1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thượng Thư Đại Nhân, Biến - Tô Áng ( 64c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 20: Thích náo nhiệt

      Phương Chính từng gặp Liên Dụ, trước đây lâu, ông qua nhiều tầng quan hệ mới biết được chỗ thường đến ăn cơm. Hành tung của quả rất khó tìm, bởi vì thanh danh tốt nên cũng ít khi ra ngoài.

      Mật thám cho biết, vị Liên các lão này từ trước đến nay tính tình rất kì lạ, ra cửa chưa bao giờ ăn đồ trong tửu lâu, bên cạnh lúc nào cũng có đầu bếp theo.

      Đầu bếp này vô cùng cường tráng, nhìn xa giống như vác cái bao lớn, dễ dàng nhận ra, về phần Liên đại nhân, ngài chỉ để ý tìm người đẹp nhất trong tửu lâu là được rồi.

      Phương Chính gật đầu liên tục, trong lòng lại có phần hoài nghi độ tin cậy của mấy lời này, kìm được lại hỏi câu.

      “Mang theo đầu bếp? phải các lão muốn mời người khác ăn sao?”

      Trong triều đình tam tỉnh lục bộ, nơi có thể kiếm chác được nhất chính là hộ bộ. Đường đường là hộ bộ thượng thư đến tiệm ăn còn mang theo đầu bếp, trừ khi là mời nhân vật lớn, nếu sao phải đưa cả đầu bếp phủ mình theo.

      Còn nữa, nơi này là tửu lâu lớn, thân phận Liên Dụ như vậy tất nhiên ngồi ở ngoài, cũng thể tìm từng gian. Nhỡ chọc giận vị lão gia kia mất hứng, thế sao hứng nổi.

      Mật thám vốn là cũng là người láu cá, nghe được nửa câu hiểu ý tứ của ông, rung đùi đắc ý tặc tặc cười tiếng.

      “Có thể thấy Phương lão bản hiểu Liên thượng thư rồi, ở trong triều Đại Yển, có ai được nếm cơm của vị gia này?” duỗi ra năm ngón tay quơ quơ.”Đếm đầu ngón tay.”

      “Các lão phải kén ăn, mang theo đầu bếp là do thích đồ ăn sạch bên ngoài, phải bát đũa nhà mình động đũa. Hơn nữa đầu bếp kia cũng hẳn chỉ là đầu bếp. Ta chắc ngài cũng biết. Bên cạnh các quan sao có thể mang theo hộ vệ mà ra cửa được. Nhưng mà vị Liên đại nhân này thường hay ngồi ngoài, ít khi ngồi trong gian, ngài vào chú ý thấy”.

      Phương Chính nghe xong khỏi tặc lưỡi: “ nghĩ Liên đại nhân ăn bữa cơm cũng phiền phức như vậy, xã giao lại mời khách, sao trực tiếp ở nhà luôn, tội gì ra ngoài như vậy”.

      Người nọ nghe xong cười: “Cái này tiểu nhân cũng biết, chỉ biết là Liên thượng thư là nhân vật chi lan ngọc thụ, nhìn rất nho nhã, ngồi ở ngoài có lẽ là vì bên ngoài khá ý vị. Người ta là văn nhân, những thứ đó chúng ta hiểu được đâu.”

      Phương Chính nghe vậy cũng thấy có lí, ông nghĩ đến vị quan này cũng phải quang minh lỗi lạc, nhưng lại thích văn thơ, khóc than lúc chắc cũng có phần thắng.

      Mà cùng lúc đó, Liên lão các đến Mính Tính trai. Áo gấm trắng xuất trần, mắt phượng híp lại, tự rót rượu rồi uống mình, như thể tiên khí vây quanh, thực ra lỗ tai ai kia lại duỗi dài, nghe ngóng dãy bàn phía sau trò chuyện về mùa xuân thứ hai của Trương quả phụ.

      Bì Bì mặt chút thay đổi đứng sau lưng , ghét bỏ hất mí mắt lên.

      với ngài bao nhiêu lần rồi, danh tiếng tốt, đừng thường xuyên ra ngoài nữa. Vừa rồi ở ngoài đường lớn ngài thấy sao? Mấy đại nương nhìn thấy ngài thiếu chút giội chậu nước rửa chân rồi. Ngài thích nghe bát quái tìm Phương đại nương được sao, cứ tự mình chạy đến đây. Ngày thường với ngài rồi, đừng tính kế người ta nữa, ngài cứ nghe. Giờ ai cũng ghét chúng ta, tự nhiên lại đeo cái nồi đen này làm gì cho khổ”

      Thời gian trước có vụ án, cả nhà lưu vong, người đọc sách thanh liêm cứ thế bị phái đến Thành sơn giữ hoàng lăng cho hoàng đế. Liên Dụ , phòng người chết còn hơn phòng người sống, người chết trở mặt, cũng hãm hại .
      Nhưng dân chúng sao biết đạo lí này, hình phạt hôm đó người ta mang cả tổ tông Liên Dụ ra chửi rủa. Lời đương nhiên xuôi tai, nhưng dù có , người có võ tai cũng thính hơn bình thường, nghe vô cùng tường tận.

      Liên Dụ điềm nhiên như gắp viên hạt sen cho vào miệng nhai nhai, bên ngoài phủ lớp đường ngọt ngọt, bên trong lại mềm, đúng là rất thơm, lấy cho Bì Bì ăn ít. Đôi mắt phượng sáng trong, có vẻ vô cùng thỏa mãn.

      : “Ta cảm thấy làm tham quan cũng phải có khí chất.”

      Hơn nữa, tham quan sống lâu hơn thanh quan.

      Về phần Phương Uyển Chi sao? muốn thừa nhận mình ỷ lại vào nàng. Cảm giác này khiến cực kì được tự nhiên, cũng bực bội hiểu được. nghĩ do mình muốn nghe bát quái, chứ phải muốn nghe nương kia lảm nhảm bên tai, thời gian dài phải chuyện tốt lành gì.

      lấy đũa gõ lên tay Bì Bì, ý bảo dựa sang bên kia, chuyện ở bàn sau còn chưa nghe hết đâu.

      Bì Bì đen mặt lên tiếng, trợn mắt bất đắc dĩ dịch bước. Người ngoài có lẽ hiểu Liên Dụ, nhưng ở bên ngài mười năm, sao lại .

      Liên Dụ quá tịch mịch rồi. Quan trường rối ren, nhân phẩm xảo trá, khiến cho nhiều người xa lánh . Liên Dụ thực ra rất thích náo nhiệt, nhưng lại dám quá mức thân cận với người khác.

      Mười năm trước Liên Dụ từng kết giao với vài vị bằng hữu xưng huynh gọi đệ, nâng cốc cười, suýt nữa tung hoành giang hồ. Nhưng mà những người này lại có lúc nào moi lợi từ , thậm chí, còn liên hiệp với số quan lại trong triều tính kế .

      hồi hồng môn dạ yến, mai phục ở kinh giao, đến khi Bì Bì tìm được Liên Dụ, sức cùng lực kiệt nằm ngửa trong vũng máu.

      với Bì Bì: “Ta thấy mệt mỏi quá, chúng ta về nhà .”

      Nằm giữa vũng máu là Lâm đại ca từng vô cùng tín nhiệm, có lẽ còn những người khác, nhưng giết đến đỏ mắt rồi, nhớ được. Họ muốn giết , nhưng lại nỡ giết họ.

      Bì Bì nhìn mặt đất đầy đất tử thi và đôi mắt run rẩy của Liên Dụ, đột nhiên lại biết gì. biết phải an ủi ngài ấy ra sao, bởi vì thân phận và gia thế của Liên Dụ, khiến cho ngài ấy phải độc như vậy, rất khó tâm ý với người khác.

      Mười năm sau đó, Liên Dụ người bạn nào.

      Nghĩ tới đây trong lòng Bì Bì lại thê lương. muốn đưa tay vỗ vai ngài ấy, bỗng nhiên bị Liên Dụ đẩy ra.

      thấy người kia phủi phủi tay áo: “ nương ở góc đông nam kia khen ta đẹp, ngươi đừng cản đường, ta để lộ gò má cho nàng ấy xem”.

      Trong nháy mắt, tất cả thê lương trong lòng Bì Bì mất hết, chỉ còn lại khinh bỉ và oán hận đủ kiểu.
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 21: Ta là Liên Dụ

      Liên các lão bên này hào hứng. Bên kia Phương Chính cũng vừa đến Mính Tính trai.

      Theo như lời mật thám, khí độ và tướng mạo của Liên Dụ rất tầm thường. Trước kia chưa gặp Liên Dụ bao giờ, Phương Chinh nghĩ, có lẽ phải như Trần Tửu. Nam tử hai mươi bảy tuổi, ở trong triều lăn lộn nhiều năm, hoặc là thâm trầm nội liễm ai dám thân cận, hoặc là dáng vẻ của khiến người ta sợ phát rét. Tóm lại là năm tháng phải để lại khá nhiều dấu ấn khuôn mặt đó.

      Nhưng mà khuôn mặt Liên Dụ lại rất trẻ, phải là kiểu như hài tử nhưng mà trẻ hơn những người cùng tuổi. Phong độ khỏi phải nghi ngờ, nhất là đôi mắt sắc bén mà sâu thâm thúy kia, còn có phần, biết điều? Nhìn qua đúng là giống quan nhân.

      Ông nghĩ đến lời đồn về gia thế của phố rồi thầm cân nhắc, chẳng lẽ người này có bản lĩnh, chỉ dựa vào ông nội để hoành hành ngang ngược trong triều như thế? Bước chân vẫn ngừng lại, ông còn tiểu nhị bưng tới bình rượu ngon, rồi thử thăm dò hỏi:

      “Xin hỏi vị gia này, tại hạ có thể dùng chung cái bàn được ?”

      Đại sảnh kín người, dùng chung bàn cũng là chuyện phổ biến. Trong lòng Phương Chính cũng tính toán muốn Liên Dụ biết mục đích mình tới tìm , trước phải giả vờ dạo đầu, giống như vô tình, tránh cho đối phương phiền chán.

      nghĩ Liên các lão lại rất thản nhiên, mắt ngước lên nhìn, lại gắp viên hạt sen bọc đường.

      “Ta là Liên Dụ.”

      Sau khi tự giới thiệu, cũng chờ Phương Chính gì, tự rót cho mình ly rượu ngon vào bụng.

      “Muốn ghép bàn gọi thêm món ăn .”

      Đột nhiên Phương Chính hiểu, đầu óc mịt mờ chỉ có thể vội gật đầu, đâu biết mình tự lộ ra vẻ nô tài khúm núm như muốn xin xỏ gì đó, còn chưa thẳng tự thú nhận, mình vì mới đến. Sau lúc đầu hoảng loạn, chân lại nhanh hơn đầu, chạy vội đến quầy gọi thêm vài món ăn.

      Liên các lão đối với mấy món ăn cũng tính là bắt bẻ, có đồ ngon nhắm rượu cũng sao cả. Nhưng mà Phương Chính hôm nay đến đây là muốn cầu cạnh , chưa mở miệng cũng chẳng gì.

      Đương nhiên cũng là nhận ra Phương Chính, ngày ấy ở Ngọc Trần Phụng Uyển nhận bạc của , đương nhiên biết người mua là ai.

      Nam nhân mập mạp trước mặt, phải béo, chỉ là mập. Nụ cười mặt nịnh nọt quanh năm, cũng có mấy phần phú quý, cái cằm run run bị buộc trong cổ áo màu tím, là điển hình của người trung niên quanh năm tửu sắc quá độ.

      xem xét lúc, đột nhiên lại thấy nương của Phương Uyển Chi mới là củ cải trắng, bị con lợn trước mặt vây quanh, đến lúc sinh cũng sinh ra Phương Uyển Chi đầu óc được tốt. Cũng may trời nhìn được, để cho nàng giống tướng mạo cha mình.

      duỗi tay ra, ý bảo Phương Chính ngồi xuống, hời hợt :

      “Thế nhân đều làm quan là công việc vô cùng béo bở, người ta đâu có biết bổng lộc của chúng ta năm chỉ đủ ấm no. Hôm nay ngẫu nhiên gặp Phương lão bản, may mà có thể ăn bữa ngon rồi.”

      mặt là nụ cười cười hết sức hiền hòa, nhưng cũng khá là tùy ý, làm cho người ta cảm thấy có khoảng cách.

      Trong lòng Phương Chính giật nảy mình. ta biết mình. Khuôn mặt mập mạp cũng vui vẻ rạng rỡ lên.

      “Các lão đùa, mọi người đều biết lạc đà chết gầy còn hơn ngựa béo mà? Tiểu lão có ít bạc trong mắt ngài còn bằng lông con trâu nữa.”

      Liên Dụ cũng cười theo:

      “Lạc đà chết gầy đúng là hơn ngựa béo, nhưng mà lạc đà chỉ có da bọc xương, ăn ngon bằng ngựa đâu. Phương lão bản cảm thấy ta đúng ?”

      Đúng con khỉ!

      Nhưng mà đúng cũng phải là đúng.

      Phương Chính khóc ra nước mắt, lời đến miệng cũng mở mồm được.

      Cánh tay mập mạp vươn ra rót cho Liên Dụ ly.

      “Các lão phải, chỉ là ngài ăn lương thực cũng quý hơn chúng ta, tuy sung túc nhưng cũng đủ dùng. Đâu giống như dân thường bọn ta, bữa đói bữa no, gặp tam tai lục họa đói chết cũng biết chừng”.

      như vậy, trong mắt cũng tràn đầy thê lương.

      Liên Dụ tự mình gắp miếng da gà vào trong chén , thể vẻ đồng tình, vừa ý bảo dùng bữa, vừa gật đầu :

      “Có ăn hay khi thải ra cũng giống nhau cả thôi. Có người ăn ngon ra ngoài cũng bằng ba năm người. Có người ăn đủ no cũng ngoài bằng sáu bảy người, đây đều là mệnh số. Ông có thể thông cảm ta sung túc, ta vô cùng vui vẻ, có thể thấy được ông cũng hiểu lòng của ta.”

      Miếng da gà mắc ngay cổ họng Phương Chính, tự nhiên lại ngửi thấy mùi vị phân gà.

      Khuôn mặt đỏ bừng lên, thể tin được mấy lời này lại từ quan văn nhị phẩm.

      Trạng nguyên Đại Yển năm hai mươi hai tuổi, là môn sinh đắc ý nhất của Lục thái phó dạy thái tử, vậy mà có thể thế à?

      Đoán chừng Lục lão tiên sinh nghe được cũng bị làm tức chết.

      Người trước mặt gì, nhưng lại giống như chuyện gì cũng hết. Phương Chính hiểu Liên Dụ dễ đối phó, con mắt híp lại đảo vòng, trực tiếp quỳ xuống đất, dám vòng quanh nữa. Nước mắt lưng tròng : “Các lão uyên bác, từ trước đến nay đều ở cảnh giới cao hơn phàm phu tục tử chúng ta. Tâm ngài như gương sáng, tất nhiên cũng biết tiểu nhân vì chuyện quan lương mấy ngày trước mà đến, chúng ta vốn chỉ mua bán , có lời lãi gì, giờ ngay cả tôi tớ trong phủ cũng nuôi nổi, Ngài mở chút ân đức, giúp lão với”.
      Ồ.

      Những lời này có vẻ giống với cha ruột của Phương Uyển Chi rồi. Nước mắt cứ như từ miệng giếng chảy ra, vô cùng dễ dàng.

      Liên Dụ tò mò cúi người tới gần ông, lẳng lặng quan sát kĩ.

      “Ông còn đầy tớ à?” Rồi sau đó lại cười cười.

      “Thực hâm mộ ông đấy, trong phủ của chúng ta chỉ có ta và Bì Bì. Bây giờ nô tài cũng tăng giá rồi, người bình thường dám nuôi đâu.” xong cũng gọi lão đứng lên, mình lại gắp miếng cá vừa ăn vừa nghiền ngẫm.

      gạt ông, hậu viện của ta cũng đói rồi.”

      Lần này nước mắt của Phương Chính cách nào chảy được.

      Ở kinh giao Liên Dụ có bao nhiêu điền sản, người ngốc cũng biết hai. Ra cửa là có kiệu tám người, bộ áo gấm vóc mà có thể đâm đầy lỗ thủng, thêm vài miếng vá mà dám bảo mình có tiền. Quan viên tam tỉnh lục bộ thượng kinh nhiều như vậy, ai dám dư dả hơn Liên Dụ ?

      Nhưng những lời này ông nào dám ra khỏi miệng, lại nghĩ ra gì tiếp. Chỉ có thể khum hai tay lại ngừng thở dài, xong lại làm tư thế quỳ dậy nổi.

      Phải Phương Chính làm chuyện này đúng là cực kì xui xẻo, cũng có ai để trông cậy, chỉ có thể dựa vào lòng từ bi của Liên Dụ.

      Chuyện này phải ngọn nguồn là từ lúc ông mang Phương Uyển Chi đến dự hoàng tiệc lần đó.

      Hoàng thất Đại Yển thượng võ tu văn, thánh tổ Lưu Hành đế chiếm được thiên hạ từ lưng ngựa. Từ trước đến nay con cháu đời sau ai cũng được dạy dỗ phải giữ thân thể cường tráng. Lưu Hành đế là vị hoàng đế lỗ mãng, khi thương nhân địa phương chịu cử binh giúp đỡ, ông dựa vào nhẫn tâm mới đoạt được thiên hạ, sau khi kiến quốc còn thẳng tay chém hơn mười thương nhân, hằng năm vẫn trọng nông ức thương, quân chủ nhiều đời về sau đều thích thương nhân như thế.

      Thời gian trước Lưu Nguyên đế có gọi mấy thương nhân lương thực vào cung, quả thực khiến họ mừng thầm phen, cứ nghĩ triều đình bắt đầu coi trọng thương nhân bọn họ rồi.

      Thực tế hôm đó Lưu Nguyên đế và thái hậu bày ra vẻ vui cười khoan dung tuyển vài nữ tử nhà thương nhân vào tiến cung thị quân. Nhưng mà thực tâm là muốn lương thực sung túc trong tay bọn họ.

      Cuộc chiến Lưu Cầu là trận đánh lâu dài, phải chuẩn bị tư thế đánh giặc. Lộc Xương Hầu Nhạc Thâm muốn dẫn binh xuất chinh, cái gọi là lương thảo đại chiến trước, đương nhiên phải có dự trữ. Triều đình lấy lương thảo, đương nhiên phải cấp cho thương nhân chút lời, đáng tiếc Lưu Nguyên đế ngay cả chút lãi cũng cho, còn muốn cung lương miễn phí.

      Lưu Nguyên Đế , các ngươi đều là con dân của trẫm, trẫm vẫn luôn là ghi nhớ, thời quan ngoại bất ổn, các ngươi phải có nghĩa vụ quyên lương. Trẫm cũng để các ngươi chịu thiệt, sau khi quyên lương thực, mỗi mười gánh cho các ngươi ba mươi lượng bạc trợ cấp.

      Trong lòng các thương nhân đều hiểu, đây là cuộc mua bán lỗ vốn, mấy năm nay mưa nắng tốt, lương thực dư được ít đến đáng thương. Mười gánh ba mươi lượng, đủ nửa vốn.

      Chỉ là lời này ai dám , quân chủ muốn họ quyên lương miễn phí, muốn quyên mà được à?

      Phương Chính lại cảm thấy đây là cơ hội lấy lòng vua hiếm có. Ông là phú thương bán lương thực, trong kinh thành ông gọi câu mà có lương thực, người khác có khi chết đói rồi. Ỷ mình còn chút tồn kho, cho nên ông đứng ra câu Ngô hoàng vạn tuế, lại biểu đạt thêm ý trung thành tận tụy đến chết mới thôi.

      Hoàng đế hôm đó cười vui vẻ, mặc dù thu nhận khuê nữ của ông nhưng cũng tán dương ông vài câu, còn thưởng vật phẩm hoàng gia—– hoàng mã quái.

      Phương Chính mặc hoàng mã quái cũng vô cùng vui vẻ, trong thương hội có thứ kia cũng thấy mình cao ngạo hẳn, như thể dát vàng lên mặt.

      Chỉ là cũng lâu sau, ông cười nổi nữa.

      Bởi vì lúc trước mười gánh lương thực, vậy mà đến lúc thu lương lại đổi thành trăm gánh.

      Quan thu lương cướp sạch khiến ông còn chút lương nào, thu cho mới đưa hoàng mã quái. Trước kia nghĩ đó là hoàng ân, giờ lại siết đến mức thở nổi.

      Phương Chính buồn bực cả ngày cơm nuốt trôi, lại dám chạy tới đối chất với Hoàng thượng, hỏi ngài có phải thánh chỉ viết sai . Nhưng ông đâu có gan làm chuyện đó, hoàng cung cũng phải tùy tiện muốn vào là vào được.

      Ông biết mình bị lừa rồi, ngoại trừ cả đêm mất ngủ, biện pháp duy nhất cũng chỉ là tìm hộ bộ khóc than, hi vọng nơi đó gần vua, có thể xin phát thêm cho chút bạc tiếp tế, nếu được hai ngàn trăm lượng cũng đến mức thiệt thòi.

      Tuy Phương Chính mặt mập thịt béo, nhưng cũng rất có đầu óc.

      Ông biết hộ bộ là đại nha môn, đợi đến khi được duyệt thà chạy thẳng tìm Liên Dụ. nghĩ vị thượng thư đại nhân này trăm công nghìn việc cũng có ở đây, tiểu quan quản bị hỏi đến phiền, : “Đại nhân chúng ta ngày thường vô cùng bận rộn, hôm nay thời tiết vừa vặn, ai biết lại đâu chơi bời rồi. Còn nữa, khuyên ông câu, có thể ông nghĩ đại nhân chúng ta kiếm được lời, nhưng từ lúc ta vào hộ bộ đến nay chưa từng thấy qua đâu”.

      Phương Chính chỉ xem mấy lời này là qua loa tắc trách, giờ phải gặp được Liên Dụ mới là đúng đắn.

      Liên Dụ sớm cũng biết người này làm vậy là vì sao. Người càng lúc càng đông, cũng thể nhẫn nại ngồi nghe ông than khóc.

      Phương Chính tuyển mật thám, trả mười phần Liên Dụ chiếm chín, người này vốn “ lợi làm” mà. Sao có thể có người biết hành tung của được, nếu thế đừng lăn lộn trong kinh thành nữa, tới đất phong với ông nội cho rồi.

      Liên đại nhân bên này đặt đũa xuống, có vẻ ăn no rồi.

      Thong thả ung dung lấy khăn lau khóe miệng rồi với Phương Chính: “Ta nghèo kiết xác mà, hộ bộ giàu có, cũng là trong khố bạc của Thánh thượng. Phương lão bản là người biết chuyện, cần ta ông cũng hiểu, chuyện như vậy ta thể quản, ông phải xin thánh thượng . Thánh thượng đưa bạc, vậy ta là hai lời.”

      xong phủi phủi tay áo đứng lên, sờ sờ cái gáy của Phương Chính, thấy tròn vo, đúng loại coi tiền như rác. Vừa vừa dặn dò Bì Bì:

      “Nhớ gói đồ ăn lại.”
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 22: Con la, con ngựa, con lừa

      Thông thường, người Liên Dụ gặp, trong ấn tượng của lưu lại trạng thái họ nghẹn họng trân trối, á khẩu cách nào trả lời được.

      Bởi vì những người này đến để van cầu , hoặc nhiều hoặc ít đều dựa ham muốn tiền tài, mà Liên các lão lại muốn phải tiêu bạc bên ngoài.

      Lần đó Phương Chính gặp Liên Dụ khá là vội vã, nhưng lại khiến ông kinh hãi thôi.

      Người này giở giọng, kênh kiệu, cũng phải bày ra vẻ nham hiểm. Nhưng mà từng câu từng chữ có chút dư thừa.

      Phương Chính nghĩ nhiều ngày cũng nghĩ ra được, mình lăn lội thương trường bao năm, gặp qua ít đại quan. Sao trước mặt tên hậu sinh Liên Dụ này cái miệng láu cá thường ngày lại mở ra được?

      Ngồi trong thư phòng, ông vừa nhíu lông mày vừa nhớ lại đoạn đối thoại giữa hai người từng tí , cuối cùng cũng hiểu.

      Vì Liên Dụ biết xấu hổ.

      Mặt còn dày hơn tất cả quan viên Đại Yển nữa kìa.

      chiếm hơn phân nửa điền sản ở kinh giao, cộng thêm việc buôn muối đường Lưỡng Quảng thế mà dám mặc quan bào đầy lỗ vá. nghèo kiết xác, nghèo đến mức nuôi nổi nô tài, đến mức khi tới tiệm ăn cũng phải ăn nhờ người khác.

      Đúng là biết xấu hổ, nhưng mà lại khiến người khác thể được câu nào.

      Phương Chính hậm hực rất nhiều ngày, ngờ hôm đó đến Vạn Lại thôn bàn bạc làm ăn, lại gặp khuê nữ nhà mình ngồi cùng bàn với Liên thượng thư trong quán đó.

      còn nhớ, trước khi xuất môn Phương Uyển Chi là hẹn vẽ tranh với Lan Khanh công tử. cũng thấy có gì được, chỉ là giờ ngẫm lại, nghĩ tốt nhất Phương Uyển Chi đừng quay về nữa.

      Nếu như có thể đưa nữ nhi đến chỗ Liên Dụ, gia như vậy, còn cần phải đòi triều đình hai ngàn trăm lượng bạc nữa sao?

      Sau khi Phương Uyển Chi về nhà, sắc trời còn sớm. Nàng nhanh nhẹn vụt về phủ, bước chân cực kì nhàng.

      Lúc rời Ngọc trần phụng uyển, nàng còn đánh Vương Thủ Tài trận, nguyên nhân là do con mèo này cào tay nàng, chỉ vì nàng trừng nó. Lan Khanh cứ như che chở cho con ruột, nhưng sư máu chảy đầm đìa trước mắt đâu thể được gì.

      Cách tấm cửa gỗ, dáo dác nhíu mày nhìn vào trong phòng, với Phương Uyển Chi vừa xách Vương Thủ Tài vào nhà gia pháp.

      tay chút , giáo huấn tùy tiện là được rồi, nó còn mà”.

      Phương Uyển Chi vỗ bạch bạch mông Vương Thủ Tài hai cái.

      Nàng cũng biết nó còn , cũng đâu có dùng sức đánh. Chỉ là khi nhìn bộ dạng này của Lan Khanh, tự nhiên lại thấy cực kì thú vị.

      Lúc Thanh Liễu chạy tới truyền lời gọi của Phương Chính, Phương Uyển Chi vẫn còn mặc đồ nam trang lúc sáng, nàng nghe vậy hét to tiếng, vội vàng chạy tóe khói về phòng thay đồ.

      Bình thường Phương Chính rất ít khi tìm nàng, cũng thăm hỏi gì tới cuộc sống của nàng, vậy mà giờ đột nhiên cho gọi, khiến nàng thấy vô cùng kì quái.

      Thần tài trong thư phòng biết từ khi nào được đổi thành hoàng mã quái lấp lánh kim quang. Nàng còn nhớ hoàng tiệc hôm đó thánh thượng ban thưởng cho, số đo rất , cha nàng chui lọt phần vai và cái bụng béo tròn, ngày ngày ông kìm nén hóp bụng cố gắng mặc lên người. Thời gian gần đây biết tại sao mặc nữa, Phương Uyển Chi cũng lười quan tâm.

      Phương gia trong giới thương nhân cũng xem như xưng vương xưng bá, hậu viện của Phương Chính kể nương mất của nàng và Lô Thúy Hoa, còn thất phòng tiểu thiếp. Cha của nàng tính là hoa tâm, từ năm ba mươi tuổi đến năm mươi tuổi chỉ thích những nương mười tám mà thôi. Các di nương trong nhà đều là các còn trẻ. Hài tử sinh ra lại nhiều, chỉ có hai ca ca ngồi ăn chờ chết và ba thứ nữ từ hai phòng thiếp thất.

      Theo như Phương Chính , mấy người này tướng mạo cũng được, sinh con xong đưa cho ít tiền bồi dưỡng. Tuy là vậy nhưng số tiền bồi dưỡng kia cũng vô cùng tốt, bởi vì nếu như “bán” tốt, vụ mua bán cũng có giá trị cực kì xa xỉ.

      Trong số con cái, Phương Uyển Chi là xinh đẹp nhất, địa vị cũng cao hơn các đệ muội khác. Nhưng cũng chỉ nhiêu đó mà thôi, tạm xem là tệ.

      Trong thư phòng, Phương Chính ngồi ghế tựa, khuôn mặt béo thịt trông thấy , bộ dạng tươi cười bóng lộn hiếm thấy.
      đưa tay ý bảo Phương Uyển Chi ngồi xuống, đầu tiên là thăm hỏi gần đây đọc sách gì, có muốn đặt mua gì , sau vòng lớn vờ như lơ đãng hỏi:

      “Cha còn nhớ, hôm nay con phải Ngọc Trần Phụng Uyển vẽ tranh mà? Con có biết, vị Lan Khanh công tử kia là người phương nào ?”

      Phương Uyển Chi sững sờ lát.

      Kỳ nàng hề để ý đến thân phận của Lan Khanh, nhưng ý tứ của Phương Chính ràng như vậy, nàng cũng phải phí sức phỏng đoán, ngoan ngoãn chờ câu tiếp theo của ông.

      Phương Chính biết Phương Uyển Chi thông minh, nhưng có khi lại quá phòng bị, giống với mấy đứa con của lục phòng thấy phòng sinh ra, trong lòng cũng có thêm phần thích.

      Ông vuốt chén trà sứ men xanh thúy hồ, với Phương Uyển Chi.

      “Lan Khanh chính là Liên Dụ, quan nhị phẩm đương triều, thượng thư hộ bộ. Ngày thường con hay chơi với các tiểu thư nhà quan gia, chắc là biết ? Lão gia nhà họ là người được phong vương khác họ duy nhất từ khi Đại Yển khai quốc đến nay”.

      Phương Chính xong nhìn sắc mặt Phương Uyển Chi, thấy thay đổi gì tiếp:

      “Mấy ngày trước phụ thân gặp vài chuyện phiền toái, kho lương thực căng thẳng, khá khó khăn. Nhưng những chuyện này con phải quan tâm, hôm nay ta thấy con ngồi chuyện với Liên đại nhân, nhìn cũng biết là con lọt vào mắt rồi, sau này phải cẩn thận hầu hạ. Chỗ cha có mấy món đồ cổ, con lấy về , phải hiếu kính thế nào, chắc cần ta dạy chứ?”

      Phương Uyển Chi gật đầu .

      Phương Chính cảm thấy khuê nữ nhà mình đúng là tệ, trước kia sao thấy nó hiền lành nhã nhặn vậy chứ. muốn phất tay bảo nô tài bên cạnh mang mấy món đồ đến phòng nàng, nghe nàng hỏi câu:

      “Cha, ý cha là muốn con bồi ngủ sao?”

      Phương Chính vội vàng đuổi mấy tên nô tài trong phòng , trừng mắt hồi lâu. muốn mở miệng trách cứ ngẫm lại thấy lời mình đúng là có ý tứ này.

      Phương Chính đúng là tính toán tiếp cận Liên Dụ, nhưng giờ lại muốn để Phương Uyển Chi làm. Hôm đó tiết xuân hoa thấy Liên Dụ có cảm tình với Phương Uyển Chi, mà Liên Dụ là ai? Ông tính toán người khác, còn tính toán hơn ông, nếu cứ thế phải biến lợn lành thành lợn què sao.

      Phương Uyển Chi vuốt lên mặt bàn cổ: “Cha, thân phận người ta như thế nào chứ, chúng ta sao? La và ngựa có thể chung chuồng, có nghĩa là lừa cũng được tham gia náo nhiệt. Cha hay dạy nữ nhi phải hiểu môn đăng hộ đối. Thân phân Liên các lão như vậy, sao mà ngủ được?”

      Phương Chính nhìn khuê nữ nhà mình thản nhiên như , hiểu sao lại nhớ đến câu hôm đó Liên Dụ “ăn hay thải ra ngoài cũng cùng dạng thôi”, lần nữa bị chặn họng nên lời.

      “Ta ép con ngủ bao giờ chưa? Con là nương, chuyện lại biết xấu hổ, biết Lô Thúy Hoa dạy dỗ con kiểu gì. Giờ ôm mấy thứ này ra ngoài cho ta, đưa được đồ khỏi phải về!!

      Rốt cục ai là cha nó đây.

      Liên Dụ ông có cách với , giờ khuê nữ của mình ông cũng quản được sao, Phương phủ này muốn lật trời rồi à?

      “Ôi chao.”

      Phương đại nương đồng ý vô cùng thoải mái, vừa sai bảo nha hoàn đến cầm đồ, vừa vỗ vỗ bả vai Phương Chính : “Sao lại giận thế nhỉ? Mấy ngày trước Lưu bá bá ở bên nhà vì tức giận mà chết đó”.

      Phương Chính thấy mình chịu nổi rồi.

      dùng tay đẩy cái trán của Phương Uyển Chi, hận thể đâm thành lỗ.

      “Mai bắt đầu , mang theo Thanh Trúc đến Ngọc trần phụng uyển, nếu làm theo lời ta dặn con cẩn thận đó cho ta. Phương gia nuôi nhiều năm như vậy phải để con ăn cơm mềm, nếu dám chọc giận các lão, cẩn thận da con đó!!”

      Phương đại nương thể gật đầu cái, cũng thấy người cha ruột trước mặt mình trở nên dữ tợn.

      Hai mươi năm nay đều vậy cả mà, nàng cũng quen rồi.
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 23: Thỉnh an Liên đại nhân

      Nha hoàn ôm tầng tầng lớp lớn đồ cổ chất đống trong góc khuê phòng, Phương Uyển Chi ngồi rất lâu mở miệng.

      Thân phận của Lan Khanh quả làm cho nàng khiếp sợ. Đầu óc của nàng tệ, cũng đoán được thân phận phi phú tức quý sau lưng , nhưng ngờ lại cao quý đến vậy

      Về phần tính toán của Phương Chính, là cha ruột của nàng, nàng có thể biết ông tính kế gì sao?

      Phương Uyển Chi cảm thấy, cha nàng đề cao nàng quá rồi. Thân phận Lan Khanh như vậy, quý nữ vương hầu chưa chắc cho hầu hạ, huống hồ là nàng.

      Lần trước khi Trần vương Lưu Lễ đến, hiển nhiên là cũng có ý đưa vài phòng thiếp thất tặng cho . Mà ngay cả Trần vương Lan Khanh còn từ chối, sao cần để ý đến nữ nhi thương nhân? Còn nữa, hình như có chính thất phu nhân, lại còn khá hung dữ, có lẽ nàng ta hay khóc lóc om sòm như vậy, cho nên mới cưới nữa.

      Lại nghĩ đến mấy lời đồn đại về Liên lão các phố, nàng tặc lưỡi. Tính tình đó có vẻ giống với , vị quan tham ô, sao có thể là người buộc dây cổ Vương Thủ Tài để ngắm, cuối cùng mèo chạy mất mình lại ngồi ngốc cả buổi chiều.

      Đầu Phương Uyển Chi giờ như đống bùn nhão nhoét, đầy những suy nghĩ rối loạn. cách nào làm được. Nhưng mà làm rồi sao? Nàng có quan hệ gì với Lan Khanh đâu, cùng lắm khá hơn khách qua đường chút, cũng phải dính vào nhau liên tục.

      Thắp ngọn đèn trước bàn đọc sách, Thanh Liễu cầm lấy nửa cuốn thoại bản mà nàng cố công lôi từ đống lửa ra, vừa ngáp vừa lật từng tờ. Phương Uyển Chi nhìn nàng lát, chản nản : “Mai lại xem, buổi tối đọc hư mắt. Toàn là chuyện tài tử giai nhân đâu, trong thiên hạ sao có nhiều chuyện về phú gia công tử và nha đầu nghèo như vậy được”.

      Mắt Thanh Liễu hồng hết lên, nhưng vẫn từ bỏ ý định, tiếp tục lật thêm trang nữa, giọng buồn ngủ : “Nhìn xem hai chương cuối . Tiểu thư, tình thực ra như giẫm phân chó vậy, cứ vô tình giẫm phải, ai mà biết mình có gặp may được hay ?”

      Hiếm khi Phương Uyển Chi nghe nàng ấy được mấy lời nho nhã mà nội hàm thô tục đến thế, mà vậy mới giống phong cách của Thanh Liễu, nàng cuốn chăn ngã xuống giường.

      muốn ta đốt luôn nửa quyển kia ngoan ngoãn ngủ ”.

      Giẫm phân chó?

      Phân chó tốt lắm sao mà phải giẫm?

      Phương Uyển Chi vẫn luôn là người vô cùng dễ ngủ, mà người dễ ngủ đều có bệnh chung, đó là tim phổi, ít khi để tâm vào mấy chuyện vụn vặt. Cho nên sau đêm ngủ say, Phương đại nương tâm tình tốt dẫn theo nha hoàn giám thị Thanh Trúc mà Phương Chính đưa đến ra ngoài, vui cười như cũ.

      Trong chiếc xe ngựa đung đưa, Thanh Trúc sợ đến trắng xanh mặt mày. Kể từ khi bò lên giường Phương Chính, có lẽ lâu rồi nàng ta được ngồi chiếc xe nào đơn sơ đến vậy.

      Phương Uyển Chi đưa tay thay nàng lau mồ hôi, thuận tiện lấy món đồ mà Phương Chính đưa được nàng ta ôm chặt. Là cái chén đất bể, bên ngoài nhìn khá cổ, nhưng cũng đẹp lắm. Nghe đâu Phương Chính giá tiền món này ít hơn mười vạn lượng.

      Cả đường nàng cứ nhìn nó mỉm cười, cảm giác như mình là tên ăn mày chạy tới Ngọc trần phụng uyển, tứ chi kiện toàn mà vẫn phải cười cười mong đối phương bố thí. Lần trước Lan Khanh còn cười nàng, xin cơm sao mang chén. Giờ nàng cầm chén đến, biết có thể như trước kia, tiếp tục trêu chọc nàng nữa .

      Ngày xuân nắng ấm vô cùng thoải mái, khi Phương Uyển Chi bước vào, Lan Khanh còn ôm Vương Thủ Tài phơi nắng trong viện. Cái sập tinh xảo kia có vẻ vừa được mang tới hôm nay, người mèo làm ổ, cái thần thái bại hoại kia cũng giống nhau như đúc.

      Chắc là còn nhớ cái đánh hôm qua, Vương Thủ Tài làm như muốn gặp Phương Uyển Chi, hai móng mèo đưa lên che đầu, quay lại đối mặt với Lan Khanh, chừa lại cho nàng cái mông nục nịch và cái đuôi nhúc nhích, ràng là vô cùng bất mãn với mình.

      Với tất cả đức hạnh của Vương Thủ Tài, Lan Khanh đều thích, đưa tay vuốt ve lưng nó rồi cười vui vẻ với Phương Uyển Chi, đầu còn đeo cây trâm bạch ngọc hôm qua nàng tặng. Vô cùng hả hê : “ chào đón kìa. Sao vào , đứng đực ở cửa làm gì?”
      Lúc này Phương Uyển Chi mới phát mình đứng trước cửa hồi lâu.

      Nàng thoáng giật mình, đột nhiên biết phải dùng vẻ mặt gì khi đối diện với Lan Khanh, hoặc là , phải dùng vẻ mặt nào “hầu hạ” .

      Thanh Trúc bên cạnh liên tục ho khan vài tiếng, nàng cười quay đầu nhìn nha hoàn kia cái, chọc chọc vào cổ nàng hỏi: “Ho gà à?”

      Nàng làm theo những điều Phương Chính dặn, có nghĩa là nàng đồng tình với ông, cũng có nghĩa là phải coi sắc mặt nha đầu bò lên giường chủ tử.

      Sắc mặt Thanh Trúc trở nên khó coi, Phương Uyển Chi cũng tốt hơn là bao.

      số việc như nàng mong muốn, nhưng nàng muốn sống, phải trả cho Phương phủ, trả miếng cơm kia cho cha nàng.

      Liên Dụ là tinh trong đám người, cần gì, chỉ nhìn bát sứ trong tay nàng là hiểu .

      ôm Vương Thủ Tài ngồi dậy: “Cha bảo đưa tới.”

      phải là câu hỏi.

      “A “.

      Phương Uyển Chi cầm chén sứ về phía trước hai bước, đến gần bên cạnh Lan Khanh, mặt bày ra dáng vẻ tươi cười nịnh bợ.

      “Thỉnh an Liên đại nhân, vài ngày trước tiểu nữ biết thân phận của ngài, nên lời mạo phạm, trong lòng thực rất băn khoăn, ngài kiến thức rộng, có thể bỏ qua cho nha đầu biết lễ nghi, đừng chấp nhất với ta nhé. Chút lễ vật này là gia phụ cố ý bảo ta mang tới bồi tội, biểu lộ chút kính ý, mong ngài nhận cho”.

      Những lời này đường nàng luyện vô số lần, cực kì nhuần nhuyễn, nhưng khi ra, nàng vẫn thấy trong lòng thoải mái, thực rất thoải mái.

      Phương Uyển Chi thấy Lan Khanh nhíu mi, lấy, cũng từ chối, cứ để nàng bưng như vậy, lặng lặng quan sát nàng như nô tài.

      Vẻ mặt ấy có chút giận vui, có lẽ có trào phúng, nhưng biểu ra ngoài.

      “Giữ lại nuôi mèo ”.

      cong khóe miệng lên, lúc qua người nàng, ngay cả ánh mắt cũng nhìn đến.

      Sau khi vẽ tranh hai người đều thêm gì nữa. Lan Khanh , Phương Uyển Chi cũng biết nên tán gẫu với quan lớn triều đình cái gì. Bát quái ở Vạn Lại thôn xong, nàng nghĩ cũng muốn nghe, nàng cũng có gan tiếp.

      Nàng phải thừa nhận, cho dù mình tim phổi, nhưng từ sau khi biết thân phận Lan Khanh như thế, nàng cũng thế qua lại bình thường, biết lớn như trước kia nữa rồi.
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 24: Phương Uyển Chi làm bằng sắt

      Sau hôm đó, khi xe Ngọc trần phụng uyển đến đón Phương Uyển Chi, Phương Chính lại bảo nàng mang rất nhiều đồ cổ, giá trị xa xỉ, vô cùng quý báu sang trọng, chồng chất dưới mái hiên của căn nhà tranh, bị giói xuân thổi

      Liên Dụ treo tấm rèm lên giữa và Phương Uyển Chi, giữa đó lại đâm hai lỗ thủng, ánh mắt nhìn nàng cũng càng ngày càng ít. Cái trâm kia, cũng đổi thành ngọc quan thường dùng.

      Bì Bì : “Phương đại nương đừng đưa đồ tới nữa, gia nhà chúng ta thích đâu.”

      Thực ra muốn là, Liên Dụ thích nàng trưng khuôn mặt nịnh nọt như thế.

      Mỗi lúc Phương Uyển Chi đến : “Thỉnh an các lão, đây là bình sứ gia phụ cố ý bảo ta đưa tới”. Vân vân. Những việc hay lời như thế, Liên Dụ nghe qua quá nhiều. Nhiều quá lại sinh chán ghét, còn êm tai bằng tiếng hét của tức phụ nhà Trương Tiểu nhị đầu thôn khi bị heo cắn nữa.

      có thể nhìn ra được, Phương Uyển Chi khác với cha của nàng, nhưng nàng , cũng hỏi, dù sao mỗi người đều có cách sống, nàng thấy đó là cách sống của mình, tùy vậy, cần phải chán ghét nàng.

      Liên các lão cực kì thích tự kiểm điểm, nhưng vận dụng lên thực tế lại nhiều. Ví dụ như tự , thanh danh của mình rất tệ, từ nay phải làm quan tốt. Nhưng lúc có chuyện, lại ngại tự đổ nước bận lên người mình. Cũng giống như chuyện của Phương Uyển Chi, trong lòng hiểu nàng, cũng biết mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng vẫn bực bội với nàng.

      Vương Thủ Tài vẫn khốn khiếp như trước, lúc tỉnh ngủ lại vươn móng lên cào bốn bức tường. Giờ còn Phương Uyển Chi quản giáo nó nữa, nó liền coi trời bằng vung.

      Hôm nay biết thế nào, nó tự dưng lại thấy tấm rèm che giữa Liên Dụ và Phương Uyển Chi khá là chướng mắt, thế là móng vuốt vươn ra, lợi dụng thân thể mập mạp của mình lăn vòng, rồi kéo xoạt nó xuống.

      Sau khi tấm rèm bị kéo xuống, bịt kín lên người nó, nó còn quay vòng đất vươn móng ra cào loạn, cực kì giống đứa thần kinh hư đầu hư óc.

      Liên Dụ nhìn thấy, Phương Uyển Chi cũng nhìn thấy, cũng làm gì.

      Người trước kệ nó, tùy nó chơi, người sau tính toán, rốt cục có nên đánh nó hay .

      Hai ngày nay vì Phương Uyển Chi đánh nó, Vương Thủ Tài càng trở nên lớn lối. Nó chui ra khỏi tấm rèm, chân sau nhún cái nhảy lên bàn của Liên Dụ, móng chân giẫm vào bên trong nghiên mực, rồi lại nhảy lên người , dính đống dấu chân mực đen lên người.

      Phương Uyển Chi nhìn nhìn, lại nhìn, rồi nhịn được thẳng tới chỗ nó.

      Liên Dụ vẫn làm bộ dạng mặc kệ kia, cúi đầu nhìn tấm áo bị dính mực quay lên nhìn Phương Uyển Chi cái, thản nhiên : “Đừng ra tay mạnh quá đấy”.

      Hiếm khi chuyện với nàng, nhưng Phương Uyển Chi lại ôm mèo bất động.

      Nàng ngẩng đầu cười mỉm, cầm lấy khăn tay tỉ mỉ lau mấy móng chân dính mực rồi với Liên Dụ: “Sao có thể chứ, Liên thượng thư mèo như vậy, ta chỉ giúp nó lau thôi, đâu thể bắt nạt nó được”.

      Liên Dụ gì nữa, đưa tay phải lên như muốn dọa con mèo bên cạnh, rồi lại buông tay xuống. Môi nhếch lên, ngòi bút rơi bàn, mực đen vương vãi, im lặng đứng dậy kéo Phương Uyển Chi, ném thẳng ra ngoài cửa.

      Bây giờ có phần ghét nàng rồi, cái đồ yên phận.

      Nhưng mà lâu sau, Phượng Uyển Chi quay trở lại, phải từ ngoài cửa. Cửa khóa rồi, nàng vào được. Cho nên nàng leo tường, nửa người treo thành tường, cười đến khó coi chết được.

      Nàng : Các lão, ngài đừng nóng giận a, ngài thấy ta vừa mắt chỗ nào, ta đổi có được ?

      Vừa , vừa vẫy vẫy tay về phía .

      “Ôi chao, ngài kéo giúp ta, nếu ta ngã chết trong viện nhà ngài, có phải là xúi quẩy .”

      Liên Dụ ngửa đầu nhìn Phương Uyển Chi da mặt đu tường, đột nhiên lại thấy ủ rũ, bởi vì bản thân hình như có biện pháp nào với nàng cả.
      Lại ngày tính là hài hòa, Phương Uyển Chi lại tặng đồ cho Liên Dụ, là xấp vải lụa Tây Vực có giá trị xa xỉ. nàng lại dùng tay vò thành cục, cười nhăn nhó như giả bộ thẹn thùng đến gần :

      “Các lão nhìn xem, có thích ?”

      Ngay cả lướt mắt Liên Dụ cũng thèm, bước thẳng tới cây hòe dạo.

      Giờ Phương Uyển Chi rất được rồi, phái xe đón nàng, nàng liền canh đường lúc hạ triều đón .

      Trong góc giữa đường lớn đầy bụi đất, nương gia xem như cũng biết cố kị ngồi xổm ở đó, dám lộ mặt trước người khác. Sau đó lại bất thình lình nhảy ra kéo lấy , suýt nữa bị đập chết giữa đường.

      Thấy ra tay, Phương Uyển Chi còn cố tình muốn chết, khóc lóc òm sòm đòi cùng dự tiệc.

      Hôm nay sau khi lâm triều, Lưu Lễ có đến tìm , nhiệt tình mời mọc hai vợ chồng son nhà họ ăn cơm. Vẻ mặt có phần kiêu ngạo, bởi vì trong số các hoàng tử kéo bè kéo cánh, cũng chỉ có tận mắt nhìn thấy chính thê của Liên Dụ. Lưu Lễ cũng muốn nhân cơ hội này, lôi kéo nhiều hơn. Bởi vì thái độ vô cùng kiên quyết đó, Liên Dụ muốn khước từ cũng dễ dàng làm được.

      Càng càng hăng, Liên Dụ càng thể từ chối.

      Phương Uyển Chi vẫn liên tục càu nhàu như cũ.

      Liên Dụ dẫn nàng đến dưới gốc cây hòe, nhìn chằm chằm tổ ong vò vẽ kia rồi đánh giá, có nên chọc nó xuống rồi nhét mặt nàng vào nhỉ.

      Phương Uyển Chi sớm muộn cũng phải lập gia đình, tất nhiên nàng thể lộ mặt trước Lưu Lễ được. có thể sợ chết , nhét mặt nàng vào vì sợ người ta nhận ra nàng. Nếu tương lai bị nhận ra, chỉ sợ là phiền toái .

      Liên Dụ nghĩ như vậy, nhưng lại vẫn thấy thoải mái.

      cảm thấy tính tình Phương Uyển Chi xấu. Om sòm, ngốc nghếch, thiếu tâm thiếu phổi, rất thú vị. Cả ngày chỉ thích hỏi thăm mấy chuyện lặt vặt, gả cho người nào chính là gieo họa cho kẻ đó.

      Thấy nàng nhìn mình rồi bày ra vẻ nịnh nọt, khen lấy khen để, thấy mình nghĩ rất đúng, mặt mày càng lúc càng xấu , cổ tay lẳng lặng chuyển đến cây roi bên hông.

      cho nàng biết: “Đứng yên ở đây, để cho ong mật đến, cắn cho mặt thành nửa người nửa quỳ chúng ta mới được, yên tâm, ta có thuốc”.

      Phương Uyển Chi nghe xong bộ dạng tươi cười cứng đờ mặt, trong lòng tự nhủ, ngài có thuốc tự dùng , nhìn bệnh tình của ngài cũng nguy kịch đến mức có thể cưỡi hạc về tây rồi đấy.

      Nàng đương nhiên thể nào đứng ngốc ở đó cho nó cắn, nhanh chóng nhảy ra phía sau lưng Liên Dụ.

      “Sao đại nhân lại muốn cho ong cắn ta? Nếu ngài mà muốn, ta về nhà kéo cha ta ra, để nó cắn cha ta được ”.

      Nàng thừa nhận, nàng thích Phương Chính, tình cảm phụ tử hai người nhiều, điều duy nhất để nhớ đến, chỉ là hai mươi năm cơm no áo ấm. Nếu như Liên Dụ muốn, thực nàng gọi Phương Chính ra.

      Phương Uyển Chi vậy, Liên các lão lại có gì hào hứng, mày nhíu chặt.

      “Cắn ông ta làm gì? Ta đâu có mang ông ta ăn cơm.”

      Phương Uyển Chi thế mới biết, lần này là Trần vương hẹn gặp.

      Hai người cùng nhau đứng dưới tàng cây nhìn tổ ong vò vẽ, nhưng cuối cùng cũng bị cắn, đó là nhờ Bì Bì mang tới tấm mặt nạ da hươu.
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :