1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu (126/134) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      121.2
      "Ý của là, thời điểm Giang Tâm Giao ở IDE, phát vấn đề?" Quý Linh Linh trong tay cầm sổ sách, sắc mặt thể tin nhìn Lãnh Dạ Hi.

      "Ừ."Sắc mặt của Lãnh Dạ Hi bình tĩnh,gật đầu cái, "Hai năm trước, ta vào công ty, từ đầu tới cuối chỉ làm ra được thiết kế xuất sắc. Sau đó tôi cũng có tính sa thải ta, cho nên cẩn thận điều tra chút. Lại phát , ở sau lưng của ta, được ít người có mặt mũi chống đỡ."

      "Vậy liền đem ta để lại?"

      Lãnh Dạ Hi nhún vai cái, "Dù sao ta ở chỗ tôi vô hại còn có ích, giữ lại giữ lại thôi. Sau đó để cho hai người hợp tác, ra tôi nghĩ muốn rèn luyện cho chút."

      "Hả?" Quý Linh Linh có chút mê mang nhìn Lãnh Dạ Hi, muốn , Giang Tâm Giao chỉ là bài kiểm tra? nhớ lúc Lãnh Dạ Hi giới thiệu Giang Tâm Giao cho ta là nhà thiết kế trẻ tuổi có triển vọng nhất ở IDE.

      "A, chính nghĩ lúc đầu có thể rèn luyện cho Linh Linh, cuối cùng lại bị người đàn bà kia chiếm được lợi thế. Lãnh tổng, giỏi a." Hướng Tuấn Ngạn vòng tay qua hông của Quách Hiểu Lượng, bộ lưu manh .

      "Hướng Tuấn Ngạn." Quách Hiểu Lượng khẽ đẩy tay của .

      Hướng Tuấn Ngạn chuyển mắt nhìn về phía Quách Hiểu Lượng, " muốn tôi , tôi liền nữa."

      ". . . . . ." Quách Hiểu Lượng hung hăng trừng mắt liếc cái, mắc cở đỏ bừng mặt, cúi đầu.

      "Hướng Tuấn Ngạn, bây giờ chánh , muốn làm chuyện buồn nôn ra ngoài." Thẩm Hiểu Phỉ nhịn được liếc cái, đói khát nhiều như vậy sao.

      "Được, vậy các người tiếp tục, hai người chúng ta ra ngoài ."

      "Tôi. . . . . . cần. . . . . ." Quách Hiểu Lượng phản đối có hiệu quả, trực tiếp bị Hướng Tuấn Ngạn kéo ra ngoài.

      "Tốt lắm, các người có thể tiếp tục." Thẩm Hiểu Phỉ đứng ở bên, .

      Quý Linh Linh thu hồi ánh mắt, "Mặc kệ ta có bao nhiêu tài năng, tôi đều đến, ta sao có thể hận tôi đến như vậy, lòng dạ có thể thâm sâu như vậy."

      " , chuyện ta đối với tính đến bây giờ vẫn chưa quá biến thái." Lãnh Dạ Hi ngẩng đầu .

      "Hả?"

      "Đúng, biến thái của Giang Tâm Giao, cậu còn chưa có lãnh hội được." Thẩm Hiểu Phỉ ở bên từ từ mở miệng.

      Quý Linh Linh khẽ nhíu lên mày, "Lời của các người là có ý gì? Tôi có chút hiểu."

      "Mặt của Vu Uyển Tình là bị ta hủy."

      "Cái gì?" Nghe được câu này,mặt của Quý Linh Linh thể tin được nhìn Lãnh Dạ Hi, " ta. . . . . . ta có bản lãnh gì, lại có thể hủy dung mạo của Vu Uyển Tình!" tin, chút cũng tin, quan hệ của ta và Vu Uyển Tình vốn sâu, như thế nào có thể. . . . . . —

      "Căn cứ điều tra của tôi, Giang Tâm Giao liên kết với mấy đại nhân vật, trực tiếp làm cho. . . . . ."

      "Đừng. . . . . . Chớ !" Quý Linh Linh che miệng lại, muốn ói.

      "Linh Linh!" Thẩm Hiểu Phỉ vội vàng tới bên cạnh , "Cậu bị làm sao vậy?" Nàng cùng Lãnh Dạ Hi liếc mắt nhìn nhau, hy vọng tiếp.

      " có. . . . . . có việc gì, chỉ là có chút buồn nôn. . . . . . Nôn. . . . . ." Thẩm Hiểu Phỉ vội vàng đỡ Quý Linh Linh, lo lắng tới phòng vệ sinh, nôn khan hồi.

      "Tốt lắm tốt lắm, đề cập tới bọn họ nữa. tại cậu cùng Lãnh Dạ Hi đối chiếu sổ sách xong, chúng ta , được ?" Thẩm Hiểu Phỉ lo lắng vỗ nhè vào lưng của Quý Linh Linh.

      "Ừ."

      " có khỏe ?" Lãnh Dạ Hi đứng ở ngoài cửa, hỏi.

      Quý Linh Linh nhờ Thẩm Hiểu Phỉ nâng đở ra khỏi phòng vệ sinh, "Tôi. . . . . ."

      "Linh Linh! Linh Linh!"

      Thẩm Hiểu Phỉ ôm chặt Quý Linh Linh, Lãnh Dạ Hi cũng vội vàng đến, tay đỡ lấy hông của Quý Linh Linh.

      "Linh Linh? Linh Linh làm sao vậy?" Lãnh Dạ Hi nhìn Quý Linh Linh đột nhiên té xỉu, sợ hết hồn.

      "Buông ấy ra!"

      Nghe vậy, Lãnh Dạ Hi cùng Thẩm Hiểu Phỉ nhìn về phía cửa,hơi bị sửng sốt!

      Mộ Ly!

      " dựa vào cái gì muốn tôi buông ấy ra!" Lãnh Dạ Hi vừa , còn làm bộ ngồi xuống muốn ôm lấy Quý Linh Linh.

      "Buông ấy ra, nếu dám làm tổn thương ấy dù chỉ chút, tôi liền để cho hứng chịu đau khổ, tin tưởng, tôi có thực lực này." Mộ Ly đến gần , trong giọng tràn đầy uy hiếp.

      Thấy khí thế mạnh mẽ của Mộ Ly, Thẩm Hiểu Phỉ lập tức đứng chắn trước Lãnh Dạ Hi cùng Quý Linh Linh, " phải từ bỏ Linh Linh rồi sao? tại la lối cái gì , muốn hù ai đây?"
      Last edited: 28/3/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      121.3

      Mộ Ly lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Hiểu Phỉ cái, lướt qua , nhìn Quý Linh Linh ngất .

      "Tôi muốn mang ấy ." câu , thanh lớn,như có gì uy hiếp, nhưng làm chân của Thẩm Hiểu Phỉ cứng lại, nhúc nhích cũng nhúc nhích được.

      Mộ Ly dừng ở trước mặt Lãnh Dạ Hi, " được đến gần ấy." Ngụ ý, lời rất ràng, Lãnh Dạ Hi nên tranh giành cùng .

      Lãnh Dạ Hi nhìn chằm chằm , tay tự giác nắm chặt lại, "Tôi có thể lại tin tưởng sao?"

      Mộ Ly nhìn quý Linh Linh, gì, lại đưa tay ôm lấy . Mấy ngày thấy, lại gầy vài phần, trừ cái bụng càng ngày càng to, khuôn mặt nhắn cũng là càng ngày càng xinh đẹp.

      "Mộ Ly,chuyện mười lăm năm trước, ấy căn bản cũng biết. Nếu như còn ấy, hãy lo lắng chio ấy tốt, nếu như , bây giờ liền buông tay ." Thẩm Hiểu Phỉ hướng về phía bóng lưng của Mộ Ly hô lớn.

      Mộ Ly bỗng dưng dừng bước, cúi đầu nhìn trong ngực. rốt cuộc nên làm sao bây giờ, , đeo lưng Huyết Hải Thâm Cừu; thương, mỗi ngày nghe được tin tức của , nếu như tốt liền vui vẻ, nếu tốt, liền cả đêm đều mất ngủ.

      "Này, Mộ Ly!" Thấy Mộ Ly trả lời, Thẩm Hiểu Phỉ muốn đuổi theo, lại bị Lãnh Dạ Hi kéo tay lại.

      " làm cái gì vậy?"

      " cần ,mặc kệ bọn họ."

      Thẩm Hiểu Phỉ quay đầu, vẻ mặt khó hiểu, "Lãnh Dạ Hi, ý là sao? phải rất ấy sao? Cứ như vậy nhìn ấy bị Mộ Ly lần nữa mang ?"

      "Thay trói buộc nhau, bằng buông tay." Lãnh Dạ Hi buông tay ra, dằng dặc , "Tôi ấy, nhưng ấy tôi, tôi vẫn dây dưa, chỉ làm cho ấy cảm thấy phiền phức."

      Thẩm Hiểu Phỉ vẻ mặt như nhìn thấy người ngoài hành tinh nhìn , lúc nào đại băng sơn Lãnh Dạ Hi hiểu triết học như vậy, còn ra giọng điệu như vậy.

      " nhảm cái gì vậy? Tôi chỉ biết, nếu như thích phải cố gắng dành lấy!"

      " hỏi ta thử ." Lãnh Dạ Hi ý bảo xem ngoài cửa.

      Tần Mộc Vũ? Hỏi ta cái gì?

      "Chúng ta chỉ có thể ở cùng Quý Linh Linh lúc nào đó mà thôi, là bằng hữu tốt nhất của ấy, chẳng lẽ còn biết, người đàn ông ấy nhất là ai?" Tần Mộc Vũ đôi tay ôm ngực, gương mặt nhõm.

      Thẩm Hiểu Phỉ vừa nhìn về phía Lãnh Dạ Hi, lại lần nữa ngồi vào ghế sa lon, trong tay kiểm tra tài liệu.

      "Có phải các người giấu tôi cái gì?" Thẩm Hiểu Phỉ cho đến bây giờ vẫn choáng váng, bọn họ rốt cuộc là làm trò khỉ gì.

      Tần Mộc Vũ nhìn , cười cười. Đúng, chỉ lúc, xem ra Quý Linh Linh làm như vậy là có đạo lý, chỉ là gọi giùm cuộc điện thoại, Mộ Ly lại có thể có thể nhanh như vậy liền chạy tới, ha ha, tình cảm này, là bỏ xong.
      Last edited: 28/3/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      121.4 lão công

      "Hướng Tuấn Ngạn, buông tay ra." Quách Hiểu Lượng cúi thấp đầu, lung tung cản trở tay của , muốn để cho đến gần. Trò chơi kết thúc, mỗi người đều nên trở về đúng vị trí của mình?

      "Nhìn tôi."Đối với biểu tình ngượng ngùng này của Quách Hiểu Lượng, cảm giác có chút hưởng thụ.

      "Tôi muốn. . . . . ." Nhìn có thể làm cái gì, chỉ làm mình càng ngày càng lâm vào khó xử.

      "Hả? Hiểu Lượng." Hướng Tuấn Ngạn dùng ngón tay dài nhàng vuốt ve cằm Quách Hiểu Lượng, "Nhìn tôi." thanh của trầm thấp , lại mang theo mị lượng thể kháng nghị.

      " nghĩ. . . . . ." Quách Hiểu Lượng trong bụng phức tạp lợi hại, rốt cuộc muốn làm cái gì, "Ô. . . . . ." Vừa mới ngẩng đầu, đôi môi liền bị bắt, "Ô ô. . . . . ."

      Hướng Tuấn Ngạn bàn tay to chặt đỡ lấy eo của , cái tay vịnh lên vách tường, trực tiếp đem giam ở góc tường, lấy tư thế từ cao nhìn xuống, hôn cái an phận này.

      Đôi môi kiều diễm của , ở dưới môi chậm rãi nở rộ, tựa như được sinh ra là dành cho riêng . hôn rất , rất , giống như trấn an lại nội tâm nổi loạn của .

      "Hiểu Lượng, chúng ta cùng nhau trốn , có được hay ?" Hướng Tuấn Ngạn chậm rãi đứng thẳng dậy, nhưng khoảng cách giữa môi hai người với nhau cực ngắn, dùng đâu lưỡi miêu tả độ cong của môi , nhàng chậm rãi, giống như mê hoặc .

      Quách Hiểu Lượng bị giật mình, ngửa đầu nhìn .

      "Hướng Tuấn Ngạn, biết ràng. . . . . ." thanh của nghẹn ngào, ràng biết đây là thể nào.

      hớp lại cắn môi của , để cho thêm gì nữa. Ánh mắt của dán mặt của , chậm rãi hạ xuống .

      Chuyện chính là kỳ quái như vậy, ràng thể ở bên nhau, lại gặp nhau,có thể nhau, chỉ là chậm nửa nhịp.

      "Hướng Tuấn Ngạn, làm cái gì?" Tần Mộc Vũ vội vã chạy tới, tay kéo Hướng Tuấn Ngạn ra, sau đó chính là quyền mạnh mẽ!

      "A!" Quách Hiểu Lượng hiểu cả kinh,

      Gò má trái của Hướng Tuấn Ngạn chịu quyền này làm thân người lảo đảo mấy bước về phía sau.

      "Tôi cảnh cáo , được đụng đến ấy!" Tần Mộc Vũ tay kéo Quách Hiểu Lượng, giấu ở phía sau.

      "Ha ha." Hướng Tuấn Ngạn cười lạnh hai tiếng, sau đó liền xông lại, trả lại quyền.

      "Khốn kiếp!" Tần Mộc Vũ nhếch nhác đỡ tường, để ý đau đớn mặt, liền vọt tới, cùng Hướng Tuấn Ngạn đánh nhau.

      " nên đánh, nên đánh !" Quách Hiểu Lượng đứng ở bên, tiếng khóc lóc bất lực .

      Tần Mộc Vũ đánh giá thấp Hướng Tuấn Ngạn, vốn là chỉ cho là chỉ có chút động tác đẹp, tuy nhiên nghĩ tới, quả đấm
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      =cách cách cách cách= dòng phân cách....
      "Phu nhân!"

      Khi Mộ Ly ôm Quý Linh Linh vào cửa Vú Lâm giật mình hét to tiếng.

      Mộ Ly ngẩng đầu, "Vú Lâm, gọi bác sĩ bên quân đến cho tôi."

      mặt Mộ Ly mang theo bất kỳ cảm xúc gì phân phó, sau đó ôm Quý Linh Linh trực tiếp lên lầu.

      "A, xin chào!" Vú Lâm lo lắng cầm điện thoại lên, trong bụng nghĩ, phu nhân thông minh nha, té xỉu đúng thời điểm.

      "Mộ Ly có ở nhà ?"

      Vú Lâm còn chưa gọi xong điện thoại, Giang Tâm Giao xuất ở cửa.

      Vú Lâm ngẩn ra, ra đây là chân trước chân sau, nếu cố tình theo, loại chuyện như vậy, còn phải hỏi sao?

      "Tiên sinh ngài ấy. . . . . ."

      "Trả lời chậm như vậy, biết trong nhà này, lưu bà lại có ích lợi gì!" Giang Tâm Giao hai tay chống nạnh, bộ dáng nữ chủ nhân.

      Vú Lâm cúi đầu, bĩu môi, ta có giỏi làm , còn bộ dáng phách lối đến như vậy . Trước đó bà còn lo lắng biết khi nào phu nhân mới trở lại, nhưng bây giờ bà cần phải lo lắng thêm nữa, lo lắng của bà tại còn cần thiết.

      " chuyện a, Mộ Ly về chưa!" Nhìn vú Lâm bộ dáng cúi đầu ,Giang Tâm Giao trong lòng liền tức giận, vừa già lại dùng được, biết lưu bà ta rốt cuộc có ích lợi gì .

      " trở về, nhưng. . . . . ."

      "Tâm Giao, đến rồi." lúc vú Lâm khó xử Mộ Ly xuất ở cửa cầu thang.

      “ Mộ Ly!" Giang Tâm Giao vừa thấy được người tới, liền làm bộ thiên kim thục nữ, "Ly, đâu, em gọi cho mấy cuộc điện thoại, đều có nhận."

      Thấy Mộ Ly bước xuống lầu , Giang Tâm Giao cũng vui vẻ đứng tại chỗ, để cho chủ động đến gần mình.

      đâu, đều nhất thanh nhị sở( đều biết hết), khi ôm Quý Linh Linh từ MJ ra, tức đến mức nắm chặt tay đến sém làm gãy cả móng tay, cái người phụ nữ chết tiệt kia làm gì với Mộ Ly? Cư nhiên khiến Mộ Ly bế ta trở về, nhưng cho dù như vậy như thế nào, để ta thực được điều ta muốn!

      "Ly, hôm nay bạn của em có giới thiệu nhà hàng bít-tết rất ngon, chúng ta cùng nếm thử, có được hay ?" Mộ Ly mới vừa tới bên cạnh ta, ta liền liên tục ngừng, tới khoác lên cánh tay của .

      Mộ Ly cúi đầu nhìn sang, "Tôi gần đây có rất nhiều chuyện, thể cùng ."

      "Ai nha, nha, cho dù công việc của có bao nhiêu bận rộn, làm sao có thể ăn cơm chứ? Đây chính là người ta tân tân khổ khổ mới tìm được! •" Giang Tâm Giao thuận theo bắt đầu níu kéo tay của .

      Chân mày Mộ Ly khỏi hơi nhíu lại, trước kia Quý Linh Linh cũng thường xuyên đối với làm nũng như vậy, nhưng bây giờ đổi người, tại sao lại cảm thấy chán ghét như vậy?

      Vú Lâm thấy thế, vội vàng lên trước, "Giang tiểu thư, Mộ tiên sinh thích ăn thịt bò bít tết."

      Giang Tâm Giao nhìn chằm chằm vú Lâm, đáng chết, lắm mồm!"Vậy. . . . . . Ly muốn ăn cái gì, chúng ta cùng có được hay ?" Giang Tâm Giao thấy thế, có biện pháp tiếp tục nữa, chỉ có thể chuyển đổi đề tài.

      Mộ Ly khẽ giãy giãy cánh tay của mình, đem cánh tay của ta lấy ra.

      " cần, tôi ăn ở nhà là tốt rồi."

      "Ly! Người ta. . . . . ." Giang Tâm Giao cắn răng, sớm muốn nổi điên, ta mỗi ngày cúi đầu tìm đến , cư nhiên chiếm được của tí xíu sắc mặt tốt.

      "Ông xã. . . . . ."

      Giang Tâm Giao chợt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Quý Linh Linh mặc bộ váy ngủ, đứng ở cửa cầu thang.

      "Ông xã, bụng của em có chút đau. . . . . ." Quý Linh Linh khẽ cắn môi dưới, cái tay đỡ cầu thang, cái tay che bụng của mình.

      "Ai nha, Mộ tiên sinh, ngài xem phu nhân sắc mặt tái nhợt, trán còn thấm mồ hôi, ngài mau xem phu nhân chút, tôi lập tức gọi cho tổng quân!"Vú Lâm , người ở xa như vậy, cách xa đến thế cũng có thể thấy mồ hôi hột. . . . . .

      "Bà còn chưa có gọi điện thoại?" Mộ Ly lạnh lùng nhìn về phía vú Lâm.

      "Chuyện này. . . . . . Giang tiểu thư tới, tôi liền quên mất. . . . . ." câu , đẩy sạch sẻ cho Giang Tâm Giao.

      "Ông. . . . . . Ông xã. . . . . ." Quý Linh Linh gương mặt khổ sở, còn chưa chờ Mộ Ly phản ứng, thân thể của liền chậm rãi cúi xuống.

      Mộ Ly cả kinh, "Giang tiểu thư, tiễn!" câu , liền bước bước dài xông tới!

      Hít. . . . . . .Động tác là nhanh.Vú Lâm trong nội tâm mừng thầm, len lén liếc nhìn Giang Tâm Giao cái, muốn cùng phu nhân nhà chúng ta đấu, ngươi còn non chút!

      Giang Tâm Giao siết chặt quả đấm, móng tay dài dài, lúc này cũng bị gãy mất.

      Quý Linh Linh, tiện nhân này, cư nhiên đổi giọng gọi"Ông xã" ! Được, hãy đợi đấy, tôi nhất định để cho cũng với dã chủng kia, gặp Diêm Vương!

      "Giang tiểu thư. . . . . ."

      "Câm miệng! Đồ khốn kiếp. . . . . ." Giang Tâm Giao ác ngoan ngoan liếc vú Lâm cái, chờ xem, đợi thành nữ chủ nhân nơi này, đều kiến cho chó cũng phải vẫy đuôi kia gặp.

      Vú Lâm nhận lấy cái liếc ngang của Giang Tâm Giao, cũng là bộ dáng chẳng hề để ý, con chó, có răng dài,nhưng ta vẫn chỉ là con chó mà thôi!

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      "Ông xã, bụng của em là đau. . . . . ." Mộ Ly vội vàng đem Quý Linh Linh ôm trở về phòng ngủ, mới vừa buông xuống muốn rời lại bị Quý Linh Linh kéo áo.

      Mộ Ly quay đầu nhìn , theo bản năng liếc mắt nhìn bụng của , ngay sau đó , " nên gọi tôi như vậy."

      "Ô. . . . . ." Nghe vậy, Quý Linh Linh liền bắt đầu giọng ríu rít khóc ồ lên, nhưng tay lại có buông ra, "Nếu như cần em, cũng cần đưa em trở lại, Lãnh Dạ Hi rồi, ta đối tốt với em, đối tốt với bảo bảo." Ách, Lãnh Dạ Hi khi nào qua lời này .

      Mộ Ly nắm chặt quả đấm, gì.

      "Em hiểu , bây giờ là hận em tận xương, nhìn em vừa mắt, em cũng phải là Quý Linh Linh mà thương nữa rồi, em. . . . . . Ô. . . . . . là đau. . . . . ." Lời còn chưa hết, Quý Linh Linh liền cuộn tròn người, "Ông xã, Lãnh Dạ Hi mặc dù muốn chăm sóc em cùng bảo bảo, nhưng lòng của em cùng người của em đều là của , nếu như thể chăm sóc chúng ta, . . . . . . liền trực tiếp cho em biết, em bỏ bảo bảo, tự mình sống. . . . . . Em. . . . . ."

      Nước mắt chảy ngày càng nhiều, vẻ mặt căng thẳng của Mộ Ly cũng ngày càng dãn ra .

      "Nếu bỏ bảo bảo cũng làm bớt giận, vậy. . . . . . Vậy em chỉ còn biết tự sát, chỉ cần em chết, cũng có thể buông xuống đau khổ trong lòng, có được hay . . . . . ."

      Mộ Ly chợt ôm lấy chặt, hôn mái tóc dài của .

      Bảo bảo thể , càng thể chết.

      ôm chặt, cho đến có thể cảm nhận được nhịp tim của . Bao nhiêu ngày đêm, đều nghĩ đến , tại ở đây, còn có thể nhẫn tâm được nữa sao

      Quý Linh Linh mím chặt môi, nước mắt cầm được rơi xuống.

      Mộ Ly, nếu lựa chọn ở bên , em bao giờ buông tay.
      end 121'

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :