1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thú Phi - Chu Ngọc (174c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Thú Phi: Chương 4 – Truy sát
      Edit: Lãnh Vân



      Hoa đào nở rồi tàn trong gió xuân xanh biếc, dâu bể đổi thay, đời người biến động, thấm thoắt lại sáu năm qua.
      Ở nơi hoang vu yên ắng, cây cỏ đầy màu xanh, dương liễu lả lướt. Gió xuân hây hây phẩy qua khóm hoa đủ loại đất. Tiếng suối róc rách như tiếng nhịp phách của thiên nhiên. ngọn cây cao vút, có chú chim cánh trả líu lo ca hát, khiến cho cả gian dịu này càng thêm dạng phong tình vô hạn. Trong làn nước trong vắt, mưa hoa lả tả, cánh hoa lê trắng mịn màng nhàng đáp xuống mặt nước rồi từ tốn chảy , vô cùng đẹp mắt.

      Bỗng từ trong dòng nước, cánh tay trong ngọc trắng ngần vươn lên, rồi tiếp sau đó là dáng người linh lung mỹ miều đứng lên khỏi dòng nước. Tí ta tí tách, từng giọt từng giọt nước rỏ xuống mặt suối, rung nhè , vang dìu dịu.

      Mái tóc đen được vén ngang tai, khuôn mặt trắng mịn như sứ như ngọc ra. Chính giữa trán là cái bớt hình đóa hoa đào, làn da như hoa như phấn, đôi lông mày lá liễu nằm gọn hai con mắt đen như trời đêm với làn thu ba lóng lánh nét dịu dàng vô hạn, hai cánh môi đỏ như son, khuôn gương đầy đặn, lộ ra vẻ thông minh sáng lạng, thanh tú vô ngần.
      Vân Khinh từ tốn ngả người dựa vào tảng đá dưới nước. Ở đây đồng mông quạnh, lo có người bắt gặp. Ngẩng đầu nhìn trời cao xanh ngăn ngắt, Vân Khinh khẽ cong khóe môi hồng. Ngày mai bà bà quay lại, tháng gặp, nhớ bà bà.


      Phải, Vân Khinh chính là Đinh Đinh năm đó rời khỏi Đinh gia. Lúc bà bà đưa bỏ , có đặt cho cái tên mới: Vân Khinh, vân đạm phong khinh (lạnh nhạt như mây, nhàng như gió). Từ nay về sau bỏ qua quá khứ, bắt đầu lại từ đầu, cần lưu luyến.

      Thiếu nữ trẻ khẽ mỉm cười, về phía bờ suối. Mấy năm nay, bà bà mang khắp vào Nam ra Bắc, khắp bảy nước chỉ còn mỗi Tần quốc lớn mạnh nhất với Hàn quốc ngay cạnh đó chưa qua. Vừa vừa nghỉ, thoáng chốc họ đặt chân tới cả Sở, Triệu, Yến, Ngụy bốn nước, chỉ vì cần tìm thần y.

      Cánh tay phải của Vân Khinh năm đó bị ngân châm đâm nát kinh mạch chính mà phải đánh gãy. Cũng may người xuống tay có lòng thương khi đó còn , nương chút, nên sáu năm qua cầu danh y vô số, cuối cùng cánh tay ấy cũng có thể hoạt động như thường.

      Mà trong lúc ngao du thiên hạ này, cũng có dịp hiểu thêm về thời về thế. Bảy nước cùng tồn tại, trong đó Tần là mạnh nhất, Sở Tề hai nước tiếp theo. Nếu tính thiên hạ được mười phần, Tần độc chiếm mất ba, Sở Tề hai nước cộng lại là bốn, còn lại ba phần do bốn nước Hàn Triệu Yến Ngụy chia nhau hưởng. Kế sách Hợp tung Liên hoành [1] thay nhau bất tận , lửa chiến tranh ngớt nơi nơi. Ai cũng đều mang dã tâm thống nhất thiên hạ, nhưng ai cũng chưa đủ năng lực để thâu tóm toàn bộ thiên hạ vào tay. Khổ nhất, xét cho cùng cũng chỉ là dân đen thấp cổ bé họng mà thôi.

      Dù vậy, có thể bảo vệ chính mình trong thời đại loạn thế này, chỉ nên trông chờ vào năng lực bản thân, suy nghĩ nhiều cũng chẳng giải quyết thêm được gì.

      Vân Khinh bước lên khỏi mặt nước, định với tay lấy áo mặc vào. Bỗng nhiên phía cánh rừng trước mặt vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Trong rừng sao lại có ngựa chạy nhanh thế, có vấn đề rồi. Vân Khinh lập tức vươn người về phía trước ôm mớ y phục của mình giấu về phía sau tảng đá lớn bên dòng suối, rồi lại chìm người vào làn nước trong.

      Vừa chìm xuống nước, mảnh rừng đằng trước bỗng nhoang nhoáng bóng người. đầu là nam nhân toàn thân đầy máu vọt nhanh, tiếp sau là ba người cưỡi chung con ngựa, dáng vẻ chật vật chạy , quần áo máu me dính đầy, tóc tai lộn xộn, nhưng nét mặt vẫn rất bình tĩnh vững vàng.

      Chíu, chíu, vài mũi tên xé gió lao tới đuổi theo con ngựa kia. Người ngồi cuối cùng con ngựa kẹp ba thấy khó lòng thoát nổi liền vung kiếm nhảy lên, hai người còn lại người ôm người kia nhảy tránh ra khỏi mưa tên vun vút bay đến. Con ngựa đáng thương kia chỉ kịp hí lên tiếng dài rồi ngã ầm xuống đất, cả bụng lẫn tứ chi đều chi chít trúng tên.

      Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, mười mấy người áo đen, bịt mặt khăn đen chỉ lộ mỗi đôi mắt ào tới như mưa giông chớp giật, câu nào múa kiếm đuổi theo ba người kia đuổi giết.

      Choang choang keng keng, tiếng gươm kiếm va chạm vào nhau vang lên chan chát, ba người kia có hai người trẻ tuổi, hợp sức bảo vệ người trông dáng vẻ rất thư sinh tao nhã, cố gắng chống cự lại đám áo đen kia. Phút chốc kiếm quang đầy trời tán loạn, hầu như thấy bóng người vây giết, chỉ thấy hoa máu nở rộ tung bay. Cả vùng rừng xanh nước biếc thoáng chốc bị vấy màu đỏ ối, ấy nhưng lại có vẻ đẹp tà mị khó tả.

      ai lên tiếng, chỉ có bóng gươm ảnh kiếm thi nhau bay lượn, tấn công và phòng thủ, mục đích từng đạo kiếm ảnh vô cùng rệt.

      đao vung lên, máu tươi bỗng phun ra từ phía ba người chống trả quyết liệt. Lưng của trong ba vừa trúng nhát, nhưng ta nhất quyết kêu tiếng nào, cắn răng chịu đựng, cả ba đồng lòng ai lên tiếng kêu người chạy xa trước đó quay lại cứu.

      Bao năm qua Vân Khinh vào Nam ra Bắc quen, gặp qua ít tình huống như thế. Đám hắc y nhân kia đảm bảo là sát thủ, chỉ cần có tiền mướn là có thể mua tính mạng người khác. Bao nhiêu sát thủ như thế tập trung chém giết, hẳn ba người này chọc phải ổ kiến bự rồi.

      Nét mặt biến đổi, đôi mắt vẫn lạnh lùng, Vân Khinh chỉ nhàng vươn tay định chạm vào cây cổ cầm dài mười tấc[2] vốn dựa vào tảng đá. Đó là cây đàn tùy thân của .

      Đúng lúc đó, tiếng vó ngựa bỗng vang lên từ phía rừng bên đối diện. Nam nhân cả người máu me vốn chạy trước lại chạy vòng lại, phá rừng xông tới.

      tay kéo cương, tay cầm thanh lợi kiếm. Mái tóc đen dài bay tán loạn trong gió, quần áo dán chặt vào người. Đôi lông mày gọn gàng như mũi kiếm nằm chéo như làn tóc mai, đôi mắt ánh lên màu hổ phách sắc bén kinh người. Cái mũi cao thẳng nằm đôi môi nhướng lên kiêu ngạo, vừa mỏng vừa hẹp. Gương mặt góc cạnh như điêu khắc, cộng thêm vết máu khắp nơi, liền toát ra vẻ hung hăng ác độc và cay nghiệt.

      “Ngài trước mau!” Vị thư sinh đứng giữa hai người kia vẫn bị vây khốn lo lắng quay lại ngăn cản người mới quay lại.

      Vó ngựa chưa dừng, người kia thúc ngựa bay vọt tới, thèm để ý đến việc có người khuyên ngăn, lập tức vung kiếm nhát. đám sát thủ trước mặt vốn giơ kiếm lên, lập tức như bị sững lại, ngừng phắt giữa chừng, máu đỏ nhanh chóng phun ra như suối khắp nơi. Người kia cũng vẫn vì thế mà dừng lại, giật mạnh dây cương, trường kiếm trong tay cũng tiếp tục hoa thêm lần nữa, nhanh như chớp cắm thẳng vào ngực kẻ hắc y khác.

      Hoa máu rộ nở, tiếng ngựa hí dài. Trong mắt Vân Khinh chỉ còn hình ảnh tử thần áo đen cầm lưỡi hái gặt lấy sống như gặt rơm rạ. Đường kiếm của nhanh tới mức nhìn , chỉ có sát khí lợi hại bao trùm khiến người khác hít thở nổi.

      Chỉ trong thoáng chốc, mười mấy sát thủ mà nãy ba người kia đối phó nổi, ấy giờ lại chỉ còn chưa tới phần ba, mà nam nhân cả người đầy máu kia, người, lưng ăn thêm hai đao nữa nhưng thèm để ý, sát khí càng phát ra lợi hại hơn bao giờ hết.

      Còn hai sát thủ, bắt đầu thấy ổn liền khẽ kêu tiếng, chia làm hai hướng thúc ngựa định chạy thoát, mục đích là lưỡi hái tử thần kia thể phân thân làm hai đối phó cả hai được, người thoát.

      Nam nhân kia chợt quát. “Muốn chạy sao?”

      Tay giật cương ngựa, chân đạp lên yên cương cái, cả thân hình nhoáng lên bay về phía hắc y nhân chạy về phía sau lưng . Trường kiếm trong tay vung lên, sát khí chợt đầy nét mặt. Thét tiếng dài, vung kiếm chém ngang. Máu như hoa tuyết tung lên tứ phía, thân mình tên sát thủ kia gục xuống, ngã phịch xuống đất, mà cả người lẫn ngựa chưa kịp kêu lên tiếng nào.

      Mà gã trai dũng mãnh kia sau chiêu đoạt mệnh, liền nghiêm mặt lại, giơ cao trường kiếm đổi sang tay kia, rồi vung tay ném mạnh về phía tên sát thủ thứ hai vừa chạy. Lưỡi kiếm lạnh lẽo, chớp lóe như lưu tinh truy nguyệt, vun vút bay nhanh.

      Vừa ném xong, ta cũng thèm nhìn lại về phía đó nữa mà xoay người nhìn về phía ba đồng bạn phì phò lấy hơi tạm nghỉ. “Sao rồi?”

      “Vẫn ổn.” Vị thư sinh có vẻ đứng đầu trong đám gật đầu trả lời.

      Mà đúng lúc đó, từ phía xa bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết, rồi phịch tiếng như vật nặng rơi xuống đất, chỉ còn có tiếng vó ngựa thấp thoáng. Kẻ chạy thoát rốt cục chẳng chạy thoát.

      Vân Khinh thấy thế, khỏi khe khẽ nhíu mày, ta lợi hại. nhàng rụt tay lại, hầu như phát ra tiếng. Nhưng mà…

      “Ai?” Gã đàn ông người đầy sát khí kia lập tức quay đầu lại, nhàng nhún chân gảy thanh kiếm dưới đất lên thò tay bắt lấy, rồi rảo bước về phía Vân Khinh.

      Vân Khinh thấy vậy, lập tức chộp lấy quần áo mặc vào rồi đứng lên.

      Gã đàn ông kia vừa thấy Vân Khinh ra khỏi mặt nước, vẻ mặt lạnh lẽo hồn hề kiềm chế, hai mắt đỏ rực như ma quỷ đầy vẻ tàn nhẫn. ta thêm câu nào, vung kiếm nhát nhằm thẳng phía Vân Khinh mà chém, nhanh tới mức kịp có cơ hội lên tiếng câu nào.
      ——————————————————————————————–
      [1] Hợp tung và Liên hoành : hai học thuyết của Tô Tần (Hợp tung) và Trương Nghị (Liên hoành), hai nhà ngoại giao lớn thời Chiến quốc (cũng chính là thời bảy nước như trong truyện), học trò của Quỷ Cốc Tử (học trò ông này còn có Tôn Tẫn và Bàng Quyên, hai nhà chiến lược lớn thời đó). Hợp tung nghĩa là kết hợp theo chiều dọc, chỉ việc sáu nước Tề Sở Hàn Yến Triệu Ngụy cùng liên minh với nhau chống Tần, do Tô Tần sáu nước thuyết khách (miệng lưỡi Tô Tần, và việc Tô Tần làm Tướng quốc sáu nước cũng từ đây mà ra !). Còn Liên hoành chỉ việc Trương Nghị, cũng khắp sáu nước, nhưng là để thuyết phục sáu nước thôi liên minh chống Tần, mà đồng lòng thần phục nước Tần. Hai chiến lược này nằm trong học phái Tung Hoành gia đương truyền là của Quỷ Cốc Tử, nội dung là luyện cho con người khả năng ngoại giao, sử dụng ngôn ngữ để làm phương tiện sinh sống và lập thân. (theo Wikipedia)



      [2] Tấc (thốn): tấc bằng khoảng 4cm, mười tấc khoảng 40cm, khá là bé, vì Vân Khinh có thể đeo ngang hông để tiện sử dụng. Đây phải loại cổ cầm dài như bình thường vẫn thấy dùng trong mấy clip nhạc dân tộc đâu.


    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 5 – Phản kích
      Edit: Lãnh Vân
      Vân Khinh thấy thế cũng thèm tránh né, chỉ bình thản đứng nguyên trong nước, như thể nhìn thấy gã cuồng sát kia nhào tới giết mình, tới mắt cũng thèm chớp cái.

      Đúng lúc đó, từ trong bụi cỏ có bóng đen vụt ra, nhanh như chớp mạnh như sét nhào thẳng về phía mặt gã đàn ông kia, tốc độ nhanh tới mức nhìn đó là vật gì.
      Bóng đen nhanh, gã đàn ông còn nhanh hơn, vừa thấy ổn lập tức quay tay vung kiếm, thay vì bay tới đoạt mệnh Vân Khinh, lại trở tay chém ngang nhằm thẳng về phía bóng đen lao tới kia, vừa nhanh vừa chuẩn xác.


      Cái vật đen thùi lùi kia nhìn thấy kiếm ảnh đánh tới nơi, lập tức lộn nhào , chẳng cần hướng tới mặt ta nữa mà ngoắt cái bay vọt xuống dưới, vô cùng nhanh nhẹn luồn qua dưới khố gã đàn ông người đầy máu me kia ra phía sau lưng, rồi nhoằng cái lại vòng về phía Vân Khinh ngồi vai .

      chú chồn nho đen tuyền ngồi vai Vân Khinh, chỉ to bằng lòng bàn tay, bộ lông bóng mượt như bôi dầu. Giờ trừng đôi mắt cũng đen láy, hung hăng nhìn gã đàn ông kia, lông xù lên dữ dằn.

      Vân Khinh dịu dàng vươn tay lên vuốt ve Điêu nhi[1], mắt thèm liếc về phía gã khát máu vừa định giết , chầm chậm bước lên bờ suối, tự nhiên như cầm lấy y phục mặc vào.

      Tên nam nhân kia vừa thấy thế, gương mặt sầm sì lại, lại vung tay giương đao bạt kiếm định tiếp tục chém Vân Khinh. Có điều tay vừa giơ lên được nửa, bỗng nhiên cả người vô lực, toàn thân chết lặng còn cảm giác, tứ chi thể động đậy nổi, ta chỉ thấy chân tay mềm nhũn, lập tức ngã lăn quay ra đất.

      “Công tử.” Ba người còn lại vốn bị thương nghỉ ngơi, lập tức đồng thanh hét lên, chạy vội tới.

      Đôi môi vốn nhợt nhạt vì mất máu, giờ bắt đầu lên màu đen. Cả thân mình đầy rẫy vết thương, nhanh chóng lên màu xám xịt, nhanh tới mức khiến người khác tưởng mình hoa mắt. Ấy thế mà trong mắt gã đàn ông kia hoàn toàn có chút e sợ nào, chỉ dữ tợn trừng mắt với Vân Khinh và Điêu nhi vai .

      “Độc, bị trúng độc rồi.” Vị thư sinh dáng vẻ nhu nhược kia kinh hãi kêu lên.

      “Mong nương giơ cao đánh khẽ.” trong hai người mặc đồ màu xám nhìn như hộ vệ đứng hai bên vị thư sinh kia lập tức quay sang cúi đầu với Vân Khinh. Đao kiếm của đám sát thủ kia vốn có độc, chứng tỏ chỉ còn khả năng, độc từ thiếu nữ trước mặt này mà ra. Con chồn màu đen kia chắc hẳn có độc, vì loài chồn thích ăn rắn cực độc, nên dĩ nhiên răng và móng vuốt có dính độc. Trong người bọn họ mang theo thuốc giải độc, mà trì hoãn tới khi về, e là kịp cứu chữa.

      Vân Khinh vẫn vuốt ve Điêu nhi, nhìn lướt qua gã đàn ông hung thần ác sát kia cái, nhàn nhạt trả lời. “Vừa xong cũng đâu có giơ cao đánh khẽ với ta?” Vừa dứt lời, quay người bỏ , thèm để ý tới bọn họ.

      nương, là lỗi của công tử nhà chúng ta. Chỉ là hành tung của chúng ta thể để người ngoài biết được. nương, phải chúng ta có ý mạo phạm…”

      “Nghĩa là ta nên chết sao?” Vân Khinh nhàng cắt lời vị thư sinh văn nhược kia.

      Thư sinh lập tức cứng họng đờ người. lại nhấc chân định tiếp.

      “Ngươi chết.” Gã đàn ông hung thần ác sát kia đột nhiên nghiến răng nghiến lợi thốt lên, giọng khàn khàn, khí lực đủ, nhưng vẫn đầy đủ vẻ khẳng định nghiêm chỉnh.

      Vân Khinh nghe vậy quay đầu lại, nhàng gật đầu . “Thế nên ta được giết ngươi sao?”

      có ai trả lời, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn thôi hung dữ nhìn Vân Khinh, như thể dĩ nhiên ý của ta là thế. Vân Khinh cũng gì, cũng chỉ nhìn lại gã đàn ông kia cách lãnh đạm. bên lạnh nhạt ôn hòa, bên hung ác lãnh khốc. Hai luồng ánh mắt va chạm vào nhau giằng co ngớt, mà xét cho cùng cũng chẳng biết giằng co điều gì.

      Ba người còn lại đứng bên cạnh, tuy chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng im lặng dám hé răng lên tiếng.

      Cả hồi lâu sau, môi gã đàn ông hung ác kia dần dần đen kịt, hơi thở cũng bắt đầu bốc mùi tanh hôi. Bàn tay buông thõng bên người nắm chặt lại, đây đó dường như vang lên tiếng khớp xương răng rắc. Sát khí vì bị trúng độc mà yếu , giờ càng thêm dày đặc bao phủ toàn bộ gian chung quanh bờ suối.

      Vân Khinh vẫn như thể cảm thấy điều đó, vẫn lạnh nhạt nhìn thẳng hai mắt gã đàn ông nằm đó, vẫn đạm mạc, vẫn u nhã.

      “Xin lỗi.” Đôi môi giờ đen sì như than vốn vẫn ngậm chặt bỗng hé ra để phun hai chữ này giữa hai hàm răng nghiến lại. nhàng, nhưng vẫn đầy khí phách.

      Ba nam nhân đứng cạnh đó đồng loạt trợn tròn mắt, ràng là ngờ tới công tử nhà họ thốt lên hai chữ đó. Hai chữ này vốn tồn tại trong đầu công tử kia mà, từ điển của người làm gì có từ này chứ.

      Vân Khinh nghe vậy mới ừ tiếng, gật đầu quay người bước tới. cúi xuống bắt đầu tìm chỗ bị trúng độc của gã đàn ông kia.

      Ba người còn lại thấy thế, lại tròn mắt nhìn nhau. Đây nghĩa là sao? Vấn đề nguyên tắc chăng?

      Liếc mắt sơ qua, té ra chỗ bị trúng độc lại nằm ở phần đùi non phía trong của ta, khoảng cách tới bộ phận tế nhị có chút xíu. Vài ba vết máu ràng, chính thị dấu cào do móng vuốt Điêu nhi để lại.

      Vân Khinh thấy thế, nghiêng đầu sang nhìn Điêu nhi lắc lắc đầu vẻ bất đắc dĩ. búng cái lên đầu Điêu nhi, cười dịu dàng. “Nhóc con nghịch ngợm quá!” Điêu nhi bé liền cọ cọ vào mặt Vân Khinh vô cùng thân mật.

      “Ngươi sợ ta giết ngươi?” Gã đàn ông kia nheo mắt nhìn Vân Khinh.

      Vân Khinh tụt quần ta xuống, cái bộ phận tế nhị kia lộ ra sót chỗ nào. Nhưng thèm liếc lấy cái, chỉ chăm chú trích máu từ vết thương bằng con dao bạc , rồi bôi giải dược đặc biệt dành cho độc của Điêu nhi, vừa làm vừa trả lời. “Chỉ cần ngươi có khả năng đó thôi.”

      mặt gã đàn ông kia lập tức lên nét hung ác, sát khí càng thêm trầm trọng, ánh mắt sâu thẳm loe lóe như gươm đao, nhìn chằm chằm Vân Khinh chớp mắt. Bỗng dưng ta thấy choáng váng sây sẩm mặt mày, bàn tay theo bản năng liền xoay lại tóm lấy tay Vân Khinh buông, móng tay sắc bấu vào da thịt như muốn cắm sâu vào đó. Vân Khinh tránh khỏi nhíu mày vì đau.

      “Công tử!” Ba người kia lập tức kinh hãi kêu lên.

      “Chỉ là bất tỉnh chốc. Điêu nhi rất độc, hơn nữa người thương thế quá nhiều.” Vân Khinh vừa giải độc, vừa kiểm tra toàn thân gã đàn ông kia. Quả là người bị thương rất nhiều, trước ngực, sau lưng, tay, chân, hầu như đều bị thương cả. Nếu có những vết thương đó làm ảnh hưởng tới việc ta hành động, chưa chắc hồi nãy Điêu nhi có thể làm bị thương.

      “Đa tạ nương!” Thư sinh kia liền gật đầu hành lễ.

      Vân Khinh vừa bôi thuốc đút giải dược cho gã kia, vừa trả lời. “Chuyện tiện tay thôi.”

      Người dáng hộ vệ cũng mặc áo xám còn lại, tuổi có vẻ trẻ hơn, nghe thế liền liếc nhìn chung quanh rồi trầm giọng thốt. “Nơi này thể ở lâu, chúng ta phải lập tức thôi.”

      “Độc người còn chưa giải.” Vân Khinh ngẩng đầu lên nhàng .

      Vị thư sinh kia nhíu mày chốc rồi quay sang thi lễ với Vân Khinh. “Tại hạ mạo muội thỉnh cầu nương chung đoạn. Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.”

      Vân Khinh còn chưa kịp trả lời, vị thư sinh tiếp. “Chỉ cần nương theo giúp tới khi công tử tỉnh lại là được. Tới lúc đó nương muốn , chúng ta tuyệt đối ngăn cản.”

      Vân Khinh thấy ta cầu khẩn tới nước này, mà gã đàn ông kia trong chốc lát cũng chẳng thể giải độc hoàn toàn ngay được vì Điêu nhi cũng rất độc. lại nhìn thấy tay mình bị bàn tay to của gã tóm chặt muốn chết, muốn gỡ ra cũng chẳng phải dễ. Thế là hơi trầm ngâm, rồi gật đầu rất . Xét cho cùng cũng tới lúc tiếp, cùng nhau đoạn cũng sao.

      Thấy Vân Khinh gật đầu đồng ý, ba người kia lập tức mừng rỡ, cũng để ý vết thương ngang dọc của bản thân, kéo con ngựa kia qua để Vân Khinh và gã đàn ông kia cùng cưỡi, còn bọn họ bộ theo sau.

      Vân Khinh thấy hướng bọn họ cũng là hướng mình muốn tới, chính là nơi bà bà và từng sống, lập tức yên lặng vừa giúp gã đàn ông quần áo bê bết máu kia giải độc, vừa giục ngựa trước.

      Sau lưng, gió xuân phe phẩy, mùi máu tanh tưởi bừa bãi đất theo gió mà . Dần dần từng dòng máu cũng thấm vào nước suối khiến cả vùng nước chuyển màu đỏ ối. Quả là mùa xuân bất thường.
      ——————————————————————————————–
      [1] Điêu nghĩa là chồn, đáng ra có thể để là Chồn con nhưng Lãnh Vân thích để là Điêu nhi, như thể là tên thân mật của chú chồn này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Thú Phi: Chương 6 – Cưỡng hôn
      Edit: Lãnh Vân
      Suốt chặng đường vừa vừa nghỉ, Vân Khinh sao cả, chỉ có ba người kia vốn bị thương tương đối nặng, thể nào bộ nhanh hơn được mà lại cứ cứng đầu cứng cổ gắng gượng tiếp. Thế nên tuy khỏi chỗ cũ đoạn, nhưng cũng chẳng xa là mấy.
      “Nghỉ ngơi chút , cứ như vậy cố cũng chẳng tốt lắm.” Tới chỗ trống trong rừng, Vân Khinh thấy ba người kia quả bắt đầu gượng nổi, liền ghìm chặt dây cương, rồi đỡ gã đàn ông quần áo bê bết máu kia xuống ngựa.

      nương, chúng tôi vẫn chống cự được, …”

      “Cứ làm như vậy .” Vân Khinh chờ vị thư sinh kia xong mà mỉm cười giọng cắt ngang. Giọng dịu dàng, hề có vẻ sắc bén nanh ác, nhưng vẫn khiến người nghe thể theo.
      Thư sinh kia cùng hai người ăn mặc giống nhau còn lại nghe xong chỉ biết nhìn nhau. Giọng dịu dàng đó, khiến cho ba người họ cảm nhận được quan tâm đầy ấm áp, quan tâm mà thể miêu tả được bằng lời.


      Ba người phân vân chốc, vì quả họ cũng sắp gượng nổi nữa. Nghỉ ngơi chút cũng tốt, binh mệt ra trận chẳng phải là thượng sách chút nào.

      Lập tức, thư sinh văn nhược kia liền ngồi ngay cạnh Vân Khinh và gã đàn ông hung ác kia. Hai người thị vệ còn lại chia hai bên trái phải, cách xa đoạn ngồi xuống cẩn thận quan sát động tĩnh chung quanh. Tuy là nghỉ ngơi, nhưng từng sợi lông sợi tóc đều dựng thẳng đứng căng thẳng, hoàn toàn phải thư giãn.

      Vân Khinh thấy thế cũng chẳng gì, chỉ hơi ngẩng đầu ngắm trời xanh mây trắng và dựa vào thân cây. tay bị gã đàn ông bất tỉnh kia giữ chặt, chỉ có thể để người , tay còn lại đặt hờ cây cổ cầm bảy dây vẫn mang theo.

      nương là nhạc công?” Thư sinh kia ngồi bên thấy vậy liền mỉm cười nhìn Vân Khinh hỏi. Tuy mặt ta dính máu ít, nhưng vẫn giảm tướng mạo thanh tú chút nào.

      Vân Khinh cúi đầu nhìn sang ta, chỉ cười nhạt. “Ta thích đàn.”

      Thư sinh ừ tiếng rồi . “Tại hạ Sở Vân, hai người kia cao hơn là Mặc Ly, thấp chút là Mặc Ngân. Dám xin thỉnh giáo quý danh của nương!”

      Vân Khinh cũng chẳng câu nệ gì. “Vân Khinh.”

      Kiểu trò chuyện bèo nước gặp nhau thế này, ra chỉ để giết thời gian giảm căng thẳng khí là chính, ai thèm quan tâm có hay . Thế nên cũng chẳng ai hơi đâu tìm hiểu giả giả, nên cũng ai hỏi sâu thêm thân phận nhau làm gì.

      Sở Vân nghe vậy chỉ cười cười, liếc nhìn gã đàn ông hôn mê kia rồi . “ nương là cao nhân thế ngoại, hẳn so đo tính toán với đám tục nhân chúng tôi. Công tử nhà tôi vô lễ, nên mong Vân nương độ lượng khoan dung người.”

      Vân Khinh vừa nghe cũng hiểu được. Lời lẽ ta khách sáo, ý tứ cũng khách sáo kém, chẳng qua là muốn hạ thủ lưu tình, nên nhằm vào công tử nhà ta trả thù, mà nhanh nhanh giải độc cho . Lập tức mỉm cười. “Chỉ chốc là tỉnh thôi.”

      nào có lòng dạ cố tình chỉnh ta chứ, chỉ là có chút ngứa mắt. Bao năm hành tẩu giang hồ như vậy, sớm nuôi dưỡng tính cách người phạm ta ta chẳng phạm người rồi. Chuyện hôm nay cũng qua rồi, có gì vượt qua được những gì trong quá khứ của đâu. ta cũng chỉ là người xa lạ, đáng để bận lòng.

      “Đa tạ Vân nương.” Mặc Ngân Mặc Ly hai người lập tức đồng loạt quay đầu trầm giọng với Vân Khinh. cũng chỉ hơi gật đầu, gì thêm.

      Sở Vân thấy Vân Khinh có ý làm khó, lập tức cả người. Họ đều là kẻ có mắt nhìn, Vân Khinh biết võ công, chỉ cần có con chồn kia có trở ngại. ta lập tức gỡ bình nước lưng ngựa xuống, nhàng đổ lên mặt gã công tử kia, mong làm chậm lại cơn sốt nhỡ có kéo đến.

      Vân Khinh chỉ lẳng lặng ngồi nhìn. Nước làm trôi vết máu mặt gã đàn ông đó, hoàn toàn lộ ra gương mặt vốn có của ta. thấy thế, chợt hơi sững sờ chút.

      ta còn khá trẻ, nhìn qua xem ra lớn hơn là mấy. Đôi mắt nhắm nghiền hoàn toàn che khuất những toan tính những tàn nhẫn hung hăng. Đuôi mắt hơi nhếch lên , hai hàng lông mi dày rợp rủ xuống, dường như thoáng ánh bạc nền đen thẫm. Làn da phơi nắng lâu ngày thành màu đồng, làm nổi bật đôi môi hồng nhạt như cánh hoa đào. Ngũ quan hợp lại, tạo nên cảm giác vô cùng diễm. Giờ đây đôi môi kia mím chặt, lông mày cau lại, làn da sau khi giải độc giờ tái nhợt khiến cho vẻ mặt ta bỗng nhiên toát ra vẻ mị hoặc quỷ quái lạ lùng.

      Vân Khinh ngờ kẻ tàn nhẫn máu me như ta, sau khi rửa mặt sạch lại có dáng vẻ như thế. nghiệt dường ấy, ờ, đẹp đẽ dường ấy, quả là gã đàn ông đầy mâu thuẫn, mở mắt ra tựa như Diêm La, nhắm mắt lại giống hệt hồ ly tinh, gã này…

      Sở Vân thấy Vân Khinh chỉ hơi ngẩn người rồi lập tức vẻ mặt lại lạnh nhạt như cũ, khỏi hơi động trong lòng. Lần đầu tiên ta thấy có người nhìn mặt công tử nhà mình xong lại chả có biểu tình gì đặc biệt. Điều này chứng tỏ Vân Khinh kia cao thâm khó lường, hay là…

      Đúng lúc này, tiếng rít gào chợt vang lên từ cao, vật thể lạ vun vút lao từ xuống, đảo mấy vòng quanh chỗ mọi người ngồi rồi lập tức nhắm thẳng về phía mọi người mà bay, thế tới vô cùng mạnh mẽ.

      Mặc Ngân ngồi nghỉ trong nháy mắt bỗng vọt đứng dậy, trường kiếm trong tay vung lên nhằm hướng vật thể kia bay tới, cả lực đạo lẫn tốc độ đều vừa mạnh vừa nhanh. ràng là việc nghỉ ngơi trong chốc lát có tác dụng tương đối lớn.

      !” thanh duy nhất vang lên cùng lúc đó. Mặc Ngân chỉ thấy kình phong rào rạt từ sau lưng hướng tới, lực đạo vô cùng mạnh mẽ nhằm thẳng vào cánh tay cầm kiếm vung lên của ta mà tấn công, vừa nhanh vừa chuẩn, mạnh tới mức ta thể coi thường. Lập tức Mặc Ngân khẽ động cổ tay, kịp đối phó vật thể lao từ trời xuống, mà quay người chém thẳng vào đạo phong nhận lao tới kia. Chỉ nghe phịch tiếng to, Mặc Ngân bị đẩy về phía sau hai bước mới có thể đứng vững. ta vô cùng kinh hãi nhìn về phía Vân Khinh, đây chính là công.

      Tay Vân Khinh vẫn đặt hờ lên cây cổ cầm, lãnh đạm nhìn Mặc Ngân . “Đừng làm nó bị thương.”

      Cùng với câu đó, con vật hùng hổ lao xuống từ trời, thu cánh thu vuốt lại đứng ở vai Vân Khinh, đè xuống khiến cả người run lên chịu nổi phải nghiêng người về phía gã đà ông còn mê man bất tỉnh kia chút.

      “Mới chưa gặp chẳng bao lâu mà sao mi lại béo lên nhiều thế này?” mỉm cười nhìn con vật đứng vai mình, vươn tay vuốt ve.

      Con vật kia, chính là chú chim ưng to màu xám, giờ cúi đầu dùng mỏ mổ mổ vào tay Vân Khinh đầy thân thiết. Còn Điêu nhi vốn ngồi vai Vân Khinh, vừa thấy phi ưng nhào tới, lập tức lẩn trốn xa tít tắp. Hai đứa chúng nó vốn chẳng đội trời chung.

      Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân liếc nhau, nét mặt lên vẻ kinh ngạc và quan sát kỹ lưỡng, cả ba đều trở nên vô cùng cẩn thận hơn.

      Vân Khinh xoa nắn chú ưng xám kia hồi, liền gỡ xuống khỏi đùi nó mảnh vải. Mở ra nhìn, ra là bà bà gửi cho , rằng có việc ở nước Tần níu chân lại, nên nhắn tới đó gặp bà bà.

      Vân Khinh đọc xong liền mỉm cười. Bà bà cũng , chắc là lại tìm y dược gì đó cho mình rồi. Cánh tay phải tuy rằng hoạt động như thường, nhưng trời mưa trở gió vẫn đau đớn khôn xiết. Bà bà trước sau lời, lại làm mọi việc vì , quả rất thương bà bà.

      nhàng khép thư lại, còn chưa kịp cất kỹ cảm nhận thấy ánh mắt lạnh thấu xương hướng vào mình. Vân Khinh nghiêng đầu vừa nhìn, lập tức đối diện với ánh mắt tàn nhẫn của gã đàn ông kia.

      “Ngươi… ưm…” Vân Khinh ngờ ta tỉnh lại nhanh như vậy. Chữ ngươi vừa thốt ra, gương mặt vốn ở rất gần bỗng kề sát lại nhanh như chớp. Hai bàn tay cứng như sắt kéo cái. Vân Khinh mất thăng bằng vừa ngả người sang, lập tức đôi môi bị hôn lên đầy hung hăng cường bạo.

      biết võ công, chỉ biết công. Tốc độ cũng như sức mạnh của làm sao bì kịp gã đàn ông lực lưỡng kia chứ, nhất là lúc này hai tay hề đặt cổ cầm, khiến cho gã đàn ông kia thừa cơ đắc thủ.

      Vân Khinh ngẩn người. Cả đời chưa từng trải qua chuyện như vậy. Còn chưa kịp phản ứng, bỗng cảm thấy vật tròn bị lưỡi của đối phương đẩy vào miệng. Chưa nhận ra cái gì, vật đó tan thành nước khiến bị ép phải nuốt xuống, mà đôi môi mỏng kia cũng nhân đó lùi lại nhanh chóng. Tất cả xảy ra chỉ trong nháy mắt.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 7 – Giao chiến
      Edit: Lãnh Vân
      Cả con chim ưng vai Vân Khinh lẫn Điêu nhi trốn đằng xa đều có phản ứng gì với chuyện trước mắt. Động vật thường có phản xạ mãnh liệt với sát khí, mà gã đàn ông hung ác kia lại có sát khí, thế nên cả hai đứa nó đều động đậy. Cứ mặc kệ như thế, mặc kệ cho chủ nhân bị người ta khinh bạc!
      Hai người vừa tách nhau ra, Vân Khinh khẽ nhíu mày, vừa sờ sờ môi mình vừa nhìn gã đàn ông cả người đầy máu kia. mặt thoáng vẻ giận dữ, khẽ vươn tay về phía cây cổ cầm gần đó.
      Có điều gã đàn ông kia cũng rất nhanh chóng, vừa thấy Vân Khinh khẽ động, lập tức hai tay nhào tới, tóm chặt lấy hai cổ tay của Vân Khinh, ngoéo cái trói ra sau lưng, dùng sức ép chặt cả người Vân Khinh vào lòng , giam hãm lại trong vòng tay. Con chim ưng vai Vân Khinh thấy thế, phành phạch vỗ cánh bay lên đảo qua đảo lại đầu hai người, như thể hiểu chủ của mình làm gì vậy.
      Hai người vốn dựa sát vào nhau, giờ lại bị giam cầm trong vòng tay ta, hai lần da thịt chỉ cách nhau vài lớp quần ảo mỏng manh. vồng ngực cứng rắn vững chãi ép chặt lấy người Vân Khinh, hầu như còn tí khe hở nào. Mùi hương đàn ông xộc vào mũi , nồng nồng, mạnh mẽ, bá đạo.


      Vân Khinh từ bé tới lớn chưa từng tiếp xúc gần gũi với phái nam như thế bao giờ. Dù tính cách nhàng thanh nhã tới mấy giờ cũng thể tránh khỏi lên cơn giận dữ, lập tức hơi chúm môi lại định gọi Điêu nhi.

      Nào ngờ gã đàn ông kia còn lợi hại hơn, vừa thấy đôi môi Vân Khinh động đậy, lập tức hiểu ra Vân Khinh định làm gì. Hai tay bận bịu trói chặt cơ thể Vân Khinh rồi, còn cách nào khác, ta kịp suy nghĩ, liền cúi xuống hung hăng hôn tiếp, lấy môi mình ép chặt lên môi Vân Khinh cho phát ra bất cứ thanh nào.

      lùi tiến, người cố tránh môi ra để gọi bạn, người tranh thủ cơ hội xâm nhập vào trong. trong trắng tinh thuần, ngây ngô biết cách nào hơn. Cứ vậy dây dưa chỗ ngưng nghỉ, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển quanh quẩn đâu đây.

      Ba người Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân ngồi cạnh thấy thế, lập tức đồng loạt cúi đầu quay chỗ khác, im lặng lên tiếng.

      “Ngươi lên tiếng, ta tha cho ngươi. Nếu , ta ngại gì mà tiếp tục thế này.” chốc sau, gã đàn ông kia cắn nghiến môi Vân Khinh cái rồi khẽ động môi .

      Sau màn trao đổi nước bọt vừa rồi, Vân Khinh nào phải đối thủ của gã ta, nên chỉ có cách vừa hào hển thở, vừa khẽ gật đầu, mà cũng chẳng làm gì khác được với tư thế bị giữ chặt vào người như thế này.

      Gã đàn ông kia thấy Vân Khinh đồng ý, liền cẩn trọng từ tốn lùi lại. Chẳng hiểu sao, chỉ cần trước mặt đồng ý điều gì, cảm thấy hoàn toàn nghi ngại ta có đổi ý giữa chừng hay lừa dối hay , hay có khi ta vốn nghĩ tới việc Vân Khinh dám đổi ý cũng nên.

      “Ngươi muốn thế nào?” Vân Khinh vẫn bị gã kia giữ trong vòng tay, đôi môi sưng lên đỏ mọng, khẽ loáng ướt, lại thấp thoáng có dấu răng lưu lại, thoạt nhìn càng thêm dụ hoặc vô cùng.

      đời này ai dám uy hiếp ta.” mặt gã đàn ông lên vẻ tàn nhẫn. “Thế nên, ngươi phải trả giá đắt.”

      Dứt lời, gã buông tay, giơ lên khẽ vuốt ve đôi môi đỏ hồng của Vân Khinh. Động tác này có vẻ rất là tình tứ mờ ám, thế nhưng ta lại thốt lên với giọng vô cùng ngoan lệ. “Đừng có cố làm trái ý ta. Vừa rồi ta cho người nuốt độc dược, ta tin rằng đời này trừ ta ra ai giải được cả. Ngươi cứ việc mơ tưởng lung tung, nhưng sau đó đừng trách ta xuống tay ác độc.”

      Mấy năm nay Vân Khinh theo bà bà vào Nam ra Bắc cũng học qua chút y thuật, đồng thời cũng hiểu biết chút về độc tố các loại. Nhưng loại độc vừa vô sắc vô vị, uống vào lại có cảm giác gì đặc biệt, quả chưa từng thấy. Độc dược giấu ở trong răng, cũng phải loại đơn giản chút nào. Nghĩ tới đó, gương mặt trầm xuống chút, nhưng cũng quá nhiều, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

      Gã đàn ông kia thấy vậy liền chậm rãi buông tay Vân Khinh ra, lạnh lùng . “Ngươi cứ việc triệu hồi Điêu nhi của ngươi xem, chúng ta đánh cuộc keo xem liệu có ta ngươi có thể điều phối giải dược hay . Có phải chết ta cũng kéo ngươi chôn cùng.”

      Vân Khinh thong thả động thân ngồi thẳng lại, thèm nhìn gã ta. ta đoán đúng, có cách nào khác cả. kẻ ngoan độc tàn nhẫn hiếu sát như thế, được làm được.

      “Ta hỏi ngươi muốn thế nào?” Im lặng trong giây lát, Vân Khinh ngẩng đầu nhìn gã ta hỏi.

      Gã đàn ông nọ nhướng mày, cười lạnh. “Ta chưa nghĩ ra. Chờ ta nghĩ ra cho ngươi sau. Còn giờ theo ta về Tần quốc.” Nới tới hai chữ cuối, giọng điệu càng trầm hơn.

      Vân Khinh lạnh lùng nhìn cái kẻ đáng ghét trước mặt, hai tay nhanh như cắt xoa lên cổ cầm, đinh hai tiếng vang lên, hai đạo phong nhận xé gió vụt tới chỗ gã đàn ông kia, nhanh như chớp giật.

      ta ngờ tới nước này mà Vân Khinh vẫn có thể động thủ với mình, hơi hơi sửng sốt. Có điều gã này cũng thuộc dạng dũng mãnh thiện chiến, ngay trước khi bị phong nhận cắt đôi, lập tức ngả người lộn ngược về phía sau, cả thân mình gần như song song với mặt đất, vuông góc với chân. Hai đạo phong nhận kia vừa kịp lướt qua chóp mũi của bay mất.

      Vân Khinh thấy thế hừ lạnh tiếng, mười ngón tay như múa bảy dây đàn, từng lớp từng lớp phong nhận từ bốn phương tám hướng ngớt bay đến tập kích gã đàn ông kia, vừa nhanh, vừa độc, vừa chính xác.

      “Công tử!” Mặc Ly, Mặc Ngân đứng cạnh nhìn vậy, lập tức cầm kiếm định đánh về phía Vân Khinh. Nhưng Sở Vân đứng sau hai người bỗng dưng nhanh chóng tóm áo họ kéo lại. Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên chất vấn của họ, ta chỉ khẽ lắc đầu, nét mặt lên nét hiểu và tính toán.

      “Công tử, bắt lấy!” Mặc Ly biết vị tiên sinh nhà mình vốn đa mưu túc trí, lập tức vung cổ tay ném trường kiếm về phía gã công tử kia. Gã ta nghe tiếng đoán vị trí, định tung người nhảy ra tiếp lấy thanh trường kiếm.

      Vân Khinh nhìn thấy thế liền trầm mặt xuống, vung cổ tay lên. đạo phong nhận bắn ra như chớp khiến thanh kiếm bay trung choang tiếng, gãy làm hai nửa rớt xuống đất.

      “Công tử.” Mặc Ngân lập tức nhíu mày nhăn trán, vung kiếm trong tay mình định ném cho gã đàn ông nọ. Lại choang tiếng kim loại bị gãy. Lần này tên công tử nhanh tay hơn, vất vả tóm được chuôi kiếm. Nhưng còn chưa kịp nắm chặt, Vân Khinh giã ba đạo phong nhận khiến thanh kiếm thứ hai này bị gãy làm ba đoạn rơi lả tả đất, trong tay ta chỉ còn lại duy nhất cái chuôi kiếm.

      “Chết tiệt!” Gã đáng ghét gầm lên tiếng, hung hăng ném cái chuôi kiếm trong tay, lộn nhào vài lần trung để tránh mấy đạo phong nhận liên tiếp, nhưng chưa kịp tránh được đường ở lưng, lập tức bị chém cho nhát.

      Mà Vân Khinh mắt thấy cũng chẳng thèm dừng tay, tiếp tục múa mười ngón tay hồng, phong nhận liên tiếp đánh ra. Lần này phải nổi giận.

      Có điều nhanh, gã đàn ông kia cũng lợi hại kém. Tuy ta chiếm được tiên cơ, nhưng cũng hề bị Vân Khinh đánh trúng bộ phận yếu lại nào. Mấy lần thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc, bỗng ta khẽ động dung, trong nháy mắt hoàn toàn đổi phương pháp, đứng yên chỗ giang tay chân mở rộng môn hộ mặc kệ Vân Khinh đánh tới, khiến bỗng giật mình dừng tay. Mà ta cũng chỉ chờ khoảnh khắc hơi ngừng lại, dùng khinh công thượng thừa nhào thẳng tới trước mặt Vân Khinh, năm ngón tay như ưng trảo tóm lấy chiếc cổ thanh mảnh.

      Bất động, gã đàn ông nọ bất động, Vân Khinh cũng bất động. làn gió thổi qua, lá xanh xào xạc. Hai người cứ trong tư thế đó nhìn nhau, ai cũng lên tiếng. Tay gã công tử kia để cổ Vân Khinh, chỉ cần bóp chặt, chắc chắn tránh được. Mà tay Vân Khinh vẫn đặt cổ cầm, chỉ cần lại gảy cái, đạo phong nhận kia sẵn sàng xuyên tim gã ta. Hai người đứng quá gần nhau.

      “Ta thích ngươi.” Vân Khinh lạnh lùng với , vừa vừa thu tay lại.

      ta hừ lạnh tiếng, cũng rút tay về, liếm vết máu mặt chảy xuống khóe miệng, rồi trầm giọng . “ có lần sau.”

      Vân Khinh đứng lên, cất cây đàn , chúm môi kêu tiếng, lại huýt hai tiếng. Điêu nhi nấp đằng xa liền lao tới như chớp ngồi chồm chỗm vai , mà con chim ưng màu xám kia cùng lúc đó bay vút lên trời, biến mất.

      quay người lên ngựa, thèm nhìn mấy người đứng dưới đất, lạnh nhạt thốt. “Còn ?”

      Gã đàn ông kia thấy thế, mặt càng thêm lạnh lẽo hồn, phi thân lên lưng ngựa ngồi tóm chặt thắt lưng Vân Khinh, hùng hổ . “Nhớ cho kỹ, ta là Độc Tuyệt. Nhà ngươi cũng chưa đủ tư cách khiến ta thích!” Dứt lời, hai gót thúc mạnh, tuấn mã nhanh chóng lồng lên phi về phía trước. Sau lưng, Sở Vân cùng Mặc Ly Mặc Ngân cũng vội vã chạy theo.

      Ban nãy Sở Vân thấy , Vân Khinh hoàn toàn có ý muốn giết công tử nhà mình, mà chỉ muốn đánh cho hả cơn giận trong lòng. Có điều ta chưa từng thấy ai có gan dám trút giận lên người công tử nhà mình như thế cả!

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Thú Phi: Chương 8 – Chạy trốn
      Edit: Lãnh Vân

      Chạy như rượt mây đuổi gió, gấp gáp ngày đêm, dọc đường lại lấy thêm hai con ngựa khác, cả nhóm năm người cứ nhằm chốn thâm sơn cùng cốc mà phóng như bay, hầu như chẳng mấy lúc nghỉ ngơi.

      Dọc đường Vân Khinh cũng chả mấy khi lên tiếng chuyện với đám Độc Tuyệt, vẻ mặt lạnh nhạt như gió như mây nhìn ra bất kỳ tâm trạng gì, chẳng than mệt, cũng chẳng làm kẻ cản trở cuộc hành trình. Mà Độc Tuyệt cũng chẳng thèm để ý đến Vân Khinh, càng làm phiền tới , chỉ tập trung tinh thần vào việc chạy , như thể có thỏa thuận ngầm nào đó.
      “Công tử, đằng trước chính là thị trấn biên giới để ra khỏi Ngụy Quốc. Công tử xem có cần cải trang tiếp…” Nhìn con đường vắng lặng trước mặt, Sở Vân trầm giọng hỏi Độc Tuyệt.


      Gương mặt diễm lệ của Độc Tuyệt khẽ trầm xuống lạnh lẽo hừ tiếng. “Bọn họ chắc chắn cho rằng ta cải trang để tới, việc gì ta phải làm như ý họ chứ?”

      Sở Vân nghe vậy lặng im lúc rồi gật đầu. “Công tử cũng đúng. Bọn họ chưa từng thấy gương mặt của người, nên tốt nhất là càng công khai càng ngang nhiên càng gây chú ý, càng an toàn hơn.”

      Độc Tuyệt gật đầu, khẽ giật cương ngựa. Cánh tay cứng như sắt thò ra tóm chặt lấy eo lưng của Vân Khinh ngồi trước mặt lạnh lùng tiếp. “Chưa kẻ ta còn mang theo nữ nhân có võ công, ai lại ngờ tới ta lại đâm đầu vào chỗ chết như vậy.”

      “Công tử cao kiến!” Mặc Ngân Mặc Ly vốn im lặng đồng thanh lên tiếng.

      Vân Khinh nghe cuộc trao đổi của mấy người nọ, hơi hơi hiểu ra trong những lý do Độc Tuyệt muốn giữ mình bên cạnh . Trong hư có thực, tưởng thực hóa hư. Qua những gì từng nghe thấy và nhìn thấy, người đàn ông này chỉ trong nháy mắt có thể suy nghĩ tính toán tinh tế như vậy, có thể tưởng tượng ra ta là kẻ thâm sâu khó dò tới chừng nào.

      Tuy vậy Vân Khinh vẫn tỏ vẻ gì như trước. thâm mặc kệ , phải việc của thèm lo. Xét cho cùng bản thân rơi vào tay gã nọ, nhưng muốn lấy mạng cũng nào có dễ dàng như thế. Hơn nữa trước giờ mấy để tâm những mưu đồ toan tính kiểu này, toàn bộ chỉ coi như gió thổi qua tai là được.

      Đoàn người dừng lại bên dòng suối, rửa mặt chải đầu, chỉnh trang mặc quần áo vừa cướp được đường, hoàn toàn ra dáng công tử phú quý mang theo mỹ nữ cùng thị vệ rong chơi.

      Ba con ngựa nhàn nhã dạo, dần dần tiến vào thị trấn ở biên cảnh nối liền hai nước Ngụy Tần. Chỉ cần ra khỏi đây, trước mặt là đất của Tần quốc, họ cần lo lắng nữa.

      Độc Tuyệt cưỡi ngựa, tay vòng qua ôm lấy thắt lưng Vân Khinh, mặt nào vênh váo cao ngạo, nào cười cợt giỡn hớt, nhưng vẻ ngoan độc tàn nhẫn hoàn toàn biến mất. Dáng vẻ cao quý nhàn nhã, thêm chút bất cần đời, chẳng khác nào gã thiếu gia giàu có mang theo nữ quyến du sơn ngọan thủy.

      Vừa từ tốn thong thả giục ngựa vào tới thị trấn nọ, quả nhiên quanh quất nấp ít sát thủ, rồi quan binh. Mặc kệ người qua lại lai lịch ra sao, vẻ mặt càng bình thường lại càng bị giữ lại kiểm tra, chỉ thiếu điều lột da xem có phải da hay nữa là đủ. Trong khi đó đoàn người Độc Tuyệt ung dung tới, đám người coi cổng thành chỉ thoáng nhìn lướt qua, hỏi dăm ba câu rồi lập tức thả .

      Vào trong thị trấn, Độc Tuyệt càng làm ra những hành động mờ ám hơn, nào là ôm lấy Vân Khinh dán chặt vào người gã, rồi cắn cắn vành tai thầm âu yếm, nhìn qua dáng vẻ bảo ngả ngớn cũng ngả ngớn, mà tình nồng ý đượm cũng chẳng sai. Mà vẻ mặt Vân Khinh vẫn cứ lạnh nhạt như cũ, chỉ có hơi hơi lên màu hồng như hoa đào, đâm ra vẻ lãnh đạm của lại chả khác gì giả vờ cả. Chỉ có hai người họ biết bàn tay Độc Tuyệt đặt bên hông Vân Khinh thực chất là truyền luồng nhiệt lực vào người , dùng nội công thâm hậu khiến mặt nổi lên rặng đỏ hồng, nhìn qua khiến người khác dễ hiểu lầm. Vân Khinh vốn có võ công, càng có nội lực, nên cũng đành mặc xác muốn làm gì làm.

      “Hôm nay thượng cấp có lệnh, cho bất kỳ ai xuất cảnh.” Nơi ra khỏi thị trấn, tên quan sai lạnh lùng với đám người Độc Tuyệt.

      “Đây là ý gì?” Gương mặt điển trai của Độc Tuyệt lập tức sầm sì như trời sắp bão, ánh mắt khó chịu trừng mắt nhìn đám quan sai gác cổng.

      Mấy tên quan sai thấy thế định gầm gừ quát mắng, Sở Vân bên cạnh lập tức bước tới, vẻ mặt tươi cười hòa nhã nắm lấy tay gã quan sai kia thấp giọng . “Các vị đại ca xin bớt giận. Công tử nhà tôi tính tình tùy hứng quen rồi, các vị đại ca bỏ quá cho. Chẳng hay có chuyện gì khiến chúng tôi được xuất cảnh thế? Công tử nhà tôi vốn nghe tháng năm ở Tề quốc có Hội hoa, nên muốn nhanh chân chạy đến xem, tới chậm nhỡ bỏ qua dịp hay nào đó ấy mà. Các vị cũng biết Tần quốc rộng lớn như vậy, qua quốc thổ Tần quốc để đến Tề quốc còn phải mất rất nhiều thời gian nha.”

      Tên quan sai kia nhận lấy cục vàng Sở Vân len lén đút cho, rồi ừ tiếng giọng . “Cũng chỉ có hai ngày thôi mà. Các người ráng chờ , ta đoán cũng lâu đâu.” Sau đó lại lớn tiếng quát. “Quay lại, quay lại mau, còn đừng trách quan gia đây khách sáo!”

      Độc Tuyệt thấy thế định phát cáu, Sở Vân liền vội vã quay lại khuyên bảo tận tình. Độc Tuyệt liền hùng hổ miễn cưỡng quay đầu lại, vẻ mặt chẳng tình nguyện chút nào, hoàn toàn nhập vai gã ăn chơi trác táng tính tình kiêu căng.

      “Công tử, người thấy sao?” Vừa vào khách điếm lụp xụp, Sở Vân cố ép giọng hỏi Độc Tuyệt.

      Nơi thị trấn bé này đoán chừng chưa bao giờ có đông người dừng lại như thế, các khách sạn lớn khác đều kín phòng, Sở Vân phải vung tay chi đống bạc lớn mới có thể khiến bọn họ được miễn cưỡng chấp nhận vào trụ trong này. giường, bàn, đơn giản tới mức có chỗ nào che giấu cái gì được. Bốn mặt tường lở lói lộ ra cả cốt bên trong, quả vô cùng tàn tạ.

      “Tối nay nhất định phải rời .” Độc Tuyệt vươn tay chấm vào cốc nước viết lên bàn. Vừa xong phải ta thấy bên cạnh cổng thành có rất nhiều người mai phục, thế nhưng hôm nay mà , càng để lâu càng khó hơn, chỉ có thể đánh cuộc thử vận phen.

      Mặc Ly Mặc Ngân lặng yên gật đầu.

      Mà Vân Khinh sau khi vào phòng, vẫn đứng yên bên cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, lãnh đạm, bình thản, mái tóc trước trán rủ xuống che vết bớt hình hoa đào. Ngoài sân gió nhè lay động cỏ cây, khiến người khác cảm thấy vô cùng yên tĩnh.

      Độc Tuyệt quay lại thấy thế, hơi hơi nhíu mày, rồi bỗng cười to rồi gọi. “Khinh nhi, lại đây ca ca hôn cái. đúng là khiến Khinh nhi của ta chịu khổ rồi, cái chỗ này tồi tàn quá chừng.”

      Vân Khinh vừa nghe thấy hai chữ Khinh nhi, bỗng dưng rùng mình cái, rồi hung hăng quay lại trừng mắt nhìn Độc Tuyệt, vừa xoa xoa hai cánh tay nổi đầy da gà da vịt. Khiếp, nghe ghê cả tai, Khinh mới chẳng nhi.

      Độc Tuyệt thấy Vân Khinh phản ứng mạnh mẽ tới thế, hoàn toàn bất ngờ ngoài tưởng tượng của ta. Sở Vân ngồi cạnh thấy vậy nén được buồn cười, vội vã cúi đầu xuống.

      “Khinh nhi, Khinh nhi…” Độc Tuyệt càng thấy Vân Khinh tỏ ra chán ghét, ngược lại càng gọi càng hăng, vừa gọi vừa tiến lại gần định kéo tay Vân Khinh. thấy thế lập tức lật cổ tay đặt cây cổ cầm, mặt hai chữ uy hiếp: nhà ngươi dám tới gần thử xem, khiến Độc Tuyệt đành phải dừng lại, cau có nhìn .

      Còn mắt to trừng mắt , bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên. Độc Tuyệt lập tức trầm mặt xuống, nhanh chóng quay người ngồi xuống cạnh Vân Khinh, thò tay ra kéo tới, miệng ngớt tán tỉnh trêu chọc. “Khinh nhi, lại đây ca ca hôn cái nào.” Vừa ta vừa làm bộ định hôn. Vân Khinh thấy vậy quay đầu qua bên khẽ tránh ra. Có điều nếu đứng ở cửa phòng nhìn về phía này, dáng vẻ hai người chả khác nào nồng nàn thân thiết.

      “Khách quan, tiểu nhân bưng trà tới đây.” gã tiểu nhị nhanh nhẹn đá cửa bước vào, vẻ mặt rất khiêm tốn tươi cười hăm hở.

      “Ai cho ngươi tự tiện tiến vào, có quy củ gì cả.” Mặc Ngân thẳng tay vung cái tát qua, ràng bộ dạng cường hào ác bá.

      “Ôi tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết!” Gã tiểu nhị kia ăn cái tát , hoảng hốt cúi người xin lỗi liên tục, vừa khúm núm bước lại đặt khay trà lên bàn.

      “Cút!” Độc Tuyệt cau có quay lại, dáng vẻ khác gì hào hứng bị quấy rầy, vô cùng bất mãn.

      “Dạ, dạ, cút liền…” Gã tiểu nhi vội vã quay nhanh như mọc thêm mấy cái chân, ra vẻ cái gì cũng nhìn thấy.

      “Nhìn xem.” Độc Tuyệt thả Vân Khinh ra, khẽ liếc mắt nhìn Mặc Ly.

      Mặc Ly bước tới rút ra cây ngân châm thử độc trong trà, rồi quay qua chủ nhân lắc đầu khẽ, ý có độc, có thể uống.

      Cả đám người chạy như bay mấy ngày, cổ họng khát muốn chết. Giờ xác định trà có độc, Sở Vân bèn vươn người rót cho Độc Tuyệt và Vân Khinh mỗi người chén, rồi ba người còn lại mỗi người tự rót chén.

      Vân Khinh cầm chén trà chưa kịp uống, Điêu nhi vốn ngủ tít mù trong lòng bỗng thò cổ ra rúc mõm vào chén trà ừng ực uống ngon lành. Vân Khinh thấy thế lập tức cau mày, liếc thấy Độc Tuyệt đưa chén trà lên môi hề có chút cảnh giác nào, khẽ thở dài, vươn tay giật giật áo ta.

      Độc Tuyệt là kẻ nào chứ, vô cùng khôn khéo và cảnh giác. Vân Khinh mới chỉ hơi chạm tay, ta dừng phắt ly trà tới miệng, đồng thời lập tức ra hiệu cho đám Sở Vân. Ba người kia thấy vậy vội vã dừng lại, đồng loạt quay sang nhìn Vân Khinh.

      Vân Khinh nhìn Điêu nhi vùi đầu vào chén trà, thấp giọng . “Điêu nhi thích nhất ăn uống đồ có độc.” Chỉ câu này, khiến cả bốn người còn lại trong phòng cùng nhau biến sắc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :