1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thượng Thư Đại Nhân, Biến - Tô Áng ( 64c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 55: Ngày xấu?

      đêm ngủ, cuối cùng chuyện kéo dài hơn mười năm ở Hoa Quả Thôn cũng kết thúc. Cung lão gia dẫn đầu chúng thôn dân ngây ngốc đứng trước cửa tòa nhà, nhìn hết mọi chuyện, biết phải gì.

      Đối với những chuyện này, họ quá mệt mỏi, phiền muộn, nhìn ánh mặt trời dần xua tan mây tối, từng tia nắng chiếu vào căn nhà, đột nhiên họ lại thấy sợ, sợ cuộc sống ngày nào đó cũng biến mất.

      Lưu Lăng nhón nhón qua đống độc trùng, bộ dạng cực kì ghét bỏ, như sợ dính vào ủng mình. mặt lúc nào cũng ra vẻ vương gia, như thể hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Nhưng mà đọc nhiều sách, thể được câu gì quá mức nho nhã, chỉ có thể hai câu: “ còn chuyện gì nữa. Triều đình cứu các ngươi, từ này về sau phải hướng về triều đình, phải biết, ai mới là cứu thế của mình”.

      Thần sắc trang nghiêm, giọng cao vút.

      Các thôn dân theo bản năng quỳ rạp xuống đất, hoan hô tung hứng. Bọn họ bị nô dịch quen, cả thời gian dài cũng chỉ biết quỳ, bất kể là ai, có thể cho bọn họ sống, đều là thần tiên.

      Đương nhiên họ cũng thấy cảm ơn, chỉ là biết phải thế nào. Lưu Lăng cảm thấy tiếng vang đủ nhiệt liệt, ngoài miệng lại nghèo từ, ngước mắt nhìn Liên Dụ, người kia còn ngồi ghế uống trà do A Đào mang tới, như thể quan tâm mọi chuyện, tim phổi.

      Hình như vốn lạnh lùng như thế, gần như có chút tình người nào, cứu người cũng để ý, người chết cũng buồn. Lưu Lăng nhìn được, vỗ vai : “Này, ngươi cũng .”

      Liên Dụ ngồi ghế, thần sắc mệt mỏi : “Giờ chỉ cách hừng đông có vài canh giờ, mọi người trở về nghỉ ngơi . Đến khi mặt trời mọc nhớ thu hoạch bắp, mang cho ta mấy trái bắp loại tốt, ta muốn hai cân”.

      So với tên Lưu Lăng có học vấn, các thôn dân ngẩn ra cũng vội hoàn hồn.

      Đúng rồi, bọn họ còn phải thu hoạch bắp, còn phải làm ruộng lại. Cuộc sống của họ vẫn tiếp tục, từ nay về sau cần phải tin ai nữa, chỉ cần tin mình mà thôi. Đó mới là cuộc sống của họ, đó mới là thứ họ nên kiên trì.

      Cung lão gia run run rẩy rẩy qua, hỏi Liên Dụ.

      “Đại nhân, Hàng Đầu người chúng ta giải được sao?”

      Liên Dụ phủ lên người hộ pháp của La Bàn Nhi ít bột thuốc.

      Chỉ lát sau, người kia ngồi dậy, bỏ chạy ra ngoài.

      Liên Dụ thấy người kia muốn chạy, bàn tay vân vê lớp bột nữa, người nọ liền ngã xuống.

      : “Cổ độc thuật ở Miêu Cương nhiều năm qua nhiều người thờ phụng, ta biết nó có hay , ta chỉ muốn cho các ngươi biết, thứ mà Lục Triệu Phong và La Bàn Nhi sử dụng đều là dược vật tương sinh tương khắc, chó ngáp phải ruồi, còn thêm ít tà môn, về phần Hàng Đầu có trị được tận gốc hay , chỉ cần lòng người chính trực, bách độc bất xâm.”

      Rồi sau đó lại muốn biểu chút, để cho tên hộ pháp kia đứng lên, mọi người sợ hãi lùi lại. Tên kia vài bước lại nằm xuống, rồi đứng lên, lại ngồi, như thứ đồ chơi của hài tử, thôn dân cũng thấy vui vẻ.

      Từ trước đến nay Phương Uyển Chi biết tình tình người này kì quái, giờ lại thấy chơi vui như vậy, nàng trợn mắt kéo tay áo người kia:

      “Còn mau về phòng ngủ .”

      Sáng sớm hôm sau, lại là ngày mới.

      Thành Nhạn Nam trống lần đầu tiên đông người la hét. Bọn họ ở Hoa Quả thôn nữa, ai cũng trở về thành. La Bàn Nhi còn, nhưng Thiết Thiêu các vẫn còn ở đó, chỉ là còn ai đến cung phụng, nghe chuyển thành học đường, là tiền do Cung lão gia bỏ ra, ông với Liên Dụ, đây là lần ông chi bạc thoải mái nhất đời này.

      Liên Dụ cho ý kiến, ngáp cái rồi xoay người cùng Lưu Lăng đến Tiểu Lan Sơn.

      Bọn họ đào phần mộ tổ tiên của Lục Triệu Phong. Nhưng mà đưa ra đề nghị này phải là Liên Dụ, người làm tất nhiên cũng phải , cho nên chỉ mượn gió bẻ măng thôi.

      núi Tiểu Lan, chiếc áo dài nguyệt sắc của Liên Dụ bị gió thổi bay, đứng bên tàng cây lặng lẽ, cảnh như tranh. Bì Bì ôm tay nhìn lấy từ trong quan mộc ra cái bình sứ ôm vào lòng, vô cùng nghiêm trang và cương quyết.

      Trận mưa năm đó, sau khi bị Thánh thượng tự mình hạ chỉ chém đầu, đương nhiên người đó được có mộ phần. Nhưng mà biết sao Lục Triệu Phòng lại đem được thủ cấp của cha về chôn ở đây. Ở núi Tiểu Lan có đặt bát quái trận, cả cánh rừng cỏ dại cao hơn nửa người, ít tà môn, nếu phải trong đó có gì sâu xa, chỉ sợ phòng đến thế.

      Sau khi làm thầy tế, Lục Triệu Phong dùng đạo gia kỳ môn của tổ tông nhà mình, coi như là tạp học.

      Lưu Lăng đào mộ phần của người ta lên. Bên dưới là đống cổ trùng ngọ nguậy. Liên Dụ làm cuộc mua bán với , mình giết hết cổ độc, đào lên được gì chia chín, Lưu Lăng .

      Lưu đại ngốc quanh tấm mộ vài vòng, cuối cùng cũng bó tay toàn tập, đành đồng ý.

      Thực ra dã tâm của Lục Triệu Phong lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, toàn bộ khu này là tòa mộ thất ngầm, là đồ để dành mười năm. Bạch Yến Trầm dâng sớ làm loạn ở dân gian, rất nhiều người cho rằng đó là chuyện bé xé ra to. Đâu ngờ rằng, Lục Triệu Phong đúng là có ý định như thế.

      nghĩ trước tiên phải làm vua ở Hoa Quả Thôn, sau đó mở rộng ra mấy thành trấn gần bên, nhìn giật dây các thôn dân chiêu đãi những lưu dân khác là biết, tính toán lâu dài đến mức nào.

      Trong khu mộ, họ phát rất nhiều binh khí bằng sắt, mặc dù thể so với binh khí quân dụng, nhưng số lượng quả thực . Nếu cứ mặc kệ cho nó phát triển tiếp, chắc chắn có đại nạn xảy ra.
      Thánh thượng hết sức hài lòng về việc lần này, cũng thấy lo sợ mối họa như thế ở dân gian, cho nên tiếp tục tăng cường đề phòng khu vực Miêu Cương. cuộc tiêu diệt có nhiều thu hoạch như vậy, Lưu Nguyên đế cũng đối xử tốt với nhi tử ngốc Lưu Lăng hơn trước nhiều.

      Liên Dụ được thưởng cái áo mãng bào và hàng loạt món đồ khác. Ở quý phủ hình như có rất nhiều áo choàng như vậy, người ngoài cực kỳ hâm mộ, nhưng lại lười phải mặc, nhàm chán ngồi chờ hạ triều tìm Phương Uyển Chi chơi.

      rất nhiều ngày hai người họ gặp nhau, mấy việc vặt ở hộ bộ, chuyện cửa hàng ở kinh thành và đủ thứ chuyện chờ giải quyết.

      Ôm cái đèn lưu ly được Lưu Cầu tiến cống, Liên Dụ thẳng tới tiểu viện ở kinh thành.

      Trước viện có phiến đất cằn lớn, đó còn trồng rất nhiều hành lá, xanh tươi mơn mởn, là do Phương Uyển Chi muốn trồng. Vương Thủ Tài mập như heo ưỡn bụng nằm ngửa dưới cây hoa lê, bụng là nhúm lông trắng tuyết, cả vòng thịt cổ, vòng vòng lớp lớp, ngủ lệch sang cả bên.

      Liên Dụ nhíu mày đứng trước phòng nhìn, nhìn lúc lại khẽ cười.

      Bởi vì Phương Uyển Chi cầm chiếc quạt tròn hình hoa hải đường ra.

      Hôm nay nàng mặc chiếc váy gấm màu chàm thêu hình trăng lưỡi liềm, vạt váy rất lớn, dưới mép váy còn thêu nhiều đóa hoa , bên hông là dây đai lưng mảnh, buộc thêm chiếc ngọc ấn tròn, lúc lại nghe tiếng đinh rất vui tai.

      Liên Dụ : “Ta định đón nàng đấy.”

      Phương Uyển Chi ngồi cái ghế đá dưới tàng cây, nhìn , cứ thế nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mũi hài của mình. Cặp mắt tròn lúc nào cười cong cong như trăng sáng, giờ nó cũng cong lên, chỉ là nụ cười hề vương đáy mắt.

      Nàng : “Làm sao ta dám làm phiền Liên đại nhân chứ, ngài trách tội ta mời mà tới xem như là tha thứ lớn rồi.”

      Liên Dụ nhìn Phương Uyển Chi lúc, nàng như vậy rất lạ, giọng cũng giống như đùa, mà như muốn gây với .

      Kể từ sau khi hai người thân thiết, từ lâu nàng gọi là Liên đại nhân nữa. Giờ lại gọi, mà lại bằng giọng điệu kì quái này, khiến cho Liên Dụ nghĩ hay nàng bị trúng tà.

      đưa đèn lưu ly trong tay ra, với Phương Uyển Chi:

      “Tay của ta mỏi quá, vào nhà .”

      Phương đại nương vẫn nhúc nhích.

      “Vào nhà làm gì? Cho dù bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, chúng ta cũng là nam quả nữ, điều đó hợp lễ nghi đâu Liên đại nhân. Nếu ngài có gì căn dặn cứ , chúng ta chuyện ở bên ngoài”.

      Liên Dụ có thể xác định, Phương Uyển Chi tìm đến để gây .

      Nhìn gương mặt trước mắt như cười như kia, Liên Dụ ngẫm nghĩ cũng ra vì sao nàng lại giận đến mức đó.

      đưa chiếc đèn cho Phương Uyển Chi trước:

      “Cái đèn lưu ly này tặng cho nàng đấy, ta nhớ nàng là thích nó mà.”

      muốn dỗ nàng, mặc dù hoàn toàn biết mình chọc nàng khi nào nữa. Với lại cái đèn lưu ly này cũng chọn vì nàng.

      Nhưng mà hôm nay Phương Uyển Chi rất nể mặt, nàng đưa tay đẩy ra, cười :

      “Ta cần, cũng lấy nổi. Đồ của ngài có chỗ đưa hay sao mà phải đưa ta? Mà sao ta phải nhận đồ của ngài chứ?”

      Mặc dù Liên Dụ lớn hơn Phương Uyển Chi bảy tuổi, nhưng nàng chưa bao giờ dùng kính ngữ như thế. đặt món đồ xuống cái bàn trong viện, nhíu mày:

      “Lại vui à?”

      Đúng là ngày tốt lành gì.

      Phương đại nương vẫn lạnh mặt, nàng hít sâu hơi, như là kìm nén. Nếu tỉnh táo có khi nàng đánh Liên Dụ mất:

      “Ta vui, rất rất vui. Dù cha thương ta, nương cũng ta nhưng phải để cho người khác thoải mái trêu đùa. Nếu ngài thích ta cứ sớm, cần phải lấy ta ra đùa giỡn. Trước kia cha ta nhờ ngài vẽ tranh, tranh phủ ta nhận được, vẽ rất đẹp, gia tìm cho ta cũng rất tốt, còn là quan tam phẩm nữa. Nếu Ngọc trận phụng uyển buôn bán như vậy, chúng ta cứ theo quy củ làm ăn mà tính toán, Phương Uyển Chi ta cũng phải là bỏ được ngài, việc đến nước này, chúng ta cứ kiều quy kiều, lộ về lộ, hai người chấm dứt.”

      Sau đó nàng nhìn Liên Dụ nữa, bước thẳng tới hướng cửa, sải bước nhanh hề có ý ngừng lại.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 56: Đồng đội như heo toàn gây chuyện

      Liên Dụ hiểu vì sao mình bị mắng, bụng cũng ôm cục tức, thấy nàng sắp ra đến cửa, vội bước tới vài bước nắm lấy cổ tay Phương Uyển Chi: “Ta có”.

      Hai mươi bảy năm qua chưa từng trêu đùa ai, giờ mới thích được người, sao có thể đẩy nàng được.

      biết trong chuyện này có hiểu lầm, muốn mở miệng giải thích Phương Uyển Chi thẳng ra ngoài, hai người qua lại hồi, mùi thuốc súng càng thêm nồng nặc.

      Phải là Liên Dụ biết thương hương tiếc ngọc, cũng hiểu cách dỗ dành nương, đến khi giận lên lại thành bậy.

      Lúc này Phương đại nương tức giận ngập trời, đâu còn quan tâm gì nữa, nàng moi túi trong người ra, lấy đống ngọc bội trâm cài nhét vào ngực .

      “Đồ đạc của ngài trả lại cho ngài, hai người chúng ta thanh toán xong.”

      Cây trâm còn chưa cầm chắc len qua kẽ giữa ngón tay rơi xuống đất. Nó được làm bằng ngọc, vừa rơi vỡ thành hai đoạn. Phương Uyển Chi sững sờ, Liên Dụ cũng thất thần.

      Cây trâm này là lúc họ qua Liêu thành, thấy cửa hàng đồ trang sức, Phương Uyển Chi chọn màu sắc và hoa văn, chữ thượng tình phu thê là Liên Dụ tự tay khắc.

      Liên Dụ giận Phương Uyển Chi để cho có cơ hội giải thích, giờ lại thấy nàng ném món đồ này mới bực bội thốt câu: “Nàng thích làm gì làm, đừng có ném tới trước mặt ta, ta nhìn cũng thấy chướng mắt”.

      Sau khi xong lại thấy hối hận ngay lập tức, bởi vì đôi mắt của Phương Uyển Chi hồng ửng, nước mắt đảo quanh, vô cùng đáng thương.

      luống cuống bước lên trước định ôm nàng vào lòng trấn an, nào ngờ vừa đưa tay lên bị nàng đánh cái.

      Phương Uyển Chi : “Nhìn chướng mắt sao, tốt lắm.”

      Nàng hai lần chữ tốt, rồi liếc thêm lần nào nữa, vén váy leo lên xe.

      Lần này Liên Dụ đuổi theo ra ngoài, đứng ngẩn người trước cửa như cọc gỗ, mãi đến khi Bì Bì đứng đằng xa xem náo nhiệt đủ rồi tới vỗ hai cái mới hoàn hồn, : “Gọi bà tử làm nhiệm vụ trong phủ tới gặp ta”.

      Liên Dụ thường xuyên có ở Ngọc Trần Phụng Uyển, lúc công vụ bề bộn xắp xếp bà tử lo chuyện quét tước trong nhà.

      Các nô tài trong nhà đều ở nhiều năm trong phủ, biết các quy củ, cho nên ngày thường hay nhiều, chỉ có duy nhất bà tử ở phòng thu chi, tên là Tôn Kim Hoa. Lúc trước bà hậu hạ bên cạnh Liên lão gia, giờ ngoài năm mươi, còn tinh mắt như trước, nhưng tay chân vẫn còn khá nhanh nhẹn.

      Liên Dụ mấy ngày liên tiếp qua lại giữa cửa hàng và triều đình, bà vẫn chịu trách nhiệm quản lí việc trong nhà. Trước đó vài ngày Phương Chính có tới đây chuyến, là muốn nhìn tranh vẽ nương nhà mình.

      Tôn bà tử cũng biết tiểu chủ tử nhà bọn họ hay vẽ tranh, người đến lấy tranh cũng phải ngày ngày hai, cho nên bà chú ý, xoay người vào bát bảo các lấy cuốn mang ra.

      Bức tranh này quả nhiên vẽ xong, mỹ nhân xinh đẹp, tức giận nũng nịu, ràng là thể sinh động hơn được nữa.

      Phương Chính cầm bức họa trong tay, có tư vị gì.

      Lần này ông đến vốn là để thử.

      Phương Uyển Chi và Liên Dụ ở cạnh nhau lâu như vậy, ông tin nam nhân có thể mang nữ nhân mà mình hứng thú cùng nhau trời nam biển bắc. Lần này từ Miêu Cương trở về, tới ông mà cũng thấy Phương Uyển Chi vui vẻ ra mặt. Thỉnh thoảng còn ngồi ngẩn người, cười ngây ngốc.

      Ông thấy cứ tình hình này, đến mười phần hai người là tình nhân.

      Nhưng mà chờ trong phủ mãi vẫn thấy động tĩnh.

      Các cậu ấm trong thành vẫn hay chơi đùa, Phương Chính đương nhiên là hiểu . Người như Liên Dụ có khi cũng chỉ trêu chọc Phương Uyển Chi mà thôi. Nghĩ tới nghĩ lui vài ngày, ông lại nhớ tới bức tranh kia.

      Bức tranh vẽ Phương Uyển Chi này rất đẹp, nếu như Liên Dụ có ý thu nàng vào phòng, đưa bức họa đó ra. Còn nếu , đưa thoải mái.

      Bây giờ bà tử hai lời mang tranh ra, trong nháy mắt, lòng Phương Chính như có cục đá rơi tõm xuống mặt nước, bọt nước tứ tung.

      Ông nghĩ lát vẫn thấy cam lòng, nhịn được hỏi:

      “Lúc trước các lão đồng ý giới thiệu cho ta hộ, biết là ai vậy?”

      Tai của bà Tôn Kim Hoa tốt lắm, vừa phơi chăn đệm trong viện vừa : “Gốc cây hoa vẽ trong tranh là ở trước viện kia kìa”.

      Phương Chính thấy chuyện với nàng hết sức lao lực, ông nhíu mày lại lần nữa: “ phải cây, ta hỏi là Liên đại nhân giới thiệu cho khuê nữ nhà ta hộ, lần trước chúng ta trao đổi rồi, là quan tam phẩm trong triều”.

      Tôn Kim Hoa gảy gảy trong lỗ tai hai cái, nhưng vẫn chưa nghe hỏi gì. Chỉ nghe được quan tam phẩm, cho nên cứ thế trả lời: “Vị quan tam phẩm đó phải là Thái Thường Tự Thiếu khanh sao. Tên là gì nhỉ, là Lô Văn Miểu”.
      Tên này từng bị Liên Dụ đánh, cho nên mỗi lần qua đại trạch Liên gia đều phải đường vòng, chẳng có tiền đồ gì cả.

      Bà cũng muốn giữ Phương Chính ở lại lâu thêm, vì ngày thường hiếm có ai chuyện với mình, nhưng tâm tư của Phương lão bản nào còn ở đây nữa., nghe mấy câu này xong mặt mày trầm xuống, bước thẳng ra khỏi viện.

      Sau khi về đến nhà, Phương Chính gọi Phương Uyển Chi vào, ông cũng gì, chỉ bảo nàng chuẩn bị chút, qua hai ngày nữa ông đem bức họa tới đưa cho Lô Văn Miểu, đó là con của quan tam phẩm, dù có thực quyền gì nhưng cũng tệ, ông bảo nàng ổn định chờ gả , đừng nghĩ gì bậy bạ nữa.

      Phương Chính suy tính hồi lại thành ra vô ích, bực bội chịu được, về phần Phương Uyển Chi nghe mấy lời này xong có đau lòng hay , ông muốn quan tâm.

      thực chứng minh, Phương đại nương quả nhiên khóc lóc mưa gió, bởi vì nàng chỉ lao tới mắng Liên Dụ trận, sau đó đóng sập cửa phòng đập phá.

      Cùng lúc đó, người khác đứng ở Ngọc Trần Phụng Uyển, tâm tình tốt hơn chút nào.

      Liên Dụ nghe Tôn bà tử kể lại, chuyện mà bà nhăng cuội, nhưng vừa nghe hiểu, bàn tay gõ bên cạnh bàn, ý bảo Bì Bì dẫn người . Ôm Vương Thủ Tài ngồi ghế cao chân, trước mắt đều là hình ảnh Phương Uyển Chi hốc mắt đỏ ửng kìm lại để nước mắt rơi xuống, mày nhíu thành chữ xuyên.

      Ngày thu hoa quế nở đầy, hiếm lắm mới có khi hoa quế ngọt như vậy.

      Phương Uyển Chi thích mùi của hoa quế, hàng năm nàng bình rượu hoa quế dưới tàng cây. Năm nay chôn sang năm uống, nhưng mà năm nay, nàng lại có hào hứng chôn hoa, ngồi bên cái bàn vuông dưới tàng cây, nàng bảo Thanh Liễu rót cho mình chén rượu ủ năm ngoái.

      Nàng ít khi uống rượu, lâu lâu mới ngẫu nhiên uống chút. Cầm chén rượu trong tay, nhìn cái bóng mình trong chén, Phương Uyển Chi đột nhiên lại thấy thực rất buồn cười.

      Nàng có nương chăm lo, bên cạnh ngoài Thanh Liễu chỉ mới hơi lớn lớn, còn người nào.

      Trước đến giờ nàng cảm thấy sao, nhưng giờ lại cảm giác như đè nén, nếu có người ngồi bên nghe nàng tốt biết mấy, nàng cũng muốn khóc, muốn la hét đòi chết.

      Ngày đó ở Ngọc Trần Phụng Uyển, nàng cũng muốn khóc lóc om sòm, nhưng rồi lại thấy vậy ra dáng, cho nên nhịn cho tới bây giờ.

      Bây giờ nhớ lại, nàng thực rất hối hận khi nhéo tai Liên Dụ.

      Hôm qua, nàng nhận được phong thư viết gửi tới.

      Trong thư cũng giải thích rất cặn kẽ chuyện vì sao bức tranh bị trả về, nàng đứng tức giận, từ đầu tới cuối chỉ như thuật lại câu chuyện, nịnh nọt, dỗ dành, thậm chí cuối bức thư còn sợ chết thêm vào câu, hôm đó nàng dữ quá. Nhưng mà hi vọng khi nàng thấy bức thư này tâm tình khá hơn.

      Nhưng mà khi Phương Uyển Chi nhìn thấy phong thư này tâm tình cũng chuyển tốt, nàng chỉ muốn giết chết Liên Dụ mà thôi, còn phải ném thẳng bức thư này lên mặt .

      Có kiểu xin lỗi mà mặt cũng chịu lộ ra như vậy sao, nàng là cọp cái à, nàng có thể ăn à?

      Tiểu ca đưa tin vẫn vui vẻ đứng ở cửa sau, hỏi thăm nương có muốn đưa thư để đưa về.

      Phương đại nương lắc đầu, vo tròn bức thư kia ném thẳng ra ngoài, rồi bảo Thanh Liễu ra sau bếp đưa cho cây dao phay.

      Giờ nàng chỉ muốn chặt chém tên kia thôi.

      Lúc Bì Bì leo từ tường hậu viện của Phương phủ bước vào, Phương Uyển Chi ôm sợi dây thừng tàng cây khóc lóc ầm ĩ.

      Nàng đâu có muốn chết, cũng muốn khóc, nhưng trong lòng lại nghẹn khuất, muốn hét lên, nội dung nàng hét đại khái chỉ là Liên Dụ vô liêm sỉ khốn khiếp, viết thư lừa gạt lão nương, nếu bước tới trước mặt lão nương, ta chém cho thành mấy đoạn.

      Bì Bì lén lút đứng trong góc, dám cho nàng biết viết thư chính là chủ ý mà đề ra.

      Đối với việc dỗ dành nữ nhân tức giận, cả hai chủ tớ nhà này đều bó tay toàn tập. Nhưng mà Bì Bì tự nhận là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, xung phong nhận việc tra cứu sách vở: Nữ tử và tiểu nhân là khó chiều nhất, gần vô lễ, xa oán trách, có sách, mách có chứng, thấy vào lúc này Liên Dụ nên giữ khoảng cách với Phương Uyển Chi cộng thêm đối phương giờ nổi nóng, giấy trắng mực đen ghi ràng, gặp tốt hơn.

      Liên Dụ cũng đồng ý nghe theo ý kiến của Bì Bì, chẳng qua đến khi cầm về cây dao phay, trực tiếp ném thẳng Bì Bì ra ngoài viện.

      Khi Phương đại nương nhìn thấy Bì Bì tiến vào, nàng bước xuống ngồi lên ghế.

      Vừa Thanh Liễu dâng trà, vừa đưa miếng bánh đào mời Bì Bì ăn, lễ nghi hết sức chu toàn. Nhưng mà Bì Bì nhai nhai miếng bánh trong miệng lại thấy có lỗi với nàng quá.

      Trong đầu suy tính, thấy tư duy của nữ nhân hình như rất khác nam nhân. Cho dù bây giờ chủ ý viết thư này là do nghĩ ra, gia của cũng thể tránh được trách nhiệm, ai bảo có chủ kiến của mình, viết mình viết , đó đúng rồi.

      Trong chuyện tình cảm Liên Dụ giống như quả hồ lô vậy, trong lòng nghĩ ràng rành mạch, nhưng ngoài miệng lại nhăng cuội. Nếu cứ giằng co như thế cũng phải là chuyện tốt, bằng mình tác động vào người nóng tính trước.

      Nghĩ xong, Bì Bì tự cho là mình hiểu. Lau lớp vụn bánh đào khóe miệng, với Phương Uyển Chi:

      “Phương đại nương, ta cho nghe chuyện này này”.
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 57: A Đào, nàng mang dao tới làm gì ?

      Bì Bì đem chuyện Liên Dụ hôn trộm Phương Uyển Chi ra hết.

      Nguyên nhân vô cùng đơn giản.

      sắp phải Hành sơn làm nhiệm vụ, cho nên dù Liên Dụ có biết là do , người kia cũng làm gì được mình.

      Đương nhiên trong chuyện này còn có ý khác, muốn xem náo nhiệt, vì chuyện này mà từng bị Liên Dụ đánh nhiều lần, giữa hai người cũng còn tồn tại tình hữu nghị chủ tớ nữa rồi.

      Trong lòng Bì Bì nghĩ, nếu hai vợ chồng ngày ngày tương kính như tân bỗng hôm lại cãi nhau, nếu làm hòa được bị chia năm xẻ bảy. Liên Dụ và Phương Uyển Chi giống như vậy, từ khi hai người họ biết mặt bắt đầu cãi nhau, lúc là nhân tình cũng đánh nhau, tới mức gà bay chó sủa, cho nên bây giờ dù có đánh cũng tan được.

      Nghĩ như thế, Bì Bì kể hết câu chuyện về công tử bỉ ổi hôm trộm tiểu nương ngủ say cho nàng nghe hết. Sau khi xong, thấy hết sức nhàng vui vẻ, về phần Liên Dụ có vui vẻ hay , vội nhìn sắc mặt của Phương đại nương chút.

      Ừm, chỉ có thể , tự cầu phúc .

      Hai ngày nay mí mắt phải của Liên Dụ nháy ngừng. Sống lưng tự nhiên lại thấy lạnh, như thể có người nào trừng mắt sau lưng .

      Từ sau lần đưa thư hôm trước, cộng thêm con dao phay Phương Uyển Chi gửi tới, mí mắt phải của cũng nháy nháy hồi.

      Trong lòng vẫn muốn tự mình chuyện với Phương Uyển Chi. Nhưng biết vì sao mấy ngày gần đây trong triều bao nhiêu là việc, để cho chút thời gian nào. Đương nhiên, Liên Dụ cũng phải thừa nhận, trong bụng vẫn thấy có phần phục.

      Cái suy nghĩ phục này, giống như thời kì phản nghịch của thiếu niên, luôn luôn cố chấp. thấy mình nhận sai, mà đối phương lại vẫn gây tiếp, trong lòng cũng biết phải dỗ dành thế nào, bó tay toàn tập.

      Mỗi ngày sau khi làm xong việc, về đến phủ cũng khuya, Liên Dụ nhìn thức ăn bàn lượt. biết là hương vị gì, sờ sờ lưỡi dao kia, tự nhiên lại mong nàng đến đây chém .

      xin lỗi, Phương Uyển Chi lại còn hung dữ như vậy, ngay cả cây trâm kia cũng đập gãy.

      Nghĩ tới đây, Liên Dụ thở dài hơi, bóng lưng buồn bã ỉu xìu. Chen chúc giữa đám người mặc quan bào, cả người đều rầu rĩ, như thể sống thế cũng đủ rồi.

      Liên Dụ phải thừa nhận, có Phương Uyển Chi càu nhàu, cuộc sống của còn như ngày thường nữa. Vậy hai mươi bảy năm trước sống ra sao?

      Thân thể của Lưu Nguyên Đế được tốt, lúc lâm triều cũng thường xuyên ngáp dài. Ông muốn thừa nhận mình tuổi cao, còn thường xuyên ăn linh đan do Khương hoàng hậu luyện cho.

      Liên Dụ biết đó phải thứ gì tốt, nhưng cũng thể lên tiếng. Bởi vì toàn bộ triều đình đại thế định như vậy rồi, thân thể Lưu Nguyên Đế rồi ngày yếu . Ông lại nghĩ đan dược mà Khương hoàng hậu đút cho mình có thể cứu mệnh gì đó, cho nên cứ uống.

      Bởi vì ông là quân chủ, bởi vì ông có quyền sinh sát trong tay, cho nên cho dù lúc này ông làm chuyện ngu muội như đám thôn dân thờ phụng La Bàn Nhi, ai dám mở miệng nhắc nhở.

      có ai dám làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng của mình, các quan lại triều làm, Liên Dụ lại càng .

      Đứng hồi, các cựu thần tiếp tục ca công tụng đức, vẻ mặt của hoàng đế vô cùng nghiêm túc, nhìn hề giống người bệnh tình nguy kịch, dù sao được chăng hay chớ, mọi người sống yên ổn là tốt rồi.

      Lưu Nguyên Đế : “Liên Dụ, vụ án nhà xưởng dệt may ở Kinh Châu giao cho ngươi thẩm án, về chuyện mấy thư sinh làm loạn vài hôm trước, xử cửu tộc .”

      Liên Dụ tiếp chỉ, nhưng lúc nghe câu đó nhíu mày hỏi:

      “Gần đây phải người muốn tế tự sao, dính nhiều máu tanh như vậy tốt lắm. ”

      Lưu Nguyên Đế suy nghĩ lúc, cơ thể ốm yếu tựa lên ghế rồng.

      “Vậy đày quan ngoại , nhưng đầu của Diêu Thế Ninh vẫn phải chém, còn chuyện xét nhà ngươi cứ làm .”

      Hữu tướng Trương Tư Trung đứng bên phía dưới co rút khóe miệng, mấp máy nửa ngày, cũng dám với Lưu Nguyên Đế.

      “Mỗi lần Liên Dụ xét nhà đều biển thủ ít bạc, phần dư lại mua đồ ăn vặt, thực tế báo về căn bản thừa nổi bao nhiêu.”

      Nhưng mà mấy câu này ông đâu dám , bởi vì ông từng lần, cho hộ bộ điều tra kĩ từng khoản, nhưng chưa từng phát có sai sót.

      Lúc đó ngoài Trương Tư Trung ra, ai dám tìm tật xấu của Liên gia. Mấy chuyện xét nhà này Hình bộ và hộ bộ cùng nhau đốc thúc, Ngày thường Liên gia hiếm khi bộc lộ tài năng, cũng qua lại mấy với quan lại trong triều. Sau hồi điều tra làm , ông cũng tìm ra chút sơ hở nào.

      Trương Tư Trung biết , đây phải người ông có thể chọc được.

      Bởi vậy, cho dù mỗi lần đều đỏ mắt nhìn Liên Dụ xét nhà, cũng có cách nào hơn.

      Sau khi hạ triều, Trương Tư Trung tới bên trái Liên Dụ, Lễ bộ Thượng thư Cố Thụ Ngôn bên phải, Trương Thư Trung ho tiếng vờ :

      “Lần này với Lan Khanh đúng là chuyện tốt nhỉ, trong Liên phủ lại có thêm mấy món đắt giá rồi, nghe đâu chuyện xưởng dệt ở Kinh Châu kia cũng là bị oan, con cọp lại lệnh cho con kiến dọn gạch, cuối cùng chịu tội vẫn là con kiến”.

      xong còn hừ hừ trong mũi hai tiếng.

      “Liên đại nhân kiếm được ít bạc, nhưng danh tiếng lại phải tốt đẹp gì. Ngươi mới còn trẻ như vậy…”

      “Ồ.” Liên Dụ gật đầu “So với việc già rồi mà tiền và thanh danh cái gì cũng tốt, ta vẫn thích bạc hơn”.

      Sau đó lại chỉ cái nhẫn ngón tay Cố Thụ Ngôn : “Cái này mấy ngày trước ta thấy trong cửa hàng có cái, nếu ngài có bạc mua mới, chờ ta về nhà đưa cho ngài cái mới nhé”.

      Làm quan có mấy ai bàn tay sạch . Có thể ngồi lên vị trí quan lớn, đừng đến lương tâm, ai cũng ham hố tham thiếu mà thôi. Liên Dụ muốn những người này là vô liêm sỉ, bởi vì thế, cũng cực kì vô liêm sỉ. Đại Yển lương bất chính, trụ cột xiêu vẹo, nếu muốn sống ngay, bản thân mình cũng yên ổn.

      Liên gia cũng thường xuyên cứu tế, cái mà ngăn được cũng chỉ có thể như thế mà thôi.
      Nếu là ngày thường, chẳng muốn chấp nhặt với mấy ông lão này. Bởi vì như vậy có vẻ có phong cách, cộng thêm dung mạo mấy người này hề đẹp, hói đầu trọc lóc.Nhưng mấy ngày gần đây tâm tình của Liên đại nhân rất tốt, cho nên lời ra cũng rất xuôi tai, mặc dù bình thường vốn dễ nghe rồi.

      Cổ Thụ Ngôn bị đến còn mặt mũi, định mở giọng trưởng giả dạy dỗ hậu sinh, dù sao hai người cũng là quan nhị phẩm trong triều, Trương Tư Trung muốn dạy dỗ Liên Dụ, nhưng ở nơi này, có ai có thể trị được nhị thế tổ này chắc. đường lớn xuất bóng người thướt tha.

      Vóc người rất đẹp, mày liễu mắt hạnh mày ngài, gò má hồng hồng ưng ửng, có lẽ nàng vừa chạy tới, hoặc là bị chọc tức, cho nên mới đứng giữa đường như thế.

      Liên Dụ đương nhiên cũng nhìn thấy, ngẩn người lúc.

      “A Đào.”

      Sau đó lại nhìn trái nhìn phải lượt

      “Nàng mang dao tới làm gì? ”

      Nữ tử tên A Đào cũng thèm nhìn , nàng xoay người thẳng đường, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Ngài lăn ra đây cho ta”.

      Liên Dụ cảm thấy Phương Uyển Chi muốn chém , nhưng hiểu sao trong lòng vẫn rất vui. Nàng muốn tới, ngoan ngoãn tới, đôi mắt dán chặt lên người nàng, buồn để ý xem có ai nhìn , cứ thế nhàng bước .

      Phương đại nương bên này lửa giận sắp lên tới đỉnh đầu.

      Đúng là nàng thích khóc lóc giả chết, nhưng từ trước tới nay luôn biết giữ chừng mực, bao giờ làm loạn. Lần này cũng bị Liên Dụ làm nàng tức quá.

      vì cái gì khác, chỉ vì câu đơn giản cũng chưa từng với nàng.

      Lần này đúng là Liên Dụ giải thích ràng, nàng trách , nhưng nàng vẫn hy vọng có thể cho mình lý do để an tâm.

      Khi còn bé nàng mất mẹ, lớn lên bên cạnh người cha như vậy, nàng luôn có cảm giác an toàn. Liên Dụ lại quá mức tùy tính, mặc dù ngoài miệng Phương Uyển Chi , nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy sợ. Hai người thân mật thời gian dài như vậy, chuyện nên làm cũng làm, chuyện nên làm cũng chỉ còn bước lau súng cướp cò kia thôi, ngay cả câu thích nàng, cũng chưa từng mở miệng.

      Phương đại nương chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, nàng tìm khắp thoại bản cũng tìm ra nam chủ nào có tính tình như Liên Dụ vậy. Lần trước đúng là nàng giận, chỉ vì tránh gặp nàng, mà còn vì câu để nàng an tâm cũng thèm .

      Hôm qua Bì Bì chạy tới Liên Dụ từng hôn trộm nàng, hơn nữa lúc đó trong lòng biết có thích nàng hay , thấy thua thiệt cho nàng, nên mới tặng cây trâm quý giá đó.

      Phương Uyển Chi liền nghĩ tới chuyện ở Nhạn Nam, Liên Dụ cũng đưa hết bạc cho nàng, đột nhiên nàng lại thấy sợ. Liệu có phải vì thấy mình chiếm tiện nghi của nàng, cho nên đưa bạc đuổi nàng .

      Con người cũng có lúc suy tính thiệt hơn, Phương Uyển Chi cũng thế. Lúc chính miệng cha của nàng , Liên Dụ sắp xếp cho nàng với vị quan tam phẩm Thái Thường Tự Thiếu Khanh, tên là Lô Văn Miểu, trái tim nàng đau đớn như muốn vỡ ra từng mảnh.

      Nhìn bức thư mà gửi cho nàng, Phương Uyển Chi chỉ hận tát lên mặt mình vài cái.

      Sao mình lại thích đến thế chứ?

      Tâm tư Phương Uyển Chi rối ren trăm vòng, sắc mặt tất nhiên là tốt. Liên Dụ nhìn xem, vừa định thấy nàng hỏi lại.

      “Phát bổng lộc rồi sao?”

      Liên Dụ cũng mơ màng gật đầu.

      “Phát rồi.”

      “Phát khi nào? ”

      “Trưa hôm qua.”

      Sau đó Phương Uyển Chi gì nữa, khoanh tay lại như chờ đợi, thấy Liên Dụ ngẩn người ở bên này nàng nhướn mi:

      “Sao thế, phải mỗi lần ngài chiếm tiện nghi của ta xong đều muốn đưa bạc sao, lần này lại đưa bạc à?”

      Liên Dụ vội vàng tháo hà bao bên hông đưa cho nàng, câu cũng dám . Trong lòng hận chết Bì Bì, hận thể giết chết ta. Ban đầu còn phục lắm, nhưng giờ cũng mất hết cả kiêu căng, chờ lát mà Phương Uyển Chi vẫn cầm, : “Bổng lộc được bao nhiêu, nếu nàng muốn mua đồ đến phòng thu chi, có rất nhiều, đều đưa nàng cả”.

      Phương đại nương liền nở nụ cười.

      “Sao ta lại dám lấy bạc của Liên Dụ ngài chứ, hôm nay ta chỉ muốn hỏi ngài câu, ngài có từng có chút tình ý nào với ta , hay chỉ trêu chọc ta thôi? Phương Uyển Chi ta chỉ là nương bình thường. nhưng vẫn là hoàng hoa khuê nữ chưa cưới gả, giờ ta cũng cần mặt mũi nữa, ta chỉ muốn hỏi ngài câu, rốt cục ngài có thích ta ?”

      Ánh sáng mặt trời buổi sớm rơi mặt đất, chiếu lên người nàng như tạo thành viền vàng nhạt, giống như vị nữ tướng quân mạnh mẽ uy phong.

      Liên Dụ chưa từng thấy nàng như thế, cho nên nhìn đến sững người, như thể muốn khắc ghi hình ảnh này vĩnh viễn cùng tháng năm. nghĩ, có lẽ cả đời này cũng thể nào quên được nương thẳng thắn trước mặt lúc này.

      Phương Uyển Chi cũng nhìn , nhưng trong lòng lại khác, bởi vì trả lời nàng, lòng nàng đau muốn chết.

      Nàng lùi hai bước, đôi mắt mờ nước, nàng định xoay người rời , nhưng cuối cùng lại dừng lại, đưa tay nhéo lên lỗ tai của Liên Dụ.

      Đúng lúc đó nàng lại nghe : “Phương Uyển Chi, ta muốn cưới nàng.”

      Ta nghĩ từ rất lâu, chưa từng do dự, cũng hề dao động. Chỉ muốn cưới nàng, lấy nàng mà thôi.

      Thói quen từ trước tới nay vẫn tự mình sắp xếp tất cả, ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, : “Xin lỗi nàng, là ta tốt, làm nàng đau lòng đến thế”.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 58: Bình sinh không hại tương tư

      Liên Dụ : “Ta cưới nàng.”

      Chỉ ba chữ đơn giản như thế, nhưng lại cực kì nghiêm túc.

      Phương Uyển Chi thừa nhận, mấy tháng qua hai người ở chung, nàng vẫn luôn muốn nghe nó vài lời. Có thể là ta thích nàng, có thể là ta nàng, nhưng chưa từng nghĩ tới, ta cưới nàng.

      Câu này còn là lời hứa hẹn lớn hơn cả thương, hứa hẹn cả đời. hiểu chuyện tình cảm, từ trước đến nay Phương Uyển Chi vẫn biết, Liên Dụ muốn cho nàng, cả đời của , mái nhà vì nàng che gió cản mưa.

      Khắp thế gian này những câu dỗ ngon dỗ ngọt nhiều như vậy, nhưng lại chưa từng câu, lại , ta cưới nàng.

      vẻ mặt thành khẩn đến thế.

      Phương Uyển Chi ngốc rồi, thậm chí cũng khóc được, nàng há hốc mồm, như muốn gì đó, mà lại được nên lời, nước mắt đảo quanh,

      Nàng chờ câu đó rất lâu rồi, lâu đến nỗi nàng nghĩ có lẽ bao giờ .

      Phương Uyển Chi nhìn , nhìn chăm chút, rồi dùng sức nhéo lỗ tai người kia, bực bội: “Sao sớm, chàng nghĩ đây là lời cầu hôn à, có ai cầu hôn như vậy ?”

      Nước mắt cứ thế chảy ra, nhưng khóe miệng lại kìm được cong lên, biết là khóc hay cười.

      Phương Uyển Chi tức chết rồi, mình đúng là nương biết thẹn thùng dịu dàng gì cả. Nàng được câu tâm tình đáp lại động lòng người, nàng chỉ biết trong lòng mình rất ấm áp, cứ thế khóc loạn lên.

      Liên Dụ để mặc nàng khóc, mặc nàng nhéo, cánh tay dài ôm chặt nàng vào lòng. Hôn lên tóc nàng, muốn , đừng khóc, là do ta biết cách chuyện. Nhưng rồi lại thấy vậy già mồm.

      đối xử với nàng tốt, tốt cả đời, kiếp sau nếu nàng vẫn đồng ý ở cùng ta, ta đối tốt với nàng hơn nữa, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, cho đến khi nằm chung quan tài. Liên Dụ nghĩ tới đó khẽ cười, thấy chuyện tình này thực quá ngọt ngào, có lẽ chuyến này về phải tìm vị đạo sĩ làm pháp, để giữ lấy mấy đời sau của Phương Uyển Chi.

      Phương Uyển Chi tựa vào ngực cảm giác được người nào đó cười, nàng cũng cười theo, nhưng rồi lại giương nanh múa vuốt sẵng giọng: “Chàng đắc ý cái gì, ta còn chưa đồng ý đâu”.

      Liên Dụ cúi đầu hôn lên môi nàng, môi lưỡi quấn quýt lúc lâu rồi mới thở dài tiếng: “Có đồng ý hay cũng là của ta”.

      nương này, bắt đầu từ lúc nào nhớ nữa. chỉ biết, nàng là thứ trân quý nhất thế gian này của , quý đến mức nguyện ý vất bỏ mọi thứ để đổi lấy nụ cười đó.

      Liên Dụ thích bạc, thích hai mươi bảy năm, nây giờ lại nguyện ý đưa thứ đó cho người thương nhất.

      Vuốt ve đầu Phương Uyển Chi, : “A Đào, bạc rất tốt, cho nên ta mới thích nó lâu như vậy. Ta thích kiếm bạc, nhưng vẫn thấy nó lạnh như , có tình vị con người. Giờ ta dốc hết túi, giao hết cho nàng, giao cả bản thân ta nữa, đều đưa cho nàng hết”.

      Phương Uyển Chi ngẩng đầu nhìn , trong lòng có muôn vàn điều muốn , chỉ tiếc nàng còn chưa cảm động xong, Liên Dụ nhướng mày thêm câu.

      “Nếu về sau nàng muốn đánh ta, nhớ đưa cây dao phay lần trước nàng tặng ấy…”.

      Lời còn chưa dứt bị Phương Uyển Chi trừng mắt.

      đám triều thần còn nghiêng người hóng chuyện nhìn ngó, khoảng cách cũng khá gần, họ thậm chị còn thấy nhị thế tổ kia bị nàng nhéo tai. Nhưng mà lại còn ôm tai vui vẻ.

      Đó là ngày rộn ràng sắc thu, rất nhiều người cùng chứng kiến đôi vợ chồng chuyện đương tính là lãng mạn lắm. Hình ảnh đó có gì đẹp mắt, nhưng lại toát ra vẻ hạnh phúc rạng ngời. Giống như chén cơm đầy trong cái bát sứ trắng thanh hoa, vô cùng bình thường, nhưng là cả đời gắn bó.

      Liên Dụ và Phương Uyển Chi hòa hảo, quan hệ lại khôi phục lần nữa, tiếp tục gắn bó thân thiết.

      Vì Bì Bì Lưu Hằng sơn từ sớm, cho nên biết cuộc chiến kia diễn biến như thế nào, hai người này hồ đồ ra sao. Nhưng mà thấy cũng tốt, chẳng có gì đẹp mắt. Là người đơn về bóng như , nhìn tận mắt cảnh người ta tình ý, đương có gì mà hay. Đặc biệt người đó còn là Liên Dụ và Phương Uyển Chi nữa.

      Trong chuyện này, người bị xâm hại trực tiếp nhất, chính là Vương Thủ Tài bị ngừng cho ăn thịt làm tổ trong lều.

      Trong khái niệm của nó, làm sao mà hiểu được cái gì là gây gổ, cái gì là hòa hảo, thứ meo meo theo đuổi chính là ăn. Ăn no ngủ kĩ, tỉnh ngủ được Liên Dụ ôm vào viện phơi nắng.

      Nhưng mà mấy ngày trước đây tâm tình Liên Dụ tốt, nó cố ý dụi dụi vào bên chân , muốn nhảy lên nhưng cơ thể lại quá nặng. Đến khi nhìn thấy chăm chú nhìn cây dao phay run sợ vo tròn thành cục, lăn ra ngoài viện, trong bụng lại cảm thán về nhân sinh.

      Càng về sau, ngay cả phòng nó cũng chịu vào, bởi vì lại giờ rất tốn sức, nó chỉ cần ôm chậu rồi nhảy vào đó ngủ. Đồ ăn quả nhiên ít, nhưng hiểu vì sao, nó lại thấy rất vô vị, vì còn Phương Uyển Chi càu nhàu, có nàng cầm sợi dây thừng kéo nó ra ngoài, nó lại thấy tịch mịch.

      Lúc Phương Uyển Chi nắm tay Liên Dụ vào, Vương Thủ Tài nghiêng người nhàm chán gặm thịt. Cục thịt kia rất lớn, ba bốn lớp, Vương Thủ Tài nhai được, cứ tùy tiện liếm liếm trong miệng.

      Phương đại nương vừa nhìn thấy mặt trầm hẳn xuống, nàng trừng lớn mắt tới, phát nó lại mập hơn mắng thẳng vào mặt Liên Dụ và Vương Thủ Tài. Sau đó giận dữ phòng bếp cho nó ăn thêm nữa.

      Trong tiểu viện còn trồng ít cây hành nước phất phơ đón gió, tươi xanh mơn mởn. Vương Thủ Tài vẫn làm ổ dưới tàng cây, Liên Dụ nằm tựa lên cái sập bên cạnh cây hoa lê, đôi mắt cùng nhìn về thân ảnh hung dữ bận rộn trong phòng bếp.

      Cửa sổ phòng bếp còn mở, bếp lò lạnh ngắt vì nữ chủ nhân trở về mà nổi khói lên lần nữa. Liên Dụ thấy Phương Uyển Chi mặc tạp dề vươn nửa người ra hỏi .

      “Trưa nay chàng muốn ăn gì, có cần tới nha môn ?”

      Mái tóc mây xõa dài được túm lại bởi cây trâm kết, dưới ánh mặt trời chói lọi, thanh tú động lòng người.

      Liên Dụ chống cằm nhìn xem, đều là củi gạo dầu muối vẫn ăn hằng ngày, nhưng giờ chủ nhân của căn bếp về, tư vị này khác trong dĩ vãng.

      : “Hôm nay nha môn, ta bị bệnh, cho người tiếng là được rồi”. Sau đó đặt Vương Thủ Tài lên sập , thấy tên mập kia bực bội kêu lên.

      “Nàng nấu gì cũng được, tùy nàng cả”.

      Phương Uyển Chi thấy Liên Dụ cả người lười biếng, nàng vội hỏi.

      “Bệnh gì?”

      Liên Dụ trả lời, ôm Vương Thủ Tài xoay người, trong miệng như hừ hừ khúc gì đó, đại khái là: Có người xinh đẹp, thanh dương uyển này, gặp gỡ bất ngờ, ta thích này hôm đó.

      Ư hử xong thấy mình kì quặc quá, đưa lưng về phía Phương Uyển Chi :

      có bệnh gì hết, là muốn thôi.”

      Bình sinh hại tương tư, vừa gặp tương tư tương tư. Giai nhân ở bên cạnh, muốn ra cửa mới là lạ đó.
      Phương Uyển Chi nhìn bóng lưng người kia xoay xoay vặn vặn, tự dưng lại muốn bật cười, nàng cắn môi dưới, tiện tay ném quả gì đó ra ngoài.

      “Còn nằm đó làm gì, vào đây giúp ta .”

      Hai người chuyện qua khung cửa sổ, nàng khúc khích cười, vui vẻ như nhặt được bạc đường.

      Liên Dụ vừa nhặt quả kia vừa cắn, lại nhìn sang với Vương Thủ Tài.

      “Nhìn thấy chưa, nàng đồng ý ở cùng ta đấy”.

      Trả lời , là cái mặt mèo khinh bỉ.

      Vênh váo cái gì chứ?

      Liên Dụ và Phương Uyển Chi rất thân thiết, hai người cứ thế đóng cửa lại hưởng thụ thế giới của mình, quên luôn ở nhà còn có Phương Chính loay hoay suy tính.

      Chuyện này phải kể ra là, sau khi Tôn bà tử đưa bức tranh cho Phương Chính, ông cảm thấy những gì mình tính toán đều đổ sông đổ biển.

      Liên Dụ là ai chứ, là con trai trưởng của thừa tướng trước kia, là tôn tử của vương gia khác họ, là nhị thế tổ nổi danh kinh thành. Nếu muốn chơi đùa, nữ nhân dạng gì mà có, sao có thể thích nữ tử hung dữ như Phương Uyển Chi được.

      Phương Chính tự nhận khuê nữ nhà mình ngoại trừ vẻ bên ngoài ra có gì vượt trội, trong lòng cũng tự hiểu , may mà quan tam phẩm cũng được lắm rồi. Bức họa vừa lấy về bao lâu được đưa đến tay Lô Văn Miểu.

      Lô Văn Miểu là Thái thường tự thiếu khanh, ngày thường chịu trách nhiệm tế tự ở trong cung, thuộc cùng biên chế với lễ bộ. Tuổi hơn bốn mươi, đại phu nhân chết mấy năm trước, trong phủ còn giữ lại vài phòng thê thiếp.

      là người thích mỹ nhân, đặc biệt là các mỹ nhân ngây thơ. Bức họa vẽ Phương Uyển Chi vừa tới tay, bị giật nảy mình.

      Nếu là người Ngọc Trần Phụng Uyển giới thiệu đánh tiếng trước, nhưng mà Phương Chính lại hiểu nhầm ý của Liên Dụ, đương nhiên chưa hề thông báo gì với Lô Văn Miểu. Chỉ là khi nhìn thấy bức tranh, cộng thêm thiếp canh năm sinh tháng đẻ, Lô Văn Miểu cũng động lòng.

      bức họa là mỹ nhân vô cùng diễm lệ, vừa nhìn ưa, quyết định vì Phương Uyển Chi mà tái giá. Được làm chính phòng, Phương Chính miệng cũng mừng đến mức nở hoa. Thế là hai bên đều được kết quả vừa lòng. Nhưng mà hôm nay Phương Chính lại nghe Phương Uyển Chi và Liên Dụ nắm tay nhau đường, lòng ông lại đắn đo. Trong lòng tự nhủ, hai người kia rốt cục là có quan hệ hay vậy, nếu thân thiết như thế, tìm khắp Đại Yển cũng có người con rể nào hiển hách hơn Liên Dụ được.

      Chỉ là trong lòng ông lại suy nghĩ đến chuyện, thực và nhìn thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ai mà biết Liên Dụ có cưới Phương Uyển Chi hay , nếu cưới còn bằng gả cho Lô Văn Miểu.

      Phương Chính vừa vừa cân nhắc lợi hại, quanh sân đến mỏi cả chân. Nhưng đúng lúc đó Lô Văn Miểu lại tìm tới Phương Phủ.

      Vài ngày đây bệnh thấp khớp của lại tái phát, đường cũng thoải mái, cho nên dâng sớ xin nghỉ hai ngày, vì vậy mà hề biết đến chuyện sau khi hạ triều ngày hôm đó.

      Hôm nay đến là để cầu hôn, thuận tiện gặp mỹ nhân trong bức họa.

      Phương Chính vừa nghe người này đến đâu dám thất lễ, vội bưng trà dâng nước mời Lô Văn Miểu vào nhà. Nhìn gương mặt nếp nhăn chằn chịt đó, trán có bốn nếp gấp, bụng cũng phình cả ra, còn già hơn cả tuổi .

      Hai người ngồi trong sảnh uống trà, mỗi người suy nghĩ.

      Lô Văn Miểu muốn gặp Phương Uyển Chi, Phương Chính lại tìm thấy Phương Uyển Chi. Nhưng mà thực ra Phương Chính cũng muốn tìm, nếu nàng thành đôi với Liên Dụ , ông còn cần cái tên Lô Văn Miểu này làm gì.

      Hai người trò chuyện với nhau lúc, Phương Chính liên tục thoái thác, Phương Uyển Chi đọc sách ở hậu viện, sức khỏe được tốt, cho nên gặp khách được, sợ nhiễm bệnh cho Lô đại nhân.

      Lô Văn Miểu đến đây chuyến, sao thể nhìn được cả vạt áo của mỹ nhân, mặt cũng thấy vẻ bất mãn, tiếp cũng lười, cứ thế nhấc chân tới hậu viện.

      “Bổn quan muốn gặp, nàng phải ra cho ta xem, mấy thứ này với ta làm gì?”

      ta xem thường gia đình Phương Chính, phú hộ thương nhân cũng vẫn phải nhìn sắc mặt quan triều đình. lại là quan tam phẩm kinh thành, thân phận như thế mà còn gặp được nữ tử sao.

      Phương Chính thấy Lô Văn Miểu lạnh mặt, hai bàn tay đưa ra nhưng cũng dám kéo, hai người xô xô đẩy đẩy vô cùng lúng túng.

      Đúng lúc đó có bàn tay trắng nõn vén rèm lên, hé lộ gò má thanh tú của nữ tử, hình như quay đầu gì đó với người phía sau, khi nàng quay lại nhìn thấy tình huống trong phòng cũng ngẩn ra.

      Phương Chính nhìn thấy Phương Uyển Chi trở lại, tức biết đánh vào chỗ nào, trong lòng rủa thầm, ngươi về lúc này làm gì, ta còn chưa biết chuyện của người bên kia thế nào đâu.

      Lô Văn Miểu vội sải bước ra nghênh đón, liền mạch: “Ơ! Đây là Phương nương phải , tốt quá, đúng là mỹ nhân như tranh vẽ, Phương Chính, khuê nữ của ông đẹp tựa thủy linh, quá tuyệt”.

      Câu kế tiếp còn chưa kịp tuôn ra khỏi miệng, Lô Văn Miểu suýt nữa cắn luôn vào đầu lưỡi.

      Bởi vì nhìn thấy Liên Dụ từ phía sau tới, người vẫn là bộ quan bào màu hồng còn chưa thay ra, lười biếng đảo mắt qua cái, sợ dám câu nào.

      Sau lưng Liên Dụ là mười mấy cấm vệ, hàng hàng ngũ ngũ vào, là phái đoàn của quan nhị phẩm. Phương Chính ngơ ngẩn cả người, nhưng cũng vội vàng cho người trong phủ rót trà lên mời Liên Dụ.

      Liên Dụ nhận lấy, uống ngụm, lại đưa mắt nhìn Lô Văn Miểu, hỏi: “Chuyện gì thế?”

      Lô Văn Miểu giận cũng dám phát ra ngoài, khúm núm run tay áo. cực kỳ sợ Liên Dụ, bởi vì từng bị đánh, cho nên cũng biết thủ đoạn của tên này. Ngay cả Hữu tướng Trương Tư Trung cũng dám đắc tội với người này, đâu tới lượt chứ.

      mặt hết sức khiêm tốn, hành quan lễ xong với Liên Dụ.

      “Bẩm đại nhân, hạ quan… hạ quan đến là để cầu thân.”

      “Cầu thân?”

      Liên Dụ nhếch môi, như cười như hỏi:

      “Cầu thân với ai? ”

      Lô Văn Miểu biết vì sao lại thấy sống lưng lạnh toát, ngay cả xương sống cũng cứng ngắc. run rẩy chỉ vào Phương Uyển Chi.

      “Là cầu khuê nữ của Phương Chính.”

      Liên Dụ gật gật đầu, kéo Phương Uyển Chi ngồi xuống bên cạnh mình, lướt mắt nhìn thấy tên nô tài ở đằng kia cầm bức tranh đối chiếu với Phương Uyển Chi, ngón trỏ vung ra, sợi tơ rất mảnh chuẩn xác cuộn bức tranh lại kéo về phía mình.

      Đặt chén trà xuống, với cấm vệ bên cạnh: “Đưa Lô đại nhân ra ngoài học quy củ”.
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 59: 50 vạn lượng lễ hỏi

      Liên Dụ đưa Lô đại nhân ra ngoài xong cũng thèm quay lại nhìn .

      Chén trà thơm được đảo đảo trong tay, thỉnh thoảng chụp chụp cái nắp hai cái. Đại sảnh rộng lớn vang lên tiếng kêu rên của Lô Văn Miểu.

      Lô Văn Miểu vốn thông minh nhưng nhìn Phương Uyển Chi ngồi bên cạnh Liên Dụ, hiểu cũng phải hiểu. khóc ròng:”Các lão tha mạng, hạ quan biết quy củ rồi. Lần sau dám nữa.”

      Trong lòng lại cực kỳ hận Phương Chính, nếu phải ông ta đưa bức tranh kia tới, đâu phải chịu phần vạ này. có Liên Dụ ở đây bổ nhào qua túm tóc ông ta rồi.

      Phương Chính ở bên này cũng tốt hơn Lô Văn Miểu là mấy, tuy bị đánh nhưng nghe tiếng la khóc cộng thêm tiếng tát, chân ông cũng sợ tới run rẩy.

      Liên đại nhân uống trà xong tựa người ghế lười biếng hỏi: “Phương lão bản có hiểu quy củ ?”

      Tay áo Phương Chính run lên, vội đáp: “Hiểu, hiểu. Giờ ta mang tiền biếu trả lại cho Lô đại nhân.”

      Liên Dụ liền gật đầu, phất tay bảo cấm vệ rút lui, rồi với Lô Văn Miểu:

      “Gần đây ta rất thích trà lâu nghe kể chuyện, ở đó còn biết được rất nhiều chuyện thượng vàng hạ cám trong đại trạch nhiều vị quan trong triều. Ta thích nghe chứ thích người khác sắp xếp ta, hiểu chưa?”

      Lô Văn Miểu rất lắm lời, trong triều có chuyện gì mang ra ngoài truyền bá đầu tiên. Liên Dụ quan tâm tới thanh danh của mình, có nghĩa là để cho Phương Uyển Chi bị người ta dèm pha.

      Đây mới là ý của việc học quy củ.

      Lô Văn Miểu xoa đầu, sao dám chữ được. Khuôn mặt đầy bụi đất cười cười liên tục đảm bảo mình giữ miệng kín như bưng.

      Liên Dụ xoa xoa đầu cái, cho qua. Lô Văn Miểu được đại xá, vừa thở dài vừa bỏ chạy.

      Tòa nhà Phương phủ rất lớn, cũng là phú hộ trong kinh. Phương lão bản tuy có danh tiếng trong quan trường nhưng cũng là nhân vật lớn trong giới.

      tự nhận mình am hiểu lòng người, đối nhân xử thế cũng rất lão làng, nhưng trước mặt tên hậu sinh Liên Dụ này lại thể bày ra vẻ trưởng giả được.

      Phương Chính vẫn thấy Liên Dụ còn khá , tướng mạo cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi, như thiếu niên thôi. Nhưng nào có thiếu niên nào quái đản như thế, khiến cho ông biết phải chuyện với nhau kiểu gì.

      Giống như tại, người kia mặc áo quan màu hồng thêu hạc, ngọc đái nhị phẩm, đỉnh đầu là lương quan. Ai mà nghĩ hai bảy tuổi , cứ như cựu thần nội các. Lỗi lạc cũng lỗi lạc, quý khí cũng có phần quý khí, nhưng khuôn mặt này trẻ quá, hề giống quan nhân.

      Ông lại liếc mắt nhìn Phương Uyển Chi bên cạnh, khuôn mặt cũng khá trẻ con, bộ dạng phải , nhưng tính tình y như mẹ ruột của nàng, quật cường tận xương, lại còn hay khóc lóc. Nhưng Phương Uyển Chi lại rất hiểu nguyên tắc, giống như chuyện Lô Văn Miểu vừa rồi, nàng ngăn cản, cũng lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi đó, giờ mới vài câu với Liên Dụ.

      Hai người này nhìn qua cũng phải tình cảm thắm thiết lắm, bên chân của Phương Uyển Chi là con mèo ú, cổ buộc sợi dây thừng, có vẻ là cực kỳ tình nguyện khi bị đẩy ra ngoài, bốn chân quỳ rạp mặt đất, mặt mày nhăn nhó.

      Trong lòng Phương Chính lẩm bẩm hồi, sau đó lặng lẽ kéo Phương Uyển Chi lại.

      Ông phải hỏi chuyện của hai người này , chỉ là vừa kéo, Liên Dụ liếc mắt nhìn sang, rồi đưa tay lôi Phương Uyển Chi về lại. mặt như viết mấy chữ, người này là của ta, ông đừng có động vào nàng.

      Phương Uyển Chi buồn cười, cũng ngồi cùng nữa, nàng nhìn thấy Thanh Liễu đứng bên ngoài liên tục nhón chân nghểnh cổ nhìn vào bên trong, cũng biết mình về nhà nửa ngày, nhất định làm nàng ấy sợ. Cho nên Phương Uyển Chi buông tay Liên Dụ ra, bước tới an ủi người kia.

      Thanh Liễu cứ tưởng tiểu thư chạy tới cửa thành để chém Liên Dụ nữa chứ.

      Phương Uyển Chi nghĩ Thanh Liễu cần an ủi, nhưng đâu biết Phương Chính cũng khẩn cầu nàng ở lại lắm. Nàng vừa ra khỏi phòng, bên trong chỉ còn lại ông và Liên Dụ. Ông ngồi im dám gì, được lúc thấy Liên Dụ vẫy tay, ông vội cúi người bước tới, khom lưng hỏi: “Các lão có gì dặn dò?”

      Liên Dụ lắc đầu.

      ra thích Phương Chính, nhưng nến muốn cưới Phương Uyển Chi, thể gặp ông ta vài lần.

      : “Ta có dặn dò gì, chỉ định để Phương Uyển Chi chuyển tới nhà ta ở, cho nên muốn thông báo với ông tiếng.”

      Phương Chính chút do dự liền gật đầu.

      “Được, ta giúp ngài chuyển . Thực ra chúng ta cũng cần danh phận gì, nếu ngài thích…”

      Ông định đưa Phương Uyển Chi vào làm thiếp thất cũng tốt lắm rồi.

      Chỉ là sợ lời này chọc giận Liên Dụ, cho nên dám mở miệng. Nhưng ông , Liên Dụ lại giành trước.

      với Phương Chính: “Ta muốn cưới Phương Uyển Chi, cưới hỏi đàng hoàng.”

      Sau khi xong lại thấy khá hoang mang, bởi vì chưa cưới bao giờ, cho nên biết có phải nên vậy hay nữa.

      Liên Dụ ngẫm nghĩ một lát rồi lại .

      “Lễ hỏi là ba cửa tiệm và kho bạc tư, nhưng phải đưa cho ông, mà ghi tên của Phương Uyển Chi. Tam thư lục lễ ta cho người chuẩn bị, 50 vạn lượng vàng để ông dưỡng lão. Có lẽ ta hiếu thuận ông, nếu như Uyển Chi phải về nhà ta cũng ngăn cản.”

      như vậy nhưng Liên Dụ cũng phải quá ghét Phương Chính, chỉ là thấy người này quá quan trọng. Lẽ thường vô thương bất gian, ông ta tính toán cũng phải là có lỗi gì. Nhưng ông ta lại xem Phương Uyển Chi như vật phẩm giao dịch, đây là điểm mà cực kì thích.

      Phương Chính nghe xong sững sờ lúc đầu, sau đó là vui vẻ đến điên cuồng.

      Liên Dụ muốn cưới Phương Uyển Chi, cưới hỏi đàng hoàng, đó chính là nhị phẩm phu nhân đó. Mà ông là cha của Phương Uyển Chi, chính là nhạc phụ của Lan Khanh đó. Liên Dụ là quan lớn, ông cũng là nhạc phụ của quan nhị phẩm, cần phải nghi ngờ gì nữa, cả trời hoàng kim như rơi thẳng vào mặt.

      Nhưng những gì Liên Dụ ông cũng hiểu, muốn vui cũng vui nổi.

      muốn phân giới hạn với ông.

      50 vạn lượng vàng phải là số lượng , đừng là dưỡng lão đời này, đến con cháu đời sau cũng đủ sống tới già. Nhưng thỏa mãn nhất vẫn là có được người con rể như Liên Dụ.
      Đầu óc Phương Chính quay lòng vòng, vừa nghĩ tới quan hệ của hai người sau này, trong lòng bỗng nhiên lại thấy mình cao hơn. Cao đến mức ông nghĩ muốn để người ngồi đằng kia đứng dậy, có con rể nào mà ngồi thế .

      Bởi vậy, ông cũng bưng chung trà ngồi đối diện Liên Dụ, vỗ vỗ bắp đùi.

      “Này, Liên đại nhân à, dù sao lão phu cũng là cha ruột của Uyển Chi, Liên đại nhân vậy cũng quá là khách khí rồi. Bạc lão già này có thể cần, chỉ cần Uyển Chi gả chịu uất ức là được rồi.”

      Bộ dáng như vậy nhưng ra thể thống gì.

      Liên Dụ là quan lớn, thứ dân ngồi ngang hàng với quan nhị phẩm, Phương Chính ỷ lại vào thân phận mới và vị trí của Phương Uyển Chi trong lòng Liên Dụ.

      Ông biết nếu phải rất thích, Liên Dụ cưới hỏi đàng hoàng.

      Mà Liên các lão đối với chuyện người ta có tôn trọng mình hay cũng quan tâm cho lắm, cho nên để ý đến việc thay đổi chớp nhoáng của Phương Chính lần này. Tiểu nhân gặp nhiều, Phương Chính cũng phải là người khó coi nhất.

      Ông cần bạc, chính là cần quyền.

      chờ câu sau của ông ta.

      Quả nhiên, Phương Chính chép miệng hai cái miệng, giọng .

      “Uyển Chi có hai ca ca và muội muội ngày thường vẫn hay chăm sóc nàng, đương nhiên bây giờ cũng thể quên ơn những huynh đệ đó. Ngài là người thông minh, rất thông minh nữa, cho nên ta vậy, đương nhiên ngài hiểu.”

      Liên Dụ nhìn ông ta nở nụ cười, cũng gì, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ.

      Phương Chính vừa nhìn thấy thế càng được voi đòi tiên, ông xoa xoa tay tiến đến gần, thẳng:

      “Nhà chúng ta là thương nhân bán lương thực, ngày ngày ngoài việc làm ăn cũng có thu nhập nào thêm. Nghe ngài có buôn muối đường Lưỡng Quảng, chỉ trong thành mà trong quân doanh cũng có nhiều mối quan hệ, hai đứa con trai của ta nếu nhậm chức ở kinh thành, dưới mí mắt của thánh thượng tốt lắm, nhưng mà ngài là ai chứ, muốn cử ai làm gì, phải chỉ hai câu là được sao”.

      Liên Dụ bày tỏ là mình hiểu, gõ hai cái lên mặt bàn : “Lưu Cố vào đây.”

      Bên ngoài lập tức có cấm vệ bước tới.

      Phương Chính nhận ra người này là Thống lĩnh cấm vệ tam quân ở trong kinh thành, là con ruột của đại tướng Lưu Thịnh dưới trướng Liên lão gia.

      Phương Chính vừa nhìn thấy Liên Dụ gọi vào, trong lòng vui như nở hoa.

      Ông nghĩ hẳn là muốn sắp xếp cho con mình đây mà. Nếu có thể nhận hai chức ở quân doanh, thân phận và địa vị chắc chắn khác trước kia. Phương Chính vội ân cần cầm lấy ấm trà pha thêm cho Liên Dụ.

      Liên Dụ đưa tay cản lại, lông mi rũ xuống.

      “Gọi vài người vào bắt Phương lão bản cho ta.”

      Nắp bình trà Phương Chính cầm cũng rơi xuống đất.

      Ông hoang mang: “Các lão, ý ngài là gì vậy? Phương mỗ ăn hối lộ, làm chuyện trái pháp luật. Huống chi ngài còn muốn Uyển Chi nhà ta…”

      Liên Dụ đặt hai tay lên bàn, nghiêng đầu ừ tiếng.

      “Phạm hay cũng phải hai câu là xong. Ta cũng chỉ cần Phương Uyển Chi mà thôi. Ông cũng biết ta là quan lớn, ông nội còn là vương gia mà nhỉ”.

      Lưu Cố quả gọi cấm vệ vào, Phương Chính dám ngồi ghế, vội vàng chắp tay lạy Liên Dụ: “Vừa rồi tiểu nhân mạo phạm, mong ngài đừng để ý, chỉ là đùa, đùa thôi”.

      Thấy Liên Dụ có ý kiến gì, ông lại vội vàng thêm câu: “Tiểu nhân là người thô kệch, đọc nhiều sách, nếu có đắc tội ngài ngài nể mặt Uyển Chi đừng chấp nhặt với ta”.

      Liên Dụ nhìn ông cái: “Phương lão bản sai”. phất tay ý bảo Lưu Cố xuống.

      Cũng là cho Phương Chính bậc thang xuống.

      Phương Chính lo sợ đứng bên cạnh nhìn , rồi mới dè dặt hỏi câu:

      “Vậy ngài vừa mới 50 vạn lượng lễ hỏi.”

      Liên Dụ cúi đầu, lấy ngón tay vẽ vẽ từng vòng bàn.

      Tim Phương Chính nhói lên nhịp, đắn đo rồi câu: “Thực ra 40 vạn lượng cũng được”.

      Liên Dụ vẫn gì.

      Ruột của Phương Chính cũng xanh hết cả.

      “Nếu , 30 vạn lượng.”

      “Uống trà .”

      Liên Dụ mím môi, rót cho Phương Chính ly trà.

      chỉ muốn cho ông bài học, về phần bạc, phần cũng thiếu, đó là thể diện của Phương Uyển Chi. muốn nàng có thể thuận lợi thoải mái lấy mình.
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :