1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thượng Tiên Khó Cầu, Nại Hà Tình Sâu - Thị Kim (C13)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10

      Ta chưa từng gặp , nhưng uy danh hiển hách của sớm nghe qua. Truyền thuyết kể rằng, từng săn báo tuyết ở tuyết tuyến Thiên Sơn, từng cứu cả thành dân chúng trong sa mạc bão cát, từng đoạt tọa kỵ của Tây Hạ vương giữa thiên quân vạn mã…

      là nhân vật chính trong các cố , là truyền thuyết. Nhưng lúc này, lại chân thực đứng tại nơi đây, tất cả các truyền thuyết tưởng như chỉ tồn tại trong ý nghĩ giờ đây đều sống lại, sinh động vô cùng.

      Sưởng đế cười sang sảng: "Ái khanh bình thân. Lên đây chuyện."

      Nguyên Chiêu xải bước lên trước Thừa Thiên môn, bước chân như có gió bão nơi phía Bắc Trường Thành theo cùng, vang vang dưới ánh mặt trời, thân chiến giáp tỏa sáng rạng rỡ. như vị chiến thần đứng dưới vòng kim sắc, từng bước từng bước dần tới trước mặt ta. Kỳ lạ thay, khi nhìn , ta lại có cảm giác như từng quen biết.

      Sưởng đế thân mật an bài ngồi bên cạnh mình.

      "Ái khanh thay trẫm Tây chinh khổ cực, Hướng Quân, ban rượu."

      Hướng Quân dâng lên đỉnh rượu. Ta ngồi cách xa ba trượng cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của rượu ngon.

      Nguyên Chiêu tạ ơn, thoải mái uống hơi cạn sạch.

      Sưởng đế cười : "Ái khanh khải hoàn trở về, ban thưởng vàng bạc châu báu, phong vạn hộ hầu(1) là điều tất nhiên. Nhưng nay trẫm còn phần thưởng khác muốn ban cho khanh."

      cười híp mắt chuyển sang nhìn ta: "Vị này chính là đệ tử tâm đắc của thần y Mạc Quy, nương Linh Lung. Ái khanh chinh chiến sa trường nhiều năm, để ý tới tư tình nhi nữ, nay công thành danh toại, Tây Vực Đông man đều thuần phục, giờ trẫm giúp khanh hoàn thành ước vọng, ban thưởng Linh Lung nương gả cho khanh."

      Tin này chẳng khác gì sét giữa trời quang, đánh cho đám người ở đây cháy khét thành cọc gỗ. Ngay cả kẻ đứng trước thiên quân vạn mã thèm nháy mắt như Nguyên Chiêu cũng ngẩn ra, có thể thấy được tin này có bao nhiêu đáng sợ.

      Ta nhìn Sưởng đế, có lời nào để .

      "…"

      Bệ hạ, ngài đâu thể cậy mình là Hoàng đế mà có thể bấm loạn hoa tươi cắm vào phân trâu được. Huống chi, phân trâu cũng chia ra rất nhiều loại, có loại luôn có tự ái, lại luôn tự hiểu.

      Ta nghĩ nghĩ, có lẽ ngay sau đây hoa tươi giận dữ cự hôn, Sưởng đế tức giận, bấm nát hoa tươi ném vào tử lao, sau đó quang minh chính đại tước đoạt bình quyền của . Trò chơi tình biến thành bi kịch triều đấu, Hoàng đế hiểm độc giả tứ hôn đoạt binh quyền, tướng quân công lớn bất đắc dĩ rơi vào lao ngục.

      Ta nghĩ đây là phép khích tướng của Sưởng đế gian trá hiểm độc.

      Ai ngờ, ta đoán đúng mở đầu, càng đoán đúng kết cục.

      Nguyên Chiêu nhìn lướt qua ta, trấn định thản nhiên khom người: "Tạ chủ long ân."

      Sưởng đế cười ha ha: "Tốt lắm, tốt lắm. Hôm nay chính là ngày lành, trẫm tự mình làm chủ hôn cho các ngươi."

      "Tạ bệ hạ ban ân." Giọng của Nguyên Chiêu thậm chí còn có vui mừng, dường như phần thưởng này của Sưởng đế chính là mối nhân duyên mỹ mãn chờ nhiều năm.

      Ta lại lần nữa còn gì để . Chẳng lẽ thẩm mỹ quan của Nguyên Chiêu cũng vặn vẹo thế sao? nhìn thấy vết đen to đùng giữa trán ta à?

      Bỗng nhiên, Dung Sâm ngồi bên đứng bật dậy: "Hồi bẩm bệ hạ, Linh Lung có hôn ước."

      Quanh ta lần nữa yên lặng tiếng động, ta và Mi Vũ nhìn nhau sững sờ, ta có hôn ước từ khi nào vậy? Nghiêng đầu nhìn Dung Sâm, nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn phải dáng vẻ vui đùa lúc rảnh rỗi sinh nông nổi. Lại , đời này chỉ sợ chẳng có ai dám đùa với Sưởng đế.

      Sưởng đế quan tâm phất tay áo cười: " sao, phế là được."

      Chân mày Dung Sâm nhíu lại: "Cái này thể."

      Ta lại giật mình. dám làm trái ý chỉ của Sưởng đế.

      Sưởng đế thu nụ cười, mặt lộ vẻ vui.

      Mi Vũ liều mạng nháy mắt với Dung Sâm. ràng chọi lại vảy rồng khiêu khích quân uy, lấy mạng mình ra đùa giỡn. Vậy mà lại chút sợ hãi, càng có ý lùi bước, đón ánh mắt sắc bén của Sưởng đế, thản nhiên như thần tiên.

      Lòng ta nóng như lửa đốt, chỉ hận thể nhào tới bịp chặt miệng lại. Ta gả cho Nguyên Chiêu liên quan quái gì đến , sao lại vì cái hôn ước ta chẳng hay biết mà khiêu khích Sưởng đế, phải chăng chán sống rồi?

      khí như rút kiếm căng nỏ. Sưởng đế hơi nheo mắt, dựa vào hiểu biết của ta về , tiếp đây nhất định cười muôn phần tình cảm, sau đó câu khiến ngươi lạnh run từ trong ra ngoài.

      Đúng lúc ấy, Minh Tuệ vẫn mực lặng yên đột nhiên đứng dậy: "Bệ hạ, nghe tù binh lần này đều là người Tây Vực, thiếp muốn xem họ thế nào."

      Ta lặng lẽ thở phào, thầm cảm kích Minh Tuệ giải vây giúp.

      Sưởng đế nghiêng người: "Được". để ý đến Dung Sâm nữa, đứng dậy với Minh Tuệ đến trước Phong đài.

      Sưởng đế đứng dậy, mọi người tự nhiên ai dám ngồi thêm, rối rít đứng lên theo, ngoan ngoãn đứng sau lưng .

      Gió khẽ thổi bay tà váy trắng như tuyết của Minh Tuệ, bóng lưng thướt tha, y phục mềm mại.

      Từ cao nhìn xuống, thế trận kinh người. Thần Uy quân quân kỷ nghiêm minh, tù binh Tây Vực thần phục ở giữa bát trận, cúi đầu phục tùng.

      Sưởng đế chắp tay sau lưng, khinh thường chỉ tay vào đám tù binh trong quân: "Nàng xem, những kẻ này chính là tù binh Tây Vực. Dáng vẻ chúng như người Trung Nguyên ta, vừa nhìn ra bọn dã man trộm cắp."

      Ánh mắt Minh Tuệ cũng nhìn xuống đám tù binh kia, đột nhiên cười buồn, lẩm bẩm: "Kim tiêu thặng bả ngân cang chiếu…"(2)

      Ta nhớ vế sau là "Do khủng tương phùng thị mộng trung"(2), chẳng lẽ trong đám tù binh kia có người nàng từng quen biết?

      Nàng chỉ đọc vế trước.

      Đột nhiên, ánh sáng trắng lóe lên, nàng bỗng nhảy từ Thừa Thiên môn xuống.

      Tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi, Minh Tuệ như con bướm trắng đột nhiên bay xuống.

      Sắc máu mặt Sưởng đế biến mất trong nháy mắt, dường như tất cả nguồn máu trong cơ thể đều vọt chảy ra ngoài vào khoảnh khắc Minh Tuệ tung người nhảy xuống đó. Long nhan trắng bệch tia máu, tựa khối ngọc thạch đứng trong gió lạnh. đứng ngay sau lưng nàng, nhưng chuyện đột nhiên xảy ra lại ứng phó kịp. thậm chí còn bắt được vạt áo của nàng ấy.

      Ta cũng khiếp sợ thôi.

      Bóng dáng bên cạnh lóe lên, Dung Sâm vọt khỏi Phong đài đầu tiên, ta phản ứng kịp, cũng cùng Nguyên Chiêu chạy xuống.

      bãi máu tươi đỏ thẫm, nổi bật lên toàn thân áo trắng mỏng manh mà thê lương của Minh Tuệ, như linh lạc tuyết.

      Dung Sâm với Nguyên Chiêu đồng thời đỡ nàng dậy.

      Ánh mắt nàng tan rã, lưu luyến tia hơi thở cuối cùng. Ta đứng trước nàng, trái tim đập điên cuồng run rẩy, ngón tay lại bình tĩnh sờ mạch đập trái tim nàng.

      "Ta, hận ngươi, gạt ta."

      Đây là câu cuối cùng của nàng cõi đời này, mỗi chữ mỗi từ, tựa như huyết lệ, là với ta.

      Ta ngơ ngác nhìn đôi mắt nàng dần nhắm lại, lòng lặng như tờ. Vì sao nàng lại tìm đến cái chết? Vì sao nàng lại hận ta?

      "Mau gọi thái y! Mau!" Tiếng gào thét từ phía sau truyền đến, thanh như xé rách lồng ngực, nặng nề mà tuyệt vọng. Sưởng đế đưa tay đẩy Nguyên Chiêu, Dung Sâm ra, ôm Minh Tuệ vào ngực. Tay run rẩy loạn xa vuốt ve gương mặt nàng.

      Da thịt nàng vốn như trong suốt, nay dính thêm vết máu, nhìn càng thêm đáng sợ.

      Xung quanh hỗn loạn vô cùng, đám nội thị bước chân lộn xộn, đám thị nữ lo sợ vây quanh, đứng cách ba trượng dám đến gần. Trời đất cũng ảm đạm, chỉ có Thần Uy quân vẫn đội hình nghiêm chỉnh đứng lặng yên.

      Sưởng đế lắc mãi thân thể Minh Tuệ, gọi mãi tên nàng. Ngay cả kẻ có được cả thiên hạ như cũng chỉ là người phàm, quyết định được sống chết, lúc gặp phải sinh ly tử biệt vẫn chỉ có thể bó tay chịu chết.

      "Bệ hạ nén bi thương." Hướng Quân yếu ớt câu.

      Mắt phượng của Sưởng đế rét lạnh, ánh sáng mãnh liệt quét qua khiến cả người Hướng Quân run lên, dám gì thêm.

      Sưởng đế đột nhiên nhìn thấy ta, vội túm chặt cổ tay ta, sức mạnh lớn kinh người.

      "Mau cứu nàng! phải ngươi là thần y sao! Mau cứu nàng!"

      Lòng ta cực kỳ khó chịu, chua chát : "Bệ hạ, nàng chết!"

      trợn mắt tức giận: " bậy! Nàng thể chết được! Hôm qua nàng còn với ta, muốn cùng ta nắm tay đến già. Sao nàng có thể chết!"

      "Bệ hạ, tâm mạch nàng đứt!"

      Hai mắt Sưởng đế đỏ ngầu, đột nhiên kéo cung nữ bên cạnh qua, ném đến trước mặt ta: "Đào trái tim ả lên, đổi cho Minh Tuệ."

      Tiếng hét to như tiếng sấm sét giữa trời quang, sắc mặt cung nữ đó trắng bệch, toàn thân run bần bật, ngã phịch xuống đất.

      Ta cũng kinh hãi.

      Sưởng đế như điên: "Sư phụ ngươi năm đó đổi cho con mãnh hổ trái tim chó, kể từ đó nó liền đối với trẫm như trung khuyển. Mau mổ trái tim ả ra, đổi lại cho Minh Tuệ."

      "Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!" Cung nữ kia quỳ xuống đất khẩn cầu, dập đầu đến chảy cả máu.

      "Bệ hạ, Minh Tuệ chết, thảo dân thể làm vậy."

      Ánh sáng bạc bỗng vụt qua, dưới cổ ta chợt lạnh.

      Ta ngờ Sưởng đế lại xuất kiếm nhanh như vậy, gọn gàng linh hoạt, như ánh sáng vụt qua trời xanh. Kiếm gác cổ ta, dài chừng hai thước, khẽ sượt qua, vài sợi tóc bay khỏi lưỡi kiếm, đúng là bảo kiếm chém sắt như chém bùn.

      Sát khí lặng yên từ thân kiếm xuyên đến da thịt ta, tựa như linh xà chạy trong thân thể. Trong khoảnh khắc, lưng ta thấm đầy mồ hôi.

      Mắt đỏ như máu, nhìn ta chằm chằm, gằn từng chữ : "Ngươi đào hay ?"

      Kiếm đặt cổ ta, chỉ cần hơi dùng sức chút, ta mất mạng.

      Xung quanh cực kỳ tĩnh lặng, dường như tất cả mọi người đều nín thở. Giết người đối với chỉ như nghiền chết con giun con dế. Mà cái mạng này đối với ta mà , lại phải là con giun con dế. Thầy thuốc từ bi, trị bệnh cứu người, phải giết người. Bắt ta mổ trái tim của người sống để cứu người khác, đừng cứu sống được, dù cứu sống được ta cũng làm. Xem ra, hôm nay ta phải chết thể nghi ngờ.

      Đạo đức thầy thuốc nặng như tính mạng. Ta sợ chết, nhưng thể làm trái với lương tâm.

      Đón tròng mắt đỏ ngầu của , ta chậm rãi : "Thầy thuốc thể làm trái với mệnh Trời, càng thể mưu hại mạng người. Chưa người chết thể sống lại, cho dù có thể sống lại , cũng thể tùy tiện bóp chết tính mạng của người khác. Vạn vật sinh linh đều có linh tính, chúng sinh bình đẳng."

      Sưởng đế giận dữ: "Đừng có mấy cái đạo lý vớ vẩn đó! Chúng sinh có liên quan gì tới ta, ta chỉ cần nàng sống!"

      Tiếng thét vang vọng trước Thừa Thiên môn mênh mông. Hai mắt trợn tròn, trong mắt tràn đầy thịnh nộ sát khí, y như hung thần Tu La dưới địa ngục.

      Dưới cổ chợt đau, ta nhắm mắt lại, giữa ranh giới sống chết, trong lòng bỗng vụt qua nhiều tiếc nuối. thể giải đáp câu hỏi về thân thế, chẳng được thấy sư phụ lần cuối, chưa từng được người thích… Tiếc nuối quá nhiều, từng cái từng cái bay vụt qua mắt ta. Hành trình sinh mạng sao mà ngắn ngủi, tựa như cánh hoa rơi giữa tàn xuân, ai tới thưởng, cuối cùng đành lượn cong theo ngọn gió bay.

      Chú thích:

      (1) vạn hộ hầu: hầu tước có vạn hộ, về sau chỉ quan lại giàu có.

      (2)Kim tiêu thặng bả ngân cang chiếu
      Do khủng tương phùng thị mộng trung.

      Dịch nghĩa:

      Đêm nay còn sợ đem đèn rọi
      Có phải tương phùng trong mộng ?

      (Trích "Giá thiên kỳ 1"- Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)

      (Nguồn mạng: thivien.net)

      p/s: Còn có bản dịch khác của Nguyễn Thị Bích Hải cũng rất hay:

      Đêm nay chung bóng, đèn soi tỏ,

      Cứ ngỡ như giấc mơ mòng.

      (Nguồn mạng: thivien.net)

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11

      Đột nhiên, bên tai vang lên thanh trong trẻo: "Bệ hạ chậm , có biện pháp có thể cứu Minh Tuệ."

      Xung quanh yên lặng tiếng động, vạn vật trống . Ta mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm khôn lường, tựa như thủy triều biển đêm.

      Ánh mắt mọi người đều dán chặt người . đứng đó bình tĩnh, khí phách hiên ngang. Bộ áo tơ trắng gắn kết ngàn vạn ánh mắt, chợt sinh ra khí thế bễ nghễ thiên hạ.

      Ánh mắt Sưởng đế căng thẳng: "Biện pháp gì?"

      "Giao châu bảo vệ dung nhan thay đổi, ly châu bảo vệ hồn phách. Bệ hạ chỉ cần phái người lấy giao châu và ly châu bảo vệ thần hồn của Minh Tuệ nương, sau lại ra biển tìm tiên thảo Thập Châu là có thể khiến nàng cải tử hồi sinh."

      "Tiên sơn biển? Thập Châu tam đảo?"

      "Dạ. Chắc hẳn bệ hạ từng xem 'Thập Châu ký'. Trong ‘Thập Châu ký’ ghi lại, đất Tổ Châu có sinh trưởng loài cỏ linh chi dưỡng thần. Người chết chưa đến ba ngày ăn cỏ có thể sống lại, dùng cỏ cũng có thể trường sinh."

      Ta bỗng nhiên nhớ lúc còn sư phụ cũng từng với ta. Người , chờ ta lớn lên, người dẫn ta ra biển, hái cỏ linh chi dưỡng thần đó cho ta ăn.

      "Nhưng, tìm được Tổ Châu sớm qua ba ngày rồi."

      "Người chết ba ngày hồn bay phách tán, chỉ cần lấy được ly châu trong vòng ba ngày sao."

      " biển có tiên sơn Thập Châu?"

      "Có. Mạc Quy từng về. Huynh ấy từng cho ta biết, huynh ấy trường sinh bất lão."

      Ta kinh hãi. Chẳng lẽ những lời sư phụ với ta ngày đó đều là ?

      Xung quanh yên lặng như tờ, mỗi câu của Dung Sâm đều ngắn gọn mà trấn định.

      vốn là kẻ có khí chất xuất trần thoát tục hiếm có thế gian, giờ phút này lời khiến mọi người kinh sợ cũng có cảm giác hoang đường. đứng chắp tay như ngọc thụ chi lan, tự dưng sinh ra cảm giác khiến người ta tin phục, tựa như thần tiên hạ phàm, bễ nghễ nhìn chúng sinh thiên hạ.

      Sưởng đế nhìn chằm chằm Dung Sâm, dường như xác định lời hay giả.

      Dung Sâm cũng có vẻ sợ hãi, thong dong chào đón, dung nhan thanh nhã biểu lộ khí phách đạm mạc thản nhiên.

      Lệ khí trong mắt Sưởng đế dần tan , như mây mù được ánh nắng xua tan.

      tin lời Dung Sâm , thanh kiếm gác cổ ta bất giác cách xa.

      Trong gian tĩnh lặng, tay phải ta bị bàn tay mềm mại trắng nõn cầm lấy, Mi Vũ quỳ gối trước mặt Sưởng đế: "Giao Nhân thấy nữ tử khóc thút thít rơi lệ, dân nữ nguyện Đông Hải lấy giao châu."

      Ta nắm lại tay nàng chặt, có người bạn thế này, cuộc đời còn gì hối tiếc.

      "Thần nguyện hồ Bích Nguyệt lấy ly châu."

      Người là Nguyên Chiêu. Ta bất ngờ kinh ngạc.

      Lấy ly châu chính là chuyện cửu tử nhất sinh, cho dù Sưởng đế có vừa định gả ta cho , nhưng cũng đâu cần vì ta chịu chết. Nếu dung mạo ta được xinh đẹp khuynh thành như Mi Vũ, ta còn có thể cho rằng đối với ta là vừa gặp thương, tình nguyện vì ta vào sinh ra tử. Nhưng dung mạo ta lại như vậy, chẳng có cái tự tin tưởng rằng mới chỉ lần đầu gặp gỡ có thể khiến vì ta mà xông pha khói lửa bất chấp gian nguy.

      Vì sao lại làm vậy?

      Ánh mắt Dung Sâm dừng cổ ta, chậm rãi : "Mạc Quy từng để lại bức tinh đồ. Ta nguyện dẫn người ra biển, tìm cỏ linh chi dưỡng thần."

      Ta nhìn , trong lòng khiếp sợ vô cùng. từng với ta trong thái y viện, có ở đây, để ta chết. xưa nay thích cười đùa trêu ghẹo, lúc ấy ta để ý. Đâu ngờ, giờ này khắc này, lại cứu ta. Ta vừa sợ vừa ngờ.

      Vì sao phải cứu ta? Lẽ nào vì ta là đệ tử của Mạc Quy, mà là bạn tri kỷ của sư phụ? Nhưng vì đệ tử của tri kỷ mà mạo hiểm, thậm chí có thể vứt bỏ tính mạng, lý do này chẳng thể khiến người ta tín phục, ít nhất là ta thể.

      Núi cùng nước tận bỗng có hi vọng, hoang mang trùng trùng, mờ mịt khắc sâu. Nhưng mặc kệ Nguyên Chiêu với Dung Sâm giúp ta vì lý do gì, có thể đứng giữa ranh giới sống chết bỗng nhiên nhận ra vẫn có người muốn mình chết, quả khiến người ta chết cũng hối tiếc. Sống mười bảy năm đời, ta bỗng thấy hề uổng phí.

      Sưởng đế thu hồi thanh kiếm cổ ta, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Dung Sâm: "Được, trẫm tin ngươi lần."

      Trường kiếm trong tay chỉ Hướng Quân, "Nhanh chóng dẫn cánh Ngự Lâm quân đưa nàng ta tiến về Đông Hải. Nguyên Chiêu, tinh tuyển hai trăm binh lính có tài bơi lội từ Thần Uy quân, lập tức lên đường đến hồ Bích Nguyệt."

      Ra lệnh xong, giọng chợt lạnh lẽo: "Ba ngày sau, nếu các ngươi mang tay về, có thể hạ táng cùng Minh Tuệ luôn."

      Thừa Thiên môn hoàn toàn tĩnh mịch, thanh Sưởng đế quanh quẩn bên tai mỗi người, như luồng sát khi lâu chẳng tiêu tan. Giờ khắc này, như kẻ thâm tình nhất thế gian này, nhưng cũng như kẻ vô tình nhất.

      Minh Tuệ được người đưa về Cúc Nguyệt uyển. Sưởng đế quát tất cả lui ra, lệnh ta thay y phục chữa thương cho nàng.

      Đối diện với Minh Tuệ, ta bi thương khó đè nén. Mới vừa rồi nàng còn tràn đầy sức sống, giờ đây lại như khối ngọc vỡ tan tành. Thân là thầy thuốc, ta chỉ hy vọng tất cả mọi người đều có thể khỏe mạnh trường thọ, mắt thấy người trẻ tuổi như hoa lại hương tiêu ngọc vẫn, khiến người ta đau đớn vô cùng.

      Ta tẩy vết máu người nàng, thay cho nàng bộ áo trắng tinh khiết, chỉnh lại dung nhan cho nàng. Vết thương đầu bị mái tóc như mây che , ta giúp nàng cài lên đó đóa ngọc phù dung.

      Vẻ mặt nàng an bình, dung mạo vẫn như xưa, nằm trong quan tài kính như lâm vào giấc mộng.

      Sưởng đế lẳng lặng ngồi bên, nhìn Minh Tuệ chớp mắt, mãi đến khi ta làm xong xuôi cả mới lên tiếng:

      "Ngươi có biết vì sao nàng lại tự tử ?" Giọng như hơi thở ra từ hầm băng, ngập tràn sát khí. Ta tự dưng cảm thấy rất lạnh lẽo.

      "Thảo dân biết." Ta cũng muốn biết vì sao. ràng nàng từng , nàng ngại trinh tiết.

      "Nếu có nam nhân như trẫm đối xử với ngươi, ngươi có tự tử ?"

      " có ai đối với thảo dân như vậy, cho nên thảo dân thể trả lời câu hỏi này. Thân là thầy thuốc, thảo dân cũng suy nghĩ đến chuyện chỉ là giả thiết." Bị người mình thích thích mình chẳng phải điều hạnh phúc gì. Có lẽ cảm giác như vậy kẻ như Sưởng đế chẳng bao giờ . Người như , làm sao biết đến cảm nhận của người khác.

      trầm mặc.

      Ta biết có nên cáo lui .

      gian tĩnh lặng, ngoài trời nổi gió, cành lá nức nức nở nở.

      "Dung Sâm là gì của ngươi?"

      "Huynh ấy là tri kỷ của sư phụ thảo dân."

      "Sư phụ ngươi từng với ngươi về Thập Châu tam đảo, cỏ linh chi dưỡng thần chưa?"

      "Lúc thảo dân bảy tuổi người từng đến. Người phải người năng bừa bãi, bệ hạ nên hiểu phẩm hạnh của người." Đến giờ phút này, dù ta vẫn chưa tin đời có Thập Châu tam đảo, nhưng ta vẫn phải vậy. Nếu ta và Dung Sâm nguy hiểm đến tính mạng.

      " tồi. Trẫm tin tưởng Dung Sâm, nhưng ra là tin tưởng Mạc Quy. Nghe hai mươi năm trước người bạn tri kỷ mắc bệnh hiểm nghèo, vì kẻ đó dốc cả gia tài dẫn người ra biển tìm thần tiên. từng nhắc đến chuyện này với ngươi chưa?"

      "Sư phụ chưa từng . Chỉ có duy nhất lần lúc thảo dân còn bé người với thảo dân, chờ thảo dân lớn lên người dẫn thảo dân ra biển, hái cỏ linh chi dưỡng thần cho thảo dân ăn."

      Sưởng đế nheo mắt nhìn ta chằm chằm, tia máu đỏ ngầu khiến đôi mắt càng thêm sâu xa.

      "Dõi mắt khắp thiên hạ cũng có ai y thuật có thể cao hơn Mạc Quy. làm việc cũng có vẻ khác hẳn người thường, mang ý vị của kẻ thế ngoại cao nhân."

      Xa cách thần bí là phong cách trước sau như của sư phụ. Xem ra người làm như vậy cũng hoàn toàn có lý cả. Như giờ khắc này, Sưởng đế ràng tin tưởng Dung Sâm hơn rất nhiều.

      "Khí chất của ngươi rất giống Mạc Quy, đáng tiếc quá xấu."

      "…". Bệ hạ, rốt cuộc người định gì?

      " ra trẫm cũng định để ngươi chết. Thái y chết hết rồi, sư phụ ngươi lại ra biển chẳng biết đâu, ngộ nhỡ trẫm có gì khó chịu vẫn cần đến đại phu. Mặc dù ngươi xấu xí khó nhìn, nhưng y thuật đúng là chân truyền của Mạc Quy, so với đám thái y kia tốt hơn rất nhiều."

      "Tạ bệ hạ nâng đỡ."

      "Tuy nhiên, lúc tâm tình trẫm tốt khá thích giết người. Ngươi lại chẳng khiến người ta vui tai vui mắt, cho nên rất khó đảm bảo trẫm giết ngươi."

      Ta: "…"

      "Tương lai ra biển thuyền thể thiếu đại phu. Chờ lấy được ly châu, ngươi hãy cùng Dung Sâm ra biển."

      "Vâng."

      Sưởng đế phất tay, ý bảo Hà công công đưa ta về điện Phượng Nghi.

      Dung Sâm thấy ta, mày kiếm khẽ dãn ra, nhìn ta mỉm cười. Ta lại tia cười cũng chèn ra được. Tìm được đường sống trong chỗ chết cũng khiến ta cảm thấy may mắn, ngược lại còn áp lực hơn rất nhiều.

      Lấy giao châu nguy hiểm gì. Giao Nhân rất thích những thiếu nữ xinh đẹp. Mi Vũ trời sinh lệ chất, hoàn toàn có thể dễ dàng lấy được nước mắt của Giao Nhân. Nhưng lấy ly châu dưới miệng Ly Long là chuyện hung hiểm vô cùng. Cho dù Nguyên Chiêu có là Thần Uy tướng quân bách chiến bách thắng chăng nữa cũng chỉ là thân thể người phàm, đấu với Ly Long chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Dung Sâm ra biển tìm thần tiên cũng là chuyện nghìn lẻ đêm. Giả như đời có cỏ linh chi dưỡng thần, nhưng ra biển hung hiểm khó lường, may có thể vùi thân dưới đáy biển. , rốt cuộc có thể nắm chắc bao phần?

      Ta nhìn chăm chú gương mặt , rất muốn tìm ra đáp án từ đôi mắt ấy. Đáng tiếc, luôn vẻ bình tĩnh ung dung, giờ phút này cũng vẫn vậy. Dù núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mặt cũng thay đổi phong thái, tựa như việc đời đều nằm trong tay .

      Ta nhịn được giọng hỏi thầm: " có chuyện có tiên thảo Thập Châu sao?"

      nhướn mày: " tin ?"

      Ta trả lời lòng: "Ta biết."

      Dừng lát, ta lại ghé vào tai thầm : " phải huynh định lừa gạt Sưởng đế rồi tìm cơ hội để chúng ta chạy chốn à?"

      nghiêm túc: " phải. Sư phụ Thập Châu là có . Huynh ấy ăn cỏ linh chi dưỡng thần, trường sinh bất lão."

      Ta động lòng. Sư phụ phải người năng bừa bãi, chuyện này chắc là rồi.

      Dung Sâm nhoẻn miệng cười: "Huynh ấy lúc say rượu."

      Ta: "…"

      "Chúng ta cứ coi như đó là . Dù sao cũng rảnh rỗi có việc gì làm. Biết đâu tìm được tiên thảo chúng ta lại có thể thành tiên."

      Ta dở khóc dở cười: "Ngộ nhỡ chết biển sao?"

      "Dù sao cũng hơn chết ngay hôm nay. Sống ngày thêm ngày chứ sao."

      "…"

      Công tử, ngài quả là người nghĩ thoáng.

      cười cười nhìn ta: "Ta cứu , có định lấy thân báo đáp ???"

      "…"

      Công tử đùa giỡn hay nhạo báng ta vậy?

      Ta cười gượng: "Ta xấu xí như vậy, đâu dám ăn mật trả gừng."

      "Chớ tự ti." đánh giá ta từ xuống dưới mấy lần, "Dáng người rất được."

      Mặt ta nóng lên, chuyển đề tài: "Hồ Bích Nguyệt sâu lương được, Ly Long lại hung hãn lúc lúc , làm thế nào mới có thể lấy được ly châu?"

      "Lấy ly châu chỉ có biện pháp."

      "Biện pháp gì?"

      "Chờ khi Ly Long ngủ say, tức tốc lấy ly châu, nhanh chóng lên bờ trước khi nó tức giận."

      "Ly Long ngụ dưới đáy nước, làm thế nào biết được nó ngủ hay ngủ?"

      "Cái này rất dễ."

      "Dễ?"

      "Xuống nước xem, cược vận may."

      "Nếu Ly Long chưa ngủ chẳng phải lành ít dữ nhiều sao?"

      "Vậy phải xem ngươi có nhanh hơn Ly Long ."

      "…"

      Công tử, đây phải cược vận may đâu, là cược tính mạng đấy.

      Chuyện lấy ly châu này nhìn đâu cũng giống chịu chết. Ta càng nghĩ càng lo cho Nguyên Chiêu.

      Đúng lúc ấy, ngoài cửa bỗng vọng đến giọng ngây thơ của trẻ con: "Hà công công, vị thần y kia là nữ sao? Lẽ nào là thần tiên tỷ tỷ?"

      Ngoài cửa vang đến tiếng ho, Hà công công dẫn cậu nhóc chừng bảy tám tuổi vào, bụ bẫm kháu khỉnh, là đáng .

      Nó vừa thấy ta liền hét lên tiếng rồi trốn sau lưng Hà công công, thò ngón tay tròn trịa trắng mập, run rẩy chỉ vào ta: "Hắc… Hắc Vô Thường."

      Tiếng "Thần tiên tỷ tỷ" ta vừa nghe nhất thời rơi bẹp cái, vỡ thành hai mảnh.

      "Nguyên Bảo, vị này chính là thần y Linh Lung."

      Hà công công nhìn ta: "Nó là ấu đệ của Thần Uy tướng quân, Hoàng thượng ra lệnh để nó đến ở tạm trong cung."

      ra là con tin.

      Nguyên Bảo núp sau lưng Hà công công nhìn ta, đôi mắt to tròn đảo lòng vòng, sau đó bỗng thi lễ với ta: "Chào thần y tỷ tỷ."

      Chỉ khác "thần tiên tỷ tỷ" từ, lòng ta rất an ủi, cười híp mắt sờ sờ đầu nó: "Ngoan lắm."

      Nguyên Bảo ôm chân ta, cười nịnh nọt: "Thần y tỷ tỷ, nghe y thuật của tỷ rất cao siêu. Nếu ca ca đệ lấy được ly châu, Sưởng đế muốn răng rắc đầu của đệ xuống, tỷ nhất định phải đón giúp đệ nhé."

      Trái tim ta co lại, ôm nó cố cười: "Ca ca đệ là Thần Uy tướng quân, Ly Long phải đối thủ của ngài ấy. Đệ yên tâm ."

      Nguyên Bảo ồ lên, ưỡn ngực: " ra đệ cũng sợ chết đâu nhé… Chỉ có điều,…. đệ cảm thấy cuộc đời mình vẫn còn chút tiếc nuối thôi."

      "Ồ, đệ tiếc gì?"

      "Tiểu nữ của An quốc hậu với đệ, đợi khi tóc muội ấy dài đến gót chân, muội ấy thành thân với đệ. Bây giờ tóc muội ấy mới dài đến ngang hông."

      Ta mỉm cười.

      Dung Sâm cười gật đầu: "Ừ, đúng là tiếc ."

      "Thần y tỷ tỷ, tỷ có tiếc gì ?"

      Ta…. Ta suy nghĩ, : "Lớn đến ngần này tuổi mà vẫn chưa tiễn được nụ hôn đầu ."

      Nguyên Bảo biến sắc, bưng miệng.

      Dung Sâm phụt cười.

      "…."

      Ta trừng mắt nhìn , cái này có gì đáng cười hả?

      ho tiếng, bỗng vịn vai ta.

      Sau đó, cúi đầu.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12

      Edit: Ichikazumi

      Bộp, ta cảm thấy mạch máu toàn thân dường như nổ tung, phong ba cuồn cuộn núi tuyết, ập thẳng vào tim. Trước mắt có vô vàn những ánh sao lấp lánh, loang lổ rực rỡ, nhảy nhót tưng bừng, dệt thành trời sao sáng chói. Hơi thở lạ lẫm tuôn trào trong huyết mạch, lặng lẽ giục giã tình cảm trong trái tim đâm chồi như vạn vật vào tháng xuân.

      Khoảnh khắc ấy, ta biết chạng vạng hay hừng đông, biết bản thân đứng nơi nào, lâng lâng như ở biển mây vô biên. Mãi đến khi bên tai vang lên giọng dịu dàng trầm thấp: "Bây giờ hết tiếc nuối rồi chứ."

      Ngước mắt chỉ nhìn thấy lúm đồng tiền của , ấm như sóng xuân, khôi như mây chiều. cái chạm môi lại dài như nửa đời. Nhìn , tựa như qua cả nửa đời, nháy mắt là tan biến.

      Nguyên Bảo che mắt, qua kẽ tay: "Thần y tỷ tỷ, tỷ còn tiếc gì nữa , để vị ca ca này làm cho tỷ hết ."

      "Khụ, khụ, hết rồi."

      Ta hốt hoảng dời ánh mắt, trong lòng đùng đoàng như có sấm. sao lại làm vậy? Chỉ đơn giản vì muốn ta phải tiếc nuối gì? Dù thế cũng đâu cần hy sinh mình như vậy.

      Ta ôm mặt dọc theo ven tường, mơ hồ cảm thấy trái tim cứng như kim cương của mình từ từ nứt ra khe hở… Ta dám nhìn , trong lòng lại bỗng sinh ra tia áy náy, ràng là người trong lòng Mi Vũ.

      Nguyên Bảo tò mò nhìn ta: "Thần y tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy?"

      "À, tản bộ tiêu cơm."

      Dung Sâm khẽ bật cười, ngăn ta trong góc tường: "Nếu muốn ở chỗ này đứng ngồi yên, chi bằng hồ Bích Nguyệt. Nhỡ may có người bị thương cũng có thể kịp thời cứu chữa."

      câu cảnh tỉnh ta… Ta lập tức bước tới trước cửa sổ nhờ Hà công công chuyển đạt ý của mình đến Sưởng đế.

      Hồ Bích Nguyệt vốn là thắng cảnh ở vùng ngoại ô kinh thành, bốn mùa du khách đông như dệt cửi. Bảy năm trước, trong hồ chợt xuất Ly Long, liên tục đả thương mấy mạng người. Từ đó, hồ này thành nơi hung sát, ngay cả ban ngày cũng chẳng có mấy người. Ba năm trước, Bắc Phiên vương vào kinh cũng từng có ý động tới ly châu, kết quả tổn thất mấy chục mạng người vẫn tay quay về. Sưởng đế tất nhiên hiểu lấy ly châu là việc cực kỳ hung hiểm khó khăn, chắc chắn có người bị thưởng, vậy nên đồng ý ngay thỉnh cầu của ta, phái chiếc xe liễn đưa ta tới hồ Bích Nguyệt.

      Khi ta chạy tới hồ Bích Nguyệt thủy quân vừa mới kết thúc trận quyết chiến với Ly Long, mười bốn người mất mạng, Nguyên Chiêu cũng bị Ly Long đả thương, ta tới vừa hay kịp lúc.

      Phó tướng thủy quân Liên Duy dẫn ta tới nhà dân ở gần hồ. Nguyên Chiêu hôn mê nằm giường, vết thương mới băng bó qua loa. Máu vẫn chảy ngừng, nhuộm đỏ cả tấm vải trắng. Ta lập tức bắt tay vào làm, cắt bỏ áo ngoài, thân thể cao to chắc khỏe, oai hùng cường tráng. vết thương dữ tợn đáng sợ kéo dài từ xương sườn đến thắt lưng, bắp thịt vỡ ra, gần như thấy cả xương.

      Ta tiếp tục cắt bỏ quần dưới của , áo lót cũng cắt đến đùi.

      Liên Duy đứng sau ta, căng thẳng thở gấp, phun ngay sau gáy ta.

      Lúc quay đầu lại để lấy cái kéo, ta vô tình liếc thấy nét mặt túng quẫn của Liên Duy, cố ý hỏi: "Sao vậy, ngài chưa từng thấy thân thể nam tử à?"

      Mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp: "Ta… Ta đương nhiên nhìn rồi. Nhưng, nữ tử… Khụ, khụ."

      Ta bình tĩnh đáp lại: "Thầy thuốc như cha mẹ. Ta coi ngài ấy như chó mèo thôi."

      Liên Duy đỡ trán, "Chó, mèo… May mà tướng quân minh thần võ nhà ta nghe thấy."

      Ta thấy buồn cười, cẩn thận kiểm tra vết thương của Nguyên Chiêu, dùng kim tàm ti khâu kỹ càng, đắp cao triêu nhan lên, dùng lụa trắng nhàng băng lại.

      Đứng lên, ta mới phát mình rịn đầy mồ hôi, qua nửa canh giờ.

      Liên Duy xoa xoa tay, e dè hỏi: "Tiên , như thế này, là ổn rồi?"

      Ta mỉm cười: " cần nịnh nọt ta, đều dùng thuốc tốt nhất rồi, ngài ấy sao."

      Liên Duy ngượng ngùng cười cười: "Tất cả mọi người đều Mạc Quy tiên sinh là thần tiên, cho nên gọi nương là tiên cũng đâu có sai."

      "Trông thấy tiên nào xấu xí như ta ?"

      Liên Duy lại cười cười.

      Tiếng cười của ta và Liên Duy dường như kinh động đến Nguyên Chiêu. mở mắt, khó khăn nhìn sang ta, thào hai tiếng: "Đa tạ".

      " cần cảm ơn ta. Ở đây có viên thuốc, ngài dùng nó rồi vết thương lành lại."

      Ta bỏ viên thuốc vào trong miệng , đầu ngón tay khẽ chạm qua môi , đột nhiên cảm thấy nóng lên, thầm nghĩ, chỗ nên nhìn đều nhìn cả rồi, bình tĩnh nào.

      ngẩng đầu nuốt viên thuốc xuống. Ta đột nhiên phát dưới cổ vết đỏ khá , dưới nếp nhăn, nếu ngẩng đầu căn bản thể thấy, theo bản năng chạm vào cằm .

      Sắc mặt cứng đờ, mắt sáng như đuốc.

      Ta lúc này mới nhận ra động tác khiêu cằm của mình hình như hết sức ngả ngớn phóng túng. Tình cảnh lúc này rất hợp với câu : Tướng quân, cười với bản nương cái coi.

      Khó trách sắc mặt thay đổi thế, ta xấu hổ buông tay: "Ta tưởng dưới cổ ngài có vết thương."

      Vẻ mặt hơi lúng túng: " phải, vết đỏ này sinh ra có."

      Liên Duy đứng bên như xem kịch hay, ý vị sâu xa cười hì hì, đóng cửa ra ngoài. Vì vậy, trong phòng chỉ còn lại ta với , im lặng khiến người ta bối rối.

      Hôn ước giữa ta và tựa như câu đùa vui của Sưởng đế, ta vẫn cảm thấy nó chân chút nào. Huống chi, qua chuyện của Minh Tuệ, chuyện này đến tột cùng là tính hay tính? Nhất thời, ta biết nên định nghĩa mối quan hệ giữa ta và thế nào, vừa gần vừa xa, giả giả, quả là rối rắm.

      Thuốc trị thương có tác dụng giảm đau gây mê, mắt lộ vẻ mơ màng, ôn hòa gần gũi, khác hẳn lúc thân chiến giáp cao thể chạm trước Thừa Thiên môn kia.

      "Toàn bộ chuyện này đều do ta gây lên, hại ngài bị thương, ta rất xin lỗi."

      "Ta nên làm." Câu trả lời của cực kỳ đơn giản. biết do xưa nay ít kiệm lời, hay do muốn cùng ta chuyện.

      Dừng chút, lại : "Chuyện này, liên quan gì đến ."

      Ta cúi đầu trầm mặc lúc lâu, lại hỏi: "Thánh thượng gả, vì sao ngài cự tuyệt?"

      "Vì sao phải cự tuyệt?"

      Ta cười tự giễu: "Ta như thế này."

      "Ta cảm thấy dung mạo có gì ổn."

      Ta giật mình sững sờ. Dáng vẻ rất nghiêm túc, giống đùa giỡn, càng giống định cười nhạo. Ta khỏi suy nghĩ, rốt cuộc là thẩm mỹ quan của vặn vẹo, hay là nghĩ thế? Ta vẫn luôn muốn gặp người để ý dung mạo của ta, chỉ thích nội tâm của ta. Đến lúc gặp được người như vậy, ta lại cảm thấy nó chân . Bởi vì tính ra, ta với cũng chỉ mới gặp nhau hai lần. có tuệ nhãn có thể nhìn thấu lòng người, sao thấy được nội tâm của ta? Hiển nhiên, người này so với người trong tưởng tượng của ta vẫn khác nhau.

      "Hôn nhân đại chính là chuyện cả đời, ta và ngài lại hiểu nhau." Ý ta là, cho dù tùy tiện là nữ tử nào đó ngài cũng cưới về à?

      trầm mặc chốc lát, nhìn ta : "Cha mẹ ta đều mất, chỉ còn ấu đệ Nguyên Bảo. Mười lăm tuổi ta nhập ngũ, từ Đông man đến Tây vực, thăng dần lên chức tướng quân này. Thường ngày ta thích đọc sách, thỉnh thoảng lên núi, câu cá, uống rượu. còn muốn biết gì ?"

      Ta ngờ trả lời như vậy. Đoạn lời này cực kỳ bình thường, vậy mà nó lại như thủy triều dâng trong lòng ta. Đây là lần đầu tiên trong đời có nam tử thẳng thắn với ta như vậy. ngại dung mạo của ta, nguyện ý lấy ta. Mặc dù biết đây chẳng phải câu chuyện vừa gặp trong truyền thuyết, ta vẫn cảm thấy trái tim như quấn muôn vàn sợi tơ, rung động đến tâm can.

      "Cảm ơn ngài." Ta cười với , đứng dậy ra khỏi phòng. Khoảnh khắc chạm vào cằm , ta đột nhiên nghĩ ra biện pháp có thể giúp .

      Suy nghĩ suốt cả đoạn đường, đến điện Phương Nghi, ta quyết định.

      Dung Sâm đứng trước cửa sổ, chắp tay đưa lưng về phía ta. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa, đệm sàn nửa sáng nửa tối tôn lên bộ trường sam trắng như tuyết của . Lúc đó, ta bỗng có ảo giác, đây dường như chính là bóng lưng của người trong mộng kia.

      xoay người lại, mặt thoảng qua ánh sáng rực rỡ, như ngọc ấm sinh yên.

      Nguyên Bảo chạy tới: "Ca ca đệ sao rồi? Ly châu lấy được chưa?"

      Ta sờ sờ đầu nó: "Ngài ấy bị thương, nhưng sao rồi."

      Dung Sâm nhíu mày: " nên xuống nước vào ban ngày. Ly Long rất ít khi ngủ vào ban ngày, chiến đấu dưới nước, há là đối thủ?"

      "Buổi tối chẳng phải khó nhìn hơn sao?"

      "Ban đêm mặc dù khó nhìn thấy Ly Long, nhưng lại dễ nhìn thấy ánh sáng của ly châu. Chỉ cần tìm được cơ hội lúc Ly Long ngủ say, nhất định có phần thắng."

      Lời của càng khiến ý nghĩ của ta càng thêm kiên định.

      Ta bước tới bên cạnh : "Ta muốn xóa phong ấn giữa trán."

      Đôi mắt Dung Sâm tối : "Vì sao?"

      "Ta muốn giúp Nguyên Chiêu lấy ly châu."

      yên lặng nhìn ta, vẻ mặt thâm trầm nghiêm túc, trong mắt dường như có sóng, lại dường như có sương mù. lặng im , cũng hỏi ta, xem ra đoán ra biện pháp ta nghĩ. ngờ trong giờ khắc này, ta và lại tâm ý tương thông.

      " suy nghĩ kỹ chưa?"

      Ta gật đầu: "Kỹ rồi."

      Ta thể trơ mắt nhìn Nguyên Chiêu mạo hiểm. Ta muốn giúp lấy được ly châu, cứu mạng Minh Tuệ. Ta muốn biết rốt cuộc vì sao nàng lại tự tử, vì sao lại hận ta.

      Dung Sâm nhìn ta chăm chú hồi lâu, đoạn giơ tay rút cây trâm cài từ tóc ta, đâm vào ngón trỏ.

      giọt máu rỉ ra. giơ tay đặt ngón trỏ vào giữa trán ta. Xúc cảm ấm áp kỳ lạ như dòng nước ấm chậm rãi truyền từ đầu ngón tay đến giữa trán ta. Cả cơ thể cũng như được tắm trong nước suối, thư thái dễ chịu vô cùng. Mỗi tấc da thịt người ta đều nhàng giãn ra, như kẻ ngủ đông trong vùng đất lạnh bỗng được tắm trong gió xuân.

      cho ngón tay vào miệng, nhàng ngậm lát, lặng lẽ nhìn ta chăm chú.

      Ta hỏi: "Xong rồi?"

      "Xong rồi."

      "Đơn giản vậy?" Ta quả thể tin. Ta tưởng nó phức tạp vô cùng, ví dụ như phải tìm đại sư làm phép chẳng hạn.

      nhếch mày: "Ừ. ra cũng đơn giản thế."

      " phải chỉ cần giọt máu sao?"

      Hắc liếc ta: "Nhưng chỉ có thể dùng máu của ta."

      "Tại sao?" Ta càng kinh ngạc khó hiểu.

      "Sau này cho biết."

      "…"

      Cao thủ thừa nước đục thả câu.

      Nguyên Bảo vỗ tay kinh ngạc: "Oa. Thần y tỷ tỷ biến thành thần tiên tỷ tỷ rồi. Đẹp quá!"

      Dung Sâm xoa xoa đầu nó, nghiêm túc : "Lớn lên phải như huynh mới gọi là dung mạo thần tiên được."

      Ta: "…"

      Nguyên Bảo cắn ngón tay: "Ca ca đệ , làm người phải khiêm tốn."

      Dung Sâm nhíu mày, ngoái đầu nhìn ta: "Ta rất khiêm tốn mà. Linh Lung, lẽ nào ta chưa đủ khiêm tốn?"

      Ta: "…"

      nhíu mày tiếp: "À. Đúng rồi. phải nhớ kỹ đó, đồng ý với ta chuyện."

      Ta cũng vội vàng nhắc nhở : "Vậy huynh cũng phải nhớ là chuyện đó thương thiên hại lý."

      khoanh tay, cười ha hả: "Vậy sau này nên đối xử với ta tốt, cẩn thận ta bảo gả cho Hà công công."

      "Huynh…" Ta nuốt nước miếng, phẫn nộ: "Sao ta cảm thấy huynh lừa bịp người khác vậy?"

      cười gian: "Ừ. Lừa đó?"

      "Huynh…"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13

      Sưởng đế nghe ta và Dung Sâm có biện pháp có thể giúp Nguyên Chiêu lấy được ly châu, lập tức phái người đưa chúng ta đến hồ Bích Nguyệt.

      Nguyên Chiêu mặc bộ thường phục, thấy ta chợt ngẩn ra. Ta có phần phản ứng kịp, bỗng nghĩ, nhất định là vì vết đen giữa trán ta còn, mới nhận ra ta. Quả nhiên, Liên Duy đứng cạnh tựa như mới gặp ta lần đầu, ân cần hỏi: " nương tìm ai?"

      Ta cười cười: "Ngài còn nhớ tiên ?" Giọng ta thay đổi, chắc chắn vẫn nhớ.

      Liên Duy há hốc miệng: "Ôi trời ơi! Là ?"

      Ta gật đầu cười, lặng lẽ nhìn về phía Nguyên Chiêu. Đáng tiếc, ánh mắt nhìn ta vẫn giống như lúc trước, giống như trong mắt , vết đen giữa trán này có cũng được mà có cũng chẳng sao. Ta bỗng tò mò, ngần ngại chút nào về dung nhan của nữ tử sao? Hay là bởi vì căn bản chẳng thèm để ý đến con người ta, nên cũng ngại dung mạo ta? Nếu là vế trước thôi , nhưng nếu là vế sau khiến người ta rối rắm.

      Cũng may nhiều năm qua ta luyện thành trái tim cứng như kim cương, cho dù nghĩ tới điều đó cũng vẫn có thể nặn ra nụ cười: "Ta đến giúp ngài thay thuốc."

      Mắt hơi lóe lên, giọng: "Để Liên Duy giúp ta cũng được."

      Liên Duy cười gian: "Hoàng thượng ban hôn cho tướng quân, tương lai thần y nương là tướng quân phu nhân, tướng quân khách khí làm gì. Hơn nữa hôm qua thần y nương trị thương cho tướng quân, cái gì nên nhìn sớm nhìn rồi."

      Ngụ ý là… Khụ khụ, xấu hổ quá, nên nhìn ta cũng nhìn rồi! @-@

      Nguyên Chiêu lúng túng, ta lại bình tĩnh. Kỳ lạ là, sắc mặt Dung Sâm bỗng thay đổi bất thường.

      giật hòm thuốc trong tay ta, xung phong nhận việc: "Ta thay cho."

      Ta yên tâm hỏi: "Huynh làm được?"

      ngoảnh lại liếc ta: "Mạc Quy là bạn tri kỷ của ta, chưa nghe bốn chữ "mưa dầm thấm đất" bao giờ à?"

      Liên Duy cởi áo ngoài giúp Nguyên Chiêu. Dung Sâm khom lưng đứng trước mặt ngài ta. trái phải, che hết cảnh xuân tươi đẹp.

      Ta hơi tiêng tiếc. Từng trị bệnh cho vô số người, nhưng mấy khi thấy được người có vóc dáng đẹp như Nguyên Chiêu. Đáng tiếc về sau ngang hông lại có vết sẹo.

      Ta bước đến đẩy Dung Sâm, thò đầu vào nhắn nhủ: "Dùng sinh cơ ngưng lộ lưu lại sẹo."

      Liên Duy cười nịnh: "Đúng vậy! Đúng vậy! Về sau phu nhân vuốt cũng trơn mịn hơn nhiều."

      Nguyên Chiêu túng quẫn. Vai Dung Sâm cứng đờ, hung tợn đẩy ta ra ngoài.

      Thay thuốc xong, Nguyên Chiêu sửa sang lại quần áo. Dung Sâm đóng hòm thuốc lại rồi : "Linh Lung nghĩ ra biện pháp có thể giúp tướng quân lấy được ly châu."

      Liên Duy nghe thấy mắt sáng bừng lên, vọt lên trước hỏi: "Biện pháp gì vậy?"

      Biện pháp này, ta với Dung Sâm tâm ý tương thông, nhưng nên với người ngoài. ra chỉ khiến người ta cảm thấy hoang đường, khéo khi lại nghĩ ta là ngoại tộc cũng có. Cho nên, đối với vấn đề của Liên Duy, Dung Sâm chỉ cười đáp.

      Giữ vẻ thần thần bí bí cũng có thể xem là phương pháp khiến người ta càng thêm tin phục.

      Trong lòng ta vẫn chưa chắc chắn, lại tỏ vẻ tính toán ổn thỏa, với Nguyên Chiêu: "Đợi đến đêm nay ta đến hồ trước chuyến. Tướng quân chờ tin tức của ta."

      Nguyên Chiêu cảm ơn, cũng hỏi nhiều. Ta phát ra, nam nhân quả nhiên trầm lặng bình tĩnh hơn nữ nhân rất nhiều, đặc biệt là Dung Sâm với Nguyên Chiêu, luôn vững vàng như núi, hề tỏ vẻ lon lắng gì.

      Thời gian còn lại, ta đóng cửa ngồi trong phòng khổ mài "Địa tàng kinh" với "Vãng sinh chú". Kinh văn có rất nhiều chữ ta biết, may là có Dung Sâm ở bên giúp đỡ.

      Sắc trời tối , ta cùng Dung Sâm ra khỏi đình viện.

      Trong đêm đen, được mười mấy bước, ta bỗng phát mình khác với ngày thường, trước kia ta nhìn cảnh vật ban đêm thế này. Hơn nữa, trong khí như mơ hồ chứa đựng hơi thở xa lạ mà quái dị, cũng là thứ ta chưa từng cảm thấy. Đây có lẽ là do thay đổi của phong ấn giữa trán ta. Tiếp đó nữa, có phải ta thấy được mấy thứ bay tới bay lui … Lòng ta run lên, theo bản năng sát lại gần Dung Sâm.

      Trước khi , Dung Sâm có đến tìm Nguyên Chiêu mượn bội kiếm tùy thân của ngài ta, nghe là thượng cổ bảo kiếm Sưởng đế tự tay ban thưởng, tên là Trầm Uyên.

      Dung Sâm tuốt bội kiếm, giơ về phía ánh trăng búng thử cái, phụ tiếng rồng ngâm cười sang sảng: "Kiếm tốt."

      Mọi thanh đều yên tĩnh, nụ cười của kinh động lòng người, dọa ta nổi hết da gà.

      "Huynh đừng lên tiếng, dọa người lắm."

      dịu dàng "ừ" tiếng, yên lặng sát sau ta, đột nhiên vỗ vai ta cái.

      Ta sợ đến hồn bay phách tán, vội quay đầu, đụng thẳng vào ngực , suýt nữa đẩy ngã xuống đất.

      hết sức vui vẻ, càng cười to hơn, dọa đám chim đêm bay vù vù ra, tán cây u ám xào xạc theo gió, tựa như vô số cái tay.

      Ta vô dụng nghe thấy tiếng thét của mình, bất chấp khác biệt nam nữ thụ thụ bất thân, lo sợ ôm chặt cánh tay .

      trêu chọc: "Tiên , đây là vô lễ với ta đúng ?"

      Thời khắc quan trọng ta thường câu nệ tiểu tiết, rất hào phóng: "Vô lễ kệ vô lễ ."

      cúi đầu cười: "Rất vinh hạnh." Dừng chút lại : "Hay là, ôm eo ta ."

      Ta cười khan: "Cảm ơn, tay là được rồi."

      cười cười, cởi bầu rượu bên hông ra: "Này, tráng gan ."

      Ta vươn mấy ngón tay lạnh lẽo, run run rẩy rẩy túm lấy bầu rượu, mặc kệ cổ họng bỏng rát, uống vài hớp mạnh. Cũng biết cho ta uống thứ rượu gì, chỉ chốc sau, cả người ta bỗng nóng lên, ngực tràn đầy hăng hái.

      Hồ Bích Nguyệt im ắng tối tăm, chỉ có ánh trăng lạnh chiếu vòng lạnh lẽo bầu trời. Tuy là ngày xuân nhưng gió bên hồ vẫn mang theo hơi nước hơi se lạnh ẩm ướt. Bởi có Ly Long, ban ngày bên hồ chẳng có mấy người, giờ là đêm khuya nên càng thêm tĩnh vắng.

      Bên hồ có cầu đá nho , ánh trăng như nước, mạ chiếc cầu sáng loáng như ngọc.

      Dung Sâm bước lên cầu, : "Bắt đầu từ đây ."

      Ta hắng hắng giọng, thậm tụng "Địa tàng kinh". lâu sau, gần đó có bóng dáng mông lung bay lên, tựa như trang giấy, trôi về bên này. Chân ta mềm nhũn, bên hông bỗng có cánh tay vươn ra kịp thời đỡ lấy ta.

      Ta tiện thể xoay người ôm chặt cánh tay , suy nghĩ lát, thấy ôm eo có vẻ chắc chắn hơn, ta chút chùn tay vòng sang ôm chặt hông . Đạo lý này giống như kẻ chết chìm tìm chỗ nương tựa, nhánh cây đương nhiên thể an toàn bằng cây gỗ to.

      Dung Sâm cười bên tai ta: "Biết sợ nên ta mới cố ý mượn kiếm của Nguyên Chiêu. Bội kiếm này thấm qua biết bao máu người, sát khí rất nặng, quỷ hồn dám đến gần đâu."

      Ta vừa nghe xong lập tức buông tay khỏi hông , đoạt lấy bội kiếm ôm chặt vào ngực, run rẩy tụng tiếp.

      Lúc này, nước hồ tĩnh lặng đột nhiên gợn sóng, chầm chậm lên khỏi mặt nước, lướt theo sóng dừng trước cầu đá.

      Hai chân ta mềm nhũn, lại có hai cánh tay ôm lấy ta sau lưng.

      lại còn bật cười. cũng kỳ lạ, nụ cười này của , ta lại sợ. Đôi tay đỡ lấy ta như trụ chống đáy biển, giúp ta an lòng.

      biết có phải vì ta mở được thiên tri , dưới ánh trăng, dung mạo trước mặt như ban ngày. Mắt họa mày ngài, thanh lệ vô cùng. Đôi con ngươi sáng như sao đêm, nhìn thẳng vào ta và Dung Sâm chút tránh né, cũng kinh hoảng.

      Răng ta va lập cập: " nương ở hồ Bích Nguyệt chính là.. là…"

      Hai chữ "Thủy Mị" thể bật ra khỏi miệng. Bởi vì nữ tử trước mặt ta vô cùng xinh đẹp tao nhã, hoàn toàn khác với dáng vẻ tóc tai bù xù u ám khủng bố trong tưởng tượng của ta.

      Tương truyền, người chết đuối nếu có oan khuất hoặc oán niệm hay chưa dứt lòng với trần thế biến thành tinh phách Thủy Mị, vây dưới thủy vực thể đầu thai.

      "Ta chính là Thủy Mị hồ Bích Nguyệt." Nàng ta thoải mái thừa nhận thân phận của mình.

      Ta cười run rẩy: " nương có thể giúp ta chuyện ?"

      Ly Long ở dưới đáy hồ có ngủ hay , Thủy Mị đương nhiên biết . Xin Thủy Mị báo cho thời cơ Ly Long ngủ say chính là biện pháp ta nghĩ đến.

      "Việc đó rất đơn giản." Giọng nàng uyển chuyển du dương, thoảng trong gió đêm như tiếng vang lúc có lúc nơi sơn cốc.

      Nghe giọng của nàng, có vẻ mục đích chúng ta đến đây, cũng đồng ý giúp đỡ. Ta vui mừng khôn xiết, vội vàng khom lưng thi lễ, luôn miệng cảm ơn.

      Nàng đáp lễ: " nương cần khách khí. Thủy Mị giống Du Hồn có thể tự do qua lại. Ta bị nhốt ở đây bảy năm, vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành, đó cũng chính là nỗi lưu luyến cuối cùng của ta với trần thế này, muốn nhờ hai vị giúp tay."

      " nương có tâm nguyện gì cứ , ta sẵn lòng giúp sức."

      "Ta muốn xin hai vị thay ta gặp người."

      Ta hỏi: " biết nương muốn gặp người nào?"

      "Ta tên Diệp Hạm Trì. Bảy năm trước, ta sinh hạ được đứa con, bị mẫu thân ta vứt bỏ bên ngoài chùa Phổ An, nay biết nó còn nhân thế ." đến đây, nàng hơi nghẹn ngào, "Nếu hai vị có thể hỏi thăm ra tung tích của nó, kinh xin dẫn nó tới nơi này cho ta gặp lần." Mắt nàng ngập nước, giọng réo rắt trầm bổng như dạ khúc bi thương gảy đàn tỳ bà.

      "Đứa bé là con của nương, sao bà ngoại nó lại nỡ vứt bỏ nó?"

      Giọng Diệp Hạm Trì nghẹn ngào: "Chuyện này ra rất dài. Nó giống người phàm, nếu hai vị thấy nó hiểu được nguyên nhân vì sao mẫu thân ta phải vứt bỏ nó."

      Ta đồng ý: "Nếu có thể tìm thấy đứa bé, ta nhất định đưa nó đến đây để gặp nương lần."

      "Đa tạ hai vị, hai vị hãy ở đây chờ tin tức của ta." Nàng buông tay áo, lặn vào nước mà nhanh chóng biến mất như luồng khói trắng.

      Dung Sâm nhìn mặt nước: " gọi Nguyên Chiêu dẫn người đến đây."

      "Bọn họ đến đây thấy nương ấy sao?"

      "Bọn họ thể nhìn thấy nàng ta, cũng nghe được nàng ta gì."

      Ta đột nhiên thấy kỳ lạ: "Vậy sao huynh có thể thấy?"

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.