1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thượng Thư Đại Nhân, Biến - Tô Áng ( 64c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 50: Ta không có tâm tư gì xấu

      Hàng Đầu xuất , toàn bộ Hoa Quả Thôn đều lâm vào khủng hoảng. Họ sợ cuộc sống yên tĩnh bị phá hủy lần nữa, giống như nửa đêm tỉnh lại thấy có người đứng bên cạnh giường.

      So với quỷ, dường như Hàng Đầu khiến họ càng thần phục, bởi vì nó ở đâu cũng có, cho dù là giữa ban ngày, cũng có thể hành hạ người ta chết sống lại. Bọn họ vô cùng sợ hãi, ngày đêm điên đảo.

      Bởi vậy, Thiên tôn mà họ thờ phụng nửa tháng bị giáng xuống, lần nữa họ lại quỳ lạy dưới chân người lùn La Bàn Nhi.

      Trong chuyện này, Cung lão gia tự cho là người hiểu biết, ông vẫn nhớ ràng câu Liên Dụ .

      “Hàng Đầu chỉ có người gieo mới giải được, đó là người trị được Hàng Đầu.”

      Cung lão gia hồ đồ, ông triệu tập vài vị lão nhân trong thôn, cộng thêm mấy người nhà giàu đứng về phía Liên Dụ.

      Ông vẫn cảm thấy tên La Bàn Nhi có phần kỳ quặc, bây giờ nhìn lại, dù phải mười phần, nhưng cũng tin đến bảy phần. Ông muốn để con cháy đời sau bị người khác áp chế.

      Hoa Quả Thôn trong đêm bị chia làm hai phe, cổ độc thuật và đạo môn. Thực ra họ tin phụng thứ gì cả, chỉ cần có thể sống sót, cái gì cũng được.

      Bắt đầu từ ngày đó, ở Hoa Quả thôn vẫn bị Hàng đầu hoành hành. Họ chạy mời Thiêu thần tới trị, bạc cũng đưa ít, lời nịnh nọt vô số kể, ép người ta đến sức cùng lực kiệt. Tiếng khóc trong thôn càng ngày càng nhiều, mấy phụ nhân yếu đuối, nước mắt chảy cả đêm, vừa khóc vừa mắng, hận thể giết kẻ gieo hàng đầu.

      Bên ngoài tiếng la hét ầm ĩ vô biên, chuyện sốt ruột cứ ùn ùn kéo đến, làm Phương Uyển Chi cũng rất lo lắng.

      ngày kia, nàng đưa bình bột phấn cho Cung lão gia, là phương thuốc Liên Dụ chế, biết có phải vớ vẩn , nhưng đúng là ở nhà bọn họ có chuyện gì xảy ra.

      Bưng mâm gỗ hoa lan vào phòng, nàng pha thêm bình trà . giường lớn phòng ngủ, Liên Dụ làm tổ ở đó, lười biếng đọc sách. Là quyển sổ dày mỏng, bị lật đến gần rách rồi. Vẫn im lặng như thế, vui buồn, đúng cái kiểu lạnh nhạt hằng ngày.

      Liên Dụ ít khi biểu lộ tâm tình, chuyện đại cũng chưa từng rối loạn. Phương đại nương ngồi bên nhìn đến phát ngốc, nhịn được hỏi câu:

      đó có cách hóa giải à?”

      Nàng nhìn thấy bìa sách có nhiều chữ kí hiệu, có lẽ là của sư phụ truyền lại.

      Liên Dụ lắc đầu, lại lật lát rồi vất bịch qua bên, hỏi Phương Uyển Chi:

      “Buổi trưa ăn cái gì thế?”

      Phương Uyển Chi dở khóc dở cười.

      Liếc mắt nhìn mặt sách, nửa trang giấy bị lật ngược. Chữ viết đó rất ngoáy, nhìn biết người đó lười như thế nào.

      Chữ thảo rồng bay phượng múa, viết mấy câu: Trong các cổ trùng, độc và ngũ độc là khó khống chế nhất, dễ bị cắn lại nhất. Ta biết phương pháp phá giải nhưng dạo này lại nhớ , hình như là dùng chu sa, máu chó, những vật thuần dương để hóa giải.

      Ngũ độc rất nguy hiểm. Loại này Đại Tế Ti của Miêu Cương thường dùng trước kia, nhưng sau đó người này bị chặt đầu. Con toàn ở trong triều, chắc gặp phải mấy chuyện xúi quẩy này, nếu gặp cứ phun nước miếng vào nó. Lúc phun đừng là đồ đệ của ta, mất mặt.

      Còn gì mà, à đúng rồi, nếu người bị gieo độc cứu được, phải thiêu, nếu điên loạn cắn người, còn phải phí sức giết , rất phiền.

      Ý trước ý sau cực kì lộn xộn, đột nhiên Phương Uyển Chi lại hiểu vì sao Liên Dụ lại muốn ăn cơm. Nhìn cũng vô dụng, cứ như nhìn.

      Nàng lại nghĩ, Liên Dụ được người như thế dạy dỗ nên người, chỉ hơi tự kỉ chút thôi, may mà có khuyết điểm gì quá lớn.

      Đương nhiên, Phương Uyển Chi càng tin tưởng rằng, cái kiểu tự kỉ này, là do Liên Dụ từ khi sinh ra có. Bởi vì nó ngấm sâu vào tận xương tủy, mắt cao hơn đầu, sao mà dạy ra thế được.

      Nàng vỗ vỗ đùi của mình, ý bảo Liên Dụ nằm xuống, ngón tay đặt lên huyệt thái dương của , ấn nhàng.

      vài đêm ngủ nghỉ, Cung lão gia cũng mua ít chữ gà bới của về dán, mới đầu Phương đại nương cứ nghĩ quệt lung tung, về sau mới biết những lá bùa kia đều được ngâm nước thuốc, cổ trùng đơn giản dám đến gần.

      Liên Dụ là người ít , làm nhiều mà cũng câu. mong người khác tán dương mình, phải là lạ gì, mà quen tự tán dương mình từ lâu, cho nên cũng quan tâm người ta có tán dương mình hay .

      cái trác bên giường đặt ấm trà hoa, hơi nóng bốc lên khỏi chén làm cho cả căn phòng phảng phất hương trà.

      Hiếm khi được yên tĩnh như vậy, thần kinh cũng bớt căng thẳng hơn nhiều. Nàng thấy mình quả là người có phúc, hiếm có nữ tử nào lớn tuổi như vậy có thể gặp nam nhân cùng nàng chia sẻ ấm trà. Có ở đây, nàng an tâm. Phương Uyển Chi cảm thấy rất thỏa mãn, tay chuyển tới bờ vai của tiếp tục xoa nắn.

      “Chàng muốn ăn cái gì để ta làm, phần còn lại để cho Bì Bì làm nhé.”

      Nàng muốn được đối xử tốt.

      Liên Dụ híp mắt nằm đùi Phương Uyển Chi, cả người hết sức lười biếng, thần thái giống hệt như Vương Thủ Tài.
      :

      ăn đồ nấu, ta thích nàng làm. Ngày hôm qua món xào đó rất ngon, ta muốn ăn. Ta cũng giúp nàng tay nhé.”

      Phương Uyển Chi nở nụ cười, vuốt ve mái tóc dài của , người này đúng là rất dễ hầu hạ, kén ăn, ngoan hơn Vương Thủ Tài nhiều.

      Về phần giúp đỡ, hay là thôi . Nàng từng chứng kiến uy lực của rồi.

      Tóc đen như mun, xõa tay nàng, mượt mà như suối. Nàng thấy Liên Dụ cái gì cũng tốt cả, mặc dù nhiều lúc rất đáng ăn đòn, nhưng lại khiến người khác rất thương, rất .

      Nhịn được nhéo nhéo chóp mũi của cái, Phương Uyển Chi :

      “Được, muốn ăn làm cho chàng.”

      Liên Dụ gật đầu, khóe miệng lặng lẽ cong lên, dáng vẻ hết sức thoải mái, thấy Phương Uyển Chi rất chiều mình, cho nên vui vẻ chết được. Ngửi mùi hương gần trong gang tấc, đầu óc cũng linh hoạt hơn nhiều. cọ cọ đùi Phương Uyển Chi lúc rồi kéo tay nàng nắm trong lòng bàn tay. Sợ nàng xoa bóp nhiều mỏi.

      Vuốt ve các đốt ngón tay lúc, Liên Dụ ngồi dậy, đưa tay cầm lấy gối đầu của mình rồi với Phương Uyển Chi.

      “Cơm trưa ta muốn ăn, ta hai nằm nghỉ lát , tỉnh dậy ăn sau.”

      Phương đại nương coi như nghe thấy.

      Cái người này, từ lần trước cùng nhau ngủ lúc nữa đêm, sau đó luôn muốn dùng chung gối với nàng. là lòng lang dạ thú, dù nàng giáo dục mấy lần, mắng thẳng vào mặt mà cứ làm vẻ cây ngay sợ chết đứng, mạnh miệng:

      “Ta có tâm tư gì xấu cả.”

      Giờ lại muốn tìm đường chết đấy. Nhưng quả đa số thời gian Liên Dụ vẫn giữ quy củ, lăn qua lăn lại tự làm mình khó chịu, ngoan ngoãn chạy về cái giường của thanh tâm quả dục. Vừa than thở ôm Vương Thủ Tài thầm, muốn về kinh ngay thôi, hai chân co lại như ông phật, nhìn rất đáng .

      Làm như thể sau khi về kinh rồi có nhiều điều tốt.

      Cho tới bây giờ chưa từng hứa hẹn gì với Phương Uyển Chi, cũng hoa ngôn xảo ngữ, hai người cứ như thế, trong lòng đểu xác định cùng người kia lâu lâu.

      Lúc Lưu Lăng kéo tóc Bạch Yến Trầm đường xông vào phòng ngủ chính, Phương Uyển Chi và Liên Dụ làm tổ chuyện, quấn quýt thương, nhìn mà cũng thấy cực kỳ khó chịu.

      Hôm nay Phương Uyển Chi mang mặt nạ, là gương mặt xinh xắn thanh thanh tú tú, làn da trắng trẻo mịn màng, thấy họ đột nhiên xông vào ngẩn ra. Nhưng chỉ lúc sau nàng vội vàng ngồi dậy, làm cho họ hai chén trà lá bọt. Cả quá trình vô cùng tự nhiên hào phóng, hề có chút ngượng ngùng.

      Lưu Lăng biết Tiên và xấu nha đầu đều thích Liên Dụ, trong lòng dù thích cũng dám đoạt người. đưa tay nhận lấy ly trà, hai mắt vẫn dán người Phương Uyển Chi.

      “Tại sao thấy A Đào đến hầu hạ, nước này nóng lắm, da thịt nàng lại mềm…”

      Câu kế tiếp dám , bởi vì Liên Dụ liếc mắt sang nhìn cái.

      Lưu Lăng sợ bị đánh, hai bàn tay nắm chặt, lúc này mới nhớ tới tay phải mình còn nắm đống tóc, thuận tiện túm Bạch Yến Trầm đến bên cạnh Liên Dụ.

      “Ngươi trước khi hai người chúng ta lên núi thôn này vẫn còn bình an vô , nhưng sao vừa tới xuất hàng đầu, buổi tối bản vương suy nghĩ, thấy tên này hết sức khả nghi. Ngươi bản vương xuống núi, lại khuyến khích ta xem quỷ, ngươi xem đúng là kì lạ phải ?”

      Lưu Lăng là tên mập mạp, Bạch Yến Trầm lại gầy như cành liễu, giờ bị kéo như vậy đau đến nhe răng nhếch miệng, nước mắt chảy đầy.

      Liên Dụ co chân ngồi dậy, nhận lấy cốc trả Phương Uyển Chi đưa tới, tay chống cằm, hỏi Bạch Yến Trầm:

      “Hàng Đầu là ngươi hạ sao?”

      Bạch Yến Trầm trừng lớn mắt, hoàn toàn nghĩ tới hỏi trắng ra như vậy, sững hồi lâu mới lắp bắp :

      “Đại nhân minh giám, hàng đầu kia phải do hạ quan hạ. Hạ quan làm gì có bản lãnh như thế chứ.”

      xong liền muốn khóc.

      Liên Dụ cười khoát tay áo.

      “Ồ, phải phải thôi.”

      xong kết thúc, có ý truy vấn tiếp, người trong phòng hoàn toàn hiểu, ai đoán được rốt cục nghĩ gì.
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 51: Quỷ phơi nắng

      Lưu Lăng vẫn tiếp tục nghi ngờ Bạch Yến Trầm có vấn đề. phải vì nhìn ra được manh mối gì, mà vì ở Hoa Quả thôn biết người nào khác, ngoại trừ tên La Bàn Nhi, cũng chỉ có thể nghi ngờ ta.

      với Bạch Yến Trầm: “Ta giám thị ngươi.” Dù là ngày hay đêm cũng phải chú ý quan sát, ngay cả nhà xí cũng phải phòng thủ.

      Nhưng mà dường nhu Liên Dụ quan tâm tới Bạch Yến Trầm lắm, cho nên Lưu Lăng có cần phải theo cái tên suốt ngày khóc lóc này hay .

      ngày kia, Bạch Yến Trầm cầm giấy từ nhà xí ra, chạm vào khuôn mặt béo nịch của Lưu lăng. Mắt Lưu Lăng lớn , hôm nay hiếm khi lóe sáng. với Bạch Yến Trầm: “Gần đây có phải ngươi bị táo bón ? Bản vương ngồi nghe lâu thấy động tĩnh gì hết”.

      Bạch Yến Trầm đứng khóc, kéo áo lên lau nước mắt.

      “Vương gia, nếu ngài hoài nghi hạ quan, cứ bắt hạ quan giam vào đại lao , ngài cứ hành hạ thế này hạ quan thực chịu nổi. Còn nữa, chuyện ở Hoa Quả thôn phải là do hạ quan gửi sớ lên sao, nếu chuyện mờ ám là do hạ quan làm, tại sao còn muốn tự tìm phiền toái thế chứ?”

      “Hạ quan ở Hoa Quả thôn mười năm, dân chúng Nhạn Nam đều biết ta. Kể từ khi La Bàn Nhi đến đây xưng vương xưng bá, hạ quan cũng thành con chuột đường, sao lại giúp người ta làm loạn được”.

      Lưu Lăng nghe xong thấy cực kì có lý, vội vàng gật đầu cái, đưa tay phải kéo cái mũi Bạch Yến Trầm cái, giật lên giật xuống, làm cho đối phương kêu gào khóc loạn, nước.mắt nước mũi đều chảy ra, xác định đây phải mặt nạ mới tin người này chính là Bạch Yến Trầm. chùi tay vào áo người kia rồi : “Ừ, là mặt . Giờ ta biết ngươi lừa gạt rồi”.

      Vài ngày sau đó, Hoa Quả Thôn lại náo loạn chuyện cổ trùng, nghe thứ gì đó như sâu, leo vào sân nhiều nhà dân, cắn người. Giữa ban ngày dùng lửa cũng đốt cháy. La Bàn Nhi định sống chết mặc bây, thấy Liên Dụ cầm đống bột thuốc tiêu diệt hết cổ trùng, sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi.

      Liên tiếp ba ngày, hai người liên tục đấu đá. Liên Dụ có thể trị cổ độc, cho nên Cung lão gia lo sợ La Bàn Nhi lại gieo Hàng đầu, ngay cả ra khỏi cửa ông cũng ra, như thể hao hết tâm sức giờ phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh, ông tin có thể bỏ được cái gì vào.

      Lưu Lăng suốt ngày ngồi ì trong nhà Liên Dụ nghe ngóng, cho tới ngày đó nhìn thấy Bạch Yến Trầm ra, mặt như bôi lớp phấn, mắt lờ đờ nhìn thấy gì, tròng mắt cũng trắng trợn.

      với Lưu Lăng vài ngày gần đây mình ngủ được, bị mấy thứ kia hù dọa, cho nên muốn xuống núi. Huống hồ cơ thể vốn tốt, ở lại cũng giúp được Liên đại nhân cái gì, có khi còn thêm liên lụy.

      Lưu Lăng tự phân tích lúc, thấy rất đúng, mình cũng sợ sâu, nhớ tới cái thứ đầy lông bò bò hai ngày trước mà rợn người, buổi trưa hai người quyết định với Liên Dụ muốn xuống núi.

      bàn bày bốn mặn canh, thêm mấy món xào, tinh xảo chưa tới mức, chung là hết sức bình thường. đều là tay nghề của Phương đại nương. Suốt ngày nàng cứ làm lui làm tới mấy món đó, mà Liên Dụ dường như ăn biết chán.

      Lưu Lăng gắp miếng thịt béo, : “Dưới chân núi thức ăn ngon hơn, bản vương ở đây sắp gầy như cành liễu rồi, phải về thôi”.

      Người bàn dường như ai đoán hoài tới , bởi vì họ đâu có thấy cành liễu nào. Vương Thủ Tài nằm sấp gặm thịt nạc bên cạnh liếc cái, ánh mắt như thể đồng tình. Nó cũng cảm thấy mình gầy rồi, nhưng mà Phương Uyển Chi vẫn cho rằng nó béo.

      Giận dỗi vùi mặt vào bát cơm, suýt nữa mắc kẹt, nó cố gắng lúc mới rút đầu ra được, uất ức gặm thịt vụn và cơm viên, tâm tình cực kém.

      Liên đại nhân buồn lí giải tâm tình của hai tên mập, vẫn thấy món ăn A Đào nấu là ngon nhất, đặt đũa xuống múc thêm muỗng canh thang.

      “Cũng đúng lúc ta chán ở đây rồi, cùng nhau về thôi”.

      Chiếc đũa trong tay Bạch Yến Trầm trượt từ tay xuống, rơi thẳng đến chân Liên Dụ.

      sợ đến ngẩn ra, vội cuống quít đứng dậy, chắp tay nhận lỗi:

      “Hạ quan thất thố, do mấy ngày gần đây ngủ được ngon giấc, cho nên mới… ”

      Liên Dụ như cười như , rũ mắt đảo hai cái trong chén canh.

      sao, ta cũng thấy mệt mỏi, cầm nổi đũa rồi.”

      Rồi sau đó căn dặn bà tử.

      “Đưa cho Bạch đại nhân đôi mới.”

      Lưu Lăng ngồi giữa hai người bọn họ, cảm thấy những lời này phải chỉ có ý tứ đơn giản như mặt ngoài, nhưng nghe hiểu, cũng muốn đoán, dù sao Liên Dụ về cùng bọn họ, sợ bị sâu cắn.

      Ăn trưa xong, ngoại trừ Bạch Yến Trầm, những người còn lại dường như ăn rất ngon lành.

      Thân thể có vẻ luôn tốt, như giải thích, là vì bị hù dọa, kinh hãi quá mức, suýt nữa nôn ra máu cho nên mới mệt mỏi đến vậy, Lưu Lăng nhìn mà tặc lưỡi. Bạch Yến Trầm này quá là nhát gan, chỉ có mấy con trùng mà sợ đến nôn cả máu.

      Nhưng mà khi mấy người muốn xuống núi, Hoa Quả thôn lại có chuyện xảy ra. Thậm chí, có lời đồn rằng Liên Dụ là đại quan trong triều, tới đây để bắt bọn họ. Người trong thôn càng thêm sợ hãi, còn ai dám ra đường, nhà đóng chặt như nêm.

      Khi Cung lão gia biết tin, ông cùng với mấy lão nhân cùng nhau chạy tới, khóc lóc kể lể với Liên Dụ hồi.

      Bây giờ ông còn quan tâm thân phận của Liên Dụ là gì nữa, ông chỉ lo lắng, về rồi, sau này trong thôn lại xảy ra chuyện gì, ông biết kêu ai. Giờ ông đắc tội với La Bàn Nhi như thế, đưa bạc ta cũng thèm quan tâm nữa.

      Liên Dụ thuận tay sờ sờ đầu của ông, : “ xảy ra chuyện nữa đâu, mệt mỏi rồi.”
      xong nhìn thoáng qua Bạch Yến Trầm.

      ta bước chân ra ngoài, vội vã muốn xuống núi.

      ta với Liên Dụ:

      “Đại nhân, bên ngoài tòa nhà rất náo loạn, e là lúc lâu cũng giải tán được. bằng để hạ quan xuống núi trước, chuẩn bị bữa tối cho ngài trước.”

      Liên Dụ ngước mắt nhìn mặt trời chính giữa đầu.

      vội, hôm nay thời tiết tốt, trước cứ mang quỷ ra phơi nắng , ta sợ bọn nó mốc luôn rồi”.

      như vậy nhưng lại xoay người ngồi xuống cái ghế chân cao trong viện, với lấy miếng bánh bàn cho vào miệng, bộ dạng hết sức nhàn nhã, sai người ra hậu viện vác mấy cái vạc lớn ra đây.

      Cung lão gia vừa thấy mấy thứ kia sợ tới mức liên tiếp lùi về sau, mấy con quỷ này náo loạn nhà ông lâu như vậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

      Nhưng những thứ đó còn quậy nữa, lòng ông cũng thấy yên tâm hơn.

      Bên ngoài tòa nhà người dân vẫn ngưỡng cổ lên ngóng tin, ngờ cửa lớn lại mở ra, đống vạc lớn được đưa ra ngoài. Thứ này mọi người vẫn còn nhớ . Trong đó đều là quỷ, ngay cả lá bùa phong ấn cũng chưa động tới.

      Thôn dân Hoa Quả Thôn nhiều năm bị mấy thứ này đả thương, cho nên dám đứng gần.

      Liên Dụ vung tay cái, mười hai cái vại bật nắp hết lên, lần lượt lộ ra từng khuôn mặt máu me dữ tợn.

      Mọi người đều biết, quỷ thể nhìn thấy ánh mặt trời, cho dù có mạnh mẽ thế nào cũng dám xuất lúc giữa trưa, nếu bị hóa đến hồn phi phách tán.

      Nhưng mà những thứ này, dưới ánh nắng chói chang chỉ hơi nheo mắt, hoàn toàn có dấu vết tiêu tán.

      Mặt, là mặt người. Thậm chí Cung lão gia còn nhận ra đại phu nhân nhà mình và Tam di thái. Nhưng da mặt các nàng bong tróc hết cả.

      Liên Dụ thấy họ thúi quá, vội cầm khăn bịt kín mũi miệng, chọn người tương đối sạch nhất, đưa tay xé ra, tấm da người rơi xuống đất.

      đám người ồ lên.

      Người này phải là tên hộ pháp Tiếu nhị cẩu quanh năm vẫn ở bên cạnh La Bàn Nhi sao? Liên các lão thích sạch , muốn đưa tay ra nữa, trong đám người có mấy tráng hán gan lớn tiến lên giật xuống, tiếng bàn tán càng lớn hơn, dần trở thành la hét ầm ĩ.

      “Bọn họ là là người, làm sao có thể là quỷ được.”

      Bọn họ đương nhiên là người.

      có những người này, La Bàn Nhi sao có thể lừa gạt được.

      Liên Dụ : “Những thứ này đều là da người, lấy từ xác người chết, mọi người nghĩ lại cẩn thận xem, có phải sau khi trong nhà có người mất, bao lâu sau lại có quỷ ra”.

      “Da mặt rữa nát, phải dùng thuốc mới ngăn bị rữa ra. Vài ngày gần đây mấy thứ da này được bôi thuốc cho nên mới khô héo quăn xoắn lại, bong tróc ra”.

      Mọi người nghe vậy ngẫm nghĩ, quả đúng là như thế.

      Cứ nhà nào mới có người mất, có quỷ đến phá phách.

      hiểu người kia điên loạn đến mức nào, mà người chết cũng tha, để cho họ chết toàn thây, còn lột da mặt người ta, người dân càng nghĩ càng thấy phẫn nộ.

      Liên Dụ ngồi trở lại cái ghế cao chân, bảo bà tử mang nước tới rửa tay, đối với chuyện này cũng buồn bã thở dài gì hết. Ruồi bọ bâu trứng nứt, trong lòng người ta có quỷ, sao có thể bị người chết làm giật mình bể mật.

      Giống như đại phu nhân chết của Cung lão gia, có thể dọa chết Tam di thái, cũng vì nàng làm chuyện có lỗi với bà ấy. Mọi việc đều có nhân duyên, ngày thường làm việc trái với lương tâm, sợ quỷ tới gõ cửa.

      Sau khi rửa sạch tay, nhíu lông mày oán giận với Phương Uyển Chi.

      “Bọn họ thối quá.”

      Phương đại nương dở khóc dở cười nhìn , đột nhiên rất muốn xoa xoa gương mặt kia. Chỉ là bây giờ có nhiều người quá, thôi đợi đến lúc vào phòng đóng cửa rồi xoa.

      Thuộc hạ của La Bàn Nhi cũng có đến, giờ thấy cảnh tượng như vậy, có cách nào chế, vội cuống quít lẻn về mật báo.
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 52: Lão nương lột da của ngươi ra

      Hoa Quả Thôn lớn, người bên này vừa bao tin, La Bàn Nhi cà kheo tới. Bộ đồ đen che thấy mặt, nhưng bước chân sững lại cũng cho thấy khiếp sợ của .

      ở Hoa Quả thôn xuôi chèo mát mái xưng vương xưng bá nhiều năm. Bản lãnh có, đa số đều giả thần giả quỷ, tuy nhiên mấy chuyện giả quỷ này chưa từng bị phơi bày.

      Giờ Liên Dụ vừa đến đây bóc trần hết thảy, hận, lại càng bất an. Lúc thôn dân giận dữ nhìn mình, mạnh miệng:

      “Ai biết người trong vạc kia có phải thuộc hạ của ta , chừng lột thêm lớp da nữa lại thành người của ngươi đó, ngươi đừng quên, hàng đầu náo loạn trong thôn, mà hàng đầu này chỉ có mình ta trừ được thôi”.

      Thôn dân lại đưa mắt nhìn nhau.

      “Giờ các ngươi muốn tạo phản à, tin ta chết, còn tên Thiên tôn kia ràng là người của triều đình, chuyện Đại Tế Ti năm đó chết như thế nào các ngươi quên rồi à, là người triều đình giết, còn mấy con quỷ hành hạ các ngươi hằng đêm thể say giấc cũng là do tên quan ngồi trước mặt các người đó”.

      Thực ra, tiếng tăm của La Bàn Nhi trong thôn đa số là do thôn dân sợ lạm quyền. Bởi vì sợ quỷ, bởi vì sợ cho nên mới cung phụng . Cứ thế, tin cũng thành tin. Ai mà mong mình có ngày tốt lành chứ.

      vừa dụ dỗ đe dọa, cuối cùng vẫn có số người kích động đứng về phía , tuy là nhiều nhưng có còn hơn . Nhưng Liên Dụ căn bản quan tâm, bảo tôi tớ lấy quan ấn tới, vừa vuốt ve vừa lơ đãng : “Đúng, ta là quan đâu, còn có cấm vệ, ai nghe ta ta giết hết”.

      Sau đó nghĩ nghĩ lại chống cằm thêm câu:

      “Ta là Liên Dụ.”

      Hai chữ Liên Dụ ở kinh thành danh tiếng vô cùng xấu, dân chúng ai cũng sợ , họ thấy là người biết tốt xấu, chỉ dựa hơi gia đình quyền cao chức trọng. Quan lại cũng sợ , bởi vì chỉ cần chọc giận , họ bị đùa sống dở chết dở.

      Giờ nhị thế tổ đến đất Nhạn Nam, tự nhận muốn giết bọn họ, nhưng người dân lại phản ứng khác hẳn với dân kinh thành.

      Cung lão gia nghe xong ngơ ngẩn lúc, run rẩy chống quải trượng tới, cẩn thận nhìn quan ấn kia, càng nhìn ràng rồi đôi mắt càng thấm ướt, cuối cùng là khóc.

      Ông với Liên Dụ:

      “Ngài đúng là hộ bộ thượng thư Liên đại nhân, Liên Dụ sao? Hai năm trước, ở Nhạn Nam lũ lụt hoành hành, nhờ ngài can gián trong triều mới giúp chúng ta thoát khỏi nguy nan, còn vì thế mà bị cấm túc. Nếu phải nhờ lời khuyên can của ngài, dân Nhạn Nam chúng ta chết đói hết rồi. Liên đại nhân, xin ngài cho lão già này lạy lạy.”

      Mọi người phía dưới cũng cùng dập đầu theo Cung lão gia, vừa mở miệng hô to: “Khấu tạ Liên đại nhân, dân Nhạn Nam chúng ta nhờ có ngài mới sống được đến hôm nay, trong lòng chúng ta luôn ghi nhớ ân tình này của ngài.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta chỉ hận thể lên kinh tạ ơn ngài, kinh thành xa Nhạn Nam quá, giờ ngài lại đích thân đến đây.”

      “Tạ Liên đại nhân ân cứu mạng a.”

      Liên Dụ cũng bị dọa cho sợ hãi, từ lâu quên mình ở Nhạn Nam lại có thanh danh tốt đến thế.

      Mắt thấy những người kia tiếp tục quỳ lạy mình, nhíu lông mày nhìn về Phương Uyển Chi bên kia, hiếm khi luống cuống. định hù dọa họ mà.

      Phương đại nương cắn môi, tự nhiên lại thấy tên này ngốc vô cùng, nàng kéo tay áo :

      “Còn mau mời mọi người đứng lên.”

      cũng rất nghe lời:

      “À, tất cả đứng lên .”

      quen được người ta tung hô thế nào chút nào.

      đỉnh đầu lại lóe sáng hào quang ân nhân cứu mạng, hình thượng Liên Thiên Tôn bắt đầu rực rỡ hẳn lên. Dân chúng Hoa Quả thôn hơn phân nửa đều theo Liên Dụ xuống núi, để lại mấy người vẫn còn khổ sở chờ Thiêu Thần cứu rỗi. trắng ra là khá ngu muội.

      Cuối cùng Liên Dụ cũng đuổi tận giết tuyệt La Bàn Nhi, muốn bức đối phương đến bước đường cùng, thậm chí ngay cả cấm vệ cũng để lại ai. Mà đương nhiên phải chỉ mình La Bàn Nhi, còn cả Thiên tôn sau lưng .

      Ngũ độc cổ độc có như trong sách thuật hay , cả kí chủ và thôn dân đều phải chôn cùng nhau. Tạm thời thể mạo hiểm như vậy.

      Bao nhiêu người cùng nhau xuống núi, giống như đội quân .

      Buổi chiều Liên Dụ xếp đặt bữa tiệc dưới chân núi, xem như là để an ủi người dân xuống đây.

      Trong bữa tiệc để Lưu Lăng ngồi ghế chủ vị, còn mình ngồi xuống kế bên Phương Uyển Chi, trong lúc nâng ly cạn chén, cũng thể mấy lời khách sáo. Người ngoài gắp thức ăn cho ăn, kính rượu uống, đối với nhiệt tình của các thôn dân, vẫn thể tự nhiên được.

      nghĩ mình vẫn thích hợp làm gian thần hơn.

      Rượu qua ba tuần, hỏi Cung lão gia: “Ông có biết mộ phần ban đầu của Đại Tế Ti ở nơi nào ?”

      Cung lão gia gật đầu: “Ta biết, ở Tiểu Lan sơn đằng sau trấn Nhạn Nam. Nghe tổ tông Đại Tế Ti đều chôn cất ở đó, có phong thủy rất tốt”.

      Liên Dụ liền gật đầu, hỏi nữa.

      Ngược lại, Bạch Yến Trầm siết chặt đôi đũa trong tay, sững người lúc mới rót chén rượu kính Liên Dụ, mặt cười hỏi:

      “Đại nhân tìm mộ phần Đại Tế Ti làm gì vậy? Hạ quan nghe chỗ kia giờ cỏ dại mọc cao, vào dễ lạc đường, Tiểu Lan sơn cũng là nơi tà môn lắm”.

      “Ồ.”
      Liên Dụ đáp tiếng, nhận chén rượu uống hớp.

      “Ta định đến đào phần mộ tổ tiên nhà bọn họ.”

      “…”

      Liên Dụ đào phần mộ tổ tiên nhà Đại Tế Ti, lời này phải hàm hồ, sau khi dùng xong bữa tối, toàn bộ cấm vệ quân đóng dưới chân núi đều lên. Ở trong quân doanh, Liên Dụ vào quân trướng dặn dò cặn kẽ.

      Bạch Yến Trầm là văn thần, biết thương thảo hàng ngũ, cho nên bị Trương Lương mang tới sau núi bắt cá.

      Về phần vì sao phải bắt cá, Liên đại nhân , muốn cho Vương Thủ Tài bữa ăn ngon, ăn cá nhiều cho mập.

      Phương Uyển Chi hiểu chuyện triều đình, dùng xong cơm kéo Vương Thủ Tài về phòng, phải là nàng muốn ôm nó, mà ôm chịu hoạt động.

      Liên Dụ ở trong quân doanh, khi trở lại trời về đêm, ánh sáng của cây đèn dầu như hạt đậu, chiếu bóng người mèo lên cửa giấy. cảm thấy Vương Thủ Tài mập, nhìn cẩn thận còn nghĩ đó là cái hộp gỗ tròn. Phương Uyển Chi cúi đầu thêu, tư thái vô cùng yểu điệu thanh tú.

      Từ lần trước cười nhạo khả năng thêu thùa của nàng, dường như nàng có vẻ rất cố chấp, nhất định phải làm được món đồ xuất sắc. Nghe là muốn thêu bát tiên quá hải, dám tưởng tượng, những vị thần tiên kia có hình dáng thế nào, dựa người vào tàng cây trong viện nhìn đến mê mẩn, có thứ ấm áp thể nào hiểu được.

      Liên Dụ làm quan cũng mười năm, từ khi mười bảy tuổi được phong làm thị lang, bắt đầu độc lai độc vãng. Tính thích gần người, cũng có phần lạnh nhạt, có thể cứu cứu, thể cứu tự tìm phiền toái.

      Gió lướt qua đầu cành, vài chiếc lá bất ngờ rơi xuống, giống như cảm nhận được nhau, cửa sổ trong phòng bị đẩy ra. Phương Uyển Chi đứng ở trước cửa sổ trừng , khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần oán trách.

      “Sao về mà vào phòng, muốn lạnh chết à.”

      Cả người Liên Dụ đều thấy lười nhác, đuôi mày nhếch lên, cười vô cùng đứng đắn.

      “Giờ mà vào có khi là chuyện tốt đấy”.

      Giọng trầm thấp như rượu nồng.

      Trong gió phảng phất mùi rượu, hít hà như thể có thể ngửi được mùi hương của người trong phòng. Liên Dụ rất ít khi say, nhưng đêm nay, người đứng đó, lại khiến cho cảm thấy say mê. Hơn nữa cũng muốn tỉnh, cứ muốn say như thế. Muốn đùa giỡn vô lại, muốn Phương Phương Uyển Chi thương mình.

      Từ rất lâu muốn dừng bước chân, thượng kinh trạch viện, hộ bộ nha môn, quan ngoại đất phong… nơi nào khiến nguyện lòng dừng lại.

      Giờ nữ nhân này xuất , dường như nơi nào còn quan trọng nữa, chỉ cần nàng ở đó, muốn về nhà.

      Tiểu viện lớn, gió thu phảng qua mát lành, hai trái tim lại tiến gần ấm áp. Phương đại nương hiểu ý tứ trong lời kia, nụ cười hồng như hoa hải đường.

      Nàng cuốn chiếc khăn trong tay, giận dỗi. Chỉ chút lỡ đãng ngây ngô như thế, cũng làm nội tâm Liên Dụ run lên..

      ai gì nữa.

      Phương Uyển Chi nhìn áo quần đơn bạc người , đóng phịch cửa sổ lại. lâu sau nàng cầm chiếc áo choàng dày ra.

      Mép váy màu lam nhạt như bọt sóng nổi lên giữa đêm, phải xinh mà là rất đẹp, đẹp nghi gia nghi thất.

      Nàng muốn đưa Liên Dụ khoác lên, nhưng nhìn vào đôi mắt sáng quắc của , hiểu sao nàng lại thấy hồi hộp. Nhét chiếc áo khoác vào lòng , nàng trừng mắt: “Còn mặc lên , hôm nay chàng phải ngủ với Bì Bì”.

      Liên Dụ vươn tay ôm nàng vào lòng. Trán chạm vào trán nàng, thanh cũng khàn hẳn : “Ai muốn ngủ với chứ”.

      Đầu ngón tay xoa hai gò má mềm mại, cứ chậm rãi vuốt ve. Mặt của Phương Uyển Chi rất nóng, đầu ngón tay lại hơi lạnh. Nàng ngửi thấy mùi rượu người , nhàng, nhưng cũng khiến tim đập thình thình.

      Nàng muốn đẩy ra, nhưng hai tay lại bị giam cầm trong lòng ngực. Có thể thoát ra, nhưng nàng lại còn sức, cũng muốn tránh.

      Lúc cánh môi mềm mại nghiêng đầu chạm vào môi mình, Phương Uyển Chi đột nhiên thấy mê muội, mênh mang như lục bình giữa biển, mơ màng tìm ra phương hướng.

      Nàng cảm thấy người mình rất nóng, hai tay lại lạnh run cả người, chỉ có thể theo bản năng ôm lấy eo Liên Dụ, tất cả phó mặc cho .

      Đây phải là lần đầu tiên họ hôn nhau, nhưng những lần đó hề giống tối nay. Quấn quýt giữa răng môi khiến người ta xao xuyến, trong đêm yên tĩnh tiếng thở dốc lại càng trở nên ràng.

      Nàng cảm giác bàn tay Liên Dụ xen vào làn tóc, lớp quẩn áo mỏng vì cái ôm nồng nhiệt mà dần mất trật tự. Thậm chí nàng còn cảm nhận được lồng ngực to lớn mạnh mẽ của người kia.

      nụ hôn kết thúc, Liên Dụ hôn lên trán nàng cái, khom người ôm nàng vào phòng.

      Chiếc giường lớn chạm trổ tinh xảo, Vương Thủ Tài nằm ngủ bên bàn gỗ.

      Liên Dụ nhìn Phương Uyển Chi căng thẳng bật cười, phẩy tay dập tắt ngọn nến trong phòng, ôm nàng ngã xuống giường, khẽ cười :

      “Ngốc. Hôm nay ăn nàng đâu.”

      Lập tức Phương Uyển Chi tức giận giương nanh múa vuốt, đâm đâm vào ngực , :

      “Chàng muốn ăn, lão nương cũng cho đâu, lột da chàng ra đó.”

      Liên Dụ cầm lấy tay nàng đặt lên ngực, thấy nàng đáng chết mất, vừa ôm vừa vuốt ve người trong lòng, khẽ bảo: “Ừ, lần sau cho nàng lột. Đêm nay còn phải bắt cá lớn nữa”.
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 53: Con thỏ đáng chết

      Nửa đêm, mọi người ngủ rất say, ánh trăng mờ ảo màu trắng xanh, từ bóng cây nhảy ra bóng ma, loang loang lổ lổ, vô cùng quỷ dị.

      Sau dạ yến buổi chiều, tất cả mọi người đều uống nhiều thêm mấy chén, bởi vậy ngủ say cũng là tất nhiên.

      La Bàn Nhi quay con quay trong phòng, vô cùng nôn nóng.

      Buổi trưa Liên Dụ đem mấy con quỷ ra phơi nắng, kéo theo hơn nửa thôn dân xuống núi, giờ ở Hoa Quả thôn chỉ còn vài người như vậy. La Bàn Nhi đâu còn tâm tư chiếm núi nữa, cũng biết thôn dân còn thờ phụng mình, còn có thể nơi nào bây giờ.

      quanh Thiết Thiêu các hai vòng, ánh mắt nhìn về phía chân núi. Hữu hộ pháp Trương Nhị Mao thấy đến hoa mắt, nhịn được :

      “Thiên tôn , mấy con quỷ lúc trưa Liên Dụ đẩy ra ngoài bị hạ độc phấn, phơi dưới nắng mặt trời tản độc ra, chỉ cần ngài phóng tín hiệu chúng ta xuống tiếp ứng, ngài còn gì yên tâm nữa?”

      Có cái gì yên tâm à?

      Áo trường bào đen nhánh bị La Bàn Nhi phết mặt đất thành đường bụi bặm.

      nào biết cái thứ bột thuốc kia có dùng tốt .

      Từ lúc rất lâu rồi, và vị thiên tôn này có giao tình, nhưng mấy chục năm qua mấy thân thiết. Đa số thời gian đều tự làm, người kia chống lưng, bạc người kia chín, ngoại trừ đồ ăn, đồ mặc, còn lại đa số bạc đều do người kia giữ.

      Giờ người triều đình đến đây, thậm chí người kia còn muốn vất chạy trốn. Nếu phải Liên Dụ sai cấm vệ đào phần mộ tổ tiên của , biết người này có trơ mắt nhìn rơi đầu kìa.

      Lúc tín hiệu màu đỏ dưới chân núi bắn lên, La Bàn Nhi còn ngồi trong sân suy nghĩ có nên tiếp tục giúp Thiên tôn nữa . thực muốn chạy trốn, nhưng trong đầu lại ra khuôn mặt nửa người nửa quỷ kia, khiến rùng mình.

      thực sợ người kia, cũng giống như thôn dân Hoa Quả Thôn sợ mình. Nếu như dám , có khi có cái chết đáng sợ chờ phía trước.

      Trương Nhị Mao : “Gia, chúng ta phải xuống núi thôi.”

      hừ hừ hai tiếng, cuốn vạt áo theo.

      Đêm nay, mặc kệ có thành bại hay , đều phải .

      Bên trong Bạch phủ đại trạch ở thị trấn Nhạn Nam, tối đến mức nhìn thấy gì, bởi vì nó , bởi vì tên huyện lệnh sợ sệt bên trong, cho tới bây giờ nó cũng giống như chủ nhân của mình.

      Từ trước La Bàn Nhi là khách quen của Bạch phủ, bởi vậy đường biết ràng.

      Cửa Bạch phủ mặc dù to, nhưng dù sao Bạch Yến Trầm cũng là quan phụ mẫu, khó khăn lắm mới đặt được hai con sư tử bằng đá .

      Ánh trăng trắng trẻo bên ngoài, nhìn thấy người mặc đồ trắng giống hệt Bạch Yến Trầm.

      Hoặc là , đó là da mặt của Bạch Yến Trầm, còn bên trong chính là khuôn mặt nát của Thiên tôn Lục Triệu Phong.

      Đúng vậy, Bạch Yến Trầm chết từ lâu rồi, Bạch Yến Trầm kia là Lục Thiệu Phong mang mặt nạ. Nhạn Nam những năm gần đây vẫn luôn là thiên hạ của La Bàn Nhi và Lục Triệu Phong. Bạch Yến Trầm tính tình thành , lại sợ bọn họ lạm quyền, sau khi bị quỷ náo loạn trong nhà mấy lần trở thành bù nhìn trong tay họ.

      Mặt Lục Triệu Phong bị phá hủy hoàn toàn, thân thể cũng vì chú thuật phản lại mà người giống người nữa. đành phải lười nhác mang tấm da người Bạch Yến Trầm làm Huyện lệnh Nhạn Nam. Dù sao toàn bộ Nhạn Nam đều là của , căn bản cần thiết phải làm gì.

      Nhưng mà chó cắn người sủa. ai ngờ tới, tên thư sinh ngày thường vẫn khúm khúm núm núm lại dám đưa sớ về kinh.

      Cũng ai nghĩ đến, đối với chuyện phản loạn dân gian, kinh thành lại phái hẳn quan to nhị phẩm và cấm vệ tới.

      Danh tiếng của Liên Dụ bọn họ đều biết , Lục Triệu Phong cũng muốn cứng đối cứng. Bên này sau khi biết được tin vội giết Bạch Yến Trầm, bên kia cấm vệ cũng vừa đến.

      hoảng loạn là giả, nhưng là ở đây diễn hát lâu, giờ chỉ cần mang theo gương mặt đó diễn như vậy là được.

      Mặc dù La Bàn Nhi và Lục Triệu Phong quen biết lâu, nhưng vẫn dám nhìn mặt người kia. Bởi chỉ cần nhìn xong mơ gặp ác mộng, còn đáng sợ hơn cả quỷ.

      biết người kia giờ ngồi con sư tử bằng đá, cũng dám ngẩng đầu lên, chỉ ngoan ngoãn tới thỉnh an.

      “Thiên…Thiên tôn, ngài có dặn dò gì ạ?”

      Lục Triệu Phong đưa mắt nhìn , con mắt trắng đục híp lại thành đường, nhìn về đâu, đưa tay chỉ vào phòng.

      “Tất cả đều ở trong kia, đốt đèn lên”.
      Giọng bất nam bất nữ già trẻ, giống như giữ cục đàm giữa cổ họng, cũng giống tiếng người dưới suối vàng vọng về.

      La Bàn Nhi chưa bao giờ dám nghi ngờ lời của Lục Triệu Phong, càng dám lên tiếng hỏi thăm, sau khi nghe được lệnh lập tức xoay người bảo hạ nhân đốt nến.

      Từ trạch viện đến phòng khách, dãy đèn lồng liên tục cháy lên, cả khu viện sáng như ban ngày.

      Lục Triệu Phong vẫn nhìn thấy gì, có lẽ là thấy , phải nhờ người dìu mới vào được bên trong.

      sai người đưa mấy người hôn mê chồng chất ngoài đại sảnh, còn mình dựa ghế chủ vị, biết suy nghĩ gì trong đầu.

      La Bàn Nhi khom lưng về phía , nhìn những người chống lại mình giờ chồng chất ngoài kia, trong lòng cũng ít.

      có kiến thức gì, cũng biết nhìn xa trông rộng. Nhìn thấy người này hôn mê đúng như lời Lục Triệu Phong , kiêu ngạo trước kia lại ùa về.

      Chỉ là dám ngạo mạn trước mặt Thiên tôn, cười nịnh bợ:

      “Thiên tôn là bản lĩnh, làm cho bọn họ ngã xuống đầy đất như vậy. Hừ, ai còn dám tên Liên Dụ kia là người thông minh nhất Đại Yển , ta còn thấy xem thường .”

      Lục Triệu Phong nhìn người kia, cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn bạch ngọc ngón tay phải. Ngón tay của rất dài, khớp xương rất lớn, các ngón đều biến thành màu đen, giống như móng vuốt, đó là do hàng năm phải nuôi luyện cổ, tay cũng dính vô số bột thuốc và nọc độc.

      Tay của Bạch Yến Trầm hề như thế, cho nên mỗi lần dùng bữa lúc đều ở trong phòng lúc lâu, bôi trát nhiều thứ.

      La Bàn Nhi Liên Dụ ngốc.

      Lục Triệu Phong hừ lạnh. Kể từ khi Liên Dụ đến Nhạn Nam, ta thử dò xét vô số lần. Nhiều lần cho cơ hội thở dốc. Nếu ta nhìn ra, tin. Nếu nhìn ra, có lẽ ta chưa hoàn toàn nhìn thấu, nếu cũng để cho có cơ hội làm việc này.

      Lục Triệu Phong thấy Liên Dụ có chút kiến thức về cổ độc, chẳng qua ta chưa bị động đến, nên mới có ý nghĩ đụng vào Tiểu Lan sơn.

      Nghĩ tới đây, đôi mắt xám trắng của Lục Triệu Phong lóe lên ánh nhìn khinh miệt.

      Sinh mệnh.

      Đó chẳng qua chỉ là con kiến hôi hèn nhọn, muốn bóp chết, chỉ trong nháy mắt mà thôi.

      Từ trước đến nay La Bàn Nhi biết tên Lục Triệu Phong này tính tình cổ quái, ta lên tiếng, cũng chỉ có thể đàng hoàng đứng bên cạnh chờ. Nghe tiếng thở mạnh mấy lần, có lẽ ta bị cổ cắn trả.

      Lại hết nửa chung trà, Lục Triệu Phong nghỉ ngơi đủ rồi, phất tay lên, bảo bọn họ mang bảo bối của ra. đám tôi tớ sợ dám nhúc nhích. Đó là cái bình gỗ , lúc mở nắp ra, bên trong toàn là cổ trùng đen nhánh bò loạn.

      Là cổ độc.

      Lục Triệu Phong cầm nó trong tay, rồi sau đó hừ hừ, khóe miệng cong lên thành hình thù kì quái. cười, giống như trưởng giả bị bệnh nguy kịch, đoán được tuổi, phân hỉ nộ, chỉ nghe tiếng khò khè trong cổ họng.

      La Bàn Nhi cười cười tới bên cạnh.

      “Thiên tôn thực minh, có thể nghĩ tới việc hạ độc lên mấy cái vạc đó. Liên Dụ tự cho rằng quỷ phơi nắng lung lạc được lòng dân, ngờ là khi chiếu sáng thứ này tỏa ra độc tính. Phàm là những người ở gần hôn mê hết, còn bày đặt làm tiệc mừng công, đúng là biết tự lượng sức”.

      Rồi sau đó dùng sức đá chân Lưu Lăng nằm bên cạnh.

      “Cái gì mà vương gia, đợi lát nữa chúng ta hạ ngũ độc lên người , sau đó phải ngoan ngoãn nghe theo chúng ta sao?”

      Ở đây toàn là người có máu mặt trong kinh thành, còn thêm mấy tên hiệu úy cấm vệ quân, khi dùng bọn họ, vinh hoa phú quý sau này như nước chảy mây trôi.

      La Bàn Nhi nghèo hơn nửa đời người, giờ chỉ mong có vàng bạc quyền thế.

      Lục Triệu Phong cực kì chướng mắt cái vẻ tiểu thị dân của ta, chờ tới khi có được Lưu Lăng, Trương Lương và Liên Dụ trong tay, còn cần phải dùng cái tên người lùn này nữa chắc.

      Thể cốt của Lục Triệu Phong hằng năm đều đắm mình trong độc trùng độc phấn, cơ thể còn tốt nữa. Bởi vậy lười phải lời khách sáo với La Bàn Nhi. Độc trùng trong tay được phóng tới, cắn thẳng vào cổ người kia.

      Ngũ độc là thứ độc nhất trong vạn vật, khi bén vào động mạch nhả ra.

      La Bàn Nhi chưa kịp lôi ra bị cổ độc cắn cho hô hấp nổi. Tiếng cổ trùng hút máu càng vang lên ràng giữa đêm khua yên tĩnh, tôi tớ xung quanh trừng lớn hai mắt, đờ đẫn nhìn La Bàn Nhi biến thành thây khô trong phút chốc.
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 54: A Đào, ta khát

      Đối với việc tự tay giết chết người phụng dưỡng mình vài chục năm, sắc mặt Lục Triệu Phong hề có tia thương cảm.

      dùng chân đá đá thi thể khô quắt của La Bàn Nhi, rồi với mấy người phía dưới: “Thất thần làm gì? Đưa .”

      vươn tay lấy lại con cổ trùng kia, mùi máu tanh nồng nặc, nhìn con cổ trùng khép miệng trong lòng, quả là thích buông tay được. Đây là bảo bối của , chỉ có cho nó ăn no, nó mới có thể giúp làm việc tốt. Về phần những người liên quan, còn giá trị lợi dụng giữ lại cũng chỉ là phế vật. Mà , từ trước đến nay đều giữ phế vật.

      Mấy tên xung quanh hầu hạ La Bàn Nhi vài năm, nhìn thấy hóa thành thây khô trước mắt mình, hai chân còn đứng vững.

      Thỏ chết chó hừ, bọn họ dám chất vấn Lục Triệu Phong, cũng dám bỏ chạy trước mặt , dù rất muốn làm. Nhưng nếu bọn họ tiếp tục ở đó, biết mình có phải là người tiếp theo sau La Bàn Nhi .

      Con mắt màu trắng xanh của Lục Triệu Phong lướt vòng qua những người nằm trong phòng khác, lấy gì làm hào hứng, cũng vội giết chết bọn họ, cho nên từ từ dạo lượt. Đứng lại bên cạnh Liên Dụ, là gương mặt hết sức dễ nhìn, đánh giá lâu.

      Lại nhìn Lưu Lăng cách đó xa, trong đầu suy tính, sau này mình nên làm tên ngốc quyền cao chức trọng , quyền sát phạt trong tay. cân nhắc tới lui, thấy làm nhị thế tổ cũng tốt lắm, đầu vẫn còn người cha, tên này rất khó lường, dễ gạt. Cho nên dời bước chân về phía Lưu Lăng.

      Những người này đều bị hạ ngũ độc, chờ lúc nữa thành cái xác hồn, mặc cho sử dụng, nhưng chán ở Hoa Quả thôn rồi, muốn vào kinh, cho nên cần lớp da mới.

      Nhưng cái mặt mập mạp của Lưu Lăng thực quá đáng ghét, đưa bàn tay đen gầy hung hăng bóp cái, đầy dầu nhờn tay.

      Tên mập mạp này chán quá.

      Lục Triệu Phong vừa ghét bỏ vừa lôi cây dao găm trong ngực ra, lướt ra sau tay Lưu Lăng, mấy người đứng xem cũng nhịn được nổi da gà. Lục Triệu Phong cầm dao quan sát, phải ra tay từ chỗ nào đây. ghét toàn bộ những người mập mạp ngu xuẩn như thế, chứ phải là muốn chạm vào Lưu Lăng, Lục Triệu Phong dứt khoát dựng đứng mũi dao, định cắt da ở phần cổ của .

      Nhưng mà mũi đao còn chưa đâm vào da đối phương, tên Lưu Lăng “ ngất” lại đột nhiên xoay người mạnh mẽ ngồi dậy, phun ngụm nước bọt vào người . Lưu Lăng vội vàng đứng dậy, đạp Bạch Yến Trầm bay xa, miệng còn hùng hùng hổ hổ hét:

      “Tên biến thái kia, còn muốn lột da lão tử à, ta giết ngươi!!”

      Mấy người còn lại trong phòng cũng giả bộ chết nữa, toàn bộ đều đề phòng ngồi dậy.

      Lục Triệu Phong nhìn những người kia sung sức như sinh long hoạt hổ, thoáng đờ người ra, bước chân cũng lùi xuống mấy bước, ống tay áo vung lên, lột mặt nạ ra.

      Lưu Lăng lùi về bước mới nhìn thứ phải người phải quỷ kia, cũng bị hù dọa , vội vàng chạy tới gần cửa hô to:

      “Liên Dụ ngươi xem, mẹ kiếp, con này là biến thân sao?”

      Liên đại nhân nằm mặt đất như ông phật, hiếm khi thở dài tiếng.

      Sao lại thiếu kiên nhẫn vậy chứ, xem náo nhiệt xong đâu.

      Nhưng mà Lưu Lăng kia gọi quá mức tê tâm liệt phế, hét đến mức tai cũng đau, đành phải tung người ngồi vào cái ghế chủ vị, nhìn chén trà bốc hơi nóng, hình như cũng rất muốn uống. Nhưng thứ này Bạch Yến Trầm kia dù chưa chạm qua, cũng muốn uống, nhíu mày lúc rồi nhìn về phía Phương Uyển Chi.

      “A Đào, ta khát quá.”

      Phương đại nương liếc mắt nhìn cái, rồi đáp:

      “Vậy cứ khát !”

      Chuyện chính còn chưa làm xong đâu.

      “Cuối cùng là thế nào?!! Ngươi trúng cổ độc sao?! Tại sao lại như vậy được?”

      Dường như Lục Triệu Phong muốn điên rồi, chịu được miệt thị của người khác. Giờ thấy cả đám người ngồi ở kia, khuôn mặt cũng vặn vẹo thành đống.

      Liên Dụ trước nay vốn thích người xấu, trước kia thấy tên Bạch Yến Trầm suốt ngày khóc lóc xấu rồi, giờ so với Lục Triệu Phong vẫn đẹp hơn nhiều.

      đếm xỉa tới chuyện chén trà kia nữa, :

      “Vùng Nhạn Nam có loài hoa tên là nhạc tây, người dân bản xứ rất thích dùng để đặt lên quan tài, bởi vì hoa đó rất thơm, hình dạng cũng khá giống với mạn đà la. Họ thấy như vậy có thể đưa cố nhân hết đoạn đường trong trần thế, nhưng lại biết rằng, thứ hoa này khi thi thể rữa ra tỏa ra khí độc, phàm là ai hít vào, ảo giác, nặng ngủ say. Mọi người đều cho rằng độc này khó giải, nhưng thực ra chỉ cần uống vài ngụm hoa quế là được rồi”.

      Đêm nay mở tiệc, mọi người đều uống nhiều thêm mấy chén, vì thứ gì khác, chỉ đơn giản để giải độc mà thôi.

      Phương pháp kì diệu này chính là nhờ sư phụ nghĩ ra.

      Trước kia ông từng loanh quanh vùng Miêu Cương, thấy có người vô tình ngửi độc hoa nhạc tây rồi ngất . Ông châm mấy ngân châm cũng tỉnh dậy được, cho nên tiện tay đút cho người đó hai ngụm rượu hoa quế mang theo.

      Thực ra là do ông uống quá nhiều.

      Nhưng người nọ sau khi bị ép uống hai ngụm lại tỉnh dậy .

      Lục Triệu Phong vẫn nghĩ độc hoa nhạc tây rất khó giải, giờ nghe chuyện này lại thấy như trò đùa, giận đến điên lên, trừng to mắt: “Vậy sao, cho dù có giải được nhạc tây, ngươi cũng đừng quên ta hạ ngũ độc, ta chết, cả thôn dân cũng phải chết theo ta! Khi đó Lục Triệu Phong ta cũng có ít bạn ở hoàng tuyền đâu”.

      Liên Dụ .

      “Ngũ độc có khó giải hay , đến bây giờ đều chỉ là truyền thuyết. Phụ thân ngươi nghiên cứu nửa đời người, tạo ra nhiều thành quả như thế, có hữu dụng hết hay cũng chỉ có mình ngươi biết. Ngươi là con trai duy nhất của , chắc chắn ít chân truyền, nếu giờ ngươi cũng thể có bộ dạng ra người ra quỷ này được.Huống chi....”

      Liên Dụ mở chén cổ độc nhìn thử.
      “Ngươi muốn khống chế chúng ta, với thể cốt của ngươi bây giờ, chỉ có thể rút cổ lại, rút ngươi cũng có sức lực gieo cổ lần nữa, ta sai chứ?”

      Cả khuôn mặt Lục Triệu Phong chuyển sang màu trắng xanh, dữ tợn như muốn tróc cả lớp thịt.

      “Cho nên căn bản ngươi định đào phần mộ tổ tiên nhà ta? Mà chỉ là để buộc ta rút cổ gieo người bọn họ?!”

      Bởi như vậy, dù ngũ độc có dính líu đến nhiều người dân hay , Liên Dụ cũng có thể phóng tay lần.

      “Đúng.”

      Liên đại nhân đáp tiếng, cầm chiếc khăn che mũi mình lại, sao lại thúi thế chứ. quá mức buồn nôn.

      “Ta quen chạm vào đồ bẩn.”

      Cướp phần mộ tổ tiên người khác rất tổn hại đức, cũng chưa điên tới mức đó.

      “Đồ bẩn?!”

      Lục Triệu Phong giận dữ.

      “Phụ thân ta là Đại Tế Ti đức cao vọng trọng của Nhạn Nam!! Nếu phải triều đình các ngươi sợ thế lực của ông ngày càng lớn mạnh, phái binh đến chém hết nhà mười chín người, ta sao phải tự hủy dung thế này!!”

      “Đức cao vọng trọng?”

      Liên Dụ hừ lạnh.

      “Nhân lúc mưa gió năm đó lấy người sống ra cúng tế, lấy trẻ sơ sinh ra tế luyện đan, chăn nuôi cổ trùng, dân chúng Nhạn Nam ngày ngày lo lắng, ngày ngày lầm than. Các ngươi gọi cái đó là thờ phụng à, đó là tín ngưỡng của các ngươi, lại muốn ép dân chúng hiến máu quyên thịt cho mình. Về phần ngươi vì sao phải thế này...”

      xoa cằm, nghiêm túc đánh giá Lục Triệu Phong.

      “Ta xem bức họa truy nã của ngươi... Kỳ ngươi tự hủy dung là đúng.”

      Gương mặt đó còn đẹp bằng cái mặt nát tại đâu.

      Lục Triệu Phong lời nào, muốn cãi nhau với người khác. Người đó lại còn là Liên Dụ, chọc tức đến cấp hỏa công tâm. muốn nhảm nữa, hai tay thu lại trong vạt áo, biết thầm cái gì, đột nhiên vung tay ra, thả vô số độc trùng lớn bằng bàn tay, bò tới hướng mọi người.

      Liên Dụ bình tĩnh ứng đối, mặt chỉ huy Bì Bì đưa Phương Uyển Chi , mặt bảo đám đông ra phía sau mình.

      Loại cổ trùng kia toàn thân màu đỏ thẫm, lông tua tủa, tròn mập, tám chân, bò rất nhanh, lại nheo nhóc đống. Thi thể của La Bàn Nhi còn chưa kịp đưa bị chúng gặm chỉ còn nắm xương khô, thậm chí còn nghe tiếng xé rách.

      theo bên cạnh Liên Dụ còn có hiệu úy trong quân, những người này từng dẫn binh ra trận, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng thấy sống lưng phát lạnh.

      Sao lại có đám độc vật như thế chứ, thậm chí còn ăn thịt uống máu.

      Độc trùng bò tới, thủ hạ của La Bàn Nhi bỏ chạy tứ phía. Nhưng chỉ chớp mắt sau, toàn bộ đều nhúc nhích được, như bị thứ gì kiềm chế, cứ thế chặn trước đường cổ trùng .

      Nếu nhìn kĩ phát , mũi chân của bọn họ đều nhón lên cao, giống như bị sợi tơ thao túng.

      Ở phía bên kia, Liên Dụ vung vẩy năm ngón tay. Mấy khớp xương bên này ràng chuyển động theo, có vẻ như có quy luật, lại giống như đánh đàn bình thường. Độc trùng bị chặn lại tiến lùi được.

      “Hình nhân trận pháp!!” Lục Triệu Phong kinh ngạc “Ngươi là Lan Khanh!!”

      Trong giang hồ, người nào biết Lan Khanh công tử, nhưng có mấy người nhìn thấy chưa, ai biết được.

      Các chủ Điểm hoa các chuyên dùng hình nhân thuật, có chút tà môn. Lan khanh làm đệ tử thân truyền của nhưng lại trò giỏi hơn thầy, thân bản lãnh, khinh công kỳ tuyệt. So với người làm sư phụ kia lại biết chút gì.

      có ai biết thân phận của Lan Khanh, chỉ biết năm mười lăm tuổi xuất sư môn, mười bảy tuổi mai danh tích, ngờ lại là Liên Dụ!!

      Lục Triệu Phong hét lên hết sức chói tai, giọng cũng khô khốc. Nhưng mà còn chưa đợi kịp thêm gì, Liên Dụ đột ngột ra tay, bước chân điểm, bay tới đánh thẳng vào mặt . Bì Bì cũng vội vàng rải lớp bột thuốc lên đám trùng, độc trùng bò tán loạn, rồi còn sức cử động nữa.

      Lục Triệu Phong mặc dù cũng có ít công phu, nhưng tổ tông của cũng chỉ toàn mấy món giả thần giả quỷ. Độc trùng chết, bản lãnh của cũng còn, cộng thêm tốc độ của Liên Dụ cực nhanh, kịp tránh, chỉ có thể miễn cưỡng nhận chưởng kia, gân mạch đứt đoạn.

      Lục Triệu Phong vốn cũng là người sắp chết, giờ nhận thêm chưởng nảy, còn chút sức lực nào nữa. biết vận số của mình hết, phun ngụm máu tươi, đen đặc. ăn vô số độc trùng, tay dính ít độc phấn, gần phút cuối cùng còn moi viên ngũ độc tán nhét vào miệng.

      : “Ta chết , thành quỷ cũng bỏ qua cho các ngươi.”

      Liên Dụ nhận cây đuốc Bì Bì đưa tới, ném thẳng vào cùng đám độc trùng, thiêu cháy còn mảnh.

      Thành quỷ?

      thế gian này ai cũng chỉ sống được lần. Lục Triệu Phong cả đời thờ phụng quỷ thần, đến chết vẫn chấp nhất si niệm đó.

      để ý tới việc sau khi chết thành cái dạng gì, chỉ tiếc, thiên đạo luân hồi, sống như vậy, chỉ sợ khi chết, cũng rơi xuống địa ngục, ngay cả luân hồi cũng thể được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :