1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu (126/134) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chuơng 89.5:


      Bàn tay đặt nắm cửa của Lãnh Dạ Hi bỗng chốc cứng đờ , tựa như chờ lời tiếp theo của .

      "Lần này ấy bị thương chính là minh chứng tốt nhất, Mộ Ly cho dù có quyền lực rất cao, nhưng ta thể lúc nào cũng canh giữ ở bên cạnh Qúy Linh Linh được. Mà Lãnh tổng hoàn toàn khác, mặc dù là ông chủ của công ty lớn, nhưng vẫn có thể chăm sóc tỉ mỉ, chu đáo được cho ấy ." vì muốn chứng thực cho ý nghĩ của mình, cho nên mới đến thăm Qúy Linh Linh, vậy mà hành động của Lãnh Dạ Hi, lại rất hợp với tâm ý của .

      "Lãnh tổng, tôi chỉ muốn biết, đối với Qúy Linh Linh là nhất thời hứng thú hay là lòng, nếu chỉ là muốn chơi đùa chút, xin hãy bỏ qua cho Qúy Linh Linh, ấy chơi nổi, cũng thua nổi đâu."

      Lãnh Dạ Hi xoay người, "Tôi vẫn , cho dù ấy có thích tôi chăng nữa." Ánh mắt bình tĩnh, kiên định , trong phút chốc khiến Thẩm Hiểu Phỉ cảm động.

      " ấy là người chị em tốt nhất của tôi, ấy rất giỏi ngụy trang trước mặt mọi người, mỗi lần ở trước mặt người khác cũng giả bộ kiên cường, nhưng lòng tham của ấy rất , rất dễ bị tổn thương, cho nên Lãnh tổng, xin hãy chăm sóc cho ấy tốt, thương ấy, đừng để cho ấy bị tổn thương" Ánh mắt Thẩm Hiểu Phỉ đỏ hồng .

      Vẻ mặt Lãnh Dạ Hi nghiêm túc , "Tôi hiểu rồi." Giọng cực kỳ khẳng định.

      dứt lời, liền xoay người vào phòng bệnh, mà Thẩm Hiểu Phỉ ở ngoài phòng bệnh lại mình rơi nước mắt.

      đau lòng cho Qúy Linh Linh, nhìn nổi khi thấy ấy bị thương. Sáng sớm vừa mới đến xem ấy, liền nhìn thấy hai mắt của Qúy Linh Linh sưng đỏ, mặc dù ấy điều gì, nhưng Thẩm Hiểu Phỉ liền đoán được, nên lập tức ra ngoài.

      Qúy Linh Linh vẫn đơn thuần như vậy, vẫn dễ dàng bị xúc động, cũng dễ dàng bị thương như vậy.

      Lãnh Dạ Hi, mặc dù ta giỏi chuyện, thái độ lại lạnh lùng, nhưng nội tâm lại là người đàn ông rất ấm áp, nhìn ra ta rất Qúy Linh Linh, cũng nhìn ra được lúc Qúy Linh Linh hôn mê, ta rất lo lắng mà có bất kỳ chút dối trá nào.

      Mộ Ly quá cao thâm, mặc kệ ta có Qúy Linh Linh hay , đều bởi vì ta làm thương ấy. Qúy Linh Linh từ phải chịu nhiều đau khổ, tại cần thiết lại vì người đàn ông mà tiếp tục bị tổn thương nữa, nhất là dưới tình huống còn có người đàn ông ưu tú khác thích ấy.

      "Này, Qúy Linh Linh tại được ra viện, cậu có cảm nghĩ như thế nào?" lát sau, Thẩm Hiểu Phỉ liền vào phòng bệnh

      "Cảm nghĩ hả, có rất nhiều a, tại sao cánh tay bị thương tớ lại thể ăn cay, tớ cũng phải bị thương ở miệng!" Qúy Linh Linh thay đổi vẻ mặt trầm, làm ra bộ dáng ăn vạ.

      "Làm ơn! Cậu ăn rất giống heo đấy!" Thẩm Hiểu Phi cảm thấy mặt mình đầy vạch đen, người phụ nữ này sao lại chỉ biết nghĩ đến ăn thế!"Tớ còn là lần đầu tiên nghe thấy có bệnh nhân, có thể ăn tới mức đau bụng, đúng là hoa tuyệt thế rồi !"

      Ở nằm viện ngày thứ hai, Thẩm Hiểu Phỉ nhận được thông báo, bệnh nhân Qúy Linh Linh, bởi vì ăn đồ ngọt quá nhiều, dẫn đến táo bón, nên cần phải thụt tháo.

      Lau, rốt cuộc ăn bao nhiêu, để đến nỗi phải bơm thuốc vào hậu môn mới có thể ngoài được !

      "Đáng ghét, tớ chính là bệnh nhân 诶!" Qúy Linh Linh vừa nghĩ tới, liền cảm thấy có chút xấu hổ, là mất hết thể diện mà.

      "Lãnh tổng, lần sau có thể đừng nuông chiều ấy như vậy nữa được , ăn hai túi lớn bánh hoa quế, làm người khác tưởng rằng ăn nhiều bánh hoa quế biến thành hoa quế đấy?" Thẩm Hiểu Phỉ lại bắt đầu bật bài ca phê bình.

      "Hiểu Phỉ, cậu cần ấy." với chính có gì khác nhau chứ, dù sao cũng đều do việc tham ăn mà nên.

      "Tớ ? Có từng thấy qua bệnh nhân nào ăn canh xương, mà uống liền ba chén ? Qúy Linh Linh cậu vẫn là người có dạ dày sao? Hoặc là từ trước cho tới giờ cậu cũng chưa ăn nổi bữa no bụng, tại bắt được lãnh tổng, cậu liền uống ba chén lớn!" Vừa nhắc tới vấn đề ăn uống của Qúy Linh Linh mấy ngày nay, Thẩm Hiểu Phỉ có đủ chứng cớ để châm chọc .

      "Đáng ghét. . . . . ." biến đau buồn thành việc ăn có được hay ? Chủ yếu là Lãnh Dạ Hi mang đồ ăn tới đều là món cao lương mĩ vị, cho tới bây giờ cũng chưa từng được ăn qua đồ ngon như vậy."Đó chính là tâm ý của Lãnh Dạ Hi nha, tớ làm sao có thể phụ ý tốt của người ta được!"

      Thôi , gọi hẳn Lãnh Dạ Hi rồi, mấy ngày nay, có trời mới biết quan hệ giữa bọn họ có biến đổi nhanh như thế nào.

      "Đó chính là lý do cho việc ăn quá độ của cậu sao? Nửa đêm vụng trộm ăn hạt dẻ, cũng là lý do sao?" Thẩm Hiểu Phỉ cũng lười phải rồi, Qúy Linh Linh đúng là đem nhân phẩm của mình cũng ném sạch rồi.

      "Cái đó . . . . . . Ăn rất ngon nha !" là lần đầu tiên được ăn loại hạt dẻ có cái vị giòn giòn qua miệng lại có hương thơm, hơn nữa càng ăn lại càng thấy thơm, ăn rồi lại muốn ăn tiếp, khống chế nổi, cho nên cuối cùng khi kiểm ttra phòng liền bị bắt được.

      "Lãnh tổng, tôi có thể hỏi chút, cho ấy ăn mấy thứ đó có phải bên trong có bỏ thêm thuốc phiện hay ? khiến ấy ăn tốt như vậy!" cũng liền chịu thua rồi, lòng biết khẩu vị của Qúy Linh Linh lại tốt như thế.

      Lãnh Dạ Hi có chút vô tội nhìn hai người cái, nhưng gì, mà cúi đầu, nghiêm túc thu dọn đồ đạc.

      "Này, Thẩm Hiểu Phỉ, tớ nằm viện cậu cũng mua cho tớ còn chưa tính, làm gì còn ấy a, cậu rất quá đáng rồi đó!" Qúy Linh Linh lập tức chu cái miệng nhắn, trước kia lúc còn học chỉ cần vừa muốn bị ốm, Thẩm Hiểu Phỉ liền hết xách bao lớn bao mang tới cho , nhưng là bây giờ lại biết tiết kiệm rồi sao.

      "Cậu còn ăn!"

      " ăn sao được, dù sao mấy ngày nay tớ ăn được, cũng khiến vóc dáng trông xinh đẹp hơn nhiều ." Qúy Linh Linh đây là muốn làm cho Thẩm Hiểu Phỉ tức chết, trời mới biết Thẩm Hiểu Phỉ mỗi ngày đều phải ăn uống điều độ để giảm cân.

      "Cậu. . . . . ."

      "Được rồi, thu dọn đồ đạc xong, thôi." Giọng của Lãnh Dạ Hi làm cho hai người ầm ĩ ngưng hẳn.

      "Nhanh như vậy!" Hai người trăm miệng lời hỏi.

      "Ừ."

      Lau! người đàn ông lại có thể làm việc này lưu loát như vậy, khiến hai người phụ nữ có cảm giác an toàn a .

      "Thủ tục xuất viện cũng làm xong rồi sao?" Thẩm Hiểu Phỉ hỏi.

      "Ừ, trước khi lên lầu làm xong rồi."

      Quả nhiên a, ông chủ lớn làm việc mạnh mẽ vang dội, chút cũng dài dòng dây dưa.

      " thôi, tôi rốt cuộc cũng được xuất viện rồi!" Qúy Linh Linh giống như con chim én bị nhốt lâu ngày, lúc này rốt cuộc cũng có thể bay lượn rồi, "Nhưng là. . . . . ."

      "Tại sao vẻ mặt lại giống như khóc tang vậy??"

      " còn đồ ăn ngon nữa, ách. . . . . ." Qúy Linh Linh tay kéo cánh tay Thẩm Hiểu Phỉ, vừa ủ rủ xong, bởi vì mỗi ngày đều được Lãnh Dạ Hi mang thức ăn ngon tới, nỡ xuất viện.

      "Cậu đúng là lòng tham đáy." Thẩm Hiểu Phỉ liếc mắt nhìn Lãnh Dạ Hi ở phía trước, tiến tới bên tai Qúy Linh Linh , "Cậu có biết hay , cậu ăn những thứ đó có bao nhiêu thích thú, cậu ăn xong những đồ này căn bản cũng hết thành phố T vòng rồi, còn có món hạt dẻ hợp khẩu vị kia, đó chính là do đầu bếp của khách sạn năm sao vì cậu mà làm, sao có thể ăn ngon chứ? Được ngâm qua sữa tươi ngày đêm, rồi chuyển qua xào ở lửa lớn, ăn ngon mới là lạ."

      "À?" Vẻ mặt Qúy Linh Linh khiếp sợ, " hay giả? Làm sao cậu biết ? cậu và ta cùng mua sao?"

      Thẩm Hiểu Phỉ nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của , "Cậu quên chị họ của tớ rồi sao, thứ gì cũng ăn qua rồi. Này, ông chủ lớn vì cậu thích ăn hạt dẻ, cũng ngại bỏ bao nhiêu công sức nha, a, ha ha, Qúy Linh Linh a. . . . . ."

      "Làm gì mà cười nham hiểm như vậy?" Qúy Linh Linh bị cười đến nỗi đổ mồ hôi lạnh.

      "Tớ là hâm mộ cậu a, ông chủ lớn hóa ra là người có nội tâm nóng bỏng như vậy." Thẩm Hiểu Phỉ hướng câu ám muội.

      Qúy Linh Linh sững sờ, nhưng lại có tim có phổi cười to, hiểu lời của Thẩm Hiểu Phỉ, hiểu.
      Hết chương 89

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 90: Cầm tù

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Lãnh Dạ Hi lái xe đưa Quý Linh Linh và Thẩm Hiểu Phỉ đến biệt thự nhà họ Quý, dọc đường Quý Linh Linh lo lắng thấp thỏm vì biết nên ăn với mẹ về chuyện này như thế nào, đối với cái việc láo hiểu cho lắm. Nhưng sau khi về đến nhà, lại thấy tờ giấy.

      Linh Linh:

      Sáng sớm ngày mai mẹ thành phố A, trường bọn ta cố tổ chức hộ nghị nghiên cức, đại khái là khoảng tháng. Điện thoại di động của con mẹ gọi được, nên chỉ có thể viết giấy để lại cho con. Tự lo cho mình nhé con.

      Mẹ của con!.

      Quý Linh Linh để xuống tờ giấy, vốn đăng lo muốn chết giờ lại thoải mái hơn rồi. Thẩm Hiểu Phỉ giúp đem mấy thứ trong cốp xe xuống, sau đó vài câu với Lãnh Dạ Hi, rồi ấy .

      Trở lại phòng, giờ chỉ còn sót lại và Thẩm Hiểu Phỉ.

      "Này, sao chả làm gì mà Lãnh Dạ Hi kia lại nhỉ?" Thẩm Hiểu Phỉ trực tiếp ngồi bên cạnh Quý Linh Linh.

      Quý Linh Linh nhướn mày lên, nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, vẻ mặt rất ràng, cậu nghĩ như thế nào?

      "Tại sao ta ở lại, bồi dưỡng tình cảm với cậu nhỉ? Đây chính là thời cơ tốt mà, ở nhà cậu mối quan hệ được tăng thêm bậc đó nha." Thẩm Hiểu Phỉ nghiễm nhiên trở thành khách xem cuộc vui.

      "Cậu ngại chuyện này đủ lớn nên tới tìm mình à?" Quý Linh Linh hỏi ngược lại.

      "Có cái gì lớn lao đâu chứ, dù sao hai người bọn cậu cũng tâm cam tình nguyện, có gì tốt? rồi, Lãnh Dạ Hi có thể chăm sóc người, đây quả thực là chuyện tốt vô cùng tốt. Bên cạnh có tên đàn ông thế đấy, mà rung động được à?” Bàn tay be bé chọc chọc vào ngực Quý Linh Linh.

      "Nếu như mình dễ dàng rung động như vậy, trước đây có bao người đàn ông hả?" Quý Linh Linh cúi đầu cười cười, đối với ý trong lời của Thẩm Hiểu Phỉ nên giả lơ là tốt nhất.

      "Cậu thích Mộ Ly? Bởi vì hai người các cậu xảy ra quan hệ?" Thẩm Hiểu Phỉ tắt nụ cười, hỏi nghiêm túc.

      Quý Linh Linh dừng lại chút, có ý trả lời Thẩm Hiểu Phỉ.

      "Mình và Tần Mộc Vũ cùng xảy ra quan hệ, nhưng đôi với chuyện đến với nhau mình có khái niệm đó."

      "Cậu cái gì?" Quý Linh Linh nghe vậy, mặt có vẻ giật mình nhưng bên trong lại để ý đến chuyện này.

      "Đồ ngốc, nét mặt của cậu là ý gì đấy? Trước cái chuyện lên giường còn nhiều thứ lắm, thích này, cơ thể hợp này, là được rồi, dù sao tất cả mọi người chơi với nhau vui vẻ là được thôi mà." Thẩm Hiểu Phỉ tiện tay vuốt mái tóc dài của mình, giọng cực thanh thản, giống như chả để ý mấy vụ này.

      Thẩm Hiểu Phỉ vẫn luôn là người con có tác phong làm việc gan dạ, Quý Linh Linh hiểu .

      " có, chỉ là hiểu sao các cậu lại nhanh như vậy thôi. Chuyện lên giường, cũng có nhiều vấn đề. Người chạm người, có thể thích hợp chuyện này cũng là điều bình thường thôi." Quý Linh Linh ngã mình lên ghế sofa, cúi thấp đầu .

      "Vậy còn cậu, cậu và Lãnh Dạ Hi cũng có duyên rất lớn đấy, có cảm giác với ta ?"

      " ấy là cấp , còn mình là nhân viên, nên phải cố gắng làm việc, cuộc sống còn dựa vào ấy rất nhiều, cậu thử mình có cảm giác gì với ấy?" Quý Linh Linh vẫn tỉnh táo hỏi ngược lại như cũ.

      "Chỉ như vậy? Cậu cảm nhận được à? Lãnh Dạ Hi có tính cách như thế nào, chắc chắn cậu hiểu hơn mình."

      "Cảm nhận cái gì đây? Qua nhiều năm như vậy, đàn ông có tình cảm với mình rất nhiều, nếu như bản thân mình cảm nhận ra được, vậy ổn đâu. Mình thể bởi vì ấy chăm sóc có mấy ngày, mình phải lấy thân báo đáp, cậu nghĩ chuyện này nên thế nào đây?" Quý Linh Linh nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, vẻ mặt bình tĩnh, giọng trầm ổn, trừ khuôn mặt lạnh tanh như cũ, mọi chuyện vẫn như lúc ban đầu.

      "Vậy cậu có cảm giác gì với Mộ Ly? Quý Linh Linh, cậu hãy nghe mình này, cậu và ta thích hợp. Hai người các cậu căn bản thuộc nước, chệch lệch giữa bọn cậu quá lớn, cho dù sống chung với nhau chỗ , cũng chỉ là trường hợp đau lòng mà thôi, “ mến” thứ người này tồn tại được lâu đâu.” Thẩm Hiểu Phỉ nghiêng người tựa lên ghế sofa, vẻ mặt cực nghiêm túc.

      Im lặng chốc lát, Quý Linh Linh từ từ trả lời, "Mình biết là cảm giác gì, bây giờ mình chỉ muốn nghĩ ngơi và suy nghĩ nhiều nữa, mong vết thương mau lành rồi cố gắng làm việc mà thôi."

      "Lấy luôn cái bệnh tình cậu luôn , ban ngày mà bị người ta chém, xã hộ bây giờ có pháp luật trừng trị, thế mà lại xuất cái tình huống như vậy. Quý Linh Linh, nếu như cậu và Mộ Ly tiếp tục ở cùng nhau, mình có thể biết trước cậu gặp thêm phiền phức nào ?" gấp gáp, o âu, cuộc sống Quý Linh Linh vốn phẳng lặng, thể xuất mấy cái thứ "Thuốc cấm" "Người giới thượng lưu" " việc bạo lực" như thế này, bây giờ lại xảy ra, đáng lẽ nên có mới đúng.

      Quý Linh Linh cúi đầu lần nữa, tay trái ôm lấy mu bàn tay phải, mơ hồ vẫn có thể cơn đau do kim tiêm để lại.

      "Hiểu Phỉ, cậu cảm thấy mình nên làm thế nào?"

      " Từ bỏ Mộ Ly, lựa chọn Lãnh Dạ Hi!" Giọng của kiên định, tựa như chuẩn bị từ trước.

      Nhất thời trong đôi mắt Quý Linh Linh chứa đầy nước mắt, "Cậu nghĩ, từ bỏ người rồi chọn người khác, là việc rất đơn giản sao?"

      "Linh Linh. . . . . ." Nghe đươc run rẩy trong giọng và nhìn thấy vẻ mặt bi thương của cậu ấy, ..

      "Mình ấy." Quý Linh Linh nhàng, trong lúc cúi đầu nước mắt chợt rơi xuống.

      Thẩm Hiểu Phỉ ngẩn ra, ngờ Quý Linh Linh lại bộc trực như vậy, trong lúc nhất thời, biết nên cái gì tiếp theo.

      "Nhưng mà, mình lại dám ấy." Quý Linh Linh tiếp tục , "Giống như cậu , mình và ấy là người của hai thế giới, bọn mình chỉ là hai đường thẳng chéo nhau, cắt nhau lần rồi từ bỏ nhua vĩnh viễn. Mình bây giờ, rất đau."

      xong, Quý Linh Linh ngẩng đầu len, dựa người lên thành ghế, nâng tay trái che mặt, như che đau thương của mình.

      "Linh Linh. . . . . ." Chưa bao giờ cậu ấy mềm yếu như vậy, tâm trạng Thẩm Hiểu Phỉ chợt trầm xuống.

      "Mình nghe lời của cậu, quên ấy, có bất kỳ day dưa gì với ấy. Mình. . . . . Mình muốn trở lại cuộc sống của chính mình, cố gắng vì công việc, ngoan ngoãn chăm lo cuộc sống của mẹ và em trai, vậy là mãn nguyện rồi. Mình phải là người có thể chóng lại gió to sóng lớn, cũng phải là người đặc biệt ưu tú, có thể được người đàn ông ưu tú . ra , cho tới bây giờ, mình hiểu nó rồi."

      "Quý Linh Linh, cậu bậy bạ gì vậy? Là cậu và Mộ Ly thích hợp, đừng có hạ bản thân mình như vậy chứ! Mình lén điều tra ít thông tin về Mộ Ly, tài liệu của ta chỉ liệt kê ba năm trở lại đây thôi, còn lại đều trống . Nếu như ta là người bình thường, tại sao có tài liệu trước kia? người lính, có thể làm cho tài liệu về mình được bảo mật, mình đoán ra được ta là ai. Nếu cậu và ta ở chung với nhau, nhiều nhất là tổn thương mà thôi, cậu thể khống chế được ta." Thẩm Hiểu Phỉ hơi đem hết nhưng lo lắng trong lòng mình ra.

      Quý Linh Linh thấp kém, người mà lại có thế sợ hãi ư?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 90- Tiếp

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Bất luận ấy là ai, gia cảnh của ấy như thế nào, chỉ cần ấy lòng, nếu như hai trái tim gắn chặt với nhau, có khó khăn gì vượt qua được. Nhưng sợ nhất chính là đơn phương .

      Thẩm Hiểu Phỉên trước, nhàng ôm Quý Linh Linh, "Linh Linh, từ cậu chịu nhiều cực khổ, nhưng giờ cậu dư sức để bỏ mấy thứ cực khổ ấy . Là phụ nữ, nên đối tốt với mình chút . Lãnh Dạ Hi so với Mộ Ly, tiền và tài kém bao nhiêu, sức hấp dẫn cũng kém, quan trọng nhất ta đối với cậu rất tốt."

      Thấy Quý Linh Linh cúi đầu gì, Thẩm Hiểu Phỉ cũng chỉ có thể khẽ than thở. đáng thương của tôi, mặc kệ biểu kiên cường trước kia như thế nào, nhưng vừa đụng đến tình cảm cá nhân cái gì cũng giải quyết được.

      Mang tình cảm ra chơi đùa, tính cách khó nhằn, giống như vậy, tùy tiện vui đùa chút, giải trí bản thân mình lẫn người khác là đủ rồi.

      Sau khi hai người chuyện với nhau im lặng lúc lâu, ngó thấy sắp đến trưa, Thẩm Hiểu Phỉ đứng lên ra về.

      Có lẽ do cảm xúc bị kích động đến trưa, Quý Linh Linh có hơi đau đầu. ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, qua giờ. Mí mắt nặng trịch, nghĩ nghĩ lại giờ vẫn cách thời gian buổi tối hơi lâu, nằm xuống ngủ lát.

      Cứ như vậy, cho đến khi nghe tiếng chuông cửa thúc giục mới tỉnh dậy.

      Tiếng chuông cửa, cứ hồi rồi hồi, liên tục vang lên

      "Chờ chút, đến đây." Quý Linh Linh đứng lên, vuốt vuốt mặc rồi chạy ra mở cửa.

      "Được rồi, tới ngay đây."

      Lúc mở cửa, nhìn người đến khuôn mặt lập tức cứng đờ.

      "Em làm sao vậy?" dưới người Mộ Ly mặc quân phục màu xanh, dưới chân còn mang thêm đôi giày ống cao cổ, kèm theo trang bị người, hình như vừa về vội chạy tới đây.

      Quý Linh Linh nhìn khuôn mặt mặt, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chầm chầm : “Rất tốt.”

      "Rất tốt? Cánh tay của em như thế nào rồi? Bị thương có nặng , bây giờ còn đau hay ?" Mộ Ly lo lắng vừa hỏi vừa kéo cánh tay trái lên xem.

      "Ừ, đều khỏe." Đối thái độ lo lắng của Mộ Ly, Quý Linh Linh vẫn biểu tỉnh táo như thường.

      "Xin lỗi em, chăm sóc tốt cho em." Dứt lời, Mộ Ly đau lòng ôm Qúy Linh Linh vào ngực."Là bảo vệ chu đáo, bảo đảm, có lần sau, xin em tin tưởng ."

      Giọng của mang theo nghẹn ngào, người nghe được chắc chắn tê liệt nhưng với Quý Linh Linh bây giờ . . . . . .

      "Cánh tay của tôi bị thương." câu của để lại dấu vết đẩy ra, duy trì khoảng cách thích hợp, "Cám ơn , tôi có chút mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, nên về ." cúi đầu, muốn vì vẻ mặt mệt mỏi của mà dao động trái tim lần nữa.

      Rốt cuộc cũng phát ra có điểm thích hợp , của bây giờ so với Quý Linh Linh khác rất nhiều. chuyện cũng rất khách sáo, dường như tạo khoảng cách với vậy.

      "Quý Linh Linh, " thử dò xét gọi tên . “Em bị sao vậy?”

      ngẩng mặt, mang theo nụ cười, "Tôi rất khỏe, cảm ơn lo lắng.”

      "Quý Linh Linh, em cần như vậy, em cho biết, rốt cuộc em bị như thế nào vậy? là Mộ Ly, phải em biết thế nào sao? muốn em đối xử lạnh nhạt với như vậy, nếu như cánh tay em còn đau, có thể mắng , có thể đánh , nhưng xin em đừng làm thái độ đó với ." Mộ Ly lo lắng kéo cánh tay , chỉ sợ lơ là phút thôi, Quý Linh Linh biến mất trước mặt .
      nhìn lâu, mấy ngày gặp, cả người toát lên vẻ tiều tụy, râu mặt vẫn chưa được cao , so với hình tượng sạch thường ngày của hoàn toàn khác xa. biết cho lắm, biết vì lý do gì lại biến thành như thế này. Đối với bây giờ, bất lực.

      " về , tôi rất khỏe, nhưng giờ muốn nghỉ ngơi chút." xong, lui lại bước, xoay người qua.

      Nghe ..., Mộ Ly sững sờ tại chỗ. tuần lễ nay, hôi nghị ban câp cao diễn ra liên tục nghỉ ngày, khi hội nghị kết thúc rời khỏi đội ngũ, dùng trực thăng cá nhân quay về đây. đối đối với bên nên rơi vào nhóm nguy hiểm, chỉ vì mục đích quay về gặp sớm hơn chút.

      " được !" Mộ Ly xông lên, bước tới ôm từ phí sau, " nhớ em, rất nhớ rất nhớ." ngửi mùi hương tóc , mùi thơm nơi cổ .

      "Quý Linh Linh, em có nhớ ? " vòng tay ôm lấy eo , chặt thêm mấy phần, vô hình như muốn gắn chặt cơ thể của hai người họ lại với nhau.

      Cảm nhận được nóng bỏng của , nhưng ngược lại khiến Quý Linh Linh tỉnh táo hơn trước.

      "Nếu như ôm đủ rồi về , tôi muốn nghỉ ngơi.” Giọng lành lạnh.

      Nghe , cứ nghĩ là mình nghe lầm, tưởng tượng nổi rốt cuộc bị gì, thời gian qua chỉ có mấy ngày mà lại trở nên như thế này.
      Mộ Ly dùng sức, xoay người lại đối mặt với mình.


      " cho biết, có chuyện gì xảy ra." Vẻ mặt của lạnh lùng, như ngụy trang cho mình bình tĩnh, để sau đó đón nhận cơn bão táp ập đến.

      xoa xoa lông mày, "Tôi rồi, tôi đều ổn cả, mời về giùm, ngày giùm tôi." thanh của lớn , nhưng đánh mạnh vào cõi lòng .

      thay đổi, thay đổi hoàn toàn, kể từ ngày hai người chính thức quen nhau, sau cái hôm thân mật, thay đổi, sao lại xa lạ như thế này?

      "Quý Linh Linh, em đùa bỡn tôi?” Từ đầu đến cuối, đều đùa bỡn , cho nên mới đem chính bản thân mình ra thế chấp tình cảm này.

      Khẽ cười cười, "Tùy nghĩ như thế nào."

      "Em cái gì?" Mộ Ly nắm chặt hai vai , "Lặp lại lần nữa, em cái gì?" Có lẽ nghiến răng nên giọng mang theo kiềm chế.

      "Như lời , tôi đùa bỡn ." Quý Linh Linh bây giờ hoàn toàn làm bất cứ giá nào, chỉ vì, còn đường lui.

      Trong lúc nhất thời, sắc mặt Mộ Ly chết lặng trong im lặng, đôi mắt sắc bén ấy như khiến bị thương.

      " ra em chính là như vậy, đem tình cảm của tôi chà đạp dưới chân? Em hiểu tâm ý của tôi?" Giọng Mộ Ly trầm thấp, tròng mắt mang theo tia máu. Hai tay như muốn bóp nát ra.

      "Ha ha, mọi người đều muốn vui vẻ mà, cần gì phải để ý chứ? Nếu như tiếc nuối tình cảm mình bỏ ra, còn tôi vì chuyện này mà xảy ra quan hệ, vậy tính ra hai chúng ta huề nhau rồi đúng ?" Quý Linh Linh cười cười, cố chịu đựng cái đau đớn bờ vài mình.

      Cứ như vậy, vẫn tiếp tục ngụy trang, dù nguyên nhân gì, muốn chia tay rồi, vậy nên làm cho tốt để ít nhất sau này hối hận.

      Gương mặt Mộ Ly hoàn toàn còn chút máu, chỉ còn đôi mắt cứ chăm chăm nhìn vào .

      "Vui vẻ ư? A, bây giờ tôi mới biết, …. Rất tùy tiện!" Hai chữ cuối cùng, tăng thêm thanh.

      " biết là tốt rồi, chúng ta chơi cũng chơi xong, cần thiết phải dây dưa thêm nữa đâu. đến nơi muốn, tôi cũng có được thứ tôi muốn, như vậy là được rồi. Mộ, mời tự trọng." nở nụ cười, giống như đối với người xa lạ vậy.

      muốn gì? biết ? Căn bản biết!

      "Ầm!" Trong nháy mắt buông vai ra, Mộ Ly đập tay mạnh lên cửa chống trộm.

      Trong nháy mắt đôi mắt mèo mở to, còn máu mu bàn tay chảy xuống.


      Mà Quý Linh Linh vẫn bình tĩnh như cũ, lộ ra chúy vẻ xúc động nào.

      "Quý Linh Linh, nhớ lời hôm nay . Tôi là người tính toán rất chi li, thiếu tôi… tôi đòi về gấp đôi. Chính tôi trả giá quá nhiều người , tôi đòi về từng thứ từng thứ từ ." xong, Mộ Ly nghiêm mặt, xoay người sải bước rời .

      Điều chỉ nhìn thấy lúc này, đôi tay kia vẫn máu như cũ, nhuộm đỏ nền đất, nhưu đâm vào mắt .

      khẽ ngẩng đầu lên, ngăn lại dòng nước mắt muốn chảy ra. Tốt lắm, tất cả đều kết thúc, cuộc sống lại có thể quay về thời điểm ban đầu.

      Ha ha, cả vòng lớn mà giờ lại về vị trí ban đầu, có lẽ, tất cả ra cũng có gì thay đổi.

      Quý Linh Linh mới chuyển động chân, tay còn chưa đụng vào nắm cửa, cả người như có gì đó đảo lộn, báo trước, ngã xuống đất, trước mắt trở thành màu đen tuyền.

      ra , đau lòng chỉ có mình .

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 90 - Tiếp

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa



      = Bỉ Ngạn Hoa là ta, là ta, có vậy à, há há =

      Có lời muốn : aizzz, dạo này ta chán quá, có người ta edit dở T^T ta buồn vẫn cố gắng, chung để ý đâu, đây là chuyện khác vào chuyện chính nhé ^^ Mọi người hãy chuẩn bị kỹ lưỡng về tinh thần lẫn trái tim, bởi, nhưng diễn biến máu chó sắp bắt đầu, về mưu của ai đó, tình cảm chân thành của ai đó, hiểu lầm của đó…. Tóm lại, hãy chuẩn bị khăn giấy :v“Người mang về sao rồi?” Mặt Mộ Ly có biểu gì, cứ đứng bên cạnh Lão Trung mà lên tiếng.

      "Vâng, được dẫn tới biệt thự Viễn Sơn, tôi phái người trong coi kỹ lưỡng rồi." Lão Trung cúi đầu, trả lời.

      Mộ Ly ngẩng đầu lên, vốn là điển trai nổi bật, nhưng giờ chỉ là vẻ tàn bạo lãnh khốc thay thế, "Tốt lắm! Bây giờ chúng ta tới biệt thự Viễn Sơn!"

      "Nhưng. . . . . ."

      cau mày.

      Lão Trung vội vã cuối đầu lo lắng, "Lần này cấp đưa tài liệu xuống, ngài định bao giờ làm?"

      Mộ Ly lập tức đứng dậy, toàn thân mang theo khí lạnh, "Làm xong chuyện của ông rồi tính."

      "Vâng." Giọng của Lão Trung mang theo chút run rẩy.

      Lúc này Mộ Ly ra tới cửa, Lão Trung tiện suy nghĩ gì thêm, vội vội vàng vàng theo.

      Cậu Mộ thay đổi rồi, lại trở về ngày trước, giống như cái hồi còn thiếu niên ấy, tại sao? Cậu ấy vì muốn giữ vững hình tượng của mình trong suốt mấy năm này, mà bỏ tính cách lúc trước. Nụ cười đáng , lại khiêm tốn, tất cả đều khiến cho cậu ấy vô cùng hoàn hảo, nhưng là bây giờ, thế nhưng cậu ấy lại quay về ngày trước, ánh mắt nhìn như muốn quan tâm đến người khác nữa..

      Đây phải là tình huống tốt, phải đêm hết tất cả báo cho cậu Tần mới được.

      "Đáng chết, tại sao lại về?" Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu lên, khuôn mặt toàn vẻ mệt mỏi.

      Từ nửa đêm, lúc chuẩn bị toilet, thấy đại ca cứ tới lui trong phòng khách, hơn nữa trong miệng còn chuyện lẩm bẩm. tự nhận bản thân mình thương cảm đại ca mình, tại sao có thể khiến người nổi khùng trong phòng giữa đêm như vậy chứ, cho nên xuống lầu dưới, ngồi im lặng ghế nhìn đại ca “nổi điên”.

      "Cái đó nơi đó vừa quái đản vừa xa lắc, tới đó làm gì hả?" Tần Mộc Vũ lấy tay gãi gãi mái tóc, khuôn mặt bất an.

      "Đại ca."

      “Cấm chuyện.”

      Quách Hiểu Lượng vừa nghe thấy câu ấy cũng muốn ngủ, theo hiểu biết của dạo gần đây với Thẩm phát triển rất tốt, nhưng bây giờ phiền muộn cái gì ? Đại ca đúng là nhà tư tưởng, ngày nào cũng có chuyện để lo.

      "Rốt cuộc sao vậy? Chỗ đó có hấp dẫn gì chứ."

      Tần Mộc Vũ phiền não tới lui, nửa đêm rồi mà người đàn ông này thấy mệt mỏi.

      Nhưng giờ Quách Hiểu Lượng mệt đến chết người rồi, luôn ngoan ngoãn ngủ đúng giờ, nếu đại ca mình cứ tiếp tục như vậy cũng kiệt sức mất.

      "Đại ca, nếu như bắt em câm miệng, ngày mai em làm vệ sĩ theo nữa đâu!" Quách Hiểu Lượng lập tức ngồi thẳng người, khuôn mặt tỏ vẻ tình táo, "Uy hiếp" tên đàn ông.

      Tần Mộc Vũ khó chịu nhìn chằm chằm mặt , " muốn cái gì? Nửa đêm ngủ , còn đến đây ngồi là xác chết là chi vậy?"

      May , ấy còn biết giờ là nửa đêm.

      " Đại ca đem việc phiền muộn đó ra , em ngồi đây giả chết."

      ". . . . . ."

      "Ôi chao, cứ mà đại ca, người kế ngắn hai người kế dài, biết em còn giúp được . Đại ca, lo cái chuyện gì vậy? Có phải lại thích người đẹp nào hay , ra , ngày mai em giúp giải quyết ta." Cái mà Quách Hiểu Lượng vừa chuyện rất thất đức, liếc qua cũng đủ biết là “cướp đoạt” con nhà người ta cách trắng trợn rồi.

      " bậy bạ cái gì đó, cái tên Mộ Ly kia quay lại ngôi nhà cũ rồi, mà lại còn mang theo Quý Linh Linh kia nữa chứ." Tần Mộc Vũ đặt mông ngồi bên cạnh Quý Linh Linh, gương mặt khổ não, thở dài cái.

      Quách Hiểu Lượng nghiêng người sang, "Đó là chuyện tốt mà!"

      "Ý gì?"

      "Qua ý của đại ca , khẳng định bình thường Mộ về nhà cũ của mình, nhưng bây giờ ta lại mang Quý Linh Linh về nhà đó, chuyện này phải thông báo ràng họ ở chung sao, nên ta mang về để ra mắt người nhà sao?" Trong đầu Quách Hiểu Lượng thế giới vô cùng đẹp.

      " biết cái gì! Ngôi nhà cũ ấy là điều tối kỵ với Mộ Ly." Tần Mộc Vũ tan nát cõi lòng.

      Mười năm trước, Mộ Ly lén mua lại căn biệt thự nhà họ Mộ, mặc dù luôn luôn phái người tới canh giữ nơi đó, nhưng mười năm nay cậu ấy chưa bao giờ về đó lấy lần. Mà giờ lại quy về nơi đó, khó có thể tưởng tượng ra được, cậu ta nghĩ cái gì trong đầu.

      "Tối kỵ? Làý gì?" Quách Hiểu Lượng hình như hiểu lời Tần Mộc Vũ .

      "Cậu ấy từng ở căn biệt thự đó nhưng biết vị chuyện gì, nó từng bị mang ra bán đấu giá, sau này khi cậu ấy lớn lên mua lại nó."

      "Đó là chuyện tốt mà!" Lại là này câu, trong đầu Quách Hiểu Lượng đây là ví dụ điển hình của lòng tốt.

      " biết cái gì, tốt gì ở đây?" Tần Mộc Vũ vốn phiền chết rồi, giờ Quách Hiểu Lượng ở đây càng thêm phiền.

      Từ giọng điệu của Lão Trung, nếu như là chuyện tốt đâu mất ngủ nguyên cả đêm.

      Nhà họ Mộ là nơi mà Mộ Ly muốn nhớ lại, nơi đó có cơn ác mộng của cậu ấy, còn cả lòng cậu ấy ở đấy

      “Đại ca à, buồn ngủ quá. . . . . ." Mà lúc này, trong lúc bị măng mấy câu biết từ lúc nào Quách Hiểu Lượng dựa vào người đại ca, ghé vào bã vai Trần Mộc Vũ, bộ dáng cực kỳ uể oải.

      "Bản lãnh có mà còn phô trương!" Tần Mộc Vũ giơ tay lên gõ cái lên đầu Quách Hiểu Lượng, chỉ thấy lầu bầu tiếng rồi an tâm ngủ bên người .

      ba giờ sáng rồi, nên ngủ thôi. Tần Mộc Vũ tiện tay ôm Quách Hiểu Lượng, rồi lên tầng , giúp giải quyết vấn đề giùm mình, mà còn gây thêm phiền phức nữa. Muốn ngủ mà lại xuống lầu tìm . Bộ ta biết quần ngủ mình rất ngắn à, sợ lạnh à? Áo ngực cũng mang, sợ bị sà à? =_=

      "Ừm, đầu đau quá . . . . ." Quý Linh Linh khó khăn mở mắt ra, vừa mới nâng tay phải lên lập tức rên lên tiếng, "Ô. . . . . ."

      nâng tay trái che ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nó quá chói khiến thể mở mắt

      "Chào , tỉnh rồi." Lúc này, hai mang quần áo, cỡ tầm hai mươi tuổi, từ cửa vào rồi đứng bên mép giường .

      "Các người . . . . ." Quý Linh Linh chồm nửa người lên, nằm mớ?

      "Ông Mộ bảo tôi đợi dậy tồi giúp rửa mặt và thay quần áo." người trong đó có khuôn mặt tròn trịa lên tiếng.

      ‘Ông Mộ. . . . ." Quý Linh Linh lặp lặp lại lời ấy. "ÔNG MỘ!"

      Quý Linh Linh nhất thời sửng sốt, trợn mắt nhìn nơi mình ở, "Đây là nơi nào?" Trong ấn tượng của , chưa từng đến mấy nơi có cách kiến trúc kiểu Châu Âu như thế này.

      "Biệt thự nhà họ Mộ." kia đáp lại.

      " Nhà họ Mộ? Mộ Ly?"

      "Vâng, nhà Mộ Ly."

      Vừa nghe thấy cái tên ấy, Quý Linh Linh càng đau đầu.

      vội vã cuốn chăn mỏng lên, chân lại đứng thảm lông dày dưới nền nhà.

      " Quý, xin giày vào, thôi bị lạnh." Hai hầu cầm dép, chuẩn bị hầu hạ.

      " được chạm vào tôi!" Chưa bao giờ hoảng sợ như thế này. Nghĩ lời ngày Mộ Ly bỏ , trong lòng khỏ lo lắng, ta tại sao có thể làm như vậy với ?

      Quý Linh Linh tiếp tục suy nghĩ nhiều, chân theo bản năng chạy phăng ra ngoài.

      Quý, Quý, nên chạy nhanh như vậy, vấp té đấy ạ."

      Quý Linh Linh tựa như điên chạy xuống phòng khách, cho đến khi gặp lại ta mới dừng lại.

      Mộ Ly ngồi trước bàn ăn, vừa ăn bánh mì vừa uống sữa tươi, dáng vẻ vô cùng tao nhã, hình như đôi với xuất của bây giờ, chẳng có mấy ngạc nhiên là bao.

      "Đây là chuyện gì? ở đây làm gì? Tại sao tôi lại xuất ở đây?" Quý Linh Linh cố gắng đè nén nhịp tim và khủng hoảng bên trong.

      Mộ Ly buông ly sữa tươi trong tay xuống, cầm lên mảnh khăn giấy chùi sạch lòng bàn tay mình. đứng lên nhìn thẳng vào , "Hoan nghênh tới nơi này, đây là ….. nhà chính thứ của tôi."

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 90- Kết

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      "Tôi biết, đây có ý gì?"

      "Có ýgì? Ha ha, quên tôi như thế nào sao? Tôi là người rất tinh toán, người thiếu nợ tôi, tôi phải thu lại toàn bộ, thứ!" Mộ Ly cười cợt như cũ, thế nhưng khuôn mặt tươi cười ấy quá bất đồng với trước đây, lúc ấy là ánh mặt trời rực , còn giờ… ( Bỉ Bỉ: cường hào bá kiến =_:)

      "Vậy sao tôi lại ở chỗ này, liên quan gì chứ?" Quý Linh Linh cố gắng kiền chế, muốn mình lớn tiếng lỡ bộc lộ cảm xúc . Cái nơi này lạ, vô cùng lạ, chưa từng tưởng tượng mình đến đây.

      "Dĩ nhiên có liên quan đến , tôi muốn ở đây trả nợ!" Mộ Ly bật cười.

      "Tôi nợ , muốn gì ở tôi?" Giọng của bắt đầu run rẩy.

      " trộm trái tim tim, rồi vô tình ném vỡ nó, cái này gọi là thiếu à?"

      " cố tình gây !" Quý Linh Linh trả lời.

      "Hả? đùa bỡn tình của tôi, khiến tôi bị tổn thương , chẳng lẽ nên bồi thường hay sao?" Mộ Ly bước chậm rãi tới trước mặt , tay nâng lên cằm len, "Nên nhớ, bây giờ tôi thương nữa, cho nên cũng cần thiết phải cưng chiều . Quý Linh Linh, nơi biệt thự ở núi, tôi tăng thêm người bảo vệ, đừng mong thoát khỏi đây." Trong miệng nồng nặc mùi sữa tươi, phả lên đầy mặt .

      Quý Linh Linh giơ tay lên cho Mộ Ly cái tát.

      " cái gì vậy, tôi hiểu? có quyền gì mà cấm túc tôi lại đây?"

      " hiểu? vậy từ từ mà hiều. Tôi phải cấm túc ở đây, mà là muốn trả nợ, khi nào trả hết có thể ." Giọng Mộ Ly vẫn chầm chậm như cũ.

      "Mộ Ly, có phải quá nhàm chán phải ? Cũng bởi vì tôi thương … nên cưỡng chế tôi ư? phải chịu trách nhiệm với hành động trẻ con này của !"

      Tôi thương ? Ha ha, rốt cuộc cũng ra. ra đùa bỡn tình cảm của , vậy cần gì phải nương tay?

      "Tôi rất nhàm chán, cho nên cần chơi đùa với tôi." Mộ Ly đảo mắt "Từ hôm nay trở , phải ở tại nơi này, tôi hễ gọi là phải tới ngay, tôi với cầu nào thể bất kỳ kiến nghị nào, nếu . . . . . ."

      Quý Linh Linh nhướng mày, phục nhìn ta, " nghĩ quá đẹp rồi đấy! cho rằng là ai hả?"

      "Nếu , tôi khiến ở nơi này vĩnh viễn." Mộ Ly thu lại nụ cười, tỏ ý muốn nhìn .

      ". . . . . ." Nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của tá, Quý Linh Linh khỏi lui về phía sau bước, mặt trưng ra vẻ thể tin nổi đây là .

      "Tốt lắm, bây giờ tắm . Người đâu, mang Quý tắm rửa, chú ý đừng chạm vào vết thương nhắc."

      “Vâng, cậu Mộ." Sau đó hai nữ hầu ban nãy tới ngay.

      " Quý, phòng tắm ở chỗ này."

      Quý Linh Linh mím môi chặt nhìn ta, thể nào, thể nào, phải phượng hoàng, thể bị ta giam lại, ta đâu có cái quyền này chứ!

      "Tôi phải , tôi phải ngay bây giờ!" Quý Linh Linh xong, chạy ra cửa, tay trái dùng sức kéo cửa chính ra, nhưng vừa mới mở thấy ngay đám người mặc áo đen đứng đó.

      bị cấm túc.

      "Mộ Ly, bị bệnh thần kinh hả? có biết bây giờ làm gì hay ? Ngươi có tư cách gì mà nhốt tôi ở đây, tại sao?" Dưới tình thế cấp bách, Quý Linh Linh gấp đến độ muốn khóc.

      cho tới bây giờ cũng biết rằng, MỘ Ly dùng thủ đoạn này với , bây giờ ta coi đây là cái gì, trừng phạt ư? Tại sao?

      Mộ Ly tới bên cạnh , "Chỉ cần đem món đồ thiếu tôi trả cho hết, tôi để ."

      "Tôi nợ !"

      " nợ tôi. . . . . . tình !"

      Người Quý Linh Linh run rẩy, nước mắt cũng chợt rơi xuống.

      "Thời gian, thời gian bao lâu tôi mới có thể quay về?"

      " tháng."

      "Được! Tôi đồng ý với , tháng này tôi ở biệt thự, muốn tôi làm cái gì tôi làm, tháng sau, hai người chúng ta đường ai nấy , ai cũng quen biết người nào cả!" xong câu này, Quý Linh Linh lập tức sải bước về phòng khách, rồi theo hai nữ hầu đến nhà tắm.

      tháng, lại có thể đem quan hệ của bọn họ thành con số .

      Mộ Ly cúi đầu, khóe miệng ngưng lại nụ cười khó phát .

      với mọi người, về sau cần xưng hô Quý làm chi, giống như mấy người làm việc trong nhà là được." xong, quay về phòng khách, lát sau lên lầu.

      Tắm xong, trong lòng Quý Linh Linh cuồn cuộn bực tức thể phát ra, vùng vằn ngồi xuống bàn ăn sáng.

      Bên cạnh lập tức xuất người phụ nữ, tuổi chừng chừng ba mươi, vẻ mặt vô cùng hung dữ.

      "Chỗ này là nơi có thể ngồi hay sao?" Giọng thân thiện.

      Quý Linh Linh còn hiểu chuyện gì diễn ra, cái tát “Bốp” rơi lên mặt mình.

      " chỉ là người làm mới đến, lại dám ngồi ở chỗ này, đúng là quên mất cái thân phận mình rồi đấy!" Giọng người phụ nữ kia cực kỳ ghen ghét, cứ tỏ vẻ mình là chủ.

      "Bà là ai?" Quý Linh Linh đứng lên, mặt còn lưu lại cơn đau ỉ.

      "Tôi là quản gia ở đây, tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo tôi. Nếu như làm được, đừng trách tôi khách khí"

      Quý Linh Linh tiện tay cho hai bạt tai “Bốp” “Bốp” J Bỉ Bỉ: ôi mạ ơi, quá, há há

      " quản gia bé như bà, mà lại dám đánh tôi? Đừng tưởng rằng tôi tình nguyện ở đây bà đối xử với tôi như vậy!" Vốn oán khí trong lòng có chỗ nào phát tiết, giờ lại tự nhiên có người dâng tới cửa miệng.

      . . . . ." Cái bà quản gia này kinh ngạc vô cùng, cho tới bây giờ ở nhà họ Mộ này chưa từng có ai đối xử với bà như vậy.

      "Nhớ, tôi là Quý Linh Linh, bà đừng có dùng người kia đối phó với tôi! Tôi có hứng thú với nơi này đâu, bà cũng cần tùy tiện gây chiến với ranh giới cuối cùng của tôi!" Dứt lời, Quý Linh Linh chân đá văng ghế, quay trở lại lầu.

      "Quản gia, chuyện này. . . . . ." Hai hầu đứng bên cạnh bà, biết gì cho phải.

      " ta cho rằng ta là thứ gì chứ? ta chẳng qua chỉ là món hàng của cậu Mộ thôi mà, lại dám giả hổ ra uy, về sau có lúc ta cũng phải khóc lóc van xin." Người phụ nữ nọ lên tiếng mắng chửi.

      "Quản gia Phương, bà gì vậy?" Lúc này Lão Trung vừa vào cửa

      "A, Lão Trung à. . . . . .”Quản gian Phương vừa thấy Lão Trung, sắc mặt lập tức thay đổi, "Còn phải do giá kia, cậu Mộ bảo chúng tôi xem ta như người làm, nhưng lại đưa mình lên cao, chắc còn tưởng rằng mình là tiểu thư ."

      "Quản gia Phương, bà tốt nhất nên làm việc có chừng mực. Nếu như bà đối xử với Quý tớt, chọc giận cậu Mộ, người đó cũng giúp được bà đâu." Lão Trung nhàn nhạt .

      "Nhưng. . . . . . Nhưng ta. . . . ."

      " ấy đối với cậu Mộ rất quan trọng, ‘ người làm ’ nhưng phải ai cũng sai được, bà tốt nhất nên hiểu đạo lý nào . ấy là người phụ nữ đầu tiên cậu Mộ mang về nhà họ Mộ, lấy hiểu biết của bà, tôi cũng nhất thiết phải nhiều đúng ?" Lão Trung hỏi ngược lại.

      "Chuyện này. . . . . ." Quản gia Phương lập tức ngây ra, chẳng lẽ bà nhìn lầm rồi. Lúc trước chỉ thấy phụ nữ này đối với cậu Mộ ra gì, chẳng lẽ. . . . . .

      "Chính bản thân bà nên ngoan ngoãn làm việc của mình ." xong, Lão Trung để ý đến bà ta nữa, lên lầu.

      Quản gia Phương hoàn toàn sửng sốt, cậu Mộ và Lão Trung tỏ hai thái độ khác nhau, bà nên làm gì đây?

      "Quản gia Phương, có phải Quý kia làm việc cùng với chúng ta phải ?" Mộ hầu lên tiếng.

      bị ngu à, lời Lão Trung mới đó nghe hiểu hả? dám để ta làm việc?" Vẻ mặt quản gia Phương lên hung ác, hỏi ngược lại.

      ". . . . . . dám dám!" hầu bị sợ hãi nên lắp bắp.

      "Vậy sao còn nhanh làm việc!"

      "Dạ!"

      Quý Linh Linh trở lại phòng ngủ, giơ tay lên sờ khuôn mặt mình, quả nhiên Thẩm Hiểu Phỉ sai, thân phận Mộ Ly nhất định có điểm nghi vấn, hơn nữa nghi ngờ tinh thần của ta có vấn đề hay . ta cho mình là cái gì chứ, lại dám nhốt lại tại đây.

      ư? Chó má, ràng chính là ham muốn chiếm giữ có!

      Chẳng lẽ ta bị bệnh tâm lý, chiếm được nên muốn hủy diệt ư?

      Chết tiệt.

      Quý Linh Linh khẽ cắn môi, lấy hiểu biết của về Mộ Ly, ta giống như người bị bệnh tâm lý đâu. Nhưng chuyện ta làm lúc này, được ổn cho lắm , hoàn toàn giống người bình thường! nên làm thế nào đây?

      Nhức đầu , mới nghĩ chút xíu mà đầu mình đau rồi.

      Mặc kệ nó ! Dù sao bây giờ cũng đâu bỏ trốn được đâu, bằng ở đây chờ ta vậy, coi thử ta muốn giở cái trò bỉ ổi nào với mình!

      Buổi tối.

      Có lẽ Quý Linh Linh quá mệt nên lăn ra ngủ ngay tức , lại ngủ thẳng cẳng đến lúc trời tối, nếu phải do quá đói bụng, chắc cũng ngủ đến sáng mai luôn rồi.

      "Cậu Mộ, đây là rượu của ngài." Quản gia Phương đứng trước bàn ăn, cung kính rót rượu cho Mộ Ly.

      Quý Linh Linh xuống lầu .

      "Sao lại đến đây? nhìn thấy cậu Mộ dùng cơm hay sao?" Quản gia Phương thấy Mộ Ly chỉ liếc ta cái mà mặt chẳng thay đổi gì, bà nhớ lại lời , coi ta như người làm, quản gia Phương lúc này tràn đầy dũng khí.

      Quý Linh Linh để ý đến bà ta, trực tiếp ngồi xuống bà ăn tối.

      " đó, nghe ra hả? Buổi sáng như thế nào, mà giờ lại dám ngồi cùng cậu Mộ dùng cơm hả?" Quản gia Phương càng ngày càng làm hăng, chủ yếu là do Mộ Ly có phản ưng nào với hành động ấy.

      Quý Linh Linh tiếp tục để ý đến bà ta, cầm đũa lên gắp món mình thích nhất.

      Mộ Ly cầm ly rượu lên, nhấm nháp thứ chất lỏng màu đỏ trong ly, giống như nhìn thấy ở đây.

      "Này, nghe thấy phải ? Lại còn dám ăn nưa chứ! phản rồi, đúng là cái người thấp hèn mà!" gương mặt quản gia Phương thể tức giận tột cừng, ả phụ nữ này quá vô phép mà, nhìn thấy cậu Mộ quan tâm đến ta sao? Còn bám dính đến đây ăn cơm nữa chứ.

      "Người đâu, đưa cái ả hạ tiện này mau, ta có tư cách ăn cơm ở đây!" Lúc này, quản gia Phương nghiêm nhiên trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà này.

      Nghe được tiếng gọi, hai người đàn ông chạy từ ngoài cửa vào.

      "Ả phụ nữ này quấy rầy cậu Mộ ăn cơm, ném ta ra ngoài mau!" Quản gia Phương lấy im lặng của Mộ Ly làm cớ, ba cho đây là ngầm cho phép, nên ngẩng cao đầu ra lệnh với hai người kia.

      Hai người đàn ông nọ nghe thấy quản gia Phương ra lệnh, lập tức bước lên lôi Quý Linh Linh ra ngoài.

      "Buông ra, được đụng vào tôi." Quý Linh Linh tức giận hét lên.

      Nhưng hai người kia nghe lời quản gia Phương, để ý đến lời của .

      Quý Linh Linh bị lôi đứng lên "Ôi. . . . . ." Tay phải bị ta kéo đến phát đau, nhưng Mộ Ly vẫn ngồi thẳng tắp như cũ, có bất kỳ tiếng động nào. Nhìn dáng vẻ này của ta mà lòng Quý Linh Linh sinh hận, tiện tay nắm lấy mớ thức ăn nguội gần mình, ném hết lên người ta.

      "A!Cậu Mộ!" Quản gia Phương chết lặng, kể cả hai người đàn ông lôi Quý Linh Ling cũng sửng sốt vô cùng.

      Chuyện này. . . . . . Người phụ nữ này, thế nhưng lại dám ném đồ ăn lên mặt Mộ Ly.

      Chỉ thấy mũi Mộ Ly còn treo lủng lẳng mấy sợi mỳ, nước canh từ cằm xuống dưới.

      "Tôi đến đây phải bị đói!" Quý Linh Linh giận lắm rồi, từ lúc nào mà đến đây làm người ở chứ, lại gặp cái tình huống như vậy, còn bọn chủ như mấy người này lại có thể ngồi ăn ngon lành khác .

      Mộ Ly vì mấy hành động này của mà tức giận, ngược lại, chỉ thấy bình tĩnh móc khăn ra lâu sạch mặt mình.

      "Quản gia Phương, nhà họ Mộ do bà làm chủ hay là tôi?"

      "Đương nhiên là cậu Mộ làm chủ!" Quản gia Phương phút chốc cảm thấy chân mình mềm nhũn , từ hành động ta ném thức ăn vào mặt cậu Mộ, nhưng có thêm bất kỳ biểu nào, bà hiểu.

      "Vậy bà mang theo hai người này lãnh tiền lương , ngày mai tôi muốn thấy mặt mấy người." Sau khi Mộ Ly lau sạch khuôn mặt mình, tiện tay ném khăn lên bàn ăn, liền đứng lên, ngó ngàng đến ai, quay lưng bước lên lầu.

      “Cậu Mộ. . . . . ." Quản gia Phương thét lên tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

      Quý Linh Linh cắn răng, bảo trì tâm trạng bình thản, Mộ Ly , ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.


      Chú ý; topic này được tách cmt sang trang khác rồi nhé ^^ mọi người có thể thảo luận bên topic kia ^^. Đồng thời, cảm ơn mọi người rất là nhiều ^^


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :