1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thượng Thư Đại Nhân, Biến - Tô Áng ( 64c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 40: Đạo sĩ lên núi

      Lưu Lăng và Trương Lương lần này tới đây là vì hôm qua bực quá, trong lòng thông, cho nên muốn quay trở lại. Trong lòng cũng thấy có lỗi với Liên Dụ, cho nên mới muốn tới thăm dò tin tức, để đừng giận mình nữa.

      Nhưng mà người này lại xuất bên cạnh La Bàn Nhi.

      Điều khác biệt nhất giữa người ngốc và người thông mình chính là ở nhận thức. Người thông minh dù hai người có đối lập nhau cũng bỏ qua hết mà hợp tác, cùng chung nguy hiểm. Mà người ngốc dù ngươi là thù hay là bạn, thấy ngươi bàn bạc với , phản ứng đầu tiên là, mình bị phản bội rồi.

      nghi ngờ gì nữa, bây giờ Lưu Lăng cảm thấy mình bị phản bội.

      kéo tay áo của Trương Lương, bọn họ tức tối trao đổi ý kiến, sau đó cùng thống nhất cảm thấy, Liên Dụ làm như vậy là muốn chiếm công, lấy hết công trạng về mình. Cho nên mới dẫn theo bọn họ.

      Đối mặt với tình huống như vậy, họ nhất định để thực được.

      Liên Dụ bên này đường dìu bước người kia, nhìn thấy hai tên ngốc liên tục nhìn mình biết họ nhận ra, dùng ánh mắt cảnh cáo: Cút xa ta ra.

      Mà hành vi cảnh cáo này lại càng làm Lưu Lăng và Trương Lương khẳng định chắc chắn muốn cướp hết công lao. muốn mình theo, mình càng phải theo dõi.

      Liên Dụ nhìn hai tên ngốc bước tới gần, rất muốn tung ra chưởng đập chết bọn họ.

      La Bàn Nhi chọn con ngựa tốt, chuẩn bị tư thế ra khỏi thôn.

      Liên Dụ cũng im lặng theo, kéo dây cương vội, mặc kệ hai tên ngốc điên cuồng đuổi theo cũng dừng lại.

      Hai chân sao địch được bốn vó, tất nhiên, hai tên đó đuổi kịp. Mắt thấy hai người kia như làn khói giục ngựa xa, ra khỏi thôn rồi có chuyện họ được biết, cho nên Lưu Lăng để ý nhiều như vậy nữa, mở miệng hô to:

      “Liên Dụ ngươi muốn cướp hết công trạng chứ gì, bản vương cho ngươi biết, có cửa đâu.”

      Như thể gióng trống khua chiên hô hào quần chúng.

      “Mau có ai , người của triều đình mai phục đến bắt đấy, có nhìn thấy tên kia , đó phải hộ pháp, đó là Hộ bộ thượng thư Liên Dụ “.

      có gì bất ngờ, Liên thượng thư bị các thôn dân trói lại, đương nhiên là có thể thoát ra, nhưng lại động tay. Bởi vì cực kỳ mệt mỏi, tâm rất mệt, muốn lăn qua lăn lại nữa, tiện tay thả viên ngọc thất hương xuống, chờ cấm vệ dưới chân núi lên đón .

      Lưu Lăng và Trương Lương cũng bị buộc lại, đạp đạp bên chân , nổi giận đùng đùng .

      “Ai bảo ngươi mang ta theo.”

      Cả ngước mắt lên Liên Dụ cũng muốn nhìn .

      Hai tên này lần trước lộ mặt, các thôn dân vẫn còn nhớ, cho nên mới hô hào hết quần chúng tới trói.

      La Bàn Nhi sợ đến mức mặt còn chút máu, làm sao mà ngờ được có ngày mình lại gặp cao nhân như thế.

      Khuôn mặt kia giống y đúc A Tu mà.

      Các thôn dân vẫn còn bảy miệng tám lời , người này là vương gia, người kia là thượng thư, tất cả đều bị chúng ta bắt lại, hay ngài thả cổ độ mê tâm mê trí bọn họ , hoặc là biến họ thành mớ nước, như vậy chẳng phải tốt hơn sao.

      Trong lòng La Bàn Nhi tự nhủ, đó đều là quỷ do ta tạo ra, đương nhiên mới có bản lĩnh biến này biến nọ, đây là quan to nhị phẩm triều đình đó, cuối cùng đưa ra quyết định, đem bọn họ trầm đường.

      Sau lưng Hoa Quả Thôn có ao nước , nước ao phải là quá sâu, nhưng dìm chết ba người tất nhiên là thừa sức.

      Có giáo chúng thành kính lại , thể trầm đường, bản lãnh của ngài lớn như vậy, tại sao lấy cổ độc ra, như thế bọn họ phải vào khuôn phép sao.

      đến loại mất tâm cổ độc này, đây đúng là cổ độc tà môn trước kia vẫn lưu truyền ở Miên Cương, người bị cổ độc khống chế chiếm luôn thần trí. Đại Tế Ti của Hoa Quả thôn bị chặt đầu lúc trước từng dùng lên người tri huyện Nhạn Nam, chỉ là loại cổ độc này khá tổn hại đức, thể dùng nhiều.

      Nhưng mà tên La Bàn Nhi là loại gà mờ, làm sao biết được, riêng gì , tên Thiên tôn kia cũng thể biết. dùng lí do này để thoái thác, các vị già trẻ ở đây thế mà lại tin, bởi vì họ từng được chứng kiến thần thông của , cũng oán thầm trong lòng, chỉ là ra miệng mà thôi.

      Lúc Phương Uyển Chi theo cấm vệ vượt qua đường núi, Liên Dụ ướt nửa người.

      Lần đầu La Bàn Nhi gặp đội khôi giáp hùng hậu như vậy suýt chút nữa tiểu trong quần, sau đó giả vờ niệm siêu độ mấy người kia nữa, nhanh chân chạy vào trong đám người, vén áo choàng lên, hét:

      “Tai nạn buông xuống, chúng sinh bảo hộ ta.”

      chưa đọc sách bao giờ, nhưng cũng hề ngốc. biết người triều đình đến đây nhưng vẫn chưa động tay, là còn bận tâm dân chúng nằm trong tay .

      Liên Vụ vốn còn nằm phản, thấy Phương Uyển Chi sốt ruột vội lên. xoay người lại nhìn Lưu Lăng và Trương Lương vẫn còn oán giân, đúng là rất muốn đánh bọn họ, nhưng vừa tiến lên hai bước, lại lui về đấm vào đầu Trương Lương.

      Lần này xuất quân, đúng là trúng ngày chó má.

      Đánh xong Trương Lương, trong lòng Liên các lão thoải mái hơn chút, xoay người tới xem La Bàn Nhi. Bảo cấm vệ lui xuống, đến bên cạnh , nhìn như vậy khiến La Bàn Nhi đột nhiên chột dạ.

      nuốt ngụm nước miếng rất lớn hỏi Liên Dụ: “Ngươi, ngươi muốn bắt ta sao?”
      Liên Dụ đáp: “Ngươi muốn à? ”

      La Bàn Nhi vội vã lắc đầu.

      , muốn.”

      Liên Dụ lại bước qua .

      muốn thôi, giờ ta có ý mời ngươi uống trà đâu”.

      Liên Dụ hiểu , bắt người này cũng chỉ là trị phần ngọn mà trị được gốc, nếu như xử lí tốt làm thôn dân bạo loạn, sau đó còn nhiều hậu họa hơn. Vẫn là câu kia, La Bàn Nhi phải là trọng điểm, Thiên tôn sau lưng thao túng mới là mấu chốt.

      Buổi chiều trở về hậu viện, Lưu Lăng và Trương Lương liên tục quanh quẩn bên ngoài phòng của Liên Dụ. Bọn họ thấy mình thiếu suy xét, nào có ai hãm hại người nhà như vậy.

      Thấy cửa sổ phòng Liên Dụ đóng chặt, họ cứ thế loay hoay bên ngoài, lo sợ Liên Dụ giận, gửi tờ sớ đuổi họ về xong.

      mặt Trương Lương bị Liên Dụ đánh xanh cả mắt, trong lòng tự nhủ, hai người cùng chung chủ ý, giờ chỉ có mình ta bị đánh, ngươi lại tới mắng ta, trong lòng càng nghĩ càng uất ức, liền rùm beng trận với Lưu Lăng.

      Hai người cứ thế oán giận đối phương, giọng cũng dám quá lớn, nhưng mà vẫn ầm ĩ tới Liên Dụ, mở rầm cửa cái, bọn họ mới câm miệng lại.

      Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thống nhất về phòng bếp xem Phương Uyển Chi mắng mèo.

      Tiếng động đó còn lớn hơn hai người bọn họ, vậy mà Liên Dụ lại mắng nàng. Hai người tự biết mình so được với A Đào, đành lủi thủi ủ rũ trở về.

      Liên Dụ nhốt mình trong phòng liên tiếp nhiều ngày, Bì Bì cũng từ trong núi trở về, hai người biết nghiên cứu bàn bạc cái gì, lúc ra lại mặc bộ đồ đạo sĩ, gọi Phương Uyển Chi lại, đưa bộ tiểu đạo sĩ đưa cho nàng thay, muốn mang nàng lên núi.

      Trước khi bọn họ làm kinh động bất luận kẻ nào, cũng gọi hai tên ngốc kia đến phòng nghiêm túc phân tích lợi hại hồi, bảo họ ngoan ngoãn phòng thủ dưới núi, thấy xảy ra chuyện gì lập tức điều binh.

      Đối với quyết sách của Liên Dụ, Lưu Lăng dám phản bác, bởi vì bây giờ bó tay toàn tập rồi, theo suy nghĩ của , cứ giết sạch toàn bộ là xong việc, nghĩ chuyện này lại có nhiều vấn đề như vậy.

      Liên Dụ với : “Ngài thông tuệ hơn Trương Lương rất nhiều, ta để ngài ở lại là vì tránh ngài lỗ mãng. Phàm là ra chiến trường giết địch chủ soái luôn là người đứng sau, lần này ta lên núi nếu thành công phải được lợi chính là ngài sao”.

      Lưu Lăng gật đầu như băm tỏi, thấy Liên Dụ vô cùng có lý. cũng cho rằng Trương Lương quá ngu xuẩn, cho nên mấy ngày nay quan tâm đến tên kia làm gì.

      Quả nhiên là Liên đại nhân ranh ma thành tính, dụ dỗ kẻ ngốc cũng hay như vậy.

      vuốt đầu Vương Thủ Tài như sờ đầu Lưu Lăng, cảm thấy tên này vô cùng vụng về, nhưng là coi như là nhu thuận, sắp sửa phải dụ dỗ thêm khoản.

      với Lưu Lăng: “Đưa ta tiền, ta đến bên núi mua tòa nhà, nhà phải lớn mới thấy đây là môn phái tốt”.

      Lưu Lăng nghẹn họng nhìn trân trối.

      “Tại sao mua nhà cũng là ta bỏ tiền?”

      Liên Dụ nhìn như thể sao ngài thức thời quá vậy.

      “Trước đại chiến, lương thảo phải trước, ngài có lương thảo xuất binh kiểu gì?”

      xong ngay cả phất trần cũng cầm, tiện tay ném lên giường rồi bỏ ra cửa.

      Lưu Lăng nhìn Liên Dụ chơi xỏ lá, đưa tay kéo kéo A Đào, nhăn nhăn lông mày hỏi.

      lại muốn lừa ta sao?”

      A Đào ở thu dọn bên trong, nghe vậy nhìn Lưu Lăng cái, cực nghiêm túc .

      “Giờ cần bạc, nào có pháp sư đức cao vọng trọng nào lại tòa nhà to đâu, nếu giả làm hòa thượng, ngài cũng phải xây miêu cho đấy. Đây có tính là gì”.

      Đầu óc Lưu Lăng vốn dùng được, nhưng cũng nhìn ra được, A Đào và Liên Dụ cấu kết với nhau làm việc xấu. Nhưng dù có nhìn ra cũng có biện pháp nào, bởi vì đâu có ai có khả năng bằng Liên Dụ.

      Trong lòng tự thuyết phục mình nhiều lần, Gia Cát Lượng ba lượt đùa giỡn mà Lưu Bị vẫn mời, Hoa Mộc Lan bỏ giáp về quê còn mang theo ít tiền riêng.

      Lưu Lăng tự thuyết phục nhiều lần, cứ thế cho đến khi Liên Dụ mang theo Phương Uyển Chi và Bì Bì ôm bạc biến mất.

      Trương Lương ngu ngốc đần độn đứng ở bên cạnh : “Ngài lại mặc cả à?”

      Lưu Lăng lười phải nhìn , vùi đầu đếm mấy ngân phiếu còn thừa: “Ngươi biết cái gì, chuyện với cũng thế thôi, ta đưa cái này bị lừa cái khác”.

      Trong lòng lại như máu, mất số bạc này, vô cùng phiền muộn đó.
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 41: Cao nhân giá lâm

      Lúc Lưu Lăng ở lại khách quan phiền muộn, đám người núi cũng tốt hơn là bao.

      Đối với chú thuật của La Bàn Nhi thôn dân cực kì tin phục, nhưng lần trước La Bàn Nhi lại thể hóa ba vị đại nhân trong thôn thành nước, hoặc là thả mất tâm cổ độc để mê loạn tâm trí đám người Lưu Lăng, cho nên việc đó cũng khiến bọn họ xì xào to .

      Liên Dụ cũng phải chỉ nằm bờ ao chờ chết. Lòng dân dao động, dù chỉ là bộ phận , trong tương lai ai dám trước thành nhóm lớn.

      Đương nhiên La Bản Nhi ngồi yên như vậy, trong tay có nuôi nhiều tiểu quỷ, cho nên cũng sợ thôn dân phục mình.

      Ngày hôm sau khi đám người Liên Dụ , quỷ ở Cung gia lại phá phách dữ tợn hơn, làm Cung lão gia muốn nổi điên nổi khùng.

      La Bàn Nhi ở lầu các chờ đợi, thấy người ta mời ba bốn lượt mới miễn cưỡng bước tới Cung gia.

      Người dân trong thôn giữ ở cửa. Mấy ngày qua họ nghe rất nhiều chuyện về Cung gia, tam di nương của Cung lão gia hình như bị vật gì đó nhập thân, cho nên mỗi đêm lại nhổ cỏ trong sân để ăn, càng về sau lại càng điên khùng, là thấy có quỷ đến hại nàng.

      Cung lão gia cho người trói nàng lại nhốt vào kho chứa củi, mấy ngày đầu chỉ nghe thao thao bất tuyệt bên trong, bây giờ lại càng kêu càng to. tinh hại mình lại đập phá cửa. Ngày kế chết ở trong phòng chứa củi, thi thể ai dám nhìn, mang thẳng đến linh đường để đó.

      Chuyện càng về sau càng loạn, hai con quỷ cùng đòi mạng, khiến toàn bộ người dân Hoa Quả thôn la hét ầm ĩ.

      Cung lão gia cũng chính mắt thấy, con tóc dài buông thõng, mặc áo trắng bay bay, làm nha hoàn và gia đinh trong nhà nhiều phen giật mình.

      Cung lão gia vốn là nhà giàu ở Hoa Quả thôn, có đất đai, có cửa hàng, trong thôn cũng xem là có tiếng. Ngày thường vẫn nghiêm túc cẩn thận, người dân trong làng cũng cực kì kính trọng. Giờ sắc mặt ông vàng vọt như củ nghệ, nhìn là biết bị hù dọa .

      Lúc La Bàn Nhi kéo áo choàng đen nhánh đến cửa viện, thái độ của mọi người đều hết sức cung kính.

      với Cung lão gia: “Con quỷ ở nhà ông có chút bản lĩnh. Bổn tiên thu năng lực của nó cũng được, nhưng e có thể bị cắn trả”.

      Cung lão gia cũng là người hiểu chuyện, vừa nghe những lời này là biết có ý gì.

      Chỉ là lần này La Bàn Nhi ra giá, dễ nghe như sư tử ngoạm, dễ nghe, chính là công khai đòi tiền như rác.

      Ông là phú hộ ở Hoa Quả Thôn, hằng năm cung phụng La Bàn Nhi ít vật, giờ nhà họ gặp khó khăn, lại chặt chém như vậy, trong lòng thoải mái tất nhiên là giả.

      Nhưng những chuyện ầm ĩ kia đúng là khiến ông sợ hãi, đành phải cho người mang rương bạc ra. lúc ông đau lòng vuốt ve cái rương biết nên trả hay thình lình có con mèo xám trắng đan xen từ từ tới.

      Ở Hoa Quả thôn mèo núi mèo nhà mèo hoang gì cũng rất nhiều, nhưng tại sao con mèo lại gây nhiều chú ý như vậy.

      phải bởi vì nó quá xinh đẹp, cũng phải vì nó ngang ngược, mà là vì, nó quá mập.

      Nó mập, còn nên mỗi bước chân đều phải thẳng, cả người toàn mỡ đung đưa. qua rất nhiều bàn chân, giẫm lên ít giày vải, nó đến trước mặt Cung lão gia rồi tung người nhảy lên rương bạc, tạo ra tiếng loảng xoảng cực lớn.

      Cung lão gia ngây người, mọi người ở đây cũng sững sờ, nhìn con mèo mập kia giang bốn chân ôm rương, bất động.

      Theo sau đó, có hai người cầm phất trần phẩy , sóng vai đến. Ai cũng đều tuấn tú, trẻ tuổi, đặc biệt là người bên trái kia, tướng mạo khá giống nương, cực kì thanh tú.

      Xa xa phía sau là bốn người khiêng kiệu tới, thân kiệu rất lớn, cực kì phô trương, bốn bề lụa trắng tung bay, người trong kiệu nằm nghiêng lười biếng.

      lâu sau cỗ kiệu vững vàng hạ xuống, tiểu đệ từ đến vén rèm lên, bên trong là người mặc áo đạo bào vải gấm, thắt lưng màu đen dắt thêm ngọc bội, tóc xõa nửa, nửa buộc hờ bằng khoanh ngọc bích. Dáng người hết sức lịch lãm, mặt mày sáng sủa, chỉ cần nhìn là biết, đây là đạo trưởng trẻ tuổi có đạo cốt tiên phong.

      Tiểu đệ tử cúi người gọi: “Thiên tôn.”

      Thiên tôn lại trả lời, cầm lấy cốc trà trước mặt uống hớp, hỏi:

      “Mèo của ta đâu? ”

      Cung lão gia tự thấy mình là người từng trải đời, nhưng lại chưa từng thấy có vị đạo trưởng nào phô trương như vậy, ông chỉ vào con mèo mập nằm cái rương của mình, lắp bắp :

      “Thiên, Thiên tôn muốn tìm, ở đây… ”

      Bất giác cũng xưng hô với như đồng đạo.

      Thiên tôn đại nhân nhìn tới, tay trái đưa lên bấm cái, câu thứ hai:

      “Trong phủ có quỷ.”

      Tất cả mọi người đều nín thở.
      Ở Hoa Quả thôn từng có vài tên đạo sĩ qua, cũng biết bói toán, cũng biết bắt quỷ, Nhưng ai phô trương bằng vị này, cũng ai có khí độ nhường đó. Kể từ khi La Bàn Nhi đến đây, các đạo sĩ đều chết đói hết, cho nên ở lại nơi này nữa. Cho dù ở lại cũng được chào đón.

      Giờ lại có vị Thiên Tôn tới bất thình lình như vậy, bọn họ ai dám gì. phải bởi vì người này tính chuẩn, chuyện của Cung gia ai ai cũng biết, có khi là nghe ngóng từ đâu đó biết được. Nhưng về phần thái độ, họ nhìn sang bộ dạng bỉ ổi của La Bàn Nhi bên kia. cũng biết gương mặt đó rất giả. Thiên Quân sao, đọc sách cũng hiểu, người trời ai cũng đẹp cả.

      Thiên tôn gật đầu, như thể mọi chuyện đều nằm trong mắt , như có như .

      Tà áo dài nhấc lên muốn , ngay cả câu đều để lại.

      Cung lão gia nhìn thấy cỗ kiệu kia đúng là nâng lên định , ông sợ hãi đuổi theo:

      “Thiên tôn chờ chút, Thiên tôn chờ chút, ta dối gạt ngài, quỷ trong nhà ta rất lợi hại, nếu ngài có thể đuổi được nó, lão tất có hậu tạ.”

      Cỗ kiệu hề có ý dừng lại, cứ tiếp tục .

      Cung lão gia vội muốn chết, cũng biết phải thế nào, ông xoay người lại với mấy đứa con trong nhà:

      “Còn nhanh van cầu Thiên tôn đại nhân.”

      Mấy đứa con vô cùng phối hợp, cùng nhau sang. Chỉ có La Bàn Nhi là vui, ngươi đưa bạc mời ta, nay bạc còn chưa đưa, ngươi mời tên lai lịch tới.

      “Cung lão gia, ý ngươi là bổn tiên bằng người này chứ gì, như vậy là ném mặt ta đâu?”

      Cung lão gia sợ , cả thôn cũng muốn mời người kia. Bởi vậy ông thẳng:

      “Thiêu Thần thay chúng ta bắt quỷ nhiều năm như vậy, thường xuyên vì chú thuật mà đêm say giấc. Ta là phàm phu tục tử cũng biết đâu là đại tiên, giờ vị đạo trưởng này nhìn ra được trong phủ ta có quỷ, có thể thấy ngài ấy rất bản lĩnh. Nếu vị đạo trường này cũng có thể đuổi quỷ, vậy ngài cũng đỡ mệt mỏi rồi”.

      Lời vẫn còn chút tôn kính, là bởi vì La Bàn Nhi gọi ông là lão gia, vậy là có tôn trọng ông.

      Mà cung lão gia muốn xin Thiên tôn hỗ trợ, cũng phải vì chắc chắn người này bắt được quỷ. Chẳng qua mỗi lần La Bàn Nhi đến bắt, làm chưa xong mà nhà như đáy. Vẽ bùa đòi bạc, làm tế đàn cũng đòi bạc, ngay cả ngụm nước tiên cũng đòi bạc gấp năm lần bình thường.

      Trong nhà Cung lão gia đời đời làm thương nhân, dù hiểu chuyện ma quỷ mờ ám nhưng bị lừa gạt mấy lần hiểu được ít nhiều.

      La Bàn Nhi bị đến mức phản đối được gì, thanh minh như tự vả miệng mình, cho nên bực bội tới trước cỗ kiệu của thiên tôn, nhìn xem đây là người phương nào dám tới đây náo loạn, mà người kia cao quá, cũng chỉ có thể ngưỡng đầu.

      “Cung gia có quỷ phải ngày ngày hai, ngươi tới rồi đây có quỷ, người biết cũng có thể giả vờ được, nếu bản lãnh lớn như vậy sao ta chưa từng thấy vị đạo sĩ nào xa xỉ như ngươi. Tới đây, ngươi bày ra vẻ bí làm gì, ta muốn xem thử ngươi làm được cái gì?”

      La Bàn Nhi giọng lanh lảnh, la hét ầm ĩ như gà bay chó sủa. Bên trong kiệu vẫn có tiếng trả lời.

      đám dân chúng cứ đứng vây xem, cho đến khi vị đại tiên kia la hét ầm ĩ sắp tắt thở, người trong kiệu mới xốc rèm, nhíu mày .

      “Thứ gì đó?”

      Giọng rất bình thản, cũng phải mắng người. Đơn thuần như thể biết chú lùn kia là ai.

      La Bàn Nhi hoành hành ngang ngược ở Hoa Quả Thôn nhiều năm, chưa khi nào bị thất lễ đến vậy, như con khỉ leo leo lên kiệu, giương nanh múa vuốt .

      “Ta là Thiêu Thần.”

      Thiên tôn sờ sờ đầu .

      “Tại sao xấu như vậy?”

      “Ngươi, ngươi dám lặp lại lần nữa xem.”

      Thiêu Thần bị chọc giận đến điên lên rồi, sống nhiều năm, cũng quan tâm chuyện dung mạo lắm, thôn dân ở đây cũng chê trách gì, dần dà lại thấy mình như vậy vô cùng hợp lí. Giờ lại có tên nhảy ra chế nhạo, giơ móng vuốt muốn leo lên, nhưng mà còn chưa kịp làm gì, rèm buông xuống, người bị làn gió đánh ngã, La Bàn Nhi như tờ giấy trượt xuống đất.

      “Đêm mai ta qua.”

      Để lại câu như vậy, cỗ kiệu của Thiên tôn và đoàn người bồng bềnh xa.

      Cung lão gia cùng đám dân chúng ngây ngốc nhìn La Bàn Nhi bị đánh ngã, nuốt từng ngụm nước bọt.

      Trong lòng e sợ, lần này tới, chỉ sợ đúng là vị cao nhân.
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 42: Cái này gọi là tình thú

      Tọa lạc ở đầu hẻm Hoa Quả Thôn, có khu trạch viện rất lớn, sân ba thước, cửa lớn chạm khắc tinh xảo, cũng là trạch viện lớn nhất trong thôn.

      Đây vốn là nhà của vị thổ tài chủ mưa ở trong thôn, rường cột chạm trổ hết sức công phu, khiến người người ngưỡng mộ.

      Nhưng mà đời sau con cháu đều có tiền đồ, chúng muốn ở lại nơi như Hoa Quả thôn nữa, tòa nhà này cũng trở nên vắng vẻ.

      Cung lão gia từng muốn mua về, nhưng họ ra giá đắt quá, nên thôi.

      Bây giờ khi nhà này đột nhiên có chính chủ, lại chính là vị thiên tôn đại nhân nhuộm trần thế kia. Rất nhiều thôn dân trơ mắt nhìn cửa chính sơn son. Trong lòng thầm nhủ: là xa xỉ a.

      Nhớ lúc trước La Bàn Nhi đến thôn, giống như người sa cơ thất thế, sau khi phát đạt lên cũng khác ngày xưa là mấy. Đều cùng là người mới đến, người ta phong cách gì, lại thế kia, đúng là đối lập hoàn toàn.

      Cho nên mới , ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng.

      Nhưng phàm là người, trong lòng luôn cân đo đong đếm, họ thầm với nhau, quyết định ngày mai phải đến tận nơi mở mang tầm mắt, xem vị này bản lĩnh thế nào.

      Cùng lúc đó, mấy vị trong trạch viện kia vất hết tiên phong đạo cốt. Vừa vào nhà la hét nóng quá, từng người về phòng mình thay y phục.

      Phương đại nương mấy ngày gần đây giả nha hoàn mặc áo đạo sĩ, rất lâu rồi để dung mạo . Nàng đổi bộ áo quần cẩm tú, đầu cài trâm , mang thêm hoa tai ngọc bích thủy, thanh tú động lòng người, như đài sen từ từ hé nở.

      Nhất là đôi mắt bồ câu to và lông mi dài, nàng đánh giá Bì Bì từ xuống dưới.

      Trước đây nàng chưa từng thấy bộ dạng khi mang mặt nạ của , ngờ lại là tiểu ca tuấn tú như vậy, mặt mày tròn trịa, khi cười cực kì ấm áp, đúng là vô cùng mới mẻ.

      Liên Thiên tôn tâm huyết dâng trào, tự nhận mình dung mạo tựa thiên nhân, cho nên người bên cạnh cũng phải lựa chọn người mi thanh mục tú.

      Bì Bì lập tức cảm thấy, sao có thể để kiệu phu còn đẹp hơn mình, cho nên tháo hết mặt nạ mặt xuống.

      Phương Uyển Chi ngồi xổm dưới tàng cây nhìn kiến dọn nhà, vừa ngẩng đầu nhìn Bì Bì rồi cười, nàng :

      “Mặt mày đẹp như vậy, sao lại phải mang mặt nạ chứ?”

      Thanh Liễu nhà nàng gần đây bắt đầu tư xuân, thích nhất là những người cường tráng, dung mạo dịu dàng, nếu mà nàng ấy thấy Bì Bì, chắc nhào lên để gặm quá.

      Bì Bì cũng cười, dựa vào tàng cây, tiện tay cầm cái lá phe phẩy, nháy mắt ra hiệu .

      “Gia chủ nhà chúng ta biết xấu hổ như vậy, ta lại phải làm mấy chuyện biết xấu hổ với , mang mặt nạ khác nào ném đá vào mặt mình.”

      Liên Thiên Tôn thay đổi thường phục ra khỏi phòng thấy Phương Uyển Chi và Bì Bì ngồi chổm hổm đất chọc kiến, hai người đều cười đùa vui vẻ, mỗi người câu. Bì Bì hình như đùa gì đó, chọc cho Phương Uyển Chi cười khanh khách.

      nghiêng người dựa vào mái hiên, Phương Uyển Chi nhìn thấy lên tiếng chào hỏi, rồi lại tiếp tục chuyện với Bì Bì.

      Liên Dụ cũng đánh giá Bì Bì lượt.

      người Bì Bì là bộ cẩm bào gấm tứ xuyên, có phần phong lưu phóng khoáng. lại nhìn bản thân mình, rằng xoay người vào đổi y phục, rồi lại ra hành lang đứng tiếp.

      Đợi đến lúc Phương đại nương quay đầu, thấy Liên Dụ mặc bộ cẩm bào gấm màu trúc xanh, đai lưng hình vòng, đầu mang ngọc quan sáng lóa, mặt mày vô cùng trang nghiêm, như kiểu thèm nhìn bọn họ, vô cùng thâm trầm quan sát đất trời.

      Phương Uyển Chi thừa nhận, Liên Dụ hết sức đẹp mắt, dù mặc cái gì cũng thấy dễ nhìn, chỉ là hiểu sao hôm nay lại mặc bộ đồ hào quang bắn ra bốn phía như thế. Nàng nghẹn họng nhìn lúc rồi chép miệng hỏi:

      “Chàng muốn ra ngoài à?”

      Áo quần này mà mặc khi quốc yến cũng được nữa là.

      Liên Dụ lắc đầu, thấy Phương Uyển Chi nhìn mình chăm chú buồn giả bộ nữa, vẫy vẫy nàng đến, vừa chỉ tay sang phòng bếp với Bì Bì: “Ta muốn ăn cơm, cá quế chiên với cơm gạo nếp ngó sen”.

      Bì Bì ngước mắt nhìn mặt trời sau giờ ngọ, lòng tự nhủ, ngài thích ta chuyện với tức phụ của ngài cứ thẳng , mới ăn trưa chưa tới canh giờ đòi ăn nữa, trong lòng cực kì khinh bỉ người kia lòng dạ hẹp hòi.

      Nhưng mà những lời này chỉ có thể khi hai chủ tớ đóng kín cửa phòng, bên ngoài vẫn phải để cho người kia ít mặt mũi. Thấy vợ chồng nhà nọ nắm tay nhau vào nhà hóng mặt, Bì Bì tiếp tục suy tư, có nên hạ độc vào đồ ăn của Liên Dụ đây.

      Chờ tới lúc có người thương, cũng phải thân thiết trước mặt Liên Dụ. Bắt nạt người khác như vậy có kết cục tốt đâu.

      Phòng ngủ chính của viện này hết sức rộng rãi. Liên Dụ kéo tay Phương đại nương lèo, lúc đầu cảm thấy gì, càng vào nhà lòng bàn tay càng đổ mồ hôi nhiều hơn. tự nhiên lại thấy khẩn trương, trong lòng bàn tay là cổ tay trắng mịn, khớp xương khác hẳn với tay nam tử, gầy gầy , mềm mại xương.

      Lúc trước cũng nắm tay Phương Uyển Chi mấy lần, nhưng lần nào cũng cách tầng xiêm y. Hôm nay lại nắm tay trực tiếp, nắm được rồi muốn buông ra.

      Sau khi vào trong phòng mặt hai người đều đỏ rực, giống như say nắng.

      Liên Dụ tìm được chỗ kéo Phương Uyển Chi đến ngồi, liền kéo thẳng đến bên giường.

      cái rương lớn cạnh giường là cái mặt mèo rất lớn, nằm ngửa ra ngủ, bụng hướng lên , thỉnh thoàng móng mèo vuốt vuốt. Cái rương kia, khỏi phải , đương nhiên là của Cung lão gia, bạc bên trong chắc cũng non nửa rương.
      Con mèo mập của Thiên tôn có ý muốn di chuyển, mà cũng ai dám thất lễ với nó, muốn mời nó ra ngoài nó lại dùng móng vuốt bấu chặt lấy cái rương, ai dám đến gần. Vẻ mặt hết sức hung tàn.

      Cuối cùng Cung lão gia có cách nào khác, dù sao cũng phải mời thiên tôn bắt quỷ, nên đưa rương bạc đó hiếu kính luôn.

      Lão gia tử già rồi, nhưng cũng là người hiểu lí lẽ, ông thuê bốn tráng hán ôm cái rương và Vương Thủ Tàn vào nhà.

      Từ trước đến nay Liên Dụ vẫn thích con mèo này, nhưng bây giờ nhìn nó lại cực kì vừa mắt, thấy nó làm tổn hại khí ấm áp trong phòng kinh khủng.

      Phương đại nương cũng liếc Vương Thủ Tài cái, nhịn được cười.

      “Giờ chàng cũng thấy ghét nó rồi hả, bảo là đừng cho nó ăn nhiều như vậy mà”.

      Liên Dụ quay đầu lại, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, đến bây giờ mới biết, mình có thể sợ đến thế, theo thói quen mạnh miệng: “ phải tối qua nàng cũng thấy nó đáng thương, bảo ta đút cho nó đuôi cá à”.

      Phương nương hiếm khi thẹn thùng được. Nàng nhìn trộm bàn tay hai người đan vào nhau, lần này lại rút tay về, cắn môi hỏi: “Kéo ta tới đây làm gì?”

      Bên ngoài đứng, cần gì phải chạy thẳng vào phòng đâu.

      Thực ra Liên Dụ cũng biết vì sao mình lại kéo nàng tới đây, mặt mày cũng thoáng nét hoang mang.

      chưa từng qua lại với nữ nhân, nhưng cũng biết giống với cách nâng li cạn chén cùng các quan lớn triều đình, cho nên mới thấy khó xử. cứ muốn ngồi vậy với nàng thôi, có việc gì ngồi ngơ ngẩn, ngồi ở đâu cũng được.

      Tuy là thế, nhưng cũng thể ngồi im như thóc, suy nghĩ lúc mới nhớ tới chuyện: “Ta thấy nàng mang hành lý tới gian bên kia, sao lại ngủ với ta?”

      Lúc trước dưới chân núi hai người luôn ngủ lại phòng, quen mỗi tối nằm nghe nàng chuyện. Phòng này còn lớn hơn hậu viện kia nhiều, chuyển cái sập đến là ngủ được.

      Liên Dụ mấy lời này thực ra suy nghĩ gì nhiều, nhưng người khác nghe được lại thấy hề tế nhị.

      Mặt Phương Uyển Chi ửng hồng, nàng liếc cái: “ hươu vượn gì thế, ai muốn ngủ cùng chàng hả?”

      Liên Dụ nghiêng đầu, vẻ mặt hết sức vô tội:

      phải nàng vẫn luôn cùng ta ngủ sao?”

      Phương đại nương nhẫn nhịn, hôm nay nàng muốn dạy dỗ , cúi đầu nhìn xuống mũi hài, nàng thong thả giải thích:

      “Khi đó là do có cách nào hơn, giờ phòng ở đây lớn như vậy, ta là nương gia, chàng có hiểu đó?”

      Liên Dụ càng nghe càng hiểu, ngón tay vuốt ve theo từng móng tay của nàng, xấu hổ : “ nương trước kia buổi trưa và buổi tối đều ngủ cùng ta đấy”.

      Phương Uyển Chi bị vô liêm sỉ của làm á khẩu được.

      Nàng nhớ Lô Thúy Hoa từng , nữ nhi phải biết nữ nhi gia huấn, lúc ở cùng nam tử, khi chưa lập gia đình được quá mức thân thiết, Phương Uyển Chi nghĩ mình nên nghiêm túc giáo dục Liên Dụ phen, nhưng vừa liếc mắt nhìn qua thình lình thấy Bì Bì lò mặt vào.

      gọi họ ăn cơm, ngờ là lại nghe được chuyện kinh hãi đến vậy, con mắt mở to như chuông đồng, ràng là vô cùng khiếp sợ.

      hồi lâu sau mới kì quái nhìn Liên Dụ :

      “Ngủ, sớm như vậy à?”

      Lời này cộng thêm vẻ ngu si mặt càng tăng thêm phần công kích.

      Phương Uyển Chi ngượng đến mức muốn đào ba thước đất mà chui xuống, nàng xoay người lại trừng Liên Dụ hồi, cũng biết mấy chuyện này thể nào ràng hết được, thế là đành phải cấu tay cái, xoay người chạy .

      Bì Bì vẫn chưa tỉnh lại, thấy Phương Uyển Chi chạy nhanh như vậy, chỉ vào hướng cửa hỏi:

      “Hai ngươi ăn cơm à?”

      Liên Dụ buồn nhìn mặt , chau mày nghiêng người ngã xuống giường, tức giận bảo:

      “Chúng ta thân mật, ngươi tiến vào làm gì hả, ăn cơm nữa.”

      còn định khuyên Phương Uyển Chi mang hành lý chuyển vào kìa.

      Bì Bì nghe vậy đặt mông ngồi xuống cạnh .

      “Ngài thích ăn hay ai mà biết được, ban ngày mà còn muốn ngủ, bị nhéo là đáng đời”.

      Liên đại nhân vuốt vuốt cánh tay, lười chấp nhặt với , ôm Vương Thủ Tài vào lòng vuốt ve.

      “Ngươi biết cái gì, cái này gọi là tình thú đó.”
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 43: Hai người một phòng

      Quỷ ở nhà Cung lão gia ai cũng biết là rất lợi hại.

      Về phần tại sao lại lợi hại như thế ai biết. Chỉ biết sau khi đại phu nhân Cung gia chết, rất nhiều người đều , vị tam di nương của Cung lão gia kia ỷ vào được sủng ái mà coi chính thất ra gì, chèn ép bà còn bằng thiếp thất.

      Cung gia đại phu nhân chịu đựng đến mức buồn bực mà chết. Về sau Tam di nương gặp quỷ, điên điên khùng khùng là gặp được đại phu nhân muốn hại nàng, chuyện này cứ thế thuận lý thành chương. Nếu suy đoán theo cách này, chuyện ma quái ở Cung gia là do đại phu nhân được chết tử tế, biến thành quỷ về hù dọa Cung lão gia, là nhân quả báo ứng, thế đạo luân hồi.

      Quỷ ở nhà Cung gia thực ra là do La Bàn Nhi thả ra, cho nên phải thu lại như thế nào, đương nhiên là biết. Nhưng bây giờ đột nhiên có người tới đây, đừng người ngoài xôn xao, cũng suy tính. Người có vẻ ngoài đẹp đẽ đó tự xưng là Thiên tôn, cũng có vị Thiên tôn đỡ đầu, nhưng thiên tôn của như thế, đưa tin ba phen mấy bận cũng gặp được.

      Dưới chân núi giờ giới nghiêm, hàng trăm hàng ngàn cấm vệ canh giữ Hoa Quả sơn. biết Thiên tôn dưới núi có suy tính gì , nhưng vẫn dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng mà ta động, La Bàn Nhi sắp chịu nổi rồi, trong lòng tự nhủ, khi cần bạc phân ta cũng cầm thiếu, giờ xảy ra chuyện thấy mặt mũi ở đâu.

      Lan Bàn Nhi phải kẻ có thể ngồi chờ chết, đoàn đạo sĩ kia cũng gặp, có bản lĩnh hay gạt người ai biết được. Huống chi đạo sĩ có thể bắt quỷ, nhưng ở Cung gia lại phải là quỷ, cho nên có phần an tâm.

      Lần trước tên Thiên tôn kia làm ngã, hôm nay cố ý mang theo đôi cà kheo, để mình cao hơn đoạn, ngồi lên cái bàn cao ba thước, với Cung lão gia: “Vị thiên tôn này mình có bản lĩnh, vậy chúng ta đứng đây xem cho . Nhưng bổn tiên cảnh cáo trước, ông bỏ qua ta chạy tìm , nếu người này làm được, chạy tìm ta giá phải tăng gấp đôi”.

      La Bàn Nhi tự nhận lời mình vô cùng có khí thế, giờ ngồi cao như vậy, xem còn ai dám tôn kính .

      biết vì sao thôn dân tụ tập rất đông, ai cũng muốn xem thiên tôn bắt quỷ cách nào, tất cả chú ý đều đặt ở bên kia, ai quan tâm đến thiên nhân này phát biểu cái gì.

      Bên này Liên Dụ nâng trường bào thong dong tới, phất trần thỉnh thoảng đảo quanh, còn dặn dò đệ tự bên cạnh vãi bột phấn lên mặt đất. Bột phấn kia rất thơm, có mùi của đậu, đại tiên cái này có thể xu cát tị hung, tiểu đệ tử cầm cái thìa múc từng muỗng từng muỗng vung lên mặt đất, như rải hoa vậy.

      Mùi này có phần giống với mùi thuốc chuột, nhưng thiên tôn tiên phong đạo cốt như vậy, sao lại vung thuốc chuột được, cho nên mọi người đều nghĩ mình đoán sai.

      đạo lí thế này, nếu người mặc quần áo rách nát có thể dùng ngực phá vỡ tảng đá lớn rồi mời mọi người mua thuốc tăng lực, có thể mọi người tin. Nhưng nếu người chi lan ngọc thụ như vậy ngồi phố, cho dù có bán gì người ta cũng nguyện ý tới mua.

      Liên Dụ nhìn quanh vòng, quỷ thấy, chỉ thấy đám người.

      La Bàn Nhi vừa thấy liền nở nụ cười, giọng lanh lảnh cười nhạo:

      “Thiên tôn phải là cao nhân sao? Sao có con quỷ mà cũng tìm thấy vậy? Bao nhiêu người ở đây phải để cho ngươi đùa giỡn”.

      Liên Thiên Tôn trả lời , mà hỏi ngược lại Cung lão gia.

      khí tối thịnh, con quỷ lại sợ người, ngày thường đều chạy ra vào canh giờ này có phải ?”

      Cung lão gia nghe xong gật đầu.

      “Đúng thế. Lúc đầu chỉ náo loạn, trêu chọc nhiều gia đinh tuần tra. Vốn nếu dương khí vượng có thể trấn được chúng, nhưng ngờ vật đó lại chọn lúc đông người để nhảy ra, còn dọa nhiều người hôn mê”.

      Thiên tôn bước về phía trước, rắc bột phấn lên nhiều nơi quỷ thường nhảy ra.

      Hết vòng, đệ tự bên cạnh cũng bị rắc đến thơm ngát cả người. Thiên tôn đại nhân vén áo dài ngồi lên bồ đoàn, tay kết ấn, miệng lẩm bẩm.

      Người ngoài được phép đến gần, chỉ có thể nhìn thái độ mặt . Chỉ có hai vị đệ tử Phương Uyển Chi và Bì Bì đứng cạnh là nghe nhất, người này tụng Tam tự kinh.

      Sau khi niệm hồi nhân chi sơ tánh bổn thiện, Liên Dụ đứng lên, phất phất trần trong tay rồi sờ sờ vào đầu Cung lão gia.

      phòng bếp chuẩn bị cho ta ba chén cháo cá, hai đĩa thức ăn và ít điểm tâm. Trong thức ăn đừng thêm rau cần, cháo nhiều cá chút”.

      Cung lão gia tử ngay cả cái lắp cũng được, vội vàng cho người chuẩn bị.

      Xoa xoa đôi bàn tay, theo sau lưng Thiên tôn khẽ hỏi thăm:

      “Ngài định cung phụng vị đó sao? Chỉ dùng cháo cá có phải ít quá ? Có cần thêm vài món ăn mặn nữa ?”

      Cung lão gia từng thấy nhiều đạo sĩ làm vậy, hơn phân nửa là để thỉnh tiên. Bình thường là thỉnh Thái thượng lão quân, thỉnh thoảng mở tế đàn thêm vài món mặn, những thứ Liên Dụ cầu chuẩn bị lại đơn giản hơn nhiều.

      Liên Dụ nghe xong lắc đầu.

      “Đây là để ta ăn khuya.”

      Cuối cùng Liên Thiên Tôn cũng bắt được quỷ, bởi vì có quỷ để bắt, La Bàn Nhi thả quỷ ra vào lúc này. Liên Dụ vội, La Bàn Nhi cười nhạo hồi lại thấy vậy cũng chẳng có ích lợi gì.

      Bởi vì Liên Dụ trực tiếp ở lại Cung gia.

      Có thôn dân tới với Cung lão gia: “Chuyện ma quái nhà ông, hôm nay mà bò ra, ta nghĩ là trừ được rồi”.

      “Ta con quỷ này rất cao thâm, nó yên lặng mấy ngày là vì có người trấn giữ”.

      Mọi người lúc này mới hiểu, phải bắt, mà là chờ quỷ bò ra để bắt.

      Nửa đêm.

      Cung lão gia tự mình bưng chén cháo cá từ phòng bếp ra, sau khi để xuống, ông lấp lửng muốn mấy lần lại thôi. Nghĩ tới nghĩ lui lại thấy có gì đáng hỏi.

      Nhắc tới vị đạo trưởng này, ông thực hiểu được. Ông gặp rất nhiều đạo sĩ, nhưng ai là đánh như vị này. chỉ đánh quỷ, mà ông còn nhìn ra được chiêu thức võ thuật nào. Cung lão gia ngồi trong phòng lát, rồi chắp tay với Liên Dụ:
      “Hằng năm hậu viện này dùng nên có hơi người, ngài có thể hạ mình ở đây ?”

      Nghe Thiên tôn muốn ở lại nhà mình, Cung lão gia đương nhiên là vô cùng đồng tình. tính tới chuyện con quỷ này còn chưa bắt được, nếu bắt được, mời người ta ở đây thêm vài ngày ông cũng đồng ý. Chỉ là vị gia này muốn ở cùng người khác. Hậu viện của ông tuy lớn nhưng chỉ còn thừa tiểu viện. Dọn dẹp xong cũng khá tươm tất, nhưng chỉ đủ người ở. Dù là nhưng Cung lão gia cũng muốn chậm trễ.

      bàn cơm là bộ bát đũa bằng sứ tinh xảo, Liên Dụ múc từng thìa cháo đẩy tới trước mặt Vương Thủ Tài. Thong thả câu: “ sao.”

      Cung lão gia tử gì nữa, trình bày xong bước .

      Ba người trong phòng ăn xong bữa khuya cũng mệt mỏi. Sau khi Cung lão gia ra khỏi cửa, Liên thiên tôn ngồi đúng tướng nữa, tắm rửa xong lười biếng nằm nghiêng giường.

      Khi Bì Bì mang hành lý bước vào phòng Liên Dụ nằm giường trêu chọc mèo, thấy tới hết sức vui, Liên Dụ hỏi: “Sao ngươi lại vào?”

      Bì Bì cũng rất kinh ngạc, nhíu mày.

      “Viện này chỉ có hai phòng trống, ta vào đây ngủ ở đâu? ”

      Liên Dụ khoanh chân ngồi dậy nhìn cậu ta, thấy Bì Bì này quá hiểu thức thời.

      Đương nhiên là biết phải hai người phòng, Liên Dụ đưa tay chống người tiếp tục nằm nghiêng rồi : “Đó mới là phòng của ngươi”.

      Bì Bì trừng mắt nhìn, tưởng hươu vượn.

      “Ngài để cho ta ngủ cùng với Phương đại nương à?”

      Liên Dụ lấy cái gối đập thẳng vào đầu .

      Sau khi hai chủ tớ đóng cửa phòng xì xào bàn bạc lát, cuối cùng Bì Bì cũng hiểu người nào đó mọn thế nào. Ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ.

      Ôm chăn đệm đứng trước cửa, Bì Bì quay lại : “Sao càng ngày ngài càng vô sỉ thế?”

      Liên Dụ căn bản thèm để ý mấy lời kia, lông mày nhíu chặt chỉ chỉ Bì Bì:

      “Ngươi quá kém thông minh rồi đấy, lúc sang bên kia phải là qua phòng đó để tiện nghe ngóng động tĩnh trong phòng, hoặc là ngươi ghét ta, muốn ngủ cùng.”

      Còn cố ý nhấn mạnh hai chữ sau nữa.

      Đa số thời điểm Bì Bì luôn phối hợp với vị gia này, trong lòng ngẫm nghĩ lúc rồi cũng sang bên kia.

      lâu sau lại ôm hành lí về.

      Cúi đầu ủ rũ đặt hành lí lên giường, Bì Bì định bò lên nằm xuống Liên Dụ giơ chân lên đạp phát. Bì Bì cũng bực bội : “Phương đại nương ngài muốn bị đánh đàng hoàng chút ”.

      Quả nhiên Liên đại nhân trở nên rất đàng hoàng, sau đó ôm hành lý của mình bỏ .

      Trong phòng Phương Uyển Chi vẫn còn ánh đèn, lúc Liên Dụ vừa tới thấy nàng chuẩn bị đóng cửa.

      Bốn mắt nhìn nhau, Phương đại nương trừng mắt liếc cái. Liên Dụ lại xem như , yên lặng chen lấn vào phòng.

      Hai người bắt đầu cãi nhau, Liên Dụ nghe nàng mắng liên hồi nhíu mày , mình là chính nhân quân tử, hề có lòng dạ gì bất chính, vì sao lại cho vào ngủ.

      Phương đại nương tức chết rồi, thấy cầm hành lí bước thẳng tới giường, tung chăn ra thành đống lộn xộn, Liên Dụ nhìn lại vô cùng phiền muộn. Cũng muốn xếp nữa, quay lại nhìn Phương Uyển Chi.

      Phương đại nương vốn trừng mắt nhìn , trừng lúc lại nhịn được bật cười, nàng : “Này, sao ta lại phải trải giường chiếu cho chàng chứ?”

      Liên Dụ cũng cười, người nhìn thông minh mà lại thích tỏ vẻ đáng thương, giống như đứa bé bị người ta vứt bỏ tự chạy về nhà.

      Phương đại nương nhẫn tâm trách cứ . Nàng thở dài tiếng rồi khom người trải giường cho , vừa trải vừa : “Chỉ đêm tối nay thôi, mai chàng phải ngủ với Bì Bì, còn sang nữa ta đánh đấy. Còn chuyện của La Bàn Nhi, chàng nghĩ có thể nuôi cổ độc được ?”

      câu chữ Liên Dụ cũng nghe lọt. cứ nhìn nàng đến thừ người ra, cuối cùng kìm lòng được ôm lấy nàng từ phía sau.

      Đầu tựa vào tóc nàng, ngửi mùi hương thoang thoảng.

      Ở trong thành Liên Dụ có tòa nhà rất lớn, nhưng chỉ cảm thấy rất độc. Về sau đổi thành ngôi nhà nho , ngày thường vẽ tranh, dù là phòng vẫn cảm thấy tĩnh mịch như thế. Đến bây giờ mới hiểu được, phòng lớn hay cũng được, quan trọng là trong phòng đó có người mà cần hay .

      Bóng đêm phủ xuống viện , bên song cửa sổ có hai bóng người gắn chặt vào nhau.

      Mặt Phương đại nương đỏ cực kì, nàng đưa tay vỗ vỗ bàn tay bên hông, giọng :

      “Có ngủ hay thế?”

      Liên Dụ khẽ ừ tiếng, cảm thấy khuôn mặt đỏ hồng của nàng đẹp, vén mái tóc dài lên cọ cọ vào gương mặt của nàng, thích.

      Làn da hai người có cùng nhiệt độ, nụ cười mặt cũng ngừng lại được. Hai người nhìn nhau, khóe môi mím lại, mỉm cười.
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 44: Nữ tử điềm tĩnh

      Rất nhiều năm nay Bì Bì thấy mình cần nữ nhân.

      Cho dù mấy tiểu tử bên cạnh làm cha cả, cho dù lão nương ở nhà vẫn ngày ngày thúc giục. Nhưng Liên Dụ có nữ nhân, Liên Dụ cũng chưa làm cha, lại còn thường xuyên cho biết hôn nhân đáng sợ thế nào, dần dần cũng thấy chuyện đó hề quan trọng.

      Trong tiềm thức của Bì Bì, vẫn cảm thấy người như Liên Dụ rất khó tìm được nữ nhân. Bởi vì từ khi mười bảy tuổi, khi quen với Liên Dụ thấy đây là người vô cùng phiền toái, vô cùng tùy hứng, lại còn hay tự kỉ.

      Tính xấu vẫn thế, tuổi ngày càng lớn thêm, hai mươi bảy tuổi rồi mới tìm được nữ nhân chịu nổi .

      Liên Dụ từng với Bì Bì: “Nữ tử điềm tĩnh mới có thể nghi thất nghi gia, tương lai ta có tìm, cũng phải tìm người biết nghe lời”.

      Khi ấy Bì Bì còn cho rằng câu này rất hợp lí, nhưng bây giờ Liên Dụ lại chọn Phương Uyển Chi.

      Mà Phương đại nương lại là người cực kì nghe lời, câu phát hỏa, hai câu khóc lóc om sòm. Hai ngày trước biết hai người kia giận nhau cái gì, ai chịu mở miệng, Liên đại nhân còn cực kì ngây thơ lấy đồ đạc của ném vào trong viện.

      Về sau Phương đại nương nổi điên lên, đuổi cả người cả mèo ra ngoài, còn mắng té tát, Liên Dụ câu cũng được, hơn nửa đêm còn ngồi hờn dỗi trong sân.

      Cuối cùng người trong cửa người ngoài cửa tiếp tục cãi nhau, Liên Dụ nhặt đồ đạc của mình lại. Cửa lớn mở mình leo cửa sổ.

      Hơn nữa Bì Bì còn phát , Liên Dụ đặc biệt thích kè kè bên cạnh Phương Uyển Chi.

      Mặc dù gì, nhưng lúc Phương đại nương ra bếp nấu cơm, lặng lẽ mang cho Vương Thủ Tài sợi dây tròng cổ rồi cùng ra ngoài.

      Con mèo mập kia có nổi đâu, đa số thời gian Vương Thủ Tài phải lao lực bò lên khung cửa sổ, Liên Dụ tựa vào cánh cửa nhìn Phương Uyển Chi.

      Bì Bì cảm thấy quá nhàm chán, làm cơm thôi chứ có gì hay mà nhìn.

      Nhưng mà Liên Dụ lại , chờ đến lúc tìm được người nguyện ý vì mình vào bếp nấu cơm, hiểu cảm giác này.

      Lúc Liên Dụ mấy lời kia, giọng điệu có thêm phần kiêu ngạo, cho nên Bì Bì thèm tán gẫu nữa, phiền.

      Có đôi lúc nhìn thấy Liên Dụ và Phương Uyển Chi ngồi dưới tàng cây hóng mát, lại cảm thấy rất hâm mộ.

      đầu Vương Đại Tráng bị rách lỗ, Phương đại nương may vá lại, từng đường chằng chịt như con rết. Bì Bì thấy nàng cười thẹn thùng với Liên Dụ, : “Xin lỗi, ta vá tốt lắm”.

      Liên đại nhân cầm lấy nhìn thử, rồi hết sức thành trả lời: “ phải là tốt, mà là kém cực kì, phá hủy nó luôn rồi còn đâu”.

      Cuối cùng kết cục của Liên đại nhân tất nhiên là hay, cho đến khi Phương Uyển Chi mang mèo mập phẩy tay áo bỏ , mới ngước đầu lên với Bì Bì:

      “Ta phải thừa nhận, ngươi vá tốt ”.

      Cứ nhàn nhã tự tại như thế năm ngày liên tiếp, trong Cung trạch cũng thấy động tĩnh của quỷ. Nhưng mà thấy càng tốt, Liên Dụ hề sốt ruột, suốt ngày cứ chơi với mèo, đánh cờ, rồi nhìn Phương Uyển Chi.

      Cung lão gia mấy lần đến cửa, mặt cảm thấy chuyện như vậy nên kéo dài, mặt khác lại thấy vị Thiên tôn này bản lĩnh, ở đây quỷ dám ra.

      Giống như pho tượng Phật vậy, trấn trạch đuổi quỷ, bảo ông quỳ xuống thắp hương cũng cam lòng.

      Nhưng mà Cung lão gia nguyện ý người trong bóng tối kia cũng bằng lòng đâu, La Bàn Nhi ở Thiết Thiêu Các sắp nổi điên rồi.

      Từ khi tên Thiên tôn tới đây, lời đồn đại nổi lên tứ phía, vị đạo trưởng đạo hạnh thâm sâu, quỷ cũng sợ , dám ra. Lúc La Bàn Nhi bắt quỷ quỷ toàn vui vẻ bổ nhào tới, điều này cho thấy vị kia còn lợi hại hơn nhiều.

      Mấy lời này đương nhiên là vụng trộm với nhau, thôn dân cũng đâu có điên mà khua chiêng gióng trống, La Bàn Nhi nghe giáo chúng bẩm lại, bực tới mức vỗ đùi liên tục.
      Lúc trước thả thứ này vào Cung gia, kết quả cái tên thiên tôn gì đó tới, cứ thế đoạt việc làm ăn của , còn ảnh hưởng tới tiếng tăm của mình.

      Vài ngày đầu La Bàn Nhi còn cố ý thả quỷ ra để dập tắt khí thế của người kia, nhưng giờ nhìn lại, dù thả hay cũng có lợi gì. Cho nên muốn đợi thêm nữa, gõ bàn gọi hai người tới

      Muốn bắt quỷ à, vậy chúng ta thử xem tên đạo trưởng kia có bản lĩnh gì.

      đến Cung gia bên này.

      Tòa nhà của Cung gia là do tổ tông để lại, khá giống với khu viện trạch Liên Dụ mua ở trong thôn, có ba viện sân. Cung lão gia thích làm vườn, trong tiểu viện trồng rất nhiều cây cối. Cung gia xuất thân từ thương nhân, cho nên cũng coi trọng phong thủy, có nhiều cây thần tài là do con trai trưởng mang từ ngoài về, ai dám đụng.

      Đêm nay, mây đen mù mịt, ánh trăng cũng len được khỏi bóng cây. Trưởng tử Cung gia theo thông lệ tới tàng cây tưới nước. vòng quanh gốc nửa vòng, bảy bước, đó là bày tỏ tôn kính với cây thần tài. Nghe đâu vào lúc ánh trăng sáng nhất, cây hấp thu linh khí trời đật, nếu thành tâm cầu nguyện, tâm tưởng thành.

      Người làm ăn buôn bán đều thích điềm lành, gả cưới đưa tang đều chọn ngày tốt, còn về phần có linh nghiệm hay , có bạch đầu giai lão hay mỉm cười nơi chín suối hay , người ta cứ tin vậy thôi.

      Cung Thịnh cầm đèn lồng nơm nớp lo sợ tới phía gốc cây. Dù sao hôm nay trăng tỏ, thậm chí đốt đèn cũng thấy đường, nhưng mai là ngày cửa hàng khai trương, phải tới đây chuyến.

      treo đèn lên chạc cây, múc bầu nước từ trong thùng tát lên cây, vừa vừa khấn: “Ngày mai con khai trương, mong thần cây thương cảm cho nhiều tiền tài hơn”.

      Giọng Cung Thịnh trầm thấp, giữa hậu viện im ắng lại càng ràng hơn. chắp tay trước ngực, nhắm hai mắt lại, còn chưa xong mấy câu thấy làn gió lạnh sau sống lương.

      Ngày thường Cung Thịnh rất chú trọng vẻ ngoài, tóc dài đều buộc lại quy củ đầu. Giờ đột nhiên lại cảm giác có sợi tóc bay bay nơi gò má.

      cảm thấy đúng, cả người đều cứng ngắc lại, bởi vì làn gió mát bên tai cho biết, đó là mái tóc dài tung bay.

      Cung Thịnh sợ dám mở mắt, nhưng mái tóc dài kia dường như tiến tới gần, sợi tóc đó rất lạnh, như thấm vào xương cốt. Bên tai vang lên tiếng khóc nỉ non. Rốt cục Cung Thịnh chịu nổi lui về phía sau, hai mở mở lớn nín thở. thét lên tiếng: “Nương, nương à”.

      Người nọ chính là mẹ .

      Cung gia Đại phu nhân Lưu Quế Nguyệt đứng trước mặt Cung Thịnh, da mặt trắng thối rữa, hốc mắt trống trơn, lưỡi duỗi dài, nhào tới chỗ Cung Thịnh, trong miệng tiếp tục gào thét: “Ngươi là ta sinh ra, nuôi bên cạnh nữ nhân kia lại thành con trai của nàng ta, ngay cả linh đường cũng chịu giữ cho ta”.

      Sau đó giọng lại thê thê ai ai: “ bằng ngươi theo ta , kiếp sau lại làm con trai của ta, đưa cho người khác nuôi nữa, được ?”

      Cung Thinh nghe giọng trầm trầm kia, giống hệt giọng nương mình, nhưng lại có phần giống. Thấy nữ nhân kia càng lúc càng gần, mùi thối rữa khiến buồn nôn kinh khủng, người kia lại cho cơ hội để nôn, ngón tay duỗi ra bóp lên cổ , khuôn mặt đầy dữ tợn: “Đến đây, theo ta”.

      Cung Thịnh bị bà ta giữ phản kháng được, hơi thở bị bóp chặt. liền mạng chút sức lức cuối cùng cũng hất được ra, cảm giác hít thở thông làm cả lồng ngực đau đớn. Mắt cũng càng lúc càng mờ .

      Nhưng mà ngay lúc nghĩ mình bỏ mạng ở đây, cái phất trần vụt tới giữ chặt cổ của nữ quỷ.

      Gia đinh tôi tới trong phủ nhanh chóng chạy tới, cuối cùng Cung Thịnh cũng được cứu.

      Dưới bóng cây, vài cái lồng đèn cũng nhìn được tình hình bên trong. Mọi người chỉ biết nữ quỷ kia bị Thiên tôn kéo tới chỗ bóng cây tối nhất, thấy cảnh tượng, chỉ nghe tiếng gào thét bên tai, rợn cả tóc gáy.

      Cung lão gia chống quải trượng run run tới, nữ quỷ bị đệ tử Thiên tôn trói lại. Ông cũng dám nhìn kĩ, nhưng bóng người đó cũng đủ cho ông đoán ra, là thê tử chết của mình.

      Ngay cả khi Lưu thị còn sống ông muốn gặp, lúc chết lại càng muốn. Từ sau khi nữ nhân này ngã bệnh ông chưa từng tới thăm, trong lòng tự nhiên lại thấy e ngại, nhìn thoáng cái rồi vội vã núp ra xa.

      Liên đại nhân quản chuyện hậu viện nhà người ta, tung người nhảy xuống trước măt mọi người, với đệ tử:

      “Bày đàn, làm phép.”
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :