1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu (126/134) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      "Em. . . . . . Em ở nhà của , chừng nào trở lại, em. . . . . ." Em nhớ lắm, Quý Linh Linh che miệng chặt, muốn làm cho tiếng khóc của mình phát ra.

      " hai ngày nữa trở về, chăm sóc cho mình tốt, rất muốn trở về, nhưng còn chưa xử lý xong mọi chuyện."

      "Rè rè. . . . . . Tút tút tút. . . . . ." Ngay sau đó là thanh tút tút của điện thoại.

      Quý Linh Linh đưa điện thoại di động đặt xuống, ấy vẫn chưa về, Hiểu Phỉ lại hôn mê ba ngày, thanh của nghe rất tỉnh táo, có lẽ là chuyện rất khó giải quyết, ấy gặp phải khó khăn?

      Hô. . . . . . cần nghĩ, còn có hai ngày, ấy trở về, chỉ muốn an tâm chờ trở lại là được rồi, cần nhất tại là bồi dưỡng thân thể tốt, nếu như trở về lại gặp bộ dạng của như bây giờ, nhất định đau lòng.

      Nghĩ tới đây, tâm tình của Quý Linh Linh khỏi khá hơn .

      "Ting ting. . . . . ."

      "A? Tâm Giao."

      "Linh Linh, tỉnh! Cám ơn trời đất, có chuyện gì!" Giọng của Giang Tâm Giao đầy hưng phấn.

      "Ừ, tôi có chuyện gì."

      " nha, chịu chăm sóc mình thất tốt, nhưng bây giờ tỉnh, mọi chuyện đều tốt rồi. Tôi lại cho biết chuyện tốt, hôm nay tôi vì công ty chúng ta lại ký kết thành công hộp đồng, giá trị 50 triệu !"

      "50 triệu!" Quý Linh Linh vừa nghe đến mấy cái chữ này, khỏi có chút cảm thấy bối rối, công ty còn chưa bắt đầu được bao lâu, cư nhiên tìm được hợp đồng lớn như vậy.

      "Hắc hắc, vui mừng , tôi thành công mà. Mới vừa rồi tôi dùng con dấu của cùng đối phương ký hợp đồng, ngày mai chúng ta mà có thể chính thức khai công, còn dư lại chờ trở lại, giám đốc."

      "Tâm Giao, trong khoảng thời gian này, vất vả rồi, tôi biết nên sao sao cám ơn rồi, là. . . . . ."Giọng của Quý Linh Linh tràn đầy áy náy.

      "Đứa ngốc, ngươi cái gì đó? Cái công ty này mặc dù là chủ, nhưng cũng có ít cổ phần của tôi mà, tôi làm như vậy cũng là vì mình. Bây giờ chính là thời điểm thể làm việc, tôi làm nhiều chút cũng là việc nên làm mà rồi, cũng cần lời cảm ơn nữa." Giang Tâm Giao cười trêu ghẹo .

      "Ừ, tôi biết rồi, chờ tôi ở đây hai ngày nữa là có thể xuất viện, chuyện thứ nhất cần làm, chính là muốn mời ăn cơm."

      "Vậy tôi trước hết cám ơn Tổng giám đốc rồi. Linh Linh, trong công ty còn có số chuyện, tôi trước hết thể ở bên chăm sóc , tôi liền chờ xuất viện sau kiểm nghiệm công việc."

      "Ừ, được, tôi cũng có chuyện gì, cần đến ."

      "Vậy tốt, biết tất cả đều tốt, tôi liền an lòng, bây giời tôi làm việc, lát nữa lại điện thoại cho ."

      "Tốt."

      Sau khi cúp điện thoại, trong lòng còn suy nghĩ đến 50 triệu, công ty còn chưa mở tháng, liền kiếm được hóa đơn lớn như vậy, xem ra Giang Tâm Giao trong mấy ngày nay khẳng định làm nhiều chuyện. Cái người Đặng Thống Phủ chắc là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, bây giờ có thể nhận được 50 triệu , để nghĩ tới đều khỏi hưng phấn.

      =^.^=
      "Thẩm tiểu thư, đại ca tới." Ở khu nghỉ ngơi của bệnh viện, Quách Hiểu Lượng ở phía trước.

      Thẩm Hiểu Phỉ điếu thuốc trong tay dập tắt khói, ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đứng ở cửa. Mấy tháng có gặp, nhìn thân thể hình như càng ngày càng suy yếu.

      "Hiểu Lượng, ra ngoài trước ." Tần Mộc Vũ .

      "Được."

      Đợi Quách Hiểu Lượng ra ngoài, Thẩm Hiểu Phỉ đứng lên, mặt lại ngưng tụ lại mấy phần khinh thường, "Gấp như vậy, khiến tiểu nha đầu sùng bái rời , có phải sợ phá hủy hình tượng của mình trong lòng ấy?"

      Tần Mộc Vũ nhìn chằm chằm vào , nghe lời của ..., nhưng có phản ứng chút nào. Vẻ mặt mệt mỏi, bộ dáng này của , cùng lúc bình thường quả có khác biệt trời vực.
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      118 Mộ Ly xuất , kẻ xấu sau lưng.

      Ba ngày sau, là ngày Quý Linh Linh xuất viện.

      Đám người Thẩm Hiểu Phi và Hướng Tuấn Ngạn sớm chờ ở trong bệnh viện

      "Thẩm tiểu thư." Xa xa, Quách Hiểu Lượng dẫn đầu đoàn người, về phía bọn họ.

      Thẩm Hiểu Phỉ khẽ nhíu nhíu mày, " cho ta biết, nơi này cần ta, tôi có hứng thú chuyện với ta ." xong, liền giận dữ rời .


      Hướng Tuấn Ngạn đút tay vào trong túi quần, bên môi có ý cười, nhìn Thẩm Hiểu Phỉ rời .

      "Tuấn Ngạn. . . . . . Tôi tới. . . . . ." Quách Hiểu Sáng đến trước mặt , chuẩn bị giải thích với , lại bị Hướng Tuấn Ngạn cắt ngang.

      " cũng vậy chỉ là phụ trách chuyển lời, em trở về , bên này bọn có thể làm tốt." mặt Hướng Tuấn Ngạn còn mang theo nụ cười, nhưng lời ra cho có ý cự tuyệt.

      "Tôi về. Bây giờ tôi mang người tới đây, chính là muốn bảo vệ Linh Linh , nên biết. . . . . ." Quách Hiểu Lượng muốn lại thôi.

      "Đây là ý của Tần Mộc Vũ? Em về chuyển lời cho ta, Hiểu Phỉ để ta nhúng tay vào chuyện này. Hiểu Lượng em cũng cần thiết phải mắc kẹt ở giữa đúng ?" Hướng Tuấn Ngạn đưa tay sửa lại vài sợi tóc rơi trán giúp .
      Nghe mấy ngày nay Tần Mộc Vũ cũng ăn uống được gì, tại sao tất cả triệu chứng lại xuất người .
      Quách Hiểu Lượng quay đầu muốn tránh khỏi vuốt ve của , nhưng lại thay đổi được.
      nên như vậy”. mặt Quách Hiểu Lượng có thêm vài phần nghiêm nghị, “ biết tôi là vì cái gì muốn tiếp cận , nên cần như vậy.”
      “Hả?” Hướng Tuấn Ngạn lại biểu sao cả. “Em là người bắt đầu trò chơi, liền phụ trách kết thúc, như vậy phải rất tốt sao? Ha ha.” cho nụ cười, nụ cười an tâm.
      “Tốt lắm, bây giờ phải lúc chuyện này, tôi phụ trách chỗ này, đưa Linh Linh trở về.”
      “Đưa ấy trở về? Trở về bên Mộ Ly? Hay là bên Tần Mộc Vũ? Hay còn nơi nào khác?”

      "Tôi. . . . . ." Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu nhìn , hiểu là có ý gì.

      "Em biết nên đưa ấy nơi nào sao?" Hướng Tuấn Ngạn đến gần, giọng hỏi.

      "Nhưng là, đại ca. . . . . ."

      "Ý của , chính là để cho em nhìn ấy chút có chuyện gì là tốt rồi, em bây giờ cũng làm xong rồi, chúng ta lập tức về . Em trở về cho biết tiếng, về sau chấm dứt quan hệ cùng Quý Linh Linh, nên làm gì thêm nữa." Hướng Tuấn Ngạn gảy cánh môi.

      "Cắt đứt quan hệ? Quan hệ của bọn họ sao có thể cắt liền cắt chứ?"

      "Vậy em cho biết,bây giờ nên làm như thế nào?" Hướng Tuấn Ngạn lấn đến gần , "Trở về cho Tần Mộc Vũ, nếu như là nghĩ bồi thường lời , nếu muốn gặp mặt Quý Linh Linh trong thời gian gần, đây chính là quyết định tốt nhất rồi."

      "Nhưng là, cũng biết, ta. . . . . . Chuyện này, cùng ta cũng có quan hệ. Tôi. . . . . . Tôi biết nên làm gì bây giờ , tôi . . . . . ." Quách Hiểu Lượng nóng lòng lại lần nữa lời cũng được mạch lạc .

      " nên gấp gáp." Hướng Tuấn Ngạn giơ tay lên vỗ nhè phía sau lưng của , "Chuyện đều qua, em trở về trước . Chờ chút Hiểu Phỉ tới đây, ấy chắc chắn cho em sắc mặt tốt đâu ."

      "Nhưng là. . . . . ."

      " cần nhưng là, Quý Linh Linh có tin tức gì, đều cho em biết trước tiên, có được . Em bây giờ quan trọng nhất là trở về nghỉ ngơi tốt , lão đại của em. . . . . . còn cần em chăm sóc."

      "Tôi. . . . . ." Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu lên, nhìn , "Hướng Tuấn Ngạn, tôi. . . . . . Cám ơn ." Trong mắt của chớp động nước mắt, quan hệ của bọn họ thực chất chẳng qua là trò chơi mà thôi nhưng tại đối với như vậy, để cho phản ứng kịp.

      "Ha ha." Hướng Tuấn Ngạn dùng bàn tay nhàng vuốt ve gương mặt của , "Trở về thôi."

      "ừm." Quách Hiểu Lượng nhanh chống nâng tay lên, xoa xoa nước mắt sắp tràn khỏi mi,xoay người chào hỏi em sau lưng, liền rời .

      Hướng Tuấn Ngạn nhìn theo hướng rời , mặt lộ ra nụ cười xâu xa.

      " thực ấy?"
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      "Còn chưa biết." Hướng Tuấn Ngạn xoay người, đối mặt với Thẩm Hiểu Phỉ, " ấy đều chuẩn bị xong chưa? chuẩn bị đưa ấy nơi nào?Chuẩn bị giải thích như thế nào?"

      Thẩm Hiểu Phỉ nghe Hướng Tuấn Ngạn hỏi liên tục, cảm thấy đầu cũng sắp bị hỏng rồi , "Giải quyết từng người , trước mang ấy tới nơi của tôi, chuyện này tôi từ từ với ấy.Tôi tin tưởng ấy, có thể tiếp nhận ."

      "Ha ha, chết có lẽ có thể tiếp nhận, nhưng là. . . . . . biết đấy." Hướng Tuấn Ngạn nhìn , mặt tràn đầy ý tứ.

      Thẩm Hiểu Phỉ nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó , " gần đây rất thích cười."

      "Ừ, có người cho tôi biết, nhiều cười chút, đối với thân thể cũng tốt hơn."

      Thẩm Hiểu Phỉ liếc cái, "Tôi làm thủ tục xuất viện, ở nơi này chờ chút. Nếu như Lãnh Dạ Hi tới, ngăn ta lại,đưng để ta gặp Linh Linh."

      "Ừ."

      =thố thố =
      Quý Linh Linh ngồi ở bên giường bệnh, lấy tay nhè vỗ về bụng, lại qua ba ngày, Hiểu Phỉ nữa lừa .

      Cầm điện thoại di động trong tay, chẳng biết tại sao, mắt lại chua xót lên.

      Hôm đó, gọi điện thoại cho , còn thương như xưa,chỉ còn lại là lạnh lùng cùng xa cách. đè lại lo lắng trong lòng, cho là gọi lại cho , nhưng là, qua ba ngày, có bất kỳ động tĩnh.

      Mộ Ly, có phải bị thương hay ? Bọn họ cố ý giấu giếm .

      Nhắm mắt lại, ngăn lại đau xót dân lên trong lòng. có việc gì đâu, nhất định có việc gì đâu.

      Cầm điện thoại di động, nhấn dãy số quen thuộc, thấp thỏm trong lòng, " xin lỗi,số điện thoại này tồn tại. . . . . ."

      "Bộp. . . . . ." Điện thoại di động theo bàn tay của , trực tiếp tuột xuống, rơi sàn nhà.

      Nước mắt cũng lập tức rơi, trái tim cũng co rút nhanh, đầu váng mắt hoa, làm ngồi cũng vững. nắm chặt gar giường,sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
      Last edited: 13/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      "Quý Linh Linh!" Hướng Tuấn Ngạn ở bên ngoài nghe được tiếng động, lo lắng chạy vào.

      Quý Linh Linh nhìn Hướng Tuấn Ngạn, thường ngày cùng với có giao tình gì, cũng ở nơi này, nhưng thế lại có.

      "Hướng tiên sinh, số điện thoại của Mộ Li liên lạc được, có thể cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Quý Linh Linh bất lực nhìn Hướng Tuấn Ngạn, nước mắt trượt dài theo gương mặt trắng bệch rơi xuống.

      Hướng Tuấn Ngạn tới bên cạnh , đỡ bả vai của , " phải tự chăm sóc mình tốt, chăm sóc tốt bảo bảo, được để sai sót xảy ra."

      Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, "Ha ha, tự chăm sóc mình tốt, chăm sóc tốt bảo bảo, ấy, những thứ này có ý nghĩ gì chứ?"

      "Linh Linh!" Lúc này Thẩm Hiểu Phỉ vừa vào cửa liền thấy màn như vậy, "Cậu làm sao vậy? Có phải thân thể được thoải mái? Nếu như thoải mái phải ra, chúng ta tạm thời xuất viện nữa." Thẩm Hiểu Phỉ nắm tay chặt.

      "Hiểu Phỉ, qua mười ba ngày rồi, Mộ Li ở đâu? Cậu cho mình biết , có được ? ấy có phải xảy ra chuyện gì ?" Quý Linh Linh trở tay nắm chặt tay của Thẩm Hiểu Phỉ.

      "Mình. . . . . ."

      "Hiểu Phỉ, cậu đừng gạt mình nữa, mình biết qua mười ba ngày rồi, van cầu cậu, van cầu các người, cho mình biết Mộ Li ở đâu? Có được hay ?" Quý Linh Linh nắm chặt tay của , thân thể theo giường chảy xuống.

      "Linh Linh!" Thẩm Hiểu Phỉ thét lên kinh hãi, Hướng Tuấn Ngạn lo lắng đỡ lấy Quý Linh Linh.

      "Linh Linh, cậu cần như vậy, trong bụng cậu còn có bảo bảo a, thân thể cậu còn suy yếu, thể như vậy." Thẩm Hiểu Phỉ gấp đến độ đôi mắt hồng hồng, trong lòng biết, đến lúc thể giấu diếm nữa rồi.

      "Bảo bảo. . . . . . Hiểu Phỉ tại mình rất mệt mỏi, mình muốn Mộ Li, mình muốn ấy a. . . . . . Van cầu cậu cho mình biết, ấy rốt cuộc ra sao, có được hay ?" Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nước mắt từng giọt lớn theo cằm rơi xuống.

      tại sao ngốc như vậy, tại sao mực chờ đợi, nếu như hỏi, Hiểu Phỉ bọn họ vĩnh viễn đều cho biết.

      "Linh Linh. . . . . ." Thẩm Hiểu Phỉ đau lòng nhìn , sau đó liếc nhìn Hướng Tuấn Ngạn.

      "Hiểu Phỉ, có Mộ Ly, mình sống nổi, cậu cho mình biết, cho mình biết mà!" Quý Linh Linh khóc đến mức khàn giọng, nắm chặt tay Hiểu Phỉ.

      "Linh Linh, cậu cần như vậy. . . . . ."

      " cho ấy biết , chuyện sớm muộn cũng giấu được nữa." Hướng Tuấn Ngạn ở bên chậm rãi .

      "Rốt cuộc là có chuyện gì? cho tôi biết!" Quý Linh Linh lập tức bắt được tay Hướng Tuấn Ngạn, "Các người rốt cuộc dấu diếm tôi chuyện gì? cho tôi biết , , !"

      "Mộ Ly ta. . . . . ."

      Nét mặt Quý Linh Linh cũng cứng lại, môi khẽ run, xảy ra chuyện rồi sao?

      "Quý tiểu thư!"

      Đột nhiên người đàn ông vội vã vào.

      Quý Linh Linh hai mắt đẫm lệ nhìn về phía người đàn ông.

      " là ai?" Hướng Tuấn Ngạn đứng lên,mở lời.

      "Tôi. . . . . . Tôi là nhân viên công ty MJ, cũng chính là nhân viên của Quý tiểu thư." mặt người đàn ông lộ ra nóng nảy vẻ.

      " đến đây có chuyện gì?"

      Quý Linh Linh cúi thấp đầu, như vô lực, chỉ là nghe lời của người vừa tới.

      "Quý tiểu thư, tại ngân hàng tra sổ sách của chúng ta, tra ra danh mục thuế của công ty bình thường, hơn nữa. . . . . . Giang tiểu thư thay ký hợp đồng, hợp đồng được ký có vấn đề, đối phương lấy khoản tiền bỏ trốn rồi. . . . . ."

      "Cái gì?" Thân thể Quý Linh Linh ngẩn ra, "Cái gì gọi là danh mục thuế bình thường, cái gì gọi lấy tiền bỏ trốn?"

      "Giang tiểu thư mấy ngày trước đây hợp đồng trị giá 50 triệu, ấy dùng danh nghĩa của vay ngân hàng 20 triệu, sau đó ấy liền đem tất cả tiền mua tài liệu, tại tài liệu thấy. . . . . . Mà Giang tiểu thư vậy. . . . . ."

      "Giang Tâm Giao cũng thấy?" Thẩm Hiểu Phỉ phản ứng đâu tiên.
      Last edited: 13/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      "Phải . . . . . Đúng vậy."

      "Giang Tâm Giao, Giang Tâm Giao. . . . . ." Quý Linh Linh chỉ có cảm giác mình rơi vào trong mê cung rộng lớn, mấy ngày trước Giang Tâm Dao còn hưng phấn thông báo với mình rằng ta ký hạng mục mới. . . . . . , có lẽ đây có thể chỉ là hiểu lầm.

      "Vậy tới đây làm gì?" Hướng Tuấn Ngạn hỏi.

      "Tôi vốn là nhân viên của thủ hạ Lãnh tổng, tôi làm như vậy, cũng là vì trợ giúp tổng giám đốc. tại công ty MJ, chỉ có thiếu ngân hàng 20 triệu, còn phải đeo lưng danh mục thuế có vấn đề, bây giờ công nhân của công ty còn chưa được phát tiền lương. . . . . ."

      " cần tiếp!" Thẩm Hiểu Phỉ lớn tiếng ngắt lời người đàn ông, "Mấy ngày nữa, tôi thay ấy xử lý việc ở công ty, trở về trấn an nhân viên chút, có vấn đề ."

      "Nhưng mà. . . . . Quý tiểu thư. . . . . ."

      "! Lập tức ra khỏi đây!" Thẩm Hiểu Phỉ chờ người đàn ông xong, liền đuổi người.

      "Được . . . . . Dạ dạ." Người đàn ông cuống quít rời .

      Thẩm Hiểu Phỉ nhìn về phía Hướng Tuấn Ngạn nháy mắt, Hướng Tuấn Ngạn ngay sau đó liền hiểu , theo sát người đàn ông, ra khỏi phòng bệnh.

      "Công ty của mình, công ty của mình chỉ mới bắt đầu. . . . . .Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy. . . . . . Hiểu Phỉ, cậu có thể cho mình biết, Mộ Ly xảy ra chuyện gì ?" Quý Linh Linh đờ đẫn nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, cũng biết bản thân có thẻ chịu nổi thêm đả kích nào nữa .

      xem Giang Tâm Giao như chị em, chuyện gì cũng tin tưởng giao cho ấy làm, nhưng bây giờ. . . . . .Danh mục thuế của công ty, lấy tiền bỏ trốn. . . . . . Ha ha, buồn cười.

      "Linh Linh, quên ta , mang theo bảo bảo, sống cuộc sống tốt, được ?"

      "Cho tới bây giờ, tại sao còn cho mình biết, mặc dù muốn mình quên ấy, ít nhất cậu cũng phải cho mình lý do ! Có phải ấy bị thương rồi ?" Quý Linh Linhđã khóc hết nước mắt bây giờ muốn nghe gì cả, chỉ muốn biết Mộ Ly rốt cuộc thế nào.

      " ta có bị thương, rất tốt." Thẩm Hiểu Phỉ câu , đối với như liều thuốc tinh thần.

      " ấy có chuyện, ấy có bị thương, ấy còn sống tốt . . . . . . còn sống tốt . . . . . ."lời của Quý Linh Linh có chút mạch lạc lầm bầm lầu bầu.

      "Linh Linh, cậu bây giờ biết ta có chuyện, chúng ta rời , chuyện của công ty cậu, mình giải quyết. Quên ta , lần nữa sống cuộc sống của mình, có được hay ?" Thẩm Hiểu Phỉ cố gắng kiềm lại nước mắt. dám tiếp nữa rồi, đối mặt với thân thể suy yếu của Quý Linh Linh, biết co ấy có thể gắng gượng nổi nữa hay .

      Sau khắc, Quý Linh Linh giơ tay lên, chậm rãi lau nước mắt, "Cậu có biết,mình rất ấy ? Cậu có biết, ấy cũng rất mình ? Mình làm sao có thể vô tình như vậy, quên là quên được ." nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, "Mình ấy khắc sâu tận xương tủy, mình làm sao có thể quên, dù là nguyên nhân gì,mình đều rời xa ấy."

      "Nếu như ta còn thương cậu?" Thẩm Hiểu Phỉ lớn tiếng chất vấn.

      "Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Quý Linh Linh nở nụ cười châm biếm, "Cậu hiểu ấy, chút cũng . Nếu ấy còn mình, trừ phi ấy mất trí nhớ, hoặc là chết rồi. . . . . ."

      "Linh Linh,cậu tỉnh táo chút ?Mình cho cậu biết, ta tại sao còn thương cậu nữa !Cậu mở mắt, nhìn chút, ta thực còn thương cậu nữa!" Thẩm Hiểu Phỉ nắm chặt bả vai của Quý Linh Linh, muốn đem Linh Linh lay tỉnh!

      ===phân cách có đau lòng hề ====

      "Mộ Ly,uống chút nước ."

      Mộ Ly liếc mắt nhìn, "Tâm Dao, về nghỉ ngơi trước ,gần đây vất vả rồi." ngồi ở ghế sa lon, thân hình nhúc nhích.

      Giang Tâm Giao len lén quan sát , đem li nước đặt trong tay , ngồi xuống bên cạnh , nở nụ cười: "Ly, chỉ vì , làm bao nhiêu chuyện, em đều nguyện ý. Chỉ cần có thể giúp , cho dù sống chết,em đều đồng ý."

      thân mật tiến sát trong ngực , bên môi lộ ra nụ cười hài lòng. Là của , cuối cùng cũng thuộc về .

      Mộ Ly mặt biểu tình dựa vào ghế sa lon, môi mỏng vào lúc này có bất kỳ sức sống nào.

      "Tôi có chút mệt mỏi, về nghỉ trước ." Mộ Ly thản nhiên .

      Giang Tâm Giao thu hồi lại bàn tay đặt ngực , nhàng , "Vậy phải nghỉ ngơi tốt,buổi tối em lại đến thăm ." xong, liền đứng dậy, sau đó quay người lại, khom người,ấn cái hôn mặt Mộ Ly.

      "Ly, rất lâu ở gần như vậy rồi." Sau đó,liền vui vẻ rời .
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :