1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thượng Thư Đại Nhân, Biến - Tô Áng ( 64c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 35

      Bên kia màn tiếng hít thở vẫn đều đều, trở người lộn xộn.

      Liên Dụ cần nghiêng lỗ tai lắng nghe cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh của nàng. Bởi vì tai quá thính, đến bây giờ mới thấy chán ghét vì tai mình tốt như vậy.

      Hít sâu rồi thở dài, hình như muốn ngủ cùng Phương Uyển Chi, phải là loại chuyện đỏ mặt kia, mà chỉ là muốn ôm nàng trong lòng mình, tựa đầu vào mái tóc dài đó. Cơ thể nàng rất đẹp, nhất định cũng phù hợp với .

      Đêm khuya yên tĩnh mà cứ nghĩ lung tung được, Liên đại nhân bực bội ngồi dậy, cúi đầu ủ rũ đến bên bàn rót chén trà lạnh, làm cho mình tỉnh táo.

      Sau khi tỉnh rồi, nhận ra gió vừa thổi tắt ngọn nến. Phương Uyển Chi cũng ngủ rồi, nên châm đèn lên lại.

      Ông trời cũng hảo tâm, ánh trắng trắng muốt chiếu lên bóng người nho giường, vô cùng ràng. nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của Phương Uyển Chi, cái mặt nạ được tháo xuống, khuôn mặt sạch hề trang điểm. Ánh trăng chiếu lên mặt nàng, trong veo như nước, sắc môi hơi nhạt, như nụ hoa hé nở giữa ngày xuân, cực kì mềm mại.

      Liên Dụ biết môi của Phương Uyển Chi rất mềm, bởi vì lần trước, vẫn còn nhớ.

      đứng ở đầu giường nhìn nàng, ánh mắt lưu luyến khuôn mặt và cánh môi, cảm thấy mình vô cùng ngốc, cũng hết sức vô sỉ.

      Có lẽ động tác vén rèm làm ảnh hưởng đến Phương Uyển Chi, nàng giật mình trở người, vội vàng để màn xuống nằm lại lên giường.

      Ban đêm yên tĩnh, tim đập mạnh như thể vừa trải qua việc vô cùng mệt nhọc, hoặc là như đứa bé làm chuyện xấu sợ người ngoài biết được, lâu Liên Dụ chưa từng hoảng loạn đến thế.

      Nằm giường lại trở mình, Liên Dụ đột nhiên lại cảm giác chột dạ. Trong lòng lại thấy may mắn vì lần này ai thấy được có tâm tư tốt. Nhưng mà vẫn bị sợ hết hồn. Bởi vì Vương Thủ Tài biết tỉnh từ bao giờ, ngồi giường mở to mắt nhìn chằm chằm vào .

      Đôi mắt trong bóng đêm sáng màu xanh lục, còn có vẻ ý vị sâu xa.

      Liên Dụ có phần bực bội túm lấy nó, lần đầu tiên trách cứ.

      “Mày có bệnh à, ngủ!”

      Vương Thủ Tài nghiêng đầu, cũng biết vì sao lại chọc giận người kia. Nhưng mà nó vốn tham ngủ, tiếp tục trở lại mộng đẹp với bữa thịnh yến toàn là cá. Chỉ còn Liên Dụ lăn qua lộn lại cả đêm giường, cách nào ngủ được.

      Cho nên bây giờ, hai con mắt thâm quầng cực lớn, như thể đêm qua gặp đại nạn gì kinh khủng.

      Phương Uyển Chi thấy Liên Dụ lại ngáp thêm cái, ban đầu còn tưởng bị ốm, đưa tay thử trán xem sao, cũng thấy nóng. Sau đó lâu lâu lại chọc chọc cái, trêu chọc cho chuyện. Vì tối qua Liên Dụ suy nghĩ lung tung, cho nên giờ dám thân thiết với Phương Uyển Chi. Sau mấy lần bị lạnh nhạt, “A Đào” cũng bộc phát tính tình, trừng mắt mắng mấy câu rồi khôi phục bình thường.

      Đối với chuyện này Lưu Lăng và Trương Lương tập mãi thành quen, nhìn trộm lúc lại có ảo giác A Đào là phu nhân của Liên Dụ.

      Đoàn người dọc theo đường núi, đưa binh theo, mà để lại toàn bộ dưới chân núi.

      Bọn họ định tự mình xem thử, nắm được tình hình rồi sau.

      Hoa Quả Thôn nằm ở núi Tiểu Lan thuộc huyện Nhạn Nam. Diện tích phải là lớn, núi Tiểu Lan cũng cao. Nhìn từ xa có khi chỉ bằng sườn đất.

      Lưu Lăng và Trương Lương ngày thường chưa trải qua khổ cực gì, giờ tự mình leo núi cũng là lần đầu tiên. Hoa Quả thôn kia giống như trại thổ phỉ, cửa chính treo tấm biển gỗ lớn, viên ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo to.

      Bạch Yến Trầm nhìn quanh hồi, bàn tay lau vào áo biết bao nhiêu lần, lo lắng :
      “Chữ này là do La Bàn Nhi viết, nghe bên có chú thuật, ai đường đột xông vào gặp xui xẻo.”

      Lưu Lăng thấy Bạch Yến Trầm xem La Bàn Nhi như cha ruột của mình rồi, mặc dù ngoài miệng thờ phụng , nhưng trong lòng lại vô cùng thần phục. thích trả lời người này, nhìn về phía lầu các đằng trước.

      Cửa Thiết trại có ai canh gác, chắc là đều chạy tới Thiêu các để giáo chủ ban “phúc lộc” rồi. nhớ trước kia từng học với tiên sinh, ông có dạy, nếu đứng ở nơi cao nhìn thấy hết tình hình bên trong.

      Cao như thế, làm sao mà lên được?

      Nhìn sang Liên Dụ ngáp dài bên cạnh, Lưu Lăng bỗng nhiễn bừng sáng. bước dứt khoát tới bên cạnh, bảo ta mang mình bay lên.

      Liên Dụ là người văn võ toàn tài hiếm có ở Đại Yển, khinh công cũng hết sức am tường.

      Liên đại nhân cũng vô cùng hiền hòa, nằm sấp lưng ngựa :

      “Năm trăm lượng.”

      Mắt Lưu Lăng trợn trắng.

      “Năm trăm lượng lần bay? Ngươi dám đòi bạc ta?!!!”

      thấy tên này là tên thể lý được.

      Liên Dụ đến đây phải để làm quân sư à? Bọn họ là châu chấu cùng dây, vì sao ôm bay lại còn muốn đòi tiền?

      Còn nữa, ta là hạ thần, mình là vương gia, mình to hơn chứ.

      Liên các lão khi chuyện về bạc vô cùng kiên nhẫn, giải thích cho tên ngốc nghe.

      “Quân sư chỉ hiến đầu óc, bày mưu tính kế, có trách nhiệm ra chiến trường giết địch, mỗi người nhiệm vụ. Cũng giống như ngài vào khách điếm ăn cơm vậy, đầu bếp làm món xào, ngài lại muốn ăn cá, có phải là nên trả thêm bạc cho ?”

      Lưu Lăng mơ mơ màng màng thấy có lí, liền gật gật đầu.

      “Phải trả, nhưng mà…”

      “Hoặc là trong nhà ngài muốn thuê thợ mộc, có thợ mộc làm tốt lắm, ngài thấy tay nghề của rất được, mà lại muốn làm nhanh gấp, có phải cũng nên đưa bạc ?”

      Đầu óc Lưu Lăng đủ dùng, theo bản năng tán thành.

      “Đúng thế.”

      mặt Liên đại nhân lên vẻ trẻ dễ dạy, ngồi thẳng người thuận tay vuốt lông Vương Thủ Tài.

      “Vậy ngài muốn ta ôm ngài bay lên, vì sao lại đưa bạc cho ta?”

      Lưu Lăng liền ngoan ngoãn nộp tiền, cho đến khi bị Liên Dụ túm như chó chết xách lên nóc nhà cũng chưa phản ứng kịp, tại sao mình trả giá chứ.
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 36: Tâm tư của hai tên ngốc

      Thiết Thiêu các đúng là rất cao, bởi vì được làm từ gỗ, cho nên hề chắc chắn, lung lay muốn đổ.

      Lưu Lăng là người béo hiếm thấy, chỉ cần cẩn thận nghiêng qua bên, dưới chân lại vang lên tiếng kẽo kẹt.

      Bên trong trại mọi người chạy tới làm lễ với giáo chủ vĩ đại của họ, “Thiết vừa ra ai dám tranh phong’ câu vừa vang lên lập tức dập tắt mọi tiếng vang.

      Đúng như tri huyện Bạch Yến Trầm , tên La Bàn Nhi là người lưng gù, hơn nữa vóc dáng cũng thấp vô cùng, áo bào đen chấm đất kéo kéo túm túm rất dài, lúc leo lên cũng suýt nữa ngã chổng vó.

      Nhưng mà điều này cũng gây trở ngại đến vĩ đại của , bởi vì chỉ cần thờ phụng , cho dù đống phân chó, tầm ảnh hưởng cũng thể khinh thường.

      Nhạn Nam vốn là huyện thành , người ở Hoa Quả Thôn cũng sắp được trăm người. Lưu Lăng cảm thấy chuyện này đáng để ra tay, ở kinh thành đoàn diễn hát có khi cũng có trăm người phụ diễn đấy.

      Nhưng nghĩ kĩ lại, Miêu Cương đâu chỉ dừng lại ở vùng Nhạn Nam. Nếu để mặc La Bàn Nhi phát triển lớn mạnh, trăm người có thể biến thành hơn ngàn người, hơn ngàn người cũng có thể biến thành vạn người.

      Dân chúng mê tín ngưỡng, càng phát triển hơn nữa vô cùng đáng sợ.

      Đầu óc Lưu Lăng vốn tốt, hiểu thế nào là nghĩ sâu xa. Người phân tích lợi hại như vậy, tất nhiên là Liên Dụ.

      Tiếng của tên Thiêu Thần vẫn còn văng vẳng, nhìn dân chúng lễ bái đầy đất, thậm chí xen lẫn rất nhiều phụ nữ và trẻ em. Tất cả đều quỳ hết xuống, bái lạy, vô cùng thành kính. Mấu chốt nhất là, đó toàn là dân chúng, toàn là dân chúng trong thành!!

      Tình thế còn nghiêm trọng hơn so với tưởng.

      Lưu Lăng run rẩy lấy áo choàng lau nước mũi : “Nếu , chúng ta đánh vào đây giết hết bọn bạo dân này ?”

      thấy mình sắp lạnh chết rồi, nơi này ngày hè mà gió lạnh như mùa đông vậy.

      Liên Dụ nhìn tên ngu ngốc kia rồi gật đầu , biểu đạt tán thành.

      “Vương gia rất đúng, giết hết rồi đem chôn, đến lúc đó Thánh thượng mà có hỏi dân Hoa Quả Thôn khởi nghĩa bị giết hết rồi, ai chạy thoát chúng ta cùng lắm chỉ gánh tội vô năng thôi.”

      Lưu Lăng ngây ngẩn cả người, thấy cái này tốt à, thể để cho phụ hoàng đánh giá mình vô năng được. vùi đầu nghĩ một lát, nhấc đại đao bên hông ra.

      “Vậy chúng ta cứu dân ra, rồi giết tên thủ lĩnh.”

      Liên Dụ nhướn mày, sờ sờ chuôi đao của .

      “Cũng tốt, chỉ cần vương gia nhìn thử, phân biệt được trong ba trăm người này ai nguyện ý cùng chúng ta, ai khăng khăng mực theo La Bàn Nhi là được. Nếu cứ thế náo động, lại làm cho người dân thêm ghét.”

      Lưu Lăng giận, cái gì cũng được, trừng mắt giật tay áo của Liên Dụ.

      “Vậy ngươi nên làm cái gì bây giờ?”

      Liên Dụ chắp tay, hết sức khiêm tốn.

      “Thần đều nghe vương gia.”

      Lưu Lăng biết Liên Dụ giở giọng với mình, bực bội phất tay áo, muốn ngây ngẩn nóc nhà nữa, ra lệnh:

      “Mang bản vương xuống!”

      Liên Dụ động,

      Lưu Lăng lại đẩy cái.

      “Mang bản vương xuống ngay!!”

      Liên Dụ vẫn động đây, rất hòa nhã với .

      “Bạc còn chưa đưa mà.”

      Lưu Lăng: “...”
      Hôm đó đoàn người có động thái gì, yên tĩnh xuống núi.

      đường trở về, Lưu Lăng thuật lại đoạn đối thoại của mình với Liên Dụ cho Trương Lương nghe.

      : “Liên Dụ thực tinh ranh. muốn chơi xỏ ta, còn bảo để ta quyết định, ngoài mặt tán thành nhưng thực tế câu cũng đồng ý, muốn ta cầu đây mà”.

      Tên này hẳn là biết , thẳng ra có khi mình cũng thèm tiếp nhận, cho nên mới dùng phương pháp này.

      Trương Lương cũng gãi đầu, chuyện như vậy hai người bọn họ có thể nghĩ ra chủ ý tốt, đến mức bị Liên Dụ dắt mũi . hoang mang .

      phải là do hai chúng ta quá ngu ngốc chứ?”

      Rồi sau đó từng người suy xét bản thân, trăm miệng lời, .

      “Nhất định phải là ta.”

      Để nhất ngốc nghếch của Đại Yển muốn thừa nhận chỉ số thông minh tài nghệ của mình bằng người, khó tránh khỏi để tâm vào mấy chuyện vụn vặt mà lo nghĩ kế. Đương nhiên, còn kéo theo tên Trương Lương, bởi vì như vậy dù nghĩ ra phương án gì, cứ đó là kiệt tác của hai người, chứ phải chỉ do mình ngốc.

      Như thế vài ngày, tìm Liên Dụ vô số lần, cũng vô số phương pháp. Đương nhiên là hề bị phản bác, chỉ là lúc tán thành, người kia chế nhạo phen. Đúng vậy, Lưu Lăng hiểu, Liên Dụ chế nhạo , muốn trở mặt, nhưng mà thái độ người ta rất tốt, gì cũng có lí, muốn lật cũng lật được.

      Phương Uyển Chi cũng hiểu ý của Liên Dụ.

      muốn cho Lưu Lăng tự mình mở miệng nhờ nghĩ kế, chuyện này có vẻ dễ dàng. Dù Lưu Lăng có ngốc nữa, đó cũng là hoàng tử, là vương gia. ủng hộ, Liên Dụ thể tự làm, đó gọi là vượt quyền. Trong triều đảng phái tranh đấu gay gắt nhiều năm, sở dĩ Liên gia có thể đứng vững, hoàn toàn là nhờ Liên gia luôn đúng mực.

      Có tài cán là , nhưng mà biết nhu biết cương mới là điểm mấu chốt nhất.

      Liên Dụ biết phải làm quan như thế nào, cũng hiểu cách buôn bán.

      Lưu Lăng và Trương Lương sau mấy lần bị lừa rốt cuộc cũng hiểu, ta muốn kiếm bạc đây mà.

      Lại là buổi trưa, hai tên ngốc tỉnh ngủ rồi cầm rương bạc tới hậu viện.

      A Đào chăm mèo, ép buộc Vương Thủ Tài bộ trong sân.

      Gần đây nó càng ngày càng mập, lại hay phơi bụng nằm ườn.

      Liên Dụ mang cái sập đặt dưới tàng cây hóng mát, nghe nàng vài câu càu nhàu.

      Đại khái là nàng , chiều Vương Thủ Tài ra thể thống gì, giờ mập như heo. Liên Dụ cũng còn cách nào khác, lười biếng nằm sập lột hồ đào cho nàng ăn.

      Lưu Lăng vàTrương Lương liếc mắt nhìn nhau, sau khi vào cửa lên tiếng chào hỏi A Đào.

      Hai tên này gần đây rất chăm chạy đến hậu viện, Phương đại nương cũng tập mãi thành thói quen, nhìn thấy cái rương sau lưng họ hiểu ra.

      Nàng cười tủm tỉm bưng chung trà tới mời người ta ngồi xuống, rồi tự vào phòng chơi cùng Vương Thủ Tài.

      Ưu điểm lớn nhất của Phương Uyển Chi chính là hiểu được thế nào là đúng mực, chuyện nàng nên quản là Vương Thủ Tài, là việc ăn ngủ của Liên Dụ, chuyện nàng nên quản, như chuyện của Hoa Quả Thôn, như triều đình, nàng đều mặc kệ.

      Ngoài phòng liên tục vang lên tiếng chuyện đứt quãng, Phương đại nương cũng rảnh lắng nghe, từ trước đến nay nàng luôn tin tưởng Liên Dụ xử lý mọi chuyện tốt. Ước chừng là canh giờ sau, nàng nghe tiếng Liên Dụ gọi mình ở trong sân, là mình khát, muốn uống trà.

      Nàng liền tới phòng bếp mang lá trà ra, là trà tuyết sương thượng hạng. Nàng còn lấy thêm hai cái cốc, thêm ít lá trà bột vào trong.

      Liên Dụ , người tao nhã mới phẩm trà, nghe hương thiển xuyết. Lưu Lăng và Trương Lương cực kì thô, trà ngon đưa họ uống cũng phân biệt được tốt xấu.

      Phương đại nương vừa pha trà vừa tự giễu.

      Cái kiểu keo kiệt này giống với tính cách của Liên Dụ.

      Ừ, phải là người nhà vào cửa đó sao.

      Nghĩ xong nàng lại thấy vui vui vẻ, híp mắt bưng trà ra, bước chân cũng trở nên rất .
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 37: Còn nhiều thời gian

      Lúc Phương Uyển Chi ra ngoài, ba người kia chuyện xong.

      người thần sắc xán lạn lau chùi bạc, hai người còn lại yên lặng nhìn.

      Phương Uyển Chi nhìn sang, thấy vẻ biểu cảm của hai người này cực kì giống cha mình khi nhịn đau vung bạc, buồn cười mà cũng phải nhịn lại.

      Liên Dụ thấy nàng chỉ mang ba cái cốc ra, vốn là muốn lấy lại cái chén trà của Trương Lương về Nhưng vừa cầm tay lại thấy vui vẻ.

      Trong chén của Trương Lương lá trà bột còn nổi lên.

      nghiêng đầu nhướng mi, cảm thấy Phương Uyển Chi đúng là càng lúc càng giống mình, thổi thổi rồi uống hớp nhuận họng, còn dư hơn phân nửa chén đưa cho Phương Uyển Chi. Rồi lại rót thêm chén khác.

      Lá theo gió đung đưa, vài chiếc lá rụng xuống bay lên áo của Liên Dụ, Phương Uyển Chi nhìn thấy đưa tay lấy xuống giúp . Ống tay áo khẽ trợt xuống, thấy cổ tay nàng rất gầy.

      So với cổ tay của mình, Liên Dụ với Phương Uyển Chi: “Buổi tối ta muốn ăn ngon, lấy huyết yến Lô Châu ra hầm cách thủy ”.

      Phương đại nương nhịn được cười ra tiếng, thầm nghĩ, có ngày nào ngài ăn ngon à?

      Nàng gì, cho dù Phương Uyển Chi biết Liên Dụ đau lòng, trong lòng vẫn hiểu là người thích ăn no, đói bụng lúc nào cũng tùy hứng.

      Lưu Lăng và Trương Lương nghe xong nuốt nước miếng, cũng muốn ăn.

      Liên Dụ : “A Đào chỉ biết làm cơm hai người ăn thôi, nhiều món biết nấu.” gần xa rất ràng, hai người chực ở đây cũng vô dụng thôi, nên .

      Phương Uyển Chi cười vô cùng bất đắc dĩ, lúc ngẩng đầu nhìn Lưu Lăng và Trương Lương cực kì nghiêm túc.

      Nàng : “Ta biết làm cơm cho nhiều người ăn , phải Bạch tri huyện tối nay hầm gà à? Hai ngài có thể bổ sung thêm chất bổ.”

      Gà có thể so với huyết yến sao?

      Hai tên ngốc mắt to trừng mắt , thống nhất lên tiếng. Bởi vì đâu thể so với độ vô liêm sỉ của hai ‘Vợ chồng’ người ta chứ.

      Lúc ăn cơm tối, Phương Uyển Chi và Vương Thủ Tài lại đánh nhau lần nữa.

      Nguyên nhân là ngoài canh huyết yến, họ còn có món chính là thịt kho tàu. Vương Thủ Tài ngửi được mùi kia nổi điên, giương nanh múa vuốt đòi ăn.

      rất béo rồi, béo như vậy mà còn sợ chết muốn ăn nữa.

      Phương Uyển Chi mấy lần mang mèo ra ngoài chơi đều bị người ta hỏi, mèo mang thai mấy tháng rồi. Nàng cách nào phản bác được, chỉ có thể cười ngượng ngùng: “Mèo nhà ta là mèo đực”.

      Liên Dụ nhai kĩ nuốt chậm thưởng thức canh yến, đối với chuyện này vô cùng lạnh nhạt. Hai ngày lần trong nhà trận gà bay chó sủa, sớm tập mãi thành thói quen.

      Cho đến khi Vương Thủ Tài bại trận, nó kinh sợ chạy đến trong góc ăn con cá chiên bé xíu, Liên Dụ mới đặt đũa xuống, vẫy vẫy ý bảo Phương Uyển Chi đến ngồi.

      Bên cạnh bàn cơm là cái rương gỗ hôm nay Lưu Lăng mang đến, chiếm vị trí rất lớn.

      khóa kĩ cái rương, rồi đặt chìa khóa vào tay Phương Uyển Chi.

      câu cũng thèm , chữ cũng thoát ra khỏi cổ họng. Rồi người kia lại tới bên giường cầm lấy Vương Đại Tráng cáo trạng với Phương Uyển Chi.

      “Vương Thủ Tài cào này.”

      Phương Uyển Chi cũng để ý, chỉ nghĩ về chiếc chìa khóa trong tay, hỏi .

      “Để ta giữ à? sợ ta ôm tiền chạy mất sao?”

      Liên Dụ cũng thèm xoay qua chỗ khác, kéo hai sợi dây đầu Vương Đại Tráng bị Vương Thủ Tài lôi ra rồi .

      “Ở Đại Yển mà trộm bạc của ta chạy xa được đâu”.

      Trong lòng Phương đại nương cười nở hoa, mặt lại làm ra vẻ bình thường, bước tới bên cạnh hỏi.

      “Tại sao lại đưa ta giữ?”

      Làm bà quản gia à? được thế mới chấp nhận.

      Liên Dụ im lặng ôm Vương Thủ Tài ra ngồi ngoài hậu viện, ngước mắt nhìn sao.

      câu nào động lòng, chỉ đưa cho nàng chiếc chìa khóa, chỉ muốn cho nàng, về nguyên nhân tại sao, còn chưa suy nghĩ cẩn thận.

      Người ta lúc tránh khỏi ấm đầu, nghĩ mình lại thế, có số việc muốn nghĩ thông, nghĩ cho ràng, mới có thể bỏ ra cả đời.
      Liên Dụ hai mươi bảy tuổi, sớm qua tuổi u mê thời trẻ, cho dù vẻ ngoài già, nhưng nội tâm trưởng thành hơn người khác, muốn thích đơn giản như thế, chỉ muốn dùng hành động minh chứng tình .

      Hai người đều suy nghĩ, cách bức tường, Phương Uyển Chi cũng đuổi theo, nàng mím môi nắm chặt chìa khóa trong tay, cảm giác vô cùng chân thực.

      Nàng nghĩ, mình cần nóng vội, còn thời gian cả đời, họ còn rất nhiều thời gian.

      Sáng sớm hôm sau, bốn người mèo đều dậy sớm.

      Mỗi người đều mặc y phục thôn dân bình thường, Liên Dụ còn đeo thêm lớp mặt nạ.

      Bọn họ muốn đột nhập vào trong trại để hiểu tình hình bên trong.

      Cùng lúc đó, Lưu Lăng và Trương Lương cũng đổi trang phục dân thường, nhìn mặt nạ mặt Liên Dụ hồi lâu, ngây ngốc hỏi.

      “Chúng ta có cần mang mặt nạ ?”

      Liên Dụ vừa sửa lại cổ áo vừa bớt chút thời gian nhìn bọn họ cái, lời ít mà ý nhiều bảo.

      cần.”

      Bọn họ mập như vậy, tìm mặt nạ phù hợp cũng khó.

      Cửa Thiết trại đóng thường xuyên, ngược lại, họ mở rộng cửa để người ngoài vào trong quan sát. Như vậy họ mới có thể truyền giáo, gia tăng tín đồ. Tin truyền cũng nhanh hơn, rất dễ lôi kéo.

      Lúc Lưu Lăng mang theo cấm vệ đến Nhạn Nam, binh chỉ đóng dưới chân núi, bởi vậy ngoại trừ tri huyện Nhạn Nam và người dân tin Thiêu Thần, ai biết triều đình đến đây.

      Nhưng hề nghe động tĩnh gì Liên Dụ lại tin, trước khi , nhìn lướt qua Bạch Yến Trầm, vẻ mặt như cười như , bảo ở lại thị trấn Nhạn Nam, được hành động thiếu suy nghĩ.

      Đương nhiên Bạch Yến Trầm đáp ứng đàng hoàng, ngậm ngùi nuốt nước mắt nhìn bọn họ lên núi.

      Hoa Quả Thôn này vốn là phải là thôn gì lớn, có trúc lâu, có đường phố, cũng chỉ có toàn Thiêu các.

      Liên Dụ lẫn trong đám người hỗn tạp, quần áo vải thô cũ rách, nhờ thế nhận được chiêu đãi tồi.

      Người dân địa phương cho họ biết, Thiêu Thần rất lợi hại, cũng rất thương dân, xem họ như người nhà. Những cổ độc được nuôi này từ trước đến nay muốn xa người. Độc trùng lại là loại được gần người, dính vào dễ bị bệnh, cho nên xây tòa thiêu các đó. Hơn nữa lúc nuôi cổ rất dễ bị cắn, Thiêu Thần thay họ trừ vô số ma quỷ, ngăn ngừa tai nạn, lên trời muốn trừng phạt , bởi vì làm trái với thiên mệnh.

      Phương Uyển Chi vốn có tiếng là vô tự thông, nàng ngồi xổm trong đám người chuyện với đại nương, híp mắt cười hỏi.

      “Chúng ta là người nhà quê hiểu nhiều về cổ độc, chỉ nghe lúc đầu có mấy người thờ phụng, sau đó thấy còn ai”.

      Đại nương nghe xong gật đầu: “Đại Tế Ti ở Hoa Quả Thôn chúng ta xảy ra chuyện đó. Ở đây dân chúng đều tin , nhưng người triều đình lại ưa, phái binh chém đầu. Ban đầu giáo chúng đều sụp đổ, chết nhiều người, về sau cũng ai dám chuyện nuôi cổ nữa”.

      người khác ngồi xổm bên cạnh phụ họa.

      “Đúng vậy, vài năm đó, người dân trong thôn cũng yên ổn nhiều, nhưng biết vì sao lại có quỷ đến náo loạn, còn có người bị quỷ hồn che thân, ai cũng sợ. Hán tử nhà Lưu Hoa Quế cũng chết minh bạch, tội nghiệp nàng, vừa qua ba mươi nhi quả mẫu. Khi đó chúng ta rất sợ, cứ nghĩ vị Đại Tế Ti kia thấy mọi người tin phụng nên mới về trả thù”.

      “Trả thù?”

      Phương Uyển Chi cảm thấy mọi người lớn tuổi quanh mình đều trầm mặc, có lẽ họ rất sợ người này.

      Cụ ông ở bên đập đập tẩu thuốc, thở dài .

      “Chúng ta có xây cho tòa thần điện, nhưng sợ người triều đình đến tra. Bạch tri huyện dưới chân núi cũng cho phép chúng ta tới. Khi Thiêu Thần đến đây, mặc áo đạo bào, là cách ăn mặc của người Trung nguyên, nhưng lại biết nuôi cổ bắt quỷ, có ơn cứu mạng mọi người.”

      Phương đại nương cười cười, nàng cảm thấy, thôn dân Hoa Quả Thôn đều là người chất phác. Mặc dù nàng biết họ nhiệt tình chiêu đãi nàng và chuyện cùng như vậy là vì nghĩ nàng cũng tin phụng La Bàn Nhi, cho nên mới thổ lộ.

      Cho họ cơm ăn cũng là vì nghe họ chạy nạn từ nơi khác tới.

      Nàng nhai nửa cái bánh bao trong tay, hỏi ông lão: “Thôn ông xảy ra chuyện ma quái bắt đầu từ khi nào? Thiêu Thần bắt nó thế nào vậy?”

      Sao lại trùng hợp đến thế. thôn chưa từng có ma lại đột nhiên có quỷ đến náo loạn. Quỷ vừa tới Thiêu Thần cũng tới luôn?

      Nàng muốn giảng đạo lý cho họ, giờ có giảng họ cũng nghe lọt, chỉ cần hỏi thăm thôi.

      “Hán tử nhà Lưu tỷ tỷ kia là bị quỷ giết?”

      Lão gia tử liền vỗ đùi.

      “Đúng là bị quỷ giết, con quỷ kia cực kì hung hãn, cầm dao cắt cổ người ta. Lưu quả phụ khóc đến mờ mắt, sau khi Thiêu Thần đến mới thanh tỉnh chút, rồi . là triều đình năm đó giết nhiều người như vậy, oán khí hóa thành quỷ. Quỷ phân chính tà, chúng chạy tới hại dân chúng chúng ta. Giờ trong thôn cũng có chuyện ma quái, đều là nhờ Thiêu Thần ra tay giúp đỡ, chúng ta mang bạc đến hiếu kính . Đó là việc nên làm. có nhìn thấy bị gù , là do đuổi quỷ mà bị vậy, nên chúng ta phải hiếu kính ”.

      Người xung quanh nghe Lưu lão gia đều gật đầu, hết sức tán thành, tin tưởng chút nghi ngờ.
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 38: Đấu khẩu dẫn tới huyết án

      Sau đó thời gian dài Phương Uyển Chi và Liên Dụ đều nghe ngóng.

      Họ muốn trong lúc chuyện với những người kia, có thể cảm nhận được tín ngưỡng của những người này, tại sao lại tín ngưỡng điều đó.

      Giả sử như Phật tử thành kính, ăn chay niệm phật nhiều năm, lại phát ra tên hòa thượng trước kia hay ăn thịt rượu biến thành phật.

      Họ nghi ngờ, hóa ra nhiều năm như vậy chân lí mình thờ phụng là giả. Bởi vì “hòa thượng thành chín quả, mà tên “hòa thượng giả” rượu thịt lại thành phật.

      Lại có ngày người cũng ăn chay như mình thành phật, quay lại cho mình biết, ăn chay cũng có thể thành chính quả. Trong lòng lại có thêm hi vọng, cảm thấy những năm tháng qua mình uổng công. Còn chuyện thờ phụng hay quan trọng.

      chỉ muốn kết quả, mà khi kết quả đó chưa có được, tín niệm sụp đổ.

      Liên Dụ cảm thấy, dân chúng tin La Bàn Nhi, cũng phải là vì tin , giống như trong lòng bọn họ cũng hiểu được, La Bàn Nhi phải đại từ đại bi, đuổi quỷ hàng ma phải cống bạc lên. Nhưng mà bọn họ tin, cũng có phần run sợ, nếu sợ nữa, cũng cam tâm tình nguyện.

      chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại đưa tay quấn hai vòng nhúm tóc dài bên thái dương của Phương Uyển Chi.

      Gần đây nàng ăn mặc rất xấu, phải giả nha hoàn cũng thành tên ăn mày, đầu tóc cũng gọn gàng, bị rối tung lên.

      Phương Uyển Chi vốn lắng nghe rất chú tâm, nhưng tóc lại bị Liên Dụ quấn lại, mặt ngứa ngứa, nàng đưa tay kéo lại, kéo về. Cứ kéo kéo lại như thế lúc, rốt cục nàng cũng mặc kệ .

      Có mấy người phụ nữ xung quanh, lớn tuổi nên cũng kiêng kị gì, nhịn được cười .

      “Ơ, nhìn đôi vợ chồng son thương nhau chưa này, mới vừa tân hôn hả? Quấn lấy nhau thế.”

      Cả khuôn mặt của Phương Uyển Chi cũng đỏ bừng lên.

      Phụ nhân kia tiếp: “Chuẩn bị khi nào sinh con vậy? hai mươi chưa? Ta thấy tuổi như cháu bây giờ đều là mẹ của hai đứa bé cả. Ba mẹ chồng đâu? tới đây với hai người à?”

      Phương Uyển Chi thể trả lời được câu.

      nương gia, đối mặt với những chuyện này đương nhiên nàng cũng ngượng ngùng, huống chi hai người còn chưa xác định quan hệ. Nhưng mà chỉ có mình nàng xấu hổ, Liên Dụ vẫn còn da mặt cầm lấy tóc nàng chơi.

      Nàng giật lại tóc của mình, bực bội : “Hỏi ngài kìa, khi nào sinh? Ba mẹ chồng đâu?”.

      Liên Dụ lại kéo nhúm tóc về, nghĩ nghĩ chút rồi cãi lại:

      “Vương Thủ Tài phải con trai à? Gần đây nó còn rất béo nữa”.

      Mọi người đều biết, đó là chuyện rất dễ dẫn tới ‘chiến tranh’, đối với chuyện Vương Thủ Tài béo, và cái miệng bỉ ổi của Liên Dụ, Phương đại nương luôn có niềm nhiệt huyết chiến đấu rất lớn.

      Quả nhiên, lời này vừa xong, hai người lập tức khai chiến.

      Phương Uyển Chi nghiêm túc trừng lớn mắt: “Đó phải do thói quen của ngài sao? Buổi tối khuya mà cứ đòi ăn này ăn nọ, mình ăn thôi , còn cho cả Vương Thủ Tài”.

      Liên Dụ chăm chú nhìn nàng, : “ làm ta lấy gì ăn?”

      Là ai cứ đòi kia chứ?

      Phương Uyển Chi tức đến mức muốn cào rồi.

      “Là ai la hét mình sắp chết đói hả?”

      Liên Dụ vờ như nghe thấy, sau đó đưa tay nắm lấy cổ tay nàng.

      “Buổi tối ăn đầu cá thiên ma , đầu cá chép nữa, bảo Bạch Yến Trầm mua .”

      Phương Uyển Chi bực bội, gây gổ với nàng xong còn bảo nàng làm đầu cá cho ăn, còn nữa, yên lành ăn đầu cá làm gì? Giờ cẩn thận nghĩ lại, khóe môi mím lại vui vẻ, cũng bắt nạt nữa, tùy kéo tóc mình.

      Cá Thiên ma rất bổ, đầu cá chép cũng thế, toàn dùng để bồi bổ người gầy.

      Xung quanh mọi người nhìn thấy đôi vợ chồng son cãi nhau, cảm thấy vô cùng thú vị.

      Cùng lúc đó, cách bọn họ xa cũng có hai người cãi nhau. Nhưng mà phải đôi, mà là hai tên ngốc.

      Lúc Liên Dụ và Phương Uyển Chi đấu võ mồm, Lưu Lăng ở bên kia cũng nghe được chuyện triều đình giết Đại Tế Ti, khiến cho dân chúng ở đây oán trách.

      cảm thấy những người này quá sức vô liêm sỉ, nhìn bọn họ đám áo rách quần manh, còn gầy trơ cả xương cũng thấy được, thứ tốt đều vào bụng La Bàn Nhi rồi.

      Trong cổ họng ho tiếng, lúc ấy muốn phản bác, bỗng nhiên lại nhớ tới lời dặn dò của Liên Dụ, đành nhịn xuống.

      biết sao đứng trong đám người ca công tụng đức La Bàn Nhi, càng nghe càng quen, càng nghẹn muốn phát hỏa. Nghẹn đến cực điểm, gân giọng rống lên câu: “Ta chưa thấy có người gù nào bắt được quỷ cả, từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ cũng chưa từng thấy. Lưng gù mà cũng nghĩ ra cho mỹ danh, đầu óc các ngươi bị bệnh à?”
      Trương Lương nghe xong cũng hùa theo: “Đúng thế, triều đình giết Đại Tế Ti, đó là bởi vì vơ vét của cải, chiếm đoạt nữ nhân, đức hạnh thối tha, Thiêu Thần của các ngươi bây giờ cũng cùng kiểu đức hạnh đó, giờ muốn bạc, sau này biết còn muốn cái gì đâu.” xong lại rút điếu thuốc ra hút. “Ta thấy ngươi cả người gầy đến mức đó, mình ăn đủ no mà còn muốn nuôi ? Có tiền dư đó sao tu bổ phần mộ cha mẹ tổ tiên .”

      Hai tên ngốc chuyện thẳng tuột, nhưng mà có lý hay ? Bọn họ cũng phải thừa nhận, đúng là có lý. Người biết chuyện cũng nhìn ra được tên La Bàn Nhi dựa vào dân chúng ngu ngốc ở Hoa Quả Thôn để sống. Nhưng mà những lời này, cho dù muốn , cũng thể lúc này.

      thời cả thôn dân chúng đều bị đầu độc, ngươi họ đúng, La Bàn Nhi là người gù, đó chính là vũ nhục người dân ở Hoa Quả Thôn.

      Cũng giống như mặt cát có cọc tiêu, nó dựng lên mấy năm, gió táp mưa sa đều đứng đó. Nhưng ngươi vừa đến, lại tốt, chắc chắn ai cảm kích ngươi, cũng ai tán thường, họ chỉ biết, đó là xấu thần thánh của họ.

      ràng là Lưu Lăng và Trương Lương chọc tới cái cọc tiêu này

      Đám người xôn xao bắt đầu ngừng văng nước miếng, trách cứ là đồ nhà quê hiểu lý lẽ.

      Trong đó còn có vài người hỏi thăm ân cần vòng các đời tổ tiên của Lưu Lăng.

      Lại đến Lưu Lăng, tuy rằng có học vấn, nhưng cũng là con em hoàng thất, đâu giống với người ít học phố, lui tới cũng có vài chữ thô tục.

      Trong lòng biết mình phải đối thủ của lão nương kia, bực bội vén áo ngoài lên lộ ra áo mãng bào bên trong, quơ cánh tay .

      “Mẹ nó, phản hết rồi sao. Các ngươi có biết lão tử là ai ? Lão tử là… ”

      có người nào quan tâm lão tử ngươi là ai, sau khi nhìn thấy áo quan bào kia dân chúng mang gậy gộc tới chào hỏi.

      Đối với người của triều đình, thôn dân cục kì oán hận, nhưng họ cũng sợ. Chuyện ma quái ở trong thôn còn chết nhiều người, La Bàn Nhi có là vì triều đình chém giết nhiều người sinh ra quỷ. Cho nên họ phải đưa bạc cho La Bàn Nhi, đó đều là lỗi của triều đình. Hơn nữa ở đây họ đâu có biết phẩm cấp gì? Bạch Yến Trầm ở đây bị chào hỏi thế nào, Lưu Lăng cũng vậy thôi.

      Phải Lưu Lăng và Trương Lương tuy là bùn nhão trát được tường, nhưng ở kinh thành ai dám đụng, giờ lại bị đám dân chúng nhân vừa xô vừa đẩy đập đánh đến sao bay đầy mặt, cả người choáng váng.

      Trong miệng Lưu Lăng vẫn còn la hét: “Bản vương giết chết cửu tộc các ngươi, có tin hả? Toàn bộ giết sạch, ta có mang binh đến, ai dám đánh ta. Ta chửi con mẹ nó chứ! Ngươi đánh lại ta thử xem? Tên khốn kiếp, Trương Lương! Trương Lương! Bảo vệ bản vương! Liên Dụ đâu? Liên Dụ!!”

      Liên Dụ sớm kéo Phương Uyển Chi lên cành cây cao nhất ngồi xuống, hai người vừa xem vừa lắc lắc chân, mặt chút thay đổi nhìn xuống phía dưới.

      Phương Uyển Chi nhìn lúc hỏi Liên Dụ.

      “Còn cứu à?”

      Liên Dụ lắc đầu.

      “Để bọn họ đập lát .”

      Bởi vì Lưu Lăng công khai chửi đổng và đánh rắn động cỏ, kế hoạch thăm dò bị rối loạn toàn bộ.

      Ngồi dưới tán cây ở núi Tiểu Lan, ai có sắc mặt tốt.

      Lưu Lăng vẫn còn hùng hùng hổ hổ, đầu đầy rau và vỏ trứng gà lấy mãi hết, nước bẩn từ tóc chảy xuống. mắng xong vẫn thấy thoải mái, lại dám phát hỏa với Liên Dụ, đành chỉ dâu mắng hòe mà chửi Trương Lương:

      “Vừa rồi ngươi làm cái gì hả? Vì sao cứu ta? Ngày thường bản vương cấp bạc cho ngươi còn thiếu sao! Lúc cần mặt thấy bóng dáng.”

      Ngay cả nhìn Liên Dụ cũng chưa từng nhìn .

      Liên Dụ nhìn, Lưu Lăng tiếp tục mắng ngừng.

      “Ngày mai lại chuyến, phải còn có mặt nạ sao? Mang mặt nạ rồi , lão tử tin, ta hơn vị thần linh?”

      Cuối cùng là Phương đại nương nghe nổi nữa, mở miệng thẳng.

      “Ta là nương mà cũng hiểu được thể đánh rắn động cỏ, vương gia nhanh mồm nhanh miệng thoải mái đó, nhưng dân chúng kia đều bị La Bàn Nhi mê hoặc rồi, ngài như vậy còn gióng trống khua chiêng bảo có mang theo binh. Giờ mà muốn vào thăm dò cũng có cửa nữa đâu. Vốn định tìm cách đưa binh vào tốt nhất, giờ chuyện gì cũng , muốn đưa vào thế nào?”

      Đôi vợ chồng son này rất biết cách bao che khuyết điểm, thấy Phương Uyển Chi mắng Liên Dụ thoải mái là thế, nhưng người ngoài mắng câu thôi nàng vui rồi. Nhưng dù sao Lưu Lăng cũng là vương gia, cho nên mấy câu này cũng có bảy phần khách khí. Lưu Lăng nghe xong còn lời nào để . Bởi vì cảm thấy A Đào có lý. Lại nhìn Liên Dụ cái, người dựa vào tàng cây loay hoay nghịch nhẫn, sắc mặt phải là tốt, lúc này mới biết bản thân gây ra họa, giận cũng dám phát nữa.

      có hơi sợ Liên Dụ, Liên Dụ đánh người, quan trong triều cũng từng bị đánh.

      Đưa tay lau mấy lá rau mặt, thẹn thùng .

      “Cái kia, bản vương cũng phải cố ý. Ngươi xem bọn họ đấy! Ta nhịn được mà. Liên Dụ, ngươi đừng nóng giận nữa.”

      cho cùng, Lưu Lăng và Lưu Lễ là hai người hoàn toàn khác nhau. Người trước là ngốc , có đầu óc. Người thứ hai là giả ngu, giả bộ có đầu óc. Bởi vậy khi Lưu Lăng mấy câu này, là hết sức thực tâm thực ý.

      vốn thông minh, vẻ mặt nhìn như thể gặp đại nạn.

      Liên Dụ vẫn gì, đứng lên rồi yên lặng bước .

      Lúc trước chưa từng ở cùng người ngốc, giờ lại ở bên, có lúc hiểu họ nghĩ gì.
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 39: Hiếm khi hồ đồ

      Ngày kế, mọi người đều dậy sớm, biết Liên Dụ kiếm đâu ra cái áo choàng đen thui, mặc dài chấm đất, bên ngoài còn có đính mũ.

      Phương Uyển Chi nhìn giống như đưa tang, nàng nhíu lông mày lắc đầu.

      “Cái này đâu ra thế? ”

      Liên Dụ nghiêng đầu cười tiếng, cà lơ phất phơ .

      “Ta đoạt.”

      Phương Uyển Chi nhìn bộ dáng nghiêm chỉnh của , thiếu chút nữa nhéo tai người kia trách, đoạt cũng phải đoạt cái gì đẹp chứ.

      Nhìn lúc mới biết là y phục hộ pháp của Thiết Thiêu các ở Hoa Quả thôn. Nàng thấy Liên Dụ mang chiếc mặt nạ xấu xí cắn hạt dưa hỏi:

      “Đêm qua ngài Hoa Quả Thôn à? ”

      liền gật đầu, cổ áo của bộ y phục này kéo được. Phương Uyển Chi liền ném hạt dưa tay đến sửa lại cho . Vừa sửa vừa hỏi:

      “Hôm nay còn muốn lên núi à? ”

      Nàng đoán chuẩn bị để đến căn nhà gỗ kia, chuyện với La Bàn Nhi thử.

      Liên Dụ gật đầu, cúi đầu thấy vết cắt đầu ngón tay nàng, đưa tay nắm lại rồi nhíu mày .

      “Hôm qua bị thương à? ”

      Phương Uyển Chi cảm giác được ngón tay kia hết sức dịu dàng, mặt cũng đỏ bừng, cười .

      “Ta thấy phải hỏi ngài ấy, người có đau ? ”

      Hôm qua lúc Liên Dụ xông vào đám người cứu Lưu Lăng ra, khó tránh khỏi bị thôn dân Hoa Quả Thôn đánh trúng. Những người kia đều là dân chúng, đa số còn là trưởng giả, Liên Dụ muốn đánh bọn họ, chỉ có thể lao thẳng đến kéo Phương Uyển Chi vào lòng mình, dù thôn dân dùng gậy gộc nhưng tiếng gào thét và tiếng gió bên tai nàng cũng biết được, bị đánh mạnh cỡ nào. Nàng nghe tiếng kêu rên, nhưng cũng đau lòng muốn chết. Nếu như Lưu Lăng phải là vương gia, nàng xông lên cấu xé rồi.

      Liên Dụ còn thèm nháy mắt, nhíu mày nhìn ngón tay nàng như cũ, sau đó lấy bình thuốc trong ngực ra bôi lên vết thương tay nàng, rồi thổi thổi.

      đau, chờ ta trở về.”

      Trong lòng Phương đại nương thích từ lâu, nàng cắn môi biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên giang hai tay ra ôm lấy , ôm chặt. Đầu tựa vào ngực , cả khuôn mặt cũng hồng như muốn nổ tung, cả người chỗ nào nóng rực.

      Nàng biết như thế đoan trang, nhưng trước mặt nam nhân nhà mình cần gì phải đoan trang chứ. Tận đáy lòng, nàng sớm nhất định Liên Dụ là của nàng, cần nàng cũng được.

      Nhưng mà cho cùng, Phương Uyển Chi muốn tự mình bày tỏ, cũng muốn mình can đảm hơn chút, nàng ôm như vậy có vẻ rất ngốc, nhưng lại biết phải làm thế nào. Tiếng nhịp tim thình thịch khiến nàng an tâm hơn chút, hồi hộp, hồi hộp nhưng ít nhất cũng đẩy nàng ra.

      Nàng cảm nhận được ôm lại mình, từ từ, ôm chặt, hai người ai gì, nhưng đều đỏ bừng cả mặt, như chồi non đâm lên giữa nắng sớm, theo gió đung đưa, vui thích. Lại giống như giữa biển lớn mênh mông, con thuyền dập dềnh qua lại, nghe được hai trái tim cùng rung động.

      Liên Dụ khẽ : “A Đào, ta phải .”

      Giọng rất trầm, còn có phần lắp. A Đào chôn trong lòng tiếng, đột nhiên lại dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

      Liên Dụ cũng muốn , cánh tay thu hẹp khoảng cách giữa hai người, ôm lấy vòng eo thon , thấy Phương Uyển Chi quá gầy, gầy đầy nắm tay, gầy đến mức như thể quan tâm chăm sóc nàng tốt.

      lâu sau, Phương Uyển Chi : “Chàng, sớm về sớm.”

      Cuối cùng mới tách khỏi người .

      Liên Dụ nhìn khuôn mặt nhắn hồng mảnh, ánh mắt dừng lại nơi cánh môi mịn màng của nàng, dư vị của đôi môi đó khiến động lòng.

      “Ta muốn hôn nàng.”

      giọng nỉ non, đợi nàng đáp lại cúi người hôn xuống đôi môi ấy.

      chỉ là lướt qua rồi ngừng lại như hai lần kia, nụ hôn lần này rất nghiêm túc, thậm chí có chút vội vàng, ngón tay luồn qua mái tóc dài giữ lấy gáy nàng, khiến cho hai người gần sát nhau hơn, như muốn say mình trong ôn hương nhuyễn ngọc.

      Phương Uyển Chi chạy thẳng mạch về phòng, đóng cửa lại rồi cười khúc khích, thực rất phấn khích.

      Nàng lặng lẽ tới bên cạnh cửa sổ nhìn xuống sân, thấy Liên Dụ vẫn còn đứng ngơ ngác trong viện, bóng lưng cứng đờ mê man, nàng bật cười, thẹn thùng hắng giọng: “Còn , muốn đợi mặt trời xuống núi à.”

      Liên Dụ liền qua đầu lại, nhìn nàng hồi lâu rồi chỉ vào cửa sân.

      “Ta bây giờ.”

      Nhưng mà phải tới cửa, nhún chân cái khinh công bay ra ngoài.

      Sao lại qua cửa lớn…

      Cả ngày hôm nay Liên Dụ luôn mất hồn mất vía.

      Lúc đến tòa trúc lâu ở Thiết Thiêu các, thấy rất nhiền người người vấn an giáo chúng. nghĩ mình cũng phải như bọn họ đến hai ba câu, nhưng cuối cùng lại biết phải gì, trong đầu đều là hình ảnh của Phương Uyển Chi, khuôn mặt thẹn thùng và đôi môi sưng đỏ.

      Lúc La Bàn Nhi khom lưng gù tới, nhìn thấy tên hộ pháp ngồi ngẩn người giường. bước tới bên cạnh, đẩy đẩy tên kia:
      “Người làm gì thế hả?”

      Giọng đậm chất địa phương, toàn khẩu của vùng.

      Liên Dụ biết bước vào, gật gật đầu ý bảo mình nghe được.

      La Bàn Nhi có tứ đại hộ pháp, lựa chọn người này, nguyên nhân quan trọng nhất, vì A Tu là người câm.

      La Bàn Nhi vốn cũng quen với việc A Tu trầm mặc ít , thấy người kia cứ ngồi giường hồi lâu, vóc dáng đủ cao, nên phải mang băng ghế tới, bò lên rồi :

      “Ở Cung gia có quỷ náo loạn, họ tới mời ta mấy lần nhưng ta cũng ứng, ngươi lưu ý thấy họ tới lần thứ ba, nhận trăm lượng thông báo với ta.”

      Liên Dụ tiếp tục gật đầu.

      Thấy tên lưng gù này đúng là biết cách mua bán.

      Quỷ náo loạn ở Cung gia.

      nắm ít bột gì đó, ném vào trong chén cổ độc, bên trong đó tự giết lẫn nhau. Thứ náo loạn ở Cung gia, phải là quỷ, mà là người.

      La Bàn Nhi có vẻ cũng thích chuyện phiếm với người khác, tự càu nhàu lúc rồi chống chằm ngẫm nghĩ: “Mấy ngày trước nghe người triều đình đến, ngươi bớt chút thời gian qua thông báo với Thiên tôn tiếng, chuyện đó ta quản được”.

      Hai tay lại đặt đầu gối.

      “Nghe người đến là vương gia, có câu trời cao mà hoàng đế xa, lão tử ở xa như vậy mà cũng biết tin. Có thể thấy phải cứ xa là ít rủi ro”.

      Liên Dụ liên tục im lặng nghe , có thể thấy người này học thức cao, cũng vội giải quyết, nhưng Thiên tôn vừa nhắc đến lại khiến hào hứng.

      vừa mới xem tay của La Bàn Nhi, gầy gò, vô cùng tiều tụy, làn da thô ráp, nhưng đó là do gầy. Hàng năm vì độc trùng và bột thuốc thấm vào người, phần lớn những người dưỡng cổ độc có làn da chuyển thành màu đen.

      Tay của La Bàn Nhi lại thế.

      Điều này cho thấy, người nuôi cổ độc là người khác, sau lưng còn có người lợi hại hơn.

      Sư phụ của Liên Dụ Nhiễu Tiêm Trần là chưởng môn đời thứ mười sáu của Điểm hoa các, ít người biết được Nhiễu Tiêm Trần lại có nửa dòng máu là người Miêu Cương, bởi vậy phương pháp nuôi cổ cũng biết được ba phần. Nhưng mà với chuyện này Nhiễu Tiêm Trần lại quá gà mờ, nuôi hơi phân nửa đều chết hết, cho nên cũng ngại quảng cáo kỳ môn dị thuật của mình.

      Từ Liên Dụ lăn lộn với ông, cho nên cũng hiểu biết chút ít.

      Thanh danh của Điểm hoa các vốn có gì đặc sắc, lại thêm chuyện đối xử với trần thế phân biệt chính tà, có phần tam quan bất chính, làm loạn giang hồ thời gian nên thanh danh cũng ngày xấu , ông ta lại vui vẻ khi trở thành chưởng môn ma giáo, còn thường xuyên tuyên bố đệ tử của mình là Lan Khanh công tử.

      Liên Dụ lại chịu thừa nhận người sư phụ bất chính này, chỉ những lúc ông có bạc mới đưa tay cứu tế ít.

      Còn về chuyện của La Bàn Nhi, càu nhàu đủ rồi liền bò xuống giường chuẩn bị ra ngoài. Cứ ngồi chỗ lại thấy trong lòng yên được.

      Bởi vì thấy A Tu nhìn mình lắc đầu, mặt mày ủ rũ. Tự nhiên mình cũng buồn theo.

      La Bàn Nhi vốn có việc gì làm, tới Hoa Quả Thôn này nhờ vào lừa đảo mà có thêm chút bạc, giờ chuyện bậy bạ còn kinh động tới vương gia, đương nhiên hoảng hốt. qua lại trong phòng hai lượt, với Liên Dụ.

      “Ôi chao, ngươi ta có nên tự mình đến chỗ Thiên tôn , lần trước có vẻ muốn ta qua. Nhưng giờ nếu cứ chờ tin biết đến khi nào.”

      A Tu ôm trùng cổ độc về giường, nhíu mày, bày tỏ mình cũng rất thất vọng.

      Theo tính tình của La Bàn Nhi, nếu chuyện như vậy mà bị người khác giật dây, có khi nửa đường lại bỏ cuộc, giờ nhìn bộ dạng của A Tu lại thấy phiền.

      thôi, tìm Thiên tôn.”

      Đây đương nhiên là chuyện vô cùng tốt.

      mặt Liên Dụ biến sắc, từ từ theo sau lưng La Bàn Nhi.

      Hai người ra khỏi cửa, theo hướng chợ của Hoa Quả thôn, mấy người dân thấy La Bàn Nhi ra cúi người quỳ bái, thái độ với Liên Dụ cũng cung kính lạ thường.

      Hôm qua Liên đại nhân mới bị đánh, hôm nay lại được ủng hộ, nhân sinh quan của bản thân cũng trở nên vặn vẹo, thuận tay nhận mấy đồ ăn vặt người ta đưa tới.

      Nhưng mà còn chưa kịp lấy, tâm tình lạnh hơn phân nửa.

      Bởi vì thấy trong đám người, có hai bóng dáng lén la lén lút, người là Lưu Lăng, người là Trương Lương.

      Có lẽ là sợ người ta nhận ra, cả hai người này đều bôi lớp bụi đen lên mặt. Giống như vừa chui từ mộ lên. Lần này Liên Dụ thực muốn quen biết họ, nhưng cũng thể để mặc họ làm chuyện bậy bạ, cả đêm rồi mà giờ hai tên ngốc này vẫn chạy đến đây.

      trợn ngược cả mắt, đột nhiên lại thấy Lưu Lăng nhìn chằm chằm vào cổ tay mình.

      La Bàn Nhi đứng thuận tiện, vài bước lại muốn người khác dìu, Liên Dụ duỗi tay ra, cổ tay là chuỗi vòng hạt ngọc. Thực ra Liên Dụ làm việc rất ít khi bất cẩn như vậy, nhưng hôm nay lại quên chuỗi hạt này, cũng là vì chuyện lúc sáng sớm, làm rối loạn tâm tư của .

      Lưu Lăng bên cạnh đâu biết chuyện gì, biết vật này chẳng qua là vì thích, lại hỏi Liên Dụ mấy lần mà vẫn cho.

      Bây giờ thấy lại, nhìn vóc người kia, trong lòng lại bừng lên cơn tức.
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :