1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu (126/134) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mộ Ly cho đến ta rời , cũng mở miệng thêm câu nào. Bà vú Lâm theo phép tiễn ta ra tới cửa.

      Chỉ là cửa vừa mở ra, "Phu nhân!"

      Giang Tâm Giao nghe vậy, ngẩng đầu lên, liền thấy Quý Linh Linh xuất ở cửa .
      "Vú Lâm, nên gọi loạn như vậy, Mộ tiên sinh vui." Giang Tâm Giao vừa ngắm móng tay mới làm vừa . Nhìn sắc mặt nửa sống nửa chết của Quý Linh Linh, nghĩ mình cũng cần phải che giấu nữa.

      Vú Lâm nghe Giang Tâm Giao , khỏi lui về phía sau bước, cúi đầu, mặc dù trong lòng rất quan tâm đến phu nhân, nhưng bà cũng thể quá lỗ mãng .

      " đại khái cũng biết,vẫn có mặt mũi xuất ở đây sao? Là muốn dùng đứa con trong bụng,tới đây ăn vạ sao? Tôi khuyên , vẫn là trở về , cần tìm khổ. ấy truy cứu, nên trở về thôi." Giang Tâm Giao bày ra khuôn mặt hả hê nhìn Quý Linh Linh, hừ, Mộ Ly sao có thể thích nhất ta, cho là có đứa bé của , có thể muốn làm gì làm sao? Phong thủy luân chuyển, bây giờ cũng nên đến phiên rồi. Quý Linh Linh giờ cũng chỉ là thứ mặt hàng xài rồi, giờ nên cút càng xa càng tốt, làm cho tức giận là Mộ Ly cuối cùng lại có thể bỏ qua cho ta!

      Quý Linh Linh ngẩng đầu, mặt còn chút máu, nhìn thẳng vào ta. Giang Tâm Giao, lần đầu tiên gặp ta còn là ide nổi danh nhất giới thiết kế. Ngay lúc đó ta, đơn thuần như vậy,thông minh như vậy.

      rất nhiều lần tự nhủ với bản thân, Giang Tâm Giao phải loại người như vậy, ta vì công ty của mình khổ cực bôn ba, nhưng bây giờ sao, còn có thể tiếp tục lừa gạt bản thân sao? còn chưa mở lời, Giang Tâm Giao liền bày ra dáng vẻ nữ chủ nhà với .

      "Đừng dùng dáng vẻ thanh cao ấy đối mặt với tôi, Quý Linh Linh còn cho rằng vẫn còn là người phụ nữ được Mộ Ly và Lãnh Dạ Hi cưng chiều sao? Ha ha, nhìn kỹ lại mình , bây giờ giỏi lắm cũng chỉ là chiếc giày rách bị người ta vứt bỏ! Còn nữa.... "Giang Tâm Giao kề sát lại gần , "Ngày đó cùng với Đặng tiên sinh, cảm giác như thế nào?" Dứt lời, Giang Tâm Giao liền cười hả hê, "Cái người phụ nữ ngu ngốc này, lúc ấy có phải rất đặc biệt kích thích phải !"

      "Chát!Chát!" Quý Linh Linh trức tiếp tát Giang Tâm Giao hai cái.

      ra tất cả đều do ta sắp đặt.

      Giang Tâm Giao nghĩ tới, Quý Linh Linh lại dám ra ra tay với mình, thân thể liên tiếp lui về phía sau hai bước, ngay cả vú Lâm cũng kinh ngạc.

      "Cái đồ tiện nhân! Năm đó ba hại cả nhà Mộ Ly, , tại còn dám đánh tôi!" xong, Giang Tâm Giao liền giương nanh múa vuốt muốn đánh Quý Linh Linh.

      "Phu nhân, cẩn thận!" Lâm mụ đột nhiên lập tức ngăn ở trước mặt của Quý Linh Linh, "Chát!" cái tát đánh vào mặt của vú Lâm.

      "Bà cái đồ hạ tiện, cút sang bên, còn phân ai là chủ nhân, có phải muốn tiếp tục làm ở đây?" Lúc này Giang Tâm Giao lộ bộ mặt , còn bộ dáng người phụ nữ hiền thục trước đó, thay vào đó, là bộ dáng cả vú lấp miệng em ngang ngược càn rỡ.

      "Vú Lâm, chuyện gì xảy ra?"

      Nghe vậy, Giang Tâm Giao lập tức chỉnh đốn hình tượng của mình, mà vú Lâm còn mọt tay bụm mặt, ở trước mặt Quý Linh Linh né tránh, "Mộ tiên sinh, phu nhân thiếu chút nữa. . . . . . Bị Giang tiểu thư đánh."

      "Bà. . . . . ." Giang Tâm Giao trực tiếp trừng mắt về phía vú Lâm.

      Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, ở tại của ra vào, nhìn chằm chằm vào người đàn ông xuất trước cửa nhà. Nửa tháng gặp mặt, giữa bọn họ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

      Ánh mắt của cùng lúc giao với ánh mắt của ngay giữa trung, lòng của khỏi căng thẳng, bởi vì trong mắt , trừ lạnh lùng, cũng còn nhìn thấy tình nồng đậm ban đầu đối với nữa.

      "Vú Lâm, tiễn khách!" Dứt lời, xoay người muốn .

      "Mộ Ly! Em muốn cùng chuyện chút!" Quý Linh Linh mở miệng gọi lại.

      " còn có cái gì để đây! Quý Linh Linh, nếu như tôi là , trốn ở nơi nào đó có ai, vĩnh viễn xuất nữa!" Giang Tâm Giao đợi Mộ Ly mở miệng, ta liền trực tiếp xen ngang lời của bọn họ.

      Quý Linh Linh chăm chú nhìn chằm chằm Mộ Ly, cuối cùng cũng chuyện, chỉ là vào trong phòng.

      "Hừ, thấy được chưa, Mộ Ly tại cũng muốn chuyện cùng , hơn nữa tốt nhất cần trở lại tìm ấy nữa. ấy bỏ rồi, tại tôi mới là người phụ nữ của ấy!" Giang Tâm Giao giống như quên mất đau rát mặt mình.

      Quý Linh Linh nghe được lời của ta..., lạnh lùng nhìn chằm chằm, " Giang Tâm Giao, chuyện giữa tôi và , tôi sớm muộn cũng cùng tính toán ràng!"

      "Phu nhân, vào thôi, Mộ tiên sinh đợi ." Vú Lâm biết ở đâu tìm ra dũng khí, bà tự tiện mở miệng .

      Quý Linh Linh mặt cảm kích liếc mắt nhìn vú Lâm, sau đó dùng sức đẩy, Giang Tâm Giao liền bị đẩy sang bên.

      Đáng chết! Giang Tâm Giao hung hăng trừng mắt liếc vú Lâm, chỉ cần ta có thể vào căn biệt thự này, đến lúc đó thứ nhất, ta nhất định đem cái người chân ngoài dài hơn chân trong, đuổi , đồ chết tiệt.

      Vú Lâm mặt vẻ gì nhìn ta cái, có chút dáng vẻ sợ ta, liền theo sát Quý Linh Linh vào trong phòng khách.

      Mộ Ly dựa vào ghế sa lon, nhắm mắt lại, mặt nhìn ra bất kỳ cảm xúc. Quý Linh Linh vào trong nhà, liền đứng ở trước mặt của .

      tin lời của Hiểu Phỉ , cũng tin tưởng lời của Giang Tâm Giao.
      Mười lăm năm trước tình của việc xây dựng cầu , cha của là bị hãm hại mới chết ở trong tù, thể nào hại nhà Mộ thị trưởng, sau vừa sợ tội tự sát. thể nào, nhất định là bọn họ lầm cái gì, tin tưởng cha của mình làm ra chuyện như vậy.

      Nửa tháng thấy, tiều tụy , mặc dù khuôn mặt của chút thay đổi, nhưng biết, nhất định so với mình càng thêm đau lòng.

      vươn tay, chậm rãi đưa tới trước mặt giống như trong quá khứ, lâu có sờ gương mặt này rồi, rất nhớ nhung.

      Nhưng tay mới vừa đưa ra nửa, lại bị trực tiếp dùng tay nắm lấy rồi.

      Quý Linh Linh bỗng dưng sững sờ, Mộ Ly nắm chặt tay của , mở mắt, chậm rãi ngồi thẳng thân thể.

      "Tại sao đến gặp em, tại sao thẳng cho em biết? Tại sao em lại là người cuối cùng biết được chuyện này?" Quý Linh Linh nhẫn trong nước mắt, hận , hận!

      Mộ Ly nhìn chằm chằm vào , càng tỏ ra yếu đuối, mặt nửa điểm huyết sắc, tay , cũng còn trơn mềm đầy đặn như lúc trước. Nhưng, vậy như thế nào, tất cả cùng cũng có quan hệ, phải sao?

      "Bởi vì chưa cần thiết phải biết." thanh lạnh lùng, xa lạ.

      "Nhìn em, nhìn em, cho em biết, em chưa cần thiết phải biết! nhìn em, nhìn em !" Quý Linh Linh chịu nổi thái độ của đối với mình, nếu như cha của có tội, đại khái có thể mắng , đánh trận, vì cha của mình chuộc tội cũng được, nhưng thể chịu được đối với như vậy nhìn đến .

      Vẻ mặt lạnh lùng của , tạo ra ở giữa bọn họ khoảng cách, càng ngày càng xa. cần, muốn như vậy!
      Last edited: 28/3/16
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tại sao dám nhìn em, tại sao dám trực tiếp chuyện cùng em? Rốt cuộc tra được, tra được cái loại kết quả chó má này ở đâu! cánh tay của Quý Linh Linh bị nắm chặt, cái tay khác, dùng sức đánh ở trước ngực ."Đây chính là lý do phải nỗ lực lâu như vậy, vẫn muốn tra ra kết quả sao? muốn em phải làm thế nào? muốn làm thế nào?Bảo bảo của chúng ta phải làm như thế nào đây?" Quý Linh Linh nắm chặt áo của , khóc thành tiếng.

      Mộ Ly hếch lên mày mắt, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, mặc dù mới vừa rồi trong ánh mắt chợt lóe lên tia bi thương, nhưng ngay sau đó lại bị che giấu rất tốt.

      " , tôi muốn gặp lại nữa." từ từ mở miệng, giọng ý lạnh bức người.

      Tiếng khóc của Quý Linh Linh lặp tức dừng lại, nước mắt mặt từng giọt từng giọt rơi xuống, "Em muốn! Em muốn ~! Em rời khỏi , em muốn đến bất cứ nơi nào cả. Em rời khỏi , em sống được dù chỉ giây.

      tin những chuyện xảy ra, tất cả đều là giả, giả!

      "Quý Linh Linh, làm sao biết điều như vậy!" Lúc này Giang Tâm Giao núp ở ngoài cửa cũng nhịn được mở miệng, nếu như ta ra, ngộ nhỡ tâm của Mộ Ly mềm xuống , những chuyện ta làm tất cả liền uổng phí.

      Quý Linh Linh nắm chặt áo của , chút buông lỏng. nhìn vào ánh mắt của , chỉ muốn từ ở trong ánh mắt của nhìn ra được chút gì, thế nhưng lại nhìn thẳng vào mắt .

      "Năm đó cha tên bán nước hơn kém, ông ta là người của cục tình báo bên nước ngoài cài vào thành phố A, lấy danh nghĩa là Kỹ Sư cầu đường, trà trộn vào trong đội ngũ xây dựng. việc xây dựng cây cầu ở thành phố A năm đó được công bố toàn quốc, cha lúc đấy chuẩn bị lượng lớn hỏa dược, muốn cho nổ hủy cây cầu, như vậy các nhân viên quốc gia tham gia buổi khánh thành, gặp nạn. Nhưng đáng tiếc, cha lòng muông dạ thú, lại bị Mộ thị trưởng phát .Cha ,vì muốn thoát tội, cuối cùng Mộ thị trưởng, ha ha, nhưng cuối cùng ông ta ở trong lao lại sợ tội tự sát!" Giang Tâm Giao cắn răng, lại lần nữa kỹ càng cho Quý Linh Linh nghe.

      ra ta nếu , Quý Linh Linh cũng đến, bởi vì Thẩm Hiểu Phỉ đem tất cả cho biết. Hiểu Phỉ rời thành phố A mấy tháng nay, cũng là bởi vì Vũ phát ra xấp tài liệu ở chỗ của Tần Mộc, tài liệu liên quan đến cha của Quý Linh Linh. vận dụng hết tất cả thực lực của mình, dùng ba tháng tra ra chuyện này, mà khi muốn cho Quý Linh Linh biết, lại bị người của Mộ Ly tra được.

      Quý Linh Linh cảm nhận được thân thể của Mộ Ly truyền ra tức giận,cha của lại hại nhà của . Mười lăm năm sau, dành tất cả tình của mình cho con kẻ thù, ha ha, nên kết thúc thế nào đây?

      "Quý Linh Linh, Mộ Ly bây giờ nghĩ đến thân thể của mang thai, tìm , càng tìm người nhà gây phiền toái, độ lượng như vậy tha cho cái mạng. Chẳng lẽ còn biết điều đến như vậy?" Giang Tâm Giao lạnh lùng giễu cợt .
      Nước mắt từng giọt rơi vào quần áo , khiến cho áo khoác của nhuộm lên vầng màu sắc sâu hơn.

      cảm thấy lúc này mình vô dụng, chuyện tình của đời trước, quản được, cũng làm làm gì được, nhưng tại chỉ muốn người đàn ông trước mặt, chỉ là như vậy, tại sao lại khó khăn như vậy?

      "Còn nữa, Quý Linh Linh, đừng quên, tại còn thiếu ngân hàng khoảng tiền vay rất lớn, ha ha, còn có việc tình nghi trốn thuế, thay vì ở chỗ này khóc sướt mướt, bằng trở về, sớm giải quyết những chuyện đó ." Nếu như Mộ Ly ở chỗ này, Giang Tâm Giao nhịn được sớm cất tiếng cười to lên rồi.

      "Câm miệng!" Quý Linh Linh xoay người, chỉ vào Giang Tâm Giao, " câm miệng cho tôi!"

      "Ha ha, tôi ngại trực tiếp cho biết, để cho mang lưng món nợ này, đây chính là Mộ Ly cầu tôi làm như. ấy để cho mạng đền mạng, nhưng dù sao cũng phải dạy dỗ cho chút. tại biết, còn mặt dày ở chỗ này sao?" Giang Tâm Giao giương môi mỉm cười, nhân cơ hội liếc nhìn sang phía Mộ Ly, có chút phản ứng nào. Cho dù có phản ứng như thế nào, đúng là đồng ý ta như vậy làm.

      " cái gì?" Quý Linh Linh thể tin được nhìn Giang Tâm Giao, nhưng nhìn đến nụ cười mặt ta, tựa như cho biết hết tất cả.

      xoay người, thể tin được nhìn vào Mộ Ly, " cho em cơ hội chuộc tội sao?" môi mím chặt chấp vấn .

      chậm rãi ngẩng đầu lên, " ! Tôi muốn nhìn thấy nữa!" Dứt lời, liền đứng lên.

      tay của Quý Linh Linh níu lại cánh tay của , ", còn em, em lập tức rời , xuất ở trước mặt của nữa!" có can đảm nhìn vào ánh mắt của nữa, nhìn theo hàng cút áo áo của , nếu như muốn như vậy, đó cũng là lý do cho chết tâm.

      "Quý Linh Linh, xem ra mặt có thể dày đến mức đó~!" Giang Tâm Giao tức nhịn nổi, xông thẳng qua, tay kéo tay của ra, " cần phải dây dưa với Mộ Ly nữa! thương ấy, từng vì ấy là việc gì sao? Tôi là vì ấy, ngay cả việc làm người tình của thị trưởng cũng làm, có cái gì để so với tôi?" Vừa Giang Tâm Giao, vừa kéo cánh tay của Mộ Ly.

      "Người tình của thị trưởng?"Giương mặt của Quý Linh Linh tràn đầy kinh ngạc.

      Giang Tâm Giao khẽ ngẩng đầu lên, " trừ việc đòi hỏi từ Mộ Ly ra, từng là gì cho ấy? Tình của đối với Mộ Ly, so ra vĩnh viễn đều kém tôi, chỉ có tôi mới thương ấy!"

      Quý Linh Linh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt cố định gương mặt của Mộ Ly, "Là như vậy sao? ta sao?"

      "Tốt lắm! nhảm xong , lập tức cút xa nơi này, nên chờ tôi báo cảnh sát!" Khí thế của Giang Tâm Giao cực kì hung hãn.

      Từ đầu cho đến cuối Mộ Ly vẫn mở miệng lời, mặc cho Giang Tâm Giao đối với lớn tiếng trách mắng.

      Quý Linh Linh khỏi lui hai bước về phía sau, "Yên tâm, em gặp lại nữa!" xong, tay ôm bụng, tay che mặt rời .

      Lúc này Mộ Ly mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lạnh lùng có xen lẫn tia đành lòng.

      "Ly, vừa rồi em ăn như vậy, chán ghét em chứ?" Đợi sau khi Quý Linh Linh rời , Giang Tâm Giao lập tức tỏ ra bộ dáng .

      " ." xong, Mộ Ly rút cánh tay của mình ra, " về trước ."

      rút tay ra, ở giữa hai người liền sinh ra khoảng cách.

      Giang Tâm Giao ngẩn ra.

      "Vú Lâm, tiễn Giang tiểu thư."

      "Dạ, Mộ tiên sinh."

      Mộ Ly chờ Gianh Tâm Giao mở miệng, liền trực tiếp lên cầu thang.

      Giang Tâm Giao nhìn theo bóng lưng Mộ Ly, khỏi nắm chặt nắm tay, Quý Linh Linh là con kẻ thù của , còn đối với ta nhớ mãi quên! Chỉ là sao, chờ trở thành người đàn ông của , khiến quên còn chút nào~
      "Giang tiểu thư, xin mời." Vú Lâm cúi thấp đầu, gương mặt mặt chút cảm xúc.

      "Hừ, đồ người làm biết phân biệt phải!" Giận dữ mắng xong, Giang Tâm Giao vừa ý rời .
      Vú Lâm vẫn cúi đâu như cũ, dường như giữ lời của ta để ở trong lòng.

      Vừa ra khỏi biệt thự của Mộ Ly, xa xa có chiếc Lamborghini màu xanh dương, lái về phía ta.

      Giang Tâm Giao đứng tại chỗ, nhìn từ người từ trong xe bước ra.

      nheo mắt nhìn, là Thẩm Hiểu Phỉ.
      "Ha ha, Giang tiểu thư, thủ đoạn của rất cao!" Thẩm Hiểu Phỉ tựa người vào xe, xoay xoay cặp mắt kính tay, cười .

      "Hừ, ra là Thẩm tiểu thư. Tôi đây cũng thể là có thủ đoạn cao gì, chỉ tất cả mọi chuyện đều là Mộ Ly để cho tôi làm mà thôi." ta cũng phải là kẻ ngu, Quý Linh Linh phải hiền lành, Thẩm Hiểu Phỉ cũng hiền, ta cần thiết phải chọc giận Thẩm Hiểu Phỉ.

      "Hả? Mộ Ly để cho làm? đúng là người dùng chiêu có thể phủi sạch . cần sợ, tôi muốn dạy dỗ , nếu quả muốn dạy dỗ , tôi tiếp tục ở đây nhảm với . Chỉ là trước cho biết tiếng, đêm nhiều, có ngày gặp ma!" xong, Thẩm Hiểu Phỉ cho ta nụ cười ý vị sâu xa, ngồi lên xe, nghênh ngang rời .

      Giang Tâm Giao đứng tại chỗ, cắn chặt răng, "Quý Linh Linh cũng bị tôi kéo xuống rồi, chính là Thẩm Hiểu Phỉ, tôi đặt ở trong mắt sao?"

      ***
      "Lão Trung, tôi có chuyện gì, ông trở về , Mộ Ly càng cần ông hơn." Tần Mộc Vũ uống xong cháo sáng của Quách Hiểu Lượng đưa tới, sau đó chậm rãi với lão Trung.

      "Tần tiên sinh, Mộ tiên sinh bây giờ còn cần ngài, nếu như ngài lúc này ngã bệnh, ngài ấy mất hỗ trợ lớn."Gương mặt Lão Trung lo lắng .

      Tần Mộc Vũ giơ giơ tay lên, ý bảo lão Trung nên nữa, "Tôi hiểu , Ly, tại muốn gặp lại tôi. . . . . . Tôi đều hiểu. . . . . ."

      Lão Trung há miệng, gì nữa.

      "Tần tiên sinh, Mộ tiên sinh cũng là vừa mới xuất viện, tại ngài ấy. . . . . ."

      "Tôi hiểu, tôi hiểu, nếu như phải vì tôi, ấy cũng biến thành cái bộ dáng này."Gương mặt Tần Mộc Vũ mang đầy vẻ hối hận.

      "Tần tiên sinh cũng cần tự trách, nếu như là đúng như vậy, mặc dù ngài điều tra ra, chân tướng cũng phơi bày ra thôi. tại Mộ tiên sinh, là bởi vì chuyện phu nhân mà đau lòng, mới có thể như vậy. Cho nên. . . . . . Có lẽ chờ Mộ tiên sinh, quên phu nhân, còn như vậy." Lão Trung xong cúi thấp đầu xuống, ngay cả ông cũng biết , Mộ tiên sinh phu nhân rất nhiều, là quên nhưng dễ vậy sao.

      Tần Mộc Vũ nghe thấy lời của ông, chặt nhắm hai mắt lại, quên. . . . . . Nếu như có thể quên tốt biết bao.

      "Trung lão, ông về trước , đại ca tại cần nghỉ ngơi." Quách Hiểu Lượng thấy thế, lo lắng mở miệng.

      "Ừ, tốt. Tần tiên sinh phải nghỉ ngơi tốt, Mộ tiên sinh bên kia tôi chiếu cố tốt." Lão Trung gật gật đầu, liền rời .

      "Đại ca, Mộ tiên sinh bây giờ rất cần . Nếu như phấn chấn, ấy như thế nào?" Quách Hiểu Lượng đứng ở bên người , tỉ mỉ qua.

      " ấy còn cần tôi làm cái gì? Tôi phấn khởi vì ấy điều tra kết quả, nhưng cuối cùng lại lấy được kết quả như vậy. Năm đó cha của Quý Linh Linh hãm hại nhà bây giờ tôi lại hủy cuộc sống của Mộ Ly vẫn còn sống sờ sờ~"

      Quách Hiểu Lượng kinh ngạc nhìn, biết nên thế nào. rất khó tưởng tượng đến, kẻ thù là khái niệm gì, càng thể lý giải tâm tình tại của Mộ Ly.

      ***
      "Hướng Tuấn Ngạn, tra được chưa?" Thẩm Hiểu Phỉ ngồi ở ghế, lắc lắc ly rượu đỏ trong tay.

      " biết, buổi sáng trong bệnh viện người đàn ông kia là do Giang Tâm Giao cố ý phái tới kích thích Quý Linh Linh ." xong Hướng Tuấn Ngạn tới bên cạnh ngồi xuống.

      "Giang Tâm Giao, ngàn tính vạn tính, thế nhưng lại quên mất người đàn bà này."

      "Đúng vậy, nhưng ta mới là người phung phí tiền của. Tôi còn tra ra được số chuyện, có hứng thú nghe chút hay ?" Hướng Tuấn Ngạn gợi lên hứng thú củaThẩm Hiểu Phỉ .

      " nhảm! ."

      "Ging Tâm Giao làm người tình bí mật nhiều năm của Lục Chính của Lục Chính Hạo trong ba năm, ta chỉ là mấy tháng gần đây mới nổi mặt nước (mới xuất đầu lộ diện đó). ta vừa mới xuất , lại khiến mẹ của Lục Vân Thiên giận mức phải vào ở viện, gián tiếp hung hăng giáo huấn cho Lục Vân Thiên trận." Hướng Tuấn Ngạn cong môi .

      "Ba năm? tâm cơ của người đàn bà này đúng là phải nặng bình thường." Thẩm Hiểu Phỉ khẽ nhăn lại mày, Giang Tâm Giao chỉ là hơn 20 tuổi, vậy mà lại có thể làm người tình của thị trưởng kia ba năm.

      "Cũng có nghĩa là, chuyện Vu Uyển Tinh bị hủy dung cho hình như có liên quan đến ta."

      "Vu Uyển Tinh bị hủy dung rồi hả ?" Thẩm Hiểu Phỉ cả kinh.

      " cần ngạc nhiên như vậy, làm cho tôi tưởng rằng Thẩm Hiểu Phỉ sợ trời sợ đất ra rất yếu." Hướng Tuấn Ngạn cười .

      ", tôi chỉ là có nghĩ đến, Giang Tâm Giao ra cũng rất có bản lãnh. ta. . . . . . Quá đáng sợ, thủ đoạn quá cao. Tôi đây hai năm ở ide, cho tới bây giờ cũng nhìn thấu được ta." Thẩm Hiểu Phỉ chậm rãi , trong giọng chứa sợ hãi mơ hồ sau khi nghĩ lại.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Từ đầu cho đến cuối Mộ Ly vẫn mở miệng lời, mặc cho Giang Tâm Giao đối với lớn tiếng trách mắng.

      Quý Linh Linh khỏi lui hai bước về phía sau, "Yên tâm, em gặp lại nữa!" xong, tay ôm bụng, tay che mặt rời .

      Lúc này Mộ Ly mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lạnh lùng có xen lẫn tia đành lòng.

      "Ly, vừa rồi em ăn như vậy, chán ghét em chứ?" Đợi sau khi Quý Linh Linh rời , Giang Tâm Giao lập tức tỏ ra bộ dáng .

      " ." xong, Mộ Ly rút cánh tay của mình ra, " về trước ."

      rút tay ra, ở giữa hai người liền sinh ra khoảng cách.

      Giang Tâm Giao ngẩn ra.

      "Vú Lâm, tiễn Giang tiểu thư."

      "Dạ, Mộ tiên sinh."

      Mộ Ly chờ Gianh Tâm Giao mở miệng, liền trực tiếp lên cầu thang.

      Giang Tâm Giao nhìn theo bóng lưng Mộ Ly, khỏi nắm chặt nắm tay, Quý Linh Linh là con kẻ thù của , còn đối với ta nhớ mãi quên! Chỉ là sao, chờ trở thành người đàn ông của , khiến quên còn chút nào~
      "Giang tiểu thư, xin mời." Vú Lâm cúi thấp đầu, gương mặt mặt chút cảm xúc.

      "Hừ, đồ người làm biết phân biệt phải!" Giận dữ mắng xong, Giang Tâm Giao vừa ý rời .
      Vú Lâm vẫn cúi đâu như cũ, dường như giữ lời của ta để ở trong lòng.

      Vừa ra khỏi biệt thự của Mộ Ly, xa xa có chiếc Lamborghini màu xanh dương, lái về phía ta.

      Giang Tâm Giao đứng tại chỗ, nhìn từ người từ trong xe bước ra.

      nheo mắt nhìn, là Thẩm Hiểu Phỉ.
      "Ha ha, Giang tiểu thư, thủ đoạn của rất cao!" Thẩm Hiểu Phỉ tựa người vào xe, xoay xoay cặp mắt kính tay, cười .

      "Hừ, ra là Thẩm tiểu thư. Tôi đây cũng thể là có thủ đoạn cao gì, chỉ tất cả mọi chuyện đều là Mộ Ly để cho tôi làm mà thôi." ta cũng phải là kẻ ngu, Quý Linh Linh phải hiền lành, Thẩm Hiểu Phỉ cũng hiền, ta cần thiết phải chọc giận Thẩm Hiểu Phỉ.

      "Hả? Mộ Ly để cho làm? đúng là người dùng chiêu có thể phủi sạch . cần sợ, tôi muốn dạy dỗ , nếu quả muốn dạy dỗ , tôi tiếp tục ở đây nhảm với . Chỉ là trước cho biết tiếng, đêm nhiều, có ngày gặp ma!" xong, Thẩm Hiểu Phỉ cho ta nụ cười ý vị sâu xa, ngồi lên xe, nghênh ngang rời .

      Giang Tâm Giao đứng tại chỗ, cắn chặt răng, "Quý Linh Linh cũng bị tôi kéo xuống rồi, chính là Thẩm Hiểu Phỉ, tôi đặt ở trong mắt sao?"

      ***
      "Lão Trung, tôi có chuyện gì, ông trở về , Mộ Ly càng cần ông hơn." Tần Mộc Vũ uống xong cháo sáng của Quách Hiểu Lượng đưa tới, sau đó chậm rãi với lão Trung.

      "Tần tiên sinh, Mộ tiên sinh bây giờ còn cần ngài, nếu như ngài lúc này ngã bệnh, ngài ấy mất hỗ trợ lớn."Gương mặt Lão Trung lo lắng .

      Tần Mộc Vũ giơ giơ tay lên, ý bảo lão Trung nên nữa, "Tôi hiểu , Ly, tại muốn gặp lại tôi. . . . . . Tôi đều hiểu. . . . . ."

      Lão Trung há miệng, gì nữa.

      "Tần tiên sinh, Mộ tiên sinh cũng là vừa mới xuất viện, tại ngài ấy. . . . . ."

      "Tôi hiểu, tôi hiểu, nếu như phải vì tôi, ấy cũng biến thành cái bộ dáng này."Gương mặt Tần Mộc Vũ mang đầy vẻ hối hận.

      "Tần tiên sinh cũng cần tự trách, nếu như là đúng như vậy, mặc dù ngài điều tra ra, chân tướng cũng phơi bày ra thôi. tại Mộ tiên sinh, là bởi vì chuyện phu nhân mà đau lòng, mới có thể như vậy. Cho nên. . . . . . Có lẽ chờ Mộ tiên sinh, quên phu nhân, còn như vậy." Lão Trung xong cúi thấp đầu xuống, ngay cả ông cũng biết , Mộ tiên sinh phu nhân rất nhiều, là quên nhưng dễ vậy sao.

      Tần Mộc Vũ nghe thấy lời của ông, chặt nhắm hai mắt lại, quên. . . . . . Nếu như có thể quên tốt biết bao.

      "Trung lão, ông về trước , đại ca tại cần nghỉ ngơi." Quách Hiểu Lượng thấy thế, lo lắng mở miệng.

      "Ừ, tốt. Tần tiên sinh phải nghỉ ngơi tốt, Mộ tiên sinh bên kia tôi chiếu cố tốt." Lão Trung gật gật đầu, liền rời .

      "Đại ca, Mộ tiên sinh bây giờ rất cần . Nếu như phấn chấn, ấy như thế nào?" Quách Hiểu Lượng đứng ở bên người , tỉ mỉ qua.

      " ấy còn cần tôi làm cái gì? Tôi phấn khởi vì ấy điều tra kết quả, nhưng cuối cùng lại lấy được kết quả như vậy. Năm đó cha của Quý Linh Linh hãm hại nhà bây giờ tôi lại hủy cuộc sống của Mộ Ly vẫn còn sống sờ sờ~"

      Quách Hiểu Lượng kinh ngạc nhìn, biết nên thế nào. rất khó tưởng tượng đến, kẻ thù là khái niệm gì, càng thể lý giải tâm tình tại của Mộ Ly.

      ***
      "Hướng Tuấn Ngạn, tra được chưa?" Thẩm Hiểu Phỉ ngồi ở ghế, lắc lắc ly rượu đỏ trong tay.

      " biết, buổi sáng trong bệnh viện người đàn ông kia là do Giang Tâm Giao cố ý phái tới kích thích Quý Linh Linh ." xong Hướng Tuấn Ngạn tới bên cạnh ngồi xuống.

      "Giang Tâm Giao, ngàn tính vạn tính, thế nhưng lại quên mất người đàn bà này."

      "Đúng vậy, nhưng ta mới là người phung phí tiền của. Tôi còn tra ra được số chuyện, có hứng thú nghe chút hay ?" Hướng Tuấn Ngạn gợi lên hứng thú củaThẩm Hiểu Phỉ .

      " nhảm! ."

      "Ging Tâm Giao làm người tình bí mật nhiều năm của Lục Chính của Lục Chính Hạo trong ba năm, ta chỉ là mấy tháng gần đây mới nổi mặt nước (mới xuất đầu lộ diện đó). ta vừa mới xuất , lại khiến mẹ của Lục Vân Thiên giận mức phải vào ở viện, gián tiếp hung hăng giáo huấn cho Lục Vân Thiên trận." Hướng Tuấn Ngạn cong môi .

      "Ba năm? tâm cơ của người đàn bà này đúng là phải nặng bình thường." Thẩm Hiểu Phỉ khẽ nhăn lại mày, Giang Tâm Giao chỉ là hơn 20 tuổi, vậy mà lại có thể làm người tình của thị trưởng kia ba năm.

      "Cũng có nghĩa là, chuyện Vu Uyển Tinh bị hủy dung cho hình như có liên quan đến ta."

      "Vu Uyển Tinh bị hủy dung rồi hả ?" Thẩm Hiểu Phỉ cả kinh.

      " cần ngạc nhiên như vậy, làm cho tôi tưởng rằng Thẩm Hiểu Phỉ sợ trời sợ đất ra rất yếu." Hướng Tuấn Ngạn cười .

      ", tôi chỉ là có nghĩ đến, Giang Tâm Giao ra cũng rất có bản lãnh. ta. . . . . . Quá đáng sợ, thủ đoạn quá cao. Tôi đây hai năm ở ide, cho tới bây giờ cũng nhìn thấu được ta." Thẩm Hiểu Phỉ chậm rãi , trong giọng chứa sợ hãi mơ hồ sau khi nghĩ lại.

      " Bình thường chó sủa là chó cắn, bọn họ chỉ là đột ngột xuất ở đúng thời điểm, cho người ta kích trí mạng. người đàn bà bình thường, lại có thể biết được chuyện tình của mười lăm năm trước, ta đơn giản."

      Thẩm Hiểu Phỉ trầm vào suy nghĩ sâu xa của bản thân, đột nhiên, , " được, tìm cho tôi vài người, tôi muốn bảo vệ Quý Linh Linh. Nếu Giang Tâm Giao là loại phụ nữ này, nếu như ta phát điên, rất khó tưởng tượng hậu quả ra sao!"

      " cần gấp, trước hết nghe tôi , tôi còn phát chuyện rất thú vị."

      Thẩm Hiểu Phỉ cau mày nhìn Hướng Tuấn Ngạn, "Con mẹ nó có phiền hay , câu cũng xong? Làm sao lại có nhiều chuyện thú vị như vậy!" rốt cuộc nhịn được tức giận tục, Hướng Tuấn Ngạn đặc biệt thiếu mắng sao.

      " nên gấp nha, tôi là phát ra bên cạnh Quý Linh Linh còn có người bảo vệ ."

      "Người của Lãnh Dạ Hi?"

      "Ha ha, thích Quý Linh Linh chỉ có Lãnh Dạ Hi thôi đâu." Hướng Tuấn Ngạn cười cười .

      Thẩm Hiểu Phỉ trong lòng cả kinh, "Chẳng lẽ. . . . . . nên!"

      "Có cái gì nên , đừng tưởng rằng chỉ có lòng của phụ nữ mới như mò kim đáy biển, có lúc lòng của đàn ông. . . . . . Cũng là rất tinh tế , cẩn thận thăm dò, căn bản là đoán ra ." Hướng Tuấn Ngạn bưng lên ly rượu đỏ, đặt ở bên môi thưởng thức.

      "Tôi tin!" Thẩm Hiểu Phỉ tùy người mà , “ ta hoàn toàn có khả năng làm như vậy !"

      Hướng Tuấn Ngạn chậm rãi đứng lên, để ly rượu xuống, " nên lời quá tuyệt, tình đôi khi, cũng rất kỳ lạ, phải tâm sức bình thường có thể khống chế."

      "Này, đâu vậy?"

      Hướng Tuấn Ngạn dừng chân, xoay người, nhìn về phía , "Tôi muốn xem chút, tôi đối với ấy có phải cũng coi như tình hay ."

      Hứ! Thẩm Hiểu Phỉ cho ánh mắt xem thường cực lớn. còn tự xưng mình là người thích phụ nữ bao nhiều, cuối cùng còn phải trực tiếp bị nhóc buộc tâm.

      phải làm ràng, trong lòng của ấy ." Thẩm Hiểu Phỉ cất giọng hô.

      " có vấn đề gì, chỉ cần trong mắt ấy có tôi là được rồi." Hướng Tuấn Ngạn mỉm cười, Quách Hiểu Lượng ngu ngốc kia, khẳng định lại vì đại ca chó má kia, mà rơi lệ thôi. Quách Hiểu Lượng chờ đây tới giải cứu .

      ***
      Mộ Ly đứng cạnh cửa sổ, cặp mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

      "Mộ tiên sinh, đưa phu nhân. . . . . . Quý tiểu thư rời , an toàn đưa Quý tiểu thư đưa đến chỗ của Thẩm Hiểu Phỉ." Vú Lâm đứng ở cửa miệng cung kính .

      "Ừ." Mộ Ly đáp tiếng, xoay người, " xuống ."

      "Vâng"
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      119 khiêu khích

      Thời tiết đầu thu, luôn mang là cảm giác mát mẻ, mà bây giờ lại xen lẫn chút mưa phùn, lại làm cho buổi chiều bình thường có thêm vài phần u buồn.

      Quý Linh Linh mặc cái áo che gió màu đen, chậm rãi lối bộ. Những giọt mưa nhàng lưu vào tóc của , mặt, những hạt mưa gôm lại với nhau, từ từ theo gương mặt của chảy xuống.

      Vào lúc này, cảm giác như người phụ nữ có thai nghèo túng, khuôn mặt tiều tụy, người đứng ra hỏi thăm chút, làm ta cảm thấy xã hội này có chút lạnh lạnh nhạt.

      Ởtrước cửa hàng sang trọng, Quý Linh Linh cảm thấy thấm mệt, kéo lại áo khoác ngoài, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế lạnh.

      đôi mắt to,lúc này nhìn vào chỉ còn vô hồn. dựa lưng vào cái ghế, ngưỡng mặt, mặc cho mưa phùn rơi vào khuôn mặt có vẻ hơi mỏi mệt. Ở thời điểm thể gặp được Mộ Ly, suy nghĩ rất nhiều, xảy ra đủ loại. Tuy nhiên cái gì cũng có, chỉ có là rơi vào đau khổ.

      ở thế giới này sống qua hai mươi mấy năm, Mộ Ly là người cho tình chân và sâu sắc nhất. bây giờ mới phát , ra là người sống nội tâm, nếu như có người nguyệt ý cùng mình sống cả đời, đây là việc hạnh phúc cỡ nào nhưng lại dễ thực .

      Trước đó, bỏ lỡ Mộ Ly nhiều lần, trong lúc nghĩ có thể nắm kỹ được tại, dùng tất cả mọt thứ tốt nhất của mình để đối tốt với Mộ Ly, ông trời lại đối với bày ra chuyện buồn cười lớn như vậy.

      biết rất , ở trong tâm của Mộ Ly, cái chết của người cha mất, người mẹ chết thảm, trong lòng của tạo ra bao nhiêu vết sẹo. Cho nên, càng ràng hơn tại sao chính mình rơi vào tình trạng như bây giời. phải là , mà là thể nữa.

      Đối với đưa con của kẻ thù, bỏ ra bao nhiêu thương,bảo làm sao có thể sử lý việc này?

      tại còn phải xử lý số tiền hơn 2 nghìn vạn vay. Áp lực, thân thể có bất kỳ chỗ nào bị áp lúc đè nén.

      Nước mắt theo gương mặt của , hòa lẫn với nước mưa rơi xuống. Lòng bàn tay chạm vào bụng, còn có năm tháng, trước đó là đoạn thời gian ngọt ngào, nhưng là bây giờ nghĩ lại, thời gian cũng khá dài.

      "A di, lau chút."

      mơ màng Quý Linh Linh bị thanh non nớt kéo về thực tế.

      Đập vào mi mắt là mặc chiếc áo mưa màu hồng in hình hoạt hình, tuổi nho .

      "A di, lau chút."

      bé, trong tay cầm khăn giấy, lại lần nữa kêu lần.

      Quý Linh Linh trong bụng run lên, tay có chút run rẩy nhận lấy khăn giấy trong tay bé, giơ tay lên, lau ít hạt mưa dính người đứa bé.

      "Dì ơi, có phải có chuyện vui?" thanh non nớt của bé vang lên, làm nhất thời cảm thấy ấm áp trong lòng.

      nhàng vuốt vuốt đầu của bé, "Bên ngoài mưa, trở về tìm mẹ thôi."

      "Được ." bé đáp tiếng dài, "Bên ngoài ở mưa, dì cũng trở về nhà , bằng , bảo bảo trong bụng người đau đó."

      Quý Linh Linh theo bản năng liếc mắt nhìn bụng của mình, khóe miệng dâng lên cười khổ.

      "Dì của con bụng cũng lớn như vậy, dì mất hứng, cũng mình chạy , ngồi ở ghế ngẩn người. Nhưng mẹ với dì, thể ngồi ghế trong thời gian dài, làm bị thương đến tiểu bảo bảo."

      Quý Linh Linh hít mũi cái, vỗ lên đầu bé, "Ừ, dì biết."

      "Dì à, con phải rồi, mẹ con chuẩn bị cho con bánh đậu với bánh trứng đó." xong, bé liền chạy theo hướng con đường .

      , Tiểu Tiểu Tình, tiểu Tư Viễn, còn có bảo bảo trong bụng của , Quý Linh Linh việc ngươi cần làm còn có rất nhiều.

      Nghĩ tới đây, chỉ cảm thấy phía dưới càng ngày càng lạnh, nàng tựa vào ghế dài, vừa định đứng dậy, ngang hông liền truyền đến hồi đau đớn.

      "Ô. . . . . ." run rẩy vừa muốn ngã ngồi ở ghế dài, lại bị đôi tay có lực ôm eo ếch.

      Cái mùi này! Quý Linh Linh chợt xoay người, khi nhìn thấy người tới, nước mắt lại lần nữa khống chế được tuột xuống.

      Hương vị bạc hà nhàn nhạt, thân thể ấm áp. ôm chặt, giúp thoát khỏi nguy hiểm.

      Chỉ là con ngươi của trong trẻo nhưng lạnh lẽo, lạnh đến nỗi dám trực tiếp ôm chặt lấy . Cuống quít ở giữa, theo bản năng đẩy cánh tay của . biết là vì sao, muốn dựa vào gần . Có lẽ là bởi vì sợ cảm thấy mâu thuẫn, có lẽ là bởi vì sợ lạnh lùng hù tới đứa bé trong bụng.

      Vậy mà, điều ngờ, thế nhưng lại chặt ôm thân thể . Xoay lại người , ôm chặt vào trong ngực. Hơi thở của cực kỳ nóng bỏng, ở cần cổ của quanh quẩn.

      Quý Linh Linh trong lòng ngẩn ra, giờ phút này ngay cả nước mắt đều quên chảy xuống. Thân thể của đột nhiên đến gần, để cho thân thể lạnh lẽo của dần dần ấm áp.

      Có lẽ là do bị lạnh, để cho ý thức của có chút mơ hồ, còn chưa chờ Mộ Ly buông tay, thân thể Quý Linh Linh liền vô lực bắt đầu tuột xuống.

      " cần ngủ!" thanh của Mộ Ly khẩn trương, khiến Quý Linh Linh mơ mơ màng màng lại lặng lẽ mở mắt. Nhìn mặt của tới gần mình, nở nụ cười khổ.

      " có bao nhiêu hận em, cần hành hạ em như vậy. . . . . ."









      Mưa phùn làm cho tóc ướt nhẹp, vẻ mạt căng thẳng, lúc này có thêm chút chút cương nghị, gì, mà cởi bỏ áo khoác của mình, khoát lên người của , cúi người xuống liền bế lên.

      " cần ngủ. . . . . ." thanh của tựa như đơn khúc tuần hoàn giống nhau, ở bên tai của lâu tản .

      Theo bản năng, vòng tay chặt quanh cổ , đầu dính sát vào trong ngực của . Có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể gần hơn.

      "Ngụy tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta cần đợi Mộ tiên sinh rồi." Trong xe hai người, đồng loạt quang sát hết mọi việc bên ngoài.

      Ngụy Như Lễ chậm rãi đem vật cầm trong tay dập tắt khói, biểu tình bình tĩnh mơ hồ lộ ra nụ cười, "Ông bọn họ tại đây là tội tình gì, cuối cùng còn phải là tách ra sao?"

      Lão Trung quay đầu lại liếc mắt nhìn, " chừng, nếu như Mộ tiên sinh trong lòng có thể mở ra, tất cả đều dễ chuyện. Dù sao ngài ấy và phu nhân. . . . . ."

      "Ha ha, lão Trung, xem ra “phu nhân” kia của ông , thu mua ông rất triệt để." Ngụy Như Lễ trong giọng tràn đầy giễu cợt.

      "Ngụy tiên sinh, phải là mình tôi, tất cả mọi người có thể nhìn được. Kể từ khi phu nhân tới, tiên sinh so bất cứ lúc nào cũng vui vẻ. . . . . ."

      "Nhưng là, nếu như có vị phu nhân này, ấy còn có thể như trước khi bộ dạng yên lặng, nhưng là tại cũng bị ngườii phụ nữ kia phá hủy." Ngụy Như Lễ mỉm cười nhìn.

      Lão Trung ngẩn ra, trong bụng biết nữa nên cái gì, "Chuyện này, thể trách phu nhân !"

      "Hả?Vậy phải trách Mộ Ly sao? Mười lăm năm trước cha của ta hại cả nhà của ấy, mười lăm năm sau, biết được cái kết quả này, ấy vì ta bệnh nặng hồi, tôi còn phải cảm ơn ta sao?" Ngụy Như Lễthu lại tất cả ý cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước xe.

      Vừa nghe lời của , lão Trung lập tức im lặng.

      "Lái xe!" Ngụy Như Lễ tựa vào chỗ ngồi trước, tất cả tức giận cũng đều bị gợi lên.

      "Vâng"

      Xe chậm rãi mở xa, Mộ Ly cũng mang theo Quý Linh Linh bệnh viện. Nhưng cho dù ai cũng có phát , ở góc của lới , ánh mắt sắc lạnh luôn luôn vụng trộm nhìn bọn họ.

      "Quý Linh Linh, đừng mơ tưởng gần gũi với ấy!"
      Thân thể của Mộ Ly khỏe mạnh ấm áp, môi của dán thất chặc lên bờ môi của , giống như khát vọng bị đè nén lâu. Bàn tay của phát ra nhiệt độ nóng bỏng, chậm rãi giống như là muốn ở trong lòng của in lên dấu ấn. Nhưng tại sao. . . . . . Tại sao chỉ là đến nửa, ấm áp của liền rời .

      cần , cần !

      muốn rời khỏi ánh mát nóng bỏng, cái ôm ấm áp của . cần , cần ở bên cạnh chăm sóc cho tấc cũng rời.
      rời , quay đầu lại, giống như là quyết định ly biệt ~

      " cần !"

      "Linh Linh, cậu tỉnh!"

      "Hiểu. . . . . . Hiểu Phỉ, cậu. . . . . ."

      Thẩm Hiểu Phỉ thấy tỉnh lại, lập tức thở dài hơi. Nhìn mặt mũi của Quý Linh Linh tiều tụy, nghĩ mà sợ. chỉ là rời lát, cái người phụ nữ ngốc này liền đội mưa ra ngoài, may mà có cảm.

      "Quý Linh Linh, cậu rốt cuộc muốn thế nào? Bên ngoài lạnh như vậy, trời mưalớn như vậy,cậu cố ý gây khó dễ cho bản thân phải ?" Thẩm Hiểu Phỉ vữa mở miệng mắng trận. ngốc này, chẳng lẽ vì người đàn ông, ngay cả mạng cũng cần sao?

      Ánh mắt của Quý Linh Linh ảm đạm, , đợi cùng mình mấy câu liền .

      "Linh Linh, Linh Linh, cậu làm sao vậy?" Thẩm Hiểu Phỉ lo lắng kéo tay của .

      "Cậu biết là ai đưa mình tới bệnh viện ?" Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, trong hốc mắt tràn đầy mờ mịt hỏi.

      "Có thể là người tốt bụng, bệnh viện gọi điện thoại cho mình,có phải là. . . . ."

      Quý Linh Linh nhìn chằm chằm , làm Thẩm Hiểu Phỉ thể ngừng lại, tin, ta có lý do để làm vậy.

      "Mộ Ly. . . . . ." Quý Linh Linh từ từ mở miệng, lại buông tầm mắt xuống. Là Mộ Ly, làm sao có thể quên ánh mắt của khi nhìn , tràn đầy đau lòng cùng đành lòng.

      " ta. . . . . ."

      "Hiểu Phỉ, tại sao mình lại là con của kẻ thù ấy? Tại sao hai người chúng tôi nhau như vậy, lại thể ở chung chỗ? Mình làm sai điều gì, phải nhận hình phạt lớn như vậy?" Quý Linh Linh chặt lôi kéo tay của Thẩm Hiểu Phỉ, nước mắt rơi như mưa.

      Vừa nghĩ tới Mộ Ly, càng thêm đau lòng. ấy ràng muốn gặp lại , thế nhưng khi trời mưa, thế nhưng lại như thiên thần đứng ở bên cạnh , ban cho ấm áp. . . . . .

      "Đừng khóc, đừng khóc. Mình tới chỗ bác sĩ hỏi chút, nếu có chuyện gì nghiêm trọng, mình dẫn cậu về nhà." Thẩm Hiểu Phỉ nhất thời cũng tìm được lời an ủi ..., dù sao bản thân cũng thể cho ấy trở về tìm Mộ Ly, chỉ có thể tìm lý do vội vàng rời .

      Tinh thần của Quý Linh Linh có chút hoảng hốt tựa vào giường bệnh, thân thể cũng yên tĩnh, tiếp tục gây ra phiền toái gì . Nhưng là, muốn tìm phiền toái, cũng có nghĩ, những người khác cũng muốn để yên cho .
      "Ha ha, ra là đứa bé vẫn còn, tôi còn tưởng rằng mất rồi!"

      Quý Linh Linh chợt ngẩng đầu, chỉ thấy Giang Tâm Giao tay mang túi xách, mang đôi giày cao gót gần mười tấc, mặc chiếc váy ngắn, mặt đầy vẻ hả hê về phía .

      " tới đây làm cái gì?"

      "Ôi, tôi có thể tới đây để làm cái gì, tôi bất quá chỉ là tới đây xem, nó. . . . . . Tạp chủng, có chết mất hay ?" Tạp chủng, hai chữ, ta cố ý dùng khẩu ngữ gọi ra, " nghĩ tới, đồ tiện nhân này cái mạng đúng hạ tiện, có thể cứng đến như vậy. Bị dầm mưa thành như vậy, thậm chí cảm cũng có!" Những lời này, thực tế là ta oán niệm, ta cho là ít nhất, Quý Linh Linh cảm, sau đó dùng thuốc làm mất đứa bé. . . . . .

      Quý Linh Linh ngước mắt nhìn, " đủ chưa? xong, cút ngay."

      "Ôi, tôi xem ra bây giờ còn có bản lãnh khác nữa, cái miệng này đủ xảo quyệt . Nhưng là, vậy thế nào đây? bây giờ chỉ là chiếc giày rách, mang theo tạp chủng giày rách!" Giang Tâm Giao khẽ nhếch khóe môi, nhìn bộ dáng yếu đuối của Quý Linh Linh, tâm tình của ta là tốt hơn nghìn lần vạn lần. Mới vừa rồi trong lòng vui, cũng dần dần tản .

      Coi như Mộ Ly đưa ta tới bệnh viện vậy như thế nào, chỉ có thể tâm của Mộ Ly mềm, còn có thể những thứ khác sao?

      "Tôi cảnh cáo , còn dám nhục mạ đứa bé của tôi, tôi liền để cho . . . . . . Chịu nổi!"

      "Ha ha, để cho tôi chịu nổi? Ha ha, tốt, tới đây, xem bộ dạng tại này của , có phải tại chỉ cần tôi đẩy cũng gục? Quý Linh Linh, trước kia cao tay, đem Mộ Ly cùng Lãnh Dạ Hi cũng đêu say mê vây quanh, nhưng tại chỉ còn là loại mặt hàng giá rẻ? Bây giờ tôi cho biết, đừng nghĩ dựa vào đáng thương, dựa vào tạp chủng trong bụng , lòng tốt của Mộ Ly, dều cần nghĩ!" ta cắn răng cắn lợi , "Bởi vì rất nhanh, tôi liền có đứa bé của chúng tôi, hừ, đó, vì về sau để có thể gàn đàn ông, tốt nhất vẫn là đem tạp chủng này phá bỏ !" ta xong lập tức lộ ra nét mặt tươi cười.

      "Giang Tâm Giao, tôi khuyên tốt nhất là cút , nếu . . . . . ."

      "Nếu cái gì? Quý Linh Linh nhìn lại xem bộ dạng bệnh hoạn như vậy , còn tưởng bây giờ giống như ban đầu khi còn ở ide sao? Ha ha, có muốn cũng thể, Mộ Ly cũng sớm chơi chán . Tôi cho biết, tại sao tôi lại cùng làm cùng công ty, chính là Mộ Ly vốn chán , để cho tôi tới cho đả kích trầm trọng. bây giờ vẫn còn ở ảo tưởng mình là Thượng tá phu nhân sao? biết thẹn!" Giang Tâm Giao hung hăng mắng chửi.

      Quý Linh Linh siết chặt quả đắm, bụng bởi vì tức giận, cũng truyền tới cảm giác đau đớn.

      "Còn , tốt nhất thức thời chút . Về tốt nhất bớt xuất ở trước mặt Mộ Ly , lần này ấy bỏ qua cho , cũng có nghĩa lần sau cũng có thể bỏ qua cho . cũng nên biết, Mộ Ly là loại người giết người chớp mắt, tốt nhất nên chõ giận ấy! Về sau, thấy tôi cũng nên phải khách khách khí khí chút, bởi vì. . . . . . Tôi lập tức trở thành Thượng tá phu nhân. Ha ha, ha ha ha ha. . . . . ." Giang Tâm Giao hài lòng khi nhìn thấy nét mặt thất bại của Quý Linh Linh, bại tướng dưới tay, có bao nhiên bản lĩnh mà muốn cùng ta tranh đoạt đàn ông.

      "Giang Tâm Giao, tôi thấy là loại người thích tự làm mình mất mặt phải ?" Bỗng dưng, Thẩm Hiểu Phỉ xuất ở tại cửa.

      Giang Tâm Giao trong lòng hô to xong, nhưng ta vẫn xoay người mặt mang theo nụ cười , nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, trong lòng mặc dù sợ, nhưng ta cũng thể biểu ra.

      "Ôi, tôi tới nơi đây, chỉ là có lòng tốt nhắc nhở ta chút thôi. thế nào cũng là người có bầu, bị người đàn ông của mình vứt bỏ, đứa bé thiếu chút nữa là mất, vậy cũng đáng thương đấy." Dứt lời, Giang Tâm Giao lại cười khanh khách lên, nghĩ tới hoàn cảnh tại của Quý Linh Linh, trong lòng ta liền sảng khoái.
      end 119
      Last edited: 28/3/16
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      120 Em lựa chọn

      "Giang Tâm Giao, đêm ít, tôi lo lắng có ngày gặp quỷ đó, nên phải làm sao?" Thẩm Hiểu Phỉ cũng có ra tay với ta..., mà là chậm rãi về phía ta. " phá hủy dung mạo người khác, cảm thấy người bình thường bỏ qua sao? Ha ha."

      Giang Tâm Giao vừa nghe nghe thấy, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, " chuyện hoang đường gì!"

      "Hả? Nghe được nghe,nghe hiểu bản tiểu thư cũng có hứng thú giải thích." Giọng của Thẩm Hiểu Phỉ đầy khiêu khích nhìn ta.

      Giang Tâm Giao khỏi lui về phía sau bước, nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, vừa liếc nhìn quý Linh Linh, " nên nhớ, Mộ Ly là của tôi!" Dứt lời, ta lảo đảo bước, liền vội vội vã rời .

      "Mình xem người đàn bà này tám phần là bị điên rồi!" Thẩm Hiểu Phỉ đứng ở bên cạnh Quý Linh Linh, "Bác sĩ , thân thể của cậu có gì đáng ngại, lát Hướng Tuấn Ngạn tới, chúng ta mà có thể ."

      "Hiểu Phỉ."

      "Hả?"

      "Cậu giúp mình hẹn Tần Mộc Vũ."

      "Cái gì?" Thẩm Hiểu Phỉ nhìn sắc mặt bình tĩnh của Quý Linh Linh, nhất thời có hiểu muốn làm cái gì.

      "Những ngày này, mình khóc đủ rồi, mới vừa rồi Giang Tâm Giao ở chỗ này quậy hồi, mình cũng nghĩ thông suốt hoàn toàn." Vẻ mặt của Quý Linh Linh như thay đổi thành người khác.

      "Cái gì? Linh Linh, cậu làm sao vậy? Giang Tâm Giao mới vừa rồi ta gì với cậu?" Thẩm Hiểu Phỉ mắt thấy Quý Linh Linh, rất tỉnh táo, này có chút. . . . . .

      "Mình mặc kệ mình có phải là con kẻ thù của Mộ Ly, nếu như là , ba mình năm đó phá hủy nhà của ấy, tại mình thay cha mình, bồi thường tốt cho ấy. tại nếu như ấy có mình. . . . . . ." Quý Linh Linh chống người lên, "Cậu biết là ai đưa mình tới ? Là Mộ Ly, mình biết có phải ấy vẫn theo mình hay , nhưng mà trong lòng mình lại có ý nghĩ rất mãnh liệt, ấy mực giúp đỡ mình. Hiểu Phỉ, mình cũng tin tưởng, ấy mình."

      "Linh Linh. . . . . ." Thẩm Hiểu Phỉ lại nghĩ tới lời của Hướng Tuấn Ngạn, Mộ Ly cho người mực bảo vệ Quý Linh Linh. khỏi chần trừ .

      "Quan trọng nhất, mình mang đứa con của Mộ Ly, mình thể nào bởi vì , rời xa ấy. Còn có năm tháng, con của mình cũng ra đời, mình thể chấp nhận, con mình vừa sanh ra có ba. Mình càng thêm thể chấp nhận, Gianh Tâm Giao ở bên cạnh ấy dù chỉ là khắc!" Nghĩ tới lời vùa rồi của Giang Tâm Giao, Quý Linh Linh liền giận dữ, ta nguyền rủa đứa bé của , ta muốn cùng Mộ Ly sanh con, trừ phi mình chết!

      "Linh Linh, cậu cảm thấy có thể sao? Mộ Ly ta. . . . . ."
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      "Mặc kệ như thế nào! Mình nhất định muốn ở bên cạnh ấy, ngoại trừ mình ra ai cũng thể. Mình để cho Giang Tâm Giao được như ý muốn, ta đối với Mộ Ly chỉ là tham lam muốn giữ lấy, ta căn bản thương ấy !"

      "Linh Linh. . . . . ." Cái người này tội tình gì lại phải như thế này, "Cậu hiểu cái gì gọi là ‘ kẻ thù giết cha ’ sao? Mộ Ly để cậu ở bên cạnh ta sao, cậu cần thiết tự hành hạ bản thân mình nữa được ? Nếu như cậu thương ta, cậu phải tự biết chăm sóc bản thân, tương lai nuôi lớn đứa bé tốt."

      " được!" Quý Linh Linh lớn tiếng , "Đứa bé là của hai người bọn mình, mình thể cướp mất quyền làm cha của ấy!"

      "Nếu như ta muốn phải làm sao?" Thẩm Hiểu Phỉ chỉ cảm thấy nhức đầu, nghĩ tới, hai người bọn họ bây giờ lại phải cãi nhau.

      " thể nào! Cậu hiểu , cậu biết ấy mình sâu đậm như thế nào! Cậu có tin hay , nếu như tại mình tự sát, nhất định ấy là người đầu tiên xuất , mình tin tưởng, mình tin tưởng ấy!" Quý Linh Linh nắm chặt tay của Thẩm Hiểu Phỉ, cố hết sức kêu lên.

      "Linh Linh, Linh Linh, nên như vậy, nên như vậy. nên quá cực đoan, cậu thương ta còn có nhiều cách khác, ngàn vạn lần được cực đoan như vậy." Quý Linh Linh muốn tự sát, làm cho Thẩm Hiểu Phỉ sợ hết hồn.

      Tâm tình của Quý Linh Linh từ từ bình phục lại, "Hiểu Phỉ, tại tâm lý của ấy nhất định rất đau khổ, nếu như mình có ở đây bên cạnh ấy, Giang Tâm Dao bức chết ấy. Cầu xin cậu, giúp mình hẹn Tần Mộc Vũ được ?"

      quyết định, ra đến cuối cùng Mộ Ly có thương hay , hay tất cả chỉ do mình phỏng đoán. còn muốn nghĩ đến, tại chỉ biết là, mình muốn cái gì, mình muốn làm cái gì, vậy như vậy đủ là rồi !

      Thẩm Hiểu Phỉ nhìn lúc lâu, cuối cùng rốt cuộc gật đầu cái, chỉ là muốn tốt cho Quý Linh Linh , nhìn tình hình bây giờ, nếu cứ ép buộc ấy quên Mộ Ly là thể nào, tại Linh Linh cũng mang cốt nhục của ta.

      "Cám ơn cậu!"

      Lần này, lại dễ dàng buông tay, mặc cho giữa bọn họ có bao nhiêu khó khăn trắc trở, cũng muốn cùng ở chung chỗ!

      =cách cách cách =
      "Linh Linh, thân thể của khá hơn chút nào ?"

      Tần Mộc Vũ, Quách Hiểu Lượng nhìn thấy Quý Linh Linh, đầu tiên là thân thiện chào hỏi.

      "Tôi rất khỏe, cám ơn Hiểu Lượng."

      Tần Mộc Vũ tới trước mặt , có mở miệng.

      "Ngồi , hôm nay tìm , tôi có chút chuyện muốn cầu xin ." Quý Linh Linh cúi đầu, chỉ vào chỗ ngồi ở ghế sa lon.

      Tần Mộc Vũ nhìn chút, cuối cùng Quách Hiểu Lượng phải đẩy cái, lúc này mới ngồi xuống.









      "Tôi. . . . . . Tôi biết chuyện về cha mẹ của Mộ Ly. . . . . ." Quý Linh Linh xoa xoa tay, trong giọng giấu được khẩn trương.

      " xin lỗi, nếu như phải là tôi điều tra, ấy có lẽ cũng xảy ra chuyện như vậy."

      "Hả?"

      "Lúc rời ngày thứ ba, chúng tôi liền tra ra kết quả, tôi vốn dự liệu chuyện xảy ra như vậy. Mà Mộ Ly khi biết được cái kết quả này, có bất kỳ hưng phấn nào, mà là. . . . . ." Tần Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn , trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.

      "Sau đó sao?"

      " ấy ngã bệnh, hôn mê mười ngày. Từ thời điểm tôi biết ấy, cho tới bây giờ cũng có gặp qua ấy có mặt yếu ớt đến như vậy. có thể tưởng tượng được, thời điểm Mộ Ly biét được kết quả, cư nhiên phun ra ngụm máu tươi. . . . . . Lúc ấy tôi chỉ muốn tìm hiểu chút, nếu như phải là tôi mực tra, có lẽ. . . . . . cái gì cũng có xảy ra." Tần Mộc Vũ xong, trong giọng tràn đầy suy sụp tinh thần.

      " ấy hộc máu, ấy hôn mê mười ngày. . . . . ." Quý Linh Linh ngậm chặt miệng mình lại, nước mắt ức chế được lướt qua ngón tay của , "Tại sao có ai cho tôi biết?" chỉ thấy có chút suy yếu, cư nhiên biết vì sao.

      " xin lỗi. . . . . ."

      " có cần thiết xin lỗi với tôi, là tôi. . . . . ." thế mở miệng, cha ở trong cảm nhận của là nhân vật cao lớn chừng nào, nàng thế nào cũng nghĩ tới, cha làm ra loại chuyện đó.

      "Tần tiên sinh, tôi tại có chuyện, muốn cầu xin , van cầu , giúp tôi chút được ?"

      "Linh Linh, cần như vậy, chỉ cần câu , lão đại nhất định giúp . Gần đây lão đại bởi vì chuyện của cùng Mộ tiên sinh, ấy . . . . . ." Quách Hiểu Lượng vừa vừa nghẹn ngào.

      "Thế nào?" Quý Linh Linh nghi hoặc nhìn Quách Hiểu Lượng có hiểu ấy cái gì.

      "Hiểu Lượng!" Tần Mộc Vũ gầm tiếng.

      "Lão đại. . . . . . Tôi mặc kệ, cho dù tức giận, tôi cũng vậy phải !" Quách Hiểu Lượng hạ quyết tâm, lần đầu tiên vâng lời Tần Mộc Vũ , "Lão đại nhìn Mộ tiên sinh chịu rất nhiều hành hạ, ấy cũng liền canh chừng bên cạnh rời bước nào, hai ngày gần đây thân thể mới trở lại bình thường. Cho nên Linh Linh, cần trách ấy, ấy cũng là vì Mộ tiên sinh mới cố gắng giúp thăm dò kết quả năm đó , chỉ là có nghĩ đến. . . . . ."

      "Quách Hiểu Lượng, còn nhảm nữa, liền biến !" Tần Mộc Vũ gầm lên.

      Quách Hiểu Lượng ngay sau đó thể ngậm chặt miệng, đôi mắt to ngập nước, tràn đầy uất ức.

      "Tần tiên sinh. . . . . . . . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :