1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu (126/134) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 82.2: Nhìn trộm ngoài ý muốn( tt )
      "Uyển Tinh, gọi điện cho Mộ Ly chưa? Tại sao bây giờ ấy còn chưa tới?" Lục Vân Thiên mặc đồ màu đỏ, trang điểm sặc sỡ.

      Vu Uyển Tinh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay cái, "Còn mười phút nữa mới tới chín giờ." So với Lục Vân Thiên gấp gáp, Vu Uyển Tinh lại bình tĩnh hơn chút.

      "Oh." Lục Vân Thiên thấy Vu Uyển Tinh bình tĩnh như vậy, cảm thấy mình là người ngoài cuộc cũng tiện mở miệng.

      Người trong quán rượu càng ngày càng đông, hai người vẫn như cũ lẳng lặng ngồi ở trước quầy rượu.

      "Hai vị tiểu thư, có thể mời hai vị uống ly rượu được ?" Lúc này, Hướng Tuấn Ngạn lấy ra hai ly rượu vừa mới pha chế, nhàng di chuyển.

      Lục Vân Thiên vừa nhìn thấy, liền bị Hướng Tuấn Ngạn hấp dẫn. Người đàn ông này làm sao lại đẹp trai đến vậy, trong ánh mắt đều là tươi cười, lại lộ ra chút cợt nhã làm cho người khác khỏi bị chìm đắm vào đó.

      "Tiểu thư, nể mặt tôi chứ?". Hướng Tuấn Ngạn lấn người lại gần Lục Vân Thiên, trong giọng mang theo vài phần trêu đùa.

      "Tôi. . . . . ." Lục Vân Thiên đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên, thẹn thùng cúi đầu.

      Hướng Tuấn Ngạn mỉm cười, cầm ly rượu, đưa đến bên môi Lục Vân Thiên, "Tiểu thư, nếu như có thể may mắn được chạm vào môi , chỉ cần chạm vào cái ly này, cũng làm tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh rồi."

      "Tôi. . . . . ." Lục Vân Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy nét tà mị gương mặt của Hướng Tuấn Ngạn, nhất thời lầm ta rối loạn tay chân.

      "Cám ơn ý tốt của , nhưng tôi cần." Vu Uyển Tinh giơ tay lên, trực tiếp ngăn giữa Hướng Tuấn Ngạn và Lục Vân Thiên.

      "Vị tiểu thư này. . . . . ." Hướng Tuấn Ngạn nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát Vu Uyển Tinh, " chịu nể mặt sao?"

      Vu Uyển Tinh mặt mang theo tươi cười, "Trai đẹp, nên dùng nét mặt kia mà quan sát tôi......tôi thích?" ta chậm rãi đứng lên, nhất thời làm cho Hướng Tuấn Ngạn cảm thấy loại khí thế áp bức.

      Hướng Tuấn Ngạn trong lòng tự , Hiểu Phỉ sai, hai nữ nhân này, mạnh yếu, có chút khó trị nha.

      "Tiểu thư. . . . . ."

      "Ngừng!" Vu Uyển đưa tay ra ngăn ở trước mặt của Hướng Tuấn Ngạn, "Nhân lúc tôi còn chưa tức giận, tôi muốn nhìn thấy nữa." xong lời này, đôi mắt đẹp của Vu Uyển Tinh cũng trầm xuống. Trời mới biết, từ ta chính là con nhà giàu có, lại làm cảnh sát được nhiều năm, sớm làm ta trở thành bộ dạng kiêu ngạo. Đối với những người đàn ông chủ động tán tỉnh mình, chút nào có thể gợi được hứng thú của ta, mặc dù, người đàn ông này, diện mạo và tài ăn cũng còn coi là có thể, nhưng mà so với Mộ Ly. . . . . . Còn kém xa.

      "Uyển Tinh." Lúc này cao to bóng dáng của tới trước mặt bọn họ.

      Hướng Tuấn Ngạn tự chủ quay đầu, liền thấy được bóng dáng cao lớn của Mộ Ly. Ax, nam chính cũng vào vị trí rồi.

      "Ly, đúng giờ nha." Vu Uyển Tinh xong, liền khoác lên cánh tay của .

      Hướng Tuấn Ngạn sờ sờ chóp mũi, cũng diễn xong rồi, cũng nên rút lui thôi.

      "Khi nào chuẩn bị ?" Mộ Ly đối với nhiệt tình của Vu Uyển Tinh cũng biểu ra cảm xúc gì, gương mặt bình tĩnh, giống như người bình thường vậy.

      "Mai. . . . . . Ngày mai." Vu Uyển Tinh nhìn thấy biểu lạnh lùng lẳng lặng của Mộ Ly đối với ta, chẳng biết tại sao, ta lại nhịn được chóp mũi có chút đau xót.

      "Ừ." Mộ Ly cũng thêm gì nữa.

      "Mộ Ly, Uyển Tinh, phòng riêng chuẩn bị xong, chúng ta lên ." Lục Vân Thiên thấy thế, vội vàng , đem trầm mặt giữa hai người cắt đứt.

      Mộ Ly nhìn Lục Vân Thiên cái, gì, lại làm cho mặt ta ngẩn ra.

      " thôi, Ly." Vu Uyển Tinh, có chú ý đến ánh mắt của hai người, liền lôi kéo Mộ Ly tới cửa thang máy.

      Mà Lục Vân Thiên lại đứng sững sờ tại chỗ, vốn là gương mặt đầy hưng phấn, lập tức trở nên hung dữ, ta cắn răng, mặt phục mà nhìn Mộ Ly!

      Đến phòng vip, phục vụ liền mang mấy chai bia vào.

      "Tôi cho là tối nay mấy người trong cục tổ chức tiệc để tiễn ." Mộ Ly ngồi ghế sofa, thanh đều đều .

      "À . . . . ." Vu Uyển Tinh nhìn , trong tay lấy ra chai bia, "Trong cục vốn là có chuẩn bị, nhưng mà em từ chối rồi."

      "Hả?"

      "Em. . . . . . em muốn trước khi , được cùng với chuyện chút." Vu Uyển Tinh xong, liền nở nụ cười, tay cầm bia, đưa cho Mộ Ly chai, rồi ta cũng tự khui cho mình chai.

      Mộ Ly nhìn Vu Uyển Tinh ngữa cổ uống rượu, cũng thêm gì nữa, mà chỉ nhận lấy chai bia, cũng uống vào.

      "Ly, chúng ta cũng quen biết nhau được 5-6 năm." Vu Uyển Tinh lúc này có mấy phần ôn chuyện.

      "Ừ." Mộ Ly lại uống hớp bia lớn.

      " hoài niệm nha, ra là chúng ta ở cùng trường cảnh sát, còn có cùng làm đồng nghiệp. Hai người chúng ta thường ở chung chỗ, học tập, tham gia nhiệm vụ, nhưng sau lại, lại bị điều đến quân, nhưng mà em vẫn ở vị trí cũ." Vu Uyển Tinh cúi đầu, thuận tay đem nước mắt trong khóe mắt lau .

      " phải cũng biết lúc bị điều , em cũng suy nghĩ nhiều muốn lãnh đạo cũng điều em tới đó, nhưng ba em cho phép em . Ông ấy , mục tiêu của ông ấy là muốn em trở thành nữ cảnh sát xuất sắc. Mộ Ly, , nếu như năm đó phải là ba em ngăn trở, vậy chúng ta. . . . . ." Vu Uyển Tinh đặt chai bia môi, nhưng có uống, nước mắt lại chảy xuống.

      Mộ Ly bình tĩnh như trước ta, đối với câu hỏi của , ta cũng có bất kỳ câu trả lời nào.

      "Uyển Tinh, uống chậm chút, say đó." Lúc này Lục Vân Thiên đến bên cạnh ta, tức thời an ủi.

      "Mộ Ly, xem, nếu như mà lúc đó em và cũng bị điều đến quân, vậy chúng ta bây giờ. . . . . . Có thể hay , có thể. . . . . ."

      "Uyển Tinh, mới uống hai chai, cũng say rồi, tửu lượng kém." Mộ Ly cười khẽ tiếng, lờ câu hỏi của ta. Hai người ở chung chỗ, có người lâu ngày sinh tình, nhưng nếu như có cảm giác, cho dù ở cùng nhau cả đời, vậy như thế nào? muốn , dù sao còn coi ta như là bạn bè, muốn sau này gặp mặt lại lúng túng.

      "Uyển Tinh, cần uống nhiều như vậy, Mộ Ly bây giờ ở bên cạnh nha, nên mất hứng." Lục Vân Thiên lúc lời này len lén liếc Mộ Ly cái, nhưng là sau đó liền bị ánh mắt bén nhọn của phát , ta liền cuống quít quay đầu .

      "Ừ, Đúng vậy nha, Mộ Ly bây giờ ở bên cạnh tôi, tôi. . . . . . Tôi rất vui vẻ. Mộ Ly, cạn chén." Vu Uyển Tinh xong, liền lấy chai bia trong tay ta đụng vào chai bia trong tay Mộ Ly.

      "Keng!" thanh thanh thúy vang lên.

      Mộ Ly nhìn bộ dáng của Vu Uyển Tinh, lại nhìn nửa chai bia trong tay mình, thuận theo ý của ta, uống vào.

      "Mộ Ly, chúng ta vẫn là bạn tốt đúng ?"

      "Ừ."

      "Nếu như, em có làm chuyện gì sai lầm, có tha thứ cho em hay ?" Vu Uyển Tinh vội vàng theo dõi ánh mắt của .

      "Hả? Chuyện sai lầm? Ở trong ấn tượng của tôi, Uyển Tinh làm ra chuyện sai lầm gì.”

      "Ha ha, em cũng là người bình thường, cũng chỉ là bé bỏng, em cũng phạm sai lầm nha. Em tại muốn biết, về sau nếu như em có làm chuyện gì sai lầm, có hay tha thứ cho em?" Nước mắt của Vu Uyển Tinh rơi xuống.
      (Mad: ax! Vâng chụy Vu Uyển đúng là “bé bỏng” mà. Tác giả viết thế đấy ạ!)
      Mộ Ly nhìn ta, từ trong ngực lấy ra cái khăn tay, đưa cho ta.

      "Nếu như sai lầm của , làm tổn thương tới người người tôi nhất, tôi tha thứ cho ."

      Ha ha, người nhất, có người nhà, cũng người thân, người nhất, ý muốn chỉ Quý Linh Linh sao?

      Ha ha, vào lúc này, ra là trong lòng vẫn bằng Quý Linh Linh sao? Vu Uyển Tinh nghĩ tới đây, nhịn được nở nụ cười khổ, cùng Mộ ly ở cùng nhau mấy năm, lại bằng nổi thời gian ngắn mà bọn họ gặp nhau.

      "Làm sao mà biết chứ? Em thích , làm sao lại tổn thương người nhất, làm cho thương tâm đây?" Có lẽ là vì tác dụng rượu cồn, làm cho Uyển Tinh càng càng lớn mật.

      Mộ Ly rời ánh mắt, tránh ánh mắt nhiệt tình của Vu Uyển Tinh.

      "Tôi tha thứ cho ."

      "Ha ha, Mộ Ly, cám ơn . Cám ơn tha thứ của , cũng cám ơn tin tưởng em như vậy." Vu Uyển Tinh siết chặt chai bia, tại sao mà Mộ Ly lại ưu tú như vậy. giống với những người đàn ông khác chuyện nhã nhặn, nhưng mà lại là người đàn ông dám làm dám chịu. còn phải mất bao lâu nữa, mới có thể gặp được người giống như Mộ Ly, cam lòng, cam lòng.Vu Uyển Tinh cứ như vậy, cầm chai bia trong tay, nhìn Mộ Ly nhịn được mà rơi nước mắt.

      "Uyển Tinh, ngày mai phải rồi, bắt đầu cuộc sống mới. Mỗi người đều có cuộc sống của mình, có vài người cho rằng, người mà mình gặp được bây giờ chính là người tốt nhất, nhưng lại thấy được ở nơi khác, còn có người tốt hơn. Đem tầm mắt của mình mở rộng ra chút, trong lòng cũng khá hơn rồi." Mộ Ly uống ngụm bia, nhàn nhạt qua.

      "Người tốt nhất ở trước mắt em, có người tốt hơn sao?" Vu Uyển Tinh nhìn khăn tay mà đưa cho , muốn đâu để tìm đoạn tình mất này.

      Mộ Ly dám mở miệng, chỉ là lẳng lặng uống bia, có lẽ tối nay nên , đáng lẽ phải sớm nghĩ đến, Vu Uyển Tinh này nọ với . Thấy Vu Uyển Tinh khóc thành như vậy, cũng thương tiếc, nhưng này chỉ là thương tiếc, còn có cái gì gọi là tình .

      "Vân Thiên, có thể ra ngoài chút ? Tôi muốn cùng Mộ Ly số chuyện." Cứ theo dự định ban đầu của bọn họ mà làm, mặc dù cảm thấy có lỗi với Mộ Ly, nhưng là cũng thể có lỗi với chính trái tim mình.

      "Ừ, được rồi." Lục Vân Thiên đứng lên, lúc xoay người , chân mày vốn cau lại lại giãn ra, kịch hay còn ở phía sau.

      Đợi Lục Vân Thiên ra ngoài, "Mộ Ly, trước khi em , . . . . . . có thể ôm em cái nữa ? Em vẫn quên được, lúc ấy sau khi huấn luyện em bị thương, ôm em. Cái cảm giác ấy em vẫn quên được, đem đến cho em cảm giác an toàn. Em quên được, lồng ngực rộng lớn của ." cho là, nhớ đến lồng ngực ấm áp đó nữa, nhưng quá tự đại rồi.

      "Uyển Tinh."

      "Em chỉ muốn ôm cái mà thôi, coi như là cái ôm chia tay cũng thể sao? Chẳng lẽ tại lại keo kiệt như vậy sao? để cho em ……nhưng lại thể ôm em cái sao?" Vu Uyển Tinh lớn tiếng kêu lên, chỉ là bởi vì Mộ Ly có lập tức đồng ý với ta.

      Mộ Ly vươn tay, ôm ta vào trong lòng.

      (Mad: á á á. Thả ra ngay………Ghét Ly quá!)

      Đột nhiên cảm nhận được ấm áp từ ngực truyền tới, mặt của Vu Uyển Tinh chôn sâu ở trong ngực của .

      phút, hai phút. . . . . . Đổi lấy ta ở trong lòng khóc thút thít.

      Tại sao trời cao lại đối với ta như vậy, công bằng, nếu để cho ta động lòng, vì sao lại để cho có thể được như ý nguyện?

      "Uyển Tinh, phải quên tôi , như vậy cuộc sống sau này của mới có thể vui vẻ được. Giữa chúng ta, chỉ có tình bạn thôi." Mộ Ly vỗ nhè ở phía sau lưng của ta, hợp tình hợp lý, nhưng mà đối với Vu Uyển Tinh mà , như vậy cũng rất là tàn nhẫn.

      "Đây là lần cuối cùng tôi ôm , sau này đường ai người đó ."

      Đường ai nấy ? Nếu như bọn họ có thể cùng hết lộ trình thù là tốt biết bao nhiêu? Có lẽ, số phận bắt bọn họ hai con đường khác nhau, có thể gặp nhau, nhưng sau khi gặp nhau chính là vĩnh viễn chia lìa.

      Vu Uyển Tinh cắn răng, chống thân thể của mình lên, rời khỏi ngực của .

      "Ha ha, rất đúng, là em quá tức giận. Em nghe lời của , đó!" Vu Uyển Tinh dùng khăn tay của để lau nước mắt, để lại cho nụ cười khó coi.

      "Vậy tốt."

      " xin lỗi, em có chút kích động, em muốn toilet." Vu Uyển Tinh đứng dậy.

      Cả căn phòng, chỉ còn có mình Mộ Ly.

      Vu Uyển Tinh vừa mới ra khỏi phòng, Lục Vân Thiên liền tới.

      "Thuốc đâu?" Vu Uyển Tinh lạnh mặt hỏi.

      Lục Vân Thiên bị nét mặt của ta làm cho sững sờ, người mới vừa rồi khóc như đâu rồi?

      "Ách, chuyện này. . . . . ." Lục Vân Thiên móc ra hai viên thuốc .

      "Tại sao lại có hai viên?" Vu Uyển Tinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Vân Thiên, lúc trước ta chỉ nhìn thấy chỉ có viên màu hồng, nhưng lúc này lại có thêm viên màu xanh dương.

      "Màu hồng chính là để cho ấy ăn, màu xanh dương là để ăn."

      "Tôi cũng phải ăn sao?"

      "Dĩ nhiên. Loại thuốc này, phải tôi từng với là thuốc này có dược tính rất lớn sao? Nếu như chỉ có ấy ăn, . . . . . Cả đêm làm sao mà chịu nổi. Hơn nữa nghe bọn họ , lúc bọn họ ăn loại thuốc này, bình thường cũng phải tìm bảy tám người phụ nữ. . . . . ."

      "Tốt lắm, cần nữa, tôi hiểu!" Vu Uyển Tinh vội vàng cắt đứt lời của ta. Đối với Lục Vân Thiên, cũng còn muốn để ý tới ta nữa. Thân là con của Thị trưởng , biết ta đến chỗ nào để tìm loại thuốc này, nhưng mà bây giờ muốn sử dụng, chỉ có thể chấp nhận dùng nó thôi.

      Lúc trở về Vu Uyển Tinh cùng Lục Vân Thiên vào cùng nhau.

      "Mộ Ly, mới vừa rồi em có chút quá mức, vì để biểu đạt áy náy, em mời ." xong, Vu Uyển Tinh lấy ra chai bia, nga trong lúc đó, ta liền đem viên thuốc màu hồng bỏ vào. Bởi vì ánh sáng bên trong phòng khá tối, nên thể nhìn thấy được viên thuốc tan rã.

      Mộ Ly nhận lấy chai bia của ta, Vu Uyển Tinh thuận tay còn lại đem nâng chai khác lên, cũng đem viên thuốc màu hồng bỏ vào.

      "Hi vọng ngày mai em , em có thể tìm được người đàn ông em. Cũng hi vọng, và người của , có thể vĩnh viễn ở chung chỗ. Cạn chén!" Vu Uyển Tinh ngửa đầu uống chai bia trong tay mình, giờ khắc này, giống như bé nữa, mà là người lạnh lùng vô tình, vì đạt được mục đích, ta từ thủ đoạn.

      Mộ Ly thấy ta nghĩ thông suốt, trong lòng cũng mừng rỡ, hề nghĩ ngợi, liền uống lên chai bia trong tay mình.

      Mà Lục Vân Thiên ngồi ở bên, cũng chậm rãi uống bia, ta nhìn hai người kia cũng có chút cố kỵ nào uống bia, khóe miệng của ta lại nhếch lên chút.

      Bởi vì Vu Uyển Tinh hề nhưng chuyện đau lòng trước kia của ta và Mộ Ly nữa, hai người cũng coi như bạn bè, vừa uống rượu, vừa nhắc lại chuyện trước kia, chỉ trong chốc lát, mấy chai bia cũng bị bọn họ uống sạch .

      "Bia hết rồi, tôi ra ngoài gọi thêm." Lục Vân Thiên cườicười rời , nhìn hai người kia đều có chút say, trong lòng ta cũng rất vui mừng.

      Sau khi rời khỏi phòng, liền nhìn đồng hồ, còn có mười phút!

      "Bên này!"

      Thẩm Hiểu Phỉ nhanh tay kéo Quý Linh Linh lại, hai người xuýt nữa chạm mặt của Lục Vân Thiên.

      "Lục Vân Thiên!" Quý Linh Linh nhìn vào trong thang máy, có chút nghi ngờ hỏi, " ta sao lại cũng ở đây?"

      "Ai nha, nơi này là quán rượu nha, có người nào thể vào, thôi, tớ còn có chuyện hay cho cậu xem, nhanh lên chút." Thẩm Hiểu Phỉ kéo Quý Linh Linh, nhìn như vô cũng vội vậy.

      "Rốt cuộc là muốn đâu nha, lúc đường là có chuyện hay, đến bây giờ cũng có thấy." Quý Linh Linh có chút vui , tới quán rượu, cũng có uống rượu, trực tiếp lên lầu năm, rốt cuộc là làm gì.

      " cần , lát nữa cậu biết!" Thẩm Hiểu Phỉ kéo Quý Linh Linh, vừa vừa nhìn số phòng.

      “Sát vách phòng 521 chính là phòng 520, phòng 520 đâu?" Thẩm Hiểu Phỉ vừa nhìn, vừa lầm bầm lầu bầu.

      "Hiểu Phỉ, cậu ở đây thầm cái gì vậy?"

      " có, a là nơi này! Phòng 520! Khắc chữ vàng nha.” Thẩm Hiểu Phỉ phát liền đẩy cửa phòng ra, kéo Quý Linh Linh vào.

      "Chúng ta có thuê phòng. . . . . ."

      "Suỵt! cần !" Hướng Tuấn Ngạn cho biết, phòng 521 kì thực là thông với phòng 520, lần này cho tiện bọn họ, hai phòng sát nhau, chỉ cần thanh lớn hơn chút nữa, bị bọn họ nghe được.

      "Làm gì!" Quý Linh Linh có chút bất mãn trợn mắt nhìn Thẩm Hiểu Phỉ cái, mỗi lần đều thần thần bí bí.

      "Bên này, tới đây, bên này có thể nhìn thấy ." Thẩm Hiểu Phỉ lấy đèn tường xuống, quỳ gối ghế sa lon.

      "Cái gì?" Quý Linh Linh cũng theo qua, cùng nhau quỳ gối ghế sa lon, nhìn xuyên qua cái lỗ tường.

      "Này! Thẩm Hiểu Phỉ, cậu cư nhiên lại nhìn lén!" Quý Linh Linh chỉ là liếc mắt nhìn, chỉ có thấy nam nữ nằm ngang, vội vã thu hồi tầm mắt.

      "Này! Cậu nhìn kĩ chút xem bọn họ là ai? Nhìn kỹ chút."

      "Người quen?" Vừa nghe giọng của Thẩm Hiểu Phỉ, Quý Linh Linh cũng có chút hăng hái nào mà nhìn Thẩm Hiểu Phỉ.

      "Ừm. . . . . . Nóng. . . . . . Nóng quá. . . . . ." Vu Uyển Tinh ngã ở bên ghế sa lon, mà ở bên kia lộ ra vẻ mặt khổ sở của Mộ Ly.

      "Mộ Ly!" Quý Linh Linh cả kinh kêu lên.

      "Xuỵt!" Thẩm Hiểu Phỉ liền lấy tay bịt miệng Quý Linh Linh lại!

      Quý Linh Linh trợn to hai mắt, tại sao. . . . . . Tại sao ấy lại ở chỗ này? Hơn nữa lại cùng ở cùng chỗ với Vu Uyển Tinh. . . . . .!!!!!
      ******************Hếtchương82**************

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương mới đây nhé, chúc các tình ngày mới tốt lành :bird:

      Chương 83: Lỗi Dạ Mê Tình

      "Xuỵt! Qúy Linh Linh cậu được chuyện, nếu lần sau tớ bao giờ ………..coi trọng mà dẫn cậu chơi nữa." Lông mày Thẩm Hiểu Phi nhất thời lộ ra tia rét lạnh, còn quên uy hiếp Qúy Linh Linh .

      Chân mày Qúy Linh Linh nhíu chặt, giãy giụa, choáng, Thẩm Hiểu Phi cậu xem trò vui cũng quên đùa giỡn phải ? Cư nhiên gắt gao kẹp chặt , khiến Qúy Linh Linh muốn cử động cũng thể động được.

      "Đừng động! Thấy ? Này, hai người đó tại cũng đều nằm cạnh nhau, lát nữa nhất định có trò hay a! Ai nha, người đường đường là Thượng tá Mộ, cùng với cảnh sát cao cấp, cư nhiên lại ở quán bar chơi loại trò chơi này, nếu như có thể chụp được hình , rồi cho lên mạng. . . . . ." Thẩm Hiểu Phỉ tay giữ chặt Qúy Linh Linh, tay che miệng của , lầm bầm lầu bầu xong, "Ai nha! Cư nhiên lại quên mang điện thoại di động, nếu có thể chụp hai tấm làm kỷ niệm rồi! Qúy Linh Linh cậu hãy nhìn cho kỹ, ở trong đó kẻ chính là tình địch của cậu, còn người đàn ông kia cũng còn liên quan với cậu, tại hai người bọn họ như vậy, cậu xem bọn mình có nên gọi thêm mấy người nữa tới cùng xem chút ?"

      "Ô ô. . . . . ." Qúy Linh Linh dùng sức giãy giụa, nhưng là bất đắc dĩ Thẩm Hiểu Phỉ kẹp rất chặt, nhất thời làm cũng có biện pháp. tại Mộ Ly cùng với Vu Uyển Tinh mỗi người nằm ở bên, cũng có làm chuyện gì, trước hết chờ chút rồi sau.

      "Mau nhìn, Lục Vân Thiên tiến vào!" Giọng của Thẩm Hiểu Phỉ trực tiếp hấp đẫn ánh mắt của Qúy Linh Linh .

      Chỉ thấy Lục Vân Thiên rón rén mở cửa vào.

      Nhìn Vu Uyển Tinh nằm bất động ghế salon, Lục Vân Thiên tới trước mặt ta, giơ chân đá đá, thấy có bất kỳ phản ứng gì.

      "Hừ, " Lục Vân Thiên nhìn Uyển Tinh, hừ lạnh tiếng, "Uyển Tinh, cần trách tôi. Người vì mình, trời chu đất diệt. Tôi lúc đầu cưới lần thứ nhất, nhìn lầm lần thứ nhất, lần này, tôi thể lại nhìn nhầm ." Nhìn Vu Uyển Tinh sớm còn bất kỳ phản ứng nào, ta lại càng cảm thấy buồn cười .

      "Uyển Tinh, cho rằng là cảnh sát cao cấp giỏi hơn tôi sao? cho rằng tôi luôn theo bên cạnh , tôi chính là đầy tớ của sao? Ha ha, Mộ Ly, tôi cũng ta. Tại sao tôi chỉ có thể là thủ hạ, vì chuẩn bị đồ, mà có thể vì chính mình sống lần đây? Uyển Tinh, tôi biết thông minh hơn tôi, lại có năng lực, nhưng. . . . . . Tôi là con thị trưởng, là Lục Vân Thiên, cho nên bất kỳ kẻ nào cũng được phép cùng tôi tranh đoạt." Lục Vân Thiên càn rỡ xong, liền cúi người xuống, hai tay kéo Vu Uyển Tinh, trực tiếp kéo đến cửa, thẳng tay vứt ngã xuống đất.

      ta nhìn Vu Uyển Tinh ở sàn nhà vẫn có bất kỳ tri giác như cũ, khinh thường trong mắt Lục Vân Thiên lại càng nhiều , "Ngươi liên tục uống thuốc mê cùng thuốc ngủ cũng phân biệt được, mà cũng được làm cảnh sát cao cấp sao? Tôi hôm đó bị Qúy Linh Linh vũ nhục, ngay cả giúp cũng thèm giúp, còn dùng cái loại ánh mắt đáng ghét đó nhìn tôi. Hừ, đừng tưởng rằng tôi đánh lại , thủ đoạn liền thấp hơn ! Vu Uyển Tinh, giúp tôi xuất giá, tôi ghi nhớ lòng tốt của cả đời, ha ha, cảm ơn nhé." Lục Vân Thiên lại dùng chân đá ta mấy cái, lúc này mới hài lòng đến chỗ Mộ Ly.

      "Mộ Ly, tại cảm giác như thế nào đây?" Lục Vân Thiên tới trước mặt Mộ Ly, tùy tiện trực tiếp ngồi ở bên cạnh .

      ". . . . . ." Tay Mộ Ly gắt gao nắm chặt áo sơ mi của mình, hàm răng đem đôi môi cắn nát, trong lòng lửa dục sôi trào sắp đem cắn nuốt. Bởi vì kiềm chế quá mức, toàn thân nhịn được run rẩy.

      "Mộ Ly, uống loại thuốc kia, tôi chưa nghe thấy có người đàn ông nào có thể chịu nổi đâu. Tôi bây giờ ở bên cạnh , làm gì phải khiến bản thân mình chịu khổ như vậy chứ?" Lục Vân Thiên vươn tay, nhàng liếm liếm đầu lưỡi của mình, dáng vẻ quyến rũ. Tay của ta ở mặt vuốt ve, khuôn mặt góc cạnh ràng, tuấn tú như vậy, thế nhưng loại đàn ông tốt như thế, tại sao đều nhìn đến người chứ?

      "Mộ Ly, phải từ trước đến giờ đều thấy tôi chướng mắt sao? từng nghĩ tới, lại có ngày, có thể cùng tôi ở chung chỗ như thế này chưa? Ha ha, Lục Vân Thiên tôi bản lãnh khác có, nhưng là bản lĩnh hầu hạ đàn ông, cũng ít." ta tiếp tục bày ra bộ dáng quyễn rũ, tiếp tục hấp dẫn Mộ Ly, ta tại vội động thủ, mà muốn xem Mộ Ly có thể nhịn tới khi nào, người đàn ông này ta muốn từ lâu, tại trở thành vật trong túi của . Cho nên ta muốn trêu chọc phen tốt, mới làm giảm được oán hận trong lòng ta.

      "Lục Vân. . . . . ." Mộ Ly vừa định cử động, trong người lại tựa như có đốm lửa chạy toán loạn, khiến cho tay chân như được tràn đầy sức mạnh, giống như được vây quanh bởi loại cảm giác hưng phấn cực độ.

      "Vẫn còn cố nhịn sao? Nhưng tôi lại có chút đành lòng rồi ?" Lục Vân Thiên lấy tay nhàng lau mồ hôi hột trán , "Mộ Ly, chỉ cần đồng ý, tôi tại liền thỏa mãn , cho nên, có thể cần tiếp tục phải khổ sở như vậy nữa. Nhưng là, tôi cũng muốn cho biết , nếu như cứ cố gắng kiềm chế như thế, rất có hại cho bản thân đó nha ." xong, Lục Vân Thiên liền vui vẻ cười to.

      "Qúy Linh Linh, cậu đừng cử động! Nhìn thêm chút, tớ muốn xem ả thiên kim thị trưởng kia rốt cuộc da mặt dày đến đâu!" Thẩm Hiểu Phỉ tại hưng phấn xem trò vui, cho nên tuyệt đối cho phép Qúy Linh Linh tại hét to, quấy rầy đến vở kịch hay này.

      "Mộ Ly a, xem, cao triều mà Qúy Linh Linh đó mang lại cho cảm giác như thế nào? Để cho cảm nhận được mình là người đàn ông hấp dẫn sao? Hừ? Qúy Linh Linh, loại phụ nữ đó, giỏi nhất cũng chỉ là có khuôn mặt dễ nhìn chút thôi. Nghiêm Tử Tuấn cũng thèm mặt hàng đó, làm sao lại có thể muốn chứ?" Lục Vân Thiên nhìn thân thể co chặt thành cục của Mộ Ly, nụ cười mặt càng đậm.

      còn là kẻ cao cao tại thượng, cũng thèm đem coi vào mắt,là Mộ Ly đây sao? liền dựa vào chức vị trong quân, thân phận đặc phái viên của bộ quốc phòng, liền ngay cả ba của cũng thè để vào mắt. Hừ, tại muốn xem, sau khi cùng xảy ra quan hệ, còn có thể đối xử với cùng ba như vậy được nữa .

      "Đừng cố nhịn nữa, lượng thuốc này ước chừng đủ dùng cho bảy người, đêm cho tìm bảy tám phụ nữ, cũng đủ thoải mái, mà tại, tôi tự nguyện hiến thân, để cho nếm thử chút mùi vị của tôi. Nhưng phải miễn phí a, chỉ cần chúng ta ở cùng chỗ, ngày mai tôi lập tức cùng Nghiêm Tử Tuấn li hôn, còn , phải chuẩn bị lấy tôi. Ha ha, nếu . . . . . . cuộn phim quay cảnh đương của chúng ta bị lộ ra ngoài, thân phận của , có thể rất khó giữ được nha." Lục Vân Thiên khe khẽ cắn môi dưới, lộ ra mặt toan tính.

      "Con mẹ nó, Lục Vân Thiên này là đứng hạng nhất trong đám người cực phẩm, loại chuyện như vậy, ta cũng có thể làm ra , tớ được mở rộng tầm nắt!" Thẩm Hiểu Phỉ nhịn được chửi câu.

      "Cách. . . . . . Cách xa tôi chút . . . . . ." Lúc này Mộ Ly cố nén thân thể run rẩy, gầm tiếng.

      "Ha ha, Mộ Ly, cần nhịn nữa, chống cự nổi đâu . Loại thuốc này, giống những thuốc khác. bây giờ nơi đó, chắc chắn căng chướng khó chịu , nơi này lại có phụ nữ khác, tôi ngại hy sinh chút đâu." Lục Vân Thiên lấy tay vuốt ve râu cằm Mộ Ly, đó. . . . . . cảm giác quả cực kỳ tốt! Xem ra lần này, cố gắng của được đền đáp .

      "Nhìn tôi a, xem tôi, dáng người sau khi cởi hết quần áo cũng tồi nha." xong, Lục Vân Thiên liền đứng lên, chậm rãi bắt đầu cởi áo khoác của mình.

      Mộ Ly cuộn tròn thân thể, mắt lạnh nhìn Lục Vân Thiên.

      "Cảm giác như thế nào đây?" Lúc này, Lục Vân Thiên cởi hết chỉ còn lại quần áo lót, ta đứng trước mặt của , bày ra tư thế hấp dẫn, " vẫn còn có thể nhịn được sao?" xong, ta còn làm đông tác sờ ngực .

      Mộ Ly nhìn ta, cưỡng chế nuốt nước miếng, dược lực làm thể khắc chế nổi nữa.

      "Tới a, sờ cái xem." Lục Vân Thiên ngồi xổm xuống, kéo bàn tay Mộ Ly, trực tiếp đặt cánh tay trần của mình, bây giờ nhìn bộ dáng kia của , nếu để cho sờ tới bắp đùi, rất có thể khiến chịu nổi .

      "A. . . . . ." Từ trong cổ họng Mộ Ly phát ra tiếng thở dài, đột nhiên cho sờ tới da thịt của phụ nữ, chỉ động tác như vậy, cũng đủ làm cho dễ chịu chút.

      "Ha ha, tiếp tục động tác của , càng thêm thoải mái." Lục Vân Thiên dẫn dụ , từng bước từng bước dụ dỗ làm theo.

      Mặt mày ta đều lên ý cười, nhìn chằm chằm Mộ Ly, chờ động tác kế tiếp của , mà có thể che giấu thân thể của mình, nhưng lại dấu được ánh mắt của mình!

      Mộ Ly nhìn thẳng vào mắt ta, khẽ nhắm mắt lại, cần thời gian thở dốc, bàn tay to của nắm chặt bả vai của ta.

      "Tới a, tiếp tục ." Lục Vân Thiên tiếp tục dẫn dụ .

      "Tôi chỉ muốn Qúy Linh Linh!" Vào thời điểm Lục Vân Thiên cao hứng, Mộ Ly đột nhiên dùng hết hơi sức toàn thân, nặng nề đẩy ta ra, gầm tiếng.

      "A!" Thân thể Lục Vân Thiên trực tiếp đụng vào bàn, vỏ chai rượu bàn va chạm vào nhau phát ra thanh chói tai.

      "A a a!" Tay Mộ Ly nắm chặt thành quả đấm, lớn tiếng hét lên, muốn phát tiết hết lửa lóng trong lòng.

      Qúy Linh Linh nhìn đến đây, nhịn nổi nữa. cuối cùng hiểu, rốt cuộc hiểu Mộ Ly là lòng rồi. cắn răng, dùng hết sức lực, kiên quyết vùng vẫy.

      "Này! Qúy Linh Linh, cậu làm gì thế! thể !" Thẩm Hiểu Phỉ phát bắt được Qúy Linh Linh chạy ra phía cửa.

      "Cậu có ý gì?" Mắt Qúy Linh Linh lộ ra tia nguy hiểm, nhìn chằm chằm tay Thẩm Hiểu Phi.

      "Này, chúng ta còn phải xem trò vui a!"

      "Nhìn cái rắm! Buông tay, con bà nó, lại có kẻ dám khi dễ người đàn ông của tôi!" Qúy Linh Linh buông ra câu tục, cánh tay dùng lực chút, liền đánh rớt tay của Thẩm Hiểu Phi.

      Hả. . . . . . Thẩm Hiểu Phỉ lập tức hóa đá, người đàn ông của ấy? Này cũng kia cùng kia à? Nhưng là tại Qúy Linh Linh chạy , cũng thể tiếp tục ở chỗ này ngây ngẩn.

      "Này, chờ tớ với!" Thẩm Hiểu Phỉ cũng kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo.

      "Mộ Ly, là ép tôi!" Lục Vân Thiên che hông của mình, cắn răng, đứng lên.

      "Ầm!"

      "Kẻ nào?"

      "Là mẹ ngươi!" Qúy Linh Linh đột nhiên xuất ở cạnh cửa.


      ------------------
      Trâu thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Nhinhi:chương mới đây nhé, t khổng có trốn đâu, chỉ post hơi mụn tí thui, hihi

      Chương 83(tiếp)

      "Làm sao? Tại sao lại là ?" Lục Vân Thiên vừa nhìn thấy , cả người đều sững sờ .

      Qúy Linh Linh liếc mắt nhìn Mộ Ly nằm ghế sa lon chịu đựng khổ sở, lại nhìn bộ dáng này của Lục Vân Thiên, bực tức trong lòng lại càng tăng lên.

      " lại dám ra tay với người đàn ông của tôi!" Qúy Linh Linh bước liền mấy bước tới trước mặt ta, từ trong kẽ răng rít ra mấy chữ.

      Lục Vân Thiên nhìn khí thế mạnh mẽ của Qúy Linh Linh, trong lòng mặc dù sợ hãi, nhưng là ta vẫn còn ở trong cơn hưng phấn kịp phản ứng lại, được, thể cứ như vậy mà thua, chờ rất lâu mới có cơ hội như thế .

      "Qúy Linh Linh, . . . . . . tại sao lại ta là đàn ông của !" Lục Vân Thiên cố gắng nâng lá gan, hét lớn. Đôi mắt lạnh lẽo của Qúy Linh Linh nhìn ta, "Bằng cái này!" xong, trực tiếp túm lấy tóc Lục Vân Thiên, trực tiếp đè đầu ta, đập vào mặt bàn, ngay sau đó liền nghe được, "Phanh" tiếng. mặt bàn bị đập vỡ, mà thân thể Lục Vân Thiên cũng như cái xác chết, ngồi phịch ở đất!

      "Linh Linh!" Thẩm Hiểu Phỉ thấy bộ dáng kia của Qúy Linh Linh, khỏi sợ hãi, . . . . . . cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua Qúy Linh Linh ra tay nặng như vậy .

      "Mộ Ly, Mộ Ly, làm sao vậy?" Qúy Linh Linh để ý đến Thẩm Hiểu Phỉ, trực tiếp quỳ gối bên cạnh sofa kéo tay Mộ Ly .

      ". . . . . ." Mộ Ly vừa thấy được người đến là Qúy Linh Linh, vốn là tinh thần căng thẳng, lập tức buông lỏng xuống.

      Nhìn môi khô nứt, khuôn mặt đầy mồ hôi, cả bộ quần áo đều bị mồ hôi thấm ướt.

      " làm sao vậy? ta rốt cuộc cho ăn cái gì?" Qúy Linh Linh vừa thấy bộ dạng này của Mộ Ly, nhịn được đau lòng mà khóc, "Mộ Ly. . . . . ." bỗng nhiên ôm chặt , suy nghĩ chút thiếu chút nữa là bị Lục Vân Thiên, cái loại phụ nữ bẩn thỉu đó khi dễ, trong lòng lại khó chịu như ăn phải con ruồi.

      ". . . . . . Cách. . . . . . Cách xa chút . . . . . ." Mộ Ly cắn chặt răng, cố gắng nhịn khó chịu to lớn trong lòng, đẩy Qúy Linh Linh ra.

      "Em muốn, em muốn! Em bỏ lại , cho em biết, cho em biết, bây giờ phải làm gì? mới có thể khó chịu nữa?" Nước mắt của Qúy Linh Linh toàn bộ đều rơi cánh tay .

      Đột nhiên có chút lạnh lẽo, khiến Mộ Ly tỉnh táo lại chút.

      "Linh Linh, Lục Vân Thiên cho ăn dược thuốc, dược thuốc kia, hơn nữa. . . . . . Nhìn dáng vẻ bây giờ của ta lượng thuốc kia có lẽ là rất lớn." Lúc này Thẩm Hiểu Phi tới bên cạnh , liền .

      "Lượng rất lớn? Là có ý gì? Hiểu Phi cậu giúp tớ gọi bác sĩ có được hay ? Mộ Ly ấy rất khổ sở, tay của rất lạnh, tớ muốn ấy có chuyện gì!" Qúy Linh Linh tay cầm tay Mộ Ly, tay lôi kéo Thẩm Hiểu Phi chặt, vừa khóc vừa .

      "Linh Linh. . . . . ."

      "Mời bác sĩ cũng vô dụng thôi"

      Lúc này, hai người đồng loạt nhìn về phía ngoài cửa, Hướng Tuấn Ngạn đột nhiên xuất . Thẩm Hiểu Phỉ vừa nhìn thấy ta, vội vàng chạy tới, bận rộn lo lắng kéo vào phòng.

      "Hướng Tuấn Ngạn tra ra chưa?"

      "Ừ. Đây là loại thuốc kích dục mãnh liệt, là tình dược , người nào ăn phải chỉ khoảng mười đến hai mươi phút sau, dược liệu liền bắt đầu phát tác. Đây là do số người nhàm chán cố ý pha chế, dùng để kéo dài thời gian, thường hay dùng cho đối tượng là đàn ông khoảng năm mươi tuổi. Mà Thượng tá Mộ. . . . . ."

      " ấy thế nào?" Qúy Linh Linh vội vàng hỏi.

      " ta vốn là thanh niên khỏe mạnh, cho nên hiệu quả của thuốc nghiêm trọng hơn, hơn nữa nếu như. . . . . . Nếu như để cho ta ** phóng ra ngoài, về sau có thể dẫn đến cả đời bất lực, làm mất khả năng sinh sản." Sắc mặt Hướng Tuấn Ngạn nặng nề .

      "Cái gì? Bọn chúng cư nhiên lại có thể ghê tởm như vậy, cho Mộ Ly ăn loại thuốc này!" Thẩm Hiểu Phỉ nhịn được hét lớn.

      "Mộ Ly. . . . . ." Qúy Linh Linh nắm chặt tay , lại nhịn được mà khóc.

      "Linh Linh. . . . . ."

      "Hiểu Phi, xin mọi người giúp tôi đem bọn họ ra ngoài, đóng kín cửa lại." Trong lòng Qúy Linh Linh tính toán xong .

      "Cậu. . . . . ."

      Thẩm Hiểu Phỉ còn muốn điều gì đó, lại bị Hướng Tuấn Ngạn kéo , " Thuốc này càng kéo dài thời gian càng có hại cho sức khỏe, đem hai người phụ nữ kia ra ngoài thôi."

      "Mộ Ly, em ở bên cạnh , em ở bên cạnh . . . . . ." Qúy Linh Linh nhìn bộ dạng tựa như mất hết tâm trí, thân thể sít sao cuộn tròn lại của Mộ Ly, trong lòng giống như rỉ máu.

      "Linh Linh, Tuấn Ngạn đem tất cả người tầng lầu xuống, cần lo lắng." Thẩm Hiểu Phỉ xong, liền đóng cửa lại.

      "Mộ Ly, , cử động cái, cần cuộn tròn thân mình nữa, buông lỏng, buông lỏng." Qúy Linh Linh lấn người lên trước, dùng sức đem thân người Mộ Ly duỗi thẳng, " có nghe được lời Hướng Tuấn Ngạn ? Chỉ cần chúng ta. . . . . . Chỉ cần chúng ta hai người ở chung chỗ, có chuyện gì , nghe thấy ?"

      Lúc này Mộ Ly tạm thời lâm vào trạng thái hôn mê, đầu cúi thấp, trừ bắp thịt khắp người căng cứng, còn có những thứ khác đều có phản ứng .

      "Mộ Ly, phản ứng lại chút có được hay ?" Nước mắt Qúy Linh Linh giống như chuỗi ngọc bị đứt, vẫn ngừng chảy, bộ dáng này của , dọa gay gắt.

      Vuốt tay của , cảm nhận nhịp tim đập kịch liệt trước ngực , Qúy Linh Linh cắn răng. Mộ Ly, xác định phải có được, cả đời cũng thay đổi. Dựa vào tình cảnh mới vừa rồi như vậy, mà vẫn như cũ chỉ cần , Qúy Linh Linh liền quyết định chủ ý.

      "Mộ Ly. . . . . ." Qúy Linh Linh nâng đầu của dậy, nhàng hôn lên môi .

      Vừa đụng đến môi của , nước mắt Qúy Linh Linh lại chảy càng lợi hại hơn, đôi môi của rất lạnh, nếu như phải là lồng ngực vẫn còn chút nhiệt độ, cho rằng . . . . . .

      dùng đầu lưỡi nhàng quét qua, sưởi ấm môi của .

      Mộ Ly, em là Qúy Linh Linh, xin cho em ít phản ứng .

      Qúy Linh Linh dần dần chuyển hôn , biến thành hôn sâu, tay của nhàng cởi nút áo của , dùng tay để cảm nhận nhiệt độ người .

      "Mộ Ly. . . . . ." Khi môi lướt qua yết hầu của , ràng có thể cảm nhận được rung động của .

      "Mộ Ly!" Qúy Linh Linh cả kinh, thấy Mộ Ly chậm rãi mở mắt ra, "Buông lỏng, cần căng thẳng nữa rồi, em ...em là Linh Linh, cần phải kiềm nén nữa." nắm tay đặt ở mặt mình, " hãy nhìn em. Em phải Vu Uyển Tinh, cũng phải là Lục Vân Thiên. Buông lỏng, cần phải căng thẳng như vậy nữa, làm mình bị thương."

      Nước mắt của , theo tay của , chậm rãi tuột xuống.

      "Linh. . . . . ." Mộ Ly vừa mới được môi làm dịu, lại khiến ngọn lửa trong lòng bùng lên , lúc này, thân thể phía dưới đến cùng có bao nhiêu nóng.

      "Ừ, là em. cần đè nén bản thân thêm nữa, ôm lấy em." Qúy Linh Linh kéo đôi tay cứng ngắc của , để cho tay của vòng qua eo của , "Vì em, được làm cho mình bị thương, có được ?" thanh của vang lên ở bên tai , có vẻ cực kỳ vang dội.

      Đột nhiên, cánh tay vây quanh eo siết chặt lại, Qúy Linh Linh ngẩn ra.

      Mộ Ly gầm tiếng, ôm lấy Qúy Linh Linh trực tiếp đè ở dưới thân.

      "Mộ. . . . . . Ô. . . . . ." còn chưa kịp xong, liền bị môi lưỡi của mãnh liệt phủ xuống. Lúc này Mộ Ly giống như con sư tử bị trói buộc lâu, khi được phóng thích, sắp sửa đem tất cả thú tính của mình phóng ra.

      "Ừ. . . . . ." Khi kích động hôn mãnh liệt , Qúy Linh Linh chậm rãi phát ra tiếng rên rỉ.

      Nghe được thanh của , lửa nóng trong cơ thể Mộ Ly lập tức bị kéo lên tầng khác, nắm chặt bả vai của , ngồi thẳng lên, tròng mắt chăm chú nhìn !

      " hối hận?" Ba chữ này bị đè nén xuống, trở nên có chút trầm thấp dữ tợn.

      Qúy Linh Linh nhìn vẻ mặt nhẫn của , đáng chết, là lúc này rồi!

      Hai tay của trực tiếp ôm cổ , trực tiếp dùng hành động của mình, cho biết. hối hận, hơn nữa cũng làm hối hận!

      Cảm xúc căng thẳng của Mộ Ly rốt cuộc có thể buông xuống, gầm tiếng, ôm chặt lấy thân thể của , cách lớp quần áo vuốt ve cơ thể
      Trâu thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Để tránh bị ném đá vì tội cắt ngang giữa cảnh..........nên ta đành post thêm phần chương mới nữa, chúc mọi ng đọc truyện vui vẻ ha :sofunny: :sofunny: :sofunny:


      Chương 84: (H+)
      Thời điểm thân thể hai người tiếp xúc, cảm xúc mãnh liệt giống như động cái liền bùng nổ. Mộ Ly cũng khống chế nổi nữa bởi vì dược hiệu phát tác ra tới toàn thân, sau khi tay đem quần áo của Qúy Linh Linh cởi hết, trong lòng cũng kịp chần chờ .

      đường bá đạo hôn kèm theo có chút thô bạo, mang theo tiếng, " xin lỗi. . . . . ."

      Qúy Linh Linh nghe lời này trong lòng khỏi ngẩn ra, ngay sau đó nước mắt liền chảy, cánh tay vòng chặt quanh cánh tay của , ý định với rằng, lùi bước. Trong phòng mờ mờ tối, hai thân thể quấn quýt cùng chỗ, thân thể trần trụi, kèm theo tiếng rên của , tiếng thở dốc của . Lục Vân Thiên"Đưa" tình dược, vào lúc này, cũng chỉ coi như làm tăng thêm chút chuyện thú vị nho mà thôi.

      Miệng đầy mùi rượu, toàn bộ đều tiến vào trong miệng , đến khắp nơi cơ thể khiến cho Qúy Linh Linh thả lỏng, cũng bắt đầu chủ động dùng lưỡi vụng về đáp lại .

      "Ừ. . . . . . Ừ. . . . . ." Mộ Ly ở gương mặt của , đem tất cả nước mắt của toàn bộ nuốt vào trong miệng, môi bắt đầu từ cổ, xương quai xanh rồi chậm rãi dời xuống dưới, tìm kiếm địa phương có thể làm an lòng ấm áp nhất.

      giống như đứa trẻ, hút lấy tất cả những điều tốt đẹp nhất của . Xúc cảm tê tê dại dại, khiến cho Qúy Linh Linh dần dần thích ứng , tối nay tới có chút đột ngột, chí ít còn chưa có chuẩn bị tâm lý tốt. Nhưng khi thấy bộ dáng lúc bị hành hạ, lại hoàn toàn nguyện ý. Nhìn khổ sở, trong lòng cũng khó chịu gấp bội, đây là cảm nhận chân nhất của .

      "Ừ. . . . . ." Qúy Linh Linh ôm chặt lấy đầu của , vẫn chưa thỏa mãn.

      Mà dường như chỉ hôn cũng làm Mộ Ly thấy chưa đủ thỏa mãn, cũng liên tục làm những động tác khác.

      "Ô. . . . . ." Đột nhiên đau đớn làm Qúy Linh Linh kêu lên tiếng.

      "Đợi. . . . . ." Mộ Ly nửa mê hoặc, ở bên tai của .

      Qúy Linh Linh cắn răng, đau đau đau, thời điểm mơ mơ hồ hồ say đắm, chỉ cảm giác bị áp làm đau, nhưng. . . . . . Mộ Ly cái tên này chẳng lẽ tại có tri giác sao? Tại sao mỗi lần nơi ấy đều có vào được, hơn nữa hơi sức lớn như vậy làm chô đau đớn dứt.

      Ngừng! Lúc này hai người đầm đìa mồ hôi, nhưng là chuyện tình nên làm, lại căn bản có tiến thêm được bước. Qúy Linh Linh nhéo cái ở hông , muốn cử động nữa.

      Lúc đầu hết thảy cái gì cũng làm rất thuận lợi, nhưng vào thời điểm mấu chốt nhất, hai người đều dừng lại, bỗng chốc lại biết nên tiếp tục như thế nào. Qúy Linh Linh cắn chặt răng, cùng Mộ Ly cả người đầm đìa mồ hôi nhìn thẳng vào nhau.

      " xin lỗi, . . . . . . Lần đầu tiên. . . . . ." xong, đầu của liền nặng nề đè ở vai .

      Những lời này, khiến cho Qúy Linh Linh khỏi sững sờ, két. . . . . . Lần đầu tiên. . . . . . Điều này lên cái gì, hai người đều là lần đầu tiên, ở đây. . . . . . Trong tình huống Lục Vân Thiên người phụ nữ kia bỏ thuốc, cư nhiên đem hai tiểu xử cho lừa gạt.

      Qúy Linh Linh lầu bầu chút bỗng chốc đôi môi lại bị hút khô nước.

      ". . . . . . rất. . . . . . nóng, nóng lợi hại. . . . . ." Cổ họng Mộ Ly khàn khàn, trầm thấp đè nén thanh thống khổ.

      Động tác của bọn họ ngừng lại, thân thể lại bắt đầu run rẩy, vuốt e tấm lưng căng thẳng của , trái tim Qúy Linh Linh đau nhói, ". . . . . . Còn có em!" cắn môi, nhớ tới Mộ Ly lúc này, liền khỏi đau lòng, khe khẽ hôn lên bờ vai .

      Thời gian kế tiếp, hoàn toàn là thời gian hai người thăm dò lẫn nhau, nhịn được muốn câu, tại mọi người xem chính là, tiết mục thăm dò nổi tiếng ——discovery thăm dò băng tần!

      Nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Mộ Ly, Qúy Linh Linh cắn chặt cánh môi, dẫn dắt , cùng nhau thăm dò, cho đến. . . . . .

      Đột nhiên tiếp xúc, cảm giác lạ lẫm. Qúy Linh Linh cuộn tròn người, kêu đau tiếng, ôm chặt lấy Mộ Ly, " cần. . . . . . Rất đau. . . . . ." Trong nháy mắt, hai người cũng có dự liệu được tình huống, Qúy Linh Linh đau đến chảy nước mắt.

      , "Ừ. . . . . ." Mộ Ly rên lên tiếng, đôi tay vòng xuống phía dưới, ôm chặt,. Nhiệt độ người, cũng được làm dịu chút ít.

      Lần đầu tiên đau đớn, khiến cho đầu Qúy Linh Linh vùi ở cổ , "Có thể. . . . . ." Mặt của nhất thời vì xấu hổ mà đỏ bừng.

      Mộ Ly ở tóc của nặng nề hôn, người phụ nữ này, định, ở trong cuộc sống sau này, nhất định phải , phải cưng chiều, để cho phải khổ sở.

      "Ừ. . . . . ."

      Mới qua lát, đại khái Mộ Ly cũng chịu nổi dụng vọng mãnh liệt trong cơ thể nữa, ôm chặt , để ngừa chính mình nặng quá, đè đau .

      "Ư. . . . . ." Qúy Linh Linh cũng nhàn rỗi, nhắm chặt mắt, cắn cái vai của , dùng cái này để làm giảm bớt đau đớn người mình.

      "Ừ. . . . . . Chậm chút. . . . . ." cắn chặt môi, nhịn được phát ra thanh rên rỉ.

      Mộ Ly nghe xong, thân thể căng thẳng cũng chậm rãi thả lỏng. nhàng ôm hôn , trong mơ hồ, người phụ nữ ở trong ngực hơi run rẩy, biết là có phải cảm thấy lạnh.

      Cả đêm, khiến cho Mộ Ly hiểu sâu sắc được câu " họa phúc khôn lường biết lại là phúc" .

      "Này, Hướng Tuấn Ngạn chúng ta cũng nên thôi." Sắc mặt Thẩm Hiểu Phi có chút khác thường, vỗ vai Hướng Tuấn Ngạn ngồi cạnh cái , tự mình đứng lên trước.

      " bây giờ? giúp bọn họ trông người nữa sao?"

      Thẩm Hiểu Phỉ quay đầu, liếc ta cái, "Hướng Tuấn Ngạn có thể vô sỉ thêm chút? Mọi người đều bị đuổi hết, còn ai có thể tới lầu năm nữa chứ? Cũng tại tôi đây ngu ngốc, mới ngây ngốc theo ngồi ở đây nghe chuyện giường chiếu."

      "Hiểu Phi em nghĩ hơn nhiều rồi." Hướng Tuấn Ngạn đứng lên, bộ dáng cười đến như ánh mặt trời rực rỡ.

      "Nghĩ em . . . . . ấy !" Thẩm Hiểu Phỉ giơ tay lên đối với làm ra cái ngón giữa, rồi xoay người xuống lầu.

      Qúy Linh Linh này , làm sao lại biến thành bộ dạng kinh nghiệm phong phú như vậy, làm cho thanh dù cách nhiều phòng như thế, cũng đều có thể nghe được. Còn cái tên Mộ Ly đó, làm là làm tốt lắm, kêu lên mà cũng quá nhiệt tình rồi, dường như trước đó cũng chưa trải qua chuyện giường chiếu, cho cùng hai người kia lấy đâu ra tinh thần mà nhiệt tình như vậy chứ!

      Nhất là lão già Hướng Tuấn Ngạn còn ở bên tai cái gì, chớ đem ghế sa lon của talàm hỏng các loại , em ta, ta mà thiếu ghế salon sao hả?

      Để cho hoàng hoa đại nương, lại có chuyện gì ngồi ở cửa nghe chuyện hai nười bọn họ lên giường, chuyện như vậy là đủ kích thích.

      "Hiểu Phỉ, em chậm chút !" Hướng Tuấn Ngạn đuổi sát ở phía sau, biết nàng này lâu như vậy, đây lần đầu tiên thấy đỏ mặt, nhưng là nghĩ chút, hai vị trong phòng kia, quả là đủ kích thích.

      "Hướng Tuấn Ngạn, sao cho nơi này nghỉ đêm?" Thẩm Hiểu Phi tới lầu , thấy trong quán bar còn tụ tập đủ loại người, khỏi khẽ cau mày, muốn để cho những người này biết quá nhiều chuyện.

      "Em nghỉ là liền nghỉ được chắc." Hướng Tuấn Ngạn , lập tức vỗ tay cái, "A Khải, thông báo cho tất cả mọi người ở đây, hôm nay có việc nên nghỉ làm, tất cả tiền rượu đều tính vào của tôi."

      "ông chủ àm tối nay người cũng ít, hơn nữa tiền rượu vậy. . . . . ."

      "Cậu cảm thấy ông chủ của cậu ngay cả chút tiền thưởng này cũng có sao?" Hướng Tuấn Ngạn hếch mày, hỏi ngược lại

      ". . . . . . phải, tôi có ý này."

      "Vậy xuống thông báo cho bọn họ , trong vòng mười phút, tôi hi vọng thấy toàn bộ mọi người đều về."

      "Dạ dạ dạ."

      Thẩm Hiểu Phỉ khoanh hai tay trước ngực, liếc Hướng Tuấn Ngạn cái, ngờ tên này, heo giả trang thành cọp, làm việc còn rất tùy ý.

      "Như thế nào? Hiểu Phỉ có hài lòng với cách làm của ?"
      Trâu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 84: Lỗi dạ mê tình(tiếp)

      "Như thế nào? Hiểu Phi có hài lòng với cách làm của ?"

      Thẩm Hiểu Phi liếc cái, muốn trả lời ta, tại rất phiền muội, chí ít còn chưa hiểu ý nghĩ của Qúy Linh Linh, trong nhà kho còn có hai ả phụ nữ kia bị ngất nữa.

      "Tiên sinh, xin lỗi, chúng tôi bây giờ đóng cửa rồi."

      Đúng lúc này, sau khi mọi người trong quán bar đều hết sạch, lại có nhóm người muốn xông vào bên trong.

      "Ngươi dám chặn đường lão đại chúng tôi?"

      thanh này rất quen.

      Thẩm Hiểu Phi nhìn về nơi phát ra thanh, quả nhiên là.

      "Tiểu thư, rất xin lỗi, chúng tôi quả đóng cửa rồi." Nhân viên tạp vụ thấy tình trạng này, cũng phải là dạng hiền lành gì, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông cao hơn mình hẳn cái đầu, cặp mắt lạnh lùng như chim ưng, làm cho khỏi rét run.

      "Hãy bớt nhảm , chúng tôi là đến tìm người." Quách Hiểu Lượng người toàn bộ đại diện thay Tần Mộc Vũ .

      "Hiểu Lượng, các người vì sao lại tới đây?" Lúc này Thẩm Hiểu Phi và Hướng Tuấn Ngạn cùng đến trước mặt bọn họ.

      "Ngươi trước xuống ." Hướng Tuấn Ngạn đối với người làm .

      "Phu nhân? Lão đại, phu nhân ở nơi này!" Quách Hiểu Lượng vừa thấy Thẩm Hiểu Phi cả người mắt cũng sáng lên.

      Hả! Lại nữa rồi.

      "Tôi phải là phu nhân gì đó của ta, các người tới nơi này tìm Mộ Ly đúng ?" lời này , Thẩm Hiểu Phi nhìn về phía Tần Mộc Vũ.

      " ta ở đâu?" Gương mặt Tần Mộc Vũ lạnh lùng, hoàn toàn bởi vì người trước mặt là Thẩm Hiểu Phi mà có bất kỳ biến hóa.

      " ta bây giờ cùng Linh Linh ở chung chỗ."

      "Là ai muốn tập kích cậu ta?" Lúc này, ánh mắt Tần Mộc Vũ nhìn chằm chằm vào Thẩm Hiểu Phi. biết bao nhiêu năm rồi, lại lần nữa nhận được tín hiệu cầu cứu của Mộ Ly. Nhiều năm qua, đều là Mộ Ly giúp , thế nhưng lần này, cậu ta lại gặp phải loại chuyện như vậy.

      "Lục Vân Thiên và Vu Uyển Tinh." Giống như Tần Mộc Vũ, vẻ mặt Thẩm Hiểu Phi cũng chút thay đổi trả lời.

      "Bọn họ? Mộ Ly tại như thế nào?" Trong giọng của Tần Mộc Vũ, tràn đầy vẻ lo lắng cho Mộ Ly.

      "Lục Vân Thiên cho Mộ Ly uống thuốc, nhưng là tại ta cùng Linh Linh ở chung chỗ, ngày mai có chuyện gì."

      "Dùng thuốc gì?"

      "Khụ. . . . . ." Thẩm Hiểu Phi ho tiếng.

      "Chỉ cần nam nữ lên giường, thuốc được giải." Những lời này, là Hướng Tuấn Ngạn thay Thẩm Hiểu Phi trả lời.

      "Lục Vân Thiên!" Người phụ nữ này ta sống đủ rồi có phải hay , cậy vào mình là con thị trưởng thành phố, liền cho rằng bọn dám động vào ta sao! Lại dám dùng thứ này với Mộ Ly. . . . . .

      đến đây, bọn họ đều yên lặng xuống.

      Quách Hiểu Lượng nhìn mọi người đều chuyện, nhưng là lại nghe hiểu, "Lão đại, là thuốc gì vậy? Lên giường là có thể giải độc sao?"

      vừa mở miệng câu này, bọn tiểu đệ đứng sau lưng khỏi hít vào hơi, Tần Mộc Vũ quay đầu trừng mắt nhìn cái, mà Hướng Tuấn Ngạn cùng Thẩm Hiểu Phi cũng nhìn nhau chút, sau đó nhếch môi cười, thân thiện nhìn . nương tốt, loại vật này chắc chắn biết.

      "Lão đại. . . . . ." Quách Hiểu Lượng vừa thấy Tần Mộc Vũ hướng mình bày ra vẻ mặt kia, khỏi làm ra bộ dạng nhóc đáng thương. Lại bị trợn mắt nhìn, nhưng căn bản biết mình làm sai cái gì .

      Tần Mộc Vũ vì hình tượng của mình, nên muốn ở trước mặt người ngoài mắng , cho nên thèm để ý đến nữa.

      "Lục Vân Thiên dùng loại thuốc gì?"

      "Là loại tình dược rất mạnh, thuốc này, có lẽ trong đêm nay, hai người bọn họ có thể nghỉ ngơi." Hướng Tuấn Ngạn trả lời.

      "Ngươi là?" Tần Mộc Vũ quan sát Hướng Tuấn Ngạn, lại nhìn Thẩm Hiểu Phi, trong giọng của ràng rất khó chịu.

      "Tôi. . . . . ."

      " ta là bằng hữu của tôi, cũng là ông chủ của quán bar này." Thẩm Hiểu Phi đứng lên trước chút, trả lời.

      "Bằng hữu?"

      "Đúng vậy." Thẩm Hiểu Phi tức giận trả lời câu, người đàn ông này là phiền toái, làm sao lại có bộ dáng như điều tra nhân khẩu vậy chứ .

      "Nếu như đàn ông là lần đầu tiên mà lại dùng loại thuốc kia, có hậu quả gì?" Tần Mộc Vũ nhìn Hướng Tuấn Ngạn hỏi.

      "Hả? Tôi phải là người nghiên cứu loại thuốc kia, chỉ biết là loại thuốc này bình thường đều dùng để nâng cao tình dục, công dụng cũng tùy người dùng, ta. . . . . . Là lần đầu tiên? Tôi cũng biết có hậu quả gì." Hướng Tuấn Ngạn khi hỏi"Lần đầu tiên", giọng khẽ lên cao, muốn bày tỏ mình rất kinh ngạc, nhưng là để chứng minh, cũng là người có chiều sâu, cho nên vẫn là muốn biểu ràng như vậy.

      "Lần đầu tiên? !" Hướng Tuấn Ngạn che giấu rất tốt, nhưng Thẩm Hiểu Phi lập tức liền kêu lên.

      " thích xử nam sao?" Tần Mộc Vũ hỏi ngược lại .

      "Hứ! Đây được tính là thích hay thích, chỉ là tôi cảm thấy rất bất ngờ, Mộ Ly này là đàn ông ngần ấy tuổi, lại có thể ở mình như vậy, việc này làm người ta quá kinh ngạc mà thôi." Thẩm Hiểu Phi hề che dấu suy nghĩ của mình .

      "Xử nam sao? Cái này có gì mà kinh ngạc, tôi cũng nghĩ như thế a." Quách Hiểu Lượng ở bên, mơ mơ hồ hồ chen chân.

      "Ha. . . . . ." Thẩm Hiểu Phi vừa nghe xong, mặt cười xấu xa nhìn , "Hiểu Lượng, ngươi thế nhưng lại là cực phẩm nhé!"

      "Hả? Phu nhân, người có ý tứ gì?" Quách Hiểu Lượng đối với mấy người trước mặt, giống như là bé chưa lớn vậy.

      "Này này, Hiểu Lượng lại thế nữa rồi, nhớ, tôi phải là phu nhân gì đó của . Nhìn đến ta , ấy mới là bạn trai của tôi, cho nên sau này được phép loạn nữa, nếu dễ dàng gây ra hiểu lầm đó." Thẩm Hiểu Phi nâng cùi chỏ lên , đụng đụng Hướng Tuấn Ngạn bên cạnh.

      "À?"

      " là bạn trai ?" Gương mặt Tần Mộc Vũ căng thẳng, gấp gáp hỏi.

      Thẩm Hiểu Phi nhìn ta cái, cũng chuyện.

      Lúc này Tần Mộc Vũ đưa ánh mắt dời về phía Hướng Tuấn Ngạn, "Hai người là quan hệ đương ?"

      Hướng Tuấn Ngạn có chút ngây ngốc liếc mắt nhìn Thẩm Hiểu Phi, ngay lập tức hiểu ra, "Đúng."

      "Vậy tốt, tôi tại liền hướng khiêu chiến, tôi muốn cùng tranh ấy." Con ngươi Tần Mộc Vũ lạnh như băng, làm cho người khác nhìn thấy cả người đều lạnh .

      " bị đâm phải quỷ sao? Ăn đều hồ đồ?" Thẩm Hiểu Phi dường như rất tức giận khi trả lời như vậy.

      Tần Mộc Vũ đột nhiên vươn tay, ôm lấy Thẩm Hiểu Phi, lôi vào trong ngực mình, "Tôi khiến em cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của tôi!" dứt lời, cặp mắt đào hoa khẽ nhếch lên.

      "Vị tiên sinh này, ấy bây giờ là bạn của tôi." mặt Hướng Tuấn Ngạn lúc này nở nụ cười như có như , tuy nhiên ở trong lúc lơ đãng, lại đem Thẩm Hiểu Phi ôm vào trong lòng mình.

      " dám cùng lão đại của tôi tranh giành phụ nữ?" Quách Hiểu Lượng quả quyết đứng dậy, bộ dạng giống như là trung thành tuyệt đối với vua, là làm cho người nghe thấy đau lòng, người gặp phải rơi lệ.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :