1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu (126/134) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      =phân cách=
      "Tiên sinh, Quý tiểu thư buổi tối nghỉ ngơi ở đâu?" Vú Lâm đứng ở trước bàn ăn, kính cẩn hỏi.

      "Phòng khách." Quý Linh Linh chờ Mộ Ly mở miệng, liền .

      Mộ Ly buông xuống đũa trong tay, ngẩng đầu lên, liếc nhìn .

      "Nhưng. . . . . ." Vú Lâm có chút chần chờ.

      "Nhưng? Vú Lâm, giúp tôi chuẩn bị chút, tôi ở phòng khách là tốt." Quý Linh Linh bưng lên chén cháo gà, có hình tượng chút nào ừng ực nuốt vào.

      "Quý tiểu thư. . . . . . Phòng khách rất lạnh thích hợp cho phụ nữ có thai ở, đối với bảo bảo. . . . . . tốt." Vú Lâm lúc chuyện có chút khó khăn.

      " có quan hệ, thân thể của tôi rất tốt, ban ngày phơi nắng nhiều chút là tốt." Quý Linh Linh ngược lại chẳng hề để ý.

      "Nhưng. . . . . ."

      " được!"

      Mộ Ly bỗng dưng lên tiếng.

      Quý Linh Linh nhướng mi, nhìn về phía , cũng muốn nghe nguyên nhân.

      "Sức khỏe của , tôi xen vào, nhưng được gây hại cho đứa bé của tôi."

      Con của ?

      "Bảo bảo có như vậy yếu ớt!" Quý Linh Linh trả lời.

      "Tôi được, là được." Mộ Ly xong, liền đứng lên, "Ở nhà chính, nơi nào cũng được ."

      "Nếu như tôi muốn !" Quý Linh Linh cũng học bộ dáng của , đứng lên, hình như đứng so với ngồi cảm thấy có hình tượng tức giận nhiều hơn.

      Chống lại tròng mắt lạnh lẽo của , mặc dù có chút thích hợp, nhưng như cũ duy trì hình tượng của mình nhúc nhích.

      Nhìn hai người như thế giằng co, Vú Lâm chỉ cảm thấy mệt mỏi, khó xử muốn chết.

      "Quý tiểu thư, đứa bé là vô tội, cho nó môi trường sống tốt, đối với cuộc sống sau này cũng tốt hơn ."

      Quý Linh Linh mấp máy môi, đối với lời của Vú Lâm, thể phản bác.

      "Tôi cũng muốn đứa trẻ được phát triển trong môi trường tốt nhất, chỉ là muốn cùng người có liên quan ở chung chỗ thôi." Quý Linh Linh lời ràng cực kỳ, muốn phân chia ràng mối quan hệ của cả hai.

      Bỗng nhiên, trước mắt của tối sầm lại, nhìn lại thấy đứng trước mặt.

      tay nâng lên cằm của , ép buộc nhìn thẳng mình.

      Quý Linh Linh môi mím chặt môi, coi thường đau đớn đến từ bàn tay to lớn kia.

      " có tư cách gì muốn cùng tôi ở chung chỗ?"

      Tư cách? Tư cách của có rất nhiều a.

      giơ tay lên, dùng hết sức lấy tay xuống.

      "Bởi vì hận tôi. . . . . . Nếu như lý do này đủ, tôi còn có thể cho thêm , bởi vì tôi đối với còn hứng thú." Quý Linh Linh từng chữ từng câu, lời rất ràng.

      đứng ở giữa hai người, Vú Lâm ngây cả người.

      Bọn họ mặc dù. . . . . . Bây giờ mặc dù chỉ còn mốt liên hệ mỏng manh là đứa bé chưa ra đời kia, nhưng là. . . . . . Cũng thể mỗi ngày gặp mặt là lãnh ngôn lãnh ngữ như vậy, chẳng lẽ mùa thu còn chưa đủ lạnh sao?

      Cuối cùng, còn là Mộ Ly quay người lên lầu trước.

      Quý Linh Linh chỉ có thể đứng yên nhìn theo bóng lưng của , dù sao quyết định, thể dễ dàng thay đổi, nếu phòng khách thể ở, liền trực tiếp lần nữa"Cùng giường chung gối" , dù sao cũng là thói quen.

      "Quý tiểu thư, vậy . . . . . . Lên lầu nghỉ ngơi , Mộ tiên sinh. . . . . . Tâm tình được tốt lắm."

      "Ừ, tôi trước tiên ở phía dưới nghỉ lát." Biết tại tâm tình được tốt, mình cũng cũng chưa có cần thiết lại trêu chọc.

      "Quý tiểu thư, tôi có câu này, ra có chút vừa ý , nhưng nếu như . . . . . ." Vú Lâm có chút chần chờ.

      "Hả? Vú Lâm, có chuyện gì, bà thẳng sao đâu." xong, Quý Linh Linh tay đỡ bụng, liền lại lần nữa ngồi trở lại ghế.

      "Ngài bây giờ cùng Mộ tiên sinh. . . . . . Hai người các , chẳng lẽ tính toán vẫn như vầy phải ? Nếu như đứa bé sanh ra được, hai người làm cái gì? Ly hôn sao? Đứa bé kia cuối cùng về người nào?" Vú Lâm liên tiếp đặt ra vấn đề, đem nổi khổ trong lòng , toàn bộ ra.

      Kể từ ngày đó lão Trung lén lút cho bà biết, thể nữa gọi Quý Linh Linh là "Phu nhân" , bà cũng biết, chuyện càng thêm trở nên phiền phức rồi.

      "Đứa bé về ấy." Quý Linh Linh cơ hồ là cần suy nghĩ, ra.

      "À?"

      "Sinh đứa bé, tôi liền rời nơi này. ấy về sau coi như có tôi, cũng có đứa bé ở bên người làm bạn, như vậy ít nhất cảm thấy đơn nữa." Quý Linh Linh ra là, sớm tính toán tốt tất cả.

      A, như vậy cảm thấy đơn sao? Nếu như , người nào có thể thay thế?

      "Chỉ có duy nhất cái phương pháp này sao?" Vú Lâm hỏi dò.

      Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn về phía bà, mím môi cười cười, " tại, bước tính bước thôi." xong, liền đứng lên, Vú Lâm lo lắng tới bên người đỡ .

      "Vú Lâm, về sau nếu như tôi có ở đây, bảo bảo, chỉ hy vọng bà có thể chăm sóc nhiều chút." cúi đầu, tay khẽ vuốt ve cái bụng. từng ảo tưởng bao nhiêu tốt đẹp sau khi bảo bảo ra đời nhưng tất cả chỉ là mơ, khi mở mắt , toàn bộ hóa thành hư .

      "Quý tiểu thư. . . . . ." Vú Lâm giọng nhịn được nghẹn ngào.

      Quý Linh Linh quay đầu, vỗ tay của bà, gì thêm, liền lên lầu.

      Vú Lâm nhìn theo bóng lưng của , lâu chưa tỉnh lại, bà có thể cho Mộ tiên sinh, ra Quý tiểu thư ngài sâu đậm như thế nào ?
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      125 , phải hồi đáp

      Vào thời điểm, Quý Linh Linh trở lại phòng ngủ.

      Vừa vào cửa, vốn cho là Mộ Ly sớm ngủ, ngờ ngồi ghế sofa, đọc sách. Nghe thấy vào cửa, đầu cũng giơ, mà là khép lại quyển sách tay, làm như lơ đãng đặt ở bên giường.

      Quý Linh Linh mới vừa hai bước, liền đứng lên, ngay sau đó liền dừng lại bước, ngẩn người ra, vừa đúng cùng Mộ Ly bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt của nhàn nhạt, có bất cứ cảm xúc, chẳng biết tại sao Quý Linh Linh cảm thấy mình như vật cản đường trong mắt .

      vội quay đầu, bước nhanh hai bước, vào phòng tắm. Hô. . . . . . Vào phòng tắm, liền mở khóa cho nước chảy, sợ cảm xúc của mình bị phát .

      Bên ngoài phòng tắm, Mộ Ly theo bóng dáng của , nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, buồn bực lên tiếng, dựa cửa, tay che lại trái tim đập loạn nhịp."Tôi. . . . . . Tôi tắm trước, muốn sấy tóc khô mới có thể ngủ, ngủ trước ." Vừa vừa mở miệng, Quý Linh Linh liền muốn cắn đầu lưỡi của mình rồi. Ai nha, lại loạn, coi như muốn ngủ trễ như thế nào, vậy thế nào, được phép, được phép.

      Yên tĩnh lát, lúc Quý Linh Linh hối hận về câu lúc nãy của mình, nhàn nhạt, rất , giống như là nghe được câu, "Ừ."

      bỗng dưng trợn to hai mắt, đáp lại ? Trong lòng hồi rối loạn, khỏi cắn chặt hai môi, hai cái tay lung tung xoắn ở lại chỗ.

      Lại qua hồi, Quý Linh Linh đứng được có chút tê chân rồi, việc cấp bách trước mắt, trước tắm gội rồi ngủ, vốn là thân thể mệt mỏi, bây giờ còn muốn lấy hết tâm tư"Đối phó" Mộ Ly , là làm cho có chút chịu nổi.

      Mộ Ly cũng có ngủ trước, mà lại trở về salon đọc sách, dữ liệu về phụ nữ tiền sản!

      Bất ngờ bảy chữ đỏ lớn, quả phải sáng mờ người mắt.

      trở lại giường, lật lại trang vừa rồi, tiếp tục xem.

      "A!"

      Đột nhiên hồi tiếng thét chói tai, Mộ Ly lập tức nhảy lên, chạy đến cửa phòng tắm, “Có chuyện gì!"

      "Ô. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi trượt chân rồi. . . . . ." Trong phòng tắm truyền đến lời Quý Linh Linh đứt quãng.

      Vừa nghe thấy lời ấy, Mộ Ly căn bản kịp suy nghĩ nhiều, cước liền đá vào tay cầm cái cửa lên, "Phanh" tiếng vang lớn, cửa mở ra.

      "Quý Linh Linh!" Vọt vào trong, xuất trước mắt cảnh tượng, muốn dọa hư.

      Quý Linh Linh trần truồng thân thể, ngã ngồi thảm trải sàn, mặt biểu rất đau đớn, để cho lòng của lập tức rối đến cực hạn.

      "Tôi. . . . . . Đau bụng. . . . . ." Quý Linh Linh vừa thấy được , cũng có để ý đến những thứ khác, vươn tay chặt ôm cổ của , ". . . . . . xin lỗi. . . . . ."

      " cần ." Mộ Ly thêm gì nữa, trực tiếp ôm lấy eo của .

      " xin lỗi. . . . . . . . . . . ." Quý Linh Linh cố gắng muốn dùng đôi tay ôm chặt , nhưng sức lực như ngày càng mất .

      " nên nữa!" Mộ Ly gầm tiếng, giọng hình như xen lẫn mấy phần nghẹn ngào. Cảm giác tay của là gì, ẩm ướt lạnh lạnh. Trong ngực Quý Linh Linh sớm mệt mỏi rã rời dựa vào bất lực rơi nước mắt.

      "Đứa bé. . . . . ." Quý Linh Linh nắm chặt bờ vai của , đôi môi lúc này sớm trắng bệt, "Xin lỗi. . . . . .Em thể cấp cho Mộ gia. . . . . ." Đều do , đều do , nếu như phải lúc tắm phân tâm, như thế nào lại mất hồn ngã nhào.

      Mộ Ly tay ôm chặt, "Em, cùng đứa bé, được có chuyện gì!"

      Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, lệ quang liên liên nhìn , đôi môi nhàng mấp máy , nhưng được lời nào.

      Nơi trán đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp, mệt mỏi nhắm mắt lại, mở mắt ra lần nữa Mộ Ly sớm tìm xong rồi áo choàng tắm choàng cho , "Quên chuyện lúc trước, tại chỉ cần nhớ, có chuyện!"

      Dứt lời, có trì hoãn nữa, ôm vọt ra khỏi phòng.

      Thân thể theo bước chạy của lắc lư , bụng dưới như cũ truyền đến từng trận đau nhói, cặp mắt bởi vì nước mắt kích thích bắt đầu sinh ra nóng rực. tựa chặt vào trước ngực của , nghe tiếng thở hổn hển của ,tiếng trái tim của đập.

      bao lâu rồi, bọn họ có thân mật như vậy. Quên mất, biết từ lúc nào, ôm như vậy. Thời gian dừng lại , vì dừng lại có được , mặc dù chỉ là lát, lát thôi cũng được.

      Để cho có thể khắc ghi lại, khoảng khắc ngắn ngủi này.

      gương mặt, đột nhiên dính chất lỏng nào đó lạnh như băng, mở hờ cặp mắt run cái, tuy nhiên nó có mở ra. tại cảm thấy rất mệt, nhưng sao, tại có lồng ngực ấm áp cho dựa vào, muốn tỉnh, hay là ngủ , ngủ .
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      "Mộ tiên sinh, ngài hai ngày có chợp mắt, về nghỉ ngơi , nơi này chúng tôi chăm sóc tốt." Vú Lâm đứng bên, .

      "Đúng, Mộ tiên sinh, Quý tiểu thư tại. . . . . . Ngài thể mệt mỏi mới được." Lão Trung đứng bên cạnh Vú Lâm, .

      Yên tĩnh, kế tiếp chính là trận trầm mặc, Mộ ly rời khỏi ghế ra ngoài phòng bệnh, cúi thấp đầu, trả lời.

      Vú Lâm cùng lão Trung liếc mắt nhìn nhau, hai người trong mắt đồng thời ra vẻ bất đắc dĩ.

      "Vú Lâm, bà trở về chuẩn bị canh gà đen, sau khi ấy tỉnh lại, đói." Mộ Ly bỗng dưng mở miệng.

      "Hả? A a, tôi bây giờ lập tức chuẩn bị." Vú Lâm có chút sững sờ sau đó liền trả lời, dứt lời, liền vội vàng rời .

      "Lão Trung."

      "Mộ tiên sinh."

      Mộ Ly ngẩng đầu lên, "Đem Tần Mộc Vũ gọi tới, tôi có chuyện muốn với ta." Cằm của lúng phún râu, cả người xem ra cũng tiều tụy vài phần.

      "Dạ, để tôi làm." Lão Trung cũng rời .

      Chỉ còn lại mình Mộ Ly.

      quay đầu lại, vừa liếc nhìn phòng bệnh, cặp mắt chán chường, biểu tâm tình lúc này của .
      "Nếu như chăm sóc tốt cho ấy, tôi liền mang ấy ."

      Mộ Ly nhìn đôi giày da xuất trước mắt mình, chậm rãi ngẩng đầu lên.

      "Những lời này, tôi qua rất nhiều lần rồi, nhưng là lần này là lần cuối cùng, ấy thích hợp." Lãnh Dạ Hi mặt bình tĩnh, cho dù là ai đều nhìn ra tâm tình của lúc này.

      Là tức giận sao? Hoặc là đối với loại tình cảnh này tập mãi thành thói quen? Hình như mỗi lần Quý Linh Linh bị thương tổn đều là người đầu tiên xuất , nhưng hình như có chút hiểu phong tình, mỗi lần cũng phát được tốt như thế nào.

      Mộ Ly nâng đôi môi, khóe miệng ngưng ra mấy phần nụ cười, " muốn mang ấy ? Lấy cái danh nghĩa gì."

      "."

      Mộ Ly nheo mắt lại liếc nhìn , trong ánh mắt giống như chứa đao, đao đao muốn mạng của .

      Lãnh Dạ Hi tới bên người , ngồi xuống bên cạnh.

      "Bây giờ phải là rất ràng sao? Hai người các người căn bản có kết quả tốt. thương ấy, tại sao buông tay? Chẳng lẽ là bởi vì đứa bé?" Lãnh Dạ Hi dựa vào ghế, giọng cực kỳ nhõm.

      Mộ Ly vẻ mặt trầm xuống, để ý đến lời của .

      "Vậy tôi tại cho biết tiếng, nếu như để ý đến đứa bé trong bụng ấy, tôi đồng ý với , về sau đứa bé sanh ra được, tôi đưa đến bên cạnh của . Hoặc là, người giống như , còn lo lắng tìm được người phụ nữ vì mà sinh con?" Lãnh Dạ Hi khỏi bật cười,

      " chỉ cần ấy, cần đứa bé?" Mộ Ly quay đầu, hỏi.

      Lãnh Dạ Hi vô vị nhún vai cái, "Nếu như đồng ý để ấy mang theo đứa bé , tôi đương nhiên có ý kiến, nuôi dưỡng đứa bé, tôi còn có chút kinh nghiệm." Lãnh Tư Viễn chính là ví dụ rất tốt a.

      Mộ Ly lại lần nữa trầm mặc, tiếp tục chuyện.

      "Động lòng sao? bây giờ tra ra đáp án năm đó, cũng xem như hoàn thành cái tâm nguyện. thể hạ quyết tâm để lấy mạng của ấy, vậy thả ấy , sau đó có thể tìm kiếm người phụ nữ khác, bắt đầu lại giai thoại tình ái khác. có người phụ nư của mình, có đứa con mới, còn nữa . . . . . . Nhà." Lãnh Dạ Hi thanh, nhiều hơn mấy phần nghiêm túc, ít mấy phần trêu chọc.

      Nhà? Đổi người phụ nữ khác, đổi đứa bé khác, đó là nhà của mình sao?

      Thử nghĩ đến, Quý Linh Linh rời , ngày nào đó gặp được người phụ nữ giống như Quý Linh Linh, lại lần nữa lâm vào tình cuồng nhiệt, bắt đầu cuộc theo đuổi lãng mạn, nữa sau đó bọn họ rối rít rơi vào bể tình, ta ở chung, ngày nào đó, có đứa bé của họ . lại lần nữa tiến hành"Lừa gạt cưới", cộng thêm lời cầu hôn quá đáng tin, cuối cùng ta tiếng"Em nguyện ý" , như vậy "Nhà" của được lập.

      Loại cảm giác này. . . . . . Hình như cũng tệ lắm. Cuộc đời của có gì tiếc nuối, có người phụ nữ, có đứa bé, có nhà.

      Nhưng. . . . . . Quý Linh Linh nên làm cái gì? cũng lại lần nữa gặp phải người giống mình sao? Mà cái người đó, dễ dàng xuất như vậy sao?

      , được, cho phép chuyện như vậy xuất , thể nào tìm thêm người giống mình, lấy được hạnh phúc, . . . . . . Trong lòng mơ hồ có chút bỏ được.

      Khi thấy ôm bụng đau đớn, là biết, bỏ được , hơn nữa còn là vĩnh viễn.

      "Nếu như thả ấy, đau lòng vĩnh viễn là hai người các người. Có nghe qua câu , thời gian là tốt thuốc giải, con người trí nhớ có tốt như vậy,
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      126 Dứt khoát

      " ấy đâu?"

      Vương Cẩm Hân sang bên cửa xe, vừa mở cửa xe vừa hỏi Lãnh Dạ Hi .

      dừng lại chốc lát, trầm mặc hồi.

      "Vương Cẩm Hân."

      "Hả?"

      "Về sau, để cho Tiểu Ý theo tôi , Tư Viễn hình như rất thích nó." Lãnh Dạ Hi đầu đuôi ra câu như vậy.

      Vương Cẩm Hân nhìn hồi, vẻ mặt như muốn cái gì, nhưng lại ra.

      "Ý của là, chuẩn bị choTư Viễn cưới Tiểu Ý?"

      Lãnh Dạ Hi nhìn Vương Cẩm Hân như người ngoài hành tinh, "Bọn họ cũng chỉ là đứa bé, cách kết hôn còn rất sớm."

      " sao? Nhưng tôi cảm thấy được, mười năm chỉ cái chớp mắt. Nếu như cảm thấy Tiểu Ý cùng Tư Viễn nhà các người thích hợp, vậy tôi quan tâm, giao nó cho thu dưỡng. Thanh mai trúc mã, suy nghĩ chút tồi." Vương Cẩm Hân đôi tay ôm ngực tựa vào xe, bộ dáng kia hình như chuẩn bị đem đề tài này kéo tới hai mươi tám ngàn dặm.

      "Vương Cẩm Hân. . . . . ."

      "Sao?"

      "Tôi xem rất rỗi rãnh, bệnh viện sa thải rồi hả ?" Lãnh Dạ Hi tay từ cửa xe buông xuống, cố gắng định thần lại nhìn .

      "Cũng tàm tạm thôi, chủ yếu là tôi muốn xem kịch , tại xem xong rồi, tôi cũng phải trở về thôi."

      " đâu?"

      "Trở về công việc a, thế nào, chẳng lẽ muốn tôi dẫn nhà cùng ?" Vương Cẩm Hân hai bước, xoay người, nâng lên nụ cười hỏi.

      Lãnh Dạ Hi quan sát phen, sau đó khóe miệng cười cười, "Công việc à, vậy ." xong, liền mở cửa xe, lên xe.

      Vương Cẩm Hân thấy thế, sau đó làm động tác nhún vai.

      "Chú ơi."

      "Hả?" Lãnh Dạ Hi vừa lên xe, cánh tay liền bị tay bé kéo, quay đầu, nhàng vuốt ve đầu của Tiểu Tiểu Tình, "Tiểu Tiểu Tình khóc sao?"

      Chỉ thấy Tiểu Tiểu Tìn mím chặt môi , hai con mắt to như con thỏ , hồng hồng sưng tấy , ngay cả chóp mũi cũng có chút đỏ.

      "Tư Viễn, Tiểu Tiểu Tình thế nào? Con khi dễ bạn ấy?"

      " có. . . . . . có! Là con có chút nhớ cha thôi." Tiểu Tiểu Tình vừa nghe Lãnh Dạ Hi la Tư Viễn, lập tức dùng tay mập lau nước mắt, bày tỏ bé sao.

      "Ừ, nên gấp, Tiểu Tiểu Tình chút nữa là có thể thấy cha ." Lãnh Dạ Hi bộ bộ dáng của cha, thương khẽ vuốt ve đầu của Tiểu Tiểu Tình.

      "Vậy chú ơi, chú có thích con ? Giống như Tư Viễn ca ca thích con đó?" Tiểu Tiểu Tình cái mũi hít hít, tiểu bộ dáng nhìn có mấy phần non nớt, lại có mấy phần thương .

      "Dĩ nhiên, chú rất thích Tiểu Tiểu Tình, cũng giống như Tư Viễn ca ca."

      "Vậy chú thích Tiểu Ý tỷ tỷ sao?" Tiểu Tiểu Tình trợn to hai mắt, chờ đáp án của Lãnh Dạ Hi.

      Lãnh Dạ Hi nhìn bé, nghĩ thầm mình là nặng bên này bên kia rồi hả ? Tiểu Tiểu Tình bộ dáng này, nhìn rất uất ức. lúc ấy , thoáng nhìn qua Vương Tính Tâm chút, vừa đúng tiểu nha đầu kia đôi tay ôm ngực, mặt lạnh nhạt theo dõi .

      Xem ra người chờ câu trả lời của cũng ít nha.

      "Thích, ba người các con chú đều thích, các con đều là bảo bối của chú. Tiểu Tiểu Tình, cha thương con, chú cũng con." xong, còn vương tay nắn nắn cái mặt tròn của Tiểu Tiểu Tình.

      sao? Nếu như chú cũng thương Tiểu Tiểu Tình, tại sao còn phải đối với Vương di di , Tư Viễn ca ca thích Tiểu Ý tỷ tỷ? Tư Viễn ca ca cũng rất thích Tiểu Tiểu Tình a.(đổ mồ hôi nha)

      "Tốt lắm, chú mang bọn con về nhà, ở nhà bảo mẫu chuẩn bị bánh pút-đing."

      "Chú, hôm nay rất nhiều nha." Lãnh Tư Viễn nhịn được liếc Lãnh Dạ Hi cái, lúc nào chú của mình cũng ông già rồi.

      "Tư Viễn ca ca, em đem dâu tây bánh pút-đing cho nửa."

      Lãnh Tư Viễn ngồi ở giữa Tiểu Tiểu Tình cùng Tiểu Ý, nhưng thân thể tự giác hướng đến gần Tiểu Ý, mà lúc này Tiểu Tiểu Tình lại cũng đem thân thể tựa vào bên người Lãnh Tư Viễn, tay bé vòng quanh cánh tay của Tư Viễn, cười đến đáng .

      "Tốt lắm á..., biết rồi." Lãnh Tư Viễn khẽ nhăn lại mày, hình như đối với động tác của Tiểu Tiểu Tình, rất mệt mỏi.(tội con bé)
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      nữa, cũng hứa . Nhưng những ngọt ngào lúc trước của bọn họ, có thể quên dễ dàng quên như vậy sao?

      "Này này, tôi làm, tôi muốn trả lại tiền!"

      nhàng trở tay, đè lại bàn "Tiền nhận rồi, thể trả hàng!"

      Khốn kiếp!

      Ở trong vũ hội, bị cười nhạo, khi cảm thấy buồn tủi nhất vòng tay ngang eo , khẽ mỉm cười, lời , nhưng như muốn với cả thế giới “ ấy là người của tôi”.

      chỉ là nhà thiết kế nho tiền lương năm quá năm trăm vạn, nhưng lại được để mắt đến. Phong cách của cũng rất đặc biệt, người khác theo đuổi bạn hoa tươi mỗi ngày, mà sao, cái chó má gì liếm ngón tay dạy dỗ, thỉnh thoảng lại đụng đụng ăn đậu hủ, mỗi lần đều làm cho hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng mỗi lần khi gặp nguy hiểm, lại xuất , luôn bảo vệ, giúp đỡ cho .

      Chậm rãi, những tật xấu của “động tay động chân” mà thể .

      tức giận, bạo cúc ; ghen tỵ, tự lấy bản thân làm giải dược cho ; đau lòng, liền đem "Nhốt" lại.

      thông minh, biết từng bước từng bước thâm nhập vào trái tim .

      bá đạo, nhận thức , cho phép bất cứ ai lại gần.

      dịu dàng, đối với , nhất mực cưng chìu.

      Nhưng, lại ngây thơ như thế, vì muốn mình bằng được, tiếc đem "Nhốt" , thế nhưng đây cũng là cách thức cưng chìu của .

      Khi biết bị lừa chứng hôn, muốn cắn , phải là muốn gả cho , mà bởi vì là . . . . . . Quả thể lý, đường đường con nhà lành, làm sao có thể tha thứ cho việc bị gả qua loa như vậy? ghét , giận , cái hồ ly giảo hoạt này, mỗi lần đều đem ăn đến gần chết.

      Khi biết có thai khó có thể kiềm chế hưng phấn đó. Mười lăm năm rồi, cảm giác lần đầu làm cha, thế nhưng có thể làm cảm động đến rơi nước mắt.

      Mỗi lần thấy bị những người phụ nữ khác khi dễ đều nhớ, cái này ràng là rất bướng bỉnh , tự khi dễ bản thân , "Tận hết sức lực" , nhưng lại có thể công phá hết tất cả mọi khó khăn xảy ra?

      Sau lại biết được, chính là muốn cùng người tranh giành. Sau đó thu lại hào quang của chính mình, mới tạo cho quá nhiều kẻ địch. hiểu , muốn yên lặng, sống mọt cuộc sống khiêm tốn đơn giản.

      cho tới bây giờ cũng biết, ra tình cũng có thể cảm nhận được, đó chính là cảm giác cả trời đất này là của mình. muốn làm cái gì, chỉ ánh mắt, liền hiểu . đồng ý kiến chỉ cần khẽ cong lên môi, nhất định đầu hàng.

      ở phía sau, học được kiên ngạo, đắc ý, hơn nữa chính là biết các hướng người khác thị uy. Bởi vì là người đàn ông của , khắc lên con dấu, những người phụ nữ khác chỉ có thể đứng sang bên.

      cưng chìu , cũng cưng chìu từ tận đáy lòng . Nhìn đến vì công việc thức đến nửa đêm, đau lòng; nhìn vì mình lo lắng, cũng đau lòng; nhìn cau mày, cút do dự lại gần, nhón chân lên, vì vuốt vuốt tâm mi.

      ——"Tiểu Linh Linh, thân thể của em làm thế nào cũng đủ?"

      ——"Ừ ~ đồ lưu manh ~! Ai nha, đừng, nhột."

      ——"Nhột? Vậy để làm em hết ngứa?"

      ——". . . . . . , mới vừa. . . . . . Tại sao lại? Đừng!"

      ——" được, em ngứa nha."

      ——"Uy ~ ô. . . . . ."

      Nhưng là tại, tất cả chỉ còn là mộng đẹp.

      Mộ Ly , cả đời này cũng muốn thấy , Mộ Ly cũng , cả đời chỉ thích người là .

      Thế nhưng lần này, thế nhưng lại với , muốn gặp lại , để cho mang theo con của mình .

      thương , vĩnh viễn . Nhưng chỉ cần trí nhớ còn tồn tại ngày, thể quên.

      "Linh Linh, Linh Linh, tỉnh, tỉnh."

      Mộ Ly , quay đầu lại, tình đối với chỉ còn là quá khứ.

      "Linh Linh, mở mắt, đừng để gặp ác mộng."

      Quý Linh Linh, cho rằng là ai?

      cho rằng là ai?

      Em cho là, em là người nhất!

      "Linh Linh. . . . . ."

      "A!" Hô. . . . . . Hô. . . . . . giường bệnh Quý Linh Linh chợt mở mắt, từng ngụm từng ngụm hít thở.

      "Linh Linh, con. . . . . . Con tỉnh. . . . . ."

      "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Khi Quý Linh Linh thấy người tới là mẹ của mình cũng thể khống chế tâm tình của mình được nữa lập tức nhào tới trong ngực Trang Mỹ Cầm, khóc lớn.

      "Đứa bé này, xin lỗi, xin lỗi, để cho con chịu khổ rồi." Trang Mỹ Cầm đau lòng vuốt mái tóc dài của , nửa năm gặp, con gầy đến còn hình dáng.

      "Mẹ, xin lỗi, con. . . . . . Con thực xin lỗi mẹ. . . . . ." phải là người con tốt, để mẹ mình ở nước ngoài nhiều tháng.

      "Linh Linh a, con phải kiên cường, biết ? Cuộc sống có khổ nữa mệt mỏi nữa, vì đứa bé cũng phải kiên trì." Trang Mỹ Cầm nghẹn ngào. Bà cho tới bây giờ cũng biết, cuộc sống của con mình, so với bản thân bà còn khó khăn hơn.

      "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ biết?" Quý Linh Linh chậm rãi đứng dậy, sắc mặt tái nhợt có bất kỳ huyết sắc.

      Trang Mỹ Cầm nhè vỗ về gương mặt của , " tại quan trọng nhất là dưỡng tốt thân thể.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :