1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thư ký hợp ý của tổng giám đốc - Lâm Ương Ương Full 10c

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.2:

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      kiên trì thường ngày của Mạnh Dục Thành đều bị đơn’ ngồi mình trong tròng trà nước làm cho tan rã, thôi, về việc công ấy vốn đáng bị đối xử như thế, còn về tư… Văn Diệp Nhiên đưa tin tức đầu tiên về cho , quả là con của bạn thân mẹ , vẫn là nên quan tâm chăm sóc cho chút.

      Thẩm Nhã Hinh bỗng cảm thấy có chút mờ mịt, an ủi hay cổ vũ thế? tin là tốt bụng như vậy, quay lưng lại chùi nước mắt rồi giọng : “Nếu Tổng giám đốc muống uống cà phê tôi xuống lầu mua dùm vậy.”

      Nhận ra hề nghe lọt chữ nào hết khiến Mạnh Dục Thành hừ lạnh: “ ai cho biết là tôi ghét mùi cà phê sao?”

      “Hả?” ngơ ngác nhìn , ghét mùi cà phê sao? Thế sao chị thư ký đó còn dặn phải chọn ly thơm ngon nhất cho Tổng giám đốc…

      “Nên cái máy hư hai năm rồi mà vẫn chưa có người đến sửa, bởi vì ai ngốc đến mức đó.” Mạnh Dục Thành lơ cảm giác kỳ lạ trong lòng, cố gắng giúp thấy được . d*đ*l*q*đ

      Nhìn lý lịch của cũng đủ biết chưa từng trải qua sóng gió to lớn nào cả, vừa tốt nghiệp liền cực kỳ thuận lợi mà vào được tổng công ty làm việc, với cái tính ngơ ngác đơn thuần lại hoạt bát đáng của , rồi lại cộng thêm quan hệ của mẹ nữa, nhất định là lúc ở tổng công ty luôn được ông cha già của quan tâm bảo vệ hết mình rồi.

      Thẩm Nhã Hinh chưa kịp xoay người lại nước mắt tuông rơi ào ào, phải là chưa từng chịu đựng ức hiếp của đồng nghiệp, lúc mới đến tổng công ty cũng có người luôn này nọ phía sau , thậm chí còn có người nghi ngờ là con riêng của Tổng giám đốc nữa, nhưng những ý thù địch đó đều bị dùng bản tính hòa đồng của mình hóa giải, nhưng lần này hiểu tại sao giữa và mọi người lại có khoảng cách quá lớn, có cố gắng cỡ nào cũng thể bước qua được cái lỗ hổng đó.

      “Tôi ngốc lắm đúng ?” Dù sao cũng khóc rồi, nên cũng chẳng thèm che giấu nữa, người muốn xe trò hề của đâu có ít, giờ có thêm người nữa cũng chẳng sao.

      “Cũng đến nỗi quá ngốc, ít ra còn biết tự kiểm điểm lại mình cơ mà.” Mấy giọt nước mắt mặt chướng mắt, Mạnh Dục Thành nhịn được giơ tay giúp lau , có lẽ đả kích mà chịu đựng quá lớn nên hề phản đối hành động vượt quá mức của .

      “Tôi chỉ là muốn hòa hợp với mọi người chút thôi, làm nhiều chút cũng sao, nhưng….” d()đ()l()q()đ Thẩm Nhã Hinh tiếp nữa, chỉ đứng đó cắn chặt môi mình để khóc nấc thành tiếng.

      “Khóc gì chứ?” Nước mắt càng lau càng nhiều, Mạnh Dục Thành trực tiếp nắm lấy cằm , ép nhìn thẳng vào mặt :
      “Chỉ có tí chuyện này mà cũng khóc, rốt cuộc học được cái gì ở tổng công ty vậy?” cặp lông mi cong dài vẫn còn đọng những giọt nước long lanh, Thẩm Nhã Hinh giật mình chớp chớp mắt, thể nhìn thẳng vào mắt , tay khá dùng sức nên nhất thời bị nhốt giữa vào bước tường phía sau lưng, nhúc nhích được.

      “Tôi chỉ là muốn hòa hợp được với tất cả mọi người mà thôi.”

      “Việc nên làm đừng có làm biếng, việc nên từ chối làm đừng có nhận, đừng để người ta cho rằng Tổng tài đưa thư ký vô dụng đến đây.” Ngữ khí của Mạnh Dục Thành lãnh đạm mà bình tĩnh, nhưng trong lòng lại run động vì đứng quá gần với .

      Cánh môi bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, lại bị hành động cắn môi của lúc nãy mà đỏ chót lên, trông rất kiều diễm ướt át, tự chủ mà dùng ngón tay vuốt cánh môi , cảm giác mềm mịn đến tả nổi.

      Thẩm Nhã Hinh bị hành động của làm cho đứng hình, tư thế của quá mức cường ngạnh, bị vây ở cái gian tạo ra, hít ra thở vào đều nồng đậm mùi vị riêng của , cặp mắt đen láy lấp lánh thứ cảm xúc mà nhìn hiểu.

      “Tôi phải đồ vô dụng.” chỉ có thể phản kháng theo bản năng, thanh yếu ớt như là than thở, sao lại đứng gần như thế chứ? Đáng lẽ ô phải đẩy ra mới đúng.

      “Thế hãy chứng minh cho tôi xem.” như là nỡ buông tay vậy, đầu ngón tay lưu luyến vuốt ve cánh môi hồng nhuận của .

      Được thôi, thừa nhận quả sức hút đặc biệt với , nếu sao lại giống như cấp đứng đắn, ở trong phòng trà nước quấy rối nhân viên của mình chứ?

      xuất của dễ dàng phá vỡ nhiều điều lệ mà kiên trì tuân theo bấy lâu nay, đây là ma phép gì sao? Bởi vì từ chối quá nhiều phụ nữ, ông trời nhìn lọt mắt mắt, quyết định trừng phạt ?

      Mạnh Dục Thành nghĩ rằng e là chỉ có lý do này mới tạm thời thuyết phục được , công bằng mà, động lòng rồi, nhưng trong ánh mắt của chỉ có vô lực là hoảng loạn, nên dọa , dư thời gian và thủ đoạn nên cũng chẳng sợ chạy mất.

      Mạnh Dục Thành thản nhiên thu tay về, bình tĩnh như là chưa xảy ra chuyện gì cả, nếu làm suy nghĩ của mình rồi tiếp theo thực từng bước theo kế hoạch được đặt ra, để rơi vào cái bẫy ngọt ngào mà đặt sẵn, gấp gì chứ, niềm vui đuổi bắt phải từ từ mà hưởng thụ.

      Đón lấy ánh mắt mông lung mù mờ của trước mặt, vui vẻ tuyên bố vận mệnh tương lai của :”Từ hôm nay trở , dọn đến ngồi trong phòng Tổng giám đốc, ngoài ra, pha ly trà cho tôi.”

      Haizz…đây biết là lần thở dài thứ mấy của Thẩm Nhã Hinh chiếc ghế da êm ái, rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao lại từ người chạy vắt luôn bị mọi người ăn hiếp bỗng nhiên trở thành thư ký riêng của Tổng giám đốc vậy? chênh lệch này quá lớn, nhất thời chưa thể thích ứng được.

      Chỗ ngồi mà lúc trước thư ký Tống phân cho quá , chiếc đèn cái bàn đó còn lúc tắt lúc mở chớp chớp liên tục, bây giờ… nhìn quanh vòng, phòng làm việc của Tổng giám đốc vốn được chia làm ba gian, bên trong cùng là phòng nghỉ riêng, ở giữa là phòng làm việc hằng ngày, còn ngoài cùng chính là phòng tiếp khách mà ngồi đây.

      Rất ràng là nơi này chưa từng có thư ký nào được ngồi cả, bởi vì tận mắt chứng kiến thư ký Tống vừa mang vẻ mặt thể tin nổi vừa đứng chỉ huy người ta đem cái bàn làm việc chiếc ghế da mới toanh đến, vốn muốn lấy chiếc ghế da khoa trương như vậy, nhưng khi chạy kiếm Mạnh Dục Thành xin đổi lại chiếc ghế hơn chỉ quăng cho ánh mắt ‘Im miệng, mau chóng ngoan ngoãn làm việc’ liền dám nhắc đến chiếc ghế lần thứ hai nữa, im lặng cam chịu mà ngồi lên chiếc ghế xa hoa thứ ba của công ty.

      Trong công ty, chiếc ghế của Tổng giám đốc ngồi hiển nhiên là chiếc ghế xa hoa xa xỉ nhất, cũng vừa mới biết được ra ghế da cũng có loại sánh ngang được với giá của chiếc xe hơi!

      Xếp thứ hai chính là chiếc ghế của Tống Kiến Đông, sau khi biết được tin này khỏi nhìn ông ta với cặp mắt khác xưa, đồng thời cũng sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là thể dựa vào bề ngoài đánh giá người khác, nếu với năng lực của ông ấy mà muốn chỉnh đốn dễ như trở bàn tay, nhưng thực tế ngoài việc phân cho chỗ ngồi tệ hết chỗ ông ấy cũng chưa hề đưa ra đề nghị hợp lý nào với cả, mà ông ấy còn lặng lẽ giúp đỡ vào lúc bị mọi người ăn hiếp nữa.

      kông phải là chưa từng học qua môn tâm lý học, cho dù lúc học môn này đa số thời gian đều nằm dài mặt bàn mà chảy nước miếng, nhưng ý nghĩa của chiếc ghế ngồi vẫn còn nhớ, nhưng tại sao Mạnh Dục Thành lại đưa vào phòng Tổng giám đốc ngồi và còn cho ngồi chiếc như thế?

      Thẩm Nhã Hinh thể đoán được rốt cuộc Mạnh Dục Thành suy nghĩ cái gì nữa, nếu thích nên cố ý chuyển chỗ đến ngồi chỗ gần hơn để tiện xuống tay, nhưng cũng mấy ngày rồi, sao lại có động tĩnh gì hết! Vả lại cũng đâu phải loại con có vẻ đẹo tuyệt trần gì đâu, so với những thư ký bên ngoài cùng lắm chỉ thuộc hàng thanh thú mà thôi.

      Thở dài mở cuốn sổ ghi chép mà thường xuyên mang bên người ra, đặt bút viết” có tiếp xúc” lên ô dành cho ngày hôm nay.

      Thẩm Nhã Hinh nghĩ thầm, được chuyển đến ngồi tại phòng làm việc Tổng giám đốc cũng tốt, như thế có thể quan sát tình hình của Mạnh Dục Thành đối với giới nữ, dù sao nữa vị trí cũ mà ngồi cách quá xa, thậm chí còn từng nghĩ đến chuyện có nên đem ống nhóm theo nữa

      Nhưng cũng nửa tháng rồi, quyển số ghi chép của phải ghi là” có tiếp xúc” là”tám về công việc”, tí xíu thông tin có ích nào cũng chẳng tìm ra.

      , cũng hẳn…hình ảnh tại phòng trà nước ngày hôm đó lại lần nữa trôi vào dòng suy nghĩ của Thẩm Nhã Hinh, làm lại lần nữa đỏ bừng cả mặt vì mắc cỡ, ngón tay mang cảm giác mát lạnh của chế trụ lại khả năng phản kháng của , dùng ngón cái vuốt ve đôi môi của , kêu hãy chứng minh cho xem.

      Rốt cuộc có nên đem chuyện lần đó báo cáo lại với Tổng tài đây? Có khi nào rất thường xuyên như vậy ta? Ở nơi người làm những hành động thân mật với thư ký nữa? Nhất định là , ấy phải loại người đó!

      Bị suy nghĩ của bản thân làm cho rối rắm cả lên, Thẩm Nhã Hinh thể ngăn mình đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, nếu hôm đó là người khác ở phòng trà nước, có phải ấy cũng như thế ? Dùng những lời lãnh đạm để khích lệ ấy, rồi vuốt ve môi của ấy, thậm chí…thậm chí là hôn ấy?
      Last edited by a moderator: 11/5/15
      Friendangel2727Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.3:

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Bị suy nghĩ của bản thân làm cho rối rắm cả lên, Thẩm Nhã Hinh thể ngăn mình đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, nếu hôm đó là người khác ở phòng trà nước, có phải ấy cũng như thế ? Dùng những lời lạnh nhạt để kích lệ ấy, rồi vuốt ve môi của ấy, thậm chí… thậm chí là hôn ấy?

      Chỉ mới suy nghĩ thôi cũng có cảm giác như bị cái gì đó ép chặt lấy lồng ngực của mình vậy, khiến thể hít thở được, vì để thoát khỏi cái cảm giác tồi tệ đó, Thẩm Nhã Hinh quyết định lôi miếng vải ra rồi bắt đầu lau chùi phòng khách.

      Tống Kiến Đông vừa đẩy cửa bước vào liền thấy cảm đứng chiếc bàn, cố gắng thò tay lau cho bằng được cái góc khuất nóc tủ.

      làm gì thế? Mau leo xuống.” Ông cau mày xoay người lại, ông đứng ở vị trí này gần như có thể thấy được màu của chiếc quần lót mặc luôn rồi, là người con sao lại cẩn thận như vậy chứ?

      “Tôi muốn chùi chỗ đó tí, sắp xong rồi, dơ quá thôi!” Thẩm Nhã Hinh cố hết sức nhón chân lên, rốt cuộc là ai thiết kế cái tủ này thế? Nhiều chỗ điêu khắc như vậy, toàn dùng để chứa bụi mà! Vả lại mấy người dọn vệ sinh thường ngày chỉ tùy tiện sau sơ bề mặt bên ngoài, chẳng thèm vệ sinh ở mấy chỗ khuất này gì hết.

      Hành động của trông quá nguy hiểm, cứ như có thể té xuống vào bất cứ lúc nào vậy, Tống Kiến Tông khuyên xuống được, chỉ đành bước gần chút phòng trường hợp té còn có thể đỡ được: “Công ty có người phụ trách làm vệ sinh, cần gì phải tự làm chứ?”

      “Tôi muốn hoạt động gân cốt chút xíu.” Dù có mặt dày cỡ nào nữa cũng thể ra là vì muốn kiếm gì đó làm để bản thân còn thời gian mà tưởng tượng cảnh hôn môi của Tổng giám đốc với người phụ nữ khác.

      “Lầu năm có phòng Gym đấy.”

      “Tôi ghét chảy mồ hôi mà!”

      Tống Kiến Đông hết biết gì luôn, ông vốn chẳng thể hiểu được lối suy nghĩ của phụ nữ là như thế nào, nên thái độ của ông đối với phụ nữ lúc nào cũng là kính nhi viễn chi cả, đối với quyết định chuyển chỗ ngồi của Thẩm Nhã Hinh đến bên cạnh mình của Mạnh Dục Thành, ông cũng chỉ là thực theo lời xếp chứ thực tế lại hề tán thành tí nào.

      Thực ra ông ghét Thẩm Nhã Hinh, vẫn chưa trưởng thành này chẳng có tâm cơ gì cả, đơn thuần đến nỗi đáng , lúc mới đầu ông tưởng cũng như những ả thư ký lúc trước nên mới sắp xếp chỗ ngồi tệ hại hết chỗ cho , sau này phát ra giống với họ, lúc định đổi chỗ ngồi tốt hơn cho bỗng nhiên lại nhận được

      lệnh chuyển đến ngồi tại phòng làm việc của tổng giám đốc.
      “Làm ơn, có thể đỡ tôi chút được ? Tôi với tới chỗ đó được.” Cái chỗ góc khuất khó chùi, phải vươn cả nửa người mới với tới nó được.
      “Đừng chùi nữa, ở đó có ai nhìn thấy đâu.”
      “Nhưng tôi nhìn thấy, trong đó dơ lắm.” Thẩm Nhã Hin cứ nhất quyết đòi lau cho bằng được, rồi còn thèm để ý mà thò tay hết cỡ ra luôn.
      Tống Kiến Đông cản lại kịp, vừa định chạy đến đỡ liền nghe Thẩm Nhã Hinh hét lớn rồi ngã xuống, thứ duy nhất ông có thể làm là ôm lấy để đề phòng xảy ra án mạng.
      Thẩm Nhã Hinh bị dọa đến ngừng thở, nhắm mắt chặt dám mở ra.
      “Tôi có thể hỏi hai thư kí của tôi chơi trò gì trong phòng làm việc của tôi chứ?” Mạnh Dục Thành ngờ lại thấy cảnh tượng trông có vẻ ướt át như thế trong phòng làm việc của mình, mà nhân vật chính lại là nhân viên đắc lực nhất cùng với người phụ nữ mình ! Giọng của lạnh lùng đến nỗi người ta phát run.
      Thẩm Nhã Hinh nhảy dựng lên giải thích: “ , tôi chùi nóc tủ, cẩn thận bị ngã, may có thư kí Tống tốt bụng đến đỡ tôi.”
      “Ồ! Mạnh Dục Thành nhướn mày, “Cũng mau nhỉ.” Miệng may nhưng ánh mắt hoàn toàn ngược lại, “Còn chuyện gì nữa sao?” Câu này là với Tống Kiến Đông.
      “Báo cáo hôm nay tôi đặt bàn nhé.” Tống Kiến Đông đẩy đẩy chiếc mắt kính gọng của mình, ánh mắt mang vẻ như ‘ hiểu rồi’.
      ra là ghen, hèn chi, ông còn tưởng rằng Mạnh Dục Thành nghĩ ra biện pháp nào đó để đối phó với Tổng tài nên mới chuyển Thẩm Nhã Hinh vào đây ngồi xem ra là ông nghĩ quá sâu xa rồi, ai dè Thẩm Nhã Hinh được chuyển vào đây chỉ với lý do đơn giản hết chỗ .
      đúng là chuyện lạ mà, Tổng giám đốc mà cũng có ngày thích con nhà người ta cơ đấy, Tống Kiến Đông lén nhìn Mạnh Dục Thành cái, được thôi, nể tình cậu ta là trâu già gặp cỏ non ông so đo nữa vậy.
      Tống Kiến Đông rất săn sóc mà đóng chặt cửa lại, thuận tiện xua đuổi mọi người mau mau tan ca ddi về, phòng trường hợp tí nữa có mưa to gió lớn bão bùng gì đó xảy ra mà bị mọi người thấy được cũng nên, ông quả thư kí có trách nhiệm mà!
      “Tôi có.” Thẩm Nhã Hinh giọng giải thích, kỳ lạ, mắc gì phải giải thích chứ? có làm chuyện gì trái lương tâm đâu.
      có cái gì?” Mạnh Dục Thành cũng biết bản thân có quyền lợi nào để mà nổi nóng cả, đối với chỉ là thư kí, còn đối cũng chỉ là cấp , dưới góc độ này mà xem xét cho dù bây giờ có tuyên bố với mọi người co gả cho Tống Kiến Đông cũng chỉ có thể mỉm cười tươi mà chúc phúc cho họ rồi còn phải tặng thêm món quà kết hôn to nữa.
      Nhưng đâu chỉ là thư kí, vốn cảm thấy bất mãn với cái khoảng cách công việc ra công việc giữa hai người rồi, lại càng bất mãn hơn với việc sà vào lòng người đàn ông khác ngoài , dù cho đó phải là ý muốn của ấy.
      Những văn kiện và vật dụng rơi đầy sàn, cùng với chiếc tủ lau dở dang, công thêm miếng dẻ lau dơ dơ mặt đất đều đủ để giải thích việc lúc nãy chỉ là ngoài ý muốn, vừa bước vào cũng đoán ra rồi, nhưng cảm giác vui vẫn hề giảm , hình ảnh bị người đàn ông khác ôm lấy tồi tệ đến mức khiến muốn tiêu diệt người đó luôn, cho dù người đó vốn là nhân viên cấp dưới đắc lực của .
      vốn nên hoàn toàn thuộc về , người chăm sóc , bảo vệ chỉ có thể là .
      “Tôi… chung là cái gì cũng có.” Thẩm Nhà Hinh tức giận phừng phừng mà ngồi xổm xuống lượm từng thứ bị rơi sàn lên.
      Thấy ghét, ánh mắt mà ấy nhìn cư như vừa bắt gian tại trận vậy, có nhầm trời? Nếu phải tại cảm giác buồn bực vào mỗi lần nghĩ đến cảnh hôn môi với người khác cũng đâu cần mượn lí do quét dọn mà ổn định cảm xúc của mình chứ?
      “Cái gì cũng có là cái gì?” Mạnh Dục Thành cố ý chọc tức , cảm giác như vẻ tức giận của thú vị.
      Bộ đồ màu đen hôm nay mặc có cùng kiểu dáng với bộ mà hôm đến trình diện báo danh, phù hợp với vẻ mặt non nớt của tí nào, nhưng cũng có cái lợi của nó, cái váy ngắn ngủn cứ theo động tác đứng lên ngồi xuống của mà khẽ mở ra chút, lô ra cặp chân trắng nõn nà.
      Mạnh Dục Thành nén hơi thở lại, cảm thấy kinh ngạc với ảnh hưởng của đối với , cách ăn mặc này cũng chẳng pahir thuộc dạng mát mẻ, thế mà lại khiến có cảm giác muốn đè dưới thân rồi!
      Last edited by a moderator: 12/5/15
      Friendangel2727Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.4:

      Bộ đồ màu đen hôm nay mặc có cùng kiểu dáng với bộ mà hôm đến trình diện báo danh, phù hợp với vẻ mặt non nớt của tí nào, nhưng cũng có cái lợi của nó, cái váy ngắn ngủn cứ theo động tác đứng lên ngôi xuống của mà khẽ mở ra chút, lộ ra cặ chân trắng nõn nà.

      Mạnh Dục Thành nén hơi thở lại, cảm thấy kinh ngạc với ảnh hưởng của đối với , cách ăn mặc này cũng chẳng phải thuộc dạng mát mẻ, thế mà lại khiến có cảm giác muốn đè dưới thân rồi!

      bắt đầu tưởng tượng rồi khó mà dừng lại, Mạnh Dục Thành bắt đầu đứng phía sau lưng dùng ánh mắt để mà lột từng món đồ người xuống, dùng vẻ mặt gì đối với bá đạo của đây? Khóc lóc cầu xin hay là uyển chuyển hầu hạ? Được thôi, ngay cả chính bản thân cũng bắt đầu khinh bỉ mình rồi, có là phải mấy tên biến thái bị thiếu nhu cầu tình dục đâu, ban ngày ban mặt mà ở đó phát xuân cái gì chứ!

      Khẽ hít thở sâu, Mạnh Dục Thành cuối người lượm vài cuốn sổ trước mặt lên, có lẽ là cách quá gần nên dám bước đến lượm, lúc lượm cuốn sổ lên, ánh mắt quét qua trang giấy mở, những nét chữ xinh xinh lọt vào mắt .

      Ngày 9 tháng 6, Tổng giám đốc bàn chuyện công việc với thư ký.

      Ngày 10 tháng 6, có người phụ nữ xinh đẹp đến kiếm Tổng giám đốc, nhưng Tổng giám đốc có gặp ta.

      Ngày 11 tháng 6, có tiếp xúc với phụ nữ.

      Ngày 12 tháng 6, vài câu với thư ký nữ.

      Ngày 13 tháng 6, có tiếp xúc với phụ nữ.

      Ngày 14 tháng 6, có tiếp xúc.

      Cái này là cái gì? Mạnh Dục Thành im lặng tiếp tục lật xem, phát trang nào cũng viết về tình hình tiếp xúc với phái nữ của , ngoài nội ghi chép lại thời gian, địa điểm mà tiếp xúc với người ra, còn có ghi chú thêm họ tên và tuổi tác của người ta nữa.

      Cảm giác bị lừa gạt khiến lửa giận dâng trào, người phụ nữ này dùng vẻ ngoài ngây thơ vô tội khiến cho động lòng, thế mà lại lén lút ghi chép lại mọi liên lạc, tiếp xúc với phái nữ của vào sổ tay, cha già ơi là cha già à, cha đúnng là từ bất cứ thủ đoạn nào mà.

      Mạnh Dục Thành biết trong gia tộc lan truyền thông tin đồn đến giờ vẫn chưa có bạn là vì thích đàn ông, nếu tại sao những trợ lý, thư ký xung quanh toàn là đám đàn ông bảnh bao? có người đàn ông nào thích bị đám trai đẹp vây quanh cả.

      Những lời bóng gió đó nghe qua ít, nhưng đều xem như họ đánh rắm, quan tâm mà cũng lười để mà quan tâm, tưởng rằng cha cũng bị những lời đồn vô bổ đó ảnh hưởng, ai dè những thứ đó lại càng khiến cha để ý hơn nữa, vì để thử giới tính của , ngay cả mỹ nhân kế cũng vận dụng luôn rồi.

      “Cái này là cái gì?” Nén lửa giận trong lòng mình lại, vẫn muốn nghe lời giải thích của .

      Thẩm Nhã Hinh thấy cuốn sổ tay tay hét lớn tiếng rồi chạy như bay đến muốn giật lấy:'' Đây là vật riêng tư của tôi, được xem!''
      ''Vật riêng tư?Vật rieng tư dùng để ghi chép lại mọi tình hình tiếp xúc với phụ nữ của tôi?'' cười lạnh ném quyển sổ rồi tới ôm vào lòng.
      '' làm gì thế?''Trực giác mách bảo , nếu mau chóng rời khỏi chết rất khó caoi chô mà xem, Thẩm Nhã Hinh dùng sức vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay của .
      ''Cha tôi dặn dò phải làm những gì?''
      ''... nhìn thấy rồi à...'' Thẩm Nhã Hinh nhất thời ỉu xìu xuống, xong rồi, toi rồi, ấy nhìn thấy mất tiêu rồi, bết mà, thế nào cũng giận ngút trời cho mà xem, nhưng vẫn chưa kịp nộp cho Tổng tài xem nữa, có thể xin phép giảm án hay ...
      ''Thấy hết rồi, ông ấy muốn em chứng minh tôi thích đàn ông đúng ? Yên tâm, giờ tôi chứng mình cho em xem, bảo đảm em hoàn thành nhiệm vụ cách mỹ mãn.'' Lời thâm sâu của Mạnh Dục Thành được kết thúc tại cánh môi của .
      Thẩm Nhã Hinh kinh ngạc đến nỗi tròn xoe con mắt, thể tin nổi, ngờ lại hôn môi !
      vốn muốn giải thích, nhưng vì quá khiếp sợ nên chẳng ra được lời nào, chỉ có thể ngây ngô đứng đó mà chờ cho hôn, hình như rất tức giận, bởi vì lực đạo ôm lấy rất mạnh, mạnh đến nỗi khiến co cảm thấy hơi đau, nhưng môi lại rất dịu dàng, cánh môi ẩm ướt ấm áp dây dưa với đôi môi của , cho phép tránh né nhưng cũng cường thủ đoạt hào, bức ép người khac.
      ''Đừng...'' Sức phản kháng yếu ớt của bị khắc chế lại, dây dưa qua lại cánh môi của , ngậm lấy cặp môi mềm mại đó, rồi dùng đầu lưỡi lướt qua lướt lại hàm răng của , cố gắng muốn xâm nhập vào khoang miệng .
      nén lại cảm giác muốn nuốt vào bụng, Mạnh Dục Thành vừa bá đạo lại vừa thương tiếc mà trằn trọc dây dưa với cánh môi của , cảm giác tức giận ban đầu tan biến vào khoảnh khắc tiếp xúc với môi , thay vào đó là dục vọng ngút trời, thân thể nhắn của dưới bức ép của mà dán chặt vào người , mỗi cái run rẩy của đều cảm nhận được.
      phải làm gì để trừng phạt lừa dối của đối với đây? còn tưởng thuộc dạng phụ nữ lẳng lơ nữa đấy, nhưng nhìn cơ thể cứng ngắc của cùng với những giọt nước long lanh nơi khoé mắt cũng đủ để chứng ngây thơ trong sạch của rồi.
      nên sớm đoán được ông cha già gian xảo như hồ ly đó, sao lại chỉ đơn giản đưa người đến mà có kèm theo điều kiện nào chứ? đơn thuần như vậy,e rằng bị vẻ mặt'hiền lành dễ thương' của ông lão dụ mất tiêu từ lâu rồi.
      nếu đổi lại thành ngườ khác có thể kế hoạch của cha thực thành công, nhưng người được phái đến lại là đơn thuần này, nhưng nhìn dưới góc độ khác kế hoạch của ông cũng được gọi là thành công, chỉ là cái kết quả nó có hơi bị lệch chút!
      quyêt định rồi, cứ để ấy dùng cả đời để bù đắp cái lỗi lần này vậy.
      kết thúc cái hôn ngay cả món khai vị cũng chẳng bằng nó, Mạnh Dục Thành khoan dung mà buông ra, quan sát hai gò mà đỏ lựng và ánh mắt mông lung của Thẩm Nhã Hinh, khoé miệng nở nụ cười hài lòng, cũng trễ lắm rồi, hình phạt thể bao gồm việc cho bị đói bụng đâu.
      ''Đói bụng ?'' vuốt ve gò mà của , bị cảm giácmềm mại đó làm cho mê đắm, giọng đầy cưng chiều.
      Thẩm Nhã Hinh bị cái hôn bất ngờ của làm cho lảo đảo đầu óc nên cần phải dựa vào mới đứng vững được, tại sao lại hôn ? ấy lúc nãy phải dang tức giận sao?
      ''Buông tôi ra.'' Thẩm Nhã Hinh mặc kệ câu hỏi của , vùng vẫy người muốn thoát khỏi cái ôm của , rất hoảng loạn, tim đập rất nhanh, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, kiếm góc khuất nào đó trốn vào.
      ''Được.'' Mạnh Dục Thành buông ra cách dứt khoátkhiến cảm thấy khá bất ngờ.
      ''Ủa?'' cảm giác mất mát lập tức dâng trào, cái lạnh lẽo từ máy điều hoà thay thế cho cái ôm ấm áp của khiến cảm thấy khó chịu.
      ''Sao thế, nỡ à?'' Mạnh Dục Thành nhìn chằm chằm và cười khẽ.
      '' !'' gầm giọng đầy vẻ tủi thân, nước mắt từ khoé mắt trào ra.
      biết đùa giỡn , chỉ hận bản thân tại sao lại có cảm giác với cái hôn của , tại sao lại lưu luyến nỡ với cái ôm cuả ?
      ''Ưa khóc đến vậy cơ à.'' Mạnh Dục Thành dùng đầu ngón tay chùi nước mắt cho , rồi ôm co vào lòng, hôn lên trán như là an ủi vậy'' Ngoan , ăn cơm trước, dược ?''
      Ăn cơm? Ăn cái đầu ý?
      Last edited by a moderator: 14/5/15
      Friendangel2727Tôm Thỏ thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3.1:

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Sau cái hôn đó, Thẩm Nhã Hinh bị Mạnh Dục Thành áp tải ăn bữa ăn kiểu Pháp biết là mùi vị gì, rồi lại ép buộc khai ra địa chỉ nhà và do chính bản thân đưa về.

      Nhưng ngày hôm sau mọi thứ có vẻ như đều quay về quỹ đạo, Mạnh Dục Thành vẫn mang bộ mặt lạnh lùng cứng ngắt đó, thỉnh thoảng trêu chọc châm biếm vài câu, nhưng lại hề có hành động dư thừa nào với cả, hoài nghi biết có phải bản thân mắc chứng tưởng tượng hay .

      Có ai lại kỳ lạ như vậy cơ chứ, chẳng lẽ trong cơ thể có gắn công tắc gì đó, tùy theo công tắc tắc hay mở mà có hành động khác nhau?

      Mới bắt đầu Thẩm Nhã Hinh còn cảnh giác với từng hành động của , nhưng qua vài ngày sau đó phát mình chỉ toàn tự hao phí sức lực mà thôi, Mạnh Dục Thành chỉ toàn lo chú tâm làm việc, chẳng hề có thời gian rảnh để mà chú ý đến .

      “Đem những hóa đơn này cho phòng Nghiên cứu và Phát triển, cái này đưa cho thư ký Tống, giúp tôi pha ly trà đặc.” Mạnh Dục Thành ngồi phía sau bàn làm việc vừa đưa chỉ thị cho vừa nhịn được mà ngáp cái dài.

      Thẩm Nhã Hinh nhận lấy xấp văn kiện, do dự hồi rồi : “Trà đặc uống nhiều quá đâu có tốt cho sức khỏe đâu, nếu mệt nghỉ ngơi lát được sao?” Dần dà mới biết được cách tiết kiệm thời gian từ giấc ngủ của là từ đâu ra, quả người cuồng công việc hạng nhất mà, tăng ca như cơm bữa, nhiều khi vì muốn tiết kiệm thời gian buổi trưa kêu đồ ăn ngoài hoặc kêu đem cho phần ăn nhân viên từ căn tin đến, còn nếu thời gian quá gấp gặm bánh mì cho nhanh, làm việc kiểu này biết sao có thể giữ được thể trạng tốt như vậy nữa.

      Manh Dục Thành nhìn cái, khờ khạo này, tuy là ngày nào cũng cẩn thận từng ly từng tí mà phòng bị , lúc nào cũng tư thế sẵn sàng ứng phó với quấy nhiễu của , nhưng vẫn là lo lắng cho sức khỏe của cơ đấy.

      khỏi cảm thấy ấm lòng bởi quan tâm của , buông bút xuống, xoa xoa trán, “ được, tuần sau là nhà thiết kế đến Đài Loan, những phương án này vẫn chưa được tốt, phương án mà ngay cả tôi cũng thu hút được khách hàng sao có thể hài lòng chứ?”

      “Ờ.” Lời khuyên có tác dụng, Thẩm Nhã Hinh chỉ đành làm theo cầu của , đem tất cả các thứ đưa đến nơi cần đưa rồi quay về phòng làm việc.

      Lúc pha trà do dự hồi, cuối cùng vẫn quyết định lấy lá sâm thế cho lá trà, chỉ là nể mặt Tổng tài và làm tròn trách nhiệm của thư ký chứ chẳng phải là quan tâm đâu, nếu mà ngã bệnh Tổng tài đau lòng đấy, được người ta quan tâm giúp đỡ nên dù sao nữa cũng phải cố sức làm tròn bổn phận của mình mới đúng.

      ngừng tự kiếm lời giải thích cho bản thân, Thẩm Nhã Hinh quay về phòng làm việc Tổng giám đốc, nhưng sau chiếc bàn làm việc cỡ bự đó lại có bóng người, kỳ lạ, Mạnh Dục Thành đâu rồi thế?

      “Tổng giám đốc?” khẽ nâng giọng, nhưng vẫn thấy ai trả lời, tiêu rồi, lẽ ấy xỉu mất tiêu rồi sao? tivi có , hạ đường huyết hoặc làm việc quá sức có nguy cơ bị té chết đấy.

      “Ở đây.” Giấc ngủ của Mạnh Dục Thành vốn sâu, lúc vừa đẩy cửa phòng làm việc ra tỉnh giấc rồi, tuy chỉ chợp mắt có mười mấy phút, nhưng hiệu quả lại rất cao, lần hợp tác này đối với Giai Vận mà rất quan trọng, dồn hết tất cả vào đấy, tuyệt đối thể để nó thất bại.

      Thẩm Nhã Hinh đứng bên giường đưa cho ky trà bằng khoảng cách xa nhất có thể, sau đó chuồn mất dưới ánh mắt trêu đùa của .

      Đầu tóc của Mạnh Dục Thành bị mền gối làm cho có chút loạn xạ, áo sơ mi bung vài nút, trông rất nguy hiểm, vả lại, vả lại,… Thẩm Nhã Hinh đưa tay ôm lấy khuôn mặt đỏ hừng hực của mình, hình như cừa nhìn phải chỗ nên nhìn mất rồi… Mạnh Dục Thành cười và cầm ly trà lên uống, lúc này mới phát mùi thơm đặc biệt của lá sâm, đây chính là quan tâm trong thầm lặng của chăng, có lẽ có thể bắt đầu hành động rồi, khóe môi nở nụ cười nắm chắc phần thắng, đặt ly xuống chiếc bàn kế bên.

      Sáng sớm hôm sau, tin Tổng giám đốc ngã bệnh phải nghỉ ở nhà làm xáo động cả tầng mười bảy, nên biết rằng lần nghỉ bệnh này là lần đầu tiên từ lúc Mạnh Dục Thành đến Khải Dương đấy, tất cả mọi người đều lo lắng biết Tổng giám đốc bệnh nặng đến mức nào mà lại thể đến công ty được.

      Hôm qua Thẩm Nhã Hinh tận mắt chứng kiến dáng vẻ mệt mỏi của , nên lại càng lo lắng hơn bất cứ ai, tuy từng làm ra những hành động kỳ quái với … nhưng tổng thể mà , ấy là ông chủ tốt, phải sao? Nên lúc Tống Kiến Đông kêu đưa vài tập văn kiện đến nhà của Mạnh Dục Thành hề suy nghĩ mà gật đầu đồng ý.

      Nhưng… cái người này có ngã bệnh vậy? Thẩm Nhã Hinh nghi hoặc nhìn người đàn ông cừa mở cửa cho mình, sắc mặt rất tốt, hô hấp bình thường, trán cũng có mồ hôi, có nhìn nhìn lại, nhìn sao nữa vẫn cảm thấy rất khỏe mà, làm còn chạy mua cháo dinh dưỡng, trông ngốc nghếch mà.

      “Tổng giám đốc, văn kiện của .” đưa tập hồ sơ cho , tô cháo dinh dưỡng tay cũng bị thuận mắt lấy mất.

      “Đấy là cái gì?”

      “Cháo dinh dưỡng á, nghe ngã bệnh, nên tiện đường mua luôn.”

      “Giúp tôi hâm nóng lại .” Mạnh Dục Thành nhét lại tô cháo cho , “Phòng bếp ở đó.” Thẩm Nhã Hinh bị bá đạo của làm cho mắt tròn mắt dẹt, vốn cũng có ý định hâm nóng cháo cho xong mới về, nên cũng ngoan ngoãn chạy vào nhà bếp, kiếm cái nồi ra.

      Nhưng đánh giá thấp cái bụng dạ đen tối của Mạnh Dục Thành rồi, vừa bât lửa lên, liền bị gọi dọn dẹp phòng sách, dọn dẹp phòng sách xong lại đến phòng ngủ… xiay vòng vòng hồi, cũng bị sai đến sai lui làm cái này làm cái nọ, cả người ướt nhẹp mồ hôi.
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.2:

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      “Tổng giám đốc, văn kiện của .” đưa tập hồ sơ cho , tô cháo dinh dưỡng tay cũng bị thuận tay lấy mất.

      “Đấy là cái gì?”

      “Cháo dinh dưỡng á, nghe ngã bệnh, nên tiện đường mua luôn.”

      “Giúp tôi hâm nóng lại .” Mạnh Dục Thành nhét lại tô cháo cho , “Phòng bếp ở đó.” Thẩm Nhã Hinh bị bá đạo của làm cho mắt tròn mắt dẹt, vốn cũng có ý định hâm nóng cháo cho xong mới về, nên cũng ngoan ngoan chạy vào nhà bếp, kiếm cái nồi ra.

      Nhưng đánh giá thấp cái bụng dạ đen tối của Mạnh Dục Thành rồi, vừa bật lửa, liện bị gọi dọn dẹp phòng sách, dọn dẹp phòng sách xong lại đến phòng ngủ…. xoay vòng vòng hồi, cháo cũng hâm nóng xong, cũng bị sai đến sai lui làm cái này làm cái nọ, cả người ướt nhẹp mồ hôi.

      Có lầm vậy, cứ tiếp tục như vậy, ngày mài người cần xin nghỉ bệnh đấy, lý do là lao lực quá sức!

      Điều duy nhất khiến cảm thấy an ủi lại đôi chút chính là lúc Mạnh Dục Thành ăn cháo chỉ về hướng phòng tắm :”Cho phép em mượn phòng tắm đó.”

      “Tôi là vì giúp dọn dẹp mới mệt đến vậy đó!”

      cần sao?” Mạnh Dục Thành nhướn nhướn mi.

      “Cần chứ!” tức giận phừng phừng chạy tắm rửa, bỗng nhiên chợt nhớ ra mình có quần áo khác để thay, nhìn khắp phòng tắm chỉ thấy có chiếc áo sơ mi treo móc của . do dự hồi, vẫn là muốn mặc lại cái váy toàn mồ hôi đó, nên chỉ đành lấy cái áo của Mạnh Dục Thành mặc vào, cũng may rất cao nên cái áo của đủ để che hết cái đùi của rồi, nên sợ mình bị ‘lộ hàng’.

      Mạnh Dục Thành vừa ăn xong cháo, ngẩng đầu lên thấy bước ra với vẻ khép nép, đó là cách ăn mặc cổ quái gì thế? nhịn được khẽ cười, nhưng cảm giác muốn cười trêu ghẹo lại bị cảm giác run động trong lòng thay thế, mặc chiếc áo sơ mi của , to to rộng rộng, ôm lấy thân thể bé của , cặp đùi trắng nõn lúc lúc , mang theo vẻ kích tình chết người.

      với cơ hội tốt đẹp như thế phải là tính cách của , Mạnh Dục Thành đứng dậy về phái , Thẩm Nhã Hinh vẫn ngây ngô đứng đó, cặp mắt hạnh trong trẻo nhìn chằm chằm, khẽ rụt người, Mạnh Dục Thành nghĩ thầm, có lẽ nhận ra dục vọng trào dâng trong con người rồi.

      “Sợ cái gì?” Mạnh Dục Thành cười khẽ, đưa tay nâng cằm lên.

      “Sợ, sợ cái gì?” Thẩm Nhã Hinh muốn gạt tay ra, nhưng tay lại bị bắt lấy, rồi thuận thế hôn lên những ngón tay nhắn.

      phải bệnh sao?” Sao tim đập nhanh quá, hôn lên từng ngón tay , có khờ cỡ nào cũng đoán ra được muốn làm gì rồi!

      khỏe rồi.” Đây là lời , chỉ là có chút mệt mỏi quá độ, ngủ giấc sâu là có thể khỏe lại.

      “Tại sao…tại sao bỗng nhiên làm vậy?” Thẩm Nhã Hinh dám hỏi, nhưng lại muốn biết.

      Có người đàn ông nào thấy người phụ nữ mình thích ăn mặc kiểu này mà nhìn được chứ?” Mạnh Dục Thành cho đáp án khiến người ta hộc máu, rồi bế ngang lên cách dễ dàng, xuyên qua phòng khách đến cửa phòng ngủ.

      “Sao tôi biết chứ?” chỉ biết bản thân thể từ chối , đây là với , thích sao?

      Thẩm Nhã Hinh bỗng nhiên cảm thấy uất ức, nhưng lại bị cảm giác mừng rỡ chiếm lấy.

      “Chẳng lẽ em thích sao?” Câu hỏi của Mạnh Dục Thành và cái hôn cùng rơi lên trán .

      còn có thể gì chứ? lên tiếng mà chỉ khẽ “ừ” cái , sau đó liền vùi nguyên cái đầu vô ngực , quả là… dám nhìn mặt nữa.

      “Nhã Hinh, bảo bối của .” Mạnh Dục Thành nhàng đặt lên giường, sau đó liền phủ lên người , dục vọng của vì chờ đợi mà sưng đến nỗi cảm thấy đau nhức, còn thân thể lại khẽ run vì lo sợ.

      “Đừng sợ, làm tổn thương em đâu.” Thương xót cho lo lắng của , Mạnh Dục Thành biết có lẽ đây là lần đầu của ,”Đừng sợ, hãy đem bản thân em giao cho .” Thẩm Nhã Hinh nhắm chặt mắt gật đầu cách cứng ngắc, cảm giác được vuốt ve cổ mình, ngón tay nóng, hoàn toàn khác với cảm giác lạnh lẽo vào lần tiếp xúc đầu tiên, bị nhiệt độ của dọa phải lúc muốn hô lên miệng bị lấp lấy.

      bị hôn đến đất trời xoay chuyển, nhưng dần dần cũng kiếm được cảm giác, đối với , cái hôn lần trước chỉ là cái hôn chào hỏi mà thôi.

      Mạnh Dục Thành vẫn ôn nhu nhưng lại bá đạo, chiếc lưỡi linh hoạt khẽ cậy hàm răng trơn bóng của , kêu gọi cùng nghênh hợp, Thẩm Nhã Hinh khẽ mở miệng, lưỡi của liền xông vào, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của , trêu đùa , dù cho có hoảng hốt mà né tránh cũng vẫn nhân nhượng mà tha cho .

      “Ưm…” sắp thở nổi nữa rồi, đầu lưỡi lướt qua răng , thậm chí là nơi sâu trong cổ họng cũng buông tha, cám dỗ đầu lưỡi mềm mại của , thăm dò nơi mẫn cảm nhất trong khoang miệng .

      Cảm nhận được hít thở khó khăn, Mạnh Dục Thành nhịn được cười khẽ và tạm thời buông tha cái miệng nhắn của , vỗ vỗ mặt ,”Hít thở, ngốc nghếch.”

      Khuôn mặt Thẩm Nhã Hinh đỏ lựng, nửa vì lửa tình vừa bị đốt lên, nửa là vì thiếu oxi, khẽ há miệng ra mà hít thở, đôi mắt hạnh mông lung nhìn chằm chằm, cảm giác kỳ lạ trong cơ thể khiến khẽ động đậy thân mình.

      là..vì muốn cho có được lần đầu tiên tốt đẹp, cố gắng nhẫn nhịn lắm rồi, thế mà còn lộ ra bộ dáng dễ thương như vậy, khiến Mạnh Dục Thành phải cười khổ mà nhịn lấy dục vọng sắp bùng nổ của mình.
      Last edited by a moderator: 16/5/15
      Friendangel2727Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :