1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thương ấn - Hàn Viện (10/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9.1:

      thấy tấm này thế nào?”

      “ Hả? Chuyện gì ? Em cảm thấy được là tốt rồi.” Thương Nhạc khôi phục lại tinh thần, hướng cái nhìn về Bạch Vũ Khiết mỉm cười áy náy.

      “ Vậy tấm này?” nhíu mày, nhàng hỏi.

      tệ “
      “ Vậy còn tấm này?”

      “ Cũng được………………” nhìn vài chục thiếp mừng sang trọng và đẹp đẽ bàn nhưng căn bản đầu óc tập trung vào những thứ này.

      Cuối cùng, Bạch Vũ Khiết cũng nhẫn nại đến giới hạn, đập mạnh xuống bàn, đứng dậy,” Thương Nhạc, rốt cuộc là làm sao vậy? Chúng ta chọn thiệp mừng!”

      Còn để có cảm giác, chuyện này giống như chẳng có quan hệ gì với .

      Thương Nhạc phục hồi lại tinh thần lần nữa, khóe miệng khẽ động, ánh mắt hề tập trung:” Loại chuyện này, em là phụ nữ nữ thích tấm nào quyết định là được, có ý kiến.”

      “ Thích tấm nào nhất ư, ra mà , tấm nào ở đây em đều thích kiểu dáng của chúng.” lẩm bẩm, sâu trong mắt là ưu phiền.

      thích? Vậy em nhìn mấy tấm khác xem sao?” Thương Nhạc đề nghị.

      “ Cho dù xem những tấm khác nữa, kết quả cũng vẫn như nhau.” biết nghĩ đến điều gì giọng của trở nên mất mát.

      “ Vì sao? Hay là em xem em thích kiểu dáng gì rồi chúng ta đặt làm “ đưa ra cách giải quyết tốt nhất.

      Bạch Vũ Khiết cắn môi, trong mắt lóe ra ánh sáng khác thường:” Thương Nhạc…………….”

      “ Hả?” “

      “ Nhìn chúng ta có giống như kết hôn ?” lại đề cập đến vấn đề hỏi từ trước, giọng điệu vẫn mang nét hoài nghi.

      “ Vì sao lại hỏi như vậy?” Tuy công việc của vô cùng bận rộn mà ngay cả thời gian rãnh rỗi chụp ảnh cưới cũng có, nhưng là hiên tại bọn họ ngồi chọn thiệp cưới, cũng chuẩn bị để tuần sau gửi thiếp cưới, ngay cả lễ đường cũng được đặt trước, chỉ qua hai tuần lễ nữa kết hôn, lúc này còn hỏi vấn đề này phải rất kì lạ hay sao?

      khỏi nhíu mày, còn hơi sức gục xuống bàn:” biết…………….có người với em, vì thứ quyền lực vô nghĩa mà lấy hạnh phúc của mình ra đánh đổi là chuyện ngu nhất, ngốc nghếch nhất.”

      “ Ừ……………….” Vẻ mặt Thương Nhạc nghiêm túc, ánh mắt trở nên mơ màng, giống như được nghe những lời tương tự như vậy từ Mộc Nguyệt Ngân.

      “ Thực , em chưa từng nghĩ tới hôn nhân là như thế nào, sau khi trở thành vợ chồng rốt cuộc nên làm cái gì, chút khái niệm em đều biết.” Bạch Vũ Khiết từ từ .

      “ Hôn nhân mà em mong muốn cũng giống như của dì và chú ( ý chỉ bố mẹ Thương Nhạc ) hoặc giống như cha mẹ của em……….”

      sững sờ trợn to mắt.

      trừng mắt nhìn , vừa cười khổ sở vừa :” cảm thấy chúng ta có thể giống như bố mẹ chúng ta , có thứ gọi là tình cảm ân ái sao? Em thể tưởng tượng ra cùng có tình cảm đương, những câu tình cảm ngọt ngào thế nào.”

      im lặng gì bởi chính bản thân cũng thể tưởng tượng ra được.

      “ Chỉ mới nghĩ đến trong hôn lễ chúng ta hôn nhau………..thực mới nghĩ đến thôi thấy rất kỳ.” ràng có ý định lùi bước, thân thể ngừng run rẩy.

      “ Hối hận rồi hả? “ Vẻ mặt Thương Nhạc giống như hỏi, giọng có bất cứ dao động, giống như hỏi vấn đề liên quan đến .

      “ Hối hận? Chuyện quyết định cùng kết hôn? Em…………dĩ nhiên có.” Giọng Bạch Vũ Khiết ràng có chần chừ do dự.

      “ Bây giờ em như vậy chính là muốn nhấn mạnh có tình mà vẫn quyết định kết hôn chắc chắn có hạnh phúc, phải vậy ?” Ngay cả cũng bắt đầu cảm thấy lúc trước hai người bàn bạc đến quyết định vì lợi ích kinh tế, rồi lại nhìn ánh mắt do dự lo lắng của , làm sao có thể phủ nhận?

      “ Thương Nhạc, chẳng lẽ có loại cảm giác này?” Bởi vì cùng tồn tại quan hệ lợi ích, cho nên tuyệt đối quan tâm cảm giác do dự của đối với cuộc hôn nhân này.

      Bởi vì có tình , cho nên đối phương có suy nghĩ thế nào cũng quan trọng.

      Chỉ là, nếu như là người đàn ông khác……… giật mình thế nhưng bản thân lại vô tình nhớ đến “ người kia” rất nhiều lần, cố gắng đuổi hình ảnh kia ra khỏi đầu, cố gắng nhớ đến gương mặt dịu dàng của Trương Cường .

      nghĩ gì thế này? Sắp gả cho Thương Nhạc rồi, sao còn có thể nhớ đến “ người kia “ được?

      Thương Nhạc cách nào trả lời, trong đầu lại hiên lên gương mặt của Mộc Nguyệt Ngân.

      Nếu như người cưới là Mộc Nguyệt Ngân, nếu như giờ phút này người đối diện là , có lẽ…………..Chỉ nghí tới Mộc Nguyệt Ngân mặc lên người váy cưới, nhìn nở nụ cười má lúm là …………………..cảm thấy trong lòng ấm áp, suy nghĩ này……. là đáng sợ.

      ngờ những lời này lại được ra từ miệng của em.” càng thể tin bản thân thế nhưng lại hy vọng giờ phút này người ngồi trước mặt là Mộc Nguyệt Ngân, ………….bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ hãi.

      đúng, ngay cả em cũng dám tin mình ra những lời có tính chân thực như vậy………………Dù sao cả hai chúng ta đều cần tình , với chúng ta mà , tình chỉ là vũ khí để chúng ta lợi dụng, chúng ta…………… cần tình .” Bạch Vũ Khiết lẩm bẩm, giống như cho nghe, thực tế cũng là thuyết phục bản thân.

      cần………….tình ? Chỉ coi là vũ khí để lợi dụng?

      sao? Thương Nhạc dám dám suy nghĩ, cũng dám khẳng định lời của , càng tán thành với suy nghĩ của , vào giờ phút này, trong đầu
      có tiếng ngừng kêu gào, cầu phản bác lời của .

      Cảm giác có thứ vừa tức giận vừa phẫn uất trào dâng trong , chỉ vừa nghĩ tới hôn lễ, khỏi cảm thấy bất mãn, khỏi muốn nổi giận, khỏi………..càng thêm nhung nhớ người kia.

      Sau hai ngày nữa, hôn lễ được cử hành.

      Sau hai ngày, tất cả mọi chuyện hoàn toàn khác.

      Nếu chỉ còn lại hai ngày, công tác chuẩn bị dường như kịp rồi.

      Như vậy, giờ phút này rốt cuộc làm cái quái gì đây?

      Xe đỗ lại trước cửa nhà trọ cũ kĩ, Thương Nhạc hạ cửa kính xe, ánh mắt dừng lại ở lầu 4.

      rốt cuộc làm gì đây?

      ràng sắp trở thành chồng của Bạch Vũ Khiết, sắp sửa có thân phận mới, còn độc thân, vậy………… rốt cuộc làm sao vậy?

      Trở về nhà, tâm trạng càng nặng nề phiễn não, khiến muốn chạy trốn khỏi căn nhà.

      Bởi căn phòng kia lưu giữ quá nhiều thứ khiến hoài niệm, nhìn vào bếp, nhớ đến Mộc Nguyệt Ngân ca hát, gương mặt vui vẻ qua lại, ngồi ở phòng khách, nhớ đến thân thể rúc vào ghế salon, gương mặt buồn bã, vừa xem phim bi kịch vừa rơi nước mắt, nằm ở giường, nhớ đến những buổi đêm, nhiệt độ ấm áp của xóa tan cái lạnh lẽo của giường đệm, nhớ đến gương mặt quyến rũ khi động tình của ………………

      sắp phải kết hôn, tại sao còn tới đây làm gì?

      ra biết đáp án, bởi vì chết tiệt giữ đúng cam kết, ở bên cạnh tuần, hết tuần lễ, liền biến mất, từ thế giới của biến mất, giống trong tưởng tượng của đột nhiên xuất , gọi điện thoại cho đến cuộc, liên lạc với , giống như biến mất khỏi thế gian, toàn bộ cổ phiếu và tài liệu của công ty cũng trực tiếp để nhân viên chuyển phát nhanh gửi tới công ty, ngay cả cơ hội cùng gặp mặt lần cuối đều có.

      Hành động của là cho biết, còn gặp nhau, cho nên cần lời từ biệt………………. , phải sao? Như vậy vì sao ra có thể dễ dàng như thế, tại sao níu kéo, tại sao lại dứt khoát vô tình như thế?

      hiểu, Thương Nhạc thực hiểu được.

      Đây ràng là kết quả muốn, nên vui mừng mới phải, còn dây dưa dài dòng với , giữ vững lời hứa hẹn của mình, giữa kết thúc, cuộc sống trở lại quỹ đạo như trước, mà rốt cuộc còn tới nơi này làm cái gì?

      Lầu bốn là khoảng đen, ám chỉ ở nhà.

      nơi nào? Lẽ nào biết bây giờ là mười giờ?

      ngồi chờ ở đây được bốn tiếng, mà chưa từng xuất đến lần.

      độc thân muộn như vậy vẫn chưa về nhà, có đàn ông bảo vệ, biết bây giờ xã hội có rất nhiều nguy hiểm hay sao?

      Tâm trạng của cực kỳ phiền não, nhiều hơn là lo âu và lo lắng.

      lát sau, quyết định tắt động cơ xe, rồi nhanh chóng mở cửa xe.

      Nếu như lên nhìn chút, rất lo lắng, lo lắng ra ở nhà nhưng lại xảy ra tình huống xấu nào đó.

      Đóng cửa xe, xoay người, ngay sau đó dừng lại bước chân, cặp mắt mở lớn, thân thể có chút rung động.

      Phía trước, người phụ nữ bước vào ngõ hẻm chính là , chính là người muốn gặp Mộc Nguyệt Ngân.

      ra rất muốn ! Cho đến khi tận mắt nhìn thấy , Thương Nhạc càng phủ nhận, mọi tâm trạng phiền não liền biến mất trong tích tắc, giống như nó chưa từng tới.

      Mộc Nguyệt Ngân về phía trước, bước bước, quên lời hứa của Thương Nhạc, bước tiếp ba bước, quên Thương Nhạc muốn theo bắt dế, tiến về trước mười bước, quên Thương Nhạc chờ trở về cũng là lúc cưới làm vợ,……. quên với muốn sinh rất nhiều đứa bé, quên từng thâm tình lời , quên cái ngày hai người biệt ly, nắm tay muốn chờ …………….

      quên được, quên được…………….”

      Đầu của vô cùng hỗn loạn, chỉ mù mờ về phía trước, đối với mọi thứ xung quanh nhìn thấy.

      “ Từ đầu, làm lại từ đầu………….”

      Tiến về phía trước bước, phải quên cho lời hứa, tiếp tục , quên lời thề hứa cưới làm vợ, lại bước tiếp………………

      “ Nguyệt Ngân “

      đúng, nên nhớ tới giọng của , là nghe nhầm rồi, làm lại từ đầu, phải quên tất cả, nên quên Thương Nhạc, thể hại nữa, .... .........

      “ Em ở đây làm cái gì? Chẳng lẽ nhìn thấy xe sao? “ Nhìn đôi mắt vô hồn của , hình như tinh thần của vẫn còn hoảng hốt khi nhìn xe phóng qua, tận mắt thấy đụng vào xe, sau đó ngã ngồi đất, lòng Thương Nhạc đau nhói.

      vừa vội vàng nâng dậy, vừa lo lắng kiểm tra thân thể của , rất sợ bị thương.

      “ Thương.... ........Thương Nhạc?” Mộc Nguyệt Ngân nghi ngờ chăm chú nhìn vào người đàn ông giờ phút này đáng lẽ xuất tại đây, dám tin lẩm bẩm.

      “ Em đâu về? Trễ như vậy rồi, tại sao vẫn còn ở bên ngoài? Chẳng lẽ em biết như vậy rất nguy hiểm hay sao?” phủ nhận mình rất lo lắng cho , nhưng lại nhận ra bản thân mình trở nên thích lảm nhảm từ bao giờ.

      “ Em.... ......Sao lại có mặt ở đây?” Xác định phải do tưởng tượng ra, đôi mắt trở nên trong trẻo, nở nụ cười má lúm, cố làm ra vẻ như có chuyện gì.

      ...... vừa tiện đường qua, nhìn thấy em, cho nên.... ...... ........” biết dối, biết lý do đưa ra của bản thân vừa giấu đầu lòi đuôi của bản thân buồn cười.

      “ Vậy à? Vậy.... .......vậy tình cờ.” Đáng tiếc nghe hiểu, vẫn mỉm cười như cũ.

      “ Em.... .......” ràng vừa rồi dáng vẻ còn giống như u hồn, vì sao bây giờ giống như chưa từng có chuyện gì? Thương Nhạc nhíu mày, cảm giác giờ phút này nhìn gương mặt của Mộc Nguyệt Ngân rất gượng ép.

      “ Nếu là tiện đường ghé qua, ăn gì chưa? Có muốn lên.... .........., ý của em là, có muốn ra đầu ngõ ăn chút gì ? Chúng ta lâu.... ...... ...., ý em là.... ........khó được có cơ hội gặp nhau.” rất lâu gặp rồi, rất nhớ , chính là thể .

      tại có tư cách nhớ nhung , có quyền làm tổn thương .

      ăn rồi “ lần nữa lựa chọn dối.

      Nhìn bộ dáng của , biết bản thân nhớ nhung và khát vọng đến nhường nào.

      nghĩ đến , lại thể thấy , chỉ cần thấy , tất cả mọi quyết tâm trong nháy mắt đều biến mất, biết, sớm biết mình thua, đúng sao? Cũng bởi vì biết trước kết quả, cho nên thừa nhận, thừa nhận ra cũng chỉ là người đàn ông bình thường, ra biết , chính đem virus tình lây cho .

      “ Vậy sao? ăn rồi, vậy đáng tiếc……………………. có muốn cùng em đến tiệm nào đấy uống cà phê sao? " có tư cách mời lên lầu, coi như da mặt có dày cỡ nào cũng thể vi phạm lời hứa với , cho dù là mở miệng mời , cũng đồng ý.

      xứng đáng được , càng thể nào trở thành tình của , dù sao cũng chỉ là…………..người xen ngang.

      Đôi mắt bắt đầu nóng lên, trong mũi cũng dần chua sót, nắm chặt đôi tay, ép buộc bản thân phải kiên cường.

      cần, em nên lên lầu nghỉ ngơi .” Xem sắc mặt của cực kỳ tái nhợt.
      Mới ngắn ngủi hơn mười ngày gặp mặt, cả người gầy………………… rốt cuộc có chăm sóc bản thân mình tốt hay ? có biết giờ phút này nhìn bộ dáng của làm cảm thấy lo lắng?

      “ Em……….. cũng phải, cũng hơn mười giờ, sao có thể uống thư này được chứ? Uống vào, ngủ được…………………..” Nghe từ chối, Mộc Nguyệt Ngân khẽ mỉm cười, lông mi hơi cụp xuống.

      “ Lên ! Chờ trong phòng em sáng đèn rồi, .” Thương Nhạc nhàng đẩy .
      nghĩ muốn ôm chặt, khát vọng đem thân thể bé yếu đuối của ôm vào trong ngực, muốn lau gương mặt mỉm cười giả tạo của ………………. biết gượng cười, điều đó khiến trái tim càng thêm đau đớn.

      Ông trời! cũng sắp hiểu chính mình nữa rồi, xúc động và khát vọng rồi lại nhung nhớ người phụ nữ, rơi vào cạm bẫy tình mất rồi.

      Căn môi, trong chớp mắt có do dự, chậm rãi xoay người, hướng về trước nhà trọ.

      Đột nhiên, biết nghĩ đến điều gì, vội vàng xoay người lại.

      “ Thương Nhạc…………….hôn lễ khi nào cử hành?”

      chần chừ lát “ Hai ngày sau.”

      “ Hay ngày………….ừm, vậy……… là tốt.” Trái tim như bị đục khoét thành cái lỗ rất to, cảm thấy trong tim như truyền ra tiếng khóc.

      Xoay người lần nữa, từ từ về phía trước.

      “ Thương Nhạc, ……………….em quên lời chúc mừng .”

      Ánh mắt chớp động khó hiểu, gật đầu cái:” Cám ơn.”

      mấy bước, lại vội vàng xoay người.

      “ Thương Nhạc, ……………..”

      “ Cái gì? “ Thương Nhạc nín thở, chờ đợi tiếp.

      …………….” hít sâu hơi, nuốt vào những lời định , sửa lại lời

      : "Chúc hạnh phúc."

      Mở to mắt kinh ngạc nhìn , cách nào lên tiếng, chỉ có thể gật đầu.

      Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc gì.

      Mộc Nguyệt Ngân cắn cắn môi, cứng ngắc xoay người, cố gắng đè nén tiếng khóc, nắm váy, từ từ vào cửa chính nhà trọ.

      Chúc .........hạnh phúc?

      Nở nụ cười đắng chát, xác định lầu bốn sau khi sáng đền, Thượng nhạc ép buộc bản thân mở cửa xe, ngồi vào trong xe.

      Hạnh phúc của ..................là chính bản thân muốn buông tay, còn hạnh phúc nữa rồi.

      Tiến vào phòng, Mộc Nguyệt Ngân đột nhiên lại lao ra nhà trọ, nhìn chiếc xe rời , vội vàng đuổi theo.

      "Thương Nhạc.......Thương Nhạc, đừng ." Nước mắt lăn dài khóe mắt, vươn tay muốn ngăn cản rời . "Thương Nhạc, có tin có người , mỗi kiếp ấy ngừng tìm kiếm, kiếp lại kiếp chưa bao giờ buông tha cho khát vọng được gặp lại , ấy chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh , cùng đời đời kiếp kiếp xa rời, ấy chỉ , duy nhất mình ....Em chỉ hy vọng bao giờ quên , nhưng lại thể .....Thương Nhạc....đừng bỏ rơi Nguyệt Ngân, đừng ....đừng để em lại mất ...."

      Chiếc xe mang theo tình của càng lúc càng xa dần, xa cũng như , hữu duyên vô phận, cho dù cố gắng thế nào nữa, kiên trì thế nào nữa, ngoảnh đầu nhìn lại vẫn chỉ là biệt ly.

      "Thương Nhạc, Nguyệt Ngân còn cơ hội nữa rồi, còn kiếp sau nữa rồi, thể nhớ thêm nữa, thể nhớ từng người đàn ông như thế, cũng thể nhớ tới Nhạc Nhạc của ....Thương Nhạc, đợi em, chỉ chút thôi, em muốn chấm dứt tất cả, đừng bỏ lại em, đừng ...."

      Té ngã rồi lại bò dậy, mặc dù chân còn sức nhưng muốn từ bỏ, muốn buông tay, muốn giữ đúng lời hứa cam kết nữa.

      "Thương Nhạc......Thương Nhạc......."

      Hình ảnh chiếc xe ngày càng mất hút trong đôi mắt của , nước mắt khiến nhìn , bật khóc nghẹn ngào, cõi lòng tan nát, trái tim còn lành lặn nữa rồi.

      rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng? thua ông trời, thua hoàn toàn triệt để? Ngoại trừ khóc ra, còn có thể làm được gì?

      Trái tim chua xót và đau đớn, cảm nhận được bóng tối bao trùm xung quanh, ném được mùi vị của tuyệt vọng, cũng nếm đến vị mặn của nước mắt, thể giả vờ tiếp tục vui vẻ.

      "Mộc tiểu thư." giọng quen thuộc vang lên.

      Mộc Nguyệt Ngân ngẩng đầu lên, chần chừ mở miệng: "Kỷ......Kỷ tiên sinh!"

      Kỷ thiệu vẫn mặc thân áo bào (hay áo khoác gì đó), sắc mặt ôn hòa ngồi xổm xuống trước mặt : "Xin lỗi, hôm qua tôi mới trở lại, trợ lý của tôi tìm tôi tháng nay."

      Tuyệt vọng nhìn người đàn ông trước mặt mình, đau khổ khóc thút thít: "Kỷ tiên sinh."

      Nhớ đến bóng dáng mới đuổi theo chiếc xe rồi lại bật khóc thút thít, lại nhìn đến bộ dáng bi thương của bây giờ, Kỷ Thiệu sớm hiểu mọi chuyện, lắc đầu cái: "Tôi , nghịch thiên, cho dù có kiên trì thế nào nữa kết quả hữu duyên vô phận như cũ thay đổi, đây là nợ ta, tổn thương ta ba đời, ta lấy đời bị thương tổn trả lại cho , đấy là kết quả tốt nhất."

      biết nhớ tới cái gì, đáy mắt thoáng qua tia nghi ngờ.

      Hôm đó, lúc bắt tay Thương Nhạc ràng thấy được vận mạng cũng như quá khứ trước đây, giữa ta và Mộc Nguyệt Ngân phải.....Thế nào lại biến thành như thế? Chẳng lẽ nhìn sai lầm rồi sao?

      "Kỷ tiên sinh............" Hữu duyên vô phận...........................

      "Quên tất cả ! Yên tâm, còn đau khổ nữa." Giọng điệu Kỷ Thiệu trầm trầm .

      "Kỷ tiên sinh, tôi.......tôi quên được." Đành rằng là cố quên, nhưng quên là dễ dàng quên ngay được? Nếu đơn giản như thế, lòng của sao còn quặn đau đến thế.

      Có lẽ nhìn lầm rồi......

      Kỷ Thiệu vươn tay, lòng bàn tay che lên trán : "Nếu như có tâm, tất cả trí nhớ tự nhiên biến mất."

      "Tâm?" Có lòng biến mất sao?

      ngoảnh đầu, nhìn chiếc xe biến mất nơi xa.....

      "Thực người, hy vọng khiến ta khổ sở sao? hy vọng trở thành gánh nặng của đối phương sao? Nếu như tình của cố chấp đến thế, như vậy nên hy vọng người kia được hạnh phúc mãi mãi, phải sao?"

      Đúng, nên làm vậy, nên nghĩ như vậy, nên hy vọng như vậy..... phải buông tay thôi.

      Mộc Nguyệt Ngân tuyệt vọng nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt ngừng chảy xuống.

      Có, có trái tim, hy vọng Thương Nhạc hạnh phúc, chỉ cần vui vẻ, cũng vui vẻ..... Đúng, phải làm vậy....... hy vọng........

      Buông ra từ đây, từ nay gặp nữa, từ đây quên thôi...............

      ~~~~~~~~~~~~~~~chia chấm 1 chấm 2 là bạn mới dịch xong đến đây, quyết định chỉnh sửa và đăng luôn vì khất lâu quá rồi, sau đó lại ngồi edit nốt.
      Last edited: 4/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.2 + 10.1:

      Trong ánh mặt trời rực rỡ của buổi trưa, tiếng nhạc cất lên, trong giáo đường tràn ngập các vị khách.

      Các nhà báo, truyền thông lớn đều tập trung ở bên ngoài giáo đường, bởi đây là cuộc hôn nhân vì mục đích kinh tế nên rất được mọi người đặc biệt quan tâm, dù sao thời đại này việc kết thân giữa các tập đoàn còn là chuyện lạ, hơn nữa dâu chú rể từ lớn lên bên nhau, hai bên gia đình đồng thời cũng là bạn bè, ngoại trừ lợi ích ở bên ngoài mọi người thấy có gì lạ cả.

      Chú rể đứng ở trước đài, vẻ mặt cực kì lạnh nhạt, hề có chút nào của vẻ mặt vui mừng, chân mày vẫn luôn cau lại.

      Giáo đường rất ồn ã, lúc cánh cửa lớn của lễ đường mở ra mọi thứ bỗng chốc yên lặng.

      Mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa.

      dâu khoác lên người bộ váy cưới bằng lụa trắng tinh khôi đính hàng trăm viên kim cương, cực kì xinh đẹp và rực rỡ nhưng vẻ mặt của của lại rất cứng ngắc, giống như cố tỏ vẻ vui mừng, cả người toát ra sầu bi và do dự.

      Khi từng bước từng bước về phía chú rể bước chân càng lúc càng , càng lúc càng chậm lại, lặng lẽ quan sát các vị khách ở hai bên đường , bó hoa cầm tay bị nắm chặt, cái nhìn chăm chú tập trung vào người đàn ông, lúc đầu trong mắt có kinh ngạc, thái độ muốn lùi bước càng mãnh liệt hơn.

      Người đàn ông kia ánh mắt thâm trầm, nở nụ cười chua sót, nhưng trong mắt lại tràn đầy thâm tình.

      Bạch Vũ Khiết cụp mắt, ép buộc bản thân nhìn đến người đó, cắn cắn môi, cứng nhắc tiếp tục bước về phía trước.

      Thương Nhạc đợi , nội tâm ngừng đấu tranh, trong đầu lúc nào cũng có thanh thúc giục nhanh chóng rời khỏi , đừng tiếp tục hôn lễ nực cười này nữa nếu nhất định hối hận.

      tiếng khác ngay sau đó lại vang lên, với rằng, vì người phụ nữ mà hy sinh lợi ích mới hối hận.

      Chuyện đến lúc này, thể quay đầu, thể đổi ý, tất cả mọi người nhìn, nhà báo truyền thông đều đợi bên ngoài, nếu như hủy bỏ tất cả tại đây, chỉ mà ngay cả người nhà của , Vũ Khiết và cả cha mẹ ấy đều trở thành trò cười của mọi người.

      Đây là quyết định của , là lựa chọn của , muốn cưới người trước mặt này dù có tính , nhưng lại có thể làm đôi vợ chồng tương kính như tân*.

      Thương Nhạc, em , em rất .... ...... ......

      Tiếng này cực kì quen thuộc, ngừng lặp lại bên tai .

      Thương Nhạc, tình cảm em dành cho , bao giờ hiểu.... ...... ......chuyện chưa đến cuối cùng, chưa thể khẳng định.... ...... ...... .......

      Đây chính là cuối cùng, đáp án ngay đây rồi, hiểu tình của , nhưng là .... ...... ...... .... ...... .......!

      Mở to mắt, Thương Nhạc nhìn người phụ nữ bên cạnh, đúng lúc cũng nhìn , trong mắt đồng dạng đều tràn ngập e sợ, .... ...... ...... .....

      ! sớm biết mình rồi, phải sao? Tim của sớm bị thu phục, sớm rơi vào cạm bẫy tình của .

      Cho nên do dự, tất cả là vì ích lợi, nhưng bây giờ đối với , những lợi ích này trở nên quá nhàng, quá bé, chút giá trị còn có.... ...... ........Tại sao lại như vậy? tại cảm thấy cảm giác người, so sánh mọi thứ với người mọi thứ đều dễ dàng buông tay.

      " Thương tiên sinh? " Mục sư tỏ vẻ nghi ngờ lên tiếng.

      Thương Nhạc lấy lại tinh thần, mờ mịt ngẩng đầu nhìn lại mục sư.

      " Ngài nguyện ý cưới tiểu thư Bạch Vũ Khiết làm vợ, cả đời ấy, tôn trọng ấy, làm bạn với ấy, cùng thương giúp đỡ lẫn nhau, cho dù có đau ốm bệnh tật vẫn gắn bó đến cuối đời sao? " Mục sư lặp lại lời thề lại vừa giống như đặt câu hỏi.

      Từ khi trở thành mục sư đến này, lần đầu tiên ông gặp đôi vợ chồng sắp cưới kỳ lạ thế này, mặt chú rể và dâu hề có chút nụ cười vui mừng, người đăm chiêu suy nghĩ, người nét mặt u sầu, giống như muốn kết làm đôi liền cành.

      " Tôi.... ........." Đứng ở nơi thiêng liêng trong giáo đường, bốn phía đều tràn ngập hơi thở thánh khiết, Thương Nhạc mở miệng được, do dự nhìn dâu Bạch Vũ Khiết của , hai mắt của long lanh nước mắt, gương mặt u sầu đau thương, bỗng chốc bừng tỉnh mọi thứ.

      ra tất cả đều là đúng, cũng giống như , thể chấp nhận cuộc hôn nhân này.

      Ông trời! kiên trì vì cái gì chứ ? cố chấp vì cái gì? Lấy hạnh phúc cả đời ra đánh đổi có đáng giá ?

      , tuyệt đối đáng giá.

      Cho dù lấy được bao nhiêu lợi ích, quyền lợi, tiền tài, danh tiếng nhưng thể vui nổi.

      nghĩ muốn.... ...... ...... ........ muốn luôn ở bên .

      " Vũ Khiết.... ...... ........" Đôi con người rực sáng, quyết định tiếp nhận tất cả mọi chuyện, quyết định kiên trì cố chấp nữa, Thương Nhạc mỉm cười chân thành.

      Bạch Vũ Khiết cố kìm nước mắt, áy náy mở miệng:" Thương Nhạc, em hối.... ...... ...... ........." hối hận.

      vươn tay, ngắt lời , nhàng hôn lên gương mặt của , cười :" Hôn nhân thể đem ra làm trò đùa, em có đúng ? "

      " Thương Nhạc? " nghi hoặc nhìn người đàn ông bỗng nhiên trở nên xa lạ.

      " .... .......xin lỗi em, thể kết hôn với em." Bất chợt Thương Nhạc tuyên bố rất dõng dạc.

      Giáo đường bỗng trở nên ồn ào.

      " Em cũng xin lỗi , em.... ...... ...... ...." trái tim trao cho cho người đàn ông khác mất rồi, vì người kia, nhận ra rằng việc mở rộng phát triển công ty có ý nghĩa gì nữa.

      " biết, cũng vậy " Giờ phút này chỉ muốn gặp , là khiến trở thành trò cười cho mọi người.

      " Như vậy chuyện hợp tác của hai công ty.... ...... ...... ......"

      " Chờ sóng gió qua , nếu như em đồng ý, chúng ta vẫn có thể tìm biện pháp khác giải quyết vấn đề này."

      Trong giáo đường, mọi người bàn tán xôn xao.

      Thương Nhạc nhàng vỗ vai Bạch Vũ Khiết, xoay người cất bước, kéo xuống nơ ở cổ, nở nụ cười tươi.

      Giờ đây, muốn theo đuổi hạnh phúc của mình.

      *********** Chương tiếp****************

      Thương Nhạc vội vàng xuống xe, tiến vào nhà trọ cũ kĩ.

      Bốn tầng lầu lúc này với giống như quá cao.

      Muốn gặp , muốn được thấy , nghĩ phải nhanh lên để được nhìn thấy Mộc Nguyệt Ngân.

      muốn cho biết, bắt được trái tim của rồi, tình nguyện nhảy vào đầm lầy tình .

      Nếu người đó là , sẵn sàng vứt bỏ tất cả kiên trì, bởi vì tình trao quá mãnh liệt, thâm tình của khiến tự chủ phải lao vào.

      tầng, hai tầng, ba tầng, mặc dù tới mấy phút nhưng đối với nó vẫn quá dài.

      Khi nhìn thấy xuất trước mặt, biết có vẻ mặt thế nào đây?

      rất vui mừng, cười rộ lên, ngừng ở bên tai những lời ngọt ngào tình tứ.

      muốn cho biết, tình của , cố chấp của , tình cảm dành cho , biết và rất hiểu.

      Nở nụ cười hạnh phúc, giờ phút này đôi con ngươi lạnh lùng của lại toát ra ngọn lửa nóng bỏng.

      rất hiểu nhiều thế nào, bởi vì cũng giống như .

      Trong lòng tràn ngập vui mừng tới tầng bốn, hình ảnh trước mắt khiến giật mình, đôi mắt mở lớn.

      Cửa chính nhà Mộc Nguyệt Ngân được mở toang, có vài người công nhân khuân vác khiêng hòm chuẩn bị xuống tầng.

      Thương Nhạc vội càng ngăn cản bọn họ, vội vàng hỏi:" Xin hỏi, chủ nhà này đâu rồi?"

      " Chúng tôi lắm, là vị tiên sinh thuê chúng tôi tới dọn dẹp những thứ này."

      " Muốn đưa đến đâu?" Tiên sinh? Thương Nhạc kinh ngạc cùng rất nhiều nghi vấn.

      " Phía Nam "

      " phải là tiểu thư tên là Mộc Nguyệt Ngân ủy thác các sao?"

      " , là lão tiên sinh họ Mộc "

      " Lão tiên sinh họ Mộc?"

      Thương Nhạc vội vàng lấy di động ra, nhấn xuống dãy số.

      " Nối máy với bộ phận quản lý "

      Biết giờ phút này phần lớn nhân viên công ty vẫn còn ở hội trường hôn lễ nhưng thể suy nghĩ được như thế.

      " lập tức về công ty, đem lý lịch thư kí Mộc đến phòng tôi, trong vòng nửa tiếng nữa tôi đến công ty "

      ? Rời khỏi nơi này?

      .... ...... ......buông tha .

      Chết tiệt! Đều do ngoan cố cùng với cái thứ kiên trì nực cười mới khiến buông tay với .

      Đều do , nếu như tìm được , hối hận, cực kì hối hận.

      Thương Nhạc lao xuống lầu, tâm trạng vốn tốt đẹp rốt cuộc phá hỏng, cười nổi, lòng nóng như lửa đốt, cần rời , muốn rời , cần buông tha với .

      Cho thêm cơ hội, xin tiếp tục , bảo đảm lần này dễ dàng buông tay, để phải đau lòng nữa.

      Lao ra khỏi nhà trọ, vội vàng ngăn lại taxi.

      Lúc này, bà lão lưng gù qua cạnh , do thân thể quá còng ( gù ) khiến người ta thể thấy gương mặt của bà.

      Lảo đảo vài bước, bà bị vấp phải cục đá dưới chân, chỉ chút nữa là té ngã mặt đất.

      Thương Nhạc phản xạ nhanh, vội vàng đỡ được, đưa tay ra làm chỗ dựa cho bà:" Bà cụ, bà có làm sao .... ...... ...... ...... ......"

      Bà lão nở nụ cười quỵ dị, nắm chặt tay của , hành động nhanh đến nỗi giống như bà lão già yếu.

      " Bà định.... ...... ...... ..." nghi ngờ nhíu mày, trong nháy mắt cảm giác thứ xung kích tác động vào đầu , hàng loạt các hình ảnh lướt qua trong đầu.

      mặc bộ đồ cưới, đứng tại vách khóc thút thít, mặt trần ngập tuyệt vọng, ánh mắt thẫn thờ, sau đó nhảy xuống, mất hút trong lớp sóng biển nhấp nhô.

      Ngực nóng như có lửa đốt, đau đến giống như thở nổi, nghe được ngừng gọi tên người khác, thấy gương mặt của .

      bé suy yếu nằm ngã mặt đất, cánh môi cố gắng động đậy, miệng lẩm bẩm gì đó, trong mắt tràn đầy nước mắt đau thương.

      Mắt cũng nóng lên, cảm thấy đau lòng và sợ hãi, trong nháy mắt nhìn thấy tử vong, thấy gương mặt của .... ...... ...... ...... ....

      nằm giường, vì mắc bệnh nan y mà hơi thở dồn dập, trong miệng chảy ra máu tươi làm người ta kinh hãi, đôi mắt vô hồn, vẫn khẽ gọi cái tên như trước.

      Cổ họng đau đớn như bị chặn lại, đau đến nôn ra được, cảm giác khó chịu, nghe thấy oán trách trời cao bất công, thấy gương mặt tái nhợt của .... ...... ...... .....

      Bà lão già yếu nở nụ cười từ ái, trong mắt có hơi nước long lanh, ngắm nhìn người thiếu niên, vẻ mặt bà hết sức đau thương, từng lời cho biết, tới quá sớm, lần sau chậm hơn chút, ngừng tìm kiếm , đem hết khả năng vào kiếp sau để được hạnh phúc, muốn hai người có thể nối lại tiền duyên.... ...... .........

      Trợn to mắt, thể động đậy, bởi vì nhìn thấy gương mặt của thiếu niên, bộ dáng vất vả của bà lão, nhìn đến bản thân ngừng khóc sùi sụt.... ...... ...... ....

      Đau đớn ngày càng mãnh liệt hơn, mỗi lần đều khiến toàn thân run rẩy, vô lực, giống như sắp ngã xuống đất.

      Sau đó.... ...... ...... .......

      Thương Nhạc, hiểu được, em nhiều thế nào.... ...... ...... ...... ...... ...... ...

      Thương Nhạc, em , rất .... ...... ...... .......

      Thương Nhạc, Thương Nhạc.... ...... ...... ...... ....

      " Bắt đầu từ hôm nay, ấy là thư kí của , Mộc Nguyệt Ngân."

      Ánh mắt này thâm tình nhìn , nở nụ cười má lúm.

      Đúng rồi, nhớ lại chuyện trước đây, đó là lần đầu tiên gặp Mộc Nguyệt Ngân, lúc ấy tính là chán ghét nhìn với ánh mắt say đắm, nhưng cũng phải là ưa thích, bởi vì bên người có quá nhiều phụ nữ ngắm nhìn như vậy.

      Nhưng rồi, có ngày thư ký của còn dùng con mắt thâm tình nhìn nữa, làm cho cảm thấy khó chịu, thậm chí cảm giác giác quen với thái độ lạnh lùng của .

      Thương Nhạc, tình cảm của em dành cho , hiểu.... ...... ...... ...... ...

      Gương mặt kia, vô số lần luồn tràn ngập quyến luyến thâm tình, luôn là gương mặt như vậy ngắm nhìn , luôn là.... ...... .......... .

      Bên tai truyền đến tiếng ồn ào, Thương Nhạc phục hồi lại tinh thần, nhìn bầu trời chói chang, xung quanh người tới người rất đông.

      cúi đầu, bàn tay đầy nếp nhăn chậm rãi buông khỏi tay .

      Tiếng cười vừa sắc bén nhưng lại vô cùng truyền vào tai , chưa kịp phản ứng, bà lão cất bước rời .

      Trước mắt, thế giới dần trở nên mơ hồ, cố gắng cử động tay, chạm vào mắt của mình mới phát , là có nước mắt.

      khóc, nhưng tại sao? đau đớn, chưa bao giờ trải qua cảm giác khó chịu thế này, tại sao chứ?

      Mới vừa rồi, là chuyện thế nào?

      " Đợi chút, xin hỏi bà rốt cuộc là ai?"

      Thương Nhạc nhanh chóng xoay người lại, phát bà lão xa lạ biến mất khỏi tầm mắt.

      Kinh ngạc trợn to cặp mắt, hít hơi sâu, đưa tay hướng về phía taxi cách đó xa vẫy vẫy.

      Nguyệt Ngân.... ...... ......... muốn nhìn thấy , ngay bây giờ, ngay lập tức!

      Dưới cầu của , xe taxi nhanh chóng lăn bánh.

      Mặc bộ quần áo tối màu, bà lão bước từ chỗ tối ra:" Hừ hừ, như vậy là đủ rồi, vậy là thỏa mãn rồi chứ, Hai người các ngươi cố chấp như nhau, kiếp lại kiếp cố chấp khiến ta nhìn chán ghét."

      Bà nở nụ cười trầm, đôi con ngươi chớp động bỗng toát lên vẻ hiền từ, gật đầu cái, bà lại khom lưng, che giấu gương mặt của mình.

      " Ai muốn giúp các người đời này chứ hả? Ai thèm mềm lòng chứ? Hừ hừ, là vì ta ưa đôi nam nữ này mỗi lần uống xong bát canh của ta lại làm hỏng chuyện tốt của ta, lãng phí kiếp lại kiếp.... ...... .........hừ hừ, ai thèm sinh lòng thương cảm chứ? Đời sau cũng đừng mong ta cho cơ hội.... ...... ...... ........"

      Xoay người lại, bà lão chậm rãi bước về phía con hẻm hẹp tăm tối, cho đến khi biến mất, tiếng cười của bà vẫn ngừng vang vọng.

      ***************************
      Đứng ở vách đá, gió biển ngừng thổi mạnh vào, Mộc Nguyệt Ngân chăm chú nhìn về phía xa, tóc dài đen nhánh tung bay trong gió, đôi mắt vô hồn.

      Chậm rãi vươn cánh tay về phía trước, mở bàn tay ra, lại từ từ nắm lại, giống như muốn nắm thứ gì đó, nhưng cái gì cũng bắt được.

      " Hôn lễ.... ...... ....chắc là rất long trọng?"

      nhớ mình người đàn ông, tên của là Thương Nhạc.

      " dâu hẳn cũng rất xinh đẹp? "

      làm bạn bên , chỉ vọn vẹn có bốn tháng.

      " Được mọi người chúc phúc, là tốt."

      tin rằng mình biến mất, với chuyện tốt.

      Nước mắt chưa từng ngừng rơi lần, ngừng chảy xuống, cũng biết còn chảy bao lâu nữa.

      Trái tim thôi thúc , tự với mình, đây là chuyện phải làm, chỉ chút nữa thôi, còn cảm thấy đau đớn nữa.

      Nhưng cho đến tận bây giờ, vẫn dối gạt chính mình.

      nhớ Thương Nhạc, nhớ , nhớ lại từng đoạn quá khứ trước kia.... ...... ...... ...... ........

      " Nguyệt Ngân còn oán trời cao bất công, có duyên cũng có phận, dù cho cưỡng ép cũng được gì." nở nụ cười nhàn nhạt, mặc kệ cho nước mắt tuôn rơi.

      nhớ Thương Nhạc, nhớ rằng .... ...... ...... .....nhưng mỗi lần nhớ lại, cũng còn chắc chắn nhớ được ràng chính xác nữa hay .

      có tâm sao?

      Ngắm nhìn phương xa, Mộc Nguyệt Ngân từ từ bước về phía trước bước.

      Bên dưới là màu xanh dương của vực sâu thăm thẳm, ánh mặt trời chiếu rọi mặt nước, tạo nên bức tranh vừa tráng lệ vừa huy hoàng.

      nhấc chân, bước tiếp về phía trước bước, hai chân khép lại, đứng vách núi.

      Thân thể chỉ cần nhàng ngã về phía trước, rơi xuống dưới.... ...... ...... ...... Chuyện này giống như từng diễn ra, cũng từng đứng ở vị trí nguy hiểm này, chút chần chừ tung người nhảy xuống.

      .... ...... ....có sao?

      .... ...... .......có sao? Là xảy ra ở nơi nào vậy? Khi nào lại có thể làm ra loại chuyện nguy hiểm như vậy?

      Lắc đầu, cắn cánh môi, thể, nhận ra bất luận thế nào cũng nghĩ ra nổi, cho dù cố gắng trí nhớ vẫn nhớ ra được.

      Đúng rồi, quyết định muốn quên Thương Nhạc, người đàn ông , .... ...... ...... ....ông chủ của .

      Đó là người đàn ông cuốn hút, luôn lạnh lùng, mê luyến người đàn ông này, , khi kết hôn, đau lòng.

      " Thương Nhạc.... ...... ...... ........."

      Là ai với , nếu như có tâm, có thể quên tất cả?

      Đúng rồi, là chính , nếu như có thể quên , được vui vẻ, cho nên phải làm như vậy.

      Nhưng giống như lại quá khó khăn, dù sao người, phải quên là dễ dàng quên được.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời chuyển sang hoàng hôn.

      Mộc Nguyệt Ngân đứng ở vách , lâu lâu, cảm thấy cơ thể bắt đầu lạnh lẽo.

      Nhìn về biển rộng xa xa, mọi thứ trở nên im ắng lạ thường.

      Thân thể khẽ run, cúi đầu, tròng mắt còn chất chứa bi thương nữa, vươn tay, khát vọng bắt được hoàng hôn của trời chiều.

      Đột nhiên, sức lực rất lớn kéo mạnh về phía sau.

      Chưa kịp hoàn hồn, chưa kịp lên tiếng, nhận ra mình ngã vào vòng ôm ấm áp.

      " Em ở đây làm cái gì? Em đinh làm gì?" Vô số lời chỉ trích tức giận và lo lắng vang lên.

      " Em.... ...... ...... ........" hiểu chuyện gì liền ngẩng đầu lên, chỉ biết giọng bên tai nghe quen thuộc.

      " Em nghĩ nhảy xuống? Em lại dám làm như vậy?" Ánh mắt Thương Nhạc hỗn loạn, hình ảnh trong đầu với tình cảnh trước mắt trùng hợp, tự nhiên dám ác độc hù chết .

      " Em.... ...... ...... ...... ......" Cái ôm siết chặt, sắp thở nổi.

      " Sao em dám làm như vậy? Em thế mà dám làm loại chuyện này? Chẳng lẽ muốn khiến cho hối hận cả đời? Em muốn thấy đau khổ cả cuộc đời sao?" ôm càng chặt, giống như làm như vậy, mới cảm nhận được bình an bên mình, bình yên vộ trong ngực .

      May mắn đến kịp, may mắn gặp cha của , may mắn mặc dù cha của chấp nhận lời giải thích của tuy vẫn tồn tại địch ý, nhưng ông vẫn cho biết ở nơi nào, cũng miễn cưỡng cho biết, nếu tới nhanh kịp kéo lại.

      " Em.... ...... ...... ......em thở nổi, thể.... ...... ........thở được." Mộc Nguyệt Ngân cảm thấy hoa mắt, nghẹn ngào lẩm bẩm.

      " Em thấy hành vi vừa rồi của mình rất quá đáng sao? Cho dù chết tiệt làm sai, em cũng thể dùng phương thức này để hành hạ , nếu như tới trễ bước, có phải hay .... ...... ...... ...... ....." Có phải tận mắt chứng kiến nhảy xuống vực, vĩnh viễn tự trách, vĩnh viễn đau khổ?

      có lỗi, tàn nhẫn, nhưng có lương tâm sao?

      đáng sợ, từng bước từng bước chiếm lấy trái tim , khiến lý trí lúc nào cũng phải giằng xé đấu tranh, tình của khiến rung động nhưng hành động vừa rồi của mà gọi là có lương tâm sao?

      đáng ghét, nên khiêu khích trái tim , nên làm , nên.... ...... ...... ...... khiến trở thành trò cười của mọi người, đáng sợ hơn nữa là nhận ra, mình hề bận tâm gì đến điều đó.

      Ông trời! chiu thua, có lòng tham chiếm hữu quá mạnh, xin chịu thua, thừa nhận mình thua bởi cố chấp và thâm tình của .

      " Em mà dám lám như vậy, hận em, cực kỳ hận em."

      biêt người biết người, biết tình là thế nào, khi , sau khi hưởng đầy đủ dư vị ngọt ngào của tình , đời này chỉ chung tình với người duy nhất hay sao? biết khi học được tình từ nơi , thể rời con mắt khỏi người sao? biết.... ...... ......... nhiều như nào sao?

      " Em có.... ...... ....làm ơn, em rất khó thở, em thở nổi, xin.... ...... ......" Xin mau buông ra a! Mộc Nguyệt Ngân cảm giác thế giới quay cuồng, khó chịu nhắm mắt lại, nhưng người đàn ông của hề buông lỏng tay ra, vẫn gia tăng sức lực ôm .

      " Có so với khổ sở hơn sao? Bắt đầu từ ngày mai, trở thành chủ đề bàn tán của mọi người, tổng giám độc tập đoàn Thương thị bỏ trốn khỏi hôn lễ, em có biết chuyện này trở thành trò cười bao lâu sao?" Thương Nhạc khỏi tức giận mắng , khóe miệng lại giương lên hề phù hợp với giọng điệu của .

      Cũng may, may mắn đào hôn, may mắn đổi ý, may mắn vẫn có thể ôm , may mắn có thể giữ lại bên mình, may mắn.... ...... ...... ...... ......... thừa nhận .

      chưa bao giờ có bộ dạng giống như thế này, nhận ra mình quyết định đổi ý là đúng đắn.

      khó khắn mới thoát khỏi cái ôm mạnh mẽ của , Mộc Nguyệt Ngân xoay người, ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mắt mình.

      Trong ánh mắt của có chút nghi ngờ thể tin nổi, nhìn giống như xa lạ, giống như quen biết, người đàn ông này với có chút nào quan hệ.

      Nhìn tràn ngập nghi ngờ thắc mắc, Thương Nhạc cảm thấy sợ hãi:" Nguyệt Ngân?"

      " Thương.... ...... ........Thương Nhạc?" Khẽ khàng kêu tên , ánh mắt nghi hoặc:" .... ...... ...... .......Sao lại ở đây?"

      " Vì sao lại ở chỗ này? Mộc Nguyệt Ngân, bởi vì em.... ...... ........lúc đứng trong giáo đường, đối diện với người phụ nữ khác, mới phát rằng trong đầu mình tất cả đều là hình ảnh của em, kể từ khi em rời , mỗi giây mỗi phút đều nhớ em, .... ...... ...... ...... ........ thừa nhận." lại lần nữa ôm vào trong ngực, cho đến giờ phút này, thừa nhận với những lời lòng, nhận ra ra những điều lòng có thể làm cho tâm tình thoải mái, còn cảm giác có gì đó vướng ở cổ, còn cảm thấy khổ sở khi được ôm ." Em nghe được đúng ? biết em, cũng biết em cố chấp, hơn nữa biết được cảm giác người là thế nào, bất cứ chuyện gì cũng còn quan trọng bằng, em thắng, thua rồi, nghĩ đến còn được gặp lại em, nghĩ mất em, cảm thấy vui vẻ nổi."

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Đối mặt với thái độ lạnh nhạt của , có chút lo lắng, dáng vẻ của , bộ dáng của , nhìn với ánh mắt lạ.... ...... ...... ......giống như hề quen biết .

      buông tha ?

      xóa ra khỏi thế giới của , được là làm được, quyết tâm dứt bỏ moi cảm tình với .... ...... ...... ......trong đầu lên vô số những đáp án đáng sợ.

      " cho phép em quên , cho phép vứt bỏ ra khỏi thế giới của em, cho phép.... ...... ...... ...... xin lỗi vì làm em tổn thương, em rất quan trọng, từ đầu tới cuối, em chưa bao giờ là người chen ngang, là dối, em cần buông tay , hãy cho thêm cơ hội nữa." lo lắng vội vàng ôm lấy , càng ra sức ôm chặt lấy .

      " Thương.... ...... .....Thương Nhạc.... ........." Lồng ngực ấm áp, tiếng tim đập cho thấy lo lắng, Mộc Nguyệt Ngân kinh ngạc tròn mắt, quanh quẩn bên tai là lời tỏ tình của .

      .... ...... ...... .... phải.... ...... ...... .......

      Khiến người ta cảm thấy thể giới quanh cuồng đảo lộn rốt cuộc cũng trở lại bình thường, do dự vươn đôi tay mảnh khảnh, ôm lấy hông của , sau đó biết nghĩ tới điều gì, ôm càng chặt, cả gương mặt vùi sâu vòng vòm ngực ấm áp của , giọng lẩm bẩm:" có.... ..........em có quên , hề từ bỏ , từ đầu tới cuối cũng có."

      muốn quên , đáng tiếc được như mong muốn, vẫn còn rất nhiều! ở bên nhau được năm năm, mỗi ngày nhìn , từng cử chỉ của cũng thu hút chú ý, cảm giác cố chấp với chưa bao giờ từ bỏ, vẫn có suy nghĩ, trừ người đàn ông này ra, cuộc đời này có người đàn ông nào có thể làm say đắm đến thế.

      nghĩ muốn lãng quên, nghĩ muốn buông tay, nhưng tình cảm cố chấp sâu trong nội tâm dung hòa vào xương tủy của , làm sao có thể vứt bỏ được đây?

      " cần nhảy xuống, cho phép em làm ra hành vi này, cho dù có chết tiệt làm em tổn thương.... ...... ...... .....em cũng được làm như vậy! từng thấy giống như em, ấy nhảy xuống vách núi, em có biết cảm giác đấy đau lòng thế nào ?" Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, nghĩ đến hình ảnh lên trong đầu, Thương Nhạc thể xua tan khủng hoảng trong lòng mình.

      " Em có muốn nhảy xuống, em chỉ là muốn đứng vách đá nhìn ra biển rộng xa xa, muốn bản thân tỉnh táo chút. thấy người giống như em nhảy xuống? Đó là nằm mộng sao?" chưa từng làm như vậy, ngay từ khi còn rất , rất thích đứng ở vách núi nhìn ra biển rộng mênh mông, vì sao lại thích nơi này, quên , cảnh vật nơi đây khiến tâm trí thả lỏng.

      " Bắt đầu từ hôm nay, cho phép em đến chỗ nguy hiểm như này, cho phép, có nghe hay ?" Hôn lên mái tóc của , chặt ôm trong lồng ngực, Thương Nhạc ra lệnh cho .

      Mộc Nguyệt Ngân gật đầu:" , bao giờ nữa."

      " có hôn lễ, và Vũ Khiết đổi ý, em đúng, hôn nhân thể đem ra đánh cuộc, nhưng vẫn còn hôn lễ khác, bởi vì em phải chịu trách nhiệm, em phải gả cho .... ...... ........ trở thành thành trò cười của mọi người, có lý do gì cái người gây hậu quả là em cỏ thể trốn tránh, em phải theo giải thích với mẹ , em chỉ có thể làm vợ của , kết hôn với ." khẩn trương , giọng cố làm ra vẻ nghiêm nghị, rất sợ bị từ chối.

      " Kết ... ...... ......... Kết hôn?" Thân thể cứng đờ, mở to mắt, trong khoảng thời gian ngắn thể kịp phản ứng.

      Nhìn bộ dạng sững sờ của , vội vàng cảnh cáo thêm:" Em dám , liền ngay lập tức kéo em công chứng kết hôn. Em phải có trách nhiệm với việc này, là em làm hại bỏ trốn khỏi hôn lễ."

      Trong đầu Mộc Nguyệt Ngân lên bóng người, đó là người có khuôn mặt giống , khoác lên người bộ giá y màu đỏ, mặt nở nụ cười hạnh phúc, chờ đợi gả cho người đàn ông , biết vì sao lại ra hình ảnh này.... ...... ...... ........cuối cùng, trí nhớ được gợi lên lại dần dần biến mất.

      muốn trở thành vợ , mãi mãi ở bên , cả đời cũng chia lìa.

      May mắn là kịp thời, hề bị buông tha, nhìn mình , Thương Nhạc an tâm thở phảo nhõm, nở nụ cười tươi.

      Ôm chặt, chặt đem ôm siết vào trong ngực mình, cuối cùng cũng có được hạnh phúc, cuối cùng cũng.... ...... ..... cho khát vọng hạnh phúc.
      --- End---

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :