng khoái cảm bút nào tả được.

      “ Bảo bối, em thật tuyệt.”

      Lúc vào hết rồi thì Mạnh Dục Thành cuối cùng cũng thở phào, trong thật tuyệt, nơi ấm áp, ẩm ướt này tuyệt vời hơn trong tưởng tượng của , nơi đó của thật hẹp, bị vật to lớn của chèn ép đến cực hạn, đồng thời cũng ép chặt mỗi phân lý tính của .

      Thẩm Nhã Ninh chau mày lại, cảm giác căng trướng ở dưới thân quá chân thật, có gần như có thể cảm nhận được mỗi một nhịp đập của , tuy là đau, nhưng cảm giác rất là kỳ lạ.

      Mạnh Dục Thành bắt đầu thử ra vào, bọc chặt lấy , lúc ra thì ngăn cản sự rời khỏi của , lúc vào thì lại nuốt lấy thật chặt.

      Như là cảm nhận được cơ thể của Thẩm Nhã Hinh vẫn có chút căng thẳng, bàn tay của Mạnh Dục Thành di chuyển đến nơi kết hợp của hai người, nhẹ nhàng xoa nắn cánh hoa của cho đến khi thả lỏng bản thân lần nữa, khóe miệng khẽ ngâm ra tiếng, mới yên tâm tăng tốc.

      “ Có thể rồi..” Cảm nhận được sự chăm sóc ôn tồn của , Thẩm Nhã Hinh khẽ rên thành tiếng.

      Mạnh Dục Thành khẽ gầm nhẹ, thể đè nén dục vọng của mình nữa, “ Bảo bối…” kêu gọi , nâng đùi lên, ngừng thay đổi tư thế của , để đón nhận càng nhiều hơn.

      “ A… Chậm một chút!”

      nhất thời tăng tốc độ lên, khiến theo kịp tiết tấu của nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy ̉ , bị động mà nghênh đón sự xâm nhập mỗi lúc một sâu của , ngừng nhỏ giọng cầu xin sự thương xót của .

      Chỉ tiếc rằng sự mềm yếu của chỉ khiến đàn ông phát thú tính, Mạnh Dục Thành liền ôm lên, để hai chân vòng qua bên hông , nắm lấy mông nâng lên, rồi buông tay ra, để nặng nề ngồi thẳng lên gậy thịt của .

      “ Đừng mà… sâu quá… ” Thẩm Nhã Hinh hét lớn.

      Thật đáng sợ, đâm thẳng vào sâu cơ thể , khiến cho cảm giác như bị cây giáo dài xuyên qua người vậy, khoái cảm kịch liệt hơn cả lúc nãy phút chốc chạy đến mọi ngóc ngách trong cơ thể , chỉ có thể nắm chặt lấy , chỉ có thể rên rỉ thành tiếng, mặc cho sắp xếp, toàn bộ thành kinh chỉ tập trung tại nơi xuyên xỏ qua, khiến thể suy nghĩ được nữa, chỉ có thể đắm chìm trong những cơn khoái cảm sắp ập đến, cảm giác như vĩnh viễn thấy được ́ch vậy.
      Last edited: 21/5/15
      Friendangel2727Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.2:

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      “Đừng mà… sâu quá…” Thẩm Nhã Hinh hét lớn.

      đáng sợ, đâm thẳng vào sâu trong cơ thể , khiến có cảm giác như bị cây giáo dài xuyên qua người vậy, khoái cảm kịch liệt hơn cả lúc nãy phút chốc chạy đến mọi ngóc ngách trong cơ thể , chỉ có thể nắm chặt lấy , chỉ có thể rên rỉ thành tiếng, mặc cho sắp xếp, toàn bộ thần kinh chỉ tập trung tại nơi xuyên xỏ qua, khiến thể suy nghĩ được nữa, chỉ có thể đắm chìm trong những cơn khoái cảm sắp ập đến, cảm giác như vĩnh viễn thấy được đích đến vậy.

      “Em thích mà.” Mạnh Dục Thành vừa thở gấp vừa mỉm cười vạch trần kháng cự thành của , mong đợi trận cao trào sắp đến này, hoa huyệt bắt đầu ngừng co rút, mật dịch cũng bởi tấn công của mà trở thành những bọt trắng li ti.

      được nữa rồi…” Thẩm Nhã Hinh ngừng lắc đầu khóc, nhưng lại như là chê đủ kích thích vậy, cuối đầu ngậm lấy bên đỉnh nhọn của , đùa giỡn nó, khẽ cắn lên nó.

      “A… a………”

      chịu được cái khoái cảm cuồng dã đó nữa, nắm chặt cánh tay , chết mất, chết mất.

      “Bảo bối, bảo bối của …”

      Mạnh Dục Thành khẽ gầm , nặng nề đánh mạnh lên hoa huyệt của , những tiếng ‘phập phập’ bởi đụng chạm da thịt ngừng vang lên, biết sắp đến đỉnh điểm rồi, co rút của càng lúc càng thường xuyên, thậm chí kẹp đến nỗi khiến cảm thấy đau, “Bảo bối, để cùng thưởng thức cao trào của em nhé.” Cùng với mệnh lệnh tà ác đó, Mạnh Dục Thành lại lần nữ nặng nề đánh mạnh vào hoa tâm mềm yếu của , khiến Thẩm Nhã Hinh chịu đựng nỗi mà bật ra tiếng khóc kiều, thở ra hơi, thể tưởng tượng được cảm giác khoái cảm chạy dọc toàn thân, lại lần nữa đạt đến cao trào.”

      đâm mạnh vào hoa huyệt chật hẹp của lần cuối, nâng chiếc đùi thon của lên, hưởng thụ co rút của , khoái cảm dâng trào đến tận não, sau đó gầm tiếng, đem mọi mầm móng của mình chôn sâu vào cơ thể .

      Thẩm Nhã Hinh nằm mơ.

      mơ thấy mình dạo cánh đồng cỏ xanh biếc của châu Phi, xung quanh là những loài động vật hoang dã, có con linh dương nghịch ngợm dễ thương, con hươu cao cổ cao chót vót lặng lẽ gặm lá cây, phía xa xa là hồ nước trong vắt phản chiếu lại những đám mây xanh bầu trời.

      vui vẻ ngắm cảnh đẹp con hà mã chạy đến nhìn chằm chằm, vừa định lui về phía sau con hà mã đó chạy đến đè xuống, bị nó đè đến thở nổi, muốn mở miệng kêu cứu nhưng cố gắng cỡ nào cũng hét ra tiếng được.

      sắp tắt thở mất rồi… suy nghĩ mơ hồ, sau đó cố hết sức vùng vẫy, “A!” Ánh nắng bình minh chiếu sáng cả căn phòng, mọi thứ đều tĩnh lặng như tờ.

      Thẩm Nhã Hinh thở gấp để ổn định lại tâm trạng của mình, sau đó phát cánh tay vắt ngang ngực mình, liền xoay mặt qua, Mạnh Dục Thành bị ồn ào làm tỉnh giấc, mở đôi mắt mông lung nhìn , vui : “Ngủ.” Tiếng hét kinh hoàng còn chưa kịp thoát ra bị cánh tay rắn chắc của Mạnh Dục Thành ôm lấy, còn quên uy hiếp : “Có nhiều tinh lực như vậy nên làm chút chuyện để đốt thời gian thôi.” Mạnh Dục Thành ngủ ngon lành mà bỗng dưng bị tiếng ồn ào làm cho ngủ được, với lại cái cảm giác mất chiếc gối ôm êm ái trong lòng khiến cảm thấy thực vui.

      Thẩm Nhã Hinh bị dọa đến nỗi dám nhúc nhích nữa, từng cảnh tượng của tối hôm qua vẫn trình chiếu trong não bộ của , đến đưa tài liệu cho sẵn tiện thăm bệnh luôn, còn giúp hâm nóng cháo lại… nhưng tại sao cuối cùng lại tiến triển đến bước này rồi chứ? bụm chặt miệng mình lại, ngừng đăm chiêu suy nghĩ xem họ rốt cuộc làm sao mà từ cái tình huống thăm bệnh đơn thuần đó mà ‘quá độ’ sang tình huống kích tình này vậy trời?

      Thẩm Nhã Hinh như con đà điểu vậy, vùi mình vào sâu trong chiếc chăn to bự, tự lẩm bẩm với bản thân: “Đây đều là mơ, phải , tuyệt đối phải …”

      “Xem ra em muốn làm chuyện khác hơn.”

      Giọng trầm thấp của Mạnh Dục Thành vang lên bên tai , cái eo khẽ dùng sức, đem vật cứng nóng vừa thức tỉnh của ép lên đùi , khẽ ma sát bằng những chất ẩm ướt được lưu lại từ bữa kích tình của ngày hôm qua.

      “Đừng!” Thẩm Nhã Hinh dùng cả tay lẫn chân đẩy Mạnh Dục Thành ra, phản đối : “Chỗ đó rất đau.” Hôm qua thông cảm cho việc là lần đầu tiên trầm luân vào bể tình nên chỉ làm lần là tha cho để ngủ rồi, nhưng giờ chỗ đó hình như hơi sưng lên khiến cảm thấy rất khó chịu.

      “Hừm, chỗ nào đau?”

      Mạnh Dục Thành đâu dễ gì tha cho như vậy, dễ dàng kéo sát lại bên người mình rồi làm bộ như muốn giở chăn ra xem.

      chỗ nào đau hết, đừng lộn xộn nữa.”

      Đùa gì chứ, bây giờ trong trạng thái mặc gì hết, giở chăn lên chẳng phải bị thấy hết sao! Nhưng lời của chẳng hề được Mạnh Dục Thành để lọt vào tai, bên tay ôm chặt người , tay còn lại dò thẳng xuống nơi đó của .

      “A…”

      cẩn thận hét lên tiếng khiến Thẩm Nhã Hinh xấu hổ lấy tay che miệng mình lại, sờ chỗ nào vậy trời!

      Mạnh Dục Thành cúi đầu nhìn , ngón tay khẽ chạm vào cánh hoa của , tối hôm qua xuất tinh ở bên trong nên giờ chỉ cần khẽ nhúc nhích liền có chất dịch chảy ra, có lẽ đó là hỗn hợp của .

      “Ngoan, đừng nhúc nhích, để sờ xem chỗ nào bị thương rồi.” với vẻ nghiêm túc.

      đừng sờ lung tung mà.”

      Hơi thở của bắt đầu ổn định rồi, người đàn ông ác ôn này, giả bộ mượn cớ giúp kiểm tra mà quấy rối , lấy dịch của tối hôm qua bôi lên cánh hoa của , khiến mềm nhũn cả người, ngay cả sức lực để mà đẩy ra cũng có.

      “Yên tâm, sờ rất chính xác đó.”

      thế mà hề cảm thấy cắn rứt lương tâm, còn cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ lựng của nữa chứ. Dáng vẻ động tình của gợi cảm, đôi mắt trong veo của ngày thường giờ trở nên mê mang, đôi môi hồng khẽ mở, trông cứ như chờ đợi đến thương vậy.
      Last edited by a moderator: 21/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.3:

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Hơi thở của bắt đầu ổn định nữa, người đàn ông ác ôn này, giả bộ mượn cớ giúp kiểm tra mà quấy rối , lấy chất dịch của tối hôm qua bôi lên cánh hoa của , khiến mềm nhũn cả người, ngay cả sức lực để mà đẩy ra cũng có.

      “Yên tâm, sờ rất chính xác đó.”

      thế mà hề cảm thấy cắn rứt lương tâm, còn cuối đầu nhìn khuôn mặt đỏ lựng của nữa chứ. Dáng vẻ động tình của gợi cảm, đôi mắt trong veo của ngày thường giờ trở nên mê mang, đôi môi hồng khẽ mở, trông cứ như chờ đợi đến thương vậy.

      Cánh hoa mềm mại nở rộ dưới vuốt ve của , để lộ ra nụ hoa bên trong, Mạnh Dục Thành như chăm sóc cho vật trân quý nhất của mình vậy, tỉ mỉ cẩn thận vuốt ve nụ hoa non mềm run rẩy đó, khiến dây thần kinh nhạy cảm của Thẩm Nhã Hinh bị kích thích cách triệt để.

      tiếp xúc thân mật như tối hôm qua khiến cảm thấy vừa lo sợ vừa mong chờ , mang đến niềm vui vô tận cho , khiến bị đắm chìm vào đó , nhưng mới chỉ nhiêu đó thôi mà khiến cánh hoa của có cảm giác đau rát , khó có thể tiếp tục nữa .

      Thần Nhã Hinh hồi hộp cắn chặt môi dưới của mình , yếu ớt cầu xin : “ Quả đau đó , đừng làm được ?” Mạnh Dục Thành thấy dáng vẻ tội nghiệp của nhịn được bật cười : “ chỉ xem em bị thương ở chỗ nào thôi , đừng sợ .”

      Tối hôm qua rất cố gắng kiềm chế bản thân rồi , nhưng mùi vị của quá tuyệt vời , khiến cho lúc sau cũng khống chế được bản thân , phải xác định bị làm cho bị thương mới yên tâm được , khẽ hôn lên trán , lời đảm bảo với : “ hứa làm gì cả, yên tâm .”

      Nhận được lời hứa của , Thầm Nhã Hinh do dự hồi lâu , cuối cùng cũng ngoan ngoãn kéo chăn , mở rộng hai chân ra , “ mau chút .” Trời ạ , để chết quách cho rồi , dáng vẻ khó coi như vậy , sao còn có thể gặp người khác nữa đây !

      Cũng may lần nay /macjnh Dục Thành chịu tha cho , chỉ xem xét cánh hoa bị sưng đỏ của liền rát độ lượng mà bở qua cho , “ Hơi sưng , nhưng cũng may bị rách da , tí nữa đến tiệm thuốc tây mua thuốc thoa lên là được .”

      “ Đừng !” Chẳng lẽ còn muốn đến với mấy người bán thuốc rằng : ngại quá , tôi dúng tục quá độ, xin hỏi có thuốc thoa nào để giảm sưng cánh hoa hay ? muốn bị mất mặt đâu .

      “ Vậy cũng còn cách khác .” Mạnh Dục Thành cười vẻ đầy tính toán .

      “ Cái gì ?” Thẩm Nhã Hinh khờ khạo hỏi .

      Mạnh Dục Thành sáp lại gần lỗ tai khẽ : “ Nghe nước bọt có thể giúp em lành vết thương , chúng ta có thể xem thử xem thế nào .”

      “ Biến thái !” vốn nên hỏi mà .

      “ Haizz” Mạnh Dục Thành tiếc nuối lắc đầu , “ Xem ra em tin vào thành quả nghiên cứu khoa học rồi .”

      Ai tin chứ , nhưng vấn đề là cách đó có thể dùng sao ? Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó , Thẩm Nhã Hinh liền chỉ muốn kiếm cái lỗ để mà chui xuống , đầu óc của rốt cuộc chứa cái gì ở trong vậy trời .

      “ Mau thức dậy , thức dậy , thức dậy là tét vào mông đáy nhé .”

      Tiếng đồng hồ báo thức trẻ con bỗng vang lên làm gián đoạn cuộc tranh luận của hai người , Thẩm Nhã Hinh mặc kệ nụ cười mặt người đàn ông , kéo chăn lên gói chặt cơ thể mình lại , chạy vào phòng tắm .

      Những giọt nước ấm áp ngừng chảy dọc cơ thể , gột sạch mùi vị của và mọi mệt mỏi của tối hôm qua , Thẩm Nhã Phi nhìn vào gương , thấy bản thân có vài vẻ kiều , khỏi nhớ đến dáng vẻ dịu dàng lại cuồng dã của rồi lại mắc cỡ đến nỗi phải lấy tay che mặt cười .

      mạnh mẽ như thế , như chiếc xuồng trong lòng vậy , chỉ có thể trôi theo dòng nước xiếc của , những giọt mồ hôi người đều vì nhẫn nại mà ra , luôn nghĩ đến cảm giác của , xác định thực có được vui vẻ mới tiếp tục .

      Nhưng vừa nghĩ đến quan hệ giữa lại khỏi cảm thấy buồn phiền , phải báo cáo lại với Tổng tài như thế nào đây ? Có khi nào Tổng tài cho rằng phản bội ngài ấy ? Nghĩ đến đây liền quyết định phải với tạm thời cho Tổng tài biết .

      cần biết Mạnh Dục Thành chẳng vui vẻ gì với quyết định này của .

      mà , em quả vẫn chưa suy nghĩ được nên giải thích như thế nào với Tổng tài , mình tạm thời đừng công khai được ?”

      Mạnh Dục Thành nhìn chằm chằm , người phụ nữ ngu ngốc mà ! lo suy nghĩ nên làm thế nào để giữ chân người đàn ông hoàng kim như thôi chứ , ở đó có cái gì chuẩn bị tâm lý ? Nhưng thấy dáng vẻ gấp đến độ muốn khóc của , lại xét đến tính cách đơn thuần của , tạm thời miễn cưỡng đồng ý vậy .

      Nhưng có thời hạn , “ Thấy em tội nghiệp như vậy , cộng thêm việc vị thiết kế sư kia sắp đến Đài Loan , lúc đó rất bận rộn , khoảng thời gian đó dành cho em chuẩn bị tâm lý vậy . Nhưng vị thiết kế sư đó vừa rời khỏi em phải lập tức theo về nhà gặp bố mẹ .”

      “ Hả ? Thế chẳng phải chỉ có tuần thôi sao ?” Thẩm Nhã Khinh đồng ý lắm , thời gian ngắn như thế , sao đủ cho chuẩn bị tâm lý chứ .

      “ Chê ít à ?” Mạnh Dục Thành nhướn mày .

      , , nhiều lắm rồi .” lắc đầu liên tục , chỉ sợ ngay cả thời gian tuần này cũng bị lấy mất , danh tiếng thương trường của người đàn ông này đâu phải biết , nào có dám trả giá với chứ !

      “Ừ .” Mạnh Dục Thành hài lòng gật đầu , tệ , cũng biết điều đó .

      “ Nhưng trước mắt vẫn còn vấn đề khá nghiêm trọng .” Thẩm Nhã Hinh nhăn mặt đưa quần áo của mình cho xem , “ Nhăn hết rồi đây này , kiểu này sao cho mà mặc ra ngoài cho người ta xem cơ chứ ?”
      Last edited by a moderator: 23/5/15
      Friendangel2727Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.4:

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      “Chê ít à?” Mạnh Dục Thành nhướn mày.

      , nhiều, nhiều lắm rồi.” lắc đầu liên tục, chỉ sợ ngay cả thời gian tuần này cũng bị lấy mất, danh tiếng thương trường của người đàn ông này đâu phải biết, nào có dám trả giá với chứ!

      “Ừ.” Mạnh Dục Thành hài lòng gật đầu, tệ, cũng biết điều đó.

      “Nhưng trước mắt vẫn còn vấn đề khá nghiêm trọng.” Thẩm Nhã Hinh nhăn mặt đưa quần áo của mình cho xem, “Nhăn hết rồi đây này, kiểu này sao mà mặc ra ngoài cho người ta xem cơ chứ?”

      “Em là em có thể tự về được mà.” Thẩm Nhã Hinh lảm nhảm .

      “Để em mặt bộ đồ này bắt xe à?” Mạnh Dục Thành liếc nhìn cái, “Em sợ bị lên báo sao?” Quần áo của bởi tối hôm qua quăng tùm lum xuống đất mà nhăn như cải khô vậy, giờ bộ đồ mặc là chiếc áo sơ mi và quần dài của , dễ thương cũng dễ thương thiệt, nhưng mặc ra cho người ngoài xem miễn bàn, cũng định mua bộ khác cho , nhưng có thế nào nữa cũng chịu, chỉ mực đòi về nhà thay.

      “ Cũng đúng. ” Thẩm Nhã Hinh chán nản gật đầu đồng ý, haizz, tại sao luôn dùng bộ dạng vừa thờ ơ vừa tao nhã để chuyện với người khác, nhưng khi chuyện với lại xấu xa như vậy chứ?

      Thẩm Nhã Hinh mở cửa nhà ra, kiếm đôi dép cho Mạnh Dục Thành, “ mang tạm , của ba em, chắc là mang vừa. ”

      dẫn tham quan vòng sao? ”

      “ Tham quan gì chứ, căn nhà chỉ bây lớn, tự xem , em thay đồ. ” phẩy phẩy tay, thay dép xong liền chạy như bay vào phòng ngủ, phải nhân lúc chưa kịp vào đây mà dấu hết mấy con gấu bông đầu giường mới được, nếu nhất định bị cười vào mặt mất.

      Mạnh Dục Thành khẽ đánh giá xung quanh, là căn nhà thích hợp cho người ở, màu sắc của các đồ nội thất đều có vẻ khá cũ, kiểu mẫu cũng mang vẻ cổ điển, đẩu tủ là vài khung ảnh, hình là cặp vợ chồng trung niên ôm lấy Thẩm Nhã Hinh mặc đồng phục, cười rất hiền từ.

      “ Đây là cha mẹ em à? ” Mạnh Dục Thành cầm khung ảnh lên, nhìn bé Thẩm Nhã Hinh thời trung học.

      “ Ừm. ” Đoán rằng có lẽ xem ảnh.

      “ Nghe họ ở Nam Mỹ? ”

      “ Đúng vậy, ba em là tiến sĩ ngành thực vật, mẹ em là tiến sĩ ngành côn trùng, hai người họ cùng đến Amazon nghiên cứu sinh vật rồi. ”

      Tuy rằng họ rất có trách nhiệm mà nuôi dạy đến năm 18 tuổi, nhưng vẫn cảm thấy có chút đơn.

      Mạnh Dục Thành biết rằng cha mẹ là người nổi tiếng trong giới sinh vật học, nhưng Thẩm Nhã Hinh lại theo con đường của cha mẹ , điều này khiến cảm thấy kỳ lạ, “ Em nối nghiệp cha mẹ sao? ”

      “ Cũng phải ... lúc em lên tiểu học bị phát mắc bệnh mù màu, thích hợp với những môn học đó. ”

      chỉ sinh vật học, ngành thiết kế mà thích cũng vì thế mà phải bỏ. “ Em nghĩ mẹ nhất định cảm thấy rất tiếc nuối lúc mẹ thường đợi em lớn lên cùng Nam cực với mẹ, nhưng cuối cùng em lại bị như thế. ” Thẩm Nhã Hinh buồn bã . Nhiều lúc còn cho rằng có lẽ vì bị như thế nên cha mẹ mới thà rằng chạy đến châu Nam Mỹ xa xôi cũng chịu đối mặt với .

      “ Tuy rằng hiểu biết gì về cha mẹ em, nhưng nếu là họ, tự trách bản thân thể đem đến cho con mình DNA tốt. ” Nghe xong lời này, Thẩm Nhã Hinh quỷ quyệt : “ ngờ cũng biết an ủi người khác cơ đấy. ”

      “ Ngốc nghếch. ” Mạnh Dục Thành đến sau lưng , “ Nếu cha mẹ em thương em sao lại gửi gắm em cho cha từ châu Nam Mỹ xa xôi kia chứ? ”

      “ Ừm ... ách, vào đây làm gì? ” ấm áp của phút trước bị thay thế bởi phát Mạnh Dục Thành tiến vào phòng .

      “ Sợ gì chứ? ” Mạnh Dục Thành rất tự nhiên mà đứng phía sau nhìn hai người qua chiếc gương, Thẩm Nhã Hinh cao lắm, chỉ đến đầu vai thôi, dáng người lại con nên trông chỉ bằng nửa trọng lượng của .

      Sợ gì? còn chưa mặc xong quần áo đó! Thẩm Nhã Hinh vừa xấu hổ vừa tức giận lấy nắm đấm lên người , tay còn lại vẫn quên cẩn thận che lấy ngực mình, như là sợ bị lội cảnh xuân vậy.

      Tiếc rằng đối với Mạnh Dục Thành mà chút sức lực đó chẳng là gì, cứ đứng đó cho tha hồ mà đấm, xem như mát xa miễn phí, cũng nhân lúc đó mà quan sát chiếc tủ áo mở của , “ Hèn chi quần áo em mặc đều kỳ cục như vậy, ra là do bị mù màu. ”

      “ Ai chứ, mấy bộ này rất ổn mà, mặc rất thoải mái, quá bó. ” Đáng ghét, lén xem tủ quần áo của thôi chứ còn dám chê bai mắt thẩm mỹ của nữa.

      Chẳng lẽ em để ý rằng những bộ này được quảng cáo dành riêng cho phái nữ U30 sao? ” Mạnh Dục Thành còn ý nhấn mạnh chữ U30 nữa.

      “ Có, có sao? ” Thẩm Nhã Hinh lúng túng hỏi ngược lại, cố gắng nhớ lại tình cảnh khi mua những bộ đồ đó, nhưng tiếc rằng chỉ nhớ được những bẳng chỉ dẫn to đùng mà thôi.

      “ Bữa sau để Y Lâm giúp em sửa soạn lại, lúc nhà thiết kế đó đến Đài Loan còn cần em giúp nữa, muốn thấy cái kiểu này của em đâu. ”

      “ Y Lâm nào? phải là nhà tạo mẫu hung dữ Y Lâm đó chứ? Em chịu đâu, mấy diễn viên ca sĩ vừa ra nghề đều bị ta mắng chửi đến nước mắt chảy dài cả. ” nhớ đến tin của mấy tờ báo lá cải lúc trước, cái người tên Y Lâm đó là nhà tạo mẫu cực kỳ nổi tiếng, mà cũng rất hung dữ, có thể mắng chửi, phê bình người từ đầu tới chân chỉ bằng hơi thở, thế mà vẫn có người khóc lóc cầu xin ta chỉ giáo, mấy người đó quả tự ngược đải bản thân mà!
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      Friendangel2727Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :