1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thượng Thư Đại Nhân, Biến - Tô Áng ( 64c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 5

      Thượng thư đại nhân, biến!



      Ở Thượng kinh, so ra an nhàn bằng trấn bên, dù sao cũng là dưới mí mắt quân chủ, chuyện gì cũng trở nên vô cùng khó đoán.

      Hôm nay lâm triều, Lưu Nguyên Đế vẻ mặt trầm ném chiến thư khẩn từ tám trăm dặm lên trước long án, phát ra tiếng động vô cùng lớn.

      Thiên hạ ngày nay chia làm ba phần, Đột Quyết thường xuyên phái binh đánh lén các thành huyện ở biên quan, tuy rằng chút đất đó là gì so với bản đồ rộng lớn của Đại Yển, nhưng nếu liên tục như vậy, trừ tận gốc, hậu họa khôn lường.

      Trước đó lâu, Lộc Xương Hầu Nhạc Thâm biên thành, trận đầu báo về thắng lợi, lòng dân mừng rỡ.

      So sánh với người con trai khác của Lưu Nguyên đế cũng vừa đến biên giới để nghênh chiến là Tam hoàng tử Lưu Lễ lại liên tiếp bị đánh lui, nếu phải Trần lão tướng cao tay, chỉ sợ mất mạng lúc nào biết chừng.

      Lưu Nguyên giận dữ, cũng là vì chuyện này mà bùng nổ.

      “Đồ vô dụng! Ai bảo ngươi để ý chiến cuộc, đánh ngựa lên phía bắc làm gì? Nếu phải Trần Trực đến kịp lúc, thể diện của Đại Yển ta đều bị ngươi làm mất hết!!”

      ràng đối phương giả vờ bại trận, thế mà cái tên hồ đồ này lại nhìn ra manh mối, cứ thế đuổi thẳng đến bên trong Lưu Cầu, suýt mất mạng. Toàn quân mười lăm vạn tướng sĩ cũng chết hết bảy vạn, ngay cả Lưu Lễ cũng bị gãy tay trở về. Là con em hoàng thất, chuyện này khác nào tát thẳng vào mặt Lưu Nguyên đế, dân chúng cũng đồn đại ầm ầm phố thị.

      Trong điện, hạ thần dám lên tiếng, ai cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm nghe lão tử giáo huấn con trai.

      Nhưng mà Lưu Nguyên đế lại hết giận, tiếp tục soi tìm lỗi, Trương Tư Trung bị điểm danh, thượng tướng quân Diêu Vĩ Thành cùng với Binh bộ thượng thư Tả Dương và mười mấy quan viên cũng bị gọi lên.

      “Các ngươi xem, đối với chuyện này, nên giải quyết thế nào?”

      Biện pháp? Cái này ai mà dám lên tiếng?

      Từ xưa đến nay cha khiển trách con trai, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Trong lúc mấu chốt này, hạ thần nào dám nghĩ kế sách, cũng thể lấy lòng cả hai bên. Còn nữa, đừng có tưởng trong cơn thịnh nộ Lưu Nguyên Đế thuận miệng điểm danh mấy người này cách vô cớ, biết bên trong còn cất giấu điều gì đâu.

      Trong số đó, thượng tướng quân Diêu Vĩ Thành và Binh bộ Thượng thư Tả Dương đều là khách quen của quý phủ Lưu Lễ, Lễ bộ Thượng thư Tiêu Diễn và Dư Hoài Chuẩn là người của Nhị hoàng tử Lưu Đệ, người còn lại là Trương Tư Trung thuộc phe cánh con trai trưởng của hoàng hậu Lưu Lăng. Các hoàng tử lôi kéo quan lại về phe cánh vốn cũng phải tiền lệ ở các triều đại trước. Bây giờ hoàng thượng lại muốn thăm dò, ai cũng dám có ý kiến.

      Thừa tướng Trương Tư Trung khó xử tắc luỡi, dám mở miệng đáp lại, đành phải tránh nặng tìm :

      “Thần cho rằng, chuyện này Tam hoàng tử tuy là có sai lầm, nhưng cũng vì Đại Yển ta mà vào sinh ra tử, còn mang thương tích. Thần vạn cầu xin Thánh thượng xem xét tuổi Tam hoàng tử vẫn còn quá trẻ, xử lý nương tay.”

      Tính là cầu xin, nhưng cũng giống như chưa .

      Vừa tốt cho Lưu Lễ, lại giả bộ ngoan ngoãn trước mặt Lưu Nguyên Đế.

      Mấy người dưới vừa nghe lão già này giở giọng, cũng vội vàng học theo vài câu.

      “Cầu xin Thánh thượng nương tay.”

      Quan lại thành đương nhiên sống lâu hơn người thành . Nhưng ở nơi quan trường này, chuyện gì cũng phải xem ý tứ cấp , người kia tâm tình tốt mọi chuyện cho qua, còn nếu chuyện gì cũng đừng nghĩ tới.

      Hôm nay tâm tình Lưu Nguyên đế đương nhiên là tốt, ông cười lạnh tiếng.

      “Trẫm cũng biết, lương thực Đại Yển lại nuôi ra được đám người như các ngươi đấy, các ngươi ăn cơm quan đủ rồi, giờ muốn cáo lão hồi hương phải ?!!!”

      Câu sau giọng bỗng cao lên, hù dọa chúng hạ thần tuôn mồ hôi lạnh.

      Gần vua như gần cọp, sai câu mất mạng mất đầu. Những lúc nhiều sai nhiều như vậy, ai dám lên tiếng?

      Lưu Nguyên Đế đảo mắt qua lượt, mắt rồng nhìn thấy hộ bộ thượng thư Liên Dụ ngáp cái. Thần sắc vô cùng mệt mỏi, ràng là còn chưa tỉnh ngủ. Hoàng thượng tức mà biết sao, ông hét: “Liên Dụ, ngươi xem, chuyện như vậy phải xử lý như thế nào?!”

      Liên Dụ nghe vậy dụi dụi con mắt, sửa sang quần áo rồi bước ra. Đưa tay chỉnh lại cái mũ cánh chuồn bị lệch, đúng quy đúng củ quỳ xuống đất.

      “Thần cho rằng, phải phạt.”

      Chỉ câu hời hợt, trong nháy mắt, cả đám ồ lên.

      Mấy lời muốn sống này mà cũng dám ?

      Trần vương Lưu Lễ liếc mắt nhìn , Lưu Nguyên Đế cũng biến sắc:

      “Ồ? Theo ái khanh , phải trừng phạt thế nào?”

      “Thần cho rằng, cần phải trục xuất phó tướng Tăng Giai ra khỏi kinh thành, an ủi bảy vạn tướng sĩ vô tội bỏ mạng vì Đại Yển ta.”

      Trừng phạt Tăng Giai?

      Đây là kết quả mà tất cả mọi người nghĩ tới.

      Liên Dụ : “Trần vương tuổi còn trẻ, lại là lần đầu tiên lãnh binh đánh trận, tuy thân là chủ tướng, phó tướng phải khuyên can cũng là điều cần thiết. Tăng phó tướng là cựu thần, hành quân bày trận đều là cao thủ, thế nhưng cũng nhìn ra kế của quân địch, bỏ mặc Tam hoàng tử rơi vào bẫy, ràng là làm tròn trách nhiệm. Bởi vậy, thần thỉnh Thánh thượng, trừng phạt Tăng Giai!”

      Đối với việc trừng phạt Tam hoàng tử Lưu Lễ, lại tới chữ.

      Trong lòng những người ở đây đều hiểu, hành quân đánh trận, chủ tướng và phó tướng đương nhiên phải cùng tính toán. Nhưng Tăng Giai chỉ là võ tướng tam phẩm, làm sao dám ngăn cản hoàng tử, dám đắc tội sao? Lời này mà truyền ra, đừng Tăng Giai, ngay cả dân chúng cũng đều hiểu được, ràng là cho Trần vương Lưu Lễ bậc thềm mà xuống.

      Quan lại cũng lên tiếng, ai dám hùa theo, tất cả đều nghiêm túc quỳ gối nền điện Tuyên Đức trơn bóng, lặng lẽ quan sát ý tứ của Thánh thượng.

      Mắt thấy vẻ mặt Lưu Nguyên Đế có phần buông lỏng.

      “Liên ái khanh cũng có vài phần đạo lý.”

      Đây là đưa đúng chủ ý rồi.

      Hạ thần ở đây cuối cùng cũng phát giác ra manh mối.

      Trần vương Lưu Lễ bị đánh bại, người phố bàn tán xôn xao bốn phía, Thánh thượng có ý kiến với chuyện này, cũng có dặn dò.

      Nhưng mà bọn họ nghĩ tới là, dù con trai có vô liêm sỉ, đó cũng là con của mình. Lại thêm mẫu phi của Lưu Lễ Viện quý nhân được sủng ái, Lưu Lễ gãy tay trở về, giờ còn bị khiển trách, chẳng lẽ là hủy Vương tước hay sao?

      Hiển nhiên, Lưu Nguyên Đế coi trọng đứa con trai này, nếu cũng chuẩn cho xuất chiến.
      ràng là, xử Tăng Giai cũng là chủ ý của ông.Nhưng nếu lời này từ trong miệng Lưu Nguyên Đế ra, đương nhiên khiến lòng dân phẫn nộ, ông nuông chiều thân tử.

      Còn nếu là đại thần thượng thư , Thánh thượng bất đắc dĩ lựa chọn thuyết pháp đó.

      Liên Dụ tủm tỉm cười nhìn thừa tướng Trương Tư Trung: “Trương đại nhân tất nhiên cũng nghĩ như vậy đúng ? Tả đại nhân, Tần đại nhân, từ trước đến nay có giao hảo với phó tướng, cho nên hẳn là nỡ ra”.

      cái mũ lớn chụp xuống, lão già kia còn có thể cái gì?

      “Chúng thần đồng ý.”

      Trong lòng lại hận Liên Dụ đến mức nghiến răng. Nhân tình là cho mình, lại còn túm lưng mình lại.

      Nhưng mà bất mãn bất mãn, giận cũng thể bộc phát được. Liên Dụ là tôn tử của Liên Trình Viễn, người được tiên đế đích thân phong vương, tuy Liên Trình Viễn làm thừa tướng vất vả chín năm lâu ngày thành bệnh, nhưng ông vẫn sở hữu đất phong binh quyền, lại phải đèn cạn dầu. Họ cũng ngốc mà đắc tội với Liên Dụ, huống chi, Thánh thượng còn liên tục coi trọng .

      Tăng Giai bị tước mũ cánh chuồn, ngày mang theo nhà lớn hồi hương, cả triều đại thần nào tiễn.

      Thứ nhất là tránh hiềm nghi, thứ hai là muốn dính nước miếng của dân chúng.

      Tam hoàng tử Lưu Lễ bị cấm túc ba tháng, ở nhà sao chép kinh văn, thế mà vẫn có ít quyền thần chạy tới thăm.

      đường cái nhộn nhịp, chiếc xe ngựa cũ rách, kèn kẹt mang theo hai rương hành lí nặng nề, mặt đất hằn lên hai hàng vết xe.

      Dân chúng kinh ngạc đứng nhìn, trong lòng ai cũng hiểu, trận chiến Lưu Cầu ấy triều đình lấy Tăng Giai để chặn miệng. Vị này vì triều đình vào sinh ra tử ba mươi năm, cuối cùng cũng chỉ còn với mái đầu hoa râm và đỉnh đầu ô cát, thế đạo ngu ngốc là thế.

      đường lớn, họ thấy chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại cạnh bên, nam tử trẻ tuổi mặc triều phục màu tím từ trong kiệu bước ra, hai tay đưa hộp gỗ cho Tăng Giai, khẽ gì đó rồi chắp tay lại, khom người hành đại lễ.

      Đó là tôn trọng với trưởng giả.

      Đối phương được tôi tớ che dù, bọn họ cũng thấy được tướng mạo người kia, chỉ thấy Tăng đại nhân rưng rưng nắm chặt lấy tay .

      Quần áo tung bay, xe ngựa Tăng phủ lại lần nữa lên đường, trong đám người châu đầu ghé tai nhau, đột nhiên có người thấp giọng :

      “Là Liên Dụ! Sao lại có thể đến đưa Tăng phó tướng? Lúc trước phải là và mấy đại nhân trong triều dâng sớ xin định tội sao?”

      “Mèo khóc chuột thôi.”

      “Đúng thế.”

      Phương Uyển Chi bị đám người đông đúc ngăn lại, vốn chỉ định ra đường mua son phấn cũng suýt nữa bị chen lấn đến bò ra đất.

      Nàng giơ cao hai hộp phấn son hỏi tiểu ca bên cạnh.

      “Liên Dụ là ai vậy? Nhị phẩm quan văn phải cũng mặc như thế sao?”

      Sao nhìn ra ai với ai đây?

      Tiểu ca quay đầu lại nhìn nàng kỳ quái.

      thấy dáng vẻ vị công tử trẻ tuổi kia à? Trong triều ai trẻ tuổi hơn đâu. Người ta gia thế bối cảnh tốt, hai mươi bảy tuổi làm hộ bộ thượng thư rồi”.

      chậc chậc hai cái, thêm gì nữa.

      Dù sao nghị luận chuyện quan viên triều đình, tốt nhất cũng phải đóng kín cửa hẵng .

      Phương Uyển Chi khỏi nhìn về phía cỗ kiệu kia, tìm ra cái bóng của Liên đại nhân kia đâu, chỉ là sao tự dưng thấy bóng lưng gã sai vặt bên kiệu có phần quen mắt.

      Sao lại giống Bì Bì ở Lan gia keo kiệt vậy nhỉ?

      tới đây, lâu rồi Lan Khanh gọi nàng tới vẽ tranh.

      Nghĩ như vậy lại thấy mình hoang đường, Phương Uyển Chi cười lắc đầu rồi bỏ .

      ai hay biết, sau khi tiễn Tăng Giai , người nam tử trong kiệu liên tục cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống trơn.

      đưa cho Tăng Giai ba vạn lượng bạc, đủ để ông dùng khi hồi hương dưỡng lão.

      kính nể tư thái hùng của ông, bây giờ thời cuộc như vậy, để Tăng Giai rời khỏi kinh mới là lựa chọn tốt nhất.

      Gã sai vặt bên cạnh nhìn xuyên qua tấm rèm cửa.

      “Gia, ngài yên tâm , có chút bạc này, Tăng phó tướng phải chịu khổ”.

      ngẩng đầu nhìn cậu ta cái, chau mày.

      “Nếu như giờ ta đuổi theo, mới rồi đưa nhiều bạc quá, bảo đưa lại ta năm ngàn lượng có được nhỉ?

      đường lớn dài rộng thênh thang, mọi người chỉ nhìn thấy chiếc kiệu quan chao đảo thoáng qua, vài câu hội thoại đầy đủ truyền ra.

      “Gia, mặt dày như vậy, là vốn dĩ sinh ra có hay là nhặt dưới đất lên dùng thế”.

      “…”

      “Gia, lần sau chúng ta cần ra phố nữa đâu”.

      “Tại sao?”

      “Ta nghe tiếng bọn họ mắng gia đấy.”

      “Ồ.”

      Mặc kệ nó, thích sao thế.

      vốn cũng phải dạng quan tốt lành gì.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 6: Con khỉ vớt trăng

      Thượng thư đại nhân, biến!

      Mưa xuân quý như dầu, vài trận mưa lớn đổ xuống, đất trời như bức tranh được gột rửa hong khô, vạn vật thức tỉnh, cỏ xanh mơn mởn vươn mình đón ánh mặt trời rực rỡ.

      Phương Uyển Chi nhìn quanh khắp ngọn núi Bắc Yến đầy những hoa sơn chi, ngay cả y phục cũng vương mùi hương ngọt ngào say lòng người đó.

      Đây cũng là lần đầu tiên nàng cảm thấy, Lan Khanh chọn mảnh đất này để vẽ tranh quả là điểm phong nhã duy nhất người .

      Vài ngày gần đây, Lan Khanh có vẻ rất nhàn rỗi, hoặc có thể là, muốn bị quấy rầy. Bởi vì nàng dần dần nhìn thấy số nhu yếu phẩm của xuất trong túp lều này, hay trong tiểu viện, cây gậy trúc trước sân cũng có phơi áo quần của .

      Cẩm bào màu xanh trúc, vạt dưới có thêu hoa văn bằng tơ vàng tinh xảo, nguyên liệu cũng là vải thượng thừa, ràng tên keo kiệt này rất biết cách hưởng thụ.

      Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Lan Khanh là người có thể ở trong căn nhà cũ kĩ đó, chỉ là trong khoảng thời gian này, có vẻ muốn về nhà, canh giờ bỏ ra vẽ tranh cũng nhiều hơn trước.

      Lan Khanh phải người thích trò chuyện, lúc kiếm bạc đều im lặng. Phương Uyển Chi lại là nữ nhân nhiều, nàng cắn miếng điểm tâm , rồi uốn lưỡi tán gẫu với rất lâu.

      Ví như lê ở đường đông ăn ngon hơn phố tây, lúc mặt trời gần tắt giá chỉ còn ba văn.

      Ví như cháu trai của Vương nhị nương cách vách mấy ngày nữa là đầy tháng, bà dặn ông Vương lúc ra cửa phải cửa sau, miễn cho người ta bắt mời rượu, lại tốn bạc.

      Hay ví như ra cửa quẹo trái là tiệm bánh nướng Trương gia, bánh ở đây ăn ngon nhất, vợ mới cưới là khuê nữ của Lô lão hán bán vừng đầu phố, đúng là môn đăng hộ đối.

      cũng thường xuyên nghe được, trước khi nàng vào cửa, có tiếng láng giềng chào hỏi xung quanh.

      Mỗi lúc nghe mấy tiếng này, Lan Khanh đều ra đón, nhưng cũng bắt nàng im, cứ tùy tiện cho người kia huyên thuyên như thế. Thời gian rảnh rỗi cũng suy nghĩ, con rể Lý gia trước cửa có phải là hòa ly với Diêu Xuân Hoa đầu thôn , Tiêu Nhị Cẩu đốn củi thông đồng với Nguyễn Tú Đào phải?

      Đối với công tử luôn tự cho là phong nhã mà , như vậy rất được.

      Lại ngày đến vẽ tranh, Phương đại nương có vẻ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi chút, nên nàng ngồi xếp bàng đệm bồ đoàn cười tủm tỉm.

      “Lan gia có biết tửu lâu mới mở trong kinh thành , vừa mới khai trương mà tân khách đông như kiến, bà chủ là người Thường Châu, phương ngôn thôi nhưng rất cởi mở. Hôm nay ta có ngang qua chỗ đó, mua món tên là “khỉ vớt trăng”, là đặc sản chỗ họ đó, ngài muốn nếm thử ?”

      xong còn quơ quơ hộp cơm tay.

      Lan Khanh nhìn vẻ mặt của Phương Uyển Chi, thầm nghĩ, mà còn muốn lừa tiền của ta? thong thả ung dung ném viên bồ đào vào miệng.

      cần.”

      Phương đại nương nghe xong cũng khuyên nữa, gật gật đầu, xoay người đưa lưng về phía mở hộp cơm ra.

      “Vậy ta hạ đũa đây”.

      Cũng có ý tứ nhường cho ít.

      Vừa vặn đúng lúc Bì Bì bước vào nhà, nhìn xuống thấy cái gì đó trong hộp cơm của Phương Uyển Chi, trợn to hai mắt, vô cùng ngạc nhiên.

      Phương đại nương cười đưa tay lên làm vẻ đừng gì, bộ dạng như tiểu hồ ly láu cá.

      Những động tác này đều bị cặp mắt phía sau lỗ thủng kia nhìn thấy. liếc Bì Bì cái, lại nhìn qua, hỏi: “Bao nhiêu bạc?”

      đời này đương nhiên có gì cho .

      Huống chi hôm kia còn dụ dỗ Phương Uyển Chi tốn năm lượng bạc chén nước giếng, ràng là nàng nhớ .

      Quả nhiên nương kia nở nụ cười.

      “Mười lượng bạc, ta còn chưa động tới đâu.”

      Giá tiền tăng lên gấp đôi kìa.

      Lan Khanh lười biếng dựa lưng ra sau ghế.

      giờ còn biết tính kế ta nữa đấy.”

      “Ta nào dám tính kế ngài. Món ăn này ấy, lúc mua phải xếp hàng nửa canh giờ, nếu ngài ăn để ta ăn thôi”.

      Rất lâu sau Lan Khanh vẫn lên tiếng, cũng chịu thừa nhận hiếu kỳ của mình.

      Phương Uyển Chi nghĩ rằng mua, định xoay qua chỗ khác đột nhiên, từ khe bình phong ném ra vài miếng bạc, loảng xoảng lăn vài vòng đất.

      “Bảy lượng, bán thôi.”

      Hôm qua kiếm từ nàng năm lượng, coi như cho nàng lời của hai lượng .

      Khiến cho Lan Khanh chuyên tính kế người khác bỏ bạc, đây là lần đầu tiên đó.

      Phương đại nương từ trước đến nay đều hiểu biết tiến biết lùi, kì kèo nữa, bước qua đưa hộp cơm tới.

      Nàng nhét qua cái khe , thấy Lan Khanh đưa tay nhận được rồi mới buông tay ra.

      “Đa tạ Lan gia.”

      Người đứng lại bên cạnh tấm bình phong nghe động tĩnh phía sau.

      Lan Khanh mới đầu “Ừ” tiếng, xem như đồng ý, cúi đầu mở cái nắp ra, sau đó liền trầm mặc.

      Bởi vì trong cái hộp lớn kia, lênh láng đầy dấm chua, mặt thả giọt dầu vừng.

      Hay cho khỉ vớt trăng!!

      Phương đại nương đứng bên ngoài cười lớn, gõ gõ lên tấm bình phong.

      “Lan gia, chỗ tửu lâu đó còn có món Thanh long nắm tuyết, bữa khác ta mang tới cho ngài nếm thử nhé?”
      *

      Sau ngày đó, Phương Uyển Chi vẫn hỏi thăm về phu quân khi có cơ hội. Cũng tự giác móc ít bạc trước khi moi thông tin, mua thêm chút đồ dùng gì đó trong túp lều.

      Như thế tâm tình Lan Khanh tốt lên, nguyện ý tán gẫu với nàng đôi lát.

      Sau vụ con khỉ vớt trăng, bài trí trong túp lều từ từ đầy đủ hơn.

      Giỏ trái cây mới, bàn trà đặt ấm trà thơm và ghế hoa mai. mỗi vật đều dán tờ giấy .

      “Trà lượng bạc chén, năm lượng bình”.

      “Ghế hoa mai, ba lượng ngồi canh giờ”.

      Trêu qua phá lại, giống như người nào đó có hứng thú ác độc, tràn ngập khắp trong gian hẹp này, thậm chí còn có chút trẻ con.

      Phương Uyển Chi là nương rất thức thời, thích chuyện, nhưng cũng phải ồn ào. Mỗi ngày ở chung vài canh giờ, hai người dần trở nên hòa hợp.

      Nhưng mà mấy ngày gần đây, họ lại có chút vui.

      Bắt đầu từ ba ngày trước.

      Phương Uyển Chi ăn miếng điểm tâm ba lượng bạc rồi hỏi Lan Khanh: “Ngoại trừ cha mẹ phu quân là ai, điền sản nhiều hay ít, còn gì nữa sao?

      Ngọc Trần Phụng Uyển có quy định, điều kiện các quan tam phẩm được cung cấp cho khách lựa chọn.

      Giống như Phương Uyển Chi, nàng cũng có thể dựa sở thích của mình để chọn môn hộ ưng ý nhất.

      Nhưng mà nhiều ngày qua, Lan Khanh cũng chỉ cho nàng biết mấy điều.

      “Con trai thứ ba phủ Tông Nhân Thừa chưa cưới vợ, nhà có cửa hàng quan tài, hai khu nhà ở.”

      “Con trai lớn Đại lý Tự Khanh có tam phòng tiểu thiếp, ở kinh giao có hai nhà.”

      “Đô đốc Ngự sử Lâm Thanh cũng có thể xem xét chút, người này tuy thân thể có phần tốt, tuổi năm mươi. gả chỉ cần hầu hạ vài năm, chờ lão nhân chết nhà ở cửa hàng đều là của ”. Chỉ thế, hỏi kĩ hơn đều biết.

      Phương Uyển Chi cảm thấy, hai người có vẻ tìm được nhận thức chung trong vấn đề này, nên thương lượng: “Ngài có thể hơn về đối phương cho ta được , phải chuyện tài lực điền sản ấy”.

      Ngòi bút của Lan Khanh tô lên mấy chấm đỏ trang phục của nàng: “ liên quan đền điền sản còn cái gì nữa?”

      Nhân phẩm? Tướng mạo?

      nhíu mày.

      “Mấy người như , chẳng phải mục đích cuối cùng đều là bạc sao? đứng sang bên cạnh , ta phải vẽ viền hoa y phục”.

      “mấy người như ” trong giọng nó có ý khinh bỉ, cả câu cũng có gì ổn, chỉ mang tính trần thuật. Theo Lan Khanh, nữ tử muốn gả cho nam tử có tiền cũng là đạo lý, thế gian này bạc luôn là thứ đáng tin nhất.

      Nhưng câu này Phương Uyển Chi lại cảm thấy cực kì chói tai.

      Những người như sao?

      Phương Uyển Chi biết , đến đây vẽ tranh mọi người đều đến bạc, nhưng đối với nàng, gả cho người ta cũng phải hiểu ham mê tính cách người kia.

      Nàng là nữ nhi của Phương gia, lo cơm ăn áo mặc, nhưng Phương Chính cũng chỉ xem nàng như vật phẩm giao dịch. Nếu như vì cuộc sống thiên kim hai mươi năm khiến nàng cam lòng cũng phải nhận mệnh, giả vờ ngây ngốc như tim phổi, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn mong đợi có thể gặp người tốt. Ít nhất là hợp nhau.

      Nàng cũng muốn giải thích gì, khóe miệng nhếch lên nhưng hề vui vẻ.

      “Lan công tử rất đúng, những người như ta, đương nhiên là nghĩ đến bạc rồi.”

      Mặt ngoài nhìn qua cũng có vẻ gì vui, chỉ là từ đó về sau, nàng hỏi Lan Khanh thêm bất cứ chuyện gì về phu quân nữa. Lúc muốn chuyện phiếm, nàng ra ngoài tán gẫu với Bì Bì đào đất ngoài kia lát.

      Thậm chí có lúc Lan Khanh chủ động chuyện cùng nàng, nàng cũng chỉ mặn nhạt “Ừ” tiếng

      Điều này làm cho Lan Khanh có phần được tự nhiên.

      khí trở nên ngột ngạt, kéo dài như thế rất nhiều ngày.

      nghiêng đầu thò ra ngoài cửa sổ bất mãn với Bì Bì, lát Phương Uyển Chi đến đây, ngươi cũng được chuyện với nàng.

      Luyên thuyên, ồn chết được.

      “Vì sao? Vì Phương nương để ý gia à? Ai bảo lần trước ngài nương ấy như thế, đúng là dễ nghe chút nào.”

      Đâu có ai chuyện với nương người ta như vậy.

      Hơn nữa Phương nương này, biết vì sao lại cảm thấy rất khác những nương đến vẽ tranh trước kia. Người luôn tươi cười vui vẻ, cũng rất hiền hòa, hề có dáng vẻ tiểu thư.

      Lan Khanh nghe xong gõ lên hai song cửa sổ.

      “Ai bảo nàng phản ứng với ta? Đó là vì ta thấy mấy người ồn ào quá, ảnh hưởng nhã hứng vẽ tranh của mình. Hôm nay đường hạ triều về còn có mấy người mời ta ăn cơm nữa đấy”.

      cũng chẳng muốn .

      Bì Bì nhìn trộm mấy lần.

      “Kì đại nhân cũng đâu phải quan thanh liêm gì, mời ngài ăn cơm mấy lần còn phải vì lúc trước bị ngài chơi xỏ thôi”.

      ‘Ầm ‘

      Lan Khanh trực tiếp đóng rầm cửa sổ lại.
      Du_DungThanh Hằng thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 7: Không mở miệng cũng không lên tiếng
      Thượng thư đại nhân, biến!

      Bì Bì nghĩ, gia nhà họ đúng là tim phổi.

      Trong khi mấy vị chủ tử trong cung kia sắp đạp vỡ cả cửa phủ, gia lại có phần thanh nhàn ở đây giận dỗi với tiểu nương.

      Cách cửa sổ lắng nghe động tĩnh bên trong, Bì Bì thăm dò hỏi: “Gần đây có phải ngài rảnh rỗi quá ? Hai vị kia đưa xuống ba bái thiếp, nếu có câu trả lời thích đáng, chỉ sợ chuyện này qua loa tắc trách được đâu”.

      Qua loa tắc trách sao?

      Đó là chuyện sớm hay muộn thôi, bây giờ phải lúc.

      Trộm được nửa ngày nhàn rỗi kiếp phù du a ~

      Lan Khanh, hoặc chúng ta có thể gọi là Liên đại nhân, vểnh hai chân bắt chéo lên đầu gối, lướt nhìn qua tờ giấy Tuyên Thành đặt bàn, nhíu mày.

      Đầu óc Phương Uyển Chi sao lại thế chứ?

      *

      Có lẽ là bởi vì kế núi gần sông, bầu trời ở núi Bắc Yển lúc nào cũng xanh hơn kinh thành rất nhiều. Dãy núi chạy dài như đâm thẳng vào mây, khiến người ta cảm giác như mờ ảo.

      Phương Uyển Chi thường nghĩ, đôi mắt của Lan Khanh trời sinh thâm thúy, lúc nó híp lại, giống như mây gió lãng đãng lúc bình thường, nếu phải đôi mắt đó lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào vàng bạc, có khi nó thực như thể nhiễm chút phàm trần, tuyệt trần nhân gian.

      Đương nhiên nàng cũng biết điều này là thể, có câu, ở đất tiên sơn chính là thần tiên, nhưng câu đó lại hoàn toàn đúng này, cũng người như Lan Khanh đam mê tiền bạc. Hôm nay, Phương đại nương sớm, nàng ngồi xe ngựa, vừa ra khỏi đường núi từ từ dạo lên, đường hoa thơm cỏ biếc, tâm tình hiếm khi thanh thản tự tại đến thế.

      Là nữ tử bên trong khuê các, ngày thường, ngoài thêu thùa nữ công, niềm vui lớn nhất của Phương đại nương là bát quái với đám nữ tử nhà giàu nhàm chán.

      Nhưng từ sau khi nàng thả rắm, tất cả mọi người ai tìm nàng tán gẫu nữa, cũng cảm thấy xấu hổ khi đến gần, người người đều lấy khăn che mặt lướt qua.

      Làm như bình thường các nàng ấy thả bằng, đúng là được tự nhiên.

      Bây giờ có cớ vẽ tranh mà được ra ngoài chút, nàng đương nhiên rất thích.

      Tất nhiên là ngoại trừ…

      Nàng nhìn qua chiếc xe ngựa bên cạnh, thấy lão hán chân chậc chậc mút bông hoa lan , vô cùng bất đắc dĩ.

      Là Lan Khanh đưa đến.

      Vốn là trước lúc giao bạc, hai bên xong rồi. Bắc Yến sơn ở xa ngoại ô kinh thành, Phương Uyển Chi từ Phương gia đến, cho nên Ngọc trần phụng uyển sắp xếp xe đưa đón.

      Ai mà ngờ, người đưa xe của Ngọc trần phụng uyển lại là cái dạng bức quỷ này.

      Lần đầu tiên Phương Uyển Chi nhìn thấy gã, suýt chút nữa ngã lăn ra đó để gia đinh khiêng tới tiệm quan tài thành đông rồi.

      Chiếc xe ngựa hẹp gọn gàng như tác phong trước sau như của Lan công tử. Cũ rách, lung lay sắp sập. Mỗi lần ngồi chiếc xe này, chỗ nào vang lên kẽo kẹt, Phương đại công nương luôn có lo lắng sắp cùng nó đồng vu quy tận, hưởng thọ tại gia.

      Cũng chính bởi vì chiếc xe cũ nát này mà Thanh Liễu mới chịu cùng nàng đến đây.

      Nàng còn nhớ bộ dạng há miệng khóc lóc của nàng ta.

      “Tiểu thư, nô tỳ giờ mới mười tám, chưa gả cho ai. Tốt xấu gì cũng phải để nô tì gả cho thanh niên cường tráng vài lần gió xuân rồi mới cùng ngài đồng sinh cộng tử được chứ a”.

      Phương Uyển Chi nhìn gương mặt non nớt còn chưa nẩy nở kia lúc lâu rồi xoay người lấy mấy quyển xuân cung đồ mình có giấu riêng ra châm lửa đốt sạch. Đỡ cho nàng ta cả ngày xem thứ này.

      Mặc dù ngày thường nàng cũng giết thời gian như thế.

      Lúc Phương Uyển Chi vào Ngọc Trần Phụng Uyển, sớm muộn, vừa lúc.

      Bên ngoài túp lều thấy bóng dáng tráng kiện đào đất của Bì Bì. Mấy ngày gần đây đều chuyện với nàng, mỗi lần lí do, nghĩ cũng biết là do quan hệ với gã trong kia.

      Giấy Tuyên Thành được trải rộng ra, Phương Uyển Chi nghe tiếng cán bút gõ vào nghiên mực lập tức bày ra biểu cảm vẽ tranh.

      Vô cùng thuần thục.

      Tiếng gõ bút lại vang lên hai lần, chắc là ghét bỏ mặt mũi nàng thúi quá, Phương Uyển Chi đành thả lỏng vẻ mặt.

      Cả quá trình ai gì, động tĩnh.

      Đây là hình thức ở chung trong thời gian gần đây của hai người, người lười mở miệng, người lười phản ứng lại, dần dần hình thành phương thức chung đụng kì quái này.

      Thực ra hôm đó Phương Uyển Chi cũng giận Lan Khanh.

      Dù sao nàng sống trong phú quý, làm thiên kim an nhàn phú gia, đầu ngón tay còn chưa đụng vào cuốc xẻng kim may, cho nên nghĩ mọi thứ khá đơn giản.

      Nếu nàng có thể chọn, nàng cũng muốn tìm người có thể sống cùng nhau cả đời, ở trong đống tiền, cũng quan tâm đến ánh mắt coi thường của người ta.

      Thái độ của Phương đại nương phương diện này cực kì dễ chịu.
      Chỉ là tâm tình của Lan Khanh sau đó khiến nàng thấy khá thú vị, cho nên mới giận dỗi vài ngày.

      Sau hôm câu đó, ngày hôm sau, Lan Khanh loay hoay vặn vẹo hỏi Phương Uyển Chi:

      “Điểm tâm lần trước mang đến cũng tệ lắm”.

      Giọng có vẻ như đếm xỉa tới, người sáng suốt đều nhìn ra được, công tử gia cũng biết lời lần trước của mình xuôi tai cho nên muốn làm hòa.

      biết sao Phương đại nương vẫn lên tiếng, làm cho còn mặt mũi, cũng thoải mái chút nào.

      Phía sau bình phong, Lan Khanh nhíu mày oán giận với Bì Bì: “Ngươi xem nàng tỏ thái độ gì kìa?”

      Trước kia ta thôi, giờ cũng để ý.

      thực tế là Phương đại nương căn bản nghe thấy, lúc đó nàng bận ngáp. Giọng Lan Khanh lại vừa vặn rất .

      nghe thấy cũng trách ta?

      Bì Bì : phải ngài ở triều hay giở giọng lắm sao? Giờ chuyện phiếm với người ta, tưởng người ta lập tức đón nhận à, câu đó cũng đâu phải là câu hỏi đâu? Ngài câu rồi im như vậy, nương người ta hàn huyên với ngài kiểu gì?

      Lan Khanh xụ mặt: Ai muốn tán gẫu với nàng ta? Đó là do đồ trong phòng bán được. Bánh hoa lan Phương Uyển Chi cũng mua nữa.

      Ngoài miệng thế, ngày thứ hai nhìn thấy đóa hoa sơn chi cài tóc Phương đại nương, lại câu: “Phương Uyển Chi, hôm nay cài hoa trắng đầu có vẻ đẹp đấy”. Nghĩ lát rồi thêm:

      “Chẳng lẽ cha chết rồi?”

      Nghĩ cũng biết hôm đó Lan Khanh thu được bao nhiêu cái liếc mắt mang về.

      Bì Bì : “Có phải ngài bị bệnh ?”

      Muốn làm hòa mà vậy à?

      Lan Khanh cũng thèm để ý đến , câu nào đem bánh hoa lan vứt sạch.

      Cái đó gọi hài hước!!

      Biết chưa.

      Tưởng hiểu chắc, đường đường là quan nội các, mặt mũi đều bị ném hết rồi, thèm làm hòa nữa.

      cho cùng, Lan Khanh là đứa bé bị làm hư, giờ bị Phương Uyển Chi cho ăn nghẹn hồi, gì mà liên quan đến khí phách quân tử đó.

      Thời gian dài, quan hệ này liền trở nên cứng nhắc, giống như bây giờ, hai người cứ xem ai mạnh hơn ai, tiếp tục chịu mở miệng chuyện.

      Đến khi chuông điểm hai khắc, Phương đại nương mới vỗ tay hai cái.

      Ý là mệt mỏi, muốn giải lao.

      Lan Khanh phía sau tấm bình phong gẩy gẩy mấy hạt bàn tính.

      Ý là vẽ tranh có gì mệt mỏi, cho nghỉ.

      Phương Uyển Chi liếc mắt nhìn sang, mặt kệ , yên lặng ôm ghế vào góc ngồi.

      Cái ghế lót đệm lá sen này là nàng mang từ nhà đến, vì để Lan Khanh nhìn thấy chướng mắt nên nàng luôn cố ý đặt vào góc khuất trong phòng, miễn cho chiếm diện tích.

      Hai người đều đếm xỉa nhìn nhau.

      Vốn tưởng trong phòng tiếp tục yên tĩnh, ai ngờ bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập: “Đây là nơi Lan công tử ở phải ? Tại hạ là Hồ Vạn Thiên ở Liễu Châu, đặc biệt dẫn khuê nữ đến xin tranh”.

      Nghe tiếng có vẻ người đến là nam nhân trung niên, giọng có phần vội vàng.

      Vừa xong lại thêm câu: “Dù giá tiền là bao nhiêu, Hồ mỗ đều nguyện ý thêm hơn ngàn lượng bạc”.

      Phương Uyển Chi biết .

      Dù Lan Khanh thích tiền nhưng có quy tắc bất thành văn, đó là trước khi hoàn thành bức tranh, nhận thêm bức khác.

      Thứ nhất, cái gì hiếm mới quý, thứ hai, vẽ hề tùy tiện, nhận nhiều dễ sinh cẩu thả.

      Vì thế Lan Khanh vẫn được xem là có lương tâm trong giới.

      Chỉ là bây giờ bạc đưa đến miệng, hiểu phản ứng thế nào?

      Phương Uyển Chi đổi tư thế thoải mái tựa vào góc tường, hăng hái nhìn tấm bình phong động bát tiên.

      Thứ nàng quan tâm chính là: mở cửa nhận tiền sao? Nếu che mặt ra cũng có thể thấy được dáng người rồi.

      Công tử dung mạo đệ nhất Đại Yển, trong thiên hạ ai hiếu kì đâu?
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 8: Tráng sĩ ở đâu ra?

      Thượng thư đại nhân, biến!

      Phương Uyển Chi bày ra vẻ ngồi coi kịch vui.

      Nhưng hiển nhiên là Lan Khanh cho nàng cơ hội này.

      Sau tấm bình phong, cán bút đong đưa hai cái rồi người kia tiêu sái câu: “Người tới là khách, nào có đạo lý từ chối ngoài cửa, mời các vị vào”.

      Sau đó đợt gió vụt qua, cửa lớn cứ thế mở ra.

      biết võ.

      Trước kia Phương Uyển Chi chỉ nghĩ, Lan Khanh là tên thư sinh văn nhược. Nếu cần cơ thể to lớn thôi kệch như Bì Bì bên cạnh.

      Nàng chưa bao giờ nghĩ sâu xa Lan Khanh rốt cục là ai, làm gì. Đương nhiên nàng ngốc đến mức nghĩ Lan Khanh là họa sĩ, chỉ là với nàng mà , hai người vì hai vạn lượng kia mới có nhân duyên trong nửa năm này. Bức họa này vẽ xong, hai người kiều quy kiều lộ, mỗi người bên.

      nên nhìn nhìn, nên hiểu cũng đừng hiểu. Chuyện đồn đại giang hồ, nếu tìm hiểu quá nhiều, chết lúc nào hay.

      Nàng chỉ là nữ nử nhà giàu muốn leo lên quyền quý, ngây ngơ góc làm đồ ngốc mới là lựa chọn tốt nhất.

      Những người đến tổng cộng có năm người, ba gã tôi tớ và thiếu nữ trẻ tuổi. Ở giữa là nam tử trung niên tuổi lớn hơn so với nàng tưởng tượng, mặt mày thu hút lắm, dung mạo hề thấp kém nhưng nếu đứng trong đám người dù nhìn vài lần ngày cũng nhớ kĩ được.

      Lời này chỉ đúng với nam tử trung niên mà phù hợp với tướng mạo của cả mấy người vừa vào. Mắt mở ra rồi khép, nàng nhắm mắt lại suy nghĩ, nhớ lại bộ dạng của đoàn người mới vào, tự nhiên thấy có chút quỷ dị.

      Phương Uyển Chi cố ý liếc nhìn nương kia, ngũ quan đơn giản, nếu như muốn gương mặt này trở nên ấn tượng, quả nhiên là khảo nghiệm khó khăn cho họa sĩ.

      Nam tử trung niên rất chưng diện, trường bào bóng loáng thêu mấy đồng tiền màu xanh lớn.

      cầm ngân phiếu trong tay, thẳng: “Tiểu lão hâm mộ Lan công tử lâu, đặc biệt từ Liễu Châu năm ngày tới đây, là vì muốn tiểu nữ có thể gả cho môn hộ trong sạch. Ta cũng biết tướng mạo khuê nữ phải xuất chúng, mong là ngài chú tâm hơn, vẽ bức tranh đẹp, ít bạc này đề hiếu kính ngài”.

      xấp ngân phiếu dày, ít nhất cũng hai ba trăm lượng.

      Số tiền bồi dưỡng này quả nhiên .

      Phương Uyển Chi bất giác nhìn về phía bình phong, xem chừng lúc này bàn tay của Lan keo kiệt vươn ra rồi.

      Nhưng hôm nay, hiếm khi thấy bạc trước mắt mà lại ngồi yên như vậy.

      cười khẽ tiếng.

      “Hồ tiên sinh khách khí rồi, Lan mỗ chỉ là họa sĩ, có thần công bản lãnh, sao có thể vẽ ái nữ của ngài được đây?”

      Nam tử họ Hồ nghe vậy ngẩn ra, mày nhíu lại: “Công tử , câu tại hạ cũng hiểu”.

      Lan Khanh nghiêng người dựa vào ghế hoa lan, có hứng vòng vo: “Sát thủ Vô sắc lâu từ trước đến nay thay đổi tướng mạo nhiều lần, giả khó phân, nhận đơn từ vạn lượng bạc trở xuống, Bắc Yến sơn xa vạn dặm như vậy mà tiên sinh đến đây hơn mười ngày đường chỉ để xin tranh thôi sao? Ở Liễu Châu giờ lũ lụt, lần sau ngài có đến, cũng nên làm bộ dạng như vậy, mũi như đắp cả đống đất lên, cũng nên dùng cát phong sơn tử đàn hoa để phác thảo, đẹp đẹp, nhưng mà… hơi khó nhìn”.

      Vô sắc lâu? Sát thủ?

      Phương Uyển Chi hoàn toàn phản ứng kịp.

      Ở gian ngoài, năm người liếc mắt nhìn nhau, tên màu xanh bóng về phía trước hai bước, cười : “Ngược lại, tại hạ lại nghĩ, công tử phải đơn giản như vậy.”

      Vô sắc lâu, đừng ở triều đình mà giang hồ, người biết lai lịch họ cũng nhiều.

      “Chỉ là, tại hạ phụng mệnh mà đến, thể lãng phí thời gian tán gẫu cùng ngài được.”

      Tên ‘màu xanh bóng’ vẫn chuyện bằng giọng điệu bình thường, ra tay lại lưu loát tàn nhẫn.

      Phương Uyển Chi chỉ thấy trước mắt có ánh đao lóe lên, bổ vào tấm bình phong che giữa nàng và Lan Khanh, tấm bình phong cứ thế bị phá thành hai nửa.

      Sau khi nó vỡ năm xẻ bảy xong, phía sau lộ ra người thanh nhàn cầm bút trước án thư.

      Áo bào dài rộng, buộc bên eo, ngũ quan sắc nét như ngọc, mặt mày sơ lãng, mắt sắc ràng. Có lẽ là hơi nóng, cổ áo được mở ra.

      Nhản tản đến mức quan tâm.

      Trước án là bức mỹ nhân đồ, mím môi hờn dỗi, sợi tóc bay bay như bị chiếc quạt tròn trong tay phe phẩy, vô cùng sống động.

      Ngòi bút của công tử áo xanh vẫn còn chấm mực, điểm nốt chu sa giữa hàng lông mày của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.

      “Lan mỗ cũng hiếu kì, biết đối phương bỏ ra bao nhiêu bạc để mua mạng ta vậy”.

      Trong lúc chuyện, lấy cây roi bên hông, tung ra vô cùng chuẩn xác kéo Phương Uyển Chỉ đến bên cạnh.

      Tìm nơi trốn trước .

      “Bên trái , ngăn tủ thứ ba”.
      nghiêng đầu khẽ .

      Là nơi nàng có thể bảo vệ tính mạng mình.

      Phương đại nương cũng hết sức thức thời, nhướng mày như thể “ngài yên tâm ” rồi nhấc váy chạy tới. Hoàn toàn chú ý tới Lan Khanh còn định câu thứ hai: quay miệng bình về phía đông, cẩn thận đừng đụng các đồ sứ bên cạnh.

      Điều này cũng làm ra sai lầm chí mạng.

      Lan Khanh trơ mắt nhìn Phương Uyển Chi dứt khoát mở ngăn tủ, lôi cái bình hoa lớn bằng người bình thường ném ra ngoài, vỡ choang cái, còn mình nhanh chóng chui vào bên trong, với tay ra đóng chặt cửa.

      Ngay cả mấy người Vô sắc lâu cũng ngẩn người ra. Sắc mặt Lan Khanh vô cùng khó chịu.

      Bên trong tiếp tục vang lên tiếng đồ sứ va vào nhau.

      Trong lúc bối rối, Phương Uyển Chi nghe thấy tiếng mắng thô tục của Lan Khanh, nhưng tâm hết sức rối loạn, kịp suy tư cái gì.

      Trong lòng vẫn còn thầm, sao người này làm con đường ngầm trong phòng chứ, bị người ta đuổi giết cũng có chỗ lui?

      Thực ra ngăn tủ kia chính là lối vào, chỉ cần chuyển động bình hoa gian nội thất khác.

      Ai mà ngờ Phương Uyển Chi khi bị kinh hãi có sức lực trâu bò đến thế, vất luôn cả bình hoa ra ngoài.

      Tráng sĩ từ đâu ra vậy?

      Sau khi bình hoa vỡ nát, Lan Khanh cũng còn chút hào hứng nào. Cổ tay khẽ chuyển, roi như rồng lượn, vụt qua như gió.

      Phương Uyển Chi ở trong ngăn tủ dần lấy lại bình tĩnh, lá gan cũng lớn hơn chút, nàng trộm mở cửa ra khe , nhìn tình hình bên ngoài.

      Công tử văn nhã, tay cầm thủy sắc trường tiên. Từng chiêu thức nhìn như tùy ý, nhưng mỗi chiêu đều là chí mạng.

      Người mới vừa ngồi trước án thư, nhếch môi cười, khóe mắt đuôi mày đều khiến người ta cảm giác như tắm gió xuân ấm áp.

      Lúc này, trong khí đầy mùi máu tanh, lại có phần sát ý lạnh lùng.

      hiểu sao trong đầu Phương Uyển Chi lại ra câu kia, nơi đây còn non xanh nước biếc, nghiêng mã dựa lang kiều.

      Nàng phải thừa nhận, công tử này bộ mặt như ngọc, nhìn cũng thấy cảnh xuân ý đẹp. Chỉ là nàng chưa bao giờ thấy sinh mệnh qua trước mắt như thế, dù biết họ chết mình chết, nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ Lan Khanh.

      Lan Khanh giống như những hiệp sĩ giang hồ trong truyền thuyết, khiến cho người ta có cảm giác rất mơ hồ mung lung.

      Phương Uyển Chi nhìn khuôn mặt dễ nhìn của , dù trận chém giết khiến nàng run sợ, nhưng lúc ngẫu nhiên lướt qua, vẫn phải tấm tắc khuôn mặt tinh xảo như ngọc khắc.

      Cũng vào lúc Phương đại nương sắp móc xương tủy Lan Khanh ra phân tích, chân điểm cái, cầm mảnh sứ bạch ngọc văng ra trong lúc đánh nhau, nhíu mày trách mắng: “Biết là nó đắt bao nhiêu ?”

      Cái này là từ lăng mộ của Văn Đế Bắc Nguỵ đó, lúc mua tốn năm vạn lượng bạc đó.

      .....

      Sau khoảng thời gian rất dài, Phương Uyển Chi nhìn Lan Khanh chăm chú nhặt mấy mảnh bình. Mấy tên sát thủ tức đến đỏ mắt.

      Nhưng mà người này vẫn vừa thủ vừa nhặt, bên kia cũng chiếm được thế thượng phong. Cho đến khi Bì Bì đẩy xe lừa trở về, cuộc chiến mới đến hồi kết thúc.

      Có Bì Bì cao lớn thô kệch, Lan Khanh cũng lười quất roi, cúi đầu lấy khăn lau mấy mảnh bình sứ.

      Phương Uyển Chi thấy tên sát thủ cuối cùng bị Bì Bì đâm trúng mắt, chao đảo ngã về phía ngăn tủ nàng trốn Lan Khanh đưa tay hất lên, vung roi kéo nàng về.

      Nàng cảm thấy, nàng nên cảm kích , khi tên sát thủ còn chưa kịp tiếp cận, Lan Khanh ra tay rồi.

      Đồng thời, Phương Uyển Chi cũng thấy có lỗi với Lan Khanh.

      Bởi vì động tác lúc nào cũng trước ý thức, đến khi phản ứng kịp, nàng cầm cái chén bể đập đập vào đầu đối phương.

      là, nàng chỉ theo bản năng thôi.

      Vật kia nàng tiện tay cầm phòng thân trong lúc hỗn loạn thôi.

      Nàng đâu có biết, vật này…

      “Là của Thương Chu!!”

      Nàng nghe tiếng Lan Khanh cắn răng nghiến lợi.

      Cái này chắc là tốn bạc lắm?

      Đây là ý thức duy nhất của nàng trước khi té xỉu.
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 9: Không tắt thở thì đứng dậy đi

      Thượng thư đại nhân, biến!

      Căn nhà tranh ở Ngọc Trần Phụng Uyển vốn có chút thể diện nào, ngoài tấm biển bằng gỗ tử đàn và hai con sư tử đá bên ngoài ra đây hoàn toàn là viện xá nông gia.

      Nhưng mà ít người biết được, trong túp lều kia, phía sau tấm bình phong lại bày đầy các vật phẩm vô giá.

      Thực ra Liên Dụ đúng là keo kiệt, nhưng chỉ keo kiệt với người khác, còn với mình, cực kì trân trọng bản thân.

      bàn trà thơm, nước long tuyền được dẫn từ bên ngoài vào để châm trà, gian nhà phía sau bình phong bát tiên, đồ vật món nào đáng giá ngàn lượng bạc.

      là người thích đồ cổ, độ si mê hề kém so với mê bạc vàng.

      Bởi vậy trước khi Bì Bì xuất môn, quay đầu nhìn Liên Dụ xếp bằng dưới cây đèn cầy, ghép mấy mảnh vụn sứ lại với nhau, nghĩ, Phương đại nương lần này phải đổ máu rồi.

      Lúc này sắc trời tối, tâm đèn cầy được kéo ra dài, rơi lẻ tẻ như hoa nến.

      thể nhìn vẻ mặt Liên đại nhân loay hoay quay lưng về phía ánh nến kia, nhưng từ bóng lưng cũng cảm nhận được sát khí hủy thiên diệt địa.

      Phương đại nương tỉnh từ sớm, nàng giả chết im lặng nằm giường. Mặt Lan Khanh, gò má năm trăm lượng, cả mặt ngàn, toàn thân vạn.

      Nàng lại nghĩ, sao trong lúc hỗn loạn lại ném cái bình sứ Thương Chu được chứ.

      Nếu như có thể, nàng thực mong rằng có thể tắt thở luôn . Nếu nàng thực biết phải với cha mình ra sao, cái chén sứ tấc vàng.

      Lan Khanh cúi đầu chống cằm, thèm quay đầu : “ tắt thở tự đứng lên”.

      Giọng có phần mệt mỏi, người có óc cũng biết tâm tình tệ thế nào. Đức hạnh của Lan Khanh công tử có gì đặc sắc, nhưng cũng rất chú trọng tu dưỡng, chỉ trong ngày mà tục hai lần, quả nhiên là giận .

      Phương Uyển Chi run rẩy, dám mè nheo gì lập tức rì rì bò qua. Cũng dám tới gần , nàng đứng cách khoảng xa, giả vờ ngây ngốc.

      “Lan gia à, ta ngủ hơi lâu, giờ sắc trời tối, ở lại nhất định khiến lão nhân gia ngài vui, ta làm phiền nữa, ngài cũng nghỉ ngơi sớm ”.

      Đương nhiên nàng cũng muốn ở lại, hay phải là, nàng sợ đứng bên cạnh cái tên động đáy này.

      Tính tình Lan Khanh nếu cũng dịu dàng như khuôn mặt khắp nơi nơi đều xuân về hoa nở rồi.

      Liên gia thèm nâng mắt nhìn nàng, nâng bảo bối mình vừa xếp thành tòa núi : “Muốn trốn nợ à? đổ thừa qua ta?”

      Với Lan Khanh việc này khác nào hủy hoại thanh danh của , Phương đại nương trầm mặc. Dù sao biết xấu hổ nàng cũng sớm biết rồi. Hơn nữa món đồ sứ này đúng là nàng phá hỏng, nàng còn gì để .

      Phương Uyển Chi dám hé răng, chân bước bước sang bên cửa, tay che lên trái tim : “Ta hôm nay bị kinh hãi quá, giờ tim vẫn còn đau đấy”.
      Câu này đúng là lòng, nàng bị dọa, chuyện như thế nương nào mà run sợ chứ. Còn về phần tim đau…

      Còn muốn trả đũa?

      Lan Khanh ngẩng đầu liếc nàng cái, thấy mặt nàng còn che tấm vải trắng, sợ hãi rụt rè như vội về chịu tang đứng dậy bực bội kéo nó xuống.

      có biết ta đau ?”

      Dưới ánh nến mờ ảo, công tử Lan Khanh mặt mày như ngọc nhíu chặt mày, sắc mặt thực tính là tốt.

      Phương Uyển Chi vốn cũng nghĩ có thể giận đến thế, nhưng bị người khác nhăn mày như vậy cũng là lần đầu nàng gặp phải. Ngón tay dưới ống tay áo giật giật, che mắt, sợ đòi thêm tiền xem mặt.

      Có điều nàng biết là, Lan công tử sở dĩ giận như thế, chỉ vì nàng đập phá đồ đạc của , mà vì đồ của Thương Chu rất khó tìm, trong mắt , nếu bạc có thể giải quyết được sao, nhưng nếu mới phải sốt ruột.

      Tiểu gia ngày thường thích chiếm chút tiện nghi, nhưng đều là trong khuôn khổ cho phép. Từ lúc sinh ra lão Vương gia giáo dục theo kiểu tính kế người khác, tính thành quen, bẫy người ta lại thấy nhân sinh đơn điệu.

      Liên Dụ lời nào, trong đầu Phương Uyển Chi càng nắm chắc. Trong lòng nàng càng , càng phải tìm cách chạy. Đôi mắt đen lúng liếng xoay vòng, “bịch” tiếng ngồi phịch xuống, nàng gào thét.

      Đây là lần đầu tiên nàng dùng kế có hai mà nhị nương dạy, già mồm giả bộ, giọng hét có phần run rẩy, hất khăn vung vẩy, khóc lóc om sòm. Phải tranh thủ diễn tiết mục đáng thương, phối thêm chút hương vị kêu oan nữa.

      Nước mắt cứ thế giàn giụa chảy ra, ai nhìn thấy cũng thể nhắm mắt.

      Sau khi Bì Bì trở lại thấy Liên Dụ ngồi trước bàn cầm bình thuốc , biết có phải suy nghĩ dùng bình đó giết chết Phương Uyển Chi .

      chưa thấy nữ nhân nào có thể khóc lóc om sòm như thế, nếu trước kia còn tán thưởng nàng hòa ái giờ cũng bị màn khóc thét này giết chết triệt để.

      Nàng : “Nương ơi, sao nương gả cho người nào khá chút? Ta là nương hai mươi, tính trẻ cũng tính tàn, khó khăn lắm mới đến đây mà ngay cả nước giếng cũng phải mua ba lượng bạc. Cha tai to mặt lớn, nhìn xa xỉ mà thực ra nghèo kiết xác. Nhà có gì, phú hộ gì chỉ để cho mắt người nhìn thôi, ngài muốn ngân phiếu à? Hôm nay để ta chết ở đây , ngài gọi hắc bạch vô thường đến kéo ta ”.

      Phối hợp với đoạn kêu khóc này còn đặt thêm con đao nơi cổ tay.

      Lan Khanh nhìn qua, đây là dao Phương Uyển Chi dùng để gọt trái táo, trông rất cùn, bề mặt còn có gỉ, biết có phải gọt táo nhiều quá .

      Căn nhà tranh lớn vì tiếng la hét mà ầm ĩ như chợ. Lan Khanh vùi mình trong đống vụn sứ, thỉnh thoảng nhìn bình thuốc trong tay, thực có ý muốn đánh chết nàng.

      Sau khi Bì Bì vào nhà lại nghe có tiếng gõ cửa, nghĩ lẽ đến lão đánh xe cũng nghe được tiếng giương cung bạt kiếm trong nhà. Nếu là bình thường cũng có tâm tình hòa giải, nhưng hôm nay thực được, bởi vì Trần Vương Lưu Lễ biết từ lúc nào tìm đến đây, nhìn thấy Bì Bì cười :

      “Chỗ này của hai người bản vương tìm dễ đâu”.

      Nhìn gương mặt nửa cười nửa kia, trong lòng Bì Bì hốt hoảng, mặt lại có cảm xúc gì. cúi xuống hành lễ, vấn an:

      “Thỉnh an vương gia”.
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :