1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu (126/134) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 84.3


      " dám cùng lão đại của tôi tranh giành phụ nữ?" Quách Hiểu Lượng quả quyết đứng dậy, bộ dạng giống như là trung thành tuyệt đối với vua, là làm cho người nghe thấy đau lòng, người gặp phải rơi lệ.

      Hướng Tuấn Ngạn nhìn kiêu ngạo đứng trước ngực mình, "Vị tiên sinh này, có phiền toái gì, đều để cho gợi cảm này ra ngoài giải quyết thay sao?"

      Sắc mặt Tần Mộc Vũ tối sầm lại, "Nhớ, ấy, là người tôi muốn!"

      "Ha ha, vậy tôi cũng cho biết, ấy là của tôi, kẻ nào cũng giành được." xong, Hướng Tuấn Ngạn còn giống như thị uy, đem Thẩm Hiểu Phi ôm vào trong ngực.

      "Ngươi còn dám khiêu khích sao?" Quách Hiểu Lượng đứng bên cạnh Tần Mộc Vũ , người đàn ông trước mặt này lại chút kiêng kỵ gì khiêu khích lão đại của bọn họ, là chán sống rồi mà.

      "Ha ha, tiểu mỹ nữ, tôi rất giống như khiêu khích sao?" Hướng Tuấn Ngạn lại cho Quách Hiểu Lượng nụ cười sáng lạn.

      "Cái người đàn ông này, trừ cười rồi lại cười ra, khẳng định cũng phải là loại người tốt đẹp gì!" xong, Quách Hiểu Lượng chờ Tần Mộc Vũ có phản ứng, trực tiếp cho Hướng Tuấn Ngạn cái quét chân.

      "Cẩn thận!" Hướng Tuấn Ngạn hoàn toàn ngờ rằng gợi cảm này lại có hành động như thế, liền ôm Thẩm Hiểu Phi lui về phía sau bước dài.

      "Nếu như ngay cả tôi cũng đánh lại, vậy cũng đủ tư cách cùng lão đại của tôi giành phụ nữ!" Quách Hiểu Lượng hề có chút sợ hãi nào, trực tiếp nhảy lên phía trước bước, theo sau chính là cước, mục tiêu là gương mặt của Hướng Tuấn Ngạn.

      Thẩm Hiểu Phi trực tiếp bị Hướng Tuấn Ngạn đẩy tới bên, bộ dáng kia, giống như là cùng Quách Hiểu Lượng đánh nhau, nhưng hoàn toàn có ra tay, nhiều lắm cũng chỉ tính là phòng vệ mà thôi.

      "Này, nên như vậy a, sao mỗi lần gặp mặt đều muốn đánh nhau chứ?" Thẩm Hiểu Phi vừa thấy tên tiểu tử Quách Hiểu Lượng kia lại muốn đánh người, cảm thấy nhức đầu thay cho Tần Mộc Vũ, bên cạnh mang theo tiểu nương tính tình nóng nảy như vậy, đúng là chuyện phiền toái mà.

      " người đàn ông, đánh nhau cũng dám, lại chỉ biết tránh né? như vậy mà cũng dám ở cùng chỗ với phu nhân sao?" Quách Hiểu Lượng khinh miệt nhìn Hướng Tuấn Ngạn, mặc dù phải là phần tử hiếu chiến, nhưng là vừa thấy được Hướng Tuấn Ngạn loại đàn ông từ tốn như vậy, lại thấy vừa mắt.

      "Tiểu mỹ nữ, mặc lễ phục như vậy, động thủ rất khó coi." Hướng Tuấn Ngạn mực lui về phía sau , lễ phục mặc chiều dài chỉ đến đầu gối, mà chân dài cứ đá qua lại như vậy, phong cảnh kia cũng muốn nhìn mà.

      "Ngươi cái tên đại sắc lang này, dám nhìn lén ta!" Quách Hiểu Lượng thấy Hướng Tuấn Ngạn nhảy vào trong quầy bar, túm váy, tay chống lên quầy rượu, cũng trực tiếp nhảy vào.

      "Ha ha, còn là màu xanh lá cây nhạt, rất có sức sống nhé." Hướng Tuấn Ngạn vừa lui, vừa cười .

      "Hướng Tuấn Ngạn nên giữ ý chút, Hiểu Lượng vẫn còn rất đơn giản thuần khiết mà ." Thẩm Hiểu Phi ngồi ghế ở bên, bộ dáng tựa như xem cuộc vui nhìn hai người kia.

      "Ha ha, được."

      "Loại người bại hoại như , cho dù phải là vì lão đại, tôi cũng vậy muốn hảo hảo giáo huấn trận!" Quách Hiểu Lượng nhặt lên chai rượu, liền trực tiếp ném về phía Hướng Tuấn Ngạn .

      "Ai , ta nên có chừng mực nha, làm bể, là phải bồi thường đó ." Thẩm Hiểu Phi vừa uống chút rượu, thấy thế cũng quên cho chút nhạc đệm.

      Tần Mộc Vũ liếc mắt nhìn bộ dáng nhàn nhã của Thẩm Hiểu Phi, có suy nghĩ nhiều, trực tiếp tới bên cạnh , kéo cổ tay cái.

      "Nếu Mộ Ly cũng có thể cùng Qúy Linh Linh ở cùng chỗ, vậy chúng ta cũng ứng hợp với tình hình thôi." xong, Tần Mộc Vũ nắm được cằm của , đợi Thẩm Hiểu Phi kịp cự tuyệt, liền trực tiếp hôn lên cái miệng nhắn của .

      Thẩm Hiểu Phi sững sờ, hoàn toàn ngờ rằng ta lại làm như thế , chủ yếu chính là, động tác của dọa đến .

      "Ba!" Xem trò vui đương, lại dám chiếm tiện nghi của , muốn chết!

      Nghe được thanh này, vốn là Quách Hiểu Lượng đánh nhau kịch liệt, trong tay cầm bình rượu, sửng sốt chút , quay đầu nhìn lão đại bị ăn tát.

      Hướng Tuấn Ngạn vui vẻ nổi lên mấy phần ý cười, theo mắt liếc qua bên kia, nhưng thêm cái gì.

      "Lão đại!"

      "Lão đại!" Tần Mộc Vũ giơ tay lên, ý bảo bọn tiểu đệ sau lưng cần động thủ.

      Mà Quách Hiểu Lượng kêu tiếng, trực tiếp tay ấn lên quầy rượu, muốn nhảy ra phía ngoài bị Hướng Tuấn Ngạn thanh đè lại bả vai.

      Quách Hiểu Lượng vừa định quay đầu lại, định chuyện, nhưng lại nghĩ tới, quay đầu lại tạo cơ hội cho Hướng Tuấn Ngạn trực tiếp cắn lên đôi môi , ngay sau đó cái tay lớn tùy tiện sờ trước ngực .

      "Ô. . . . . ." Tên bại hoại này, làm cái gì? Quách Hiểu Lượng giơ tay lên, tránh xa Hướng Tuấn Ngạn, muốn tát , nhưng lại bị bắt được cổ tay. Này ra cũng tính là cái gì, bực mình nhất chính là lời của ta.

      " nên tức giận, lão đại của cưỡng hôn bạn của tôi, tôi tại cưỡng hôn thủ hạ của ta, như vậy mặc dù có chút công bằng, nhưng là cảm xúc vừa rồi, rất được nha." xong, còn trực tiếp vứt cho Quách Hiểu Lượng ánh mắt quyễn rũ.

      "Hiểu Lượng." Tần Mộc Vũ nhìn đến tình huống của bọn họ bên kia, chẳng biết tại sao, lại gọi tiếng.

      Quách Hiểu Lượng theo tiếng quay đầu, khẽ hít mũi cái, nước mắt lại ào ào chảy xuống. Bộ dáng giống như đứa bé bị người ta bắt nạt, nhìn Tần Mộc Vũ, khóc đến nỗi chóp mũi Quách Hiểu Lượng cũng hồng hồng, lúc này khiến người ta cảm thấy cực kì thương tiếc.

      "Nếu như vậy, chúng ta liền làm người , bạn của trở về bên lão đại của tôi." Quách Hiểu Lượng cũng nhìn thẳng quá lâu vào Tần Mộc Vũ, mà là, quay đầu, tiến lên phía trước, vươn hai tay vòng lên cổ của Hướng Tuấn Ngạn, chủ động hôn lên môi của .

      "Thế nào lại là tình huống. . . . . ." Thẩm Hiểu Phi thấy thế, hoàn toàn ngu, chuyện này. . . . . . Đây cũng quá cẩu huyết . Nha đầu Quách Hiểu Lượng này, cũng quá. . . . . . Quá giúp đỡ cho chủ rồi, sao lại có cái loại phương thức giúp lão đại mình tìm phụ nữ chứ?

      "Buông ấy ra!" Tần Mộc Vũ gầm tiếng, hướng người phía sau ý chào cái.

      Chỉ thấy nhóm người áo đen, trực tiếp hướng nơi Quách Hiểu Lượng và Hướng Tuấn Ngạn xông tới.

      "Buông ấy ra!"

      Quách Hiểu Lượng chủ động lui trở lại, lấy tay lau môi của mình. mặt Hướng Tuấn Ngạn mang theo cỗ hứng thú nhìn , chỉ thấy nâng lên đôi tay, lưu manh , "Chẳng quan hệ tới tôi."

      Nghe như thế, Quách Hiểu Lượng lại giương con mắt trừng cái, là người đàn ông mà lại dám làm nhưng dám nhận, ta còn dám cùng nữ nhân mà lão đại coi trọng ở cùng nhau?

      Mà Hướng Tuấn Ngạn cũng thèm để ý ánh mắt đó của Quách Hiểu Lượng, trực tiếp cho nụ cười, đồng thời sử dụng hình dáng của miệng khi phát , " tệ nhé."

      "Ngươi, cái kẻ bại hoại này!" Đầu óc của cho tới bây giờ đều rất đơn giản, chỉ là tiểu nương đơn thuần thích động thủ, buổi tối này biết mắng trước mặt người đàn ông này bao nhiêu câu bại hoại.

      "Ra ngoài, chúng ta !" Tần Mộc Vũ lạnh lùng ra lệnh, hướng Quách Hiểu Lượng .

      Sau đó lại đem ánh mắt hướng tới Thẩm Hiểu Phi, "Đừng quên, là người phụ nữ của tôi."

      Dứt lời, liền xoay người rời .

      Thẩm Hiểu Phi sững sờ, giải thích được, "Tần Mộc Vũ, cũng nên quá tự đại, tôi cũng phải dễ dàng khuất phục như vậy đâu."

      "Vậy thử xem chút." Tần Mộc Vũ tới cửa, ném lại cho câu.

      Quách Hiểu Lượng cúi đầu, cùng những người khác theo ra ngoài.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 84.4

      Chờ bọn họ đều hết, Hướng Tuấn Ngạn hai tay chống quầy rượu, nhảy ra ngoài.

      "Tần Mộc Vũ? cư nhiên lại biết ." Hướng Tuấn Ngạn dựa vào quầy rượu, vẫn nhúc nhích.

      " biết ?" Thẩm Hiểu Phi nhìn thẳng ngoài cửa, hỏi lại câu.

      "Ha ha, " Hướng Tuấn Ngạn cười khẽ tiếng, " biết."

      "Nha."

      Hướng Tuấn Ngạn lúc này đưa mắt nhìn Thẩm Hiểu Phi, " Tiểu mỹ nhân kia ở bên cạnh ta, đúng là cay, vị tồi."

      Lúc này, Thẩm Hiểu Phi nghe thấy thế, cũng đưa mắt nhìn sang, hai người nhìn nhau, "Giờ làm sao? muốn thử ?" cười như cười hỏi.

      "Khá tốt, cảm giác cũng tệ lắm. Lại trung thành, lại cay, dáng dấp còn có thể , nhất là cái kia đôi. . . . . ." tự tay làm hình dung, "Này ngực đầy đặn, cảm giác thực tệ."

      "Hứ! Hướng Tuấn Ngạn, có thể bình thường chút được ? Cường hôn còn chưa tính, lại còn sờ mó người ta, cũng đủ xấu xa. Nếu như tôi là Hiểu Lượng, nhất định đem phế." Vẻ mặt Thẩm Hiểu Phi ghét bỏ nhìn Hướng Tuấn Ngạn, biết là bao lâu rồi chưa đụng vào phụ nữ, lại có thể đói khát thành ra như vậy, chỉ đùa chút, cũng súng kiền.

      "Hiểu Phi, em cảm thấy Tần Mộc Vũ đó như thế nào?"

      " ta? Cảm giác cũng tệ lắm, cũng làm nổi lên hứng thú của tôi rồi." mặt Thẩm Hiểu Phi nở nụ cười, người đàn ông kia, bình thường chỉ thấy bộ dạng cợt nhả, nhưng nghĩ tới, ta cũng có mặt căng thẳng nóng nảy như vậy, khỏi phải , rất man.

      "Vậy tốt!" Hướng Tuấn Ngạn đánh cái vang to, " Em bồi Tần Mộc Vũ chơi, vừa đúng có thể cùng Hiểu Lượng kia hảo hảo vui đùa chút."

      "Này, nghiêm chỉnh chút. Hiểu Lượng vừa nhìn chính là nương chính trực ,tình cảm đơn thuần, nhẫn tâm đả thương người ta sao?"

      "Ai , Hiểu Phi ý em là muốn , chúng ta tình cảm đều ở trong biển tình tùy ý phiêu đãng sao?"

      "Hướng Tuấn Ngạn, mọi chuyện cũng rất ràng rồi, hỏi lại là có ý đây? Chúng ta đều là thứ người như thế, vui đùa chút còn chưa tính, nếu quả đả thương người khác, vậy cũng coi như quá mức rồi." Thẩm Hiểu Phi cúi đầu, giơ tay lên, lắc lắc tay.

      "Vậy trước hết thử chút, trước muốn cùng tiểu mỹ nhân kia chơi đùa chút, nếu như mà động chân tình , phải trọn vẹn sao?" Hướng Tuấn Ngạn vẫn như cũ bày ra bộ dáng lưu manh, tối nay những bận việc hồi, mà còn có thu hoạch.

      Thẩm Hiểu Phi nhìn ta, nhún vai cái, tỏ vẻ tùy thôi.

      " tại đóng cửa rồi, Hiểu Phi em còn chuẩn bị tiệm thuốc chuyến?"

      " tiệm thuốc làm cái gì?"

      " xem cái đó Tiểu Linh Linh, chỉ là thân thể ấy, bị Mộ Ly giày vò cả đêm, em đoán xem thân thể của ấy như thế nào? Hơn nữa, chẳng lẽ em cảm thấy bọn họ cần phải ngừa thai sao?" Hướng Tuấn Ngạn y hệt bộ dáng như người từng trải .

      Nghe vậy, Thẩm Hiểu Phi hơi nhíu mày, "Linh Linh có thể bị thương hay ?" Đây mới là điều lo lắng nhất.

      "Ha ha, vậy cũng chỉ có thể cầu xin Mộ Ly có chừng mực chút. Dù sao, theo như được biết, dùng loại thuốc kia, người bình thường ba ngày thể xuống giường được ."

      "Mẹ nó, phải chứ." Thẩm Hiểu Phi lộ vể mặt hoàn toàn tin.

      "Chúng ta có muốn đánh cược hay ?"

      " chết , tôi mới có hứng thú lấy tỷ muội ra đánh cược với !" Thẩm Hiểu Phi liếc cái, nếu như Qúy Linh Linh ba ngày thể xuống giường, đoán được có biểu tình gì a.

      "Hiểu Phỉ suy nghĩ gì đó, em có phải cũng muốn thử loại thuốc này chút đúng ?"

      Thẩm Hiểu Phi quay đầu lại nhìn thẳng ta, "Hướng Tuấn Ngạn nếu như muốn làm thái giám, có thể trực tiếp cho tôi biết, cần thiết phải quanh co như vậy." Còn dám trêu chọc !

      "ok, ok, sai rồi, với em mua thuốc thôi."

      Thẩm Hiểu Phi đứng lên thèm trả lời , "Đúng rồi, vậy hai người phụ nữ kia phải làm thế nào?" Nghĩ đến Lục Vân Thiên với Vu Uyển Tinh, trong lòng liền muốn nổi giận .

      "Cái đó bọn họ còn bất tỉnh, thấy lát cũng thể tỉnh lại được, mà vị thiên kim thị trưởng kia bị đánh cho ngất xỉu, trán cũng chỉ có vết thương nho , đều có gì đáng ngại ."

      "Nghĩ biện pháp, tôi muốn hành hạ bọn chúng ." Thẩm Hiểu Phi cắn chặt răng .

      "Cả?"

      "Hừ, ngay cả người đàn ông của tỷ muội ta cũng dám động, vẫn còn dám ở sau lưng luyên thuyên, loại phụ nữ độc ác này, nếu như chỉnh đốn bọn chúng, ta sống cũng cảm thấy hổ thẹn với xã hội!" Thẩm Hiểu Phi khinh thường hừ lạnh tiếng, nâng lên khuôn mặt nhắn kiêu ngạo.

      Hướng Tuấn Ngạn nhìn gò má , chỉ hơi hơi cười cười, lòng của phụ nữ sâu lường được, ngay cả ý nghĩ của các cũng dám khen tặng, nhìn nổi nóng, cũng dám lời nào.

      "Tất cả tùy em."

      Được, như vậy tùy . Lục Vân thiên cùng Vu Uyển Tinh hai người bọn họ ở thành phố này cũng coi như có mặt mũi, vậy hãy để cho bọn họ hảo hảo thấy được danh tiếng của mình tốt cỡ nào.

      " có thể giúp tôi tra phương thức liên lạc của Ngiêm Tử Tuấn ?"

      " Con rể thị trưởng?"

      "Chính là ."

      "Đây phải là vấn đề khó khăn gì." Vẻ mặt Hướng Tuấn Ngạn buông lỏng . Thẩm Hiểu Phi nhìn về phía , nện quyền ở trước ngực , "Cuối cùng cũng có chút công dụng rồi."

      "Van xin, lời của em là có ý gì, giống như đều dùng được ấy." Hướng Tuấn Ngạn bất mãn ai oán .

      “ Sau khi cho tôi phương thức liên lạc của Ngiêm Tử Tuấn, cũng có thể đổi đời được rồi."

      xong, Thẩm Hiểu Phi liền cười rời .

      Hướng Tuấn Ngạn nhìn theo bóng lưng , khỏi lắc đầu cái, ai, là tạo nghiệt a, tại sao có thể cùng Thẩm Hiểu Phi đứng đắn như vậy trở thành bằng hữu tốt được chứ?

      Bây giờ quán bar, trừ hai người phụ nữ bất tỉnh nhân , còn lại chính là phòng bao tại lầu năm, Mộ Ly vẫn kích động cùng với Qúy Linh Linh. Hai tiểu xử ở cùng chỗ, dưới tác dụng của thuốc, chỉ hận thể đem đối phương cũng phá.

      Tình huống như thế, suy nghĩ chút đúng là, cắn răng, dậm chân a.

      Cũng biết, lúc trời sáng, dược liệu hết tác dụng, hai người có biểu tình như thế nào đây? Chậc chậc. . . . . .

      = tuyến phân cách =
      "Quách Hiểu Lượng, rốt cuộc có đầu óc hay ?" Sau khi về đến nhà, Tần Mộc Vũ nhịn suốt dọc đường , sau khi vào phòng, liền đổ ập xuống mắng Quách Hiểu Lượng .

      Quách Hiểu Lượng nhìn Tần Mộc Vũ trợn mắt nhìn mình, nhưng mà nhìn bộ dáng tức giận kia của , cũng đành phải đem tức giận của mình dấu .

      "Cư nhiên để cho ta trực tiếp chiếm tiện nghi, nếu như có khả năng, cũng cần dùng danh nghĩa của tôi mỗi lần ra đánh nhau !" Tần Mộc Vũ vào phòng khách, cước đá vào bàn trà.

      Quách Hiểu Lượng lại lần nữa ngẩng đầu lên, trong con ngươi chứa đầy nước mắt, vốn là bị cường hôn cũng đủ uất ức rồi, nhưng ràng là đến giúp lão đại theo đuổi phu nhân a, nhưng tại sao ta còn có thể như vậy mất hứng.

      "Lão đại. . . . . ."
      Trâu thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 84.5

      "Lão đại. . . . . ."

      " nên gọi tôi! Quách Hiểu Lượng, có thể khôn ra chút được , cần luôn là bộ dáng ngu ngốc, tôi có thể hỏi chút năm nay bao nhiêu tuổi rồi ?" Tần Mộc Vũ như cũ rống to, lúc này cùng hình dạng nam nhân đào hoa dịu dàng kém quá nhiều.

      "Em. . . . . . Em hai mươi tuổi." Quách Hiểu Lượng lại lần nữa uất ức cúi đầu , vốn dĩ còn muốn cùng lão đại tranh luận phen, nhưng ngẫm nghĩ lại hạ xuống, việc mình mới làm, quả có chút ngu ngốc.

      "Hai mươi tuổi! còn tưởng rằng chưa trưởng thành sao? Ngực lớn nhưng có đầu óc, có phải dùng để hay ?" Đáng chết, ràng khuôn mặt vẫn giống con nít, nếu như phải siết đau, mới để cho mặc lễ phục, nhưng kết quả đây, cư nhiên khiến tên đàn ông kia trực tiếp chiếm tiện nghi.

      Hướng Tuấn Ngạn đó có phải là có mắt đúng ? Thậm chí người của cũng dám khi dễ!

      "Em. . . . . . em cũng vậy muốn a, là chính nó dáng dấp. . . . . ." Quách Hiểu Lượng cong lên đôi môi đỏ mọng, loại chuyện như vậy có thể khống chế được sao? Bộ ngực thích dài, chẳng lẽ nàng phải , co lại , được dài ra sao?

      ". . . . . ." Tần Mộc Vũ bị làm cho nổi đóa, "Vậy sau này để tâm chút , đừng để cho đàn ông tùy tiện liền chiếm được tiện nghi!"

      "Lão đại. . . . . . hung dữ đó. . . . . . em phải mới vừa giúp sao? Nhưng tại sao lại mất hứng như vậy đây?" tại nghĩ thông.

      Giúp ? Có kiểu giúp như vậy sao? Trước mặt , bị người khác chiếm tiện nghi. Tối nay nếu như Thẩm Hiểu Phi cũng ở chỗ đó, sớm trực tiếp đem Hướng Tuấn Ngạn đánh ngã mặt đất rồi, nhưng là cuối cùng, cũng chỉ có thể mang theo buồn bực trở về.

      "Quách Hiểu Lượng, cho dù hỗ trợ của , tôi cũng có thể thu phục được ấy!"

      Cắt. . . . . . Quách Hiểu Lượng nghe xong lời này, trong lòng lại tràn đầy bất mãn .

      "Lão đại, lại mạnh miệng rồi."

      " cái gì?" Tần Mộc Vũ lại trợn mắt trừng trừng , bộ dáng như muốn ăn thịt người .

      " ràng chính là, lần trước Thẩm tiểu thư cũng chưa có đồng ý , lần này ấy còn mang ra cả bạn trai, nếu như phải là em muốn cùng bạn trai của ấy làm bạn bè trai , Thẩm tiểu thư căn bản cũng đồng ý." Quách Hiểu Lượng lại bắt đầu tính toán, lần nữa đem sức quyến rũ của Tần Mộc Vũ đả kích .

      "Quách Hiểu Lượng!"

      "A, lão đại, chút được , em nghe thấy sợ." Sợ? sợ sao? Hoàn toàn nhìn ra, câu khiến Tần Mộc Vũ nghẹn lời thể tiếp

      "Quách Hiểu Lượng, đừng tự cho mình là đúng, , tôi cũng có thể đem Thẩm Hiểu Phi giải quyết. Cho đến bây giờ, còn chưa có người phụ nữ nào có thể chống cự lại được sức quyễn rũ của tôi." Tần Mộc Vũ bị Quách Hiểu Lượng làm cho tức giận, vào lúc này còn có thể tự luyến .

      Quách Hiểu Lượng chu cái miệng nhắn, lão đại đúng là. . . . . . Kiêu ngạo ai bằng. Mỗi lần đều như vậy, vẫn cho là phụ nữ toàn thế giới đều thích , nếu phải là lão đại của , sớm đả kích rồi. ( phục chị rùi, bây giờ phải là đả kích a ý sao? )

      "Lão đại, cười lên rất đẹp mắt rất giống như đàn ông bại hoại." Quách Hiểu Lượng tại chỉ đến cảm thụ của mình, Hướng Tuấn Ngạn cười lên trông rất dễ gần, mà lão đại của , còn có gương mặt rất quyễn rũ

      "Ý của là chỉ tôi bằng tên bại hoại?" Nổi giận, nổi giận, được, làm sao lại cảm thấy choáng váng đầu vậy? nhất định bị Quách Hiểu Lượng chọc giận đến mức huyết áp cũng tăng cao rồi.

      "Lão đại, đây là tự mình , em chỉ là nụ cười của thôi mà." Vẻ mặt Quách Hiểu Lượng phớt tỉnh , lão đại thực hiểu lầm , lão đại dầu gì cũng hơn tên bại hoại chứ?"Quách Hiểu Lượng!" Tần Mộc Vũ phát bắt được bả vai của .

      "Lão đại, . . . . . . định làm gì?" Quách Hiểu Lượng lập tức rụt cổ, khiếp sợ nhìn Tần Mộc Vũ, "Lão đại, nên đánh em nha, em chẳng qua chỉ thôi!"

      Đáng chết, còn !

      "Quách. . . Hiểu. . . Lượng, tôi cảnh cáo , lần sau còn dám chọc giận tôi, liền cút cho tôi!" nghiến răng, hận thể trực tiếp nuốt vào bụng. Dù thế nào nữa cũng hiểu, lần này Quách Hiểu Lượng là muốn giúp , nhưng trời mới biết, mỗi lần đều đem chọc giận đến não cũng bị thương!

      "Lão đại, làm sao lại đuổi em cút a, Vũ Nhân , rất nhớ em, nên em mới trở về . . . . . ."

      Cái gì? cái gì? nghĩ đến ? Nếu như nhớ , còn vui lòng trở lại? coi là cái gì, giống như ăn xin sao?

      " cần thách thức tôi nữa!" Tần Mộc Vũ ôm nhích lại gần mình.

      Quách Hiểu Lượng vội nghiêng mặt sang bên, lão đại hỏa khí lớn a, đến gần cũng cảm thấy nóng rực rồi, "Lão. . . . . . Lão đại, em. . . . . . Em sai rồi, đừng nóng giận, đừng nóng giận." nắm đúng thời cơ, nhanh chóng nhận sai.

      Từ xưa đến nay, kẻ thức thời mới là là trang tuấn kiệt. Quách Hiểu Lượng chính là như vậy, dù sao mỗi lần cầu xin tha thứ như thế, lão đại dường như cũng tức giận nữa. . . . . .

      Tần Mộc Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn đáng thương kia, lời thô tục đến miệng lập tức cũng ra được. Quách Hiểu Lượng a Quách Hiểu Lượng, mỗi lần đều dùng bộ dáng tội nghiệp này nhìn , nếu như biết trước tính tình này của , có lẽ khi đối với làm vẻ mặt này, chừng nhất thời cao hứng trực tiếp muốn , nhưng. . . . . . đối với làm sao có hứng nổi !

      "Ngu ngốc!" Cuối cùng Tần Mộc Vũ chỉ còn cách mắng câu.

      "Nha. . . . . ." Quách Hiểu Lượng chu cái miệng nhắn, trực tiếp nhận lời , ngu ngốc, ngu ngốc là được!

      "Trở về phòng thay quần áo, sau đó nấu cơm." Tần Mộc Vũ buông lỏng tay ra, lui về phía sau bước, ngồi ghế sa lon, là nhức đầu mà!

      "Được a! Lão đại, em lập tức làm!" Quách Hiểu Lượng nghe thấy lời này, lập tức vui mừng, mới vừa chạy , lại quay đầu, "Lão đại, còn có nồi cơm đầy, chúng ta ăn cơm rang trứng !"

      Vừa nghe đến cơm rang trứng, Tần Mộc Vũ chỉ có cảm giác khóe miệng run rẩy, cơm rang trứng, lại cơm rang trứng! Cơm rang trứng là họ hàng thân thích nhà phải ? Ở trong ấn tượng của , mỗi ngày ăn cơm tối đều là cơm rang trứng, hơn nữa phải chén , thường có cả nồi lớn!

      Lau. . . . . . Hình như Quách Hiểu Lượng câu, thân thể phát triển, cần ăn nhiều!

      Được, cần ăn nhiều, chẳng lẽ bồi bổ thân thể, cũng cần phải ăn cả nồi cơm to sao!

      Điên rồi, điên rồi, muốn điên rồi.

      "Ring Ring. . . . . ."

      Lấy điện thoại di động ra, Tần Mộc Vũ oán hận tràn đầy!

      "Mạc Vũ nhân, cậu chừng nào đem ta mang !" Mở miệng, chính là hỏa khí ngất trời!

      "Lão đại. . . . . ."

      "Tôi cho cậu biết, tôi cho các người ba cơ hội, mà cả ba cơ hội ta cũng dùng hết rồi, cậu ít nhảm , lập tức đem ta biến mất trước mặt tôi!" Vừa dừng lại rống to!

      "Lão đại, buông lỏng chút, giảm nhiệt. Chuyện kia, điều tra có chút manh mối."

      "Hả?"

      "Có chút manh mối."

      Vừa nghe thấy lời Mạc Vũ Nhân , Tần Mộc Vũ lập tức trấn tĩnh lại, lần nữa an tĩnh ngồi xuống, "Từ từ ." Hỏa khí nhất thời biến mất, đến chính .

      Đứng ở cửa phòng, Quách Hiểu Lượng dựa vào cánh cửa, lão đại lại ở phía dưới mắng , chính xác phải là mắng Vũ Nhân, nghĩ tới đây hốc mắt khỏi nóng lên. là ngu ngốc, vẫn luôn là người ngu ngốc, vì giúp theo đuổi phụ nữ, việc gì cũng có thể làm, nhưng cuối cùng vẫn là tế bào lẻ loi ngốc nghếch.

      "Quách Hiểu Lượng, cái người ngu ngốc này, về sau được chọc lão đại tức giận nữa, bảo vệ , giúp lấy được thứ muốn mới là điều quan trọng nhất!" Quách Hiểu Lượng giơ tay lên, đem mu bàn tay lau sạch tất cả nước mắt chảy ra.

      ra , phải luôn thích làm cơm rang trứng, nhưng bởi vì làm nhiều thức ăn. Lão đại chỉ có ăn cơm rang trứng sau đó mới câu, cũng tệ lắm. Cho nên mỗi ngày đều giúp lão đại, làm cơm rang trứng ngon, cũng muốn ngày nào cũng ăn, về sau trở thành quả trứng!

      Đó. . . . . . ra là cùng cơm rang trứng có quan hệ thân thích chính là —— Tần Mộc Vũ!
      Trâu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 85: Thuốc tránh thai (1)

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      "Này. . . . . . Nhắm mắt lại, cho nhìn."

      " nhìn nó rồi."

      "Nhìn. . . . .Cái đấy là hôm qua, giờ được nhìn!"

      " ghi nhớ trong đầu rồi, có nhìn hay cũng là mà thôi, cho coi thử , có bị thương chỗ nào ."

      " . . . . . Câm miệng!"

      "Ngoan, đâu cần dã man như vậy . . . . .Đừng lộn xộn nữa!"

      "Vì cái gì mà cho em lộn xộn chứ? làm em đau."

      "Vậy em ở dưới, ?"

      "Nghĩ cũng muốn nghĩ!"

      "Quý Linh Linh, em chả ra gì, em ở em ghét, em ở dưới em đồng ý."

      "Đồng ý cái quỷ nhà , giờ em ép người có tí mà đau ỉ rồi!"

      "Hả? sao? Tới đây Bảo Bảo, dựa gần này, đau nữa đâu."

      "Mộ Ly, buông tay ra mau, được chạm vào em!"

      "Nhưng cái ghế này chật như vậy, làm sao chạm vào em được hả? Hoặc là, bây giờ em có thể ra khỏi vị trí của mình được ?"

      "Mộ Ly . . . . . . . . ."

      " biết ngay được mà, ngờ, mới sáng sớm mà có thể thoải mái tinh thần như thế này . . . . ."

      "Em nghi ngờ có phải tối hôm qua giả bộ đây"

      "Linh Linh, ngoan nào, đừng có nữa, cứ nhìn cái bộ ngực lên xuống kia lại dụ dỗ phạm tội."

      "Mộ Ly!"

      "Hừm!" Mộ Ly đưa ngón tay đặt lên môi , nhìn đôi mắt ngập trán lửa giận ấy ai có thể tưởng tượng được giờ trước, ngay cả tiếng cũng thể thốt thành lời, nhưng giờ lại mở miệng mắng vô lí như thế này đây."Đừng giận nữa, gây hại đến cơ thể em đấy. "

      Quý Linh Linh bĩu môi: "Em bảo, cho nhìn được đâu!"

      "Đâu liên quan.., muốn xem." Mộ Ly sửa sang lại mấy cọng tóc rơi trước mặt , rồi chợt đưa tay vòng lấy người , kéo lại gần mình thêm chút nữa.

      " cho chạm vào em!" Quý Linh Linh chịu an phận mà giãy người lên.

      Mộ Ly vô tội nhìn . Chuyện gì diễn ra với Quý Linh Linh vậy, người con qua khỏi cái đêm đầu tiên, đáng lẽ ngày hôm sau tỉnh lại phải e thẹn ngồi trong ngực của người đàn ông chứ, hoặc là khóc thút tha thút thít người ta quá mạnh mẽ hay sao? Nhưng tại sao bọn họ lại trải qua những tình huống như thế này vậy?

      Từ sau khi ngủ dậy, có thể thấy Quý Linh Linh nhìn đau nãy giờ, rồi giống như muốn tiêu tan cơn đâu ấy, mắng , hành hung , đại khái gần được 1 tiếng đồng hồ. Có phải bây giờ trong lòng để ý điều gì đó, hay sợ?

      "Quý Linh Linh, có phải em mắc chứng sợ hãi sau đêm đầu tiên hay ?" Bàn tay Mộ Ly ôm chặt lấy eo Quý Linh Linh, muốn để ý đến cái câu cho chạm vào em” trong lòng.
      "Sợ cái đầu nhà

      "Em có cảm thấy bản thân mình có gì đó giống nhau, vừa rất nóng nảy vừa rất ổn định, có phải em sợ cái gì hay ?" Mộ Ly vươn tay vuốt khuôn mặt rồi nâng cằm lên, mở miệng hỏi .

      Quý Linh Linh nhìn thẳng vào , có chút xíu chịu được ánh mắt chứa chan tình cảm của bây giờ, vội nghiêng đầu sang bên, " nghĩ nhiều quá rồi, em vẫn ổn!"

      "Linh Linh, em cần phải sợ, chịu trách nhiệm với em." xong, nhàng ôm , nghĩ rằng như vậy mang đến cảm giác an toàn cho , và đề biết tình cảm của là như thế nào.

      Quý Linh Linh nghe vậy ngẩn người ra, sợ? biết, dù sao trong lòng giờ rất phiền não, có quá nhiều phiền não mà giải thích được.

      "Được rồi đó..., có phiền hay hả, chúng ta mới ngủ có đêm với nhau làm gì ghê gớm chứ, em cần chịu trách nhiệm!" Cảm xúc Quý Linh Linh giờ có bất kỳ trấn an nào mà càng ngày càng phiền.

      " phải chịu trách nhiệm với em!" Giọng Mộ Ly giờ thêm cưỡng chế, bàn tay ôm chặt lấy , để lui người về phía sau thêm tí nào.

      định làm cái gì? Em là cái gì mà phải chịu trách nhiệm?" Quý Linh Linh khách khi rống lên

      "Bởi vì là người đầu tiên của , em phải coi là số !"

      "Hứ, đừng có làm trò hề nữa được ? Thời buổi bây giờ chuyện – tình – – đêm- là chuyện – bình – thường , lần đầu tiên giờ còn đáng giá à?"

      "Nhưng coi trọng nó! Quý Linh Linh, em hãy nghe cho kỹ đây, lần đầu tiên của em là dành cho , sau này mỗi ngày chúng ta đều là của nhau. Em muốn trốn cũng trốn được. Tốt nhất ngay từ bây giờ em nên chuẩn bị tâm lí, hiểu chưa?" Mộ Ly lật người, đem đặt xuống bên dưới. Cái con này, càng càng điên. Thiệt là, biết rất cơ thể mình giờ được khỏe, biết rất bây giờ cần được nghỉ ngơi, nhưng chính lại thể kiềm chế được, muốn cho biết cần .

      " vô sỉ! Mộ Ly, cút qua bên cho em!" Quý Linh Linh vừa định nhấc chân đá "A. . . . . . đau quá. . . . . ." Động tác này khiến than lên tiếng.

      "Thế nào? Thế nào?" Mộ Ly vội vòng ôm lấy , lên tiếng hỏi han ân cần.

      Quý Linh Linh cắn răng, " cần lo, em cần chịu trách nhiệm cũng cần ... tốt nhất quên hết cho tôi!"

      vẫn cố chấp như cũ.

      "Quý Linh Linh, phát ra, bây giờ em hình như rất có sức lực nhỉ? Có muốn bọn mình làm lại lần nữa ?" Giọng cưỡng ép của Mộ Ly thay bằng giọng chính đáng.

      " dám!"

      "Có cái gì mà dám, bọn mình cũng làm nhiều lần như vậy, đối với sao cũng cần để ý." Đôi môi chỉ cách môi vài xentimet, cái dáng vẻ mập mờ này cũng có thể biết chuyện gì sắp xảy ra.

      Quý Linh Linh khỏ run người, hơi thở của quá nồng nhiệt và quá nóng, khiến chịu nổi.

      "Em. . . . . .Người em đâu. . . . . ." Quý Linh Linh có lẽ sợ nên giọng cực mềm mại. Tối hôm qua, hai người bọn họ biết nghỉ ngơi bao nhiêu lần, lại làm biết bao nhiêu lần, cho đến khi trời sáng bọn họ mới ngủ được giấc ngắn ngủi, nhưng khi tĩnh là toàn thân đau rã rời, cho dù cử động cái cũng khiến cả người tê buốt, nhức mỏi.

      "Sớm ngoan như vậy phải tốt hơn rồi sao? Người thoải mái em ngừng lại , xem còn quần áo nào có thể mặc rồi chút dẫn em ." Mộ Ly tiến sát đến mặt , hôn cái rồi nhướng người đứng dậy.

      "Em về cùng đâu."

      "Vậy em chuẩn bị cùng ai vê?"

      "Chuyện này cần quan tâm!"

      "Quý Linh Linh! Chúng ta bây giờ , chuyện của em mặc , em muốn bảo ai quan tâm em đây?"

      " thôi , bên cạnh, bên cạnh có bao nhiều người phụ nữ tự biết lấy, cần gì phải giả mù với em?"

      "Em gì?"

      "Còn muốn em giải thích à? Là ai theo đến trang viên nhà Từ Kỳ tỏ tình với em, nhưng mà đâu rồi, đêm hôm qua lại uống rượu say mềm với hia người phụ nữ khác. Thượng tá Mộ, có phải bản thân ngụy trang quá tốt hay ?" ra Quý Linh Linh rối rắm ở khúc này.

      Mộ Ly nâng người dậy, nhìn người con dưới thân, đúng là khó giải thích .

      "Em cảm thấy ngụy trang bản thân mình như vậy, thế tại sao tối qua lại xuất ở đây, rồi đêm qua cùng . . . . . ."

      Quý Linh Linh đột nhiên nhìn , " có ý gì?"

      " chỉ muốn biết em có ý gì, chủ động ở cùng với nhưng sáng đến lại bày ra cái vẻ như người dưng này đây, muốn biết em suy nghĩ gì."

      ". . . . . ."

      " , Quý Linh Linh, em có ý gì, Biết gạt em mà em vẫn làm."

      " là đồ khốn! vô sỉ! Em , em là được phải , em , cho dù biết lừa em, nhưng mà bản thân em vẫn chưa giải thích được nguyên do lại ở cùng với họ, em như vậy hài lòng chưa hả!" Quý Linh Linh đột nhiên dùng sức trói buộc của Mộ Ly, chuẩn bị qua chỗ khác nhưng lúc đứng lên vì đau quá mà té sàn nhà, chống hai tay và khóc.

      "Cái đồ ngốc này!" Lúc này Mộ Ly biết nên cái gì cho phải. ôm lấy vào lòng "Quý Linh Linh, chừng nào em mới tinh tường được hả? Hôm đó Vu Uyển Tinh nới với ấy chuẩn bị , nên tụ họp lát. ngờ là bọn họ bỏ thuốc."

      "Có chỗ nào giống nhau>" Quý Linh Linh tựa vào ngực mà khóc.

      "Nếu như muốn ở cùng với ta lúc ấy giải quyết cho xong rồi!"

      ". . . . . ."

      " cái gì mà , người đàn ông em , đêm hôm qua xém chút nữa bị làm nhục rồi đó, em còn an ủi vậy mà sáng sớm còn bộc phát tính khí, ôi trời, lòng . . . . ." Mộ Ly lập tức bày ra bộ dáng đau lòng, như thiếu nữ bị ăn hiêp vậy

      "Nhưng. . . . . ."

      "Nhưng cái gì? Quý Linh Linh, em cũng biết mới là người bỏ thuốc chứ?"

      "Hả? Em. . . . . . Em biết!"

      " biết? Vậy em thấy Lục Vân Thiên đối với ra sao?" Mộ Ly khôn khéo hỏi chuyện.

      "Em . . . . ."

      Bắt được vẻ mặt khó xử của Quý Linh Linh, Mộ Ly phen nắm lấy cằm : "Được rồi, nhìn bị ta làm ra thấy này, giờ em muốn ra ngoài, càng làm khó chịu."

      "Em có. . . . . ."

      "Ừm, cần lên tiếng nữa, trực tiếp bồi thường cho là được rồi!"

      ". . . . . . Ô. . . . . ." Quý Linh Linh còn chưa xong đôi môi bị ai kia chặn lại.
      Trâu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 85: Thuốc tránh thai (2)

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Cái người phụ nữ Quý Linh Linh này, có tâm tình lo lắng cho mình, lại còn dám "Thấy chết mà cứu", phải trừng phạt. Lấy danh nghĩa đàn ông của bị đám phụ nữ thối tha kia ức hiếp rồi mà vẫn còn như vậy.

      "Này, Hướng Tuấn Ngạn, tại sao bên trong thanh rồi vậy chứ?" Thẩm Hiểu Phỉ tay ôm quần áo, đứng sau lưng Hướng Tuấn mà hỏi.

      " nào biết, mới vừa rồi hình như tính đánh nhau mà ta?"

      "Đúng vậy, tại sao bọn họ lại vậy, tối hôm qua cuồng nhiệt vậy mà mới sáng sao lại thành ra thế? Có thể so lên giường nhanh quá nên muốn chia tay?" Từ lúc hai người họ tỉnh dậy, Thẩm Hiểu Phỉ và Hướng Tuấn Ngạn đứng đây nghe trộm, nếu lúc này Hướng Tuấn Ngạn ngăn lại vọt vào trong đó rồi.

      "Em vào hỏi tiếng , được ?"

      "Bây giờ? Được à?"

      "Có cái gì được? Mới vừa rồi hai người còn nóng nảy vậy giờ lại có tiếng nào, em đoán , có phải tên Mộ Ly kia thầm giết chết Quý Linh Linh rồi phải ? " Hướng Tuấn Ngạn vừa vừa làm động tác cắt cổ.

      " cái gì ?" Thẩm Hiểu Phỉ nhất thời trợn to hai mắt!

      "Chính xác mà. . . . . . nghe Mộ Ly là người giữ mình trong sạch, ngộ nhỡ ta phát bản thân mình bị Quý Linh Linh xx tối qua, trong lòng giận dữ rồi đem Quý Linh Linh . . . . ." Hướng Tuấn Ngạn vẫn còn .

      "Câm miệng! Cái logic của là gì vậy hả? " Thẩm Hiểu Phỉ muốn nghe nữa, làm sao Mộ Ly có thể biến thành người như vậy được chứ, "Được rồi, nếu như chê cái logic của , vậy chúng ta đợi thêm tiếng nữa rồi vô lượm xác giùm họ."

      "Hướng Tuấn Ngạn, thế nào mà tôi phát ra có bệnh tâm lý vậy, có phải trong lòng mất thăng bằng hay ? Hoặc là coi trong Quách Hiểu Lượng, được ôm con bé, nên hận tôi? Tôi này, như vậy được đâu, cái này gọi là bệnh tâm lý, muốn trị làm sớm sớm tí!” Thẩm Hiểu Phỉ câu nhưng đâm trúng tin gan ta.

      "Làm sao em biết có cảm tình với người đẹp kia?" Hướng Tuấn Ngạn ngược lại chút quan tâm đến lời Thẩm Hiểu Phỉ.

      "Hứ, tối hôm qua nếu Tần Mộc Vũ ngăn lại, chắc đem con người ta đè lên giường rồi." Loại chuyện này Hướng Tuấn Ngạn sợ làm, cũng dám gật bừa.

      "Cái này cũng có đâu, chỉ là nghĩ ra, tại sao tối hôm qua ấy lại chủ động hôn ? Em nghĩ kỹ , người con xinh đẹp đối với người xa lạ như lại ôm ấp thương . . . . ."

      "Cho nên nghĩ cả buổi tối?"

      "Chuyện này. . . . . .Em cũng biết?"

      "Hướng Tuấn Ngạn, đúng là biết nhịn, chắc cái gì kia rồi hả?" Thẩm Hiểu Phỉ ghét bỏ .

      "Cái này em cũng biết?"

      "Bước sang bên , tôi vào trong coi hai người họ như thế nào rồi, nếu như Mộ Ly ức hiếp Linh Linh, tôi giết ta. " xong, Thẩm Hiểu Phỉ lấy khí thế ngất trời vào trong."Hiểu Phỉ. . . . . ."

      "A …"

      "Này!"

      Hướng Tuấn Ngạn còn chưa hết câu thấy Thẩm Hiểu Phỉ ôm đồ ra lại, gương mặt đỏ bừng, bước nhanh ra khỏi phòng, của đóng lại cái “Rầm”.

      "Thế nào? xảy ra à?" Hướng Tuấn Ngạn cố nén nụ cười khuôn mặt.

      "Xảy ra. . . . . . Xảy ra cái em nhà ấy!" Thẩm Hiểu Phỉ mắc cỡ quá , hai người họ định tắm tiên à? Giằng co cả đêm còn chưa thoải mái à, ban hôm ban sáng lại làm tiếp .

      Hướng Tuấn Ngạn suy nghĩ chút cũng biết chuyện gì xảy ra, chỉ ngờ lúc Thẩm Hiểu Phỉ quan tâm đến Quý Linh Linh, đầu óc lại biến thành đầy heo như vậy.

      "Quý Linh Linh, mình để quần áo ở trước cửa nhé, lát tự mình lấy mà thay, còn nữa. . . . . Đồ của cậu rách hết rồi đó.” Trong lòng Thẩm Hiểu Phỉ kêu gào lớn, lớn đến từng tuổi này mà lần đầu tiên cảm thấy mất mặc như vậy, mặc dù tầm mắt trong phòng bị hạn chế nhưng động tác vẫn có thể biết được, lại là cái kiểu chó nằm sấp ấy nữa chứ. Đúng là cmn!

      "Hiểu Phỉ, cậu chờ chút." Quý Linh Linh lên tiếng.

      "Làm gì?" Thẩm Hiểu Phỉ tức giận vọng lại.

      "Cậu chờ mình xuống dưới với."

      "Chờ cậu làm gì?"

      "Mình. . . . . . Xong ngay đây, chờ mình."

      Gương mặt Thẩm Hiểu Phỉ nhất thời toàn vạch đen, mơ hồ có thể nghe được cuộc đối thoại của hai người họ ở trong phòng.

      "Chờ thêm chút nữa, xong ngay đây."

      " nhanh lên ..., Hiểu Phỉ đợi!"

      "Đừng vội mà, thêm lần nữa."

      "Đừng mà, tránh ra!"

      " được, thời khắc mấu chốt, em chớ lộn xộn."

      " tránh ra !"

      "Đừng cử động, đứt đấy!"

      . . . . . . Chết tiệt!

      Làm cho cho Thẩm Hiểu Phỉ đứng ngoài cửa cũng biết nên làm cái gì cho tốt. Hai vị này rốt cuộc muốn làm cái gì đây?

      "Quý. . . . . ." Thẩm Hiểu Phỉ vừa định kêu lên cửa mở ra.

      "Cám ơn đồ của ." Mộ Ly chỉ mặc chiếc quần dài, nửa thân trần truồng, liếc mắt cũng thấy được vài giọt mồ hôi đọng lên bờ ngực.

      Thẩm Hiểu Phỉ rất tự giác lui về phía sau bước, ra . . . . . . Lui về phía sau bước, mới có thể thấy được vóc người của ta.

      " Này, đây là quần áo của cậu ấy, đây là của , còn đây là thuốc."

      "Đây là thuốc gì " Mộ Ly nhận lấy đồ tay rồi hỏi.

      "Chuyện này. . . . . . Đây là thuốc trị thương. . . . . ."

      "Trị thương?"

      "Tự đọc sách hướng dẫn !" Thẩm Hiểu Phỉ muốn ta biết.

      “Ừ." Mộ Ly nhìn dòng chữ thân bình, chỉ nhìn hai hàng cũng hiểu được đại khái, tiêu sưng ngừng đau.

      "Đây là thuốc tránh thai sau khi xong việc, lát bảo Linh Linh uống là được."

      "À" Mộ Ly cũng nhận lấy nó nhưng khi đọc kỹ đó trả lại cho Thẩm Hiểu Phỉ.

      "Làm gì?"

      "Bọn tôi cần dùng thuốc tránh thai! Tôi bảo ấy mặc quần áo rồi để ấy tìm ." xong, Mộ Ly để ý đến việc Thẩm Hiểu Phỉ ngẩn người đứng đó, còn cái gã mặt than Hướng Tuấn Ngạn kia tự tay khép cửa phòng giùm họ.

      "Ôi dào, cái thượng tá Mộ này đúng là đàn ông, mới chỉ có lần, thậm chí. . . . . ." Hướng Tuấn Ngạn biết là nên bội phục khí khái của Mộ Ly, hay là nên cảm thán tình mù quáng của ta.

      "Cái gì mà đàn ông?" Đây là lời Thẩm Hiểu Phỉ .

      " cũng nghĩ ta phải là đàn ông." Hướng Tuấn Ngạn hét lại .

      " thôi."

      " đâu?"

      "Đương nhiên là đến nhà kho xem kịch vui rồi..., chẳng lẽ định đứng ở đây là người giữ cửa à?" Thẩm Hiểu Phỉ xong liền lên trước dẫn đường.

      "Ha ha, được. " Hai ngày nay, làm cho Hướng Tuấn Ngạn vui vẻ quá thể rồi, cứ ở hoài trong quán bar này cũng ngán đến nơi rồi.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :