1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu (126/134) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 85 .3
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Trong phòng.

      Mộ Ly thân trọng thoa thuốc cho Quý Linh Linh, rồi giúp mặc quần áo vào: "Về rồi tắm, giờ chịu đựng chút."

      Quý Linh Linh nhìn cái vẻ nghiêm túc của Mộ Ly, vẫn nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Tại sao để cho em uống thuốc?"

      "Ở trong đó có chất kích thích, tốt cho cơ thể của em"

      "Nhưng hôm nay phải là ngày an toàn của em." Quý Linh Linh, biết kỳ oan toàn là gì ?

      "Vậy tốt, có con mới cưới được."

      "Này!" Quý Linh Linh nhìn bộ dạng biến sắc của Mộ Ly, tựa như chuyện của người khác.
      "Ngoan, đừng nên chuyện lớn tiếng như vậy, tốt cho cơ thể." Mộ Ly vỗ lên bờ vai , rồi tự mình mặc áo sơ mi vào.

      "Câu của em ban nãy có nghe thấy ?"

      " cái gì?"

      "Nếu như em mang thai làm thế nào?"

      "Kết hôn, sinh con, đây phải là chuyện rất bình thường sa? Em sợ cái gì?" Mộ Ly cài nút cuối cùng xong mới ngẩng đầu nhìn .

      “Em lấy” Quý Linh Linh vừa thốt ra xong cả hai người đều im lặng.

      lấy, quá sung sướng rồi đấy.

      " thôi." Mộ Ly muốn tiếp, chủ động kéo tay ra ngoài.

      Quý Linh Linh thấy gì thêm, mà cũng muốn bàn cái quan hệ giữa hai người này làm chi, cho nên cũng im lặng.

      "Á. . . . . ." Nhưng khi Quý Linh Linh vừa đứng dậy cơn đau bên dưới khiến ngã nhoài lên ghế sofa.
      "Quý Linh Linh!"

      "Em đau quá, được." Môi Quý Linh Linh đột nhiên còn chút máu, hàng lông mày nhíu chặt lại.

      Đáng chết, quên mất chuyện này.

      "Đừng cử động, để . " Mộ Ly bế lên " xin lỗi, quên mất."

      Quý Linh Linh nóng mặt, gục đầu vào hõm cổ , dám lên tiếng chuyện.

      Vào lúc này, biểu cũng đến nỗi nào, cái dáng vẻ nũng nịu này rất thích.

      =Bỉ Ngạn Hoa chen ngang, há há =

      "Lục Vân thiên, làm gì với tôi hả?" Sau khi thuốc hết tác dụng Vu Uyển Tinh khôi phục lại tinh thần, khi thấy Lục Vân Thiên trong tình trạng trần truồng nửa người , và cả hai bọn họ đều bị nhốt ở hàm rượu, cũng đoán sơ sơ chuyện gì xấy ra.

      "Ha ha, tôi làm gì với ? Chẳng qua tôi cho uống chút thuốc ngủ, để ngủ lâu lâu mà thôi." Lục Vân thiên vẫn che cái trán từ lúc tỉnh dậy cho đến bây giờ, khoe miệng gợi leen nụ cười lạnh lẽo, " còn dám với tôi như vậy?" Cho tới bây giờ Vu Uyển Tinh cũng ngờ rằng Lục Vân Tiên đối với như vậy, nhân cơ hội đó mà cho mình uống thuốc mệ, đến ngày hôm nay đều giả vờ khúm núm hay sao?

      "Hừ, Vu Uyển Tinh, nghĩ rằng là ai? có tư cách gì mà tôi phải theo đuôi tôi chứ. " Lục Vân Thiên lạnh lùng châm chọc.

      " . . . . ."

      "Lúc tôi gọi đến thành phố T, vốn định muốn giúp tôi tay nhưng ai ngờ cơ chứ, những châm chích con tiện nhân Quý Linh Linh kia, mà còn giành Mộ Ly với tôi nữa!" Nghĩ tới đây, Lục Vân Thiên cũng hối hận thôi, ban đầu đề nghị Vu Uyên Tinh tới thành phố T giúp mình, vốn là muốn tìm người trợ giúp nhưng sau đó lại biến thành người “hầu” cho họ."Vu Uyển Tinh, là cảnh sát cao cấp nhưng hình như quên tôi là ai rồi? Tôi là Lục Vân Thiên, từ đến lớn chưa có aib mạnh hơn Lục Vân Thiên này.!"

      Vu Uyển Tinh nhìn Lục Vân Thiên nổi cơn điên mà lòng giận ngút ngàn: "Cho nên mới lợi dụng tôi?"

      "Ha ha, lợi dụng? phải là tôi chủ động lợi dụng , mà là chủ động dính vào đấy chứ!"

      " có ý gì?"

      "Tôi có ý gì? nghĩ chỉ cần với Mộ Ly quen biết hau trước đây có thể ở cùng với ấy à? Nhưng có biết , tôi với ất quen nhau từ thời còn nối khố, hừ, nếu như sâu xa năm ba tôi cò làm phó thị trường, quen biết cha ấy rồi, mà ấy cũng thường xuyên đến nhà tôi chới. Vu Uyển Tinh chẳng co cũng là người quên bên cục cảnh sát mà thôi, có cái mà cao ngạo với tôi chứ!" Lục Vân Thiên chút cũng che giấu nổi oán hận của mình với Vu Uyển Tinh.

      " có bao nhiêu bản lĩnh cũng như tôi mà thôi. Tôi bị Thẩm Hiểu chửi, bị Quý Linh Linh đánh, chút phản ứng cũng có, còn ở đó xem thường tôi. Cu Uyể Tinh, cho rằng tôi ngu nên tôi hiểu sao?" Lục Vân Thiên đứng lên, vét máu chưa khô trán khiến người ta ghê rợn, mà cái nét mặt đáng sợ giờ càng khiến Vu Uyển Tinh cả kinh.

      "Lục Vân Thiên, tôi biến thành bạn bè, vậy mà biến tôi thành ."

      "Bạn bè? A, Vu Uyển Tinh, tôi thấy ngượng giùm cho quá. Mấy người tự hỏi lòng mình lại , lúc nào biến tôi thành bạn bè vậy chứ?" Lục Vân Thiên lần này còn giữ mặt mũi của Vu Uyển Tinh nữa rồi." tại tốt rồi, chứng minh, mặc dù chuyện xưa giữa và Mộ Ly còn đó, có đẹp đó, còn mập mờ đó, còn khiến người ta hoài niệm đó, nhưng. . . . . . Nhưng sánh bằng Quý Linh Linh!"

      ". . . . . . cái gì?" Vu Uyển Tinh vừa nghe đến tên tuổi Quý Linh Linh, sắc mặt khỏi trắng bệch .

      "Tôi cái gì? Tôi nối Quý Linh Linh đấy, ta ở giữa hai chúng ta mà ă được món lời lớn, tôi làm tất cả mọi chuyện lại giúp ta cởi quần áo công. Ha, ha ha, đúng là mỉa mai mà, tôi tính hết vậy giờ lại chịu nhục, nhưng cuối cùng lại đổi lấy kết quả như vậy, ha ha." xong lời cuối cùng, giọng vốn lạnh lùng của Lục Vân Thiên giờ chuyện sang giọng giễu cợt.

      "Làm sao ta có thể? Tại sao ta có thể? Lục Vân Thiên, và Quý Linh Linh bắt tay làm có đúng hay ?" Vu Uyển Tinh tin, ti chuyện này, tất cả đều thiết kế đến mức hoàn hảo, nhưng đến phút giây này lại lấy được gì cả, Mộ Ly thấy chắc thích nữa rồi, được, được!

      "Bắt tay? mình tôi có thể xoay vòng vòng cần người khác giúp à? Huống chi con phụ nữ kia lại là Quý Linh Linh!"

      "Lục Vân Thiên, quá độc ác, quá độc ác, có chồng của mình rồi, tại sao còn giành với tôi hả?"

      "Hừ, người nào cũng tìm chỗ cao mà đúng, có người nào ngu mà đúng tại chỗ?" Lục Vân Thiên hỏi ngược lại.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 86: Cuộc chiến tranh của phụ nữ (1)

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Nghiêm Tử Tuấn đứng bên ngoài kho chứa rượu, vẻ mặt lên chút gì, mà cứ đứng đó nhìn hai người phụ nữ bên trong.

      "Thấy đặc sắc , Nghiêm?" Lúc này, Thẩm Hiểu Phỉ và Hướng Tuấn Ngạn từ hướng cầu thang tới.

      " là ai?" Nghiêm Tử Tuấn nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, rồi liếc nhìn Hướng Tuấn Ngạn bên cạnh, họ biết nhau.

      "Đúng là bi ai mà, với Quý Linh Linh quen nhau bốn năm, nhưng người chị em thân thiết nhất của ấy lại nhậ ra." Thẩm Hiểu Phỉ cười lên, mang theo vài phần khinh bỉ lẫn khinh thường.

      " . . . . . Cho tới bây giờ ấy vẫn chưa giới thiệu với tôi."

      "Hả? Là từ trước đến nay giới thiệu qua, hay là mỗi khi cậu ấy tụ tập chơi, đều kiếm cớ đẩy đưa từ chối hả? Ha ha." Cái cười haha của Thẩm Hiểu Phỉ kéo dài ra, khiến sắc mặt Nghiêm Tử Tuấn càng thêm khó coi

      "Chuyện này. . . . . . Là ấy chỉ làm?"

      " tự tính , cho rằng tôi với cậu ấy rãnh rỗi làm mấy trò hề này à? Hơn nữa cũng nghe được lâu rồi đúng , chẳng lẽ còn hiểu chuyện gì diễn ra? Vậy có hiểu người vợ mang họ Lục kia vậy?" Thẩm Hiểu Phỉ này rất có công phu tổn thương người khác, lòng có thể làm mấy người tức chết vì nghẹn nghe giọng , nhìn nét mặt Nghiêm Tử Tuấn chắc hẳn nuốt cục tức vào bụng rồi.

      " . . . . ."

      "Tôi thế nào? Tôi lẳng lơ vạn người à? Nhưng tôi còn kém xe vợ của đấy. Suy nghĩ nát óc cũng muốn quyến rũ đàn ông , cuối cùng lại dùng thuốc cấm hại người ta, ha ha, cái cách làm này hình như quá mạnh bạo rồi."

      “Cônói cái gì?" Giọng Nghiêm Tử Tuấn mang theo vài cơ run rẩy.

      "Hả? nghe hiểu lời tôi à.., vẫn nghe hiểu lời hai ả bên trong kia à?" Thẩm Hiểu Phỉ vẫn trêu nụ cười giễu mặt, biết vì sao thể cứ như vậy mà đồng tình với tên đàn ông này được. Quý Linh Linh như vậy lại cần, lại cam tâm làm đầy tớ cho con thị trưởng, bây giờ phát vợ mình bị buông lời gièm pha, ta còn muốn làm gì đây? Cái trò giả ngu này đôi với ta chẳng có gì tốt cả.

      Sắc mặt Nghiêm Tử Tuấn tối thui, biết người phụ nữ trước mặt hiền lành gì, nhiều lời chỉ khiến bị bị nhục mạ mà thôi, cũng có kết qua tốt đẹp gì, thay vì để ta nhục mạ, mình nên ngoan ngoãn im lặng cho lành thân.

      "Chúng ta vào xem hai người bên trong như thế nào . " Hướng Tuấn Ngạn kéo tay Thẩm Hiểu Phỉ.

      Thẩm Hiểu Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn , bên trong có phụ nữ mặc gì người, vậy mà ta còn vào nhìn à?

      Hướng Tuấn Ngạn mỉm cười nhìn , ý tứ rất ràng, thay vì nhìn người đàn ông ấm ức đứng đây, bằng vào trong nhìn ả đàn bà chán ghét còn sướng hơn.

      "Được rồi."

      " được vào!" Nghiêm Tử Tuấn đột nhiên giang hai tay chặn họ lại.

      Thẩm Hiểu Phỉ khẽ hất cằm lên, chờ lý do của ah ta.

      " thể vào." Nghiêm Tử Tuấn với Hướng Tuấn Ngạn.

      "Hừ, " Thẩm Hiểu Phỉ khinh thường hừ lạnh tiếng, "Ôm cũng ôm rồi, nhìn lại có gì mà thể? nhìn ra nha, cũng là người thích bảo vệ vợ mình, nhưng khi quen Quý Linh Linh bốn năm, tôi chưa từng thấy bảo vệ cậu ấy bao giờ."

      "Tôi và ấy là chuyện quá khứ rồi, cần nhắc đến!" Nghiêm Tử Tuấn bản chất.

      Quý Linh Linh chia tay việc kinh khủng thôi, và chỉnh Nghiêm Tử Tuấn rất hối hận, tại Thẩm Hiểu Phỉ lại cứ nhắc đến nó,càng khiến lòng thêm đau khổ.

      "A, đúng rồi, đúng là quá khứ rồi nhỉ, nếu cái tê bạn trai cũ như là sao ở đây coi hàng trưng bày chứ, đối với danh tiếng của câu ấy cũng tiện cho lắm, hơn nữa cũng có người rất rất muốn thấy xuất trước mặt cậu ấy đâu." Thẩm Hiểu Phỉ giả bộ làm trạng thái bừng tỉnh vấn đề.

      " có ý gì?"

      "Ý của ấy là, Quý Linh Linh có người đàn ông khác ." Dứt lời, Hướng Tuấn Ngạn để ý đế Nghiêm Tử Tuấn nữa, trực tiếp dắt tay Thẩm Hiểu Phỉ rồi đẩy cửa vào trong.

      Nhất thời, hai người phụ nữ bên trong thoáng sửng sờ, nhưng ngay sau đó lấy lại vẻ tự nhiên.

      "Là ư?" Lục Vân Thiên liếc mắt nhìn Thẩm Hiểu Phỉ cái, ra đây là thứ cản trở tất cả hành động của .

      " chỉ cái gì mà chỉ?" Thẩm Hiểu Phỉ đôi tay ôm ngang ngực, nhìn ta đầy khiêu khích.

      "Là quấy rầy kế hoạch của tôi, đồ đà bà đê tiện, hôm nay tôi muốn xé mặt ra!" Lục Vân Thiên lúc này như bị ván đầu, sau khi chửi rủa giương nanh múa vuốt nhào qua người Thẩm Hiểu Phỉ.


      Hướng Tuấn Ngạn biến sắc về phía trước bước, trực tiếp chắn trước mặt Thẩm Hiểu Phỉ.

      "Vân Thiên!" Đây là tiếng Nghiêm Tử Tuấn, nhanh chóng gọi lại rồi kéo về.

      "Buông tôi ra!" Lục Vân Thiên sớm bị cơn giận làm cho mù mắt, giờ chỉ muốn đánh nhau mà thôi.

      "Vân Thiên, được ầm ĩ nữa, chúng ta về nhà nhé." Nghiêm Tử Tuấn cởi áo khoác ra, cưỡng ép mặc lên người

      "Về nhà? Trở về cái nhà nào? Nghiêm Tử Tuấn, tôi sướm đặt đơn ly dị của chúng ta trong nhà rồi, chỉ cần trải qua đêm hôm qua, tôi có thể ly dị với ! Nhưng bây giờ sao, cái gì tôi cũng có!" Lục Vân Thiên gầm thét to như điên loạn, lời đều là , có trời mới biết ân hận biết bao nhiên, lúc nào cũng muốn người đàn ông của mình trở thành thứ mà ai cũng tôn sùng, nghĩ nhiều cách để có thể trở thành người phụ nữ đứng đầu tất cả các quý phu nhân khác!

      Nghiêm Tử Tuấn thay đổi sắc mặt: "Về nhà." xong, còn chưa chờ Lục Vân Thiên phản khán, nhấc bổng lên.

      " được đụng vào tôi, được ôm tôi! muốn về , người tôi muốn gả là Mộ Ly, phải , phải !" Lục Vân Thiên la hét, nhưng dù sao Nghiêm Tử Tuấn cũng là đàn ông,sức lực của bao giờ cũng vượt xa Lục Vân Thiên, cho nên dù có vẫy vùng ra sao vẫn có thể kiềm chế được .

      "Thay tôi Quý Linh Linh câu, xin lỗi." Lúc Nghiêm Tử Tuấn mấy lời này, mặt hiên lên lúng túng.

      Cứ như vậy, bên trong tiếng hét của Lục Vân Thiên, cùng với ngẩn ngơ của Thẩm Hiểu Phỉ, Nghiêm Tử Tuấn mang Lục Vân Thiên rời .

      " đoán xem, cái tên kia có phải tên mặt trắng gan thỏ kia ?" Thẩm Hiểu Phỉ qua lúc lâu mới lên tiếng hỏi Hướng Tuấn Ngạn.

      " đoán, cái tên kia hối hận."

      "Hối hận?"

      "Hối hận làm con rễ thị trưởng, mất cả đời người đàn ông."

      xác định nhìn lầm chứ? ta đối với Quý Linh Linh vẫn còn tình cảm cũ kia à? Ở trong ấn tượng của tôi, dường như lúc nào ta cũng muốn gặp Quý Linh Linh, tuy nhiên vì khổ tìm được nhà ở, cho nên tiện chia tay với câu ấy, cho đến bốn năm sau, ta mới làm ra cái chuyện này . Đối với cái loại đàn ông như thế này, tôi phát ra ta tốt ở chỗ nào nữa." Thẩm Hiểu Phỉ ở đáy lòng đều là chán ghét Nghiêm Tử Tuấn, nhớ mỗi lần hỏi han Quý Linh Linh, bạn trai của cậu sao đến vậy, mặt Quý Linh Linh đều là biểu khó xử, thấy mà cũng đau lòng thay.

      "Cũng bởi vì như vậy ta mới hối hận." Hướng Tuấn Ngạn lời ít mà ý nhiều.

      "Được rồi, tạm thời cứ cho đúng .”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 86.2

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      "Hai người xong chưa? Tôi ở đâu, ai cho mấy người tự ý nhốt tôi ở đây, là phạm pháp!" Vu Uyển Tỉnh cũng chịu nổi hai người cứ đứng đó hát song ca nữa, lành lùng lên giọng hỏi.

      "Chúng tôi lo chuyện quá nên quên mất chủ xị a." Thẩm Hiểu Phỉ liếc mắt nhìn Vu Uyển Tinh cái.

      "Thẩm Hiểu Phỉ, tôi cảnh cáo ... nếu dám đối xử với tôi như thế này về sau tôi bao giờ bỏ qua cho !" Vu Uyển Tinh lấy ra bộ dáng của cảnh sát cao cấp mà chuyện.

      "Ha ha, cảnh sát Vu à, tôi hơi sợ đó nhà." Thẩm Hiểu Phỉ dứt lời, chút kiêng kị mà nở nụ cười mỉa.

      "Cảnh sát Vu, nếu như biết thân phận của ấy, tôi nghĩ, cũng đến nỗi mấy câu tức giận như thế đâu." Hướng Tuấn Ngạn như đag xem kịch vui, vốn chưa từng có cảm giác chán ghét với phụ nữ như thế nào, nhưng bây giờ cực kỳ ghét hay ả phụ nữ này, điều khiến cảm thán nhất chính là thích ứng nổi với ta.

      "Thân phận của ta? Hừ, ta có cái thân phận gì? Nhân viên công ty IDE? Hay là người tình của Lãnh Dạ Hi? Tôi sợ ta, mắc mớ gì tôi phải sợ ta ?" Bị Lục Vân Thiên đả kích lúc nãy, Vu Uyển Tinh bây giờ cần phải có cơ trí, thôi mất danh dự của mình.
      ( mấy mua chuộc tôi , tôi Linh Linh có thân phận chi nào =D )

      "Pằng!" Thẩm Hiểu Phỉ trực tiếp lên cho ta cái tát.

      " . . . . . dám đánh tôi!" Vu Uyển Tinh trợn to hai mắt, thể tin nổi nhìn Thẩm Hiểu Phỉ.

      "Đánh cũng cần !" Thẩm Hiểu Phỉ cười cười mà , hận nhất người nào cậu ấy là người tình của ai đó, cái ả Vu Uyển Tinh này chính là kẻ động tay động chân với người ở mình.

      "Sau này tôi khiến chịu nổi." Vu Uyển Tinh trực tiếp cứng.

      "Ha ha, cảnh sát Vu à, tại tôi vẫn có thể khiến chịu nổi đấy, tin hay ? Cảnh sát Vu mới được điều nhiệm tới thành phố T, lại sử dụng thuốc cấm của quốc gia, thầm bán thịt quyến rũ Thượng tá quân Mộ Ly, cái tít báo như thế nào hợp hả, Vu Uyển Tinh?" Thẩm Hiểu Phỉ tỉnh bơ nhìn ta, "Nếu như cảm thấy thích hợp, vậy chúng tôi dùng nó nhé, Hướng Tuấn Ngạn có thể để cho giới truyền thông toàn thành phố biết được tin này trong vòng 10 phút, điều này cũng được chứ?"

      " tầm bậy, có thể hoàn thành nó trong vòng năm phút, hình ảnh cũng chất lượng lắm đấy, chờ nghe lệnh của em." Hướng Tuấn Ngạn đứng bên xen vào câu nữa.

      ". . . . . Thẩm Hiểu Phỉ, . . . . . ." Vu Uyển Tinh nghe bọn họ vậy, gương mặt vốn có mấy phần kiêu ngạo giờ lại muốn trút giận cũng được. Lật thuyền trong mương, nghĩ tới như thế này mà bị người khác nắm đuôi.

      "Tôi thế nào? A a đúng rồi, cái tít báo đó hình như được đâu, tại sao chúng ta lại quên mất con thị trưởng nhỉ, , cảnh sát cao cấp, cộng thêm vị thiên kim thị trưởng, cái tin tức này khẳng định hot ngất trời!"

      "Thẩm Hiểu Phỉ! Rốt cuộc muốn thế nào?" Vu Uyển Tinh lớn tiếng hỏi.

      "Tôi muốn như thế nào?" Thẩm Hiểu Phỉ nở nụ cười, phen đỡ cằm ta lên, "Chỉ là tôi muốn cho biết, đừng tưởng rằng mình có chút gia cảnh quyền quý, có chút uy quyền nho , có thể tùy tiện ức hiếp người khác. Quý Linh Linh có tôi là cái lồng, hơn nữa dù bây giờ tôi cũng phải lồng của cậu ấy, chưa chắc người khác là lồng của ấy. Nếu như sau này, nếu để cho tôi phát làm điều gì bất lợi với cậu ấy, tôi khiến cái tên rạng danh ở chốn đây!"

      Thẩm Hiểu Phỉ nheo mắt lại, vẻ mặt toát ra sát khí khiến người ta phải khiếp sợ.

      ". . . . . ."

      "Vu Uyển Tinh, nghĩ muốn chơi cùng bọn tôi? Tôi cho hiểu nhé, coi như có mười chăng nữa, mười cái loại hàng như Lục Vân Tiên chăng nữa, tôi đều sợ. Đừng tưởng rằng Quý Linh Linh tính chuyện với , đem quả hồng bóp cho nát được đâu!"

      Vu Uyển Tinh nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, trong bụng chẳng biết tại sao lại run rẩy, người phụ nữ trước mặt này quá đáng sợ, cho tới bây giờ chưa từng biết, cũng có loại phụ nữ như thế này tồn tại.

      "Nhớ, còn dám tìm Quý Linh Linh . . . . . . để tên ra đầu đường lần!" Dứt lời, Thẩm Hiểu Phỉ buông tay ra, khiến cơ thể Vu Uyển Tinh lảo đảo về phía sau.

      "Kịch vui cũng xem xong rồi, chúng ta nên thôi, đừng để người xem đợi lâu." Hướng Tuấn Ngạn lười biếng , tiện tay kéo Thẩm Hiểu Phỉ ra ngoài.

      "Hứ, xem cuộc vui cũng phải trả tiền đó, Hướng à, định thưởng bao nhiêu?"

      " khối lông được ?"

      " ít tiền này của Hướng, có đáng với thân phận của ?"

      "Nếu đem cơ thể Hướng đây tặng cho em được ?"

      "Tiểu nhân dám nhận, sợ bị đám đám phụ nữ kia biết được ăn tươi nuốt sống tôi mất." Cứ như vậy, Thẩm Hiểu Phỉ và Hướng Tuấn Ngạn cũng được lát, chỉ để lại Vu Uyển Tinh ngẩn người đứng đó, tại sao có thể yếu đuối như vậy chứ, giờ ra đường người nào cũng có thể khinh thường ?

      Quý Linh Linh? ta cho rằng ta là ai, cho rằng chỉ cần mang hai người tới hù dọa , sợ sao?

      "Quý Linh Linh, hãy đợi đấy! Còn nữa, Lục Vân Thiên!"

      Vu Uyển Tinh cũng ở thêm làm chi, vội vã theo sau bọn Thẩm Hiểu Phỉ.

      "Cưng à, biết cậu chúng mình hơi lâu rồi." Thẩm Hiểu Phỉ nhìn Quý Linh Linh được Mộ Ly bế, ngay cái giọng mập mờ với .

      "Cửa khóa, đâu có đợi cậu đâu, chúng ta được chưa?" Quý Linh Linh tức giận với câu, tại nhiên lại đứng chờ với bọn Nghiêm Tử Tuấn làm gì biết.

      "Mình đây phải cho cậu cơ hội sao!" Thẩm Hiểu Phỉ cười cười mà "Hướng Tuấn Ngạn."

      "Ừ, lập tức mở cửa." xong, Hướng Tuấn Ngạn mở cửa ra.

      Nghiêm Tử Tuấn và Lục Vân Thiên đúng ở bên mà mặt đen thui, Thẩm Hiểu Phỉ đủ hư hỏng mà, cái trường hợp lúng túng ấy cũng ra.

      "Quý Linh Linh, nhìn thấy Ex. Boyfriend, cậu có chút cảm nhận nào à?" Quả nhiên Thẩm Hiểu Phỉ là người an phận mà.

      Ngây sau đó Mộ Ly cho Thẩm Hiểu Phỉ ánh mắt cảnh cáo, làm ơn, đó là người đàn ông trước của Qúy Linh Linh, cũng phải của , trừng cái gì chứ?

      "Có cái gì tốt mà cảm nhận, ấy bây giờ là người đàn ông của tôi!" Ai, Lục Vân Thiên đợi mọi người tại trường lên tiếng, ta mở miệng rồi.

      Cái người Lục Vân Thiên này. chậc chậc, liếc mắt. . . . . . có gì đáng khen.

      "Hết rồi sao, có vợ chính thức ở đây hầu hạ, tôi đúng là có mắt mà. Nhưng là, thế nào mà thời buổi bây giờ lưu hành việc ra ngoài làm nhân tình vậy ta? Cái loại ra ngoài ấy càng chưa tính, lại còn thêm thủ đoạn hạ thuốc nữa này, dự định khiến đàn ông làm ta mạnh mẽ tí, ta đúng là đê tiện mà." Thẩm Hiểu Phỉ giả vờ với khí.

      ". . . . . ."

      " Thẩm, nếu như đủ rồi làm ơn đừng tiếp tục nữa." Nghiêm Tử Tuấn chen miệng trước.

      Nghiêm, nếu như người phụ nữ của mình mà quản lý được, tôi để ý việc thay dạy dỗ ta đâu." Lúc này, Hướng Tuấn Ngạn lúc này mới vừa tới, trực tiếp đứng bên cạnh Thẩm Hiểu Phỉ, như cái lồng của vậy. ( cặp 3 xuất ^^ )

      " cần. . . . . ."

      Mộ Ly lành lùng mà nhìn, trừ những động tác tay ngay cả câu cũng .

      Quý Linh Linh tựa đầu vào ngực Mộ Ly, cũng gì.

      "Hướng Tuấn Ngạn, cũng đừng có tốt bụng như vậy, nhìn ra vợ Nghiêm sốt ruột à? Cái tâm ý này đúng là rộng mà." Thẩm Hiểu Phỉ chu cái miệng lên mà .

      "Thẩm Hiểu Phỉ, là đồ tiện nhân!" Lục Vân thiên có lẽ do ở bên cạnh Nghiêm Tử Tuấn,mà người mặc ít, cho nên não ta dễ bị chập mạch.

      "Ha ha, tôi là tiện nhân? Tôi đây tiện nhân, nhưng ở trước mặt Lục Vân Thiên , quả chính là gặp lớn đấy nhé. Tiện nhân lớn Lục ày, về sau tôi còn phải dựa vào người mà phát triển đẩy." Thẩm Hiểu Phỉ rất ngứa ngáy, cái ả Lục Vân Thiên này đúng là não tàn có thuốc chữa.
      Trâu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 87: Cảnh khốn cùng

      "Hiểu Phi”

      Qúy Linh Linh nhìn tình cảnh tại, cảm thấy có chút nhức đầu. Mặc kệ là Nghiêm Tử Tuấn, hay là Lục Vân Thiên, tất cả đối với đều có quan hệ.

      Nghe vậy, Thẩm Hiểu Phi liền thu lại vẻ mặt, thêm gì nữa.

      "Chúng ta thôi."

      "Ừ."

      muốn để ý đến bọn họ nữa, Mộ Ly ôm quý Linh Linh, xoay người định .

      "Mộ Ly!" Đúng lúc này, Vu Uyển Tinh đứng ngay sau lưng bọn họ.

      Mộ Ly bất chợt dừng chân, nhưng quay đầu lại.

      Qúy Linh Linh nhìn , nhìn khuôn mặt Vu Uyển Tinh tràn đầy nước mắt , có thể cảm nhận được thân thể Mộ Ly cứng nhắc, có lẽ nhất thời vẫn chưa quên được ."Mộ Ly, cho tới bây giờ cũng chưa từng em sao?" Vu Uyển Tinh đứng tại chỗ, cho tới bây giờ vẫn chưa chịu hết hi vọng. Chỉ cần Mộ Ly ngày chưa trực tiếp cự tuyệt ý tốt của , vẫn còn hi vọng. Cho tới bây giờ, biết mình rốt cuộc có điểm nào kém hơn Qúy Linh Linh.

      Qúy Linh Linh nghe thế, khỏi cảm thấy buồn cười. Nhưng lần này, cười phải ý giễu cợt Vu Uyển Tinh, mà vì cảm thấy thương cảm thay cho ta. Vu Uyển Tinh chính là thầm Mộ Ly quá nhiều, cho nên mới bất chấp tất cả, cũng để ý đến thân phận của mình, làm ra loại chuyện như vậy. Còn Mộ Ly lại quá mềm lòng, cho tới bây giờ cũng có trực tiếp cự tuyệt ta.

      "Làm sao vậy?" Đột nhiên cảm nhận được động tác của Qúy Linh Linh, Mộ Ly vội vàng nhìn hỏi.

      "Em muốn xuống." Qúy Linh Linh cúi đầu, có nhìn , tự muốn thoát ra khỏi ngực .

      Thẩm Hiểu Phi thấy vậy, lập tức đến bên cạnh, đỡ thân thể của .

      "Mộ Ly, xin lỗi, tôi nghĩ như vậy, nhưng tôi. . . . . . xin lỗi."

      "Em đâu vậy?" Mộ Ly nhìn Qúy Linh Linh muốn , lập tức hỏi.

      " tốt nhất đem chuyện của mình giải quyết cho ràng , rồi hãy quay lại." Qúy Linh Linh tùy tiện để Thẩm Hiểu Phỉ đỡ, thanh có chút trầm lặng.

      Qúy Linh Linh lại mắc phải bệnh cũ, tự ti, quá nhạy cảm, là nhược điểm lớn nhất của . Thời điểm nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Vu Uyển Tinh, căm ghét của đối với Vu Uyển Tinh cũng hoàn toàn biến mất .

      người, hoàn toàn sai. Mộ Ly là người đàn ông ưu tú, có năng lực ngăn cản bất cứ ai thích . Còn , chỉ là bình thường.

      "Cậu làm sao vậy?" Thẩm Hiểu Phỉ vuốt bàn tay lạnh ngắt của , lo lắng hỏi.

      Qúy Linh Linh nhàng lắc đầu cái, ra hiệu muốn tiếp.

      "Quý Linh Linh!" Đúng lúc này, Mộ Ly đuổi theo.

      còn chưa kịp ngẩng đầu, Mộ Ly trực tiếp bế lên.

      " làm gì vây?" Khuôn mặt nhắn của Qúy Linh Linh trắng bệch, nhìn Mộ Ly, trong lúc vô tình toát ra vẻ mặt u oán.

      Thẩm Hiểu Phỉ đứng bên, nhìn vẻ mặt kia có chút kinh hãi, làm ơn, Qúy Linh Linh thế nào lại giống như người phụ nữ đố kị chứ? Xem bộ dáng kia của ấy, giống như Mộ Ly thiếu ấy 200 – 300 vạn vậy !

      "Chuyện của giải quyết xong rồi, tiếp theo là của chuyện của chúng ta." Dứt lời, Mộ Ly thèm để ý đến những người khác, trực tiếp ôm Qúy Linh Linh dời .

      "Mộ Ly! Mộ Ly!" Vu Uyển Tinh nhìn theo bước chân dời , hai chân mềm nhũn, buông mình ngồi mặt đất.

      Khuôn mặt Lục Vân Thiên cũng còn chút máu, thua, lần này thua đến quân lính cũng còn!

      "Chuyện của bọn họ cũng giải quyết xong rồi, chúng ta cũng nên về nhà." Vẻ mặt Nghiêm Tử Tuấn chút biểu cảm , đợi Lục Vân Thiên lên tiếng, trực tiếp ôm ta rời .

      "Đó. . . . . . Diễn trò tới đây là xong rồi?" Thẩm Hiểu Phi liếc Vu Uyển Tinh cái, thuận tiện thêm câu châm chọc.

      "Vậy cũng chuẩn bị mở cửa."

      "Ban ngày, có ai chứ?"

      "Nhỡ đâu lại có em nào đó đến tận cửa tìm sao?" Hướng Tuấn Ngạn hỏi, hai người bọn họ đại khái đem Vu Uyển Tinh quên mất.

      "Tìm ? Ha ha, tôi nghĩ đến da mặt lại dầy như thế." Thẩm Hiểu Phỉ cho vẻ mặt khinh thường, sau đó liền tới chỗ Vu Uyển Tinh.

      Nhìn Vu Uyển Tinh ngồi co quắp dưới đất khóc đến vô lực, Thẩm Hiểu Phi chỉ có thể than tiếng, mỗi người đều có số mệnh, chuyện này a, tình , hoàn toàn thể gò ép được.

      "Cảnh sát Vu, người cũng rồi, nếu như thể tự về, Hướng Tuấn Ngạn có thể giúp đưa về." Giọng của mặc dù có tiếng cười nhạo, nhưng lúc Vu Uyển Tinh nghe vào trong tai, thanh đó lại trở nên thực chói tai.

      " bây giờ có phải rất thỏa mãn hay ?" Vu Uyển Tinh ngẩng mặt, xuyên qua tầng nước mắt dầy, khuôn mặt tràn đầy oán hận

      "Thỏa mãn?" Thẩm Hiểu Phi nhại lại lời của của ta..., "Ha ha, phải là xem quá nhiều phim truyền hình đấy chứ?"

      " và Qúy Linh Linh có cái gì khác biệt chứ? Đều cùng bộ dạng giả dối, cho rằng tại Mộ Ly thích ta, ta liền giả bộ thành bộ dáng độ lượng rời ."

      " ấy rời , phải vừa vặn cho và Mộ Ly thời gian sao?"

      " ta ràng biết, Mộ Ly căn bản cho tôi thêm cơ hội!" Vu Uyển Tinh đến đây, lập tức từ mặt đất đứng lên, "Quý Linh Linh, tôi bỏ qua cho !"

      xong, liền cực kỳ phẫn nộ rời .

      Thẩm Hiểu Phi cùng Hướng Tuấn Ngạn nhìn nhau cái, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.

      "Hướng Tuấn Ngạn xem, Vu Uyển Tinh này có thể gây chuyện lần nữa ?"

      " cũng biết." Hướng Tuấn Ngạn nhún vai cái, đây cũng là toàn bộ câu trả lời của .

      "Được rồi, tôi làm chậm trễ việc kiếm tiền của nữa, đến lúc phải quay lại công ty làm việc tiếp rồi ." Thẩm Hiểu Phỉ cầm lên túi xách của mình quầy rượu, liền rời .

      =hoa lệ tuyến phân cách =
      "Thế nào lại chuyện? Thân thể thoải mái sao?" Mộ Ly ôm Quý Linh Linh ngồi ở phía sau xe, bàn tay to nhàng xoa đầu ngón tay lạnh cóng của .

      Mà suốt dọc đường , Qúy Linh Linh cũng chỉ cúi đầu, có chút ý muốn chuyện cùng , bộ dáng này của , làm cho Mộ Ly có chút gấp gáp.

      "Nhìn , " ép buộc nâng cằm của lên, ép nhìn thẳng vào , "Rốt cuộc em làm sao vậy?"

      ràng tất cả đều tiến triển rất thuận lợi, nhưng tại sao bây giờ lại như vậy .

      Đôi mắt Qúy Linh Linh thất thần, con mắt nhìn cũng tiêu cự.

      "Quý Linh Linh, em rốt cuộc làm sao vậy? tại ở bên cạnh em, em còn muốn như thế nào?" Mộ Ly nổi giận, suy nghĩ của người phụ nữ này, hiểu nổi.

      "Cho chúng ta ít thời gian , tách ra thời gian ngắn, suy nghĩ cho kỹ”

      "Em cái gì?"

      "Em cần phải chịu trách nhiệm." xong, liền rũ mi mắt xuống, mặc dù cằm bị nắm, nhưng là thể tiếp tục nhìn được.

      "Quý Linh Linh!" Mộ Ly lập tức nắm lấy bả vai của , "Em có biết em cái gì ?"

      Tính tình của Mộ Ly luôn luôn dịu dàng, giờ phút này rốt cuộc cũng nhịn nổi nữa. Đôi tay nắm chặt bả vai của , dùng sức lắc. chính là muốn lay tỉnh , để cho nữa suy nghĩ lung tung.

      Đối mặt với nóng nẩy của Mộ Ly, Qúy Linh Linh lại rất an tĩnh, hiển nhiên làm giữ được bình tĩnh.

      Nhìn Qúy Linh Linh vẫn như cũ thờ ơ, Mộ Ly đột nhiên cảm thấy có chút vô lực . Đối với , nghĩ ra được biện pháp tốt nào.

      "Em cho biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? cùng Vu Uyển Tinh, còn có những người phụ nữ khác cũng có quan hệ, chút quan hệ cũng có. Em còn muốn phải làm sao chứ?"

      "Em muốn làm gì cả."
      Trâu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 87.2

      "Em muốn làm gì cả."

      "Em cho đến bây giờ đối với cũng có lòng tin sao? Qúy Linh Linh, em có thể đem ý nghĩ của mình cho biết được ?" Bàn tay Mộ Ly nắm chặt khiến phát đau, thế nhưng lại khống chế được bản thân mình.

      "Em đối với mình có lòng tin." ra tình.

      "Cái gì?"

      Qúy Linh Linh ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, thế nhưng lại bất ngờ lộ ra vẻ mặt yếu đuối trước mặt .

      "Qúy Linh Linh!" Mộ Ly lập tức kéo ôm vào trong ngực, ôm lấy chặt, "Em cho biết, em nơi nào có lòng tin?" Nhìn dáng vẻ này của , tim đau đến tột đỉnh.

      có nguyên nhân, nhưng muốn ra. Lục Vân Thiên và Vu Uyển Tinh hai người bọn họ, đều bị gây thương tích. muốn ngày nào đó cũng rơi vào tình cảnh quẫn bách như bọn họ, kém Mộ Ly quá nhiều. có lòng tin sau này có thể trói lại được trái tim .

      Đúng vậy, tự ti, có tự tin. ưu tú như vậy, suất sắc đến nỗi làm người ta dám nhìn thẳng. , có thể cảm nhận được tình cảm của , nhưng , liệu có thể duy trì được tháng, hai tháng, hay là năm? Nếu như kết hôn, kết quả cuối cùng của là cái gì?

      Hoàn toàn làm bà chủ gia đình sao, ở trong cuộc sống sau này, từ từ cùng tách rời, cho đến có ngày, khi quen với địa vị của người vợ, nhưng đến lúc đó lại chán ghét . . . . . . vẫn nhớ mang máng, khi còn bé nhìn thấy người dì kia.

      ấy mang tạp dề, tóc rất dài, vẻ mặt cũng rất dịu dàng giống mẹ , nhưng ấy lôi kéo tay của chú, khóc đến vô lực, nhưng cuối cùng trong vườn hoa cũng chỉ dư lại mình ấy khóc. Qúy Linh Linh rất muốn tới hỏi chút xem dì ấy xảy ra chuyện gì, nhưng lại bị mẹ giữ lại.

      "Linh Linh, người lớn có rất nhiều chuyện thể , người phụ nữ dù đẹp đến đâu ngày nào đó cũng mất sức hút đối với chồng của mình."

      Lời của mẹ, vẫn còn mơ hồ bên tai .

      Mặc dù nhớ dì kia là ai, nhưng ấy ràng còn rất đẹp, nhưng chồng của ấy lại muốn ấy nữa.

      Còn ? Qúy Linh Linh nhìn ra mình có chỗ nào suất sắc, có lẽ có. Nhưng nếu so cùng với Mộ Ly, tất cả cũng đều sánh bằng.

      "Quý Linh Linh, em mau chuyện , có vấn đề gì, em hãy với có được ?" Mộ Ly vuốt mái tóc dài của , lần lại lần hỏi .

      Lúc này, còn có thể mình, cưng chiều mình như vậy, nhưng bảo đảm thời gian được bao lâu? Qúy Linh Linh trầm mặc , yên lặng rơi nước mắt.

      Cuối cùng, Mộ Ly cũng hỏi ra được nguyên nhân của , đưa đến dưới lầu, liền rời .

      Về đến nhà, tắm rửa xong, thời gian còn lại, nằm giường của mình, suy nghĩ về kỳ hạn của tình .

      người phụ nữ hấp dẫn được người đàn ông có thể duy trì trong thời gian bao lâu? Khi kích thích Hormone từ từ hoạt động, nhưng khi bình tĩnh lại, còn có thể nắm bắt được hay ?

      "Ring Ring. . . . . ."

      "Này, Hiểu Phi." Qúy Linh Linh cầm điện thoại di động, giọng yếu ớt.

      "Linh Linh cậu ở đâu vậy? Cậu và ta cùng nhau sao?"

      " có, tớ về nhà."

      "Nghe thanh của cậu, cậu hình như có chút tốt."

      Qúy Linh Linh trầm mặc.

      "Linh Linh, mới vừa rồi tớ cảm thấy cậu có cái gì đúng, xảy ra chuyện gì sao?"

      "Hiểu Phi, cậu tình có thể kéo dài được cả đời ?" Hỏi lời này, Qúy Linh Linh cảm thấy chóp mũi chua xót, nước mắt liền tuôn ra. Động đến chuyện tình cảm, càng ngày càng trở nên yếu đuối.

      "Tình , tớ biết có tình trọn cả đời hay . Nhưng chúng ta, đời người có thể sống được bao nhiêu thời gian chứ, nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ năm sáu chục năm thời gian tình , dĩ nhiên phải lúc nào cũng oanh oanh liệt liệt, nhưng tình khi biến thành tình thân, chính là vĩnh cửu rồi."

      Tình biến thành tình thân? Sau khi gả cho , bọn họ từ tình biến thành tình thân, đó chính là vĩnh cửu rồi sao?

      "Hai người, thể vẫn luôn nhau sao?" Bài học từ Nghiêm Tử Tuấn trước đó, bốn năm nhau, cũng thắng được quyền lực hấp dẫn, sao lại cầu Mộ Ly phải nhiều hơn chứ?

      "Quý Linh Linh, tớ phát cậu rất ngốc. Làm sao cậu lại lo buồn đa cảm như vậy? Nếu như cậu muốn làm cho người vĩnh viễn cậu, phương pháp đơn giản trực tiếp nhất chính là, cậu phải vĩnh viễn thích ta. Cậu chịu bỏ ra, sao lại cầu người ta đáp lại, cậu cảm thấy tình như vậy luôn được vững bền sao?" Thẩm Hiểu Phỉ nhịn được nghĩ muốn mắng chửi người rồi, từ lúc rời khỏi quán bar cảm thấy Qúy Linh Linh có cái gì đúng, nhưng là nghĩ tới, ấy cư nhiên bị "Bệnh" rồi.

      " cũng coi trọng bỏ ra với báo đáp lại sao?"

      "Cậu thể ích kỷ như vậy, cậu thể vĩnh viễn cầu người khác cậu. Cậu chỉ có thể người ta trước, mới có tư cách hưởng thụ được người khác . cần chính là cân bằng, người , đủ nổi cho hai người tiêu phí."

      người , chịu nổi hai người tiêu phí. . . . . .Trong lòng Qúy Linh Linh yên lặng nghĩ. Nếu người đến cuối cùng, liệu cân bằng đó có bị đánh vỡ ?

      "Ừ, tớ hiểu rồi. Hiểu Phi tớ có chút mệt mỏi, muốn ngủ chút."

      "Được, nghỉ ngơi cho tốt. Lãnh Dạ Hi trở lại rồi."

      "Ừ."

      Qúy Linh Linh cúp điện thoại, sau đó liền tắt máy, phải nghỉ ngơi cho khỏe, thân thể mệt mỏi kịch liệt, đầu cũng sắp biến thành mảnh trống rồi.

      "Lão Trung, mang theo nhóm người đến nhà Lục Vân Thiên, cảnh cáo ta, nếu như ta còn dám động đến Qúy Linh Linh nửa phân, tôi lập tức khiến bọn họ biến mất ở thành phố này!" Mộ Ly hé ra khuôn mặt tuấn tú, ngồi ghế sô pha.

      "Dạ, Mộ tiên sinh."

      Lão Trung nghe lệnh liền rời , xem ra vị thiên kim thị trưởng kia chọc giận Mộ tiên sinh, lần này ngay cả mặt mũi của thị trưởng cũng thèm để ý.

      Sau khi lão Trung rời , trong phòng chỉ còn lại mình Mộ Ly.

      "Ầm!" Nghĩ đến thái độ Qúy Linh Linh đối với , Mộ Ly nhất thời nổi giận, trực tiếp hất toàn bộ khay trà bàn xuống đất.

      thở phì phò nhìn mảnh vụn của bộ trà rơi vãi đầy đất, lửa giận trong lòng vẫn như cũ thể phát tiết ra được.

      Qúy Linh Linh rốt cuộc là nghĩ cái gì? Đối với hoàn toàn chính là bộ thèm quan tâm, kiêu ngạo, có tự tôn, đều hiểu, nhưng thể bởi vì mấy thứ đó, liền đem tình của toàn bộ tiêu diệt

      "Người phụ nữ ngu ngốc!" giọng mắng câu, sau đó liền tựa vào ghế salon.

      "Ly, cậu là mắng người nào vậy?" Tần Mộc Vũ nhìn Mộ Ly phát giận , vẻ mặt cợt nhã cùng Quách Hiểu Lượng tới.

      Vừa nhìn thấy Tần Mộc Vũ, mày Mộ Ly nhíu lại càng chặt, thực rất biết chọn thời điểm!

      "Wey wey Wey, có thể hay vừa thấy tớ liền cau mày, tớ cũng phải là kẻ làm tổn thương người phụ nữ của cậu ." Vẻ mặt Tần Mộc Vũ hài lòng đặt mông ngồi bên cạnh .

      "Lão đại, Mộ tiên sinh có thể là bị vứt bỏ rồi, nên tâm tình mới khó chịu." Quách Hiểu Lượng, ngươi đúng là nghiệt a, lời liền trúng..

      Nhìn vẻ mặt Mộ Ly trừng , liền có thể đoán được.

      "Hiểu Lượng, cần lung tung, sức quyến rũ Mộ tiên sinh đây rất lớn đấy. Tối hôm qua kém chút nữa là bị hai ả đàn bà làm hại rồi !" Tần Mộc Vũ ra là cố ý tới cười nhạo .

      "Tần Mộc Vũ! Vừa mới sáng sớm rảnh rỗi như vậy, tới tìm tôi muốn đấu tay đôi sao”Vốn là đủ phiền, vào lúc này còn tới khiêu khích .

      " có, chúng ta là em nha, tớ tới là để hỏi tăm chút, tối hôm qua bị hai ả đàn bà kia làm có đủ thoải mái ??"

      " xin lỗi, để cho cậu thất vọng rồi, tôi đem nữ nhân ngu xuẩn làm rồi !" Mộ Ly cắn răng, trả lời.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :