1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thượng Thư Đại Nhân, Biến - Tô Áng ( 64c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 65: Phiên ngoại 1: Thượng lương bất chính
      Người muốn rời Thượng thư phủ có rất nhiều, đầu tiên là Bì Bì bị đôi phu phụ ép buộc nhìn cảnh ân ái ngược đến chết sống lại, rồi đến vợ chồng Vương Thủ Tài bị cấm ăn thịt, ai cũng muốn ở lại Liên phủ nữa.

      Bởi vì tính tình của đôi vợ chồng kia khiến người ta rất ghét, lúc gây gổ, lúc hòa hảo, người ngoài nhìn đến chán, mà chính bọn họ lại hề biết mệt.

      Lần này đến cả con trai Liên Thập Cửu của họ cũng bỏ nhà ra , nhưng mà nguyên nhân rời nhà lại khác với hai người .

      Đơn giản vì cậu bé thấy buồn bực, muốn ra ngoài giải giải sầu.

      Liên tiểu công tử mới được chín tuổi, lần đầu rời nhà trốn , nguyên nhân là mấy ngày trước đánh nhau ở học đường, cậu đánh thua.

      Phương thức dạy con của Liên gia rất tế nhị, như những gia đình bình thường khác. Liên Dụ và Phương Uyển Chi đều muốn con trai phải quen khổ sở. phải hai vợ chồng họ thương con, mà là cực kì, cho nên mới muốn con hiểu cuộc sống dễ dàng. Vừa mới nghiêm khắc với con xong, hai người lại ngồi nhìn nhau nhíu mày, sau đó lại nhân lúc đối phương biết ra an ủi con trai. Ai mà muốn có quan hệ tốt với con, nhất là Liên Dụ luôn bao che người nhà này nữa.

      Liên tiểu gia là nhân vật xưng bá trong trường, đọc sách giỏi, lại là tiểu tổ tông có gia thế, có nhiều người e ngại, cũng có người ghen tị với cậu. Lúc mấy đứa bé tụ tập chơi đùa tranh khỏi đùa giỡn đánh nhau, Liên Thập Cửu cũng nhớ được mình và đứa con trai cao lớn thô kệch của binh bộ thượng thư vì sao lại động thủ, tóm lại là mình đánh , chỉ đánh, lại còn bị đối phương đập cho mặt mũi bầm dập.

      Tính tình của Liên tiểu gia lại rất quật cường, bị đánh thành ra như vậy cũng rơi giọt nước mắt, cắn răng chạy như bay về nhà, cậu siết chặt quả đấm đứng trước thư phòng của Liên Dụ canh giờ.

      Cậu muốn Liên Dụ mời giáo đầu dạy võ cho cậu, Liên Dụ ôm mèo ngồi ghế bành, câu nào.

      Về phần tại sao lại trả lời, bởi vì có chút đắn đo.

      Liên lão gia mang binh đánh giặc là cao thủ của Đại Yển, Liên Dụ cũng có công phu hơn người, văn võ song toàn hiếm có. Nhưng mà con lại phải có ngộ tính bình thường, mà là hoàn toàn có ngộ tính.

      Lúc Liên Thập Cửu năm tuổi Liên Dụ có Bì Bì dạy cậu mấy kiến thức cơ bản, nhưng căn cốt nó tốt, luyện thêm cũng có cách nào.

      Liên Dụ cảm thấy, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên là được. Tiểu Thập Cửu nhà có thiên phú luyện võ, mình cũng cần áp đặt, cho nên thời gian sau đó cũng dạy con tập võ nữa.

      Nhưng mà lòng tự trọng của Liên Thập Cửu lại chịu được, ba phen mấy bận đều muốn mời tiên sinh, ba lần lượt tới tìm Bì Bì. Lần này cậu quyết tâm muốn học lại, Liên Dụ muốn làm chuyện công. Hai cha con trừng mắt nhìn nhau trong phòng nửa ngày, cuối cùng Liên Thập Cửu lau nước mắt chạy mới kết thúc.

      Phương đại nương đứng ngoài cửa sổ nhíu mày:

      “Chàng cứ tìm người cho con được à?”

      Liên Dụ ném hình nhân tượng gỗ tay , cũng phiền lòng đến chết.

      “Có gì tốt mà tìm, nhiều lắm là luyện được ít quyền cước. Đánh đấm bên ngoài nhiều tự biết thôi”.

      đường cái nhộn nhịp, mấy tiểu thương bán hàng cao giọng rao hàng. Liên tiểu gia mình đơn độc đường lớn, đồng bạc cũng có. Giờ giữa trưa, mùi thơm của mì sợi, bánh bao phảng phất từ trong ngõ.

      Liên tiểu gia hít mũi cái, vô cùng đói bụng, cậu đảo mắt nhìn qua, rồi nhấc chân vào tửu lâu cực kì xa xỉ, thẳng vào nhã gian lầu.

      mâm da gà giòn, món xào, chén cơm, phần hạch đào, đa tạ.”

      Tiểu nhị quan sát tiểu công tử tuấn tú lúc, nhìn là biết xuất thân hơn người, nhưng đứa này lại có người lớn theo, vừa ra ngoài lại dừng lại: “Ngài, chỉ người thôi à?”

      Liên tiểu gia chống khuỷu tay nhìn .

      người, nhưng ta có tiền thanh toán. Đưa hóa đơn tới phủ Thượng thư , ta là con trai của Liên Dụ”.

      Sau đó im lặng đặt quan ấn của Liên Dụ lên mặt bàn, lấy đũa gặp món ngọt ăn trước.

      Liên tiểu gia là người rất thông tuệ, đau lòng lắm mới rời nhà trốn nhưng cũng muốn mình chịu khổ. Ở kinh thành có thể dùng tên tuổi của cha cậu, mặc dù danh tiếng đó phải là quá tốt.

      Con trai Liên Dụ ai mà dám đắc tội, ai chẳng biến người trong nội các bao giờ đạo lí, cho nên Liên tiểu gia lang thang bên ngoài vài ngày, ăn cũng ăn ngon, ngủ cũng ngủ tốt, cầm quan ấn vui vẻ đường lớn.

      Quan trọng nhất là, ăn uống cũng chịu vào cửa hàng nhà mình, mà phải ăn ở tửu lâu khác. Cậu cũng biết cách làm Liên Dụ xót xa.

      Đương nhiên lúc đó cậu vẫn còn chưa hiểu, phải vài năm sau cậu mới biết cách làm cho Liên Dụ đau lòng. Bởi vì đến khi cậu lớn rồi, Liên Dụ cho bạc nữa, chỉ cho, lúc nào hài lòng còn mang lính đến phong tỏa cửa hàng của cậu.

      Chuyện này phải sau.

      Lúc này Liên tiểu gia tiêu xài ít bạc nhưng trong lòng vẫn vui là mấy. Trong lòng mỗi đứa bé đều có giấc mộng giang hồ, đánh ngựa vung kiếm gì gì đó, ai cũng có ao ước này.
      Liên Thập Cửu vừa vừa nghĩ, thuận chân đá đất mặt đường. Nhưng biết vì sao lại bụi bay mù mịt.

      đám người cưỡi ngựa về phía bên này.

      mặt họ toàn bộ đều mang mặt nạ, thân hình hết sức to con, người cầm đầu ghìm chặt đầu ngựa, cũng phải về hướng cậu, mà là tới cái kiệu quan phía sau lưng cậu.

      Kiệu hồng tám người khiêng là phái đoàn của quan nhị phẩm trong triều, Liên Thập Cửu nhận ra ngay, kiệu này là của cha mà.

      Hắc y nhân giục ngựa tiến lên, chỉ vào màn kiệu .

      “Liên Dụ, hôm nay ta muốn mạng của ngươi.”

      Liên Dụ lười biếng xốc rèm lên, nghiêng đầu hỏi :

      “Người muốn giết ta rất nhiều, ngươi tên gì, để lát nữa lão tử làm bia cho ngươi.”

      Giọng điệu cợt nhả như vậy đúng là làm người ta giận điên người.

      Hắc y nhân cũng thèm khách khí, đao kiếm sáng loáng được rút ra.

      Liên Thập Cửu mặc dù như ông cụ non nhưng cũng chỉ là đứa bé chín tuổi, cậu trốn trong bụi cỏ nhìn xem, sợ run rẩy.

      Liên Dụ cũng làm tổ trong kiệu, kéo rèm ra xem náo nhiệt. Tám kiệu phu bên cạnh cũng phải kẻ đầu đường xó chợ, chỉ sau chung trà, toàn bộ hắc y nhân đều ngã xuống.

      Liên các lão lấy khăn che mũi, tự nhiên lại thấy vở kịch này diễn hơi quá đà. Mùi máu xộc thẳng vào mũi, nhưng mà để lừa thằng bé phải làm thôi.

      nhìn Liên Thập Cửu trốn trong bụi, vẫy tay hỏi: “Còn về nhà à?”

      Giấy tờ trong phủ xếp thành núi rồi.

      Liên Thập Cửu đứng thẳng dậy, mặt mày hết sức hoang mang.

      “Cha, cha cũng biết võ sao?”

      Sao cậu nhớ tiên sinh ở học đường có , cha cậu từng dẫn binh mà? Dẫn binh, mà đánh nhau sao?

      Liên Dụ tựa người lên kiệu, ngáp cái.

      biết. Ai cha biết võ chứ? Mang binh đánh giặc có chủ soái dùng đao có người dùng đầu óc. Nhà chúng ta mấy đời đều là văn thần, Liên lão gia thích múa đao nên rất thô tục. Hơn nữa người tập võ toàn mùi mồ hôi, hề thơm tho gì cả, còn đừng mộng trường kiếm giang hồ nữa”.

      Liên Thập Cửu đứng nguyên tại chỗ lên tiếng, có vẻ nghĩ về độ chân thực của chuyện này.

      Liên Dụ lại :

      “Thế gian này thể chuyện gì cũng như ý nguyện, ông trời cho con cái này, lấy của con thứ khác. Giống như nương con thêu được uyên ương, cha lại gấp chăn bông được, chỉ cần phải là điều gì sai trái, có gì phải phiền muộn, Nương con nấu nướng phải rất tốt sao?”

      Liên Thập Cửu bước về phía cha mình.

      “Những đạo lý này con hiểu được rồi, con chỉ muốn học vài chiêu phòng thân thôi.”

      Cậu thể với Liên Dụ là, cậu biết cha mình thanh danh tốt, có người ám sát chắc cũng có người bắt cóc con của , phòng ngừa rắc rối tốt hơn.

      Liên các lão quanh năm suốt tháng hiếm khi được vài câu đạo lý, giờ nghe con trai hỏi, liền tỏ thái độ nghiêm túc giảng dạy chút:

      với Liên Thập Cửu.

      chiêu nửa thức dùng làm gì, chỉ cần có bạc muốn mua gì mua. Lão tử cả đời chưa từng tập võ phải cũng hoành hành ngang ngược ở bên ngoài đây sao. Aiz, thế gian này có gì mà bạc làm được”.

      năm đó, Liên Thập Cửu chín tuổi, Liên Dụ ba mươi bảy tuổi, Liên Dụ ba mươi bảy tuổi lại còn làm bộ thượng lương bất chính, dạy đứa bé chín tuổi cũng sai lệch theo. Liên Thập Cửu thấp cha mình rất có đạo lí, sau này lớn lên mua bốn cao thủ, vây quanh mình. Bốn người này vất hết tình địch của mình vào núi rừng hoang vắng, bạc tiêu ít, chỉ là cậu khác với cha mình, tiểu tổ tông này có lợi nhuận tiêu tiền, mua đồ cũng thèm mặc cả, tức chết Liên Dụ mà.
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 66: Phiên ngoại 2: Tình yêu của Vương Thủ Tài

      Làm mèo vài năm, Vương Thủ Tài vẫn cảm thấy mình là con mèo có dung nhan độc nhất vô nhị. Bởi vì nó béo, từ Vạn Lại Thôn cho tới kinh thành, tất cả các loại mèo hoang đều tự nhận đánh lại nó, sau mấy lần tuần tra ban đêm, Vương Thủ Tài khinh thường khẳng định.

      Nhưng mà trước đó lâu, Vương tiểu gia gặp khó khăn đầu tiên trong đời. Nó bị con chó lớn nhà Vương thị lang cách vách cắn.

      Con chó săn này được Vương Thế Công nhặt đường về vài ngày trước, gầy đến da bọc xương mà vẫn có tư thế uy phong, cốt cách vô cùng cường hãn.

      Lúc Vương thị lang nhặt nó về trông vô cùng vui vẻ, ôm tới hậu viện rồi quên luôn. Hôm đó Vương tiểu gia dò xét lãnh thổ của mình, nhảy từ đầu tường nhà mình đến đầu tường nhà khác, nhìn thấy con chó sói này giành đồ ăn của con mèo trắng .

      Con mèo trắng này rất đẹp, mắt màu lam nhạt, nhưng mà thân hình lại quá , bị móng chó kia đẩy cho văng xa.

      Chúng nó giành cái đầu xương cá còn dư lại.

      Kể từ khi Vương tiểu gia được Liên Dụ ôm về nhà nuôi, với mấy thứ cơm thừa canh cặn này nó đều đếm xỉa, từ tường cao nhìn xuống, nó vốn định xem náo nhiệt.

      Nhưng mà lúc con mèo trắng ngoái đầu nhìn lại rồi đáng thương hét thảm tiếng, trong nháy mắt đó nó lại bùng lên ý tưởng hùng cứu mỹ. Cho nên, mọi chuyện hết sức thuận lý thành chương, hồi chiến diễn ra lúc nửa đêm, cuối cùng mặt mèo của Thủ Tài Đại vương, móng vuốt mèo, đuôi mèo tất cả đều bị thương.

      Khi Liên Dụ và Phương Uyển Chi nhận được tin đuổi tới đại trạch Vương gia, Vương Thế Công sắp khóc thành mít ướt.

      Ai mà biết con mèo ú này là Liên đại nhân nuôi, ai mà biết, Liên Dụ lòng dạ hẹp hòi như lỗ kim, ôm con chó nhà mình rơi nước mắt, chỉ thiếu đường lấy nồi ra hầm cách thủy để bồi tội.

      Liên các lão xưa nay vẫn biết thanh danh mình tốt, lười phải giải thích với người ngoài là mình chấp nhặt với súc sinh. Nhìn còn chó chỉ còn da bọc xương kia, chỉ dặn dò Vương Thể Công phải nuôi cho tốt, nếu chết đói ở ngoài mà lại chết trong nhà đấy.

      Vương Thế Công gật đầu như bằm tỏi.

      Nhìn Vương Thủ Tài ủ rũ buồn bã trong lòng, Liên Dụ im lặng ôm nó vào ngực, hết sức đau lòng.

      Viện sĩ Thái y viện Tào Lâm nhận được tin từ phủ Thượng thư, gót chân cũng chạm đất, vội vàng ngồi kiệu chạy tới.

      Vết thương của con mèo mập khá nghiêm trọng, nó nằm suy yếu trong lòng Liên các lão, còn sức mà tức giận.

      Tào Lâm đưa tay sờ sờ xương cốt rồi với Phương Uyển Chi: “Thiếu phu nhân, xương của con mèo này bị gãy, hạ quan nối xương cho nó, người xem...”

      Rồi sau đó liếc mắt nhìn Liên Dụ cái, ý tứ rất ràng. Người kia đánh ta chứ?

      Phương Uyển Chi gật đầu, ý là mình hiểu. Nàng tiến lên vài bước vỗ vỗ Liên Dụ.

      “Gãy chân rồi, chàng đưa mèo cho Tào Lâm ”.

      Liên Dụ cúi đầu nhìn con mèo mập nhà mình, gì, xoay người ngồi lên ghế bành, tựa người nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Vương Thủ Tài meo meo kêu cực kì đáng thương, nhưng thực tế Tào Lâm còn đụng vào nó. Chẳng qua con mèo này già mồm quen, đụng lông thôi cũng như xé nó vậy.

      Tào Lâm vừa đưa tay lên, thấy Liên Dụ nhìn sang bên này, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, có biểu cảm gì nhưng lại khiến ông sợ dám động.

      Phương Uyển Chi ho khan tiếng, Liên Dụ liền xoay đầu về. Tào Lâm lại cầm lên, người kia lại nghiêng mắt nhìn, lại ho khan.

      Cuối cùng Phương Uyển Chi nổi giận, nàng bước tới chỗ Liên Dụ, quát.

      “Chàng đừng dọa !!”

      Xương gãy hết đau lòng có ích gì?

      Liên Dụ mặt lạnh ra ngoài cửa, nghe Vương Thủ Tài trong phòng hét từng tiếng tê tâm liệt phế, lòng cũng chộn rộn.

      Vương tiểu gia được nối xương xong, Phương Uyển Chi hầm nồi cách thủy lớn nhất cho nó bổi bổ thân thể, còn thêm mấy phần thịt ba chỉ, tiểu gia hiếm khi được đãi ngộ như vậy, nhưng giờ ăn uống lại cực kì thận trọng, canh thịt chỉ uống phần ba tới.

      Đúng là chuyện hiếm có.

      Liên Dụ và Phương Uyển Chi nghĩ rằng nó là vì nó vừa nối xương xong, thoải mái, sang ngày hôm sau nó lại uống sạch canh, mẩu thịt cũng thừa. Ấy thế mà, Vương Thủ Tài lại gầy .
      Nó vẫn rất nặng, cho cùng gầy cũng tính gầy. Chỉ là so thân thể như cái mâm lớn lúc trước ít.

      Liên Dụ và Phương Uyển Chi cùng là nó bị bắt nạt.

      Ai mà biết Vương Thủ Tài thịt như mạng, lại chôn rất nhiều thịt trong tiểu viện Ngọc Trần Phụng Uyển?

      Vì thế Liên Dụ cũng ngủ được, kéo Phương Uyển Chi ngồi mái hiên nhà mình.

      muốn nhìn xem, cái thứ gì dám đoạt chén cơm của Vương Thủ Tài nhà họ.

      thực chứng minh là, thứ khiến cho con mèo ú buông tha mỹ thực chỉ có thể là hai nguyên nhân, ăn no, lí do khác chính là phát xuân.

      Đến nửa đêm, Vương Thủ Tài thần biết quỷ hay bò ra khỏi cửa sổ, bởi vì vẫn chưa đủ nhàng, cho nên khi nhảy xuống tạo ra tiếng động lớn. Nó thường xuyên xuất như thế này, nhưng mà hôm nay hiếm khi lại thấy tự trọng, còn dùng móng vuốt che mặt lúc, tới khi quay ra lại tự cho mình thái độ cao ngạo siêu phàm.

      Bên kia sân , con mèo trắng xinh đẹp ngồi thẳng ở chỗ xa, đôi tai mèo cứng đờ, hẳn là sợ nó.

      Nhiều năm sống ở đây, nó tự nhận gặp qua vô số con mèo hoang cường hãn, nhưng chưa từng thấy ai mập như Vương Thủ Tài. Hôm đó mèo cứu mỹ nhân, nó cứ tưởng con vật to lớn kia là loại như mèo chó.

      A Bạch bước qua ăn thịt, Vương Thủ Tài đứng bên cạnh nó õng ẹo làm dáng. Liên Dụ nuôi Vương Thủ Tài lâu như vậy mà chưa từng thấy bộ dạng bỉ ổi đến thế.

      Hẳn là nó muốn kéo chú ý của đối phương, nhưng lại biết làm thế nào cả, nó dựa gần A Bạch ăn, vì vậy Vương Thủ Tài đành phải tự mình cam chịu, dùng móng vuốt quét quét cái đuôi của nó, cuối cùng chọc A Bạch thấy phiền, hai con mèo bắt đầu đánh nhau.

      Vương Thủ Tài quyết nhường cho A Bạch, mình tự hờn dỗi uống hai bát canh thịt, uống xong lại cảm thấy tức ngực, mặt mày nhăn nhó quỳ rạp mặt đất.

      Phương Uyển Chi nghĩ, người ta thường người nào mèo ấy, Vương Thủ Tài chẳng hiểu gì về chuyện tình cảm cả, y như Liên Dụ vậy.

      Mèo tiểu gia phiền muộn, Liên Dụ cũng phiền muộn theo, buổi tối hôm sau bắt A Bạch, nhét vào phòng với Vương Thủ Tài để bồi dưỡng tình cảm.

      Vương Thủ Tài bị ném tử cửa sổ vào nhà, thấy A Bạch vô cùng vui vẻ, vẫy đuôi mừng rỡ, khác gì con chó săn lớn.

      Mới đầu A Bạch vẫn còn thận trọng, sau rồi hai con mèo cứ thế ở cùng chỗ.

      Phương Uyển Chi với Liên Dụ:

      “Tính tình A Bạch tốt quá, thiếp lo Vương Thủ Tài đạt được mục đích rồi bắt nạt nó.”

      Nhưng, quá ba tháng sau nàng liền phát , băn khoăn của mình hoàn toàn dư thừa.

      A Bạch vô cùng lợi hại đấy, tính tình lại giống Vương Thủ Tài như đúc.

      Hai con mèo ở cùng nhau bao lâu bắt đầu sinh ổ mèo con. A Bạch cũng rất thèm ăn, trước kia ở ngoài chưa từng ăn thứ gì ngon, trong ba tháng này nó biến mình thành con mèo béo khác gì Vương Thủ Tài.

      Liên thiếu phu nhân vì thế mà hết sức sầu, mỗi ngày phải dắt mèo hoạt động, từ con tăng lên thành hai con. Cả hai con đều thích bước nào, buộc dây thừng cổ xong là bắt đầu giả chết, Phương Uyển Chi kéo như kéo ngựa bắt chúng nó dạo trong sân.

      Thời tiết trở nên ấm áp hơn, Phương Uyển Chi cắt giảm thịt trong khẩu phần ăn của chùng, ngoài hai bữa hằng này được ăn thêm. Hai đứa kia mang theo đống mèo con chạy tới chân Liên Dụ khóc. Nhưng mà Liên đại nhân đâu có muốn ngủ thư phòng nữa, cho nên cũng dám làm gì.

      Hai đứa này còn làm đủ trò, giả mang thai, giả bị thương, giả gãy xương, lúc nào cũng diễn, vì để được ăn thịt, nó nháo Phương Uyển Chi đến dở khóc dở cười. Cuối cùng nàng dứt khoát quản, tùy chúng nó ăn, chỉ cần đừng phá phách nữa, họ nguyện ý nuông chiều bọn chúng.

      Tuổi thọ của mèo dài nhất chỉ được hai mươi năm, từ khi thu dưỡng nó đến nay cũng lâu, thời gian lại qua nhanh như vậy, Vương Thủ Tài có thể sống lâu nữa , Liên Dụ biết, điều duy nhất có thể làm chỉ là làm bạn cùng nó mà thôi.

      nghĩ, gặp được chính là duyên phận, chúng nó gửi gắm hai mươi năm sinh mệnh cho , đương nhiên cũng muốn cho nó dưỡng lão cùng nhau, xem như là món quà của duyên phận trong đời.

      Phiên ngoại hết

      ———-oOo———-

      HẾT
      Thanh Hằngphương miu thích bài này.

    3. phương miu

      phương miu New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      4
      :cute:
      :ex10::yoyo14:truyện tình cảm rất hay và ngọt ngào
      tks b edit
      miamiameo thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :