1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thượng Thư Đại Nhân, Biến - Tô Áng ( 64c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 60: Gọi gia gia của ngươi tới

      Lúc Liên Dụ mang binh đến, đương nhiên phải là vì xét nhà, cũng phải vì Lô Văn Miểu, mà là muốn dọn nhà đưa Phương Uyển Chi .

      muốn nàng về ở Ngọc Trần Phụng Uyển.

      Mặc dù cũng có tâm tư gì xấu, nhưng vẫn muốn ngày ngày ở cùng nàng, tới lúc xuất giá về nhà mẹ đẻ ở vài ngày là được.

      Nhưng mà cứ tự quyết, còn chưa thương lượng với Phương Uyển Chi, hành động y như thổ phỉ.

      Phương đại nương vừa cắn hạt dưa vừa vuốt ve Vương Thủ Tài, nghe nửa ngày cũng phản ứng kịp.

      Chuyện này hợp lễ nghi.

      Lần này Phương Chính bị Liên Dụ làm cho giật mình bể mật hoàn toàn, nhưng dù bị hoảng ông cũng ngăn cản. Vừa nghe ông còn dẫn đầu tiên phong hướng về phía nội viện.

      Nhưng mà vừa tới Lô Thúy Hoa từ bên trong ra.

      Lô nhị nương từng là vũ cơ Yến kinh, sau khi gả cho Phương Chính mới được sống cuộc sống của thiếu nãi nãi vài năm qua, vốn hiểu biết gì nhiều.

      Hôm nay Liên Dụ mặc quan phục đến, Lô Thúy Hoa cũng biết nương nhà mình gả cho người làm quan. Nhưng bà biết quan cao quan thấp, cũng biết nhìn áo quan bào, chỉ nghe Phương Chính hài lòng về hôn này lắm, ghét bỏ người ta có thực quyền, cho nên bà nghĩ quan này cũng phải lớn.

      Lô Thúy Hoa tính là điệu bộ, sau khi vào Phương trạch luôn biết kiềm chế bản thân, cũng thường dạy bảo Phương Uyển Chi phải có phong thái tiểu thư khuê các. Mặc dù những năm này tới khóc lui rất nhiều lần, nhưng lòng vẫn đối xử với nàng rất tốt.

      Vừa thấy các lão gia nối đuôi nhau vào viện, bà vội cầm lấy khăn che mặt. Sau đó bà lại thấy đúng, bởi vì Phương Chính còn theo bọn họ mà. Bà nhìn sang Liên Dụ chút, đúng là khá đẹp mắt, tuy tuổi còn trẻ nhưng khí thế lại rất tốt, bà : “Xin hỏi vị quan gia này là người đến kết thân à?”

      Liên Dụ biết Phương Uyển Chi còn có vị nhị nương, bình thường cũng hay chăm sóc nàng, giờ thấy người phụ nhân kia đoán là Lô Thúy Hoa, gật đầu đáp: “Đúng thế”.

      Lô Thúy Hoa hỏi lại.

      “Vậy ngài mang theo cấm vệ đến hậu trạch để làm gì? ”

      Liên Dụ truyền đạt lại ý tứ của mình lần.

      Ngay sau đó, Lô Thúy Hoa liền trở mặt. Đúng là trở mặt , bà buộc khăn tay vào eo:

      “Hồ đồ! Có người nào hôm nay tới cầu thân mà dám mang nương nhà người ta ? Cha ngươi đâu?”

      Liên Dụ : “Mất rồi.”

      “Nương đâu?”

      “Cũng mất rồi.”

      Lô Thúy Hoa vừa nghe thấy đứa bé này đáng thương, nhưng quy củ vẫn là quy củ, bà nhíu lông mày lại :

      “Thế người lớn nhất trong nhà ngươi còn khỏe mạnh là ai?”

      Liên Dụ trả lời: “Ông nội của ta.”

      “Thế mới lão gia tới đây chuyến.”

      Liên Dụ có phần mơ màng, chưa thấy phụ nhân nào dữ như vậy.

      Lô Thúy Hoa bước vài bước đến cạnh , quở trách như mắng hài tử nhà mình:

      “Chưa từng cưới hỏi hả? Nhìn ngài cũng vừa qua hai mươi đúng ? Ta với ngài này, chuyện như vậy thể mình được, trưởng bối trong nhà, trong tộc phải tới gặp trước, dù là ai cũng phải tới. Lúc cầu thân phải vậy nương nhà chúng ta mới gả , nếu truyền ra ngoài hủy hết thể diện nương nhà người ta. Ngài phải mang gia gia nhà mình tới, xem bát tự, đưa tam thư lục lễ tới, đó là quy củ, biết chưa?”

      Liên Dụ định cho Lô Thúy Hoa biết, tam thư lục lễ kém, hôm nay đến là để đưa Phương Uyển Chi . Nhưng Lô Thúy Hoa vậy cũng có đạo lý, nhất thời hiếm khi im lặng.

      Phương Chính cũng ngốc rồi, bị dọa đến ngốc, ông nghĩ Lô Thúy Hoa lại mù mắt như vậy, dám khoa tay múa chân với quan nhị phẩm. Còn chưa phản ứng được Lô Thúy Hoa kéo Phương Uyển Chi và Liên Dụ tới càu nhàu: “Trưởng bối chúng ta làm khó các con, về sau vợ chồng son phải tự sống qua ngày, nhưng ta cũng còn phải tới giúp. Sau này Uyển Chi sinh con, ta phải tới chăm nó chứ sao, bà đỡ cũng tốt bằng nương đâu, còn cả chăm sóc Uyển Chi trong tháng nữa”.

      “Thúy Hoa.”

      Phương Chính vội bước qua.

      được vô lễ với Liên đại nhân. Bà có hiểu quy củ hả? Người ta là hộ bộ thượng thư, ai cho phép bà dạy dỗ”.

      “Hộ bộ thượng thư biết cách nghỉ dưỡng trong tháng sao?”

      Lô Thúy Hoa theo bản năng hỏi lại câu, sau khi xong lại ngẩn người lúc. Hộ bộ thượng thư, hình như là chức quan rất lớn nhỉ?

      Bà lại nhìn mặt Liên Dụ.

      Nó còn trẻ mà. Bà duỗi tay tiếp:
      “Ngài làm quan lớn, phải lo nhiều chuyện, nhưng cũng thể phụ khuê nữ nhà ta. Đừng tưởng nha đầu kia ngày thường tùy tiện, thực ra con bé thận trọng lắm.”

      Phương Chính muốn đánh người rồi, nhưng ông lại thấy Liên Dụ đứng thẳng lắng nghe, dáng vẻ hết sức khiêm tốn. Lô Thúy Hoa càm ràm nhiều như vậy, lại hề tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.

      Phương Chính cũng biết phải gì nữa, nhìn ba người kia thân thiết đứng đó, trong lòng lại thấy rất lạ.

      Ông cũng là cha ruột của Phương Uyển Chi, khuê nữ xuất giá, ông lại như người ngoài cuộc. Còn những thứ lễ hỏi quý báu kia, ông nhếch khóe miệng lên, dường như ngẫm ra rất nhiều điều trước kia .

      Cả đời nương của Phương Uyển Chi cũng hề đợi ông, chỉ tâm niệm tên tú tài nghèo kiết hủ lậu, Phương Chính rất chán nữ nhân đó, cho nên cũng thuận theo bà, để bà làm ni gõ mõ. Còn Phương Uyển Chi ông cũng thích lắm.

      Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt, ông cảm thấy mình già rất nhiều rồi. Lùi về phía sau hai bước, ông đụng phải con mèo mập Liên Dụ mang theo.

      Mèo mập híp mắt, chân trước đứng thẳng, cái móng vuốt béo tròn béo trịch.

      Phương Chính ngồi xổm xuống định sờ cái đầu nó hai cái, thế mà lại bị cào. Nhìn ba vết xước chảy máu ràng, kèm theo là ánh nhìn của Thủ Tài đại nhân: ngươi dám sờ đầu trẫm. Ánh mắt vô cùng kiêu ngạo.

      Lô Thúy Hoa muốn Liên Dụ gọi gia trưởng đến, Liên các lão vội gửi phong thư đến lão gia ở đất phong.

      Viết cũng dài, đơn giản báo cho gia gia của mình tiếng: Cháu muốn thành thân, người nhà mẹ đẻ muốn mời ông tới chuyến, nếu cho cưới.

      Về phần cưới ai, tính tình thế nào lại đề cập chữ, đêm đó lão gia tử nhận được tin vội ngồi xe ngựa vào kinh. Nghĩ tới chuyện gặp mặt thằng cháu kia thể chửi nó trận.

      Liên Dụ hai mươi bảy tuổi hiếm khi nghe lời Lô Thúy Hoa, xử lý từng việc trước khi cưới.

      cảm thấy phụ nhân này rất tốt, thành thân với Phương Uyển Chi, cho nên cũng rất chào đón bà.

      Nhưng mà cũng chỉ chào đón mấy ngày, sau đó lại muốn gặp.

      Bởi vì Lô Thúy Hoa để cho và Phương Uyển Chi gặp mặt, bà trước khi đính hôn, gặp mặt cũng là cần thiết. Liên Dụ liên tiếp mấy lần tới Phương phủ đều bị giữ ở ngoài.

      Về sau Liên đại nhân cửa lớn nữa, leo tường, kết quả là bị Lô Thúy Hoa cầm cái chén đứng dưới chân tường chờ bắt được.

      : “Chuyện này hợp phép tắc, hợp quy củ tổ tông, nếu hôm nay ngài nhất định muốn vào gặp khuê nữ nhà ta, cứ đạp qua xác Lô Thúy Hoa này .”

      Lô Thúy Hoa mười hai tuổi bị bán lên thuyền hoa làm vũ cơ, hát rong bán rẻ tiếng cười, chua xót đến mức nào cần phải , bà luôn mong muốn kiếp sau đầu thai làm người trong sạch là nương có thể diện. Giờ còn chưa tới kiếp sau, cho nên theo bản năng bà xem Phương Uyển Chi thành kiếp sau của mình. Ngay cả mặt cũng cho Liên Dụ nhìn cái. Nhưng mà người ta khi tâm niệm điều khó tránh khỏi cố chấp.

      Liên đại nhân rất muốn đánh chưởng cho bà hôn mê, nhưng dù sao cũng là nhạc mẫu tương lai, làm thể được tốt lắm. nhíu mày nhìn bà lúc lâu rồi nhảy tường về.

      Phương Uyển Chi đứng bên khe cửa lặng lẽ nhìn xem, thấy bị ăn quả đắng suýt nữa bật cười.

      Mấy ngày nay Phương đại nương cũng thuận lợi cho lắm. Bởi vì đồ cưới nhà mẹ đẻ có bức tranh do nương tự thêu. Áo gối và mũ đều phải thêu đôi uyên ương. Đây là tục lệ trong kinh, với các nương khác mà , chuyện này chỉ đơn giản như gắp thức ăn, múc cơm mà thôi, nhưng mà với Phương Uyển Chi lại khó như bắc thang lên trời. Đầu ngón tay bị kim đâm đến chảy cả máu mà đôi uyên ương vẫn ra hình dáng.

      Lô Thúy Hoa : “Cái kia là con gà hay chim thế, thêu lại lần nữa”.

      Phương Uyển Chi biện minh: “Uyên ương cũng là thứ ngụ ý mà thôi, con chim này cũng có ngụ ý mà. Nhị nương nhìn xem, hai con thuỷ điểu bay sông, đầu màu trắng, như thể bạc đầu giai lão”.

      Đầu của Phương Uyển Chi bị Lô Thúy Hoa đánh đến hoa cả mắt.

      “Thêu lại lần nữa.”

      Ánh trăng chiếu xuống bóng cây, tạo ra từng hình thù loang lổ, Phương Uyển Chi vẫn còn so tài với hai con thủy điểu. Thanh Liễu tới gần cắt tâm đèn cầy, vừa nhìn vừa tặc luỡi.

      “Tiểu thư, đây là ngỗng mà.”

      Phương Uyển Chi khinh thường thưởng thức của mấy người này, thèm chấp nhặt, vừa đưa kim lên lại đâm cái vào đầu ngón tay.

      Nàng tập mãi cũng quen, lắc tay cái rồi phất phất ý bảo Thanh Liễu ra ngoài.

      Nàng thừa nhận khả năng thêu thùa của mình tốt. Nhưng ai mà hoàn mỹ được. Giống như việc khóc lóc om sòm, nàng dám cả kinh thành ai qua mặt được nàng đâu.

      Trong sương phòng của Phương Uyển Chi có sập , ngày thường tướng ngủ của nàng cũng tốt, nằm xuống lộn xộn, cho nên cũng giống những tiểu thư nhà khác, phải có nha hoàn gác đêm.

      Thanh Liễu từ khi ở bên cạnh nàng đều ngủ trong gian cách vách, mấy ngày này nàng liên tục thức đêm thêu tranh cho nên nàng ấy thỉnh thoảng lại mang thoại bản tới, chuyện cho vui.

      Ánh nến sáng đột nhiên có bóng người bước vào, đúng lúc Phương Uyển Chi thêu mắt của con uyên ương. Hai con vật này vẫn có hình dạng gì, cho nên đến mắt cũng như cái ô cửa sổ. Nàng có phần nhụt chí, bèn quy hết lên người Thanh Liễu: “Đừng cản ánh sáng của ta nữa, mắt thêu đẹp rồi này”.

      Người phía sau nhìn lúc rồi nghiêm túc hỏi: “Nàng thêu giày làm gì?”

      Giọng réo rắt trầm thấp.

      Tay Phương Uyển Chi lại đâm lên lần nữa, chích vào đầu ngón tay.
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 61: Nhị nương, sớm vậy

      Phương Uyển Chi vốn nghĩ thấy Liên Dụ vào lúc này, dù nghĩ cũng thấy, nàng ngốc đến mức tưởng mình mơ, mặc cầm ngón tay của nàng đưa lên miệng mút vết thương, nàng vội hỏi: “Chàng vào bằng cách nào?”

      “Leo tường.”

      “Dưới chân tường có người canh gác à?”

      “Có chứ, cho nên ta thả mê hương.”

      Phương Uyển Chi tặc luỡi, vào đây quả thực dễ dàng.

      Liên Dụ lại : “Sao nàng lại thêu giày? Đầu ngón tay cũng bị chọc thành cái sàng rồi.”

      Ngoài miệng đau lòng, nhưng cái nhíu mày kia thể hết thảy.

      Phương đại nương đáp lời, nàng ngẩng đầu nhìn , cắn chặt môi dưới, cả trái tim cũng tràn đầy vị ngọt.

      Thân là nữ tử, khó tránh khỏi hi vọng đối phương dỗ ngon dỗ ngọt lời bay bướm, nhưng mà như bây giờ, hai người mấy ngày gặp, câu gì cả, nhưng nàng lại cảm nhận được chiều chuộng dịu dàng.

      Nàng thích cảm giác như thế, cũng hề xa lạ.

      Hoa nến trong phòng chớp lên hai cái, tâm của đèn cầy cần phải cắt, ánh nến chiếu rọi lên mặt người kia, khí lại thêm vài phần tế nhị.

      Liên Dụ cũng nhìn Phương Uyển Chi kĩ, nàng mặc đồ trong nhà, tóc xõa ra, bởi vì đêm cuối thu hơi lạnh nên có khoác thêm cái áo bông mỏng, cổ áo hơi mở, lộ ra cần cổ trắng mịn và chiếc váy hoa bên trong, cực kì đáng .

      Phương đại nương bị nhìn đến mức được tự nhiên, theo bản năng đưa tay giữ lấy xiêm y, giận dỗi.

      Đuôi mắt nhếch lên cũng là loại phong tình, tim Liên Dụ thoáng run rẩy.

      Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Thanh Liễu ngáp dài tới cắt hoa nến.

      Liên Dụ liền phất tay dập tắt ánh đèn, muốn để người ngoài biết ở bên trong.

      Phương Uyển Chi dừng lúc rồi quay mặt ra ngoài .

      cần hầu hạ nữa, ta ngủ rồi.”

      Bàn tay nắm chặt, tự dưng lại thấy căng thẳng.

      Cho đến khi bước chân Thanh Liễu càng lúc càng xa, nàng mới dựa ra nệm ghế sau lưng. Cả căn phòng chìm trong bóng tối, nhưng nàng vẫn có thể nhìn gương mặt Liên Dụ, dù nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy.

      Mắt sáng, mũi cao, lông mày rất tuấn, đôi môi có hơi bạc màu, càng khiến thêm phần thanh tú. Lúc nào gương mặt này cũng lên vẻ mệt mỏi lười biếng, thích nằm, lúc ngồi cũng ngồi thẳng. lười như thế, nhưng lại có phong thái nhàn vân dã hạc.

      Áo quan bào của quan nhị phẩm là màu đỏ, hình hạc, người ba mươi mấy tuổi mặc lên lại thấy nghiêm túc, Liên Dụ mặc vào lại thấy có vẻ cà lơ phất phơ. Bì Bì có , khi nào trời nóng, ngay cả mũ quan của cũng nghiêng lệch.

      phải là quan tốt trong lòng dân chúng, cũng muốn ai ca tụng mình, bởi vì nghĩ chỉ cần mình tự hiểu mình là được. Phần lớn các cửa hàng trong kinh đều là của Liên gia, vậy mà khi có người hỏi vay tiền, chỉ vào bộ quan phục có vài mảnh vá. Ấy thế mà lúc trong dân gặp đại nạn, chi rất nhiều khoản, hề keo kiệt.

      Phương Uyển Chi có chút buồn cười, đó là nam nhân của nàng đấy.

      Nụ cười đó, có thêm chút kiêu ngạo, có cả ngọt ngào, nàng thấy hết, nên muốn hết lòng chiều chuộng .

      Phương đại nương biết người ta ở chung như thế nào, nhưng chỉ cần có nàng ở đây, Liên Dụ tùy hứng như hài tử, đôi lúc còn muốn được nuông chiều, nàng mắng thế nào cũng được, nhưng người ngoài câu thôi cũng chỉnh chết người ta.

      Thậm chí có lúc nàng có cảm giác như thành nương vậy.

      Nàng với :

      “Vương Thủ Tài gần đây lại mập rồi, lúc ta có ở đó, chàng lại cho nó ăn thịt phải ?”

      Liên Dụ cũng nghiêng người dựa vào nệm, hề muốn chuyện về Vương Thủ Tài lúc này.

      Mái tóc dài của Phương Uyển Chi xõa gối, cùng với gió thu đêm, tỏa ra mùi hương quế dịu. nghiêng đầu kéo sợi tóc dài trong tay, trong lòng là cảm xúc gì.

      Những ngày qua được gặp nàng, chuyện bát quái phố cũng có người kể cho nghe, dù có người cũng êm tai như nàng hay kể. người đơn hai mươi bảy năm, khi có người ở bên, thấy cuộc sống trước kia của mình dường như chẳng có ý nghĩa gì.

      Liên Dụ : “Uyển Chi, những ngày qua, ta rất nhớ nàng.”

      xong cũng chờ đối phương đáp lại, mặt đỏ ửng cả lên, may mà đèn cầy trong phòng tắt, nếu Liên Dụ cũng cảm thấy được tự nhiên.

      biết lời đường mật, cũng biết dỗ dành người ta. Ngày thường ở trong triều nghe nhiều lời nịnh hót, cho nên thấy mấy câu đó rất ngượng mồm.

      Giờ cũng ngượng lắm.

      Sau khi xong Liên Dụ liền quay lưng về phía Phương Uyển Chi, lên tiếng.

      Sau lưng có người giật giật, Liên Dụ biết là Phương Uyển Chi muốn nhìn .

      “Ngượng à?”

      Thanh mang theo tiếng khúc khích vui vẻ.

      Liên các lão tự kỉ nhiều năm, tự nhận là chưa từng phải sợ hãi thứ gì, cho nên vội quay người lại.

      “Có gì mà ngượng, người cũng là của ta mà.”
      Phương Uyển Chi vẫn cười, cơ thể mềm mại tựa vào ngực .

      “Ta cũng nhớ chàng.”

      Đây là lần đầu tiên Phương đại nương thương nhung nhớ, lúc này nàng cũng muốn nghĩ đến quy củ thể thống gì nữa, nam nhân này là của nàng, nàng muốn ôm ôm. Khóe miệng bất giác cong lên bởi vì người này hiếm khi trở nên ngây ngẩn.

      Hai người tựa vào nhau lúc, người là áo mùa thu khá dày, nhưng ai muốn động đậy, cứ câu này câu khác, lúc hứng lên đấu võ mồm, cũng nhớ là ai bắt đầu trước, từng câu từng chữ vẫn đầy tình ý triền miên.

      đêm ngủ say, Phương đại nương là người ít khi thức khuya, tối qua ngủ trễ cho nên hôm nay dậy muộn. Nàng buồn ngủ dụi dụi mắt, thấy có hơi nóng, cái áo khoác bằng vải bông biết rơi chỗ nào, chiếc váy ngủ người cũng nhăm nhúm như xác mướp. Bên eo là cánh tay gầy nhưng cực kì tinh tráng vắt qua. Nàng quay lại nhìn, là gương mặt thanh tú tinh xảo, cực kì đẹp mắt.

      Liên Dụ còn ngủ.

      Phương Uyển Chi ngáp thêm cái, cả người vẫn còn mơ màng, đầu cũng hoạt động. Lúc hai người ở Nhạn Nam vẫn thường xuyên nghỉ ngơi như thế, cho nên nàng hề cảm thấy mất tự nhiên, vô thức khoác thêm bộ quần áo tới phòng bếp.

      Hình như là muốn làm cơm, trong bụng còn suy nghĩ, sáng nay ăn gì nhỉ.

      Đầu óc Phương đại nương còn chưa ràng, mơ mơ màng màng mở cửa ra ngoài. Đúng lúc Lô Thúy Hoa đưa đồ ăn sáng sang.

      Cửa chính khuê phòng nửa mở, Lô nhị nương liền biết là nàng tỉnh, vừa bước vào thấy màn trướng còn buông, bà đưa tay vén lên: “Tối qua con thêu…”

      Thêu cái gì cũng ra được nữa, miệng há hốc cứng đờ, hù chết bà rồi.

      Lô nhị nương vuốt ngực, Liên Dụ nhíu mày. Bà như bị mắc nghẹn trong cổ họng, trợn trắng mắt tưởng hôn mê, còn Liên Dụ mất hứng vì bị đánh thức, ôm chăn mền ngồi dậy, hai tay như vô thức đưa sang bên gối, hẳn là tìm Phương Uyển Chi, thấy có người ở đây, lười biếng ngáp cái, rồi chào Lô Thúy Hoa:

      “Nhị nương, sớm vậy.”

      Nhị nương thấy sớm đâu, nếu như có thể, nhị nương tình nguyện tới trễ hơn chút.

      Lúc Phương Uyển Chi vén tay áo làm bánh nướng áp chảo trong phòng bếp đột nhiên giật mình phát đây là bếp nhà mình mà, đầu bếp còn đỏ mắt cầm con dao phay đứng cạnh bên bếp lò, vẻ mặt như tráng sĩ cắt cổ tay :

      “Tiểu thư, tiểu thư muốn đoạt chén cơm của nô tài sao?”

      Phương Uyển Chi lắc đầu, ngẩn ra lúc thấy Liên Dụ mặc quan bào vào bên trong, nút áo cũng chưa buộc lại nghiêm chỉnh, bên cạnh còn có Bì Bì cầm mũ quan theo. bước thẳng tới cầm cái bánh trong nồi, vừa nhai vừa : “Hôm nay muộn rồi, ta phải tới nha môn chuyến ”.

      Phương Uyển Chi theo bản năng đưa tay gấp lại cổ áo cho , mang mũ quan xong, Liên Dụ hôn lên trán nàng cái, rất dịu dàng cho nàng biết:

      “Nhị nương đòi nhảy giếng ở hậu viện kìa, nàng khuyên bà .”

      Liên Dụ vừa định ra khỏi cửa bị Phương Uyển Chi hùm hổ nhéo lỗ tai.

      Bởi vì với Lô Thúy Hoa, hai người họ ở Nhạn Nam lúc nào cũng ngủ như vậy cả.

      Lô Thúy Hoa cứ thế nháo mất vài ngày, ầm ĩ xong cũng ngăn cản Liên Dụ và Phương Uyển Chi gặp mặt nữa, bà trừng lớn mắt làm vẻ mặt khó chịu ngồi trong phòng mình may y phục cho tôn tử tương lai. Phương Uyển Chi mấy lần định cho bà biết, hai người họ chưa thể có hài tử nhanh vậy được đâu, nhưng nghĩ mấy lần cũng thấy quá ngượng ngùng, nên lại thôi.

      Liên tiếp mấy ngày, Liên Dụ đều ăn sáng ở Phương gia, bởi vì muốn để người ta ra vào, cho nên lần nào cũng phải bằng cửa sau, Liên các lão có phần bất mãn. Tại sao cứ cảm giác như mình và Phương Uyển Chi lén la lén lút vậy.

      vừa phát biểu ý kiến bị nhéo lỗ tai đến đỏ bừng, cho nên dám lại nữa.

      Nửa đêm tỉnh mộng, cầm gương đồng soi thử, lỗ tai cũng bị nữ tử chanh chua kia nhéo cho nát bét rồi. Giờ nàng ấy càng lúc càng quen tay nữa kìa, Bì Bì nhìn được mới cho biết, buổi tối soi gương tốt chút nào đâu.

      Bì Bì : “ phải là chưa cưới à? Bây giờ ngài hối hận vẫn còn kịp đó.”

      Liên Dụ lật lật bàn tính xem sổ sách, ngay cả mắt cũng thèm ngước lên.

      “Vì sao phải hối hận?”

      ước gì được cưới Phương Uyển Chi ngay lúc này ấy chứ.

      “Vậy ngài than thở cả ngày làm gì? ”

      “Ta buồn miệng thôi.”

      Hoặc là mình khoe khoang? Liên Dụ cũng biết. Chỉ là khi nghĩ tới trong nhà sắp có nữ tử chanh chua chuyển tới, tự nhiên lại thấy hưng phấn lạ thường, mặc dù cách thể hưng phấn giống người thường chút.

      Người đời ai cũng muốn vợ chồng hoà thuận, cử án tề mi, bao giờ cãi nhau. Cha và nương Liên Dụ lại luôn ầm ĩ nửa đời người, mỗi lần cãi nhau xong hai người lại thân thiết hơn, tốt đến mức, cha Liên Dụ , mẹ của cũng muốn sống.

      Đến bây giờ Liên Dụ vẫn còn nhớ , khi mẹ nằm giường bệnh, quyến luyến vuốt ve cây trâm cha tặng lúc ngày đại hôn, bà khẽ thầm: “ biết có còn kiếp sau hay , nếu như có, chỉ mong được trải qua cùng ông ấy”.

      Lúc ấy Liên Dụ còn , thể nào hiểu được lưu luyến thương là thứ gì. Giờ hai mươi bảy tuổi, cũng tìm được nương mình thương , nương ấy rất dữ, dịu dàng chút nào, nhưng lại vô cùng thích, thích đến kiếp sau, kiếp sau nữa cũng muốn cùng nàng.

      Ngày kế khi nhìn thấy Phương Uyển Chi, Liên Dụ muốn biểu đạt tâm ý của mình chút, cho nên cắn hạt dưa hỏi:

      “Sau này hai ta chết nằm chung quan tài ?” Nghe như vậy có thể gặp nhau ở kiếp sau đó.

      Kết quả là bị Phương Uyển Chi đuổi mắng cả buổi sáng.

      Nào có ai mới sáng sớm mấy chuyện xúi quẩy này.

      Liên Dụ cãi lại nàng, tung người cái nhảy lên mái hiên, mặc Phương Uyển Chi đứng dưới đất nhón chân lên trừng mắt, cuộc sống này rất tuyệt vời.
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 62: Cháu dâu của Liên Trình Viễn

      Bên này Liên các lão khá là thư thản, hoan hoan hỉ hỉ chờ cưới tân nương, bên kia triều đình loạn thành búi. Chuyện là vì…

      Liên Dụ có tức phụ a.

      Chuyện này phải tới ba năm trước, khi Liên Dụ còn là hộ bộ thị lang, vài vị nương nương trong cung vội vàng muốn gả nữ tử của mình ra ngoài. vì lí do gì khác, địa vị của Liên gia trong triều hề , cộng thêm họ cũng muốn công chúa của mình phải hòa thân ở phương xa, Liên Dụ chính là lựa chọn thể nào tốt hơn.

      biết từ khi nào Liên lão gia tung tin rằng, cháu của mình có chính thê, nương kia mặc dù chưa qua cửa, nhưng hôn cũng thành. Chưa ai gặp qua người được gọi là thê tử của Liên Dụ, nhưng Lưu Lễ lại từng thấy mặt, còn ăn chung bữa cơm, cho nên tự nhận là biết hai vợ chồng người ta.

      Bây giờ Liên Dụ muốn lấy vợ, cưới đích nữ của thương nhân bán lương thực Phương Chính. Sau khi biết được tin tức này, vài vị hoàng tử trong cung tới tìm Lưu Lễ chuyện, gần xa đều chung ý tứ.

      Ngươi gặp thê tử của Liên Dụ rồi mà, tính tình tốt, bộ dạng cùng lắm được xem là thanh tú. Nhưng khuê nữ của Phương Chính nổi danh là mỹ nhân, là ngươi khoác lác.

      Trần vương Lưu Lễ bị người ta làm bẽ mặt, ngậm bò hòn trong miệng có chỗ phát tiết. Đúng lúc này Liên lão gia cũng vào kinh thành, mang thêm mấy người cùng nhau qua, mặc dù là lời khách khí nhưng chứa ít đao kiếm.

      Lưu Lễ : “Liên lão gia à, tức phụ nhà cháu ông mặt mày thế nào vậy, lần trước bản vương hình như gặp qua, giờ lại thấy có phần hồ đồ rồi”.

      người khác cùng theo cũng theo: “Chúng ta nghe Lan Khanh định thân, lần này mới biết là khuê nữ của Phương Chính. Nhưng hạ quan lại nghe nương này từng tham gia hoàng tiệc kìa.”

      Câu kế tiếp người nọ hết, bởi vì những ai ngồi ở đây đều hiểu cả, mang theo khuê nữ tham gia hoàng tiệc, phải là vì muốn chen vào hậu cung sao.

      Liên lão gia là người mang binh đánh giặc, bình sinh ông cực kì kiên nhẫn với mấy thứ cong cong quẹo quẹo triều. mặt lạnh lẽo, ông cũng thêm gì, chỉ gọi người mang bình trà ra pha mỗi người ly, uống xong tất cả chịu nổi phải lao nhà vệ sinh, khi đó mới tính là thôi.

      Sau khi người ta về hết, lão quản gia giữ yên lặng cho Liên lão gia nhuận khí, ngoài miệng cũng dám khuyên điều gì, ông biết giờ ông cụ tức muốn chết rồi. Nếu sao yên lành ở trong phủ, lại chạy ra ngoài khách điếm.

      Chuyện này cũng trách Liên lão gia được. Cháu ruột của mình đại hôn, cưới ai, tướng mạo thế nào, nhân phẩm ra sao, gia gia như ông lại hề biết. Chỉ nghe người ta loáng thoáng, cha nương kia là thương nhân bán lương thực.

      Liên Trình Viễn muốn phun cả máu. Thương nhân bán lương thực là cái tên mà đến cơm của ông cũng muốn đụng.

      Ông với lão quản gia:

      “Buổi trưa ăn cà chua xào.”

      Lần đầu tiên gặp mặt của Phương đại nương và Liên lão gia là ở tiểu viện của Ngọc Trần Phụng Uyển.

      Phương Uyển Chi ngồi xổm dưới tàng hoa đào tắm rửa cho Vương Thủ Tài, con mèo mập mặt mày giương nanh múa vuốt, móng vuốt cũng vươn ra, nhưng dám cào nàng.

      Liên lão gia đứng trước cửa nhìn xem, mặt chút thay đổi khiến cho ông càng có vẻ uy nghiêm.

      Là người lăn lộn nhiều năm chiến trường, bẩm sinh ông thứ khí chất giận tự uy. Mặc dù tuổi của Liên Trình Viễn lớn, nhưng lại uy nghi đến mức ai dám lại gần.

      Đương nhiên Phương đại nương cũng nhìn thấy ông, áo mãng bảo màu tối, eo mang ngọc bội ngũ sắc, tuổi hơn năm mươi nhưng vóc người vẫn rất cao, Liên Trình Viễn giấu giếm thân phận của mình, vậy Phương Uyển Chi cũng muốn giả ngu.

      Kéo ống tay áo lên, nàng lau lớp mồ hôi rịn ra trán, chào hỏi.

      “Gia gia vào sân ngồi chơi.”

      gọi là vương gia, cũng là Liên lão gia, mà dùng xưng hô như người nhà.

      Liên Trình Viễn sững sờ lúc.

      Bởi vì rất nhiều năm có ai gọi ông như thế, ngoại trừ Liên Dụ. Cũng hiếm khi có người dám mở miệng chào hỏi ông như vậy.

      Ông đứng ở đó nhúc nhích, thấy bé Phương Uyển Chi này gọi vậy là để nịnh nọt ông. Gần đây nghe mấy chuyện đồn đại trong kinh, tên thương nhân bán lương thực Phương Chính kia gặp ai cũng bắt chuyện làm thân, khiến cho ông cực kì vừa ý.

      Liên Trình Viễn muốn nhìn thử xem, khuê nữ của tên Phương Chính này có bản lĩnh gì mà dụ dỗ cháu ông thất điên bát đảo.

      Quả , bé này rất xinh, lúc cười rộ lên vô cùng ngọt ngào. Nếu trước kia chưa nghe mấy tin đồn ngoài đường, Liên Trình Viễn ông cũng có hảo cảm với nàng, nhưng giờ lời đồn đại cũng nghe, nhìn thấy nàng cười lại cảm giác có phần nịnh nọt.

      Liên Trình Viễn động, Phương Uyển Chi cũng lau tay tới mời mà tiếp tục tắm rửa cho Phương Thủ Tài. Giờ bắt đầu vào đông, hiếm khi mới có thời tiết tốt như thế.

      Liên Trình Viễn chờ trong chốc lát, thấy bé kia quan tâm tới mình, tự nhiên lại thấy mình ngốc dễ sợ.

      Trong tiểu viện , dưới bóng cây, chậu nước và con mèo mập. Tiểu nương ngồi băng ghế tắm cho mèo, ông tuổi tác cao, nếu cứ trừng người ta như vậy ra thể thống gì.

      Cho nên ông khẽ hừ tiếng, nâng ủng bước vào nhà, còn chưa xa thấy Phương Uyển Chi đứng dậy, ôm cái ghế bành đến đặt dưới cây đào. Liên Trình Viễn muốn ngồi, nhưng cái sân như thế, ngồi ghế ngồi đâu.

      Bên cạnh ghế dựa rất nhanh có cái bàn , Phương Uyển Chi bưng thêm mâm trái cây và bánh điểm tâm, cùng bình trà thơm vừa thêm nước. Cốc trà là sứ men trắng xanh, mấy miếng lá trà dao động trong tách, hương trà chín nồng, vừa đúng.

      Liên Trình Viễn uống trà, Phương Uyển Chi hầu hạ xong lại ngồi ghế , tiếp tục tắm cho mèo, hiếm lắm hai người mới gặp mặt nhau lần đầu, lại như có vài phần thân quen, tựa như hai ông cháu.

      Liên Trình Viễn ngoài miệng , nhưng trong lòng lại tăng thêm hảo cảm.

      Ngày thu sau giờ ngọ ánh mặt trời quá gắt, gió mát thổi qua hiên, bóng cây già đung đưa trong tiểu viện cũng có vẻ cực kì thích ý.

      Liên Trình Viễn nhìn con mèo trong chậu gỗ, hỏi thăm câu:

      “Thằng nhóc nuôi à?”

      Phương Uyển Chi liền cười ngẩng đầu đáp lời, hỏi câu đáp câu, vô cùng kính cẩn nhưng lại khiến người ta hề cảm thấy hèn mọn, cũng phải gắng sức biểu mình. Nàng tôn trọng ông, vì ông là trưởng giả, chứ phải vì thân phận khó lường gì đó.

      Phương Uyển Chi rất hay , tán gẫu mấy chuyện trong nhà. Liên Trình Viễn rất nhiều năm rồi chưa quay lại đây, ông nghe cũng thấy rất thoải mái, rất mới mẻ.

      Lúc Liên Dụ từ nha môn trở về, Phương Uyển Chi ôm Vương Thủ Tài đến thềm đá phơi nắng, thấy bước vào sân tới cầm lấy mũ quan.

      Liên Dụ kéo cổ áo quan bào, than nóng quá, phải đổi áo đơn mới được.

      Phương Uyển Chi liền xoay người vào phòng trong.

      Mấy ngày gần đây trong mắt Liên Dụ ngoại trừ Phương Uyển Chi dường như nhìn thấy người nào khác, Liên Trình Viễn ngồi ghế bành trừng mắt, cái thằng nhóc này, bức bối mới hạ xuống lại bùng lên.

      Giờ ông có ý kiến gì với Phương Uyển Chi nữa, nương này rất dịu dàng ngoan ngoãn. Nhưng mà thằng nhóc nhà ông có đức hạnh gì chứ, người ngoài có lẽ biết, nhưng ông mà lại à.
      Còn nữa, trong chuyện đón dâu này, vị trí của ông với mấy con mèo con chó ngoài kia có khác gì nhau .

      Liên lão gia mấy chục năm vẫn kiên trì với lý luận gậy gộc sinh hiếu tử, chào hỏi nhau cũng lười, ông cứ thế nhấc gậy lên đánh tới tấp vào gáy Liên Dụ.

      Liên Dụ nghiêng người né qua, vừa nhìn người đến là Liên Trình Viễn, vô cùng vui vẻ.

      : “Gia gia, khi nào cầu thân với cháu?”

      Liên Trình Viễn hận thể tát giết chết .

      Ông :

      “Mày còn biết ta là gia gia của mày hả? Chuyện thành thân lớn như vậy mà ta lại là người cuối cùng được biết, mày muốn tức chết bộ xương già này phải ?”

      Liên Dụ nhíu mày.

      Đúng là quên.

      Nhưng mà Liên Trình Viễn trước kia từng , về sau tìm được tức phụ cũng đừng tới phiền ông, lúc thành thân thông báo tiếng là được, ông muốn phải quan tâm mấy chuyện hư hỏng của thằng cháu này.

      Đương nhiên, mấy lời này cũng là đùa thôi. Khi đó Liên Dụ hai mươi lăm tuổi, Liên Trình Viễn ở đất phong với mấy cái ông bạn già, người nào người nấy đều ôm tôn tử hết, ông cũng muốn ôm, cho nên sắp xếp mấy nương gia thế nhân phẩm đều vô cùng xuất chúng cho làm quen. hiểu sao ai Liên Dụ cũng chướng mắt, cho nên lúc giận quá ông mới như thế.

      thể phủ nhận, Liên Trình Viễn luôn giáo dục Liên Dụ bằng gậy gộc. mười câu chín câu là nhảm rồi. Sau đó ông cũng biết đâu là nhảm đâu là nữa.

      Cho nên cục diện nay, đúng là thể trách Liên Dụ hiểu chuyện được.

      Liên Trình Viễn nửa đời người đều ở lưng ngựa xông pha chiến trường, người ngoài dám khiêu khích thứ uy nghi đó, dần dà ông cũng thích người nào ngỗ nghịch, khi già rồi lòng dạ cũng thêm hẹp hòi.

      Mặc kệ đúng sai phải trái, dù sao cháu muốn thành thân mới cho mình biết, lão tử thể giáo huấn mày.

      Nhưng mà Liên Trình Viễn quên, Liên Dụ là do tay ông nuôi nấng, bản tính có thể giống ông hoàn toàn, nhưng tính tình đúng là tốt.

      Oán giận lúc lâu, Liên Dụ cũng có chút bực bội, mặc dù cao giọng, nhưng cũng hề nhún nhường nữa.

      Phương đại nương đứng bên cửa sổ nhìn ra, vô cùng hiểu thời thế nên ra ngoài, nhưng giờ ngoài kia mùi thuốc súng càng lúc càng nồng nặc.

      Cuối cùng Phương Uyển Chi nhịn được, vén rèm ra hỏi Liên Dụ:

      “Buổi chiều nha môn à?”

      Muốn thay giải vây đó.

      Liên Dụ lại , ngồi lên cái ghế trong viện.

      .”

      Thái độ cực kỳ tốt.

      Phương đại nương sớm quen với tính tình của người này, nàng chỉ tay lên con mèo mập bậc thang, trừng mắt: “ lau lông cho Vương Thủ Tài ”.

      Liên Dụ tiếng nào tới bậc thang chải lông cho mèo.

      Liên lão gia đứng xem mà ngẩn người.

      Phương Uyển Chi châm thêm trà cho Liên Trình Viễn, vừa ấm giọng khuyên nhủ:

      “Gia gia chớ giận, chuyện như vậy chắc chắn là do hai tiểu bối bọn con làm chu toàn, tâm tình ngài tốt đừng để ý đến chàng, tốt cho cơ thể. Phương gia là tiểu môn tiểu hộ, con có thể gả cho Liên Dụ ràng là bấu víu cành cao. Nhưng mà cành cây này cao như vậy, con bấu víu được rồi nhất quyết buông đâu”.

      “Con biết ngài nghe được nhiều chuyện ngoài kia, cha con là người tham đồ phú quý, nhưng bình sinh chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý. Có con rể giỏi giang nên muốn khoe khoang, giống như nhặt được bảo bối về nhà thôi mà. Vui quá, khó tránh khỏi đúng chừng mực, mong ngài bao dung cho.”

      Nàng lòng, cũng rất thành .

      Liên Trình Viễn thừa nhận, ông rất thích cháu dâu này.

      Lại nhìn Liên Dụ ngồi bên kia chải lông cho mèo, trong lòng hừ hừ tiếng.

      Liên Dụ hay tới dỗ dành ông, nhưng lần này lại giao cho Phương Uyển Chi xử lý, phải là muốn Liên Trình Viễn ông hiểu về nhân phẩm của Phương nha đầu thế nào sao. Liên Trình Viễn oán giận hồi cũng muốn cậy già lên mặt với hai đứa này nữa, ông vỗ đùi với Phương Uyển Chi.

      “Nấu cơm buổi tối , xào chút thức ăn, ta ở lại đây ăn.”

      Phương đại nương đương nhiên là vui vẻ đáp ứng. Vừa lui về phòng bếp chuẩn bị vừa dặn Liên Dụ mua thức ăn.

      lúc nấu nướng nàng nhìn ra lại thấy Liên Dụ vụng trộm đút thịt cho Vương Thủ Tài ăn, Phương Uyển Chi nổi giận:

      “Ai cho chàng đút cho nó?”

      Còn chê Vương Thủ Tài chưa mập đủ à?

      Liên Dụ vội vàng cất miếng thịt dư lại.

      thích mèo mập mà.

      Trong tiểu viện , gió thổi qua hàng hành lá phất phơ, vài cây bị gió thu thổi ngã.

      Liên Trình Viễn dựa vào ghế bành lấy mấy món đồ chơi trong tay ra, còn hừ hừ hát vài khúc.

      Ông suy nghĩ, hình như rất lâu rồi mình trải qua cuộc sống như vậy, đúng là thư thái hiếm có.

      Hơn nữa ông chưa từng thấy thằng nhóc Liên Dụ kia nghe lời ai, cho nên bây giờ ông rất vui vẻ xem Phương Uyển Chi trị .
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 63: Đại hôn

      Đám cưới của Liên Dụ.

      Từ trước đến nay chưa từng thấy ai phô trương đến thế.

      Tám người khiêng kiệu hồng hoa loại lớn, đỉnh kiệu còn đính dây tuyến vàng. Liên Dụ là quan văn, lại là tôn tử duy nhất của vương tôn khác họ ở Đại Yển, hôn lễ này cũng được Thánh thượng đặc biệt tứ hôn, đội ngũ đón dâu xuất phát từ Liên phủ, tới đâu phát kẹo cưới và bao lì xì tới đó.

      Dân chúng đều nhón chân đứng ven đường nhìn xem, trong lòng kinh ngạc, ai cũng Liên thượng thư keo kiệt mặc quan bào vá, hóa ra là cất tiền cưới nương tử a. Hôm nay phô trương đến vậy, có khi còn sánh bằng cả hoàng thân.

      Trong lòng Phương Chính vui tới mức muốn điên rồi, ông là thương nhân bán lương thực bình thường, giờ lại có đám rước dâu hoành tráng như thế, vô cùng nở mày nở mặt. Đúng lúc đó Phương Uyển Chi mang khăn voan từ khuê các bước ra, ông tự nhiên lại thấy buồn.

      Hai mươi năm qua ông chưa từng thương khuê nữ này, giờ nó phải xuất giá. Lúc đôi hài đỏ bước ra khỏi ngưỡng cửa, trong lòng ông lại có cảm giác nên lời.

      Lô nhị nương bên cạnh Phương Uyển Chi, cùng nàng bước qua từng bậc thang . Phương Chính bước tới hai bước, chần chừ lúc rồi nắm lấy tay nàng. Ông nghĩ, ông hẳn phải đạo lý gì đó cho nàng nghe. Ví dụ như từ nay về sau phải tận nữ tắc, xuất giá tòng phu, thể lúc nào cũng bộc lộ tính tình kiểu đó. Hoặc như, nữ công thêu thùa tốt, phải cố gắng nhiều hơn nữa, đừng khiến cho người ta chê cười. Nhưng chữ ông cũng được.

      biết những phụ thân khác lúc đưa nữ tử xuất giá có tâm tình gì, ông trầm mặc lúc lâu cũng chỉ câu:

      “Nếu bị bắt nạt, phải về nhà. Phụ thân tốt, nhưng mà…”

      Câu kế tiếp Phương Chính ra được, nước mắt chảy xuống khuôn mặt bóng loáng, để lại hàng nước dài. Ông già rồi, giờ khắc nhìn thấy nữ nhi xuất giá, trong lòng cũng nghĩ đến quan hệ tiền tài quyền thế nữa, ông chỉ muốn nữ nhi của ông cả đời hạnh phúc an khang.

      Nắm chặt bàn tay đó lúc, lại có giọt nước mắt rơi xuống, Phương Uyển Chi khóc. Nàng cũng muốn với Phương Chính, nàng chưa từng có oán hận ông, nhưng lại khóc thành tiếng.

      Trong tay Lô Thúy Hoa còn ôm bài vị của thân nương Phương Uyển Chi, hai mắt bà đẫm lệ cho người kia biết:

      “Tỷ tỷ à, khuê nữ nhà mình xuất giá, chúng ta cùng nhau đưa nó nhé.”

      Trước khi lên kiệu, Phương Uyển Chi bái lạy bài vị của thân nương, rồi sau đó quỳ xuống trước mặt Phương Chính và Lô Thúy Hoa, hành lễ.

      Đây là hai người thân duy nhất của nàng thế gian này, hôm nay họ đưa nàng xuất giá. Đến khi mặc mình đồ cưới, nữ nhi mới biết, nơi nàng từng muốn chạy trốn đó, thực ra lại ấm áp đến vậy.

      Ở kinh thành có tục đá cửa kiệu, tân lang đá kiệu cho tức phụ hiểu quy củ, ngụ ý là sau này tân nương gả vào nhà phải ngoan ngoãn nghe lời. Liên Dụ nghe xong thấy quá sức hoang đường, cho nên sai người mở cửa kiệu, tự mình ôm Phương Uyển Chi ra ngoài.

      Lúc đó, Phương đại nương còn khóc đến rối tinh rối mù dưới khăn hỉ, Liên Dụ kéo tay Phương Uyển Chi đặt tấm lụa đỏ vào, cố ý than thở: “Khóc cái gì chứ, gả tới đây cũng là nàng bắt nạt ta mà.”

      Phương Uyển Chi nhịn được bị chọc cười.

      Tiếng huyên náo chúc mừng ầm ĩ bên tai, dải lụa đỏ, kết nối hai người hai bên ở cùng nhau cả đời.

      Vạt áo hỉ phục dài phết đất làm Phương Uyển Chi cứ lo mình bị ngã. Nhưng trong lòng nàng bây giờ lại hề sợ hãi, bởi vì dù nàng có ngã, Liên Dụ cũng đỡ được nàng.

      Xướng lễ quan hát.

      Nhất bái thiên địa.

      Nhị bái cao đường.

      Phu thế giao bái, hoà thuận vinh trường.

      Ngồi dưới tấm màn trướng đỏ thẫm, Phương Uyển Chi nghe tiếng người ta chúc cát tường. Nàng nghe họ gì, chỉ biết cười ngây ngô ngốc nghếch dưới khăn voan.

      Lúc khăn hỉ được vén lên, Phương Uyển Chi vẫn còn nhe răng khúc khích cười, giống như nhặt được bao nhiêu là bạc, hề có chút thẹn thùng.

      Liên Dụ nhìn nàng lúc, rồi nhéo nhéo cái mũi kia.

      “Phương Uyển Chi, sao nàng cười như kẻ ngốc thế.”

      Phương Uyển Chi liền :

      “Giờ chàng lo bỏ trốn, sau này còn biết ai mới là kẻ ngốc đâu.”

      Phù dâu có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy đôi tân nương tân lang vui vẻ đến vậy, tuy tuổi lớn nhưng lại rất xinh đẹp, sau khi hầu hạ họ uống rượu hợp cẩn xong liền ra ngoài.

      Đáng tiếc Liên Dụ cũng thể nán lại trong phòng, bên ngoài còn đống tân khách chờ đấy.

      Bì Bì gõ cửa sổ hổn hển :

      “Nếu ngài vào rừng sâu núi thẳm mà cưới, ngoài này mọi người la hét om sòm tìm ngài đó.”

      Cuộc đời này Liên các lão vốn xa lạ gì với mấy chuyện xã giao, nhưng hôm nay cực kì muốn .

      Cuối cùng vẫn là Phương đại nương trừng mắt đuổi ra khỏi cửa.

      Đợi đến khi Liên Dụ trở lại, Phương Uyển Chi thay thường phục, nến đỏ thắp lên, mỹ nhân cười , hết sức phong tình.

      Liên Dụ đứng tựa cửa nhìn xem, dáng vẻ vô cùng lười biếng, hình như còn hơi say, cũng thấy mình say mất rồi.

      Phương Uyển Chi hỏi:

      “Đứng tựa cửa làm gì thế?”

      Liên Dụ gì mà trực tiếp ôm người kia vào lòng. Cát phục đỏ thẫm mang mùi rượu nồng nặc, Liên Dụ cúi đầu ngửi ngửi mái tóc dài của Phương Uyển Chi, cất tiếng khàn khàn.

      “Hình như, ta muốn làm gì đó.”

      Làn hơi nóng phảng phất bên tai, nóng tới mức nàng tưởng như bỏng. Chiếc khắn trong tay cũng bị Phương Uyển Chi vân vê thành nhúm, lo lắng chưa từng có.

      Nụ hôn tỉ mỉ dịu dàng mơn trớn bên tai, đầu tiên là trán, rồi đến chóp mũi, rồi đến cánh môi mềm mại, xương quai xanh tinh xảo. Liên Dụ như muốn dùng đôi môi phác họa tất cả hình dáng của nàng.

      Nến đỏ ấm áp, quần áo rơi tán loạn, hai thân thể dán chặt vào nhau, tất cả hơi thở đều ngập chìm trong làn môi đó, những run rẩy xa lạ, phải của chính mình, cũng phải do đối phương, chỉ có thể dựa theo những chuyển động nguyên thủy nhất, bồng bềnh chìm nổi.

      Đêm nay, rất dài.

      Phương đại nương gả mình như thế, nương hai mươi tuổi, buổi lễ hoành tráng, phu nhân của đại quan, biết bao nhiêu thiếu nữ Đại Yển cực kỳ hâm mộ nàng.

      Rất nhiều người suy đoán, Phương Uyển Chi có lẽ là nữ nhân rất hiểu đạo lí, ít nhất cũng là bông hoa dịu dàng mềm mại.

      Mặc dù sau khi thành thân Phương Uyển Chi vẫn giương nanh múa vuốt như hán tử.

      Mới làm vợ người ta được vài ngày, Liên thiếu phu nhân nhận được ít thiệp mời của các gia quyến trong triều gửi tới. Xuất thân là nữ nhi nhà thương nhân, giờ lại ngồi lên ghế thượng thư phu nhân, đúng là khiến nhiều người phải tò mò.

      Ngoài ra còn có mục đích khác nữa, trong triều Liên Dụ ít khi qua lại với các quan viên khác, mời được Liên Dụ, người ta lại muốn mời phu nhân của , coi như là có chút quan hệ.

      Lúc mới đầu, các nàng vẫn cảm thấy Liên thiếu phu nhân rất khó mời, nhưng mà Phương Uyển Chi mỗi khi có tiệc đều nhất định đến, mỗi khi đến lại ngồi vào chỗ và ăn. Dáng vẻ tươi cười từ khi vào cửa cho tới lúc lên xe rời , hiền hòa tới mức làm cho người ta tìm ra được tật xấu.

      Nhưng mà nàng luôn gói về.

      Tất cả đồ ăn thừa cơm thừa, toàn bộ đều đóng gói mang . Nếu ai hỏi tới chuyện mượn bạc Liên phủ, trước khi ăn cơm nàng đều trước câu: “Gần đây trong nhà có bạc, cho nên đâu có dám tiêu nhiều. Người ta cứ thấy nhà ta có mấy cửa hàng trong kinh, thực ra có lời lãi gì đâu, haiz, khổ tả nổi, cứ thể ra bên ngoài vậy thôi, chứ làm thượng thư khó lắm”.

      Vài vị phu nhân triều thần sau khi nghe xong, ai muốn mở miệng xin cũng đành phải làm bộ hồ đồ.

      Dần dà, ai mời nàng ăn cơm nữa.

      Bởi vì những người này đều nhìn ra, Liên thiếu phu nhân nhu nhu nhược nhược cũng phải người vừa vặn. Xứng với vị trí bên cạnh Liên thượng thư, toàn là người lời bịa đặt chớp mắt.

      Nhưng mà người ta dối cứ , ai có bản lãnh phản bác lại, ngay cả việc người ta mang đồ ăn thức uống từ nhà ngươi ra, ngươi vẫn phải khúm núm đưa cho.

      Người phố về Liên thiếu phu nhân có lời gì hay ho, con buôn, tục tằng, bất thông tình lý.

      Phương Uyển Chi hờ hững.

      Bởi vì những người kia, ngoại trừ bạc, căn bản chẳng có gì ngăn được miệng của họ.

      Người ta thường lúc mới tân hôn hai vợ chồng đều luôn dính vào nhau, Liên Dụ và Phương Uyển Chi lại như cặp vợ chồng già thân thuộc. Lúc nên cãi nhau cãi, lúc cần giận dỗi cũng giận dỗi, Liên Dụ tật xấu đầy mình, Phương Uyển Chi cũng hiểu tính tình của Liên các lão, nhưng lười đến mức đó ai mà chịu nổi.

      Ra khỏi nha môn nằm ì trong phòng, có lúc ôm mèo nằm, được hơn bước lười muốn nhúc nhích. Phương Uyển Chi còn mạnh miệng lại, cãi nhau chưa phân thắng thua, thời gian ngủ ở thư phòng cũng ngày nhiều.

      Phương Uyển Chi hiểu cái kiểu cãi lì đó Liên Dụ học ở đâu, cho đến đầu mùa hè năm thứ hai, nàng gặp được Nhiễu Tiêm Trần nhìn nhầm thời gian ngày cưới vừa chạy đến, nàng mới biết.

      Đó là ngày mặt trời rực rỡ, sau giờ ngọ, thời tiết tốt, vận khí tốt. Sau khi đánh cờ về Phương Uyển Chi thắng ít bạc, hà bao đầy ụm vào trong phủ.

      Ngoài sân Liên phủ có hàng đào, mấy ngày nay vừa lúc hoa nở, dưới cây đào biết từ lúc nào có bóng người nho .

      Đó là bé trai lớn, nhìn vóc người khoảng 8, 9 tuổi, bộ dáng rất đẹp, đôi mắt tròn trịa, lông mi đặc biệt dài, ngồi xếp bằng dưới tàng cây loay hoay với đống đồ đạc của mình.

      Phương Uyển Chi bước lại gần nhìn coi, khoảng mười bảy mười tám con rối gỗ , được xếp đứng mặt đất, thỉnh thoảng theo động tác ngón tay của bé trai, vài con té ngã.

      Phương Uyển Chi biết bé trai này là ai, nhưng nàng biết sợi tơ trong tay đứa bé đó. Bởi vì từng nhìn thấy Liên Dụ dùng qua.

      Đứa bé như vậy biết dùng hình nhân thuật, nàng im lặng đoán thân phận của đối phương.

      Tiểu nam hài sớm nghe được tiếng nàng đến gần, nó cũng ngẩng đầu, tiếp tục đùa mấy thứ đồ trong tay, vừa miệng hỏi.

      “Khi nào Liên Dụ về? ”

      Giọng non nớt, lại hề có chút lễ phép nào.
      Phương Uyển Chi cảm thấy rất lạ lẫm, khỏi nhích tới gần hai bước.

      “Còn vài canh giờ nữa mới về, cậu bé là ai vậy, tìm Liên Dụ làm gì?”

      Nàng thấy nam hài này khi nghe thấy từ đứa bé cau mày lại, nhưng có vẻ tức giận, chỉ nhướng mày hỏi nàng:

      phải muốn thành thân à? Ta đến ăn tiệc mừng. là ai? Khi nào trong nhà nó có nữ nhân thế?”

      Phương Uyển Chi nhìn đứa bé kia:

      “Chúng ta thành hôn được năm rồi. phải cậu nhìn lầm ngày chứ? ”

      Cậu bé nghe vậy cúi đầu, lấy cái thiệp cưới có nhiều nếp gấp từ trong lồng ngực ra, đôi mắt có vẻ tốt lắm, híp mắt đưa tờ giấy ra rất xa, như thể tuổi già sức yếu.

      : “A, nhìn lầm.”

      Rồi lại ngẩng đầu nhìn Phương Uyển Chi, chống quai hàm từ tốn câu:

      “Ta là Nhiễu Tiêm Trần.”

      “…”

      Đương nhiên Phương Uyển Chi biết Nhiễu Tiêm Trần là ai, năm trước lúc ở Nhạn Nam cùng Liên Dụ, nàng còn tận mắt thấy bút tích của . quyển sổ môn phái bí mật lại bị viết như tùy bút, tán gẫu việc nhà, có chút thể thống gì.

      Nhưng mà Nhiễu Tiêm Trần phải hơn 40 tuổi sao? Sao lại có vóc người như đứa bé?

      Phương Uyển Chi nhìn từ xuống dưới, miệng run lên hồi lâu cũng biết nên cái gì.

      Thấy nàng , Nhiễu Tiêm Trần liền bất mãn.

      chống tay đứng dậy hỏi:

      “Có phải nghĩ ta là người lùn ? ”

      Phương Uyển Chi lắc đầu nguây nguẩy.

      “Đâu, sao có thể ạ.”

      Thân thể của tuy , nhưng cũng phải là tướng mạo của người trưởng thành, nếu muốn cách chuẩn xác thực tìm được từ nào cho thích hợp.

      Lần đầu tiên sư phụ của Liên Dụ đến thăm, tuy Phương Uyển Chi khá là kinh hãi nhưng cũng muốn chậm trễ, định mời người kia vào, lại thấy chuyện này đúng là thể tưởng tượng nổi. Ngay cả giọng cũng là của đứa bé mà.

      Đúng lúc trong tình cảnh giằng co, bóng người nhảy ra từ bên tường thay nàng giải vây.

      Người kia :

      “Nhiễu Tiêm Trần, ông lớn như vậy còn giận dỗi với tiểu nương, đúng là buồn cười”. Sau đó đối phương còn mím môi cười tiếng, vuốt cằm nhìn Phương Uyển Chi.

      “Thời niên thiếu luyện công phu tà môn, nội lực bị tổn thương, cách năm năm lại hoàn đồng lần, cứ mặc kệ .”

      Phương đại nương nghẹn họng nhìn lão phu nhân ngồi bức tường kia, biết sao.

      Lão phu nhân này rất già, cho nên khi bà nghịch ngợm nháy mắt với mình cái, người Phương Uyển Chi cũng nổi lớp da gà da vịt.

      Nàng thấy Nhiễu Tiêm Trần đếm xỉa tới người kia, tiếp tục vuốt mấy hình tượng gỗ:

      “Sư tỷ, chó chê mèo lắm lông là có ý gì? Tính thử xem, hôm nay tỷ cũng tám mươi rồi mà còn hàm hồ à?”

      Lăng Bảo Bảo nghe vậy lấy ngón tay cuốn nhúm tóc dài bên thái dương.

      “Hàm hồ sao, cũng may còn có thể tự gánh vác cuộc sống, đến mức như nam nhân bốn mươi tuổi kia, cách năm năm lại phải uống mấy thang thuốc. Bên cạnh còn có nha đầu ngực bự nữa, giờ ba mươi tuổi mà còn để nàng theo bên cạnh, lo người ta tưởng đó là mẹ ngươi à?”.

      Nhiễu Tiêm Trần cười lạnh, cổ tay dịch chuyển tượng gỗ, đánh thẳng lên đầu bà lão, mái tóc dài rơi thẳng xuống, chỉ còn lại cái đầu trọc lóc.

      Nhiễu Tiêm Trần :

      “Đào đâu ra tóc của người chết mà cũng dám mang, tóc rụng hết ngoan ngoãn ở lại am ni , ra ngoài mà thấy mất mặt à. Cái tên nam nhân tóc dài tung bay bên cạnh tỷ đâu, suốt ngày còn phải hậu hạ người già nua như tỷ chịu nổi nữa à?”

      Lần này Lăng Bảo Bảo tiếp nữa, bà tung người nhảy xuống đầu tường, vung cây trượng dài bên hông ra đánh lên mặt Nhiễu Tiêm Trần.

      lão phu nhân đầu trọc đánh nhau với đứa bé.

      Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Phương Uyển Chi lúc này.

      Nàng cảm giác hôm nay bị kinh hãi rất lớn, cho nên càng hy vọng Liên Dụ có thể sớm trở về hơn.

      Nhưng hôm nay thần thánh nghe được cầu nguyện của Phương Uyển Chi. Lúc Liên đại nhân xong việc trời tối đen, hai người trong sân vậy mà vẫn chưa dừng tay.

      Hai người đều thấm mệt, thở hổn hển trừng mắt nhìn đối phương, nhất là Lăng Bảo Bảo, thở hồng hộc tới mức Phương Uyển Chi lo biết bà có trợn ngược hai mắt mà luôn .

      Hai người đánh xong ngồi xếp bằng dưới đất tiếp tục mắng chửi đối phương.

      Rốt cục lần này Phương Uyển Chi cũng biết bản lãnh cãi nhau của Liên Dụ là học từ ai rồi. Sư thúc sư bá của đều là tài năng xuất chúng hết đó.

      Liên Dụ nhìn hai người chiến đấu trong nội viện cái, bước chân cũng hề dừng lại, nhưng lại trách Phương Uyển Chi.

      “Sao lại vào phòng?”

      Đánh nhau có cái gì hay mà xem.

      Phương Uyển Chi liền chỉ hai người trong sân :

      “Vậy bọn họ?”

      “Đánh mệt nghỉ thôi.”

      xong liền mang Phương Uyển Chi vào nhà dùng bữa tối.

      Liên Dụ kể cho Phương Uyển Chi nghe, năm đó Các chủ Điểm hoa các Lục Ngô thu nhận hai đệ tử, người là Nhiễu Tiêm Trần, người là Lăng Bảo Bảo. Nhưng khi đó Điểm hoa các lại truyền thụ quyển công phu cực kỳ tà môn. Cả đời Lục Ngô thể lĩnh ngộ được chân lý, cho nên gọi hai đồ đệ này đến, ai có thể luyện thành môn công phu này, người đó nhậm chức chưởng môn.

      Kỳ Nhiễu Tiêm Trần và Lăng Bảo Bảo ai làm chưởng môn cũng sao cả. Nhưng mà tuổi trẻ khó tránh khỏi khinh cuồng, bởi vì nguyên nhân này, mà trong lòng lại muốn cùng nhau tỉ thí hơn thua, cho nên cùng bế quan khổ luyện.

      ngờ rằng, lúc Lăng Bảo Bảo luyện công đến thời kỳ mấu chốt bị người bí tập kích.

      Lăng Bảo Bảo bị thương nặng, trong đêm đầu bạc trắng, cả người nhanh chóng già yếu, ba tháng cũng xuất quan được.

      năm đó, Lăng Bảo Bảo chỉ mới mười chín tuổi, cả người già nua như bà lão, tóc rụng ngừng, thậm chí bà còn dám soi gương, chịu đến gần bất kì nguồn nước nào. Bà cứ nghĩ đời mình thế bỏ mạng cho xong, nhưng mà ba tháng sau, bà lại khôi phục được dung mạo trước kia, Lục Ngô cũng qua đời, mà Nhiễu Tiêm Trần lại trở thành chưởng môn của Điểm hoa các.

      Điểm hoa các vào thời buổi đó có ai ngoài hai người bọn họ, thể có người nào thần biết quỷ hay lẻn vào đây được. Cho nên Lăng Bảo Bảo liền cho rằng Nhiễu Tiêm Trần là hung thủ hại bà, ông cũng thể luyện đến mức cuối cùng, khi ở tầng thứ chín, trong lúc bế quan bị bà đánh bị thương nặng, sau đó nghênh ngang rời .

      Từ ngày đó về sau, cứ mỗi năm năm Nhiễu Tiêm Trần lại hoàn đồng lần, mỗi lần phát bệnh thân thể đều vô cùng suy yếu, ba tháng sau mới có thể khôi phục lại trạng thái vốn có, trong ba tháng này, ông phải trải nghiệm hết tất cả quá trình trưởng thành của đứa bé, kể cả thay răng, mỗi lần đều khiến ông tức đến nỗi nổi điên.

      Mà Lăng Bảo Bảo cứ năm năm lại biến già, trong ba tháng, mái tóc dài cũng rụng hết.

      Giờ hai người cũng bốn mươi tuổi rồi, bóng ma hoàn đồng hóa lão theo họ nhiều năm tháng cũng từ từ phai nhạt.

      Lúc Lăng Bảo Bảo rời khỏi Điểm hoa các đứng ra thành lập Điểm Mặc Thủy các, từ khi hai người gặp nhau giang hồ đến nay đều như quen biết. Nhưng mỗi lúc phát bệnh, lại muốn tìm người kia châm chọc khiêu khích phen. Nhiễu Tiêm Trần cười nhạo Lăng Bảo Bảo mặt đầy nếp nhăn đầu có tóc, Lăng Bảo Bảo liền chê cười Nhiễu Tiêm Trần là người lùn chưa trưởng thành, đứng ghế cũng tới miệng bà, đống tuổi còn dùng tã.

      Hai người đều tự tìm người theo hầu hạ. người là nữ nhân cao gầy, người là nam nhân tóc dài tung bay. Giống như chỉ có thế mới có thể đền bù tổn thất trong lòng trong năm năm đó.

      có ai biết được lần này hai người kia muốn đánh tới khi nào, tóm lại, lúc Liên Dụ bái Nhiễu Tiêm Trần làm thầy cách đây mấy năm, rất nhiều lần chứng kiến công phu của cả hai người.

      Sau khi Phương Uyển Chi và Liên Dụ dùng bữa tối xong, Lăng Bảo Bảo đốt đèn lồng trong sân tìm tóc giả, Nhiễu Tiêm Trần còn đưa cho Liên Dụ nửa cánh tay để nối xương cho ông. Vừa rồi đánh nhau với Lăng Bảo Bảo nên quên mất chuyện mình là đứa trẻ, nội lực cũng lười dùng, ai ngờ xương trẻ con dễ gãy, vóc người cũng thua thiệt, cho nên ván này, Nhiễu Tiêm Trần chiến bại.

      khoảng thời gian rất dài sau đó, Lăng Bảo Bảo và Nhiễu Tiêm Trần đều ở lại trong Liên phủ. Mỗi ngày xem bọn họ đấu võ mồm gây gổ trở thành đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu của Phương Uyển Chi và Liên Dụ.

      Phương Uyển Chi :

      “Thiếp thấy, sư phụ hẳn là rất sư bá. Tối qua thiếp còn thấy ông tìm răng giả cho bà nữa”.

      Mặc dù răng kia là do ông nhổ.

      Liên Dụ nhìn Lăng Bảo Bảo vung quả đấm lên đầu Nhiễu Tiêm Trần ở ngoài cửa sổ, khẽ lắc đầu.

      “Có lẽ là thế, nhưng sư phụ ta hiểu chuyện tình cảm, sợ là nếu muốn theo đuổi, hai người cũng bảy mươi tám mươi tuổi mất.”

      Phương Uyển Chi cảm thấy, Liên Dụ có tư cách để cười nhạo người khác.

      Như chuyện tối hôm qua, tặng cho nàng món đồ khắc hình thù mãng xà rất lớn làm quà sinh nhật, cuối cùng lại bị nàng cưỡng chế tới ngủ ở thư phòng.

      Lý do mà đưa ra cho Phương Uyển Chi là.

      “Nàng muốn bất ngờ mà.”
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 64: Đại kết cục

      Đại kết cục

      Lúc biết được tin Phương Uyển Chi mang thai, Liên Dụ còn xét nhà.

      Trong tay là chiếc bình hoa cao cổ của thời nào đó, là món đồ cổ tìm rất lâu thấy. Giờ vừa tìm ra thích muốn buông tay, đương nhiên là muốn giữ lại cho mình.

      Bì Bì từ đâu xông tới với có tin vui, vẫn còn ôm miệng bình ngắm nghía từ xuống dưới.

      “Ai vui?”

      “Ngài.”

      Đáng tiếc, từ sau khi Liên đại nhân cưới Phương Uyển Chi biết là còn có chuyện gì vui hơn cưới vợ nữa, cho nên để trong lòng, Bì Bì lại tiếp: “Phương đại nương có thai, ngài sắp làm cha rồi.” Cái bình hoa trong tay Liên Dụ rơi xuống bể năm bể bảy.

      Phương Uyển Chi mang thai, Liên Dụ lại thành người càu nhàu nhiều nhất. Suốt ngày tới thái y viện đòi thuốc rồi về phòng bếp sắc, bồi bổ cho Phương Uyển Chi trở nên vô cùng đẫy đà.

      Lúc sắp sinh hài tử, biết vì sao Phương đại nương lại trỗi lên hào quang mẫu tử, hứng trí bừng bừng làm đồ lót cho con.

      Liên Dụ vừa từ nha môn về thấy Phương Uyển Chi cầm kim may vá, ngón tay lại thửng biết bao nhiêu lỗ, hai bên trái phải hình như là ống tay áo là gì đó.

      Liên Dụ nằm giường nhìn lúc rồi hỏi nàng.

      “Cái này là quần lót cho con à?”

      Sau đó nghe Phương Uyển Chi cắn răng nghiến lợi câu:

      “Cái này là cái yếm.”

      Ngày mười chín tháng giêng, Phương Uyển Chi sinh con trai đầu lòng. Hài tử mới sinh cực kì xinh đẹp, mặt mày rất giống với Liên Dụ, môi và khuôn mặt lại giống Phương Uyển Chi. Liên Dụ đặt tên con là Thập Cửu.

      với Phương Uyển Chi: “Thế gian này có gì là thập toàn thập mỹ, nước đầy tất phải tràn, trăng tròn tất khuyết. Con người lúc như ý cũng là mười phần có chín, thập toàn cửu mỹ là chuyện tốt đẹp nhất”.

      Phương Uyển Chi nghe vậy cười hỏi:

      “Vậy Thượng thư đại nhân à, cuộc đời của chàng là thập toàn mấy mỹ?”

      Liên Dụ ôm Phương Uyển Chi và con vào lòng.

      “Đáng lẽ ta còn có thể có phúc nhiều hơn nữa, nhưng mà từ sau khi có nàng được vậy, tuy được thập toàn thập mỹ nhưng cũng được mười phần”.

      Hiếm Phương Uyển Chi nghe lời ngọt ngào, nàng nằm im trong lòng , khóe miệng còn chưa nâng lên nghe Liên Dụ thêm câu.

      “Cho nên ta mới khi nào chúng ta chọn quan tài nhỉ? Lần trước vị đạo sĩ kia ....”

      “Ai cần !! Kiếm sau lão nương muốn gả cho chàng đâu!!!!”

      “... Vì sao lại gả cho ta?”

      “Bởi vì chàng hiểu chuyện tình cảm!”
      “Kiếp sau thế nữa.”

      “...”

      Lời cuối sách

      Đại Yển năm thứ năm mươi hai, tháng chín, lão tướng Nhạc Thâm sau trận đánh với Lưu Cầu khải hoàn trở về, mối họa nhiều năm ở biên cương Đại Yển rốt cục cũng như mây mù tiêu tan, dân chúng rối rít vui mừng.

      Lưu Nguyên Đế đại điện phong ông làm Lộc Xương Hầu, phong quang vô hạn.

      Lộc Xương Hầu phu nhân sinh được cặp song sinh, ngày Nhạc Thâm phong hầu, Liên Dụ và Phương Uyển Chi cùng nhau dự tiệc. Hai đứa bé rất đáng , lúc Phương Uyển Chi đeo móc khóa cho các bé, đầu ngón tay còn bị tiểu nương giữ lại. Bàn tay bé mập mạp, nhưng lại hề sợ người lạ, đôi mắt bồ câu cong thành hình trăng lưỡi liềm, cười vô cùng ngọt ngào, nhìn mà lòng Phương Uyển Chi cũng thấy ấm áp.

      đường về nhà, nàng khoác tay Liên Dụ .

      “Thiếp thích đứa bé nhà Lộc Xương Hầu quá, nếu tương lai có duyên phận, trở thành con dâu của thiếp tốt.”

      Liên Dụ vén rèm lên nhìn đường phố đông người nhộn nhịp, trầm mặc rất lâu, cuối cùng phun ra bốn chữ.

      “Công cao hơn chủ.”

      Cùng năm vào tháng chạp, Lộc Xương Hầu bị phán hỗn xược mà tịch thu gia sản cả nhà, biết Lộc Xương Hầu mang thuộc hạ thân đâu. Triều đình tuyên bố hổ phù giao cho thái tử Lưu Lăng quản lý, đôi trai nhà Lộc Xương Hầu tung tích .

      Quan viên xét nhà hồi bẩm , lúc bọn họ phái binh đuổi theo bị đám hắc y nhân ngăn lại, nam tử cầm đầu ngồi trong kiệu thấy hình dáng, chỉ biết có khả năng dùng tơ.

      Lúc Phương Uyển Chi nghe được tin này, Liên Dụ ở trong sân dạy bảo con trai: “ nên quản chuyện cần quản, chuyện lo cần lo. Con biết vì sao mỗi người phải tự quét tuyết trước cửa nhà mình ? Bởi vì dù con cầm chổi sang quét chỗ khác, dù quét cả con đường cũng có ai cảm ơn con”.

      Liên Thập Cửu lờ mờ gật đầu.

      “Nhưng cha ơi, nếu như người người đều chỉ quét tuyết trước cửa nhà mình, ai quét phố ạ?”

      Liên Dụ thâm trầm lắc đầu.

      liên quan gì tới con.”

      Phương Uyển Chi lắc đầu, rất muốn tới nhéo hai lỗ tai của Liên Dụ.

      Lần gặp lại hai đứa bé của Nhạc Thâm là hơn mười năm sau, Liên Thập Cửu dắt tay bé đến trước mặt nàng, : “Nương, con thích nương này”.

      Phương Uyển Chi nhìn dung mạo có phần giống phu nhân Hầu gia trước mặt. Nàng biết đó là con của Nhạc Thâm, bỏi vì lúc Liên Dụ đưa đứa bé nên Khâm thiên giám nhờ Ninh Giám Chính nuôi dưỡng, nàng cũng ngồi xe.

      Nhưng lúc đấy triều đình vẫn còn tìm hai đứa bé ấy, cho nên nàng thể diễn kịch.

      Phương Uyển Chi thường nghĩ, duyên phận là thứ rất lạ lùng, như nàng và Liên Dụ, cũng như Liên Thập Cửu và Ninh Sơ Nhị, chỉ là con đường của Liên Thập Cửu gian nan hơn mà thôi. Đó đương nhiên lại là chuyện xưa khác.

      Nhìn chung cả đời của Liên Dụ và Phương Uyển Chi thể dùng mấy từ cầm sắt hòa minh, cử án tề mi để mô tả được. Bởi vì này hai thứ này có gì thú vị, mỗi ngày hai người lại ngồi băng ghế dài trong đại viện, chuyện bát quái. bình trà thơm, hai ba chuyện lý thú, rong chơi trong đình viện rồi tự tại cười, nhưng đó lại là điều thú vị duy nhất của đôi phu thê bọn họ.

      Hết trọn bộ
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :