1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu (126/134) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 79: (tiếp)

      "Tiểu thư xin mời." Người đàn ông xuống xe trước, sau đó rất lịch vòng tay ra saulưng, làm ra tư thế xin mời.

      Qúy Linh Linh thấy thế, cũng kịp suy nghĩ nhiều, chỉ có thể theo lời bước xuống .

      Hoắc! Tập đoàn Tư Kỳ quả nhiên tầm thường, đập vào mắt chính là vườn hoa cực lớngiống như nghĩa trang! Ơ giữa vườn hoa là trang viên , có biệt thự màu trắng, đại khái nơi đó chắc là"Tổng bộ" rồi.

      "Tiểu thư, mời."

      Người đàn ông đường dẫn Qúy Linh Linh hướng vào trong trang viên tới, ở đây nhiều cây cối như vậy, muốn chạy trốn cũng rất khó. Nhìn lại phía cửa chút cứ ba bước lại cómột tốp thủ vệ đứng canh, nếu như dám bỏchạy, chắc hẳn giây kế tiếp bị bọn chúng bắt lại thôi.

      Có câu châm ngôn, binh đến tứng chặn, nướctới lấy đất ngăn. bước nhìn bước, cũng tin, ở nơi xinh đẹp như thế này, bọn họ lại có thể áp dụng nhữnghành động nhân đạo!

      "Tỉnh Tân Sinh tiên sinh, Quý tiểu thư được chúng tôi mời tới."

      Người đàn ông vẫn mang theo Qúy Linh Linhxoay tròn từ cầu thang thẳng tới lầu hai.

      Qúy Linh Linh nhìn chằm chằm người đàn ôngở trước mặt, mặt mang chiếc kính gọngvàng, mắt nho , dưới cằm còn có chùm râu màu xám, thân hình được tính là cao lắmlớn, hơi gầy gò. Nhìn vẻ mặt kia của , cũng thấy chỗ nào giống loại người gian ác .

      "Quý tiểu thư, hoan nghênh đến." Tỉnh TânSinh tiên sinh, vừa thấy được Qúy Linh Linh, mặt liền xuất nụ cười, cười từ trong cho đến lúc ra đến đây.

      "Tôi thích các người dùng loại phương thức hoan nghênh này, làm cho tôi. . . . . . Thụ sủng nhược kinh." Qúy Linh Linh cố hết sức đè nén khó chịu trong lòng mình, tại ởtrên địa bàn của kẻ khác, tốt hơn hết vẫn nênkiềm chế chút, như thế đối với mới trăm lợi hại.

      Chỉ thấy Tỉnh Tân Sinh tiên sinh khẽ mỉm cười, tùy tiện vẫy tay cái, người đàn ông vừa nãyliền cúi đầu mội cái, rời .

      Xem ra người đàn ông trước mặt có địa vị rấtcao, chẳng lẽ chính là cha của Tư Kỳ NaMỹ ? thể nào, mặc dù hiểu người Nhật Bản, nhưng nghe phải lắm.

      "Thứ lỗi cho tôi mạo muội, xin hỏi, ngài mờitôi tới đây, là có việc gì?" Qúy Linh Linh tỏ vẻ khách khí.

      " ra , lần này chúng tôi mời Quý tiểu thư tới đây, cũng có chuyện lớn gì, chỉ có hai chuyện ."

      Mẹ nó, lại còn thành hai chuyện!

      "Đầu tiên, tôi thay tiểu thư Tư Kỳ Na Mỹ, hướng trịnh trọng xin lỗi, tiểu thư Na Mỹ vẫn còn , làm việc đều suy nghĩ đến hậu quả, cho nên mang tới phiền toái cho Quý tiểu thư, mong rằng có thể tha thứ ." Tỉnh Tân Sinh tiên sinh xong, liền khách khí cúi đầu cái.

      Trong lòng Qúy Linh Linh cả kinh, so với suynghĩ trong lòng lúc trước khác rất nhiều! Bắtcô tới đây, chỉ vì để xin lỗi sao ? Có lầm haykhông! Người Nhật Bản các ngươi sao lại kỳ quái như thế, xin lỗi với người khác, vậy lúc trước định dọa chết sao?

      Thấy Qúy Linh Linh gì, Tỉnh TânSinh tiên sinh tiếp tục , "Chuyện thứ hai,chính là chúng tôi muốn mời ở lại chỗ này ăn bữa cơm đạm bạc, coi như là biểu lộ thành ý."

      Mẹ nó, em ngươi, cả nhà các ngươi đấy! xin lỗi, ăn cơm, đây là bao nhiêu chuyện , thẳng ra được sao? Còn làm ra vẻ thần thần bí bí như vậy!

      Qúy Linh Linh nghiến răng, đem dọa gần chết, cư nhiên chỉ là vì ít chuyện như thế này sao? Làm cho có chút tức giận muốnphát tiết, nhưng mà lúc này lại thấy Tỉnh TânSinh tiên sinh đó cả người đều tỏ ra khách khí với , điều này làm cho tìm ra cáchnào để phát tiết."Ha ha, ngài quá khách khí rồi.Tôi chỉ là tiểu bối vô danh, cho dù bị tiểu thư Tư Kỳ Na Mỹ khi dễ cũng chịunổi lễ vật lớn như vậy." mặt Qúy LinhLinh tươi cười, nhưng nhưng trong lòng đem chém đủ 1800 đao.

      "Quý tiểu thư cũng biết, tập đoàn Tư Kỳ củachúng tôi là tập đoàn nổi danh toàn thế giới, cho nên chúng tôi thể để tùy hứng nhất thời của tiểu thư, khiến mọi người sinh ra thành kiến với công ty chúng tôi."

      "Loại chuyện này, chắc chắn cóngười biết." Qúy Linh Linh còn chưa từng nghĩ tới, bị người ta đánh mà lại thành danh. Nếu nhưlà lúc trước cùng thằng em trai ở nhà đánh nhau như thế nào đều được, nhưng là bây giờ, thời gian cùng địa điểm, nguyên nhân xảy ra chuyện,**, kết quả đều giống nhau.

      Lúc này, trong tay Tỉnh Tân Sinh tiên sinh cầm tờ báo đưa về phía , "Xin Quý tiểu thư xem qua." khẽ cúi người, vẻ khiêm nhườngý vị này, lại khiến Qúy Linh Linh sinh ra chút cảm giác vinh dự.

      "Đây là. . . . . ." ngay tít trang đầu tờ báo quốc tế! Thiên kim tiểu thư của tập đoàn Tư Kỳ mangtheo hộ vệ, đem nhân viên công ty IDE đánh bịthương nặng!

      Tiếp nữa khi xem kỹ nội dung, tiểu thư của tập đoàn Tư Kỳ phách lối thành tính, khiến kiệnlần này cũng làm cho tập đoàn Tư Kỳ bị ảnh hưởng , thời điểm bài báo đượcđăng, cổ phiếu của tập đoàn Tư Kỳ bị giảmba mươi điểm, rơi vào thời kỳ lịch sử thấp điểm nhất!

      Hả, phải chứ, là lần đầu tiên bị đánh,cư nhiên lại dẫn đến thị trường cổ phiếu biến động! Cái này, có phải là lập được mộtcông lớn rồi hay ?

      "Cho nên, Quý tiểu thư, hi vọng tối nay chút với giới truyền thông, rằng có bất kỳ vấn đề gì, hơn nữa chúng tôicũng hướng xin lỗi." Tỉnh Tân Sinh tiên sinh vẫn như cũ là bộ mặt tươi cười, thái độ vẫn khiêm tốn như trước.

      ra là đem bắt tới đây, chính là vì giảiquyết vấn đề cổ phiếu của bọn họ? Giữ lại mặt mũi của tập đoàn Tư Kỳ? Thế tiền phí lên sânkhấu là bao nhiêu?

      "Tối hôm nay?" phải chỉ ăn cơm trưasao? Mặc dù cơm trưa cũng vui lòng ăn, nhưng thế nào tại lại đổi thành buổi tối?

      "Tối nay tiểu thư Tư Kỳ Nại Mỹ của chúng tôi, đặc biệt vì tổ chức buổi dạ hội để xin lỗi, cho nên. . . . . ." Tỉnh Tân Sinh tiên sinh vừanói, mặt tựa như lộ vẻ khó xử, "Nếu như tham gia, vậy tiểu thư của chúng tôi. . . . . ."

      Hả. . . . . . Tư Kỳ Nại Mỹ ruốt cuộc là nhânvật như thế nào, cho thủ hạ của mình xin lỗi cũng chưa được, còn phải đích thân xin lỗi, hơn nữa còn dạ vũ cái gì ? Đây phải là chuyện lạ thế giới chứ . Khi nào lại đến phiênQúy Linh Linh có cơ hội ngàn năm hiếm gặpnhư vậy?

      "A, Tỉnh Tân Sinh tiên sinh, ta nghĩ cầnthiết. Tiểu thư Tư Kỳ Na Mỹ xin lỗi, tôi đãnhận được, hơn nữa chẳng qua cũng chỉ là mộtcuộc hiểu lầm mà thôi. Chuyện này qua, liềncứ như vậy là được rồi. Mong rằng ngài chuyểnlời tới tiểu thư Tư Kỳ Nại Mỹ, tôi tất cả đều tốt, cần phải xin lỗi nữa." Qúy Linh Linh cũng có cái gì quá nổi trội so với ngườikhác, nếu đường đường là tiểu thư của tập đoànlớn như vậy có thể làm đến bước này, làm sao có thể quá nhen được chứ.

      "Quý tiểu thư, có thể nghĩ được như vậy, tôi rất vui mừng, bất quá. Tổ chức dạ vũ đểnhận lỗi là phải tiến hành, chúng tôi đemdanh sách khách mời gửi . Cho nên tại, cứ ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, cơm trưa sẽgọi người, đến buổi tối mong cho tiểu thư củachúng tôi ít mặt mũi đến tham gia." Tỉnh TânSinh tiên sinh chuyện, trực tiếp đem đườnglui của Qúy Linh Linh phá hỏng. Nếu còn đồng ý nữa, vậy ràng là làm kiêu,hơn nữa lúc này người giúp việc cũng tiếnvào.

      Hướng về phía Qúy Linh Linh khách khí khomngười cái, "Tiểu thư, xin hỏi tại có muốn tiến hành mát sa toàn thân hay ?"

      Hả , còn có loại phục vụ này sao?

      "Cám ơn, cần." Qúy Linh Linh nhã nhặn từ chối.

      "Vậy Quý tiểu thư, tôi trước quấy rầy nữa, tôi xuống trước."

      "Ừ được."

      Cứ như vậy, vài ba lời, thân phận Qúy LinhLinh được chuyển đổi, nguyên lai từ mộtnhân viên bị"Cướp bóc" , hóa thân trở thành"Khách quý" !

      Nhìn tất cả mọi người rời , chỉ để lại Qúy Linh Linh mình, nhìn trang sức hết sức sa hoa trong nhà, lời của Tỉnh Tân Sinh tiên sinh rất ràng, nhưng rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, làm cho cảm giác như thànhthật vậy? Cũng có thể là, rốt cuộc có cái nào đó sai lầm .

      Hô. . . . . . muốn, trước tiên phải gọi điện thoại xin nghỉ .

      "A, cư nhiên đem túi của cầm !" Qúy LinhLinh lúc này mới thục chú ý tới, hai tay củacô đều trống , có gì cả!

      rất đáng mỉa mai, đặc biệt"Mời" như vậy cũng nhịn, nhưng bây giờ sao,cư nhiên đem túi của cầm , đây là có ý gìchứ? Hơn nữa tình huống của bây giờ, ở đâyđều là thần biết quỷ hay!

      Qúy Linh Linh vừa ra khỏi cửa phòng, muốn gọi người, nhưng khi nhìn đến người dướilầu, từng người đều bận rộn đến quay vòng vòng, lời đến miệng, cư nhiên lại nuốttrở vào.

      Dù sao cũng ngày làm,hơn nữa bỏ bê công việc ngày đại khái cũngkhông thay đổi là mấy.

      Nghĩ tới đây, Qúy Linh Linh chợt quay vềphòng, có cái gì hiểu, buổi tối liền sángtỏ.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 79: (tiếp)

      Nghĩ tới đây, Qúy Linh Linh chợt quay về phòng, có cái gì hiểu, buổi tối liền sáng tỏ.

      Con mắt của Tần Mộc Vũ vẻ đào hoa, nhìn lão Trung thay quần áo cho Mộ Ly, làm sao lại cảm thấy bây giờ đối với việc này lại rất hứng thú, càng ngày càng biết mình bị sao rồi.

      Mộ Ly nhận được ánh mắt "Lửa nóng" của ta , "Nhìn đủ chưa?"

      "Cậu tuấn cao ngạo, tớ xem vĩnh viễn cũng đủ."

      "Ầm!" Quách Hiểu Lượng đánh quyền vào ngực Tần Mộc Vũ .

      "Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Đánh nặng, Tần Mộc Vũ tay che ngực, nhìn chằm chằm Quách Hiểu Lượng, " ở đây làm cái gì? đem tôi làm người nào? Kẻ thù của à?"

      "Lão đại, phải rồi sao? Nếu như nghiêm chỉnh, để cho giáo em huấn ." Quách Hiểu Lượng nhưng cả bụng đầy uất ức, làm theo lời lão đại cầu, chẳng lẽ điều này cũng có lỗi?

      "Khụ khụ. . . . . ." Nặng hơn chút, có lẽ ho ra máu rồi !

      Tần Mộc Vũ căm hận nghiến răng, gì. Mà đổi lại Mộ Ly cùng lão Trung ở bên sớm hội ý cười, sớm nên có người như thế quản ta khỉ gió rồi, tránh khỏi từ sáng đến tối, há miệng rảnh rỗi.

      "Lão đại, có phải là rất đau ? Em có dùng sức nha. Lão đại, có phải vì gần đây có quan hệ với mỹ nữ, nên thể lực ràng bị giảm xuống?" Quách Hiểu Lượng thấy Tần Mộc Vũ vẫn che ngực, bộ dạng có vẻ rất đau, trong bụng lại cảm giác mình sắp xong đời rồi. Vốn cho rằng đền bù sai lầm, đặt bàn tay bé của mình tại ngực của Tần Mộc Vũ , dốc sức xoa.

      "Uy uy!" Tần Mộc Vũ đẩy cái, có động thôi, có biện pháp chủ động lui bước. muốn điên rồi, ngày hôm qua cũng chỉ là tâm huyết dâng trào, liền câu, về sau nếu tôi lại đứng đắn, nhớ phải nhắc nhở tôi! Nhưng sao lại dùng sức như vậy mà đánh , như vậy mà coi là nhắc nhở sao?

      "Lão đại " Quách Hiểu Lượng bản lĩnh cũng rất khá, vừa thấy Tần Mộc Vũ tức giận đùng đùng nhìn mình. lập tức rưng rưng nước mắt làm ra bộ dáng điềm đạm đáng .

      ". . . . . ."Lông mày Tần Mộc Vũ lúc này nhíu lại càng sâu, cho tới bây giờ sợ nhất là nước mắt của phụ nữ, tựa như thiếu nợ bọn họ cái gì vậy, "Cùng tôi ra ngoài!" Dứt lời, Tần Mộc Vũ kéo Quách Hiểu Lượng hướng ngoài cửa rời .

      "Mộ tiên sinh, yên tĩnh." Lão Trung đưa cho Mộ Ly cái áo khoác, , giọng lộ ra tia thoải mái diễn tả được.

      "Nếu như Quách Hiểu Lượng này ép được cậu ta, tôi liền tìm cho cậu ta người phụ nữ khó dây dưa." Mộ Ly xong, mặt cũng khỏi lên nụ cười.

      "Mộ tiên sinh, ngài. . . . . . Buổi tối phải đến nhà Tư Kỳ, có vấn đề chứ?" Lão Trung nghĩ tới, bộ dáng tiên sinh nhà mình bị Quý tiểu thư hành cái đó, liền khỏi cảm thấy đau lòng.

      "Ừ, có chuyện gì. Nhà Tư Kỳ phái đội quân lớn như vậy tới mời tôi, nếu như mà tôi , có chút được hay cho lắm." Mộ Ly trầm tư chút, hồi đáp.

      "Vậy. . . . . ." Lão Trung suy nghĩ chút, phía dưới còn chưa phải nên hỏi mới tốt.

      "Lão Trung, còn có vấn đề gì?"

      "Mộ tiên sinh, xin thứ cho tôi lắm mồm, vậy. . . . . . Quý tiểu thư, cậu liền như vậy định bỏ qua ấy sao?" Lão Trung hỏi xong, lập tức cúi đầu, vượt qua mức cho phép. Nghe lời của , Mộ Ly liền có lập tức cho ra đáp án.

      "Đem cà vạt thay cho tôi." Mộ Ly .

      Lão Trung đem cái cà vạt màu đen ô vuông đưa cho , Mộ Ly tự lo thắt cà vạt.

      "Quý tiểu thư, đem ấy quên , chuyện tình cảm nên gò ép, tôi cũng cần thiết phí tâm lực." Thắt cà vạt xong, Mộ Ly từ từ mở miệng.

      "Vậy cứ như thế mà tha thứ cho ấy sao?"

      "Vậy còn có thể như thế nào ? ấy cũng chỉ là bé bỏng, làm ra chút đùa bỡn vô hại mà thôi . cần thiết phải nhớ ở trong lòng." Mộ Ly vỗ vỗ bả vai lão Trung, liền tự lo ra ngoài.

      Lão Trung nhìn theo bóng lưng của Mộ Ly, đùa bỡn vô hại ? Chẳng lẽ Mộ tiên sinh có hiểu , loại đùa giỡn này, sớm vượt qua ranh giới cuối cùng mà cậu ta có thể chấp nhận sao? Nghĩ tới đây, lão Trung khỏi lắc đầu cái, vĩnh viễn cũng đều đoán ra tâm tư của Mộ tiên sinh, cho nên ông chỉ cần làm cho tốt công việc của mình là được.

      "Mộc Vũ đâu?" Mộ Ly vừa ra khỏi cửa, liền thấy đứng ở cửa, Quách Hiểu Lượng trong mắt chứa đầy nước mắt, "Làm sao vậy?" Mộ Ly thấy bộ dáng của như vậy, thuận miệng hỏi câu.

      "Mộ tiên sinh, tôi lại làm cho lão đại tức giận rồi." Quách Hiểu Lượng vừa thấy Mộ Ly liền nhịn được muốn kể khổ.

      "Hả? tại sao lại tức giận?"

      "Lão đại muốn tìm nữ nhân để chơi đùa, đuổi tôi cút về. Tôi chỉ là, ngay cả Thẩm tiểu thư cũng giải quyết được, còn có thể tìm được loại phụ nữ nào tốt ." Quách Hiểu Lượng nhìn Mộ Ly, “ Thượng tá Mộ cảm thấy tôi sai sao?"

      Khụ. . . . . . Này Quách Hiểu Lượng tính cách cũng là sảng khoái, muốn cái gì liền , đúng là. . . . . .

      "Lão đại còn , Mộ Ly có thể tìm được người phụ nữ như vậy, tôi cũng có thể tìm được người như thế. Tôi chỉ lại câu, thể so được với Thượng tá Mộ, ta so với lớn lên đẹp trai hơn, có khí chất, thân phận còn cao. . . . . ."

      Mộ Ly nở nụ cười, "Sau đó sao?"

      Đôi mắt Quách Hiểu Lượng ngập nước nhìn , "Sau đó. . . . . . Lão đại liền thở phì phò lái xe , còn , để cho tôi theo Thượng tá Mộ, cho phép tôi về." Quách Hiểu Lượng lúc này càng càng uất ức, dù sao trong đầu cũng nghĩ ra nơi nào đem đắc tội với lão đại, “Thượng tá Mộ, , tôi mới vừa rồi có sai sao?"

      Ha ha, này có lỗi sai, còn có thể thế nào?

      "Hiểu Lượng, là thành tâm thành ý vì ta, có sai. . . . . ."

      "Tôi biết ngay mà, Thượng tá Mộ so với lão đại của tôi hiểu biết lí lẽ hơn!" Quách Hiểu Lượng còn chưa chờ ở phía sau xong, liền tự cắt đứt lời của Mộ Ly." được, tôi tại muốn tìm lão đại, ngộ nhỡ ấy nghĩ thông, tùy tiện tìm người phụ nữ, thế chẳng phải là quá sa sút sao ?"

      "Vậy. . . . . ." Mộ Ly còn muốn tiếp, nhưng Quách Hiểu Lượng liền lạch bạch chạy mất .

      Mộ Ly lời vừa tới miệng nhưng vẫn là ra, chỉ có thể nhìn bóng lưng Quách Hiểu Lượng cười cười. định , Tần Mộc Vũ là người háo thắng, lại để ý đến thể diện của đàn ông, nếu như nặng lời, làm bị thương lòng tự ái của cậu ta . Hiển nhiên, Quách Hiểu Lượng này, lại có để ý đến điều này.

      "Lão đại!" Quách Hiểu Lượng chạy chưa được mấy bước, tự nhiên lại thấy xe của Tần Mộc Vũ dừng ở trước mặt. tăng nhanh bước chân chạy tới, "Này, lão đại, tốt, tôi biết là nhất định chờ tôi mà ." cười ha hả xong, liền mở cửa xe ngồi lên ghế lái phụ.

      Tần Mộc Vũ quay mặt sang, bộ dáng hung hăng nhìn .

      "Lão. . . . . . Lão đại, làm sao vậy? Bị ốm sao?" Quách Hiểu Lượng xong, liền đưa tay ra đặt trán của .

      "Quách Hiểu Lượng, vừa rồi lúc tôi mới , cái gì hả ?" Tần Mộc Vũ trầm mặt, hỏi.

      "Em , lão đại chờ em chút!" Quách Hiểu Lượng suy tư chút rồi .

      "Trước câu đó."

      "Em . . . . . . Em nếu như lão đại đợi em, nửa đường xe liền bị nổ lốp. Hắc hắc, lão đại, trí nhớ của em như thế nào?" Quách Hiểu Lượng cười hướng Tần Mộc Vũ tranh công, nhưng lại để ý đến gương mặt đen của Tần Mộc Vũ.

      "Gọi điện thoại!" Tần Mộc Vũ lập lức quăng điện thoại tới trước mặt .

      "Hả? Gọi điện thoại cho ai?"

      "Cho công ty sửa xe!" Tần Mộc Vũ nghiến răng, bộ dáng như muốn cắn chết người nào đó.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 79: (phần cuối)

      "Công ty sửa xe? Lão đại, xe của bị hư sao?" Quách Hiểu Lượng vẫn còn là bộ dáng u mê, trong tay cầm điện thoại của Tần Mộc Vũ, biết nên làm cái gì.

      Tần Mộc Vũ mực đè nén, đè nén, chẳng lẽ xe của nổ lốp cũng trùng hợp như vậy, nhìn thấy sao?

      "Quách Hiểu Lượng, và Mạc Vũ Nhân rốt cuộc có quan hệ gì?"

      "Quan hệ? ấy là đại ca nha, ấy đối với em rất tốt. Lão đại, có vấn đề gì ?" Quách Hiểu Lượng loay hoay điện thoại di động của hỏi.

      "Hai người các ngươi cố ý phối hợp muốn làm tôi tức chết có phải ? Quách Hiểu Lượng, có phải trước đó động tay động chân gì với xe của tôi rồi, tại sao nổ lốp, là nó liền nổ lốp? cả ngày canh giữ ở bên cạnh tôi, trừ làm tôi tức giận, làm tôi bực mình ra, còn có thể làm gì?" Tần Mộc Vũ lúc này biết phải tức giận như thế nào nữa, chỉ biết, nếu như cứ như vậy mà xuống, sớm muộn gì, chính là bị làm cho tức chết.

      "Nổ bánh xe? Lão đại xe của , bị nổ bánh xe?" Quách Hiểu Lượng lập tức làm ra vẻ mặt kinh ngạc, "Chẳng lẽ tôi có tài cái gì là liền có cái đó? Này lão đại, nếu em lát nữa đụng phải đại mỹ nữ, xem trở thành sao?"

      . . . . . . . . . . . . Tần Mộc Vũ nhìn Quách Hiểu Lượng lúc lâu, nhìn khuôn mặt khoa trương kia của , biết mình nên cái gì nữa.

      "Quách Hiểu Lượng, tôi cho mười phút, lập tức biến ngay cho tôi, cũng bao giờ…….. được xuất trước mặt tôi nữa!"

      "Lão đại!" Quách Hiểu Lượng nghe xong lời này liền nóng nảy, "Lão đại, . . . . . . Em , em ! Lão đại, chuyện bánh xe bị nổ lốp, em tại xử lý ngay lập tức, tay chân của em rất nhanh. Em biết lão đại luôn thích mỹ nữ, luôn luôn trong sạch tự trọng, em. . . . . . Về sau em bao giờ cùng lão đại chuyện về mỹ nữ nữa. Lão đại, em biết lỗi rồi, . . . . . . đừng đuổi em nữa, lão đại. . . . . ."

      Quách Hiểu Lượng vậy là có ý gì? Lời của định làm phản sao!

      "Lão đại, nếu như mà em thể chăm sóc tốt cho , khi trở lại trong bang, các huynh đệ khẳng định chán ghét em, cùng chơi với em nữa. Lão đại, về sau em thông minh cơ trí chút còn được sao? bảo em làm cái gì, em liền làm cái đó? Lão đại, van xin mà..., đừng đem em đuổi được !" Quách Hiểu Lượng vừa , vừa dùng tay lôi kéo Tần Mộc Vũ, nước mắt lại lần nữa trực trào ra.

      "Ít nhảm. . . . . ."

      "A. . . . . . Lão đại. . . . . . Ô. . . . . . Ô. . . . . ." Quách Hiểu Lượng thấy Tần Mộc Vũ vẫn kiên định như cũ, liền kéo căng cổ họng khóc lớn, "Lão đại. . . . . . Lão đại. . . . . ."

      Tần Mộc Vũ thấy thế, chỉ có cảm giác đầu mình lập tức bị to ra.

      "Quách Hiểu Lượng, dung mạo của rất xấu xí, phụ nữ ở bên cạnh tôi, cũng có ai xấu như vậy, chỉnh dung , biến mình trở nên xinh đẹp, rồi hãy trở lại, nếu xinh đẹp, cũng đừng trở lại." Tần Mộc Vũ ruốt cuộc cuối cùng vẫn phải sử dụng đến mưu kế.

      "Xấu xí?" Quách Hiểu Lượng liền ngừng khóc, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, hiểu nhìn Tần Mộc Vũ.

      "Đúng, như vậy trông rất xấu. Tóc cũng ngắn hơn so với tôi, mỗi ngày đều mặc đồ Tây, so với người đàn ông còn nam tính hơn, ăn lại thô lỗ, chút nữ tính. và tôi ở chung chỗ như vậy, tương xứng." Tần Mộc Vũ thấy vẻ mặt này của Quách Hiểu Lượng , nhất thời trong tim cũng cảm thấy nhõm, chính là như vậy, chính là như vậy, cái muốn chính là hiệu quả này !

      "Nha. . . . . ." Quách Hiểu Lượng nhìn cũng nhìn Tần Mộc Vũ, đáp tiếng, liền cúi đầu, giống như là suy nghĩ điều gì đó.

      Tần Mộc Vũ cũng thêm cái gì nữa, phải xem chính có hiểu được lời của ? dáng dấp có, điều này cũng thể trách rồi.

      "Vậy. . . . . ." lát sau Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu lên, đem điện thoại di động cầm trong tay trả lại trong tay , mặt vẫn còn đọng lại nước mắt, "Lão đại, em nha." xong, Quách Hiểu Lượng cũng đợi Tần Mộc Vũ cản, liền ảo não xuống xe.

      Mà Tần Mộc Vũ lại ngẩn ra, nghĩ là , nhưng sao có thể nhàng như thế, lại có thể nhanh nhẹn như vậy, ngay cả chút dây dưa cũng có.

      Tần Mộc Vũ ngồi trong xe, nhìn người phụ nữ cúi đầu phía trước, bất chợt, lại cảm thấy thân thể Quách Hiểu Lượng có chút nữ tính, yếu đuối như thế. Nhưng mà lại thường ở trước mặt che dấu. . . . . .

      "Thôi vậy, cuối cùng cũng quăng được cái phiền toái này !" Tần Mộc Vũ lập tức thu hồi tâm tình của mình, làm người cũng nên độc ác chút, nếu mọi chuyện đều hỏng bét.

      = phân cách =
      "Quý tiểu thư, dạ vũ sắp bắt đầu, Tỉnh Tân Sinh tiên sinh bảo tôi lên mời xuống."

      Qúy Linh Linh còn ngủ bị người khác đánh thức.

      "A, được." Duỗi lưng cái, vừa nhìn bên ngoài trời tối, là rất mệt, cứ như vậy ngủ thiếp , còn ngủ lâu như vậy. Cũng đúng, người có tim có phổi như , giấc ngủ luôn luôn tương đối ngon.

      Qúy Linh Linh vừa mới xuống lầu liền phát trong phòng khách vốn trống trải, bây giờ lại tràn đầy người, tràn đầy rượu, cùng các món điểm tâm ngọt, hơn nữa còn giống như biến thành nơi khác, khác hẳn với bộ dáng có nhiều đồ trang sức lúc trước.

      Nhìn những quả bóng bay kia cũng làm người ta có cảm giác vui vẻ, ra Tư Kỳ Na Mỹ đúng là đứa bé. Nhưng là, những người khác đều mặc trang phục dạ hội , mà còn mặc đồ công sở lúc làm. . . . . . Hả, cứ như vậy giống như hạc đứng trong bầy gà sao?

      Qúy Linh Linh mới vừa đứng nghiêm, từ trong đám người đột nhiên lập tức phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đây là hoan nghênh sao? Nhưng mà vừa mới xuống lầu, còn đứng ở trong đám người phía sau cùng, cho nên kết quả chắc chắn, người được hoan nghênh nhất định phải là .

      “ Thượng tá Mộ, cám ơn nể mặt tới tham gia vũ hội." Tư Kỳ Na Mỹ thân váy liền cúp ngực, lộ ra chút bầu ngực nho , tóc dài uốn lượn, cần cổ trắng nõn, ra tiểu nữ sinh đôi lúc ăn mặc như vậy, cũng làm ra mùi vị khác.

      "Cám ơn mời, là làm cho tôi thụ sủng nhược kinh." Mộ Ly kéo tay của , nhàng hôn lên.

      Qúy Linh Linh đứng ở trong đám người, biểu tình cũng giống như những người khác, nhìn hai người ở giữa sân khấu. ra, nhân vật chính của buổi tối hôm nay, cũng phải là .

      lát sau, những người khác cũng bắt đầu tụ tập tán gẫu, còn Tư Kỳ Na Mỹ lôi kéo cánh tay Mộ Ly, đầu hai người xúm lại, biết là cái gì. Nhất thời, trong lòng Qúy Linh Linh lại có chút chua sót.

      thực tới nhanh như vậy, ngay cả cơ hội hòa hoãn cũng cho .

      "Quý tiểu thư."

      "Tỉnh Tân Sinh tiên sinh."

      "Tiểu thư của chúng tôi, mời qua đó." Nụ cười của Tỉnh Tân Sinh tiên sinh lúc này lại có chút xa cách.

      Qúy Linh Linh cũng nhìn ra thái độ của , trả lời câu, "Được."

      Sau khi xong, Tỉnh Tân Sinh tiên sinh liền dẫn Qúy Linh Linh về phía Mộ Ly cùng Tư Kỳ Na Mỹ. Mà Qúy Linh Linh lúc này, biết tại sao, trong lòng lại có chút khẩn trương.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 80: Thượng tá đại nhân
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Dưới chỉ dẫn của Tại Tân Sinh , Quý Linh Linh tới trước mặt Mộ Ly và Tư Kỳ Nại Mỹ.

      "Tiểu thư Nại Mỹ, tôi mời Quý Linh Linh qua đây rồi." Tại Tân Sinh rũ hai tay bên hông người, cúi người cung kính xong.

      " Quý, rốt cuộc cũng tới, cảm ơn nhé." Tư Kỳ Nại Mỹ tựa như biến thành người khác, đối với Quý Linh Linh tỏ ra khách sáo, giống như chuyện hống hách hôm trước là người khác hoàn toàn.

      Quý Linh Linh gật đầu chào ta, cười cười, cũng chuyện.

      "Mộ Ly, tính tình Quý tốt, cứ vậy mà tha thứ chó em này, em thụ sủng nhược kinh đấy nhé." Tư Kỳ Nại Mỹ hôm nay ăn mặc theo xu hướng của giới trẻ này, tựa như đóa hoa xen chưa nở vậy, trẻ trung, để lộ ra cỗ cao quý, nhưng ta vừa cao quý vừa thoát ly với thế tục.

      Quý Linh Linh nhìn cử chỉ thân mật của hai người trước mặt, Tư Kỳ Nại Mỹ coi giống như tòa núi , cánh tay tay vòng chặt tay , cả người dán lên thân thể Mộ Ly. Nhìn lại Mộ Ly, nụ cười mặt kia, có phải quá ngán hay ?

      Xem ra, đàn ông đều thích cái dạng trẻ con mũm mĩm này, suy nghĩ kỹ cũng sai. Kiểu khả ái, vóc người cũng có. bao nhiêu cái này cũng đủ cho mấy “Ông chú “ như Mộ Ly thích thú, trong lòng vui vẻ dứt.

      " Quý, lòng dạ rộng rãi, tha thứ cho em cũng là cái lý cái tình." Mộ Ly thân tay trang màu đen, đứng nghiêm, nhìn dáng vẻ bây giờ của , có chút cao quý hơn so với mấy người bồi bàn.

      Quý Linh Linh cười trong bụng, đừng quên ngày đó xuất rồi đáng người của Tư Kỳ Nại Mỹ, còn cái gì mà bỏ qua cho bọn họ, nhưng bây giờ sao, ? sợ gió lớn đem mìnhđại gia và người đẹp ở cạnh nhau? sợ gió bão cuốn trôi lưỡi mình sao? "Hợp tình hợp lý" ? Nếu tha thứ cho Nại Mỹ, vậy chả hiểu nhân tình , hiểu nhân tình cố ấy phải ?

      Hừ, người đàn ông bị bạo cúc, có cái gì mà đăc ý, cũng chẳng qua tìm cái loại non trẻ để thúc giục thêm mà thôi.

      " Quý, quan hẹ của với Mộ Ly chắc tồi , lần trước ấy lại thế biết, đẩy ngã người nhà của mình, thiếu chút nữa khiến người ta bị thương rồi ." Tư Kỳ Nại Mỹ dứt lời nhìn về phía Mộ Ly , nâng lên quả đấm , nhàng đấm vào Mộ Ly, hai người bông đùa.

      "Tôi nghĩ ngày đó có lẽ người theo chủ nghĩa gia trưởng như Mộ Ly bị rối loạn cảm xúc thôi, tôi với ấy. . . . . . quen." Quý Linh Linh cười đến rực rỡ, nhưng mặc dù cười sung sướng, nhưng cặp mắt hơi đỏ, cùng với cảnh tượng trước mắt, sớm khiến phơi bày ra ánh sáng, chính là người thua cuộc.

      Nghe được lời này của ánh mắt hơi hạ xuống, nhưng thoáng qua nụ cười ngọt tựa như mật.

      " sao? Dáng vẻ như vậy, tôi là tôi thích chủ nghĩa gia trưởng lắm, ở Nhật Bản chúng tôi, đàn ông đều có thể như vậy. Hơn nữa, vì Mộ Ly, tôi thích ấy dùng chủ nghĩa gia trưởng bảo vệ cho tôi." xong, gương mặt Tư Kỳ Nại Mỹ lộ ra vẻ ngọt ngào, nhàng cúi đầu, ghé vào ngực Mộ Ly.

      Tư Kỳ Nại Mỹ cúi đầu, Quý Linh Linh nhìn Mộ Ly , đột nhiên như nghĩ đến cái gì, " Vậy chúc mừng nhé." xong, liền nhích tới người bọn họ.

      "Mộ Ly, cái tên khốn kiếp này." Quý Linh Linh dùng khẩu hình miệng mắng Mộ Ly.

      "Này Mộ tiên sinh, phải đối xử tốt với người đẹp bên cạnh nha." đứng bên cạnh Mộ Ly, xong, giống như đùa dai chút, tát lên mông Mộ Ly cái .

      "A!" Đột nhiên đau đớn, khiến Mộ Ly đột nhiên đứng thẳng người, t nụ cười mặt thay thé bằng đau đớn.

      "Mộ Ly, làm sao vậy?" Tư Kỳ Nại Mỹ ngẩng đầu lên, mặt hiểu nhìn Mộ Ly.

      "Ơ, Mộ tiên sinh bị làm sao vậy? Nhìn có vẻ thoải mái, hơn nữa nhìn vẻ mặt của tựa như. . . . ." Quý Linh Linh dừng lại chút, hết.

      "Như cái gì?" Ngược lại Tư Kỳ Nại Mỹ lại hỏi.

      "Giống như là bị đau trĩ ấy." Quý Linh Linh mỉm cười, nheo mắt lại. khiến lòng sảng khoái, ta muốn sảng khoái tán sao? Có khả năng sao? Mặc dàu phải người của , chỉ cần dám xuất trước mặt , cũng đem nước trong biến thành nước đục.

      "Hả?" Tư Kỳ Nại Mỹ nghe Quý Linh Linh nhắc đến bệnh trĩ, ta theo bản năng thu hồi tay mình lại. người đàn ông, lòi trĩ, buồn nôn.

      Quý Linh Linh xem cảnh mình vừa đùa , nhìn Mộ Ly bị chê.

      "Ha ha, Quý hiểu lầm rồi, tôi có chuyện gì, rất khỏe." Mộ Ly tránh đầu sang bên cạnh, phút kia trợn mắt khiêu khích Quý Linh Linh.

      Hừ, tốt nhất nên có chuyện gì!

      "Có ? phải bị trĩ sao?" Tư Kỳ Nại Mỹ chẳng biết tại sao quan tâm cái bệnh này.

      Cái vấn đề này ra có chút xất hổ, vẻ mặt Mộ Ly cương cứng: " phải."

      “Tiểu thư Nại Mỹ." Lúc này Tại Tân Sinh tới.

      Tư Kỳ Nại Mỹ bỏ tay mình ra, tới trước mặt Tại Tân Sinh, hai người giống như là bàn luận cái gì.

      Sau khi Tư Kỳ Nại Mỹ , Quý Linh Linh cúi đầu, , "Lần đầu tiên bị phá trinh, lại còn có thể tới tham gia dạ vũ, đơn giản nha." lạnh lùng cười, có trời mới biết, tại suy nghĩ mình nên cười nhiếu, khiến Mộ Ly phải khó chịu.

      "Cũng may, kỹ thuật của em cũng rất cao siêu, khiến nhớ nhung, nhất là cái quần lót gợi cảm kia, vì muốn làm kỷ niệm, giữ lại rồi." Mộ Ly hơi cúi đầu, trả lời.

      Khốn! Biến thái!

      "Ha ha, vậy tôi quấy rầy Thượng tá Mộ nhé, nhưng ngàn vạn đừng quên, buổi tối nếu như còn muốn, cứ để cho tiểu thư Nại Mỹ giúp làm nhé." Tên Mộ Ly này là lão hồ ly, nghe nụ cười của ta mà cả người dưới thoải mái.

      "Nhưng mà, muốn để em làm giúp, mà lần này chúng ta phải cùng nhau lên." Cơ thể Mộ Ly khỏi tựa vào người , bàn tay to lập tức ôm lấy cái mông tròn trịa của .

      Quý Linh Linh ngẩng đầu, "Hừ, có số tốt như vậy đâu, tôi thích chơi với đàn ông khác hơn!" xong, đẩy cái, liền rời .

      Dù sao ở đây cũng phải là chỗ của , muốn .


      Quý Linh Linh mới từ cửa chính ra trang viên, vài bước, dừng lại dưới đèn đường. Nhớ đến màn kia, lửa giận trong lòng từ từ bừng lên.

      "Cậy vào cái gương mặt của chính mình, cậy vào quyền thế của chính mình, liền đặt mình ở vịt rí cao kia, hứ, khiến người ta che cười!Ý thế đấy, đừng sợ, mình bỏ qua cho bọn họ! Chó má, chó má!" Quý Linh Linh vừa mắng vừa học giọng điệu của Mộ Ly, khiến cho ý trào phúng càng nhiều.

      " cái gì mà mình chứ, còn cái gì chỉ mình ta? Ha ha, đúng là nực cười, Mộ Ly, chính là câu chuyện cười bự bự! Mấy thứ ra toàn là chuyện hoang đường, toàn làm mấy chuyện đáng ghét, sớm muộn cũng cómột ngày, sớm muộn cũng có ngày tất cả phụ nữ đều nhìn thấy được bộ mặt của , cử chỉ trơ trẽn của ! Khốn kiếp! khốn kiếp!” Quý Linh Linh thêm vài bước, trong lòng còn chưa thoải mái, khỏi mất hình tượng chửi to vài câu.

      Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, ánh đèn đường chiếu xuống, càng khiến người ta lóa mắt.

      “Quý Linh Linh, mày phải cố gắng làm việc, làm việc cho giỏi, đợi đến khi mày trở thành người thượng lưu, đợi đến lúc mày thuộc giới thượng lưu mấy người kia phải tôn sùng mày, mày biết đến cái cảnh khinh thường kia nữa, cùng còn người lừa gạt tình cảm của mày, được… được.” Giống như tự động viên bản thân mình, giơ tay lên, nhanh chóng lau nước mắt chảy ra.

      khóc, có cái gì mà phải khóc, đâu có bị tổn thất gì, người nên khóc là Mộ Ly mới đúng. Cái giống người kia, cả đời cũng có được tình chân chính của người ta đâu. là đồng tình ta, thương hại ta!

      “Quý tiểu thư, xin chờ chút!”

      Như bị đánh đòn đặc biệt, thấy bà đây khóc sao? Lại dám chạy đến.

      “Quý tiểu thư!”

      Quý Linh Linh cắn răng, đè thoải mái trong lòng xuống. dừng chân, xoay người, nhìn cách đó xa có người đàn ông chạy tới.

      “Là ? Có chuyện gì….” Lời của còn chưa ra khỏi miệng, liền nhìn đến túi xách trong tay của ta.”

      “Quý tiểu thư, của .”

      Quý Linh Linh mặt có vẻ gì cầm lấy túi xac, thuận miệng câu, “Cám ơn.” chuẩn bị .

      Người đàn ông kia lên tiếng, “Quý tiểu thư, …. có thời gian?”

      “Hả?”

      “Tôi muốn mời uống ly cà phê.” Vẻ mặt người đàn ông kia có chút rối rắm.

      Quý Linh Linh ngoài miệng vẫn nâng lên nụ cười “ có thời gian.” xong, để ý tới nét mặt của ta, cất bước .

      Người đàn ông kia hơi sửng sốt nhìn theo bóng lưng của Quý Linh Linh, cứ như vậy bị cự tuyệt rồi…. Mắt rơi lệ.

      “Reng reng….. Reng reng……”

      Quý Linh Linh dừng lại chỗ đường dưới ánh đèn, lấy điện thoại trong túi xách ra: “Alo, tổng giám đốc Lãnh khỏe chứ?” Nhìn tên hiển thị màn hình điện thoại, cũng biết là người nào.”

      “Hai ngày làm, chuyện gì xảy ra?” Giọng Lãnh Dạ Hi lạnh lẽo.

      Có chuyện rồi, quên xin nhỉ? Chết, ra, cho nên im lặng,

      “Có chuyện gì, có thể ra.”

      Nghe câu của Lãnh Dạ Hi, mặc dù câu này vẫn như câu cũ, vẫn lành lạnh như cũ, nhưng Quý Linh Linh cảm thấy chóp mũi cay cay, ngẩng đầu lên, giọng thút thít: “Tôi có chuyện gì.”

      Lần này đến phiên Lãnh Dạ Hu im lặng.

      “Sau này tôi trốn ca nữa, tổng giám đốc Lãnh phải lo lắng.” Quý Linh Linh nghe thấy gì, nên lên tiếng trước.

      “Ừ”. Tiếp theo vẫn là im lặng.

      biết gì, lúc này Quý Linh Linh liền nghỉ đến MỘ Ly, chỉ nhắm mắt để nước mắt vào trong, nhưng khuôn mặt to lớn của lại xuất trong đầu . Chuyện này quá đáng sợ, thể như vậy.

      “Tổng giám đốc Lãnh, đội xây dựng bên kia, tôi muốn qua đó xem xét. Hai ngày nay tôi làm chậm trễ ít chuyện, tôi nên tranh thủ sớm chút thời gian.” Quý Linh Linh noi.

      cần vội vã như vậy đâu, bây giờ tôi ở Mỹ.” Giọng Lãnh Dạ Hi càng lạnh.

      “Ở Mỹ? Tổng giám đốc Lãnh Mỹ sao?” Quý Linh Linh kịp phản ứng, đây là cuộc gọi quốc tế?

      “Ừ.” đáp tiếng giống như là suy nghĩ “Hai ngày nay có khỏe ?”

      Hả….. Đây cũng coi là chào hỏi sao?

      “Tôi…. Tôi rất khỏe.” Quý Linh Linh cúi đầu, nước mắt cũng ngay sau đó chảy xuống, đè nén khiến giọng mũi phát ra “Tổng giám đốc Lãnh, cần lo lắng cho tôi.”

      “Ừ.” Lãnh Dạ Hi chữ đơn giản, hình như bày tỏ yên tâm.

      “Tổng giám đốc Lãnh, ….”

      “A!”

      Quý Linh Linh chỉ có cảm giác bàn tay cầm điện của mình bị ai đó tóm lấy, mà …. Bị người nào đó ôm lấy đầu, môi đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn.

      Mộ Ly bá đạo nhất nút tắt điện thoại, rồi đôi tay ôm lấy , hung hăng mút lấy bờ môi . Quý Linh Linh trong nháy mắt liều mạng đánh cái người đột nhiên xuất bên cạnh mình, nhưng khi hôn lên môi biết đây là ai rồi.

      Môi của giống như có ma lực, chị đụng phải, cũng muốn buông ra.

      “Ừm Ừm…..” Bởi vì môi truyền đến cảm giác đau đớn, than lên.

      Lúc sắp thở nổi, môi của rời , còn dùng đầu lưỡi liếm qua môi cái, sau đó lại nặng cắn ngụm .
      Last edited: 27/9/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 80 - Tiếp
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      "A. . . . . ." Quý Linh Linh lại kêu đau, tiện tay cho thêm cái tát. thanh thanh thúy, vang lên mặt .

      "Mộ Ly, cái tên khốn kiếp này!" Quý Linh Linh quệt nước mắt chưa khô, môi cũng rỉ ra máu, bởi vì đột nhiên bá đạo, thể khống khiến tim đập nhanh, quá khứ chưa bao giờ làm như vậy với . Quý Linh Linh theo bản năng lui về phía sau bước, lúc này mới khiến cảm thấy an lòng hơn.

      Bởi vì cho cái tát, mặt Mộ ly lên dấu bầm đỏ.

      "Quý Linh Linh, em là cái người nhát gan " thanh của nặng, nhưng ràng vẫn có thể nghe ra, tức giận, hơn nữa tại tính nóng nảy càng tăng thêm.

      "Mộ Ly, tính là gì, tại sao tôi nhát gan? Còn nữa, tại sao lại cưỡng hôn tôi, có tư cách gì?" Quý Linh Linh vì che giấu nội tâm run rẩy của mình, lớn tiếng chất vấn lại , nước mắt cũng bởi vì thanh lớn này mà rơi xuống.

      "Em , mà dám thừa nhận." Vẻ mặt Mộ Ly vẫn bình tĩnh như trước, đôi đôi mắt như nước, hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào , chỉ sợ biến mất trước mặt mình vậy.

      "Ha ha, tôi ? lấy cái gì chứng minh tôi ? Thượng tá Mộ, có phải bị chứng tự luyến nên nghĩ tất cả phụ nữ đều ?" Quý Linh Linh cười đến khó coi, nước mắt cầm được mà cứ chảy.

      "Bởi vì em khóc, em vì mà khóc. Bởi vì ở cùng chỗ với Tư Kỳ Nại Mỹ, cho nên em ghen, em ghen, em nổi điên mà mắng , nhưng là, cuối cùng em lại chảy nước mắt vì ." Mộ Ly có trật tự, biểu tình bình tĩnh, nhìn ra có tâm tình thế nào. Dien-dan-le-quy-don

      "Mộ Ly, là dùng cái bản tính tự cao tự đại này, để quyến rũ tất cả phụ nữ xem thường , có biết hay mọi hành động của loại người như đáng ghê tởm." Đối với vẻ mặt bình tĩnh của Mộ Ly, biểu của Quý Linh Linh cực kỳ quá khích.

      "Quý Linh Linh, tại sao em thừa nhận em ? Em có biết hay , em như vậy khiến rất mệt mỏi! Mỗi lần thấy em đối xử với lạnh lùng, đều cho rằng, lầm người rồi, em đối với cảm giác cũng có. Nhưng khi chuẩn bị buông tay em, em lại bị mấy kia ức hiếp. Em biết em có mặt nhu nhược, khiến đau lòng rất nhiều. muốn ôm em, đối với em mà , em, có ở đây, tất cả mọi thứ em cần để ý. có thể dùng sinh mệt của , mang lại hạnh phúc cho em. có thể đoán, mọi người gây bất lợi với em như thế nào, nhưng lại thể đoán ra tình cảm của em cho là như thế nào. cho là, cho là em đến gần , tiếp nhận thân mật với , đại biểu em rồi. Nhưng em có biết hay , em đem bản thân em giấu quá sâu, lâu mới phát , lâu, mới biết, ra em cũng ."Ánh mắt Mộ Ly lộ ra đau lòng chưa từng có.

      " em, nhưng em dám thừa nhân em . Quý Linh Linh, biết em sợ cái gì , cũng biết em muốn đối xử với em như thế nào? biết mình ngày nào mệt mỏi hay , rồi buông tay em. Nhưng, nếu như bên cạnh em, về sau em nên làm gì đây?" xong, giọt nước trong suốt , ánh đèn đường chiếu vào nó rồi rơi xuống. Dien-dan-le-quy-don

      Mà lúc này mặt Quý Linh Linh đầy nước mắt, "Ha ha, Thủ đoạn cao siêu của Mộ Ly chính là đây sao? Chỉ cần đụng phải phụ nữ khó giả quyết, đều có thể như vậy đứng ? Có đúng hay ? khiến tôi , nhưng chuyện đơn giản là yên tâm cũng cho tôi, tại sao lại khiến tôi chứ?" thanh sau cùng của Quý Linh Linh thành tiếng hét đến chói tai.

      cần, cần loại tình này của ta , tình của ta đều là dối trá, để cho trầm luân vào đó.

      "Tôi chỉ muốn người đàn ông bình thường, cho mình chuyện tình bình thường. Tình của , quá nồng liệt, quá rộng rãi, tôi tiếp nhận nỗi. Có lẽ, tại tôi rồi, nhưng mà tôi phải cho biết, tôi cho biết, tôi quên, rất nhanh!" Quý Linh Linh nhìn , tâm trạng lần nữa khó có thể ức chế.

      Mộ Ly nhìn Quý Linh Linh bây giờ, tâm tình cũng vì vậy mà nặng nề, nhưng lúc này, thể bộc phát, bởi vì nếu như rối loạn lần nữa, nhất định càng thêm đau lòng.

      "Đưa ra lý do ." Mộ Ly nhìn chằm chằm .

      Quý Linh Linh nức nở, " quá nhiều người, tôi thể cùng đống phụ nữ khác chia sẻ đàn ông của tôi!"

      " người nào?"

      " dám Lục Vân thiên, Vu Uyển Tinh, Hạ Giang Dao, Tư Kỳ Nại Mỹ, họ phải là người thích hay sao?" Quý Linh Linh lớn tiếng hỏi ngược lại.

      Giờ khắc này, Mộ Ly gì, chỉ im lặng.
      Last edited: 29/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :