1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu (126/134) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 101: Bà chủ nhà an phận.

      "Mộ Ly, đâu vậy?"

      Quý Linh Linh mặc đồ ngủ, người lại quấn thêm lớp chăn mỏng, chân mang dép, đôi mắt còn buồn ngủ nhìn Mộ Ly toàn thân ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị phải ra khỏi cửa.

      "Sao lại ngủ thêm chút nữa?" Mộ Ly vừa muốn ra ngoài, nghe thấy giộng , bước chân của lập tức rụt trở về, xoay người lại lên cầu thang.

      Lão Trung đứng tại chỗ nhìn, xem ra phải lát nữa Mộ tiên sinh mới có thể ra ngoài được.

      "Bình thường phải em ngủ rất nhiều sao?" lấy tay vuốt tóc rơi trước mặt , trong giọng tràn đầy cưng chìu trách cứ. (Mad: ý là trách á).

      " dậy rồi, ở bên cạnh nên. . . . . ." Quý Linh Linh cúi đầu, như là muốn đem khuôn mặt và cái cổ đỏ bừng mà che giấu . cũng muốn cho biết, bây giờ rất ngán . ( Mad: Đoạn này em hiểu gì hết trơn à!).

      Mộ Ly lên phía trước, nhàng mở rộng tay ra, liền đem ôm vào trong ngực.

      " còn phải làm, chờ lát nữa về ở nhà cùng với em, có được hay ?"

      "Muốn bao lâu?"

      Ax, Quý Linh Linh sau khi vừa xong, liền muốn đem đầu lưỡi của mình cắn , cả người liền trở nên lúng túng!

      Chỉ thấy mặt Mộ Ly thoáng qua tia tươi cười dễ dàng phát , "Buổi tối trở lại." Hôm nay có chút chuyện quan trọng phải làm, cũng muốn lúc nào cũng ở bên cạnh , nhìn đối với đầy lưu luyến, nhất thời làm cho tim của cảm thấy khá hơn.

      "A, buổi trưa cũng trở về." Quý Linh Linh cúi đầu, than tiếng.

      "Ngoan, cố nhanh chóng trở về." Mộ Ly vuốt lên miệng của , nhàng ở môi hôn của phát.

      Vừa lúc muốn , lại phát Quý Linh Linh nhàng nắm lấy góc áo của , bộ mặt giống như là hề muốn rời vậy.

      "Cái bé này." Những lời này, là Thượng tá Mộ vừa cười vừa .

      Lão Chung lúc này vô cùng xác định, phải lát nữa Mộ tiên sinh mới có thể xuống lầu, bởi vì ngài ấy muốn ôm Quý tiểu thư trở về phòng ~. . . !

      "Nghe lời, ngủ thêm lát nữa." Mộ Ly đem Quý Linh Linh thả vào giường, cũng theo nằm xuống ở bên cạnh , mặc cho ôm cổ của mình. Lúc chuyện khí ấm áp cũng rơi xuống mặt .

      "Ừ." Quý Linh Linh mặc dù đồng ý, nhưng tay lại có nới lỏng được phân nửa nào, cũng thuận thế trực tiếp tiến sát vào trong ngực của , cọ qua cọ lại.

      Sau phút, thân thể Mộ Ly liền căng thẳng, bé này là quá mê người, cần phải nhiều cũng đủ để khó mà có thể kiềm chế được.

      "Ngoan ngoãn ngủ mình được , bảo bảo cũng cần ngủ nhiều chút, tại làm, nhanh chóng giải quyết xong mọi chuyện, có được hay ?" Mộ Ly thanh ách ách, ghé vào bên tai của giọng hỏi.

      Quý Linh Linh trả lời, lại khẽ lắc đầu cái, ý tứ là rất ràng rồi.

      Hôm nay biết bé này lại làm sao nữa, ngày thường cũng có dính như vậy.

      "Bảo bối, con hôm nay sao, có phải là thoải mái hay ?" Mộ Ly đem bàn tay che của đặt ở bụng của , nhàng qua lại vuốt ve.

      " có. . . . . ." Quý Linh Linh vẫn dựa vào trong ngực của .

      Mộ Ly suy nghĩ hồi, cũng có chuyện gì để cho quan tâm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thế này cũng thể đoán ra được tâm tư của rồi.

      "Bảo bối, gọi bác sĩ tới kiểm tra cho em chút, có được hay ?" Nhìn cái bộ dáng này của , coi như làm trong lòng cũng an tâm được, giải quyết xong chuyện lần này, nhất định phải xin nghỉ, theo nghỉ đẻ!

      " cần ~" Quý Linh Linh giống như làm nũng tựa vào trong ngực , hai tay ôm chặt lấy cổ của , bày tỏ kháng nghị của mình.

      Ha ha, lần này Mộ Ly là cảm thấy rất buồn cười, có biết làm như vậy khiến cho cảm động biết bao nhiêu hay , từng muốn giống như bây giờ, nhìn làm nũng với , làm cho có chút “thụ sủng nhược kinh”.
      (Mad: thành ngữ này chắc ai cũng biết nhỉ “…..”: được sủng ái mà lo sợ…)

      "Ngoan, cho biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải hay buổi tối mơ thấy ác mộng hay ?" Mộ Ly đem biến thành đứa bé ba tuổi. " cho biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có được hay ?" Mộ Ly khe khẽ hôn lên mái tóc của , trong giọng cũng nghe ra được đau lòng ra được.

      "Em. . . . . . Em , đồng ý với em sao?" Trầm mặc hồi, Quý Linh Linh rốt cuộc mở miệng hỏi.

      " chút thử coi." Quả nhiên là có chuyện.

      Quý Linh Linh nhàng buông tay ra chút, làm cho hai người bọn họ có thể mặt đối mặt chuyện, "Em muốn đến công ty." Ánh mắt yếu ớt, giọng cũng yếu ớt.

      được! Mộ Ly theo bản năng chính là muốn những lời này, thế nhưng lại ra. am hiểu nhất chính là dùng phương pháp mềm dẻo để làm nghe lời, nếu như cứng rắn phản đối, chỉ làm cho phản kháng vô cùng kịch liệt, chủ yếu nhất là đối với thân thể của tốt.

      đợi được câu trả lời của , Quý Linh Linh lại bị chiếm tiện nghi lần nữa, đôi môi lại bị hôn lấy, này, bây giờ là thời gian thân thiết sao? hỏi chuyện có được hay ?

      nụ hôn lâu, hai gò má của Quý Linh Linh ửng hồng, thân thể cũng bắt đầu chịu nổi mà run rẩy, đôi mắt ướt ác mờ mịt nhìn , bộ dáng giống như là vẫn chưa thỏa mãn.

      "Bảo bối, còn phải hôn lần nữa sao?" Mộ Ly chăm chú nhìn gò má mềm mại của , người sớm chuẩn bị rục rịch chộn rộn, nếu như phải là bận tâm đến thân thể của , sớm khống chế được lật thẳng người lên.

      "em. . . . . ." Quý Linh Linh sớm xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, "Em. . . . . . Muốn."

      A. . . . . .

      Mộ Ly ngẩn ra, "Bảo bối, em cái gì?" có phải nghe nhầm rồi hay ? Tiểu bảo bối của cư nhiên bây giờ chủ động cầu? quay mặt của lại, "Lặp lại lần nữa." thanh nhất thời trầm thấp khàn khàn mấy phần.

      "Em , em nghĩ muốn . . . . . . Để cho em làm." xong, nụ cười xấu xa này đúng là Quý Linh Linh rồi.

      Mộ Ly khẽ nhíu mày, cái người phụ nữ này, bây giờ bắt đầu ngoan rồi, cư nhiên học cách gài bẫy .

      Lại lần nữa, đôi môi lại lần nữa bị quấn lấy, trằn trọc trở mình, đôi tay cũng nới rộng ra, di chuyển đến những nơi mềm mại của , mọi nơi đều sờ qua lần.

      "Vì , cần , có được ?"

      Lúc này hô hấp của Quý Linh Linh cũng trở nên dồn dập, "Em. . . . . ."

      Còn chưa chờ xong, Mộ Ly giống như đốm lửa vậy, lại lần nữa cuốn lấy môi , lửa nóng trong người càng ngày càng nghiêm trọng, xem ra lát còn phải tắm lại lần mới được.

      "Ô. . . . . . Ngừng. . . . . . Ngừng. . . . . ." dừng lại chứ, chịu nổi, bị hôn đến choáng váng đầu óc, thân thể biết là bị làm sao, càng ngày càng trở nên kỳ quái.

      Đầu hàng, đầu hàng.

      "Bảo bối, vì , cần tới đó, có được hay ?" Mộ Ly cắn môi hồng của , giọng hỏi, nghe lời có mấy phần bá đạo, nhưng cũng lại có mấy phần cầu xin.

      "Em. . . . . ." Nhờ hai người gần sát nhau như thế này, nên có thể nhìn ràng đáy mắt của núp thương dành cho sâu đến vô cùng. , rất rất , nếu như cố ý muốn làm, nhất định đau lòng. " xin lỗi, để cho lo lắng, em , ngoan ngoãn làm người phụ nữ của ."

      "Ha ha, bảo bối, tới hôn chút nào."

      "Đừng á ~"

      Lại nụ hôn triền miên nóng bỏng, ra Mộ Ly cũng sợ làm, bởi vì thể làm ở đó nữa, từ chức ở công ty IDE cho , dĩ nhiên chuyện này thể để cho biết được.

      "Lão Trung, chúng ta thôi."

      Xuyên qua kính chiếu hậu, lão Trung nhìn
      Mộ tiên sinh nhà mình đầu vẫn còn ướt, xem ra Mộ tiên sinh....Rất nóng nha.

      "Mộ tiên sinh, chúng ta là tìm Tần tiên sinh, hay là để cho ta tự mình tới tìm ngài?" Lão Trung hỏi.

      "Chúng ta tới chỗ của ta." Mộ Ly đáp: "Lão Trung, lái nhanh chút." Chuyện này phải sớm giải quyết chút, mới có thể sớm trở về với mèo con của .

      "Vâng."

      "A~ Phiền quá à!" Qúy Linh Linh mặc áo ngủ to lớn, chán đến chết ngồi ở ghế salon trong phòng khách.

      "Qúy tiểu thư, thân thể của thoải mái sao?" Bà Lâm ở trong phòng bếp nấu canh lại lần nữa bước nhanh ra ngoài, sốt ruột hỏi.

      "À....bác Lâm, cháu rất khỏe, cần lo lắng."

      "Nha...Vậy tốt." Bà Lâm gương mặt đầy lo lắng, đây là lần thứ tám nghe thấy Qúy tiểu thư than thở rồi, nếu như Qúy tiểu thư có vấn đề gì, bà chắc chắn thể nào mà đảm đương nổi.

      lúc bà Lâm xoay người vào phòng bếp liền nghe được Qúy Linh Linh : "Bác Lâm, xin lỗi, để cho bác phải lo lắng." Trong giọng tràn đầy áy náy.

      "A, có việc gì có việc gì, tôi vốn là nên chăm sóc tốt cho Qúy tiểu thư." Bà Lâm hiển nhiên là bị lời này của Qúy Linh Linh hù sợ, bà chỉ là người giúp việc, việc quan tâm đến chủ nhà vốn là điều đương nhiên.

      Qúy Linh Linh nhìn vẻ mặt kích động của bà Lâm về phía nhà bếp, khẽ nhíu mi lại, Mộ Ly mỗi ngày đều phải làm, tại chỉ mới là mang thai hơn tháng mười ngày, có thể chịu đựng trong khoảng thời gian ngắn, nếu như mỗi ngày đều để cho ăn ngồi rồi như bây giờ, bảo vệ kĩ càng, cho phép làm cái này cái nọ, thần kinh của nhất định có vấn đề.

      được! Nếu như mà cứ tiếp tục như vậy nữa, như vậy có thể có ngày biến thành bà bầu! Mỗi ngày đều thể vận động, mọi thứ đều đưa tới tay, cơm tới mồm...Hoặc là ngày nào đó biến thành bà nội trợ, nhiệm vụ duy nhất mỗi ngày chính là chờ Mộ Ly về nhà!

      Ax, nghĩ đến đây, Qúy Linh Linh cả người khỏi bị kích động, mới cần biến thành như vậy!

      "Bác Lâm, cháu muốn ra ngoài chút."

      "Qúy tiểu thư, muốn đâu?" Bà Lâm vội vàng từ trong phòng bếp chạy ra, nhìn thấy Qúy Linh Linh lên lầu.

      lát sau, Qúy Linh Linh toàn thân mặc bộ đồ thể thao màu hồng ưu nhã xuống, trong tay còn cầm ví tiền.

      " phải lo lắng, cháu chỉ là muốn ra ngoài dạo, hóng mát chút. Bác Lâm, bác là người từng trải, phụ nữ có thai mỗi ngày ở nhà buồn bực, đối với đứa bé rất tốt." Qúy Linh Linh khẽ cong lên môi, cầu xin đồng tình.

      "Ách...Phải....." Nhưng là, cái này giống vậy.

      "Bác Lâm, bác xem cháu mơi có bảo bảo mới hơn tháng, nếu như còn tiếp tục buồn bực như vậy, bảo bảo nhất định bị bệnh." Qúy Linh Linh vừa , còn toát ra gương mặt bi thương.

      "Cái này, Qúy tiểu thư, ra ngoài dạo , nhớ sớm trở về."

      "Ừ, được, cháu rất nhanh trở lại!" Qúy Linh Linh thay đổi bộ mặt bi thương, lộ ra nụ cười tươi tắn xán lạn.

      Chờ bà Lâm chưa kịp phản ứng, Quy Linh Linh sớm vui mừng ra khỏi cửa chính.

      Vừa ra khỏi cửa chính, "Hô....... khí bên ngoài là thoáng mát!" Mấy bữa nay là bị buồn chán đến chết rồi.

      Qúy Linh Linh vừa ra khỏi nhà, trực tiếp ở ven đường đón chiếc taxi.

      "Tiểu thư, muốn đâu?"

      " phố quà vặt ."

      "Vâng."

      còn có thể làm cái gì, vốn là thích dạo phố, được ra ngoài chuyến, dĩ nhiên là tìm mỹ vị của riêng mình rồi.

      Mười lăm phút sau, Qúy Linh Linh xuất trước cửa của nhà làm Bún gạo.

      nhắm mắt lại ngửi ngửi thơm, miệng đầy nước miếng.

      "Tiểu thư, muốn ăn Bún gạo sao?" còn chưa có vào, thấy người giống như ông chủ quán đứng ngoài cửa chào hỏi.

      "Ừ, đúng vậy!" Qúy Linh Linh gương mặt vui mừng, chỉ mới vừa nghe thấy, nhịn được mà động lòng rồi.

      "Vậy xin mời vào," Ông chủ gương mặt nhiệt tình mời vào.

      "Được rồi!" Qúy Linh Linh vừa mới được hai bước, liền thấy người ngồi cách đó xa, hơn nữa nhìn người này lại có chút quen mắt, "Ông chủ, tôi lát nữa mới ăn." xong, liền tới chỗ của người kia.

      "Thẩm tiểu thư, ở nơi này làm cái gì?" Qúy Linh Linh nhìn Thẩm Lạc đứng ở góc, gương mặt kinh ngạc hỏi. Nếu như nhớ lầm Thẩm Lạc là thiếu phu nhân nhà giàu mà, như thế nào tại lại....

      Mái tóc dài rối tung, khuôn mặt nhắn bẩn thỉu, cùng với bộ đồ hình hoa giống như ở nông thôn vậy!

      *************************Hết chương 101****************************
      Last edited by a moderator: 26/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 102: Kết quả của việc chọc phải hai người phụ nữ

      "Thẩm tiểu thư, như vậy là. . . . . ." Quý Linh Linh ngạc nhiên đến khép miệng lại được, ai có thể tưởng tượng thiếu phu nhân nhà giàu nghèo túng đến mức này, chẳng lẽ. . . . . . trong nhà có chuyện hay là bị đuổi khỏi nhà?

      "Quý tiểu thư?" Thẩm Lạc vừa nhìn thấy Quý Linh Linh cũng lộ ra biểu kinh ngạc, đứng lên, vỗ đất ở người, "Làm sao lại tới nơi này, những nơi như thế này. . . . . . Thượng tá Mộ đồng ý cho tới sao?"

      Ách. . . . . .

      "Chuyện này. . . . . .Là tôi len lén tới được, nhưng mà Thẩm tiểu thư, . . . . . .". Quý Linh Linh biết nên mở miệng hỏi như thế nào mới đúng.

      "A, tôi sao, tôi cũng là len lén tới đây. thôi, tôi mời bún gạo, ngồi xổm cả nửa ngày, là vừa mệt lại vừa đói."

      Cái gì?

      Quý Linh Linh kinh ngạc nhìn chằm chằm Thẩm Lạc, còn có hiểu là chuyện gì xảy ra nữa, liền bị Thẩm Lạc lôi kéo vào quán ăn.

      "Đến đây , Linh Linh, tôi có thể gọi như thế được ?"

      "Ừ, có thể." Quý Linh Linh ngồi ở đối diện với , nhìn tô Bún gạo to đùng trước mắt, nhưng lại có bất kỳ động tác gì, chắc là bởi vì nghĩ đến Thẩm Lạc.

      "Linh Linh, ăn , quán Bún gạo này cũng tệ lắm." xong, Thẩm Lạc chuyển tới cho đôi đũa.

      "Được, cám ơn , Thẩm Lạc." Quý Linh Linh vội vàng nhận lấy chiếc đũa.

      Thẩm Lạc vừa ăn vừa cầm khăn giấy lau mồ hôi mặt, cúi đầu ăn gấp gáp, thậm chí còn nghe được tiếng xì xụp khi ăn. Nhìn bộ dáng của Thẩm Lạc, Quý Linh Linh cũng bắt đầu nhịn được mà chảy nước miếng.

      "Ăn nha, tại sao chỉ nhìn tôi mà ăn?" Thẩm Lạc miệng chứa đầy Bún gạo, hai bên mà phình lên, vẻ mặt nhiệt tình nhìn Quý Linh Linh.

      "Tôi. . . . . . Thẩm Lạc, và An tiên sinh xảy ra chuyện gì vui sao?" Quý Linh Linh cầm đũa lên chọn miếng thịt bò bỏ vào trong miệng.

      . . . . . . Thẩm Lạc húp hai ngụm nước, "Làm sao biết?"

      "Ách. . . . . ." Quý Linh Linh chần chừ : "Thẩm Lạc, nếu như có chỗ nào để , tôi có thể giúp ."

      "Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Thẩm Lạc húp nước nghe thấy Quý Linh Linh như vậy, khỏi ngây ngẩn cả người, "Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ."

      "Thẩm Lạc, làm sao vậy? Sao lại ho nhiều như vậy?"

      "Linh Linh, mới vừa gì? Tôi làm sao lại có chỗ ở?" dầu gì cũng là thiếu phu nhân của tập đoàn An thị nha.

      " và An tiên sinh. . . . . ."

      "A, khỏi cần phải đến ta, cái tên kia trong óc toàn là tư tưởng thối nát, tôi và ta chính là cùng lí tưởng!" Vừa nhắc tới An Trí Viễn, Thẩm Lạc giống như con đứt cương trở nên vô cùng tức giận.

      "Cho nên ta đuổi ra ngoài, để cho ăn no, cho tiền, cho quần áo?" Quý Linh Linh lại lần nữa phát huy sức mạnh ảo tưởng của mình.

      "Khụ. . . . . . Linh Linh. . . . . . A, tôi à, ha ha. . . . . . phải như nghĩ đâu!" Thẩm Lạc vừa nghe thấy ấy đánh giá giả trang thành như thế này, khỏi phá lên cười, " vừa nhìn thấy tôi, lập tức lộ ra dáng vẻ lo lắng, có phải cho rằng tôi có chuyện hay ?"

      "Chẳng lẽ đúng sao?"

      "Dĩ nhiên đúng nha....., tôi mặc như thế còn phải là bởi vì tên súc sinh kia!" Thẩm Lạc mắng câu.

      Quý Linh Linh trợn to hai mắt, tính tình của Thẩm Lạc này, quả rất giống với tính cách của , nhìn bộ dạng mắng chửi người của ấy, là sảng khoái nha.

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể với tôi chút được ?"

      "Hắc hắc, là như vậy, tôi ở chỗ này ngồi chổm hổm chờ ba ngày rồi, mặc như vậy cũng là vì lén lút." Thẩm Lạc lại uống hớp canh, nhìn bộ dáng của , có lẽ là rất đói bụng.

      "Ngồi chổm hổm chờ ba ngày? ở đây làm cái gì?" Quý Linh Linh trừng lớn con mắt, lần này đúng là đụng phải chuyện lạ rồi, buồn bực thời gian dài như vậy, rốt cuộc tìm được chuyện để thả lỏng rồi.

      "Nhà chúng tôi có người làm tên là A Hoàn, chồng của ấy là tên vô cùng ham mê cờ bạc, vậy ta còn bao nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài. Mà tên kia chẳng những lo làm việc, mỗi lần đều đến gặp A Hoàn đòi phí sinh hoạt."

      " như vậy, tên đàn ông kia chỉ muốn tiền từ A Hoàn nhà , để bài bạc với bao dưỡng phụ nữ?".

      "Chính là ý này! thấy qua tên đàn ông nào đê tiện như vậy chưa?" Thẩm Lạc tức giận .

      " có, nhưng mà ở chỗ này, là vì chờ tên đàn ông xấu xa kia, đem ta dạy dỗ trận sao?" Thẩm Lạc đúng là người có tính tình sảng khoái nha, Quý Linh Linh thầm nghĩ.

      " chỉ muốn dạy dỗ ta, còn muốn cho ký đơn thỏa thuận li hôn! Tên súc sinh kia, cư nhiên bắt người nhà của A Hoàn uy hiếp, nếu như cho tiền, làm người nhà của ấy bị thương. tại A Hoàn muốn cùng ly hôn, nhưng thế lại lấy lí do là mình có năng lực làm việc, cự tuyệt ly hôn."

      "Đây quả thực là tên cặn bã mà!" Quý Linh Linh bị Thẩm Lạc tác động, nghĩ tới bây giờ còn có loại đàn ông đê tiện như vậy, dựa vào phụ nữ còn chưa tính, còn dùng tiền của phụ nữ để ăn chơi đàng điếm.

      "Linh Linh, và tôi có cùng suy nghĩ đúng hay ? Loại này đàn ông thối nát này, chính là nhìn thấy lần đánh lần. . . . . . Kìa, tên súc sinh kia kìa!"

      "Ở đâu?" Quý Linh Linh còn chưa kịp hỏi, Thẩm Lạc bước xông ra.

      "Chờ tôi với!" Quý Linh Linh lấy tờ 100 ngàn ném lên bàn, liền chạy như bay. Trường hợp này, tại sao có thể thiếu được, người thích trừ gian diệt ác như đây!

      "Lý Nhân Nghĩa, chuẩn bị chỗ nào vậy?" Thẩm Lạc vòng hai tay trước ngực, đứng trước mặt người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi mà hỏi.

      "Ơ, Thiếu phu nhân An đại, làm sao lại tới nơi nghèo nàn này của tôi vậy?" Tên đàn ông gọi là Lý Nhân Nghĩa nhìn thấy Thẩm Lạc liền phát ra nụ cười bỉ ổi.

      "Chính là sao?" Lúc này, Quý Linh Linh cũng tới bên cạnh Thẩm Lạc hỏi. " cần trả lời, dựa vào chiếc kia răng vàng khè kia của , tôi cũng có thể đoán được mấy phần."

      Thẩm Lạc chợt nhìn cái cái, quả nhiên là người có mắt thần.

      "Lý Nhân Nghĩa, hôm nay tôi tới tìm , cũng phải là có chuyện gì khác, ngoan ngoãn ký đơn ly hôn ký , tôi còn đường tốt mà sống!" Thẩm Lạc nhai kẹo cao su, bộ dạng giống như là xã hội đen vậy. Hơi ngưỡng cằm lên, ánh mắt khinh thường, xem tên Lý Nhân Nghĩa như hạt cát dẵm dưới chân vậy.

      " An, A Hoàn nhà tôi còn chưa cái gì, mà lại đến đây bức tôi li hôn, có thể hay hiền thục rồi? chẳng lẽ chưa từng nghe qua phá hủy mười ngọn tháp bằng phá hủy môn mối nhân duyên sao, tổn hại đến công đức, có biết hay ?" Lý Nhân Nghĩa dùng ngón tay út khều khều miếng ra xanh dính trong răng ra, sau đó nhổ ngụm nước bọt, "Thiếu phu nhân à, tôi khuyên nha, ít lội nước đục ."

      Thẩm Lạc híp mắt lại, bản lãnh ngụy biện của người đàn ông này đúng là tầm thường.

      "Này, chú à, tôi nghe chú chuyện cũng rất hợp lý, nếu như chú tốt sợ gì người khác nghe thấy được đúng ? Các bạn bè, hàng xóm, người qua đường xin hãy dừng chân qua đây nghe lát nha." Quý Linh Linh đứng trước mặt Thẩm Lạc, cười tươi .

      vừa mới hét lớn vài câu, hẻm chật kín người bu lại xem.

      "Chú à, nhìn chú to lớn như vậy, nếu như chú có năng lực làm việc ai tin à? Những người hàng xóm ở đây, mọi người chắc hẳn cũng biết nhân phẩm của người đàn ông này chứ? Vợ của mình phải làm người giúp việc cho người khác, ông ta đau lòng thay cho vợ mình thôi, vậy còn dùng tiền của vợ mang đánh bài, bao dưỡng phụ nữ khác. Tôi này, lương tâm của chú có phải bị chó ăn hết rồi ?" Quý Linh Linh học theo bộ dáng của Thẩm Lạc, hai tay ôm ngực, từ cao nhìn xuống.

      Loại đàn ông ăn hại như thế này cũng ít, phần lớn là lợi dùng tình cảm thôi, thế nhưng loại đàn ông ăn cơm chùa như thế này, đúng là chưa từng gặp qua.

      "Con mụ chết tiệt lẳng lơ, mày ở đâu ra? Cút ngay cho tao, có nghe thấy ?" Răng cửa vàng khè của Lý Nhân Nghĩa bị Quý Linh Linh mặt vừa đỏ vừa trắng, cuối cùng chịu nổi tiếng bàn tán chung quanh, thế nhưng tức mở miệng mắng to .

      "Bốp, bốp!"

      lúc tất cả mọi người còn bàn tán, Thẩm Lạc lên phía trước, tát hai phát vào miệng , "Đem miệng của lau khô sạch chút! Bản tiểu thư đây có thể cho chết có chỗ chôn, có tin hay ?"

      Lý Nhân Nghĩa trừng mắt lớn nhìn Thẩm Lạc đứng ở trước mặt mình.

      tin, rất tin, chồng của ta là An Trí Viễn, thế lực của ta như thế nào cũng biết, nhưng An Trí Viễn hoàn toàn mặc kệ chuyện này phải sao? Tại sao người phụ nữ này lại nhiều chuyện đến như vậy .

      “Bốp, bốp!"

      Mọi người còn cả kinh, lúc này Quý Linh Linh cũng lên phía trước, lại tát tên đàn ông xấu xa đó hai cái, "Hai cái tát này, cái là vì vợ của ông, cái là vì miệng ông rất thối!"

      ". . . . . ."

      "Lý Nhân Nghĩa, tôi cảnh cáo , nếu như chọc đến ấy, kết quả của so với việc đụng đến tôi càng đau khổ hơn." Thẩm Lạc trưng ra nụ cười nhạt, nhàn nhạt .

      Lý Nhân Nghĩa cả kinh, nhìn người phụ nữ xa lạ kia, khí thế như vậy, chắc hẳn lai lịch , cũng cần nhiều chuyện.

      "Ký! Ky đơn li hôn ngay, tôi đến tìm nữa." Thẩm Lạc tay cầm tờ thỏa thuận li hôn, bày ra ở trước mặt của .

      " thể nào, tôi ký đấy! A Hoàn là của tôi, tôi ký đấy!". Lý Nhân Nghĩa liên tiếp lui về phía sau hai bước.

      " ký? nghĩ muốn chèn ép A Hoàn cả đời sao? Chính cũng bao dưỡng người phụ nữ khác rồi, cùng ta trải qua cả đời phải là tốt hơn sao!" Thẩm Lạc lạnh lẽo châm chọc, chung quanh cũng phát ra thanh khinh bỉ.

      "Chú à, ký , bây giờ chúng tôi chỉ cần chú ký tên mà thôi, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, chúng tôi cũng biết chúng tôi làm gì chú đâu?" Quý Linh Linh đe dọa .

      Hai con đàn bà thối tha, chó bắt chuột xen vào việc của người khác, ở nhà làm thiếu phu nhân , cư nhiên lại tới uy hiếp , đừng để cho có cơ hội, nếu “dạy dỗ” tốt hai đứa nó!

      "Lý Nhân Nghĩa, tôi bây giờ là rất khách khí với rồi, nhanh ký tên . cũng biết, kiên nhẫn của tôi nhiều lắm đâu." Thẩm Lạc vừa nhìn ta, trong lòng sớm nhịn được muốn nôn ngàn vạn lần, A Hoàn đúng là số khổ mà, cư nhiên lại gả cho người đàn ông như vậy.

      "An. . . . . ."

      "A Nghĩa, mày ở chỗ này làm cái gì?"

      Còn chưa kịp chờ Lý Nhân Nghĩa cầu xin tha thứ, lúc này từ trong đám người lại chui ra ba người đàn ông mặc áo xác nách, vẻ mặt dữ tợn.

      "Ơ, sao lại có hai xin đẹp ở đây, lại la hét cái gì vậy, thế nào, hai , có hứng thú hay cùng với Hào đại ca đây sung sướng đêm ?" Người đàn ông tự xưng là Hào đại ca này, trước ngực xăm hình con rồng, tay còn cầm điếu thuốc lá cháy, vừa lên tiếng có thể ngửi thấy được mùi thuốc lá ở trong miệng.

      " Hào. . . . . . Hai con đàn bà này muốn đánh tôi!"

      Thẩm Lạc chợt nâng lông mày lên, nhìn về phía Lý Nhân Nghĩa. "Ha ha, Lý Nhân Nghĩa, ta nghĩ gan càng lúc càng lớn rồi đó?"

      "Ơ, cái này cũng rất cay nha, mặc dù ăn mặc rách rưới, nhìn cũng là loại vải tốt nha. Đằng sau bộ đồ rách rưới này, chắc cơ thể đầy đặn nhỉ?" Tên Hào đại ca đứng trước mặt Thẩm Lạc, dùng tay miêu tả hình dáng , còn liếm liếm cái miệng dính đầy dầu mỡ, vẻ mặt vô cùng dâm đãng.

      "Lý Nhân Nghĩa, xem ra tôi cần giẫm nát ba đầu ngón tay của mới biết sợ có đúng ?" Thẩm Lạc hoàn toàn thèm để ý đến người tự xưng là Hào đại ca, gương mặt lạnh lẽo nhìn Lý Nhân Nghĩa.

      ". . . . . . dám! cho rằng là thứ gì, gọi tiếng thiếu phu nhân là nể mặt lắm rồi!" Có lẽ là bên cạnh có người quen, nên lá gan của Lý Nhân Nghĩa cũng lớn hơn. Dù thế nào nữa, cũng li hôn với A Hoàn.

      "Còn này, bộ dáng của cũng tệ, có muốn cùng tôi sung sướng nào, Hào đây bao nuôi , nghĩ như thế nào?"

      "Ha ha, cái chú này, chú soi gương sao?" Quý Linh Linh đánh cái mạnh vào cái tay muốn sờ lên mặt của Thẩm Lạc.

      "Nè! Tao nè bọn mày, hôm nay đúng là ngày khiến tao cảm thấy thoải mái, hai con đàn bà này cũng đanh đá mà! Tao nghĩ nếu bán chúng , được bao nhiêu tiền nhỉ?"

      Ba tên lưu manh to lớn nhìn Quý Linh Linh và Thẩm Lạc, tự nhiên muốn “lưu manh” với hai chút.

      "Tại sao các người lại như vậy. . . . . .". Trong lúc này trong đám đông truyền đến giọng .

      "A Cao đâu, cháu trai của ông dám đứng ở đây chuyện với tao? Nghèo như cái P mà còn nhiều chuyện, có tin ông đây đốt sạch cửa hàng của mày hay ? Muốn tốt tất cả đều cút sang bên cho ông, hôm nay ông đây cũng khá thoải mái nên so đo với các người!"

      Cái tên Hào ca mở miệng mắng to những người xung quanh, quả nhiên đám người này liền yên tĩnh lại.

      " , ông đây chơi phụ nữ cũng chưa giờ chịu trả tiền, bây giờ vì hai con đàn bà thối các , ông đây cũng bỏ ra giá cao, đến đây , cho ông đây các muốn bao nhiêu tiền? Ha ha, ông đây bảo đảm để cho các cảm thấy vô cùng thoải mái, ha ha ha ha. . . . . ."

      Sau đó hai người đàn ông theo Hào ca cũng phát ra tiếng cười dâm đãng theo .

      "Các ấy đáng giá bao nhiêu, cho tôi nghe chút?" câu này, đám người bên phải đột nhiên né ra thành lối , chỉ thấy Mộ Ly ở phía trước, sau lưng còn có mấy người đàn ông mặc đồ tây theo ở phía sau.

      "Cũng cho tôi nghe xem, người phụ nữ của tôi có giá là bao nhiêu!" Đám người bên trái cũng né ra thành lối , phía sau An Trí Viễn cũng là đám người mặt đồ tây, nhanh chóng tới chỗ đám đông bọn họ.

      “Đàn ông xấu!" Hai đồng thời giọng khẽ mắng câu.

      Oa. . . . . . Hai người đàn ông này, nhìn là quá ưu tú nha ~

      "Mày. . . . . . Mày tính làm gì đó? Dám cùng ông đây như vậy?" biết cái tên Hào
      ca này lấy can đảm ở đâu ra, ta tới trước mặt Mộ Ly mắng câu.

      “Ha ha.” Cười nhạt tiếng, Mộ Ly tiện tay tháo kính mát xuống, tròng mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng mắt nhìn xuống người đàn ông đứng trước mặt. “Đem những lời vừa rồi, lặp lại lần nữa xem.” Giống như ác quỷ, Mộ Ly chậm rãi mở miệng.

      “Mày… Mày… ông đây…A!” đợi tên Hào ca hết lời, câu ‘ông đây’ vừa mới thoát ra khỏi miệng, bị người đàn ông sau lưng Mộ Ly lên đạp cho cái té xuống mặt đất.

      Mộ Ly mắt lạnh liếc cái, liền tới bên cạnh Quý Linh Linh, cánh tay dài duỗi cái liền đem ôm vào trong lồng ngực.

      à, là đẹp trai…” Quý Linh Linh nhịn được trở thành hoa si rồi, chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt này của Mộ Ly.

      cần , trở về trừng phạt em sau.” Mộ Ly , giống như lời tâm tình, nhưng nghe trong giọng , có thể nghe được ra, tức giận.

      Hào, Hào.” Cộng thêm Lý Nhân Nghĩa, ba người vội đỡ tên đàn ông vừa bị té xuống đất.

      “Hào ca? Mày chính là tên thường ở nơi này thu phí bảo hộ sao?” An Trí Viễn hai tay cắm ở trong túi quần, mặt buông lỏng hỏi.

      “Mày…” Cái tên Hào ca bị người theo Mộ Ly đá cho cái mặt sớm xám như tro tàn, nhưng lại thấy người đàn ông mặt ngoài rất bình thản, nhưng trong mắt chứa đầy lạnh lùng, làm cho cảm thấy đáng sợ.

      “Ha ha.”

      “An… An thiếu gia.” Lý Nhân Nghĩa ngửa đầu nhìn An Trí Viễn đứng ở trước mặt, chân mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất. “An thiếu gia, tôi… Tôi ly hôn với A Hoàn!”

      “Ly hôn? Ha ha.” An Trí Viễn giống như cười rất vui vẻ, nhưng trong nét mặt của ràng là kích động muốn giết người.

      Chỉ thấy An Trí Viễn chậm rãi lên trước, học bộ dạng của Lý Nhân Nghĩa, ngồi chồm hỗm xuống, “Tôi chỉ có muốn ngoan ngoãn ký đơn ly hôn, tôi còn muốn đem các ngươi tống vào nhà giam, ha ha, cùng Hào ca của hãy yên tâm sống tốt nửa đời còn lại ở trong đó .”

      “Cái gì!” Bốn người đồng thời cả kinh.

      “An thiếu gia, An thiếu gia!” Lý Nhân Nghĩa quỳ bò đến bên cạnh An Trí Viễn, đôi tay ôm chặt lấy bắp chân của . “An thiếu gia, tôi có mắt tròng, tôi là mắt chó nhìn đúng người, tôi phải cố ý thiếu phu nhân như vậy. An thiếu gia, An đại gia, van cầu bỏ qua cho tôi , tôi và A Hoàn, tôi bảo đảm bao giờ tìm ấy nữa! Tôi thề, tôi thề!”

      An Trí Viễn tùy ý liếc cái, sau đó đưa mắt nhìn Thẩm Lạc.

      Mộ Ly mím môi, nhìn An Trí Viễn, cũng muốn xem chút, xem An Trí Viễn xử lý chuyện này như thế nào.

      Tâm tình của mỗi người ở đây lúc này đều khẩn trương đến cực điểm, chỉ cần là ở chỗ này, ai cũng bị người tên Hào ca đó khi dễ, trước đó mấy người bọn họ cưỡng hiếp bé dưới tuổi vị thành niên, nhưng cuối cùng biết bọn họ dùng quan hệ gì, cư nhiên được phán vô tội rồi thả ra, từ đó trở , bọn họ càng thêm lớn lối, tựa như coi cảnh sát ở đây ra gì, xem mình là vua ở chỗ này.

      Trừng trị bọn họ , vì dân trừ hại!

      Cái tên Lý Nhân Nghĩa này, chỉ lo ăn chơi, ăn cơm ở những cửa hàng gần đây cho tới bây giờ cũng có chịu trả tiền, còn đùa giỡn phụ nữ, những chuyện ác này, sớm đủ để cho bọn họ ngồi tù rồi.

      “Các người rốt cuộc… Là ai, ngay cả bang của bọn tao cũng dám chọc đến, có biết trước mặt các ngươi là ai ? Các ngươi đúng là lũ chó…” còn chưa mắng xong, người theo Mộ Ly và An Trí Viễn lên, đem ba người đàn ông còn dám lớn tiếng đánh ngã xuống mặt đất.

      “A… A…” Từng trận rống thảm thiết giống như tiếng của heo bị làm thịt vang lên.

      Mộ Ly tay che ánh mắt của Quý Linh Linh, ôm vào trong ngực, để cho nhìn thấy cảnh dơ bẩn này.

      “Em chỉ muốn tên kia kí đơn li hôn, em còn muốn bọn ngồi tù!” Thẩm Lạc mạch vội vàng tới bên cạnh An Trí Viễn, hiển nhiên, có nghe thấy được lời vừa rồi của An Trí Viễn.

      “Đại thiếu phu nhân…” Lý Nhân Nghĩa lúc này bị dọa sợ đến mức ướt cả quần rồi. đúng là nên dây vào, ban đầu quản gia của nhà họ An khuyên biết bao nhiêu lần là nên chọc giận Đại thiếu phu nhân, nhưng cảm thấy người phụ nữ có thể làm được gì, nhưng có nghĩ đến, tại lại chọc tới người đáng chọc nhất…..
      Last edited by a moderator: 27/1/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Các nàng thômg củm.... tết nhất rồi nên lu bu quá.......^^.

      Editor: Mad ^^.

      Chương 103: Hồ ly hồ đồ bị lừa cưới.

      Ngồi ở xe về nhà, Quý Linh Linh bị Mộ Ly ôm vào trong ngực, khí chung quanh hai người tựa như bị đóng băng lại, yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

      "Mộ Ly, em. . . . . ."

      " cho chuyện." bàn tay to của Mộ Ly ấn đầu của lại, .

      Nhưng. . . . . . có lời muốn nha, mới vừa rồi cũng hề bị thương mà , hơn nữa cái loại đàn ông cặn bã được cái to xác ấy làm gì được .

      Tựa vào trong ngực của , ngửa đầu nhìn gò má căng thẳng của , dọc theo đường cũng câu nào với , mà chỉ là ôm chặt, sợ sao?

      Nghĩ tới đây, Quý Linh Linh vươn tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của , lúc này Mộ Ly mới cúi đầu, cùng bốn mắt nhìn nhau.

      Trong mắt lóe lên, làm nhìn thấy được phần lo lắng và đau lòng của .

      Nhìn nhau hồi, trong mắt Quý Linh Linh lại rơm rớm nước mắt, " xin lỗi, em sau này để cho phải lo lắng nữa." xong, liền kề xác vào trong ngực . Cho dù vẫn luôn gì, nhưng như cũ vẫn có thể cảm nhận được run rẩy phát ra từ người .

      biết lo lắng cho nhiều đến bao nhiêu, tuy nhiên có thể từ trong ánh mắt nhìn ra được là sợ!.

      " xin lỗi, xin lỗi, về sau em bao giờ làm như vậy nữa, để cho phải lo lắng, ngoan ngoãn làm của ." Quý Linh Linh ách giọng , giọng nức nở.

      Mộ Ly ngẩng đầu lên, bàn tay ấn đầu chặt vào trong ngực , biết phải lo lắng cho đến khi nào nữa. Nếu như phải là có nhiều tai mắt, nếu như thể chạy tới kịp thời, nếu như An Trí Viễn cũng có xuất , và người phụ nữ kia, hai người phụ nữ như bọn họ có thể làm được cái gì?

      " câu có được hay ? Em biết bây giờ rất tức giận, nhưng em biết sai rồi mà, đừng để ý đến em." Quý Linh Linh nhếch môi, mặc cho nước mắt chảy xuống.

      Lúc này, Mộ Ly đẩy hai cánh tay của ra, chăm chú nhìn chằm chằm.

      Quý Linh Linh có chút khiếp đảm lui về phía sau, chỉ là bởi vì tròng mắt đen đối diện kia quá khiếp người.

      " rốt cuộc muốn như thế nào? mắng, vậy đánh em vài cái là được rồi, tại sao lại trừng phạt em như vậy?" Quý Linh Linh cảm thấy rất sợ rồi, chịu nổi được loại hành hạ của .

      nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê người của , chỉ thấy hé mở môi mỏng, "Nếu như em xảy ra chuyện gì, phải làm thế nào đây?"

      câu , khiến Quý Linh Linh bĩu bôi làm nũng, bỗng chốc khóc to lên: "Em vừa rồi có chuyện gì, làm sao lại biến thành cái bộ dạng này?" dùng quả đấm đấm vào trước ngực .

      "Quý Linh Linh, nếu như em xảy ra chuyện gì, phải làm như thế nào đây?" Mộ Ly lôi kéo thân thể của vào trong ngực, ôm chặt.

      Nghe thanh của khàn khàn, Quý Linh Linh khóc đến thể kiềm nén lại được. Thượng tá Mộ lúc nào cũng sợ trời sợ đất, bây giờ lá gan lại như vậy, lúc dạy dỗ mấy tên côn đồ kia, phải rất oai phong sao? Tại sao bây giờ lại có bộ dáng thâm tình, sợ sệt như thế này?

      “Em. . . . . . Em về sau bao giờ cùng Thẩm Lạc chơi đàu nguy hiểm như vậy nữa, bao giờ mình chạy loạn nữa!"

      "Nếu như tái phạm, làm thế nào?"

      Ách. . . . . .

      Tiếng khóc của Quý Linh Linh đột nhiên ngừng lại, Mộ Ly tại sao lại trở nên trấn định như vậy?

      " nhanh chút, nếu như sau này tái phạm, làm thế nào?" Gương mặt Mộ Ly lúc nãy vô cùng ôn hòa, ra con hồ ly già giảo hoạt, lừa gạt Quý Linh Linh, khiến Quý Linh Linh ra những lời hối cải? là quá hiểm mà.

      "Em. . . . . ."

      mặt Mộ Ly vốn là nghiêm túc, nhất thời trở nên giảo hoạt, lại gần gương mặt của .

      Quý Linh Linh bị dọa sợ, theo phản ứng bình thường lui về phía sau, nhưng vừa mới bắt đầu lui, lại bị Mộ Ly bắt được cánh tay, "Linh Linh bé , en hành hạ trái tim của , rất vui có đúng .” Giọng của trở nên lành lạnh. . . . . . Chân trời mờ mịt ~ Quý Linh Linh hoàn toàn ngẩn cả người, Thượng tá Mộ nếu như đóng phim thù quả là quá đáng tiếc rồi.

      "Em. . . . . ."

      "Em chú ý tới bảo bối ở trong bụng, liền muốn cùng người ta đánh nhau, loại cảm giác này rất sảng khoái có đúng hay ?" Mộ Ly cười đến càng ngày càng hiểm.

      Mà trái tim của Quý Linh Linh cũng đập nhanh theo, nếu như mà chơi đùa giống như vậy nữa, dám chơi đâu.

      "Em. . . . . . Em. . . . . ."

      "Bảo bối, em để trái tim của đập loạn đến như vậy, như vậy cũng phải cho em thử chút." Lúc này hai người chỉ còn kém cm nữa dính chặt với nhau, trong miệng tỏa ra khí nóng, vây quanh chặt.

      "À?"

      Đúng lúc Quý Linh Linh đỏ mặt cho rằng làm chuyện gì đó với , Mộ Ly lại bỗng nhiên lập tức ngồi thẳng người lên.

      Ách. . . . . . Đây là đâu.

      Quý Linh Linh vô tội chớp chớp đôi mắt to, Thượng tá Mộ muốn dẫn chơi sao?

      "Chúng ta đâu vậy?" Con đường này phải là đường về nhà.

      "Ăn cơm." trả lời vô cùng lạnh lùng.

      "Uhm."

      Thấy Mộ Ly cũng để ý mình, Quý Linh Linh liền dựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp , giằng co cả nửa ngày, đúng là có chút mệt mỏi.

      Nhưng mới vừa lại gần lát, lại cảm thấy cổ hơi đau, aizzz, nếu như vào lúc này có bả vai để dựa vào, thoải mái rồi.

      "Hả?"

      Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên bị lún xuống, mà liền rơi vào lồng ngực ấm áp.

      "Em biết ngay, luôn luôn canh giữ ở bên cạnh em." Quý Linh Linh mang theo khuôn mặt cười, lầu bầu mấy câu, liền trầm trầm ngủ mất.

      Trong kính chiếu hậu, tên con trai vốn là gương mặt toàn là căng thẳng, nhất thời trở nên dịu dàng hơn, trong lúc lơ đãng, còn có thể thấy khóe miệng có nụ cười mơ hồ.

      "Mộ tiên sinh, bây giờ chúng ta đến đó sao?" Lão Trung lái xe hỏi.

      "Ừ."

      "Cái gì cũng mang theo sao?" Những lời này của Lão Trung hiển nhiên là có chút nhiều chuyện.

      Chỉ thấy Mộ Ly khẽ mỉm cười, mặt cưng chìu liếc mắt nhìn ngủ say trong ngực, trả lời, "Chuẩn bị xong rồi, tất cả đều chuẩn bị xong."

      Lão Trung nhìn nhìn kính chiếu hậu, mặt khỏi lộ ra nụ cười tươi như hoa. Ông giơ tay lên, mất tự nhiên lau chất lỏng nơi khóe mắt, ra là ông cũng có thể nhìn thấy được ngày hôm nay của Mộ tiên sinh, xem ra coi như ông có chết, cũng có thể đối mặt với Mộ lão tiên sinh rồi.

      10 phút sau, xe dừng lại ở nơi yên tĩnh.

      "Linh Linh, dậy ." Mộ Ly giọng kêu ngủ say đến chảy nước miếng ở trong ngực.

      "Ừm ~" Mà lúc này Quý Linh Linh lầu bầu tiếng,
      [​IMG]

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Mad ^^.

      Chương 104: hay chỉ là đùa giỡn.

      Buổi tối lúc sắp ngủ, Quý Linh Linh mặc đồ ngủ, tựa vào đầu giường, mắt chớp nhìn chằm chằm người đàn ông đứng đầu giường, chăm chú lau tóc cho .

      bị "Lừa cưới" được tuần lễ, ngón tay "bị buộc" đeo nhẫn cưới, đáng ra đây nên là chuyện vui, nhưng trong lòng Quý Linh Linh lại cảm thấy có chút bức bối.

      "Làm sao vậy? Hả?" Mộ Ly lần nữa từ trong phòng tắm ra, ngồi ở bên cạnh , tay vân vê tóc của , giọng và bộ dáng đều là vô cùng dịu dàng động lòng người.

      "Tránh ra!"

      "Ha ha, tránh sao, của ." Khuôn mặt của Quý Linh Linh giống như là hung thần chứa đầy sát khí, nhưng vẫn như cũ lờ để ý tới.

      ". . . . . ." Muốn mắng người, nhưng khi nhìn đến cái khuôn mặt ôn nhu đến có thể nhéo ra nước kia của , lại thốt lên lời.

      "Tâm tình tốt, ảnh hưởng tới bảo bảo." Mộ Ly đưa tay chuyển qua bụng của , nhàng vuốt ve.

      Chỉ trong chốc lát, trong miệng Quý Linh Linh lại phát ra mấy tiếng kiều, lúc này Mộ Ly lại cười đến càng lúc càng sâu.

      Quý Linh Linh hơi nhắm mắt lại, khuôn mặt nhắn quyến rũ, kết hợp với mấy tiếng rên nhàng mà kiều, trường hợp này đúng là *** vô cùng.

      "Linh Linh bé , có cần thị tẩm ?" Bên tai đột nhiên truyền đến hơi thở ấm áp, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy cả người ngây ra, bỗng dưng mở mắt.

      ". . . . . . là cái tên lưu manh!" Quý Linh Linh đánh cái mạnh vào tay .

      "Oan uổng nha!" Mộ Ly cười cười giơ hai tay lên làm dáng đầu hàng, " chỉ là muốn đấm bóp cho em mà thôi, em phải cũng rất hưởng thụ sao?"

      "Em. . . . . . Em làm gì có?" Quý Linh Linh chột dạ, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.

      " cho lên giường!" Mộ Ly vừa mới cởi dép ra, liền bị ngăn lại.

      "Đây là ngày thứ tám rồi, cái gì cũng làm, chỉ ôm em mà vẫn được sao?" Mộ Ly nhìn , mặt lộ ra biểu tình đáng thương.

      ". . . . . . Mộ Ly, dùng biểu tình đáng thương này cho em xem làm gì, em so với còn đáng thương hơn nhiều, thế nhưng em cũng đâu có kêu oan đâu!"

      "Làm sao, làm sao vậy Linh Linh bé ?" Nhìn người phụ nữ bé này lại sắp khóc, Mộ Ly tự nhiên lại muốn biểu khí thế đàn ông chút, liền lấn người ôm vào trong ngực.

      "Em muốn ôm, tránh ra, tránh ra." Trong miệng phát ra lời là muốn , nhưng tay lại giữ áo ngủ của chặt, giống như là, nếu nếu dám , liền liều mạng với vậy.

      "Linh Linh bé , cho biết, em rốt cuộc muốn như thế nào? tám ngày phải ngủ ghế sa lon rồi, cả người đều đau nha."

      "Đáng đời .!" Quý Linh Linh lập tức phản bác lại.

      Mộ Ly nhất thời gì, trời cũng biết, tại này trong cơn tức giận, tốt nhất cần loạn.

      "Em. . . . . .Em giải thích được, em bởi vì chưa kết hôn mà có con, tại tốt rồi, lại hồ đồ cùng công chứng, . . . . . , có phải rất bá đạo hay , chưa đến xin phép gia đình mà lấy em, làm sao dám xác định là em muốn gả cho ? Nếu như. . . . . . Nếu như mà mẹ em trở về em làm sao có thể giải thích được giấy tờ của em từ chưa kết hôn lại đổi thành “ kết hôn”? Mộ Ly, chút cũng nghĩ tới, cứ bá đạo như vậy, hoàn toàn cho em cơ hội! Em chán ghét , chán ghét !". Quý Linh Linh từng phát từng phát đấm ngực của , ý tứ trong lời , đại khái cũng nghe hiểu.

      Nhịn tuần lễ rốt cuộc cũng bộc phát, từ ngày công chứng cho đến bây giờ, mặc kệ cũng là bộ dáng ba phải nghe theo, cũng nhiều lời, chỉ cứ như vậy cười híp mắt nhìn , cho đến lúc tức giận, đến lúc tự mình cũng cảm thấy mệt, lúc này mới bỏ qua cho , mỗi ngày lặp lại mấy lần, làm cho lúc tức giận đều phải phát hỏa lần.

      "Sổ hộ khẩu là do lúc trước mẹ em đưa cho ."

      "Cái gì?" Quý Linh Linh đột nhiên sững sờ hỏi.

      " hỏi vì sao đưa cho , sớm biết muốn làm gì rồi." Mộ Ly khuôn mặt nhõm tùy ý, lời này nghe như là đấy.

      ". . . . . ."

      môi đột nhiên truyền đến hồi ấm áp, Quý Linh Linh trợn to mắt nhìn "Người gây ra họa" trước mặt , ". . . . . ."

      Mộ Ly lại lần nữa lấn đến gần , nhàng nhu nhu đùa bỡn môi của , Quý Linh Linh chỉ đành đón nhấn ấm áp này, khiến cho cả trái tim cũng trở nên ấm áp.

      "Ngừng!" Quý Linh Linh cố nén ý tưởng mãnh liệt trong nội tâm của chính mình, cắt đứt động tác của .

      "Hả?" Nhìn hồi, ngay sau đó phát ra tiếng nặng nề.

      " cầu hôn em rồi sao? cảm thấy em đồng ý lấy sao?" Quý Linh Linh nháy mắt đẹp, theo dõi .

      "Em phải là đồng ý rồi sao?" Mộ Ly kéo tay của , loay hoay chiếc nhẫn kim cương ngón áp út của , "Đây phải là chứng cớ sao?"

      "Dĩ nhiên phải!" Ngày đó là ép buộc đeo vào, nhưng biết vì sao sao lại muốn lấy xuống, cho nên mới thành ra như vậy.

      "Hả? Đeo lên rồi, chính là cả đời này, em muốn bỏ cũng bỏ được." Hơi thở ấm áp lại lần nữa từ bên tai truyền tới.

      Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, cùng nhìn thẳng. Cả đời? cả đời? Liền là bởi vì chiếc nhẫn kim cương to như trứng bồ câu này sao?

      "Nhưng. . . . . ." trong lòng chính là cảm thấy đặc biệt khó chịu, thể cứ như vậy mà hồ đồ đem mình gả , về sau như thế nào cũng thể nhớ lúc kết hôn, hơn nữa ngộ nhỡ là lòng thay đổi, sau này hối hận phải làm thế nào?

      "Linh Linh bé , ngoan, ngủ ." cái tay của Mộ Ly thăm dò vào trong áo ngủ rộng thùng thình của , chuẩn bị tùy thời cơ đến mà “ăn” .

      "Dừng tay!"

      "A. . . . . . nắn em đau quá!" Quý Linh Linh đánh phát vào tay của , "Tay, ra ngoài! cho sờ nữa."

      " chỉ là muốn đấm bóp cho em." Mộ Ly câu, thiếu chút nữa làm cho Quý Linh Linh phun ra ngụm máu tươi. "Phụ nữ có thai ở nơi này giai đoạn dễ dàng xuất phù thũng, xoa bóp như vậy, mặt có thể dự phòng những bị sưng lên, mặt khác còn có thể làm cho tuyến sữa phát triển, về sau lúc cho cục cưng ăn, bị đau." xong, cái tay còn lại liền vào trong áo ngủ của , dùng cả hai tay giúp xoa bóp.

      "Này. . . . . ." Quý Linh Linh vừa mới mở miệng, liền bị trận cảm giác tê dại đánh tới, "Làm sao lại biết?"

      "A, hỏi bác sĩ." Vẻ mặt của Mộ Ly rất nghiêm túc, giống như là có chuyện đó vậy, "Tới đây nằm xuống, ngồi như vậy em thoải mái."

      "Ừ." Mộ Ly ôm , đem đặt nằm ngang.

      "Em có cảm thấy đèn ngủ quá sáng , có cảm thấy chói mắt hay ?" Mộ Ly lại hỏi.

      "Ừ." Sau đó liền tắt đèn.

      " quỳ bên
      cạnh giường, chân có chút đau.” Trong phòng ngủ tối đen như mực, Mộ Ly lại .

      lên giường .” người phụ nữ đau lòng .

      Mộ Ly nghe lời lanh lẹ leo lên giường, sột sột soạt soạt hồi, hai tay vòng lên đặt ở ngực , . “Bây giờ em mang thai, buổi tối cần mặc quần áo, cái này cản trở thân thể hô hấp, còn nữa, em mặc quần áo như thế này, làm cho chúng ta có khoảng cách với bảo bảo đó.” ấm áp rỉ tai .

      “Hả? Là như vậy sao?” Quý Linh Linh xoay đầu lại, mặc dù thấy nét mặt của , nhưng chỉ là nghe giọng cũng hiểu.

      “Ừ.”

      “Vậy… Vậy em cất quần áo.” xong, Quý Linh Linh liền muốn động thủ.

      “Để làm, em cần tự làm.” Chuyện cởi quần áo, Thượng tá Mộ quen việc, dễ làm hơn rồi.

      Khi Quý Linh Linh bị “bới ra” giống như là trẻ sơ sinh, mới phát , giống như lên phải thuyền giặt.

      “Mộ Ly, làm sao cũng cởi sạch đồ rồi hả?”

      “Cùng bảo bảo tiếp xúc thân mật nha, từ giờ trở , muốn bồi dưỡng tình cảm giữa ba người chúng ta.” xong, nghiêng thân thể, lại lần nữa ôm sát Quý Linh Linh, khiến cho khoảng cách ở giữa hai người càng thêm thân mật.

      “Như vậy là bồi dưỡng sao?” phải là muốn lừa chứ.

      “Đúng nha, như vậy có gì phải là bồi dưỡng tình cảm chứ.” Ở trong bóng tối, Mộ Ly sớm mơ hồ cười trộm, đối với đáng này của , tại đúng là quá thích thú rồi, chẳng những tùy ý có thể cùng thân mật, còn có thể thường xuyên trêu chọc . Nhìn cười, nhìn giận.

      “Bồi dưỡng như thế nào?” Quý Linh Linh cái tay ngăn ở trước ngực, hoàn toàn hiểu nổi Mộ Ly muốn làm cái gì, mặc dù cảm thấy lời của giống như có chút vấn đề, nhưng nghĩ kĩ lại, lại cảm thấy có gì đúng, là làm cho đầu muốn đau nhức rồi, quan trọng hơn là, tại mệt rã rời rồi.

      “Là làm như vậy.”

      “Ừm… nhột…” Theo động tác của Mộ Ly, Quý Linh Linh an phận uốn éo cơ thể, phát ra thanh cười khanh khách nhàng, “Đừng, á, râu của làm cho em rất nhột nha.” Quý Linh Linh ôm đầu của , vốn là nghĩ đẩy ra, tuy nhiên chẳng biết tại sao, lại ôm cổ của , loại cảm giác này, rất thoải mái.

      “Ừm… Ừm…” Mộ Ly nhờ vậy càng ngày càng gần , tiếng rên kiều của Quý Linh Linh cũng càng thêm ràng, ôm chặt đầu , muốn động tác này kéo dài lâu hơn.

      bên hôn, bàn tay cũng ngay sau đó ở người mọi nơi đều sờ qua, nhàng nắm , động tác êm ái, khiến cho Quý Linh Linh cả người run rẩy dứt.

      “Ở nơi này…” Quý Linh Linh nắm chặt tay , cầu vuốt ve .

      mất bao lâu, cả người Quý Linh Linh mồ hôi dầm dề.

      “Hô… được, em mệt quá nha.” Quý Linh Linh ôm vòng quanh cổ chặt, hơi nóng trong miệng phả vào mặt . “Em… Em được…” Lời đứt quãng, giống như là lúc nãy bị chơi đùa quá mức.

      Nhưng mà, được sảng khoái hồi lâu, thế nhưng lửa nóng người còn chưa phát ra được.

      “Linh Linh bé , tại thoải mái…” thanh của Mộ Ly trầm thấp khàn khàn, ở đỉnh đầu của truyền đến.

      Cảm thụ nhiệt độ người , cũng hiểu.

      “Vậy phải làm sao bây giờ? tại em có tiện giúp , làm bị thương đến bảo bảo.” Quý Linh Linh đưa tay bé ra, nhè vỗ về lên trán đầy mồ hôi của , cảm thụ nhẫn của , trong lòng cũng khổ sở ra lời. “ nhàng chút, có được ? Em nghĩ em có thể chịu được.”

      được, sợ mình khống chế được.” Mộ Ly siết chặt bàn tay bé của , thanh càng ngày càng trầm xuống.

      “Vậy… Vậy nên cử động, em biết bây giờ nên làm gì, nằm xuống .” Quý Linh Linh đứng dậy, nằm ở người của , dùng đầu lưỡi chậm rãi miêu tả mời môi của , lướt qua lát, liền cắn cắn cánh môi của .

      “Ừm…” Trong miệng Mộ Ly phát ra tiếng gầm đè nén.

      nên cử động.” Quý Linh Linh giơ tay lên, đè ở trước ngực , dùng việc này để trấn an nội tâm rung động của .

      “Em muốn làm cái gì?” Mộ Ly hỏi lần nữa Quý Linh Linh chui vào trong chăn mỏng. “Ừm…”

      nên đụng trúng bụng của em…” Mộ Ly cắn chặt răng, cảm thụ khoái cảm từ phía dưới truyền tới, mà điều quan tâm nhất lúc này vẫn là bụng của , muốn làm mệt mỏi.
      Last edited by a moderator: 26/2/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Mad ^^.

      Chương 105: Hôn nhau trước bữa ăn

      "Phu nhân, Mộ tiên sinh đợi ở dưới lầu."

      Quý Linh Linh mới vừa ra khỏi cửa phòng, nghe được người giúp việc gọi tiếng "Phu nhân", trong lòng chẳng biết tại sao lại có chút ấm áp.

      "Tiên sinh chờ lâu rồi sao?" bây giờ thích ngủ như vậy, chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ được, bây giờ cũng quá giữa trưa rồi.

      "Tiên sinh cần quấy rầy , để cho ngủ, phu nhân, bây giờ chúng ta xuống dưới ." Người giúp việc giọng cười, Mộ tiên sinh vô cùng quan tâm đến phu nhân, mọi người đều là hâm mộ thôi, hơn nữa hai người ở cùng nhau lâu như vậy, phần cảm tình này biết còn sâu đậm tới khi nào nữa.

      " thôi." Quý Linh Linh cúi đầu, mặt xuất màu hồng nhàn nhạt.

      "Mộ Ly." Mới vừa xuống cầu thang, nhìn thấy ngồi ở ghế sa lông đọc báo.

      "Em ngủ có ngon ?" Mộ Ly vừa thấy được liền đặt tờ báo xuống, tới bên cạnh , đưa cánh tay rắn chắc ra ôm lấy vòng bụng hơi lộ ra của .

      cúi đầu ở trong ngực , "Ừ, rất ngon."

      "Tiên sinh, phu nhân, bây giờ có thể ăn cơm chưa?" Lúc này bác Lâm ở trong phòng bếp ra, mỉm cười hỏi.

      "Ừ." Mộ Ly đáp tiếng, ngay sau đó ôm Quý Linh Linh, thẳng tới trước bàn ăn.

      "Mộ Ly, em. . . . . ." Quý Linh Linh bộ dáng cứ như muốn rồi lại thôi.

      Mộ Ly cầm đĩa thịt bò bít tết trong tay tỉ mỉ cắt thành từng miếng , đợi cắt gọn xong, mới đặt ở trước mặt . "Em à, nếm thử chút, xem có hợp khẩu vị ."

      "Em. . . . . ." Quý Linh Linh vừa định cự tuyệt, miếng thịt bò bít tết bị đút vào đầy trong miệng của , "Ô. …ô . . . ." dùng tay đẩy đẩy cái tay của ra, cũng phải là con heo , làm sao có thể ăn nhiều như thế này được.

      Mà Mộ Ly nhìn cái bộ dáng này của , cũng khỏi nở nụ cười.

      ". . . . . ." Quý Linh Linh nhấm nháp mùi thơm bốn phía của thịt bò bít tết trong miệng, may là mùi vị cũng tệ lắm.

      "Ăn thêm miếng nữa nha."

      ". . . . . . Đừng á, ăn vô. . . . . ." Quý Linh Linh vội vàng vươn tay ra ngăn cản.

      " ăn nhiều, thân thể làm sao mà có sức được, tất cả bác sĩ trong bệnh viện đều thân thể của em quá yếu." Mộ Ly có chút vui nhìn , trong giọng đều là thanh bất mãn.

      "Bác sĩ cũng là ăn nhiều khỏe hơn mà, với lại nhìn tay và chân của em xem, đút ăn nhiều như vậy mà chúng có dài thêm ra đâu ?" Quý Linh Linh tay vẫn chống đỡ ở trước ngực như cũ, môi hồng vểnh lên, bày tỏ là đồng ý điều đó nha.

      " cho bậy." Mộ Ly thanh buồn bực . "Phụ nữ phải mập mạp chút mới là đẹp.”

      Thôi , có quỷ mới tin lời , là ai ban đầu thân hình của rất tốt.

      "Hừ, bây giờ em phải là muốn cùng chuyện này, hiểu mà." Quý Linh Linh nghiêng đầu qua, tiếng động kháng nghị.

      "Uống sữa tươi trước ." Mộ Ly vẻ mặt khẽ vui, cái này càng ngày càng ngoan, tại ăn cơm cũng phiền toái như vậy.

      "Em muốn!"

      "Quý Linh Linh, em lặp lại lần nữa xem!"

      "Hừ, em là em muốn uống..., em chính là muốn…. Uống....uố...ng!" Quý Linh Linh hơi ngước đầu lên, khuôn mặt quật cường, hơn nữa trong giọng lại còn mang theo vài phần thanh nghẹn ngào. Đều trong thời gian mang thai tính tình của phụ nữ rất hay thay đổi, Quý Linh Linh cũng giống như vậy đúng hay ? Còn chưa được so mấy câu, nước mắt chảy xuống.

      "Em. . . . . ." Mộ ly lại thở dài, đúng là bị này hành hạ đến chết rồi, "Đừng khóc, tại sao lại khóc vậy? Chúng ta tiếp tục chuyện nào, khóc, ngoan, khóc nữa đẹp đâu." bày ra bộ dáng vô cùng lo lắng.

      "Hừ. . . . . ." Quý Linh Linh ngoẳng mặt , hoàn toàn thèm để ý đến , quy sang bên tiếp tục thút thít.

      "Linh Linh bé , đừng khóc nữa!" Lại khóc tiếp như vậy, làm cho tim của càng đau thêm rồi.

      "Bây giờ đối với em rất hung dữ, chúng ta mới ở chung chỗ chưa được bao lâu, nếu như là thời gian dài, đánh em luôn có phải hay ?" Quý Linh Linh quay đầu, gương mặt oán giận .

      Oan nha, cái kia phải là hung dữ, chỉ là đàn ông cần phải có khí phách mà thôi. muốn giải thích, đúng, bây giờ mà giải thích chỉ có bôi đen thêm mà thôi.

      ". . . . . . sai rồi."

      "Hừ, người nào để ý đến có sai hay , bây giờ em hỏi , có đồng ý cho em tự mở công ty thiết kế hay ?" uy hiếp này cũng quá ràng rồi, Quý Linh Linh, quả đúng là phúc hắc nha, khuôn mặt còn ngập tràn nước mắt, bên này bắt đầu uy hiếp người đàn ông của mình rồi.

      "Chúng ta phải là phải từ từ bàn bạc kế hoạch sao?" Mộ Ly lại lại bắt đầu giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo rồi.

      "Bàn bạc kỹ hơn? Chúng ta từ tháng trước cũng rồi, nhưng bây giờ còn muốn bàn bạc kỹ hơn, chính là muốn cho em mở công ty có đúng hay ? Có đúng hay ?" Tên bại hoại này, mỗi lần chuyện đều chỉ là lừa , dọa chơi, đừng tưởng rằng thích ngủ liền đại biểu là đầu óc của cũng mơ hồ.

      "Linh Linh bé . . . . . ."

      " . . . . . ." chờ Mộ Ly chuyện, Quý Linh Linh lại chủ động tiến sát vào trong ngực Mộ Ly. Chỉ thấy dùng ngón tay bé loay hoay nút áo áo sơ mi cổ , dịu dàng , " nhẫn tâm để cho Linh Linh bé của trở thành bà chủ nhà vô công rỗi nghề sao? nhẫn tâm nhìn Linh Linh bé của vừa ra khỏi cửa, lại bị mấy người phụ nữ kia châm chọc em chỉ có thể dựa vào chồng thôi sao? lại nhẫn tâm nhìn Linh Linh bé của chỉ ở trong nhà rồi từ từ trở nên trầm mặc ít sao? Hả? , nhẫn tâm sao?"

      Quý Linh Linh lấn người ngồi lên đùi Mộ Ly, ngước đầu, đôi mắt long lanh như nước, lúc này lại càng thêm có mấy phần điềm đạm đáng .

      nghĩ , có đủ năng lực để có thể làm cho an nhàn hưởng Phú Quý, còn có đủ năng lực để cho an tâm làm Mộ phu nhân. chỉ là muốn làm cho ở bên ngoài chịu ánh mắt lạnh của người khác, chịu uất ức, cho dù khó chịu, nhưng cũng vì mà cảm thấy đau lòng.

      Nhưng là bây giờ đối mặt với những câu hỏi của , lại nhất thời biết nên trả lời như thế nào, vốn là muốn những lời bá đạo, cư nhiên bây giờ câu cũng ra được, chỉ là bởi vì câu "Trở nên trầm mặc ít " kia của .

      "Hả? , chuyện với nha, Linh Linh bé của tại chỉ là mang thai mà thôi, nhưng bây giờ em còn có thể hoạt động, hoàn toàn cần quá lo lắng. Hơn nữa tự em mở công ty, còn có nhân viên, hoàn toàn cần lo lắng em mệt mỏi." Quý Linh Linh lại tiếp tục bổ sung, tại cần chính nhất chính là dùng hết tất cả các biện pháp để thuyết phục .

      Trời mới biết, Mộ Ly, người đàn ông rốt cuộc là cưng chiều đến cỡ nào, lo lắng xảy ra chuyện, thậm chí ngay cả mình ra ngoài cũng bị cấm. biết rất của , nhưng mỗi ngày đều nhìn thấy bận công việc, lại vì mà lo lắng, là đau lòng dứt.

      tại chỉ có thể dùng hết mọi biện pháp, để chứng minh, rất tốt, có xảy ra vấn đề gì.

      "Ông xã. . . . . ." Thấy Mộ Ly có trả lời, Quý Linh Linh liền đổi thành hai tay vòng quanh cổ của , đầu lưỡi trơn mềm nhàng lướt qua khóe môi của , "Em cho biết nha, em cướp Tâm Dao từ IDE ra rồi, bây giờ ấy cũng chuẩn bị tốt lắm rồi, , gật đầu cái, em chỉ cần làm thôi."

      "Giang Tâm Dao?" Mộ Ly nhăn lại mày, "Đem ấy từ IDE cướp là chuyện gì? cho ràng."

      Quý Linh Linh nhìn , trong lòng khỏi có chút nhụt chí, làm sao lại đáng ghét như vậy, mới câu, liền trực tiếp phơi bày .

      " ra, được rồi, ra là Lãnh Dạ Hi trực tiếp đưa ấy cho em." Quý Linh Linh bận rộn lo lắng ôm sát , dán vào trong ngực của , dám nhìn thẳng vào ánh mắt của .

      hồi lâu sau, Mộ Ly gì, Quý Linh Linh trong nội tâm mờ mờ ảo ảo cảm thấy thoải mái.

      " , chuyện với nha, mặc dù là Lãnh Dạ Hi giúp em, nhưng giữa chúng ta có gì cả, cần. . . . . . cần nghĩ loạn!" Quý Linh Linh mang theo vài phần lo lắng giải thích, người đàn ông này cái gì cũng tốt, điều tốt chính là ghen, quả chính là Lục Thân Bất Nhận. Còn nhớ lần trước cậu nhóc Viễn Tư tới ăn cơm, chỉ hơi lơ là chút, nên ăn cơm được giữa chừng liền bị trực tiếp bắt lên lầu, tiến hành trừng phạt.

      (*Lục thân bất nhận*: có nghĩa là từ cha mẹ, em, vợ con… cũng đều nhận.)

      " ra là em cũng tính toán tất cả xong tốt rồi?" Nghe ra giọng điệu của là rất vui.

      Quý Linh Linh bận rộn lo lắng ở mặt liên tục hôn , " cần bày ra cái nét mặt này nha, em sợ đó…..., bảo bảo cũng sợ, , cần bày ra cái bộ dáng này!" đem thân thể mềm mại của dán chặt ở trong ngực , mỗi lần làm Mộ Ly tức giận, đều dùng phương pháp này, tắt lửa rất nhanh. Dù sao cũng là người mà thích nhất, dù sao cũng dám đánh cuộc, giận .

      Quả nhiên. . . . . .

      "Ai, Linh Linh bé , em rốt cuộc muốn làm như thế nào? Nếu như em ngộ nhỡ bị thương, phải làm thế nào? Nếu như em bởi vì chuyện công việc, mệt đến chết rồi, làm thế nào đây?" Bởi vì Quý Linh Linh chủ động lấy lòng, tên con trai như lúc này muốn giận cũng giận được.

      "Aizz nha, lại như vậy nữa rồi." Quý Linh Linh ngồi thẳng lên, dùng khuôn mặt của mình thân mật cọ cọ ở mặt , " xem Linh Linh bé của là con búp bê rồi sao?"

      " phải là búp bê, là bảo bối quý giá nhất của ." Mộ Ly nhàng than thở, cái này đem mọi chuyện làm chu toàn, cũng ngăn cản được rồi.

      " , nhìn em." dùng tay nhàng nâng cầm của lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, " nên quá lo lắng em, thấy mệt mỏi như vậy, em cũng rất đau lòng." xong, trong mắt liền nổi lên nước mắt, nhàng tiến tới mặt của , "Em cũng thích nhất là làm Linh linh bé , nhưng em cũng cần có năng lực cơ bản để đề phòng. mỗi ngày đều ra ngoài làm việc, em cũng lo lắng xảy chuyện gì, kiểu này làm em rất mệt mỏi. Chúng ta đều có những nguy hiểm thể biết trước được, nhưng mỗi ngày đều nên vui vẻ . cũng phải tưởng tưởng những chuyện tốt , cần luôn là cau mày như vậy, em đau lòng." dùng ngón tay nhàng vuốt ve chân mày hơi nhíu lại của .

      Mộ Ly nhìn lát : "Em rất hi vọng mở công ty sao?"

      "Ừ!"

      "Vậy bây giờ em phải ngoan ngoãn nghe lời, ăn cơm cho no, dẫn em làm, có được ?"

      " ! Có ? Em chết mất!" Quý Linh Linh kích động ở má hôn mạnh, mặt khó nén được cảm giác hưng phấn.

      Mà Mộ Ly cũng bị bộ dạng vui vẻ của ảnh hưởng, " cần kích động như vậy, cẩn thận đụng trúng bụng đó." Tay của nhàng vuốt bụng của .

      "Ừ."

      Quý Linh Linh vừa định rời khỏi , nhưng sau đó lại câu, "Có thể hay hôn cái rồi lại ăn cơm được ?"

      "Hả?" Mộ Ly nhất thời chưa kịp phản ứng.

      "Chính là cái này nha." Quý Linh Linh cười đến gương mặt kiều mỵ, sau đó từ người đứng lên, vòng chắc cổ của , cúi đầu, trực tiếp hôn lên. có chút vụng về học cách hôn lúc trước, đầu tiên là dùng đầu lưỡi miêu tả môi của , sau đó là nhàng tỉ mỉ hôn, rồi dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của ra rồi tiến vào, chỉ nghe Quý Linh Linh thở tiếng, Mộ Ly trực tiếp đổi khách làm chủ, bàn tay an phận đặt tại mông của , môi lưỡi nóng bỏng tùy ý tấn công lấn lướt. . . . . .

      cần. . . . . . Tại sao có thể như vậy, chỉ là muốn hôn cái, thế nào tại toàn thân cũng trở nên nóng như lửa vậy.

      "A. . . . . . làm cái gì vậy?" Mộ Ly lập tức ôm ngang lên, nhưng môi cũng có rời .

      muốn trước lúc ăn hôn cái, chúng ta còn có những hoạt động “giải nhiệt” khác nữa!" tràn đầy **, là khó che dấu được.

      " cần. . . . . . Lưu manh. . . . . ."

      Phản kháng, phản kháng làm gì có hữu dụng, ai bảo quyến rũ trước. Thế nhưng Thượng tá Mộ cũng là, chút cũng thể khống chế dục vọng của mình, hơn nữa tại muốn làm chuyện gì đó, cuối cùng còn phải là dùng nước lạnh để giảm nhiệt sao?
      ***********Hết chương 105**************

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :