1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu (126/134) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      (Tiếp)
      "Quý Linh Linh à."

      Nghe tiếng gọi, Quý Linh Linh dừng bước, Nghiêm Tử Tuấn chung với cũng dừng theo.

      " Vương?" Nhìn thấy Vương Náo Náo ở cùng nơi với Lãnh Dạ Hi, cái trường hợp này có chút kỳ quái.

      " tới đây làm gì vậy?" Vương Náo Náo trực tiếp bỏ Lãnh Dạ Hi qua bên, tới chỗ bọn họ đứng.

      Quý Linh Linh cầm lấy tư liệu trong túi: "Tôi tới tìm trưởng phòng Nghiêm làm chút việc."

      "Thế à." Vương Náo Náo miệng cười cười còn mắt di động người Nghiêm Tử Tuấn, nhìn cũng được đấy chứ, xem ra da mặt dày giống mấy con heo trong chuồng.

      Nghiêm Tử Tuấn bị Vương Náo Náo quan sát, mơ hồ cảm thấy hơi lo lắng.

      "Chắc là chồng của con ngài thị trưởng nhỉ, là may mắn làm sao, nghĩ tới có thể gặp ở đây." Vương Náo Náo để ý đến Lãnh Dạ Hi ở phía sau trừng trừng mắt lạnh băng về phía .

      "Chào ." Nghiêm Tử Tuấn cười trong tức giận.

      Lúc này Lãnh Dạ Hi mới tới.

      "Dạ Hi?" Quý Linh Linh biết mình có thể gặp ở đây.

      "Linh Linh, buổi tối chúng mình có hoạt động bên ngoài mà, cho nên cùng với Lãnh Dạ Hi tới đón , thôi nào." Vương Náo Náo đợi Lãnh Dạ Hi mở miệng, tranh trước.

      "Chuyện này..."

      "Chúng tôi hẹn ăn mất rồi." xong, Nghiêm Tử Tuấn còn chủ động đặt tay lên vai Quý Linh Linh.

      Lãnh Dạ Hi khẽ nheo vành mắt, cái tên Nghiêm Tử Tuấn này muốn tìm cái chết đây mà: "Buổi tối ăn cơm à, sao thấy gọi tôi tiếng nhỉ?" Đúng lúc này, mọi người rối rít xoay người, bắt gặp Lục Vân Thiên bụng hơn nhô từ xa tới gần: "Ồ, muốn mới cơm à?"

      Quý Linh Linh khẽ nghiêng người, tránh cái tay Nghiêm Tử Tuấn để vai xuống, cười méo xẹo, nghĩ thầm tại sao dạo gần đây ta yên tĩnh như vậy, ra ta mang thai, đoán chắc cái thai đó cũng bằng tháng với .

      Vương Náo Náo lôi lôi cánh tay Lãnh Dạ Hi, mặt cũng mang nụ cười trào phúng, trước mặt mọi người bị vợ bắt được, cái người này đúng là chẳng ra gì.

      "Chỉ là gặp mặt rồi ăn cơm thôi." Ngoài dự đoán của mọi người, Nghiêm Tử Tuấn lại thẳng thắn mọi chuyện.

      Ánh mắt Quý Linh Linh băn khoăn lui qua lui lại hai người này.

      " Quý à, sao có hứng thú này vậy nhỉ?" Thấy thái độ Nghiêm Tử Tuấn tự cao tự đại, Lục Vân Thiên quyết định đối đầu với Quý Linh Linh, ánh mắt dừng nơi bụng ta, "Ha ha, bụng lớn chừng này rồi mà còn ghé thăm Ex. Boyfriend, đúng là..." đồ vô sỉ.

      "Vân Thiên!" Nghiêm Tử Tuấn phát kéo cánh tay ta lại, Quý Linh Linh có bầu hay ai nhận ra ngay từ đầu. cho rằng chỉ cần mình , Quý Linh Linh giờ gặp khó khăn nên nhờ giúp đỡ, như vậy có thể có miếng vừa có tiếng lại còn gánh vác "Trách nhiệm" này để chăm sóc cho , nhưng có nghĩ đến, chỉ mình suy nghĩ viễn vông mà thôi.

      Lục Vân thiên quay đầu, dữ tợn nhìn ta, cũng chẳng để ý đến ta: "Quý Linh Linh, tốt nhất nên cẩn thận cho tôi, nếu ..."

      " ở đây bảo ai cẩn hả?"

      Hả?

      Còn chưa đợi Quý Linh Linh lên tiếng lại, rơi vào vòm ngực ấm áp.

      "Mộ..." Quý Linh Linh khẽ mở miệng, Mộ Ly cúi đầu, mặc dù đeo kính đen, nhưng biết cười với mình.

      được lắm Mộ Ly, cái tiết mục hùng cứu mỹ nhân kiều này ấy à, diễn quá tay còn gì bằng. Vương Náo Náo buồn cười đứng bên xem kịch, cũng biết mình có nên giúp hay .

      "Có phải mấy người quên rồi hay , chức vị trưởng phòng ấy làm sao mà có vậy ta?" Mộ Ly đưa tay vuốt ve mái tóc dài của Quý Linh Linh, đến nhìn cũng cho bọn họ cái, giọng chầm chậm, còn tỏa ra mùi bạc hà thoảng thoảng, ngay cả cái chớp mắt, Quý Linh Linh nhìn cũng ngơ ngẩn theo, cho tới bây giờ cũng biết Mộ Ly đeo kính đen lại đẹp đến mức này, lại còn mang theo cuốn hút tiềm nữa chứ.

      "...Mộ Ly...." Lục Vân thiên cắn răng mà , sợ , đúng, ngờ ta lại biết.

      Lúc này, Nghiêm Tử Tuấn đứng chắn trước mặt Lục Vân Thiên:"Bọn tôi chỉ định ăn bữa cơm bình thường thôi, nếu đồng ý cũng dễ tính rồi. Tôi vẫn nghĩ rằng Quý Linh Linh tự do, nếu người hiểu ấy nhất là ..."

      " biết sao? Mà quên nhắc tiếng, lần trước vẫn còn được lưu tên ở bộ đấy, nếu bữa này tên lại lên lần nữa, dù cho ba là thị trưởng cũng giúp được nữa đâu." Vẻ tà ác bị che khuất bởi lớp kính đen.

      "...”

      "A, tôi lại nhớ nữa rồi, cái lần được phục chức ấy, hình như thị trưởng Lục giúp chút nào phải." Mộ Ly lại chuyện ràng, nếu muốn làm gì Nghiên Tử Tuấn, cũng có ai đứng ra ngăn cản.

      "Tử Tuấn." Lục Vân Thiên kéo tay Nghiêm Tử Tuấn, ý bảo đừng gì thêm nữa, thực lực của và Mộ Ly hoàn toàn cách xa trời vực, cần so sánh cũng biết người thắng kẻ thua sẵn rồi."Mộ Ly, hi vọng có thể nể mặt...tình cảm của bọn mình, để bỏ qua cho… Tử Tuấn lần."

      "Hả? Cái gì mà tình với cảm? còn nhớ cái tình cảm ấy sao?" Mộ ly kề sát vai Quý Linh Linh: "Nếu như còn nhớ cái tình cảm vớ vẩn ấy, vậy nên nhớ rằng, ấy là người phụ nữ của tôi, nếu ai dám làm ấy ấm ức dù là nửa phần, tôi nhất định... bỏ qua cho kẻ đó!" Trong giọng tàn độc.

      Lục Vân thiên khỏi run người vì sợ.

      Còn Qúy Linh Linh kéo cánh tay , cảnh cáo nên dừng lại, đừng có dọa ấy nữa làm chi. Lục Vân Thiên cũng mang thai, mà cảm xúc của phụ nữ lúc này ổn định, ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.

      "Ha ha, giờ chuyện gì nên , nên làm cũng làm, bọn mình có thể về được chưa nhỉ?"

      Mộ Ly nắm lấy tay Quý Linh Linh: "Vương Náo Náo, nếu về sau còn dám coi người phụ nữ của tôi như trò cười, tôi khiến khoa thần kinh của gà hay chó đều yên nổi đâu!" dứt lời, Mộ Ly cho bọn kia cơ hội lên tiếng chào tạm biệt, dẫn Quý Linh Linh ra khỏi chỗ đó.

      Nghiêm Tử Tuấn bị Mộ Ly chọc giận đến mức đôi môi trắng bệch, nhưng giờ tức có ý nghĩa gì, với thực lực của , có tu đến trăm năm cũng bằng được Mộ Ly.

      "Được rồi, chúng ta cũng thôi ." Vương Náo Náo lôi Lãnh Dạ Hi về.

      Đến bãi đậu xe, Lãnh Dạ Hi ngừng bước lại.

      "Này, sao thế?"

      "Vương Náo Náo, tất cả đều do làm đạo diễn có phải hay ?" Lãnh Dạ Hi nhìn chằm chằm ta, giống như muốn nhìn thấu ý nghĩ của ta vậy.

      "Em rồi mà, lúc có người có thể gọi em là Cẩm Hân." Gương mặt Vương Náo Náo toát lên vẻ tươi cười, đem giận dữ của để vào mắt.

      "Trực tiếp trả lời cho tôi!"

      "Meo meo... Đừng dữ vậy chứ, còn dễ giận nữa kìa, sớm muộn cùng vào khoa thần kinh bọn em cho xem." Vương Náo Náo dùng cánh tay trắng mịn vỗ vỗ lên vòm ngực , tuy nhiên nó bị Lãnh Dạ Hi bắt được tức .

      "Là em báo cho Lục Vân Thiên với Mộ LY đúng ? Tại sao em phải làm vậy, muốn tôi khó chịu ư?" Lãnh Dạ Hi định hát tay ra, nhưng do kéo lại hơi vội, giờ mà bỏ tay ra bị thương.

      Vương Náo Náo sững sờ, người này chắc nghĩ mặt mình dát vàng bằng, chuyện vợ chồng nhà người ta, liên quan gì đến người ngoài như , lại còn mắng kiểu ấy với cái thái độ thái quá nữa chứ.

      "Lãnh Dạ Hi, em thấy bị bệnh thần kinh rồi đấy, phát tác mang tính gián đoạn.Cái người đây này, bình thường hoặc là y chang cây cột gỗ, hoặc là thoát ra cái tính tình khiến người ta đứng tim, rốt cuộc con người chỗ nào mới là chứ. Thế giới của có phải trừu tượng quá phải , thường xuyên xuất vài triệu chứng khác nhau nữa đúng ?" Vương Náo Náo lấy tay đè lên trán , cũng sốt mà ta.

      "Em đủ rồi đấy." Lãnh Dạ Hi cầm lấy mấy ngón tay của , giận dữ nhìn chằm vào . Mặc dù chẳng hiểu Vướng Náo Náo gì, nhưng chắc chắn mấy câu đó ích lợi gì với .

      "Được rồi, đủ rồi đủ rồi vậy." Vương Náo Náo nhìn , vô vị nhún nhún vai, "Thả lỏng nào, lo lắng gì vậy? Mới vừa rồi em chỉ dẫn xem vở tuồng thôi mà, sao phải xúc động thế?"

      "Xem tuồng ư? Quả nhiên là em báo cho bọn họ? Em cho rằng mình xử được tên Nghiêm Tử Tuấn ấy hay ?" Lãnh Dạ Hi nhíu mày hỏi ngược.

      " ư? mà dọn được tên Nghiêm Tử Tuấn ấy? Đó đó... nhìn ra thuộc thành phần người tốt à nha, may mà em ngăn lại." Vương Náo Náo tựa như lầm bầm mình, "Nhưng mà em chỉ gửi tin nhắn cho mình Lục Vân Thiên thôi à, còn phía Mộ Ly em , có thể ta sớm phái người bảo vệ Quý Linh Linh."

      "Em báo cho Lục Vân Thiên?"

      "Đúng vậy, này, giọng chút , em có thể nghe được mà." Vương Náo Náo vẫn cái bộ mặt để ý gì.

      "Em có biết Lục Vân Thiên là ai hay hả, nếu Mộ Ly đến, tôi cũng tới sao biết hả?" Lãnh Dạ Hi lúc càng ngày càng bốc hỏa, nhất là người cái dáng vẻ quan tâm của Vương Náo Náo càng nóng.

      "Làm ơn mà." Vương Náo Náo liếc cái, " cho rằng em là à? Nếu như kế hoạch chuẩn bị chu đáo, em dễ dàng báo cho Lục Vân Thiên hay sao. Làm ơn , động não chút được ? Đừng có đem bất kỳ ai ra so với , đồ động vật đơn bào."

      cũng phục Lãnh Dạ Hi, ràng là người bình tĩnh sáng suốt, qua lần này, phải nệ .

      "Đừng đụng đến tóc tôi!" Lãnh Dạ Hi kéo tay lại, cư nhiên coi như mấy đứa trẻ con mà xoa đầu!

      "Đừng có giận vô lý thế được ?" Vương Náo Náo cũng học cái kiểu liếc mắt trừng trừng nhìn lại , như lại thu hồi vẻ mặt ngay sau đó, khẽ kéo tay : "Quan tâm bị quấy nhiễu. Từ ái chuyện mới vừa rồi, cũng hiểu rồi phải , Mộ Ly bảo vệ chặt Quý Linh Linh từ sớm rồi, hoàn toàn cần giúp làm gì."

      Lãnh Dạ Hi nhìn , trong đôi mắt ánh lên ngọn lửa thể nào hiểu nổi.

      "Vương Náo Náo, em làm hết chuyện này, là để tôi... Buông tay?"

      "Ha ha, may mà phải cọc gỗ , năng lực tư duy cũng tệ lắm." Vương Náo Náo cười hì hì đánh bộp lên tay "Đàn ông ấy mà, đều có ham muốn giữ lấy vài thứ, bọn họ hi vọng bất kỳ người đàn ông khác mơ mộng đến đồ vật của mình, nhất là người phụ nữ Mặc dù của khá tốt, nhưng cũng nên giữ khoảng cách mới ổn."

      "Vương Náo Náo, có phải em biết cái gì ?" Lãnh Dạ Hi trở tay kéo Vương Náo Náo, để cho .

      "Hử? mới gì đó?" Vương Náo Náo cười khan hai tiếng, có cảm giác lúng túng khi bị bắt.

      " biết tôi cái gì mà." Lãnh Dạ Hi lại gần , trong giọng lộ ra chút nguy hiểm.

      "Hà..., đừng trêu em, ép sát tôi làm gì. Em còn tưởng chuẩn bị cưỡng hôn em đấy, khoảng cách khoảng cách ấy." Vương Náo Náo giả bộ ho khan hai tiếng, đành phải lui về sau mấy bước.

      "Hửm? Vậy hôm nào bằng hôm nay."

      "Cái gì chứ?" Vương Náo Náo đột nhiên ngẩng đầu lên, "Ừm..." Tay của ngay sau đó nắm chặt lấy tay , đôi mắt của từ xa tiến gần tới, cho đến khi... nhìn .

      Bàn tay to lớn của Lãnh Dạ Hi khống chế gáy , để cử động li. ràng là muốn trừng phạt chuyện vừa rồi, nhưng sau khi chạm vào ngọt ngào ấy, lại thể buông tay ra.

      "Vương Cẩm Hân, môi em phụ lòng cái tên này nhỉ?"

      Vương Náo Náo bị hôn đến choáng đầu óc, lại thể trả lời câu hỏi của , trong mơ màng nhìn thế nụ cười thỏa mãn bên môi , sau đó lại ập lên môi lần nữa.

      "ừm, ưm......" Cái này, có ý tốt giúp , thế mà bây giờ quan mình chính đại ăn trộm món hời từ , đáng chết!

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      115 (tiếp)
      Mộ Ly tới chỗ cửa xe, mở cửa.

      “Lên xe!”

      Quý Linh Linh rụt cổ cái, lần này xong rồi, đại khái là tên con trai nào đó tức giận chịu được rồi , ngay cả “Tiểu Linh Linh” hay “Em ” cũng thèm gọi.

      …” Quý Linh Linh lên xe mà kéo cánh tay lại, giọng năn nỉ “ cười cái !” thân thể mềm nhũn của dựa sát vào trong ngực cọ cọ.

      “Quý Linh Linh.”

      “Dạ?”

      “Lên xe!”Mộ Ly hơi dùng sức nắm lấy cánh tay nhưng lúc ngồi lên xe lại dịu dàng vô cùng. Người đàn ông này thiệt là, chắc chắn là tức giận nhưng có cách nào xả ra đây.

      “Mộ Ly” Quý Linh Linh buồn bã ngồi ở xe, mọn, vẫn còn tức giận sao.

      Lúc này Mộ Ly cũng lên xe “Lái xe”

      Ngồi bên cạnh Quý Linh Linh len lén nhìn mấy cái, chỉ thấy Mộ Ly ngồi rất nghiêm chỉnh, khuôn mặt cộng thêm cái kính râm lớn càng lộ ra vẻ nghiêm túc. Chẳng nhẽ muốn với sao.

      “Bác Trung, chở cháu tới công ty.”

      “Vâng…”

      “Về nhà!” Mộ Ly cắt đứt suy nghĩ của cách bá đạo.

      Quý Linh Linh làm bày ra vẻ mặt bất mãn cho xem, nhưng cuối cùng lại dám gì. Con cọp muốn ăn con mèo rồi, vẫn nên ngoan ngoãn chút tốt hơn.

      Sau lát, Quý Linh Linh thể chịu nổi cái khí trầm lặng này nữa. từ trước tới nay ngồi chung xe với Mộ Ly chưa bao giờ cảm thấy đơn như vậy. Giống như nghĩ tới điều gì, chậm rãi di chuyển cái mông từ từ tiến tới bên cạnh .

      Tròng mắt giấu sau đôi mắt kính sớm phát ra hành động của , nhưng cũng chỉ hơi mấp máy môi cũng làm ra hành động nào khác.

      vất vả mới tiến gần tới bên cạnh , tiện tay kéo tấm rèm ở trong xe xuống.

      …” lúc này có ai có thể nhìn thấy hành động của bọn họ, Quý Linh Linh trực tiếp nghiêng người sang dựa vào trong ngực Mộ Ly.

      Động tác này là quá nguy hiểm.

      Mộ Ly gì, nhưng lại ôm chặt lấy chỉ sợ sảy ra sơ xuất.

      , tại sao để ý tới em?” Quý Linh Linh nâng tay lên ôm chặt cổ của , đôi môi mềm mại khẽ cong lên, bây giờ việc làm nũng đối với rất là đơn giản.

      Mộ Ly quay mặt để ý tới .

      Thấy có phản ứng gì, Quý Linh Linh khẽ cắn môi, giống như là chuẩn bị làm quyết định gì đó.

      Mộ Ly nhíu mày, người phụ nữ này định làm gì vậy?

      lại có thể dùng răng cởi từng cúc áo sơ mi của ra, khi nhìn thấy cơ ngực của bày ra trước mắt Quý Linh Linh chảy nước miếng thèm che dấu.
      “Quả là mê người!” vừa xong Mộ Ly cảm thấy trước ngực mình ươn ướt, người phụ nữ này.

      “Quý Linh Linh.”

      “Dạ…” làu bàu tiếng nhưng vẫn để ý tới .

      “Quý Linh Linh!”lúc này Mộ Ly cũng động, đầu tiên là đỡ lấy bả vai của , trực tiếp đỡ lấy điều chỉnh ngay ngắn lại.

      “Làm sao vây?”Quý Linh Linh nhìn bày ra động tác liếm môi, chính cũng biết động tác này lại là tư thế dụ hoặc đối với , nhưng bây giờ thể bị hấp dẫn được tại còn chưa có dạy dỗ .

      “Ai cho em tìm ?” Mộ Ly tháo mắt kính xuống đôi mắt đỏ trừng .

      “Ông… ông xã…”Quý Linh Linh ngồi yên tại chỗ nhìn dáng vẻ lúc này lập tức cảm thấy sợ hãi “Ông xã…. Người ta…..”

      Lại có thể bị Mộ Ly làm cho giật mình khiến thay đổi cách gọi , người phụ nữ ngốc, nếu như biểu cường thế chút chắc chắn cũng làm thế với .

      Quý Linh Linh mang bộ mặt khiếp sợ, đôi mắt to trong suốt, cũng tràn đầy sợ hãi. Bộ dáng co rúm lại, trực tiếp giảm tức giận của Mộ Ly xuống tới độ
      “Ngu ngốc!” Mộ Ly tức giận giọng câu, tiện tay ôm vào trong ngực.

      Quý Linh Linh ngẩn ra bây giờ cũng biết phản ứng thế nào, tại chỉ biết là được Mộ Ly ôm trong ngực có bao nhiêu ấm áp, ở cùng với lúc nào cũng cảm thấy nhõm và ngọt ngào.

      “Em tới chỗ Nghiêm Tử Tuấn làm gì? Có chuyện gì mà thể gải quyết giúp em?” tuy rằng thể tức giận nổi đối với nữa, nhưng vẫn muốn biết lý do.

      “Công ty của em tại có hạng mục cần có con dấu của cục xây dựng cho nên…” có con dấu vậy bị lỡ mất cuộc làm ăn này, cũng là bất đắc dĩ mà. Nghĩ tới chỗ này, Quý LInh Linh khỏi cảm thấy uất ức, sau đó lại chui vào trong ngực .

      “Đây chỉ là chút chuyện !” giọng của Mộ Ly vang lên.

      Cái gì? Chuyện này mà coi là sao? Chỉ bằng con dấu cũng có thể quyết định sống chết của hạng mục, có quyền sinh sát như vậy, sao có thể là chuyện được!

      Quý Linh Linh chép miệng mấy cái “ cần giả vờ, đừng nghĩ là em muốn tìm . Bụng em bây giờ cũng to rồi, còn muốn gì với em, em liền phản bác .” phải tích bao nhiêu dũng khí mới dám tìm Nghiêm Tử Tuấn, tại từ trong miệng Mộ Ly ra lại thành chuyện cần tới.
      “Vị trí của bây giờ, muốn cắt là cắt, chỉ là chuyện như vậy em cảm thấy thể giải quyết?” Mộ Ly đúng là bị chọc cho tức chết rồi, hiểu được người phụ nữ ngu ngốc này nghĩ gì nữa.

      “Hả? …. Làm sao sớm!”

      “Em có hỏi sao?”

      “Quý Linh Linh khẽ cắn môi dưới “…. …. Đều do hại em, nếu như cho em biết sớm, em làm sao…. Làm sao có thể tìm , như thế nào lại đụng phải Lục Vân Thiên, còn bị ta khi dễ, …. Em …. Hu hu…”

      “Khóc cái gì?”

      “Tránh ra… cần quan tâm!” Quý Linh Linh gạt tay ra cho tới gần. Cho dù phải là lỗi của , nhưng bây giờ định chắc rồi, nhận cũng phải nhận.

      Mộ Ly cười khổ tiếng, vốn là bụng hỏa khí, tại tốt rồi, chẳng những thể tức giận, còn phải dụ dỗ người phụ nữ này, rốt cuộc thiếu bao nhiêu chứ.

      “Được rồi được rồi, đừng khóc, lần sau em có chuyện gì, đều giúp em làm hết, có được ?” Mộ Ly vừa giọng dụ dỗ vừa dùng ngón tay lau nước mắt cho . Nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của , trong lòng cũng cảm thấy đau, thể nhìn chịu nửa phần uất ức.

      “Được rồi, đừng khóc, sai rồi, đều tại quan tâm nhiều tới em, nhận sai rồi. Vợ à đừng khóc, khóc nhiều tổn thương thân thể.” Mộ Ly lấy tay xoa xoa bả vai .

      cũng biết là mình sai rồi sao? Lại giấu diếm thực lực với em!”đôi mắt của hồng như mắt thỏ, gương mặt tức giận, giống như là Mộ Ly làm ra sai lầm rất lớn vậy.

      “Ừ, sai rồi. Lần sau cũng dám dấu diếm thực lực của mình nữa, đảm bảo là thẳng thắn đối với vợ.” Mộ Ly giơ ba ngón tay biểu đạt lòng của mình.

      “Hì” tiếng, nhìn bộ dáng của , Quý Linh Linh nhịn được nở nụ cười.

      “Được rồi…. Em đồng ý với lén lút gặp mặt lần nữa được , cũng đừng giận nữa nha?” dùng bàn tay nhàng vỗ khuôn mặt , ra là cũng biết dụ dỗ nha.

      Mộ Ly lấy tay xuống, đặt ở bên môi khẽ hôn.

      “Nếu như còn dám xuất trước mặt em, liền…” trong mắt Mộ Ly lóe lên tia hung ác cùng rét lạnh.
      “Này” Quý Linh Linh khẽ đẩy vai cái “ làm sao còn bày ra bộ dáng ăn thịt người như vậy, sớm là quá khứ rồi, và em cũng cần nhớ cả đời.”

      “Chúng ta nhớ cả đời, nhưng nhớ em cả đời.” Mộ Ly câu trúng…

      Quý Linh Linh im lặng, người đàn ông này đúng là thích ăn dấm của người khác, cũng gì nữa, mềm mại tựa vào trong ngực .

      “Công việc của em sắp thành công rồi, thưởng em sao đây?” Quý Linh Linh lấy tay nhàng gõ ngực .

      “Em muốn thưởng gì?”

      “Tặng em bông hoa hồng, có được ?” Quý Linh Linh đứng dậy “Em còn chưa được nhận hoa hồng bao giờ đâu, trắng trẻo mũm mĩm khiến cho người ta thích.”

      Nhìn vẻ mặt chỉ cần nghĩ mà cũng thỏa mãn của khiến khuôn mặt căng thẳng của Mộ Ly khỏi cảm thấy thoải mái hẳn, chỉ là bông hoa hồng làm sao có thể biểu hết được tình cảu dành cho .

      “Vậy còn phần thưởng của …. Em muốn thưởng cái gì đây?”Mộ Ly ôm chặt thân thể của , cắn vành tai giọng hỏi.
      “Ừ…. Phần thưởng của ….” Quý Linh Linh quay đầu ghé vào bên tai giọng .

      biết là với cái gì chỉ thấy sững sờ lúc, bộ dáng giống nhý là bị giật mình .

      “Ông xã, sao lại làm cái vẻ mặt này, lẽ nào thích?” nên biết rằng phải lấy dũng khí rất lớn mới dám ra, tại sao có biểu vui vẻ chút nào vậy.

      “Em có biết là mình vừa gì hay ?” gương mặt Mộ Ly vẫn biểu thể tin được.

      “Ai nha, có phải xấu hổ ? Em sao lại biết là mình gì chứ, em chắc chắn, tới lúc đó em tặng phần thưởng như vậy.” Quý Linh Linh ôm cổ chặt, gương mặt cười ngọt ngào.

      Nhưng mà Mộ Ly lại cảm thấy nhõm mà ngược lại còn cau mày.

      “Em chắc chứ? Có tổn thương cục cưng ?”

      “Ai nha, nhiều, hay là em rút lại .” Quý Linh Linh bị hỏi tới mức bình tĩnh nổi nữa, người đàn ông này cũng là.

      “Em dám! Lời ra khỏi miệng là thể rút lại.” Mộ Ly cách vội vàng.

      Hứ, Quý Linh Linh liếc cái, khó chịu !

      “Ôm em…. Em có chút mệt rồi, được lộn xộn.” Quý Linh Linh hôn cái, sau đó liền dựa vào ngực nhắm mắt.

      Vật này, mỗi lần đều hành hạ như vậy…. nhìn người trong ngực dần chìm vào giấc ngủ, cho dù trong lòng có bất mãn nhưng cũng thể gì rồi.

      “Nghiêm tử Tuấn, chẳng nhẽ muốn giải thích chút gì về hành động cảu mình hôm nay sao?” Lục Vân Thiên ngồi được lúc ở trong văn phòng của Nghiêm Tử Tuấn nhưng ta lời nào cả, còn coi như khí.

      gì?”

      gì? quang minh chính đại ở cùng Quý Linh Linh, thế mà bây giờ còn biết xấu hổ hỏi tôi?” Lục Vân Thiên đứng lên, có lẽ là đứng lên có chút đột ngột vội vàng lấy tay đỡ bụng.

      Nghiêm Tử Tuấn ngẩng đầu lên, liếc ta cái từ từ mở miệng “Bây giờ có thai, nếu có chuyện gì quan trọng cũng đừng có chạy lung tung, sinh cho tôi đứa con trai khỏe mạnh là chuyện quan trọng nhất.”

      “Nghiêm Tử Tuấn!” nghe xong, Lục Vân Thiên càng tức giận “Mẹ tôi vẫn còn nằm trong bệnh viện, cũng quan tâm tới tôi, nghĩ cái gì vậy?”

      Nghe ta , Nghiêm Tử Tuấn cũng nhịn được nhíu mày, “Tôi rồi, chuyện quan trọng nhất của bây giờ chính là sinh cho tôi đứa con trai khỏe mạnh. Những thứ khác cần quan tâm.”

      …. Làm sao lòng dạ lại ác như vậy, đó chính là người nhà của tôi, sao tôi lại có thể quan tâm?” Lục Vân Thiên bị chọc tức tới đỏ con mắt, bây giờ mẹ của ta vẫn còn ở trong bệnh viện, còn chưa khôi phục ý thức, thế nhưng cũng quan tâm chút nào.

      “Mẹ bị như bây giờ, là vì cái gì cả tôi và cũng hiểu nguyên nhân , cần phải gì nữa, nếu bây giờ trong lòng còn tức giận có thể tìm bố ràng là Nghiêm Tử Tuấn cũng muốn cái nhau với ta.

      “Nghiêm Tử Tuấn, sao có thể làm như vậy với tôi? Bây giờ tôi mang thai con của , tại sao lại quan tâm tới tôi?” nước mắt cũng chịu thua kém mà rơi xuống..

      Nhìn ta rơi lệ oán trách, Nghiêm Tử Tuấn ngẩng đầu lên “Trước kia cũng đem tôi dẫm dưới chân, bọn họ cũng bị hại chết rôi, đúng .”

      …” nhất thời Lục Vân Thiên ngẩn ra, hít mũi cái, nước mắt vẫn tùy ý chảy “ phải để ý tới quá khứ của tôi sao? Tại sao bây giờ lại…”

      “Đúng, tôi để ý tới quá khứ của cũng quan tâm tới tương lại của , tôi chỉ quan tâm tới đứa bé trong bụng của mà thôi.” vẫn còn biết, dù sao đứa bé ở trong bụng ta cũng là máu mủ của Nghiêm gia.

      Lục Vân Thiên nghe thấy câu vô tình của ta, trong lòng càng cảm thấy vô lực. Bố ta bây giờ quang minh chính đại tìm người tình, khiến cho mẹ ta phải vào viện, từ khi ta mang thai tâm tình cũng có chuyển biến, muốn cùng Nghiêm Tử Tuấn sống cuộc sống bình thường, thế nhưng thái độ của đối với ta thay đổi 180°.

      ta giơ tay lau nước mắt mặt “ vẫn còn Quý Linh Linh đúng ?”
      “Vấn đề này, cùng với chuyện của chúng ta cũng có bất cứ quan hệ gì. Hơn nữa cũng nhìn thấy, bên cạnh ấy có người đàn ông mạnh hơn tôi gấp trăm lần, tôi còn thích sao?” nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Tử Tuấn nhưng nghe trong giọng có nén chút mất mát.

      Khi nhìn thấy Quý Linh Linh lần nữa chuyện của bọn họ là quá khứ, là do lúc đó bị quyền lực mê hoặc, khiến phải hối hận cả đời. Bây giờ có thể làm gì, sống cả đời trong hối hận?

      “Tôi…. Tôi chỉ muốn có cuộc sống tốt cùng ,đợi tới lúc con chào đời, để nó cảm nhận được chút ấm áp của gia đình mà thôi, chẳng nhẽ cầu này của tôi rất khó thực sao?” Lực Vân Thiên cao giọng hỏi.

      “Nếu như là lúc trước, mong muốn này quả thực khó, nhưng bây giờ…. Tôi chỉ có thể miến cưỡng sống cùng , gia đình ấm áp, ha ha, cứ chăm sóc tốt cho con .” Nghiêm Tử Tuấn chậm rãi , bây giờ đối với tương lai còn ôm ảo tưởng nữa rồi.

      “Nghiêm tử Tuấn, làm sao vậy? Tại sao lại loại lời may này, ý chí ban đầu cảu đâu hết rồi?” Lục Vân Thiên tới bên cạnh nắm chặt tay hỏi.

      Nghiêm tử Tuấn ngẩng đầu lên, đối mặt cùng ta, ánh mắt của đầy lạnh lùng khiến cho Lục Vân Thiên khỏi ngẫn người.

      “Ý chí vươn lên? Nếu như phải vì cái ý chí vươn lên này, tôi làm sao có thể làm ra nhiều chuyện khiến mình cảm thấy hối hận như vậy.

      Nghiêm Tử Tuấn trầm mặc hồi về trước , chớ tổn thương đứa bé.” cũng gì nữa, Lục vân Thiên lặng lẽ đợi lúc mới rời , nhìn bóng lưng của ta bây giờ với thiêm kim thị trưởng ngày trước luôn Phi Dương Bạt Hổ như là hai người khác nhau vậy.

      “Mẹ…”

      Quý Linh Linh vừa mới xuống xe, lập tức có thân thể nho mập mạp từ trong nhà chạy ra.

      “Chạy chậm thôi, cần phải vội.” Quý Linh Linh cảm thấy lo lắng chỉ sợ Tiểu Tiểu Tinh bị ngã đụng đầu
      .
      “Mẹ…. người…. rốt cuộc người cũng trở lại.” Tiểu Tiểu Tinh ôm chân Quý Linh Linh , nước mắt nước mũi dính hết lên ống quần .

      “Tiểu Tiểu Tinh, sao lại khóc?” Mộ Ly ngồi xổm xuống tay bế bé lên.

      “Mẹ…”

      Nhìn Tiểu Tiểu Linh trong ngực Mộ Ly khóc tới nỗi mắt mũi đều đỏ hết cả, khiến cho Quý Linh Linh đành lòng, giúp bé con lau nước mắt “Tiểu Tiểu Tinh cho mẹ nghe có chuyện gì thế con?”

      “Mẹ, bế.”
      Mộ Ly nhìn Quý Linh Linh trực tiếp gật đầu với liền ôm lấy Tiểu Tiểu Tinh.

      Vừa rúc vào trong ngực Quý Linh Linh, Tiểu Tiểu Tinh lại bắt đầu khóc thút thít ôm chặt cổ thả.

      Mộ Ly đứng bên cạnh lo lắng đỡ eo cho .

      “Tiểu Tiểu Tinh đừng khóc, cho mẹ biết chuyện gì xảy ra được ? Còn có Tư Viễn của con đâu?” Quý Linh Linh giúp bé lau nước mắt, lại xoa mồ hôi trán. Xem ra là con bé gặp phải uất ức lớn đây ngay cả trán cũng đổ mồ hôi rồi.

      “Mẹ, Tư Viễn ấy…. ấy…” Tiểu Tiểu Tinh vừa vừa nấc.

      từ từ thôi, có phải Tư Viễn bắt nạt con hay ?” Tư Tư lúc đầu cũng muốn chơi cùng Tiểu Tiểu Tinh, nhưng bây giờ hai đứa cùng học cấp chẳng nhẽ thằng bé vẫn còn thích Tiểu Tinh sao?

      có…. phải, Tư Viễn…. có bắt nạt Tiểu Tiểu Tinh…. Do có chị để ý tới Tư Viễn, Tứ giận…. hu….” Có lẽ là Tiểu Tiểu Tinh cũng biết mình được ràng cuối cùng nóng nảy mà trực tiếp khóc luôn.

      Quý Linh Linh nhìn về phía Mộ Ly đại khái nghe cũng hiểu chút, con bé này chắc là do chị kia để ý tới trai của nó nên mới khóc như vậy.

      “Cha ôm.” Mộ Ly cau mày, cũng chưa từng thấy con khóc thành như vậy cho nên có chút lung túng.

      Tiểu Tiểu Tinh ghé vào trong ngực Mộ Ly, giọng nức nở như cũ.

      “Thím lâm, hôm nay tiểu thiếu gia tới chơi sao?” Quý Linh Linh ra khỏi chỗ Mộ Ly đứng bước vào trong nhà hỏi.

      “Vâng, tiểu thiếu gia tầng.”

      ở đây dỗ Tiểu Tiểu Tinh, em lên xem Tư Tư chút.”

      “Thím Lâm, đỡ phu nhân lên tầng.” Mộ Ly ôm Tiểu Tiểu Tinh phân phó.

      Quý Linh Linh lại khoát tay với thím Lâm “Thím Lâm bác làm chút trái cây lạnh Tiểu Tinh thích ăn .”

      “Dạ, được.”

      Quý Linh Linh tới phòng đồ chơi, từ xa nhìn thấy tiểu Tư mình ngồi trước đống đồ chơi xếp hình, thằng bé an tĩnh như vậy trong ấn tượng của Quý Linh Linh rất xa lạ.

      “Tư tư, con ngồi đây làm gì?”
      “Mẹ?” tiểu Tư quay đầu lại nhìn thấy đứng đó xa, đứng dậy bước tới bên cạnh thân mật dựa vào người .

      Quý Linh Linh hơi khom người xuống chuẩn ôm thằng bé nhưng lại bị nó tránh ra.

      “Bác bây giờ mẹ thể ôm Tư Tư.”

      Quý Linh Linh cười tiếng “Lên ghế salon ngồi với mẹ” khẽ vuốt tóc thằng bé, đúng là đứa trẻ hiểu chuyện, Tiểu Tiểu Tinh là bé đáng tại sao hai đứa mãi hòa hợp được thế.

      “Tư Tư, con cho mẹ biết Tiểu Tiểu Tinh là em của con đúng ?”

      Quý Linh Linh ngồi ghế salon, tiểu Tư đứng trước mặt , cầm cánh tay bé của nó hỏi.

      Tiểu Tư Nhìn hồi, cuối cùng có chút miễn cưỡng gật đầu.

      khẽ chau mày “Tư Tư con cho mẹ, tại sao con lại thích chơi với Tiểu Tinh? được dối.” Tâm tư của đứa trẻ rất dễ nhận ra, ngày đầu tiên hai đứa gặp nhau biết là Tiểu Tinh thích thằng bé, thế nhưng thằng bé lại lạnh nóng, cái này giống tính tình của đứa trẻ bình thường.

      “Chính là con thích chơi cùng mấy đứa con .”lần đầu tiên tiểu Tư lộ ra vẻ mặt nhịn được với Quý Linh Linh, khiến cho tăng them mấy phần lo lắng.

      “Chẳng phải Tư Tư luôn thích con sao, tại sao con lại thích Tiểu Tinh? Con bé là em con trong nhà cũng chỉ có hai đứa lớn lên cùng nhau, nếu như con chơi với Tiểu Tinh con bé rất đơn.”

      “Vậy sao? Chính là con thích bé, mập mạp, suốt ngày khóc, phiền chết.” tiểu Tư chút nào che dấu chán ghét của mình với Tiểu Tiểu Tinh, có thế nào nữa nó cúng cho mẹ , nguyên nhân chính khiến nó ghét Tiểu Tiểu Tinh.

      Quý Linh Linh nghe bé khỏi ngẩn ra thế này là sao, tại sao thằng bé lại có phản ứng lớn như vậy?

      “Tư Tư con nghe mẹ , con là con mẹ Tiểu Tiểu Tinh cũng vậy, con là trai của con bé, con phải chăm sóc em của mình chứ. Tiểu Tiểu Tinh chỉ vì thấy ở trường có bạn để ý tới con, con bé liền đau lòng thay con, chẳng nhẽ con quan tâm con bé chút được sao?”

      “Ai bảo con bé đó nhiều chuyện! Con thích ở chỗ cùng người nào, đó là chuyện của con, cần con bé đó quan tâm.” Tiểu Tư vội ngẩng mặt vẻ mặt tức giận .

      “Tư Viễn!” Quý Linh Linh trầm giọng .

      “Mẹ…” Đây là lần đầu tiên Tư Viễn thấy mẹ lớn tiếng với nó như vậy, trong lòng khỏi sợ hãi.

      “Tư Viễn tại sao con vẫn hiểu? Tiểu Tểu Tinh thích khóc bởi vì con bé còn , thân thể mập mạp bởi vì con bé chưa cao, con bé là em con, nếu như con thích con bé, vậy người khác khi dễ bé. Con còn là nam tử hán?”

      Tiểu Tư Viễn mím môi gì.

      “Tư Tư” Quý Linh Linh nắm lấy bả vai bé của con “Hai người các con là đứa con mẹ nhất, mẹ hi vọng hai đứa có thể chơi đùa cùng nhau, có thể cùng học, cùng mẹ có cuộc sống vui vẻ. Con có nghe mẹ , con có làm được ?”

      “Mẹ…” Tiểu Tư Viễn ngẩng đầu lên, đối với lời của Quý Linh Linh nó nửa hiểu nửa “Vậy nếu phải do cha của Tiểu Tiểu Tinh mẹ có thể bé như vậy ?”

      “Tư Tư, mỗi bạn đều là thiên sứ đáng , mẹ rất thích tiểu thiên sứ.”

      “Vậy mai con dẫn tiểu thiên sứ khác tới đây, mẹ thích sao?” trong mắt tiểu Tư Viễn tràn đầy mong đợi.

      Quý Linh Linh có chút hiểu, tiên tiểu nhân này, cùng điều kiện sao.

      “Bạn học của con muốn tới đây sao?”

      “Vâng.”

      Quý Linh Linh cười “Được, vậy con dẫn bạn học tới đây nhưng phải cho Tiểu Tiểu Tinh chơi cùng được ?”

      Tiểu Tư Viễn suy nghĩ lúc, cuối cùng “Được rồi.”

      vỗ cái đầu của con “Thế mới là con trai ngoan của mẹ.” xong liền ôm con vào ngực.

      Ôi… bây giờ hiểu làm cha mẹ khó khăn cỡ nào, có đứa con trong nhà là khó, hơi chút ý chút là bỏ quên mất cảm nhận của bọn trẻ rồi.

      Tư Viễn, em mang cho bánh pút-đinh này.”

      Ăn cơm tối xong Tiểu Tiểu Tinh dùng bàn tay mập mạp của mình bưng mâm đủ loại pút-đinh hoa quả tới trước mặt Tiểu Tư Viễn.

      Tiểu Tư Viễn ngẩng đầu lên, thấy mẹ nhìn nó, bé đành tiếng cám ơn rồi lấy miếng bánh pút-đinh.
      Tiểu Tiểu Tinh vui vẻ ngay lập tức “ Tư Viễn thím Lâm làm bánh pút-đinh rất ngon đó, mau ăn .” xong con bé còn liếm ít nước đọng đầu ngón tay rồi mới hài lòng quay về chỗ của mình.

      Quý Linh Linh cùng Mộ Ly nhìn nhau, hai người thể nín được cười, Tiểu Tinh còn đối xử với Tư Viễn như thế, biết mai sau hai đứa lớn lên như thế nào.

      “Mẹ, ăn bánh pút-đinh.” Tiểu Tiểu Tinh ngồi ngay bên cạnh Quý Linh Linh, lấy thìa xúc muỗng lớn đưa tới bên miệng .

      đỡ lấy tay của Tiểu Tinh ăn bánh mà trong lòng tràn đầy thỏa mãn “Đúng rồi, Tiểu Tinh sai, thím Lâm làm bánh pút-đinh càng ngày càng ngon.”

      “Cha cũng ăn.” Tiểu Tinh để cho từng người bàn ăn rồi mới ngồi lại chỗ của mình cúi đầu ăn từng miếng .

      “Tiểu Tinh, con ăn từ từ thôi, nghẹn đó.” Quý Linh Linh nhìn bộ dáng của Tiểu Tinh khỏi phì cười, trong nhà có bé mập là có phúc.

      “Thím Lâm, lần sau bà hãy dầm bánh pút-đinh nát chút.” Nhìn bộ dạng ăn của Tiểu Tinh Mộ Ly khỏi lo lắng mà dặn dò.

      “Vâng, lần sau tôi đánh ra tiểu thư ăn bị sặc.” thím Lâm thấy Tiểu Tiểu Tinh sắp vùi cả khuôn mặt mình vào trong chén rồi, mặt khỏi lộ ra chút cưng chiều.

      Nghe thím Lâm Quý Linh Linh mới yên tâm chút.

      “Tư Tư, con cũng mau ăn , ăn nhiều chút thân thể mới cường tráng.”Quý Linh Linh sờ đầu tiểu Tư Viễn dặn dò.

      “Vâng, con biết rồi mẹ.”Tiểu Tư Viễn trả lời xong cũng cầm bánh pút-đinh lên ăn nhưng cũng lén nhìn Tiểu Tinh chút.

      Ăn nhiều như vậy mai sau lớn lên chắc chắn con bé trở thành mập xấu xí cho mà xem, nghĩ xong nó chép miệng rồi lại tiếp tục ăn bánh.

      phải ra ngoài bao lâu?” giường, Quý Linh Linh dựa sát vào trong ngực của Mộ Ly, nước mắt rơi xuống.

      Mộ Ly Nhìn bộ dáng này của khỏi cảm thấy buồn cười, vỗ nhè lưng , biết lúc trước ai từng cho dù bao giờ trở lại cũng nhớ tới nhỉ. Bây giờ vẫn còn chưa khóc ra thành thế này rồi.

      “Chắc là tuần, nếu tốt, thời gian dài ở bên cạnh em.”Mộ Ly dùng đầu ngón tay giúp lau nước mắt nhưng còn chưa bắt đầu nước mắt lại rơi xuống rồi.

      tuần…” Quý Linh Linh lẩm bẩm, muốn cùng xa nhau tuần đâu, trong lòng như có người đánh cái, đau tới nõi hô hấp cũng khó khăn.

      tuần trôi qua nhanh thôi, chính em ở nhà phải để ý nhiều. nhờ thím Lâm giúp em tắm, lúc em làm việc cũng phân phó người bên cạnh bảo vệ em rồi. Nhớ, cần mệt mỏi chính mình, phải ăn cơm đúng giờ, đúng giờ nghỉ ngơi, cần lúc nào cũng ôm hai con…”

      Quý Linh linh đột nhiên giơ tay che môi là dài dòng, như bà lão vậy.” chu môi viền mắt còn đọng lại chút nước mắt.

      Mộ Ly nhìn nhịn được bật cười.

      “Tiểu Linh Linh em xem em tơi mức nào rồi, nhìn em khóc giống như con mèo vậy.” giơ tay véo cái mũi của .

      “Hừ, em mới nhớ , chút cũng nhớ!” giống như là bị lời đả động nước mắt của lại nhịn được mà rơi xuống, mím chặt môi khó có thể nén được đau lòng khi phải ly biệt.

      Tiểu biệt thắng tân hôn, chắc là ý này.

      Hai người bọn họ còn chưa có rời nhau quá hai ngày, bây giờ đột nhiên lại muốn tách nhau ra hẳn tuần, khiến cho cảm xúc của lại nổi sóng. Thói quen mỗi đêm được ôm vào trong ngực, mỗi đêm có xoa bóp, mà tại cái gì cũng có, trong lòng lại lên nỗi sợ mơ hồ, hình như giữa hai người họ chỉ còn lần thân mật cuối cùng này.

      “Tại sao, tại sao phải hẳn tuần, em nhớ lắm, phải làm sao bây giờ?” Quý Linh Linh ôm chặt lấy nhịn được lại khó lớn.

      Mộ Ly xoa mái tóc dài của , để mình ở nhà, trong lòng có trăm ngàn lần muốn, như bây giờ là thời kỳ quan trọng, nhiều năm cố gắng như vậy, chỉ trong buổi sang bắt buộc phải thành công. Việc này thể nào buống tha được nó còn có liên quan tới mối thù của cha mẹ , mặc kệ là có bao nhiêu khổ sở, nhưng chắc chắn phải làm cho được.

      , em nhớ phải thế nào? Làm thế nào?” nước mắt của thấm ướt lồng ngực , nước mắt xuyên thấu qua da, thấm vào trong trái tim , khiến trái tim cũng co rút đau đớn.

      ôm thân thể chặt, mặc cho nước mắt thấm đẫm áo . nhắm mắt lại, hít sâu mùi thơm ngát mái tóc , thoang thoảng mùi hoa lài, muốn đem mùi hương của in sâu vào trong tâm trí.

      “Làm thế nào? Làm thế nào? Bây giờ em bắt đầu nhịn được mà nghĩ tới rồi.” Quý Linh Linh ở trong ngực vẫn khóc như cũ, luyện thành thói quen có che chở, có cưng chiều, , phải làm sao?

      ngốc, sau tuần, trở lại. bên cạnh em, vĩnh viễn là như vậy.” Mộ Ly nâng khuôn mặt của lên, hôn lên nước mắt mặt “Đứa ngốc, lại khóc thành cái bộ dạng này, cục cưng cũng đau lòng, chẳng nhẽ em muốn con chúng ta sinh ra lại là đứa trẻ thích khóc giống em sao?”

      “Mới phải, em thích như vậy, chẳng đáng chút nào.” quật cường nhưng nước mắt vẫn ngừng rơi xuống.

      “Ha ha, bé ngốc, cần khóc nữa, em cứ khóc như vậy, làm sao có thể rời .” Mộ Ly nhàng xoa khuôn mặt của . Thói quen mỗi đêm ôm thân thể mềm nhũn của trong ngực, thói quen ngửi mùi hương thơm mát từ người tỏa ra, thói quen nhìn thấy bộ dáng nũng nịu của đối với . Bậy giờ nhắm mắt lại, nghĩ tới tuần sau mới được gặp lại , trong lòng như có ngũ vị đổ vào, khiến còn cảm giác.

      tuần lễ rất ngắn, em tự chăm sóc tốt cho mình, chăm sóc tốt cho hai con, dĩ nhiên chiếu cố cục cưng trong bụng. Thời điểm trở về, được quên em, em muốn bông hoa hồng.”

      quên, sớm sai người chuẩn bị, chờ trở lại, em chắc chắn thích.”

      “Hả? Chỉ bông hồng mà cũng cần người chuẩn bị?” Quý Linh Linh lấy mu bàn tay lau nước mắt, gương mặt lộ vẻ hiểu.

      “Em đó, bây giờ quan trọng nhất là phải ngoan, được sinh ra tật xấu gì. Nếu như em nhân lúc rời khỏi, lén lút làm chuyện xấu, em hãy chờ xem…” Mộ Ly lộ ra mặt xấu cười cười.

      cần nghĩ cũng biết gì “Ghét, bác sĩ rồi, bây giờ được, tổn thương tới cục cưng.” Mặt Quý Linh Linh đỏ bừng.

      “Chẳng nhẽ chỉ có thể dùng nơi đó sao.”

      …” Quý Linh Linh giơ tay đánh lên ngực “Lưu manh, em cần, em rất mệt.”

      “Còn lưu manh, em phải là cắn ngực sao, lại sờ ngực , bây giờ lại biến thành vuốt ve, thử hỏi xem em có phải là tiểu sắc nữ hay ? Lần nào cũng nhân cơ hội quyến rũ , mỗi lần quyến rũ xong, liền núp bên ngủ.” Oán trách, các loại bất mãn, thừa dịp có giá trị cao trước mặt vợ , phải nhân cơ hội đòi chút lợi ích.

      “Ách… em…. Em có làm thế sao? Làm gì có, em…. Em chỉ là cảm thấy lạnh nên mới tiến tới gần mà. chưa từng nghe câu ‘Gần người ấm ta’ sao?” đôi mắt to của Quý Linh Linh mang theo chút tránh né.

      “Vậy giờ cũng lạnh, để cho cảm thụ chút cái gọi là ‘Gần người ấm ta’ được ?” Vừa xong Mộ Ly bắt đầu đưa tay ra.

      “Ô…” Quý Linh Linh bắt được tay .

      cần cự tuyệt .” Mộ Ly lại gần bằng giọng trầm khàn.

      Lúc này khoảng cách của hai người chỉ còn mấy centimet, hơi thở thơm mát mùi bạc hà từ trong miệng phả ra, đem vây quanh, đúng là khồn thể rời khỏi cái mùi này.

      chút, em đau.”
      Mộ Ly nhàng hôn khóe môi , bên môi nở nụ cười ngọt ngào, nếu như bọn họ phải rời xa nhau tốt biết bao, chưa có rời nhưng bắt đầu nhớ rồi.

      Nụ hôn nhàng chậm rãi đáp xuống mặt , cổ trước ngực, muốn đem hình ảnh của từng chút in sâu vào trong đầu, để khi chia xa mới có cái để nhớ.

      “Ừ…” Quý Linh Linh ôm nâng cao thân thể, cần nhiều hơn. Cần nhiều hơn những kỷ niệm những dấu vết. từ biệt bảy ngày, đều đắm chìm trong nhung nhớ.

      “Nhớ lời dặn…, ngàn vạn lần được để cho mình bị thương.” bên hôn bên vẫn quên dặn dò.

      “Vậy… cũng nhớ lời em ,…. Chú ý an toàn, sớm trở lại, em…. Em nhớ .” Quý Linh Linh cắn môi, nhắm chặt mắt lại, chuyên tâm cảm thụ những khoái cảm mà đem đến cho .

      Đột nhiên nâng người dậy đỡ đầu của thân thể nằm lệch sang bên.

      , em .”

      …” Quý Linh Linh nghiêng đầu sang chỗ khác cười “Ừ…” Nụ hôn hạ xuống đại biều cho trừng phạt cảu .

      , em .”

      “Ừm…. cần…” Quý Linh Linh cười ra tiếng “Ha ha…” ngay sau đó là trận mưa hôn xử phạt ngoan.

      , em…. …. .”

      “Hu hu… khi dễ người…” Quý Linh Linh cong môi lên, gương mặt mất hứng, bạo quân, chỉ thích bá đạo “ nằm xuống!”

      “Cái gì?”

      Quý Linh Linh lấy ngón tay đâm vào ngực nằm xuống.”

      A, hiểu rồi, chắc chắn là người phụ nữ nào đấy muốn làm nữ vương đây.

      còn cách nào khác rồi, nữ vương ra lệnh chỉ còn cách tuân lệnh thôi.

      Sau khi Mộ Ly nằm xuống, Quý Linh Linh nắm chặt tay , thân hình chạn rãi bò lên người , dạng chân ngồi xuống.

      “Em nặng chứ?” Quý Linh Linh còn hỏi câu.

      vẫn ổn…. em có thể dịch lên chút, đến áp chế …”
      “Á… xin lỗi .” Quý Linh Linh bận rộn lo lắng, đôi tay đặt ngực của chậm rãi di chuyển. Khiến Mộ Ly cắn chặt hàm răng, hai tay ôm lấy hông của .

      , em.” Lần này đổi lại là Quý Linh Linh hỏi.

      “Ha ha” Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của , Mộ Ly nhịn được bật cười “ cũng học theo .

      Quý Linh Linh mỉm cười nhìn , tốt, dám , khẽ cắn môi, chuẩn bị dạy dỗ người đàn ông ngoan này, tự nhiên là có biện pháp. ấn ngực thân thể chậm rãi di chuyển lên xuống ba lần.

      , em!” Lần này cười có chút hài lòng.

      “Em… em học cái này ở đâu?” trán Mộ Ly toát mồ hôi, này ngày càng hư rồi ngay cả chiêu này cũng biết.

      cần quan tâm cái này, , rốt cuộc ?” cho biết là cố ý học cách làm thế nào để phụ nữ có thai nắm giữ được trái tim chồng mình.

      “Đừng!” ngược lại Mộ Ly rất kiên định.

      “E hèm, đừng có hối hận đó.” Quý Linh Linh nở nụ cười kiều mị với .

      “Tuyệt …”

      “Phựt ~!” cái cúc áo bắn vào mặt , ngay sau đó lại có hàng loạt cúc áo đập vào người .

      Mắt Mộ Ly mở to hai mắt, Quý Linh Linh đem toàn bộ cúc áo của giật đứt, cúc này chính là áo ngủ của .

      “Em…”

      Quý Linh Linh hả hê nhìn cái, ngay sau đó lại hành động, vạch ra bên vạt áo, để cho nhìn ràng, hình như vẫn còn chưa đủ, còn tự mình chơi hồi.

      , …. …. Em!”

      Phụt….

      “Mộ Ly, bẩn!”, Quý Linh Linh cắn răng, dậm chân, thực muốn đem người đàn ông này ném ra ngoài cửa sổ, đem thời khắc mấu chốt cư nhiên lại chảy máu mũi! “ có tiền đồ!”

      Bất đắc dĩ, Quý Linh Linh phải đổi áo ngủ lấy khăn giấy giúp lau mũi.

      Người đàn ông này, có tiền đồ, hai người bọn họ ở cùng nhau lâu như vậy, lại còn chảy máu mũi, ra có ai tin!

      có tiền đồ, có tiền đồ! Trong lòng Quý Linh Linh đem mắng hơn ngàn lần, thời khắc then chốt, nhưng cái học được còn chưa khai triển hết, cư nhiên lại…

      có tình thú, có tình thú!

      Khiến cho khóc ra nước mắt, nhưng cũng dám làn gì nữa, ngộ nhỡ lại chảy máu nữa, vậy hỏng đàn ông giống phụ nữ.

      “Hừ, bệnh của đúng là, muốn khá hơn cũng được.” Quý Linh Linh vừa giúp lau máu ở khóe miệng vừa tức giận .

      cho biết, những cái này là ai dạy em!” nhất định phải tìm hiểu cho , nhỡ bị dạy hư sao?

      nắm chặt tay , giọng nghiêm trang.

      “Làm cái gì…, em học những thứ này còn phải lài vì .” Quý Linh Linh cũng kéo tay lấy khăn ướt giúp lau khóe miệng “Cũng do , cũng phải là chưa từng thấy, tại sao còn chảy máu mũi, là mất thể diện.”

      cần sang chuyện khác, rốt cuộc ai dạy em?”
      “Ai nha, làm gì, em phải rồi sao, học những thứ này tất cả là vì . Chẳng nhé biết, trong lúc phụ nữ mang thai, đàn ông bên ngoài có người phụ nữ khác khả năng là rất lớn đó!” gương mặt Quý Linh Linh trở nên nghiêm túc, vấn đề bên ngoài của chồng là cần phải để ý.

      “Em… ý của e là đề phòng vượt tường?’ Mộ Ly có chút đau đầu, rốt cuộc đầu óc của người phụ nữ này là gì, cho tới bây giờ chỉ cùng nữ nhân duy nhất là có thân thiết da thịt, chẳng lẽ mặt hoa đào? Quý Linh Linh khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu cái.

      Nhìn bộ dạng khinh bỉ của tiểu tức phụ, Mộ Ly chỉ có cảm giác buồn cười, rốt cuộc phải làm thế nào để biểu ra lòng trung thành của mình cho biết đây?

      “Nhìn .”

      Nghe vậy, Quý Linh Linh ngẩng đầu lên nhìn .

      Mộ Ly nắm lấy tay , đặt lên trái tim mình.

      “Nhớ kỹ, vị trí này chỉ có mình em. phải chỉ giây mà là vĩnh viễn. có bất kì ai có thể thay thế em. Từ đầu tới cuối chỉ có người phụ nữ là em!” muốn cho đảm bảo, cho đảm bảo để an tâm.

      Chop mũi đau xót, nước mắt liền rơi xuống. Vẻ mặt của lúc này rất là nghiêm túc, bộ dáng này rất là chân thành khiến cho cảm động.
      “Em…” giờ phút này cũng biết phải gì để biểu ra tâm trạng của mình lúc này.

      “Em cái gì cũng cần phải , tại chỉ cần em nhớ. Quý Linh Linh em cả đời này chỉ có thể là người phụ nữ của , mà cũng chỉ có thể là người đàn ông của em cả đời này. Chúng ta chính là duy nhất, cả đời này thay đổi. Kể từ lúc ở cùng em, chưa bao giờ nghĩ được mình sống thế nào nếu thiếu em.” Mộ Ly thu lại nụ cười “Nhớ lời ….,hai chúng ta mặc dù ở cùng nhau nhưng tâm luôn đặt cùng chỗ.”

      Quý Linh Linh nghe lời của , lập tức nhào vào trong ngực “Em biết , em hiểu , em nhớ kỹ những lời , nhớ tới cam kết của , chúng ta luôn luôn ở cùng chỗ.”

      thở dài cái, ôm chặt lấy . Có thể làm cho an tâm cũng an lòng.

      Có lẽ là quá mệt mỏi, lát sau, Quý Linh Linh im lặng ngủ. Mộ Ly chậm rãi đứng lên, ôm đặt giường, nhìn an ổn ngủ, lúc này mới yên tâm. Giúp kéo chăn, đặt lên trán nụ hôn, liền đứng dậy dời .

      Ra tới ngoài cửa, lão trung sớm đứng đó chờ.

      “Mộ tiên sinh, Tần tiên sinh cùng Ngụy tiên sinh ở dưới lầu chờ cậu.”

      “Ừ.”

      mới hai bước lại hỏi “Những người bảo vệ phu nhân ông an bài tốt chưa.”

      “Mộ tiên sinh yên tâm, đều an bài tốt.”

      “Công ty bên kia nhân viên có gì khác thường ?” Mộ Ly lại hỏi.

      “Tạm thời có. Giang tiểu thư bây giờ liên lạc với khách hàng, tôi nghĩ là ấy giúp phu nhân rất nhiều việc.”

      “Giang Tâm Dao?” Mộ Ly tuy có hơi nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn chỉ tiếng, có lẽ là ta có thể giúp . tuần sau hãy chờ quay về.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      116 Vu Uyển Tinh đột nhiên xuất

      "Hiểu Lượng?"

      Ngày thứ hai, lúc Quý Linh Linh tỉnh dậy , thấy tờ giấy mà Mộ Ly để lại, rời . Đợi sau khi chậm rãi thay quần áo xuống lầu, liền thấy Quách Hiểu Lượng ngồi chờ ghế sa lon.

      "Tới lâu rồi chưa? Làm sao lại gọi tôi?" Quý Linh Linh tới bên cạnh Quách Hiểu Lượng, trong giọng tràn đầy đau lòng cùng oán trách.

      "Quý tiểu thư, là đại ca bảo tôi tới đây" Quách Hiểu Lượng đứng lên, tay nắm tay của , làm như an ủi .

      "A, Tần Mộc Vũ cũng phải sao?"

      "Ừ."

      Quý Linh Linh nhìn Quách Hiểu Lượng, mới tháng mấy ngày, mà Quách Hiểu Lượng nhìn như gầy vài phần, cũng muốn .

      "Phu nhân, người cần dùng cơm chưa?" Lúc này vú Lâm từ trong phòng bếp ra, hỏi.

      "Được,vú Lâm lấy thêm bộ bát đũa."

      "Được."

      "Hiểu Lượng, ra cần tới đây cũng được, Mộ Ly cũng sắp xếp người rồi, hơn nữa tôi cũng có gì cần đặc biệt bảo vệ." Quý Linh Linh lôi kéo tay Quách Hiểu Lượng, khuôn mặt đầy thân thiết.

      "Quý tiểu thư, là người mà Mộ tiên sinh quan tâm nhất, nên làm cho ấy lo lắng." Quách Hiểu Lượng thẳng, nhưng ý tứ biểu rất ràng.

      Quý Linh Linh nghe lời của ..., khỏi có chút ngạc nhiên, cảm giác có chút đúng?

      "Hiểu Lượng. . . . . . . . . . . . tốt chứ?"

      "Quý tiểu thư, tôi rất khỏe." Quách Hiểu Lượng trả lời sơ xài, cúi đầu, ngay sau đó cũng rút tay của mình ra.

      Nhìn như có chuyện gì đó đúng, nhưng là và Quách Hiểu Lượng quan hệ cũng phải tốt lắm, cũng tiện hỏi thêm gì nữa.

      "Tốt lắm, chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong, cùng tôi đến công ty." Quý Linh Linh vì muốn khí của hai người nhạt nhẽo, vội vàng .

      Quách Hiểu Lượng gật đầu, coi như đồng ý.

      "Vú Lâm, đồ ăn vặt buổi sáng cùng đồ chơi của hai đứa , đều đem theo chưa?" Quý Linh Linh uống cháo, đột nhiên hỏi.
      "Phu nhân yên tâm, bên tiểu thiếu gia cùng tiểu thư sắp xếp ổn thỏa, chuyện quan trọng nhất bây giờ là ngài phải tự chăm sóc tốt cho bản thân." Vú Lâm giống như mẹ dặn dò .

      "Ừ." Quý Linh Linh yên tâm cười, chắc hẳn trước lúc rời ,Mộ Ly dặn dò tất cả mọi người, chăm sóc mình tốt, cảm kích.

      "Hiểu Lượng, ăn nhiều chút, tôi thấy có chút gầy."

      "Cám ơn."

      Sau đó khí giữa hai người lại bắt đầu nhạt nhẽo , cũng có ai thêm câu nào nữa.

      "Phu nhân, có ngài điện thoại." Lúc này, người giúp việc tới.

      Quý Linh Linh nhận lấy điện thoại, nhìn xuống màn hình hiển thị, là người lạ.

      "Này, Xin chào, tôi là Quý Linh Linh."

      "Ừ. . . . . . . . . . . ."

      Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu lên, để đũa xuống, nhìn Quý Linh Linh khẽ nhíu mày.

      "Được, lát tôi tìm ."

      Dứt lời, Quý Linh Linh liền cúp điện thoại.

      Nhìn bộ dạng tâm nặng nề, Quách Hiểu Lượng hỏi, "Quý tiểu thư, chuyện gì xảy ra?"

      Lúc này, quý Linh Linh ngẩng đầu lên, "Vu Uyển Tình, ta hẹn tôi uống trà." mặt lộ ra mấy phần kinh sợ, tay theo ý thức phủ trước bụng.

      Nếu trước kia, hoàn toàn có lý do gì sợ Vu Uyển Tình , nhưng bây giờ có bảo bảo, có chút sợ hãi. . . . . . Nhớ tới tình cảnh bị đánh lần trước, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      "Quý tiểu thư."

      "Hả?"

      " cần lo lắng, tôi cùng . Trước kia ta có thể tổn thương đến , tại ta cho dù có trăm cái lá gan cũng dám." Quách Hiểu Lượng giống như xem thấu tâm của , .

      "Hiểu Lượng. . . . . ."

      Quách Hiểu Lượng mở nụ cười với , "Còn chưa từng có người nào dám ở trước mặt của tôi đánh người, Vu Uyển Tình cũng phải là đại nhân vật, cần thiết sợ ta."

      "Ừ, tôi sợ ta, chỉ là. . . . . ."

      "Tôi bảo vệ , tự nhiên cũng bảo vệ bảo bảo của , nếu lãng phí tâm tư của đại ca?" Trong giọng cùng gương mặt của Quách Hiểu Lượng biểu khôn khéo, khiến Quý Linh Linh nhìn có chút hoa mắt.

      "Tốt."

      Vú Lâm đứng bên, cẩn thận nghe lời của các sót câu.

      "Vú Lâm, buổi tối làm nhiều bánh pút-đing trái cây chút, hai đứa thích ." Vừa ra đến trước cửa, Quý Linh Linh dặn dò.

      "Được, tôi biết rồi, buổi tối chuẩn bị Ô Nha, chờ phu nhân trở lại uống canh gà đen."

      "Tốt, cám ơn bà vú Lâm, vậy tôi trước đây." Lúc này tài xế lái xe tới trước mặt .

      "Quý tiểu thư, chúng ta thôi." Quách Hiểu Lượng mở cửa xe cho .

      "Hiểu Lượng, cần phải mở cửa giùm tôi, tôi cũng phải là người già yếu, còn có về sau gọi tôi Linh Linh là được, cần xa lạ." Quý Linh Linh lên trước, lôi kéo tay của Quách Hiểu Lượng, nhìn thấy bộ dạng xa lạ của Quách Hiểu Lượng,lúc trước thiích cũng vì tính cách tiểu nha đầu của .

      "Ừ."

      Hai người sau khi lên xe, Quý Linh Linh liền tài xế láy xe đến quán cà phê Nhất Bôi.

      "Vu Uyển Tinh ở này?"

      "Ừ."

      "Theo tôi được biết, kể từ sau chuyện kia, ta liền biến mất, tại sao bây giờ lại xuất , hơn nữa còn vừa đúng vào lúc Mộ tiên sinh vắng mặt. xem có phải ta giỡn trò quỷ gì?" Quách Hiểu Lượng .

      Quách Hiểu phân tích chút cũng rất có lý, lúc trước nghe qua Mô Ly cùng Lãnh Dạ Hi đều có phái người tìm ta, nhưng là vẫn có tin tức chính xác về ta, tại ngược lại, ta cư nhiên lại quang minh chánh đại xuất , rất khả nghi.

      "Linh Linh, nghĩ cái gì?"

      " có, chỉ là đoán ra ta đột nhiên tìm tôi có chuyện gì." Trong lòng có chút lo lắng, nếu như Vu Uyển Tình phát điên lên , liều mạng thương tổn được con của , vậy rất phiền toái.

      "Yên tâm, tôi luôn bên cạnh của , ta dám làm gì ." Quách Hiểu Lượng vỗ vỗ tay của .

      "Ừ."

      "Đúng rồi, có nghe ,mẹ Lục Vân Thiên nhập viện rồi?" Quách Hiểu Lượng giống như tám chuyện nhà, hỏi.

      "Nằm viện? có nghe ." Ngày hôm qua còn thấy Lục Vân Thiên đối với mình vênh váo hống hách mắng.

      "Nghe thị trưởng Lục bây giờ bị trẻ mê hoặc phải xoay vòng vòng, mẹ Lục Vân Thiên bị kích thích, đột nhiên chảy máu não. Bây giờ còn có đối với thị trưởng Lục tiến hành tra hỏi, Lục Vân Thiên cũng dám giống như trước nữa. Nghĩ thấy, đúng là ác nhân có ác báo, Tiểu Tam làm toàn gia của bạn họ lộn xộn rồi." Quách Hiểu Lượng rốt cuộc lộ ra chút nét mặt"Bình thường".

      "Nhà bọn họ xảy ra việc bề bộn như vậy?" Quý Linh Linh có chút dám tin, tại nếu loại đàn ông có quyền thế ở bên ngoài có tình nhân là chuyện thường, nhưng giống Lục thị trưởng, còn dám công khai quang minh chánh đại làm, đúng là hiếm thấy.

      "Nghe là cái đó Tiểu Tam chủ động tìm họ, trực tiếp gặp mẹ của Lục Vân Thiên, tuyên bố phải gả vào Lục gia, kết quả. . . . . . Làm mọi chuyện thành như vậy." Quách Hiểu Lượng nhún nhún vai, biểu cũng quá quan tâm.

      "Tiểu Tam phá vợ cả? kia đúng là. . . . . . Lợi hại."

      " tại có vài phụ nữ, vì danh vì lợi, cái gì cũng làm được. Quan trọng nhất ấy là thị trưởng Lục, hình như đặc biệt thích người phụ nữ kia, nghe còn giống như động cái gì chân tình. Chậc chậc, ông già, còn hồi xuân, mà còn quang minh chính đại như vậy. tại vợ mình trong bệnh viện sống chết chưa biết, chính lại chơi sảng khoái như vậy, suy nghĩ chút cũng làm cho người cảm thấy buồn nôn." Quách Hiểu Lượng giận dữ mắng.

      Mà Quý Linh Linh nhìn bộ dáng này của , cũng khỏi nở nụ cười.

      "Tôi thấy đúng là chuyện cười?"

      " có, tôi chỉ là cảm thấy Quách Hiểu Lượng trước kia trở về rồi, mới vừa rồi cùng làm mặt lạnh, làm cho tôi thích ứng."

      "A, phụ nữ nha, dều có nhiều mặt, ha ha." Quách Hiểu Lượng giơ tay lên, trêu ghẹo trả lời.

      "Đúng, cảm xúc của phụ nữ có nhiều mặt biến hóa , tôi hiểu."

      "Tôi còn muốn Lục Vân Nhiên người phụ nữ này, nghe tại Nghiêm Tử Tuấn bỏ rơi ta, kể từ sau khi ta mang thai, cũng rất ít khi ra khỏi cửa."

      " cái gì? Điều này sao có thể!" Nghiêm Tử Tuấn sợ Lục Vân Thiên như vậy, đều tận mắt nhìn thấy.

      " Con người cũng có ngày thay đổi, huống chi là người có tiếng cũng có miếng. Nghiêm Tử Tuấn tại mặc dù chức vị đổi, nhưng là nghe ta trong công việc khá tốt, rất tiến tới. tại Lục Vân Thiên thể dựa vào cha của ta, chỉ còn sót lại Nghiêm Tử Tuấn. Bây giờ, ta dù có tính khí gì, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thu lại." Quách Hiểu Lượng liếc mắt , luân hồi báo ứng, người làm, trời nhìn.

      "A, ra ta gặp chuyện như vậy. Bao nhiêu tháng thấy, cư nhiên xảy ra biến hóa ngất trời, tôi có chút thể tin nổi." Quý Linh Linh rất khó tưởng tượng đến bộ dạng của Lục Vân Thiên bây giờ, chẳng qua là cảm thấy số mạng thích đùa giỡn con người.


    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      " tại tinh thần của Lục Vân Thiên rất xa sút , ta cùng với Vu Uyển Tình tại dù là có tám cánh tay, cũng vô ích, cho nên cần thiết sợ ta ." ra là Quách Hiểu Lượng vòng vo hồi, cuối cùng vẫn về Vu Uyển Tình.

      "Ha ha, tôi hiểu ."

      "Phu nhân, đến."

      "Được, vậy ông cứ ở nơi này chờ chúng tôi, chúng tôi vào ngồi chút trở lại."

      "Được."

      Quý Linh Linh cùng Quách Hiểu Lượng vào quán cà phê"Nhất Bôi", nhân viên tạp vụ tới, cho bạn họ biết Vu Uyển Tình chờ ở phòng bao . Hai người theo chỉ dẫn của nhân viên tạp vụ, vào phòng bao.

      Vừa vào cửa, liền thấy Vu Uyển Tình cúi đầu, nhìn điện thoại di động.

      "Vu tiểu thư, lâu gặp ." Quách Hiểu Lượng lên tiếng .

      Nghe những lời này, Vu Uyển Tinh ngẩng đầu lên.

      A! Quý Linh Linh cùng Quách Hiểu Lượng đồng thời sửng sốt.

      "Ha ha, thế nào?Quý Linh Linh sợ trời sợ đất, tại chỉ là nhìn đến gương mặt bị hủy dung của tôi, cảm thấy sợ?" Vu Uyển Tình sờ sờ mặt lồi lõm vết sẹo cua mình, tự giễu cười cười.

      ". . . . . . Làm sao lại biến thành như này?" Quý Linh Linh run thanh hỏi, từng nghĩ tới đủ loại tình huống tại củaVu Uyển Tình, lại có nghĩ đến, ta tại biến thành như vậy.

      Tóc dài xõa, tán lọan che xuống bên khuôn mặt bị hủy hoại, nhưng cũng thể che hết, phần còn lại, nếu cẩn thận nhìn có thể nhìn thấy làn da ban đầu.

      " cần suy đoán, bị a- xít sun-phu-rit tạo thành như vậy." Vu Uyển Tình cười nhìn hai người, hình như ta quen với bộ dạng bây giờ của bản thân.

      "Là . . . . . Mộ Ly. . . . . ."

      "Ha ha, Quý Linh Linh, chẳng lé Mộ Ly trong lòng chìn là laoị đàn ông là ra chuyện này?" Vu Uyển Tình cười khẩy , " ta là loại đàn ông, có nhẫn tâm bao nhiêu cũng làm ra loại chuyện như vậy, mặc dù mặt của tôi bị phá hủy cùng ta có chút liên quan, nhưng là. . . . . . Ha ha, nên hiểu ta."

      Trong lúc chuyện, Vu Uyển Tình còn mơ hồ để lộ ra chút tình cảm đối với Mộ Ly.

      Bỗng dưng, trong lòng của Quý Linh Linh có chút khó chịu xẹt qua.

      "Vậy . . . . . ."

      "Tôi bị người hãm hại !" Vu Uyển Tình trực tiếp .

      "Là ai hãm hại ?" Đứng ở bên Quách Hiểu Lượng lên tiếng.

      "Ha ha, ngồi , ngồi xuống tôi cùng các chuyệm phiếm chút." Vu Uyển Tình bưng cà phê lên ly, mở nụ cười, có lẽ. . . . . . Bởi vì mặt bị thương băng bó, căn bản biết là ta cười, hay là khóc. . . . . .

      "Quý Linh Linh, ngươi mang thai? Chúc mừng, người phụ nữ có thể vì Mộ Ly sanh con, là việc rất hạnh phúc." Trong giọng của Vu Uyển Tình đầy bi thương cùng ngưỡng mộ.

      "Là ai làm thành như vậy?" Mới vừa rồi theo bản năng ra tên của Mộ Ly, tại chỉ muốn biết tại sao Vu Uyển Tinh lại có bộ dáng như tại.

      "Ngươi quan tâm tôi? Ha ha, nhìn thấy bộ dáng này của tôi, có phải đặc biệt vui vẻ, rốt cuộc lại có người phụ nữ, cùng tranh giành Mộ Ly." Vu Uyển Tinh vẫn luôn cười, động tác ấy làm cho vết sẹo mặt ta, càng dữ tợn.

      Quách Hiểu Lượng nhìn ta lúc này, khỏi nhíu mày.

      "Tôi tại sao lại vui vẻ? phải của tôi, tôi giành được, nếu là của tôi, ai cũng giành được. Tính tình của Mộ Ly, tôi nhớ vẫn hiểu , chỉ cần ấy quyết định cũng thay đổi. Mà tôi cũng như ấy, khi quyết định , đổi thay." Quý Linh Linh cắn môi chặt, ihông dám đối diện với gương mặt của Vu Uyển Tình trong thời gian dài, gương mặt kia gần như bị hủy hoại gần hết, ta lúc ấy chắc chịu rất nhiều đau đớn.

      Mặc dù vừa mắt với Vu Uyển Tình, nhưng là bởi vì ta khiêu khích, đối với Vu Uyển Tình, căn bản có chút hận thù, bại tướng dưới tay , đồng tình còn kịp. Mà lúc này Vu Uyển Tinh, lại lần nữa để cho có chút đồng tình.

      "Ha ha, ra rất hào khí. Quả , là người phụ nứ Mộ Ly chọn, cũng thay đổi. Chỉ trách tôi, ban đầu biết tự lượng sức mình, ha ha, mới có thể để cho mình rơi vào tình trạng này." Vu Uyển Tình lại lần nữa vuốt mặt của mình.

      " biết ? Mỗi lần tôi sờ tới mặt của tôi, soi gương tôi đều nghĩ sớm kết thúc tánh mạng của mình. Nhưng, tôi rồi lại thể chết được, bởi vì. . . . . . Tôi còn chưa có báo thù!" Vu Uyển Tình cắn chặt hàm răng, mặt mấy phần lộ ra cười lạnh.

      "Là ai làm thành như vậy?" Quách Hiểu Lượng vội vàng hỏi.

      "Ha ha, chính là bạn giường của Tân Mộc Vũ, nghĩ tới vì Tần Mộc Vũ còn có thể ủy khuất tới bảo vệ Quý Linh Linh, tình này, đúng là vĩ đại mà, hoặc là, và Tần Mộc Vũ chỉ có ** quan hệ chứ?" Vu Uyển Tinh nhếch môi cười khẩy .

      "Vu Uyển Tình!" Quý Linh Linh mở miệng cảnh cáo ta.

      Chỉ thấy mặt mày Quách Hiểu Lượng nháy mặt ảm đạm, giống như là bị trúng tim đen .

      "Quý Linh Linh, bây giờ đối với tôi cũng phòng bị, dám đơn độc gặp tôi, còn mang cả người hộ vệ, ha ha, biết điều!" Vu Uyển Tình lạnh lùng cười nhạo.

      đồng tình đối với Vu Uyển Tinh, lập tức bị ta đánh phá thành mảnh .









      "Vu Uyển Tinh, nếu như có bất cứ thù hận gì với tôi cứ tính người tôi , cần dính líu đến những người khác!"

      "Ha ha, tôi vẫn cũng chỉ đối phó với mình , hơn nữa báo ứng của cũng tới, tôi còn cần động thủ sao, chỉ cần ở bên cạnh nhìn là tốt." Vu Uyển Tinh dựa vào ghế, đôi tay ôm ngực, bên môi mang theo cười lạnh nhìn chằm chằm .

      " cái gì? Cái gì báo ứng?"

      "Ha ha, ngươi biết?" Vu Uyển Tinh lấn người lên trước, từ trong miệng bật ra mấy chữ.

      Quý Linh Linh ổn định tâm thần chút, người đàn bà này chắc có chuẩn bị từ trước, mạt của ta bị hủy, chắc hẳn cũng cùng mình có chút ít quan hệ. Thay vì bị ta đùa bỡn chơi, chẳng bằng bây giờ sảng khoái với ta.

      "Tôi muốn biết, muốn cái gì?"

      "Tôi muốn cái gì? Ha ha,nhưng tôi muốn gì cả, nhưng mà, tôi nghĩ lúc ấy, muốn khóc cũng được, tôi đây trong lòng liền cực kỳ sảng khoái, ha ha, ha ha. . . . . ." Tiếng cười của Vu Uyển Tình vang lên, cực kỳ chói tai .

      "Bà điên! Linh Linh, chúng ta , có cần thiết ở chỗ này nghe bà điên khùng loạn!" Quách Hiểu Lượng tức giận đứng lên, làm bộ phải dẫn Quý Linh Linh .

      " , các người cứ , nếu như các người cho là ‘ ’ là có thể giải quyết chuyện, tùy các người cứ ."

      Quý Linh Linh cầm ngược tay của Quách Hiểu Lượng, bởi vì vừa mới chuyện với Vu Uyển Tình, mà sắc mặt trắng bệch, ngay cả lòng bàn tay cũng phiếm lạnh.

      "Vu Uyển Tinh, hẹn tôi , phải chỉ là muốn cho tôi gặp bộ dạng bây giờ của , nếu như có cái gì muốn , liền mau ,tôi muốn phụ ý tốt của ." Đối với cácch làm phô trương thân thế của Vu Uyển Tinh, Quý Linh Linh cũng chán ghét cực kỳ.

      "Quý Linh Linh, nếu như muốn nghe, dù sao kế tiếp cũng là gặp chuyện hay ho, tôi chính là hoàn toàn quan tâm!"

      "Vu Uyển Tinh! Nếu như dám đối với đứa bé của tôi làm ra bất cứ chuyện gì, tôi nhất định bỏ qua chô !" Quý Linh Linh cắn môi, Quách Hiểu Lượng sai, ta quả chính là bà điên, thể lý.

      "Ha ha, Quý Linh Linh nhìn ra, ngươi bây giờ tự vệ cũng khó khăn, lại còn che chở cho đứa bé trong bụng như vậy. Ha ha, đáng tiếc, ông trời ưa thích như vậy!" Trong lời của Vu Uyển Tinh chứa các loại gây , Quý Linh Linh siết chặt quả đấm, nhưng là theo bản năng còn che kín bụng.

      "Vu Uyển Tinh, bây giờ bị hủy dung, tôi rất đồng cảm với , nhưng mà tôi lại muốn nghe nhảm nữa, có chuyện gì, cứ , chúng tôi bây giờ rời . Còn nữa, nếu như có bản lãnh liền quang minh chánh đại , đừng tưởng rằng tôi sợ ."

      "Quý Linh Linh, sợ cái gì? có Mộ Ly, còn có thể sợ cái gì? Nhưng tôi bây giờ nghĩ, nếu như ngày kia còn có Mộ Ly ở bên cạnh, , có phải trở thành con cọp răng hay ?"

      " rốt cuộc muốn cái gì?" Quý Linh Linh khôg coa tâm trạng để nghe lời điên cuồng của ta, nhưng trong lời của ta lại mơ hồ chứa chuyện gì đó .

      "Tôi muốn , ha ha, những ngày an nhàn của chấm dứt rất nhanh!" Vu Uyển Tinh ngay sau đó lại cất tiếng cười to lên, " tại Lục Vân Thiên còn quyền lực, tôi lại bị biến thành cái bộ dạng này, cho rằng có thể có cái kết quả tốt hơn sao?"

      "Vu Uyển Tinh, điên khùng đủ chưa? Mặc dù tôi biết tại sao lại thành ra như vậy, nhưng mà tôi nghĩ chỉ bằng loại người như , chắc cũng là tự mình làm bậy thể sống được? Quý Linh Linh cùng các người giống nhau, tốt nhất cần tự tâng bốc bản thân." Quách Hiểu Lượng chịu nổi bộ dạng phách lối của Vu Uyển Tinh. trắng ra là, ta chỉ là bị người ta phá hủy gương mặt, cư nhiên bây giờ còn có thể như thế"Cười tiếng gió" . Có phải là hay câu, "Người đáng thương, phải có chỗ đáng hận" .

      "Quách Hiểu Lượng, có phải quên thân phận của mình rồi? chẳng qua chỉ là trong những người phụ nữ bên cạnh Tần Mộc Vũ mà thôi, bây giờ muốn cùng tôi sẵng giọng?" Vu Uyển Tinh lời ra như có gai, ta hình như quyết định chủ ý, chiếm thượng phong trong lời , làm cho Quý Linh Linh nhận bài học.

      " đủ chưa? Nếu như xong rồi, chúng tôi muốn ." Dứt lời, Quý Linh Linh lôi kéo Quách Hiểu Lượng bước về phía cửa .

      "Quý Linh Linh, cho rằng mình rất lợi hại phải ? Quay đầu nhìn lại, còn phải là bị người bên cạnh lừa gạt sao. Nhớ, bây giờ tốt nhất thu liễm chút, nếu đến lúc đó, là muốn khóc cũng kịp." Lời của Vu Uyển Tinh vang lên.

      "Người đàn bà điên!" Quách Hiểu Lượng mắng tiếng.

      Quý Linh Linh nhíu nhíu mày, nhưng có để ý đến ta nữa.

      Người bên cạnh , là ai?

      "Ha ha, Quý Linh Linh, tôi bây giờ có ý định đấu với , những ngày an nhàn của sắp kết thúc, tôi cũng thể ngăn cản, chỉ có tự giải quyết cho tốt thôi." Vu Uyển Tinh lầm bầm lầu bầu câu, sau đó lại bưng lên chén cà phê, khuôn mặt khổ sở.

      "Vu Uyển Tinh người phụ nữ này, đáng đời ta bị người hủy dung, quả quá ghê tởm, có thấy được , ta những lời đó, thích gây . ta làm như cái gì cũng biết, đem người khác cũng làm trò khỉ!"

      "Hiểu Lượng." Quý Linh Linh lôi kéo tay của , ý bảo nên nữa cái gì, bởivì lúc này lái xe tới.

      "Phu nhân, chúng ta thôi."

      "Ừ, tốt."
      Hiểu được ý của Quý Linh Linh, Quách Hiểu Lượng gì nữa, liền yên tĩnh lại. Nhưng lòng của lại an tĩnh được, cho dù sớm hiểu được quan hệ của cùng Tần Mộc Vũ, nhưng bị Vu Uyển Tinh ra như vây, gần như trần truồng trắng trợn bại lộ ở trước mặt người.

      "Hiểu Lượng, Tần Mộc Vũ ấy phải cùng Hiểu Phỉ. . . . . ." Quý Linh Linh nắm chặt tay của , Hiểu Phỉ đoạn thời gian có tin tức.

      Quách Hiểu Lượng nâng môi tươi cười với , "Đúng, người trong lòng đại ca vẫn luôn là Thẩm tiểu thư, tôi. . . . . . Tôi chỉ là chỉ là , người làm ấm giường mà thôi. Người phụ nữ hầu hạ bên cạnh đại ca, cũng có lần sao, cho nên có có gì ghê gớm đâu. Nhưng mà, tôi muốn co cho Thẩm tiểu thư biết, để tránh ấy hiểu lầm đại ca. Đàn ông mà, có lúc khống chế được bản thân ."

      Nhìn bộ dạng tươi cười của Quách Hiểu Lượng, Quý Linh Linh trong lòng cũng biết được mấy phần.

      "Hiểu Phỉ, gần đây tôi cùng ấy cắt đứt liên lạc, biết ấy ở đâu." Kể từ khi và Mộ Ly ở chung chỗ, hề có chút liên lạc với ấy.

      "A, ra là cũng có liên lạc với Thẩm tiểu thư." Quách Hiểu Lượng thở dài tiếng.

      "Ý của là, Tần Mộc Vũ cũng có liên lạc với Hiểu Phỉ?" Quý Linh Linh cả kinh trong lòng, mặc dù Thẩm Hiểu Phỉ thích làm chút chuyện đặc biệt , nhưng mất tích, đây vẫn là lần đầu.

      "Ừ. Đại ca , làm xong chuyện lần này, tìm Thẩm tiểu thư , cho nên. . . . . . cần phải lo lắng."

      Nhìn Quách Hiểu Lượng nặn ra nụ cười, Quý Linh Linh trong lòng cũng có chút tư vị. Sớm biết Tần Mộc Vũ trời sanh tính phong lưu, nhưng nghĩ tới, ta nơi nơi có thể phát huy bản lãnh lớn như vậy.

      vỗ vỗ tay của Quách Hiểu Lượng, bày tỏ an ủi.

      "Linh Linh, mới vừa rồilời của Vu Uyển Tình. . . . . ." Quý Linh Linh nhanh chóng đè lại tay của , ý bảo ấy nên thêm gì nữa. Nếu để cho tài xế nghe được cái gì, ông ta nhất định thông báo Mộ Ly, muốn làm cho lo lắng.

      "Nha. . . . . . Ha ha, phải lập tức đến công ty." Quách Hiểu Lượng liền chuyển lời .

      "Tinh Tinh. . . . . ."

      "Tôi phải nhận điện thoại."

      "Này, Tâm Giao có chuyện gì?"

      Quách Hiểu Lượng im lặng.

      "Cái gì? ta làm sao có thể ra loại cầu này?" Quý Linh Linh khỏi cất cao thanh.

      "Phu nhân, có chuyện gì?" Tài xế mở miệng hỏi.

      "Nha. . . . . . có. . . . . . có gì. . . . . ." Quý Linh Linh lập tức ý thức được mình luống cuống, "Được, cần gấp gáp, chúng ta lập tức đến công ty, chờ chút."

      Cúp điện thoại, Quách Hiểu Lượng liền hỏi, "Thế nào?"

      "Mấy ngày trước Tâm Dao xem xét tập đoàn Đế Hoàng chuyện hợp tác, vốn là hai ngày nay mà có thể thành công rồi, nhưng đối phương đột nhiên đổi ý . . . . . . Tâm Dao xử lý được chuyện này."


    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      "Oh."

      "Phu nhân, nếu như là chuyện phiền toái, tôi có thể giúp người ra mặt giải quyết."

      Ách!

      Quách Hiểu Lượng mở to mắt, nhìn sang tài xế, quả nhiên là người bên cạnh của Mộ Ly, lời và ngữ điệu cũng giống của người tài xế.

      "Tài xế tiên sinh, xin hỏi ông tên là gì?" muốn ngưỡng mộ sùng bái cái.

      "Tôi tên là Trương Bác Khiêm, Quách tiểu thư có thể gọi tôi lão Trương."

      "Ha ha, lão Trương?" Có chút ý tứ, nhìn tuổi của ông chỉ chừng ba mươi.

      Quý Linh Linh cười cười, "Lão Trương, tôi có chuyện gì, cám ơn ông."

      Tài xế lão Trương gật gật đầu, tiếp tục gì nữa câu.

      5 phút sau, xe dừng trước công ty.

      "MJ? Tên của công ty này, đúng là đặc biệt." Quách Hiểu Lượng cùng Quý Linh Linh đứng ở trước cửa công ty.

      "Ách, ha ha. . . . . ." MJ, rất thích cái tên này, "Chúng ta vào trước , Tâm Dao có thể chờ tới sốt ruột rồi."

      "Tốt."

      "Lão Trương, ông trở về trước , nếu như có tình gì, tôi tìm ông nữa." Quý Linh Linh xoay người quên với tài xế.

      "Tốt, phu nhân."

      Phân phó xong, Quý Linh Linh liền cùng Quách Hiểu Lượng cùng nhau vào công ty.

      "Linh Linh, rốt cuộc tới!" Giang Tâm Giao vừa thấy được người tới, kích động muốn nhảy lên.

      "Tâm Giao, vất vả rồi. cho tôi biết là chuyện gì xảy ra? Đối phương tại sao đột nhiên muốn cho tôi ra mặt hay sao?" Quý Linh Linh lên trước, hỏi thẳng.

      "Tôi cũng vậy ràng lắm, hôm nay vốn chính là thời điểm ký hộp đồng rồi, nhưng giám đốc của bọn họ , Đặng tiên sinh lại đột nhiên thay đổi quẻ."

      "Đặng tiên sinh?" ở trong đầu hết sức tìm kiếm người này, tuy nhiên chút ấn tượng nào.

      "Đúng, Đặng Thống Phủ, Đặng tiên sinh." Giang Tâm Giao bổ sung.

      Quý Linh Linh khẽ nheo mắt lại, trong bụng nghĩ tới, họ Đặng này có cái gì ý đồ.

      "Nhưng mà chỉ là ký hợp đồng, như thế nào lại phải chia người? Tôi thấy họ Đặng này có thể là người phụ nữ, cố ý làm khó dễ !" Quách Hiểu Lượng nhanh mồm nhanh miệng, trực tiếp đem suy nghĩ của Quý Linh Linh ra toàn bộ.

      "Tôi cũng vậy ràng lắm, theo lý mà , người ta đường đường là tổng giám đốc Đế Hoàng tập đoàn, thể nào làm ra loại chuyện như vậy, nhưng. . . . . ." Mặt của Giang Tâm Giao lộ vẻ khó xử, có lẽ là bởi vì chuyện được suông sẻ, mặt cũng ra vẻ tự nhiên.

      " có vấn đề gì. Tâm Dao, Đặng tiên sinh an bài lúc nào gặp mặt mặt, ta nghĩ để cho tôi ra mặt, tôi gặp ta là được. ta là khách hàng lớn của chúng ta,sau này, đối với việc phát triển công ty chúng ta về sau, có tác dụng rất lớn."

      "20 phút sau, ở khách sạn Duyệt Hoa."

      "20'!" Quách Hiểu Lượng xém chút là la lên.

      "Vội vã như vậy?"

      "Ừ, hơn nữa đối phương còn , nếu như qua 20' phải đến, bọn họ cùng chúng ta hợp tác!"

      Đặng Thống Phủ. . . . . . ở IDE đợi thời gian dài như vậy, nhưng lại chưa bao giờ nghe qua cái tên này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :