1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thú sủng thiên hạ, toàn năng triệu hoán sư - Tiểu Giã Áp

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 27: Tự tìm phiền toái.
      Edit: Amu



      Ba người nhìn biểu tình nàng xán lạn như hoa, mỗi người đều nhịn được phát lạnh. May mắn là mình đắc tội nàng, nhưng bọn biết, đây chỉ là bắt đầu, sau này, bọn họ ở phía sau nàng gừng chịu kích thích mà trưởng thành. Đến ngày ôn lại chuyện hôm nay, bọn họ cảm thấy đây là lần nhất!

      Diệp Định Thiên đem tất cả đồ đáng giá đông tây gỡ xuống, lúc này mới rời . Mà những gia tộc khác bởi vì tìm được Diệp Như Phong kết quả cũng trở về, còn chưa kịp tiến vào mộng đẹp liền nghe đến tin tức chấn động nhân tâm: Diệp gia bị diệt, vách tường Diệp gia viết: Diệp Như Phong diệt!

      Ngắn gọn bốn chữ, tất cả mọi người đều run rẩy. Diệp Như Phong, dù cho cường đại thế nào, nàng cũng chỉ là phong hệ ma pháp triệu hoán sư nhị cấp, nàng sao có thể diệt Diệp gia? Nhưng mà Diệp gia đích xác bị diệt, hơn nữa diệt sạch , bất kể là phải Diệp Như Phong gây nên, các đại gia tộc đều bị chấn động . Nghĩ tới chuyện nàng xuất ở hội đấu giá, đêm qua lại có ở khách điếm, bọn họ lên trong lòng ý niệm tà ác.

      "Thanh Dật, y phục rửa sạch!"

      Diệp Như Phong đưa thiên tàm tua cờ trường bào cho Thanh Dật, Thanh Dật ngạc nhiên, nàng thực thay rửa sạch. Trong lòng mảnh ấm áp, cầm y phục, "Cảm ơn, sau này bẩn như thế nữa!"

      Diệp Như Phong gật gật đầu, "Lần sau nếu được, ta mua cho nguoei thêm bộ nữa."

      Đêm qua để người ưa sạch như dính máu, trong lòng Như Phong có chút áy náy. Thiếu niên này rất mạnh, rất mạnh, thế nhưng quá lạnh lùng, có lẽ, và nàng trước kia là là cùng loại người ?

      "Được!"

      Thanh Dật cười mỉm, trong lòng rất hưng phấn nhìn nàng, nghĩ đến chuyện đêm qua phát sinh, nhàn nhạt hỏi, "Khi nào khỏi đây?"

      "Ăn xong cơm!"

      "Ừ"

      Thanh Dật thêm gì. Diệp Như Phong mặc dù giết Diệp gia, nhưng ai dám tìm tới cửa, lão bản khách sạn này càng khách khí chiêu đãi họ, rất sợ khi cẩn thận đầu dọn nhà nơi khác a.

      Diệp Như Phong cũng buồn để ý người khác như thế nào, ăn cơm no liền khởi hành ly khai, ba người xuất phát, đến trấn kế tiếp.

      "Cha, ngươi có biết nguyên nhân năm đó đệ đệ mất tích ?"

      Như Phong có chút hối hận, nàng đêm qua nên hỏi chút nhìn xem, những lão đầu kia nhất định biết. Chỉ tiếc mình tự nhiên quên quên mất, nghĩ tới đệ đệ mới năm tuổi đầu bị đưa , thập phần tự trách.

      Diệp Định Thiên lắc lắc đầu, " biết, lúc trước nương ngươi bị cẩu tặc Diệp Định Hùng mang , cha liền đuổi theo đòi lại người. ngờ đệ đệ ngươi lại bị cất bước, sau đó ta hỏi dò người Diệp gia cũng có kết quả..."

      Diệp Định Thiên đỏ mắt, nhi tử chỉ có năm tuổi, cách khi đó năm, chuyện phát sinh lại làm cho cả đời này vạn kiếp bất phục, bất quá lão thiên thương tình, Như Phong trong họa có phúc, chết!

      Như Phong nắm tay phụ thân trấn an "Cha, yên tâm , đệ đệ chỉ là ly khai năm, chúng ta tìm từng chỗ từng chỗ nhất định có thể tìm được đệ đệ !"

      Diệp Định Thiên gật gật đầu, cũng nghĩ như vậy, nếu như Như Phong muốn , cưỡng ép nàng ở lại, nhưng vẫn tiếp tục tìm nhi tử, tin, cuối cùng có ngày, bọn họ đoàn tụ.

      sơn đạo (hang núi), bóng dáng ba người gần như xa , hai bên trong rừng cây thanh xào xạc. Dao động ràng, Như Phong vô biểu tình nhìn Thanh Dật bên cạnh, thấp giọng , "Đem thực lực ép xuống cấp năm là được!"

      "Tự tìm phiền toái?"

      Như Phong gật gật đầu, "Quên mất, ta cần khế ước ma thú khác nữa, các hệ khác vẫn chưa có. Cũng thể lúc nào cũng để Vô Song phóng xuất!" Chỉ cần suy nghĩ triệu hoán sư nhị cấp đỉnh ma pháp bên người theo vô địch nghiệt ma thú, ai dám khiêu khích nàng, nàng thế nào rèn luyện!

      "Chủ nhân, phía trước có người tới!"
      sanone2112Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 28: Dùng Vô Song đổi trứng!
      Edit: Amu


      "Phiền phức rồi đây!" Khuôn mặt tuấn tú của Thanh Dật lạnh lại, Như Phong cười khẽ, Vô Song nhíu mày, Diệp Định Thiên bình tĩnh ung dung, bởi vì cảm nhận được người tới căn bản uy hiếp gì được tới mình, chỉ là tứ cấp ma pháp triệu hoán sư thôi.

      "Đại tiểu thư, ngươi muốn vào trong đó sao? Ở đây ma thú nào cũng rất lợi hại, chúng ta vào có được ?"

      "Ngươi thấy triệu hoán sư nào có ma thú chưa hả?" giọng vừa lạnh lại có chút khinh thường vang lên. Mọi người nhíu mày, thấy đám thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi vây quanh thiếu nữ tới, thấy Như Phong lập tức đề phòng.

      "Tiểu thư, có người!"

      "Vô nghĩa, đây phải là người là cái gì?"Thiếu nữ tức giận hừ lạnh, mắt nhìn Vô Song cùng Thanh Dật, mặt lộ ra thần sắc tham lam. ngờ nữ tử này có tới hai nam tử tuấn mỹ vô song theo, nếu là của nàng ...

      "Phụ thân, bọn họ hình như rất được hoan nghênh!"

      Như Phong nở nụ cười, ánh mắt ta tham lam làm cho nàng nhịn được liếc nhìn hai người nam tử bên cạnh. Vô Song sắc mặt xán lạn như hoa, Thanh Dật lạnh lùng, khí tức trầm băng lãnh làm cho người ta phát lạnh.

      "Triệu hoán sư nhị cấp phong hệ ma pháp? Thiên phú kém thế!"

      Thiếu nữ nhìn Như Phong từ xuống dưới vẻ mặt khinh thường. Nàng mười lăm tuổi là triệu hoán sư tứ cấp thủy hệ ma pháp, có thể gọi là thiên tài phi thường khó có được. Là kiêu hãnh của cả gia tộc, chỉ tiếc, hai người kia phải là người ở bên người nàng, thực là tức người.

      "Vậy thế nào?" Thủy hệ, năng lực chữa bệnh. Mặc dù triệu hoán sư rất quý, nhưng thủy hệ ma pháp xuất lại càng ít. Mười lăm tuổi, tứ cấp, là thiên tài thực !

      Vô Song cười càng thêm tươi dựa vào người Như Phong, sắc mặt Như Phong hơi trầm xuống. Trong mắt chỉ thấy toàn thân co quắp cười run rẩy hết cả người, vẻ mặt chán ghét.

      Thanh Dật nhìn chằm chằm Vô Song, vẻ mặt băng lãnh, biết là vì sao a.

      "Ngươi cười cái gì!"

      Thiếu nữ hừ lạnh tiếng, Nhìn Vô song với vẻ mặt vui. Tại sao lại cười nhạo nàng, nàng chẳng lẽ sai sao?!

      "Chúng ta !"

      Như Phong nhìn thiếu nữ, tứ cấp, tựa hồ so với nàng cao hơn, hình như nàng (NP) phải là đối thủ của nàng, hay cứ rồi sau.

      Thiếu nữ thấy nàng muốn , quát lớn. Như Phong dừng lại khó hiểu nhìn thiếu nữ, khiêu khích sao? Nàng chờ!

      "Tiểu thư, trứng của ngươi!"

      "Phốc... Ha ha ha ha..."

      Vô Song nghe được câu này, chút hình tượng cười to ngừng, trứng của ngươi, tiểu thư nhà lại đẻ trứng, thú vị quá !

      "Ha hả..."

      Như Phong cũng nhịn được nữa cười ra tiếng, khuôn mặt tuyệt mỹ lên nự cười nhàn nhạt làm thiếu nữ sắc mặt đỏ lên, thở phì phì trừng đây thiếu niên tới.

      "Tiểu thư, trứng của ngươi!"

      "Câm miệng!"

      Thiếu niên khó hiểu nhìn tiểu thư nhà mình sinh khí, vẻ mặt ủy khuất, trong tay còn cầm quả trứng lớn, Vô Song nhìn viên trứng cực lớn kia tươi cười đột nhiên ngừng trệ.

      "Chủ nhân, quả trứng kia là trứng phong hệ ma thú, hãy lấy !"

      Như Phong nhíu mày, nhìn quả trứng đen thùi lùi -_-. Rất xác định, quả trứng kia có còn sống hay vậy?

      "Thế nào, thích quả trứng này sao? Ta có thể tặng cho ngươi, nhưng phải đáp ứng ta điều kiện, thế nào?!"

      Như Phong nhíu mày, ánh mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm quả trứng đen thùi, khóe môi khẽ cong cười xán lạn, " ra nghe chút xem!"

      Thiếu nữ chỉ vào Vô Song lớn tiếng , "Đem cho ta, trứng tặng cho ngươi!" Thiếu niên kia quá lạnh lùng, mặc dù nhìn cũng rất được (là quá đc), thế nhưng nàng thích nghiệt nam tử này hơn vì rất sức quyến rũ a.

      Như Phong trầm tư, Vô Song toàn thân thấp thỏm bất an, hỏi thầm, "Chủ nhân..."

      "Được, về ngươi, trứng về ta!"
      Mặt Vo Song lập tức trắng bệch, "Chủ nhân, ta là ma thú của ngươi, ngươi tại sao có thể bởi vì quả trứng liền lấy ta... Ô ô..."

      【 canh , sao sao đại gia, sau đó tiếp tục 】
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29:Trứng ma thú phong hệ!

      Edit: Amu


      Thanh Dật cũng ngờ được Như Phong lại lấy Vô Song để đổi trứng, trong đầu lên suy nghĩ may mắn phải là mình, nếu ... Nhìn Vô Song ánh mắt ai oán, Như Phong câu môi cười.

      "Ngươi cũng là của bản tiểu thư , nàng mang ngươi , ngươi trở về chứ?"

      Vô song khóe môi co quắp, chủ nhân, ngươi cũng quá đáng lắm, ta là ma thú của ngươi, ngươi tại sao có thể bán ta, còn muốn ta thay ngươi đếm tiền!

      Làm khổ sở nhất chính là tại sao chủ nhân lại chỉ vì viên trứng mà đổi a, chẳng lẽ cũng chỉ trị giá bằng quả trứng sao?

      Nghĩ tới đây, Vô Song vô hạn ủy khuất, sớm biết, liền hé răng khuyên chủ nhân!

      "Vô Song, Vô Song tốt, ngươi muốn chủ nhân cùng nàng chém giết đâu, thực lực chủ nhân chỉ có nhị cấp đỉnh, nhưng nàng là tứ cấp, chủ nhân chết rất thảm đó"

      "Được! Ta đáp ứng ngươi!"

      Vô song cuối cùng là hiểu, chủ nhân sớm đem mọi thứ Cửu Dương dạy học xong, hôm nay bị bán cũng đáng đời. Vô Song hôm nay nhớ lại tất cả, mới biết, chủ nhân đối với tốt .

      Lập tức thiếu nữ nở nụ cười tươi rói, tay cầm quả trứng đen cũng giao luôn cho Như Phong rồi tiến lên phía trước nhận Vô Song với vẻ mặt tươi cười đó. Vô Song vẫn cười như cũ nhìn chủ nhân nhìn chằm chằm qur trứng kia ngừng, Thê mà cũng thèm nhìn cái nào. Trái tim bé của rất bi thương a. Thanh Dật đứng bên khóe môi co quắp, ngờ nàng lại thực đem bán bằng giá qur trứng...

      "Như Phong, Vô Song ..."

      Dù sao nữa cũng là ma thú của ngươi, ngươi tại sao có thể bán a!

      "Cha, chúng ta nên xuất phát được rồi, Vô Song hẹn gặp lại!"

      Vô Song nghe thấy lời chủ nhân, ánh mắt sáng lên, tái kiến, chủ nhân, Vô Song nhất định trở về!!

      "Ngươi... Thực bán đổi trứng sao?" Thanh Dật gian nan hỏi, khó mà tin được nàng là người như vậy người. Ánh mắt của sai sao? Còn là...

      "Nghĩ sao cũng được, sắc trời bátđã còn sớm nữa, hay là chúng ta cứ ở tạm rừng cây qua đêm !"

      Thanh Dật nhíu mày lập tức khóe môi giơ lên. cũng đúng, khế ước ma thú, có thể bán được sao? ngờ, nàng vậy mà...

      Diệp Định Thiên nhìn hai người, vẻ mặt hiểu, vì sao cảm thấy nữ nhi trả lời càng ngày càng bí ?

      Sắc trời tối dần, lửa trại mọc lên, ai cũng kiếm thức ăn, bụng truyền đến tiếng kêu đói. Diệp Định Thiên nhìn nhìn chằm chằm quả trứng kia hồi lau, lại nhìn nữ nhi, nhịn được mở miệng.

      "Như Phong, ngươi muốn quả trứng này làm cái gì?" Còn nhìn lâu như vậy nữa chứ?

      Như Phong nhíu nhíu mày, dùng chân đạp đạp, có chút hoài nghi, "Vô Song bên trong này là ma thú phong hệ, ta thế nào cũng thấy đy là quả trứng thối. Ta căn bản cảm nhận được bên trong có sinh khí, phải Vô
      Song đùa ta !"

      Quả trứng vẫn bình yên nằm ở đó chút sứt mẻ, Như Phong trừng quả trứng, nếu là trứng chết vậy hóa ra nàng dùng Vô Song đổi là quá thua thiệt !

      "Phong nhi, đói ? Cha tìm ít thức ăn!"

      "Cha, cần, ăn luôn quả trứng này !" phải là chỉ là trứng ma thud thôi sao? dùng được liền nướng ăn, lớn như vậy tất đủ cho họ ăn. Ở đây đều là ma thú, nàng dám khẳng định ở đây có ma thú so với phụ thân có thực lực cao hơn, để cha nư thế rất nguy hiểm!

      "Quả trứng này phải ma thú phong hệ sao? Ngươi khế ước ?"

      Như Phong lắc lắc đầu, vẻ mặt chán ghét, "Ta cũng thể làm gì quả trứng cả. Lại , đời này thiếu phong hệ ma thú, việc gì ta phải nhị quả trứng để đói bụng cơ chứ?

      Lớn như vậy viên, quả lớn như vậy nhất định đủ cho cả ba người nàng ăn tới no ne nha, nghĩ nư vậy, Như Phong liền đem quả trứng vùi vào đống than lửa trại, quả trứng đen đột nhiên bay lên trời, phát ra thanh răng rắc, nứt ra rồi!



      Chương 30: Vừa là đực, vừa là cái?


      "Tên khốn khiếp nào dám nấu lão tử đó!"

      thanh non nớt vang lên, cùng lúc đó con vật nửa giống thằn lằn bò ra khỏi vỏ trứng bị nứt. Chỉ tiếc rằng thanh này vào tai mọi người lại hề có tí uy hiếp, tiểu puddinh (em nó dễ thương giống cái bánh) tí xíu tựa chẳng bõ nhét kẽ răng, ma thú đây ư? như thế vậy cái trứng to thế kia làm gì a?

      "Thanh Dật, đây là ma thú gì? Thằn lằn à?"

      Như Phong nhíu mày nhìn cái thứ gọi là ma thú trong miệng Vô Song, tên gia hỏa này như vậy mà cũng lọt được vào mắt Vô Song? Nó cũng quá ? Cũng vừa lúc Như Phong nhắc tiểu gia hỏa kia, tiểu gia hỏa lập tức gào khóc kêu to lên, "Mau mau thả lão tử ra, bằng , ngươi cứ chờ mà xem!"

      "Ta phân biệt được ngươi là đực hay cái đấy!" Thanh Dật khiến tiểu gia hỏa tức dựng râu, "Buông ta ra mau, nhân loại ti bỉ, các ngươi muốn chết sao?"

      "Phong nhi, tiểu gia hỏa này rất hung dữ, biết vì cái gì nha?"

      Diệp Định Thiên cau mày , ngờ ma thú vừa mới vừa sinh ra lại hung ác như vậy, sau khi lớn lên chẳng phải là...

      Như Phong nhận lấy tiểu ga hỏa trong tay Thanh Dật, tiểu gia hỏa gào khóc kêu to, "Ta phải cái bánh!"

      "Nhân loại, ngươi dám nướng lão tử, lão tử tuyệt đối buông tha cho ngươi!"

      Tiểu gia hỏa loạng choạng, chỉ tiếc bị Như Phong giữ lấy nên chỉ co thể loạng choạng, căn bản taoh nên uy hiếp gì. Càng có ngườ nào nghe thấu được rống cái gì, chỉ là biết rất tức giận.

      "Buộc lại, nướng!"

      Tuy , nhưng vẫn có thể ăn! Diệp Như Phong đưa cột vào chiếc gậy, tiểu gia hỏa gào khóc kêu oa oa, nhân loại đáng ghét lại muốn nướng nàng, là rất xấu rồi, quá xấu!

      Ô ô... vất vả mới ra ngoài, sao lại gặp phải nhân loại độc ác như vậy? Ta phải về nhà, ta phải về nhà, ô ô...

      "Chủ nhân, mau mau khế ước !"

      Như Phong nhíu mày, khế ước? Vẫn mang vẻ hoài nghi nhìn tiểu gia hỏa kia, nó có thể có ích lợi gì? như vậy, mặc dù là phong hệ ma thú, nhưng mà bé thế thua kém nhiều hơn mà?

      "Này, cần khế ước, muốn... Ngươi là ác ma, ta cũng là ma thú, ngươi thể đối đãi với đồng bào như vậy được..."

      Vô song nhìn tiểu gia hỏa kì keò mà hướng ánh mắt tới chủ nhân, khuôn mặt nghiệt tuấn tú quyến rũ ra mạt tươi cười, truyền với Như Phong, "Đây là phong hệ ma thú quý hiếm, khế ước !"bức ra giọ

      Như Phong lại lần nữa hoài nghi nhìn cái, nhưng vẫn nhoe giọt máu vào giữa trán tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa vùng vẫy kháng cự, thế nhưng vẫn bị ép buộc khế ước, trán xuất khế ước hậu đẳng hai sao.

      "Nhị cấp phong hệ ma thú, trâu bò nha. Vừa mới sinh ra có tu vi cao như thế, chủ nhân, ngươi thiệt chút nào a!"

      Tiểu gia hỏa lại gào khóc, quá đáng, cư nhiên bị cưỡng ép khế ước, vì sao? chỉ mới vừa sinh ra thôi mà!

      Như Phong hài lòng cười, "Cũng tệ, Vô Song, nó là chủng loại gì? Có phải thằn lằn hay ? Hay là loại trùng gì?"

      "Trùng? Thằn lằn?" Vô Song nhìn chủ nhân, khóe miệng co quắp, nhìn tiểu gia hỏa gào khóc kêu to, nhịn được cười nỗi đau của người khác, "Chủ nhân, người này là ấu long!"

      "Rồng?"

      Như Phong lại lần nữa nhắc tới tiểu gia hỏa, vẻ mặt tin, "Rồng là như vậy sao?"

      Dùng tay bũng khẽ vào cái mông xíu của tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa lập tức hoảng đến hoảng , ủy khuất khóc. Chủ nhân sao lại xấu như vậy, oa oa!

      "Vô song bảo đảm chủ nhân chỉ có lời có lỗ!"

      Như Phong hài lòng đem vật trong tay đưa cho Vô Song, nở nụ cười, "Ta nghe hiểu gì cả. Ngươi hỏi thử xem xem là đực hay cái a, ta biết còn đặt cho cái tên chứ!"

      Đực ? Cái ? Đây phải là muốn xem ... A a a! ! ! ! !

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: bằng hữu tức là khi cần đem bán!


      "Chủ nhân, như vậy tốt lắm đâu? Nếu là cái ta chẳng phải là..."

      Vô Song ngượng ngùng nhìn chủ nhân, là xấu lại kêu nhìn, nếu như người này là cái, phải phụ trách làm sao bây giờ?

      "Vậy ngươi cứ chỉ cách cho ta,ta tự xem!"

      Như Phong kỳ thực tò mò nhất là làm sao để biết giới tính cơ. Lòng hiếu kỳ, ai mà có, đặc biệt có lần sư phó dạy đối đãi ma thú phải giống như bằng hữu, cho nên, đặt tên cũng rất quan trọng a!

      "Ở đây..."

      Vô Song chỉ vào nơi nào đó của tiểu long long, ngượng ngùng mở miệng. Chảng bù cho Như Phong trợn mắt nhìn thẳng, làm gì phải giả vờ mình nhiều thanh thuần bình thường? Mấy lời trong tháp nàng cũng chư quên đâu!

      được nhìn, được nhìn! Tiểu long long ngừng giãy dụa thân thể của mình, tính toán ngăn cản, lớn tiếng gào thét, "Ta là nam , là mỹ nam a!" Thế nhưng Như Phong căn bản nghe hiểu ngôn ngữ của , nắm láy hai chân mành khành của từ từ đẩy ra (Che mặt. Ôii) thấy vật gì đó ^^, cau mày, "Đây là đực, hay là cái?"

      Tiểu long long sắc mặt hồng đậm, đó là tiểu đệ đệ (nguyên là tiểu kỉ kỉ), nàng lại còn hỏi, mắc cỡ chết người! Ô ô, nàng bắtnạt rồng, tại sao có thể như vậy, phi lễ chớ nhìn!

      "Chủ nhân, là đực!"

      Vô Song hảo tâm nhắc nhở, trong lòng lại nở hoa, ha ha, tiểu gia hỏa, sau này ngươi có nhược điểm, ta lấy đó làm uy hiếp! Nghĩ chút liền thoải mái đến cuồng!

      "Xấu xa, đồ xấu xa!" Tiểu long long bị bọn họ kiểm tra giới tính, toàn thân đỏ rựng, trong mắt tràn ngập xấu hổ. thực hảo xui xẻo, chỉ thiếu chút nữa bị nướng ăn lại còn bị bắt nạt, phi lễ, bọn họ phải người tốt!

      "Tiểu long long, ngươi gọi là Long Hiên!"

      Như Phong suy nghĩ hồi rồi nghiêm túc . Tiểu long long ngẩng đầu nhìn nàng, tiểu long long? Long Hiên? Rất dễ nghe nha, thích, ủy khuất trong nháy mắt biến mất. điên cuồng chạy đến bên người chủ nhân cọ a cọ, sau này, cũng có thể dựa vào trước ngực chủ nhân, hảo hảo ăn đậu hũ!

      Thanh Dật nhíu nhíu mày, nhìn tiểu long long ở trong lòng Như Phong, tâm trạng rất thoải mái.

      "Hay là để nó tu luyện!"

      Như Phong gật gật đầu, "Vô Song!"

      Vô Song lập tức đưa ném vào gian ma thú, hài lòng vỗ vỗ tay, "Chủ nhân, có thể!"

      Như Phong gật gật đầu, nhìn Vô Song nở nụ cười, "Vô Song, ngươi nên tức giận vì chủ nhân đem ngươi bán cho nữ nhân kia ?"

      Vô Song lập tức trầm xuống, ai oán nhìn chủ nhân, "Chủ nhân, Vô Song dám."

      "Còn dám, ràng là trách cứ, lòng , chủ nhân tức giận!"

      Vô song nhìn chủ nhân, vẻ mặt hoài nghi, "Thực có thể ?"

      "Đương nhiên, ngươi mặc dù là ma thú, nhưng ta cũng coi ngươi là bằng hữu, cho nên, có lời gì thẳng là được rồi!"

      "Chủ nhân..."

      Vô Song cảm động nhìn chủ nhân, "Chủ nhân, ngươi tại sao đem ta bán cho nữ nhân kia, hơn nữa còn bán tiện nghi như vậy..." Vì mọt quả trứng thôi liền đem mình bán , còn bọn họ là bằng hữu...

      Như Phong cười ra tiếng, "Là tự ngươi quả trứng kia đáng giá, ta đương nhiên liền đem ngươi bán, ai bảo ta chỉ trúng muốn ngươi chứ?"

      Vô Song vẻ mặt hối hận, sau này, Vô Song phải tranh sủng với người khác a, ghen, làm biết mệt.

      "Chủ nhân, ngươi phải chúng ta là bằng hữu sao?"

      " sai, nhưng là bằng hữu của ta là dùng bỏ ra bán ..."

      "Phốc..."

      Thanh Dật ăn được gid đều toàn bộ nhổ ra. Bằng hữu là dùng để bán? Nàng cũng bán ? được, tuyệt đối thể làm bằng hữu của nàng!


      Chương 32: Quá biết xấu hổ!


      "Chủ nhân..."

      Sắc mặt Vô Song trắng bệch, bằng hữu là dùng để bán ? Đây là cái mà chủ nhân gọi là bằng hữu? Mừng rỡ cùng cảm động mới xuất trong nháy mắt bị bóp chết thương tiếc.

      Như Phong nhìn rồi nhìn Thanh Dật, nhịn được cười ra tiếng. Xem ra, lời của mình rất có ảnh hưởng nha... Thanh Dật bị Như Phong nhìn như thế khuôn mặt tuấn tú lập tức dời , có chút lúng túng.

      "Được rồi, phải chỉ là bán ngươi lần sao? Lần sau ta cũng cho ngươi bán ta lần, thế nào?" Như Phong cười, Vô Song toàn thân run lên, bả đem nàng bán a, có đánh chết cũng có dám bán đâu chứ? Chủ nhân là đồ đệ của ai vẫn còn nhớ đấy! phải là đối thủ của Cửu Dương, cũng muốn ngày nào đó bị chủ nhân bán, còn vui tươi hớn hở giúp chủ nhân đếm tiền, đến lúc đó khóc ra nước mắt mất.

      Tiểu long long nghe cẩn thận, ra chủ nhân là người rất phúc hắc, mình phải học tập nhiều hơn mới được, nếu sau này bị bán cũng thế nào cũng biết. Mà vậy hình như đãi ngộ của chủ nhân đối với mình rất tốt a, hơn tên Vô Song kia, ha ha ha... 【 mỹ nam phúc hắc cứ thế luyện thành aizz! 】

      Thanh Dật co quắp khóe miệng lời, Như Phong nhìn Diệp Định Thiên, vẻ mặt lại rất sủng nịnh, để nữ nhi hành hung a, trong đầu đột nhiên câu như vậy. Nhưng mà suy nghĩ chút, chỉ cần đối tượng phải là mình rất tốt, phải sao?

      "Vô Song dám, trời tối rồi, ta tìm đồ ăn nhé."

      Như Phong cười gật gật đầu, trẻ dễ dạy, đúng là ma thú của sư phụ, cần tốn tí sức nào nha.

      Vô Song được phép nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.

      "Cha, ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy, Phong nhi hiểu ?"

      Như Phong hơi gật đầu, nhưng lại hiểu lắm. Tiểu long long tức khí nắm chặt móng vuốt , hiểu, ngươi cũng hiểu sao? Ngươi vừa nhìn tiểu jj của ta đấy! rất xấu xa! Nhưng mà ngôn ngữ long tộc Như Phong đều hiểu nên chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.

      Diệp Định Thiên sủng nịch sờ sờ sợi tóc nữ nhi, "Phong nhi mạnh mẽ, phụ thân cảm thấy rất vui mừng!"

      Như Phong nở rộ nụ cười "Cha, sau này Phong nhi làm ngươi phải lo lắng, yên tâm !"

      Diệp Định Thiên sủng nịch gật đầu, đem nữ nhi ôm vào lòng. Nếu có thể tìm được Như Trần (ta nghĩ là tiểu đệ mất tích của tỷ) tốt rồi, vậy người nhà có thể đoàn viên. Thở dài, đem nữ nhi ôm chặt, thực hi vọng đời cũng có thể như vậy.

      Vô song trở về mang theo thỏ rừng nướng, động tác thành thạo cũng biết làm bao nhiêu lần, nướng xong liền đem cho nàng.

      "Vô Song, ngươi tại sao lại trở về ? Nữ nhân kia phát à?"

      Như Phong ăn no nên mới nhớ chuyện Vô Song bị bán cho nữ nhân kia, bỏ nữ nhân kia hay sao mà bây giờ đến đây?

      Vô song nghe thấy câu hỏi chủ nhân,khuôn mặt nghiệt tuấn tú lên mạt ý cười, nhưng mà có chút thiện cảm nào "Ta đâu có làm gì đâu, chỉ là đem nàng làm cho hôn mê chút."

      Bằng nữ nhân kia cũng muốn hầu hạ? Cũng soi gương xem đức hạnh mình như thế nào !

      "Trấn Thanh Lĩnh ngày mai có đại hội luyện đan thi đấu đấy, ta có thể xem!"

      "Sao ngươi biết được chỗ đó có luyện đan thi đấu?" Như Phong hiểu nhìn Thanh Dật, "Nghe thấy!"

      "Nghe thấy ?" Như Phong nhìn , càng lúc càng hiểu nổi người này, nơi này cách Thanh Lĩnh trấn là còn đoạn đường rất dài, có thể nghe thấy? Thực là... lợi hại.

      "Chủ nhân, chúng ta xem , thu thập chút đan dược!"

      Vô Song nghiêm túc , sau này chủ nhân có khi cần đan dược, dĩ nhiên là phải mua ít.

      "Được, ngày mai xem!" Nàng vẫn chưa từng thấy đại hội luyện đan, biết là bộ dáng gì nữa , có lẽ, mình cũng có thể học tập chút.

      "Chủ nhân, ngươi rất lợi hại nhưng luyện đan phải ai cũng có thể luyện. Ngươi muốn..."

      Vô Song vẫn chưa hết nhìn thấy chủ nhân tươi cười nhìn , lập tức chuyển sang cười , "Chủ nhân, nếu cảm thấy hứng thú xem cũng sao, chừng chủ nhân cũng có thể luyện đan."

      Nếu luyện đan cũng được, vậy mới thực gặp quỷ, con người vận khí thể tốt như vậy, nàng toàn năng rồi, linh khí cũng là vô hạn, thiên phú biến thái, nàng còn muốn luyện đan, có thể sao!

      "Vô Song, luyện đan rất khó sao?"

      Như Phong hiểu hỏi, Vô Song lập tức gật đầu, "Rất khó, rất khó, lúc trước sư phó của ngươi cũng thể luyện đấy!"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33 : Đại hội luyện đan

      Edit: Amu


      "Chủ nhân, kỳ thực ngươi cũng có thể thử chút, được cũng sao đâu. Ngươi vốn rất lợi hại rồi, sao cả." Vô Song cho là chủ nhân thương tâm vội vàng , Như Phong gật gật đầu, "Ta xem, cũng phải tìm và dược liệu giữ bên người, nếu sau này gặp chuyện rất khó."

      Vô Song vội vã gật đầu, mặt tất cả đều là tươi cười, " sai, chủ nhân thông minh"

      "Ngủ !"

      Như Phong , mọi người đều im lặng. Như Phong lại ngủ được, ở thế giới cường giả này, thực lực của nàng đủ mạnh. Bị thương là việc kông thể tránh, nàng phải tìm được đủ đan dược có thể bảo vệ bản thân. Ít nhất ở thời gian mình chưa đủ mạnh dựa vào đan dược.

      Như Phong chỉ suy nghĩ lúc, bỗng cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó nén được, hình như nơi xung yếu ra chỗ hổng. Như Phong nhíu mày, cư nhiên vào lúc này lại tấn chức.

      "Chủ nhân, ngươi..."

      "Câm miệng"

      Như Phong nhắm mắt tập trung, thành thạo đưa ngũ hệ vận chuyển, mỗi hệ đều vượt ranh giới, tiến vào tam cấp. Nàng trở thành tam cấp triệu hoán sư, ngũ hệ đồng thời tấn chức.Truyện đăng tại ddlpd

      "Chủ nhân, ngươi tấn chức ?"

      Vô Song nhìn chủ nhân, vẻ mặt mừng rỡ. Mới có mấy ngày thôi mà chủ nhân phá tan lá chắn tiến vào tam cấp, thiên phú thực là biến thái a!

      Như Phong gật gật đầu, "Tam cấp!" Ngữ khí bình thản, coi như việc xảy ra chả là đại gì cả. Diệp Định Thiên cùng Thanh Dật nhìn Như Phong, có chút khiếp sợ, mới mấy ngày tấn chức ?

      "Phong nhi, tốc độ này, chắc chắn vượt qua ta rất sớm đ. Ngươi tấn cấp hệ gì thế?" Nếu là phong hệ tốt, tại có ma thú, cũng tiện lợi hơn. Tam cấp triệu hoán sư, cũng coi như tệ.

      "Ngũ hệ, ám hệ cùng quang hệ con vẫn chưa tìm ra cách tu luyện!"

      Ngữ khí Như Phong mang theo bất mãn, ràng khác hệ khác nhiều lắm nhưng lại biết vì sao khi bắt đầu luyện lại biến hóa. Xem ra, thực cần phải học hỏi nhiều hơn nữa.

      "Tốt quá, tấn chức là tốt rồi, phụ thân ngủ đây."

      Diệp Định Thiên nhắm mắt lại lập tức ngủ. Như Phong nhíu nhíu mày, hề biết, Diệp Định Thiên là bị dọa ngất . Ngũ hệ đồng thời tấn chức, hơn nữa gặp chướng ngại gì liền tấn chức, thế còn bất mãn, chịu nổi!Truyện đăng tại ddlpd

      "Ta tấn chức?" Tiểu long long cao hứng hoa chân múa tay vui sướng, ngờ tấn chức dễ dàng như vậy, thiên tài a! quả nhiên là nhân vật thiên tài (em nó nhận vơ mn ạ ^3^), ha ha, chờ tới ngũ cấp liền có thể chuyện, ha ha, là quá tốt!

      Ngày tiếp theo, ba người thu thập đồ đạc chẳng mấy chốc tới Thanh Lĩnh trấn. Vô Song trở lại gian ma thú, lúc này cả đoàn mới vào tham qua, lập tức thấy cảnh Thanh Lĩnh trấn huyên náo, từng nhóm người mặc y phục màu sắc đa dạng tập trung chỗ tới.

      "Nghe Phong Vân học viện lần này cũng tới, nghe muốn ở đây tuyển nhận tân học viên, các luyện dược sư trong trấn đều tới. Nghe thập đại gia tộc ưu tú nhân tài cũng tới, đều là vì được nhận vào Phong Vân học viện!"

      "Thanh Dật, Phong Vân học viện là ở đâu?"

      Như Phong nghi hoặc hỏi Thanh Dật. biết vì sao ta lại nguyện ý cùng mình đồng hành, nhưng mà cũng nhờ bọn họ mới cần lo lắng chỗ nghỉ chân.

      "Đợi lát nữa biết"

      Thanh Dật thản nhiên , mắt nhìn ra xa. đoàn người cấp tốc hướng bọn họ xông lại, đằng đằng sát khí!

      "Phong nhi, hình như bọn họ chạy về phía chúng ta!" Diệp Định Thiên nhíu mày. Quân chủ kiếm trong tay nắm chặt, ai dám tổn thương con , giết tha!Truyện đăng tại ddlpd

      "Bọn họ tới tìm ta gây phiền toái." Thanh Dật lạnh lùng mở miệng.


      Chương 34: Phiền phức tới cửa!

      Edit: Amu


      "Tìm ngươi ? phải là vì nữ nhân chứ?" Như Phong cười hỏi, Thanh Dật mím chặt môi mỏng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng lời. Như Phong nhìn , tám phần là mình đoán trúng nha, là nợ nữ nhân nữa.

      "Ngươi có thể tự giải quyết?"Diệp Định Thiên lạnh lùng . Nợ với nữ nhân là phiền toái nhất, cũng muốn nữ nhi bị liên lụy. Thanh Dật gật đầu, nhìn Như Phong mặt vô biểu tình, trong lòng thầm bực bội. Nhìn những người đó chen chúc qua bằng ánh mắt phiền chán đến cực điểm, chúng còn chưa xông lại bị đánh bay.

      "Chúng ta !"

      "Dật công tử, xin dừng bước!" giọng nữ ngọt ngào truyền đến. Như Phong ngoái đầu nhìn lại thấy thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi nhàng mà đến, đôi mắt như hồ nước mùa thu, bộ tình tứ nhìn Thanh Dật, nàng theo bản năng lui về phía sau.

      Thanh Dật đứng yên lạnh lùng , "Gọi người của ngươi cút xa chút!"

      "Chúng ta !"

      Thanh Dật xoay người kéo Như Phong về phía trước, hoàn toàn để ý tới nữ tử phía sau vẻ mặt thất vọng.

      "Nàng là ai?"

      "Tiểu thư, biết từ đâu tới đây, cùng Dật công tử tới vừa hay chúng ta muốn diệt trừ nàng ta, ngờ Dật công tử xuất thủ trợ giúp"

      Nữ tử hừ lạnh tiếng "Tự chủ trương (tự hành động, tự tính toán), theo sau!"

      Nàng tin, nữ nhân kia so với nàng hoàn hảo hơn. Vừa rồi hai người tay trong tay, nữ tử lập tức tức giận giậm chân. tới gần cũng cho nàng tới gần, thế mà lại chủ động tay của ta, kia rốt cuộc là ai!

      "Thanh Dật, ngươi như vậy làm ta biến thành địch nhân của nàng!" Như Phong hảo tâm nhắc nhở, nhìn hai sát thủ kè kè hai bên bỗng cảm thấy rất rất oan uổng.

      "Xin lỗi!"

      Thanh Dật buông tay nàng ra, người tản ra lãnh ý làm Như Phong nhíu mày, hình như rất phản cảm với nữ nhân kia.

      " có việc gì, chúng ta mau mau xem chế thuốc hội ."

      "Chủ nhân, người nơi này thực lực đều cao hơn ngươi, ngươi phải cẩn thận chút!"

      Hơn nữa nhân vật thiên tài cũng thiếu, mười bốn mười lăm tuổi có thực lực sáu, bảy cấp, so với chủ nhân thể so sánh.

      "Uh, ta chỉ đến xem thôi, phải đến giúp vui !" Nàng phải là người phiền phức hứng thú, nhưng nếu như phiền phức cố tìm tới cửa, nàng cũng để mặc mình bị bắt nạt.

      "Đan dược cơ bản nhất mà luyện dược sư cần có là bổ huyết tễ thuốc, lúc chiến đấu bị thương chảy máu cần nhất là bổ huyết tễ thuốc này, sau đó là loại dược bổ sung thể lực: thể lực dược cấp. Những thuốc này cơ bản luyện dược sư hai cấp cũng có thể luyện chế ra, có điều dược tề chứa linh khí ít hơn. Bình thường cửu cấp luyện dược sư trở lên mới có thể luyện chế ra, còn sinh mệnh tễ lại có công hiệu có thể làm cho người mất dần sinh khí lần nữa khôi phục. Hơn nữa muốn luyện chế ra phải là luyện dược sư cấp bậc phải là đại sư hoặc cấp bậc tông sư mới có khả năng."

      "Mà luyện dược sư tu luyện cực dễ dàng, cần thăng cấp bậc hoặc cấp bậc càng cao cũng đều tiêu phí ít thời gian. Hơn nữa luyện dược sư rất quý hiếm, cho nên được mọi người đại lục coi trọng, thế nên luyện dược sư cùng nhiều hệ triệu hoán sư gần như là đứng ngang đẳng cấp. Quý hiếm hơn nữa, thà rằng đắc tội triệu hoán sư cũng đắc tội luyện dược sư, vì đây là luyện dược sư 2 thân phận!" (ý là cả luyện dược và triệu hoán luôn á)

      Vô Song giải thích, sau khi nghe xong Như Phong khẽ nhăn mày, luyện dược sư trân quý như vậy sao, nàng nếu như thể chế thuốc, vậy nhất định phải tìm được luyện dược sư theo bên người, nếu sau này biết làm thế nào!

      "Phong Vân học viện Tù trưởng lão đến!"

      Kèm theo tiếng hô to, mọi người liền thấy hơn mười người đệ tử mặc y phục màu trắng vây quanh lão đầu xuất , ngồi đài, từ đầu đến cuối, mặt vô biểu tình, rất lạnh nhạt.

      "Tù trưởng lão tới, xem ra, lần này nhất định có thể bước chân vào Phong vân học viện!"

      Mọi người nghị luận nhao nhao. Như Phong nhíu mày nhìn mặt Tù trưởng lão, hiểu vì sao mọi người lại có hứng thú với học viện Phong Vân như vậy? Vào trong đó có thể học được cái gì?

      "đauh hội luyện đan bắt đầu, các thí sinh bằng bản lĩnh của mình, bắt đầu chế thuốc!"

      Kèm theo lời của tài phán (giống người chủ trì hay trọng tài), mọi người bắt đầu chế thuốc. Dược liệu là những thứ được chuẩn bị sẵn, nhiều ít. Tham gia thi đấu có hơn trăm người, hơn nữa đều là niên kỷ hai mươi trở xuống, nghiêm túc chế thuốc.



      Chương 35: Thà rằng đắc tội triệu hoán sư đắc tội luyện dược sư!

      Edit: Amu


      "Vô Song, luyện dược sư thực lực cao nhất là cấp mấy?" Như Phong cái gì cũng biết nhưng nếu có thể mua ít dược tề, kia cũng đáng giá.

      " biết nữa, chỉ có thể chờ kết quả."

      Vô Song thở dài . Chủ nhân cái gì cũng hiểu, xem ra, sau này càng phải lãng phí nước bọt giải thích hơn. Sớm biết vậy nên để Cửu Dương ràng, bầy giờ....haiz... hối hận cũng vô dụng.

      Như Phong nhìn các bước chế thuốc, ghi nhớ lại quá trình, vẻ mặt hưng phấn, nếu mình cũng có thể luyện tốt rồi, cầu người bằng cầu mình, hơn nữa đồ của mình là tốt nhất.

      "Chủ nhân, kia cũng luyện dược, hình như luyện bổ huyết dược tễ nhị cấp!"

      Vô Song truyền đến, Như Phong liếc mắt nhìn, đích thực là nàng, nhưng mà nàng lúc này lại rất nghiêm túc chế thuốc. Nhị cấp luyện dược sư, đẳng cấp có phải là quá thấp nhỉ?

      Như Phong cẩn thận nhìn bọn họ luyện dược. lúc lâu sau, có người lục tục luyện chế thành công, cũng có thất bại phải tiếp tục luyện chế. Luyện xong đầu tiên là bạch y thiếu niên, cùng Thanh Dật khác nhiều lắm, cĩng là bộ tâm cao khí ngạo.

      "Bổ huyết dược tễ tam cấp trung cấp, tệ, Lam Vân công tử thực tệ!"

      "Bổ huyết dược tễ nhị cấp cao cấp, Lưu Tử Hùng!"

      "Thể lực dược cấp nhất cấp, Lạc Đình!"

      "..."

      "Vô Song, bọn họ mới chỉ luyện chế bổ huyết dược tễ cùng thể lực dược cấp, cũng vượt qua tam cấp, chỉ thế thôi cũng coi là có thiên phú tốt a?" Như Phong nhìn bọn họ, thực những người này sao có thể xưng là người nổi bật.

      "Là luyện dược sư hiếm thấy!"

      Vô Song thực biết nên thế nào với chủ nhân, chủ nhân thực cho rằng chế thuốc đơn giản như nàng tu luyện sao? Ôi!

      "Phí gia Phí Vân Vân trú nhan dược tễ tam phẩm trung cấp (thuốc uống vào trẻ ra @)!"

      "Trú nhan dược tễ, đây là vật gì?"

      "Trú nhan dược tễ tam cấp có thể làm người sử dụng trẻ lại năm tuổi, cũng coi như tệ!"

      Như Phong nhìn Thanh Dật, chỉ thấy vẻ mặt đạm nhiên đứng ở đó, mà Phí gia Phí Vân Vân lại nhìn chằm chằm , hướng mỉm cười.

      "Người bạn này của ngươi tệ nha!"

      "Ta quen !" Thanh Dật lạnh lùng , nhìn Như Phong, thanh lành lạnh lại lần nữa truyền đến, "Bằng hữu của ta chỉ có ngươi!"

      Như Phong lúng túng gật gật đầu, chỉ có nàng, người lạnh băng như , Phí Vân Vân sao có thể thích được. Nhưng mà tam cấp luyện dược sư cực kì ít, động tâm chút nào sao?

      "Ngày mai tiếp tục, những người dự thi chuẩn bị."

      Mọi người lui ra, đem tất cả tễ thuốc đăng ký, lúc này mới tan họp.

      "Thanh Dật, cùng ta mua đồ!"

      Như Phong nhìn Phí Vân Vân chạy qua đây liền kéo Thanh Dật hướng chợ chạy . Diệp Định Thiên theo ngay sau đó, nữ nhi vì sao đột nhiên muốn kéo Thanh Dật.

      "Ngươi muốn mua cái gì?"

      "Đan dược gì gì đó."

      Như Phong lôi theo mua đủ loại đan dược, dược liệu, lúc này mới tìm khách điếm dừng chân. Nhưng lại bị Phí Vân Vân ngáng đường.

      "Dật công tử..."

      "Cút!" Nhìn tay nàng sắp sửa chạm vào y phục của , Thanh Dật lạnh giọng quát. Phí Vân Vân sợ hãi lui về phía sau mấy bước dám tiến lên, điềm đạm đáng nhìn , "Dật công tử, cha ta muốn mời ngươi tới nhà ta..."

      " có thời gian."

      Thanh Dật lạnh giọng cự tuyệt, cho nàng dù chỉ cơ hội, cũng thèm nhìn giai nhân mắt nước mắt lưng tròng, phẩy tay áo bỏ .

      "Cha, chúng ta thôi!"

      Như Phong nhìn cha mình phát ngốc, kéo lên lầu, lại bị Phí Vân Vân ngăn cản, "Ngươi là ai, vì sao lại tới cùng Dật công tử?"

      "Ngươi quản được sao!"

      Quả là phiền phức. Phí Vân Vân vung tay lên định đánh lên mặt Như Phong, Như Phong vừa chuần bị đỡ đạo gió lạnh phất qua, Phí Vân Vân bị đánh bay khỏi khách điếm, "Cút!"

      "Dật công tử!"

      Phí Vân Vân dám tin nhìn , vì nàng ta mà đánh nàng sao?


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :