1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu (126/134) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      "Chết tiệt." Quý Linh Linh cố ý lớn tiếng bày tỏ phản kháng, ngửa đầu nhìn chằm chằm. Dẹp cha, còn biết trong đầu nghĩ gì à, còn giả bộ ngây thơ phát mệt. Nhưng lại dám ra, dù sao phải nhớ kỹ rằng, chọc ai cũng cái tên đàn ông giảo hoạt mình đến tận xương tủy này được."Được lắm, cúi người xuống nào, để bản nương thương miếng, rồi mau qua coi Tiểu Tiểu Tinh nhé." cười hài lòng.

      " à, cần thiết phải cắn đầu lưỡi em đâu mà, nếu . . .khiến đẹp mặt đấy nhé." xong, Quý Linh Linh liền cười dí dỏm, đợi Mộ Ly trả lời, hôn lên môi .

      Đầu tiên là dùng đầu lưỡi liếm viền môi , ngay sau đó khẽ cắn môi , rồi cho lưỡi vào trong, chà sát hàm răng .

      Mộ Ly nhíu mày, cái này, ấy mà lại quyến rũ !

      "Ừ..." ra sức mút lấy nước miếng từ , tuy nhiên khi Mộ Ly vươn lưỡi tập kích lại rút lui.

      "Em..." Cảm giác để lại nơi đầu lưỡi còn chưa hết, chỉ cảm thấy miệng đăng lưỡi khô.

      Quý Linh Linh làm động tác liếm môi đầy quyến rũ, đẩy đẩy ngực : "Được rồi đó nha... , qua xem bé Tiểu Tinh kìa."

      "Em ..." Mộ Ly bị kích thích tất cả giác quan người rồi, nhưng vào lúc quan trọng, ít nhất ngụm cũng ăn được, những ngọt ngào trong miệng , ngay cả thông qua đại não để thưởng thức cũng chưa dùng tới.

      "Ôi chu choa, đừng có của nữa mà, mà ngó Tiểu Tinh kìa." Quý Linh Linh cố ý đấy, cố ý trêu chọc đấy.

      "Được thôi!" Mộ Ly ngồi thẳng lên, "Tiểu Linh Linh em thích chơi, vậy lúc ngủ, chơi với em cho đủ." Bản lãnh của càng ngày càng lớn mà, dám khiêu khích cách trắng trợn kiểu đó.

      "Vâng ạ, , em chờ đấy nhé." mới sợ đâu, dù thế nào nữa ấy có dùng kế Trương Lương, cũng có thang để trèo, còn có cái bụng của mình nữa mà.

      Mộ Ly khó nén lửa dục của mình.

      "A! Ừm..."

      "Đê tiện! dám lừa em. " Ngay lúc Quý Linh Linh cười hả hê, Mộ Ly bất ngờ ôm lấy , ăn lấy ăn để môi cái.

      Mô Ly dùng tay xoa xoa nước miếng bên viền môi của minh, dáng vẻ quyến rũ mới học của lại dùng, rồi khẽ liếm nước miếng tay: "Tiểu Linh Linh à, em còn phải học cách gian trá nữa mới được.”

      xong, cười lớn bỏ .

      " Đê tiện mà." Quý Linh Linh chu môi, gương mặt hết vui, đáng lẽ ra là mình chọc ấy, ai ngờ, cuối cùng lại ở thế dưới, trong lòng khó chịu quá thôi.

      " chủ, ông Lãnh mang cậu chủ đến uồi." Ngay lúc Quý Linh Linh buồn vô cớ, tiếng ông Trung ở đầu cửa chính vang lên

      "Nhanh vậy sao? Tôi tới ngay đây." Quý Linh Linh đứng lên, chùi hết nước miếng miệng, nóng lòng ra.

      " chủ, từ từ thôi."Ông Trung thấy nóng lòng trong bước chân của Quý Linh Linh, khỏi toát mồ hôi thay , nếu té nữa, chiếc phiền phức lại đến cho coi.

      "Tổng giám đốc Lãnh" xuống lầu, Quý Linh Linh chào hỏi Lãnh Hạ Di trực tiếp, sau đó thấy thấy ai đó: "Tiểu Tư Tư, có nhớ mẹ nào?"

      "Mẹ! ~" Tiểu Tư từ xa thấy mẹ Quý Linh Linh, liền lập tức nhào tới, nhưng nó còn chưa chạm tới người Quý Linh Linh, bị Lãnh Dạ Hi lôi lại.

      “Bác à!" Tiểu Tư Viễn quay đầu nhìn bác mình. (ầy, mình vẫn chưa thống nhất được xưng hô của bé Tư với Hi này, lúc xưng chú, lúc xưng bác, phiền quá, mà theo mình, em của ba mình nên gọi bằng “chú”, nhưng trong QT bảo gọi bác)

      “Quên bác gì với con trước đó rồi à?" Lãnh Dạ Hi vẫn bày cái mặt sóng gió mà chuyện.

      Vừa nghe lời của Lãnh Dạ Hi, Tiểu Tư Viễn giống như trái bóng xì hơi “Dạ”

      "Sao thế?" Lúc này Quý Linh Linh tới bên cạnh họ, kéo Tư Viễn qua cạnh mình.

      "Bác con , bây giờ trong bụng mẹ có em bé, con thể đụng vào ạ." mặt Tiểu Tư Viễn ràng là vẻ vui tí nào.

      "Ha ha, có thế mà co giận à, xem cái vẻ chu chu môi của nó kìa." Quý Linh Linh khẽ cúi người, dùng hai tay véo véo cái má của bé.

      "Ngồi xuống , cúi người vậy có được ?" thanh của Lãnh Dạ Hi phát từ đỉnh đầu xuống.

      Quý Linh Linh ngồi thẳng lên, cười trừ hau tiếng: "Đúng vậy, Tiểu Tư Tư theo mẹ sang đây nào con."

      "Lãnh tiên sinh, mời uống trà." Lúc này người giúp việc bưng lên ly trà, đặt bàn trà trước mặt Lãnh Dạ Hi.

      "Tư Tư, gần đây con có ngoan nào? Lúc học có nghe lời giáo viên ?" Quý Linh Linh tựa như đủ thương vậy, lát xoa xoa đôi bàn tay của nó, lát sờ mặt mũi của nó, nụ cười mặt cũng bớt biên độ cong.

      "Mẹ, con rất ngoan, mấy thầy đều thích con đó nhé." Tiểu Tư Viễn dựa vào ngực mẹ Quý Linh Linh.

      "Ừ, mẹ biết ngay Tiểu Tư Tư giỏi nhất mà." Quý Linh Linh vỗ nhè lên vai của nps.

      Lãnh Dạ Hi cũng ngồi cùng với , mặc dù thốt tiếng nào ra khỏi miệng, thế nhưng vẫn bị hài hòa giữa Quý Linh Linh và Tư Viễn hấp dẫn. Trước còn biết chuyện mang thai, cho đến đợt trước nhìn thấy bụng lộ ra, mới hiểu được lý do tại sao Mộ Ly coi chặt như vậy, cả mấy việc từ chức cũng do Mộ Ly xử lý thay cho .

      Sau khi mang thai, càng ngày càng đẹp ra, cái nhăn mày hay nhíu mắt đều toát ra vẻ chín chắn từng trải, có lẽ là mùi vị của phụ nữ chững chạc. Mà cái thằng nhóc Tiểu Tư Viễn này cũng càng ngày càng hiểu chuyện, chắc có lẽ do nó có “mẹ”.

      Mặc dù tim thoải mái cho lắm, nhưng tóm lại trong lòng vẫn rất cảm ơn .

      "Mẹ, con tắm thơm lắm nè." Mộ Ly ôm Tiểu Tiểu Tinh vào phòng khách.

      Lãnh Dạ Hi nghe tiếng quay đầu, thấy đứa trẻ trong lòng Mộ Ly, nhíu mày nhưng gì.

      "Mẹ..." Tiểu Tư Viễn hình như có chút bất ngờ.

      "Woa, mẹ ơi, cái này đẹp quá !" Khi Mộ Ly ôm bé tới trước mặt Quý Linh Linh, bé lập tức vui như mở cờ.

      Trong mắt Tiểu Tiểu Tinh, Tiểu Tư Viễn trắng trắng mềm mềm, góc cạnh khuôn mặt đẹp lại hài hòa với dáng người, quả nhiên là đứa trẻ tốt mà.

      Đối với xúc động của Tiểu Tiểu Tinh, Tiểu Tư Viễn ngược lại trầm ổn hơn nhiều: "Mẹ, đó là ai vậy ạ?"

      " là con của mẹ em à? Em cũng là con của mẹ đó, em tên Mộ Niệm Tình, tên gì vậy?" Tiểu Tiểu Tinh chẳng có cảm giác xa lạ gì với bạn , hơn nữa còn tránh cái ôm của Mộ Ly.

      "Tiểu Tư Tư, đây là Tiểu Tiểu Tinh, là con của ba Mộ Ly. Em ấy năm nay vừa tròn năm tuổi, con là rồi đấy nhé." Quý Linh Linh thuận tay kéo Tiểu Tiểu Tinh qua ngồi cạnh mình.

      " là Lãnh Tư Viễn." Tiểu Tư Viễn học cách nhấc mắt nhìn của Lãnh Dạ Hi y chang, lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Tiểu Tinh cái, cũng chả có bao nhiêu nhiệt tình trong đó.

      Quý Linh Linh nhìn hai đứa trẻ nóng lạnh bên cạnh mình, thể nín được mà cười, phải Tiểu Tư Viễn thích người đẹp à? Tại sao thấy Tiểu Tiểu Tinh lại chẳng có tí nhiệt tình nào thế ta?

      Mộ Ly cũng ngồi xuống cạnh Tiểu Tiểu Tinh, đồng thời đưa mắt trái nhìn Lãnh Dạ Hi cái.

      "Thím Lâm, mang tiểu thư và tiểu thiếu gia lên phòng đồ chơi lầu ." Mộ Ly nhìn vẻ mặt Lãnh Dạ Hi bên cạnh, cười giữ ý.

      Quý Linh Linh lên tiếng dạy dỗ hai đứa trẻ con: "Tư Tư, con mang Tiểu Tiểu Tinh lên phòng đồ chơi được ?" Có lẽ nhận ra được Tiểu Tư Tư mấy nhiệt tình với Tiểu Tiểu Tinh, cho nên Quý Linh Linh mới dùng thân phận “mẹ” của mình “ra lệnh” cho nó.

      Tiểu Tư Viễn ngẩng cái đầu lên, đưa mắt nhìn Quý Linh Linh, dường như nó muốn cự tuyệt như lại bị nụ cười của rụt lại.

      " Tư Viễn ơi, chúng ta chơi nào." Cuối cùng cũng hơn tuổi, về mặt lý trí, xem ra Tiểu Tiểu Tinh vẫn thua xa Tiểu Tư Viễn.

      "Ừ." Tiểu Tư Viễn tự mình nhảy xuống ghế salon, để ý bàn tay nhắn của Tiểu Tiểu Tinh đưa ra.

      Quý Linh Linh nhìn Tiểu Tiểu Tinh, trong lòng hơi hơi thoải mái cho lắm, nhưng Tiểu Tiểu Tinh quay đầu cười tươi lại với .

      Khi sau khi hai đó nó lên lầu, Quý Linh Linh ôm tay Mộ Ly : "Tụi nó còn qua."

      "Ừ." Mộ Ly đáp tiếng.

      "Tiểu Tiểu Tinh là con nuôi của tôi." Bỗng nhiên, Mộ Ly câu.

      Quý Linh Linh sững sờ,đặc biệt là nét mặt của Lãnh Dạ Hi, lập tức thay đổi 180o. Quý Linh Linh kéo kéo tay áo , ý bảo đừng nên tiếp, trong lòng ràng đâu muốn cho nhiều người khác biết thân phận của Tiểu Tiểu Tinh.

      Mộ Ly giơ tay lên, chạm vào mu bàn tay /

      "Ừ." Lãnh Dạ Hi đáp tiếng.

      Lúc này, Quý Linh Linh mới hiểu được chuyện gì xảy ra, khiến lúng túng thôi

      "Vậy... Tổng giám đốc Lãnh..."

      "Có thể gọi tên tôi." Lãnh Dạ Hi cắt phăng lời .

      "À, Dạ... Dạ Hi, tôi muốn thương lượng với chuyện."

      "Chuyện gì?"

      "Tiểu Tiểu Tinh bây giờ đến tuổi nhà trẻ, hơn nữa Tư Tư cũng học lớp nó. Em... có thể về hỏi hai giùm tiếng, có thể để Tư Tư với Tiểu Tiểu Tinh học cùng nhau được hay . Như vậy còn có thể giúp tụi nó làm bạn của nhau nữa." Quý Linh Linh xong, cúi đầu.

      Mộ Ly nghe vậy, khỏi nắm chặt tay .

      Mà Lãnh Dạ Hi vẫn nhìn hai người bọn họ, mặt lộ bất cứ biểu nào khác.

      Im lặng lúc, Quý Linh Linh cảm thấy lòng mình thoải mái, lại thêm: "Dạ Hi, em biết có thể dùng thân phận của mình để hỏi Tư Tư được , chỉ muốn hỏi câu, được ?"

      Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, mặt là vẻ thỉnh cầu.

      Vừa nhìn thấy Quý Linh Linh làm vậy, Lãnh Dạ Hi chợt cảm thấy nơi nào đó trong lòng mình bị hao mòn , nhìn ánh mắt ấy của , biết cách nào để từ chối.

      "Ừ, tôi về hỏi."

      "Ha, cám ơn nhé!" Quý Linh Linh bất chợt vui sướng khôn cùng, đến nỗi nước mắt cũng rơi. Lần này ích kỷ, nhưng xin hãy tha thứ cho .

      (Hết chương 113)
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      dunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 114 – Ba mẹ Mộ Ly
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      "Khi nào hai người kết hôn?"

      Sau khi im lặng tiếng gì, Lãnh Dạ Hi hỏi câu. Quý Linh Linh đầu tiên là sững sờ, hiểu mô tê gì như ấy cái, sau đó cảm thấy nhiệt độ nóng hổi của ai kia truyền sang lòng bàn tay mình, cuối cùng ánh mắt dừng nơi mặt Mộ Ly.

      "Bụng của ấy ngày càng lớn, tính đợi ấy sinh đứa trẻ xong mới kết hôn?" Hiển nhiên mấy lời này là hỏi Mộ Ly.

      "Dạ Hi, bọn em..." Cái vấn đề này Quý Linh Linh biết Mộ Ly cấn ở chỗ nào, cho nên định giải thích giùm .

      Lãnh Dạ Hi nghe vậy, nhếch đầu mày, nhìn Quý Linh Linh.

      "Linh Linh, em lên lầu xem hai đứa nó trước ." Mộ Ly nắm lấy tay của , trong ánh mắt là kiên định.

      "Ừ được, vậy hai chuyện ." Quý Linh Linh xong liền đứng lên.

      "Ông Trung, đưa ấy lên lầu."

      "Vâng"Ông Trung vội vã đỡ Quý Linh Linh, bước từng bước chậm lên lầu.

      " định với tôi cái gì, lại bảo ấy tránh ?" Đợi bóng dáng Quý Linh Linh khuất sau ngõ quẹo chỗ cầu thang, Lãnh Dạ Hi lạnh giọng mà hỏi.

      "Giờ ấy là người phụ nữ của tôi." Mộ Ly trả lời thẳng vấn đề.

      Lãnh Dạ Hi nhếch môi, mặt là giễu cợt: "Nếu đối xử với ấy tốt, lúc nào tôi cũng có thể mang ấy khỏi đây." nhấc nhấc hàng mày, liếc nhìn Mộ Ly, từ giọng đến ánh mắt đều là khiêu khích.

      "Gì chứ? ra đến định phá hỏng tình cảm giữa hai người bọn tôi à?" Mộ Ly cười tiếng, chẳng đem lời Lãnh Dạ Hi đặt vào lòng,"Đáng tiếc quá , tới muộn rồi. Giờ ấy có con với tôi, chúng tôi mới là người nhà."

      " sao? Nếu lòng với ấy sao, tôi cứ thích có ý kiến với hòa hợp về người nhà của đấy, nhưng... "

      " có nhưng nhị gì hết!" Mộ Ly trực tiếp ngắt lời ta: "Hai người chúng ta giờ trải qua cuộc sống riêng tư cá nhân, cũng cần quan tâm đến tôi làm chi. Tôi thấy cũng đâu thuộc dạng tìm được phụ nữ nhỉ?"

      Vừa nghe lời ta thế, Lãnh Dạ Hi lộ ra tự nhiên mặt.

      "Bị tôi trúng rồi à? giờ có phụ nữ đúng ?" Mộ Ly lúc chuyện, khó bỏ được nụ cười bên môi, nên sớm có phụ nữ bên người mới tốt, tránh khỏi việc nhớ thương đồ bên người .

      "Tốt nhất là nên chăm sóc ấy cho tốt!" Tựa như bị trúng chuyện đó, Lãnh Dạ Hi đứng lên, xong câu , ngay cả lời chào cũng chưa , xoay người ra khỏi .

      Mộ Ly cười hả hê nhìn theo bóng ai đó.

      "Mộ Ly, ấy rồi à?" Lúc này Quý Linh Linh chợt xuất ở đầu cầu thang.

      "Ừ, rồi."

      "Sao gấp thế biết?"

      " nghĩ chắc có lẽ bị giẫm phải đuôi nên mới thế ấy mà." xong, Mộ Ly liền đứng lên lên lầu.

      bước hai ba bước dài, đến ngay chỗ Quý Linh Linh đứng.

      "Cái gì mà bị giẫm đuôi chứ?" Quý Linh Linh đặt tay lên bụng, để mặc cho vòng tay ôm mình vào lòng: "Có phải ấy đấy?"

      Mộ Ly nhìn Quý Linh Linh, chỉ cười đáp.

      "Này này, cười cái gì đấy, nhanh , có phải lại làm chuyện gì đó? ấy...Về phần đừng có ức hiếp ấy nữa, em chẳng thấy ổn tí nào." Quý Linh Linh khẽ cong môi, tựa đầu vào ngực , bàn tay nghịch cổ áo sơ mi .

      " ổn ư? Có gì ổn chứ? cảm thấy vô cùng ổn đó chớ." Mộ Ly nghe Quý Linh Linh vậy, lòng vui. còn dám giúp ta, mà Lãnh Dạ Hi kia lại cảnh cáo trực tiếp kiểu đó nữa.

      "Bọn mình ở đây cùng nhau mà, em...aizzz, làm thế nhất định muốn em ra chứ gì, dù sao chính em cảm thấy có lỗi với ấy là được!" Quý Linh Linh cảm thấy chuyện này thể ba bốn lời là có thể giải quyết được, mà ra khiến phát bực, còn mình bị ăn tái.

      "Em còn như vậy, xử phạt em dài dài!"

      "Tại sao?"

      " ta thích em, em thích ta, em có lỗi với ta à? Thế cả đống người phụ nữ đó thích , thích họ, có phải bắt sống cả ngày trong áy náy hay ? Hoặc là để mặc họ coi thường em, tổn thương em?" Mộ Ly áp tay lên môi, hôn lên đó vài cái.

      "Chuyện này..." Đây là chuyện gì thế nhỉ? Thế nào vừa nghe ấy bảo vậy, mình lại thấy ấy có lỗi với mấy người phụ nữ kia nhỉ?

      "Chuyện này chuyện kia gì nữa, đầu em cả ngày chứa gì trong đó biết? Em chỉ có thể đối với , cũng chính người đàn ông nhân từ là đây này, đàn ông khác em phải tự động giấu , biết chưa?" Mộ Ly muốn đè lên giường, sau đó giáo dục từ xuống dưới cho biết mùi.

      "Đồ khốn này, sao cứ đánh trán em riết vậy!"

      “Cả ngày em đần đần, đánh em đánh ai? Mà đánh em, cũng đau lòng."

      "Tạm thời tha cho ." Quý Linh Linh cứ nhích qua nhích lại trong lòng , ngay sau đó lại yên lòng tựa người vào ngực .

      "Hai đứa nó ở chung với nhau được ?" Mộ Ly vuốt mái tóc dài của hỏi.

      "Tiểu Tiểu Tinh còn may, chỉ có Tư Tư hình như hơi hơi thích chơi với con , có phải mấy đứa nam ở tuổi này có tính bài xích kiểu đó phải ?" Quý Linh Linh vừa nhắc đến hai đứa này mày nhăn nhít lại, ràng Tiểu Tiểu Tinh nhiệt tình chơi với Tư Tư như vậy, ấy thế thằng nhóc lại thích..

      " chắc vậy..., nhớ lúc mình vẫn chơi bình thường với Lục Vân Thiên mà." Mộ Ly bế Quý Linh Linh lên, .

      " gì?" Quý Linh Linh vòng tay qua cổ , khỏi căng thẳng: "Lặp lại lần nữa coi, nhắc lại câu vừa rồi, lúc chơi với ai?"

      "Lục Vân Thiên." Mộ Ly cho câu trả lời .

      "È hèm, bọn là thanh mai trúc mã ư? Lúc gặp rất ít nữ sinh, thế mà..." khó nghe dám khỏi miệng, để tự vậy.

      "Đúng rồi, lúc còn gặp rất ít con , còn nhớ khi còn bé có lần bắt gặp mặc váy màu trắng, cả người bị quăng vào vũng bùn...Lúc ấy, muốn giúp ấy, nhưng Lục Vân Thiên kéo , quên lúc đó ấy gì." Mộ Ly ôm Quý Linh Linh trở lại phòng ngủ, vừa nhớ lại vừa .

      " là con trai của ... thị trưởng Mộ!" Lúc Quý Linh Ling đặt mình lên giường, bỗng nhớ tới chuyện này.

      "Hả?" Mộ Ly sững sờ Quý Linh Linh ngồi dậy.

      "Lúc ấy ba của là Thị trưởng Mộ, còn ba Lục Vân thiên hình như cục trưởng đúng ?" Quý Linh Linh hỏi dồn.

      "Làm sao em biết?" Mộ Ly cố che ngưng đọng cảm xúc nét mặt hỏi lại .

      "Tên vô lại, cái rơi xuống vũng buồn đó là ... em đấy." Quý Linh Linh xong, đẩy ra, khỏi nhớ đến tình huống xấu hổ của mình lúc đó.

      "Là em?" Trong giọng Mộ Ly là bất ngờ. Làm sao có thể chứ, lúc còn bé gặp rồi?

      Quý Linh Linh mím môi: "Thời còn bé có phải người đen nhẻm, tóc ngắn ngủn, mặc quần ô vuông đúng ?" dùng hết khả năng nhớ lại tình huống ấy, cái hôm tổ chức tiệc mừng ăn lương đầu tiên nhà cũng được Thị trưởng mời đến đó.

      Do có mẹ ở nước ngoài cho nên thường xuyên được mẹ mua đồ màu trắng để mặc, nhưng đến lúc vừa tới đó, mới phát bằng tuổi cũng được mặc quần áo như mình, nhưng ta mặc áo trặng gạo đục.

      "Chúng mình còn bé gặp nhau?"

      "Đâu chỉ gặp qua. Nghe kể vậy, em mới biết năm đó ai hại em té ngã trong vũng bùn." Nếu như , còn biết cái ả năm đó đẩy mình tên gì ấy chứ.

      "Lục Vân Thiên?"

      "Ha ha, xem ra từ em vừa mắt ta rồi." Quý Linh Linh cười khổ cái, duyên phận , đúng là hơi bất ngờ.

      "Ha ha." Mộ Ly đưa ta xoa xoa mái tóc dài của " ra lúc chúng mình gặp nhau rồi, còn nhớ vẻ mặt lúc ấy của em, biểu gương mặt bình tĩnh, khóc thét lên, cũng khóc. Đây chính là lý do vì sao muốn tới kéo em dậy."

      "Nhưng vậy thế nào? Đến cuối cùng vẫn bị Lục Vân Thiên kéo thôi.Em có thể nhớ , vì hôm đó có rất nhiều con , mà có mình là con trai, hơn nữa cũng ra tay cứu em. rất quá đáng mà." Quý Linh Linh nhắc tới chuyện lúc là thấy buồn cười, dáng người lúc vậy, mà lớn lên thành dáng vẻ này, mắc cười .

      "Ha ha." Mộ Ly khẽ vuốt ve bả vai , chỉ nhớ lúc đó ra tay cứu , lại quên mất rằng, ai đưa khăn tay cho .

      "Mộ ba mẹ đâu? sắp xếp ở nước ngoài rồi à?" Quý Linh Linh đột nhiên hỏi câu, mà chỉ câu khiến khí như đóng băng, hối hận mình thốt ra câu này.
      Last edited by a moderator: 25/4/15
      dunggg thích bài này.

    3. dunggg

      dunggg Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      90
      Cố lên nhé.... Fightinggggg :)))

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      "Mộ ba mẹ đâu? sắp xếp ở nước ngoài rồi à?" Quý Linh Linh đột nhiên hỏi câu, mà chỉ câu khiến khí như đóng băng, hối hận mình thốt ra câu này.

      Mắt Mộ Ly co lại, giống như chạm vào nơi tối tăm nhất trong lòng vậy.

      " xin lỗi ..." đợi Mộ Ly trả lời, Quý Linh Linh ôm chầm lấy :"Em xin lỗi, rất xin lỗi ... " xong, liền nghẹn ngào. ôm chặt lấy , cảm nhận cơ thể cứng ngắc của lấy lại nhiệt độ lúc đầu.

      Mộ Ly chậm rãi nhắm mắt lại, hình ảnh cha mình bị buộc tội ngồi trong nhà tù, chảy nước mắt vì thương. Lúc mới tới tầng trệt, cơ thể mẹ rơi xuống ngay mui trước chiếc xa thể thao của mình, máu tươi hòa trộn trong màu đỏ của xe khiến đau lòng khôn nguôi.

      "Mộ Ly, em xin lỗi.” có thể cảm nhận ràng run rẩy của người , cái đó khiến cho đáy lòng lạnh , rất sợ. Quý Linh Linh cắn môi, nước mắt rơi từng giọt lên áo sơ mi , hai bàn tay bởi vì ôm quá chặt, khiến móng tay trở nên trắng bệch.

      " còn có em, có Tiểu Tiểu Tinh, có Tư Tư, còn có đứa con trong bụng nữa, đơn nữa đâu, đơn nữa..." Quý Linh Linh đau lòng ôm chặt ấy, thanh nghẹn ngào mà .

      Lúc này, Mộ Ly thoát khỏi ngực , đôi mắt đỏ ngầu, chưa từng thấy như bây giờ, tiều tụy, vô dụng, và đau lòng thay .

      "Ba năm đó bị hãm hại nên chết thảm, mẹ vì vậy mà tự sát, cả nhà họ Mộ bọn bị rơi xuống hố sâu đáy. Sau đó được bạn thân của ba mang đến bộ đội... Mới có của bây giờ." Mộ Ly khẽ mở miệng, chậm rãi kể lại quá khứ của mình.

      Quý Linh Linh mím môi chặt, nước mắt từng giọt lăn xuống má, nhín thấy như vậy khiến trái tim đâu đến rỉ máu, nửa vì đau lòng, nửa vì tổn thương. Ba bị hãm hại, rốt cuộc lòng dạ ai độc ác như vậy chứ, có thể khiến tổn thưởng đến nhường nay, nhất định bỏ qua cho .

      "Thả lỏng nào, đừng nhớ chuyện qua làm chi, nhìn em đây này!" Quý Linh Linh dùng hai bàn tay ôm lấy mặt , nhìn khuôn mặt tái nhợt ấy, nước mắt lại rơi xuống: “Đừng suy nghĩ nữa, hãy ôm em!"

      Mộ Ly chậm rãi thu hồi ánh mắt, gần như toàn bộ các sợi máu trong mắt đều biến mất, chỉ còn lại nước mắt bên gò má. Rồi từ từ đưa tay lên, lau nước mắt mặt : " gia nhập quân, được thăng chức làm thượng tá, rồi tiếp nhận chức đặc phái viên bộ Quốc phòng, chính vì muốn tìm kẻ hãm hại ba năm đó, hãm hại cả nhà họ Mộ bọn . Qua nhiều năm như vậy, vẫn trong quá trình điều tra mà thôi, vẫn còn thế lực nào đó đứng đằng sau ngăn cản lại. mang Tiểu Tiểu Tinh ra nước ngoài, cử hành hôn lễ với em được, chính là vì sợ vụ án có kết quả, lại khiến em và nó bị tổn thương."

      Quý Linh Linh lắc đầu khóc: "Em quan tâm đến hôn lễ gì gì đâu, em chỉ quan tâm thôi. Chỉ cần có thể ở cùng với , em quan tâm đến bất kỳ hình thức nào cả! Em đồng ý với , chỉ cần vụ án này ngày còn chưa điều tra ra được, em vẫn ở với . Yên tâm , em mang theo Tiểu Tiểu Tinh và con chúng mình bảo vệ tốt, yên tâm nhé."

      "Linh Linh à..." Mộ Ly đột nhiên quay đầu, muốn thấy được khổ tâm trong ánh mắt .

      "Nhìn em này, được tránh!" Quý Linh Linh dùng lực tay kéo đầu qua "Mặc dù bọn mình tổ chức hôn lễ, nhưng bây giờ bọn mình vẫn là vợ chồng của nhau mà, em và chính là người thương nhất của nhau. Cho dù có yếu đuối có khổ tâm bao nhiều, cũng có thể thổ lộ hết với em. Bởi vì em là vợ , sẵn sàng chia nhưng buồn vui giận hờn của ."

      Mộ Ly nhìn chằm chằm , lát sau, bên môi nở nụ cười: "Ừ, nghe em, vợ à."

      Quý Linh Linh nhếch môi nở nụ cười, đưa ôm lấy ngực , òa khóc như đứa trẻ trong đó.

      Mộ Ly ôm lấy vai , khẽ ngẩng đầu lên tự nhủ, mình thể bộc lộ ysu ớt của mình lần nữa trước .

      Linh Linh à, em chờ thêm tí nữa nhé, chuyện ấy cũng nhanh phơi bày hết mà thôi, đến lúc đó cho em hôn lễ cực lớn, khiến em vui vẻ gả vào nhà họ Mộ này.

      Mà trong lòng Quý Linh Linh, cũng sớm thầm hạ quyết tâm rằng, nhất định phải cố gắng trở thành người phụ nữ kiên cường hơn. Dám làm dám liều mạng, dũng cảm bảo vệ thứ thuộc về mình. Bởi vì biết ngày mình kiên cường Mộ Ly lo lắng thay mình.

      giờ cách duy nhất để giúp đỡ là phải giảm áp lực cho , nếu như ngày trước, chỉ là vô tư muộn phiền ưu lo, bắt đầu từ bây giờ phải thay đổi chính bản thân mình. Làm người chủ của nhà họ Ly, chân chính ở phía sau ủng hộ .

      "Mộ Ly à, vụ án mấy hôm nay, là chuyện này à?" Quý Linh Linh ở trong lòng ngẩng mặt lên hỏi.

      "Ừ." Mộ Ly nặng nề đáp tiếng.

      "Vậy tốt rồi, bắt đầu từ ngày mai, cố gắng thăm dò tình hình vụ án này , em mong sao lúc con chúng ta ra đời bắt được người hãm hại cha , coi như đó là quà tặng mừng nó chào đời được ?"

      "Hả? Nếu vậy, có nhiều thời gian ở bên chăm em." Mấy ngày nay do bận chăm sóc , nên đem hết chuyện đưa cho Tần Mộc Vũ và Ngụy Như Lễ giải quyết.

      "Chờ sau khi giải quyết vụ án này xong, tự mình làm cũng được, khó lắm đâu!" Quý Linh Linh cắn cắn tai "Đến lúc đó, em trói vào cái cột để cạnh mình, ai có thể làm phiền chúng mình được nữa." học giọng điệu bá đạo của .

      Mộ Ly cầm tay : "Chuyện đó cũng đâu trói được cả đời, cũng hi vọng có ai nhìn em lâu hơn chút, nếu người nào dám nhìn, dùng tay móc mắt họ ra cho mà xem!"

      Nghe vậy, Quý Linh Linh khỏi cười đến rung hàng mi, đây ràng là chuyện núi cao còn có núi cao hơn trong truyền thuyết mà, quả nhiên mới có hai ba câu, giở cái giọng ngang ngược ấy ra.

      "Vậy... tướng công thân , có cần thiếp thị tẩm ?" Quý Linh Linh ngồi thẳng người, nghiêm túc.

      Mộ Ly đưa tay thò tay vào trong áo ngủ : "Cơ thể em thuận tiện, thị tẩm hay làm gì để hết cho ." Mộ Ly cười hớn hở nhào về phía .

      Mà ngược lại, Quý Linh Linh rất rất hưởng thụ đón nhận, chậm rãi nằm nghiêng người dưới: "Vậy mau mau hầu hạ cho tốt, nếu như chậm trễ em khiến đẹp mặt đấy!"

      Mộ Ly nhấc người lên: "Này, bà vợ quý à, bây giờ trước tiên hầu hạ đôi môi của em nhé, khiến nó từ từ nhuộm máu tươi này, cho đến khi nó trở nên đẹp đẽ hơn này, được em?"

      Quý Linh Linh liếc mắt nhìn : "Vậy phải xem tài năng của ra sao mới được!" xong, bên môi nở nụ cười e thẹn, thấy Mộ Ly hành động gì thêm: "Còn nhanh lên, thấy em mệt muốn chết đây à?" Mệt quá.

      dùng bàn tay nhàng vỗ về bờ môi mềm của : " thích ngắm đôi môi em như bây giờ, mềm mại tựa đóa hoa đào, tươi mát mà ướt át, làm cho người ta muốn ngừng mà được vậy."

      "Vậy còn thừa dịp đóa hoa đào ấy vừa nở , chẳng lẽ còn muốn để dành nó qua đêm nay sao?" Quý Linh Linh bóp bóp ngực .

      "Qua đêm? thể nào, vì nghĩ, ăn xong đóa đào này, tiếp theo nên ăn cái đây nhỉ? Quả nho này à?" Mộ Ly cố tình trêu đùa .

      "Ai mà cần! Tên vô lại này, mỗi lần đều hài hước kiểu này." Quý Linh Linh ngược lại xoay người sang chỗ khác, chẳng thể chịu đựng nổi trêu chọc của ấy mà, mỗi lần người này đều khiến khó chịu,đưa đến bờ vực sâu, muốn phản bác lại cũng chẳng có cơ hội lấy lần.

      "Như vậy mới thưởng thức được chứ em, tiếp theo chính là nước mật đào này, còn muốn nó dính chút nước nữa cơ, như thế mới có vẻ tươi ngon."

      "Này này, tránh ra , chả biết ngại tí nào, mỗi lần đều thế." Quý Linh Linh nghe vô nữa, trực tiếp đẩy ra phát, từ từ dời người sang bên, cho phép mình để ý đến ấy nữa.

      "Đừng giấu đầu trong chăn, thoải mái đâu." Nhìn học dáng vẻ đà điểu, Mộ Ly bật cười trong hứng thú, mỗi lần đều như vậy, khi xấu hổ là giấu cái mặt chỗ khác ngay, dễ thương .

      " cần... Cấm chạm vào em." Mặt giờ như bị sốt ấy, đỏ như tôm luộc, thể để cho nhìn thấy, thấy là bị cười cho mà xem.

      "Được rồi, cười là được chứ gì?"

      "Cái gì?" Quý Linh Linh đột nhiên nhấc đầu lên, chẳng lẽ ấy biết ‘thuật đọc tâm’? Biết mình nghĩ cái gì luôn?

      "Ôi, em xem mặt em đỏ thành cái dạng gì rồi kìa, tới đây chồng khiến em giảm nhiệt cho nè." xong, Mộ Ly đợi cự tuyệt, tay đè lên cánh tay , tay ôm eo của , sau đó tiến gần tới, hôn lên đôi môi .

      Nếu đối với những người bình thường khác trong cuộc đời này, hai con người ở bên nhau thời gian dài có cảm giác chán ngán, nhưng tại sao bản thân chung với đồ vật bé này của mình có cảm giác ấy, càng phát mình thể nào bỏ lại , tựa như muốn khắc lên thân mình. Chỉ cần ngửi thấy mùi hương thoảng thoảng tỏa ra từ người , bản thân nhiệt huyết sôi trào muốn .
      (Hết chương 114)

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 115 - Mộ Ly cho Nghiêm Tử Tuấn cảnh cáo
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      "Tổng giám đốc Lãnh."

      Hạ Giản Dao cầm hợp đồng tay, vừa lúc vội vã vào thang máy, gặp Lãnh Dạ Hi từ trong ra. Có lẽ do biết gặp ở đây, nên bất chợt hơi ngại.

      " ra ngoài à?" Lãnh Dạ Hi nửa phần cũng giống người làm khác, dù bây giờ đứng ở thế giới của người ta, đều mang dáng dấp của người đầu não, bộ mặt của trí tuệ tinh .

      "Vâng, ngày hôm qua mới tìm được hai đối tác, hôm nay dự định qua đó chuyện." Hạ Giản Dao cũng khách sáo với Lãnh Dạ Hi, còn cảm giác giống như nhân viên dưới cấp của .

      "Quý Linh Linh cùng à?" Lãnh Dạ Hi rời khỏi thang máy, đưa mắt nhìn Hạ Giản Dao, mặt vẫn giữ nguyên nét như cũ.

      "Linh Linh cục Xây Dựng, làm số thủ tục về thu phí, hai chúng tôi phân công lẫn nhau." Giọng Hạ Giản Dao tự nhiên lại, đối diện với Lãnh Dạ Hi tự dưng có có cảm giác áp lực hơi lớn.

      "Ừ." Lãnh Dạ Hi nghe vậy xoay người vào lại thang máy.

      "Tổng giám đốc Lãnh, phải à?"

      "Thế nào? muốn giữ tôi lại sao?" Lãnh Dạ Hi nhếch mép hỏi ngược.

      "Nào có, nào có." Hạ Giản Dao cuống quít cúi thấp đầu xuống, cuối cùng chỉ có thể để mặc cửa thang máy khép lại, ngay cả bước chân cũng về phía trước.

      Haizzz... Hạ Giản Dao nhìn đèn thang máy từ từ hạ thấp con số bảng điện tử, khỏi thở dài nhõm. Xem ra thể để Quý Linh Linh làm quá nhiều việc, Lãnh Dạ Hi cũng đủ khiến ngáp nổi rồi.

      = Tiểu Ngạn =
      "Sao rồi, gặp được người cậu muốn gặp chưa?"

      Lãnh Dạ Hi vừa ra khỏi thang máy, chạm mặt ngay người phụ nữ khác.

      "Sao em lại ở đây? Theo dõi tôi?" Đôi mắt Lãnh Dạ Hi sa sầm, giọng lạnh lẽo, vậy càng tăng độ lạnh ở từ cuối.

      "À, chỉ là em ngang qua công ty của , định tìm tâm chút, bắt gặp vội đến chỗ này. Chậc chậc, đúng là chưa từ bỏ , ta cũng làm vợ người ta rồi, còn sắp làm mẹ nữa, , như này...chung tình quá rồi đấy."

      "Vương Náo Náo! Khoa tâm thần mấy em rãnh lắm phải ?" Lãnh Dạ Hi chịu nổi tính nhiều chuyện của ta, lại nhìn cái vẻ buồn cười kia, lòng càng thêm lạnh.

      " ra cũng rãnh lắm, thấy bây giờ em có công chuyện hay sao?" Vương Náo Náo để ý chút xíu nào đến tâm tình sắp bộc phát của , vòng lấy cánh tay , "Tình hình gần đây của ổn định cho lắm, tôi thấy hay là, tốt nhất nên đến bệnh viên chúng tôi kiểm tra tổng thể từ xuống dưới , như vậy ổn hơn đấy."

      "Vương Náo Náo!" Lãnh Dạ Hi cất cao giọng ,có ý cảnh cáo.

      "Dễ giận cũng là dấu hiểu của việc tinh thần được bình thường đó." Vương Náo Náo tựa vào đầu vai , thèm để ý đến cơ thể run vì tức của .

      "Vương Náo Náo, buông tay ra." Rời khỏi công ty của Quý Linh Linh, tới bãi đậu xe, giọng của cũng dịu hẳn .

      "Về sau lúc có người ở cạnh, em cho phép gọi nickname của em, Cẩm Hân." #TiểuNgạn: từ Cẩm锦trong Cẩm Hân锦欣là giản thể của từ 錦. Có nghĩa là: tiếng dùng để khen ngợi, chỉ cái rực rỡ hoặc đẹp đẽ. Ví dụ: lòng người khôn khéo gọi là cẩm tâm 錦心, lời văn mĩ lệ gọi là cẩm tảo 錦藻. Mà Hân 欣 có nghĩa là mừng, vui vẻ, sung sướng.Cho nên, theo mình Cẩm Hân có nghĩa là Sung sướng vô ngần. Ai có nghĩa hay hơn đóng góp nhé.

      "Nhàm chán." Lãnh Dạ Hi liếc cái, còn chưa biết quan hệ của hai người bọn họ lên đến mức độ thân thiết kiểu đó, lại còn cần gọi bằng nick name.

      "Là rất nhàm chán chứ, chẳng phải biết Quý Linh Linh đến cục Xậy Dựng à, chắc gặp ai đó đúng ?" bàn tay của Vương Náo Náo cứ kéo nhưng lại né tránh, có lẽ chẳng muốn phiền phức, để mặc kéo .

      Lãnh Dạ Hi nghe vậy nhíu mày.

      "Nghiêm Tử Tuấn đấy, người đàn ông này chắc cũng biết mà." Vương Náo Náo lại gần hơn, đôi môi xinh đẹp tăng thêm độ cong nụ cười. Thấy cái người đàn ông này lúc nào cũng trưng cái bộ mặt lạnh lùng giả tạo, ra lại là người nặng tình nặng nghĩa như vậy, nhìn ra.

      "Sao em biết?" Lãnh Dạ Hi phòng bị nhìn .

      "Em muốn biết, biết hết thôi." Vương Náo Náo nhìn cười cái "Còn ngây ra à?" xong, đưa tay thò vào túi lục lọi, lấy chìa khóa xe ra.

      "Em..."

      Lúc này, Vương Náo Náo trở mình cái tới bên cạnh xe "Lãnh Dạ Hi, chờ tới lúc đuổi đến cục Xây Dựng, chắc đồ ngon người Quý Linh Linh bị ăn sạch bách mất rồi... Này!"

      Thiệt là, sao hấp tấp thế biết? Nhưng mà có đúng ngày nghỉ là hôm nay thôi, thế mà bị nhét vào xe cùng .

      "Cái tên đàn ông này chẳng biết lịch chút nào, em là con dấy." Vương Náo Náo ngồi ở vị trí kế bên tài xế lái xa, hơi tức giọng lầm bầm.
      "Còn nhiều chuyện là khỏi xe đấy!" Lúc này Lãnh Dạ Hi khởi động xe hơi.

      Vương Náo Náo thèm để ý, còn huýt sáo với : "Nhưng mà phải nhanh lên chút nữa, em nghe cái tên Nghiêm Tử Tuấn ấy bây giờ phải là gã đàn ông sợ vợ nữa rồi. người đàn ông mà chuyển hướng, no bụng rồi nghĩ đến chuyện tình dục."

      Lãnh Dạ Hi gì, mà chỉ quay đầu sang trừng mắt liếc .

      Vương Náo Náo đáp nhận vẻ mặt từ , bất đắc dĩ nhún nhún vai, ra người đàn ông này ngoại trừ làm cái bộ mặt lanh tanh ấy, biết làm cái gì thêm chứ? Dù sao cũng biết.

      == Tiểu Ngạn =
      "Linh Linh? là em sao?"

      Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, thấy người đến là Nghiêm Tử Tuấn, lịch đứng lên chào hỏi: "Chào trưởng ban Nghiêm."

      " cần khách sao vậy đâu, nghĩ rằng, em tìm đến đây." Nghiêm Tử Tuấn vội vã chạy vào trong, còn thuận tay khép cửa chính, tới bên cạnh : "Linh Linh, em mập ra đó, mà còn quyến rũ hơn trước."

      hơn mấy tháng gặp , giờ lại được gặp thêm lần, lòng bất chợt có cảm xúc kích động.

      Quý Linh Linh mím môi cười, lui về sau bước cách tự nhiên: "Hôm nay tôi đến tìm Trưởng ban Nghiêm, là có chuyện cần bàn bạc."

      Thấy tự động giãn khoảng cách hai người ra vậy, Nghiêm Tử Tuấn có phần hơi lúng túng, vội cười khô khan mấy tiếng: "Có chuyện gì em?"

      "Là như vậy, gần đây công ty chúng tôi tiến hành các dự án hợp tác cùng lần với nhau, mà cần quyết định của cục Xây Dựng ở đây, mới có thể chính thức bắt đầu được." Quý Linh Linh vẫn giữ nụ cười làm việc bên môi, cử chỉ hay cách chuyện cũng tự nhiên như .

      "À, tự em mới công ty luôn à? phải em ở cạnh Mộ Ly sao?" Nghiêm Tử Tuấn nghe vậy, mặt sung sướng, nghe mấy từ sau cùng cũng có thể nhận ra tâ trạng của ta.

      Quý Linh Linh khẽ ngẩng đầu lên: "Tôi với bạn cùng mở công ty này, còn mấy chuyện khác cũng ổn. biết trưởng ban Nghiêm, có thể ký giúp cái này được ?"

      Nghiêm Tử Tuấn nhìn , ánh mắt cuối cùng rơi lên vùng bụng nhô lên của , khỏi sửng sốt: "Em..."

      "Có chuyện gì ?" Quý Linh Linh hỏi ngược lại.

      Nghiêm Tử Tuấn sa sầm nét mặt, nếu như bây giờ vẫn ở chung với Mộ Ly, khi có con, chắc chắn ta cho phép ấy bước ra khỏi cửa nửa bước. Mà giờ mang thai, ở nhà dưỡng thai lại mở công ty riêng, cực khổ kiếm sống, chẳng lẽ nào ... ngồi chiếc ghế bọc da, suy nghĩ hồi.

      " có thể mời em ăn tối ?"

      Trong lòng Quý Linh Linh chợt sửng sốt, ngờ ta lại ra câu này.

      " sợ tiêu thư thiên kiêm họ Lục kia biết à?" Quý Linh Linh nhớ lúc ấy hành xử đủ dạng trước mặt Lục Vân Thiên, cảm thấy hơi tức cười.

      "Xã giao với bạn bè thôi mà, ta để ý."E☼♡tby☆Bị♥ngã©nhớ★aindie】nda¥nloequy®don™

      "Nếu quyết định điều khoản này được thêm vào, phiền phức của tôi chắc cũng bớt khoản lớn, đồng thời... cũng rãnh rỗi ăn cơm." Quý Linh Linh hờn giận, chậm rãi nóihết câu.

      Nghiêm Tử Tuấn ngẩng đầu lên nhìn . thay đổi rồi, càng mạnh mẽ hơn sơ với thuở trước đây, sơ sơ qua cũng kiểm chứng được suy nghĩ trong lòng mình, có lẽ ấy tiếp tục ở bên mình.

      "Chỉ có điều khoản phải , đưa tài liệu qua đây xem nào."

      Quý Linh Linh hớn hở trong lòng, nghĩ rằng lấy con dấu dễ dàng như vậy.

      "Đây."

      Nghiêm Tử Tuấn cầm lấy tài liệu trong tay : "Em ngồi đó lát, thêm vào điều khoản, rồi chúng mình ăn cơm."

      "Vâng." Quý Linh Linh trở lại ngồi lên ghế sofa lần nữa, khẽ nâng đầu lên nhìn Nghiêm Tử Tuấn nghiêm túc kiểm tra tài liệu bên kia. Trưởng ban, là chức vị tương đối lớn ở cái cục Xây dựng này, cũng đáng giá cho ...hàha

      "Lãnh Dạ Hi, bây giờ cứ lo lắng của Quý Linh Linh vậy, sợ Mộ Ly càng khách sáo với thêm à?" Vương Náo Náo kéo cánh tay , căng thẳng hỏi han.

      Lãnh Dạ Hi im lặng trả lời, giờ chỉ muốn biết, những điều về Quý Linh Linh có ổn hay mà thôi. Nếu tên khốn Nghiêm Tử Tuấn kia dám làm gì với , chết chắc rồi.

      " , nếu Quý Linh Linh đá Mộ Ly , ấy có thể ở bên ? Nghe cháu nhận ấy làm mẹ nuôi phải, sao em có cảm giác cơ hội của lớn hơn nhỉ." Lãnh Dạ Hi quản , để mặc lầm bầm lầu bầu, tự YY mình.

      " chậm chút coi." Vương Náo Náo lôi lôi kéo cánh tay lại, tí rồi bước nhanh, coi vậy chứ đùa vui thiệt.

      "Vương Náo Náo, em nhiều thêm câu nữa, cút xéo cho tôi, tôi muốn gặp lại em nữa!" Lãnh Dạ Hi còn cách đối phó với cái não phẳng này nữa rồi, chưa bao giờ biết rằng, người phụ nữ cũng có thể y như Vương Náo Náo thế này, cả đường đều , mà chả có câu nào lặp câu nào.

      " muốn gặp em? Được đó? Chỉ cần em muốn gặp em, nửa đêm cũng phải bò dậy gặp em." Vương Náo Náo cười, đưa tay vuốt hàng mày của "Đừng có nhíu mày nữa, coi chừng giống mấy ông già hết thời chừ."

      Lãnh Dạ Hiếm có chút vui nghiêng mặt , nhưng quay chỗ nào, Vương Náo Náo càng tiến tới chỗ đó. Cứ như vậy, hai người tiếp tục làm vậy ở Cục Xây Dựng, chắc có người diễn luôn cảnh khác mất rồi. May làm gì quá quy định, nếu bị bắt liền.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :