1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu (126/134) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 106 (tiếp)
      EDITOR: BỈ NGẠN HOA

      Quý Linh Linh im lặng gì, nhưng ra cũng biết gì cho phả. Từ lúc quen biết Mộ Ly, giữa đoạn đường cũng có nhiều chuyện, tuy nhiên nó làm ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ. Ngắm kỹ Thẩm Lạc Nhất bên cạnh mình, ấy gầy, ấy tiều tụy, sợ hãi khi nhắc tới ta, ấy… bị tổn thương.

      "Linh Linh, mình rất ổn, cậu cần phải nhìn mình như vậy đâu." Thẩm Lạc Nhất vừa ngẩng đầu lên, khóe mắt đỏ ửng, vội vàng giải thích càng khiến Quý Linh Linh bận tâm hơn.

      "Lạc Nhất à." Quý Linh Linh cắn mép môi, mặt kho che giấu vẻ đau lòng. Cậu ấy gì, mình cũng tiện hỏi gì thêm, cách thể duy nhất là cho cậu ấy cái ôm.

      Quý Linh Linh ôm chầm lấy Thẩm Lạc Nhất, nhàng : "Mình hi vọng cậu yên ổn."

      Chỉ có câu nhưng khiến phòng tuyến trong lòng Thẩm Lạc Nhất vỡ tan tành.

      "Mình muốn người ta mình, còn mình cũng muốn bất kỳ người nào cả, người rất khổ." Thẩm Lạc Nhất vẫn đè nén tâm tình của mình, nhưng nước mắt lại rơi xuống.

      Đúng như nghĩ.

      "Lạc Nhất, cậu với An xảy ra chuyện gì à?"

      Thẩm Lạc Nhất lắc đầu, ", bọn mình có gây gổ nhau đâu, chỉ là. . . . . . mình làm việc nên, giờ thể quay đầu lải rồi."

      Giọng Thẩm Lạc Nhất the thé nhưng bức bách, trong giọng mang theo hối hận vô vàng, nhưng vẫn cảm nhận được uất ức trong lòng cậu ấy.

      "Lạc Nhất à, có chuyện gì vậy cậu, cậu và mình chuyện với nhau được , ra rồi lòng thoải mái hơn nhiều." Quý Linh Linh khẽ vuốt ve tóc cậu ấy, ở trong ấn tượng của , Thẩm Lạc Nhất như người con mang hơi giá, mang cảm giác tự nhiên, và hâm mộ tự nhiên ấy, thế nhưng giờ đây hoàn toàn khác, ra, có lúc người con này cũng gặp khó khăn.

      Thẩm Lạc Nhất gì nữa, chỉ dựa dẫm vào Quý Linh Linh mà khóc.

      "Tới đón người phụ nữ của !"

      "Cậu Mộ, đây là giấy ghi tên và giấy phép, chỉ cần ghi tên chủ lên đây là được."

      Mộ Ly tùy tiện liếc vật tay chú Trung, "Tôi ký." Dứt lời, cầm lấy cây bút máy tay chú Trung rồi ký soàn soàn lên giấy tên Quý Linh Linh.

      "Như vậy được rồi chứ?"

      "Ừ, lấy thêm bản photo nữa là xong, tất cả đều đầy đủ rồi, cậu Mộ, cậu trước tìm chủ , để mình tôi ở đây chờ là được."

      "Tôi với chú cùng chờ."

      Hả? Ông Trung còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng ngó cậu Mộ lát, cậu ấy chỉ đứng im nhìn chủ ở xa xa mà thôi, hành động gì thêm.

      hiểu nổi rồi, người làm công ăn lương, chẳng bao giờ hiểu nổi trái tim và suy nghĩ của ông chủ mình.

      10 phút sau.

      "Chúng ta qua đó ." Mộ Ly cũng đợi ông Trung suy nghĩ gì thêm, bước trước.

      "Vâng. . . . . . A ồ!" Ông Trung lo lắng đuổi theo.

      "Xong hết rồi hả ?"

      đưa tay lau giọt nước mắt mặt : "Xong hết rồi." Sau đó ôm hông đứng dậy, cho ngồi thêm nữa.

      Thẩm Lạc Nhất thấy vậy, vội vàng đứng lên lau nước mắt, nở nụ cười.

      "Linh Linh, chuyện của cậu xong rồi mình nha."

      "Lạc Nhất, bọn mình ăn cơm, cậu ở lại ." Quý Linh Linh muốn đến kéo tay cậu ấy, tiếc rằng Mộ Ly ôm chặt quá, cử động được.

      " cần đâu, tôi với Lạc Nhất về nhà ăn là được rồi!"

      Quý Linh Linh và Thẩm Lạc Nhất ngẩng ra, bóng người cao lớn xuất trước tầm mắt bọn họ

      "Tốt nhất là như vậy!" Mộ Ly liếc An Trí Xa cái, đợi bọn họ thêm điều gì vội kéo Quý Linh Linh .

      "Lạc Nhất, Lạc Nhất, nhớ gọi điện thoại cho mình nhé!"

      "Mình biết rồi!"

      " thích. . . . . . Đâu cần nhanh vậy chứ, lời của em còn chưa hết mà. . . . . ." đợi Quý Linh Linh hết câu, Mộ Ly khoác vai kéo .

      "Tại sao lại ở đây?" An trí Xa còn lâu mới làm mấy hành động như Mộ Lyu, tự lo cái thân ngồi xuống ghế, giọng có chút quan tâm, chủ yếu là ý chất vấn mà thôi.

      "Tôi tới đây làm chút chuyện." Thẩm Lạc Nhất cúi đầu.

      nheo đôi mắt: " muốn ra uy với tôi?"

      "Cái gì?"

      " ấy trở về." An Trí Xa câu đầu đuôi, liền đứng lên, "Nếu như muốn về nha, tôi có thể thể muôn cho căn hộ ở bên ngoài."

      Nghe vậy, Thẩm Lạc Nhất trả lời lại: " cần, ta trở về, mấy người vừa lúc ở cùng với nhau, tôi ở khách sạn là được, số mệnh tôi là vậy mà." xong, cất bước muốn , lại bị nắm chặt cổ tay.

      lạnh lùng : "Để biệt thự trống , còn ở khách sạn ư, cố ý phá hỏng danh tiếng nhà họ An à?"

      Ha ha, nhiều lời nực cười đấy, ở khách sạn mà làm nhục cạnh cửa nhà ta à?

      "Người tình với vợ của quá trời như thế, cũng chê, tôi ở đó được cái gì?" Giọng Thẩm Lạc Nhất càng lạnh lùng hơn so với , thực tế còn lớn tiếng hơn chứ kém.

      An Trí Xa lạnh mắt nhìn , càng ngày càng biết nghe lời.

      "Chớ quên hiệp ước giữa chúng ta." .

      "Cho tới bây giờ tôi vẫn quên, tôi nghĩ tôi phải suy nghĩ giúp lần mới được, tôi phải thắng cái cuộc chơi định đoạt này, hoặc dừng hoặc làm trước, toàn bộ do tồi định đoạt." Thẩm Lạc Nhất để ý tới ta, trực tiếp rời khỏi đại sảnh khách sạn, để An Trí Xa lại đơn độc mình
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      dunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 107: Chuyện xe
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      "Tâm trạng tốt à?" Mới vừa lên xe, Mộ Ly vội ôm Quý Linh Linh vào trong ngực, cũng ngoan ngoãn dựa vào ngực .

      "Ông Trung, chúng ta thôi."

      "Vâng"

      "Em muốn ." Quý Linh Linh lớn, nhưng mặt kề sát ngực .

      "Bọn mình nữa, ông Trung, dừng xe lại." xong, Mộ Ly mở cửa xe ra ngoài, chuyển qua mở cửa bên , đỡ bả vai : "Cẩn thận."

      "Bọn mình đâu?" Xuống xe, Mộ Ly bảo ông Trung lái xe trước, ngược lại, Quý Linh đứng lơ mơ bên đường.

      Mộ Ly khẽ nhếch môi, cánh tay dài vòng lấy eo , ghé sát tai man mác: "Em muốn đâu theo đó."

      Trong hốc mắt bỗng nhiên nóng lên, Quý Linh Linh xoay đầu nhìn .

      "Tại sao lại khóc?" chủ động lau nước mắt giùm , "Tiểu Linh linh à, em có thấy sau khi em mang thai con chúng ta thích khóc hơn ?" vòng lấy người , truyền hơi ấm bên sang .

      "Hừ, còn phải do à." Đôi môi phím hồng, trông vô cùng đáng .

      "? Cái người này luôn tìm lý do tầm bậy nè. " Mộ Ly véo chóp mũi .

      "Ừ. . . . . . Đâu có đâu, cũng do chứ bộ, cho em nhiều cảm động quá làm chi, đề giờ em bỏ được tự ti, tự cao, có suy nghĩ về chuyện tụi mình có xứng đôi hay , toàn tâm toàn ý muốn sống bình yên với qanh qua hết tháng ngày. Cái Quý Linh Linh kiêu ngạo ngày nào ấy à, sớm bị dụ dỗ mất rồi còn đâu. Nhưng. . . . . . Em rất thích dáng vẻ có chút mạnh mẽ như thế này hơn, bởi vì em biết, luôn cùng với em, cưng chiều em." ngước đầu, nước mắt theo gò má xuống. Có lẽ bởi vì hạnh phúc mà niềm vui hóa thành niềm vui.

      Ánh mắt Mộ Ly đột nhiên thâm trầm, nhưng vẫn có thể nhận thấy trong đó chứa đựng ánh cười và . . . . . . xúc động, "Đồ ngốc." nâng cánh tay ôm vào ngực "Đâu phải cho tới bây giờ chưa qua với em rằng, qua nhiều năm như vậy, chỉ đến khi gặp được em, mới biết tình là gì."

      "Hả?" Quý Linh Linh cảm thấy trong câu của gì đó, "Mộ Ly, làm sao vậy?" Thấy trong mắt lên bi thương, vươn tay xoa mặt .

      Chợt, chỉ cười: "Cái đồ này, kể từ khi có con buồn vui lẫn lộn, thích khóc nữa, có biết tưởng em bị đau gì ?"

      "Ừ. . . . . . nên như vậy, chẳng qua xúc động quá nên em mới vậy, hơn nữa bộ biết phụ nữ có thai dễ xúc động sao?" Quý Linh Linh ở trong ngực làm nũng, cơ thể nhàng trêu chọc .

      "Chuyện giữa Thẩm Lạc Nhất và An Trí Xa, bọn họ. . . . . . Chỉ là mâu thuẩn giữa vợ chồng với nhau mà thôi. Em. . . . . . Hiểu của ?" Mộ Ly chuyển đề tai, cái đồ này mà thấy người khác bị tổn thương, là hận thể thay họ đau khổ giùm, chẳng lẽ biết, mà đau khổ biết sống sao ư?

      "Em. . . . . . biết gì ? Trước kia thấy ta rất được, An ấy đối xử với Thẩm Lạc Nhất rất tốt. Nhưng. . . . . . Mới vừa Lạc Nhất lại cho em nhắc đến ta. Em. . . . . ." Quý Linh Linh cảm thấy chóp mũi chua xót, việc ở đời thể tưởng tượng nổi, trong thời gian ngắn mà Thẩm Lạc Nhất lại thế.

      " cũng biết rồi mà, An Trí Xa rất thương ấy, sao ta có thể để ấy bị thương được chứ?" Mộ Ly ôm chặt , muốn dùng cớ này khiến suy nghĩ thoáng chút, phụ nữ có thai đa sầu đa cảm cũng phải chuyện tốt lành gì.

      "Nhưng. . . . . ." ràng ban nãy thấy AN Trí Xa hầm hầm tới mà, thấy ấm áp gì cả, " Bọn mình có mâu thuẫn cũng đâu có bỏ em đâu, còn ta . . . . . ."

      Mộ Ly lấy tay ngăn môi , tại sao lại có thể so sánh với đàn ông khác nhỉ? Đây là chuyện à? Được rồi, giờ có thai, muốn cãi nhau.

      " em nhiều, hiểu chưa?"

      Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày: "Em hiểu, bọn mình chuyện của Thẩm Lạc Nhất với An Trí Xa mà?"

      "Em đó." Mộ Ly khẽ đánh ót , "Cuộc sống của em và bọn họ gắn liền với nhau à?"

      " sao?"

      "Em hiểu tình cảm của bọn họ ?"

      " có." Chớ chi đến nhiều.

      "Thế có phải bản thân mình nghĩ nhiều quá rồi ?" Mộ Ly khẽ vuốt mái tóc , giống như giáo dục đứa con nít mới lớn, giọng êm ái, trong ánh mắt cũng mang theo lý giải giùm .

      "Em. . . . . ." Quý Linh Linh sững sờ nhìn , biết nên trả lời thế nào.

      "Đồ ngốc, đừng cử động!"

      "À?"

      ". . . . . .Bọn mình về nhà !" Nhìn dáng vẻ biết làm sao của , muốn ngừng cũng được. Quý Linh Linh của mày hạ độ mày rồi. Lòng tốt của mày, hư hỏng của mày, đồ ngốc của mày, mày làm gì ấy cũng biết.

      ". . . . . ." muốn, còn muốn ra ngoài nhiều nữa cơ, nhưng còn chưa kịp hết câu phản khán, bị bế lên, ngay sau đó chiếc xe chạy tới bên cạnh bọn họ.

      "Này, bọn mình còn tản bộ mà ." Ngồi vào xe, Quý Linh Linh lớn tiếng kháng nghị, tản bộ ở đâu hả, ràng mới đứng đường lớn mà, thích.

      " cho em chuyện!" Trong lời mang theo kiên nhẫn, giơ tay lên, kéo chiếc rèm ngăn giữa lại.

      "Tại sao co. . . . . ." Miệng còn chưa xong bị ai đó chặn lại.

      cuồng say gặm nhấm đôi môi , thỉnh thoảng là dịu dàng, thỉnh thoảng là bá đạo, đột nhiên cho cái lưỡi tiến vào khoang miệng , mút lấy ngọt ngào trong đó.

      "Ừm. . . . . ." Quý Linh Linh muốn phản kháng, tự nhiên cảm thấy lành lạnh, ngay sau lại cảm thấy có thứ gì đó vuốt ve chơi đùa nơi cửa động. Đôi môi nóng ấm tùy ý liếm mút môi , còn bàn tay ấm áp vỗ về chỗ mềm mại của .

      Chỉ trong chốc lát, khiến Quý Linh Linh thở hổn hển ra hơi.

      ". . . . . ."

      "Bé cưng, em gì hả?" Mộ Ly tiến sát đến , cọ cọ bên vành tai , giọng mờ ám, làm cho khoảng cách giữa bọn họ giảm trông thấy.

      "Em. . . . . ." nhình thẳng vòa ánh mắt , nhìn thấy vô cùng ràng trong mắt là lửa nóng, nhưng lại biết, ánh mắt mê lý và đôi môi sưng đỏ lúc này, khiến đối phương khó kiềm nén.

      "Tiếp tục em. . . . . ."

      “Em sao nào?" Phản ứng của khẽ cười, đồ ngốc an phận. Bàn tay to nhàng vuốt ve đùi , giống như giúp nàng xoa bóp, qua hồi , "Lần sau có thể đừng mặc quần dài em?"

      Quý Linh Linh trừng trừng,"Là bảo em thay váy mà còn ." Người này, biết mặc cái gì thuận lợi, cái gì khó khăn, ấy vậy còn ngờ , hừ hừ.
      Last edited by a moderator: 27/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      cũng chỉ cười trừ mà thôi, cắn vành tai , mờ ám: "Đồ ngốc, có phải em cũng muốn ?" Giọng đầy cám dỗ.

      "Ghét, cho đâu." Quý Linh Linh ngượng ngùng cúi đầu.

      Nhưng cho thời gian để ngượng ngùng, nâng cằm lên, khẽ: ", em muốn nào. . . . ."

      Quý Linh Linh xấu hổ, gò má đỏ ửng vì hành động của , " cần. . . . . . bị nghe thấy đó." giọng .

      "Bọn họ nghe được đâu." ra nghĩ người khác nghe được, muốn người khác nghe, có người dám nghe.

      "Em. . . . . ." tay vuốt vùng bụng mình, thay phía dưới hơi lộ ra ngoài, "Em. . . . . .” khẽ cắn môi, "Em muốn. . . . . . Muốn dịu dàng. . . . . ."

      "Ha ha." Mộ Ly hắng giọng cười cợt, ngay sau nhào lên người , như con ngựa hoang mất cương, tùy ý làm việc mình thích.

      "Ừm. . . . . ." Quý Linh Linh cảm thấy cả người khẽ run lên, tay nắm chặt lấy mái tóc ngắn củn của , "Ừ. . . . . . Bên trái chút. . . . . ."

      cười, cái đồ ngốc này biết tìm cách làm mình thoải mái rồi đấy, trực tiếp nắm lấy tay đưa xuống phía dưới cảm nhận.

      "A “ Quý Linh Linh bị tình huống bất ngờ này dọa đến sợ, ". . . . . . Cái tên lưu manh này. . . . . ." Bây giờ xe, lại dám. . . . . . Quý Linh Linh cảm giác hai gò má mình như bị thiêu đốt, ngay lúc đó bên dưới làm theo chỉ dẫn của .

      " cần. . . . . . Tay em mệt."

      "Phải làm nhiều cử động cơ thể mới tốt được em à." Ngụy biện, mười phần là thế.

      "Ừm. . . . . ."

      " giọng chút." Quý Linh Linh vội vàng dùng tay còn lại bịt kín miệng , " Mất mặt quá ."

      "Hả?" Đôi mắt lộ vẻ nguy hiểm.

      Quý Linh Linh cảm thấy đầu lưỡi mình tê cứng, biết nên gì, "Em. . . . . ."

      tóm lấy tay "Ngồi người ." cố đè nén giọng trầm bổng của mình.

      " cấn con mình đấy." Quý Linh Linh đỏ mặt , muốn nghe lời, nhưng bụng lớn rồi, ngăn cản việc này.

      " cố!" Mộ Ly đỡ lấy bả vai , trong giọng tiết lộ cấp thiết bây giờ của .

      "Đừng cử động, để em ." Quý Linh Linh đau lòng nhìn vẻ chịu đựng mặt , mong sao thời qian trôi qua nhanh chút, sau khi sinh còn còn phải chịu đựng như vậy nữa đâu. chậm rãi đứng dậy, hai chân giạng người , vòng tay ôm lấy .

      "Mộ Ly, rất khó chịu hả ?" lâu mồ hôi rịn trán .

      Chỉ thấy mỉm cười rồi lắc đầu bảo . Quý Linh Linh thấy lòng mình nóng lên, nước mắt lại lăn xuống, áp người tới, khẽ mút vành môi , "Nhịn thêm chút nữa, còn sáu tháng nữa thôi."

      "Ừm!" Mộ Lý đáp trả cách nặng nề, trở tay ôm lấy đầu , đưa bàn tay tô vào lớp quần áo .

      "Ừ. . . . . ." rên rỉ, mái tóc dài rối tung " chút ~ ừ. . . . . ." Bởi vì thể lực của mình bây giờ hơi yếu, cho nên chỉ có thể tựa trước người , tùy ý để làm gì làm.

      Mộ Ly quay đầu lại, hôn môi , hơi thở ấm áp ngọt ngào đều bị hút lấy.

      "Ô ô. . . . . . Ừ ~" Từng từng mật ngọt trong người chảy ra, khiến cả người thoái mải vô cùng.

      Chỉ trong chốc lát, cảm thấy toàn thân mình đầy mồ hôi, từ trêm trán chảy xuống phía dưới, cơ thể mềm mại ép sát người ..

      "Còn có sáu tháng nữa con mình mới sinh ra, thời gian quá dài, Mộ Ly à, em cho cơ hội này đấy." Bỗng nhiên ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào .

      "Hả?" Mộ Ly ngước mắt nhìn , chẳng hiểu mô tê gì.

      "Cái người này " đánh lên ngực "Chỉ cần nơi này thay đổi, em để ý chuyện tìm. . . . . . tìm phụ nữ khác đâu. . . . ." khẽ cắn môi dưới, làm như chuyện này rất quan trọng.

      Hơi thở Mộ Ly vốn vui vẻ nhưng ngay tức khắc chuyển sang nghiêm túc, "Em lặp lại lần nữa cho ." thanh trầm thấp mang theo giận dỗi.

      Quý Linh Linh nhìn , vì sợ hãi mà quên việc mình mang thai nên giữ gìn tâm trạng, nhào vào người , sau đó khóc rống lên.

      Cảm nhận được cơn run rẩy, bả vai rung nhè , cùng với tiếng khóc của , cơn nóng giận vừa dâng lên hạ xuống. khẽ vuốt tấm lưng nõn nà: “Đừng khóc!”

      Quý Linh Linh mím môi, từng giọt nước mắt rơi xuống, thương tâm: "Nhưng biết làm sao đây? Em thấy vậy rất khó chịu." khẽ đưa bàn tay lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt .

      nắm lấy tay , sắc mặt có chút khó coi: " Bây giờ . . . . . . Muốn mổ cái đầu em ra coi thử đây! Em mong chi sẻ cơ thể của với người phụ nữ khác à?"

      Quý Linh Linh ngậm kín miệng, nước mắt càng chảy nhiều hơn, muốn đâu.

      " cần trề mô ra đâu, em nhìn cái bộ dạng “hẹp hòi’ của em , chả giống cái người mới ban nãy tí nào?" Mộ Ly trêu chọc vài lời, lấy tay gõ trán , "Sau này nghĩ kỹ rồi biết chưa, kiểu đó lần nữa biết tay đó?"

      Nếu như mà ta tìm những nữ nhân khác, ngươi nên làm cái gì?

      ". . . . . . . . . . . ." Quý Linh Linh tiếp tục khóc lóc " càng đối xử tốt với em càng khiến em buồn?"

      Gì. . . . . .Cái đồ này, bộ coi như ngựa đực hả?

      "Đừng có nghĩ bậy nữa, sau này khó chịu em dùng bản tay này an ủi là được rồi, biết chưa nào?" mang theo cưng chiều xoa mái tóc , nhìn dáng vẻ lo lắng của mà lòng thấy hạnh phúc xiaats bap.

      "Chỉ sờ là được à?"

      "Dĩ nhiên, em cũng có thể. . . . . . Dùng cái này hôn nó." Mộ Ly nở nụ cười,." thích, có điên mới làm. " Quý Linh Linh vội bụm miệng mình lại.
      Last edited by a moderator: 31/3/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 108 Chiếm đoạt
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      "Quách Hiểu Lượng, đâu đấy?"

      Tần Mộc Vũ ngồi ghế salon, nhìn chằm chằm vào tính lặng lẽ chuồn êm kia.

      "Á. . . . . .Đại ca à, a ha ha, trễ thế này mà người vẫn chưa ngủ hay sao?" Quách Hiểu Lượng vừa cười ha hả, vừa lấy tay gãi gãi tóc.

      " rất mong tôi ngủ à? Như vậy có thể tìm đàn ông, đúng ?" Tần Mộc Vũ biểu nét mặt khinh thường, giống như coi Quách Hiểu Lượng chưa nhìn thấy đàn ông bao giờ.

      "Em. . . . . ." câu nhưng lại đúng y nội tâm Quách Hiểu Lượng, vốn dĩ khả năng chuyện của kém, bây giờ lại bị câu của Tần Mộc Vũ chặn họng, nhất thời tìm được lời nào để đáp trả lại .

      Tần Mộc Vũ đứng lên, tối nay biết chuyện gì khiến như vậy, cả đêm cứ buồn buồn ngồi đó với cơn tức đầy bụng.

      "Nhìn tôi!"

      Quách Hiểu Lượng lập tức ngước mắt nhìn thẳng vào đại ca.

      "Đại ca, em. . . . . .em. . . . . ." Quách Hiểu Lượng có cảm giác hai chân mình mềm nhũn , cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy vẻ nghiêm túc của đại ca bao giờ cả. Có phải hay dạo này mình được ngoan, chọc giận ấy rồi ta, hay tại ấy gặp được Thẩm nên nổi cơn giận dỗi ta.

      " tìm Hướng Tuấn Ngạn?" thanh lạnh lùng vang lên, đen mắt Tần Mộc Vũ đen láy như mũi tên nhọn, cứ nhìn chằm chằm vào , giống như con mồi trong phạm vi khống chế.

      "Em. . . . . ." Trong cổ họng giống như có thứ gì đó chặn lại, há miệng ra nhưng biết cái gì.

      " thiếu đàn ông ư?" Đột nhiên, bàn tay Tần Mộc Vũ nắm chặt lấy cằm , bởi dùng sức hơi mạnh nên khiến Quách Hiểu Lượng đau đến nhíu mày." có. . . . . . Đại ca, đừng. . . giận." Cơn đau dưới cằm truyền tới khiến Quách Hiểu Lượng chuyện đứt quãng. Trong cặp mắt hoảng sợ, Tần Mộc Vũ lần đầu tiên nghiêm túc thái quá.

      "Hừ! Đừng giận? có lý do gì để tôi đừng giận ư? ở bên cạnh tôi là vì cớ gì, để quyến rũ đàn ông? Hả?" Tần Mộc Vũ mất vẻ mặt bông đùa bình thường, thay bằng bộ mặt thô bạo, tựa như cọn quỷ Satan muốn hút máu.

      Quách Hiểu Lượng kiềm chế mà run lẩy bẩy, bản thân vốn dĩ ngu ngơ khò dại, giờ đại ca lại bày cái dạng như vầy, chẳng biết mình làm sai điều gì. tìm Hướng Tuấn Ngạn, chỉ để bảo ta cách xa Thẩm ra mà, như vậy mới khiến ta dành phụ nữ với đại ca, làm vậy sai ư?

      "Em. . . . . . Ưm. . . . . ." Quách Hiểu Lượng còn chưa hết bị nụ hôn của Tần Mộc Vũ chặn lại.

      Nụ hôn của kéo đến vô cùng bất ngờ, nắm chặt lấy cằm , xoay vòng đặt tựa lên tấm ván cửa.

      "Ừm. . . . . ." Bởi vì tình huống ngoài dự kiến khiến lưng nhức nhói, khẽ rên lên tiếng đau. Vốn tưởng rằng buông ra, nhưng đầu lưỡi lại nhân cơ hội luồng vào bên trong khoang miệng. Qua thời gian, trong miệng ngập tràn mùi vị của , kinh nghiệm hôn môi của đại ca rất lợi hại, quấn quýt lấy đầu lưỡi , hôn đến tê dại, trong đại não cùng xuất khoảng ngắn ngủi.

      Chợt, bàn tay của dùng sức xé rách váy rồi thăm dò bên trong nó, vuốt ve cơ thể mềm mại đến mê người.

      Quách Hiểu Lượng sững sờ bắt lấy bàn tay trong trạng thái hốt hoảng.

      "Ưm. . . . . . Ừm. . . . . ." Đại ca sao vậy, uống rượu rồi làm bậy đấy à? Chẳng lẽ coi Thẩm?

      Bên môi bỗng dưng chạm phải ướt át và cái vị mằn mặn.

      "Em khóc à? Tại sao lại khóc?" nâng cằm lên, tựa như muốn giải thích chuyện này.

      " có. . . . . . có. . . . . ." đâu thể rằng, mình khóc vì vui được có chứ? Quách Hiểu Lượng vội lắc đầu, nước mắt đôi má hồng càng làm nó long lanh lóng lánh, rồi cái chóp mũi ửng đỏ, đôi cánh môi sưng sẩy vì hôn, lúc này khiến mất mấy phần dáng vẻ con trai, dường như chỉ là bé đáng mà thôi.

      "Hừ, em và Hướng Tuấn Ngạn tới lui với nhau lâu như vậy, mà bây giờ em. . . . . . Vẫn còn giả bộ kiểu liệt nữ trinh trắng sao?" Lời cợt nhã vừa ra khỏi miệng khiến cơ thể Quách Hiểu Lượng cứng đờ.

      dám tin vào Tần Mộc Vũ trước mắt mình, chỉ trong thời gian tháng mà sao người đàn ông trước mặt mình lại thay đổi chóng mặt như thế này?

      Đôi môi đỏ của Quách Hiểu Lượng khẽ run, "Đại ca, . . . . . . làm sao vậy?"

      "À, tôi làm sao vậy nhỉ? Tôi còn có thể làm sao nữa đây, loại phụ nữ đằng nghĩ nẽo như tôi có thể gì nhỉ?" Tần Mộc Vũ nheo đôi mắt dài lại, nhếch vành môi mỏng lên, lúc này đây như người chủ đầy quyền uy, còn Quách Hiểu Lượng chỉ là kẻ làm thuê gánh mướn râu ria.

      "Em. . . . . ." Trong đôi mắt chợt dâng lên hàng nước mắt, cho tới bây giờ ngờ trong suy nghĩ của là người như vậy, cắn chặt môi, gương mặt thể ngoan cố khiến Tần Mộc Vũ có cảm giác xa lạ, "Đại ca, nếu như. . . . . . Nếu như cảm thấy em hợ, vậy. . . . . . hãy để em ." xong, Quách Hiểu Lượng cúi đầu, nước mắt bất chợt rơi xuống bộ lễ phục màu đỏ như máu.

      " cái gì?" Chợt nghe thấy lời ..., Tần Mộc Vũ trong lòng như có ai đó đè nặng lên vậy, đó là đau đớn hay khổ sở? Trước kia bao lần đuổi , đều mặt dày ở lại cho bằng được, nhưng bây giờ sao, vì Hướng Tuấn Ngạn mà lại bỏ ư?

      "Đem lời mới lặp lại lần nữa! mau!" Tần Mộc Vũ nắm chặt lấy đầu vai , quan tâm đến vẻ đau đớn lên nét mặt.

      Đối mặt với cơn giận của Tần Mộc Vũ, Quách Hiểu Lượng sợ rằng mình rơi nước mắt: " xin lỗi, xin lỗi đại ca. . . . . .Em thể giúp được rồi." Mặc dù giờ đây xác định quan hệ với Hướng Tuấn Ngạn, tuy nhiên điều đó thể khiến cho Thẩm Hiểu Phỉ xuất trước mặt đại ca, bó tay mất rồi.

      "Quách Hiểu Lượng, ra mọi khi ở bên tôi đều dùng vẻ mặt ngu si đần độn giả tạo đúng khôg? Vừa lợi dụng tôi, vừa có thể moi thêm thằng đàn ông khác đúng ? , trừ Hướng Tuấn Ngạn ra còn bao thằng nữa?" Lúc này Tần Mộc Vũ hoàn toàn bùng nổ, tìm cho mình lý do chính đáng để giải thích hành vi này, cho nên chỉ có thể đổ lỗi Quách Hiểu Lương “lẳng lơ”. (== cả nhà mới lẳng lơ)

      "Em có. . . . . . Em có, đại ca, xin tin em. . . . . ."

      "Hừ, tin tưởng ?" Tần Mộc Vũ hừ lạnh tiếng, "Quách Hiểu Lượng, ở cùng với Hướng Tuấn Ngạn chuyện vui đến quay cuồng trời đất, cùng với tôi y như vướng bận đau khổ, giờ định giả bộ cho ma nào nhìn?" chịu đủ rồi.

      "Em có. . . . . ." Quách Hiểu Lượng co rúm người lại, Tần Mộc Vũ như vậy dọa sợ hãi, "Đại ca à,em. . . . . . lần này em về nữa đâu . . . . . .Em. . . . . . A!"

      Quách Hiểu Lượng còn chưa hết lời

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quách Hiểu Lượng còn chưa hết lời, Tần Mộc Vũ trực tiếp ném cả thân người lên nệm ghế salon. Đột nhiên bị vậy khiến mắt nổ đom đóm vì hoa.

      "A!" Nhưng co còn chưa kịp phản ứng Tần Mộc Vũ đè người lên thân , nhất thời khí trong cơ thể bị áp chế lại, cảm thấy cả người bao trùm đau đớn mãnh liệt. ( tội chị quá, đồ đáng ghét)

      "Hướng Tuấn Ngạn, em làm thế nào với rồi? Như thế này?" Tần Mộc Vũ đè lên người , cơ thể cứng rắn đối ngược hoàn toàn với cơ thể mềm mại uyển chuyển bên dưới. Lễ phục của Quách Hiểu Lượng cuồn cuộn lên từng mảng cơ thể, ngay lúc bị đè xuống, từng chỗ lộ ra mang theo cảm giác lạnh buốt, khiến khẩn trương dứt.

      ". . . . . . ấy có. . . . . ."

      "Hả? muốn có như vậy sao? Hả?"

      "Ô. . . . . ." Quách Hiểu Lượng bởi vì động tác của mà thở hắt ra hơi, thân thể khỏi co rúc, nhưng bởi do kẹp chặt khiến cử động được.

      Bàn tay to của kéo phần lễ phục trước ngực xuống, nhất thời lạnh lẽo.

      "Đừng!" Sắc mặt Quách Hiểu Lượng lập tức trở nên trắng bệch, hốt hoảng lấy tay che cảnh xuân trước ngực.

      "Đừng ư?" Ánh mắt Tần Mộc Vũ chứa ý hàn, lạnh lùng chống lại ánh mắt của , "Hướng Tuấn Ngạn có thể mà tôi thể ư?" Mắt híp lại, lộ ra nguy hiểm quanh người.

      Quách Hiểu Lượng sợ hãi nên vội vàng lắc đầu, đôi môi dưới cắn chặt cũng dần mùi máu emnh, phải vậy, tất cả đều phải cái suy nghĩ ấy đâu.

      "Bỏ ra!" Bàn tay to của coi lễ phục người giống như tấm vải rách, kéo đến mức còn hình dạng gì.

      "A! ... được, cầu xin mà, đừng nên như vậy." Quách Hiểu Lượng khẽ nấc thành tiếng, ôm chặt lấy cơ thể mình, bởi vì sợ mà run lẩy bẩy.

      Nhìn người phía dưới hoàn toàn trống trơn, đôi mắt Tần Mộc Vũ càng thêm tăm tối, bàn tay to sờ sờ ngực , vuốt ve tới lui: "Mở mắt ra, tôi muốn nhìn, tôi muốn như thế nào, tôi muốn biết rằng, em mạnh hơn những tên đàn ông khác!"

      “Đại cả, có thích em ?" Bỗng dưng, Quách Hiểu Lượng mở mắt, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giọng vẫn để lộ run rẩy, "Đại ca, thích em sao? Có phải giống như tình cảm với Thẩm, cũng thích em ?”

      Nếu như vâng, liền toàn ý đối với , còn nếu như

      "Hừ!" Tiếng kia khiến cho người em rét lạnh, đợ cằm lên, nhìn thẳng vào mắt , Tần Mộc Vũ lộ nụ cười khóe môi, thế nhưng nụ cười ấy lại chứa đựng chế nhạo "Quách Hiểu Lượng, quả nhiên là ngu đến hết thuốc chữa mà, thân phận tính là gì mà so với ấy?" thanh của nặng nhưng đâm thẳng vào tim khác người khác.

      Trái tim, chỉ cảm thấy rơi lộp bộp từ vòm trời của Quách Hiểu Lượng xuống phía dưới.

      "Vậy. . . . . .Bây giờ làm vậy là tại sao?" cố gắng khống chế tâm tình của mình, muốn khiến bản thân mình trở nên đê tiện, cũng muốn cho quá nhiều rồi khiến bản thân vô dụng.

      "Ha ha, thông qua bọn Mạc Vũ Nhân để tới bên cạnh tôi, chẳng lẽ biết, phụ nữ bên cạnh tôi đều có chức năng làm ấm giường hay sao? cho rằng là ai, cho rằng mình cần làm như vậy ư? Ha ha, hay hoặc là, chờ đợi được nữa nên rất muốn leo lên giường của tôi, cái loại phụ nữ ngực lớn chưa thỏa mãn dục vọng như , có phải sớm mơ ước vậy rồi phải ?" Lời của chỉ muốn chiếm đoạt hoàn toàn Quách Hiểu Lượng, còn muốn chiếm đoạt trước để cho chết tâm ý với mình, để cho hoàn toàn hiểu ra rằng, quan hệ của chỉ có thể là mối quan hệ bạn giường mà thôi, thể nào có chút gia vị khác kèm theo.

      Ha ha, nước mắt kìm chế nổi mà rơi xuống.

      và em, con đường khác nhau, cuộc sống khác nhau, có lý tưởng của , em có lý trí của em. Cho nên em ép buộc giống như em, nếu như đồng ý, em đối xử với tốt hơn; nếu như đồng ý, em thầm lặng chúc phúc cho .

      Quách Hiểu Lượng nâng cánh tay vòng chắc cổ của .

      "Tần Mộc Vũ, ra em sớm muốn lên giường với rồi." thừa dịp chú ý, nâng thân thể lên, trực tiếp hôn lên đôi môi của . nhắm hai mắt lại, bên khóe mô lộ ra nụ cười khổ thấy được. Có lẽ kết quả như thế này là tốt nhất.

      Chương 109 – Đền bù
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Cả đêm chìm trong cơn kích tình, Tần Mộc Vũ quên muốn bao nhiêu lần từ lâu, chỉ biết rằng suốt đêm này, kìm chế nổi bản thân mình.

      Trời còn chưa sáng, nhưng vì đau nhức Quách Hiểu Lượng sớm tỉnh lại, nhìn người đàn ông vẫn chưa tỉnh dậy, vội rón rén ngồi dậy, mới vừa xoay lưng lại toan tính cầm đồ rời .

      "A!" eo bị nắm chặt lấy, trực tiếp ngã lên giường.

      "Đại ca. . . . . ."

      "Sao nghỉ ngơi thêm lát nữa? đau à?" Tần Mộc Vũ lật người đè lên người , khóe môi xuất nụ cười, khiến có chút hiểu lầm.

      " có. . . . . . có, chỉ. . . . . . Em tỉnh tương đối sớm thôi à." Quách Hiểu Lượng ngượng ngùng vội vàng nghiêng đầu, dám nhìn thẳng vào .

      "Hả?" Ngón tay của chậm rãi lướt qua da thịt mịn màn trước ngực , cũng ngờ cơ thể này của lại sung sướng như thế này, "Quách Hiểu Lượng, tại sao phải ở chung với Hướng Tuấn Ngạn?" Khi ngón tay di chuyển lên đỉnh ngực xấu xa nhấn nhấn cái.

      "Ừ. . . . . ." Quách Hiểu Lượng nỗ lực chịu đựng lấy, nhưng tiếng rên rỉ lại thoát ra khỏi cổ họng.

      " ." lại thêm vào câu.

      "Bởi vì. . . . . . Bởi vì em. . . . . ." Quách Hiểu Lượng bị ép buộc đối mặt chuyện trực tiếp với , nhìn tròng mắt ngập tràn nghi vấn của , thiếu chút nữa khống chế được phát ngôn của mình, "Em muốn nhìn thấy ấy và Thẩm ở chung chỗ với nhau!" ý muốn , để cho Hướng Tuấn Ngạn quấy rầy và Thẩm Hiểu Phỉ, nhưng là bây giờ bây giờ Tần Mộc Vũ nghe mấy câu này lại nghĩ thành ý khác.

      "Ha ha. . . . . ." ra côn còn là loại phụ nữ bá đạo như vậy, muốn nhìn thấy, thể thấy sao? tại sao tranh giành với Thẩm Hiểu Phỉ? Hay là ghen.

      Nghe tiếng cười lạnh thấu tâm can của , Quách Hiểu Lượng rưng rưng mắt, hiểu nhìn , phản ứng của tại sao lại thế này? Tính huống quái gì đây.

      "Đại ca, em. . . . . ."

      "Nếu muốn nhìn thấy hai người bọn họ ở chung chỗ như vậy , vậy hãy ngoan ngoãn ở chung với Hướng Tuấn Ngạn nhé, hãy dùng. . . . . . Thân thể của mà ôm lấy ta nhé." lại gần , giọng mập mờ.

      Quách Hiểu Lượng sững sờ, ý của phải . . . . . Vậy hành động của tối hôm qua là cái gì? Gặp dịp chơi? Còn những thứ khác sao?

      Tần Mộc Vũ chậm rãi đứng dậy, nắm áo ngủ bên giường khoác lên người.

      "Mỗi phụ nữ bên cạnh tôi đều phải lên giường cùng tôi, cũng ngoại lệ." xoay người, tới phòng tắm, "Nhưng mà, đừng tưởng rằng ngủ giường của tôi, có thể muốn làm gì là được đâu, đừng có quên thân phận của mình."

      Dứt lời, liền vào phòng tắm, chỉ trong chốc lát tiếng nước chảy rào rào truyền đến.

      Quách Hiểu Lượng chậm rãi ngồi dậy, kéo lấy tấm chăn mỏng bao lấy thân thể của mình, nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt rơi xuống. biết thân phận của mình, giây cũng có quên.

      Đợi lúc Tần Mộc Vũ tắm táp xong Quách Hiểu Lượng sớm rời . Nhìn phòng ngủ bóng người, trong lòng khỏi dâng lên cảm giác phiền não, tại sao lại vậy? Bởi vì lâu rồi nhìn thấy Thẩm Hiểu Phỉ ư?

      ——

      "Mộ Ly, hôm nay em muốn đến công ty xem xét lát, có cần ?" Sáng sớm, Mộ Ly vì Quý Linh Linh chuẩn bị bữa sáng tình , lúc này đây vòng tay quanh cổ của , thân mật đứng bên. Vẫn còn mang tạp dễ người, giờ đây có cảm giác như người vợ đảm hiền đức vậy.

      "Sao ngoan như vậy, lại dậy sớm rồi này?" Mộ Ly kéo tay , lui người về phía sau chút, thuận tay lôi vào trong ngực, còn Quý Linh Linh ngồi đùi của .

      ôm lấy cổ , mặt khó che nụ cười tươi tắn, cực khổ nhiều năm như vậy, công ty của cũng phải trình làng chứ, bây giờ nghĩ kỹ lại khiến hưng phấn muốn chết.

      "Em rất ngoan mà, ngoan ngoãn chờ bác sĩ kiểm tra thân thể này, ngoan ngoãn ở với này, bây giờ còn ngoan ngoãn chuẩn bị bữa sáng cho này, chẳng lẽ còn chưa được hả?" cong môi hồng lên, dáng vẻ nũng nịu khiến Mộ Ly buồn cười.

      nhàng ôm lấy khuôn mặt : "Về sau cho phép em vào phòng bếp."

      "Em. . . . . ." ra cái này.

      "Được rồi, em thấy gần đây khổ cực như vậy, cho nên mới muốn giúp chuẩn bị bữa sáng chứ bộ, mà ăn bữa sáng em làm là thể lực tăng gấp bội đấy." Quý Linh Linh học lại dáng vẻ của , lấy tay vuốt vuốt vật râu nơi cằm , nửa tháng nay vẫn sớm về trễ, hôm nay tỉnh dậy sớm mà vẫn hay biết. Nhìn bộ dáng của , trong lòng của giống như mất cảm giác vậy.

      Mộ Ly cụng đầu : "Chờ đến khi qua cái khoảng bận rộn này là được rồi, gần đây có chuyện quan trọng cần được điều tra, quan hệ đến . . . . . ."

      "Hả?" được nửa câu, thế nhưng lại dừng lại.

      "Hôm nay đến công ty,em chuẩn bị kỹ hết chưa? Có dùng biện pháp gì khác ?" Mộ Ly kéo tay của qua, giữ trong lòng bàn tay mình, vỗ về chơi đùa.

      "Có chứ, xem này, em có mặc áo chống phóng xạ này, còn có giày đê đế bằng nữa này, bộ váy mua cho em này, em còn cả quần ở trong nữa này, dì Lâm có chuẩn bị cho em nước dinh dưỡng rồi, tóm lại, tất cả đều chuẩn bị xong xuôi." tiến lên trước, khe khẽ cắn cắn khóe môi . như học sinh tiểu học vậy, giới thiệu từng món đồ trong cặp của mình cho xem.

      Mà buổi chuyện đối với Mộ Ly mà , hình như rất được. Thấy khóe miệng mỉm cười, nhìn dáng vẻ hạnh phúc vui mừng cũng nhõm vài phần, trong lòng mặc dù cómệt mỏi hơn nữa cũng biến thành hư .

      "Gần đây thời tiết chuyển lạnh, em chuẩn bị mũ chưa? Cả bao tay nữa?"

      Nghe vậy, Quý Linh Linh bắt đầu cảm giác đầu mình to ra thêm vài phần, lại đến rồi lại đến rồi, lại cách ly mình với đám người nguy hiểm rồi.

      "Cục cưng à, em chỉ đến công ty thôi mà, em phải người thủy tinh đâu." Quý Linh Linh nâng tay che cái miệng của , " cằm rằm quá rồi đấy, nếu như còn như vậy, em dám cam đoan qua hai mươi năm nữa, em mang con tìm tên mặt trắng khác đâu đấy."

      Mộ Ly ôm lấy đồ trong tay , gõ lên trán cái: "Em nghĩ ngon quá đấy, có rồi, còn dám nhớ thương người đàn ông khác." Trong giọng mặc dù toàn bất mãn, nhưng vẫn ôm vào vòm ngực.

      "Mẹ nó, thích bạo lực quá rồi đấy, ai cho cằm rằm như vậy chứ, như cái bà già."

      " vốn dĩ là ông già nhà em mà."

      ". . . . . ." Quý Linh Linh nhìn chằm chằm , nụ cười kiềm chế lại, gương mặt toàn vẻ khó chịu , mỗi lần cãi nhau đều chiếm vế , quá bất mãn mà."Ông già à,ông già ơi, xem già quá rồi kìa."

      "Ha ha, già nhanh như vậy đâu, chờ em." xong, liền áp môi lên miệng , nhàng mà linh hoạt hôn lấy , cồn Quý Linh Linh lúc này cũng rất phối hợp, đưa đầu lưỡi ra, để cho chậm rãi nhấm nháp.

      Cho đến khi Quý Linh Linh thở hồng học vì thiếu khí Mộ Ly mới ngưng động tác của mình.

      "Hà. . . . . . được, về sau cho như vậy đâu, em. . . . . .tức ngực quá. . . . . ."

      "Đồ ngốc, em cũng biết cách lấy hơi à?"

      "Gì chứ, mỗi lần làm vậy em đều quên sạch rồi còn đâu." Quý Linh Linh mấy câu này là , mỗi lần khi Mộ Ly nghiêm túc hôn đều quên sach trơn, cho nên khi đó đều như xích tuột khỏi bánh xe, còn lấy tí hơi.

      "Xem ra chúng ta phải tập luyện nhiều hơn mới được, như vậy em mới biết cách lấy hơi."

      ". . . . . . Được rồi, nhìn râu ria kìa, chưa cạo sạch đấy, bẩn quá ." Quý Linh Linh kéo tay của ra, chậm rãi đứng lên khỏi người .

      "Làm cái gì đấy?" Quý Linh Linh kéo tay chỗ khác.

      " cạo râu chứ đâu, chẳng lẽ em để mặc như thế này ra khỏi cửa hả?"

      "Ờ." Mộ ly đứng đậy, để kéo tay vào toilet.

      "Kem cạo râu, dao cạo râu. . . . . ." Quý Linh Linh vừa vào toilet, bắt đầu tìm đồ, "Còn thiếu thứ gì nhỉ?"

      "Còn thiếu thứ."

      "Hả?" Quý Linh Linh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ép lưng Quý Linh Linh lên cửa phòng, Mộ Ly đưa bàn tay ở yên cởi tạp dề xuống, thuận tay cởi bỏ hết nút áo sơ mi người ra, cứ như vậy, làn da trắng hồng ra trước mắt .

      "Này!" Quý Linh Linh thở hắt cái, khẽ vỗ tay của , "Làm cái gì đấy hả? Em bảo cạo râu mà."

      "Em cạo cạo , đừng ngó ." xong, bàn tay tìm tòi, nơi đẫy đà bị nắm chặt.

      "Ừ. . . . . .Đừng lộn xộn." Quý Linh Linh đỏ mặt, giọng bảo , sớm biết thể này lên lầu luôn cho rồi, nếu như bị những người khác nghe được, mắc cỡ chết mất."Ô. . . . . . Tên vô lạinày! cho dùng sức như vậ." cố gắng đè nén thanh của mình.

      "Mau cạo râu em, nếu lát nữa bọn mình trễ giờ đó." Mộ Ly khom người xuống, tay miệng cùng sử dụng, đúng là tên ác bá lợi hại mà, mình thư thái nhưng làm sao đây? người nào đó giờ khóc ra nước mắt.

      "Ngẩng đầu lên."

      Mộ Ly ngẩng đầu lên như cũ.

      "Xem , còn dính nước miếng đây này." Quý Linh Linh đặt cánh tay lên vai rồi nhón chân lên, dùng lưỡi liếm sạch nước miếng xung quanh miệng giùm .

      Mộ Ly nheo mắt lại, xuất nụ cười xấu xa, này học được thói quen xấu từ rồi đây.

      " được lộn xộn đấy, bắt đầu chà sát cho em." Quý Linh Linh nén cười trừng mắt nhìn cái, tay bắt đầu hoạt động.

      Động tác của có chút vụng về, so với Mộ Ly chắc phải bái làm giáo viên rồi, có trời mới biết giờ này làm cho rất thoải mái.

      "Ưm. . . . . . chút." Quý Linh Linh lấy tay đấm lên bả vai , mày nhíu lại, cứ tiếp tục như vậy nữa công việc tay chắc hẳn tiếp tục được nữa rồi.

      Nhưng dù miệng bảo tay kia vẫn an phận, từ từ lần mò lên vùng bụng của .

      "Ừ ~" đột nhiên Mộ Ly kêu đau tiếng.

      "A! xin lỗi, xin lỗi!" vết rạch có máu bên góc trái môi dưới xuất , Quý Linh Linh hốt hoảng vứt bỏ dao cạo râu trong tay, lấy giấy cầm máu ngay cho .

      " xin lỗi, xin lỗi, em ngốc quá, ngốc quá mà!" Quý Linh Linh nghẹn ngào vừa vừa lấy tay lau vết máu cho .

      Nhìn dáng vẻ đau lòng của mà Mộ Ly đành lòng nổi:"Được rồi, chỉ vết rách thôi mà, có gì đâu em." kéo tay , cầm lấy khăn giấy tay , tự mình đặt lên vết thương. Cái này càng ngày càng nhạy cảm, có tí xíu mà phản ứng thành thế.

      "Nhưng. . . . . ." Gương mặt đẹp thế này mà có sẹo biết làm sao, "Nhưng. . . . . ." Nước mắt tuột xuống, là tự trách.

      Bàn tay lớn lớn của sờ lên tóc : "Về sau nếu có thời gian rãnh giúp em học cách cạp râu nhé." Đè xuống lát, thấy có gì nữa vứt giấy .

      ". . . . . ."

      Bàn tay to của đặt ở bên eo : "Hư! Đền bù nhé." Giọng đầy từ tính.

      "Em. . . . . . Ô. . . . . ." Và giọng khác lại ngập trong dịu dàng.

      Bàn tay lại đánh lên lưng , bọt cạo râu miêng còn chưa có lau mà.
      Last edited by a moderator: 14/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :