1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu (126/134) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      " nên nhiều lời nữa, muốn tôi giúp cái gì, cứ thẳng ." Tần Mộc Vũ nghiêng đầu, muốn bị Quý Linh Linh nhìn thấy mặt yếu ớt của bản thân.

      "Tôi muốn giúp tôi có thể trở về bênh cạnh Mộ Ly."

      Tần Mộc Vũ nghe vậy liền giật mình.

      "Tôi hiểu , Mộ Ly tại rất mâu thuẫn, mặt là thân phận của tôi, mặt ấy lại thể quên tôi. Cho nên, tôi hi vọng có thể trở lại bên cạnh ấy, đền bù lại những sai lầm của cha tôi gây ra. Tôi manh thai bảo bảo của chúng tôi, tôi chỉ muốn cho ấy mái nhà ấm áp. . . . . . muốn nhìn thấy ấy. . . . . ." Quý Linh Linh ra liền nghẹn ngào.

      Quách Hiểu Lượng tới bên cạnh Quý Linh Linh, đỡ bả vai của , "Linh Linh, chú ý thân thể."

      "Tần tiên sinh, là hiểu Mộ Ly nhất, ấy nghĩ gì, so với tôi nhất định biết . tại ấy cần tôi, cần tôi ở bên cạnh." Quý Linh Linh than thở khóc lóc, mục đích của rất đơn giản, chính là muốn trở lại bên người Mộ Ly.

      "Lão đại, nếu như Linh Linh có thể cùng Mộ tiên sinh hòa hợp, cái này cũng là mong muốn của đúng ? Dù sao chuyện kia cũng là chuyện của mười lăm năm trước rồi, cùng Linh Linh có nửa phân quan hệ. tại quan trọng nhất chính là quý trọng người trước mắt, cứ lão đại?" Quách Hiểu Lượng thận trọng hỏi Tần Mộc Vũ.

      "Tần tiên sinh, tại chỉ có có thể giúp tôi,bảo bảo về sau có thể có cha hay , đều phải nhờ vào . . . . . ."

      Áp lực nhất thời, khiến Tần Mộc Vũ biết làm sao.

      "Lão đại, Linh Linh có thể trở lại bên Mộ tiên sinh, cũng có thể ít áy náy chút, hơn nữa có Linh Linh ở bên người Mộ tiên sinh, cũng cần lo lắng cho thân thể của ấy nữa rồi." Quách Hiểu Lượng bận rộn lo lắng ở bên khuyên giải.

      "Tần tiên sinh, chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn đứa bé của Mộ Ly lưu lác bên ngoài à. . . . . ."

      "Tôi đồng ý !" Tần Mộc Vũ chợt ngẩng đầu, .

      Quý Linh Linh giật mình, đồng ý rồi...

      "Vậy. . . . . . Vậy tốt, tôi tại có kế hoạch, tôi từ từ cùng ." Quý Linh Linh khó nén kích động trong bụng, Mộ Ly, em thành công nửa.
      ***************************************
      "Phu nhân!"
      Vú Lâm vừa ra khỏi cửa, thấy được Quý Linh Linh đứng trước cửa, khỏi giật mình.

      "Ừ!" Quý Linh Linh hướng bà vẫy vẫy tay, ý bảo bà chớ lên tiếng.

      Vú Lâm mụ là người thông minh, bà ở trước cửa nhìn chung quanh hồi, liền vội vàng chạy chậm ra ngoài.

      Quý Linh Linh lôi kéo vú Lâm đến góc, "Vú Lâm, Mộ Ly ở đây?"

      "Chuyện này. . . . . ." Vú Lâm nhìn Quý Linh Linh, trong nhất thời biết nên làm sao "Chuyện này. . . . . ."

      "Vú Lâm, ." Quý Linh Linh giọng nhu nhu nhược nhược,nhưng lại chứa khí chất thể cưỡng lại .

      "Mộ tiên sinh sáng sớm liền bị Giang tiểu thư hẹn ra ngoài."Vú Lâm khẽ cúi đầu, mặt mấy phần áy náy.

      "Giang Tâm Giao?" Xuống tay khá nhanh, sáng sớm liền ra ngoài.

      "Đúng vậy. . . . . . Phu nhân. . . . . . Gần đây Giang tiểu thư mỗi ngày đều tìm đến Mộ tiên sinh, buổi tối cũng như vậy. . . . . ."

      "Buổi tối?" Quý Linh Linh trong lòng cả kinh, ngàn vạn lần được xảy ra chuyện gì, "Vú Lâm . . . . . ."

      "Phu nhân, ngài đừng khóc, đừng khóc, đối với con tốt! Yên tâm, phu nhân, mỗi đêm Giang tiểu thư tới nơi này ngồi chút trở về, Mộ tiên sinh cũng là dùng lễ để tiếp đãi ta, cũng có làm những chuyện khác."Vú Lâm vừa thấy Quý Linh Linh che mặt khóc thút thít, trong bụng cũng lo lắng, đều do mình lắm mồm loạn.

      "Vú Lâm , bà có gạt tôi? Có phải hay Mộ Ly cùng Giang Tâm Giao. . . . . ." xong, Quý Linh Linh lại tiếp tục che mặt khóc ồ lên.

      "Ai nha, phu nhân ngài ngàn vạn lần được như vậy, Mộ tiên sinh trong lòng tất cả đều là người, cùng với Giang tiểu thư căn bản là thể nào!"
      (120.4)

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      "Hả? Vú Lâm, bà cái gì?" Quý Linh Linh lộ ra mắt to ngập nước, bộ dáng đáng thương.

      "Ách. . . . . . Chuyện này. . . . . ."Vú Lâm bỗng nhiên lại ý thức được, miệng của mình vừa nhanh rồi, đáng chết, nếu như Mộ tiên sinh trách tội phải làm thế nào?

      "Vú Lâm. . . . . ." Quý Linh Linh lôi kéo chặt tay của bà,vẻ mặt năn nỉ, " Vú Lâm, tôi rất nhớ Mộ Ly, thấy được ấy, ngay cả bảo bảo mỗi đêm cũng thể an tâm ngủ. . . . . .Vú Lâm. . . . . . Tôi. . . . . ." Quý Linh Linh tay ôm bụng, vừa ríu rít khóc thút thít.

      "Ai nha, phu nhân, người đừng khóc, đối với thân thể tốt ." Trong ngày thường, Mộ tiên sinh đối với phu nhân rất tốt, tại thấy khóc đến sắp ngất, ngộ nhỡ động đến thai khí, mặc dù tại Mộ tiên sinh cùng phu nhân. . . . . . Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, bà cũng đảm đương nổi.

      "Vú Lâm, tôi muốn tìm ấy, tại mỗi ngày tôi đều gặp được, biết ấy ăn ngon , ngủ có ngon ?Vú Lâm, van cầu bà cho tôi biết có được hay ?" xong, Quý Linh Linh liền lập tức chuẩn bị quỳ xuống.

      "Phu nhân, phu nhân! Như vầy được, được a."

      "Vú Lâm. . . . . ." Quý Linh Linh khóc òa lên, đừng là Mộ tiên sinh, chính bà chỉ là người giúp việc, nhìn bộ dáng này của phu nhân, trong lòng cũng bỏ được .

      "Phu nhân, người hãy nghe tôi , đừng khóc, tôi những gì tôi biết cho người có được ."Vú Lâm giống như quyết tâm, cầm chặc tay của Quý Linh Linh, ra những lời thấm thía.

      Quý Linh Linh nghe vậy, lập tức ngừng tiếng khóc, mặt chỉ còn vài giọt nước mắt chưa kịp lau .

      "Phu nhân, tôi với người, trong mấy ngày người có ở đây, Mộ tiên sinh ngài ấy. . . . . . Mỗi lần cơm cũng ăn được rất ít, bây giờ còn mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng, hơn nữa còn bắt đầu hút thuốc lá. Tôi theo tiên sinh nhiều năm như vậy, cho dù là thời điểm khó khăn nhất, cũng còn nhìn thấy ngài ấy như vậy khổ sở. Phu nhân, tôi hiểu biết người và tiên sinh giữa xảy ra chút chuyện, nhưng là tiên sinh trong lòng vẫn có người. , ngài ấy mặc dù miệng để cho người rời , nhưng người sau khi rời , ngài ấy liền phái người thầm bảo vệ. . . . . ."Vú Lâm xong, khỏi lấy tay lau nước mắt.

      "Mấy năm này tôi vẫn theo bên cạnh tiên sinh, đây là lần đầu tiên phát tiên sinh ‘bị thương’ rồi. Giang tiểu thư mỗi ngày đều tìm đến, nhưng mỗi lần cũng là tiên sinh tìm lý do để ta rời . Theo tôi thấy, Giang tiểu thư mỗi lần cũng muốn cùng tiên sinh. . . . . . Nhưng là tiên sinh cũng có cho ta cơ hội. Phu nhân, nếu như có thể, người hãy trở về . Tiên sinh tại ai cũng cần, chỉ cần người, cùng bảo bảo."

      Quý Linh Linh nghe lời Vú Lâm , nhịn được cúi đầu.

      "Còn có chuyện gì khác ?"

      "Tiểu thư hôm trước được Ngụy tiên sinh mang , tiểu thiếu gia cũng trở về Lãnh gia. . . . . . Bây giờ trong nhà vắng lạnh, có cái gì khác. Tiên sinh mỗi ngày buổi tối đều muốn hút thuốc lá đến rất khuya. . . . . ."

      "Vậy bà có khuyên ấy sao?" Quý Linh Linh hỏi.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      "Có, nhưng tiên sinh như thế nào lại nghe tôi." Trong giọng của vú Lâm tràn đầy mất mác.

      "Vậy. . . . . ."

      "Phu nhân, người trở lại , chỉ cần người trở lại bên cạnh tiên sinh, tất cả trở nên tốt hơn. Chuyện lúc trước, qua, cứ mãi để trong lòng được. Chuyện trước kia nên kết thúc thôi, mỗi người đều có con đường của mình, ngài ấy cũng thể mãi sống trong thù hận được, nếu là như vậy cũng quá đáng thương."Vú Lâm vội vàng nhìn Quý Linh Linh, đợi câu trả lời của .

      Mộ Ly cũng là người bình thường, thể bị thù hận áp bức cả đời.Vú Lâm rất đúng, mặc kệ trước kia chuyện gì xảy ra, đều phải ở bên cạnh , chỉ có như vậy, mới đơn.

      "Vú Lâm, nếu như mà tôi trở lại, ấy vui mừng sao?" Quý Linh Linh mày hỏi.

      "Phu nhân, tại tiên sinh chính là mạnh miệng, nếu như người cố ý trở lại, nữa. . . . . . Đàn ông sợ nhất chính là nước mắt của phụ nữ. Lần trở về này, đều phải chờ đợi vào chính bản thân người rồi"Vú Lâm được nửa, tiếp tục tiếp.

      Nhìn Vú Lâm, Quý Linh Linh tự nhủ, phải làm, từng bước từng bước trở về bên cạnh .

      "Vú Lâm, tôi muốn trở lại, tôi muốn ở bên cạnh ấy, để cho bất luận kẻ nào cướp ." Quý Linh Linh chặt mím môi, mặt mang theo chút đỏ bừng.

      "? Phu nhân, người sao?"

      "Ừ." Quý Linh Linh khẽ cắn môi, đồng ý.

      " tốt quá! Phu nhân, người có biết tôi rất sợ người cự tuyệt ? Cám ơn trời đất, để cho hai người trẻ tuổi các người, rốt cuộc có cơ hội hòa hợp."Vú Lâm nhịn được chắp tay cảm tạ ông trời .

      "Này,Vú Lâm, tôi tại có kế hoạch, bà phải làm theo lời tôi , có được hay ?"

      Vú Lâm định thần nhìn Quý Linh Linh, mắt lộ ra tinh quang, xem ra trong ngày thường phu nhân đụng biết hàng, vào thời điểm mấu chốt lại là người có tài.Vú Lâm tươi cười , "Phu nhân, tôi nhìn lầm người."

      "Hả?"

      "Chỉ có người thông minh, mới có thể xứng với tiên sinh."

      Quý Linh Linh nghe vậy cười cười, ngay sau đó kê vào lỗ tai bà, lặng lẽ đem kế hoạch ràng cho vú Lâm biết.

      =thỏ thỏ =
      "Hướng Tuấn Ngạn, lấy xe cũng có thể chậm như vậy?" Thẩm Hiểu Phỉ đứng ở trước cửa biệt thự .

      "Hiểu Phỉ, là cố ý phải , đem xe đổ giữa ở hai chiếc xe, chơi tôi?" Hướng Tuấn Ngạn khẽ nhướng mày.

      "E hèm!" Thẩm Hiểu Phỉ hoàn toàn phủ nhận, "Tôi là xem gần đây thần thái tán loạn, tinh thần hoảng hốt, tức thời nhắc nhở mà thôi." Trời mới biết, gần đây Hướng Tuấn Ngạn như biến thành người khác, nhìn vật là có thể ngẩn người lâu. Làm ơn, ta còn tưởng rằng mình là thiếu niên 18 tuổi sao?.

      "Tôi đây là phong lưu tự nhiên, đúng lúc ưu thương, hiểu ?" Hướng Tuấn Ngạn lơ đễnh trả lời.

      "Ai, tôi chỉ biết, nếu như muốn lấy được, chính mình tự cố gắng, ăn năn hối hận , có ích lợi gì?" Thẩm Hiểu Phỉ nháy mắt cái.

      "Tốt lắm , bây giờ tìm người đàn ông kia, đem ta thu vào tay, còn dư lại, đối với tôi đều đơn giản." Hướng Tuấn Ngạn trả lời .

      "Này!" Thẩm Hiểu Phỉ nghe vậy mất hứng, " chính là đàn ông nha, lại lấy tôi làm mồi dụ, nghĩ cũng đừng nghĩ!"

      " còn thừa nhận mình hoa tâm, phải là còn thích người kia nữa rồi sao? Đem người nhà chơi chán, cước đạp ra, tại làm cho tôi đều cách nào xuống tay." Hướng Tuấn Ngạn dựa vào xe, gương mặt được tự nhiên.

      Thẩm Hiểu Phỉ nhìn bộ dáng của cũng là tức giận, "Hướng Tuấn Ngạn chỉ biết , có bản lãnh, liền đem ấy . Tôi dù sao cùng lội vũng nước đục này , chính tự làm ."
      Last edited: 28/3/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      "Còn cần ?"

      "Hiểu Phỉ, Hướng tiên sinh, để các người chờ lâu." Lúc này, Quý Linh Linh mặc toàn thân com lê đen, tay mang theo cái cặp công văn, tới.

      Hai người nhìn lại, tiếp tục nữa.

      Thẩm Hiểu Phỉ bận rộn lo lắng tới, " rôi, chuyện của công ty chúng mình thay cậu dọn dẹp là được rồi, cậu còn làm cái gì? Thân thể lại tiện."

      Quý Linh Linh kéo tay của , "Công ty là của mình, mình bây giờ mặc dù thể ra sức, nhưng cũng phải xem chút."

      "Lãnh Dạ Hi gọi điện thoại qua sao?"

      "Ừ. ta lát cũng đến, giúp mình kiểm tra và đối chiếu vài thương mục." Quý Linh Linh nở nụ cười.

      "Tốt lắm, lại có thêm người giúp tay, cậu còn có cái gì vui, vốn là mình muốn trực tiếp lấy tiền cho cậu trả hết .Nhưng là bây giờ xem ra, đxa có người giúp cậu ra mặt, mình liền lui về phía sau."

      "Hiểu Phỉ!" Quý Linh Linh nhéo nhéo cánh tay của , "Hiểu Phỉ, cậu cần loạn."

      Bây giờ là thời khắc mấu chốt, cũng muốn đém mọi ngươid kéo vào.

      "Được rồi, Đại tiểu thư của tôi, buồn rồi. Hướng Đại Suất Ca, lái xe, chúng ta ! •" Thẩm Hiểu Phỉ lôi kéo Quý Linh Linh tay, đến trước xe.

      Vẫn chưa đến trước xe, chiếc màu đen việt dã xa, két tiếng, liền dừng ở trước mặt bọn họ.

      Hướng Tuấn Ngạn nheo mắt lại quan sát người tới, nên tới đều tới.

      "Linh Linh, Thẩm tiểu thư." Quách Hiểu Lượng ở xe nhảy xuống, sau đó Tần Mộc Vũ cũng xuống xe.

      "Các người tới làm cái gì?" Thẩm Hiểu Phỉ .

      "Chúng ta chuyện chút." Tần Mộc Vũ trực tiếp tiến tới, kéo .

      "Này, buông ra! có phép tắt sao, thế nào dã man như vậy?" Thẩm Hiểu Phỉ dùng sức đánh vào tay , nhưng Tần Mộc Vũ như ra quyết tâm, chỉ muốn kéo mang .

      Lúc này, Quách Hiểu Lượng tới bên cạnh Quý Linh Linh, "Linh Linh, tôi cùng tôi cùng tới công ty."

      Quý Linh Linh nhìn Quách Hiểu Lượng, cúi đâu nhìn chân của mình, trong giọng mang theo nồng đậm giọng mũi. Quý Linh Linh vừa liếc nhìn hướng Tuấn Ngạn, chỉ thấy tới, tay liền ôm bả vai của Quách Hiểu Lượng, " muốn tìm , Quý tiểu thư lên xe."

      dứt lời, chờ Quách Hiểu Lượng phản ứng kịp, ba người bọn họ liền lên xe.

      Mà ở bên hai người còn dây dưa, Tần Mộc Vũ trong nháy mắt dừng lại, nhưng là cuối cùng ánh mắt của vẫn đặt người phụ nữ bên cạnh.

      " náo đủ chưa?" Thẩm Hiểu Phỉ tay tránh khỏi tay của .

      " có!"

      "Tần Mộc Vũ, tôi đối với có hứng thú, chẳng lẽ nhận ra được?"

      "Tôi đối với có hứng thú, chẳng lẽ phát giác được?"

      Nhất thời cứng họng, Thẩm Hiểu Phỉ nén giận nhìn chằm chằm, có thể đủ vô lại như vậy.

      "Tần Mộc Vũ, cần phí sức người tôi, căn bản vô dụng thôi"

      " thử làm sao biết được?"

      "A, làm tổn thương tấm lòng tiểu nha đầu sao?" Thẩm Hiểu Phỉ mỉm cười nhìn .(ý Quách Hiểu Lượng)

      Nhất thời, Tần Mộc Vũ gì nữa.

      Thẩm Hiểu Phỉ hừ lạnh tiếng, " muốn làm cho tiểu nha đầu đau lòng,cũng đừng làm ra chuyện làm người ta đau lòng. đừng ở trong phúc mà biết hưởng!"

      Tần Mộc Vũ mím môi nhìn ,"Vậy có được tính cũng ở trong phúc mà biết hưởng hay ?"

      120 end

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      121 Rào cản( hồi )

      Thời điểm Quý Linh Linh tới công ty MJ, người của Lãnh Dạ Hi chờ ở đó từ sớm.

      Quách Hiểu Lượng đỡ Quý Linh Linh, từ từ đến bậc thang.

      "Dạ Hi." Quý Linh Linh nhìn thấy bọn họ đứng tại cửa ra vào, trong bụng kích động thôi.

      Lãnh Dạ Hi nhìn , trực tiếp tới, từ trong tay Quách Hiểu Lượng kéo qua.

      " cần lo lắng, tất cả có tôi."

      Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, hốc mắt chứa lệ nóng, gật đầu lia lịa, để lôi kéo mình bước vào công ty.

      "Lãnh Dạ Hi tại sao phải ở chỗ này?" Ven đương cách đó xa, Tần Mộc Vũ nhìn Quý Linh Linh bị Lãnh Dạ Hi nắm tay , trong lòng khỏi dâng lên vài phần hỏa khí.

      Thẩm Hiểu Phỉ chán đến chết liếc cái, "Mộ Ly tại cần Linh Linh rồi, chẳng lẽ người khác thể? Đừng tưởng rằng có Mộ Ly, ấy sống nổi."

      "Cái người này sao tức giận làm gì?"

      "Tôi tác tức giận? Có sao? Tôi chỉ là lời , dù sao tại ấy mang thai đứa bé của Mộ Ly, nếu như đem rước về, còn có thể lấy được bảo bảo khả ái. thử xem, Mộ Ly có tính là bị đội nón xanh hay ? Thế nào vừa nghĩ tới đó, trong lòng tôi liền cảm thấy vui mừng?" Thẩm Hiểu Phỉ càng càng hăng say, nhìn sắc mặt Tần Mộc Vũ đổi hồng rồi lại xanh, rất là hài lòng.

      ". . . . . . Thẩm Hiểu Phỉ, tại sao lại chuyện cay nghiệt như vậy?" Tần Mộc Vũ vừa nghe đến đứa bé của Mộ Ly nhận người khác làm cha, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

      "Tôi đây cho dù tốt? cũng thể biết được Mộ Ly nghĩ gì. Linh Linh bây giờ mang thai gần sáu tháng rồi, nhỡ như ấy xúc động mạnh, đứa bé có thể bị mất? Mộ Ly càng dễ dàng bỏ ấy, còn làm cho người phụ nữ khác cùng Giang Tâm Giao thay nhau khi dễ ấy. cho rằng Linh Linh thích bị người khác ngược sao? ấy có bao nhiêu thương Mộ Ly, có biết ?" Thẩm Hiểu Phỉ mặt lạnh hỏi ngược lại.

      Sắc mặt của Tần Mộc Vũ trầm xuống, "Đừng tưởng rằng Mộ Ly muốn rời xa ấy, cũng biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy. Nếu như mà là ấy. . . . . ."

      “Tôi mà là ta như thế nào? Cũng bởi vì cái kết quả? có nghĩ tới hay , tại sao trước kia tra lâu như vậy, cũng có tra được, tại đột nhiên liền tra được, cũng chưa có nghĩ tới, thấy có vấn đề sao?" Thẩm Hiểu Phỉ nhìn , như dang nhìn kẻ ngốc.

      "Bây giờ loại này có ý nghĩa gì? Đáp án cũng có."

      "Hừ, Mộ Ly có phải rất nhẫn tâm, nếu như ta là lòng Quý Linh Linh , chuện năm đó cũng phải ấy làm, tại sao lại đối xử với ấy và bảo bảo như vậy, đừng quên ấy là người phụ nữ của ai, bảo bảo là đứa con của ai!"

      "Hiểu Phỉ. . . . . ."

      "Câm miệng! Đừng gọi tên tôi, tôi và chung!" Thẩm Hiểu Phỉ xong, liền cỏi dây an toàn, hướng đến công ty của Quý Linh Linh cũng quay đầu lại.

      "Thẩm Hiểu Phỉ!" Tần Mộc Vũ tức giận quyền đánh vào tay lái.

      được, tại nếu muốn tức giận cũng phải về nhà tức giận, tại quan trọng nhất là muốn vào quan sát mọi chuyện, muốn xem chút, Lãnh Dạ Hi tên kia có thừa nước đục thả câu hay .

      Tần Mộc Vũ cầm điện thoại.

      "Này, Mộ Ly."

      "Ừ."

      " tại Lãnh Dạ Hi và người phụ nữ của cậu ở cùng nhau , tôi dò thăm chút tin tức."

      Mộ cách trầm mặc nửa khắc, " cần." Có người chăm sóc , ra cũng tốt.

      " cần? Cậu cứ như vậy nhìn người phụ nữ của mình ngã vào lòng người đàn ông khác, nhìn con mình nhận người khác làm cha? Coi như bây giờ trong lòng cậu có bao nhiêu hận, cho dù cần Quý Linh Linh, cậu nhất định cũng phải giữ đứa bé!" Tần Mộc Vũ hung hăng .

      Mộ Ly lại lần nữa trầm mặc.

      Hiểu được do dự của Mộ Ly, Tần Mộc Vũ , " Chờ, tôi trở về cho cậu biết, tại tôi muốn xem Lãnh Dạ Hi rốt cuộc làm gì?"

      xong, Tần Mộc Vũ liền cúp điện thoại.

      Nhìn chằm chằm điện thoại di động chốc lát, Tần Mộc Vũ từ từ , " em, lần này cậu cần trách tôi rồi."

      =... ...... ......=
      "Ý của là, thời điểm Giang Tâm Giao ở IDE, phát vấn đề?" Quý Linh Linh trong tay cầm sổ sách, sắc mặt thể tin nhìn Lãnh Dạ Hi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :