Chương 2.2:
Editor: Mandy Cá Ngừ
kiên trì thường ngày của Mạnh Dục Thành đều bị ‘ đơn’ ngồi mình trong tròng trà nước làm cho tan rã, thôi, về việc công ấy vốn đáng bị đối xử như thế, còn về tư… Văn Diệp Nhiên đưa tin tức đầu tiên về cho , quả là con của bạn thân mẹ , vẫn là nên quan tâm chăm sóc cho chút.
Thẩm Nhã Hinh bỗng cảm thấy có chút mờ mịt, là an ủi hay cổ vũ thế? tin là tốt bụng như vậy, quay lưng lại chùi nước mắt rồi giọng : “Nếu Tổng giám đốc muống uống cà phê tôi xuống lầu mua dùm vậy.”
Nhận ra hề nghe lọt chữ nào hết khiến Mạnh Dục Thành hừ lạnh: “ ai cho biết là tôi ghét mùi cà phê sao?”
“Hả?” ngơ ngác nhìn , ghét mùi cà phê sao? Thế sao chị thư ký đó còn dặn phải chọn ly thơm ngon nhất cho Tổng giám đốc…
“Nên cái máy hư hai năm rồi mà vẫn chưa có người đến sửa, bởi vì ai ngốc đến mức đó.” Mạnh Dục Thành lơ cảm giác kỳ lạ trong lòng, cố gắng giúp thấy được . d*đ*l*q*đ
Nhìn lý lịch của cũng đủ biết chưa từng trải qua sóng gió to lớn nào cả, vừa tốt nghiệp liền cực kỳ thuận lợi mà vào được tổng công ty làm việc, với cái tính ngơ ngác đơn thuần lại hoạt bát đáng của , rồi lại cộng thêm quan hệ của mẹ nữa, nhất định là lúc ở tổng công ty luôn được ông cha già của quan tâm bảo vệ hết mình rồi.
Thẩm Nhã Hinh chưa kịp xoay người lại nước mắt tuông rơi ào ào, phải là chưa từng chịu đựng ức hiếp của đồng nghiệp, lúc mới đến tổng công ty cũng có người luôn này nọ phía sau , thậm chí còn có người nghi ngờ là con riêng của Tổng giám đốc nữa, nhưng những ý thù địch đó đều bị dùng bản tính hòa đồng của mình hóa giải, nhưng lần này hiểu tại sao giữa và mọi người lại có khoảng cách quá lớn, có cố gắng cỡ nào cũng thể bước qua được cái lỗ hổng đó.
“Tôi ngốc lắm đúng ?” Dù sao cũng khóc rồi, nên cũng chẳng thèm che giấu nữa, người muốn xe trò hề của đâu có ít, giờ có thêm người nữa cũng chẳng sao.
“Cũng đến nỗi quá ngốc, ít ra còn biết tự kiểm điểm lại mình cơ mà.” Mấy giọt nước mắt mặt chướng mắt, Mạnh Dục Thành nhịn được giơ tay giúp lau , có lẽ đả kích mà chịu đựng quá lớn nên hề phản đối hành động vượt quá mức của .
“Tôi chỉ là muốn hòa hợp với mọi người chút thôi, làm nhiều chút cũng sao, nhưng….” d()đ()l()q()đ Thẩm Nhã Hinh tiếp nữa, chỉ đứng đó cắn chặt môi mình để khóc nấc thành tiếng.
“Khóc gì chứ?” Nước mắt càng lau càng nhiều, Mạnh Dục Thành trực tiếp nắm lấy cằm , ép nhìn thẳng vào mặt :
“Chỉ có tí chuyện này mà cũng khóc, rốt cuộc học được cái gì ở tổng công ty vậy?” cặp lông mi cong dài vẫn còn đọng những giọt nước long lanh, Thẩm Nhã Hinh giật mình chớp chớp mắt, thể nhìn thẳng vào mắt , tay khá dùng sức nên nhất thời bị nhốt giữa vào bước tường phía sau lưng, nhúc nhích được.
“Tôi chỉ là muốn hòa hợp được với tất cả mọi người mà thôi.”
“Việc nên làm đừng có làm biếng, việc nên từ chối làm đừng có nhận, đừng để người ta cho rằng Tổng tài đưa thư ký vô dụng đến đây.” Ngữ khí của Mạnh Dục Thành lãnh đạm mà bình tĩnh, nhưng trong lòng lại run động vì đứng quá gần với .
Cánh môi bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, lại bị hành động cắn môi của lúc nãy mà đỏ chót lên, trông rất kiều diễm ướt át, tự chủ mà dùng ngón tay vuốt cánh môi , cảm giác mềm mịn đến tả nổi.
Thẩm Nhã Hinh bị hành động của làm cho đứng hình, tư thế của quá mức cường ngạnh, bị vây ở cái gian mà tạo ra, hít ra thở vào đều nồng đậm mùi vị riêng của , cặp mắt đen láy lấp lánh thứ cảm xúc mà nhìn hiểu.
“Tôi phải đồ vô dụng.” chỉ có thể phản kháng theo bản năng, thanh yếu ớt như là than thở, sao lại đứng gần như thế chứ? Đáng lẽ ô phải đẩy ra mới đúng.
“Thế hãy chứng minh cho tôi xem.” như là nỡ buông tay vậy, đầu ngón tay lưu luyến vuốt ve cánh môi hồng nhuận của .
Được thôi, thừa nhận quả có sức hút đặc biệt với , nếu sao lại giống như cấp đứng đắn, ở trong phòng trà nước quấy rối nhân viên của mình chứ?
xuất của dễ dàng phá vỡ nhiều điều lệ mà kiên trì tuân theo bấy lâu nay, đây là ma phép gì sao? Bởi vì từ chối quá nhiều phụ nữ, ông trời nhìn lọt mắt mắt, quyết định trừng phạt ?
Mạnh Dục Thành nghĩ rằng e là chỉ có lý do này mới tạm thời thuyết phục được , là công bằng mà, động lòng rồi, nhưng trong ánh mắt của chỉ có vô lực là hoảng loạn, nên dọa , dư thời gian và thủ đoạn nên cũng chẳng sợ chạy mất.
Mạnh Dục Thành thản nhiên thu tay về, bình tĩnh như là chưa xảy ra chuyện gì cả, nếu làm suy nghĩ của mình rồi tiếp theo thực từng bước theo kế hoạch được đặt ra, để rơi vào cái bẫy ngọt ngào mà đặt sẵn, gấp gì chứ, niềm vui đuổi bắt phải từ từ mà hưởng thụ.
Đón lấy ánh mắt mông lung mù mờ của trước mặt, vui vẻ tuyên bố vận mệnh tương lai của :”Từ hôm nay trở , dọn đến ngồi trong phòng Tổng giám đốc, ngoài ra, pha ly trà cho tôi.”
Haizz…đây biết là lần thở dài thứ mấy của Thẩm Nhã Hinh chiếc ghế da êm ái, rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao lại từ người chạy vắt luôn bị mọi người ăn hiếp bỗng nhiên trở thành thư ký riêng của Tổng giám đốc vậy? chênh lệch này quá lớn, nhất thời chưa thể thích ứng được.
Chỗ ngồi mà lúc trước thư ký Tống phân cho quá , chiếc đèn cái bàn đó còn lúc tắt lúc mở chớp chớp liên tục, bây giờ… nhìn quanh vòng, phòng làm việc của Tổng giám đốc vốn được chia làm ba gian, bên trong cùng là phòng nghỉ riêng, ở giữa là phòng làm việc hằng ngày, còn ngoài cùng chính là phòng tiếp khách mà ngồi đây.
Rất ràng là nơi này chưa từng có thư ký nào được ngồi cả, bởi vì tận mắt chứng kiến thư ký Tống vừa mang vẻ mặt thể tin nổi vừa đứng chỉ huy người ta đem cái bàn làm việc chiếc ghế da mới toanh đến, vốn muốn lấy chiếc ghế da khoa trương như vậy, nhưng khi chạy kiếm Mạnh Dục Thành xin đổi lại chiếc ghế hơn chỉ quăng cho ánh mắt ‘Im miệng, mau chóng ngoan ngoãn làm việc’ liền dám nhắc đến chiếc ghế lần thứ hai nữa, im lặng cam chịu mà ngồi lên chiếc ghế xa hoa thứ ba của công ty.
Trong công ty, chiếc ghế của Tổng giám đốc ngồi hiển nhiên là chiếc ghế xa hoa xa xỉ nhất, cũng vừa mới biết được ra ghế da cũng có loại sánh ngang được với giá của chiếc xe hơi!
Xếp thứ hai chính là chiếc ghế của Tống Kiến Đông, sau khi biết được tin này khỏi nhìn ông ta với cặp mắt khác xưa, đồng thời cũng sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là thể dựa vào bề ngoài đánh giá người khác, nếu với năng lực của ông ấy mà muốn chỉnh đốn dễ như trở bàn tay, nhưng thực tế ngoài việc phân cho chỗ ngồi tệ hết chỗ ông ấy cũng chưa hề đưa ra đề nghị hợp lý nào với cả, mà ông ấy còn lặng lẽ giúp đỡ vào lúc bị mọi người ăn hiếp nữa.
kông phải là chưa từng học qua môn tâm lý học, cho dù lúc học môn này đa số thời gian đều nằm dài mặt bàn mà chảy nước miếng, nhưng ý nghĩa của chiếc ghế ngồi vẫn còn nhớ, nhưng tại sao Mạnh Dục Thành lại đưa vào phòng Tổng giám đốc ngồi và còn cho ngồi chiếc như thế?
Thẩm Nhã Hinh thể đoán được rốt cuộc Mạnh Dục Thành suy nghĩ cái gì nữa, nếu thích nên cố ý chuyển chỗ đến ngồi chỗ gần hơn để tiện xuống tay, nhưng cũng mấy ngày rồi, sao lại có động tĩnh gì hết! Vả lại cũng đâu phải loại con có vẻ đẹo tuyệt trần gì đâu, so với những thư ký bên ngoài cùng lắm chỉ thuộc hàng thanh thú mà thôi.
Thở dài mở cuốn sổ ghi chép mà thường xuyên mang bên người ra, đặt bút viết” có tiếp xúc” lên ô dành cho ngày hôm nay.
Thẩm Nhã Hinh nghĩ thầm, được chuyển đến ngồi tại phòng làm việc Tổng giám đốc cũng tốt, như thế có thể quan sát tình hình của Mạnh Dục Thành đối với giới nữ, dù sao nữa vị trí cũ mà ngồi cách quá xa, thậm chí còn từng nghĩ đến chuyện có nên đem ống nhóm theo nữa
Nhưng cũng nửa tháng rồi, quyển số ghi chép của phải ghi là” có tiếp xúc” là”tám về công việc”, tí xíu thông tin có ích nào cũng chẳng tìm ra.
, cũng hẳn…hình ảnh tại phòng trà nước ngày hôm đó lại lần nữa trôi vào dòng suy nghĩ của Thẩm Nhã Hinh, làm lại lần nữa đỏ bừng cả mặt vì mắc cỡ, ngón tay mang cảm giác mát lạnh của chế trụ lại khả năng phản kháng của , dùng ngón cái vuốt ve đôi môi của , kêu hãy chứng minh cho xem.
Rốt cuộc có nên đem chuyện lần đó báo cáo lại với Tổng tài đây? Có khi nào rất thường xuyên như vậy ta? Ở nơi người làm những hành động thân mật với thư ký nữa? Nhất định là , ấy phải loại người đó!
Bị suy nghĩ của bản thân làm cho rối rắm cả lên, Thẩm Nhã Hinh thể ngăn mình đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, nếu hôm đó là người khác ở phòng trà nước, có phải ấy cũng như thế ? Dùng những lời lãnh đạm để khích lệ ấy, rồi vuốt ve môi của ấy, thậm chí…thậm chí là hôn ấy?
Last edited by a moderator: 11/5/15