1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thượng Thư Đại Nhân, Biến - Tô Áng ( 64c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 15: Ta không có

      Gió muộn hơi se lạnh, Liên các lão dần tản mùi rượu người, đột nhiên lại có vấn đề đáng sợ.

      Hình như là, bắt đầu nghĩ đến nữ nhân.

      Trước mắt là đền thờ quen thuộc, tấm ván gỗ nhiều lần muốn gỡ xuống kia. kinh ngạc ngước đầu nhìn, hóa ra trong lúc vô thức, mình lại đến Vạn Lại thôn.

      Hồ Già sơn cách thượng kinh xa, Liên đại nhân lại tập võ từ , vậy cũng biết mệt mỏi, trong tiềm thức lại cảm thấy mình là công tử gia thế khó lường, nhiều thế cũng nên được nghỉ ngơi rồi. lảo đảo về Ngọc trần phụng uyển, định nghỉ lại tại đó.

      Nhưng lúc nhìn thấy Phương Uyển Chi tựa vào cửa ngủ say, cứ nghĩ mình sinh ảo giác. Còn cực kì khinh bỉ hành vi này của mình.

      nghĩ đến nữ nhân, cũng nên nghĩ đến người đàn bà chanh chua này chứ.

      dụi dụi con mắt, thấy nàng vẫn còn ở đó. Hóa ra phải là mình bỉ ổi, đột nhiên lại thấy vui vẻ, mang theo thân đầy mùi rượu ngồi bên cạnh nàng, song song, thỉnh thoảng lại quét mắt nhìn sang. Lại đẩy mấy cái, người này ngủ như heo vậy, Liên Dụ tiến lại gần sát.

      Tướng mạo của Phương Uyển Chi, dù nhắm mắt cũng nhớ được ràng. Mi như núi xa, mắt to, giữa lông mày là nốt ruồi chu sa, cười rộ lên khiến người ta rất thích. Sống mũi có chỗ thấp xuống, bằng những mỹ nhân người ta muốn tặng cho , cằm cũng tính là nhọn, tròn như trái táo. Miệng hơi , môi đỏ thắm, còn nhớ hương vị đôi môi đó, mềm mà mịn.

      Nghĩ như vậy, hầu kết lại nhúc nhích cái.

      nghiêng đầu lại gần thêm, đẩy nàng cái, vẫn tỉnh, lại nghĩ có thể nàng bị bệnh. Liên Dụ đưa tay sờ lên trán nàng, nóng, bàn tay lại muốn thu về.

      Dưới lòng bàn tay, da thịt trơn mịn như vậy, giống với da thô thịt béo của Bì Bì, lướt từ hàng mi của nàng, ngón cái bất giác vuốt ve đôi môi đỏ thắm hé mở, xúc cảm giống như trong kí ức.

      Liên Dụ cũng biết vì sao mình lại tiến gần hơn, đến khi phản ứng kịp, đôi môi chạm lên làn môi đỏ thắm đó. Trong giây phút môi chạm vào nhau, bởi vì môi nàng khẽ mở nên càng trở nên phù hợp. nghe được tiếng tim mình thình thịch, đầu lưỡi lướt qua cánh môi nàng, mút chút rồi buông ra, thực tủy tri vị.

      Liên Dụ hai mươi bảy tuổi, tất cả tình cảm đều đặt lên đạo quan trường, có đầu óc tìm tòi nghiên cứu những rối loạn do nụ hôn này biểu thị cho điều gì.

      chỉ thấy nóng, vừa rời khỏi Phương Uyển Chi thở phào hơi, miệng khô lưỡi đắng.

      quy tất cả cho việc lâu ngày có nữ nhân và say rượu khiến đầu óc tỉnh táo.

      Cứ miên man như thế lúc lâu, trong lòng Liên Dụ trở nên thư thái hơn nhiều, nhõm thở dài hơn lại giật nảy mình khi nhìn thấy Bì Bì ngồi xổm giữa và Phương Uyển Chi. Liên Dụ vội hít hơi lạnh.

      Bì Bì : “Đại nhân, ta nhìn thấy, ngài hôn trộm nương người ta.”

      Liên các lão cứng cổ mím môi, quyết định chối đến cùng:

      “Ta có.”

      Bì Bì duy trì vẻ mặt đưa đám, vô cùng nghiêm túc :

      “Ta nhìn thấy hết.”

      Liên Dụ nhìn đôi mắt trắng đen ràng của Bì Bì, đột nhiên rất muốn móc chúng ra.

      Say rượu gió thổi lâu khó tránh khỏi đau đầu, Liên Dụ có hơi choáng váng, cả người cũng say khướt. Vị rượu hoa quế giữa răng môi lan tỏa, dường như còn pha chút vị ngọt khác. đặt hai cánh tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Phương Uyển Chi lát, chớp mắt mấy cái, lại nhìn thêm lát rồi bỏ chạy trối chết.

      Bì Bì đứng giữa gió đêm, nhìn bóng lưng người kia lảo đảo, tâm tình khá tốt.

      Sáng sớm ngày kế, Lan Khanh hiếm khi dậy sớm, buồn ngủ ngồi ở giường ngẩn người.

      Bì Bì bưng chậu nước rửa mặt bước vào, như tên trộm cười với , thấy tức giận trừng mắt mấy cái.
      : “Nhìn gì? Sao lần này lâu vậy, chăn đệm của ta cũng ai dọn.”

      Bì Bì hiếm khi có chuyện vui, chợt nhíu mày.

      có người dọn sao? Nhưng tối qua chăn đệm thấy rất chỉnh tề mà.”

      Lan Khanh tựa đầu sang bên nhìn mặt trời mọc.

      “Bà tử xếp.”

      “Bà tử xếp?”

      Bì Bì cao giọng, mặt lại lộ vẻ đứng đắn.

      “Bà tử xếp chăn xong còn ngủ ngoài cửa kìa, ngài ra nhìn xem à?”

      “Sao ngươi đưa nàng về nhà?”

      Lan Khanh lập tức quay đầu lại khiển trách câu, nhấc chân chạy ra ngoài phòng, vài bước mới nhận ra Bì Bì trêu chọc. trừng mắt trợn ngược câu: “Là bà tử xếp .”

      Ngoài cửa phòng Phương Uyển Chi cứ vậy ngủ đêm, Bì Bì dùng mấy tấm ván gỗ dựng lên chắn gió, còn đắp thêm tấm chăn bông dày.

      Ngày xuân trời cũng lạnh lắm.

      Bì Bì cợt nhả với Liên Dụ: “Phương đại nương ngủ là say, gọi cách nào cũng tỉnh, nếu đường đột ôm nương người ta về tốt. Nửa đêm cũng thể đưa về Phương phủ được, sợ người nhà nàng nghĩ nhiều nên thôi cứ để đó. Hơn nữa chỗ chúng ta có hai phòng, nếu ôm vào phải vào phòng ngài hay phòng ta đây?”

      Lan Khanh thấy bày ra vẻ xem náo nhiệt thèm chấp nhặt với , nghĩ đến chuyện tối qua, tự nhiên lại có chút thẹn thùng. vênh mặt hất hàm sai khiến: “Ta muốn ăn bánh bột ngô với sữa đậu nành, ngươi mua cho ta”.

      Bì Bì toét miệng nhận lệnh, để lại vài ánh mắt sâu xa, miệng còn biết ngâm nga giai điệu gì cứ thế xa.

      Bì Bì xa rồi Lan Khanh cũng thấy tự tại hơn là bao. Theo thường lệ, thử xem trán nàng ra sao, thấy nóng lên mới yên lòng.

      Phương Uyển Chi ngủ rất say, từ giường rơi xuống vẫn ngủ như thường. Nàng ngủ rất tốt, nhưng cũng ngủ nướng, đến giờ Mẹo ai gọi cũng tự dậy.

      Thanh Liễu vẫn hay trêu chọc nàng: Nô tì nghe làm quan cũng là giờ Mẹo vào triều, tiểu thư có thời gian nghỉ ngơi và làm việc đúng là thích hợp đó.

      Lúc này vừa đúng giờ Mẹo, Phương Uyển Chi mơ màng mở mắt, nhìn thấy Lan công tử thân trường sam đứng trước người nàng từ cao nhìn xuống.

      Hình như cũng vừa mới dậy, đầu tóc chưa buộc, chỉ khoác chiếc áo choàng, có bộ dạng thần tiên.

      Nàng nhóp nhép khóe miệng hai cái mới phản ứng kịp, còn chưa mở miệng chào hỏi thấy hừ mũi câu:

      “Xin cơm sao chuẩn bị cái chén?”

      Thái độ có vẻ tốt, ngữ khí cũng được khá lắm.

      Hai người ước chừng hai tháng gặp mặt, Phương Uyển Chi tỉnh táo lại mới nhớ đến mục đích mình tới đây.

      Nàng tức giận trừng mắt nhìn cái, ôm Vương Thủ Tài còn ngủ say trong lòng ra.

      “Đây là mèo nhà ai hả, con trai ngài ngài cũng quản à
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 16: Giáo ‘Tử’ chi đạo

      Kể từ khi Vương Thủ Tài nếm qua bữa cơm nhà nàng, nó liền nhận biết đường, tự chạy tới Phương phủ.

      Cũng phải do món ăn Liên phủ ngon bằng, mà là vì nha hoàn Thanh Liễu của Phương Uyển Chi cũng có nuôi con mèo hoa , sau khi ăn xong hai con mèo có thể chơi đùa hồi.

      Vương Thủ Tài còn tuổi, là lúc thích vui chơi, ban ngày chơi mệt tối muốn nhúc nhích nữa, trơ mặt làm ổ trong lòng Phương Uyển Chi.

      Nữ nhân này mặc dù lần đầu gặp túm gáy nó rất thô tục, nhưng Vương Thủ Tài thích mùi thơm người nàng. Nó cũng khá sợ người lạ, ở Phương phủ nó chỉ biết mỗi mình nàng thôi.

      Cứ liên tục như thế, kết quả là lúc Liên Dụ bận rộn có thời gian chăm sóc Thủ Tài, nhờ Phương Uyển Chi mang theo. Vương Thủ Tài của Liên Dụ biết từ lúc nào trở thành Vương Thủ Tài của Phương Uyển Chi rồi.

      Phương đại nương cũng ngại thêm phần cơm cho con mèo, chỉ là những lúc nhìn thấy vườn hoa sơn chi rối tung rối mù, khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng.

      Hôm qua Vương Thủ Tài lại lén lút lôi kéo A Hoàng của Thanh Liễu làm đổ chậu cây , nàng ngồi cái ghế trong sân đung đưa hai cái, tự nhiên lại thấy điều Lan Khanh có vẻ đúng, mèo con chó con giống như những đứa bé vậy, chiều chuộng lâu ngày thể quản thúc được. là cha hiền, nàng cũng phải từ mẫu đâu, Vương Thủ Tài phá phách như vậy, nàng liền động thủ đánh mèo.

      Nàng vì suy nghĩ của mình mà ngẩn ngơ, vừa lắc đầu cảm thấy cách xưng hô từ mẫu này thỏa đáng, nhưng lại tìm ra từ nào khác. Mũi hài bước vào trong nhà, ôm Vương Thủ Tài ra cửa.

      Nàng bảo Thanh Liễu với Phương Chính là mình Ngọc Trần Phụng Uyển. Rồi cứ thế đường thênh thang tới, ngờ con đường ngày thường vẫn lại xa đến vậy.

      Lúc đứng trước cửa nhà, nàng mệt đến mức chịu nổi, gõ hồi lâu cũng có người ra đón.

      Đây là lần đầu tiên Phương Uyển Chi mời mà đến, vừa mệt vừa oải, nàng dùng bữa trong thôn xong ngủ quên mất.

      Phương Chính đối với con của mình ngoại trừ chuyện kết hôn ra mấy để tâm, Lô nhị nương tuy thích nàng nhưng khi đánh bài với mấy tỷ tỷ biết trắng đen là gì nữa.

      Cho nên đêm này, có ai biết Phương Uyển Chi về, chỉ có nha hoàn Thanh Liễu cắn răng xúc động nghĩ, lẽ nào tiểu thư đè Lan Khanh công tử ra rồi? Nàng thực là dũng cảm a.

      Mà bây giờ người vừa nằm ngủ vô cùng điềm tĩnh Phương Uyển Chi lại chỉ muốn tìm Liên Dụ mắng chửi.

      Bỏi vì chịu thay đổi cách dạy con, cứ ôm Vương Thủ Tài dụ dỗ, hoàn toàn cảm thấy mấy chậu sơn chi nhà nàng có gì lớn lao.

      Phương Uyển Chi nhíu mày :

      “Ba tuổi là lớn, bảy tuổi là già, phải đánh mới sinh ra hiếu tử, Vương Thủ Tài sắp làm hư A Hoàng rồi”.

      Lan Khanh bóp bóp móng vuốt mèo chơi đùa, nghe nàng con mình như vậy vui, lông mày nhíu lại trả lời: “A Hoàng nhà vốn điên khùng rồi, lần trước tới Ngọc trần phụng uyển phải cũng cào tường sao?”

      Lan Khanh là may, vừa nhắc tới chuyện đó lại khiến Phương Uyển Chi tức giận:

      “Ngài còn biết xấu hổ, ràng là Vương Thủ Tài nhà ngài cào trước”.

      Hơn nữa A Hoàng rất ngại ngùng, thường hay ngồi mình ngoan ngoãn trong góc, Vương Thủ Tài nổi điên cào xé, quay lại thấy A Hoàng ngồi đó nên lôi kéo nó đến khiến nó cào theo.

      khuất phục cũng được, phục bị đánh. Lẽ nào đây phải thói quen à?

      Từ trước đến nay Lan Khanh vẫn bao che cho người nhà, bất kể là thuộc hạ hay mèo đều che chở hết. Trong nhà cũng có hộp gỗ chuyên dụng cho Vương Thủ Tài luyện móng, nhưng vẫn quên mạnh miệng: “Vương Thủ Tài cào nó cũng cào theo à? Mấy lúc Vương Thủ Tài trêu chó sao thấy nó tiến tới?”

      Phương Uyển Chi hận thế nhéo cái.
      Vương Thủ Tài trêu chó mà còn lấy làm kiêu ngạo kìa? Nhìn khắp Vạn Lại thôn xem, chó nhà ai mà muốn cắn chết Vương Thủ Tài?

      Con này đúng là thiếu dạy dỗ, thấy chó nào nằm ngủ bay vào cào cấu, vì chuyện này mà Phương Uyển Chi bị mấy người nuôi chó phàn nàn bao lần.

      Mắt liếc hai cha con nhà đó cái, theo thói quen đến bên giường giúp xếp chăn, miệng vẫn còn tức giận : “Lần sau hàng xóm đến tìm ngài tự giải thích với người ta , đừng bắt ta ra ngoài xã giao cho ngài”.

      Hai lần trước Vương Thủ Tài cào mắt chó người ta, rồi lại xun xoe chạy về nhanh như mình cao cường lắm. Lan Khanh tốt rồi, nghe tiếng Vương Thủ Tài vội vàng ôm lấy, mang vào nhà khóa cửa lại, còn đẩy Phương Uyển Chi ra ngoài cười với người ta: “Đại tỷ à, ngại quá, mèo nhà chúng ta hơi điên. Lúc nhặt được đầu óc còn dùng được nữa, nhà ta nghiêm túc dạy dỗ lại, phải quá”.

      Tự dưng nợ cũ bị lật ra, Lan Khanh lại có nửa phần áy náy, nằm gối lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn lỗ tai của mèo nhà mình.

      “Đó là vì ta thèm chấp nhặt với bọn họ.”

      Phụ nhân, mụ tử gì đó, ràng Phương Uyển Chi biết cách trao đổi hơn .

      “Sao ngài ra đạo lý ấy?”

      thấy có nam nhân nào ngốc đến mức phân phải trái với nữ nhân ?”

      Phương Uyển Chi vỗ chăn bùm bụp.

      “Ngài đạo lý với ta đấy”.

      “Ai biết ai.”

      Bì Bì cầm bánh bột ngô nóng và sữa đậu nành bước vào, thấy Liên Dụ và Phương Uyển Chi quay lưng lại cãi nhau, Ai cũng muốn nhìn thấy mặt đối phương, người giận đùng đùng cằn nhà cằn nhằn, người vỗ lên chăn hùng hùng hổ hổ. Giống như vợ chồng son những nhà bình thường vẫn giận dỗi nhau, rất có tư vị.

      ho khan tiếng rồi mang bánh vào, khẽ cười : “Phương đại nương xếp chăn à?”

      Liên Dụ biết vì sao lại ngừng , mặt vụt cái ửng hồng. Giật mình ngồi dậy nhìn mèo vô cùng quy củ.

      Phương Uyển Chi lại rất thản nhiên, chào hỏi Bì Bì: “Về rồi à? Mấy hôm nay trời đẹp, nên mang chăn mền ra ngoài phơi nắng, đầu óc chủ nhân nó cũng mốc meo lên cả thôi”.

      Sau đó xoa tay với Liên Dụ, nhận được hai lượng bạc nhét vào túi.

      Liên các lão nhìn hà bào đáng của nàng, đột nhiên lại thấy thảnh thơi. Đúng rồi, quan hệ của họ là thuê và được thuê, là tốn bạc, cần gì phải thẹn thùng. ngẩng đầu nhìn Bì Bì cái, hiếm khi đại ân đại xá bảo Phương Uyển Chi ăn sáng cùng.

      Bì Bì trước nay vẫn ăn cơm cùng Liên Dụ bàn ăn, cho nên cũng ngồi xuống. Ánh mắt liên tục đảo quanh hai người, thấy đại nhân nhà mình làm bộ như cây ngay sợ chết uống sữa đậu nành, nhịn được : “Phương đại nương ngủ say đấy, gia nhà chúng ta…”

      cuối kéo dài ra, Liên Dụ vừa uống được ngụm sữa ho sặc sụa.

      “… đẩy mấy lần cũng gọi tỉnh được”.

      Phương Uyển Chi kì quái nhìn Liên Dụ cái.

      “Lan đại nhân uống sữa đậu nành mà cũng bị nóng à”. Sau đó lại cười với Bì Bì: “Ta ngủ say lắm, phải sáng hôm sau mới tự tỉnh được”.

      Bì Bì thà gật đầu cái, đưa tay cầm thêm miếng bánh, Liên Dụ bị nghẹn đến đỏ bừng cả mặt đưa tay đoạt lấy, vừa lắc đầu vừa : “Ngươi khỏi ăn”.
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 17: Ta là người có tiền

      Liên Dụ mua cho Phương Uyển Chi cây trâm, chỉ đắt mà còn quý. Lúc đưa cho nàng, thái độ có vẻ tốt lắm, Phương đại nương từ chối mấy lần đều bị ném lại nên thể thu. Nhưng mà nhận rồi cả ngày cả đêm nàng đều phải phòng thủ, thể say giấc, hoảng sợ chịu nổi.

      Thanh Liễu đứng bên cạnh vểnh chân lên nhìn, phán:

      “Tiểu thư, nam tử đưa trâm cho nữ tử là sao, là vì Lan Khanh công tử vừa ý người. Người xem trong thoại bản đều viết. Bạch nương tử đưa ô cho Hứa Tiên, Lương Sơn Bá đưa thư cho Chúc Đài, hay Tây Môn Khánh đưa cho Phan Kim Liên vậy”.

      Phương Uyển Chi tiếng nào, xoay mặt đem thoại bản trong nhà đốt sạch.

      Nàng nhíu mày nằm nghiêng giường, nghĩ.

      Hứa Tiên lấy ô, bị Pháp Hải nhốt trong Kim sơn tự làm hòa thượng nửa đời.

      Chúc Đài lấy thư, theo Lương Sơn Bá làm bươm bướm chui lên từ dưới đất.

      Về phần Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên lại càng thảm hại hơn. Hừ, có thể thấy là nương gia được nhận đồ bậy bạ. Huống chi là Lan Khanh đưa, sao có thể tùy tiện được.

      Phương Uyển Chi nghĩ đến mấy ngày trước bị cưỡng chế kéo đến tiệm bán đồ cổ chọn trâm, kìm được mà rùng mình cái.

      Đó mà ngày vô cùng bình thường, sau giờ ngọ, Phương đại nương theo thường lệ bưng cái bát to múc cơm vào trong nhà, bình thường như có gì bình thường hơn. Chỉ là chân chưa kịp bước vào bị Bì Bì lôi ra nhét vào xe.

      Đây là xe ngựa tốt, chỉ dành riêng cho Lan Khanh. lâu sau, rèm vén lên, nàng thấy Lan Khanh bước vào. chiếc trường bào màu trắng thêu hoa văn gấm, mũi hài màu xanh trúc, vừa lên xe lười biếng làm ổ bên. Có lẽ hằng ngày quen với việc phô trương, hơn nữa cách ăn mặc này cũng khiến Phương Uyển Chi ngây ngẩn cả người.

      Nàng bưng cái bát to nhìn , hiểu .

      “Hôm nay vẽ à?”

      tranh thủ lúc rảnh rỗi đưa mắt nhìn qua, mũi hừ tiếng.

      “Dẫn mua ít đồ.” Phương Uyển Chi suýt nữa sợ tới leo cửa sổ xe nhảy ra ngoài.

      đưa nàng mua đồ? Nàng nghe lầm chứ? Lẽ nào La Hán hạ phàm vào thân thể của , chạy tới thế gian làm việc thiện tích đức sao?

      Phương đại nương cảnh giác nắm chặt hà bao.

      “Ta mua, ta thiếu gì cả, mua cái gì chứ?”

      Lan Khanh nhìn vẻ mặt đề phòng trắng trợn của nàng, liếc mắt cái, ít lời nhiều ý :

      nhìn ta mua.”

      Xe ngựa được đoạn đường, đúng đường là dẫn vào kinh. lúc vào đường lớn, cuối cùng dừng lại trước cửa tiệm đồ cổ. Phương Uyển Chi thấy Lan Khanh xuống xe, rồi tức tối với Bì Bì: “Lôi nàng ta xuống”.

      Cái kiểu gì vậy, như thể muốn dán luôn xe, đâu có ăn thịt người.

      Tiệm đồ cổ mà xe dừng lại này Phương Uyển Chi cũng nhận ra, là trong bốn hiệu buôn lớn nhất thành, tên là Khinh Trần Cư. Đồ ở đây đều là thượng đẳng. Chất lượng cũng tốt, Phương Chính mà phải vào đây thể nào cũng phun ra ngụm máu.

      Giờ Lan Khanh đột nhiên đưa nàng đến đây chọn đồ, ngay cả con mắt Phương Uyển Chi cũng dám nhìn loạn.

      Chưởng quỹ trong phòng là lão đầu dưới năm mươi, đứng bên cạnh là hai người phụ tá cắn hạt dưa, Phương Uyển Chi bước vào ai phải ứng gì, đến khi họ thấy Lan Khanh đứng ở cửa kinh hoàng đến mức dưa rơi đầy đất, há mồm hỏi: “Sao ngài cũng tới?” Còn định cúi người hành đại lễ.

      May mà Bì Bì nhanh tay lẹ mắt cản lại.

      “Hôm nay tới để mua đồ thôi, chưởng quỹ lấy mấy cây trâm nương hay dùng ra ta xem thử, hàng thượng đẳng ấy”.

      Tiểu lão đầu nghe vậy khom lưng. biết vì sao chủ tử nhà mình lại đến đây, Khinh Trần Cư này vốn là của gia mà, muốn vật gì chỉ cần tiếng, đâu cần phải tự thân tới làm gì, bên người còn dẫn theo nương?

      Vương chưởng quỹ già rồi nhưng đầu vẫn còn sáng suốt, ông trợn to mắt ngậm miệng lại, biết cái gì nên , cái gì . Mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, sau đó mang mấy cây trâm ra đưa đến trước mặt Phương Uyển Chi, cung kính hỏi: “ nương nhìn xem, có vừa ý cái nào ?”

      Phương Uyển Chi ở Phương gia mặc dù được xem là sủng ái nhưng cũng phải có kiến thức. Cây trâm này có đáng bạc hay , vừa nhìn biết. Nàng đưa lên miệng cắn cái, răng môi run rẩy.

      Hàng này là sao?
      Phương Uyển Chi đầu óc rối loạn chọn được đồ, thực ra Liên Dụ cũng tốt hơn là bao.

      Đây là lần đầu tiên đưa nương mua sắm, nương mất từ khi chín tuổi, vẫn chưa kiếm được tiền. Bên cạnh cũng có tỷ muội gì, cho nên những món đồ của nữ cũng hiểu .

      Mà sở dĩ nhất định buộc Phương Uyển Chi mua trâm chính là để bù đắp.

      cúi đầu lấy cây trâm gỗ được chạm trổ quầy.

      Liên Dụ tự biết, nụ hôn lần này hoàn toàn khác với trước kia. Lần trước là bất đắc dĩ, là ngộ biến tùng quyền. Lưu Lễ nhìn ngốc nhưng thực ra vô cùng khôn khéo, làm vậy tin. Nhưng lần này là do biết xấu hổ.

      Tiện nghi của nương gia làm sao có thể chiếm lấy tùy tiện được, đặc biệt là loại chuyện vô cùng ám muội này, rất dễ bị trời phạt. Cho nên hề hối hận như lần trước, cũng cảm thấy mình là củ cải tráng, muốn mua thứ gì đó đàng hoàng đền bù tổn thất cho nàng.

      Tình thứ gì đó vô cùng xa lạ với Liên Dụ, hoặc là phải , hoàn toàn hiểu. hôn Phương Uyển Chi, nhưng mà đó chỉ là nụ hôn, biểu đạt điều gì, thừa nhận mình thích gần gũi với nàng, giống như thích Vương Thủ Tài vậy, cũng hôn lên mặt mèo vài lần vậy thôi.

      mua đồ cho Phương Uyển Chi, vì cứ có cảm giác mình thiếu nàng, cho nàng gì đó, hẳn thư thái hơn, nếu ngày thường nhìn Phương Uyển Chi, thấy giật mình bất an.

      Bên này Liên Dụ tự tìm lý do hợp tình hợp lí cho lòng thanh tĩnh, chẳng hay biết Phương đại nương ngơ ngơ ngác ngác, mặt mày trắng bệch như bước vào trận chiến. Ở Khinh Trần Cư, dù cha nàng đến cũng chỉ được tiểu nhị ra tiếp đãi, giờ đến lão chưởng quỹ cũng ra, còn đoan đoan chính chính lấy cho nàng chọn. Mặt bị dọa cho phờ phạc rồi.

      Nàng với Lan Khanh:

      “Về , về thôi, ta sợ quá.”

      Đôi mắt tròn như mắt bồ câu trắng đen rệt, quả nhiên là bị hù rồi.

      Lan Khanh vốn nghiêng người tựa vào bên quầy Khinh Trần Cư, mờ mịt lúc rồi tức giận kéo Bì Bì sang bên: “Nàng nàng sợ kìa? Đều là chủ ý thúi của ngươi hết”.

      Nhắc tới hai người chủ tớ nhà kia, đều là những người chưa tiếp xúc với nương gia bao giờ, cho nên cũng ai biết phải làm gì. Sau buổi tối Liên Dụ “thâu hương thiết ngọc” liền kéo Bì Bì chút kinh nghiệm ra bàn bạc, rốt cục nên mua gì cho người ta để đền bù tổn thất đây.

      Mặc dù cũng chướng mắt Bì Bì nhưng giờ có người thương lượng còn hơn .

      Sau khi thương lượng xong trở về, Phương Uyển Chi sợ run cầm cập, cũng rất tự nhiên quy kết toàn bộ sai lầm lên người Bì Bì.

      Bì Bì : “Đó là bởi vì hình tượng ngài tốt, đức hạnh quá kém, nếu là người khác ngài xem có phải họ cũng run .”

      Liên Dụ định trở mặt, nhưng suy nghĩ lát, thấy bây giờ cũng phải lúc, bèn xoay mặt trấn an Phương Uyển Chi.

      “Đừng sợ.”

      Lại thấy lời này hoàn toàn biểu đạt hết hảo ý của mình, Liên Dụ đành móc ngân phiếu từ trong lòng ra ném lên quầy.

      “Ta có tiền mà.”

      Bên ngoài Liên Dụ hề có vẻ giàu có, vì phòng ngừa nhỡ đâu có người hỏi vay, thậm chí từ ngày đầu được phong thượng thư, còn mặc cái áo quan rách nhiều lỗ, như nghèo rơi nghèo rớt. Lúc này lại tỏ ra khoe của như vậy, tự nhận là mình thể nội tâm vô cùng thành khẩn rồi, ai ngờ hai chân Phương Uyển Chi mềm nhũn, ngã phịch xuống đất khóc.

      “Ngài ! Rốt cục là ngài muốn sao? Ngài đừng có lừa ta, ta có tiền mà!”

      Khóc lóc gà bay chó sủa lúc lâu, cuối cùng đành phải nhờ lão chưởng quỹ hơn năm mươi tuổi chọn ra cây trâm giá cao thấp.

      Cả quá trình khỏi phải , hoảng sợ, biến sắc, ép buộc. Lan Khanh thấy nhân phẩm hai mươi bảy năm của mình chứng minh điều, thể quá keo kiệt, nếu đến lúc đột nhiên muốn cho bạc, người ta tưởng hồi quang phản chiếu.

      Sau khi trở về, làm tổ giường vừa ôm mèo vừa oán giận Bì Bì: “Nữ nhân đúng là phiền toái, ngươi xem Phương Uyển Chi , có chuyện gì mà cũng đòi sống đòi chết, ta có làm gì đâu”.

      Bì Bì lười phản ứng lại với , vô cùng thẳng thắn tường thuật câu: “Ngài hôn trộm người ta.”

      phải là nàng biết sao?”

      Bì Bì vội vàng làm gì đó, vẫn lại câu kia: “Ngài hôn trộm người ta.”

      Liên Dụ lên tiếng, tay trái ôm Vương Đại Tráng, phải tay ôm Vương Thủ Tài đàng hoàng nghỉ ngơi.

      Đúng! hôn trộm người ta đấy.
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 18: Ta hẹn Phương Uyển Chi

      Phương Uyển Chi cất cây trâm Liên Dụ đưa vào cái hộp tinh xảo.

      Nàng dám mang, cảm giác như sớm muộn gì cũng phải đưa trả lại.Nàng tin lại vô duyên vô cớ đưa đồ cho mình. Chỉ là đợi lâu lâu cũng thấy người kia trở mặt, ngược lại còn có mấy lần cười cười khiến nàng cảm giác như gặp ma giữa ban ngày.

      Liên Dụ biết nội tâm Phương Uyển Chi lại rối rắm như vậy, tóm lại rất là vui vẻ, về phần cây trâm đưa rồi vì sao mang, cũng để ý. Lúc vẽ tranh xong thỉnh thoảng mang Phương Uyển Chi ra ngoài chơi với mèo. Bởi vì lúc Vương Thủ Tài nghe lời, chỉ có Phương Uyển Chi mới dọa được nó, hung thần ác sát túm lấy cổ nó, chỉ tay cũng dễ dàng mang nó về nhà.

      Cũng có lúc thấy chán ghét nàng, ngẫu nhiên có thể đấu võ mồm với nhau, cuộc sống hề tịch mịch.

      Bì Bì và Liên Dụ nương tựa vào nhau nhiều năm, cho tới bây giờ luôn theo hầu hạ. Khoảng thời gian gần đây lại phát , Liên Dụ dường như muốn dẫn theo nữa.

      ngày nọ Vạn Lại thôn cử hành lễ hoa xuân, sửa soạn xong, cầm bộ y phục sắc xanh hỏi Liên Dụ: “Chủ tử, mai ta mặc bộ này được ?”

      Liên Dụ có thường thức tầm thường, hai người ở nhiều năm như vậy, y phục của Bì Bì đa số là do chọn. Nhưng hôm nay Liên lão các lại cho ý kiến.

      cúi đầu vuốt lông Vương Thủ Tài, đầu cũng thèm ngẩng lên.

      “Ta hẹn Phương Uyển Chi rồi, mai ngươi tự mình , đừng theo bọn ta”.

      Sau khi nghe xong Bì Bì ngẩn ra, y phục cầm cả buổi cũng hề cử động.

      “Vì sao?” Rất lâu sau đó mới phản ứng hỏi.

      “Có phải ngài vừa ý nương nhà người ta, chướng mắt ta ?”

      Lan Khanh nghe thế thẳng: “Đúng là thấy ngươi phiền, với Phương Uyển Chi sao. Hơn nữa giờ có xu hướng nam nữ chung, hai ta vậy làm hư thanh danh của ta”.

      Bì Bì cảm thấy, Liên Dụ thúi lắm.

      Ban đầu lúc ta là người đơn cứ quấn quýt cùng mình, mình bỏ làm cấm vệ chỗ lão gia, nguyện ý từ đất phong về đây với , chọn lui chọn tới cũng vẫn theo . Liên Dụ cả người toàn tật xấu làm gì, lại còn vong ân bội nghĩa, ai mà nguyện ý hầu hạ chứ? Giờ ta trưởng thành rồi, thích nương nhà người ta, quay đầu liền trở mặt. Vậy cũng lưu tình nữa.

      phải ngài thấy miệng ta kín, lo ta chuyện ngài hôn trộm Phương nương ra chứ gì? Ta là hạng người đó sao? Ngài dẫn ta chơi thôi, đưa đây năm mươi lượng phí bịt miệng ”.

      Liên Dụ dứt khoát moi ngân phiếu ra.

      “Cho ngươi trăm lượng, dán kín miệng cho ta”.

      đúng là lo Bì Bì để lộ, đặc biệt là dạo này tên kia lúc nào trêu chọc . Lỡ như ngày nào đó nhỡ miệng ra, Phương Uyển Chi chắc cào mặt rách luôn ấy chứ. Cái trâm kia cũng mất trắng luôn. Đừng nhìn tên này mặt mày trung hậu thà, thực ra lưỡi còn dài hơn người khác nữa đấy.

      Liên Dụ nhớ lúc mười bảy tuổi, vừa mới học cưỡi ngựa nên vô cùng phấn khích, ngờ cả người cả ngựa lại cùng rơi xuống hầm. muốn ai biết được, Bì Bì là người duy nhất chứng kiến cũng được dặn dặn lại là phải giữ kín. Kết quả là vừa thay quần áo sạch thôi mà người trong phủ ai biết.

      bày ra vẻ mặt nghiêm trang hỏi nha hoàn nhiều chuyện nhất trong phủ: “Sao ngươi biết gia bị ngã ngựa rơi xuống hầm? Đó là do gia đánh nhau với cao thủ, mới bị ngã. Ngươi ta nghe ai bậy bạ với ngươi”.

      Giờ mười năm trôi qua, Bì Bì vẫn hay lấy chuyện này ra cười nhạo Liên Dụ biết mệt. Chỉ là bây giờ ngài ấy đưa trăm lượng kia, là vì nhớ tới tình nghĩa, muốn đối xử với tốt chút sao, đưa tay sờ lông Vương Thủ Tài cái, Bì Bì uất ức : “Ta đối với ngài đâu có tệ, biết làm cơm, biết giặt quần áo, lúc ngài đánh nhau cũng rất ít khi chạy trước. Kẻ thù của ngài nhiều như vậy, ta mà ở đây, sớm muộn gì ngài cũng bị người ta cắt lát thôi”.

      Liên Dụ nghe xong hỏi ngược lại:

      “Ngươi có biết chăm mèo ? Có chuyện bát quái được ? Có biết thắt cổ vờ chết ?”
      hỏi liên tiếp ba câu, thấy Bì Bì đứng ngốc ở đó, ràng là hiểu gì. Liên Dụ dứt khoát ôm Vương Thủ Tài để qua bên, nghiêm túc giải thích: “Ngươi có biết Vương Nhị Cẩu đầu thôn Đông đánh gãy chân tức phụ ? Đó là vì người ta sinh được con trai. Còn cả Vương Nhị mặt rỗ đầu thôn Tây, mặt mày đầy hạt đậu, lúc làm bánh lại ki bo, lần sau được đến nhà họ mua đồ, còn cả Ngưu Nhị, Ngưu Nhị ngươi có biết ? Này, ngươi đâu hả?”

      Bì Bì thẳng ra ngoài thèm quay đầu lại, tự dưng thấy chuyện đương mới đáng sợ làm sao, muốn về cho mấy nha hoàn lắm chuyện trong phủ nghe, công tử nhà họ yên lành giờ rồi cứ như bị váng đầu. Giờ còn hứng thú với mấy chuyện gia đình người ta nữa.

      Xuân hoa tiết vốn phải ngày lễ truyền thống của Đại Yển, chỉ có thể xem là phong tục đặc sắc ở địa phương.

      Lúc Đại Yển được mười hai năm, Nhạn Nam bị mất mùa, rất nhiều bộ tộc về phương bắc, sau đó bộ phận đến Vạn Lại Thôn.

      Về sau thánh thượng phát bạc, hạn chế tình hình tị nạn, những người này ở đây có núi có non, lại sinh ra tình cảm. Rất nhiều tộc nhân cưới các nương trong thôn, quyết định ở lại nơi này sinh sống.

      Vạn Lại thôn phải là vùng phì nhiêu, nhưng cũng cằn cỗi, người dân quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời, sống vô cùng tự tại. Phong tục ở đây cũng vì có khá nhiều tộc nhân sinh sống nên lấy tiết xuân hoa làm ngày truyền thống trong năm.

      Người tộc Khu Xa thích hoa, càng thích hoa mùa xuân, phân biệt loài gì. Họ cảm thấy sau mùa đông, hoa nở có cảm giác sức sống tràn trề, như biểu tượng của cuộc sống mới.

      Họ thích điều đó, cho nên mỗi khi đến tháng ba, tất cả người trong tộc cùng già trẻ trong thôn ra ngoài, hát hò, phẩm rượu, vô cùng náo nhiệt.

      Hôm nay Phương Uyển Chi mặc trường bào, đầu bối ngọc quan, lúc gặp Liên Dụ, còn lấy gương đồng soi gương tự khen mình.

      cảm thấy mình rất đẹp, cả Đại Yển chỉ có mới xứng đệ nhất mỹ nam. Lúc nhìn thấy Phương Uyển Chi giả nam bước vào, khỏi ngây ngẩn cả người.

      vội vất gương đồng lên giường, nhìn chăm chú lúc rồi đưa ra kết luận:

      đẹp bằng ta”.

      Phương đại nương nghe xong phì cười tiếng: “Ai muốn so với ngài, ta có phải nam nhân đâu”.

      Chẳng qua nàng thấy mặc nam trang hành động tiện hơn, nên mới thay đồ như vậy đến đây.

      Liên Dụ gì, gật đầu rồi ôm lấy con trai bảo bối Vương Thủ Tài vào lòng, buộc cái nơ bướm lên đỉnh đầu.

      Trong lúc Vương Thủ Tài cố gắng giãy giụa mấy lần, móng mèo cũng vươn ra hù dọa nhưng vẫn thể ngăn lại hăng hái của Liên Dụ.

      Còn về phần kết quả…

      Phương Uyển Chi phẩy phẩy cây quạt trong tay, tay nghề thực chẳng có gì đặc sắc, xem con mèo yên lành bị buộc như tướng sĩ bị thương kìa.

      Vương Thủ Tài hiển nhiên cũng thích tay nghề của Liên Dụ, móng tay vươn ra muốn kéo xuống. lại buộc, nó lại chụp.

      Liên đại nhân từ trước đến nay vẫn tự cho mình là siêu phàm, mình phải đẹp, mèo cùng cũng phải đẹp, thấy đối phương chịu phối hợp có phần tức giận, bực bội nhìn sợi dây lụa đến ngẩn người.

      Phương Uyển Chi : “Nó thấy ngài thương nó nên mới bắt nạt ngài, ngài tránh qua bên , ta buộc cho”.

      Liên các lão khịt mũi coi thường, ràng Phương Uyển Chi xem thường năng lực của . Nhưng người này hung ác tới, Vương Thủ Tài lại trở nên đàng hoàng.

      Nhìn đóa hoa thuận lợi được Phương Uyển Chi buộc lên đầu con mèo, Liên Dụ thể thừa nhận, đời này có quy củ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cọp cái là tổ tông của mèo, Vương Thủ Tài sợ nàng cũng là đạo lý.
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 19: Cái gọi là khí chất
      Lúc Liên Dụ cùng Phương Uyển Chi ra cửa, đường cái nhộn nhịp đông người, trang phục của người tộc Khu Xa rất đẹp, họ hòa thành đội đường, vừa múa vừa hát, bộ váy rộng thùng thình xòe ra như đóa hoa đẹp nhất.

      Liên Dụ che mặt, từ khi Ngọc trần phụng uyển chuyển địa điểm mới, phải lo có người nhận ra mình, Vương Thủ Tài ngồi bả vai , mặt mèo tròn trĩnh, cái đuôi vòng thành vòng cổ , giữa ánh mặt trời rực rỡ, nó giống như cái cổ áo bằng lông thú. Liên lão các lại vô cùng thanh nhã tự nhiên, cười với ai, mắt luôn nhìn thẳng, khiến người ta cảm giác có phần giống người thần kinh.

      Phương đại nương khác, hiếm khi nàng có cơ hội ra ngoài, lại là lúc náo nhiệt như vậy, cho nên thấy ai cũng cười. Nàng vốn là mỹ nhân, giờ lại tươi cười hiền hòa như thế, ràng là công tử ôn ôn nhuận nhuận, nhanh chóng có đám tiểu nượng đuổi theo.

      Các nương dân tộc có các truyền thống khuê tú như kinh thành, họ là người rất dạn dĩ, thậm chí có còn kéo Phương Uyển Chi cùng khiêu vũ. Về phần Liên Dụ, các nàng liếc nhìn cái thôi chứ ai dám lại gần, phải bởi vì khó coi, thực là rất đẹp mắt, nhưng lại khiến người ta dám khinh nhờn.

      Liên lão các được ai bày tỏ, tâm tình trở nên rất tệ.

      Đều là cùng nhau dạo, người được nhiệt tình hoan nghênh, người bị ghẻ lạnh, sao Liên Dụ lại bực được. Mà Phương Uyển Chi lại chơi vô cùng vui vẻ, hề cố kỵ ý tứ của .

      Dõi mắt nhìn quanh, còn thấy trong đám các nương khiêu vũ, còn có Bì Bì, người là bộ thường phục màu xanh hôm nọ, thân hình cường tráng cao ngất khiến rất nhiều nương đỏ mặt, hơn nữa hôm nay cũng mang mặt nạ.

      Liên Dụ vô cùng vui, bởi vì liếc nhìn Bì Bì cái, ràng là đối phương nhìn thấy, lại giả bộ như tiếp tục chơi đùa.

      với Bì Bì, gương mặt đó nhất thiết phải mang mặt nạ, chỉ có người tuyệt đỉnh đẹp mắt, như này, mới cần. mang, Bì Bì cần gì phải mang.

      Nhưng Bì Bì vẫn cho rằng Liên Dụ nhảm, mười câu chín câu lọt tai, huống chi với người thường xuyên làm chuyện xấu hổ như ngài ấy, lúc mang thêm mặt nạ, mới thấy mặt như vậy đủ dày.

      Hai người biết nhau lâu, nhiều lúc cũng phân biệt chủ tớ, xưng hô gì đó chỉ là giả vờ giả vịt trước mặt người ngoài. Lúc Bì Bì trêu chọc, lúc nào cũng , đại nhân nhà ta là Liên Dụ, Liên Dụ ngươi có biết ? Là vị quan vô cùng thất đức đó, đến ta còn chịu nổi.

      Mà vị quan cực kém Liên Dụ kia giờ lại bày ra vẻ chủ tử. Vì cái đuôi của Vương Thủ Tài nóng quá, muốn gọi Bì Bì đến giúp. cũng hơi thấy khát, cả đám người nhộn nhịp có chỗ nào có quán trà. Mấy nương ngang qua người , lúc nhỡ chạm mặt nhau, ai cũng tỏ ra vẻ sùng bái, vô cùng quy củ. Giống như nhìn pháp sư đức cao vọng trọng.

      Ông nội ngươi!!

      Liên các lão thầm mắng người, thấy Phương Uyển Chi và Bì Bì tung tăng vui vẻ như vậy rất khinh thường. từng tham gia quốc yến đấy, quốc yến tam quốc nữa kia, vô cùng náo nhiệt. Còn cả mỹ nữ Tây Vực, rượu bồ đào chén dạ quang, đủ loại trái cây kì lạ nữa, ngon cực kì.

      Tự mình an ủi như vậy lại càng thấy khát hơn, giọng cũng khô khốc.

      Kệ bọn họ, nếu có tìm ta, ta cũng để ý.

      Liên các lão mình tức giận bỏ .

      Trước mặt đúng lúc xuất đôi giày màu lam nhạt, nhưng lại là nam tử.

      ngẩng đầu nhìn lên, thấy Phương Uyển Chi cười cong cong đôi mắt sáng.

      “Khát nước rồi à? Thời tiết hôm nay nóng .”

      Nàng đưa chén nước màu xanh đến trước mặt .

      “Nước của nương trong đội nhảy cho, chén rất sạch, có thể yên tâm uống. Này cầm lấy .”

      Liên Dụ có phần chậm chạp nhận lấy, cầm trong tay rồi mới nhớ mình chưa trả lời Phương Uyển Chi.

      Phương Uyển Chi : “Ngài nóng ? Chúng ta tìm trà lâu nghỉ ngơi nhé?”

      Lúc đưa tay lau mồ hôi, cánh tay áo rơi xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn bên trong. Dưới ánh mặt trời, còn có thể nhìn thấy những lông măng rất . Liên Dụ theo bản năng quay mặt , rầm rì trong miệng.

      muốn ”.

      Vạn Lại Thôn là địa phương , nơi gọi là trà lâu cũng chỉ là căn nhà trúc hai tầng, bài trí đơn giản, cửa sổ có rèm che.

      Hai người tìm chỗ ngồi gần cửa sổ, cúi đầu nhìn đội hoa đường, gió thổi qua, chuyện cũng nhiều hơn chút. Đương nhiên, đa số thời gian đều là Phương đại nương , Liên Dụ ngẫu nhiên trả lời hai tiếng.

      bờ vai Liên Dụ, Vương Thủ Tài vẫn ngồi vững vàng, dù mới chỉ ba tháng nhưng con mèo to bằng bát cơm. Vương Thủ Tài ngủ gà ngủ gật, híp mắt lại, mặt mày nghiêm túc, như kiểu coi trời bằng vung.

      Phương Uyển Chi rót chén trà, đưa tay lên bắt Vương Thủ Tài từ bờ vai Liên Dụ xuống.

      “Sao ngài cười cái, nương người ta nhìn ngài còn sợ trốn đấy”.

      Liên Dụ thấy mát mẻ ít, lấy quạt xếp ra phẩy phẩy hai cái, vẫn gì. im lặng nhìn ra ngoài cửa, tùy ý để gió xuân lướt qua mái tóc dài.
      Phương Uyển Chi tự biết vô cùng tùy hứng, thèm so đo nữa. Đôi mắt đen lúng liếng nhìn cái vòng ngọc thạch mà tiểu ca bưng rao bán, nàng vẫy tay gọi lại, nhìn hồi chọn được cây trâm ngọc bạch.

      Cây trâm này nhìn rất thanh lịch, chạm khắc cách đơn giản, nàng hỏi thử giá tiền.

      Tám mươi lượng bạc, thời buổi này giá đó cũng phải đắt. cầm cân nhắc, nàng định mặc cả xuống chút ít. Nhưng tiểu ca giá đổi, ngài mua còn người khác mua. Thái độ rất mạnh mẽ, hôm nay tiết xuân hoa nhiều người ra ngoài, đúng là thiếu người mua .

      Phương Uyển Chi cầm cái trâm lật trái lật phải, đúng là thích. Thao thao bất tuyệt cả buổi cũng giảm được chút bạc nào.

      Mày Lan Khanh chau lại, cảm thấy hai người trước mặt mạo phạm tới phong thái phong nhã thần tiên của , cầm cái trâm lên, đúng phong cách nam tử, lời ít ý nhiều hỏi người bán rong: “Bao nhiêu bạc?”

      Tiểu ca ngẩng đầu lên.

      “Tám mươi lượng bạc, chắc giá.”

      “Tám mươi lượng?”

      Lan Khanh chậm rãi bỏ đồ xuống.

      “Nghĩ lừa người à?”

      Sau đó người tự cho là Lan Khanh công tử cao sang lạnh lùng bắt đầu cò kè mặc cả trong trà lâu, ngồi từ đặc tính cây trâm đến giá cả thị trường, từ ông cố cẩm thạch cho đến cháu nội, dùng loạt từ trong nghề, mở miệng khép miệng câu nhảm, cuối cùng lấy được giá tốt nhất, hai mươi lăm lượng cây trâm bạch ngọc.

      Tiểu ca mặt mày trắng bệch khóc nức nở nhìn Liên Dụ: “Vị gia à, ngài cả người phô trương như vậy, nghĩ lại là người như thế đâu”.

      dám từ keo kiệt, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều nhìn bằng ánh mắt tán thành.

      Liên Dụ nghiêng đầu như sao cả, tiếp tục trêu chọc con trai bảo bối của , bộ dạng thanh thanh lãnh lãnh, thích mở miệng.

      Phương đại nương lại rất vui vẻ, vui tươi hớn hở trả bạc, bỗng nhiên nàng lại thấy về mặt này Lan Khanh là kỳ tài. Keo kiệt với người khác nhưng lại thu lợi cho mình, đúng là có tiền đồ.

      Cảm giác trâm bạc ngọc quan lỏng , Liên Dụ nghĩ tới Phương Uyển Chi lại đưa tay tháo trâm của xuống, thay bằng trâm bạch ngọc vừa mới mua. thấy nàng nhích đến nhìn cẩn thận rồi gật đầu: “Đẹp lắm.”

      Liên Dụ kì kì quái quái nhìn nàng, sau đó cầm lấy gương đồng lên soi, mặt ra vẻ ngu đần.

      “Mua cho ta?”

      Phương đại nương có chút thẹn thùng, lo lắng hỏi: “Thích ?”

      Thực ra nàng muốn mua thứ tốt hơn, nhưng tiền trong túi lại đủ. Phương Chính thường ngày chỉ cho nàng rất ít bạc, áo quần hoa lên người cũng là vì thể diện của Phương phủ mà thôi. Trâm bạch ngọc này thể so với cây trâm Liên Dụ đưa nàng, quá kém xa.

      “Tạm thời xem như trả lễ lại .” Nàng .

      “Ồ.”

      Lan Khanh đáp tiếng, đưa tay lên sờ phần chạm trổ cây trâm.

      Ngừng lát mới :

      “Về Bì Bì mà hỏi, phải là tám mươi lượng.”

      Phương Uyển Chi cứ nghĩ thích cây trâm này, há hốc mồm lúc, định nếu ngài thích lần sau ta mua thứ khác cho ngài. Nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm mặt của , vừa rồi cũng có ý lấy xuống có phần hiểu.

      Thực ra Lan Khanh khá lúng túng. chưa từng nhận thứ gì của nữ nhi, đưa đến bên cạnh cũng cần. Hôm nay lại mặc Phương Uyển Chi cài trâm bạch ngọc lên đầu. biết phải giải thích thế nào với đối phương, cây trâm lần trước cần trả lễ. Nhận đồ như vậy mà có vẻ được lễ phép lắm, vắt cả óc mới nghẹn ra câu mù mờ như thế. Giống như tiểu tử mới hai mươi, vừa ngu vừa ngốc.

      Cùng lúc đó ở trong trà lâu khách đông nườm nượp, trong góc khuất, Phương Chính mặc trường bào màu xanh đồng ngồi trong đám người.

      Nhìn thấy Phương Uyển Chi ngồi chuyện với công tử áo trắng, mặt mày mập mạp của Phương Chính vặn vẹo đến quỷ dị. Hôm nay ông đến đây làm ăn, người mua lại thích tham gia náo nhiệt. Vốn muốn xuống phố mà ngồi ở trà lâu đợi , ngờ lại gặp phải chuyện kinh khủng này.

      “Lan Khanh?”

      Ông đưa tay gõ bàn hai cái.

      Hoặc là ông phải gọi, Liên đại nhân.
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :