1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thượng Thư Đại Nhân, Biến - Tô Áng ( 64c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 25: Ăn cơm đi

      Trần vương Lưu Lễ trong bụng có mấy thơ văn, nhìn bên ngoài có vẻ u mê đần độn rất dễ dàng thân cận.

      Bữa ăn hôm nay cố ý chọn nơi gần núi kế sông ở kinh giao. rằng nơi đó rất tốt, hợp với tính tình của Lan Khanh, là nơi mà văn nhân mặc khách rất thích, ngắm hoa xem nước vô cùng thi vị.

      Thực ra là vì Lưu Lễ muốn mấy người trong cung biết được, có khi còn chạy tới tham gia náo nhiệt.

      Xe ngựa lảo đảo về phía trước, lại còn đường rừng, qua mấy vùng đất trống còn nghe thấy tiếng đập thóc. Phương Uyển Chi ngồi nghiêm chỉnh xe, có cảm giác như được đưa vào núi làm con dâu nuôi từ bé cho người ta.

      Liên Dụ yên lặng đưa cho nàng tờ giấy, đó có đề tên “thê tử” của , nhà ở đâu, tên “thân sinh phụ mẫu”. giấy còn viết, tất cả là do ông nội chọn lựa, hôn này cũng là do ông định.

      Phương Uyển Chi bĩu môi, hiểu là Liên Dụ muốn chuyện với nàng, bằng có hai câu này, hai người ngồi song song với nhau cần gì phải đưa giấy.

      Liên các lão muốn mở miệng, Phương đại nương cũng thèm để ý, chỉ cái tên tay rồi rất khiêm tốn hỏi:

      “Thê tử của ngài tên là Liễu Chi Chi, nhạc phụ là Vương Phú Phú, nhạc mẫu là Lỗ Điều Điều? Ba người trong nhà là ba họ à?”

      Liên Dụ liền ngẩn người lúc, sau đó nhận lấy tờ giấy xoát xoát vài nét bút sửa Vương Phú Phú thành Liễu Phú Phú.

      Nãy viết bừa để ý.

      Phương Uyển Chi cố gắng để khóe miệng co rút.

      “Cái kia, phu nhân của ngài tính tình như thế nào? này có viết, ngài đơn giản hai câu , để tránh ta để lộ trước mặt vương gia.”

      mặt Liên Dụ liền mờ mịt, phu nhân của tính tình thế nào sao biết được? có phu nhân đâu. Liên Dụ ôm Vương Thủ Tài trong lòng, dịch ra bên cạnh cửa sổ xe, như thể để ý đến nàng, nhìn lên nhìn xuống lúc rồi : “Như vậy”.

      Rồi lại như sợ Phương Uyển Chi hiểu, lát sau lại tiếp:

      “Hay khóc lóc om sòm vờ chết như thế.”

      Phương Uyển Chi muốn lại thôi, hít hơi sâu.

      Nàng thỉnh thoảng mới khóc, cũng rất ít khi giả bộ đòi chết, là thiên kim phú thương, nàng rất coi trọng đức hạnh đó. Hơn nữa nàng khóc lóc vờ chết là vì ai ép ra chứ?

      Nếu như là lúc bình thường, nàng nhất định cãi nhau với . Chỉ là kể từ khi biết được thân phận của Liên Dụ, nàng rất ít khi chống đối lại .

      Liên Dụ thấy Phương Uyển Chi ngậm quả đắng vô cùng sung sướng, sờ loạn lỗ tai của Vương Thủ Tài, còn hừ khẽ. Giọng vốn rất dễ nghe, rầm rì trong cổ họng, nhưng lại trầm thấp vui tai. Ấy thế mà lọt vào tai Phương đại nương cũng thấy hay ho chút nào.

      Cho nên nàng nhích lại gần Liên Dụ, rất vâng lời :

      “Đại nhân, vậy ta phải gọi ngài thế nào đây? Gọi thẳng tên có phải có thể thống ?

      Liên đại nhân phun ngụm trà ra ngoài, lên tiếng.

      Phương Uyển Chi vô cùng tự nhiên:

      “Gọi phu quân hình như cũng tốt lắm đâu? Quá sức khách khí. Tướng công cũng nên, hơi quái dị, hay là gia chủ?!!”

      Nàng bỗng nhiên cất cao giọng.

      “Khụ”.
      Ngay cả tiên tử nước chảy mây trôi như cũng sặc ngụm nước trà.

      chau mày hắng giọng hai cái, còn chưa kịp gì, thấy Phương Uyển Chi hồng cả mặt, thẹn thùng vặn xoắn cả ngón tay, Liên Dụ mím môi cười khẽ.

      “Gia chủ giống với cường đạo quá, ta hay đọc thoại bản, thấy người ta gọi là tiểu tâm can, tâm can nhi rất nhiều. Nhưng tục khí quá, hay ta gọi ngài là tiểu các các, lanh lảnh, dễ đọc, lại đáng .

      Tiểu các các đáng giờ ho khan nữa, trực tiếp vén rèm xe lên ra ngoài ngồi với Bì Bì. xếp bằng yên lặng ngồi bên ngoài, gió lớn thổi bay tà áo. Ba chữ tiểu các các này đúng là mạo phạm bản thân mình hết sức, canh giờ tiếp theo cũng để ý đến Phương Uyển Chi.

      Lần này Lưu Lễ chọn nơi khá vắng vẻ, đừng tới mấy vị trong cung kia, ngay cả cũng suýt chút nữa tìm ra nơi đó.

      Lượn mấy vòng quanh đỉnh núi, tìm được nông gia rồi hỏi quán Hồi hương.

      Chỗ này rất ít người biết đến, nhưng tới rồi lại lưu luyến nơi này. Đây là quán cơm chứ phải tửu lâu, là viện xá đàng hoàng, bình thường chỉ có ít khách nhân, ngồi mấy bàn, tán gẫu ồn ào náo nhiệt.

      Khách quý đến đây được phục vụ trong viện riêng, tất cả đều bày trong tiểu viện đó, đồ ăn theo kiểu dân dã thôn quê, có chim trĩ, có cá, rau dại, đều là món ăn hằng ngày của dân chúng địa phương, còn đối với các quan lão gai môn trong kinh thành lại có phần mới mẻ

      Cho nên vị trí này mặc dù xa xôi, nhưng cũng kiếm được ít lời.

      Lưu Lễ mở tiệc chiêu đãi Liên Dụ, đương nhiên là bao hết cả viện. Sân lớn trống trải, chuyện cũng nghe được tiếng vang. Bên trong nhà bếp khói tỏa ra, mùi thơm phảng phất, mấy người vừa vào cũng tự nhiên thấy đói.

      cái bàn to đặt đầy thức ăn ngon. Đầu tiên Liên Dụ khách khí vài câu với Trần vương, qua lại lúc, khách khí đủ rồi bắt đầu làm việc của mình.

      Lưu Lễ nhìn đầu tiên là hỏi chưởng quỹ cái ghế dựa cao chân, sau đó đặt cái nệm êm lên, thử hai cái thấy thoải mái mới đặt con mèo trong lòng vào đó.

      Con mèo kia mập, khuôn mặt cũng trở nên béo tròn. Hai bàn chân trước đứng thẳng, ngồi vững vàng ghế nệm.

      Liên Dụ cầm cái chén đất khá cũ kĩ từ tay Bì Bì, hai tròng mắt của Lưu Lễ trừng ra hồi lâu, phát đây là đồ sứ thời Đông Tấn nguyên thủy. Tên này lại dùng để cho mèo ăn.

      Con mèo kia nhìn cái chén lúc, rồi vươn người đưa tay đè lên cái chén vỡ kêu meo meo.

      Muốn ăn cơm.

      Mọi người bàn còn chưa ăn đâu, nó lại muốn ăn trước.

      Lưu Lễ tiếng nào, thấy Liên Dụ phu nhân bước vài bước qua, gõ vài cái lên đầu con mèo, nghiêm nghị trách cứ.

      “Nhìn hai ngày nay mày lên mặt quá nhỉ, đợi lát nữa mới được ăn.”

      Nàng muốn thu thập nó từ sớm, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội rồi, những thứ khác, bắt Vương Thủ Tài lại thu thập nó chắc chắn phải làm.

      Dường như Vương Thủ Tài muốn điên rồi, nó trợn tròn đôi mắt mèo, bày ra tư thế muốn nhào lên, giương nanh múa vuốt meo meo hai tiếng, lại meo meo thêm hai tiếng nữa, nhìn vô cùng lợi hại, Phương Uyển Chi lại vỗ cái, đừng có mà kiêu căng.

      Phương Uyển Chi từng đánh nó, nó cũng biết sợ.

      Ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn cha mình, xin xỏ.

      Liên Dụ liền ôm nó vào trong ngực, vừa ôm vừa xoa.

      “Nhìn ta làm gì, ta cũng sợ nàng.”

      Phương Uyển Chi nghĩ, Liên Dụ đúng là tinh, ràng cũng muốn dạy dỗ Vương Thủ Tài, nhưng lần nào cũng đều mượn tay nàng cả, là người hiền lành. Nhìn Vương Thủ Tài chán ghét mà xem, nó cũng phải là mèo ngốc đâu.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 26: Có tư vị

      Lưu Lễ cũng quen với tính tình kì quái của Liên Dụ, lúc tên này hai mươi tuổi từng ôm con hổ con trong núi về, khi đó còn là những năm đánh trận, là Thống soái, nhưng lại nuôi con hổ con. Ngay cả lúc ngồi tuấn mã, trong lòng cũng ôm con hổ kia. Nhưng mà nó lớn quá nhanh, Liên Dụ muốn ôm cũng ôm nổi, nó liền tự mình chạy về vùng đất phong ở với lão Vương gia.

      Về sau lại có ham mê trồng hoa, hết cây này đến cây khác. Cây quý hiếm cũng trồng, quý cũng trồng, cứ thế có cây nào sống sót.

      Sau khi mọi người vào chỗ ngồi, Liên Dụ bắt đầu cho mèo ăn, Phương Uyển Chi ngồi bên cạnh, thấy vừa mắt đánh, Liên Dụ cũng gì, nhưng con mèo lại đàng hoàng hơn ít.

      Lưu Lễ nghiêng đầu nghĩ, sao thấy đây giống như nhà ba người vậy nhỉ. Lưu Lễ thấy Phương Uyển Chi liên tục động đũa, liền cười cười chỉ vào bàn tiệc: “Đệ muội hiếm khi ra ngoài, nể mặt bản vương cần phải giữ lễ tiết, ăn nhiều chút”.

      Phương Uyển Chi nghe vậy cũng khẽ cười tươi tắn.

      “Đa tạ vương gia khoản đãi.”

      Lần này Lưu Lễ mới thấy dung mạo của vị Liên Dụ phu nhân này, bình thường có gì lạ mắt, cũng có vài phần thanh tú, còn về phần xinh đẹp? Đương nhiên đó phải là mỹ nhân, tạm thời xem như tư sắc trung bình. Chỉ là khi ngồi bên cạnh Liên Dụ, khuôn mặt bình thường cũng trở nên nhìn nổi.

      Lưu Lễ cảm thấy, tướng mạo hai người thực xứng đôi. Cộng thêm lần khóc lóc đánh đá trước đó bị nhìn thấy, giờ nhìn lại thấy phụ nhân này có điểm gì hơn người, chỉ được cái trẻ tuổi. Liên Dụ cũng trẻ, khuôn mặt hai người cứ như hài tử vậy.

      Ngày thường Liên Dụ có bạc mở miệng, cũng thích tán gẫu, ngẫu nhiên thấy hứng thú mở miệng hưởng ứng hai câu. Lưu Lễ cũng rất tự nhiên chuyển hướng câu chuyện sang Phương Uyển Chi.

      Làm chủ nhà mời đôi vợ chồng son này, Lưu Lễ lấy hết nhiệt tình ra xã giao. Tuy trong lòng vẫn còn nghi ngờ về tính chân trong quan hệ của hai người, nhưng cũng thấy kiêu ngạo hơn đám hoàng tử trong cung kia. Ít nhất bọn họ từng tìm kiếm mà tìm ra góc áo của Liễu Chi Chi đâu.

      Chiếc đũa tay Lưu Lễ gắp ngừng, miệng lại vô cùng chịu khó.

      Cái gì mà: “Nghe lão gia nhà đệ muội cũng người kinh thành chúng ta sao? Bản vương thấy nàng giọng khẩu kinh thành.”

      “Phụ thân nàng quản lý chuyện buôn muối đường Lưỡng Quảng sao? tồi, ngày khác có thời gian mời lão gia đến kinh thành dạo , bản vương mời ông ấy uống rượu”.

      Phương Uyển Chi ứng phó đến mức kịp nhìn.

      Dưới khăn trải bàn thêu hoa, nàng chọt vào cùi chỏ của Liên Dụ, cả đầu cũng ong ong.

      Trước còn cùng nàng chống đỡ, vậy mà giờ chút ý tứ cũng có. Thấy Trần vương mở miệng liên hồi vẫn chưa hết chuyện, nàng lại đánh mạnh hơn.

      Cánh tay phải liên tục bị đâm, Liên Dụ cũng có phần bất mãn, gắp đồ ăn mà cũng run rẩy. vô tội nhìn sang Phương Uyển Chi, thả miếng rau cần vừa gắp lên vào chén nàng, nhíu mày : “ phải nàng ăn rau cần à?”

      Phương Uyển Chi tức chết rồi. Trong lòng tự hỏi, ai muốn ăn rau cần chứ? Bàn tiệc ba người, Trần vương miệng nhàn rỗi, cứ thế để cho nàng ứng phó hết à?

      Còn nữa, nàng đúng là thích ăn rau cần, trừng mắt hồi lâu lại yên lặng đẩy nó qua bên, thích ăn.

      Lưu Lễ nhìn bộ dạng loay hoay của đôi vợ chồng son này lên tiếng.

      Đến bây giờ cũng quá tin tưởng hai người này đúng là nhà, chỉ là cũng phải ăn cơm trong nồi, sao biết đối phương thích ăn gì, thích ăn gì được. Lưu Lễ lại cười tiếng, gặp miếng thịt béo cho vào miệng nhai, làm như vô tình hỏi:

      “Lúc trước hay nghe Lan Khanh có nhất phòng chính thê, nhưng vẫn thấy làm hôn , bản vương chuẩn bị bao lì xì mà vẫn được gửi đấy. Hiếm khi mới gặp lần, cho nên bản vương muốn hỏi hai người, đính hôn cũng bảy tám năm rồi, sao còn chưa mở hôn ?” Sau đó lại “khà” tiếng, “Sao lại mở tiệc? phải là có tình gì chứ?”

      Cần phải có tình?

      Phương Uyển Chi nhìn cái chén trước mặt, hỏi nàng à? Nàng cũng biết a, biết sao trả lời được. Nhưng những lời này cũng thể trả lời như vậy, tình thế khó xử, nàng liếc Lan Khanh nhai kĩ nuốt chậm bên cạnh, lập tức phát hỏa, dùng cùi chỏ đánh cái.

      “Vương gia hỏi chàng kìa, sao lại làm?!”
      Bộ dạng rất hung thần ác sát.

      Lan Khanh đặt đôi đũa xuống vuốt vuốt cánh tay, nghĩ thầm, hôm nay lá gan của Phương Uyển Chi lớn nhỉ, hung dữ như cọp cái vậy.

      Thực ra phải là muốn trả lời, nhưng đói bụng, đói muốn ăn cơm, ăn no sao chuyện được. Lại gắp thêm món ăn, cảm thấy lưng lưng bụng rồi mới nhìn Lưu Lễ cái, cười : “Chủ yếu là vì tiết kiệm tiền, bổng lộc quan ở kinh thành nhiều lắm, lão gia tử nhà chúng ta tiết kiệm thành quen. Nếu mở tiệc phô trương lãng phí, phô trương thu đủ tiền, cho nên mới thôi làm nữa”.

      Lưu Lễ nghe Liên Dụ hươu vượn, đương nhiên là tin. định mở miệng lại, vị phu nhân kia đặt đũa xuống, nước mắt như đại hồng hủy bắt đầu quở trách:

      “Vương gia cũng thấy đấy, ngay cả cái hôn cũng làm. Nhà họ lớn như thế, lúc thành thân ngay cả vàng cũng có, khỏi phải đến gì mà tam môi lục sính, đêm tân hôn cũng chỉ có hai ngọn nến đỏ coi như xong. Lúc trước nếu phải ta nhìn trúng người này mi thanh mục tú, sao có thể váng đầu mà hồ đồ đồng ý như thế chứ”.

      “Cha ta vậy mà cũng hồ đồ theo, là thương nhân buôn muối Lưỡng Quảng, ngày dài tháng rộng kiếm bạc cho nhà người ta, mấy năm rồi cũng uống được ngụm trà của con rể nữa”.

      Phương Uyển Chi thôi, tìm được lý do rồi học tập mấy tin bát quái nghe được từ phụ nhân mắng trượng phu hết lần, càng càng khí thế, quở trách càng lúc càng hăng.

      Lưu Lễ nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối, lại thấy Liên Dụ có gì mất tự nhiên. Tiếp tục bình thản ăn, cho đến khi Phương Uyển Chi tới khát, còn đưa tay rót cho nàng chén trà.

      Đầu óc Lưu Lễ đơ ra như bị hồ dán, nghĩ cái gì cũng ra.

      Trong lòng tự nhủ, phụ nhân các người càu nhàu đến mức để mặt mũi cho lão gia, Liên Dụ dạy nàng quy củ, lại còn nuông chiều thế à?

      Mấy món sau đó Lưu Lễ ăn vào có mùi vị gì. Bởi vì Phương Uyển Chi và Liên Dụ ăn no xong bắt đầu cãi nhau, càng càng hăng.

      Người : “Nhà tranh lúc trước có mảnh đất, muốn ăn hành lá, nên ta mới bảo Bì Bì trồng hành”.

      Người kia lại phủ nhận dứt khoát: “Phẩm vị của nàng mới kém như thế, hành thối lắm, năm nay ta muốn hoa thủy tiên”.

      Người này lại đáp: “Hoa thủy tiên phải trồng trong nước, chàng tưởng trồng đất được sao? Trước kia trong nhà có chậu hoa lan, phải bị chàng tưới nhiều nước quá mà úng chết à?”

      Liên Dụ liền phát hỏa, chưa trồng thủy tiên bao giờ, đâu có biết cây này trồng trong nước. muốn trồng, thích thế đấy! Xoay người đưa lưng về phía “Liễu Chi Chi”, thèm để ý đến nàng.

      “Trồng đất sao, trồng xong cũng cho nàng”.

      “Ta cần chàng cho chắc? Có bản lĩnh lần sau có Bì Bì, cơm ta nấu chàng đừng có ăn”

      Liên Dụ bị chọt đúng chỗ đau, ôm Vương Thủ Tài trừng mắt.

      “Nàng làm cơm ăn có ngon lành gì, Vương Thủ Tài cũng thích ăn.”

      thích thôi, có bản lĩnh ăn ngoài cả đời !!”

      Sau đó hai người lại như nhớ tới cái gì, quay đầu lại với Lưu Lễ.

      “Vương gia, thức ăn bàn có thể hay gói lại mang về ?”

      Lưu Lễ lệ rơi đầy mặt a, giờ tin rồi, tin rồi, đây nhất định là phu nhân của Liên Dụ, nghi ngờ gì được nữa. Vợ chồng tân hôn thể bẩn đến vậy, nếu ở cùng nhau ba năm năm, sau có thể thân thuộc đến thế.

      Đúng, chính là thân thuộc.

      Lén lút xoa tay, Lưu Lệ nhìn đôi vợ chồng vừa đấu võ mồm vừa gói đồ ăn về làm thức ăn khuya cho Vương Thủ Tài, đột nhiên cảm thấy rất hâm mộ. Dù là vợ chồng hoà thuận, tương kính như tân có gì. Như Lan Khanh và Phương Uyển Chi, sống qua ngày như vậy mới tốt. Nghĩ đến vài phòng quái và tiểu thiếp tinh trong phủ, tự nhiên lại thấy, biết những ngày qua mình sống có tư vị gì.
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 27: Cái gì gọi là thận trọng?

      Lưu Lễ tự mình đưa tiễn đôi vợ chồng son .

      Đúng, là đưa tiễn. nữa, muốn bộ lòng vòng ở vùng thôn quê xem có thể kiếm được người dám khóc lóc om sòm với hay , cùng nhau trải qua những ngày thân thuộc.

      Liên Dụ và Phương Uyển Chi cùng ngước nhìn người kia, thấy hâm mộ ngập tràn trong mắt , hai người đều đồng ý rằng rất rất ngốc, thèm nhắc nhở, cứ thế quay trở lại xe ngựa của mình.

      Lúc Bì Bì vung roi lên, bên trong xe ngựa vẫn hết sức bình thường. Đến khi vừa ra vùng ngoại ô, bỗng nghe có tiếng phịch, biết là vật gì rơi xuống. Bì Bì nghiêng tai lại gần cửa, vừa dán vào nghe giọng điệu đinh tai nhức óc.

      “Các lão thứ tội a ~, vừa rồi phải ta cố ý, chỉ đơn thuần là muốn phối hợp với ngài diễn trước mặt Trần vương thôi, hề đùa giỡn hay cười nhạo ngài, ngài đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với tiểu nữ”.

      Bì Bì trừng mắt nhìn, biết ngay Phương đại nương lại tìm đường chết, đánh xe cũng yên ổn hơn để lắng nghe náo nhiệt bên trong.

      Bên này sau khi Phương Uyển Chi xong lại thấy bất an.

      Vì sao bất an à? Nãy trách người ta hết sức đắc ý, mà khi nàng đắc ý quá lộ nguyên hình. Khi đó Liên Dụ vì sĩ diện mà mở miệng chống đối. Bây giờ vừa bước lên xe ngồi nàng cảm giác được Liên Dụ cứ ôm mèo liếc mình, ánh mắt có phần quái lạ, khiến nàng đối phương nghĩ gì. Thôi cứ tự mình định tội, có câu ai đánh người tươi cười nên nàng vừa cười vừa bồi tội.

      Nào biết Vương Thủ Tài thấy nụ cười đó xù lông, quay lưng lại chui vào lòng Liên Dụ.

      Thế là sao, mặt suốt ngày cứ đổi tới đổi lui, đừng Vương Thủ Tài chịu nổi, đến Liên Dụ cũng thấy Phương Uyển Chi nàng có bệnh.

      Liên các lão vừa giọng trấn an con trai, “Nàng ăn mày đâu.” Vừa quay lại nhìn Phương Uyển Chi:

      “Nhà mấy người đều thích ngồi xổm thỉnh tội à?”

      Tâm tình tốt đẹp từ bàn cơm đều bị cái ngồi xổm ngày quét hết sạch.

      nhìn nàng, nhưng lại muốn chuyện với nàng, lúc nãy đâu có như vậy? Thế vì sao giờ lại được? Sợ cái gì? Sao phải sợ ?

      Những người sợ vốn ít, cần thêm Phương Uyển Chi nữa đâu.

      Phương đại nương liền nở nụ cười.

      phải đâu, tại vì nơi này chật quá quỳ được mà? Ngài muốn nhìn ta quỳ sao? Đợi xuống xe ngựa rồi ta quỳ lạy ngài thêm mấy cái, tuyệt đối nghiêm túc”.

      “Vậy sao?” Liên Dụ cũng cười với nàng, nụ cười lan vào đáy mắt.

      : “Quỳ cũng cần, cứ cười liên tục .”

      Phương đại nương ngoan ngoãn gật đầu cái.

      “Tốt thôi ~ ”

      lâu sau…

      Phương Uyển Chi bởi vì cười quá điên bị đuổi thẳng xuống xe.

      Nhìn chiếc xe ngựa dứt khoát mất, phản ứng đầu tiên của Phương đại nương là chửi vài câu thô tục, lại dám để nghe thấy, mắng mấy câu trong miệng xong la hét: “Các lão a, ngài làm vậy sao mà ta về được. Ngài thích ta cười ta cười nữa là được mà. Các lão? Các lão?”

      Chiếc xe ngựa chạy được đoạn rất xa.

      Phương Uyển Chi nhớ tới lúc Liên Dụ dứt khoát ném nàng ra ngoài, xem chừng người này tức giận rồi, lúc nữa chắc cũng cho nàng lên lại. Đây là ngoại ô vắng vẻ ít người, nàng kéo mép váy lên bắt đầu đuổi theo.

      Xe ngựa do Bì Bì đánh, biết Liên Dụ ném Phương Uyển Chi lại chỗ này đâu, cho nên đánh xe cũng nhanh. Nhưng mà chân của Phương đại nương đúng là khiến chủ tớ hai người khá bất ngờ, vật vã hồi cuối cùng cũng nhấc được mành cửa sổ xe ngựa lên.

      Nếu như Phương Uyển Chi biết giờ phút này Bì Bì hoang mang thế nào chắc nàng kiêu ngạo cho biết, đây là nhờ trước kia vẫn hay đánh nhau với mấy tiểu phư phú thương đó.

      Lúc còn bé nàng rất con, mấy thiên kim bên cạnh hay chê cười nương nàng là ni được sủng ái, nàng liền xắn tay áo mắng cho họ trận.

      Tài ăn của Phương Uyển Chi trước nay đều vô tự thông. Các thiên kim phú thương mắng lại nàng nên kết bè kết đảng đánh nàng. Sau khi Phương Uyển Chi bị túm rụng vô số tóc cũng học ra được kĩ năng mới. Đó chính là chạy, chạy nhiều đến mức hai bắp chân vô cùng cường tráng. Chạy đến mức còn ai vượt qua được nàng.

      Chuyện Phương Uyển Chi bị đánh cũng chưa bao giờ cáo trạng với phụ thân, tố cáo cũng vô dụng, cho nên nàng cần tố.

      Nàng cũng biết Lan Khanh thích nàng a dua nịnh hót, nhưng Phương Chính dặn như vậy, nàng thể , nhưng kết quả lại nằm trong phạm vi kiểm soát của nàng. Nàng sống dựa vào Phương phủ, nàng thể trở mặt với Phương Chính được.
      Rèm cửa xe bị vén ra, giọng thình lình vang lên: “Các lão, chờ ta với”.

      Lam công tử nhắm mắt dưỡng thần suýt chút nữa đưa tay đập tới.

      Nữ nhân này là cái thứ gì vậy? Đuổi theo xe ngựa? Đây là chuyện mà nương gia nên làm hay sao?

      Đưa tay gõ gõ vào cửa xe, phát hỏa với Bì Bì:

      “Ngươi đánh xe kiểu gì thế? Còn mau.”

      Bì Bì lập tức vung roi, chiếc xe chạy nhanh hơn ít.

      Tuy là Phương đại nương có thể chạy tốt, nhưng sao so với ngựa được, nàng đành cam bái hạ phong. Mắt thấy chiếc xe cách mình khoảng , nàng chạy nữa. “Ai ui” tiếng rồi ngồi phịch xuống, diễn lại tiết mục khóc lóc chửi bới.

      “Lan Khanh cái tên khốn kiếp vong ân bội nghĩa nhà ngươi!! Ngươi bỏ lại mình ta mà chạy thế à? Ta cũng biết mình bây giờ hoa tàn ít bướm được ngươi thích nữa, nhưng dầu gì cũng làm vợ chồng với ngươi bao năm, chỉ vì cho ngươi nạp thiếp mà ngươi bất mãn. Giờ còn vất ta ở lại đây tự sinh tự diệt? Lương tâm của ngươi ở đâu? Cho chó ăn rồi à? Ai nha ~ ta sống nữa, hôm nay ta chết luôn ở đây cho rồi!!”

      Phương Uyển Chi kêu khóc giữa đường lớn, mặt trước là núi, mặt sau thưa thớt dân cư, bởi vì ở ngoại ô kinh giao nên cũng tính là náo nhiệt. Bên cạnh là vùng đất trống, tiếng hét cứ thế vọng rất xa.

      Mấy người dân đứng ngoài đồng thấy chuyện như vậy cũng lập tức chạy từ trong nhà ngưỡng cổ ra xem, vô cùng phấn khích.

      Thậm chí, có nhóm tốp năm tốp ba qua, vây quanh nàng đòi nghe kể chuyện.

      Đến khi trước mặt xuất đôi ủng màu xanh, Phương Uyển Chi khóc kể về cái chăn bông mà nhà “phu quân khốn khiếp kia” vặt lông vịt làm ra dùng ba mươi năm rồi. Miệng hươu vượn mà thính giả rơi nước mắt ít.

      Liên Dụ trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân này đúng là rất giỏi mà! Trong lòng ôm chặt Vương Thủ Tài, mặt đen thùi lùi bước tới chỉ trích: “Phương Uyển Chi, điên rồi phải ?!”

      chưa bao giờ gặp nữ nhân nào như thế, lớn đến vậy, cũng chưa từng thấy qua.

      Cái câu “Lan Khanh, cái tên khốn khiếp vong ân bội nghĩa kia” suýt nữa chọc điếc luôn tai .

      Nàng dám mắng , còn gọi cả tên cả họ! Ở Đại Yển nhiều người thích , nhưng cũng ai dám mắng đâu.

      Xung quanh tiếng nghị luận sục sôi, đại khái là , hóa ra đây chính là tên khốn khiếp vong ân bội nghĩa kia, người đẹp mà hóa ra là đồ tốt.

      Phương Uyển Chi ngước mắt lên, khuôn mặt tươi cười :

      “Ơ, Liên đại nhân, ngài đến đón ta à? Ta biết ngài là người tốt mà.”

      Liên Dụ từ cao nhìn xuống nàng, muốn cho nàng lên xe.

      : “Phương Uyển Chi, tự về . Nếu còn dám mắng ta lần nữa, ta cho người bắt lại đấy”.

      Phương nương chớp mắt, cười cười: “Vì sao ngài bắt ta? Bắt cũng phải có tội chứ?”

      .Liên Dụ híp mắt nhìn nàng.

      “Đứng giữa đường nhục mạ mệnh quan triều đình, còn muốn bao nhiêu tội nữa?”

      Phương Uyển Chi xem như , phủi bụi váy rồi đứng lên, nắm lấy tay áo của Liên Dụ.

      “Chúng ta là vợ chồng sao? Thê tử mắng trượng phu nhiều lắm hậu trạch yên, nếu , ngài hưu ta?”

      câu khiến Liên Dụ á khẩu trả lời được.

      Bì Bì nhìn thiếu gia nhà mình mặt mũi như ăn phải quả đắng, đột nhiên lại thấy vui vẻ, bởi vì cuối cùng cũng có người biết xấu hổ thắng được rồi.

      Liên Dụ : “Phương Uyển Chi, có biết cái gì gọi là thận trọng ?”

      Phương đại nương rất khiêm tốn thỉnh giáo:

      “Cái gì là thận trọng vậy?”
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 28: Tiểu tức phụ Trương Nhị gia làm sao vậy?

      Mặt trời chiều ngã về tây, chiếc xe ngựa lại khởi hành lần nữa, bên trong xe trận chiến vẫn bất phân thắng bại.

      Xe ngựa rất rộng, nhưng sau khi lên xe nàng vẫn ngồi sát bên cạnh Liên Dụ. trán còn lấm tấm mồ hôi do lúc nãy chạy đuổi theo xe, nàng cầm chiếc khăn tay lau lau, lại nhìn Liên Dụ lát, dùng vai đẩy đẩy tý.

      “Giận à?”

      Cũng phải nàng muốn ồn ào như thế, nhưng mà nàng thể tự về được.

      Liên Dụ gì, cầm lấy bàn tay đầy thịt của Vương Thủ Tài chơi đùa.

      Phương Uyển Chi cũng chơi cùng nó lúc, đột nhiên lại nghe : “Nha hoàn kia có ở đây, làm bộ nữa à?”

      là giận chuyện này kìa.

      Ban đầu hai người họ ở cùng nhau đều có quy củ gì, giờ cũng hề có. Còn vì sao lại có, Liên Dụ lại được. Dù sao bình thường Phương Uyển Chi chuyện với , cũng chán ghét.

      Phương đại nương mím môi lên tiếng.

      Trước mặt Thanh Trúc đúng là nàng diễn cho nàng ta xem. Giờ Thanh Trúc có ở đây, nàng mà vẫn như thế, biết có đuổi nàng xuống thêm lần nữa ?

      Lúc bình thường nàng rất hay có mấy sở thích ác độc, ví dụ như trời đây mây nàng đến xem kiến dọn nhà, rồi dùng nhánh cây chặn đường của nó. Hay nhìn thấy ốc sên bò, nàng thấy nó được đoạn lại xách nó đặt về chỗ cũ. Những thứ thú vị này kể từ gặp được Lan Khanh còn nữa. Bởi vì chơi với Lan Khanh vui hơn chơi với chúng, thích chuyện, nàng lại muốn đùa cho , thấy khuôn mặt trẻ con kia trở nên méo mó, nàng lại vui.

      Lúc còn bé Phương đại nương trải qua vô cùng độc, nương tim phổi, nhị nương cả ngày thương xuân bi thu, huynh đệ tỷ muội cũng thân thiết như vẻ ngoài. Cho nên Phương Uyển Chi hay phải tự tìm thú vui cho mình. Lan Khanh đối với nàng mà , giống như người bạn đáng quý, nàng gặp rồi, lại muốn buông tay, cứ như vậy trôi qua cả đời? Có lẽ cũng được.

      Suy nghĩ đó, nàng muốn hiểu , cũng cần thiết phải hiểu. Duyên phận là ông trời cho, có thể đến với nhau hay cũng tùy vào ông ấy, chứ phải do bọn họ.

      Thời tiết ngày xuân vốn khá ấm áp, hai người đều mặc áo kép, ngồi cùng chỗ rất nóng. Nhưng ai chịu nhúc nhích. Nóng cũng động, cứ ngồi cạnh như thế.

      Phương Uyển Chi cuộn cái khăn tay trong tay, đột nhiên lại thấy lòng thoải mái, cả đoạn đường về cũng vô cùng thoải mái.

      Mà lúc nàng thoải mái nhiều.

      Nàng nghiêng đầu chuyện với Lan Khanh:

      “Con heo xề nhà Trương nhị gia ngài biết ? Hai ngày trước sinh rồi, ba con đen hai con trắng, tiểu tức phụ nhà Trương nhị…”

      đến nửa, lại đột nhiên ngừng lại. Bởi vì biết Lan Khanh có muốn nghe hay .

      Trong xe ngựa yên ắng, nàng thấy Lan Khanh dường như hơi ngẩn người cúi đầu gẩy gẩy móng vuốt của Vương Thủ Tài.

      “Tiểu tức phụ Trương Nhị gia làm sao?”

      Giọng rất khẽ, giống như quan tâm.

      Khóe miệng nàng bất giác nhếch lên, tạo thành nụ cười rất ngốc, thanh cũng mang vẻ hưng phấn lạ thường.

      “Tiểu tức phụ Trương Nhị gia rất vui mừng nha, còn sợ nửa đêm heo con lạnh, nàng đuổi nam nhân nhà nàng ra, ôm ổ heo con vào phòng. Hôm sau bà bà nàng tức tối đứng trong viện mắng chửi đấy”.

      “Còn Lỗ tú tài yểu điệu nữa, là đôi với thợ rèn ở đầu thôn Đông, bình thường nhìn ra nhỉ?”

      “Thế sao lại biết?”
      Phương Uyển Chi liền vỗ đầu gối.

      “Ta nhìn thấy bọn họ nắm tay. với ngài rồi mà, Lỗ tú tài là đoạn tụ, nửa tháng trước có tin đồn, chắc ngài biết nhỉ, ta tỉ mỉ ngài nghe”.

      Lần tỉ mỉ này, dĩ nhiên là rất dài.

      Hai người hỏi đáp, đa số thời gian ai nhìn ai, nhưng khóe mắt đuôi mày đều vui vẻ, cũng biết vui chuyện gì, chỉ thấy trái tim như bị con mèo cào , ngứa ngáy ngọt ngào.

      Chiếc xe ngựa từ từ về phía trước, Bì Bì đánh xe bên ngoài buồn chán nhưng mà cũng rất vui.

      cũng biết mình cười vì cái gì, chỉ là thấy đôi ‘vợ chồng son’ trong xe hình như ổn rồi, có chút ngọt ngào, có chút ngốc nghếch, mình cũng thấy hâm mộ họ.

      Trời tháng năm, trời ấn lên cũng rất nhanh. Sau hai trận mưa lớn, người ta đổi hết áo kép và áo choàng thành áo mùa hè, giờ Mẹo mà đứng sau cổng Đông, thể nào cũng mồ hôi đẫm áo.

      Ánh mặt trời chiếu lên mái ngói đỏ lục điện Càn Khôn, tạo nên vẻ trang nghiêm quý phái, các quan viên ngũ phẩm cúi đầu lễ bái, hô vạn tuế, gạch đá điện sáng đến mức soi được bóng người.

      Liên đại nhân mặc quan phục nhị phẩm cũng đứng trong đám người, nghe đầy tai toàn lời ca tụng công tức, tự động xem chuyện quân quốc đại kia, hình như rơi vào cõi thần tiên phải.

      Hôm qua và Phương Uyển Chi lại cãi nhau.

      Nguyên nhân lại là về vấn đề giáo dục Vương Thủ Tài.

      Hằng ngày nhìn đống vết cào ngừng sinh ra, Phương Uyển Chi cảm thấy gậy gộc mới sinh ra được “hiếu tử” nhưng gậy gộc cũng thể vung mạnh quá.

      Thời gian trước đó vì nàng khiến nó quá khó chịu, cho nên Vương Thủ Tài triệu tập các con mèo trong thôn, chạy đến Phương phủ trả đũa. vùng hoa sơn chi to như vậy bị chúng đạp đến nhìn ra hình dáng.

      .Thực ra với Phương Uyển Chi mà , phải nàng thích Vương Thủ Tài, mà thay đó là vì nàng chịu nổi cái loại chuyên gây này. Nàng quy kết nguyên nhân toàn bộ là do Liên Dụ bao che con, cho nên mới cầu đứng về phía mình.

      Đương nhiên là Liên Dụ chịu.

      luôn vào vai người hiền lành, để Vương Thủ Tài thương mình , sao có thể đồng ý với Phương Uyển Chi được.

      buổi chiều nọ, Liên các lão tựa người lên ghế hoa lê đặt trong sân vườn, bên trái là Phương Uyển Chi thao thao bất tuyệt, bên phải là con mèo vô liêm sỉ ôm chịu buông tay, hai người đều muốn đoạt lấy . Khiến cho có cảm giác vô cùng ưu việt, thậm chí cuộc sống thoải mái này khiến đặc biệt thích thú mà hừ cái.

      Liên các lão hiển nhiên là đắm chìm trong tâm trạng thoải mái bỗng giật mình phát tất cả mọi người trong triều đều trừng mắt nhìn mình.

      tự suy xét lúc, xác định mình có hừ lên sung sướng mới câu: “Thánh thượng minh.”

      Về phần minh cái gì, cũng biết.

      câu cũng nghe, đương nhiên biết mấy lão kia bàn luận chuyện đại gì, nhưng Thánh thượng minh cũng vẫn là minh, cho nên giờ bốn chữ này hẳn sai.

      Lưu Nguyên Đế gõ gõ long án nhìn , hiếm khi nhìn thấy người này an lòng. Ông và vị lão gia ở đất phong kia có chút ít giao tình, nhìn Lan Khanh lớn lên, cũng xem như con cháu mà đối đãi, từ trước đến nay ông bao dung hơn nhiều triều thần khác. Ông cũng trách cứ, chỉ cười hỏi: “Khanh thấy trẫm minh à? Vậy chuyến Nhạn Nam này khanh chuyến ”.

      Nhạn Nam?

      Liên Dụ nhìn tên Lưu Lăng đứng cách đó xa bộ ngồi ăn chờ chết hừ hừ hai tiếng.

      Đúng là làm ra chuyện tốt rồi.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 29: Đại vương phái ta đến tiêu diệt

      Vùng Nhạn Nam này đạo phỉ hoành hành ngang ngược, đây phải là địa giới thái bình gì, thị trấn lệ thuộc vào Miêu Cương, tri huyện địa phương cũng ít khi quản lý. Nguyên nhân là vì Miêu Cương là chuyên dùng cổ độc, tuy triều đình có lệnh cấm, còn chém đầu tên Đại Tế Ti, nhưng người dân Nhạn Nam vẫn hay dùng tới, ai dám chọc.

      Trước đó lâu tri huyện Nhạn Nam Bạch Yến Trầm gửi thư báo ở địa phương có số người hay tụ tập, sợ có xu thế khởi nghĩa. Nghe được tin tức này mọi người đều phì cười, thầm nghĩ. Nhạn Nam có mấy người? Đứng cổng thành cao nhìn xuống còn thấy mấy người. Còn sợ khởi nghĩa, mấy người này mà dám động à?

      Cả triều đình ai thèm để ý đến mấy chuyện bát nháo này. Rối loạn phái binh châu phụ cận tới trấn áp. Trấn áp được tiêu trừ, vốn chẳng phải chuyện gì lớn. Nhưng mà tri huyện Nhạn Nam lại là người mới, vô cùng có trách nhiệm, nhưng lại gan chuột nhát. Vừa nhìn thấy có gì ổn là vội báo tới châu phủ, đưa thư tới thượng kinh.

      Lúc lâm triều Lưu Nguyên đế lấy đó làm chuyện cười giảng giải cho các triều thần, vừa trách Bạch Yến Trầm ngốc, vừa xem xét biện pháp, phái ít quân tới là xong.

      nghĩ rằng người nổi danh là hồ đồ Lưu Lăng hằng năm chỉ biết ngồi ăn chờ chết lại mở miệng, quỳ xuống đất muốn giữ ấn soái lãnh binh trừ loạn?

      Cái chuyện này mà cũng phải lãnh binh, quần thần buồn cười mà ai dám lên tiếng.

      Lưu Lăng là con trai trưởng của hoàng hậu, nếu mà tài tức song toàn làm thái tử là chuyện đương nhiên. Nhưng người này lại cầm nổi thanh gươm, suốt ngày ở trong cung làm mấy chuyện nhàn rỗi. Khương hoàng hậu hận đời bất tranh, muốn phải làm được chút thành tích trước mặt hoàng thượng.

      Hôm nay thánh chỉ vừa ra, thể nghi ngờ đó là ý của hoàng hậu. Ai mà biết, chuyện như thế ai được, cần gì phải là hoàng tử tự mình ra quân.

      đến chuyện người này thể lên ngựa đánh trận, ngay cả bò lên được lưng ngựa thôi cũng khó khăn rồi.

      Hằng năm hoàng thượng vẫn chướng mắt Lưu Lăng, phải vì ngốc, mà là vì ngốc quá mức ràng. Nhưng dù sao cũng là con trai mình, ba mươi tuổi rồi mới lần đầu xin được dẫn binh. Vì thể để đứa con ngu ngốc của mình ở ngoài mình, tất nhiên phải cần người thông minh lanh lợi theo.

      Mà trong triều đình này, Liên Dụ tinh ranh hơn người phải sao?

      Hữu tướng Trương Tư Trung vài câu nịnh hót Lưu Nguyên đế.

      “Thánh thượng minh, Liên thượng thư tính tình rất tốt, người cũng trầm ổn, chuyến này phải hết sức cẩn thận.”

      Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có ai lên tiếng.

      Trong lòng mọi người đều rầm rì oán thầm.

      Tính tình Liên Dụ tốt?

      triều đình này ai mà đụng vào , sau khi hạ triệu nhất định bị xử lý.

      đâu xa, hai năm trước Thái Thường Lô Văn Miểu từng dâng sớ chỉ trích Liên Dụ, là trong cung tế tự đại điển cần ngân lượng dự trù, đến hộ bộ nhận tiền Liên thượng thư cương quyết cho, vì vậy họ thể chuẩn bị trang phục tế tự và đạo chỉ, thỉnh Thánh thượng minh xét.

      Khi đó Liên Dụ còn ngủ gà ngủ gật, bị triều thần bên cạnh đánh thức, sau khi hiểu được đến bên cạnh Lô Văn Miểu, :

      “Ông bị ngốc à? Năm nay Khâm thiên giám báo Nhạn Nam chắc chắn nhiều mưa, lương thực thu hái được, giờ trời còn mưa dầm dề, ông để tiền cho người sống dùng, lại muốn đưa cho người chết, đầu ông có phải bị lừa đá rồi ?”

      Sau đó cuốn cuốn ống tay áo mình lại, hai lời đánh Lô Văn Miểu trận: “Dám chỉ trích ta này”.

      Liên Dụ từng mang quân, cũng chưa bao giờ có cái gọi là khí độ quân tử, đối với cái tay trói gà chặt còn dám trêu chọc , làm như chúng sinh đều ngang hàng với nhau vậy. cần nghĩ cũng biết người chưa tới trung niên hằng ngày tửu sắc quá độ kia bị đánh thành cái dạng gì.

      Cuối cùng, bởi vì Liên thượng thư điện mất lễ nghi mà bị cấm túc ba tháng. Mà người kia cũng vì động thái việc quá lớn, khiến cho thẹn thùng, còn tự bày tỏ tế đàn thần long phô trương nữa.

      Ba tháng cấm túc, Liên Dụ thoải mái nhàn nhã nằm biếng giường. Ba tháng mưa dầm, Nhạn Nam có lũ, dân chúng đói khổ lạnh lẽo được triều đình tiếp tế, càng thêm cảm động tạ chủ long ân. Về sau cũng biết là ai trong kinh truyền ra tin Liên đại nhân vì chuyện này mà đánh quan tiết mục tới bời, lòng dân lại càng cảm động.

      Lần này Nhạn Nhan bất ổn, Lưu Nguyên đế phái cũng là vì nguyên nhân này.

      Liên Dụ đối với danh dự và danh vọng của mình đều thèm để ý. Giờ thánh thượng muốn , vậy thôi.
      Điều duy nhất khiến thích là bên cạnh còn mang theo hai đứa ngu.

      thích bên cạnh người thông minh thôi, bởi vì người thông minh nhảm. Người ngốc lại khác, hiểu lại chỉ biết ngẩn người.

      Hết buổi sáng Lan Khanh trở về Ngọc trần phụng uyển. Gần đây rất ít khi về phủ, vật dụng hằng ngày cũng mang hết sang đây. Bì Bì bị đuổi Nhạn Nam thăm dò tin tức, thể giúp sửa sang hành lý, bị đống chăn bông chất đống giường, bày ra bộ dạng bó tay toàn tập.

      Liên Dụ bắt đầu có phần ghét tính cách của mình. Mỗi lần ra ngoài đều muốn mang chăn mền chén bát và Vương Đại Tráng theo, thích dùng đồ bên ngoài.

      Nhạn Nam rất xa kinh thành, đường ít nhất cũng phải nửa tháng, nghĩ tới những thứ ở khách điếm biết qua bao nhiêu người dùng, lại hì hục xếp chăn. Định xếp nhất có thể mà nhét vào rương.

      Vương Thủ Tài ngồi xà nhà cao nhìn xuống, nghiêng nghiêng cái đầu híp mắt mơ màng. Cái cuối cùng nó chứng kiến, vẫn là rối vò cục.

      Lúc Phương đại nương bưng chén thuốc bước vào Liên Dụ vẫn còn ngồi xếp bằng giường nhìn đống chăn hờn dỗi, thấy vừa cầm chén nước thổi thổi, nhìn xuống tay nàng: “Nóng à? Sao lấy gỗ nắm lại?”

      Chén này bắt nhiệt lắm.

      Phương Uyển Chi cười cười đưa tay lên sờ tai trái.

      cần đâu, lúc bưng hơi lười nên bị nóng thôi, ngài bỏ chăn đó ”.

      Liên Dụ rất nghe lời thả xuống, duỗi cổ đến nhìn tay nàng, thấy có gì mới yên tâm cầm thìa múc từng muỗng thuốc.

      bị ốm, nhưng mà đúng là cần tẩm bổ. Nhạn Nam là vùng ẩm ướt, khí hậu kém hơn kinh thành nhiều, chén thuốc này là thuốc bổ, từ trước tới nay luôn đối xử tốt với bản thân mình.

      Phương Uyển Chi thấy uống thuốc xoay người thu dọn giường. Nhìn đống to đùng như vậy, còn nghe người nào đó sửa sang lâu có phần dở khóc dở cười.

      Nàng : “ bảo ngài sớm mời bà tử đến rồi mà, cần phải tự dọn, ngài nhìn xem, mặt chăn bị ngài làm nhàu hết cả này”.

      “Cái chén sứ xanh này phải lấy vải bông bọc lại, nếu đường nhất định bị vỡ”. Liên Dụ bưng chén nghe nàng mắng, hề lên tiếng. Sau đó lại ôm Vương Thủ Tài làm ổ giường, ngồi nhìn Phương Uyển Chi ra vào bận rộn, tư thái thướt tha, tính là gầy, váy dài bị nàng cuốn lên đoạn, lộ ra đôi giày gấm thêu hoa.

      Có bà tử nào tốt bằng Phương Uyển Chi đâu.

      Tay Liên Dụ khi có khi vuốt lên gáy Vương Thủ Tài, nghĩ đến lần này xa nhà, tự nhiên lại bỏ được Phương Uyển Chi. ngày có Bì Bì có thể lộn xộn chút, nhưng nếu có Phương Uyển Chi, chắc chắn là vô cùng nhàm chán. qua những ngày náo nhiệt, sao mà chịu được khi tịch mịch chứ.

      Liên Dụ hay giở giọng khi đối nhân xử thế, nhưng lúc Phương Uyển Chi ở đây, lại toàn thẳng ra. Ôm mèo đụng đụng vào người phía trước, : “ cũng sắc chén thuốc mà uống ”.

      Phương Uyển Chi dọn đồ đạc, để ý đến , thuận miệng ừ ừ tiếng, cũng biết có nghe được gì .

      Liên Dụ đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng, nhìn lát mới phát nàng xem lời của mình ra gì, tự nhà bếp, bưng chén đến.

      “Này, uống , đợi lát lại dọn.”

      Phương Uyển Chi nhìn chén thuốc đen xì đột nhiên xuất trước mặt, vô cùng hoang mang.

      “Ta muốn uống”.

      Thứ này vô cùng đắng đấy, còn nữa, tại sao nàng phải uống chứ.

      Liên Dụ lại bưng chén đến trước mặt nàng.

      “Thời tiết Nhạn Nam tốt, uống cái này mới dễ ngã bệnh”.
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :