1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thượng Thượng Ký – Thập Tứ Khuyết

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      TTK: Chương 19

      XIV

      Người vừa chạy tới đúng là tứ tỷ Vân Đoạn.

      Tỷ ấy tóc tai rối loạn, mặt đầy bụi trần, cả người toát vẻ mệt mỏi nhem nhuốc, vừa nhìn biết tỷ phải vượt đường xa chạy đến. Tỷ nắm chặt tay ta khóc mà : “Ma Y, muội nhất định phải cứu lấy cha! Cha bị khép tội ăn hối lộ trái pháp luật, lại thêm chứng cứ có ý đồ mưu phản, năm ngày sau xử trảm!”

      “Gì?” Ta ngây ngốc. Cha ta dẫu bản tính chết vì tiền nhưng mưu phản… dẫu có tâm cũng đủ trí thông minh và trình độ. Ta theo bản năng buột miệng: “Ta tìm tiểu vương gia…”

      “Ma Y!” Tứ tỷ luôn luôn lạnh lùng cao ngạo giờ lại khóc đến tuyệt vọng, “Muội biết sao? tay đem cha vào thiên lao chính là trượng phu tốt của muội đó! Vương gia tốt đó!”

      Ầm tiếng -nhất định là bầu trời sấm vang, trong nháy mắt trời long đất lở làm quanh ta như vỡ nát.

      “Chuyện đùa… Hay nhầm lẫn rồi? , có khả năng…” Tay run, chân run cả người ta đều phát run rẩy, quay sang nhìn Khúc quản gia, cố gắng trấn an để hỏi “Ngươi xem, tứ tỷ của ta vui tính, nửa đêm chạy xa như thế đến bày trò dọa ta… Khúc thẩm, quá hài hước, phải ?”

      Khúc quản gia trầm mặc, đôi mắt trùng xuống, hình như có thở dài.

      Tim ta muốn rớt xuống, rơi xuống, lại xuống nữa, nhiều chuyện trước kia vẫn thể hiểu trong chớp mắt này hoàn toàn sáng tỏ – Vì lẽ gì gần đây Ngôn Thù bận rộn như thế; Vì lẽ gì phải lừa ta rời khỏi kinh thành đến nơi thâm sơn cùng cốc thưa người vắng tin; Vì lẽ gì nhanh tới nhưng tháng liền vẫn chưa xuất

      “Khúc thẩm, ngươi sớm biết, đúng hay ?” Ta thanh chua chát, nghe đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn chính là phản ứng của Khúc quản gia, bà mở miệng tựa như định gì đó rút cuộc lại im lặng.

      “Ma Y! tại chỉ có muội mới có thể cứu cha, mặc kệ có mắc míu gì muội và tiểu vương gia dù sao cũng là vợ chồng, mà vào lúc này tiểu vương gia cố ý đem muội đến nơi đây, cho muội biết chuyện tình, có lẽ ít nhiều đối với muội có tình, muội van cầu có lẽ có cơ hội…” Tứ tỷ xong lại quỳ hẳn xuống, “Ma Y, ta biết chúng ta trước kia đều đối với muội tốt nhưng cốt nhục chí thân, muội đại nhân ắt có đại lượng tha thứ cho chúng ta. Cha bây giờ cũng lớn tuổi, dẫu sao người cũng dưỡng muội hơn mười năm, Ma Y, van cầu muội, van cầu muội…”

      Ta cắn môi, toàn thân run rẩy. đáng sợ, Tứ tỷ ràng là cầu ta, tại sao từng chữ từng chữ tỷ lại như muối xát kim châm?

      Coi ta là người như thế nào… Chẳng lẽ đơn giản vì các người trước kia đối với ta tốt tại ta khoanh tay đứng nhìn, thậm chí vui sướng khi người gặp họa sao ?

      Nghe được tin tức này người đau khổ nhất ràng là ta, là ta a…

      Ta nắm chặt tay đến nỗi móng tay bấm sâu vào thịt cũng thấy đau đớn, xoay người : “Chuẩn bị xe!”

      “Vương phi…” Khúc quản gia vừa mới hai chữ, bị ta giận dữ liếc mắt trừng lại: “Chuẩn bị xe cho ta! Có nghe thấy ? Tốt, người chuẩn bị xe ta tự cưỡi ngựa trở về!”

      Quản gia liên vội vàng kéo ta: “Vương phi bớt giận, để hạ nhân cho người chuẩn bị xe!” Dứt lời vội vàng rời .

      Lúc này ta mới dìu Tứ tỷ đứng lên: “Ma Y, muội nhất định phải cứu cha a…”

      Lòng ta lạnh lẽo đến vô cùng —— cứu, ta nhất định cứu, nhưng mà… Ta có cứu được người ?

      Trong lòng Ngôn Thù, rút cục ta là gì ?

      thực lòng mến thương ta cho nên cưới ta về hay chỉ là vì muốn hãm hại cha ta cho nên cố ý kết thông gia làm cha lơi lỏng cảnh giác, cuối cùng đòn thành công, phá hủy toàn bộ ? Mà có thực là xà, hay vẫn chỉ là lời dối ?

      Ngổn ngang trăm mối trong lòng, chỉ có ràng – vị phu quân danh nghĩa đó của ta… Ta chưa từng hiểu biết .





      TTK: Chương 20

      XX

      “Ban đêm ngày đầu tháng ba đột nhiên có nhiều quan binh đến vây xét nhà, tìm được ra ngàn ba trăm vạn lượng vàng bạc châu bảo, Hoàng thượng giận dữ hạ chỉ đem cha nhốt thiên lao, sau lại tra ra cha giúp đỡ hữu tướng và cùng với địch quốc trao đổi thư từ, có ý đồ mưu phản…”

      “Lúc ấy người chỉ huy cuộc xét nhà chính là tiểu vương gia; cùng với hình bộ thẩm vấn cha, cũng là … Hết thảy những điều này đều do tay bày ra và an bài, Ma Y, chúng ta là chỗ nào đắc tội , vì sao lại tuyệt tình như thế?”

      Dọc đường , thanh Tứ tỷ cứ đều đều như gió thổi bên tai mà ta trước sau vẫn nhìn thẳng phía trước được lời. Thanh cùng khí lực của ta dường như để lại phía sau cửa xe, còn lại chỉ là thể xác cứng ngắc, nặng tựa ngàn cân.

      Dọc đường đổi ngựa bốn lần, ngày đêm rút cục đến hoàng hôn ngày thứ ba ta trở lại kinh thành.

      Tại cửa Vương Phủ thị vệ nhìn thấy ta trở về đều tỏ vẻ sợ sệt, còn ta để ý đến những ánh mắt thương hại hoặc vui sướng khi người gặp họa kia, thẳng đường đến thư phòng, cước đá văng cửa – Ngôn Thù, quả nhiên ở bên trong.

      “Vương phi!” thị nữ thần sắc xấu hổ chạy lại, ta vươn lóng tay chỉ thẳng vào mũi nàng ta, lạnh lùng : “Ngươi Lục Tất cư, mua món sườn đông giò thủ ngon nhất của họ rồi nhanh chóng quay về cho ta!”

      Thị nữ hoảng loạn nhìn về phía Ngôn Thù, Ngôn Thù gật đầu, nàng mới dám xoay người rời .

      chiều tà chiếu vào sau khung cửa làm tất cả đều thành những hình khối đậm nét, trong ánh nắng càng lúc càng nhạt đó ta nhìn thấy bóng Ngôn Thù – khối lặng im, thực bình tĩnh trấn định, kích động càng áy náy.

      Ta bước từng bước đến trước mặt, chăm chú nhìn gương mặt , cao giọng hỏi : “Chàng, có điều gì muốn với thiếp ư?”

      Ngon Thù bình tĩnh nhìn ta, bình tĩnh mở miệng thanh nhạt nhẽo – vô tình vô tự “Ngay khi thị vệ báo lại Hạ Tứ tiểu thư mất tích ta biết ấy nhất định tìm nàng.”

      “Vì thế chàng liền ở đây chờ tự thiếp quay trở lại?”

      Ngôn Thù mím mím môi, đến lần thứ hai mới mở miệng : “Hữu tướng đương triều tay nắm đại quyền mạnh mẽ, coi thường quân chủ, Hoàng thượng sớm có chủ ý trừ diệt nhưng chưa tìm được thời cơ tốt bởi vậy lấy danh nghĩa giả Tuần sát để ta khảo hạch quan viên các nơi, tìm kiếm thân tín vây cánh của định lưới bắt hết”

      Gió ầm ù theo cánh cửa mở rộng thổi vào phòng – thổi đến sau lưng ta, ràng ta mặc đủ cẩm y ngọc bào lại giống như khỏa thân giữa trời băng đất tuyết giá lạnh, nghe hồi biết bao chuyện rối rắm u mê cũ dần dần mở ra.

      “Phụ thân nàng trước làm thư ký lang trung, mười lăm năm trước được ngoại phái rời kinh, cách đây ba năm lại được điều nhiệm về làm Thứ sử Hàng Châu, nghe chính là mmọt trong những tâm phúc của Hữu tướng. Bởi thế ta sau khi ta đến Giang Nam người là đối tượng cần điều tra đầu tiên”

      Quả thế… Ta chịu nổi nhắm chặt mắt lại.

      Khi xưa nghe tiểu vương gia muốn tới thăm người người trong phủ đều mừng vui, còn là hữu phượng lai nghi, ai ngờ đâu cũng là tai vạ đến thăm !

      hài hước a, đời này làm gì có ma quỷ quái, đáng thương cho ta ngu muội đến tận giờ vẫn tin là .

      … được, đúng là giỏi !

      Tiểu Vương gia… tuyệt vời Tiểu Vương gia a !

      “Phụ thân nàng thoạt nhìn như qua loa đại khái kì thực là người thô trung hữu tế (ngoài nhám trong trơn – ý người nhìn thô vụng nhưng thực tế rất khéo léo), người nào cũng biết đó là tham quan nhưng thể tìm ra chứng cứ bởi thế để tạm điều tra ta điều người hồi kinh, bổ nhiệm chức hộ bộ thượng thư – chủ quản tài chính người mới lộ đuôi cáo”

      Trong tay áo hai tay ta từ từ nắm chặt lại hiểu bản thân sợ hãi hay đau đớn. Vừa rồi ta cảm thấy dường như mình đứng trong tuyết lạnh còn tại ta như rơi vào hố sâu, trời đất đá cát bụi hướng tới vùi lấp mà ta lại còn nơi chốn dung thân !

      “Cùng lúc Hữu tướng mưu phản bại lộ, cung khai ra có cha nàng…” tới đây, Ngôn Thù dừng, tĩnh tĩnh nhìn ta.

      Ta thở sâu, chậm chậm giơ tay về phía : “Cho ta lệnh bài thông hành thiên lao.”

      nao nao.

      Giọng ta tăng thêm bậc: “đưa ta, ta biết, ngươi có”

      Trong mắt lên mấy phần dị sắc nhưng sau cùng vẫn tháo từ bên hông xuống khối ngọc bội tùy thân.

      Ta tiếp nhận ngọc bội, xoay người bỏ .

      “Ma Y!” bỗng nhiên gọi ta, hỏi: “Vì sao nàng hỏi ta, vì lẽ gì cưới nàng về?”

      Ta quay lưng về phía , lộ vẻ sầu thảm cười, “điều này còn trọng yếu.”

      Đúng vậy, chuyện này chẳng còn quan trọng nữa.

      Có lẽ chỉ vì làm cha ta mất cảnh giác cho nên cố ý cưới tiểu thư Hạ gia làm vợ nhưng lại sợ dấn mình quá sâu vào mối thân tình, bởi thế chọn người xấu nhất – vô ích nhất trong nhà về sau muốn hưu (ly dị) cũng dễ dàng ; Hoặc là đúng như lời thực có chút mến ta, giả như thế gian này người nhất là ta cho nên đến lúc xuống tay với cha sợ ta thương tâm mới cố ý gạt ta, đưa ta rời xa kinh thành, giả tạo vui vẻ bình yên…

      Những nguyên nhân thị thị phi phi kia còn quan trọng nữa.

      Kết cục cuối cùng ràng – giết cha ta.

      Cho dù là cha đúng tội phải chịu trừng phạt.

      Cho dù là vì nước vì dân hành đạo.

      Nhưng mà, người giết đó chính là người thân nhất đời của ta, làm sao ta còn có thể thản nhiên giả như chưa từng có chuyện gì xảy ra để tiếp tục ngồi ghế Vương Phi ?

      Cuộc hôn nhân này đến đây tận.

      Ta ra khỏi Vương phủ, thị nữ lúc trước phái ra ngoài vội vàng chạy tới thở hổn hển đem khay thức ăn dâng lên : “Vương phi.”

      Ta tiếp nhận khay thức ăn, lên xe ngựa, đối xa phu bảo: “ thiên lao.”

      Bánh xe chậm chạp lăn, nghiền nát từng chiếc lá rụng, hai phiến lá khô theo cửa kính bay vào rớt váy ta. Ta cũng gạt , ngơ ngẩn mà nhìn, trong đầu tự dưng nghĩ đến việc chẳng liên quan : — Hóa ra, giữa kinh thành cũng có hồng diệp mà.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      TTK: Chương 21

      XXI

      “Vương phi mời vào.” Thủ vệ thiên lao sau khi nhìn ngọc bội hồng ngọc ta đưa liền cầm cung cung kính kính tự mình dẫn vào. Đường trải qua hành lang dài dằng dặc, u, hai vách tường có thắp đuốc nhưng chỉ gợi lên vẻ sâu thăm thẳm, hun hút khôn cùng.

      Đây là lần đầu tiên ta bước vào thiên lao.

      Thực ra cũng rất bình thường như bao lao ngục khác, điểm khác biệt duy nhất chỉ là những người bị nhốt vào đây đều từng là quan viên cao cấp.

      Nhưng có tốt hơn đâu, rút cục vẫn là gông cùm xiềng chân xích tay cùng lớp lót rơm rạ.

      Cuối hành lang tối là phòng biệt giam, xa xa thấy cha mặc tù phục ngồi rơm rạ, tóc tai bơ phờ, ánh mắt dại .

      “Hạ đại nhân sau khi bị bắt nhập thiên lao liền hóa điên, nhưng cũng tạm coi bình tĩnh, mặc dù lúc nào cũng thất thần nhưng cũng khóc nháo loạn” Thủ vệ xong mở khóa sắt, dặn dò “Vương phi có thể vào, nhưng là, phải cẩn thận chút”

      Ta bưng khay thức ăn vào, gian tràn ngập mùi thức ăn thiu thối hỗn loạn hòa trộn với mùi cơ thể lâu ngày chưa tắm rửa, trong ngực trào lên cơn nôn nao cơ hồ muốn ọe, ta cố gắng mạnh mẽ dằn lại.

      Trước mặt ta là dáng vẻ thảm hại nhếch nhác chịu nổi của cha, đầu tháng ba cha bị bắt nhốt vào đây cũng là ngày ta đến Tước Lục đài. Vậy cha bị giam tại đây suốt ba mươi mốt ngày, đến trưa mai chính là thời hạn thi hành án rồi : “Cha, con là Ma Y, con đến thăm cha.” Thong thả ngồi xuống, cha nhìn lướt qua ta, ràng là nhìn đến ta lại tựa như nhận ra.

      Nỗi nghẹn ngào trào lên, mũi cảm thấy chua xót, ta run rẩy : “Cha, con là ngũ nhi, cha nhận ra con ư ? sao, con mang đến cho cha món giò thủ cha thích nhất, là mua từ Lục Tất cư đó, phải cha từng tại kinh thành chỉ có hương vị đó là ngon nhất sao?” Vừa tay vừa mở khay đồ ăn, dâng lên món ăn còn nóng hổi, quả nhiên ánh mắt cha bắt đầu sáng lên, giơ tay cướp lấy mà ăn.

      “Cha, ăn từ từ, đừng nóng vội, có rất nhiều, rất nhiều rất nhiều mà…” ta đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa mặt cha, những sợi tóc ngả hoa râm…

      Cha… … cha già… già rất nhiều… lần cuối cùng ta gặp người là khi nào nhỉ?

      Là ngày ta xuất giá ? Ngày đó tóc cha vẫn còn đen, nét mặt thoạt nhìn đầy phấn chấn vui mừng, chỉ qua mấy tháng rời xa già nua đến vậy.

      “Cha, con giúp cha chải đầu nhé?” Cha vẫn cố ăn có trả lời, ta coi như cha đồng ý, gỡ cây lược gỗ tóc quỳ xuống, nhàng chải tóc giúp cha

      Cha ăn đột nhiên dừng lại, ngây ngốc nhìn mơ hồ về nơi nào đó xa xăm.

      Theo tầm mắt cha nhìn đến, khay thức ăn biết tự lúc nào lại xuất mảnh lá khô, ta định cầm lên lại nghe cha thầm : “Hồng Diệp!”

      Từ từ, hai hàng nước mắt chầm chậm rơi.

      Ta run rẩy cả người, ngây sững như hóa đá.

      Chuyện cũ ngày xưa chớp mắt laij lên trong lòng – thực, nguyên nhân mẹ ta chết có người khác, bọn họ – mẹ ta phải bệnh chết mà là thắt cổ tự vẫn. Lý do vì người tư thông với bên ngoài.

      Cha vốn tin nhưng trước bằng chứng dưới giường của mẹ tìm được đôi nam hài, lại còn thấy bộ y phục của nam nhân, mới giáng người cái tát rồi sai hạ nhân đem người nhốt lại. Mẹ suy nghĩ luẩn quẩn, trong lòng bi phẫn, khi màn đêm buông thắt cổ tự sát. Từ sau đó cha bao giờ bước đến tiểu viện người ở nữa, còn ta được Tam nương đưa về trông nom.

      Cha thương ta bởi lời đồn đãi ta có thể phải nữ nhi của người.
      Lời đồn trong phủ, giả giả, mặc dù ai cho ta nhưng kỳ tất cả ta đều nghe được, chẳng qua ra vẻ cố tình biết mà thôi.

      Giống như cha kiên quyết tìm đại phu đến thử máu nghiệm thân, ta cũng làm ngơ những lời đồn đó, kiên định tin tưởng rằng mẹ ta bệnh yếu, thân thể khỏe bỏ lại ta ra . Nhân sinh khổ, ta muốn sống mãi trong bóng đen đó, nếu như ngốc chút, ngây ngô chút có thể vui vẻ mà tồn tại, ta nguyện chấp nhận mình vừa dốt vừa ngốc.

      Cho nên mặc kệ Đại nương, Nhị nương nhìn ta lườm nguýt, trợn mắt trừng mày, mặc cho các tỷ tỷ châm chọc khiêu khích, cũng mặc cho cha với ta… Nhìn như thấy.

      Nhưng mà, giờ khắc này, tại thiên lao thâm u ô uế, lúc đầu óc mơ màng tỉnh táo cha lại rơi lệ nghẹn ngào gọi tên mẹ.

      phải tận mắt nhìn, chính tai nghe ta làm sao có thể tin nổi thực trước mắt?

      Làm sao có thể chấp nhận đêm nay chính là đêm cuối cùng của người đây!

      “Cha…” Ta cầm lấy tay người, trấn định nổi nước mắt cuối cùng tràn khỏi mắt “Cha… Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cha, ngũ nhi vô dụng cứu được cha, thực xin lỗi, cha… Cha…”

      Trong tay cha vẫn cầm nguyên miếng giò, ánh mắt chết lặng phiến lá khô kia, mặc cho ta nghẹn khóc gọi vẫn nhúc nhích.

      Chỉ có từng giọt, từng giọt lệ nóng vẫn rơi rơi, hòa cùng nước mắt của ta, chầm chậm rớt xuống cánh tay, nóng bỏng.

      Rồi lạnh lẽo, lạnh lẽo.



      TTK: Chương 22


      XXII.
      Ra khỏi thiên lao là giờ tý.
      Kể từ sau khi nhìn thấy phiến hồng diệp đó, cha ngoài rơi lệ chỉ có ngồi bất động, cũng ăn thêm gì, cuối cùng người mệt mỏi nhắm mắt nặng nề ngủ.
      Thủ vệ ngầm ra hiệu ta ở đến giờ quá quy định, thể nán lại lâu hơn nữa, miễn cho phải quá phận, ta đành cầm giỏ thức ăn đứng dậy bước . Ra đến bên ngoài mới phát ra ngoài trời mưa.
      Mưa thu lạnh thấu tim buốt xương.
      Trong màn mưa tất cả đều mông mông lung lung, lộ ra vẻ tiêu điều thê thảm.
      Xa phu vẫn chờ ta bên đường như cũ, thấy ta liền mở cửa mời lên xe, ta lại đẩy ra mà thẳng về phía trước, trời mưa to to, chỉ thoáng chốc ta ướt sũng.
      Đêm lạnh như thế, mưa lạnh như thế, chẳng hiểu sao ta cảm thấy lạnh lẽo. Vô định trong mưa bước , trống rỗng, biết về đâu.
      Vương phủ còn khả năng quay về, nhà mẹ đẻ bị tịch thu, chỉ trong đêm này ta chẳng còn nơi dung thân.
      mỉa mai.
      Từng bị coi là Hạ Ngũ tiểu thư “Dựa vào quyền thế cũng có thể gả cho người gia thế tốt”, từng được người khắp thiên hạ hâm mộ cho rằng Ngũ tiểu thư – ví dụ điển hình cho “Chim sẻ biến phượng hoàng”, từng nghĩ đến là Hạ ngũ tiểu thư may mắn tìm được lương nhân cả đời sống hạnh phúc ngọt ngào… Cuối cùng, nhận được kết cục này sao.
      Vận mệnh, là châm biếm a.
      Ta , mãi, mơ hồ cảm thấy dường như giống như dưới mưa, ngẩng đầu mới biết hóa ra đầu có tán dù che, lại quay đầu thấy trong mưa đêm có bóng người yên lặng theo sát sau ta, che dù giùm ta.
      Xa xa ánh lên ánh sáng nhàn nhạt, dừng mặt , mi, mắt, mũi, cánh môi… mỗi điểm đều gần như gang tấc lại phảng phất cách xa tận chân trời.
      Trân trân nhìn, ràng là ta muốn khóc vậy mà khóe môi lại nhếch lên nụ cười.
      “Thiếp biết cha phải người tốt.”
      “Thiếp biết người ăn hối lộ trái pháp luật, trừng phạt là đúng tội.”
      “Nhưng là…”
      “Thiếp cam lòng.”
      “Thiếp cam lòng…” Ta giơ tay hướng về người đó, “Thiếp cam lòng, vì lẽ gì, vì lẽ gì chàng lại là người quyết định sống chết của cha?”

      Tán dù kia theo tay người đó rớt xuống đất, màn mưa chụp xuống bao trùm lên ta, bao trùm lên .
      Giờ phút này gió mưa nức nở, hạt mưa cuồng xéo, dường như đến cả đất trời đều khóc thay ta, thay ta bi phẫn cam tâm.
      “Vì lẽ gì?” Ta cúi đầu hỏi, dùng đến tia sức lực cuối cùng, bướng bỉnh hỏi, “Vì lẽ gì phải giết người thân cận nhất của thiếp? Ngôn Thù, vì lẽ gì?”
      chờ trả lời, trước mắt ta tối sầm, ý thức cứ như thế mờ mịt , chìm vào đêm tối khôn cùng.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      TTK: Chương 23

      XXIII,

      Thời gian dường như chảy ngược, ta mở mắt tự nhiên lại thấy ở vào cái ngày xa, rất xa.

      Trời quang mây cao, trăng gió ta lẻn đến thư phòng cha trộm bạc.

      Ta kéo chiếc thùng to dưới giá sách ra, mở từng chiếc hòm, từng chiếc hòm , cuối cùng tìm được chiếc hộp khóa kĩ lại tìm được vàng bạc châu báu, chỉ có mảnh hồng diệp khô héo.

      Ta nhìn chăm chăm mảnh hồng diệp, trong lòng sáng tỏ còn ngu ngốc nữa, vậy mà lại tan nát đau đớn bội phần, chỉ có thể hu hu òa khóc.

      Cha! Cha! Cha!

      Người thể chết, thể chết, Cha…


      Người trước giờ chưa đối tốt với con, chưa từng hỏi con có khỏe ? hay chiều chuộng con chút, con cũng chưa kịp hiếu kính người được tốt, chưa từng dìu đỡ người ngôi, đấm lưng xoa chân hay đối với người làm nũng… Hai cha con cũng giống mọi gia đình khác thế gian này, chưa sống thuận hòa hay thậm chí ở chung dưới mái nhà. Như vậy, làm sao người có thể cứ thế ra ?

      Cha, chỉ cần người chết tất thảy còn có thể sửa chữa, chỉ cần người chết.

      Ta ngừng khóc.

      Như mưa sa, bão nổi, khóc muốn cuồng điên.

      Khóc thống khổ đến mức muốn chết mà được.

      “Ma Y… Ma Y…” Từ nơi xa xăm có tiếng gọi ta ngừng, nhưng ta muốn đáp lại. Ta nghĩ về cha, về ta, về mười lăm năm ngây ngốc, đần độn sống qua, cuối cùng cũng hiểu, hóa ra mười lăm năm đó ta sống chỉ bằng hai chữ —— chờ đợi.

      Ta chờ đợi cha quay lại liếc mắt nhìn ta lần, chờ đợi cha dịu dàng ôn hòa chuyện cùng ta, chờ đợi cha xoa xoa đầu ta khen câu nhi nữ ngoan…

      Ta chờ đợi lâu như vậy, kết thúc vẫn là đợi được…

      Bóng dáng Hồng Diệp chậm chậm tan , trong hư ảo mơ hồ thân ảnh nho ra, hình như là đứa bé, linh linh đứng trong sương mờ giương đôi mắt sợ hãi nhìn ta.

      Lúc đầu ta nghĩ đứa bé đó là ta, về sau lại cảm thấy dường như giống.

      Mà đứa bé bỗng hé miệng xinh, nắm lấy tay ta câu: “xin đừng bỏ con…”

      Trong lòng chấn động, đột nhiên ta bừng tỉnh điều đầu tiên đập vào mắt ta là khuôn mặt dịu dàng, người mặc áo xanh nắm tay ta – đúng là Tam nương.

      “Ma Y, con rút cuộc cũng tỉnh!” Tam nương ôm cổ ta, khóc ròng , “Cám ơn trời đất, cuối cùng con cũng tỉnh, Ma Y a, con hôn mê suốt mười ngày! Mười ngày nay mệnh như sợi chỉ mành treo, con chỉ dựa vào bát cháo qua ngày, Ma Y đáng thương của ta, cuối cùng tỉnh…”

      Đầu óc trống rỗng, bên tai vẫn quẩn quanh câu : “xin đừng bỏ con…”, hơn nửa ngày mới ngơ ngác hỏi : “Tam… Nương? Sao người lại ở tại đây?”

      Thế nào người lại ở trước giường của ta? Lại quay đầu nhìn bốn phía, đây ràng là tẩm phòng của ta tại vương phủ, ta sao lại về phủ? Hơn nữa, Tam nương sao lại ở đây?

      Tam nương nhìn dáng vẻ ngây ngốc, sờ sờ trán ướt sũng của ta, khẽ thở dài: “Con ngoan, ngươi hôn mê suốt mười ngày, cho nên biết trong mười ngày này xảy ra những chuyện gì đâu…”

      Mười ngày, hai chữ đó vừa lọt vào tai ta dường như muốn nhảy dựng lên, vội vàng xuống giường làm Tam nương giật mình sợ hãi, vội vàng kéo ta hỏi: “Ma Y, làm sao vậy?”

      “Cha! Cha…” Xong rồi, sao ta lại ngủ qua mười ngày, đến cả thời hạn thi hành án tử của cha cũng bỏ ! Hai chân mềm nhũn, cả người nhất thời ngã thẳng xuống đất.

      “Ngốc…” Tam nương dìu ta lên, ôn nhu , “Cha chết, đừng nóng vội…”

      chết?” Ta cứng ngắc mà quay đầu.

      Tam nương trịnh trọng gật gật đầu: “ chết, Ma Y, cha ngươi vẫn hoàn hảo mà sống rất tốt”

      Ta tự véo véo mặt, ta nằm mơ phải ? Chẳng lẽ đây vẫn là cảnh trong mơ?

      Tam nương thấy ta như vậy, xì tiếng bật cười nhưng ánh mắt tràn đầy thương hại: “Ma Y, Ma Y nhân hậu nhất của ta, nhờ có con mới bảo vệ được toàn bộ nhà ta!”

      “Con …” Ta . Phảng phất như trải qua giấc mộng, trời đất cuồng quay, phảng phất như đứng trong cơn mưa to – tới đột nhiên rồi cũng nhanh chóng, để lại mình ta – chơ vơ.

      Tam nương từ từ : “Ma Y, con biết chưa… con có mang”

      Ta sững người lát, hai tay theo bản năng sờ sờ lên bụng, nhớ đến thời gian gần đây thường xuyên muốn ói, cứ nghĩ rằng do hợp thức ăn, hóa ra…

      Chẳng lẽ cảnh trong giấc mơ, đứa bé mà ta gặp kì là hóa thân của hài tử trong bụng? Nó biết ta chịu tỉnh để đối mặt với cho nên mới cầu xin ta bỏ rơi?

      Tự nhiên mồ hôi lạnh đổ dọc sống lưng, trong lòng ngổn ngang trăm mối, khó có thể phân biệt được buồn hay vui.

      Bên tai lại vang lên tiếng Tam Nương: “Sau khi Tiểu vương gia đem con hôn mê quay về phủ, lại cho vời ngự y đến chuẩn bệnh. Ngự y con gặp phải tổn thương tinh thần quá lớn, thể xác và tinh thần đều ảnh hưởng, lại thêm lúc trước trải qua hành trình ngày đêm nghỉ, thân thể hư nhược, nhiễm lạnh mới hôn mê, mà con lại muốn tỉnh lại cho nên… Nếu muốn giữ lại thai nhi trong bụng phải bảo trụ con, mà muốn bảo trụ con phải bảo trụ mọi người trong nhà con… Ma Y, là con cứu chúng ta a!”

      “Ý của nương là —— Ngôn Thù cuối cùng cứu cha?” Ta khàn khàn mở miệng.

      Tam nương gật đầu: “Cũng biết Tiểu Vương gia dùng biện pháp gì, cuối cùng điều tra ràng chứng cứ cha con mưu phản là tội oan, tuy nhiên việc tham ô là đúng nên Hoàng thượng khai ân, chỉ biếm chức thành thứ dân, thả khỏi thiên lao. Tiểu Vương gia lại đem cả gia đình ta về vương phủ, ở tại viện , lúc này cha con cùng Đại nương, Nhị nương ở đó. Chẳng qua, trải qua đại nạn lần này, cha con… ” đến đây, thần sắc ảm đạm thở dài, “Lúc nào cũng si ngốc, ngơ ngác, dường như muốn tỉnh”

      Ta vội vàng xoay người mở tủ tìm y phục, tam nương hỏi: “Ma Y, con làm cái gì?”

      “Con muốn gặp cha”

      “Ma Y” tam nương cầm ta cánh tay, biểu tình cũng ta theo sở thấy trịnh trọng, “Ma Y, lúc này, ngươi cần gặp đầu tiên, nên là cha con.”

      Ta trong lòng trầm xuống, cũng hiểu ý tứ của người.

      “Ma Y, con hôn mê mười ngày này, Tiểu Vương gia ban ngày bôn ba nơi nơi, ban đêm lại trông giữ bên giường con rời, cơ hồ hề chợp mắt. Người ta đối với con như thế nào ta đều chân chân thực thực chính mắt mình nhìn thấy . Ma Y, hẳn là con nên cảm tạ Vương gia mới phải”

      Bàn tay cầm y phục của ta cứng lại, Tam nương nhàng cầm lấy bộ y phục tay ta, giúp ta mặc vào, thắt gọn eo lưng, dịu dàng bảo: “ thôi.”

      Ta bị Tam nương đẩy, nghiêng ngả lảo đảo mà ra khỏi tẩm phòng, lại cảm thấy chân có ngàn cân, mỗi bước bước gian nan.

      Là Ngôn Thù cứu cha… : là Ngôn Thù cứu nhà…

      tốt đẹp này rành rành ra trước mặt, thực quá tốt đẹp, ta lại thể kịp thích ứng theo…

      Ta cơ hồ có thể tưởng tượng, phải đối mặt như thế nào áp lực trước triều đình, lại khắp nơi bôn ba, còn là vận dụng các mối quan hệ quyền thế mới giải vây cho cha, mặc dù thành toàn cho ta, nhưng là tự gây khó khăn cho chính

      Ta, ta, ta…

      Sau khi việc xảy ra ta trước sau chỉ biết lo lắng cho chính mình, cho cha, nhưng chưa từng vì mà mảy may suy nghĩ.

      Ta, ta, ta…

      Bất giác quá xấu hổ, tự cảm thấy khó có thể đối diện…



      TTK: Chương 24


      XXIV

      Tuy rằng tâm trí rối nùi nhưng hai chân ta dường như tự có ý thức mà , khi dừng lại ngẩng đầu nhìn lên là trước cửa thư phòng.

      Chân tay khẽ run run, đẩy cửa phòng ra, ngờ trong phòng vắng lặng, bóng người.

      Thở hắt ra, tâm trí tĩnh lại ta liền gọi nha hoàn gần đó: “Vương gia đâu?”

      Nha hoàn vội vàng quỳ thi lễ đáp: “Vương gia có lẽ ở hậu viên.”

      Ta vội vàng rời thư phòng hướng hậu viên tới.


      Trong vườn hoa có gốc ngô đồng tán rợp trời, lá cây ngả vàng gần hết, gió thu thổi lả tả từng phiến lá phiêu linh, quạnh rơi.

      Ngôn Thù ngồi ghế đá dưới gốc cây, xoay lưng về phía ta, hồng diệp như mưa làm nổi bật thân ảnh bạch y gầy gò.

      Khóe mắt ta nóng lên, trước kia chưa tùng bao giờ nghĩ đến lại có thể gầy yếu đến vậy, đến nỗi tại khuỷu tay áo còn lộ khớp xương.

      Ta dừng lại, xa xa đứng nhìn, chân nặng trĩu dám bước tiếp.

      Dường như nghe thấy tiếng bước chân, tuy quay đầu lại nhưng thở dài dài, : “Những lá cây này cuối cùng cũng rụng hết.”

      Ta chẳng biết tiếp thế nào.

      trầm mặc lát, lại : “Ta từng nghĩ rằng khi lá cây rụng hết đến với nàng việc. Nhưng mà, ta rồi lại đổi ý, vĩnh viễn bao giờ, kể cả nhắc qua với nàng, chuyện đó, cả đời này ta thể với nàng. Đến khi nàng hôn mê, rồi đại phu nàng có lẽ vĩnh viễn hồi tỉnh nữa, ta bên cạnh giường nàng thề, chỉ cần nàng tỉnh lại ta cho nàng biết, chỉ cần nàng tỉnh lại ta bất chấp tất cả mà cho nàng …” tới đây, từ từ đứng lên, xoay mình, đối mặt với ta.

      Ta chưa bao giờ gặp Ngôn Thù ở bộ dáng này.

      đứng nơi đó, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú chỉ còn vẻ trầm tĩnh, vẻ thiếu niên trung tính mỹ lệ mất , thay vào đó là khuôn mặt nam tử trưởng thành bình ổn, trầm tĩnh.

      Tất cả làm ta thấy lạ lùng, lại mang mấy phần xa xôi khôn kể.

      “Ma Y, ta muốn kể cho nàng câu chuyện cũ.”

      Tim ta run rẩy chút, trực giác mách bảo tốt nhất nên nghe câu chuyện này nhưng lại nghẹn tắc nơi cổ họng, thể lời từ chối.

      Ngôn Thù vẫn dịu dàng trầm tĩnh nhìn ta, thanh nhàng: “Mười sáu năm trước ngày 20 tháng hai, có hai đứa trẻ cùng được sinh ra, nam nữ, là long thai phượng chủng, cũng thuộc về gia đình quan lại.”

      Tim đập muốn vỡ, ta áp tay lên ngực giữ muốn nghẹ thở, từng tầng tầng bụi bí mật của quá khức bóc tách , chân tướng dần dần .

      “Khi ấy trong cung phi tử được sủng ái nhất chính là Vân Quý Phi cùng Liễu Quý Phi, ai đản hạ long tử (sinh hoàng tử) trước có thể được sắc phong Hoàng Hậu, bởi vậy Vân Quý Phi tâm sâu kế cao lập tức lệnh cho người ra cung tìm kiếm những nam được sinh cùng lúc, tìm được Tứ Phu nhân thư ký lang trung chuẩn bị lâm bồn liền lập tức mua chuộc bà đỡ, phòng trường hợp xấu nhất. Kết quả, Vân Quý Phi sinh hạ nữ nhi, nhà Lang trung kia lại là nam hài, vì thế nhân buổi đêm khuya mới đem đánh tráo, đồng thời về sau giết tất cả người liên quan bịt đầu mối, thần biết quỷ hay” Ngôn Thù nhìn ta, ánh mắt lóe ra bất định, thanh lại càng trầm thấp, “Vì thế, kết cục chính là —— đáng lẽ ra công chúa nữ biến thành quan gia thiên kim, mà nam giống như cá chép hóa rồng lắc mình biến thành hoàng tử.”

      Biết làm gì đây, ta muốn nghe nữa…?

      Câu chuyện này có chút nào dễ chịu, ta cần phải nghe nữa…

      Nhưng ta vẫn mở miệng được? Cái gì áp nặng lại làm ta thốt lên lời? Cái gì đó giữ chặt ta, cứ như vậy trân trân đứng nghe tiếp tục kể?

      “Thời gian như gió thoảng, vừa đó qua mười lăm năm. Trong mười lăm năm này, nam hài nhận hết mọi ân sủng, cẩm y ngọc thực, phong quang bát diện, mặc dù cuối cùng trở hoàng đế, nhưng so với hoàng đế còn thong dong tự tại hơn. Vào đêm trừ tịch năm đó, Vân Quý phi bệnh nặng, trước khi chết gọi đến bên giường cho biết thân thế , cũng khóc mà rằng nàng sợ tình bại lộ phiền phức nên dám cùng nhi nữ của mình gặp gỡ, lại sợ để lại tại kinh thành là mầm tai họa nên sớm tìm thời cơ đưa gia đình lang trung kia đẩy xa. Cho nên, người cầu hoàng tử kia nếu có cơ hội tìm đến công chúa, cố gắng chiếu cố nàng tốt”

      Tầm mắt ta bắt đầu mơ hồ.

      “Hoàng tử sau khi biết được lập tức phái người thầm điều tra, tin tức hồi báo vị công chúa này trong mười lăm năm qua sống vất vả; mẫu thân mất sớm, phụ thân hờ hững, trong phủ ngay cả kẻ hầu thấp nhất cũng có thể khi dễ nàng. Đúng lúc này, hữu tướng ý đồ mưu phản, thân là hoàng đệ được hoàng thượng tin cẩn nhất nhận lệnh tuần Giang Nam. Ngay sau khi đến Hàng Châu, chuyện đầu tiên làm là đến Từ Vân Am để tìm công chúa, nghe đến đó xin sâm”

      Ta cắn nhanh môi dưới, đứng chôn chân như chịu loại khổ hình, đè nặng trịch người khiến cho có cách nào thở được.

      “Am ni yên tĩnh, mấy khối hòn non bộ nhấp nhô ngoài sân ngoại, dưới tàng mai cổ thụ có hai vị nương. Trong hai nàng, người thoáng nhìn biết là thiên kim tiểu thư phú quý sang giàu, người khác…” đáy mắt Ngôn Thù thoáng ánh lên tầng nước mắt “Ma Y, ta từng rằng vĩnh viễn quên lần đầu tiên nhìn thấy nàng —— tuyết trắng, gió lạnh, nàng y phục đơn sơ lạnh run rẩy đến từng ngón chân, cả người như sắp đông thành khối. ấy vậy mà mặt nàng có chút ủy khuất nào, cam phận, oán hận mà ngược lại cười hi hi, thanh giòn giã, dám đối với xà cò kè mặc cả… Lúc ấy nhìn thấy nàng, suy nghĩ lớp lớp, chính người này bị ta chiếm lấy vận mệnh cao quý xa hoa rồi lại thay ta chịu khổ… Chính là nàng a…”

      Ta lắc lắc đầu muốn ta hề khổ, cho đến tận bây giờ hề cảm thấy khổ, nhưng mà vẫn cất được nên lời. Chỉ có thể lặng im trân trân nhìn , lặng lặng mà nhìn như thế.

      “Về sau ta đến nhà nàng trụ lại, càng hiểu tình của nàng, ta tự phải bù đắp cho nàng, ta cần phải đem mười lăm năm thiếu thốn đó – từ từ dùng toàn bộ quãng đời còn lại đền bù cho nàng. Mà muốn nàng quang quang chính chính hợp tình hợp lý hưởng thụ hạnh phúc – cách nhanh nhất chính là cưới nàng về. Cho nên, ta thú .”

      cần … Van cầu chàng, cần

      Ngôn Thù, đừng tàn nhẫn như vậy, van cầu chàng. Đừng với ta kì chàng chưa bao giờ từng thương ta, tất cả những dịu dàng cưng chiều chàng đối với ta, hết thảy chỉ vì trả nợ cùng chuộc lỗi… cần… cần…

      Lòng tràn đầy tuyệt vọng, cuộn cuộn gào thét mà ta vẫn bất động lặng im.

      Ngôn Thù nghẹn ngào cười mắt nhíu lại, chớp mi, có chút tự giễu: “Nhưng là, trời cao an bài so với toan tính con người càng thêm cao minh, ta thủy chung muốn bù đắp bởi vậy chuyên tâm chú ý tới nàng lâu, kết quả, lâu theo nàng liền bắt đầu lo được lo mất, ban đầu chẳng qua chỉ là bảo hộ đơn thuần cuối cùng lại biến thành khát vọng sở hữu. Ta khát vọng có được nàng, cho nàng chân chính biến thành ta, thiên mệnh chúng ta nhất định phải cùng chỗ, cũng chắc chắn dây dưa đời. Bởi vậy, ta dùng thủ đoạn xâm phạm ý nguyện của nàng đem nàng biến thành của ta… Xem, ta là kẻ đê tiện đến vậy, chỉ đối với nàng, ta đối với thân sinh phụ thân chính mình cũng ghi hận trong lòng. Ta hận tham lam tục tằn mất phẩm đức, ta hận lầm lẫn nghe lời gièm pha hại chết mẫu thân ta, ta lại càng hận đối với nàng tốt… Nghĩ tới nàng phải thay ta nhận lấy vận mệnh, nàng chịu đựng tất cả những khổ sở vốn là những điều ta phải chịu ta hoàn toàn thể chịu đựng, vì thế ta lợi dụng việc Hoàng Thượng muốn diệt trừ phe cánh Hữu tướng thận trọng dẫn mắc câu, cuối cùng kiếm cái tội danh, lấy công thay tư, mượn đao giết người!”

      tới đây, Ngôn Thù lại cười cười, vẻ mặt tươi cười là thế lại mang dư vị thống khổ: “Nguyên lai, lòng ta vẫn chỉ là bóng tối u giấu bên trong vẻ sáng sủa, có chút ánh mặt trời. Vì lẽ gì kẻ như ta… lại thiên thiên gặp được người như nàng?”

      Cuối cùng nước mắt ta cũng trào dâng.

      “Hạ Hiển đối xử với nàng như vậy, vì lẽ gì nàng vẫn thương ? Hạ phu nhân khi dễ nàng, mấy tỷ tỷ khinh thường nàng, vì lẽ gì nàng chút nào oán hận? Vì lẽ gì kẻ mực đẩy chính mình thân sinh phụ thân vào chỗ chết chính là ta, mà người lòng muốn cứu cũng chính là nàng – nữ nhi hờ của ? Số mệnh ràng ưu ái ta, cho ta địa vị cao vời, cho ta quyền thế vô hạn, vì lẽ gì ta lại lòng dạ hẹp hòi? Mà số mệnh chẳng cho nàng điều gì tốt đẹp, vì lẽ gì nàng vẫn tinh khiết thiện lương khoan dung như vậy? Ma Y, Ma Y, nàng cho ta biết, vì cớ gì kẻ nội tâm u hư nát chấp nhận được như ta lại găọ được tâm hồn ấm áp sáng ngời như nàng ?” xong, đột quỳ thẳng xuống.

      trận gió đến, khô diệp đầy trời tung bay.

      Ta nhìn nam tử quỳ gối trong gió, đầu óc trống rỗng.

      tại, tới thời điểm cần hoàn lại tất cả…” ngẩng đầu, nhìn lên ta, rơi lệ, nhấn từng từ “Phán xét ta .” dừng chút, lại tiếp hai chữ —— “Công chúa.”

      Dường như cả thế kỷ trôi trong yên lặng, ta chậm rãi, từ từ đưa tay từng chút từng chút nhích tới trước mặt Ngôn Thù.

      “Thiếp tha thứ chàng” Ta cũng tạm dừng chút, rồi tiếp hai chữ—— “Phu quân.”

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      TTK: Chương 25

      XXVI

      Ta chẳng qua chỉ là nữ nhân bình thường, có chút ngốc nghếch, hơi hơi ngờ nghệch nhưng ta cũng biết cái gì gọi là lương nhân khó cầu, chân tình vô giá.

      Ta cũng biết điều gì mới là hạnh phúc .

      Ta lại càng biết như thế nào mới là làm cho chính mình hạnh phúc.


      Cho nên ta tha thứ Ngôn Thù, ta tha thứ Hạ Hiển, ta tha thứ Đại Nương, ta tha thứ các tỷ tỷ, tha thứ cả cho thân sinh mẫu thân – người sống cả nửa đời trong sai lầm, dằn vặt.

      Bởi vì, ta , thương Ngôn Thù.

      đến nỗi muốn vì bất cứ lý do nào làm chúng ta lần nữa chia lìa.

      Vì thế, kết thúc chuyện này tất cả mọi người đều hiểu ?

      Ta cũng chẳng có ý muốn đòi lại thân phận của chính mình, năm đó mọi người biết chân tướng việc đều chết, như vậy, cứ để cho ta cùng phu quân đem bí mật này giữ kín, mang theo xuống mồ .

      Sau cơn mưa to, trời đặc biệt nắng rỡ, cũng giống như nắm chặt tay nhau qua bi thương là hạnh phúc ngọt ngào. Ta vẫn diễn vai Vương Phi được sủng ái độc nhất vô nhị, thỉnh thoảng Kinh Giao về thăm nhà mẹ, cùng mấy nương và các tỷ tỷ chuyện trò, giúp cha chải tóc, chờ đợi ngày cục cưng hạ thế.

      Ta và Ngôn Thù ước hẹn cho dù là nam hay nữ đều đặt tên Đồng Đồng, kỷ niệm duyên phận chúng ta sinh đồng năm đồng tháng.

      Ta nghĩ từ đây về sau cuộc sống của chúng ta càng ngày càng hạnh phúc, à, đúng rồi, ta quên nhắc chút về những người khác, tuy rằng câu truyện này ta là vai chính nhưng cũng nên nhân tiện nhắc đến các vai phụ khác xíu xiu chứ!

      Đầu tiên phải đến Đại tỷ nhà ta, gia thế sa sút cũng che được quốc sắc vô song thậm chí còn vang dội đến tai Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tự thân triệu kiến, gặp rồi hết sức kinh diễm lập tức thụ phong Quý Nhân nhập hậu cung. Chân chân thực thức ứng với quẻ viết “Nhân hành trung chính đế vương tuyên”.

      Mà Nhị tỷ khi gia đình mới gặp nạn có nam tử bí ám thi viện thủ (ngầm đưa tay trợ giúp), chăm sóc tận tình, về sau khi Nhị tỷ bái tạ mới phát người đó chính là tiểu công tử của Đại thế gia kinh thành Tề gia. Vì thế, lại là đoạn lương duyên, đúng là “khải xuất vân tiêu hỉ tự lai” nha, ha ha.

      Tam tỷ mến thương bạch y thư sinh, Đại nương kiên quyết phản đối. ngờ năm đó tư sinh thi Hương bước thành Trạng Nguyên, sau lại được chọn làm thầy dạy thái tử, trở thành vị thái phó trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, Đại nương vội vội vàng vàng hướng chờ mong cuộc cầu hôn. Thái Phó tuy rằng cuối cùng cũng vẫn cưới Tam tỷ về nhưng đối với nhạc mẫu lại cực kỳ lạnh nhạt, giờ Đại nương khi tâm chuyện nhà với ta mười lần dễ có tám lần là tố khổ, con rể bất hiếu chi chi đó. Ai nha nha, việc này oán hận được ai đây? Chính cái gọi là “ nhân mạc hận công danh vãn, nhất cử đăng khoa tứ hải truyền”. (Người đời chớ hận công danh muộn, bước đăng khoa bốn bể truyền)

      Chỉ còn Tứ tỷ, trước sau vẫn gả .

      Ngôn Thù trong mấy tỷ tỷ chỉ có Tứ Tỷ tính tình cam đảm, lúc trước có thể tự thoát vòng vây nghiêm mật trốn tìm ta. Bởi vậy về sau giữ lại Kinh thành và tiến cử nàng vào Hàn Lâm viện, trở thành đệ nhất nữ nhân Hàn Lâm.

      “Yếu hành thiên hạ vô tha , vi có thân trung bách nghệ cường”

      Về phần quẻ thẻ của ta, ha ha, đến cũng thú vị nha, nghe Từ Vân Am truyền ra ngoài rằng năm đó năm tỷ muội nhà chúng ta xin quẻ, quẻ nào cũng hết sức linh nghiệm, lại nhất là quẻ số bốn mươi bốn của Hạ Ngũ tiểu thư, chính là tưởng chết lại tái sinh bay vút trời cao, là quẻ tốt nhất trong tất cả các quẻ .

      Tất cả mọi người đều cầu xin quẻ bốn mươi bốn làm vinh.

      Đương nhiên, cũng có chút biến đổi, trở thành –

      Phi thương đối vũ kỉ xa

      Cung ảnh hoàng bôi ngộ tác xà

      Sai thấu thi trung huyền diệu quyết

      Thái Lai phủ cực vô xoa.

      (so với quẻ cũ khác hai câu cuối – plz xem lại chương 2)

      “Toàn văn hoàn “

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :