1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu (126/134) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      127 nghi ngờ

      Trang Mỹ Cầm sau khi trở về,cảm xúc của Quý Linh Linh cũng có chuyển biến tốt đẹp gì mấy, cảm giác nhớ thương Mộ Ly cũng bởi vì xuất của mẹ mà tạm thời gác lại .

      "Linh Linh."

      "Hiểu Lượng?" Quý Linh Linh ngồi ở giường bệnh, đột nhiên nhìn thấy người tới, khỏi có chút giật mình.

      Quách Hiểu Lượng tới, đóng cửa, "Khí sắc tệ nha."

      "Ừ, tốt hơn rồi." Quý Linh Linh nhếch môi đáp tiếng, nhìn Quách Hiểu Lượng mặc bộ đồ rộng thùng thình, khỏi hơi nhíu mày."Hiểu Lượng . . . . . . Gần đây thấy trong người thoải mái sao?"

      Quách Hiểu Lượng sắc mặt được tốt, cố gắng nâng lên nụ cười, rất rệt.

      " có. . . . . . có, tất cả đều rất tốt." Quách Hiểu Lượng lên, vì Quý Linh Linh rót ly nước, "Uống ."

      Quý Linh Linh thuận tay nhận lấy cái ly trong tay , "Hiểu Lượng, tôi gặp hơn tháng rồi đó."

      "Ừ." Quách Hiểu Lượng ngồi ở bên cạnh nàng, cúi đầu, nhìn hình như giống như là đến thăm bệnh nhân .

      " vẫn còn ở bên cạnh Tần Mộc Vũ sao?" Quý Linh Linh bưng cái ly, uống ngụm nước, hỏi.

      "Hả?" Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy bối rối.

      Quý Linh Linh khẽ nâng lên đâu lông mày, "Hiểu Lượng?"

      "Tôi còn ở bên cạnh lão đại, Vũ Nhân gần đây trong tổ chức thiếu người, tôi liền. . . . . . Còn có Hướng Tuấn Ngạn . . . . . ." Quách Hiểu Lượng nghĩ muốn giải thích cái gì, nhưng lời càng càng loạn.

      "Hiểu Lượng." Quý Linh Linh kéo tay Quách Hiểu Lượng, thuận tay đem ly nước cũng đặt bên, vỗ tay Quách Hiểu Lượng, "Đối với bảo bảo tốt chút."

      Quách Hiểu Lượng chợt ngẩng đầu lên, nhìn Quý Linh Linh, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó trong mắt liền chứa đầy nước mắt.

      "Tôi. . . . . ."

      Quý Linh Linh rướn người lên, nhàng vòng tay qua bả vai Quách Hiểu Lượng , "Hiểu Lượng, thương ta sao?"

      Quách Hiểu Lượng cắn chặt môi, muốn lộ ra phần nửa phần yếu ớt, nhưng nước mắt cầm được rơi xuống, nỗi đau trong lòng thể che dấu được.

      "Hiểu Lượng. . . . . ."

      "Linh Linh, đối với Mộ Ly là cảm giác gì? có thể buông bỏ được ấy sao?"

      " bỏ được." Quý Linh Linh chút che giấu trả lời.

      "Vậy. . . . . . Vậy bây giờ phải làm thế nào?" Quách Hiểu Lượng thanh nghẹn ngào.

      "Tôi sao? Chờ."

      Đúng, chờ , đợi chút. cần biết nguyên nhân buông tay , nhưng trong những ngày ngủ mê mang này, cuối cùng cũng nghĩ thông. phải đợi , chỉ mình đợi , còn có bảo bảo trong bụng .

      "Đợi bao lâu? có nghĩ tới ?" Quách Hiểu Lượng tiếp tục hỏi.

      " biết." Quý Linh Linh buông tay ra, nhìn Quách Hiểu Lượng, "Tôi biết thời gian cụ thể là bao nhiêu lâu,nhưng tôi biết tôi có thể sống đến mấy chục năm. Trong cuộc sống sau này, cho dù ấy, tôi vẫn còn có đứa bé của chúng tôi."

      "Nhưng. . . . . . Mộ Ly. . . . . ." Ánh mắt Quách Hiểu Lượng lại lần nữa bị nước mắt bao trùm, chờ đợi như vậy, lúc nào mới có thể kết thúc.

      "Mặc kệ như thế nào, bây giờ là tôi có lỗi với ấy, có lý do gì buông tay." Quý Linh Linh mặt còn huyết sắc, nhưng khi nhắc tới Mộ Ly, ánh mắt lại có tinh thần. Đúng, đối với Mộ Ly chắc là buông tay, nghỉ ngơi mấy ngày nay, suy nghĩ rất nhiều, Mộ Ly từng đối với rất tốt, bỏ được.

      "Nhưng. . . . . ."

      Quý Linh Linh nhàng cầm tay Quách Hiểu Lượng, " nên về tôi nữa, Hiểu Lượng, bây giờ dự định làm sao?"

      "Tôi. . . . . ." Khi ánh mắt Quý Linh Linh chăm chú nhìn vào bụng của biết , mình thể giấu giếm nữa cái gì."Tôi. . . . . . biết."

      "Hiểu Lượng, ta ?"

      "Tôi. . . . . . có tư cách." Quách Hiểu Lượng cúi đầu, từng giọt nước mắt của tan vào trong quần áo, ", vĩnh viễn đều phải là của mình tôi , tim của cho người khác, tôi thể lấy lại ." Quách Hiểu Lượng hít mũi cái, giả bộ kiên cường .

      Quý Linh Linh nhàng vuốt ve mu bàn tay , chẳng lẽ rơi vào trong tình , đều phải đau khổ như vậy?

      " tìm ta rồi sao?"

      "Ừ, ấy để cho tôi rời ." Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu lên, trong mắt chớp động nước mắt, " Vũ Nhân cũng để cho tôi rời , ấy , ấy thích hợp với tôi." dùng sức mím môi cười, chỉ là nụ cười này, khổ sở quá nhiều.

      Quý Linh Linh tiếp tục tiếp, chỉ là lôi kéo tay của , có thể cảm thấy cơ thể Quách Hiểu Lượng hơi run rẩy.

      "Linh Linh, Thẩm tiểu thư cùng là bạn bè tối, rất hiểu ấy đúng ?" Quách Hiểu Lượng đột nhiên chặt cầm ngược lại tay Quý Linh Linh, " hiểu ấy rất pahỉ ?"

      "Tôi cùng Hiểu Phỉ làm bạn từ khi học cấp 3, tôi hiểu rất ấy. ấy ngoài mặt đối với bất cứ chuyện gì, đều để ở trong lòng, nhưng chỉ cần ấy nhận định, ở trong ấn tượng của tôi, cho tới bây ấy chưa từng thất bại." Quý Linh Linh cố ý thiên vị Thẩm Hiểu Phỉ, qua nhiều năm như vậy, ấy vẫn luôn là như vậy. Bởi vì bối cảnh của ấy, mọi chuyện đều rất khiêm tốn, nhưng tác phong làm việc của ấy, lại hoàn toàn hơn hẳn mọi người.

      Quách Hiểu Lượng nghe Quý Linh Linh , lại lần nữa nở nụ cười, cầm chặt tay Quý Linh Linh, miệng mở , tuy nhiên lại bất cứ gì. Bởi vì biết, so với Thẩm Hiểu Phỉ, kém rất nhiều.

      Tần Mộc Vũ theo đuổi Thẩm Hiểu Phỉ, mà mình lại chỉ có thể yên lặng ở phía sau , đây chính là khoảng cách.

      "Ha ha, vậy tôi đây an tâm, Thẩm tiểu thư nhất định chăm sóc ấy tốt." Quách Hiểu Lượng xong, nước mắt liền giống như chuỗi ngọc bị đứt, khống chế nổi nữa, đau lòng, xen lẫn đành lòng, làm cho thể khống chế tâm tình của mình.

      "Hiểu Lượng, Hiểu Phỉ mặc dù là người ưu tú, nhung cũng thể chứng minh, ấy đối với ta cung vậy, có hiểu ?" Quý Linh Linh nhìn được nữa, bây giờ Quách Hiểu Lượng, nỗi đau của ấy, vượt qua xa mình.

      Lấy tình huống của Quách Hiểu Lượng, nhất định len lén sinh con rồi nuôi lớn, người mẹ đơn thân, độc lập nuôi đứa bé, Quý Linh Linh khó có thể tưởng tượng, cuộc sống về sau của cũng có lẽ như vậy."Linh Linh, tôi hiểu ý của , nhưng là. . . . . . Tôi cũng vậy biết tâm ý của ấy rồi, ấy thể có Thẩm tiểu thư ."

      " có thể ta?" Quý Linh Linh hỏi ngược lại, trong giọng có chút gấp rút.

      Quách Hiểu Lượng cặp mắt có chút vô hồn nhìn Quý Linh Linh, gần như vậy lại xa như vậy, "Tôi có thể ấy. Tôi hiểu biết , nếu như mà tôi thể quên được ấy, ấy vĩnh viễn thể buông lỏng cùng Thẩm tiểu thư chung với nhau. Tôi nghĩ, lần này tôi muốn ích kỷ lần, tôi. . . . . . Tôi muốn thương ấy nữa."

      "Hiểu Lượng!" Nghe Quách Hiểu Lượng , Quý Linh Linh trong lòng tựa như bị kim châm, "Làm sao có thể làm như vậy? Tần Mộc Vũ nghĩ ra sao, làm sao biết? Chỉ là bởi vì Hiểu Phỉ ưu tú, liền buông tha? Nếu như bỏ qua, vậy tiếp sau đó phải làm như thế nào, đem bỏ đứa con của hai người, hay là thân mình nuôi dưỡng nó?"

      "Tôi tại có lựa chọn, tôi biết trong lòng ấy chọn người nào. Tôi tại mang thai cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn, tôi bỏ nó, bảo bảo là đứa nhoe của tôi cùng với ấy, nếu như tôi cùng với ấy thể cùng nhau, vậy chỉ cần có bảo bảo, tôi cũng vậy có thể tiếp tục tới.."

      "Nhưng là, Hiểu Lượng, thể tước đoạt quyến làm cha của ta?"

      "Linh Linh, phải là của tôi tước đoạt quyền làm cha của ấy, nếu như mà tôi cho ấy biết bảo bảo tồn tại, ấy khổ sở . Là người đàn ông, ấy đối với hai người phụ nữ, , là chiếm đoạt, nhưng mà ấy chỉ có thể lựa chọn , ngươi cảm thấy ấy chọn ai?" Quách Hiểu Lượng tránh tay của Quý Linh Linh ra, đứng lên, "Tôi từ lần đầu tiên thấy ấy, liền ấy,cầu xin Vũ Nhân, mới có thể đến bên cạnh ấy. Tôi hiểu biết bên cạnh ấy có rất nhiều phụ nữ, ấy rất ghét người khác đối với mình sinh ra thương , cho nên tôi cố ý giả vờ ngây ngốc, tính toán mực bên cạnh ấy, nhưng là. . . . . ."

      Quách Hiểu Lượng nhìn Quý Linh Linh, cuối cùng vẫn thể ra được.

      "Linh Linh, tôi. . . . . . Lòng tôi rất đau." ôm Quý Linh Linh, cúi đầu vai của Quý Linh Linh khóc thúc thít.

      Quý Linh Linh tại chỉ có thể vỗ nhè bả vai của , cùng rơi lệ.

      Quách Hiểu Lượng tước đoạt quyền làm cha của Tần Mộc Vũ làm, chính cũng hiểu được. Đến cuối cùng, phải chăng, và Quách Hiểu Lượng đều là người tàn nhẫn, ích kỷ.

      Quách Hiểu Lượng như muốn đem tất cả đau đớn phát ra bên ngoài, mấy ngày nay , đối với Tần Mộc Vũ chỉ dám thương trong im lặng, có được bất kỳ đáp lại nào, chỉ là để cho , làm bạn cùng giường với . biết ông trời là thương , hay là chán ghét , cư nhiên để cho mang đứa bé của .

      Khi cầm tờ xét nghiệm trở lại biệt thự của Tần Mộc Vũ liền nhìn đến mang tạp dề, cùng Thẩm Hiểu Phỉ ở trong phòng bếp bận rộn. Cái cảnh tượng ấm áp đó, để cho đau lòng.

      "Lão đại, Vũ Nhân , tại trong bang có rất nhiều chuyện, cần tôi trở về giúp tay." đem tờ giấy xét nghiệm giấu chặt ở phía sau, mặt biểu bất kỳ cảm xúc nào.

      "Ừ, "Nụ cười của Tần Mộc Vũ đối với Thẩm Hiểu Phỉ, nhất thời giảm xuống, mặt vẻ gì nhìn , "Trở về ."

      Trở về , đây chính là kết cục của , mang theo phần tình cảm được đáp lại, mang theo đứa bé được hoan nghênh, trở về.

      "Linh Linh, và Mộ Ly. . . . . . Tôi ngày đó nghe ấy , Mộ Ly giống như có chuyện rất khó xử, ở giữa ta và , hẳn là có chuyện tại biết." Quách Hiểu Lượng lúc gần , với Quý Linh Linh như vậy.

      Quý Linh Linh tựa vào bên giường, tự hỏi về lời của Quách Hiểu Lượng, từ giữa trưa nghĩ tới khi mặt trời ngã về tây, như cũ nghĩ ra kết quả gì.
      "Dạ Hi, mẹ tôi ở đâu?" hai ngày, Quý Linh Linh gặp được mẹ của mình, nên trong lúc ăn liền hỏi Lãnh Dạ Hi.

      "Bà ấy. . . . . ."

      Quý Linh Linh để thìa xuống, nhìn Lãnh Dạ Hi, "Có chuyện gì, có thể cho tôi biết được ." Vẻ mặt đây kiên định, nhưng trong giọng nhịn được có chút run rẩy.

      "Em của cùng bạn nó chia tay, cảm xúc gần đây được tốt, mẹ ở cùng nó." Lãnh Dạ Hi bưng lên chén cháo, cầm lên thìa, ăn từng thìa .

      "Chỉ là như vậy?" Quý Linh Linh khẽ nhíu mày, trong giọng tràn đầy tin.

      Lãnh Dạ Hi dừng tay lại, nhưng chỉ là cái chớp mắt, lại khôi phục trấn định, "Bạn của em tên là Lam Lam, ta. . . . . . Tiếp cận em hình như là có dụng ý khác."

      "Có dụng ý khác?" Quý Linh Linh suy tư bốn chữ này, "Em tôi chỉ là sinh viên đại học bình thường, người nó có bất kỳ ích lợi gì, Lam Lam có dụng tâm gì?"

      " là chị của nó, Lam Lam cùng Giang Tâm Giao đều biết."

      Lập tức, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy bối rối , lại là Giang Tâm Giao!

      "Ý của là. . . . . . Giang Tâm Giao khiến Lam Lam tiếp cận em tôi, làm cho em tôi ta, sau đó. . . . . ."

      Lãnh Dạ Hi nhìn , gật đầu cái.

      Quý Linh Linh chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, ngồi bệt xuống giường.

      "Linh Linh!"

      " có. . . . . . có việc gì." Quý Linh Linh giơ tay lên, ý bảo với , mình sao."Lại là ta! Tại sao ta. . . . . . ta có thể làm chuyện độc ác như vậy, đến ngay cả em trai của tôi cũng bỏ qua?"

      "Có lẽ đó là ta thích." Lãnh Dạ Hi dừng chút tiếp tục , " đối với ta có uy hiếp như vậy, ta tự nhiên đói với bày ra đủ loại tính toán, loại tiểu tiết này, ta ngược lại rất thành thạo." thanh của , lạnh lùng tràn đầy giễu cợt.

      "Giang Tâm Giao. . . . . ." Người phụ nữ này, ta đói với khẳng định từ bỏ.

      "Ting Ting. . . . . ."

      Lãnh Dạ Hi quay đầu lại xem điện thoại bên cạnh, "Điện thoại của ."

      "Ừ."

      lên tên liên lạc.

      "Alo."

      "Ta là Vu Uyển Tình, buổi trưa uống cà phê với tôi ."

      "A, được."

      Điện thoại di động vừa xong, Quý Linh Linh nhận lấy chén cháo từ tay Lãnh Dạ Hi, "Vu Uyển Tình buổi trưa hẹn tôi uống cà phê."

      "A, tôi cùng ."

      Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn cái, gì, chỉ là gật đầu cái. lại tiếp tục uống cháo, chuyện về em trai, về Vu Uyển Tình, làm cho lòng được yên bình.

      "Lãnh đại ca, tôi muốn vào công ty của làm việc." Quý Thần Thiên bởi vì những chuyện của Lam Lam, thân hình cao lớn lúc này lại có vẻ tiều tụy.

      Trong phòng làm việc to lớn, Lãnh Dạ Hi ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc, Quý Thần Thiên kiêu ngạo siểm nịnh đứng trước mặt (LDH).

      "Cậu học chuyên ngành gì?"

      "Thiết kế kiến trúc, cùng ngành với chị của tôi."

      Lãnh Dạ Hi nâng lên con mắt nhìn (QTT), hai tay đan chéo đặt ở bàn làm việc, "Được, trước tiên tới đây thực tập tháng."

      "Cám ơn, Lãnh đại ca."

      "Làm việc cho tốt."

      "Tôi hiểu rồi."

      Ra khỏi phòng làm việc của Lãnh Dạ Hi,gương mặt u buồn của Quý Thần Thiên, rốt cuộc lộ ra ý cười.

      ——"Quý Thần Thiên, chỉ bằng dáng vẻ này của , cho rằng tôi sao? Tôi cho biết, đây tất cả đều là diễn trò. phải trách nên trách người chị tốt, nếu như phải là ta, tôi cũng phải làm những việc như vậy!"

      ——"Quý Thần Thiên, có ngu hay , cho rằng tôi lòng ? có cái gì? Tiền, nhà, xe? bây giờ ngay cả công việc cũng có!"

      Mẫn Lam Lam rời , để lại những lời nhục nhã, nặng nề khắc sâu trong lòng của . ra là mấy tháng chung đụng, ta vẫn luôn diễn trò. Bởi vì chị của mình, ta cố ý tới quyến rũ mình, cuối cùng chỉ để lại cho mỗi đau đến quặn lòng.

      Ha ha, Quý Thần Thiên môi gượng lên nụ cười, vậy tốt hơn nhiều rồi, cần phải luôn làm ra dáng vẻ lo nghĩ .

      ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn mang vẻ ngây thơ, lúc này nhiều hơn mấy phần thành thục. Mặc cho bên cạnh có mấy người phụ nữ si mê ngắm nhìn , cũng có bất kỳ cảm xúc nào, bước nhanh vào thang máy.

      "Oa, rất đẹp trai a."

      "Công ty lúc nào có người đẹp trai như vậy, nhìn ta, soái ."

      "Chắc 1m80 , thân hình đẹp."

      "Oa oa, tóm lại trừ giám đốc ra, công ty chúng ta rốt cuộc lại có thể thấy được soái ca nha!"

      Trong vòng mấy tháng, Quý Thần Thiên tư sinh viên non nớt, lại biến thành nam nhân thành thục, đây tất cả đều phải nhờ đến, Mẫn Lam Lam, người phụ nữ đem tâm của lấy mất.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      128 dịu dàng ngắn ngủi( chậm rãi nhiệt tình )

      "Dạ Hi, tới đây thôi, tự tôi vào ."

      Buổi trưa, Quý Linh Linh đúng hẹn đến quán trà gặp Vu Uyển Tình. Xe của Lãnh Dạ Hi còn chưa tới cửa quán trà, liền muốn xuống xe.

      Lãnh Dạ Hi dừng xe, đảo mắt nhìn .

      " cần lo lắng. Tôi nghĩ tại ấy muốn trông thấy hình dáng giờ của ấy, . . . . . . Nên hiểu." Quý Linh Linh xong, liền cúi đầu mở dây an toàn ra.

      "Ừ, tôi ở nơi này chờ ra, nhớ gọi cho tôi."

      Lúc này Quý Linh Linh xuống xe, đứng ở cửa xe, đáp tiếng, "Được, tôi biết rồi." lúc sắp , lại xoay người, "Dạ Hi, Vương tiểu thư tại sao gần đây đến tìm tôi?"

      " ấy? ấy mấy ngày gần đây bận tìm hiểu phương pháp trị liệu mới."

      "Oh."

      Nghe được đáp án này của , Quý Linh Linh gì nữa, gương gương môi, liền rời .

      "A, tệ, rời Mộ Ly, lại cùng Lãnh Dạ Hi ở cùng chỗ, Quý Linh Linh đúng là best-seller hết sức." Vừa vào phòng, Vu Uyển Tình liền cười , trong lời hình như mang theo vài phần mỉa mai.

      Quý Linh Linh đối với ta khẽ vuốt cằm, đem túi trong tay để ở bên, liền ngồi ở đối diện với ta, muốn thêm điều gì.

      " Quý Linh Linh, mấy ngày nay thấy ...tính khí lại thu liễm ít." Vu Uyển Tình trong lời có gai như cũ, câu đều nhắm vào .

      Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ta, "Cái người này mấy ngày gặp làm giải phẫu rồi sao? Cằm của khôi phục tệ nha." cũng trực tiếp trả lời Vu Uyển Tình, mà lại qua chuyện khác.

      "Mắt của , cũng tốt. tệ, thời gian này tôi làm cái tiểu phẫu, bác sĩ , nếu như mà tôi có thể kiên trì, đại khái có thể khôi phục lại chút, ít nhất có thể gặp người khác." Vu Uyển Tình liếc cái, cúi đầu, uống chút trà, nhàn nhạt .

      Nhìn bộ dáng này của ta, Quý Linh Linh trong lòng liền hiểu , bây giờ Vu Uyển Tình, sắc bén của ta chỉ là giả vờ. ta là người tâm cao khí ngạo, tại gương mặt bị hủy , ai cũng thể thấu hiểu được những gì ta trãi qua.

      "Ừ, hi vọng có thể sớm khôi phục." Nếu lời quan tâm nhiều hơn, Quý Linh Linh cảm thấy có chút dối trá, nên chỉ như vậy, liền dừng lại.

      "Ha ha, Quý Linh Linh là rộng lượng, vẫn có thể giả bộ lương thiện như vậy chứ? phải hận tôi sao?" Có lẽ là do làm giải phẫu, khiến cho khóe miệng của Vu Uyển Tình có chút căng cứng, lúc chuyện, nhìn cũng là quỷ dị.

      "Hận ? Bởi vì thích Mộ Ly sao?" Quý Linh Linh đáp, hỏi ngược lại.

      "Hả? Nghe ý tứ này của , đối với tôi hoàn toàn có hận ý sao?"

      "Tôi vì cái gì muốn hận ? Nếu như là bởi vì thích Mộ Ly, tôi liền muốn hận , vậy người tôi muốn hận phải là quá nhiều hay sao?" Quý Linh Linh cảm thấy chuyện này, cũng khỏi quá buồn cười.

      "Tôi trước kia đối với làm nhiều việc phải như vậy, hận tôi? Tôi cùng Lục Vân Thiên đóng kịch hãm hại ... ghi hận tôi? Quý Linh Linh, tôi biết lại hào phóng như vậy." Vu Uyển Tình lạnh lùng nhìn , trong giọng tràn đầy địch ý.

      Quý Linh Linh lẳng lặng nhìn ta hồi, cuối cùng thể nín cười được nữa.

      " cười cái gì?"

      " cảm thấy mình tại rất kì quái sao? mặt cho tôi biết, Giang Tâm Giao đối với tôi gây bất lợi, mặt khác lại luôn nhắc tôi nhớ, hận tôi. Vu Uyển Tình, tôi bây giờ muốn hỏi chút, ở trong lòng , đối với tôi là như thế nào?" Quý Linh Linh nghiêng đầu, cái tay đặt bụng, giọng hờn giận, nhàn nhạt lành lạnh.

      "Đối với ? Ha ha, có sai, tôi hận , tôi cho tới bây giờ cũng có hận người phụ nữ nào nhiều như vậy. Quý Linh Linh, là người thứ nhất."

      "Hả?" Đối với lời của Vu Uyển Tình, hình như dự liệu được.

      "Tôi từ khi gặp được Mộ Ly liền thể đoán được loại phụ nữ nào chiêm được lòng của ấy, cho đến khi ấy gặp , tất cả liền thay đổi. ấy khinh thường việc giải thích với người khác, bao giờ quan tâm người khác, nhưng đối với , mọi thói quen trước khi đều bị phá vỡ. Tôi nghĩ ra, từ lầm đầu tiên gặo , tôi chỉ là hiểu được. Tại sao người phụ nữ bình thường như , lại có thể làm ấy lòng dạ thương như vậy!" Vu Uyển Tình vẻ mặt có chút kích động, ngay cả vết sẹo mặt cũng có chút trở nên dữ tợn.

      "Ha ha, tôi có thể bắt tâm ấy, bởi vì tôi quyến rũ ấy a." phải họ trước kia luôn mình như vậy sao?

      " cho rằng Mộ Ly dễ dàng chịu cho quyến rũ sao? Nếu như ấy có hứng thú với người phụ nữ khác, như vậy, tôi liền hận rồi." Vu Uyển Tình chuyện, mặt lên nụ cười tự giễu."Ngày trước, tôi biết rốt cuộc có cái gì sức quyến rũ, nhưng bây giờ tôi biết rồi. ấy có thể , là bởi vì xứng với ấy. Tính khí hai người rất giông nhau, có kiên trì, còn có. . . . . . Hai người các người đối với tâm ý của nhau. . . . . . Tôi đến cuối cùng, thua, thất bại thảm hại." ta khẽ cúi đầu, thanh nghẹn ngào, có thể nghe được, ta rơi lệ.

      Quý Linh Linh nhìn thấy Vu Uyển Tình như vậy, tâm cũng cảm thấy có chút đau. Vu Uyển Tình, người phụ nữ có bao nhiêu kiêu ngạo, nhưng bây giờ lại ra nông nổi này, cho dù là như vậy, cũng thể lấy được chút quan tâm nào của Mộ Ly.

      đưa cho ta chút khăn giấy, giọng , "Nếu như chúng tôi có thể tiếp tục nhau, chúng tôi cũng tới bước này. . . . . . Cho nên, cũng có thua, ở trong tình , có thắng thua." Quý Linh Linh giọng thở dài, hay lắm còn chưa có khóc, tại phải nhịn xuống. cho phép bản thân yếu đuối hơn nữa.

      "Ha ha, Quý Linh Linh, tại sao có lúc lại có thể ngóc như vậy? căn bản hiểu tâm ý của ấy."

      "Tôi hiểu. . . . . . Cha của tôi. . . . . ."

      " cho rằng đó chính là cuối cùng sao?"

      ". . . . . ." Quý Linh Linh chợt ý thức được điều gì đó, " đây là có ý gì?"

      Lúc này Vu Uyển Tình đem nước mắt mặt lau khô, " có biết mặt của tôi làm sao lại bị hủy ?"

      "Giang Tâm Giao?" Chẳng lẽ đúng sao? Trước ràng như vậy.

      "Ha ha, tôi đường đường cảnh quan cao cấp, cảm thấy nhân tình bé như ta, có thể dễ dàng làm tôi biến thành bộ dạng này sao?" Vu Uyển Tình vừa nhắc tới mặt của mình, vẻ mặt nhất thời kích động,

      Thân thể của Quý Linh Linh khẽ ngã về phía sau, gì, chỉ là nhìn ta.

      " chỉ Giang Tâm Giao, còn có Lâm Tư Kỳ, Tư Kỳ Nami, ba người bọn họ. . . . . . Ha ha, kết hợp đốt lửa , lừa tôi đến trong hẻm , trực tiếp. . . . . . Dội a- xít sun-phu-rit lên mặt tôi. . . . . ." Vu Uyển Tình cắn chặt răng, kìm nén cơn giận.

      " cái gì?" Họ. . . . . . Họ ba người hợp lại? Lâm Tư Kỳ? Người phụ nữ trước khi xuất ở nhà của Lãnh Dạ Hi, Tư Kỳ Nami, hôn thê cũ của Mộ Ly thiên kim của Tư Kỳ tập đoàn, đây là chuyện gì xảy ra, vì sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy.

      " nhất định cảm thấy rất buồn cười chứ gì? Chuyện biết, ra còn đáng sợ hơn." Nụ cười gương mặt Vu Uyển Tình rất ảm đạm.
      "Sau khi tôi rời khỏi thành phố T, đột nhiên có ngày Lâm Tư Kỳ tìm được tôi, ta cho tôi biết, Giang Tâm Giao xui khiến thị trưởng Lục cho người tìm , chuẩn bị dạy dỗ , hơn nữa Giang Tâm Giao còn dự định đem tất cả đổi lên người tôi. Lúc ấy tôi cũng hề để ý, nhưng ngày thứ hai, tôi lại nhận được tin tức, bị người ta chặt đứa cánh tay, mà Mộ Ly cùng Lãnh Dạ Hi rối rít phái ra người tìm tôi. Tôi mới biết, chuyện gì xảy ra. . . . . ."

      "Là Giang Tâm Giao làm!" Quý Linh Linh bỗng dưng trợn to hai mắt, trong bụng hồi sôi trào.

      "Chính xác mà là Lục Chính Hạo, giúp cho Giang Tâm Giao, cũng giúp cho những người tập kích chạy trốn."

      "Làm sao biết những thứ này?" Quý Linh Linh mặt tràn đầy kinh ngạc, hoàn toàn tưởng tượng tới.

      "Đây là Lâm Tư Kỳ cho tôi biết, ta muốn giúp tôi, giúp tôi liên lạc với Giang Tâm Giao, khiến Mộ Ly cùng Lãnh Dạ Hi đừng tìm tôi. Lúc ấy, tôi cũng biết là chuyện gì xảy ra , ràng phải tôi làm nhưng...tôi lại sợ, đồng ý với ta. Tôi còn nhớ đêm hôm đó, trăng sáng rất tròn, ta mang theo tôi tới ngõ hẻm , tôi thể thấy được gì, đột nhiên, mặt hồi đau rát. . . . . . Tiếp đó, tôi liền kêu cứu, lại nghe thấy tiếng cười của rất nhiều người. . . . . . Ha ha, cứ như vậy, cũng biết chuyện sau đó rồi." Vu Uyển Tình thuận tay cầm lên ly nước, ừng ực uống liên tiếp mấy ngụm lớn.

      ra là, đây tất cả, Vu Uyển Tình bị hủy dung, ra uất ức như vậy, ta chuyện gì cũng có làm, cư nhiên liền. . . . . .

      "Tư Kỳ Nami cùng cừu oán, ta tại sao lại có dính dán đến trong đó?"

      "Ha ha, còn nhớ sựu việc tại sao Tư Kỳ Nami đánh ? Chỉ là bởi vì biết và Mộ Ly có quan hệ, ta loại chuyện đọc ác nào mà thẻ làm. Trong lúc họ biết, tôi cùng Lục Vân Thiên bỏ thuốc cho Mộ Ly, họ liền theo dõi tôi. . . . . ."

      "Cả ba người bọn họ đều Mộ Ly!"

      ", họ cũng , hơn nữa đến. . . . . ." Biến thái! đến mãnh liệt đoạt lấy!

      "Nôn. . . . . ." Đột nhiên cảm giác buồn nôn đánh tới, khiến Quý Linh Linh nhịn được che miệng nôn ra trận, "Nôn nôn. . . . . ." Bởi vì trong quá trình ốm nghén, cũng ăn cái gì, lúc này chỉ có thể nôn khan, nôn đến nước mắt cũng chảy ra.

      " Quý Linh Linh, làm sao vậy. . . . . ."

      " có. . . . . ." Quý Linh Linh đối với ta giơ tay lên, cái tay liên tục vỗ lồng ngực của mình, " có việc gì, . . . . . . cần lo lắng. . . . . ."

      "Hãy nghe tôi , có thể tâm lý của chịu nổi, tôi, Lục Vân Thiên, cùng Mộ Ly căn bản có cái gì, chỉ là bởi vì tôi hạ dược đối với ấy. Cho nên bọn họ mới phá hủy mặt của tôi, phá hủy nhà Lục Vân Thiên. Ngày hôm qua,mẹ của Lục Vân Thiên mới qua đời, nghe là do Lục Chính Hạo làm giận đến chết . . . . . ."

      Nghe Vu Uyển Tình những lời này, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy cảm giác của mình thay đổi hàng loạt, họ quá đáng sợ, thủ đoạn của bọn họ quá ghê gớm rồi, ra người, lại có thể làm ra loại chuyện đáng sợ như vậy, quá đáng sợ. . . . . .

      " Bà Lục. . . . . ."

      "Ha ha, Lục Vân Thiên mặc dù có bị hao tổn gì, nhưng mà ta bây giờ cũng hơn gì tôi, Nghiêm Tử Tuấn đối với ta hờ hững, mối quan hệ của ta và Lục Chính Hạo cũng chấm dứt, ta chỉ còn người thân duy nhất là mẹ mà thôi, nhưng là bây giờ cũng mất. . . . . . thử xem,cuộc sống của Lục Vân Thiên bây giờ ra so với tôi xem ra còn khó khăn hơn phải sao? Sống bằng chết" Lời của Vu Uyển Tình, ràng là chế giễu, nhưng nét mặt của ta lại lên đầy nét khổ sở.

      ta và Lục Vân Thiên, ra là những người phụ nữ đáng thương nhất.

      "Tôi. . . . . . xin lỗi, hôm nay của chúng ta chỉ đến đây thôi, thân thể của tôi thoải mái." Quý Linh Linh bây giờ muốn tiếp tục chuyện với Vu Uyển Tình, tại còn tâm tình nữa.

      "Cuối cùng thêm câu nữa thôi."

      Quý Linh Linh đứng dậy, dừng bước, nghe Vu Uyển Tình tiếp.

      "Mộ Ly tại dù còn nữa, nhưng cũng cần hoàn toàn tin tưởng như thế."

      "Hả?"

      Vu Uyển Tình cũng thêm gì nữa, chỉ để lại cho ánh mắt thâm túy. Thế nhưng câu này, lại sâu sắc ghi tạc trong đầu Quý Linh Linh.
      Thời điểm trở lại bệnh viện, Trang Mỹ Cầm đứng chờ nơi đó.

      "Mẹ, đến đây lúc nào vậy?" Quý Linh Linh cùng Lãnh Dạ Hi vào phòng bệnh.

      "Vừa tới. Thân thể có tốt hơn chút nào ?"

      "Ừ, tốt hơn chút rồi, Dạ Hi , đợi bác sĩ kiểm tra thêm chút nữa, hiên tại vẫn chưa có chuyện gì."

      Trang Mỹ Cầm đứng ở bên người Quý Linh Linh, tay bà cầm chặt tay của , đứa con của bà gầy rất nhiều.

      "Linh Linh, mẹ cùng con chuyện được ?"

      "Mẹ? Có chuyện gì."

      xong, Trang Mỹ Cầm liếc mắt nhìn Lãnh Dạ Hi, sau đó Lãnh Dạ Hi câu, liền ra ngoài.

      "Linh Linh, chúng ta ra nước ngoài sống , nơi này thích hợp với chung ta nữa."

      "Mẹ. . . . . ." Quý Linh Linh vừa mới mở miệng, nước mắt liền rơi xuống, cứ như vậy, rời sao?

      "Linh Linh, chuyện giữa con và Mộ Ly, mẹ nghe qua rồi, tại còn có chuyện của Thần Thiên, con cũng biết chớ, Lam Lam ta. . . . . ." Trang Mỹ Cầm chưa xong, liền nhịn được nghẹn ngào, "Mẹ tại chỉ còn có con và Thần Thiên, nếu như hai đứa có xảy ra chuyện gì, mẹ thể sống nổi nữa."

      "Mẹ, mẹ, nếu mẹ biết chuyện của con cùng Mộ Ly, vậy có thể cho con biết , ban đầu có phải là ba. . . . . . Ông ấy. . . . . ." Lúc này Quý Linh Linh, được nửa câu, cũng được nữa, nước mắt từng giọt liên tiếp rơi xuống.

      "Linh Linh." Trang Mỹ Cầm cầm chặt tay của , " cần hỏi nữa được ? Ba con chết, ông ấy chết, cái này chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"

      Mẹ. . . . . . Quý Linh Linh có chút ngạc nhiên nhìn mẹ của mình, lời của bà quá rồi. ra là. . . . . . ra người ba mình thương kính trọng nhất, . . . . . . Năm đó làm ra loại chuyện đó.

      "Mẹ. . . . . . Mẹ, mẹ lừa con phải ? Ba, ba ông ấy là kỹ sư vĩ đại như vậy, . . . . . . Làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Mẹ, van cầu mẹ. . . . . . Van cầu mẹ. . . . . . cần như vậy. . . . . . cần. . . . . ."

      Quý Linh Linh vừa khóc lớn, lời còn chưa dứt, thân thể của liền mềm nhũn ngã vào trong ngực Trang Mỹ Cầm.

      "Linh Linh! Linh Linh! Lãnh tiên sinh, Lãnh tiên sinh!"

      "Chuyện gì xảy ra!" Lãnh Dạ Hi ở ngoài cửa vội vả xông tới, liền thấy Quý Linh Linh té xỉu.

      thêm gì, trực tiếp nhấn chuông báo ở đầu giường rồi bế Quý Linh Linh lên.

      "Linh Linh, Linh Linh, con cần hù dọa mẹ a, cần hù dọa mẹ. . . . . ." Nhìn con mình tiếng động nằm ở giường bệnh, Trang Mỹ Cầm đứng bên cạnh, cũng lớn tiếng khóc lên.

      Tại sao, việc qua nhiều năm như vậy, sao còn phải bị nhắc tới? Ban đầu phải , chỉ cần họ rời , chuyện này, cũng nhắc tới nữa sao? Tại sao, tại sao muốn lừa bà?
      Ánh nắng mặt trời của những ngày cuối thu làm người ta trở nên lười biếng.

      "Mộ tiên sinh, Lãnh tiên sinh tới."

      "Ừ."

      Lão Trung cung kính đứng ở bên cạnh Mộ Ly, gì thêm.

      "Như mong muốn của , cuối tuần này, tôi mang ấy rời , nếu như có thể, vĩnh viễn trở về nữa." Lãnh Dạ Hi đứng cách Mộ Ly xa, dựa vào ghế sa lon, sâu kín mở miệng.

      Mộ Ly hơi cúi đầu, ánh sáng mặt trời chiếu ở mặt của , chỉ để lại cái bóng nhàn nhạt.

      "Đứa bé, cùng ấy, tôi đều chăm sóc tốt, cần lo lắng nữa." Lãnh Dạ Hi tay để ở trong túi quần, thân thể cao ráo, nửa tựa vào ghế sa lon, bộ dáng lười biếng, "Gần đây thân thể của ấy được tốt, sau khi cùng bác chuyện kia, ấy vẫn hôn mê bất tỉnh đến nay."

      tới chỗ này, Mộ Ly bỗng dưng ngẩng đầu lên, mặt mũi căng thẳng, lạnh lùng, nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

      "Chỉ là sao, bác sĩ , ấy và đứa bé có chuyện, chính là thân thể quá yếu, cần nghỉ ngơi nhiều ."

      "Chuẩn bị đưa ấy nơi nào?" Rốt cuộc, cũng lên tiếng, nghiêng mặt, Lãnh Dạ Hi thấy thái độ của .

      " biết, đợi thân thể ấy khỏe mạnh chút, tôi hỏi ấy, nếu như ấy cũng biết, tôi liền tùy ý chọn đại nơi bản đồ vậy. Chờ tôi mang ấy , có thể yên tâm, có chuyện gì nữa, ấy cũng có việc gì." Lãnh Dạ Hi tiếp tục nhìn , chỉ mở miệng .

      Mộ Ly đứng dậy, lão Trung lập tức lấy áo khoác, khoác lên người . tới bên cửa sổ, mặc dù thấy mặt của , nhưng bóng dáng kia lại bộc lộ đơn tĩnh mịch, mơ hồ còn mang theo vài phần ưu thương.

      "Mang ấy , chăm sóc cho ấy tốt, " từ từ mở miệng, "Tốt nhất, vĩnh viễn cần trở về nữa."

      "Vĩnh viễn cần trở về nữa? cần ấy sao?" Lãnh Dạ Hi ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng của .

      Cần ấy? Đúng vậy a, như vậy mà người phụ nữ, tại ôm con của mình cũng người đàn ông khác rời , có còn cần ấy ? Ha ha, đáp án dĩ nhiên là, biết.

      " người chết, còn có thể nhớ nhung sao?" thanh của lớn, tuy nhiên nó đủ để cho Lãnh Dạ Hi ngẩn ra.

      Lúc này, Lãnh Dạ Hi đứng thẳng người.

      "Mộ Ly. . . . . . Nếu như trước kia tôi biết kết quả như thế này, cho dù có liều mạng,tôi cũng để cho các ngươi ở chung chỗ." Lãnh Dạ Hi mặt khó nén bi thương.

      ấy chỉ là nghe được chân tướng, liền ngất xỉu ba tháng, nếu để cho ấy biết, vĩnh viễn đều thể gặp lại được ta (Mộ Ly), biết ấy lại xảy ra chuyện gì.

      " gặp ấy lần cuối , để cho , cũng như ấy, có tiếc nuối." Lãnh Dạ Hi đưa lưng về phía .

      ", mang ấy , càng xa càng tốt."

      Lãnh Dạ Hi lúc rời , nghe được thanh lạnh lùng của Mộ Ly.

      Đáng chết, rốt cuộc ta làm sao có thể vô tình như vạy, lạnh lùng như vậy. Quan hệ của hai người bọn họ, có thể phức tạp.

      "Mộ tiên sinh, Lãnh tiên sinh rồi." Lão Trung đứng ở sau lưng , giọng nhắc nhở.

      " tìm bọn họ, kế hoạch thực trước thời hạn." Mộ Ly xuyên thấu qua cửa sổ nhìn Lãnh Dạ Hi sải bước rời .

      từng nghĩ rằng, nếu như ban đầu phải là ấy, tổn thương cũng sâu như vậy, có lẽ bọn họ cũng tới bước này.

      mười ba ngày gặp ấy, nỗi như như mọc rễ, ở trong lòng của mà điên cuồng sinh trưởng, nhưng vậy như thế nào? xác định cắt đứt tấc cả, như thế nào lại bị cảm xúc nho này, mà chi phối?

      Em, tại có tốt ?

      siết chặt quả đấm, chậm rãi đặt ở lồng ngực của mình .

      "Đinh. . . . . ." Thìa tay lập tức rơi xuống.

      "Linh Linh, sao vậy?"

      Thẩm Hiểu Phỉ lập tức nhảy dựng lên, nhìn Quý Linh Linh vừa nãy còn ăn ăn canh rất tốt.

      Chỉ thấy hai tay cầm chén canh, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm chén canh.

      "Linh Linh?"

      chậm rãi ngẩng đầu lên

      "Cậu làm sao vậy? Khóc cái gì? Thân thể thoải mái sao?" Thẩm Hiểu Phỉ vừa thấy bộ dáng này của , trong bụng cũng gấp gáp.

      "Đột nhiên, tâm trạng tốt, mình. . . . . . Mình rất nhớ ấy." Nước mắt tiếng động rơi xuống, nhàng rơi vào giường. Bốn chữ cuối, rất , nhưng Thẩm Hiểu Phỉ có thể nghe được ràng từng chữ, tha thiết như vậy.

      "Linh Linh. . . . . ." Thẩm Hiểu Phỉ nhận lấy chén canh trong tay , ngồi ở bên cạnh , nhàng ôm vai của , " có gì là thể quên, sau khi cậu cùng bác rời khỏi đây, có thể bắt đầu cuộc sống mới rồi."

      "Thân thể rời , tâm cũng chưa , có thể lần nữa bắt đầu sao?" Quý Linh Linh tựa vào vai Thẩm Hiểu Phỉ, nước mắt thuận thế rơi vào vai Thẩm Hiểu Phỉ."Nếu như mà mình có thể vô tâm, tốt biết bao, như vậy mình liền có thể quên hết tấc cả, hoàn toàn quên ấy. . . . . ."

      Thẩm Hiểu Phỉ gì nữa, chỉ là lẳng lặng ôm lấy , mặc cho trong ngực mình lẳng lặng rơi lệ.

      Quý Linh Linh từng với rất nhiều lần, cậu có biết ,mình Mộ Ly nhiều cỡ nào?

      tại biết, Quý Linh Linh rốt cuộc Mộ Ly bao nhiêu, cái loại tình đó, trong lòng của ấy sinh ra, bao giờ có thể quên được.

      Cho đến khi Quý Linh Linh vì khóc mệt nên ngủ thiếp .

      Lúc này, Lãnh Dạ Hi cũng xuất ở trong phòng bệnh.

      chuyện, chỉ là tới, ôm chầm lấy thân thể Quý Linh Linh, nhàng đem đặt giường, vì đắp chăn.

      " đxa cho ta biết chưa?" Thẩm Hiểu Phỉ đứng ở ngoài phòng bệnh, đợi đến khi Lãnh Dạ Hi ra, liền hỏi.

      "Ừ."

      " ta có phản ứng gì?" Thẩm Hiểu Phỉ ngẩng đầu lên, mặt vội vàng nhìn Lãnh Dạ Hi, khẩn cấp muốn biết đáp án.

      Lãnh Dạ Hi cùng với bốn mắt nhìn nhau, nhưng là ngay sau đó liền dời chỗ khác, " có phản ứng, chỉ là tôi mau sớm mang ấy ."

      "Cái gì?" Thẩm Hiểu Phỉ khỏi kinh ngạc, " ta. . . . . . Người đàn ông kia cư nhiên như vậy. . . . . ."

      " nên biết nguyên nhân." Lãnh Dạ Hi quay đầu, .

      "Biết. . . . . . Cũng bởi vì tôi hiểu biết nguyên nhân, tôi mới tin tưởng, ta lại có thể ác như vậy, ràng. . . . . . Biết ràng tại thân thể của ấy như vậy, ta cư nhiên. . . . . . Khốn kiếp!" Thẩm Hiểu Phỉ cắn răng, nhịn được tuôn ra tục.

      "Thẩm Hiểu Phỉ, tôi vẫn có vấn đề muốn hỏi ."

      "Hỏi cái gì?"

      " là làm sao biết những chuyện này, từ Giang Tâm Giao, tất cả giống như nằm trong lòng bàn tay . Hơn nữa ngay cả những chuyện, ít người có thể biết được, đừng với tôi là Tần Mộc Vũ cho , tôi tin." Lãnh Dạ Hi ánh mắt lạnh lùng phát ra mấy phần sáng loáng, lẳng lặng nhìn chằm chằm Thẩm Hiểu Phỉ, bỏ qua chút phản ứng nào của .

      "Hả? ra là đối với tôi cảm thấy hứng thú như vậy?" Thẩm Hiểu Phỉ nhíu mày hỏi ngược lại.

      "Tôi là đối với thân phận của cảm thấy hứng thú, có thể dễ dàng ra vào công ty của tôi, cũng có thể đem những này chuyện cũng điều tra ràng, tôi tin thân phạn của đơn giản như vậy."

      "Vậy tôi cho biết, là Hướng Tuấn Ngạn cho tôi biết?" Cảm giác bị Lãnh Dạ Hi nhìn chăm chú cả người sợ hãi, Thẩm Hiểu Phỉ thể nghiêng đầu.

      " cảm thấy tôi tin? , nên hiểu tôi , cho dù bây giờ , tôi cũng vậy điều tra ra được thân phận của ." Lãnh Dạ Hi từ trong túi móc ra bao thuốc lá, lấy ra điếu thuốc, tiện tay đốt lên.

      "Ha ha, nếu có thể điều tra ra, cần gì phải ở đây hỏi thừa?" Thẩm Hiểu Phỉ vẫn đối với Lãnh Dạ Hi có hảo cảm gì, từ trước đến bây giờ, vẫn luôn là như vậy.

      “Vẫn là ? muốn tôi hỏi ấy chứ?" Lãnh Dạ Hi có điều ngụ ý.

      "Lãnh Dạ Hi, . . . . . . Là loại người khiên người ta chán ghét." Thẩm Hiểu Phỉ nhịn được liếc cái.

      "Tôi rất vinh hạnh."

      "Bởi vì Giang Tâm Giao là người tình của ba tôi. Lấy thông minh cùng tài trí của , đại khái đoán được tôi là ai." Thẩm Hiểu Phỉ cố làm ra bộ mặt buông lỏng, nhưng khi mới vừa hai chữ"Người tình", sớm bại lộ dòng suy nghĩ của mình.

      " và Lục Vân Thiên là tỷ muội?"

      ***! Đây là Thẩm Hiểu Phỉ theo bản năng muốn .

      "Nếu như là loại người kém thông minh, tôi ngược lại ra hi vọng hỏi ấy. Tốt lắm, muốn hỏi gì tôi trả lời, tại tôi muốn trở về phòng bệnh chăm sóc ấy." xong, Thẩm Hiểu Phỉ để ý tới Lãnh Dạ Hi, trực tiếp vào phòng bệnh.

      Đợi sau khi , bên môi Lãnh Dạ Hi lộ ra nụ cười, nếu như thông minh của cũng đủ đoán ra thân phận của . Nếu là như vậy, việc tìm hiểu những chuyện kia, đối với thành vấn đề.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      (128 tiếp)
      "Em có tốt ? Bảo bảo có tốt ?" thanh rất , tay cũng rất , khẽ vuốt mặt, tựa như cảm giác, nhưng lòng bàn tay mang lại ấm áp, vuốt ve khuôn mặt của .

      " phải , phải tôi em pahỉ chăm sóc bản thân tốt sao? Tại sao lại quên ." thanh của dằng dặc, tràn vào lòng .

      "Lúc ấy phải còn nhau nữa sao? Lúc ấy tự nhiên như vậy, tại sao bây giờ lại như thế này đau lòng?"

      nhàng lại gần, dùng giò má của mình, nhàng cọ vào gò má mềm mại của . Ấm áp, mềm mại, còn có mùi hương người của , làm cho thể buông tay . Tay nhàng kéo tay của , mười ngón tay từ từ đan xen nhau.

      "Về sau, phải tự chăm sóc mình, cần lại nhớ đến tôi, nhớ, em còn tôi nữa." tôi rồi, Quý Linh Linh từng , Mộ Ly, vĩnh viễn nữa.

      Hơi thở ấm áp của , từ từ phai nhạt, cho đến khi chỉ còn lại lạnh lẽo.

      "Đừng! Đừng rời xa em!"

      Khi Mộ Ly xoay người sắp , Quý Linh Linh chợt ngồi dậy, kéo tay chặt.

      Thân thể của cứng đờ, trong đêm tối, thể nhìn thấy vẻ mặt của , chỉ có thể nhờ ánh trăng mờ nhạt bên ngoài của sổ, mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của .

      cho là, nằm mơ, trong mộng gặp được . cùng với mình gần gũi, nhắn nhủ những lời ngọt ngào.

      " cần . . . . . ." thanh khàn khàn lại lần nữa vang lên.

      Nhưng tựa như có quyết định, muốn bị làm phân tâm.

      Thân thể của vừa động, "Em nhớ lắm! cần rời xa em có được !"

      cũng rât nhớ em.

      Đột nhiên, xoay người, trực tiếp ôm lấy vào lòng.

      Đột nhiên, liền cảm thấy trước mắt như vậy đầy đủ, cái ôm này, nhiệt đọ này, tình này, cả đời có lẽ chỉ cần như vậy là đủ. Quý Linh Linh môi mím chặt môi, đem đầu mình tựa vào ngực của . nhớ mùi vị của , muốn đem thời khắc này khắc ghi vào trong thâm tâm mình.

      Bởi vì biết, có thể đây là lần cuối bọn họ gặp mặt. mang đoạn trí nhớ này theo cả đời.

      Nước mắt, thấm ướt ngực áo , hai tay ôm lấy chặt, khắc cũng muốn buông tay. nhớ , cả ngày lẫn đêm, khi với Lãnh Dạ Hi, muốn gặp , tâm rất đau. ra là, tâm, cũng muốn .

      Cho nên trước ngày rời , thẻ khống chế được bản thân, thừa dịp đêm tối, đến xem .

      Lãnh Dạ Hi thân thể suy yếu, khi nhìn thấy nhịn được vuốt ve hai gò má còn huyết sắc của . ra là Lãnh Dạ Hi có lừa gạt mình, bị bệnh, hơn nửa tháng thấy, lại gầy vòng, tay , thân thể mềm mại, thấy, sờ được, tất cả tất cả, cũng hung hăng níu lấy tim của .

      "Ô ô. . . . . ." Khi cảm giác được ngực của sắp rời xa, cũng nhịn được nữa ô ô khóc lên.

      đối với nhớ nhung, cũng che đậy nổi nữa. đêm này, để cho bỏ xuống hết tất cả, để cho quên hết mọi thứ, chỉ là người con chờ mong tình , hơn.

      nhàng xoa mái tóc dài của , "Mới bao lâu thấy, khóc như đứa bé."

      hít mũi cái, " biết, em hay khóc như đứa bé sao?" ngẩng đầu lên nhìn , xong, còn kéo qua áo sơ mi của , chút kiêng kỵ lau nước mũi của mình.

      " chỉ biết, em là người phụ nữ duy nhất dám dùng áo lau nước mũi." Nụ cười của bên trong tràn đầy cưng chiều.

      " nên cảm thấy vinh hạnh." Quý Linh Linh khẽ nâng lên môi, tay ôm cổ của , kéo hướng đến mình, sau đó nhanh chóng, cán ngụm môi .

      Cắn xong, dùng đầu lưỡi nhàng liếm , đợi sau khi chơi , mới đầy tính nhìn , "Mùi vị tệ, vẫn như cũ."

      "Thử đủ chưa, nó còn chưa được người phụ nữ nào dùng?" Mộ Ly bàn tay chặt đỡ phía sau lưng của , để ngừa mệt mỏi, cái tay nhàng ngắt chóp mũi của .

      "Ai dám? Người đàn ông của em sớm được dán nhãn của Quý Linh Linh này rồi, họ phải biết tránh xa." bộ dáng bá đạo, tựa như mèo con khoe móng vuốt .

      "Hả? Dán nhãn của em? Ở nơi nào?" Mộ Ly hơi hơi híp mắt, nụ cười khó nén, nhìn tiểu nữ nhân trong ngực, trong lòng lại lập tức thỏa mãn .

      " biết?" Quý Linh Linh giả bộ tức giận, " lại có thể biết! được nhúc nhích!" Hai tay của khoác lên cánh tay của , dịch chuyển chút, ngồi ở giường bệnh, có chút khó khăn.

      "Giúp em mang giày , rồi em cho biết, nhãn dán ở nơi nào." Quý Linh Linh ngồi bên cạnh giường .

      " được gạt ?"

      "Dĩ nhiên!" Quý Linh Linh khẽ ngửa cằm lên, bộ nữ vương.

      Mộ Ly gương môi cười, đưa tay xoa đầu , sau đó liền buông lỏng tay, ngồi xổm người xuống, nhàng nắm cổ chân của , đem chân đặt ở đầu gối mình, lấy ra đôi giày vải trắng, chậm rãi mang vào vì .

      trước giờ đều kiêu ngạo, bá đạo. Nhưng thời điểm cưng chiều , đều dùng ân cần, cẩn nhất có thể để đối đãi với , như tại tình nguyện quỳ gối mang giày giúp . Ánh mắt của nóng rồi, nhưng hít mũi cái, ngửa đầu lên, cuối cùng ngăn cản được giọt nước mắt trở về.

      "Tốt lắm, mang xong rồi." đứng lên, ôm lấy vai của , tay đỡ lấy , đứng mặt đất, " tại cho biết, nhãn dán ở nơi nào được chưa?"

      Đứng đất, Quý Linh Linh bởi vì mang giày đến bằng mà thấp hơn Mộ Ly cái đầu.

      Chỉ thấy đưa cánh tay, vòng qua cổ , " quá cao, ngồi xổm xuống , em cảm thấy mệt." câu, mệt mỏi, liền khẽ di chuyển chân, khẽ ngồi xổm xuống.

      Như vậy, tầm nhìn của liền ngang bằng với , tiếp tục mệt mỏi nữa.

      "Nơi này." Còn chưa chờ Mộ Ly chuẩn bị xong, khẽ hôn, hôn vào chóp mũi của .

      "Nơi này." Gò má trái.

      "Nơi này." Má phải.

      "Nơi này." Mi tâm.

      "Nơi này, nơi này." Mắt.

      "Nơi này." Đỉnh đầu.

      "Nơi này." Hầu kết.

      "Nơi này." Ngực.

      vừa hôn, tay cũng vừa động.

      "Nơi này." Rốn.

      "Nơi này." Bụng.

      "Lạch cạch. . . . . ." thanh thắt lưng rơi xuống đất.

      "Nơi này." xx.

      "Nơi này." Bắp đùi.

      "Nơi này." Đầu gối.

      "Nơi này." Bắp chân.

      "Còn có. . . . . ." Thân thể của khó có thể nữa ngồi xuống, khi chuẩn bị tiếp tục hôn, lại bị tay của kéo lên .

      "Có phải hay còn có nơi này?" Mộ Ly choàng tay qua hông của , cười đến tà ác.

      "Ô. . . . . ." Ghét, đây là quyền lợi của , tại sao có thể sử dụng, cái này môi, muốn giữ lại để thưởng thức tốt, lại thể dùng sức! Nụ hôn của mạnh mẽ như vũ bảo đánh tới , cho mảy may cơ hội thở dốc. Nụ hôn này, bọn họ cách quá lâu, nhưng bọn họ có quên đối phương, hai người cứ như vậy mà hôn.

      hút chặt đầu lưỡi của , để cho có bất cứ cơ hội phản kháng. Người phụ nữ này hư quá, dụ dỗ quá nhiều, nên phải bị phạt.

      "Ừ. . . . . ." Hai tay của giữ chặt mặt , lần nữa chủ động hôn sâu.

      khát vọng , thân thể khát vọng, tâm hồn khát vọng. ấm áp, cứng rắn, bọn họ say đắm đối phương, bằng tâm lẫn cả thân thể.

      Nụ hôn của mền mại, nghe phát ra thanh đạc biệt thuộc về mình, lo lắng mấy ngày nay của như tan nữa.

      "Ô. . . . . ." Nghe được tiếng kêu của , lo lắng ngưng động tác của mình.

      "Thế nào?" lo lắng hỏi.

      Thân thể của mềm nhũn dựa vào người của , "Bảo bảo. . . . . . Đá em." xong, liền đem mặt chôn ở trước ngực của .

      "Ha ha, ra là vật cũng nhớ ." Mộ Ly chậm rãi đè xuống khát vọng của thân thể, xoa tóc của .

      Cứ như vậy, lẳng lặng tựa vào trước ngực của , lẳng lặng xoa tóc của . Giờ phút này, bọn họ có thể nghe được tiếng nhjip tim lẫn nhau. Đập kịch liệt như vậy, mang theo tiếng thở dốc.

      "Còn có ngày nữa, em rời khỏi nơi này, bọn họ , về sau cũng trở lại nữa."

      "Ừ."

      "Bọn họ , muốn em quên, muốn em quên tất cả tất cả nơi đây, lần nữa bắt đầu lại từ đầu"

      "Ừ."

      "Em nghe lời bọn họ, mình đến nơi xa lạ, vĩnh viễn đều trở về nữa, quên tất cả tất cả nơi đây. . . . . . Lần nữa bắt đầu." Đầu của buồn bực ở trước ngực của .

      Lần này, có lên tiếng nữa, chỉ cảm nhận được ôm chặt vào lòng, còn cảm nhận được thân thể run rẩy của .

      Quý Linh Linh phải người phụ nữ ngốc, Lãnh Dạ Hi, Thẩm Hiểu Phỉ, mẹ còn có Vu Uyển Tình, bọn họ luôn khuyên nhủ, muốn rời , mơ hồ cảm thấy thứ gì đó, tại lại trực tiếp tới tìm mình, che giấu chút nhiệt tình nào đối với , hiểu.

      kéo áo , ngước đầu.

      "Em cùng bảo bảo lâu thấy , phải bồi thường chúng em." khẽ chu môi, giống như .

      Bàn tay to của gương mặt của nhàng vuốt , "Được, chỉ cần em muốn, làm."

      "Bên cạnh em ngày, cho em đoạn kỷ niệm. Cuộc sống sau này, chỉ cần có đoạn trí nhớ đó, em liền có thể dũng cảm sống tiếp." gương môi, lộ ra nở nụ cười. biết mình bây giờ cười đến rất xấu, nhưng cố gắng hết sức.

      Mộ Ly tròng mắt khẽ chuyển, lại lần nữa ôm vào trong ngực, nhàng câu, " cũng chỉ cần như vậy."

      Ở trong cuộc sống sau này, bọn họ liền chia cắt, mặc kệ là bởi vì sao, người nào có thể giúp bọn họ.
      cần dựa vào kỉ niệm bên để tiếp tục kiên cường sống, cũng vậy.

      "Chụt!" Đột nhiên, Quý Linh Linh hôn trộm cái mặt , " đó, biết đem râu ria mặt mình làm sạch, đâm vào môi của em, là đau." Những thanh mền mại, nũng nịu, nhất thời để cho lòng của ấm áp.

      "Ha ha, nhớ kỹ rồi, sau này còn như vậy."

      "Được rồi, nếu biết sai, liền tha thứ cho . tại. . . . . . mặc quần áo vào , đừng tưởng rằng cởi hết đồ ra, co thể quyến rũ được em." Ai đó vừa , còn có ý xấu đưa tay đến nơi nào đó của .

      là oan, ràng quần áo là bị cởi ra mà.

      "Bây giờ là ba giờ sáng, vé máy bay là tối mai chín giờ , chúng ta còn ngày. phải quý trọng a, nếu sau này thể gặp được người phụ nữ như em nữa đâu." giơ tay véo mặt của , nhất định phải nhớ, có người, rất sâu đậm.

      "Ừ." ôm hông của .

      "Đứa ngốc. Cứ “Ừ” cái gì cũng biết ." Quý Linh Linh trong lời mang theo nụ cười, cúi đầu, trong nháy mắt, nước mắt cầm được cứ tuông ra.

      " tại chúng ta sắp ra ngoài, phải đem áo khoác của , cho em mặc, thể để cho người phụ nữ của bị lạnh được." Quý Linh Linh kéo áo sơ mi của , mặt quyến rũ bộ dáng.

      "Trừ áo khoác, có muốn dùng người của để sưởi ấm?" Mộ Ly cởi áo khoác xuống, mặc ở người , tiện tay sửa lại vạt áo, để tựa vào người mình, sắc, bộ dáng sắc của , là quá hư.

      "Đừng! Trong bụng còn có bảo bảo, thích làm như vậy lắm à nha." Quý Linh Linh hả hê nhìn , người đàn ông này, thiệt là, trong đầu nghĩ cái gì, đều nhất thanh nhị sở.

      Chỉ thấy Mộ Ly khẽ mím môi, "Được rồi, vậy tìm cơ hội, đổi những phương thức giải quyết khác."

      "Ừ, phương thức gì?"

      "Tỷ như." xong, liền giơ tay lên nhàng vuốt môi của , bỗng dưng, gò má của nóng lên, "Lưu manh!"

      " cái gì cũng ra? Chỉ là môi của em giống như có chút sưng lên, chỉ là sờ cái mà thôi, như vậy cũng coi như lưu manh?" tên con trai uất ức.

      "Cái gì? Cái gì, . . . . . . phải là nghĩ?" Quý Linh Linh vội vàng giải thích.

      "Nghĩ cái gì?"

      " muốn em dùng miệng, giúp . . . . . . Giúp cái đó. . . . . ."

      "Ha ha, Tiểu Linh Linh, ra là cái người này sao thể chờ đợi a, vậy. . . . . . Chúng ta có thể bây giờ bắt đầu, nhẫn nhịn nhưng rất khổ sở. . . . . ." xong, tên con trai liền lại kéo chặt y phục.

      ". . . . . . Mới cần đâu, như vậy rất mệt mỏi, quá. . . . . . Chính biết, miệng của em dễ dàng mệt mỏi. . . . . . cần. . . . . ."

      " á..., thử chút, dịu dàng. . . . . ."

      Sói đuôi dài, đừng tưởng rằng nhiều ngày như vậy có thân thiết, liền quên mất, rất mạnh mẽ, nhớ ràng , kiên quyết làm. . . . . . È hèm!
      dunggg thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :