1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thư ký hợp ý của tổng giám đốc - Lâm Ương Ương Full 10c

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Lâm, cầu bỏ cái pic giùm tui cái. Cái tên còn hơn cả truyện thế kia tui đọc sao đc.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      @Mẹ Mìn pic lqd hả chị. Cái đó là nguyên phần của 1 chương sao bỏ đc ạ? Để tối Lăng đưa mấy bạn type mới thay text đc chứ giờ phải để pic để mấy bạn đọc vì bên đó để pic mà >_<
      Bỏ đọc đâu có hết chương

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      chị @Mẹ Mìn, bên kia là pic em đăng pic rồi chia cho mấy bạn ấy type xong em thay mà :3. Đến khi thay mất nguồn thôi chị ạ :v :v
      Mẹ Mìn thích bài này.

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      mong là các bạn ấy type nhanh chứ tui bị dị ứng với mấy cái pic bên đó. Khó đọc quá trơi.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.3:

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Cảm nhận được hít thở khó khăn, Mạnh Dục Thành nhịn được cười khẽ và tạm thời buông tha cái miệng nhắn của , vỗ vỗ mặt , “Hít thở, ngốc nghếch”

      Khuôn mặt Thẩm Nhã Hinh đỏ lựng, nửa là vì lửa tình vừa bị đốt lên, nửa là vì thiếu oxi, khẽ há miệng ra mà hít thở, đôi mắt hạnh mông lung nhìn chằm chằm, cảm giác kỳ lạ trong cơ thể khiến khẽ động đậy thân mình,

      là… vì muốn cho có được lần đầu tiên tốt đẹp, cố gắng nhẫn nhịn lắm rồi, thế mà còn lộ ra bộ dáng dễ thương như vậy, khiến Mạnh Dục Thành phải cười khổ mà nhịn lấy dục vọng sắp bùng nổ của mình.

      Cái miệng nhắn của bị hôn đến hơi sưng đỏ lên, còn hơi long lanh ánh nước nữa, hôn lên môi , bàn tay to phủ lên nơi gò cao của , cách lớp áo mà xoa nắn.

      “Đừng...” Thẩm Nhã Hinh muốn phản kháng nhưng lại bị cái hôn của làm cho mê hoặc, đợi đến lúc buông ra lần nữa, áo sơ mi rời khỏi người từ đời nào rồi, người cũng chỉ còn mỗi chiếc quần dài mà thôi.

      Biết rằng có khả năng ngăn cản được hành động của Mạnh Dục Thành, Thẩm Nhã Hinh chỉ đành lấy tay che hai mắt lại, nhìn mắc cỡ nữa rồi chứ, thân thể chưa bao giờ bị người ta thấy hết là như thế nào trong mắt đây, dám nghĩ tiếp nữa.

      Hành động trẻ con của khiến khẽ cười, Mạnh Dục Thành rất hiểu tâm lý con người, nếu hỗ trợ của thị giác, chỉ dùng thân thể để cảm nhận thân thể nhạy cảm hơn bình thường gấp nhiều lần, cố ý sáp lại gần cổ , dùng hơi thở nóng rực của mình phà vào làn da non mịn của .

      Quả nhiên, Thẩm Nhã Hinh khẽ rùng mình rên lên: “Á...”. bị tiếng kêu kiều của bản thân dọa phải, sau đó lập tức cắn chặt môi dưới, sợ mình lại phát ra cái tiếng rên kỳ lạ đó nữa.

      Tiếc rằng Mạnh Dục Thành đâu dễ gì cho được như ý, bàn tay to lớn nóng hổi phủ lên ngực , tà ác dùng đầu ngón tay trêu chọc đỉnh núi của , ngực của đẹp, đầy đặn, mịn màng như ngọc, còn phảng phất mùi vị của riêng nữa.

      Thẩm Nhã Hinh kìm chế được bật ra tiếng thở dốc liên tục, hoàn toàn thể đoán được hành động tiếp theo của là gì, chỉ có thể cảm nhận được ngón tay thô ráp kẹp chặt lấy đỉnh nhọn của mà trêu đùa.

      “Đừng.” nhịn được mở to hai mắt ra gặp ngay ánh mắt sây thẳm của .

      vẫn nhẫn nhịn, ràng hành động cảu kiêng nể gì rồi, thế mà vẫn cảm nhận được kiềm chế bản thân, dùng dục vọng của đốt cháy , còn có đường mà chạy trốn, lĩnh ngộ này khiến khẽ co rụt người lại, biết mình bị dẫn đến nơi nào mất.

      “Em thích đấy.” Mạnh Dục Thành hiểu được run sợ của , hôn lên cổ , để lại đóa hoa đỏ thắm làn da mềm mại như trẻ con của , sau đó ngậm lấy đỉnh nhọn của , dưới giọng rên khe khẽ của , cho có cơ hội chạy thoát, dùng môi lưỡi của mình thương đỉnh núi của , liếm láp, kéo qua kéo lại, thậm chí còn khẽ cắn nó.

      tuyệt quá mà.” khẽ tán thưởng và nhìn nụ hoa mềm mại dần dần trở nên đứng thẳng lên thành hạt trân châu màu hồng phấn tuyệt đẹp.

      Thẩm Nhã Hinh mắc cỡ muốn chết, phải biết gì hết về tình dục, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình trần truồng như thế cho người khác thưởng thức, rất muốn dừng lại đừng làm nữa, nhưng cảm giác lạ lẫm cứ dâng trào trong cơ thể , khiến kềm được bản thân mà ngâm nga ra những tiếng rên ngọt ngào lọt vào tai .

      Mạnh Dục Thành say mê nhìn , nhất định biết dáng vẻ động tình của mình dễ thương cỡ nào đâu, cúi đầu ngậm lấy môi , bàn tay to thuận theo làn da mềm mại ở eo trượt xuống phía dưới, vuốt ve cái mông đầy đặn, rồi lại lướt qua chiếc bụng dưới bằng phẳng, xuống nơi giữa hai chân .

      Cảm giác nơi đầu ngón tay khiến khóe mắt Mạnh Dục Thành khẽ lóe, “Ướt rồi sao.” cố ý đưa ngón tay toàn mật dịch đến trước mắt .

      “Nào, nào có chứ!” cứng miệng phản bác, rồi lại ngâm thành tiếng dưới hành động khác của ngón tay : “A...” Ngón tay thon dài trêu đùa cánh hoa ẩm ướt của , tìm kiếm nơi nhạy cảm nhất của , tầm mắt khóa chặt khuôn mặt nhắn của , bỏ sót vẻ mặt nào của cả.

      Thẩm Nhã Hinh nhịn được muốn khép chặt chân lại, nhưng đôi chân thon dài trắng nõn lại bị dùng sức tách ra để dễ ‘làm việc’ hơn.

      Khoái cảm mãnh liệt khiến Thẩm Nhã Hinh ngâm ra tiếng, loại cảm giác chưa từng có này khiến cảm thấy hơi sợ, thể bám vào Mạnh Dục Thành, nức nở cầu xin thương tiếc của .

      “Đừng mà... xin đó...” biết nên kêu dừng lại hay cho nhiều hơn, ngón tay của vẫn cứ ngoan cố ngừng trêu chọc hạt trân châu của , khơi dậy dục vọng của .

      “Đừng sợ, bảo bối, ở đây.” Mạnh Dục Thành dỗ dành , đem cho những cảm giác tê dại rung động lòng người, cướp toàn bộ năng lực suy nghĩ của .

      Dục vọng càng lúc càng dâng trào, như những giọt nước ngừng trào vào bụng dưới, thể giải thoát được dục vọng, chỉ có thể ngừng vặn vẹo, ngừng run rẩy dưới thân , khát vọng cho nhiều hơn.
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :