1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thượng Thư Đại Nhân, Biến - Tô Áng ( 64c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 10: Nhà có ‘Đố phụ ‘

      Lưu Lễ hàng năm đều sống ở quân doanh, tuy phải là thiên tài quân nhưng cũng có thân hữu dũng, vóc người to lớn, cánh tay tráng kiện đưa lên vỗ vai Bì Bì.

      “Khách khí với ta làm gì, gia nhà các ngươi xưa nay thân thiết với ta, ngươi là tùy tùng của , đương nhiên cũng là thân tín của bản vương. Hai ngày trước đưa thiếp canh thấy hồi gì, bản vương nghĩ hẳn là Lan Khanh bận kiếm tiền, ngờ đúng như ta dự đoán”.

      Đoán?

      Bì Bì vuốt cằm, gì. Trong lòng thừa biết bản chất vị gia này rồi, cũng phải loại chủ tử dễ đối phó.

      Liên Dụ mở Ngọc Trần Phụng Uyển để vẽ tranh, điều này cũng phải bí mật ở trong triều. cũng ngại người khác biết đời sống cá nhân của mình, chỉ là muốn người ta biết lai lịch của mà thôi.

      Xưa nay Liên Dụ vẫn thích yên tĩnh, muốn bị người quấy rầy, nơi vẽ tranh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, chỉ có tấm biển Ngọc trần phụng uyển này được chuyển .

      Lưu Lễ tìm được nơi này cũng phải là trùng hợp, có lẽ thăm dò tốn ít công sức đâu.

      Còn vì sao phải bỏ sức ra

      Năm nay Lưu Nguyên Đế cũng qua sáu mươi, nhiều lần bệnh nặng, cơ thể cũng mang nhiều bệnh tật. Vị trí Đông cung chưa là ai, điều này khiến cho mấy người con trai bắt đầu rục rịch.

      Trong đó có vị Trần vương Lưu Lễ trước mặt này và nhị hoàng tử Lưu Đệ là đấu đá gay gắt nhất.

      Tự cổ chí kim, hoàng tử lúc nào cũng tranh thủ phát triển thế lực lôi bè kéo cánh. Liên Dụ mặc dù cha mất sớm nhưng ông nội lại là vương gia khác họ được tiên đế khâm phong, có đất phong , dù tuổi hơn bảy mươi mà vẫn đứng đầu chi cấm vệ quân tinh nhuệ. triều đình ai cũng phải kinh sợ vị lão gia này.

      Bởi vậy, lôi kéo Liên Dụ trở thành chuyện nhức đầu nhất đối với mấy vị hoàng tử muốn leo lên ngồi ngôi hoàng đế.

      Vì sao phải nhức đầu?

      Bởi vì cái tên xấu xa này quan tâm đến điều đó.

      Trước kia, cha Liên Dụ nhậm chức thừa tướng đương triều, chỉ tiếc là tuổi trẻ vất vả lâu ngày thành bệnh, ba mươi tuổi qua đời. Thừa tướng phu nhân nhớ tới phu thê tình thâm, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng cũng qua được mùa hè năm thứ hai. Liên lão già người tóc bạc liên tiếp tiễn hai người tóc đen, trong cơn giận dữ mang theo cháu trai về thượng kinh. Dạy dỗ Liên Dụ phải làm thế nào cho đúng.

      Ông muốn con cháu đời sau của mình phải xen vào những chuyện đồi bại ở triều đình, đồng thời cũng cho người truyền tin, cháu mình đính hôn, nghe đâu nhà đối phương buôn bán gì đó, phải là mối quan hệ cùng nhau thăng tiến ở trong triều.

      Nhưng nương này là người ở đâu, bối cảnh ra sao, Liên gia đưa tam môi lục sính chưa, mọi người dần dà cũng quên chuyện đó.

      Các hoàng tử đều muốn lung lạc Liên gia, vì miếng thịt béo nhất luôn ở phe trung lập, rơi vào nhà ai nhà đó có thu hoạch lớn. Lưu Lễ và Lưu Đệ đều muốn kéo Liên Dụ về phe mình, cho nên đưa thiếp thất đến cho là phương pháp đơn giản nhất.

      Ai mà ngờ người này suốt ngày lông bông, cả bóng người cũng ai tìm thấy.

      Lưu Lễ thấy Bì Bì đứng ngăn ở trước ha ha cười tiếng, trong đáy mắt có tia gian xảo lóe lên.

      “Sao nào? Trần thị vệ muốn dẫn đường à? Là oán giận bản vương mời mà tới”.

      mặt hiền hòa phúc hậu nhưng dưới chân bước thẳng vào trong viện.

      Từ cửa chính đến nhà tranh cách khoản đất cằn, Bì Bì luôn miệng dám vừa rướn cổ vào bên trong.

      Vốn hiểu chuyện gì cũng bởi vì giọng nữ tử kêu khóc thất điên bát đảo trong lều làm chấn động.

      Phương đại nương còn chưa khóc xong à.

      Bước chân Lưu Lễ vì tiếng kêu này mà dừng lại.

      chỉ cánh cửa khép hờ hỏi Bì Bì: “Sao vậy? Có khách ở đây à?”

      thế nhưng lại có phần trào phúng. Giờ trăng lên đỉnh đầu, nam quả nữ. Còn ở trong phòng vẽ tranh, có thể là khách gì được?

      Lưu Lễ xong lại cười tươi tắn, tựa tiếu tựa phi : “Uổng công bản vương mang nữ nhân đến cho Lan Khanh, từ chối nhiều lần, ta còn nghĩ thích, hóa ra ở đây kim ốc tàng kiều? Bản vương ngược lại cũng muốn mở rộng tầm nhìn đấy, xem thử giai nhân trong phòng là thần tiên phương nào, có thể làm thượng thư đại nhân Đại Yển ta thất điên bát đảo như vậy?”

      là hoàng tử cấp thiếp thất cho hạ thần, nhưng thực ra lại giống như đưa cho ngươi món đồ sứ cổ. nhận khen, nghĩa là cự tuyệt. Thế là giờ quay mặt cái lại bày món trong phòng, đây phải là muốn làm xấu mặt người kia hay sao?

      mặt Lưu Lễ hiền hòa, có nghĩa là nuốt trôi cơn giận đó.

      Bì Bì biết vị gia này hôm nay bực bội, cũng biết tình hình bên trong thể bằng hai câu. Thấy Lưu Lễ muốn xông vào bên trong, dưới tình thế cấp bách, đành cao giọng hét: “Vương gia dừng bước, trong đó chính là, là thiếu phu nhân nhà chúng ta!!”

      Lời này đúng là hét rất to, nhưng mà vẫn muộn. Trần vương đẩy cửa vào bên trong, vừa dừng chân giẫm lên đầy mảnh sứ nền đất.

      Dưới đất, nữ nhân mặt mũi đầy nước mắt ngã ngồi, thấy xông tới cũng bị dọa ngẩn ra, thút tha thút thít nấc lên.
      “Ơ!”

      Lưu Lễ ơ tiếng rồi cũng đứng ngốc ở cửa.

      Hình như mới vừa nghe Trần Bì Bì , người trong phòng này, là phu nhân của Liên Dụ? Phu nhân ?

      Tướng mạo của người này …

      ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm, hiếm khi bị ngăn cách bởi thân phận để nhìn cho kĩ gương mặt khóc lóc đến lấm lem kia.

      Ánh nến trong phòng mờ tối, trường sam màu xanh trúc của Liên các lão đứng ngược sáng, nhìn ra vẻ mặt thế nào.

      Lưu Lễ ngây ngốc bước đến hai bước, hỏi Phương Uyển Chi: “Đệ muội bị làm sao vậy?”

      Phương Uyển Chi lấy tay che mặt lại. Nàng còn biết làm sao? Ai là đệ muội chứ? Nàng còn là đóa hoa vàng tươi mơn mởn đấy.

      Nếu phải nghe thấy Bì Bì hét tiếng vương gia nàng chửi rồi.

      Im lặng lúng túng hết phút đồng hồ, ai mở miệng trước, bởi vì cũng chẳng biết gì, cũng vì có gì đáng . Đồng thời tình cảnh này thực rất dọa người.

      Liên Dụ vô cùng muốn, nhưng đến cùng chuyện này cũng xảy ra trong nhà , đành ung dung qua kéo Phương Uyển Chi lấm lem mặt mày rối ren đầu tóc ngồi mặt đất lên, ôm vào lòng, tay ấn đầu nàng vào ngực mình. Rồi vuốt cằm với Trần vương: “Chuyết kinh thuở ở trong núi nên hiểu quy củ, khiến ngài chê cười rồi”.

      Người ngoài nhìn vào thấy động tác hết sức dịu dàng, nhưng thực tế, bàn tay vuốt qua mái tóc đen kia vô cùng dùng sức, để cho nàng lộn xộn.

      Sau khi dứt lời, lại khoảng trầm mặc lâu, chỉ có Phương Uyển Chi giãy giụa kịch liệt, giương nanh múa vuốt muốn thoát ra.

      Chuyết kinh? Trong núi chui ra? Nàng là cây nấm chắc?

      Phương đại nương mặc dù để ý đến mấy danh tiếng ngoài thân này, nhưng nàng còn chờ gả mà, bị ngươi ta chụp mũ người có phu quân như thế sao mà chịu nổi.

      Liên Dụ tiếp: “Tình tình nàng lại tốt, nhưng cũng làm vợ chồng với ta nhiều năm. Mấy ngày trước liên tục khước từ ý tốt của vương gia, thực ra là vì…”

      cười khổ tiếng, nhìn lướt qua đống mảnh sứ rơi vãi đầy đất.

      Đáp án cần cũng biết.

      Đố phụ.

      Thấy đỉnh đầu lại có cái nón càng lớn hơn, Phương Uyển Chi giãy giụa thêm kịch liệt.

      Nhà có thê tử hung hãn, cho nạp thêm thiếp thất, lại còn gào thét kêu khóc như vậy, Lưu Lễ đúng là từng nghe qua.

      nhìn đống mảnh vụn kia cũng biết đó toàn là đồ cổ.

      Lan Khanh thích vật này như vậy, trong lòng Lưu Lễ trở nên như ban ngày.

      Lại nhìn vẻ mặt trước sau dịu dàng như của Liên Dụ, nghĩ đến vị thê tử này, chắc được sủng đến tận trời.

      Mà thực thế, mũi của Phương Uyển Chi sắp bị ép chẹp rồi.

      Nếu lúc nãy nàng giãy giụa vì chưa chồng lại bị bảo có chồng, bây giờ, nàng giãy là vì mưu sinh. Nàng cảm giác mình sắp bị nghẹt chết rồi. Dồn toàn bộ sức lực, nàng giẫm mạnh lên chân Liên Dụ cái, trong lúc hét lên đau đớn đẩy mạnh ra, lớn giọng mắng:

      “Lan Khanh! Ngươi nghĩ ưm….”

      Lời còn chưa hết, môi của nàng bị chặn lại.

      Phương Uyển Chi trừng lớn hai mắt, cảm nhận nguồn nóng từ lòng bàn chân bốc lên tận đỉnh đầu, cả khuôn mặt đều bừng đỏ.

      Cảm xúc mềm mại môi và hơi thở khác lạ ràng kích thích giác quan của nàng, khoảng cách trong gang tấc, thậm chí đến số lông mi của Lan Khanh nàng cũng đếm ràng. Đây tính là cái hôn, bởi vì đối phương chỉ mút môi nàng cái rồi rời . Đôi môi vẫn trở nên tê dại, Phương Uyển Chi được gì, toàn bộ đầu óc đều trống rỗng.

      Nàng nghe : “Ta nạp thiếp đâu, đừng làm rộn nữa”.

      Lưu Lễ vuốt vuốt ngọn tóc sau gáy, giả vờ cười ngốc.

      “A! Là ca ca suy tính chu toàn, làm khó hiền đệ rồi, hôm nay sắc trời tối, ca làm phiền nữa. Lần sau có cơ hội, bản vương làm chủ, mời đệ và đệ muội cùng dùng bữa”.

      xong, hai người nhìn nhau cười tiếng, trong lòng đều có suy tính riêng. Chỉ có Phương đại nương cứng lưng đứng yên tại chỗ, hận thể trừng cho thủng lỗ.
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 11: Cô phương sứ kình thưởng

      Phương Uyển Chi được Bì Bì đánh xe ngựa đưa về Phương phủ.

      phải là chiếc xe ngựa cũ nát của Ngọc trần phụng uyển, toa xe rất rộng, rèm cửa cũng là loại vải vóc tốt nhất.

      Nàng trừng mắt quấn quấn chiếc khăn trong tay, huyệt thái dương và khóe mắt co rút liên hồi.

      Nàng còn nhớ lúc ra khỏi cửa, Lan Khanh khoanh hai tay sau lưng, nhìn ra ánh trăng bên ngoài.

      : “Đưa nàng về, dùng xe của ta”.

      Ngay cả quay đầu nhìn cái cũng , nhạt cũng chẳng mặn.

      Phương Uyển Chi hề lên tiếng, đến khi đứng trước cửa lớn mới nhìn lướt qua nơi cửa sổ kia.

      Trong đêm tối, ánh trăng bao phủ lấy người kia có phần đáng sợ, nhất là đôi mắt phượng sáng long lanh, ngũ quan đẹp mắt như lúc ban ngày.

      Có lẽ nghĩ nàng quay đầu, bốn mắt chạm vào nhau lúc ầm tiếng đóng cửa sổ lại, giống như Phương Uyển Chi nàng chiếm tiện nghi gì của lớn lắm.

      Nàng đứng ngẩn ra khắc đồng hồ, trừng mắt rồi phất tay áo cái, tức giận : “Ông nội ngài”.

      Khó chịu ra khỏi cửa.

      Đây là cái chuyện gì chứ!!

      Sau khi Trần vương Lưu Lễ , Ngọc trần phụng uyển lại lần nữa đổi chỗ.

      Hồ Già sơn. gần kinh thành, cũng quá xa xôi. Xung quanh là nhà dân, còn có tên gọi rất dễ nghe, Vạn Lại thôn, cái tên này được khảm nạm gỗ hoa lê đặt ở đền thờ đầu thôn, nghe đâu là do tú tài duy nhất trong thôn viết cho, có tuổi đời. Chữ viết xoàng thôi, nhưng được cái là niên đại lớn.

      Lúc Liên Dụ vừa tới đây, nhìn tấm ván gỗ chằm chằm từ xuống dưới, hận thể tháo xuống mang về. Nhưng mà ngại chuyện tổ tông truyền lại gì đó với người trong thôn, rốt cục cũng từ bỏ. Mỗi khi rảnh rỗi người này nhất định xách ghế ra đó nhìn lên.

      Phương đại nương giao bạc vẽ tranh, cho nên dù muốn nhưng vẫn phải “khách tùy chủ tiện”.

      Lan Khanh chuyển địa điểm, nàng cũng phải theo.

      Từ cái hôm nàng làm vỡ đồ cổ, chờ mãi cũng nghe thấy phải đền bạc. Ngẫm nghĩ có vẻ Lan Khanh công tử hiếm khi xấu hổ, chiếm tiện nghi của nương rồi sao có thể mở miệng lừa nàng.

      quả đúng là thế, nhưng tình huống có hơi bất đồng với tưởng tượng của Phương Uyển Chi.

      Trong lòng Lan Khanh đúng là rối loạn, hoặc có thể là vô cùng sốt ruột. Nhưng mà loại sốt ruột này liên quan gì đến tình nam nữ, nhiều hơn cả, chính là có cách nào mở miệng đòi bạc cho nên mới nghẹn uất đến thế.

      Sống đến tuổi này rồi, cũng đâu thể chỉ vì nụ hôn mà thấy vui vẻ gì. Dù có ngoại hình khá trẻ tuổi, khuôn mặt có phần rành trần thế nhưng cũng sắp ba mươi.
      Hai mươi bảy tuổi.

      Với người xuất thân là công tử vương hầu mà , tuổi này tính là già, nhưng cũng thê thiếp con cái vờn quanh. Hoặc là nếu ai chưa có con, tư vị nữ nhân cũng nếm ít lần.

      Nhưng Lan Khanh công tử lại giống vậy, chẳng những chưa thử qua, mà nụ hôn với Phương Uyển Chi kia, cũng là lần đầu tiên biết sau hai bảy năm cuộc đời.

      Năm nay Bì Bì cũng hai mươi lăm, theo chủ tử vào sinh ra tử nhiều năm, cho tới bây giờ cũng thấy nữ nhân nào bên cạnh . Thời niên thiếu có lần hai người ngồi uống rượu dưới ánh trăng, : “ chưa thấy qua nam tử nào thủ nhân như ngọc như ngài vậy”.

      Liên Dụ say lờ đờ tỉnh táo liếc sang cái, những cho là nhục mà còn thấy rất vinh quang.

      Nữ nhân sao? thiếu.

      Chỉ cần nghĩ tới, chỉ cần muốn mà thôi.

      So với ánh trăng kia, tự thấy mình cũng đẹp trai hết sức, nương nhà ai mà gả cho , chắc phải che miệng vào góc cười trộm mấy chục ngày. muốn chiếm tiện nghi của ai, tuổi cứ thế lớn lên, trong lòng cũng vì nhận thức này mà liên tục tự kỉ như thế.

      Nụ hôn vài ngày trước, thực tế là cảm thấy Phương Uyển Chi chiếm tiện nghi của mình. Mặc dù vô sỉ, nhưng cũng chưa tu luyện tới mức mất nhân tính. Món đồ nàng làm vỡ xem như đền bù tổn thất, nghĩ vậy nhưng trong lòng lúc nào cũng thoải mái, lúc vẽ tranh, ánh mắt lại bất giác nhìn về phía môi nàng, có lúc bị nàng thấy được, hai người còn thoải mái đối mặt lúc, sau đó mới ra vẻ lãnh đạm tiếp tục lười biếng vẽ tranh.

      Liên Dụ dỡ tấm bình phong ngăn cách giữa hai người, cũng biết là vì sao, đại khái nghĩ, giờ thời tiết càng nóng lên, phiền hà như vậy làm gì.

      Bì Bì lại cảm giác rất lạ, trước kia mùa hè cũng nóng mà thấy gia vẽ cho nương nào như thế. Chỉ là ngoài miệng dù gì, trong lòng lại lặng lẽ quan sát, có linh cảm, sau này nhất định có chuyện náo nhiệt để xem.

      Phương Uyển Chi là người mặt ngốc, đầu khá thông minh. Đoạn đối thoại lần trước, cộng với chuyện sát thủ và vương gia viếng thăm lúc nửa đêm đều khiến nàng càng thêm hoài nghi Lan Khanh có nhân thân hề tầm thường. Người phố và vương hầu thường xuyên lui tới, có người bảo rằng chắc là vì đến giúp đỡ, người lại là do vương hầu thưởng thức kỳ tài của Lan Khanh. Nhưng nàng biết , nhất định đơn giản như vậy, có điều nàng cũng tiếp tục nghĩ nữa.

      Vẫn câu kia, dù Lan Khanh là ai, đợi đến khi bức tranh vẽ xong, hai người cũng còn gì ràng buộc. Nàng thà giả ngu, cũng muốn mình phiền toái.

      Nhưng mà điều khiến nàng bực mình là Lan Khanh lúc nào cũng liếc mắt trừng nàng, có khi còn mang ý khinh khỉnh, khiến nàng vô cùng thoải mái.

      Chuyện hôm đó, nàng là nương gia, đương nhiên là người bị hại, đòi sống đòi chết là tấm lòng bao dung rộng lớn rồi, giờ hay quá, cứ y như là do nàng đúng. Mặt mũi cũng trở nên khó chịu. Hai người giận nhau, khó chịu lại càng lúc càng lớn hơn.

      Thôn Vạn Lại náo nhiệt hơn Bắc Yến sơn, láng giềng thường xuyên hỏi nhau chút việc nhà. Hôm đó Lan Khanh vừa học được từ mới. đưa cải trắng cho heo ăn. Cả câu chuyện vốn là, cháu Vương lão gia để ý thợ rèn thôn Đông Trương Nhị Cẩu, nhưng tên kia bộ dạng xấu xí, cũng vì vài câu lọt tai mà được nương nhà kia ưu ái, thế là lén lút gặp nhau, ngay cả đứa bé cũng có. Đúng là đưa cải trắng cho heo ăn.

      đứng chân trong chân ngoài lắng nghe, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy Phương Uyển Chi đến vẽ tranh. Hôm nay nàng mặc chiếc váy dài thêu hoa gòn, bối tóc xinh xắn, vừa vừa bưng cái bát lớn múc cơm cho vào miệng, thấy nhìn sang, nàng cũng hề mất tự nhiên, còn tranh thủ lúc rảnh rỗi gật đầu như chào hỏi, tốc độ múc cơm cũng trở nên nhanh hơn.

      Vài ngày gần đây Liên Dụ cứ chọn giờ cơm để gọi nàng đến, có lúc trong nhà vừa dọn cơm ra xe của Ngọc trần phụng uyển tới rồi. Trả thù ràng như vậy càng chứng tỏ người nào đó lòng dạ hẹp hòi. Phương đại nương vốn luôn mang tâm tưởng dĩ hòa vi quý, cho nên cũng chấp nhặt với , cứ ôm thêm bát cơm vừa vừa ăn.

      Ánh mắt Liên Dụ lướt qua khóe miệng váng dầu còn dính cơm kia vòng, nhướng mày vào cửa, cảm thấy mình đúng là cây cải trắng, còn Phương Uyển Chi này giống như heo lúc nào cũng đòi ăn vậy, là hết .

      Lời này đương nhiên thể ra miệng được, Phương Uyển Chi cũng biết được tâm tư trong đầu Liên Dụ. Nếu nàng mà biết, khéo lại trận chửi bới inh đầu.
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 12: Ta có bệnh

      Ngày cứ thế vô vị trôi qua, sau kiện vỡ đồ hôm đó, hầu như Phương Uyển Chi từ chối mọi tiêu phí ở Ngọc trần phụng uyển.

      Nàng tự mang theo mấy thứ cần thiết, phòng khi khẩn cấp có thể lấy ra.

      Trong lòng Lan Khanh càng được tự nhiên, tâm trạng buồn bã vì mất nụ hôn đầu mấy ngày nay cũng ngừng lại. Quan trọng là, cũng muốn thừa nhận, trong tâm tư tự thấy, lúc Phương Uyển Chi gặp lại , đáng nhẽ nàng phải thể vài phần thẹn thùng mê luyến mới phải. Dù sao cũng đẹp mắt vậy mà.

      Nhưng mà đối phương lại thế, hai người họ càng lúc càng thêm phần tùy ý, như thể với tên keo kiệt như có khả năng vậy. Điều này làm Lan Khanh bất mãn hết sức. Trong lòng càng muốn tính kế tiêu bạc của nàng.

      Lại ngày xuân xán lạn.

      Phương đại nương ôm bát cơm thịt kho tàu tung tăng vào, thấy Bì Bì trồng trọt ở bên ngoài lên tiếng chào hỏi, quen thuộc vào trong nhà. Nàng thấy Bì Bì ra sức chớp mắt trong lòng hiểu ngay, người trong phòng kia chừng lại làm chuyện gì kì quái rồi. Trong lòng tự nhủ phải thêm phần cẩn thận, chỉ là nghĩ tới hôm nay vừa đến cửa phòng mở ra, bên trong hừng hực nóng bức khiến nàng suýt thở nổi.

      Trời xuân tháng ba, người này lại để đến ba chậu than trong nhà!!! Ba chậu than làm cho toàn bộ nhà tranh như lò bánh bao hấp.

      Đúng là chủ tâm muốn làm nàng cực khổ chết đây.

      Phương Uyển Chi nhắm mắt, hít hơi khí mát mẻ bên ngoài rồi bước nhanh vào, trừng mắt hỏi: “Ngài làm gì thế, chơi trò gì vậy?”

      Đây cũng là lần đầu tiên Phương Uyển Chi mở miệng chuyện với Lan Khanh sau nụ hôn kia.

      Lan Khanh lật lật tờ giấy Tuyên Thành như chuyện liên quan đến mình, lông mi dài thong thả rũ xuống che ánh mắt: “Ta có bệnh, sợ lạnh thôi mà!”

      Ngươi đúng là có bệnh đấy!!!

      Phương Uyển Chi trừng mắt nhìn cái rương đựng đá băng phía sau , vậy sợ nóng nữa nhỉ?

      Căn nhà tranh Lan Khanh dựng ở Vạn Lại thôn có khác so với căn nhà trước kia, tuy sân có hơn, nhưng gian phòng lại rộng rãi hơn nhiều.

      Trong túp lều có bình phong che, nhưng lại có giá gỗ hình vòng khuyên làm cửa, tạm xem như là hai gian, Lan Khanh trốn bên trong hóng mát, để lại mình Phương Uyển Chi đứng bên cửa sổ với ánh mặt trời chói chang đỉnh đầu, cộng thêm ba chậu than nóng đến đổ mồ hôi.

      Phương Uyển Chi cảm nhận từng hơi mát từ khối băng phía sau lưng tỏa ra, bàn tay đặt lên hà bao bên hông, cứ đặt lên thụt lại vài lần, như muốn lôi dao ra giết chết mới thôi.

      Lan Khanh nhìn nàng lát rồi lấy khối băng đặt lên khay gỗ.

      Ba mươi lượng khối, hai khối năm mươi lượng, giảm tám phần trăm rồi.

      Phương đại nương đen mặt nhìn, mặc kệ mồ hôi cứ thế chảy như mưa, nàng cầm bát cơm múc thìa to. Ý tứ rất ràng.

      mua! sao nào?

      Lan Khanh nháy mắt mấy cái.

      mua?

      Cũng được thôi.

      tự tay lấy dải lụa thêu hoa màu xanh tím để lên kệ gỗ gần Phương Uyển Chi nhất.

      “Đội cái này lên, vẽ cho đẹp”.

      Dường như Phương Uyển Chi phải dùng toàn bộ khí lực mới có thể giữ mình lao đến đánh chết .

      Nàng phải thừa nhận, đó là dải lụa rất đẹp, chế tác tinh xảo, giá trị cũng xa xỉ. Nhưng mà thứ này chỉ nhập thu mới dùng để khoác lên người chống lạnh. Giờ muốn nàng khoác cái này, còn là cho đẹp?
      Buông cái bát to trong tay, nàng nhìn Lan Khanh hỏi: ” Ngài cứ tính kế ta để mưu cầu danh lợi vậy sao?

      Lần trước là nụ hôn, xem như bồi thường cho hai bình sứ vỡ, giờ tự nhiên thấy hối hận là chưa đủ sao?

      Những lời này liên tục quanh quẩn bên miệng Phương Uyển Chi, cuối cùng nàng vẫn nhịn được, bởi vì Lan Khanh lên tiếng, , nàng cũng náo được. Bực bội bước tới giật dải lụa kia.

      phải là chỉ dải lụa thôi sao, lão nương liều mạng.

      Khí thế đó thô bỉ giống như lão gia muốn tính sổ, động tác lưu loát liền mạch, còn mang thêm phần oán khí. Nhưng mà mạnh mẽ như vậy, kết quả lại là…

      Giá gỗ đung đưa rồi rơi xuống.

      Bốn mặt được chạm trổ tinh xảo, bình thường vẫn hay đặt ít điểm tâm và trái cây lên đây, nhìn khá là rắn chắc, hôm nay kệ gỗ lại trống trơn, nàng vừa cầm lấy dải lụa nó rơi phịch xuống đất, nháy mắt gãy thành năm mảnh.

      Mảnh vụn tung tóe văng ra, nàng thấy Lan Khanh từ từ cầm lấy bàn tính gảy gảy.

      mặt giác minh, gỗ đàn hương, tay nghề của Cố Thu Lâm, trăm hai mươi lượng.

      Đôi mắt bồ câu của Phương Uyển Chi như muốn xuất huyết.

      Hóa ra gọi nàng đến vào giờ cơm, phải là để bán cơm trưa.

      Đưa cho nàng dải lụa, cũng phải là để bán khối băng cho nàng.

      Tất cả những thứ này, đều là vì cái giá gỗ giác minh vừa bị gãy!

      Bì Bì nhìn gian phòng mờ mịt khói rồi ngẩng mặt nhìn trời, người nào đó sao lại dùng mấy chiêu mọn triều lên nương gia như vậy, quá sức vô sỉ!!

      cũng thấy còn mặt mũi.

      Phương Uyển Chi nghiến răng nghiến lợi nhìn cái giá gỗ giác minh, trong lòng Lan Khanh cuối cùng mới thấy thoải mái. Dù với trăm hai mươi lượng chẳng bằng sợi lông trâu, nhưng mà có trăm hai mươi lượng này, lại thấy mình bị thua thiệt nhiều. Sau khi Phương Uyển Chi giận dữ ngày đó, nàng lại tiếp tục càu nhàu như thường, lại lên án lòng dạ hẹp hòi, mấy ngày sau vài chuyện bát quái trong thôn.

      vẫn đếm xỉa đến tiếp tục vẽ tranh, mặt mày lạnh lùng nửa chết nửa sống, nhưng bàn tay cầm cây bút lông động tác lại rất nhàng. Cũng biết là vì trăm hai mươi lượng kia, hay vì điều gì khác.

      Năm nay Phương Uyển Chi vừa tròn hai mươi, thấy Lan Khanh trẻ con như vậy, nàng cũng ước đoán tuổi của , có lẽ là hơn mình, hoặc là ngang bằng thôi.

      ngày nọ lúc vẽ tranh nàng mới tán gẫu: “Lan Khanh, năm nay ngài cũng hai mươi phải ?”

      Hay là hơn?

      Ngòi bút dưới tay Lan Khanh hơi dừng chút, thà : “Ta hai mươi bảy tuổi.”

      Qua vài năm nữa là ba mươi rồi.

      biết vì sao Phương Uyển Chi lại hỏi vậy, ngước mắt lên nhìn vẻ mặt khi xanh khi trắng của đối phương có chút kinh ngạc. Hai bảy tuổi trêu chọc gì nàng à, trong lòng cũng muốn đoán tâm tư của tiểu nương này, ngòi bút tiếp tục điểm thêm nét hồng hào gò má.

      Nhìn hai má hồng hào tranh, nghĩ, Phương Uyển Chi cũng xem được là xinh đẹp. Nhưng tính tình nàng lại thô quá, còn hay khóc lóc om sòm, mấy hôm trước còn thấy nàng xách băng ghế với tức phụ nhà Trương nhị gia vừa vừa chuyện. nghiêng lỗ tai sang, hình như là lại chuyện Lưu gia nương đến Câu lan viện náo loạn hồi, đánh gãy cái răng cửa của trượng phu, Phương Uyển Chi nghe mặt mày hớn hở, vẻ mặt vô cùng phong phú, có khi còn hứng phấn hơn khi ngồi nghe hát.

      Chắc chắn lúc nàng ba mươi tuổi sa ngã với đám phụ nhân trùm đầu chuyện bát quái đường.

      Suy nghĩ như thế Lan Khanh lại bất giác nhìn Phương Uyển Chi thêm vài lần.

      Ừm, mặt mày rất sinh động, da mềm mại như thể nhéo ra được nước.
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 13: Đại tráng và Vương Thủ Tài

      Ngày xuân mưa cũng nhiều hơn, lúc Phương Uyển Chi mang ô giấy đến Ngọc trần phụng uyển, Lan Khanh hai mươi bảy tuổi ngồi xổm bên góc tường nhà mình nhìn chăm chú vật gì đó.

      Hôm nay mặc bộ thường phục màu đỏ thẫm, chất liệu cũng tầm thường, chiếc ô giấy dù che nửa người , khiến nhìn qua cứ như cây nấm mọc mình đơn độc. Vạt dưới thường phục vì cuộn lên nên bị dính nước mưa, ướt nhẹp, còn bám nhiều bùn đất, có lẽ ngồi xổm lúc lâu.

      Nàng bước chân tới, từ cao nhìn xuống, nghĩ nghĩ rồi : “Hôm nay chưa uống thuốc à?”

      đến thế mà người kia cũng lên tiếng. Tuy bình thường Lan Khanh ít khi chuyện, nhưng mở miệng cực kì mạnh mồm, đa phần đều khiến nàng á khẩu.

      Lan Khanh thấy mũi hài vải gấm trước mặt, liền dời cái ô về phía sau, gương mặt tuấn tú như bạch ngọc lộ ra.

      “Phương Uyển Chi xem này, con mèo .”

      đưa tay chỉ, như thể sợ hù đến nó, chỉ cái rồi rụt tay về.

      Phương đại nương nhìn theo hướng ngón tay, cũng ngồi xổm xuống, vừa vặn chạm vào mắt của con mèo lấm lem bụi đất. Mèo lông xám trắng xen nhau, nhìn rất xinh. Đặc biệt nhất là, nửa mặt là màu xám tro, cái cổ và bốn chân cũng có vòng lông màu xám, hai chân trước đứng thẳng, ngồi xổm cạnh tường. Đôi mắt nó lại hề thân thiện, mắt híp lại, như thể bề nhìn từ cao xuống.

      Phương đại nương cũng phải cực thích các động vật lông dài, nhưng cũng phải ghét. Nàng nhìn thoáng qua rồi đứng dậy, giục Lan Khanh: “ vào phòng à?”

      Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, cứ ngồi ngửa người dưới mưa vậy, khéo ngã bệnh mất.

      Lan Khanh thấy Phương Uyển Chi thể cảm nhận được đáng của con mèo này như mình, nên phất tay: “ vào trước ”.

      Nghĩa là còn muốn tiếp tục che mưa cho nó. Bàn tay cứ rục rịch thăm dò, muốn mang con mèo đó vào nhà, đương nhiên cũng muốn ngồi xổm ở chân tường như vậy, có ngốc đâu.

      Ngón tay vừa duỗi qua liền bị con mèo híp mắt vươn móng vụt cho cái. Động tác rất chậm, nên mới bị con vật ngày đánh cho như thế.

      Thanh Liễu của Phương đại nương cũng thích nuôi mèo, biết loài này giống chó, nó lúc nào cũng có vẻ cao ngạo hơn. câu này xong tự nhiên lại thấy giống tính tình Lan Khanh kinh khủng.

      Nàng muốn chịu mưa, thấy bộ dạng Lan Khanh ngu đần như vậy có chút dở khóc dở cười, lại nhìn cái tên lấp ló ở góc tường kia. Đồ súc sinh này, còn dám lên mặt như vậy. Nàng đưa tay túm lấy cái ót con mèo rồi nhấc lên.

      Sau giờ ngọ mưa như trút nước, Phương Uyển Chi mang theo con mèo, và nối gót là ánh mắt vừa kinh ngạc vừa kính nể của Lan Khanh công tử, uy phong lẫm việt bước vào nhà.

      Con mèo có lẽ ban đầu còn sợ hãi, nghĩ người này lại dám khiêu khích quyền uy của nó như thế, vừa vào phòng nó lại giương nanh múa vuốt.

      Lan Khanh nhìn con mèo xù lông kêu loạn xị kia, tấm tắc, Phương Uyển Chi trâu bò quá.

      cũng muốn bắt, mà lại sợ mèo cào.

      Lúc ban đầu, Phương Uyển Chi cảm thấy Lan Khanh chắc là nhất thời mới mẻ, đến khi mưa tạnh đưa mèo .

      Bởi vì theo suy nghĩ của nàng, lần Bì Bì lại rối đến mức loạn thất bát tao, sao còn đủ sức nuôi thêm con mèo nữa.

      Lúc gần đây nhất Bì Bì ở Ngọc trần phụng uyển, biết là làm gì. có Bì Bì chăm sóc, nháy mắt Lan Khanh thành đứa trẻ người trông nom, nàng còn thấy ôm thùng lớn quần áo bẩn chồng chất đưa về phủ.

      Lan Khanh là người thích sạch , nhưng nếu cứ thế mình sống qua ngày, chắc chắn là sống nổi.

      Nàng cũng từng nhìn thấy thả quả trứng gà sống vào nồi rồi đậy nắp lên, sau đó nhóm lửa mà cứ thế vào nhà chờ ăn. Giống như quả trứng chỉ cần dùng nắp đậy cũng có thể chín được vậy.

      Ngày đầu tiên Bì Bì , Lan Khanh liên tục ngồi giường chờ, thấy đến giờ chạy tới gian bếp, cầm trứng gà ra đập phá hồi.

      Phương Uyển Chi nhìn thấy vậy mang bát cơm còn đồ ăn thừa bán cho Lan Khanh với giá cao.

      Có lẽ đói bụng quá, hề ghét bỏ mà cầm lấy ăn sạch .

      Đến khi ăn tới hạt cơm cuối cùng, mặt hai người mới thoáng được tự nhiên.
      đổi chén, ngay cả đũa cũng .

      “Đồ ăn có hơi mặn…”

      Lan Khanh lúng túng ra câu như thế.

      “À, có chút chút”.

      Phương Uyển Chi cũng đáp lời, sau đó bốn mắt nhìn nhau rồi cứng đờ bỏ về vị trí của mỗi người, làm bộ như có chuyện gì xảy ra, nhưng mặt lại phiếm hồng.

      Sang ngày thứ hai Lan Khanh có bà tử chuyên đưa cơm.

      Hình như thích dùng nha hoàn, nếu phải Bì Bì ở bên là bà tử. Giường chiếu tự gấp cũng thẳng thớm, giờ thèm xếp chăn nữa, cả giường lộn xộn rối tung, nhìn cực kì buồn cười.

      Lan Khanh nếu muốn nuôi mèo, Phương Uyển Chi thấy đây đúng là chuyện cực kì hoang đường.

      Nhưng lại thực lòng muốn nuôi, hơn nữa còn hầu hạ như đại gia chính hiệu.

      Trong túp lều sực nức mùi cá, meo meo đại chân ngay cả ngủ cũng phải ở trong cái ổ bằng ván ghép thượng hạng, giỏ xách cũng là vật liệu từ Tô Châu, vô cùng mềm mại. Đáng tiếc là theo phong cách của Lan Khanh, phô trương nhưng lại chỉnh tề.

      Từ sau khi con mèo vào đây, Lan Khanh đặt cho nó tên là Vương Thủ Tài, rất phù hợp với phong cách trước sau như của .

      Chỉ là vì sao lại họ Vương, Phương Uyển Chi vẫn lý giải được.

      Cách đối xử với Vương Thủ Tài như là nuôi con trai vậy, nàng vẫn nghĩ đặt cho nó họ Lan.

      Hơn nữa, mèo lang thang đời này nhiều như vậy, Lan Khanh còn muốn thương cảm, sao lại có tình chung thủy với con mèo như thế.

      Vương Thủ Tài gần đây mới nguyện ý để cho Lan Khanh ôm, thế nên tâm tình có vẻ rất tốt, cũng bằng lòng chia sẻ với Phương Uyển Chi. ngồi xuống mép giường, kéo ngăn kéo, lấy ra con cọp bằng cỡ bàn tay bằng vải bố.

      nhìn xem, Vương Thủ Tài giống nó ?”

      , tay nghề phải là tốt, nhìn cũng biết, người làm ra con cọp này nữ công cũng khá gà mờ, giỏi bằng Phương Uyển Chi.

      Vải màu xám trắng, quả nhiên có phần giống với Vương Thủ Tài, nhất là màu xám mặt kia, vị trí cũng giống nhau như đúc. Chỉ là sao liền lành lại may con cọp giống như mèo vậy, cũng có gì phải mang ra tán dương đâu.

      Vải dệt cũ, nguyên liệu cũng rất bình thường, nơi đầu hổ màu sắc hơi sẫm , có vẻ được vuốt ve rất nhiều năm.

      Phương Uyển Chi nhìn con cọp của Lan Khanh hồi, thứ này rất có thể là vật thích bên gối của , tối nào cũng ôm ngủ cũng nên.

      Trong lòng nàng lại càng nghi vấn, hai bảy tuổi à, sao mặt mày lại ngơ như thế. Đúng là hù dọa nàng mà.

      Lan Khanh chỉ chữ vương đầu con hổ, : “Vương Đại Tráng họ Vương, Vương Thủ Tài giống như đệ đệ của nó vậy, đương nhiên cũng phải họ Vương rồi”.

      Phương Uyển Chi ấp úng nhìn Vương Đại Tráng trước mặt, nhìn cách nào cũng biết đây là mèo hay hổ.

      “Tên này là do ngài đặt sao?”

      Bì BÌ mới phải gọi là Đại Tráng.

      Lan Khanh cúi đầu vuốt ve sống lưng của Vương Đại Tráng.

      “Là nương ta đặt, bà con cọp này đặt tên như vậy mới nghe văn vẻ”.
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 14: Nữ tử có chồng có thể làm gì?

      Phương Uyển Chi nghĩ, con cọp này chắc là do nương của làm ra. Nàng định khen khả năng thêu thùa của lão phu nhân, nhưng lại thể dối lòng nên đành lảng sang chuyện khác. Nàng nghĩ thấy vị phu nhân này cũng đáng , liền cười : “Ngài mang Vương Thủ Tài đến cho nương ngài xem, bọn nó lớn lên giống nhau đấy”.

      Bàn tay của Lan Khanh vẫn ngừng lại, ôm con cọp tung lên hai cái: “Ừ, nên mang đến cho nương xem”. Rồi nữa.

      Phương Uyển Chi nghĩ muốn đề cập đến người nhà với nàng, nên cũng cười hỏi nữa.

      Nàng biết là, có ngày trong tương lai, Vương Thủ Tài đúng là xuất trước mặt lão phu nhân, ngực còn đeo đóa hoa hồng rất đẹp. Nàng và , ôm Vương Đại Tráng, quỳ trước phần mộ của lão phu nhân, chuyện cả buổi chiều.

      Đến khi đó nàng mới biết được, trước lúc qua đời lão phu nhân mới cố gắng làm xong con cọp này. Bà muốn để lại món đồ chơi cho con trai, bà còn : “Dụ Nhi, con cọp này là độc nhất vô nhị, tương lai con cũng tìm được nương tử độc nhất”.

      Sau buổi trưa ấy, Liên Dụ chín tuổi ôm con cọp độc nhất vô nhị, lẳng lặng tiễn nương hết đoạn đường cuối cùng. Giờ lúc hai mươi bảy tuổi, gặp được Vương Thủ Tài độc nhất vô nhị, cho nên mới vô cùng vui vẻ, giống như đồ vật nương đưa cho sống lại vậy, muốn nuôi nó, như món quà của nương gửi về. Cũng ở tuổi đó, gặp được Phương Uyển Chi độc nhất vô nhị, ràng buộc rất nhiều năm, cũng là món quà khác được ông trời ban cho.

      Đương nhiên đó là chuyện về sau.

      Còn Vương Thủ Tài bây giờ, lúc chưa vào cửa kiêu ngạo là vậy, giờ vào nhà được Lan Khanh chiều chuộng lại càng phát tướng ra.

      Móng mèo dài quá, lại hay cào mấy món đồ gỗ quý hiếm. cho nên Lan Khanh định cắt . Mỗi lúc như thế con mèo lại nước mắt đầy mặt làm đau lòng cách nào cắt được, cuối cùng phải đổi mọi thứ trong phòng thành đồ bình thường. Ngày ngày nhìn đống vết cào cắt của lão ta, chỉ có thể thở dài.

      Mỗi khi gặp, Phương Uyển Chi nhịn được mà cười trộm. Cảm giác có thêm Vương Thủ Tài cũng rất tốt, khiến cho bản tính kiêu căng của người kia bớt nhiều. Lúc vẽ tranh, nhìn Lan Khanh bị khinh bỉ cũng trở thành chuyện vui còn hấp dẫn hơn cả nghe bát quái.

      Chỉ là gần đây bề bộn nhiều việc, lâu phái xe đến đón nàng qua.

      Đại Yển được ba mươi hai năm, chiến tranh với Lưu Cầu lại khai hỏa lần nữa.

      Ba lần bị man di xấm chiến cửa khẩu, cảnh hoang tàn khắp nơi, dưới cơn thịnh nộ Lưu Nguyên Đế triệu hồi lão tướng Nhạc Thâm đóng ở ngoại thành, chuẩn bị lương thảo và quân nhu để mang binh đánh thẳng vào cứ điểm ở biên quan của Lưu Cầu.

      cuộc đại chiến, khói thuốc súng ngập tràn. Trong triều quan viên cũng vì trận chiến này mà run sợ quan sát thế cục, với gương mặt già nua của Lưu Nguyên Đế cũng có nhiều dự đoán. Mấy bên ai dám động, chỉ sợ ngày nào đó tâm trạng hoàng đế tốt lại bị lôi ra xét hỏi, được còn mất.

      Liên Dụ đương nhiên là sợ bị tra hỏi, nhưng lúc này cũng thiếu mấy lão học giả hay giở giọng với , láu cá như hồ ly.

      là văn thần, nhưng từng ra chiến trường, cũng từng mang binh, chỉ là bộ dạng sinh nho sinh khí, khiến cho rất nhiều người quên trận chiến dưới dãy núi với man di ba năm trước đẹp đến mức nào.

      Nhạc Thâm là lão tướng, nhưng lại hề kiêu ngạo, tuy lớn hơn Liên Dụ năm tuổi nhưng rất muốn nghe ý kiến của .

      Trước khi nhận phương trận đồ do Liên Dụ đưa, chiến vừa bắt đầu liên tục nghe tin chiến thắng.

      thư gửi hoàng đế, cũng trung thực tấu rằng, sở dĩ trận chiến này có thể đánh được thuận buồm xuôi gió như thế, hoàn toàn là nhờ vào diệu kế của Liên thượng thư và các tướng sĩ dũng. Xem sớ xong, Lưu Nguyên Đế lòng như nở hoa, lúc lâm triều lại vỗ đùi tán dương Liên Dụ phen, còn ban thưởng chiếc áo mãng bào màu xanh đen và hoàng mã quái.

      Liên các lão mặt mày non nớt, mặc bộ áo mãng bào vào càng thêm đẹp đẽ quý phái.

      Nhưng thấy bộ đồ này chẳng ra cái gì cả, quanh mình toàn tiếng tán dương ầm ầm ĩ ĩ, xã giao cũng tầng tầng lớp lớp.

      Từ trước đến nay cự tuyệt những thứ xã giao này, thứ nhất, làm quan kị nhất là mình đơn độc, tán thành cũng được, ủng hộ cũng tốt, nhưng loại tiệc này thể từ chối quá nhiều. Thứ hai, ít khi kiêng đồ ăn, cũng thích xem náo nhiêt, nhìn mấy khuôn mặt nịnh nọt cũng thành thói quen.

      Nhìn chung Liên các lão gần nửa đời làm quan, mười bảy tuổi đậu trạng nguyên, hai mươi hai làm thị lang, hai mươi bảy tuổi làm thượng thư. Tính tình cực kì thích hợp với chốn quan trường, láu cá, giảo hoạt, lại có thủ đoạn. Nhiều đại thần trong triều lăn lộn hơn ba mươi năm cũng tính kế được bằng .

      Dân chúng lại cảm thấy quan tốt phải thanh liêm. Trong mắt họ Liên Dụ phải là người quan tốt cho lắm. Có lúc vừa trừng trị tham quan, xoay mặt lại tính kế thanh quan, hay ví như mấy ngày trước vừa che cho Trần vương đuổi lão tướng Tăng Giai , dù đưa thêm bạc nhưng người dân cũng nghĩ đó chỉ là mèo khóc chuột.

      Liên Dụ lại thèm để ý những chuyện này.

      Tựa như dù làm nhiều việc, người ngoài tán thưởng cũng tách khỏi bối cảnh dòng dõi khó lường của .
      Người ta có cha tốt, có ông nội được phong vương, dù có bản lãnh cũng có thể ngồi vào vị trí kia.

      Rất nhiều người đều trào phúng như vậy.

      Đối với chuyện này Liên các lão chưa bao giờ thấy giận, thèm để ý đến chuyện này, thậm chí còn thấy, cách đánh giá này khá phù hợp với khí chất của .

      Làm quan, sai phải đúng hai.

      Làm người, xoàng thôi là đủ.

      Về phần ngươi có quen với nó , có bản lĩnh giết được rồi tiếp.

      Hai tháng mệt mỏi liên tiếp, cuối cùng cũng vì tờ sớ của Nhạc Thâm mà trời có thêm chút nắng. Triều thần mấy ngày nay nhìn thánh thượng tươi cười mà ai cũng thở phào nhõm.

      Trong bữa tiệc mời khách, mấy vị quan quen ăn sơn trân hải vị hằng ngày nâng ly cạn chẹn uống nhiều hơn bình thường. Làm Liên các lão được sủng ái bậc nhất cũng bị họ chuốc nhiều hơn vài chén.

      Rượu quá tam tuần, lười biếng rời chỗ. Lúc đường lớn, nhìn thấy tiểu thương thu dọn đồ đạc về nhà, tự nhiên lại thấy có phần tịch mịch.

      Đó là quán vằn thắn lớn , ông chủ là tiểu tử hơn hai mươi, dung mạo bình thường, da nắng nhiều bị phơi thành màu đồng khỏe mạnh.

      Liên Dụ vươn năm ngón tay ra nhìn kĩ, trắng quá, oai hùng bằng tiểu ca kia. Nhưng tự nhận là mình đẹp hơn nhiều.

      Phụ nhân của tiểu ca kia cũng tới, mặc vải áo thô, cũng phải người xinh xắn gì, miệng liên tục cằn nhằn. Đại khái là , trễ rồi còn ở đường, đêm gió lạnh, ốm ra nàng hầu hạ đâu, thế nhưng vẫn khoác cho cái áo dày.

      Tiểu ca cười híp mắt nghe nàng càu nhàu, sau đó dọn đồ vào trong xe, ôm phụ nhân của mình rời .

      Liên Dụ đại nhân chán nản nhìn, cũng thấy mình rất nhàm chán. Nhìn người ta xa lại hiếm khi có cảm giác thương xuân thu buồn.

      Phụ nhân có thể làm gì đây?

      thầm, cảm giác hôm nay mình uống hơi nhiều. hiểu sao trong lòng có chút xôn xao, chân đến cửa nhà lại chút nghĩ ngợi mà thẳng.

      chuyện với đàn ông có gì mà tốt.

      tự phì mình tiếng, lảo đảo về phía trước, phương hướng.

      Bên tai văng vẳng tiếng Phương Uyển Chi từng với , tam nương nhà Lưu nhị gia gả ra ngoài, người kia là thợ may, có thể may cho nàng rất nhiều xiêm y đẹp mắt.

      khinh thường mấy lời này, làm quan đây này, có rất nhiều tiền, nhưng lại có nương tử đấy.

      Nghĩ hồi, Liên các lão bất mãn nhíu mày. Trong đầu ra hình ảnh Phương Uyển Chi giúp xếp chăn màn, trả cho nàng hai lượng bạc, vì muốn đệm chăn giường mình lộn xộn như thế.

      Về phần tại sao để bà tử trong phủ giúp dọn dẹp, cũng muốn nghĩ.

      Hôm đó, sau giờ ngọ, mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, rơi người Phương Uyển Chi, giống như phủ lên vầng sáng rất mỏng. nghiêng đầu nhìn nàng, vừa vặn trông thấy cần cổ lộ ra, mái tóc dài rũ xuống.

      Liên Dụ tự nhận mình phải quân tử gì, nhưng chưa từng qua lại với nương nào cả. Trộm nhìn thấy cần cổ trắng như tuyết kia, dù bị phát , nhưng chính cũng thấy ngượng ngụng.

      Ho tiếng rồi quay đầu chỗ khác, trong lòng đều là bộ dạng hiếm lúc hiền lành của Phương Uyển Chi.
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :