1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thượng Thư Đại Nhân, Biến - Tô Áng ( 64c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 45: Là của ta

      Ở Hoa Quả thôn mấy trăm năm qua cũng phải chưa từng bắt được quỷ.

      Tai nạn quẫy nhiễu Cung gia nửa tháng cứ như vậy giải quyết trong phút đồng hồ.

      Mọi người ai nấy đều khiếp sợ. Phần đông dân chúng ngủ say cũng dậy kéo đến.

      Liên Dụ ngồi xếp bằng bồ đoàn, trước mặt là cái bàn bát quái , lư hương tám chân đúc bằng đồng, đốt hương mùi thơm ngát, người cũng đổi thành áo đạo bào màu tím.

      Ngày thường nhìn có phong thái thần tiên, giờ ăn mặc như vậy lại càng tăng thêm phần khí thế, đức cao vọng trọng.

      Phương Uyển Chi đứng bên, thấy cầm lấy tờ giấy vàng vẽ đạo phù, rất kinh ngạc .

      ngờ chàng cũng biết đuổi quỷ à?”

      vừa đưa phù tới ngọn nến đỏ bên cạnh đốt , vừa tranh thủ lúc rảnh rỗi câu.

      “Ừ, ta biết.”

      Đầu ngón tay run lên, suýt nữa nóng đến phỏng tay mình.

      biết cái rắm.

      Nhưng mà nhìn tư thế kia đúng là am hiểu.

      Con quỷ bị Bì Bì giữ dưới kia vẫn kêu khóc loạn lên, Liên các lão phất phất trần xuống đàn, tay đưa dấu làm kết ấn mà chính mình nhìn cũng hiểu, rồi : “Độ ta mất mạng linh, chuyện cũ qua, thiên đạo luân hồi, hành khôn chọn thiện, định.”

      Quỷ là giả, Thiên tôn cũng là giả, đương nhiên thể nào vì câu của mà định cái gì được. Chỉ là Liên Dụ biết điểm huyệt, điểm giữa trán đối phương, nhìn rất có phong thái.

      Đó là hải huyệt đỉnh đầu.

      Nữ quỷ bất động, đôi mắt mở to duy trì vẻ dữ tợn, mùi máu tanh vẫn bay đầy khí.

      Các thôn dân vốn tưởng rằng Thiên tôn như La Bàn Nhi, bắt được quỷ rồi biến hóa, nhưng Liên Dụ chỉ dặn đệ tử đưa nữ quỷ vào cái vạc lớn, đậy nắp lại. Con quỷ kia cứ thế nhúc nhích.

      Liên Thiên Tôn , độ tốt hơn là hóa, muốn độ những oan hồn này, tan hết lệ khí người nó, để nó sớm ngày đầu thai chuyển thế.

      Dân chúng nghe xong đều tiến tới bái phục, cảm thấy vị Thiên tôn này đạt tới cảnh giới quá cao, vất hết mấy thứ Thiết giáo chủ dạy qua vài con phố.

      La Bàn Nhi thu quỷ thường mất ba ngày. Ngày đầu tiên tìm quỷ, ngày hôm sau bị quỷ đánh, ngày thứ ba diệt. thực tế là muốn cho người dân thấy con quỷ này lợi hại thế nào, cho nên phải mời nhiều lần mới chịu rời núi, giá tiền cũng vì thế phải nâng lên. Giờ vị thiên tôn này vừa ra tay bắt được, đủ thấy lợi hại biết bao nhiêu.

      Sau ngày ở Cung gia, dân chúng liền đổ tới viện của Liên Thiên tôn, ngày làm lễ mỗi nửa tháng lần của Thiết giáo cũng nữa. La Bàn Nhi tức chịu được, lại thả thêm nhiều quỷ ra.

      Nhưng những con quỷ này đều trở lại, bị bắt vào mấy chum vạc lớn. Cuối cùng dám thả nữa, sợ Liên Dụ bắt hết tay sai của , cũng sợ bắt càng nhiều danh tiếng của mình càng ít .

      Thế cho nên cuối cùng La Bàn Nhi suốt ngày làm ổ trong Thiết Thiêu Các, đối xử với dân chúng cũng ôn hòa hơn rất nhiều.

      Liên đại nhân vẫn cứ mặn nhạt, đường ta ta cứ . Nhưng bước chân đó hết sức nhàng, bởi vì cuối cùng cũng tìm được kế, đánh bại La Bàn Nhi triệt để, trở thành vị thần tiên mới của Hoa Quả thôn, cuộc sống vô cùng xuôi chèo mát mái.

      Mà xưa nay có câu, người đắc đạo, gà chó thăng thiên.

      Bên này Liên Thiên Tôn sở hữu nửa giang san Hoa Quả Thôn, hai tên ngốc dưới núi kia cũng kích động ít. Giống như là nhà nghèo tìm ra thân thích, họ rất muốn lên thăm người nọ chút.

      Thực ra ý nghĩ trong lòng hai tên ngốc này rất đơn giản. thấy trước kia bị dân chúng lấy trứng gà rau củ đánh mình mất mặt như vậy. Giờ Liên Dụ thành công rồi, mình cũng muốn diễu võ dương oai phen. Còn có điểm nữa, Liên Dụ tự xưng là bắt được quỷ, hơn nữa còn bắt được ít.

      Quỷ nó là như thế nào, buổi tối Lưu Lăng dám nhìn, nhưng ban ngày dám xem. nghĩ ban ngày trông thấy quỷ, so với dạo kỹ viện khá là mới mẻ.

      Ngày hôm đó dùng xong bữa trưa, Lưu Lăng gọi Trương Lương và Bạch Yến Trầm đến, lời ít mà ý nhiều bày tỏ mình muốn lên núi.

      Trương Lương có phần nghi ngờ, bởi vì Liên Dụ dặn để cho hai người bọn họ lên đó nữa. Quan trọng hơn là, Lưu Lăng chỉ định mình, mà có ý mang theo , cho nên càng chịu.

      Mà Lưu Lăng bây giờ lại thấy rất xem thường Trương Lương, nhất là khi Liên Dụ với Trương Lương còn thông mình bằng nửa , cho nên muốn chơi với tên này nữa. muốn với người thông minh, như Liên Dụ vậy, khi đó đầu óc mới linh hoạt hơn chút.

      Lưu Lăng chịu đưa Trương Lương , bên cạnh lại cần người hầu hạ.

      nhìn thấy Bạch Yến Trầm đứng ở cách đó xa, như thể muốn né tránh tầm mắt , co đầu rụt cổ trốn sau cửa, ngay cả vạt áo cũng giấu .

      Lưu Lăng nhìn bộ dạng tiền đồ kia nổi điên, kéo tới bên cạnh, như phun nước bọt:
      “Con mẹ nó, ngươi có tiền đồ thế hả, giờ núi thái bình rồi mà ngươi còn dám , tên La Bàn Nhi đó là cha ruột ngươi à, sao mà sợ thế hả?”

      Bạch Yến Trầm bị quở trách đến run rẩy, lại dám mạnh miệng, như con gà con dè dặt .

      “Ngài cũng nghe lời đồn ở núi mà, nhà Cung lão gia có quỷ , chuyện ồn ào đến vậy. Sau đó vài hộ cũng xảy ra chuyện, từ đến lớn gà hạ quan còn dám giết, nào dám nhìn mấy thứ đó. Ngài là vương gia, là con trai chân long thiên tử, người có long khí, quỷ cũng sợ ngài. Hạ quan phàm phu tục tử, dám đâu.”

      Bạch Yến Trầm rầm rì đáng thương lèo, nước mắt nước mũi giàn dụa đầy mặt. Đúng là ra thể thống gì.

      Lưu Lăng nghe mấy lời khen kia vô cùng thoải mái, phất tay áo lên ngửi cái, như thực có mùi long khí. Rồi Lưu Lăng lại , ngươi muốn , có khi ta còn thích dẫn. Giờ ngươi muốn ta lại càng phải ép. Hơn nữa Trương Lương ở kinh thành cũng là chủ tử, biết cách hầu hạ người khác.

      Lưu Lăng nghĩ xong kéo tay áo Bạch Yến Trầm ra cửa, vừa vừa :

      “Này ngươi sợ cái gì, giờ núi thái bình rồi, chúng ta phải cũng là bán tiên sao? Trương Lương, Trương Lương ngươi ở lại xem nhà nhé, Liên Dụ , ngay cả con ruồi cũng được cho bay lên núi, đó là câu dụ, ngươi đừng có tưởng là phải bắt ruồi muỗi đó, nghĩ cho kĩ vào”.

      Trương Lương nhìn người kia chuẩn bị vào thôn, thèm phản ứng.

      Còn về Liên Dụ bên này, sau khi trừ quỷ xong, toàn bộ trong ngoài thôn đều hết lòng ủng hộ, ngay cả chi phí ăn mặc ở đều được cung ứng loại tốt nhất, cung kính như Phật gia.

      Liên Dụ là thẹn thùng.

      Trong kinh thành thanh danh của vô cùng kém, mặc dù ai dám mắng thẳng vào mặt, nhưng là thái độ đối với cũng chưa nhiệt tình bao giờ.

      ngồi xếp bằng ngưỡng cửa nhà mình, ngẩn người, mặc những đại gia đại nương từ dưới kia quan sát.

      Bì Bì liên tục nghiêng đầu nhìn xem, thấy Liên Dụ hết sức hưởng thụ. Vốn người chịu tiếng xấu tham quan, giờ Liên các lão được đãi ngộ như vậy đúng là hiếm có.

      Hết cả buổi trưa, Liên đại nhân đều đoan đoan chính chính ngồi trước cửa cho người ta quỳ bái, mặt và cổ đầy mồ hôi cũng hề có vẻ thiếu kiên nhẫn.

      Con mèo mập Vương Thủ Tài làm ổ đệm cói bên cạnh, ưỡn cái bụng to chình ình, đuôi mèo nhàn nhã quét tới quét lui, hình như cũng rất hưởng thụ.

      Cuối cùng vẫn là đệ tử của Thiên tôn ra, cười với mọi người vài câu, mọi người mới về nhà dùng bữa.

      Đợi đến khi dân chúng hết rồi, tiểu đệ tử quay lại cười với Thiên tôn đại nhân, trêu chọc tiếng: “Sư phụ, trời nóng mà ngài phô trương như vậy sợ cảm nắng à? ”

      Lần đầu tiên Liên Dụ lộ vẻ thẹn thùng trước mặt Phương Uyển Chi. Đương nhiên, chỉ có chút, sau đó lục đục kéo nàng vào phòng.

      “Bọn họ đều muốn nhìn ta mà.”

      Giọng thản nhiên biết xấu hổ.

      Phương Uyển Chi sớm thành thói quen, thấy Liên Dụ như vậy cực kì đáng , híp mắt khoác tay vào trong.

      Liên Dụ cũng vui vẻ. Sau khi vào nhà thấy bàn dọn xong thức ăn nhưng lại ngồi xuống, gọi bà tử dời rồi leo lên trác, nằm xuống đùi Phương Uyển Chi, hai người trò chuyện.

      Lúc Lưu Lăng và Bạch Yến Trầm hai đầu đầy bụi đất bò tới, đôi vợ chồng son vẫm thân mật, người mày như vẽ, người híp mắt cười duyên, vô cùng xứng đôi.

      Lúc đầu Lưu Lăng tưởng nương đó là A Đào, vì vóc người và bên mặt đều cực kỳ giống. Nhưng nhìn cẩn thận lúc, lại nhóp nhép hai cái miệng, hận thể tát thẳng vào mặt mình

      A Đào sao có thể xinh xắn đến vậy chứ. Các nương trong kinh thành mày liễu mắt hạnh thấy nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy ai xinh như thế.

      tới đối diện với Liên Dụ, nuốt ngụm nước bọt rồi hỏi.

      “Vị này là… ”

      Liên Dụ thèm trả lời .

      tình nguyện ngồi dậy bên cạnh Phương Uyển Chi, thong thả ba chữ:

      “Là của ta.”

      Ai cũng đụng được.

      Lưu Lăng định câu, ngươi thay đổi từ khi nào vậy, A Đào nữa à.

      Nghĩ lát rồi cũng dám .
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 46: A Đào và Tiên nữ

      Liên Dụ nhìn cái tên chỉ chực lao tới người của mình rất phiền lòng. Nhưng nếu đến đây, dù sao cũng phải ở lại ăn bữa cơm . Còn áo quần người nữa, biết làm gì mà rách tươm nát bét như vậy… Cũng thiệt thòi cho vì phải mặc lên người, nên dặn Bì Bì: “Đưa Tứ Hậu Vương gia và Bạch tri huyện đến Lưu Hương các đổi y phục ”.

      sợ người họ có rận quá.

      Đương nhiên Lưu Lăng quan tâm chuyện thay quần áo, chỉ lòng dạ nhìn chằm chằm Phương Uyển Chi.

      nương này đẹp quá, ở kinh thành đốt đèn lồng chưa chắc tìm ra người có tư sắc như vậy. Càng nhìn càng si, càng xem càng thích.

      Bạch Yến Trầm cũng nhìn, nhưng là nhìn trộm, dám quang minh chính đại như Lưu Lăng.

      Liên đại nhân im lặng nhìn bọn họ, rồi biến sắc kéo Phương Uyển Chi vào lòng, chặn ánh mắt của Lưu Lăng. Trong tay áo rút ra cây trường tiên màu bạc vụt trước tầm mắt của Bạch Yến Trầm, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn, nghe tiếng gió cũng thấy có bảy phần ác liệt.

      cà lơ phất phơ hỏi Bạch Yến Trầm: “Đẹp ?”

      Bạch Yến Trầm suýt bị hù chết, run rẩy nửa ngày mới phản ứng được, theo bản năng trả lời.

      “Vâng, đẹp.”

      Liên đại nhân thu cây trường tiên lại, nhìn cười tươi tắn, tư thái hết sức ôn hòa, ôn hòa làm cho người ta càng thêm khiếp sợ.

      với Bạch Yến Trầm:

      “Đẹp cũng được nhìn, còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ta.”

      Bạch Yến Trầm sợ đến cứng cả người.

      Lưu Lăng hết sức thức thời xoay người lại ra ngoài, trong miệng còn la hét: “Bì Bì, mau đưa bản vương thay quần áo, bộ này phải thay, phải thay nhanh.”

      Bước chân gần như muốn chạy.

      Lưu đại ngốc hiểu, Liên Dụ muốn nhắm vào Bạch Yến Trầm để chỉ mặt , đâu phải muốn móc mắt Bạch Yến Trầm, mà là muốn móc mắt . Trong lòng thấy người này hết sức hẹp hòi. Nhưng cũng dám nhìn tiếp nữa, sợ tên kia móc mắt mình .

      Toàn bộ quan triều Đại Yển đều biết Liên Dụ vô liêm sỉ thế nào, ai chỉ trích bị đánh, Lưu Lăng cũng từng chứng kiến, cho nên mới dám chọc giận người kia. Có đôi khi Lưu Lăng nghĩ Liên Dụ và vị lão gia ở đất phong kia, hai người đều phải là người kiên nhẫn, quy củ, có dáng vẻ quan lớn, cũng giống người đọc sách.

      Người đọc sách đánh người, quan lớn điềm tĩnh, Liên Dụ đâu có biết hai thứ này là cái gì đâu.

      Sau khi dùng cơm trưa xong, Lưu Lăng ăn mà biết ngon.

      Bởi vì lại nhìn thấy A Đào. Vừa mới gặp Tiên nữ xinh đẹp, giờ nương ấy lại mất tung mất ảnh, chỉ đổi y phục thôi mà mỹ nhân thấy tăm hơi.

      Gắp miếng thịt, Lưu Lăng nhìn A Đào cái, lại nhìn thêm vòng, cảm giác A Đào và Tiên nữ tư thái rất giống nhau, nhưng còn khuôn mặt… Lưu Lại để đũa xuống hỏi: “A Đào, sao vị tiểu mỹ nhân kia ra ăn cơm? Quá trưa rồi”.

      xong lại người lát, giả ngây giả dại nhìn Liên Dụ giải thích:

      “Cái kia, bản vương sợ giai nhân đói bụng thôi, có ý gì hết a.”

      Liên Dụ làm như nghe thấy. Mắt lướt qua nhìn Vương Thủ Tài bò bò bên cửa sổ.

      Con mèo này nhìn mâm cơm đến ngẩn người, ánh mắt đầy oán niệm. Cả khuôn mặt béo xệ như vòng tròn lớn. Móng vuốt ngừng leo lên cửa sổ, dám tạo tiếng động quá lớn, đôi mắt híp thành đường, như muốn trừng Phương Uyển Chi mà dám, lâu lâu lại liếc háy cái.

      Thời gian gần đây Vương Thủ Tài quá mập, mập tới mức cửa phải mở rộng nó mới lọt.

      Hai ngày trước chơi về mắc lại nơi khe cửa. Chắc là thấy mình xấu hổ quá, dám gọi, đến ngày hôm sau Liên Dụ tỉnh mới mang nó xuống được.

      Từ đó về sau, Vương Thủ Tài liền bị lệnh cưỡng chế được xuất lúc ăn trưa, vì vậy tên này cứ nhìn thấy thịt là muốn xông tới gặm, nhưng mà thể bò xuống, nó chỉ có thể ôm lấy thanh cửa nằm bất động.

      Liên Dụ nhìn thấy bộ dáng kia đáng thương quá, gắp miếng thịt nạc và ít cơm trắng dút cho nó.

      Lưu Lăng vừa nhìn thấy Liên Dụ ra ngoài, lập tức chuyển đến bên cạnh A Đào hỏi. cũng dám ngồi gần quá, thứ nhất, A Đào là người của Liên Dụ, thứ hai là do A Đào quá xấu. Lưu Lăng thực lòng muốn thừa nhận mình nông cạn, nhưng mà nguyên nhân thứ hai mới là chủ yếu.

      Cố gắng nhìn mặt người kia, hỏi A Đào: “Tiên nữ đó có quan hệ thế nào với Liên Dụ vậy? Chúng ta tới đây lâu, tại sao thấy nàng ấy đâu?”

      Phương đại nương vùi đầu múc cơm, lộ hơn phân nửa khối bớt mặt, vừa gắp thịt kho tàu nhai nhai vừa nhíu lông mày :

      “Tiên nữ à? Ai biết là từ ngọn núi nào nhảy xuống đâu? Chúng ta vừa đến Hoa Quả thôn thấy nàng rồi, nhưng mà hay xuất , biết có phải quỷ .”

      Lưu Lăng thấy tướng ăn của A Đào cực kì thiếu lễ độ, cộng thêm vết bớt mặt càng cho thấy thô tục, tự dưng lại Tiên nữ là quỷ, cũng mất hứng.

      “Cái gì mà biết từ ngọn núi nào nhảy xuống chứ? Hoa Quả thôn có bao nhiêu ngọn núi lớn bên ngoài, hỏi lại trả lời thế đấy! đừng có ăn nữa!”

      A Đào nghe khuyên bảo, tiếp tục ăn.

      Lưu Lăng bực mình nửa ngày, nhưng rồi lại dần dần hiểu ra.

      nghĩ, nhất định là A Đào thích Tiên nữ. Bởi vì Tiên nữ đẹp như vậy, Liên Dụ và nàng lại thân thiết, làm gì có nữ nhân nào lại ăn giấm chua đây? Có khi còn muốn giết chết người ta nữa ấy chứ.

      Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Lăng khỏi suy đoán. A Đào thích nàng, thích a. có thể giúp A Đào loại bỏ nàng ta, sau đó....
      Lưu Lăng cười hì hì đầy bỉ ổi, rất muốn hỏi A Đào tiên nữ ở núi nào.

      Phương Uyển Chi vừa nghe mở miệng biết là có ý gì, đợi nhăn mặt gắt: “Nữ nhân đẹp có ích lợi gì chứ, cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh lúc tuổi xế chiều. Lão nương của nô tì lúc đầu cũng là mỹ nhân, cuối cùng phải cũng nương nhờ cửa Phật à. Nam nhân luôn có mới nới cũ, giống như nô tì mà , muốn nhìn người phải nhìn tính tình nhân phẩm. Bởi vì chỉ có hai thứ này mới có thể sánh cùng năm tháng. Như đại nhân nhà chúng ta mới tốt”.

      Lưu Lăng nghe A Đào mấy lời nho nhã như vậy, ngẫm nghĩ hồi thấy hợp lí. nhìn cái bớt đỏ mặt nàng, đập bàn : “ mà còn biết năm tháng trôi qua, lúc tuổi xế chiều à? thấy gia chủ của có thể gửi gắm được hả? thích xinh đẹp á? Chắc biết, vừa rồi Liên Dụ và tiên nữ, hai người họ …”

      A Đào đứng bật dậy, cao giọng hỏi Liên Dụ cho mèo ăn bên cửa sổ:

      “Đại nhân, chàng thấy ta đẹp ?”

      Lưu Lăng bị tiếng kêu của A Đào làm cho sợ hãi, thấy nàng rất có dũng khí, còn dám hỏi vấn đề như vậy.

      Liên Dụ lúc này chính nửa nằm nửa ngồi cái sập dưới gốc cây cho mèo ăn, thường phục Quảng Đông càng thêm phần lười biếng. Bóng cây loang lổ rọi bóng mặt , từng góc cạnh ràng.

      Nghe thấy nàng hỏi câu kia, Liên Dụ vừa đút cho Vương Thủ Tài miếng thịt, vừa khẳng khái đáp: “Đẹp”.

      Phương Uyển cười phấn khởi, hất tóc lên lộ hết khuôn mặt cho xem.

      “Như bây giờ cũng đẹp sao?”

      Liên Dụ liền : “A Đào, nàng vẫn nên để tóc xuống .”

      Sau khi xong hai người đều cười ha hả, trong mắt đều là bóng dáng của nhau.

      Dung mạo tại lòng người, bọn họ đều biết đâu mới là quan trọng.

      Lưu Lăng nhìn hai người qua lại như tên ngốc, đột nhiên có phần lí giải được khiếu thẩm mỹ của Liên Dụ.

      Xấu cũng thích, đẹp cũng biết thưởng thức.

      đảo mắt lại nhìn A Đào lượt, hy vọng tìm được người nàng ưu điểm gì đó. Có lẽ Liên Dụ thích tính tình thẳng thắn của nàng ta chăng? Nhưng mà vừa mới giác ngộ chưa được chung trà, Lưu Lăng thấy xú nha đầu đổi mặt, chống nạnh nhíu mày hét: “Có phải chàng lại cho Vương Thủ Tài ăn thịt ?”

      Liên Dụ vội vàng lắc đầu.

      có.”

      “Ta thấy rồi!”

      nhìn thấy được, vừa rồi nàng đâu có thấy ta cho mèo ăn đâu.”

      A Đào nghiêm mặt ra ngoài, chuẩn bị đấu khẩu với . Khí thế cực kì hung hăng. Liên Dụ thấy Vương Thủ Tài hết sức đáng thương, Phương Uyển Chi lại thấy Liên Dụ quá thương người.

      Lưu Lăng đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xem, tính tình này của A Đào cách nào chịu nổi.

      Đúng là phải , khẩu vị của Liên Dụ hết sức đặc biệt.

      Sau khi ăn trưa xong, mấy người ngồi xuống uống chung trà, vẫn như cũ, bình trà tốt, Bạch Yến Trầm và Lưu Lăng hai chén lá trà bọt, Lưu Lăng cứ giả vờ giả vịt uống ngụm , rồi trà ngon.

      Nhưng mà Liên Dụ cũng có kiên nhẫn để Lưu Lăng ở lại lâu núi, cho nên muốn uống trà xong phải về.

      Giờ Lưu Lăng cũng biết cái gọi là tự xét lại, cũng biết Liên Dụ ghét mình là có lí, dù sao hai lần trước đều do mình và Trương Lương gây họa. Cho nên bây giờ liên tục đổ tội cho Trương Lương.

      Trương Lương đầu óc tốt, Trương Lương nghĩ mưu tính kế, dù sao toàn bộ đều là lỗi của Trương Lương. thông minh hơn Trương Lương, nên có tư cách ở này.

      Liên Dụ cũng phản bác , chỉ trước khi tấn công chủ tướng luôn ở phía sau, giờ còn chưa bắt đầu cuộc chiến, chủ tướng chạy ra rất xấu mặt, ngài quan tâm ta cũng có ý kiến gì.

      Lưu Lăng là người coi trọng mặt mũi, nếu chuyện này truyền về kinh, nghĩ thế cũng có phần dao động.

      Sau khi Liên Dụ và Phương Uyển Chi , và Bạch Yến Trầm mắt to trừng mắt ở lại uống trà.

      Lưu Lăng thấy Bạch Yến Trầm khúm núm như vậy hỏi lại:

      “Này, ngươi , lúc đánh nhau chủ tướng đều xuất sau cùng phải ?”

      Sau khi hỏi xong còn chậc chậc hai tiếng: “Hỏi ngươi cũng vô ích, ngươi chiến trường bao giờ đâu”.

      Bạch Yến Trầm vâng lời gật đầu, ấp úng như có lời muốn .

      Lưu Lăng bực bội đập bàn hai cái.

      “Có rắm phóng !”

      Bạch Yến Trầm liền thả, mà đúng là thả cái rắm. Thối đến mức hai người muốn ở lại trong phòng nữa. Trước khi ra cửa Bạch Yến Trầm nhìn hậu viện rồi giọng :

      “Vương gia, chúng ta nên trở về , nhưng mà trước khi về hạ quan cũng muốn xem quỷ mà Liên các lão bắt được. Hạ quan lớn như vậy nhưng còn chưa thấy quỷ bao giờ”.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 47: Muốn gặp quỷ

      Bạch Yến Trầm chưa từng gặp quỷ, Lưu Lăng nghe xong liền trở nên tỉnh táo.

      Câu này đúng là đánh thức .

      Đúng rồi, còn chưa thấy quỷ mà, cứ ngơ ngơ xuống núi có gì mà khoác lác với Trương Lương đây.

      Chỉ là Liên Dụ , con quỷ này giờ thể nhìn thấy ánh sáng, nếu để nó thấy ánh sáng biến mất, vậy giờ xem được rồi. Lưu Lăng chần chừ.

      Bạch Yến Trầm : “Vậy bằng sau này chúng ta đến xem, chuẩn bị về thôi”.

      Lưu Lăng nghiêng đầu nhìn , cảm thấy rất kinh ngạc: “Lúc trước phải ngươi rất sợ quỷ à, giờ sao lại tỉnh táo thế”.

      Bạch Yến Trầm xoa xoa đôi bàn tay, thẹn thùng nhìn mũi hài của mình.

      “Hạ quan bây giờ vẫn sợ, nhưng lại thấy hiếu kì. Dù sao cũng chỉ nhìn chút thôi, nhưng mà nhìn cũng được, nhìn xong có khi lại ngủ yên”.

      Lưu Lăng lười nghe lầm bầm lầu bầu mình, tự nhiên lại thấy hào hứng muốn nhìn quỷ, nhìn ra ngoài viện rồi lớn: “Liên Dụ, bản vương xuống núi cũng được thôi, nhưng sắc trời hôm nay cũng tối rồi, ta ở trong viện của ngươi đêm, đêm thôi, nhiều đâu, lẽ ngươi giữ được à”.

      Chỉ cần đêm thôi, tin mình nhìn thấy con quỷ kia.

      Liên Dụ cho nhìn tự tìm.

      Lưu Lăng cảm thấy mình hề ngốc, đầu óc vẫn có thể dùng được.

      Nhưng mà việc , Liên Dụ đâu có ý muốn giữ khách, Lưu Lăng sắc trời tối rồi, xuống núi hay, bảo Bì Bì lấy ngựa tốt tới, khắc cũng muốn giữ, chỉ muốn đuổi ngay lập tức.

      Lưu Lăng tự nhận mình cơ trí, ép mình mình rửa chân. Thế là Lưu Lăng bảo Bạch Yến Trầm tới phòng bếp múc cho thùng nước lớn, để ngâm chân. Ngâm xong rồi nằm ngủ, mệt chết được, thế mà mặt trời vẫn còn chưa xuống núi, Lưu Lăng thấy mình mà quá biết xấu hổ, nêu kéo Bạch Yến Trầm cùng nhau ngâm chân, ngâm mãi cho tới khi mặt trời xuống núi mới lạch bạch ra khỏi phòng.

      Liên Dụ đứng cạnh cửa sổ nhìn lúc rồi gì, xoay người cùng Phương Uyển Chi tới xem mèo.

      Lúc nửa đêm, bên ngoài phòng cực kì yên tĩnh, ngoài thôn có người gõ ba cái, nhắc nhở cẩn thận dễ cháy.

      Lưu Lăng ngồi trong phòng ngáp liên tục, thấy đèn ở nhà chính tắt liền vội vàng rửa mặt bằng nước lạnh, trùm tấm vải trắng rồi nhàng ra. Bạch Yến Trầm cũng theo sau lưng mình, được lúc lại thấy mình ngu. Làm gì có ai hơn nửa đêm còn trùm vải trắng ra ngoài .

      Nhưng mà Lưu Lăng nghĩ, buổi tối ra cũng phải che mặt, hắc y đại hiệp đều rất đẹp trai. Chúng ta hiếm khi được làm việc như vậy, cần quá sợ hãi. tìm được vải đen, cho nên lấy vải trắng dùng tạm.

      xuyên qua hành lang, Lưu Lăng thấy tòa nhà này lớn quá, lại đốt đèn lồng, bốn phía tối tăm biết nơi nào mới là nơi nhốt quỷ,

      lại khá béo, mới được vòng thấy mệt, bèn đặt mông ngồi xuống hòn non bộ nữa. Đưa tay vuốt mồ hôi trán, với Bạch Yến Trầm: “ nữa, ta phải về nghỉ ngơi đây. Tìm mục đích như vậy khi nào mới ra, hai ta trở về .”

      người Bạch Yến Trầm lại có chút mồ hôi nào, Lưu Lăng , cũng đàng hoàng ngồi bên cạnh. Trong tay biết từ khi nào cầm mấy khối gỗ , gạch gạch mặt đất.

      Lưu Lăng thấy ta như thầm gì đó, nghe , mặt cũng là vẻ nghiêm túc hiếm có, càng thêm nghi ngờ, vài bước tới bên cạnh: “Này, ngươi lấy mấy vật này làm gì?”

      Bạch Yến Trầm trả lời, phải nhắc lại lần nữa mới ngẩng đầu lên.

      mặt trở về bộ dạng ngốc nghếch ngơ ngác.

      với Lưu Lăng: “Đây là đồ mấy tiểu hài tử hay chơi thôi. Lão gia nhà hạ quan hay , cái này có ở trong núi, nếu viết phương hướng ra rồi quay, miếng gỗ này có thể chỉ đúng”.

      Lưu Lăng nghe xong vỗ tay cái.

      “A, còn tưởng là cái gì. Cái này lúc Bản vương có chơi rồi, chúng ta còn là: hai chúng ta cùng phân xử, đến đều tại ngươi, ai thúi, đánh người đó, cuối cùng chữ nhi rơi xuống người nào”.

      xong cầm lấy phiến gỗ trong tay Bạch Yến Trầm, hoang mang: “Chúng ta cần ba miếng là nhiều lắm rồi, ngươi cầm nhiều thế.”

      Bạch Yến Trầm chỉ làm đáp, mặt vẫn là nụ cười nịnh nọt, giống như ngại lắm.

      Lưu Lăng cũng gì thêm, trông thấy đưa tay chỉ hướng, liền tới phương hướng đó tìm kiếm, hoàn toàn để ý tới ánh mắt của Bạch Yến Trầm. Lúc này đây, vẻ mặt hoàn toàn khác với lúc nhát gan sợ sệt, khuôn mặt trắng bệch dưới ánh trăng, như che giấu điều gì đó.

      Quả nhiên, hai người tìm kiếm ở hướng đó lúc thấy nơi bắt quỷ. Lưu Lăng vỗ bải vai Bạch Yến Trầm cái.
      : “Được lắm lão Bạch, ngày thường thấy ngươi như phế vật, lúc mấu chốt lại có ích hơn Trương Lương nhiều. Viện này lớn như vậy, nếu nhờ ngươi lấy mấy miếng gỗ đó ra trời có sáng chưa chắc chúng ta tìm ra đâu”.

      Bạch Yến Trầm cười vô cùng khiêm tốn.

      “Vương gia quá khen, hạ quan cũng chỉ đánh bậy thôi. Mới rồi ngài cũng thấy đó, cứ làm lung tung, có khi là vì ngài ở bên, hạ quan dính chút long khí nên mới tìm được đó”.

      Tên Lưu Lăng ngốc này ngày thường rất thích nghe khen. Bạch Yến Trầm khen , cũng cảm thấy nhờ mình mới tìm được nơi này.

      Hai người bước vào sân, Lưu Lăng nhìn mấy chum vại bên miệng giếng, hơi lo sợ.

      Tòa nhà Liên Dụ thuê rất lớn, khắp trong sân đều có cây to, đứng ở đâu cũng thấy bầu trời dày đặc khí.

      Giờ lại là nửa đêm, bên các vạo lớn như có làn khói quỷ. Nhìn lại miệng giếng trơ trọi càng khiến người ta sợ hãi.

      lùi về sau hai bước, sau đó đưa tay đẩy Bạch Yến Trầm từ phía sau lên, cũng chịu thừa nhận là do mình sợ hãi, chỉ , ngươi sang đó vén lên nhìn thử, cái gần chúng ta nhất đó. Bản vương muốn chạm vào mấy thứ đồ bẩn này.

      Lúc đầu Bạch Yến Trầm cũng sợ, liên tục trốn tránh chịu tiến lên, cuối cùng Lưu Lăng nổi giận, đành phải bất đắc dĩ.

      Cái vạc lớn giữ quỷ là loại người dân dùng để ướp rau, bên dưới rất , phần giữa như cái bụng bự, giống nam nhân béo. Miệng vại được quấn bằng vải trắng, dán vài kí hiệu loạn xị, chữ như gà bới, cần nghĩ cũng biết là từ tay của Liên đại nhân.

      Bạch Yến Trầm nhìn lúc, cảm giác thứ bên trong vẫn còn hô hấp, ống tay áo phủ xuống, lấy ngân châm từ trong túi ra.

      Lưu Lăng biết Bạch Yến Trầm làm gì, nhìn cái bóng lưng kia hồi lâu thúc giục:

      “Này, sao ngươi còn chưa vén lên, ngươi có thấy tà khí quanh đây hả? Vén nhanh lên rồi , cái chỗ quỷ quái này”.

      Lưu Lăng thấy Bạch Yến Trầm gật đầu , bởi vì bóng cây che xuống, thấy vén tấm vải ra mình cũng bước lại gần. phải nhìn tận mặt, thấy ràng rồi mới về kể cho Trương Lương được. Nhưng ngờ Bạch Yến Trầm lại quay phắt người lại.

      Lưu Lăng cảm giác có ánh sáng bạc vụt lên trước mắt, vọt tới sau gáy mình. Chỉ là còn chưa tới gần, xung quanh bừng sáng lên.

      biết từ lúc nào Liên Dụ đốt đèn lồng ngáp liên tục dựa người bên sân, cả người vô cùng lười biếng, bên cạnh là Bì Bì và A Đào. Ai cũng đốt đèn lồng, ràng là chưa tỉnh ngủ.

      Bạch Yến Trầm như xoay người muốn chạy, là bị hù, con quỷ bên trong rất đáng sợ, ngã xuống bên cạnh Lưu Lăng.

      Giờ Lưu Lăng có thời gian nhìn quỷ nữa, bởi vì Liên Dụ nhấc đèn lồng tới.

      ngồi xổm xuống, dùng đèn lồng chiếu Bạch Yến Trầm.

      Ừ, bộ dạng chút huyết sắc, nhìn vại miệng mở ra lúc rồi đậy lại, cười với hai người: “Sắc trời còn sớm, hai người ngủ à?”

      Ở Hoa Quả Thôn Lưu Lăng vẫn phải dựa vào Liên Dụ, hôm nay chịu nghe lời của , tự mình mò xem quỷ, cho nên cũng lo giận.

      Giờ nhìn thấy mỉm cười trong lòng càng sợ hơn, Lưu Lăng nghĩ thôi có gì mai hỏi Bạch Yến Trầm cũng được, cho nên vội gật đầu: “Ừ, nên ngủ rồi. Bản vương nhà xí thôi, mơ màng nên tới nơi này. Viện của ngươi rộng quá”.

      Bạch Yến Trầm cũng hùa theo: “Đúng là rộng quá, thưởng thức của Liên đại nhân từ trước đến nay đều tầm thường.”

      Liên Dụ rất thản nhiên nhận lấy những thứ khen này, đưa tay thay Bạch Yến Trầm sửa sang lại vạt áo lộn xộn, rồi :

      “Xưa nay có loại trùng cổ độc có thể mê hoặc tâm trí người ta, người kia chết mà cứng lại. Ngân hạnh hương là tên của loài hoa, được dùng làm thuốc, rất ít người biết đó là cây có thể thao túng tâm trí con người”.

      Bạch Yến Trầm vô cùng kinh ngạc lắc đầu, hoang mang với Liên Dụ:

      “Đại nhân, ngài cái này, hạ quan nghe hiểu chút nào.”

      Liên Dụ cúi đầu nhìn cây đèn cầy trong lồng đèn, cười mà như :

      hiểu sao? Thực ra ta cũng hiểu.”

      xong cũng nhìn nữa, Liên Dụ quay người quàng áo choàng lên người Phương Uyển Chi rồi .

      “Đêm lạnh rồi, mọi người nghỉ ngơi , nếu vương gia thích tòa nhà này ở lâu thêm mấy ngày cũng được”.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 48: Chàng đi ngủ đi

      Đầu hôm lăn qua lăn lại hồi, cuối cùng Lưu Lăng và Bạch Yến Trầm cũng ngoan ngoãn trở về phòng dám hé răng nửa lời.

      Liên Dụ và Phương Uyển Chi cũng trở về phòng, vốn mặt mày có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng mà gió thổi hồi cũng trở nên có tinh thần.

      Phòng ngủ chính hết sức rộng rãi, giường cùng sập cách nhau tấm bình phong. Liên Dụ cảm thấy tấm bình phong này vô cùng chướng mắt, cầm cây dao khoét lỗ thủng đó, Phương Uyển Chi nhìn thấy trừng mắt khiển trách : “Sao chàng cứ thích đục lỗ bình phong thế?”

      Liên Dụ lên tiếng, tiếp tục ngồi khoét.

      Đó phải là thích, mà muốn nhìn Phương Uyển Chi.

      Cuối cùng, tấm bình phong xinh đẹp bị khoét ra hai lỗ, vừa vặn nghiêng đầu là nhìn thấy Phương Uyển Chi bên kia.

      Lúc đó, Phương đại nương khoác chăn ngồi trác ăn điểm tâm. Liên Dụ thấy cũng muốn ăn. Phương Uyển Chi liền vẫy vẫy tay, gọi tới ăn cùng.

      Liên Dụ hầu như thích tất cả các đồ ngọt, thích ăn món kho mặn hơn. cũng biết Phương Uyển Chi thích, nhưng hôm nay nàng lại ăn cực kì hăng say.

      Bánh quế có mùi đường rất nồng, Liên Dụ cắn nửa cái chịu ăn nữa, nghiêng đầu nhìn Phương Uyển Chi vẫn ăn từng miếng từng miếng , khỏi ngạc nhiên:

      “Chẳng lẽ cái nàng ăn ngon hơn của ta à?”

      Phương đại nương bật cười, đưa nửa miếng bánh còn dư vào miệng :

      “Chàng thấy sao?”

      Liên Dụ nhíu lông mày nhai nhai, vẫn ngọt ngấy. lấy tách trà bàn súc miệng rồi quay về giường ngồi.

      Phương Uyển Chi vẫn ngồi ăn tiếp, cái miệng dính đầy vụn bánh. Kể từ sau khi ở cùng Liên Dụ, nàng rất ít khi bộc lộ vẻ ngượng ngùng của nương, khi hai người ở bên nhau vẫn làm theo tính cách của mình, nhưng giờ nàng lại ngồi tĩnh tọa như niệm kinh, vô cùng ngay ngắn.

      Liên Dụ quan sát nàng kĩ, thấy sắc mặt nàng tái nhợt hơn trước, vẻ mặt cũng tốt, vội đưa tay tìm mạch đập của nàng.

      Phương Uyển Chi thấy chẩn rất nghiêm túc ăn nữa, tay chỉ chỉ cái cằm của :

      “Chàng có thể bắt mạch à?”

      Liên Dụ mờ mịt lắc đầu.

      biết.”

      “Vậy sao chàng cầm cẩn thận thế? ”

      “Ta cứ nghĩ cẩn thận bắt được.”

      Đối với tự kỉ của Liên các lão, đa số thời gian Phương đại nương đều dễ dàng tha thứ, nàng đưa tay vỗ vỗ lên cổ tay của để buông ra nghe Liên Dụ :

      “Phương Uyển Chi, có phải nàng bị bệnh ?”

      Vẻ mặt hết sức ân cần, khiến cho nàng cách nào trách được.

      Liên Dụ hình như rất thích dùng từ này, ví dụ như ai đó đầu óc bị bệnh, ai đó mặt bị bệnh, đương nhiên, câu nhiều nhất là: Phương Uyển Chi có phải nàng bị bệnh ?

      Có vẻ như lo nàng bị ốm , bởi vì thời tiết Nhạn Nam tốt, trong thôn lại có nhiều thứ bẩn. quan tâm nàng, nên mới lo như vậy.

      Nhưng mà hôm nay đúng là nàng bệnh , Phương Uyển Chi cười bất đắc dĩ:

      “Là thoải mái chút thôi. Nhưng mà có gì lớn cả, nghỉ ngơi lát là được rồi”.

      Mấy ngày quỳ thủy đến nữ từ nào cũng mệt, hôm nay nàng lại mới ra ngoài, gió lạnh thổi nên thấy đầu óc choáng váng, ăn mấy miếng bánh ngọt xong đỡ hơn nhiều.

      Liên Dụ nghe nàng muốn nghỉ xếp gối đầu lại, nhưng vẫn chịu , cứ thế ngồi ở đầu giường nhìn nàng chăm chú.

      thoải mái chỗ nào?”

      Đôi mắt của Liên Dụ vốn rất sáng, dưới ánh nến leo lắt lại càng lấp lánh hơn, như hồ nước trong veo. Phương đại nương bị nhìn đến ngượng, bèn đưa tay đẩy người kia cái:

      “Thôi, chàng về ngủ , ta sao.”

      Liên Dụ vẫn nhúc nhích, cuối cùng Phương Uyển Chi cũng còn cách nào. Nàng bực bội kéo chăn trùm lên đầu, chịu ngột :

      “Nguyệt của ta đến, cái chàng ngốc này!

      Thoắt cái, khuôn mặt của Liên đại nhân đỏ bừng.

      Phương đại nương trong chăn nghe thấy động tĩnh gì, xem chừng người này hẳn là hiểu.

      Nàng ngẫm nghĩ một lát lại thấy đáng nhẽ nên hiểu chuyện này chứ, vội kéo chăn ra, nhìn Liên Dụ bẻ miếng bánh quế đút cho mình.
      Lúc nguyệt đến, Phương Uyển Chi lại rất thích ăn đồ ngọt, đưa liền há miệng ăn thêm, vừa ăn vừa hỏi: “Sao chàng lại biết nguyệt ?”

      phải là biết xem mạch sao? Chuyện như thế này mấy tiểu nha đầu đâu có thể cho biết được.

      Đây là suy đoán của nữ nhân.

      Liên Dụ nhìn Phương Uyển Chi tức tối lại bẻ miếng to hơn nhét vào miệng nàng, nhướng mày :

      “Sao ta lại biết được, ta cũng có nương mà.”

      Đương nhiên, đó cũng là do lúc nguyệt đến, nương của Liên Dụ thường hay tâm huyết dâng trào chỉ dạy cho thế nào là nguyệt , đó là việc mà thời điểm đó mẹ rất hay làm, ngoan ngoãn như Phương Uyển Chi, cho nên Liên Dụ mới hiểu chuyện này. Mà cũng chỉ hiểu đến mức độ, mấy ngày này nữ nhân rồi loạn tì khí, thể cốt tốt, nhưng lại biết phải chăm sóc thế nào.

      Phương đại nương nghe xong lại chui vào chăn, cảm thấy như mình cố tình gây vậy. Chỉ lộ ra đôi mắt nhìn người kia: “Thôi mà, chàng về ngủ ”.

      Liên Dụ rất biết nghe lời nằm xuống kế bên nàng, cách tấm chăn to ôm lấy nàng vào lòng, phải vì sập lạnh, mà chỉ là muốn ôm nàng hôm nay.

      Phương Uyển Chi biết Liên Dụ vô lại tới mức nào, cũng biết hôm nay mình tiện, cho nên chỉ có thể cảnh cáo: “ được động tay động chân”.

      Liên Dụ rất thông minh hề lên tiếng.

      Trời bên ngoài giờ giáng sương, từ trước tới nay Phương Uyển Chi ngủ rất có quy luật, lúc này nàng buồn ngủ chịu nổi. Trong lúc mơ hồ nàng cảm giác chăn bị vén lên góc, Liên Dụ chui vào bên trong. Chỉ là nàng lại lười, muốn động. Liên Dụ hôm nay có vẻ thành , vừa ôm nàng vào lòng, vừa đưa tay đặt lên bụng nàng.

      Phương Uyển Chi xê dịch, như muốn đứng lên dạy dỗ , nhưng mà chỉ đặt yên ở đó, hơi nóng ngừng lan từ lòng bàn tay, làm khó chịu giảm ít.

      Phương đại nương đành bất động, cả người từ từ buông lỏng, ấm áp làm ổ trong vòng ôm của Liên Dụ, rất nhanh vào giấc ngủ.

      biết vì sao, lúc nào nàng cũng thấy tin tưởng nam nhân này, có lẽ là vì tình cảm, cũng có lẽ vì quan tâm. Tóm lại, Liên Dụ như vậy lúc nào cũng có thể khiến cho Phương Uyển Chi hiểu hết được. Thậm chí câu tâm tình cũng chưa bao giờ .

      Nhưng nàng vẫn thấy rất vui, rất tốt. Vui vẻ đến vô dục vô cầu, nàng nghĩ, cuộc sống như vậy, tuyệt vời.

      Bởi vì buổi tối nghỉ muộn, khi Phương đại nương tỉnh lại trời sáng. Liên Dụ nằm bên cạnh cũng thức dậy từ sớm, chăn được dém quanh, có lẽ vì sợ nàng lạnh. Phương Uyển Chi giật mình ngồi dậy, nghĩ hẳn Liên Dụ còn chưa ăn, cho nên vội mặc xiêm y ra ngoài.

      Cửa phòng cũng cùng lúc mở ra.

      Liên Dụ mặc trường bào gấm màu tím nhạt, eo buộc đai vân văn ngọc đái, cách mặc đồ cực kì tùy ý nhưng vẫn đủ tuấn lãng quý khí mười phần, trong tay bưng cái chén sứ màu trắng, vừa dùng muỗng đảo vừa bưng vào.

      thấy nàng đứng dậy thẳng tới đặt lên trác ở phòng trong, rồi xoay người bưng thau nước ấm giá gỗ tới.

      Phương Uyển Chi liền rửa mặt, dùng nước muối súc miệng rồi sang.

      Mái tóc dài của nàng chưa buộc lên, xõa mềm mại qua bên, càng khiến cho nàng thêm dịu dàng khéo léo. Nàng nhìn trong chén cái, là cháo táo đỏ, hẳn là hầm rất lâu, hương nồng vị ngọt.

      Phương Uyển Chi biết Liên Dụ thể làm mấy thứ này, đối với chuyện trong bếp, người này vẫn dừng lại ở trình độ đun lửa vẫn luộc được trứng gà, cho nên hỏi : “Bì Bì nấu à? ”

      Liên Dụ gật gật đầu, muốn cho Phương Uyển Chi biết, mình cũng làm thử, suýt chút nữa đốt luôn cả phòng bếp.

      Tay nghề của Bì Bì trước nay vốn rất tốt, cháo đỏ thơm mềm. Phương Uyển Chi hay thích ăn nóng, cái miệng cũng trở nên đỏ rực. Nàng lại múc thìa nữa cho vào miệng, nhưng thấy Liên Dụ ăn, cho nên cũng múc thìa đưa đến bên miệng , hai cánh môi sưng thành đóa hoa hồng .

      “Nếm thử , ăn ngon lắm.”

      Liên Dụ vốn thích đồ ngọt, cháo cũng chỉ ăn mặn, nhưng nhìn Phương Uyển Chi ăn đáng như thế, cũng theo ý nàng, ăn ngụm, còn tranh thủ trộm hương.

      Cảm giác vị ngọt nồng đậm môi, chỉ là ngon miệng thôi đâu.

      Hai người thân mật thắm thiết lúc lâu, hai gò má cùng hồng ửng.

      Phương đại nương cũng đút cho thành nghiện, hai người cứ thế ăn hết sạch chén cháo táo đỏ lớn.

      Liên Dụ thấy tóc Phương Uyển Chi còn xõa ra, liền xung phong nhận việc chải đầu cho nàng. Chỉ là việc này hình như gian nan hơn tưởng nhiều, làm mấy lần cũng được kiểu gì. Cuối cùng Liên đại nhân cây trâm cắm lung tung lên mái tóc dài của Phương Uyển Chi, cuốn thành cái chuồng gà, hoàn toàn lí giải nổi sao chuyện này lại có người xem là vui thú khuê phòng.

      Phương đại nương nhìn vào gương đồng nổi đóa, đuổi đánh Liên Dụ vòng, hai người cười đùa nghe bên ngoài có tiếng đập cửa dồn dập.

      Phương Uyển Chi nghe tiếng của Cung lão gia, giọng vô cùng lo lắng.

      : “Thiên tôn có trong phòng vậy, mời ngài ra ngoài chuyến, hai nhà Trương Ngọc Lâm và Lưu Thành Vĩ trong thôn xuất cổ trùng phá hoại rất đáng sợ, giờ nhà dưới gặp nạn, cầu ngài xem cái”.

      .Phương Uyển Chi nghe xong kinh hoàng, ngờ trong thôn lại có cổ độc. Liên Dụ bắt quỷ được, bởi vì thứ đó vốn là người. Giờ cổ trùng lại xuất , biết có biện pháp xử lí .

      Liên Dụ vẫn chút hoang mang, như thể trong lòng sớm có dự liệu.

      thong thả sửa sang áo quần lại rồi với Cung lão gia:

      “Đừng hoảng sợ, chúng ta bây giờ.”

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 49: Hàng Đầu ta không trị được

      Phương Uyển Chi từng đọc quyển sách về các bí mật của Miêu tộc, trong đó có kể những thủ đoạn cực đoan hiểm, bức người ta đến chết, kết cục lại vô cùng thê thảm, người dùng cổ độc cũng được chết già. Những thứ này chỉ miêu tả sơ qua, ấy thế mà những thứ sách vở khiến nàng khó có thể chấp nhận, đến lúc nhìn thấy tận mắt nàng vẫn bị giật mình sững sờ tại chỗ.

      Nơi này là phía đông của Hoa Quả thôn, gần bên có vài mảnh đất trống, trong viện có cây cổ thụ lớn, nghe là lớn tuổi nhất trong thôn, ngày thường dù trời có nóng đến mức nào cũng ai mang ghế tới đây hóng mát. Bởi vì họ cảm thấy cây này có linh tính, khinh nhờn được.

      Nhưng lúc này ở đây hối hả những người, giống như họ sợ hãi thứ gì đó, và chỉ có cây cổ thụ có linh khí này mới có thể xua tan sợ hãi trong lòng họ. Dưới cây chen chúc đám người, ngay cả chỗ để chân cũng có.

      Cung lão gia chống quải trượng cao giọng hô: “Thiên tôn đến, mau tránh ra.” Đám người lập tức tản ra tạo con đường. Phương Uyển Chi nhìn sang, mặt bọn họ, hơn phân nửa bị dọa đến dại ra, phải là rất sợ, sợ đến mức chịu nổi.

      Dưới bóng cây có tám nam tử mặt mày xanh mét tiều tụy nằm ở đó, cả người run rẩy đến co rút.

      Gầy.

      Đây là cái mà Phương Uyển Chi nghĩ đến, miệng bọn họ sưng lớn, ngay cả lợi cũng nhìn thấy . người có nhiều vết máu, là do móng tay cào phải. Đặc biệt là vị trí họng, máu thịt lẫn lộn, có người còn thấy được cả xương.

      Phải cực kì khó chịu, bởi vì những dấu vết đều là do họ tự gây ra. Cánh tay của họ bị sợi dây buộc chặt, móng tay mỗi người đều tản ra mùi máu tanh.

      Lăn qua lăn lại còn chút sức lực, cũng có lẽ là vì đau đến cực hạn, cho nên ai còn sức cử động nữa. Nếu phải vẫn còn hô hấp, ngực phập phồng, có lẽ Phương Uyển Chi nghĩ đó là xác chết..

      Người Hoa Quả Thôn cũng biết, cổ độc Miêu Cương có nhiều chủng loại, chủ yếu là gồm hai loại lớn, sinh cổ độc và tử cổ độc.

      Loại thứ nhất lấy cổ trùng làm trung gian, để cổ trùng sâu trong cơ thể rồi làm cho người ta cứ thế mà chết .

      Loại thứ hai là loại cổ như bụi phấn, trộn trong thức ăn hoặc nước uống, người chịu cổ cứ suy yếu dần, rồi mới chết.

      Người già ở Nhạn Nam đều biết tới hai loại cổ này, nhưng mặt của tám người này phải suy yếu từ từ, cũng phải cứ thế tắt thở, mà trong ngày này, họ trở nên gầy nhanh chóng. Tiếng rên rỉ tận cùng đau đớn, nhưng lại cách nào phát ra khỏi cổ họng, chỉ có thể thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng khiến người nhìn sợ hết hồn hết vía.

      Tám nam tử này khóc thành tiếng, ai tưởng tượng được trong ngày này, người nhà nọ lại gặp phải đại nạn như thế. Loại cổ trùng gì ghê gớm tới mức đó.

      phải là cổ độc, là Hàng Đầu.”

      Giữa lúc mọi người hoảng loạn, tiếng vang lên. nhanh chậm, nhưng lại khiến cho mọi người dần an tâm.

      Họ nhìn nam tử kia đưa phất trần cho đệ tử bên cạnh, đưa tay tìm được đầu nam tử co rút cái châm bạc.

      Đây là thứ mà Liên Dụ học được từ sư phụ của .

      Nhiễu Tiêm Trầm cũng chỉ là gà mờ trong cổ độc thuật, nhưng chuyện này vẫn biết.

      Quả nhiên, châm này vừa rút ra, người nọ co quắp nữa, nhưng hai mắt vẫn hồng như cũ, khớp xương cũng vang lên từng tiếng rắc rắc giòn vang. thể động, vừa động là như vạn trùng phệ tâm, đau đến mức thể cắn lưỡi tự sát.

      Liên Dụ rút liên tiếp tám cái châm, cuối cùng cũng hóa giải chút đau đớn của những người này. Nhưng biết , biện pháp này chỉ trị được ngọn mà được gốc, canh giờ nữa họ đau đến tê tâm liệt phế, sợ là khó mà trụ được.

      Cung lão gia và mấy người già trong thôn rối rít tới trước mặt Liên Dụ, giọng cũng phát run:

      “Thiên tôn vừa mới , mấy người này trúng Hàng Đầu, loại này còn giày vò hơn cả cổ trùng, ngài có thể phá giải ?”

      Vài gia quyến của người bị hạ hàng đầu cũng quỳ rạp xuống chân , khóc thành tiếng.

      “Van cầu Thiên tôn đại nhân, phải cứu tính mạng của bọn họ.”

      Thực rất đáng thương.

      Hoa Quả Thôn phải là huyện thành gì lớn, chi phí ăn mặc ngày thường đều dựa vào mấy thửa đất cằn trong nhà. Giờ mấy thanh niên trai tráng này thể động đậy, cả nhà già trẻ có thể bị chết đói.

      Liên Dụ cất mấy ngân châm kia, lắc đầu: “Ta trị được Hàng đầu.”

      Đây là lời .

      Thực ra Hàng Đầu cũng là loại cổ độc thuật, đặc biệt trong ngũ độc Hàng Đầu là hung hãn nhất, cực kì đáng sợ. Những người này hai mắt đều đỏ ngầu, nhìn như trúng độc, nhưng giữa lòng trắng lại có cái gì đó, như là độc.

      Cái gọi là hàng đầu, người gieo xuống mới là mấu chốt. Phương pháp hóa giải chỉ có hai cách, là người thực thi chết, hai là người đó rút cổ thuật. Mà cổ độc này hiểm ở chỗ, trừ khi người thực thi rút lui nếu nếu người đó chết toàn bộ mọi người đều phải chôn cùng.
      cách khác, chỉ có ai gieo nó mới có cách giải quyết. Dù là chết, cũng chịu xuống suối vàng mình.

      Liên Dụ vừa xong, người trong thôn đều biến sắc.

      Trong lòng bọn họ, Liên Dụ là vị thần. Giờ thần cứu được, họ còn biết trông cậy vào ai.

      Giữa trưa, gió thổi đung đưa nhánh cây già, từng chiếc lá rơi rụng, im ắng đáp mình xuống đất. Ngõ hẻm như bị bao trùm bởi đám mây đen, nặng nề đến mức ai ngóc đầu lên được.

      Liên Dụ thong thả về phía trước hai bước, ngồi dưới tàng cây. lời nào, cũng hỏi chuyện gì, khuôn mặt hề lo lắng, cũng chưa từng do dự.

      Thôn dân bắt đầu xôn xao, Cung lão gia chống quải trượng bước vài bước đến hỏi : “Vậy chúng ta… cứ chờ họ chết sao?”

      Liên Dụ lắc đầu, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.

      “Bọn họ chết được, có người tới cứu bọn họ.”

      Nếu người nọ cũng tốn công tốn sức như thế.

      Các thôn dân nghe xong xì xào bất mãn, tiếng bàn tán lớn, nhưng lại cực kì ràng.

      Bọn họ oán hận Liên Dụ thông thái, đối mặt với nhứng chuyện như vậy mà cứ nóng lạnh. Lại cảm thấy phải người trong thôn, cho nên để ý tới bọn họ.

      Trong đó còn có vài người, có lẽ quá tức giận, cho nên sử dụng câu từ đầy kích động.

      Liên Dụ hờ hững.

      Phương Uyển Chi đứng giữa đám người, nàng gì, cũng tranh cãi thay Liên Dụ. Nàng biết Liên Dụ luôn là người lạnh lùng, đó phải là có tình cảm, chỉ là quen dùng cách biểu đạt này.

      người này chết, nhất định họ chết.

      Nếu như người này phải tắt thở, cũng an ủi gì, chỉ thẳng cho họ biết, người đó chết. chưa bao giờ quá mức để ý đến cái nhìn của người khác với , chỉ cần chọc , lúc bình thường cũng đánh ai.

      Cho nên, khi La Bàn Nhi biết đào đâu ra cỗ kiệu phủ lụa đen, vênh vang đắc ý nhảy xuống cười nhạo Liên Dụ vô năng. cảm thấy người rất đáng ghét, phẩy làn gió đẩy người này xa mình hơn.

      La Bàn Nhi tức chịu được, cũng tự biết mình là đánh lại Liên Dụ. Dáng người xíu đứng dậm chân tại chỗ mắng:

      “Cái gì mà Thiên tôn, ngay cả điểm quan trọng của cổ độc thuật cũng hiểu. Quỷ trong thôn bắt được có tính là gì, toàn làm bộ làm tịch như mình cao thâm lắm.”

      “Vùng Nhạn Nam này đều tin phụng cổ, ngươi hiểu về cổ độc sớm cút ra khỏi cái thôn này , chỉ biết bắt có vài tên tiểu quỷ. Bổn đại tiên mình ra tay, biết bắt được mấy chục con đâu.”

      Từ trước đến nay ngoại trừ Phương Uyển Chi, Liên Dụ cãi nhau với bất cứ người nào, cứ mặc cái tên lùn kia tự biên tự diễn. Cho tới khi La Bàn Nhi lên mặt đủ rồi, mới đút cho tám người viên đan.

      Trong lòng bàn tay lại tung ra thứ bột phấn gì đó, rất thơm, ngọt đến ngấy người, nhưng lại sợ Liên Dụ thấy được, xoay người lại lặng lẽ chà xát tay. Vừa ngó dáo dác Liên Dụ kia, thấy quan tâm mình lại tức giận.

      La Bà Nhi ho khan hai tiếng, lấy bột phấn lau lên chóp mũi của mỗi người, chỉ lát sau, mấy người kia trở nên bình thường lại, ánh mắt từ ngây dại trở nên sáng hẳn. Kì lạ như thể, giống như có thứ vô hình kiềm chế họ.

      La Bàn Nhi dạo vòng rồi hét lớn tiếng: “Khởi”.

      Bộ dạng giả thần giả quỷ, nhưng mấy người kia quả nhiên ngồi dậy được, sắc mặt cũng chuyển biến tốt.

      Người dân Hoa Quả thôn nhiều năm bị quỷ quái hành hạ, cho nên cứ lòng dạ tin theo. dễ nghe chút chút là nước chảy bèo trôi, khó nghe là mù quáng. Ai có thể giúp họ họ tin.

      Thấy tám người kia được La Bàn Nhi cứu, họ liền tin , còn cung kính với Liên Dụ như xưa nữa. chỉ cung kính mà còn có phần bất mãn, như thể chiếm của họ nửa phần thờ phụng vậy.

      Đối với những chuyện này, Liên các lão hầu như để vào mắt, thấy người tỉnh, cũng lười ở lại đó, khi ngồi kiệu mới vén rèm lên, với La Bàn Nhi.

      “Hàng Đầu chỉ có người gieo mới giải được, đó là người trị được Hàng Đầu.”

      Chỉ câu, thêm gì nữa, cỗ kiệu được khiêng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :