1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thương hoa tiếc ngọc - Thập Tứ Lang

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Đồ ăn rất nhanh được bày lên, hai người vừa giơ chiếc đũa, chợt nghe đại sảnh chính lầu tiếng vỗ bàn vang đến, Tập Ngọc tai rất tinh, lập tức nghe được là người luyện công phu, cái bàn gỗ lim kia xuất vết nứt. Nàng vừa quay đầu , chợt nghe người nam nhân dữ dội rống lên
      ”Con mẹ các ngươi đều ở đây còn bắt lão tử giả bộ coi như biết! Cho chúng ta nhìn? Hạc công tử rốt cuộc cho rằng đám nhóc các ngươi bao nhiêu ưu việt? ! nhiều ngày giang hồ cùng bọn tam lưa tới đây, là muốn làm cái gì? Chọn bãi sao?! Có lá gan đứng ra, cùng Lão Tử làm mấy chiêu!”

      Trong đại sảnh chỗ chìm yên tĩnh, ai tiếp lời. Tập Ngọc nhìn chăm chú, phát mở miệng chuyện trong sảnh là người, thoạt nhìn có ba bốn bàn đều là người của bọn họ, bởi vì mỗi người đai lưng đều lộ vẻ khối gỗ biển, mặt dùng sơn hồng viết cái gì. Người nọ dáng người cực cao lớn, đúng là rất cao, mặt vết màu đỏ, áo hở ngực, lộ ra đen tuyền trong ngực, mặt dữ tợn đích thị dân giang hồ.
      có người để ý đến , người nọ giận quá, rút ra từ sau áo đại dao, giơ tay chém xuống, chém tới chiếc bàn gỗ lim, tồi, chân bàn nửa vết thương cũng có. Chiêu thức đao pháp ấy đáng khen ngợi.

      “Lão Tử đổi danh, ngồi đổi họ, Long Hổ đao La Nhuận Sinh! Đám nhóc các ngươi có gan đến Long Môn phái khiêu khích, lại có gan tiếp Lão Tử nửa chiêu sao? !”

      rống lên, trán gân xanh đều lộ ra. Chưởng quầy cùng tiểu nhị mặt đổi sắc, giống như với loại trận chiến này nhìn quen lắm rồi.
      Nơi này địa phương kỳ quái, Tập Ngọc nghĩ, nếu vẫn có người để ý đến , người gọi là Long Hổ đao này có xấu hổ?
      Vừa nghĩ như vậy, ở bàn bên cạnh bỗng nhiên có người giọng bật cười, dần dần lớn tiếng, giống như buồn cười. La Nhuận Sinh giận dữ, đại đao chỉ vào người nọ, lạnh lùng :

      “Con mẹ ngươi cười cái gì cười? !”

      Người nọ vẫn ung dung cười, thong dong :

      “Ta cười Lâm Tuyền Long Môn phái, cho mình là số , lại biết có chuyện gì xảy ra ở chính nơi mình. Hơn nữa, Hạc công tử là nhân vật như thế nào, cùng đám ô hợp này so đo? khỏi tổn hại thân phận !”

      Tập Ngọc nghe giọng trong trẻo, đọc nhấn từng chữ cách lịch , nhịn được nhìn thoáng qua, thấy ở bàn đối diện nam tử áo đen ngồi, tóc dài, mặt mày như ngọc, mắt sáng như sao, ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, lại là thanh niên tuấn tú phong lưu. dùng ngón tay cái vuốt càm, ôm lấy ngón tay là chiếc nhẫn mặt ngọc. Nhận ra Tập Ngọc nhìn mình chằm chằm, quay đầu nhìn nàng mỉm cười, vẻ mặt đầy phong lưu phóng khoáng, ánh mắt chuyển quá Niệm Hương lại thoáng dừng lại, tựa hồ có chút khó tin.
      La Nhuận Sinh cả giận :

      “Khá lắm tặc tử! Lại còn thân phận gì! Hạc công tử giang hồ thanh danh chỉ sợ tốt lắm đâu? ! Nơi này là địa bàn của Long Môn phái, làm sao đến phiên ngươi vô danh tiểu tốt ở đây thay tốt? ! Ngươi còn Lâm Tuyền có chuyện gì làm cho người trong thiên hạ đều tụ đến đây nơi này?”

      Người nọ cười :

      “Hạc công tử giang hồ thanh danh được hay , cũng tới phiên Long Môn phái các ngươi quan tâm. há lại so đo hư danh người? Long Môn phái được xưng Lâm Tuyền đại phái, làm việc từ trước đến nay ngang ngược càn rỡ, lúc này thậm chí ngay cả chỗ của mình chuyện gì xảy ra cũng phải hỏi vo danh tiểu tốt ta đây, buồn cười, buồn cười! Quả nhiên là có tiếng có miếng!”

      “Con mẹ ngươi có hay ?!”

      La nhuận sinh tính tình vốntáo bạo, lúc này bị lặp lặp lại nhiều lần khiêu khích, làm sao nhịn được, dẫn theo đại đao tiến lên, bị đồng môn sư phụ huynh đệ phen giữ lại, nhưng giữ lại được.
      Lúc này ở góc phía đông, vang lên giọng già nua:

      “Long Hổ đao bình tĩnh lại, vị trẻ tuổi kia cũng ít hai câu, đoàn người tới nơi này bất quá ăn bữa cơm, còn chưa tới thời điểm đấu võ, làm gì lại khiến chủ cửa hàng khó làm?”

      Mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy phía góc đông góc vài lão già áo xanh ngồi, đầu bạc trắng, trước mặt là nước chè xanh. La Nhuận Sinh rốt cục lộ vẻ xúc động:

      “Chung Nam Tứ lão? Ngay cả các ngươi đều đến đây. . . . . . ?”

      Lão già vừa kia đúng là Chung Nam Tứ lão, Cù Tinh, là Tứ lão lớn tuổi nhất, tiếng có trọng lượng nhất. bưng chén lên, từ từ uống ngụm trà, mới chậm rãi :

      “Chung Nam Tứ lão sớm là giang hồ truyền thuyết rồi, nay chúng ta cũng chỉ là các lão già sắp chết thôi, làm sao so với được các ngươi người trẻ tuổi nóng tính. Long Hổ đao, ngươi sao biết chuyện ở Lâm Tuyền sao?”

      La Nhuận sinh dám lỗ mãng, chỉ gật gật đầu. Cù Tinh hít tiếng:

      nhìn được tận mắt núi Lư Sơn, chỉ duyên ở giữa núi này. Thiên Thanh kiếm quyết các ngươi nghe qua?”

      Lời vừa ra, Long Môn phái cao thấp đều biến sắc, La Nhuận Sinh thanh có chút run rẩy vang lên:

      “Phải . . . . . Là cái người trong võ lâm tìm gần trăm năm . . . . . . Tuyệt thế kiếm quyết?”

      Cù tinh gật đầu:

      “Chính là nó. Thiên Thanh kiếm quyết tương truyền từ trăm năm trước người chiến thắng võ lâm đại chiến sáng chế, chính là kiếm pháp đánh đâu thắng đó gì cản nổi, Hoàng Thịnh Dần năm đó dùng nó thành thiên hạ vô địch, người có thể đối đầu. chế kiếm pháp, sau đó mất tích, ngay cả hậu nhân cũng có. Đời sau bởi vì tìm kiếm bí quyết của , hao hết bao nhiêu tâm lực, nhưng chút tin tức. Ba mươi năm trước, Thiên Thanh kiếm quyết tái võ lâm, mọi người mới biết kiếm quyết lại bị người ở Bắc Ngọc Phong ly hỏa cung tìm được. Giới võ lâm vừa muốn xảy ra huyết chiến, nhưng mang theo kiếm quyết người kia lại bỗng nhiên mất tích, Bắc Ngọc Phong từ trước đến nay là nơi cấm kỵ, đến nay ai có thể đến được đó, nên thôi. Nhưng tháng trước, có người tận mắt nhìn thấy người ly hỏa cung tới Lâm Tuyền này. Ta và ngươi đều là người luyện võ, nghĩ tới tu thành tuyệt thế kiếm pháp cũng là bình thường. Đoàn người sở dĩ tụ tập tới nơi này, cái này ngươi chưa?”

      La Nhuận Sinh hiển nhiên vẫn còn trong lúc khiếp sợ:

      ” Thiên Thanh kiếm quyết ở Lâm Tuyền. . . . . Thiên Thanh kiếm quyết ở Lâm Tuyền.”

      Người trẻ tuổi kia bật cười tiếng:

      “Còn chưa biết hay kích động như vậy! đến cùng, người trong giang hồ đều nóng vội chạy đến nơi này, chỉ là xem ai mạnh mà cướp đoạt thôi. Các ngươi chỉ Thiên thanh kiếm quyết tuyệt thế, chẳng lẽ người Ngọc Phong ly hỏa cung là dễ chọc sao? Nếu ta nhớ lầm, năm đó võ lâm đại chiến, ly hỏa cung căn bản là phái người đến đây ?”

      Cù Tinh nghiêm mặt :

      “Người trẻ tuổi thế há chăng xúc phạm người mang kiếm? Ngươi tới Lâm Tuyền, chẳng lẽ vì Thiên thanh kiếm quyết? Người học võ theo đuổi cảnh giới cao chẳng lẽ có sai? Ngọc phong nhân dựa vào cái gì chiếm lấy kiếm quyết? Bọn họ nếu thực lợi hại như vậy, làm gì còn muốn đoạt kiếm quyết chính mình tu luyện?”

      Người nọ cũng giận, vuốt càm, :

      “Cù lão, ngươi sai rồi, ta tới phải vì kiếm quyết. Cũng là đáp ứng người khác tới tìm người. Về phần Ngọc Phong ly hỏa cung, bọn họ từ trước đến nay thần bí, ít xuất , ta và ngươi vẫn là cần vọng đàm cho thỏa đáng.”

      Cù Tinh còn chưa kịp chuyện, bên La Nhuận Sinh sớm nén được, lạnh lùng :

      “Ngươi là ai? Cư nhiên dám đối với Tứ lão vô lễ!”

      Lần này người xung quanh lại đến kịp giữ chặt , La Nhuận sinh hét lớn tiếng, nhảy lên bàn, đại đao uy vũ sinh gió, lập tức hướng mặt người kia phóng xuống!
      Lại nghe tiếng “Đinh” rất , thanh đại đao bỗng nhiên gãy đôi, sau đó La Nhuận Sinh thấy trong miệng ngòn ngọt, cũng biết từ lúc nào bị người đút quả lê vào. giật mình. Người nọ vỗ tay cười :
      “Quả lê này là thể tốt hơn rồi, La tiên sinh cơn tức lớn như vậy, có điều cần lặng tâm. Cây đao kia cũng cũ rồi, thành đông tìm thợ rèn rèn lại phen, về sau nhưng đừng như vậy lỗ mãng !”

      La Nhuận Sinh sợ run lúc lâu, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, xoay người rời , vứt nửa thanh đao bị chặt đứt.

      “Rút lui, là người khác thường! Trở về tính tiếp!”

      thấp giọng , người Long Môn phái toàn bộ đứng dậy, vội ra khỏi khách điếm, cũng quay đầu lại.

      ….”Rút lui, là người khác thường! Trở về tính tiếp!”

      thấp giọng , người Long Môn phái toàn bộ đứng dậy, vội ra khỏi khách điếm, cũng quay đầu lại.
      Người nọ vỗ tay, thần thái có chút buồn cười. Tập Ngọc xem đủ náo nhiệt, vì thế chuyên tâm dùng bữa, cái gì Thiên Thanh kiếm quyết Ngọc phong, nàng chút hứng thú cũng có. Mắt thấy Niệm Hương ăn được ngon như vậy, nàng cười dài gắp miếng thịt bỏ vào bát :

      “Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn.”

      nương, ta ngồi đây được ?”

      đầu bỗng nhiên có người đặt câu hỏi, Tập Ngọc vừa ngẩng đầu, thấy mới vừa rồi người thanh niên kia cười híp mắt nhìn mình, nàng tùy ý gật gật đầu, người nọ liền ngồi bên cạnh Niệm Hương, nhìn hồi, mới :

      nương từ chỗ nào đến? Ta xem nương bộ dáng giống như người trong giang hồ, chẳng lẽ là đến du ngoạn ?”

      Tập Ngọc :
      “Hỏi người khác trước, giới thiệu chính mình trước ? Đây là lễ nghi cơ bản nhất.”

      Người nọ sửng sốt, nở nụ cười:

      “Quả như thế, là ta lỗ mãng. Tại hạ Hàn Dự Trần, từ Lạc Dương đến tìm người.”

      Tập Ngọc gật đầu:

      “Tư Mã Tập Ngọc, là tướng công ta Niệm Hương, cụ thể dòng họ ta cũng biết.
      Chúng ta từ Hàng Châu mà đến, ngắm cảnh.”

      “Niệm Hương. . . . . . ?”
      Hàn Dự Trần ràng sửng sốt chút, lại nhìn thoáng qua Niệm Hương vùi đầu vào ăn uống, tưa hồ kinh ngạc. bỗng nhiên nở nụ cười:

      là khéo, ta trước kia có người bạn cũng gọi là Niệm Hương, nhưng họ Tuyền. đời quả nhiên có nhiều người cùng tên, đây cũng là cái duyên phận, ta cùng với người bạn kia cũng nhiều ngày gặp.”

      xong lại liếc mắt nhìn Niệm Hương, thấy phản ứng chút nào, thần sắc ngây ra, khỏi lộ vẻ thất vọng.
      Tập ngọc cũng phải am hiểu tính tình người bắt chuyện, Hàn Dự Trần tuy rằng luôn khách khí chuyện, nàng cũng bất quá thuận miệng đáp hai câu, tâm tư đều đặt hết ở Niệm Hương. Nếu là người bình thường thấy nàng như vậy, bình thường cũng rời , dây dưa nữa, Hàn Dự Trần ý tứ, chuyện càng ngày càng nhiều, tuyệt để ý Tập Ngọc lạnh nhạt.

      “Ta xem Tư Mã nương giống người trong giang hồ, nhưng nhất định là có công phu, xin hỏi tôn sư là ai? Nhất định là nhân vật nổi danh giang hồ.”

      Tập Ngọc tuy rằng am hiểu người kia, hơi lạnh nhạt, nhưng nhìn mặt cũng là thiện chân, hơn nữa đối với Hàn Dự Trần có gì ác cảm, cũng đáp:

      “Là học chút công phu phòng thân, bởi vì ta từ thân thể yếu, đại phu cần thường xuyên hoạt động, tốt nhất học chút công phu quyền cước, làm cường kiện thân thể. Nhưng sư phụ chỉ là sư phụ, cũng phải nhân vật nổi danh gì, chỉ là giáo đầu trong nhà ta thôi.”

      Hàn Dự Trần cười :

      “Đúng là như thế, luyện võ riêng vì bước chân vào giang hồ cầu danh lợi, chính yếu vẫn là tu thân dưỡng tính, Tư Mã nương còn tuổi có thể thấu tình đạt lý như thế, là làm tại hạ bội phục. biết hai vợ chồng các ngươi ở lại Lâm Tuyền, hay tiếp tục du ngoạn? Tại hạ tương đối quen thuộc với phương bắc, nếu ngại, mọi người đồng hành cùng nhau? Nhiều người, cũng nhiều phần náo nhiệt. . . . . .”

      còn chưa xong, chợt nghe phía sau giọng nũng nịu quyến rũ vang tới:

      “Đương nhiên tốt, bốn người đồng hành, có gì thay nhau ứng chiến. Vị công tử này, ta rất vui .”

      Hàn Dự Trần sửng sốt chút, nghĩ Tập Ngọc còn có đồng bạn. Tập ngọc quay đầu nhìn nàng, :

      “Làm sao ngươi lại xuống? phải chờ chúng ta đưa cơm lên sao?”

      Lưu Vân mặc trang phục bình thường, cũng thể che hết lệ sắc, huống chi nàng giờ phút này muốn cho người nọ chuyên tâm với mình, lại bày ra tư thái quyến rũ, cười dài, chen vào giữa Tập Ngọc và Hàn Dự Trần , ngồi xuống, chậm rãi :

      “Ta chờ mãi, các ngươi lên. Chẳng lẽ muốn ta đói đến chóng mặt sao?”

      Nàng gợi lên cái nụ cười quyến rũ, nhìn về phía Hàn Dự Trần, ôn nhu :

      thể tưởng ở đây lại quen được công tử. Công tử họ gì? Người ở nơi nào tới?”

      Hàn Dự Trần dù gặp vô số người, chợt vừa thấy dung nhan của Lưu Vân, vẫn chấn động chút ít. trời sinh tính tình phong lưu, đối gì nữ tử cũng lời nặng , huống chi Lưu Vân như hoa như ngọc , lập tức cười đáp:

      “Tại hạ Hàn Dự Trần, nguyên quán Sơn Đông. Còn nương. . . . . ?”

      Lưu Vân thuật tay khoắc tay phải của , nửa người đều dựa vào, có cách nào, thói quen nghề nghiệp, nhìn thấy nam tử liền làm theo bản năng, huống chi nàng có ý định, dịu dàng :

      là khéo, Hàn công tử, tiểu nữ Lưu Vân, nguyên quán cũng là Sơn Đông. Chúng ta có thể tính là đồng hương đấy.”

      Hàn Dự Trần có vẻ tránh ra nhưng nàng cứ tiến tới, cho gần Tập Ngọc, bất đắc dĩ nở nụ cười,:

      “Quả nhiên thực khéo, đều mỹ nhân phải từ Sơn Đông, tại hạ hôm nay rốt cục cũng tin tưởng những lời này . nương quả nhiên quốc sắc thiên hương, sắc đẹp xiêu lòng.”

      Lưu Vân ngán ngẩm :

      “Gọi nương làm gì , đều là đồng hành đồng bọn rồi, làm như vậy khách khí? Gọi ta Lưu Vân !”

      Hàn Dự Trần chỉ cười , Tập Ngọc được thuận mắt, liếc Lưu Vân, nhắc:

      “Lưu Vân, trước mặt người khác, giữ ý chút.”

      Lưu Vân nghe theo, vểnh môi lên tỏ ý bất cần! Ai bảo người này dám đến gần Tập Ngọc của nàng! ràng nhìn bên người ta có tướng công còn dám đên, nàng nên vì Tập Ngọc thanh trừ ta!
      Hàn Dự Trần ho tiếng, nghiêm mặt :
      “Kỳ ta mong các ngươi ở lại Lâm Tuyền, mới rồi Tư Mã nương cũng nghe đến,giới võ lâm được chỉ điểm Thiên Thanh kiếm quyết thân ở Lâm Tuyền, chỉ sợ kế tiếp có đại chiến. Ba người các ngươi phải người võ lâm, vẫn là tránh cho thỏa đáng.”

      “Cái gì bảo vật võ lâm? Cái gì đại chiến? Nghe qua rất hay nha!”

      Lưu Vân ánh mắt tỏa sáng, dường như từ trong cổ tích bước chân ra giang hồ lần đầu tiên?
      Tập Ngọc hiểu rất nàng thích hết thảy những ồn ào xáo động, lập tức gạt nhanh hướng câu chuyện chỉ môt lần, giọng trầm hẳn đầy cảnh cáo:

      “Ta có ý định dích líu vào, cho nên ngươi cũng cùng ta an phận ! Hôm nay ở đêm nữa, ngày mai sáng sớm chúng ta liền rời Lâm Tuyền!”

      Lưu Vân buồn bực cực kỳ:
      ” Ngươi bá đạo, cái này cũng được cái kia cũng được, ta đây làm tỷ tỷ cũng mất mặt chứ?”

      Hàn Dự Trần thấy nàng hai người dung mạo cử chỉ đều có tương đồng, lại xưng hô tỷ muội, khỏi cười :
      “Niệm Hương huynh quả có phúc, lại có hai nương tử như hoa như ngọc theo. Tại hạ cũng thấy ghen tị đỏ mắt.”

      Lưu Vân nắm lấy tay , ôn nhu :
      “Ngươi xem ta giống nương tử của sao? Niệm Hương tuy rằng tốt lắm, nhưng chỉ là tướng công của muội muội Tập Ngọc ta thôi, ta cùng với Tập Ngọc là kết bái tỷ muội. Tiểu nữ tử này năm vừa mười bảy, chưa tìm phu quân. . . . . . Hàn công tử, ngươi chớ lung tung, cẩn thận Tập Ngọc tức giận.”

      Nàng che miệng bật cười, lông mi như tơ liếc , khiêu khích đắc ý ràng, nếu Hàn Dự Trần nhìn được, vậy nhất định là kẻ ngu ngốc có mắt!

      Hàn Dự Trần lại mặt giả ngu:
      ra là thế, quả nhiên là tỷ muội tình thâm.”

      nhàng đẩy Lưu Vân ra, giọng :
      “Lưu Vân nương, ngươi chưa lập gia đình, vẫn là danh tiết quan trọng nhất. Tại hạ dám khinh nhờn.”

      Lưu Vân thầm bĩu môi, quả nhiên là người ngu ngốc! Chưa từng có nam nhân nào có thể ở gần nàng mà cự tuyệt, là cố ý ! Nàng cũng tin dung mạo của mình người này chút cũng động tâm!
      “Lưu Vân, ngươi hôm nay làm cái gì vậy? Chẳng lẽ coi trọng Hàn Dự Trần?”

      Trở lại phòng khách, Tập Ngọc thấy nàng còn sinh hờn dỗi, khỏi bất đắc dĩ dí tay vào ót nàng, hy vọng có thể đem nàng bừng tỉnh khỏi hồ đồ ban nãy.
      Lưu Vân đột nhiên hoàn hồn, đột nhiên phát giác mình về tới khách phòng, gấp đến độ nhảy dựng lên, hét lớn:
      “Hàn Dự Trần đâu? ! được, ta muốn tìm ! Nếu có cách có trong tay, ta gọi Giáng Hồng hoa tiên Lưu Vân!”

      Nàng xoay người muốn , Tập Ngọc chạy nhanh kéo lấy nàng.

      “Ngươi điên rồi sao? muốn đồng hành cùng người ta, bây giờ nửa đêm lại muốn tìm người ta, là nam tử đứng đắn nhất định khinh thường ngươi! Lưu Vân! Cho dù thích , cũng thể nôn nóng như vậy!”

      Tập Ngọc tận tình khuyên bảo, bên Niệm Hương tuy rằng cái gì cũng hiểu, nhưng cũng liên tục gật đầu, khiến Lưu Vân liếc cái.

      “Ai ta thích ? !” Lưu Vân rống to, ôm chầm lấy Tập Ngọc. “Ta cho quấn quít lấy ngươi! Ngươi là người của ta và Niệm Hương! Người nam kia dựa vào cái gì chiếm lấy người của chúng ta? !”

      Nguyên nhân lại là như vậy! Tập Ngọc đau đầu xoa thái dương, thở dài hơi.
      “Lưu Vân. . . . . . Ta thành người của ngươi khi nào?”

      Lưu Vân đắc ý phe phẩy ngón tay:
      ” Từ ánh mắt đầu tiên ta nhìn người, ta liền biết ngươi là bằng hữu của ta cả đời, ngươi lại là người ta kết bái tỷ muội, như thế nào phải người của ta? Ta ở đây, ai nếu dám ham muốn, ta nhất định làm cho cực khổ chết!”

      Vừa dứt lời, đầu bỗng bị đập phát:

      “Ta phải đồ vật, ngươi ăn lung tung, tiểu dâm phụ.”

      Tập Ngọc nhéo nhéo mặt của nàng

      “Mau về cho ta ngủ, chính ngươi đồng ý cho người ta đồng hành, ngày mai được muộn. Còn, nếu còn quấn quít lấy người ta như vậy, mặt mũi của ta cũng còn, về sau được như vậy.”

      Lưu Vân cười híp mắt ôm cánh tay của nàng, lại bắt đầu làm nũng cà xát lung tung:

      ” Tốt nha, ta chính là tiểu dâm phụ. Hôm nay ta mạn phép , ta muốn cùng ngủ với các ngươi! Ngươi còn ta, Niệm hương thành như vậy, lúc trước nếu phải ngươi quấn quít lấy người ta, người ta tại sao có lá gan cùng ngươi bỏ trốn? Hắc hắc! Muốn dâm đãng mọi người cùng nhau dâm đãng, ta cần tự mình đắc ý.”

      Mặt Tập Ngọc đỏ hồng, thấp giọng :

      bậy! Ta có. . . . . . Quấn quít lấy . . . . . .”

      phải quấn quít lấy , mà dùng hết sức, liều mạng, liều lĩnh bám lấy , vì đem Niệm Hương đặt lên tất cả, đời này nàng phú quý cần, của nả giàu sang hay ấm áp tất còn là tất yếu, tay trắng cũng được. tại nhớ tới bọn nàng hồi xưa cũng liều lĩnh, so với Lưu Vân khá hơn bao nhiêu.
      Lưu Vân thổi mạnh vào mặt nàng:

      “Đỏ mặt, đỏ mặt! Ngươi dối nha!”

      Tập ngọc thẹn quá thành giận, đem nàng dùng sức ấn nàng lên giường, dùng chăn hung hăng bao lại:
      “Cho ta ngủ! Câm miệng!”

      Niệm Hương thấy sinh sôi nằm giường, liền ngoan ngoãn ôm chăn xuống đất, nằm xuống sau, nhìn Tập Ngọc cười ngọt ngào, khi nghe Tập Ngọc thích , quấn quýt . Tập Ngọc mặt càng đỏ hơn, ngồi xuống sờ sờ mặt của , ôn nhu :
      ” Tội cho ngươi rồi, Niệm Hương, sớm ngủ .”

      Niệm Hương hé miệng, thuận thế cắn cắn ngón tay của nàng, nàng bật cười. Lưu Vân tức giận thò từ giường xuống :
      “Về sau có thân thiết, vợ chồng tình thâm đừng làm trước mặt ta? Muốn kích thích ta!”

      ” Chỉ có ngươi thế!”

      Tập Ngọc liếc nàng cái, thổi tắt ngọn nến, rón ra rón rén lên giường, chờ đắp kín mền, Niệm Hương ngủ rồi, phát ra tiếng thở đều viên mãn.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      “Tập Ngọc, nên cùng nam nhân kia chuyện, ngay cả ta cũng thích, Nệm Hương nhất định càng thích.”

      Lưu Vân bỗng nhiên nhàng

      “Ta cảm thấy nhìn người ánh mắt rất quái lạ, đầu tiên là nhìn chằm chằm Niệm Hương, sau lại nhìn ngươi. Ta phải nên mới đồng ý cho đồng hành. Cảm giác rất nguy hiểm , tuy rằng nhìn bộ dạng tốt.”

      “Nếu đồng ý rồi, cũng đừng nghĩ nhiều như vậy. Ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng biết nên quái ở chỗ nào. Nhưng nếu có ý muốn hại người, nhất định sớm động thủ rồi, hôm nay ta xem đối phó với cái giang hồ hiệp khách, động tác nhanh đến kinh người, thân thủ như vậy rất cao, làm gì phải lừa chúng ta cùng phiêu ngạo giang hồ?”

      Tập Ngọc nhớ tới cảnh tượng dùng chiếc đũa gọt gãy đại đao, cho dù nàng ngồi gần như vậy, cũng thấy là khi nào ra tay, còn có thể đút quả lê vào miệng người ta , nếu đây phải là quả lê, mà là kiếm, Long Hổ đao nhất định chết. rốt cuộc là người như thế nào? Chính nàng cho tới bây giờ cũng chưa xa, lại nàng mới bước chân vào giang hồ, tại sao phải cùng nàng?

      Nàng đột nhiên nhớ tới Hàn Dự Trần lúc vừa gặp, xem kĩ mặt Niệm Hương, bằng hữu, kêu Tuyền Niệm Hương. . . . . . Lưng Tập Ngọc ớn lạnh, chẳng lẽ, Niệm Hương trước kia là bằng hữu của ? Chẳng lẽ, Niệm Hương phải trời sinh ngốc tử? Nàng lại nghĩ lúc nàng gặp Niệm Hương lần đầu, té xỉu tại hậu viện, được người ta chữa trị, khôi phục ý thức sau mới phát giác là cái kẻ ngốc, mời đại phu đến xem, đều có biện pháp chữa khỏi . cổ treo vòng ngọc màu đỏ nhạt, nàng chưa bao giờ thấy qua, mặt có khắc hai chữ”Niệm Hương”, vì thế nàng cứ như vậy mà gọi . Niệm Hương trước kia là ai, có phải là trời sinh ngốc tử, là người chỗ nào, nàng hoàn toàn biết, cũng muốn biết.

      Nhưng, nếu bằng hữu trước kia của xuất , nàng có cần biết hay biết? Tập Ngọc hít hơi, nàng cần. là người trong võ lâm cũng tốt, là người ngốc tử cũng tốt, là sát nhân cũng tốt, đó phải điều quan trọng. Niệm Hương chính là Niệm Hương, Niệm Hương của nàng, nàng thích , thế là đủ rồi. trước kia như thế nào, còn là điều cần thiết.

      Phía sau Lưu Vân cũng chìm vào mộng đẹp, Tập Ngọc lặng lẽ xoay người, tìm tư thế thoải mái, định chợp mắt, chợt nghe ngoài cửa sổ có động tĩnh khác thường, giống như có người nhàng động cửa sổ. Nàng lập tức giật mình, nheo mắt trong tới, chỉ thấy bóng đen xẹt qua cửa sổ, ngừng lại, tựa hồ định thọc hai ngón tay vào.

      Tập Ngọc nghĩ kinh động hai người kia, liền sờ tay vào ngực, lấy trong túi viên Thiết đạn châu, đây là trước khi sư phụ đưa cho nàng ám khí phòng thân. Tay nàng hơi gấp, nhắm ngay cái cổ cái bóng đen kia “Tốt” tiếng, Thiết đạn châu bắn nhanh, ngoài cửa sổ người nọ thét lớn tiếng, chắc là đánh trúng, xoay người liền nhảy xuống, sau đó còn thấy động tĩnh gì.

      Tập Ngọc dám ngủ, ngưng tai lắng nghe hồi, xác định xung quanh còn động tĩnh, mới thở phào nhõm. Nàng vừa tính ngủ, Niệm Hương bỗng nhiên ngồi dậy, xoa mắt mệt mỏi, nàng chạy nhanh xuống giường tới bên , thấp giọng :

      “Làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?”

      Niệm Hương lắc đầu, khoa tay múa chân chỉ vào cửa sổ, vẻ mặt hình như vừa rồi có cái gì động đậy, đánh thức . Tập Ngọc trấn an hồi, nhìn ngủ lại, mới giường. Lưu Vân chút phản ứng cũng có, còn chìm trong mộng đẹp. Vô luận là người nọ phát ra tiếng kêu, vẫn là thanh của Thiết Đạn Châu mình bắn, người thường ngủ say tuyệt đối nghe thấy, Niệm Hương tại sao lại bị đánh thức?
      Tập Ngọc khỏi nghĩ lại trước kia, mỗi khi ngoài cửa sổ vừa có động tĩnh, Niệm Hương nhất định tỉnh lại, lúc trước chỉ tai rất tốt, nhưng. . . . . .

      Ôm nghi hoặc trong lòng,Tập Ngọc ngủ say, cảm giác vừa ngủ trời sáng , sau đó ngoài cửa có tiếng ầm ầm làm nàng tỉnh giâc, nàng mở to mắt, Niệm Hương đứng lên, có chút hoảng sợ trừng mắt nhìn ra cửa. Tập Ngọc mặc quần áo nhảy nhanh xuống giường:

      “Niệm Hương, ngươi đợi ở đây, nếu Lưu Vân tỉnh cũng bảo đừng ra khỏi phòng.”

      Nàng đẩy cửa ra, chợt nghe dưới lầu có người lớn tiếng báo thù gì đó, nghe giống tiếng Long Hổ đao La Nhuận Sinh. Tập ngọc lặng lẽ xuống lầu, đến lầu , nhìn thấy bên dưới chiếc bàn gãy vụn, giống như phát sinh tranh chấp. La Nhuận Sinh cầm theo đại đao mới, ánh mắt đỏ đậm, giận dữ hét:

      “Long Môn phái há có thể bị người vũ nhục? ! Ở Lâm Tuyền, địa bàn của ta giết người, quả thực có vương pháp rồi!”

      Hôm nay theo sau vô số người lưng đeo biển gỗ sơn hồng, mỗi người đều là vẻ mặt bi phẫn .
      Tập Ngọc nép mình thang lầu, chợt nghe giọng của Hàn Dự Trần vang lên:

      “La tiên sinh sáng sớm xông đến muốn đòi công bằng với tại hạ, là buồn cười. Long Môn phái chết hai người, có chứng cớ gì tại hạ giết? Tại hạ đêm qua bước rời khỏi khách điếm!”

      chết hai người ? Tập Ngọc lập tức nghĩ đến hai người nhìn lén đêm qua, hay là chính là người Long Môn phái ?

      Lại nghe La Nhuận Sinh lạnh lùng :

      ” Người chết tại khách điếm! Ngươi ra tay độc ác! Bọn họ có tâm giết người, ngươi lại ra tay hạ sát! Hôm nay nếu để cho ngươi rời Lâm Tuyền, Long Môn phái danh dự trăm năm nên đặt chỗ nào? !”

      Hàn Dự Trần nở nụ cười:

      ra là thế! La tiên sinh, nửa đêm rình coi tại hạ làm gì! Tại hạ mặc dù ban ngày đắc tội Long Môn phái, nhưng các ngươi từ trước đến nay tự cao vì Lâm Tuyền đại phái, vốn tưởng các ngươi quanh chính đường đường tới khiêu chiến! Lại làm những hành động bỉ ổi! sai! Tối hôm qua tại hạ xác thực đuổi theo thích khách, vậy chính là La tiên sinh miệng giết người sai ? Tại hạ thầm nghĩ nên hỏi câu, nếu khi đó tại hạ ngủ rồi, có phát giác , tính làm cái gì? Ta nghĩ chắc phải tìm ta uống rượu?”

      La Nhuận Sinh giận tới cực điểm, hằn học :

      “Ngươi đích được chó nuôi dưỡng! Dám làm dám nhận sao?! Cho dù Long Môn phái sai trước, nên phái người nửa đêm tìm hiểu thân phận các ngươi, ngươi cũng tới mức hạ thủ ! Tất cả mọi người đều là người hành tẩu giang hồ, đạo lý ấy ngươi cũng hiểu? !”

      Hàn Dự Trần nghe vậy tức giận, lạnh nhạt :

      “La tiên sinh giỡn? Đối với bọn chuột nhắt nửa đêm rình mò, ta đối phó, chẳng lẽ còn mở cửa hoan nghênh vào sao? ràng là Long Môn phái sai trước, ngươi bây giờ có cái gì đòi ta nhận tội? Cho dù Lâm Tuyền là địa bàn Long Môn phái, chẳng lẽ vương pháp cũng còn sao? !”

      “Ở Lâm Tuyền, Lão Tử chính là vương pháp! Lão Tử chém chết ngươi thằng nhóc này!”
      La Nhuận Sinh là người thô kệch, nhã nhặn như Hàn Dự Trần, bị tức vài câu, liền vác đao đòi liều mạng, trong lúc nhất thời Long Môn phái người kích động, cũng rầm rĩ vung đao kiếm lên, thấy trường hợp này thể cứu vãn, Tập Ngọc bước chân xuống, tính giúp Hàn Dự Trần.

      Nàng vừa mới bước , chợt nghe phía dưới vang lên giọng của Chung Nam Tứ lão, Cù Tinh, trầm giọng :

      “La huynh đệ đừng giận, Hàn huynh đệ đừng nóng. Bình tĩnh nghe ta hai câu!”

      La Nhuận Sinh hằn học :

      “Cù lão! Ngài cũng muốn che chở cho tên súc sinh kia? ! Long Môn phái chẳng lẽ cứ để cưỡi lên cổ nhục nhã như vậy? !”

      Cù Tinh lắc đầu:

      “Ngươi bình tĩnh, sáng sớm nên chém giết, trước tiên đem chuyện xảy ra chút. Hàn huynh đệ hỏi đúng, ngươi có chứng cớ gì chứng minh giết huynh đệ Long Môn phái ? tiếp, ngươi nửa đêm phái người rình rập, đó là sai trước, nếu là ta, cũng vừa mắt! Long Môn phái năm đó quang minh, nay luân lạc thành hạ lưu rồi sao? là làm cho lão phu thất vọng rồi!”

      La Nhuận Sinh nổi nóng, được gì, bên cạnh sư đệ tiếp lời đem tình giải thích:

      “Ngày hôm qua sau khi trở về, tất cả mọi người cảm thấy tức giận, Long Môn phái tốt xấu cũng là danh môn trăm năm, há có thể bị cái tên nhóc bôi nhọ! Cho nên La sư huynh liền phân phó hai người nửa đêm dò thám thân phận của , cũng có ý hại ai. , ban ngày lộ ra ít thân thủ, chúng ta cũng biết nhất định đánh lại , làm sao có thể công phái người tìm cái chết? Nhưng mọi người đợi cho canh bốn, hai người kia vẫn chưa trở lại, canh năm, bỗng nhiên có người lao vào cửa, báo chúng tôi, hai huynh đệ kia chết thảm, thi thể vẫn ở đó. . . . . . Bọn họ. . . . . . Bị chết thê thảm!”

      nghẹn ngào, xong lui xuống.

      Cù Tinh trầm ngâm, Hàn Dự Trần mỉm cười, thèm để ý thái độ căm tức của huynh đệ Long Môn phái, đều hận thể lập tức đem chém thành từng mảnh.

      “Lời tuy như vậy, nhưng các ngươi sao có thể xác định là Hàn huynh đệ giết người?” Cù tinh trầm giọng hỏi.”Có thể là đối thủ của Long Môn phái làm?”

      La Nhuận Sinh nhịn được kêu lên:

      “Cù già! Người xem thi thể biết! Cái loại này thương thế, chỉ có người công lực cao thâm mới có thể làm được! Long Môn phái ngay cả có kẻ địch, cũng ít có cái loại này cao thủ! Ta tự biết phải đối thủ của súc sinh này, thể chính tay đâm kẻ thù! Chỉ có xin ngài tìm lại công bằng!”

      Cù Tinh gật gật đầu:
      “Ta xử lý, ngươi an tâm, ta nhất định thiên vị. Thi thể mang tới chưa? Cho ta xem.”

      Người phía sau lập tức nâng lại hai thi thể đắp vải trắng, vải trắng vạch ra, Tập Ngọc nhịn được vụng trộm nhìn xem, thấy hai người kia sắc mặt trắng bệch, người có vết thương, người ở yết hầu có vết sâu màu đen, hình như là bị ám khí đánh thành dấu vết, máu kịp lưu thông nên chết.
      Cù Tinh kêu lên:

      ” Thủ pháp độc ác!”

      xoay người lại ấn vào ngực thi thể , lẩm bẩm :

      “Ít nhất có mười miếng cương châm dùng thủ pháp cực nhanh đâm vào tim, hơn nữa đâm ở vị trí đồng nhất, hiển nhiên phải là ám khí phát ra. Người này bị mất mạng tại chỗ. . . . . . . là cao thủ mới có thể làm .”

      lại nhìn yết hầu tên còn lại, ồ lên tiếng:

      “Đây là. . . . . . Ám khí gây ra? Lập tức đánh xuyên qua yết hầu, cũng là bị mất mạng tại chỗ. Ám khí các ngươi lấy ra sao?”

      Phía sau lập tức có người đặt lên vải trắng thứ gì đó, cù tinh nhặt ám khí lên, trầm giọng :
      “Là Thiết đạn châu. . . . . . giang hồ có người am hiểu đạn châu thủ pháp sao? Người này mạng yểu, thủ pháp này cay độc dị thường. . . . . . Chỉ e rằng phải kẻ đầu đường xó chợ!”

      Tập Ngọc giật mình, bởi vì nàng thấy viên đạn châu, chính nàng đêm qua bắn ra ám khí.

      [Đây là chuyện gì?
      Công lực của nàng, cho dù dùng tới tám phần lực cũng thể đánh xuyên qua yết hầu như thế! Huống chi hôm qua nàng cũng chỉ dùng ba phần lực, hù dọa chút mà thôi. Là ai dùng ám khí của nàng đem giết chết người? ! Lại còn đả thương ở cùng vị trí!
      Hàn Dự Trần cười ha ha:

      “Đa tạ Cù lão thay tại hạ làm sáng tỏ tội danh, cả hai đều trúng ám khí, Cương Châm cùng Thiết đạn châu, tại hạ có thói quen dùng vũ khí, huống chi thân tại hạ cũng mang này ám khí này. La tiên sinh, chỉ sợ ngươi sai lầm rồi!”

      La Nhuận Sinh thấy Cù Tinh trầm ngâm lời nào, khỏi tức giận, đáy mắt như hóa đỏ, lạnh lùng :

      “Nhất định là thằng nhó này! Cho dù Cù lão che chở ngươi, Lão Tử hôm nay cũng phải đem ngươi xẻ thành trăm mảnh!”

      Vừa dứt lời, chợt nghe lầu truyện tới giọng mềm mại:
      ” Khoan, đạn châu là của ta.”

      Mọi người đồng loạt quay đầu, chỉ thấy thang lầu nữ tử trẻ tuổi xuông, nàng có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp nhã nhặn, màu da trắng như tuyết, đôi mắt đen sáng, thiên kim tiểu thư xinh đẹp văn nhã, hợp với khí và gươm cung bạt kiếm dưới lầu.
      Hàn Dự Trần giật mình, ngạc nhiên :

      “Quả là ám khí của Tư Mã nương sao? Chẳng lẽ ngươi. . . . . .”
      Tập Ngọc tới, nhận viên đạn châu tay Cù Tinh, nhìn chút, gật đầu :
      là ám khí của ta, nhưng người phải ta giết.”

      “Con đàn bà thúi! Còn muốn xạo!”

      La Nhuận Sinh tuy rằng to, nhưng cũng thể đối với dáng vẻ khiếp sợ yếu đuối của tiểu nha đầu mà xuống tay, ra, nàng có dùng hết toàn lực cũng thể làm xuyên qua yết hầu, huống chi nàng nhìn cũng phải là cao thủ.

      Tập Ngọc nhíu mày, lạnh nhạt :

      “Ta phải ta giết! Nhưng cho dù là ta giết, các ngươi cũng có tư cách gọi ta như vậy. Vừa rồi ta cũng nghe qua, các ngươi muốn rình coi Hàn công tử, cớ gì phái người đến gây chuyện với ta? Ta với Long Môn phái có bất kỳ liên quan gì? Cho dù lên quan phủ, cũng thể định tội của ta. Trong phòng ta đều là nữ tử, người nãy nam nhân nửa đêm muốn vào đó làm cái gì? !”

      La Nhuận Sinh nhất thời im lặng, nhưng lại lần nữa tức giận rống lên:

      “Lão Tử mặc kệ! Giết người đền mạng! Niệm tình ngươi là nữ tử, ta ra tay vấy bẩn thanh danh, ngươi còn mau tự vận tạ tội!”

      Tập Ngọc để ý đến , đem Thiết đạn châu ném ra ngoài:

      “Dính máu, ta cần, bẩn.”

      Nàng xoay người rời , vọng lại:

      “Hàn công tử, hãy đợi khắc, chúng ta thu dọn xong, liền xuất phát."

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [Cù Tinh bỗng nhiên trầm giọng :

      “Vị nương này, ám khí là của ngươi, cho dù ngươi phủ nhận giết người, nhưng chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi vậy rồi bỏ sao? Người Long Môn phái muốn công bằng, ngươi tính làm như thế nào?”

      Tập Ngọc quay đầu, mặt còn nhẫn nại:

      người phải ta giết, ta cho tới bây giờ chưa từng giết người, ra ta cũng đủ khí lực xuyên thủng yết hầu . Chắc là ai sau đó hạ thủ. Ta chẳng liên quan gì? Ta còn chưa đến chuyện hôm qua bọn nó lẻn vào phòng, nếu ta cũng vậy muốn công bằng, ngươi tính làm thế nào?

      Nàng chưa bao giờ hành tẩu giang hồ, cũng biết trước mắt là đại nhân vật nào, cho nên chút sợ hãi, người kia thấy nàng như vậy, càng thêm giận dữ.
      Cù Tinh nghiêm mặt :

      ” Xin hỏi nương bị thương vào? Lẻn vào làm ngươi thương tổn? Nếu có, vì sao ra tay độc ác giết người? Ngươi từ nơi nào đến? Cư nhiên kiêu ngạo ngạo khí! Sư phụ ngươi là cao nhân nào? Lão phu muốn mở mang kiến thức!”

      Tập Ngọc hừ tiếng:

      “Mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi là ai chứ? phải ta giết, giết còn ngại tay bẩn ta! Sư phụ ta là ai, ngươi hỏi làm cái gì? Chuyện của bổn tiểu thư, đến lượt ngươi chất vấn? !”
      Nàng tức giận, tính tình nóng giận bộc lộ ra, giọng điệu kiêu ngạo, cũng làm cho Cù Tinh nhất thời được gì.

      “Con đàn bà thúi!”

      La Nhuận Sinh bất kể nàng là nữ tử, lửa giận tấn công, mất hết nhân tính! cầm ghế lên, dùng sức ném vào nàng.
      Tập Ngọc trừng mắt, lạnh lùng :

      “Làm cái gì? ! Muốn đánh nhau phải ? Ta tiếp!”

      Nàng kêu lên, thể giũ thái độ bình tĩnh, vẻ mặt đầy giận dữ như hung thần. Thấy ghế dựa sắp đụng trúng mình, Tập Ngọc vung quyền lên, tính đá nát ghế , ai ngờ phía trước bỗng xuất bóng người, bắt lấy ghế dựa, cất cao giọng :

      “La tiên sinh, đối với nữ tử động thủ phải điều nam nhân nên làm! Tại hạ nguyện ý thay Tư Mã nương lĩnh giáo cao chiêu của ngươi!”

      Là Hàn Dự Trần, nhàng đẩy Tập Ngọcvề sau , :

      “Tư Mã nương lui ra phía sau ít, quyền cước có mắt, cẩn thận làm bị thương.”

      Tập ngọc nhíu mày,
      “Đây là chuyện của ta, ngươi xen vào làm gì? Ta nợ ai nhân tình. Tránh ra!”

      Hàn Dư Trần thể tưởng được thiên kim tiểu thư như nàng tính cách lại nóng nảy như vậy, chút đạo lý cũng có, nhất thời chỉ có thể cười khổ, nhưng muốn tránh ra xem nữ tử khuê các cùng đại nam nhân đánh nhau, loại chuyện vô lý như thế này làm được.
      Hai người tranh cãi, chợt nghe phía sau thanh khác vang lên:

      “Hai vị trước đừng tranh cãi, La tiên sinh cũng đừng tức giận. Cù huynh, việc này thể là Tư Mã nương làm, nhưng cũng thẻ khinh suất nàng làm. Tiểu đệ có ý kiến, biết mọi người có nguyện ý nghe chút .”

      Mọi người quay đầu, thấy tứ đệ trong Chung Nam Tứ lão , Tả Trường Phong. từ trước đến nay nổi tiếng bình tĩnh cơ trí, ngay cả Cù Tinh bình thường cũng kính trọng vị tiểu đệ này, vội vàng hỏi:

      “Tứ đệ có ý kiến gì, cứ đừng ngại!”

      Tả Trường Phong lạnh nhạt :

      “Tiểu đệ có ý như này, người hành hung chắc chưa rời khỏi Lâm Tuyền, các huynh đệ Long Môn phái chuyên tâm tìm hung thủ, về phần Tư Mã nương cùng Hàn tiểu đệ, tạm thời trong lúc tìm hung thủ chưa rời khỏi Lâm Tuyền. Đoàn người ở lại Lâm Tuyền, Thiên Thanh kiếm quyết cũng xuất ở đây, hỗ trợ nhau tìm kiếm hung thủ, Tư Mã nương cùng bọn họ giải sầu, chẳng phải là cách như vậy tốt hơn đả thương nhau sao?”

      Cù Tinh cười :

      “Tứ đệ quả nhiên thông minh, đại ca ta cảm thấy bằng. Mọi người xem, chủ ý này thế nào?”

      La Nhuận Sinh cũng sợ sau này giang hồ truyền ra Long Môn phái khi dễ nữ tử yếu điếu, lùi bước, gật đầu :

      “Nếu Tứ lão đều như vậy, Long Môn phái nhất định nghe theo. Các huynh đệ, trở về ! Nhất định đem giết tên hung thủ nhất định! Báo thù cho huynh đệ!”

      vậy, nhưng ánh mắt vẫn hung tợn, trừng mắt nhìn Tập Ngọc, tựa hồ nhận định nàng chính là hung thủ.
      Tập ngọc làm sao có thể yếu thế, mặt hung hăng trừng trở lại, mặt há mồm phản đối, ai ngờ Hàn Dự Trần xen vào:

      “Cái chủ ý này rất hay! Vừa vặn được ngắm cảnh Lâm Tuyền, nơi này cuối mùa thu phong cảnh rất đẹp, xem quả có tiếc. Tư Mã nương, bằng tạm lưu mấy ngày, làm như du sơn ngoạn thủy thôi. Dù sao bản thân cũng trong sạch.”

      Tập Ngọc thấy đồng ý rồi, nàng tính tình mặc dù nóng nảy, nhưng cũng phải cố tình gây với người ta, đành phải yên lặng gật đầu.

      “Tại sao phải nghe lời bọn chúng! Khoan! Nhất bang đại nam nhân cư nhiên khi dễ nữ nhân! biết xấu hổ!”

      Ở trong phòng Lưu Vân chửi ầm lên:

      “Vụng trộm lẻn vào phòng người ta còn nhận tội! Đây là cái gianh hồ quỷ gì? chút đạo lý cũng biết!”

      Tập Ngọc vừa giúp Niệm Hương chải đầu, vừa :

      có cách khác, Hàn Dự Trần muốn đồng ý, ta cũng muốn gay náo động. Dù sao đó cũng là uy tín của ông ta, làm theo, cũng là bất kính.”

      Nàng đem nom nửa tóc Niệm Hương cột lại, dùng dây buộc xanh nhàng buộc vào, nhìn còn rối, mới tiếp tục :

      “Hơn nữa nếu có đánh nhau, ta cnhất định đánh lại bốn lão nhân kia, Long Môn phái cái gì đó, căn bản cần so đo. Ta nghĩ, chờ Thiên thanh kiếm quyết xuất , bọn họ cũng còn tâm trạng nghĩ tới việc này, coi như ở đây du ngoạn , dù sao rất nhanh cũng có thể khỏi đây.”

      Lưu Vân liếc nàng cái:

      “Làm ơn, đại tiểu thư ngươi phun từ nho nhã chút được ? Đấy gọi là đánh nhau, được kêu là tỷ thí hoặc luận võ! Ta đây có võ công cũng biết!”

      “Đều giống nhau, chẳng lẽ phải đều dùng quyền đấm cước đá sao? Đấy gọi là đánh nhau gọi là gì? Sư phụ ta đây là đánh nhau.”

      Tập Ngọc thay niệm hương mặc vào áo khoác, cười :

      thôi, hôm nay thời tiết tốt, ra ngoài chơi. Nghe món ăn ở Lâm Tuyền rất nổi danh, chúng ta ăn!”

      Ba người xuống lầu, còn chưa tới cửa, chợt nghe Cù Tinh hỏi:

      “Ba vị muốn chỗ nào?”

      Lão già xen vào chuyện người khác! Lưu Vân tức giận quay đầu, vứt cho cái nhìn khinh thường, ôn nhu :

      chơi, được sao?”

      Cù Tinh trầm giọng :

      “Gần đây LâmTtuyền tình tương đối nhiều, Long Môn phái kẻ thù ít, ba vị ở đây đợi . Các huynh đệ Long Môn phái đều tính tình nóng nảy, khó tránh khỏi va chạm ba vị, chẳng phải làm mất hứng thú chơi?”

      Tập Ngọc lông mày dựng lên, nhất thời tức giận, bên Hàn Dự Trần bỗng nhiên đứng lên cười:

      “Cù lão, ta cùng với bọn họ đồng hành, khó được tới Lâm Tuyền lần, xem phong cảnh đáng tiếc. Có ta cùng, Cù lão yên tâm . Buổi tối nhất định đem bọn họ bình yên trở về khách sạn.”

      Cù Tinh thấy ra mặt, cũng gì nữa, chỉ im lặng nhìn bọn họ rời . Gần đây, giang hồ thiếu niên càng ngày càng khó lường rồi, tạm thời này tên Hàn Dự Trần thân phận khác thường, vị tiểu thư xinh đẹp yếu điếu kia cũng phải dễ trêu. Xem động tác của nàng, tràn ngập quý khí, chắc thiên kim quý tộc nhà nào đó, cũng biết từ nơi nào, cha mẹ lại có thế cho nàng hành tẩu. Xem nàng cùng người tuổi trẻ kia thân mật khăng khít, là vợ chồng son, nhưng thiếu niên này. . . . . . ràng là kẻ ngốc, chính là cái khuôn mặt kia mặt. . . . . . Cảm giác, cảm thấy giống như nhìn thấy ở đâu, tựa hồ lại thể nhớ.
      Mỗi khi nhìn những người trẻ tuổi này, luôn có cảm giác bi thương. già, già rồi. . . . . . Nhớ hai mươi năm trước, danh hiệu Chung Nam Tứ lão này từng làm bao hùng võ lâm run sợ! Mà nay, nếu người họ Hàn kia tỷ thí, chỉ sợ cơ hội thắng xa vời. Chung Nam Tứ lão, cuối cùng là muốn rời khỏi giang hồ, trở thành Chung Nam sơn cư.

      ” Người được gọi Hàn Dự Tràn, chỉ sợ tên là giả.”

      Tả Trường Phong bỗng nhiên toát ra câu như vậy, khiến Tam lão đều ngạc nhiên nhìn . Cù Tinh ngạc nhiên :

      “Tứ đệ cớ gì ra lời ấy?”

      Tả Trường Phong lạnh nhạt :

      “Ngày đánh gẫy đao nhét lê, ta nhìn kỹ thân pháp của , thuộc về bất kỳ môn phái nào của Trung Nguyên. Chỉ sợ phải từ phía tây, mà là người phương bắc.”

      “Cực tây. . . . . . Nơi đó chỉ có người Hướng Hạc cung. Ngươi chẳng lẽ cho là là Hạc công tử ?”

      Trong Chung Nam Tứ lão tam đệ Lục Trọng Nhân đối với võ học sâu xa từ trước đến nay hiểu biết, vừa nhắc tới ba chữ Hạc công tử, cũng nhịn có chút biến sắc:

      “Động tác của rất nhanh, bản thân ta nhìn ra là chiêu thưc Hướng hạc cung. Hạc công tử nơi đó sở trường về loan đao, ra tay tất nhiên nếu so với dùng đao kiếm nhanh nhẹn hơn rất nhiều, nhưng người cũng loan đao. Tứ đệ, bản thân ta cảm thấy người phương Bắc Ngọc Phong ly.”

      ” Ngọc Phong ly hỏa cung sử dụng kiếm, bình thường giang hồ hành tẩu sinh , Hàn Dự Trần cũng rất cao ngạo, cảm giác giống.” Tả Trường Phong thản nhiên xong. “ chuyện mang có khẩu [ giọng địa phương], cũng biết từ nơi nào đến. Nhưng ngày ta thấy gọi mâm lê, cho nên hoài nghi là người phía tây. Nay cuối mùa thu ấm áp, Lâm Tuyền ở phương bắc , bình thường mọi người chọn dưa và trái cây … với tiểu nhị cần dưa và trái cây , muốn mâm quả lê. Tây Phương khô ráo, mùa đông lạnh mùa hạ nóng, thừa thãi dưa gang, quả lê là vật hiếm. Bởi vậy ta suy đoán ra là người phía tây, chỉ sợ vẫn là người địa vị cao trong Hướng Hạc cung.”

      Ông dừng chút, lại :

      “Đương nhiên, ta chỉ là phỏng đoán mà thôi, Tam ca đến từ phương bắc, cũng có khả năng này, chừng là Ngọc phong ly cung có ý bảo cao ngạo, để tránh hoài nghi.”

      Cù Tinh hít tiếng:

      ” Ngọc phong ly, Hướng hạc cung. . . . . . Nay giang hồ, còn là của chúng ta. Chỉ cần Hàn tiểu đệ là chính nhân, như vậy giang hồ cũng ít chút tranh chấp.”

      Mấy người bọn lão nhân thảo luận về Hàn Dự Trần, trong khi cùng bọn Tập Ngọc ngồi ở quán ven đường vui vẻ ăn, đột nhiên liên tục hắt xì nhiều cái. Lưu Vân ra vẻ lo lắng nhìn :

      “Hàn công tử bị sao thế? Có phải cảm lạnh rồi? Nếu thoải mái, hãy về trước nghỉ tạm .”

      Hàn Dự Trần lắc lắc đầu, vuốt cái mũi cười :

      “Là ai xấu ta sau lưng! Sau lưng tán chuyện, thực là hành vi vô lễ.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Lâm Tuyền nhiều hồ, mặc dù như Tây Hồ Hàng Châu vang danh thiên hạ, nhưng cũng thanh lệ xinh đẹp. Lúc này trời mùa đông lạnh, mặt hồ nước kết lại thành tầng băng mỏng, bên bờ cành dương liễu khô lay lay, cảnh tượng cũng tiêu điều.

      “Như thê này. là có cách nào chơi thuyền hồ rồi. Bắc phương khí trời lạnh, người ta còn bao cái thuyền hoa, hưởng thụ chút rược mơ nấu đích lò đâu sao thấy!”
      Lưu Vân nhàm chán ngắt cành dương liễu khô, thuận đường liếc Hàn Dự Trần cái, đem hết ý xấu với mà thốt ra.
      Hàn Dự Trần đối với nữ tử luôn hoàn hảo, nửa lời cũng giận, cười :

      “Nơi đây có tiểu đình, bằng vào trong đó nghỉ ngơi chút, tại hạ mua cho Lưu Vân nương rượu mơ, sau đó vào khách điếm gọi ít thức ăn, thưởng cảnh lâm hồ, chẳng phải rất hay?”

      vừa xong, Lưu Vân liền vỗ tay bảo hay:

      “Hàn công tử là khéo hiểu lòng người, tiểu nữ tử rất cảm kích.”
      Nàng nũng nịu , ánh mắt cũng trở nên dịu dàng. Hàn Dự Trần nhếch miệng mỉm cười, dặn vài câu rồi mua rượu .
      Tập Ngọc giúp Niệm Hương ngồi xuống ghế đá trong đình, thay nắm chặt cổ áo, sau đó cầm tay cười :

      “Lạnh ? Hôm nay có vui vẻ ?”

      Niệm Hương lắc đầu, lại gật đầu, sau đó cầm tay nàng, muốn cho vào trong tay áo mình. Tập ngọc tùy muốn làm gì làm, hai người cười , làm Lưu Vân ngồi bên buồn bực.

      là, khiêu khích ta chút chết sao? Căn bản là cố ý khi dễ ta.”

      Nàng thầm , trong ánh mắt chút oán khí cũng có:

      “Tập Ngọc, ta lâu nghe tiếng ti hồ lô của ngươi rồi, dù sao ở đây có ai, cảnh sắc lại tồi, ngươi thổi khúc nha? Niệm Hương nhất định thích nghe , đúng ?”

      Nàng nhìn Niệm Hương nháy mắt muốn gật đầu, Niệm Hương đành phải gật đầu mạnh.
      Tập ngọc vừa bực mình vừa buồn cười:

      “Làm cái gì cũng nên lôi kéo , ngươi gian xảo! Xem ra nên tìm tướng công cho ngươi rồi, ta đỡ phải cả ngày làm lụng vất vả.”

      Lời như vậy, nàng vẫn lấy trong tay áo ti hồ lô ra, xao xao lên miệng, đưa lên môi thổi vài tiếng. Nơi này đất bằng trống trải, thanh phiêu lãng mặt hồ, chợt nghe giống như tiếng con chim nhàng kêu. Tập ngọc hít hơi, thổi lên, thanh kia ba như hòa , giống nhau du đãng mềm mại, đếm được hết triền miên uyển chuyển.
      nó giống cây sáo, cũng đủ trong trẻo; nó giống tiêu, lại đủ xa xôi, nó giống như ở giữa, giống nữ tử lấp ló nơi khuê phòng. Ánh nến Diều Hồng phường, cẩm khâm thơm mát, ngọc quý kiều, phong lưu trăng gió. Trước mặt như hiên ra tuyết trắng từ từ rơi, núi già sừng sững, lại thành Giang Nam tháng ba mưa xuân, tinh tế lả lướt, làm người ta say đắm. Tập Ngọc vốn ngày thường tú nhã dịu dàng, ngay cả mặc bố y bình thường, vẫn thể che hết khí chất, cảm thấy nàng rất kín đáo, lông mày như núi xuâ, sóng mắt như nước thu chầm chậm, cảnh tượng này khiến Lưu Vân ngây ngốc, nửa chữ cũng ra được.
      Nàng vụng trộm liếc mắt nhìn Niệm Hương cái, dùng ánh mắt thương nhìn Tập Ngọc. Ai ngốc? Lưu Vân lặng yên suy nghĩ, ít nhất biết làm Tập Ngọc vui, biết thương nàng, nàng, chẳng phải so với những công tử kiêu ngạo, lạnh lùng còn hơn hay sao? Chỉ vì như vậy trong nháy mắt, nàng hâm mộ cực kỳ, cũng cao hứng cực kỳ. Hâm mộ Tập Ngọc có phu quân tốt, cao hứng khi mình cảm thấy hạnh phúc. Chỉ mong có thể vĩnh viễn hạnh phúc như vậy, làm cho hết thảy đều vĩnh viễn dừng lại ở giờ khắc này.

      Khúc vừa thổi nửa, Tập Ngọc bỗng nhiên thu lại ti hồ li, kéo Lưu Vân và Niệm Hương về phía sau. Nàng lạnh lùng nhìn về phía trước, lạnh lùng :

      “Người nào? ra!”

      có động tĩnh gì, ngay cả bóng cây cũng động. Tập Ngọc nhướn mày, sờ tay vào ngực, ngay cả lấy ra tam viên Thiết đạn châu, phát bắn . Chỉ nghe tiếng va chạm vào thân thể, phía trước truyền ra những thanh kêu đau, làm như đánh trúng người nào, phía sau cây lập tức lộ mắt rất nhiều nam tử. Ba người nhìn vào, lại là Long Môn phái La Nhuận Sinh và năm sáu huynh đệ khác. La Nhuận Dinh má trái má sưng đỏ , trong tay nắm chặt Thiết đạn châu, hung tợn nhìn nàng.

      “Mẹ nó! Đàn bà thối! Giết người còn ở nơi này thổi nhạc! Vô duyên vô cớ đả thương ngươi, ngươi thực cho rằng có Hàn Dự Trần bảo vệ bọn ta dám động thủ sao? !”

      gào lớn, bị nữ tử đập trúng mặt, cảm thấy nhục nhã, vì vậy rống mời tiếng lớn, vẻ mặt hung thần, giống như lập tức đem Tập Ngọc xé thành trăm mảnh để xả mối hận trong lòng.
      Niệm Hương cùng Lưu Vân ở phía sau đều bị dọa sợ, run lên. Tập Ngọc muốn cùng nhiều:
      “Cút.”

      Nàng chỉ chữ.

      ” Đồ kỹ nữ!”

      La Nhuận Sinh giận dữ, rút đao, thẳng mặt nàng chém xuống. Tập ngọc nghĩ động thủ, sửng sốt chút, vòng eo chuyển động, tránh ra. Đại đao chém vào bàn đá “Khanh” tiếng, bàn đá liền bể làm hai nửa. Phía sau tất cả mọi người lên tiếng khuyên can, nhưng nghĩ lại là động thủ, nhưng cũng thể lùi bước, đồng loạt xông lên vây quanh bọn Tập Ngọc.

      ” Tặc Tử! Ỷ vào nhiều người sao? !”

      Tập Ngọc quát tiếng, ra tay như điện, tung Thiết đạn châu, trong khoảng thời gian ngắn, người xung quanh họ kêu đau ngừng, phải là bị đánh trúng mũi cũng bị đánh sưng lên cái trán, đám che mặt chạy trốn. Tập ngọc lại càng nhường, nhanh tiến lên, đấm nện thẳng mặt La Nhuận Sinh.
      La Nhuận Sinh thực là nghĩ đến tiểu nha đầu yếu duối, đánh nhau dã man như thế, hình tượng cũng giữ. Thấy nàng như trở thành người đàn bà chanh chua, lui về phía sau, thân thủ nàng như giọng sắc bén của nàng, lúc nàng đá quyền cước, nghĩ người trong Long Môn phái cũng ai có động tác đẹp như nàng. tránh khỏi, nàng thi triển quyền pháp, đánh như vụng về, ràng là cố tình lướt qua, cố tình đường vòng. Động tác của nàng nhanh đến kinh người.
      Hai người đấu quá mấy chiêu, La Nhuận Sinh muốn lui bước, người trúng rất nhiều quyền cước, đau nhức vô cùng. Trong lòng vừa phiền chán vưa tức giận, hơn nữa là xấu hổ, đường đường Long Môn phái đại đệ tử, cư nhiên bị tiểu nha đầu làm cho liên tiếp lui về sau! hét lớn tiếng, giơ lên đại đao, độc ác hướng người nàng chém. Đao phong từng trận, hổ hổ sinh uy, Tập Ngọc thoạt nhìn giống con bướm trắng bị đại đao xuyên qua, như tô đẹp thêm, kỳ trong mắt người xem, chỉ như những kẻ điên muốn sống.
      La Nhuận Sinh đột nhiên chuyển cổ tay, nhận ra sơ hở, phản thủ đánh. Tập Ngọc muốn né tránh, nâng tay cổ tay , chợt nghe phía sau Lưu Vân kinh hoàng hô:

      “Tập ngọc! Niệm Hương . . . . . . !”

      Tập Ngọc cả kinh, đấu lại chiêu, La Nhuận Sinh bàn tay mở rộng như muốn bắt Niệm Hương ở sau lưng nàng.Trong tâm nàng tức giận, còn nể mặt, chiêu ném , dùng toàn khí lực ném người kia xuống hồ, khối băng vỡ vụn tạo ra thanh chói tai.

      “Cẩn thận!”

      Lưu Vân lại thét tiếng kinh hãi, Tập Ngọc chỉ cảm thấy sau tai gió gào thét, vội vàng quay đầu, thấy trước mắt hào quang sắc nhọn, nàng có chỗ có thể trốn, đứng yên ở nơi đó. chậm mà xảy ra nhanh, bên tai bỗng nhiên vang”Tốt” tiếng, như có vật gì đó bắn lại đây. Tập ngọc trơ mắt nhìn chuôi đao của La Nhuận Sinh gãy, rơi nền đất.
      Tất cả mọi người giật mình. Tập Ngọc theo bản năng quay đầu, nhận ra bóng đen sau cái này, cơ hồ bị nàng bắt gặp, bóng đen kia nhoáng lên giây, giây sau biến mất, nhanh đến nàng ngay cả là nam hay là nữ đều thấy . Nhưng, nàng mơ hồ nhìn thấy tay ao người nọ, áo khoác màu đen, đính lông mao trắng.
      phải Hàn Dự Trần!
      Nàng nhanh nhạy phản ứng, nhấc chân đá thân thể La Nhuận Sinh, khi còn chưa kịp bừng tỉnh, lại bị quyền. Hiển nhiên cũng nghĩ tới nàng ra ám chiêu này, trong chốn võ lâm, sử dụng ám chiêu là nhất nhân khinh thường , người bình thường cũng sử dụng, nhưng Tập Ngọc ràng biết mình cấm kỵ. Đáng thương cho La Nhuận Sinh bị đánh nhảy như vậy, nằm mặt đất mắt trắng trợn.

      “Cút hết cho ta!”

      Tập Ngọc lớn tiếng , xung quanh đệ tử Long Môn phái thấy đại sư huynh bất tỉnh, đao cũng chặt đứt, sợ tới mức còn chiến ý, chạy nhanh ba chân bốn cẳng bê , quay đầu lại chạy .

      “Tập Ngọc!”

      Lưu Vân thét lên, nước mắt chảy dài nhìn nàng:

      “Ngươi sao chứ? Làm ta sợ muốn chết! Tim ta như ngừng đập!”

      Nàng ôm lấy Tập Ngọc khóc lóc kể, cuối cùng đem nước mắt nước mũi toàn bộ lau vào áo tay Tập Ngọc.
      Tập Ngọc hít hới, sờ đầu của nàng, giống như đối đãi thương với tiểu cẩu:

      “Ta sao rồi, yên tâm .”

      Là có người thầm giúp nàng, dù nàng biết là ái. Áo khoác màu đen, viền lông mao trắng, Hàn Dự Trần có y phục như thế, nhưng, nàng cảm thấy ở đâu nhìn thấy loại quần áo này. Cái loại này, cái loại này bề ngoài . . . . . Nàng rốt cuộc ở đâu gặp qua?
      Niệm Hương cũng nhanh chóng chạy lại, đem nàng ôm trong lòng, toàn thân đều phát run. ngốc nghếch vỗ lưng Tập Ngọc, giống như trấn an nàng, nhưng Tập Ngọc cảm thấy người cần trấn an nhất là , Niệm Hương bị hù đến đứng còn yên.
      “Ngươi bị thương chứ? Người nọ có làm ngươi sợ sao?”
      Tập ngọc ôn nhu hỏi, nhàng đẩy ra, cẩn thận nhìn quanh thân , xác định có bất kỳ thương thế, mới an tâm áp vào ngực .
      ”May mắn. . . . . .”

      Nàng lầm bầm xong:

      “May mắn ngươi có chuyện. Niệm Hương, nếu bọn họ làm bị thương ngươi đầu ngón tay, ta nhất định đem bọn họ toàn bộ giết.”

      Nàng mới vừa rồi hung hãn mạnh mẽ biết chỗ nào, giờ phút này núp trong mùi thơm của Niệm Hương, liền giống như con chim đáng thương, làm nũng. Lưu Vân nhìn ngây người, cũng quên khóc. Kỳ , chính xác Tập Ngọc mới là cao thủ. . . . . . Đối phó nam nhân cao thủ.

      “Tư Mã nương! Lưu Vân nương! Niệm Hương huynh!”

      Tiếng la của Hàn Dự Trần vội vàng từ sau truyền tới, ba người xoay người, chỉ thấy mang theo cái bao lớn nhanh chạy tới, mặt thể che hết vẻ kinh hoàng.

      ” Ban nãy ta mới nhìn đến Long Môn phái La Nhuận Sinh! Có phải các người cùng bọn họ phát sinh xung đột rồi? Bị thương sao?”

      chạy tới trước Tập Ngọc, bất chấp nghi ngờ, nhìn nàng xem xét lượt.
      Tập Ngọc lắc đầu,

      có việc gì, chỉ lag thừa dịp ngươi ở đây, đến tìm phiền toái thôi.”

      “Vậy là tốt rồi. . . . . . bị thương là tốt nhất.”

      Hàn Dự Trần thở i hơi. Lưu Vân vui, vểnh miệng lên :

      “Ngươi tới quá muộn ? Vừa rồi nếu có có người thầm hỗ trợ, Tập Ngọc chỉ sợ sớm bị kia tên dã man kia đả thương!”

      thầm hỗ trợ?”

      Hàn dự bụi có chút khó hiểu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức bừng tỉnh. cười :

      “Dạ, là tại hạ lỗi. Chính là tiếc cái bàn đá tốt, cũng có thể tiếc tấm phong cảnh này , càng đáng tiếc nhất là rượu mơ.”

      Tập Ngọc nhìn , lạnh nhạt :

      “Vậy cũng vô phương, ngồi đất cũng thú vị. Rượu cũng có, đồ ăn cũng có, chẳng lẽ còn phải về sao? Ta mặc kệ.”

      Nàng tiếp nhận bao lớn kia, mở ra, bên trong quả nhiên có rượu có đồ ăn, còn có lò bếp .

      “Vừa vặn đói bụng.”

      TậpNngọc thản nhiên xong, xé bao vải, ngồi lên, trước tieeb lấy cái lưỡi vịt, hoàn toàn để tâm đến hình tương. Lưu Vân sửng sốt chút, nở nụ cười, ngồi xuống theo, lấy ra cái chén rót vào rượu mơ xanh biếc:

      “Đều ngồi ! Đời người là phải tận hưởng, dù sao cũng là mừng trải qua tiểu nạn.”

      Nàng châm bếp lò, nâng cốc lên, sau đó đem ly rượu đưa cho Hàn Dự Trần:

      “Cám ơn ngươi đưa tới thức ăn ngon, trước mời ngươi.”

      Hàn Dự Trầncũng cười, kéo Niệm Hương ngồi xuống:

      “Lần này là tại hạ sơ xuất, tuyệt tái phạm.”

      ngụm uống cạn rượu trong chén, trong ánh mắt có hỏa diệm xa xăm toát ra.

      Lại bọn Tập Ngọc ở Lâm Tuyền đợi năm sáu ngày, mấy cảnh đẹp nơi này cũng du ngoạn qua mấy lần, thấy những người Long Môn phái vẫn ầm ầm, nhưng về hung thủ giết người nửa manh mối cũng có, Tập Ngọc dần dần nhịn được.
      Từ bốn phương tám hướng võ lâm nhân sĩ tới càng ngày càng nhiều, trong trấn khách điếm đều đầy người, buổi sáng Lưu Vân xuống lầu mua sữa đậu nành, phát ở sàn có người nằm, dọa nàng giật mình nhảy dựng.

      “Này Thiên thanh kiếm quyết thu hút vậy sao? Oa, ta xem toàn bộ người võ lâm đều tới nơi này chứ? Khách điếm đều chật ních rồi, vừa rồi dưới lầu còn có người ngủ ở sàn, thường có ai ngủ ở đấy đâu!”

      Lưu Vân mặt há mồm ăn bánh quẩy, mặt lớn tiếng Sống cùng Tập Ngọc lâu rồi, trước kia ở Diêu Hồng phường hết thảy lễ nghi đều bỏ ra sau, chút tướng ăn cũng bị mất.

      “Dù sao cũng can hệ đến chúng ta, đợi thêm hai ngày, người Long Môn phái tìm được hung thủ, chúng ta nhất định rời .”

      Tập Ngọc uống cạn bát sữa đậu nành, thuận tiện giúp Niệm Hương lau miệng, vén tóc, mười phần đều là bộ dạng hiền thê với khi nàng khẩu khí hung tàn hoàn toàn đối lập.
      Hàn Dự Trần hôm nay thấy bóng dáng, người này thần thần bí bí, động chút là mất tích, đối với lai lịch tuổi tác, bọn họ chút cũng biết. Đến khi tiếp cận bọn họ với mục đích gì, là tốt hay xấu, Tập Ngọc cũng biết.

      ” Ăn nhanh chút, nghe thông qua ngõ này có miếu , người ta còn tính dạo ở đó!”

      Lưu Vân ăn xong rồi, bắt đầu thúc giục người khác. Tập Ngọc ăn bánh quẩy, nghe vậy trừng mắt nhìn nàng cái, càng chậm rãi, làm Lưu Vân tức giận.

      “. . . . . .Lưu Vân? Đây chẳng phải Lưu Vân nương sao?”

      Bên cạnh bỗng nhiên tiếng cười, Lưu Vân ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy năm sáu người bên cạnh, thuần xiêm y màu trắng, ngồi ở đầu là công tử trẻ, khuôn mặt tuấn tú, thái độ kiêu căng, thấy Lưu Vân nhìn sang, thản nhiên liếc nàng cái, thèm để ý. Người công tử trẻ tuổi khác, mắt dài , quắt miệng, cực kỳ bình thường.
      Lưu Vân theo bản năng phô lên nụ cười quyến rũ, lặng lẽ ném người nọ ánh mắt xinh đẹp, cười :

      “Công tử là . . . . . ? Làm sao biết tiểu nữ?”

      Người nọ ba hồn hai hồn, ngây ngô cười hắc hắc:

      “Trong thành Hàng Châu, có ai biết Giáng hồng hoa tiên Lưu Vân nương? nương tại sao lại ở Lâm Tuyền? Chẳng lẽ ở Diêu Hồng phường nữa sao?”

      Lưu Vân mân mê miệng:

      “Ta thích chỗ này chỗ khác, ta ở Diêu Hồng phường ngán, xa giải sầu.”

      xong, nàng lại liếc mắt nhìn người công tử ngồi đầu, thấy thần thái ngạo nghễ, theo khóe mắt nhìn người, mặt mày lý lộ vẻ đối với nàng là màng, khỏi trận tức giận, càng phô lên cười quyến rũ.

      “Công tử, tôn tính đại danh ngài ?”

      Nàng lại gần, hai tay nhàng chạm vào vai người kia, thấy lưng đeo kiếm, khỏi :

      “Nguyên đúng là giang hồ hiệp sĩ, tiểu nữ tử có nhiều mạo phạm, công tử tha thứ. . . . . .”

      Tập Ngọc thấy nàng ăn có, dám bày ra thiên kiều bá mị, khỏi thầm bật cười. Mắt thấy công tử áo trắng còn kiên nhẫn, tâm nàng kêu tốt, chỉ sợ người dễ chọc. cơ bản, Tập Ngọc ở Diêu Hồng phường ba tháng, dần dần hiểu biết nhiều lên, bình thường Lưu Vân chỉ hứng thú với hai loại người: thứ nhất người mù; thứ hai, người cực kỳ tự tin. Công tử áo trắng này chỉ sợ thuộc loại người sau, người như thế đối với nữ nhân chỉ có thái độ: lạnh lùng. Ước chừng trừ bọn họ ra, ai cũng nghĩ đừng làm cho bọn họ để bụng.
      Tập Ngọc miên man suy nghĩ, Lưu Vân đích tay nâng cầm người ta lên:

      “Đại hiệp là phong trần mệt mỏi , râu đều dài ra, Lưu Vân hôm nay vừa vặn rảnh, bằng cho Lưu Vân hầu hạ ngài?”

      Người nọ hiển nhiên muốn thần hồn điên đảo, biết ở phương nào, nắm lấy tay Lưu Vân, năng có chút lộn xộn;

      “Ở. . . . . . Tại hạ như thế nào có này vinh hạnh. . . . . . Lưu Vân nương. . . . . .”

      Vài người khách ngồi đều nhíu mày, cảm thấy xấu hổ, công tử áo trắng ánh mắt càng tối sầm.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Lưu Vân nở nụ cười;

      “Đâu có! Tiểu nữ tử từ trước đến nay đối với đại hiệp giang hồ kính ngưỡng vô cùng, hôm nay có thể tự mình hầu hạ ngài, là Lưu Vân vinh hạnh mới đúng. . . . . .”

      Nàng lời còn chưa hết, chợt nghe gió nổi lên, như có đồ vật gì đó nhanh chóng bay lại. Lưu Vân kịp né tránh, chỉ nghe Tập Ngọc đem ghế đá tới, thả người dựng lên, tay áo nhàng phất cái, giữa ngón tay nhàng linh hoạt nhặt thỏi bạc vụn. Lưu Vân khỏi hoảng sợ, nếu nàng bị này thỏi bạc đập trúng, chỉ sợ đầu rơi máu chảy! Nghĩ đến đây, nàng oán hận trừng mắt liếc công tử áo trắng.
      Tập Ngọc đem bạc đặt lại, lạnh nhạt :

      “Nàng chỉ là tiểu nữ có công phu, các hạ khỏi ra tay quá nhanh.”

      Công tử áo trắng chậm rãi nâng tay, đem bạc trở về, trong ánh mắt che hết kinh ngạc. Mọi người ngồi vừa thấy công tử nhà mình bị nhục, lập tức đứng lên, nữ tử trung niên lông mày đứng đấy, há mồm tránh cứ. Công tử áo trắng bỗng nhiên khoát tay áo:

      “Ngọc Phượng, ngồi xuống.”

      Thanh của trong sáng trầm thấp, nhưng nếu nghe kỹ, lại lộ vẻ lạnh lùng hà khắc. Mọi người lập tức ngồi trở lại, công tử trẻ vừa cùng Lưu Vân chuyện cũng sợ hãi, dám ngẩng đầu lên.
      nhìn thoáng qua Tập Ngọc, :

      nương công phu tài giỏi, cùng là danh môn đệ tử, vì sao cùng kỹ nữ đồng hành? sợ bôi nhọ sư môn?”

      “Ta nhổ vào! Kỹ nữ cái gì. . . . . .”

      Lưu Vân vừa nhảy dựng lên, lại bị Tập Ngọc đè xuống. Nàng thấp giọng :

      “Công tử sai rồi, Lưu Vân cùng ta là tỷ muội, ta chưa bao giờ coi người ta là kỹ nữ mà xem . Nhưng các hạ, vì thân phận mà tự tiện phán đoán người khác, cách làm như thế khỏi võ đoán ngang ngược.”

      Công tử áo trắng nhướn mày, Tập Ngọc nhìn là tức giận, vẫn là hèn mọn. Người này cùng Hàn Dự Trần phong lưu ôn nhu cũng giông, cùng Niệm Hương tuấn mỹ khôi ngô cũng giống, giống như khối băng, cao quý, lạnh lùng, quần áo trắng, tóc đen như tơ, nếu phải thần sắc mặt quá mức kiêu căng làm người ta dám tiếp cận, thực là công tử tốt.
      đem đồng bạc xoay tay, lát sau mới :

      “Cũng là kỹ nữ, trả thù lao mua khoái hoạt cũng là ý đúng, nương có lý do gì ngăn trở? Nàng để cho thủ hạ ta khoái hoạt trận, đây là khen thưởng cho nàng, bằng hỏi chút nàng, tiền tốt, cũng là ngươi tốt.”

      Lời này ý tứ vũ nhục, Tập Ngọc nhất thời kềm nén được, mặt trầm xuống, há mồm định cãi nhau. Lưu Vân bỗng nhiên che miệng của nàng, nhìn công tử áo trắng mỉm cười:

      “Công tử , Lưu Vân ở Hàng Châu cũng coi như hơi có danh, ngài đưa từng này bạc, ước chừng chỉ đủ tiểu nữ tử mua nước phấn, ngay cả son cũng mua được! Giang hồ hiệp khách từ trước đến nay tiết kiệm, tiểu nữ cũng biết, dám cầu. Tiền kia, ngài nên thu hồi thôi.”

      Nàng kéo Tập Ngọc , công tử áo trắng bỗng nhiên cười nhạo :

      “Chẳng lẽ đủ? Nguyên là ít quá! Nha, thỏi hai lượng hoàng kim ngươi có vừa lòng? Đủ cho ngươi tháng. Cầm tiền, cút khỏi Lâm Tuyền cho ta! cần ô uế đôi mắt của ta!”

      lấy ra thỏi hoàng kim, ném tới chân nàng.
      Tập ngọc cực tức giận, sờ tay vào ngực lấy ra viên Thiết đạn châu, chuẩn bị ném qua. Lưu Vân dùng toàn bộ sức mạnh giữ chặt nàng:

      “Tập ngọc, ngươi đừng dây vào, đây là chuyện của ta.”

      Nàng thấp giọng xong, xoay người nhặt lên thỏi vảng lên, cầm xong tay nhìn, đột nhiên cười :

      “Hai lượng hoàng kim, ngài thực coi Lưu Vân là cỏ dại ven đường! Ngài tiêu tiền tốn kém như vậy, chỉ sợ gia sản ngài diệt tận, đủ cho đời sau sinh sống đâu.”

      Nàng đem hoàng kim ném lại, thuận tiện lấy ra trong tay áo mười hai lượng hoàng kim, ngạo nghễ đặt trước mặt công tử áo trắng:

      “Đây là khen thưởng, ngươi cũng làm cho ta vui vẻ hồi. Có thể làm cho Lưu Vân ta tức giận, ngươi cũng đơn giản! Cầm khen thưởng thôi! Mười hai lượng, đủ ngươi mua ngàn bộ màu trắng quần áo, để còn thây đổi? Cổ áo cũng có thể toàn lông mao trắng đó!”

      Nàng cười ha hả, công tử áo trắng mặt biến sắc, mọi người ngồi rút kiếm đứng lên, sảnh chính khách điếm yên tĩnh tiếng động, rất nhiều người đều tránh ra, nghĩ nên chọc vào phiền toái.

      “Làm cái gì? Muốn đánh ta?”

      Lưu Vân lớn tiếng hỏi, vung tay áo:

      “Lẽ nào ta phải sợ? Có bản lĩnh giết ta ! Bản thân ta muốn chứng kiến cảnh giang hồ hào kiệt tới giết nữ nhân biết võ công!”

      Công tử áo trắng sắc mặt thâm trầm, yên lặng nhìn nàng, nàng sợ chút nào, sắc mặt giận dữ, hai tròng mắt hung hăng trừng mắt nhìn lại . Ánh mắt của bỗng nhiên dời tới phía sau Tập Ngọc, Niệm Hương bị hù tới tái nhợt, sắc mặt dường nhu biến động, khó tin nhìn Niệm Hương, há mồm muốn cái gì, lại thể ra.

      “Lưu Vân nương, làm cái gì vậy? Chuyện gì xảy ra?”

      …….”Lưu Vân nương, làm cái gì vậy? Chuyện gì xảy ra?"

      Giọng của Hàn Dự Trần từ ngoài cửa truyền đến, bước nhanh tới, thấy tình thế nguy cấp, chạy nhanh tới trước đem hai nữ tử che lại phía sau, giương mắt nhìn lên. Vừa thấy công tử áo trắng, sửng sờ.

      “Đoan Mộc huynh?”

      Hàn Dự Trần cúi đầu kêu tiếng, ánh mắt chuyển động, chắp tay cười :

      “Quả nhiên là Đoan Mộc huynh, đến đây khi nào vậy?”

      Công tử áo trắng thu lại thần sắc kinh ngạc, lộ ra chút thản nhiên, mỉm cười, chắp tay :

      “Vừa sáng sớm hôm nay. Hàn huynh có nhã hứng, có hai vị giai nhân đồng hành, du sơn ngoạn thủy thích thú.”

      sai người đem vài chiếc ghế dựa tới, mời bọn họ ngồi. Lưu Vân giận dỗi để ý tới , kéo tay Tập Ngọc ra cửa, quay đầu lại.
      Hàn Dự Trần khẽ cười tiếng:

      “Đoan Mộc huynh giễu cợt, giai nhân đều phải của tại hạ, chẳng qua là đồng hành mà thôi. Lưu Vân nương tính khí bộp chộp, chọc giận Đoan Mộc huynh, kính xin huynh đừng so đo.”

      Đoan Mộc công tử đáp, tựa hồ đối với hai nữ tử có hứng thú, nâng ly rượu trong tay, lúc lâu sau bỗng nhiên :

      ” Người đứng sau theo nàng kia. . . . . . Có phải ?”

      Hàn Dự Trần nhếch khóe miệng, lắc đầu :

      “Tại hạ cũng biết, thiên hạ người cùng tên rất nhiều, cho dù tướng mạo tương tự , cũng nhiều như lông trâu. Đoan Mộc huynh, nếu , hai người chúng ta sao lại có thể yên ổn uống rượu lúc này?”

      Đoan Mộc công tử trầm ngâm hồi, thở dài:

      “Quả như thế, nếu là . . . . . . Như thế nào lại lộ ra thần sắc yếu đuối! Quả là khuôn mặt tương tự! Chính là quá mức tương tự . . . . . . những thứ này nữa, Hàn huynh nếu ở Lâm Tuyền, vậy cũng là vì Thiên thanh kiếm quyết?”

      Hàn Dự Trần lắc đầu:

      phải, tại hạ đối với thứ này vốn định cùng hùng thiên hạ tranh chấp. Tại hạ được người ta nhờ vả, vì tìm người mà đến. Đúng dịp mà thôi.”

      đem chuyện Tập Ngọc đắc tội với Long Môn phái ra kể, cuối cùng :

      “Tuy người trong thiên hạ giống nhau quá nhiều, nhưng tên giống nhau, người giống nhau tại hạ chưa từng thấy qua. Có manh mối, tại hạ nghĩ tùy tiện cho qua.”

      Đoan Mộc công tử dừng lại, mặt lộ ra thần sắc lạnh lùng:

      khi như vậy, ta cũng vậy muốn bỏ qua. Kiếm quyết Đoan Mộc thế gia bắt buộc. Người nọ. . . . . . Ta nhìn qua.Bên cạnh có hai nữ tử nhìn chướng mắt, nếu là cùng người, tính tình của , như thế nào lại dung nạp hạ đảng tiện nữ theo bên người!”

      “Đoan Mộc huynh sai rồi.”

      Hàn Dự Trần nở nụ cười.

      “Tư Mã Tập Ngọc tú nhã văn nhược, Lưu Vân quyến rũ kiều diễm, ràng là hai vị tuyệt thế giai nhân. Đến ngày hôm nay, Đoan Mộc huynh tính tình vẫn thay đổi, Đoan Mộc Thế bá chắc chắn với hôn của huynh lo lắng lắm đây?”

      Đoan Mộc công tử hừ tiếng, lạnh nhạt uống ngụm rượu, lẩm bẩm :

      “Giai nhân hiến có. . . . . . Thế gian nữ tử nhiều giả dối nông cạn, hoặc tình nguyện làm chuyện hạ lưu, hoặc dáng vẻ kệch cỡm.”

      Hôm nay gặp Lưu Vân chính là thượng hạng trong số đó, lỗ mãng, trụy lac, kiểu cách, đùa bỡn lòng người. . . . . . Giai nhân gặp được, lại gặp “ Tiện phẩm”. Nghĩ thần thía của nàng lúc ném hoàng kim, khỏi tức giận, mặt giống như che tầng băng. Đoan Mộc Dung Tuệ lần đầu tiên trong đời bị kỹ nữ vũ nhục, nếu phải Hàn Dự Trần chắn trước, chỉ muốn đem nàng xả thành ba bốn phần.
      Đoan Mộc công tử tức giận, lúc đó Lưu Vân cũng nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đem đầu tóc lôi xuống.

      “Cái gì vậy! Người nọ là ái vậy? Lưu Vân ta lần đầu tiên bị người ta như vậy! Tức chết được!”

      Nàng quất cành liễu trước mặt, lại đá lại túm lấy, sau vài ba lần liễu rơi đầy đất
      Tập ngọc ngồi ở bên vỗ vỗ ti hồ li, :

      “Mới vừa rồi ngươi còn rất bình tĩnh , có người mà bắt đầu nổi điên.”

      ” Nhảm nhí!”

      Lưu Vân quay đầu hô to:

      ” Ta là hoa khôi ở Diêu Hồng phường Sao có thể ở trước mặt mọi người đánh mất mặt mũi? !”

      Thần sắc của nàng hung ác, Niệm Hương sợ tới mức nắm lấy áo Tập Ngọc lui về phía sau

      “Ngoan, đừng sợ. nên cùng cọp mẹ so đo.”

      Tập Ngọc ôn nhu trấn an , Lưu Vân càng thêm nổi giận điên cuồng hét lên:

      ”Tập Ngọc! Tối nên người nên là ta mới đúng? !”

      Tập ngọc hít tiếng:

      “Lưu Vân, ngươi cũng nên xem lại, muốn chọc giận người cũng phải xem thế nào . Vừa rồi ta còn thấy ngươi người lớn, tại lại thành tiểu hài tử. Chẳng lẽ đánh cho trận ngươi cam tâm?”

      “Được! Ta muốn đánh cho trận!”

      Lưu Vân xoa ta, hằn học :

      “Sớm biết thế này lên Thiếu Lâm học công phu! sớm có thể đánh cho mặt mũi bầm dập!”

      Tập ngọc ho tiếng, nghĩ tốt nhất cho nàng biết, Thiếu Lâm thu nữ đệ tử . Nhưng như vậy cũng tốt, nàng xem Lưu Vân nổi giận lôi đình, tự nhiên cảm thấy rất vui vẻ. hèn mọn, bỏ chạy, gặp bất cứ chuyện gì cũng dám đối mặt trực tiếp, như vậy mới là điều nàng thích ở Lưu Vân

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :