1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thú Phi - Chu Ngọc (174c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 93 : Thay đổi bất ngờ
      Edit : Vô Phương
      Beta : Kim NC + Vô Phương
      “Là sao?” Đinh Phi Tình đuổi sát theo phía sau, lần theo ánh mắt của Vân Khinh – nhìn xuống vùng chém giết bên dưới, cả người Độc Tuyệt toát ra ngoan độc, lạnh lùng, khuôn mặt nhuốm đầy máu tươi, khiến cho người ta còn nhìn ra được dung nhan vốn có nữa – Đinh Phi Tình nhíu mày hỏi.
      Mộ Ải cũngchạy theo đến. Nhìn thấy chiến trường rộng lớn bên dưới là Độc Tuyệt cả người dính đầy máu tươi, cầm roi ngựa :“Tần vương Độc Tuyệt, ngoại trừ , còn có người nào rơi vào tình huống ấy mà vẫn còn sống sót cho đến tận bây giờ”.
      Đinh Phi Tình nghe vậy chăm chú nhìn chằm chằm vào Độc Tuyệt, giống như muốn nhìn xuyên thấu cả người . ngừng đánh giá từ xuống dưới, ánh mắt tràn ngập vẻ xem xét kỹ lưỡng .
      Mắt đối mắt, khiến tâm tình Vân Khinh xao động. đầu ngón tay Vân Khinh khẽ run lên trượt qua dây đàn, đàn sai mất . Bầy sói hoang điên cuồng kia trong nháy mắt hỗn loạn.
      “H..ú..ú…” tiếng sói tru vang lên, con sói hoang vọt tới ngựa của đám người Độc Tuyệt cắn phát. Đám sói hoang chung quanh trong khoảnh khắc cũng lao lên vây quanh, điên cuồng tấn công về phía đám người Độc Tuyệt.
      Mặc Ly kinh hãi. Sao đàn sói hoang lại muốn tấn công bọn họ? Suy nghĩ vừa dứt liền lao đến chém về phía đàn sói hoang.
      Vân Khinh vừa thấy vậy, trong chớp mắt liền hoàn hồn lại, hoảng hốt. kịp nghĩ nhiều, cúi đầu xuống, ngón tay tung bay Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, lần nữa nhấn mạnh xuống cây đàn cổ.
      Tuy nhiên tất cả biến cố chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, tiếng đàn nhàng của Vân Khinh còn chưa kịp điều chỉnh lại hoàn toàn tiếng tiêu trong trẻo của Phi Lâm ở phía cao chợt cất lên. Trong chớp mắt, tiếng tiêu tràn ngập uy nghiêm nhanh chóng phụ họa, hòa vào với tiếng đàn của Vân Khinh chỉ huy đàn sói. Tiếng tiêu sắc bén như cắt vụt qua trung.
      “Đừng chém.” Cùng lúc đó, thoáng chốc Độc Tuyệt liền phục hồi lại tinh thần, vội vàng đẩy kiếm chém tới đàn sói hoang của Mặc Ly ra. Sói là loài động vật sống theo bầy đàn, con bị thương có vô số con khác trả thù thay. Hơn nữa trong tình huống đặc biệt như thế này tuyệt đối càng được động thủ với chúng nó.
      Tiếng tiêu vang lên trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc. Bầy sói tấn công về phía đám người Độc Tuyệt chợt khựng lại, chúng xoay người trung tránh đám người Độc Tuyệt, lao ra tấn công quân Tề ở hai bên.
      Đám người Mặc Ngân, Mặc Ly bị dọa tới nỗi cả người toát mồ hôi lạnh.
      Lúc này Vân Khinh cũng dám có sơ suất gì, lòng chỉ huy đàn sói hoang dũng chiến đấu.
      “Có chút hiểu biết.” Sau khoảnh khắc kinh hồn kia, Đinh Phi Tình thốt ra kết luận.
      Mộ Ải nghe thấy vậy khỏi cười to. Thế này mà bảo là có chút hiểu biết ư! Nếu như Độc Tuyệt chỉ chậm chút, khiến con sói bị thương thôi e rằng bọn họ đừng hòng nghĩ đến chuyện ra khỏi vòng sói vây này. Gan dạ sáng suốt như thế mà chỉ nhận được bốn chữ đánh giá hẫng thế thôi sao, chao ôi.
      “H..ú..ú … ” Đàn sói hoang trong chớp mắt lại bất ngờ lao tới, nghênh đón đám người tấn công về phía Độc Tuyệt. Chỉ thấy trong khoảnh khắc đám người Độc Tuyệt được đàn sói hoang tạo thành vòng vây bảo vệ bên trong.
      Mặc Ngân, Mặc Ly và Độc Tuyệt, ba người còn ngồi ngựa nữa. Trong thời khắc kinh hồn vừa rồi ngựa bị sói hoang cắn chết. Lúc này ba người nhảy xuống đứng mặt đất giữa vùng thảo nguyên này, vây xung quanh bọn họ là màu xám của sói, đưa mắt nhìn chung quanh chỉ thấy toàn là răng nanh trắng nhỡn dày đặc, và tiếng sói tru làm cho người ta muốn dựng tóc gáy. Đập vào mắt tất cả đều là cảnh chiến đấu máu me bắn tung tóe giữa thiết kỵ và bầy sói hoang. Ngay cả ba người bọn họ vốn quen với cảnh chiến trường phơi đầy xác, phủ đầy máu thế mà thấy tình cảnh này cũng khỏi lông tơ sau lưng dựng đứng hết cả lên.
      Cẩn thận bảo vệ Độc Tuyệt ở bên trong, Mặc Ngân và Mặc Ly cảnh giác cao độ, nhìn đàn sói hoang ngừng tàn sát ngay bên cạnh, mặt hai người gần như còn chút máu nào. Nếu như Vân Khinh lại đàn sai nữa lúc này bọn họ chẳng còn ngựa mà cho đám sói này cắn nữa đâu.
      Độc Tuyệt đứng ở giữa vòng bảo vệ nhìn tình cảnh quanh người, vẻ mặt tàn khốc, nét mặt là hưng phấn, kiên cường và tuyệt tình, bình tĩnh nhìn bầy sói tàn sát ngay gần đó. hoàn toàn lo ngại, tin tưởng Vân Khinh, tin tưởng tuyệt đối khiến gặp chút nguy hiểm nào.
      Tiếng sói tru, tiếng ngựa hí, tiếng binh lính nước Tề kêu thảm thiết trước khi chết, đan xen vào nhau vang vọng dưới bầu trời thảo nguyên Thương Mang, trình diễn màn mưa gió máu tanh kinh hoàng cùng cực.
      Nhưng mà dường như Tề Chi Khiêm nghiêm khắc hạ lệnh với đám quân lính, tiếc thiệt hại hay phải trả giá bao nhiêu, nhất định phải khiến Độc Tuyệt bỏ xác nơi này. Cho nên, mấy vạn thiết kỵ của nước Tề này ngay cả trong tình cảnh hỗn loạn và sợ hãi lại vẫn liều mạng tấn công tới tấp về phía Độc Tuyệt.
      Đàn sói hung tàn, tuy nhiên mấy vạn đại quân của Tề Chi Khiêm cũng phải lũ vô dụng. Trong chốc lát máu đỏ ngập tràn, quyết chiến sinh tử. Ngay cả Độc Tuyệt ở giữa vòng bảo vệ của đàn sói hoang cũng có lấy chút cơ hội nào để thoát thân.
      “Nhìn kìa, có người đến.” Tiểu Tả ngồi cao liếc nhìn về phía tây bỗng thấy có đoàn người chỉ ăn mặc bình thường, thế mà thấy tình cảnh nơi này như vậy chẳng những tránh né ngược lại còn quất roi giục ngựa sống chết vọt lại. Cậu khỏi cao giọng hét lớn.
      Đám người Vân Khinh, Phi Lâm, Đinh Phi Tình nghe vậy, đồng loạt quay đầu nhìn về hướng ấy.
      Người đến nhiều lắm, thoạt nhìn qua khoảng chừng chỉ có hơn ngàn người, chỉ trong khoảnh khắc vọt gần tới, giao chiến với quân thiết kỵ của nước Tề ở vòng ngoài cùng.
      Vân Khinh vừa thấy biết ngay đây là người của Độc Tuyệt, những người này là tới cứu Độc Tuyệt.
      Vân Khinh ngẩng đầu lên nhìn kỹ vào Độc Tuyệt bị vây giữa bầy sói, cắn chặt răng, trầm giọng : “Sư phụ, người khống kế toàn cục, đồ nhi giúp chàng phá vây”. Dứt lời tiếng đàn biến đổi, tham gia khống chế toàn cục nữa, chỉ bao phủ đầu đàn sói hoang bên cạnh đám người Độc Tuyệt, chỉ huy chúng nó hành động.
      Đám sói hoang bị tiếng đàn Vân Khinh khống chế, lập tức ngưng tấn công lung tung khắp các hướng, chỉ chăm chăm tấn công đám binh lính nước Tề bị tấn công phía rìa ngoài.
      Độc Tuyệt thấy động tác đám sói hoang, lại nghe tiếng đàn Vân Khinh, lập tức hiểu ra ý của Vân Khinh, bước chân nhanh chóng di chuyển, theo đàn sói lao về phía tây.
      Khi đến có mang theo người, lúc tiến vào thảo nguyên Thương Mang liền chia nhau ra. đoàn người ngựa đông đúc rất dễ khiến người ta chú ý, sao có thể để bản thân bại lộ trước mặt đám người Sở Hình Thiên được.
      Bởi vậy, các đội phân tán ra, nhóm vừa vòng quanh tìm hiểu tin tức, nhóm khác theo phương hướng phía trước tiếp tục sâu vào thảo nguyên Thương Mang. Trong thảo nguyên này vốn cũng có mật thám, và vẫn liên tục liên hệ với nhau, mà mọi người cũng cách nhau xa là mấy. Bây giờ người của nhất định biết bên này xảy ra chuyện, cho nên đều chạy đến.
      Vân Khinh và Độc Tuyệt hai người lời trao đổi, ánh mắt nhìn nhau, chỉ nương theo động tác của dã thú, chỉ nương theo tiếng đàn hơi thay đổi truyền lại, lập tức thấu hiểu tất cả. Tâm ý tương thông, biết chỉ là trùng hợp, hay là bởi vì quá thấu hiểu nhau.
      Đinh Phi Tình đứng ở bên cạnh Vân Khinh thấy vậy, nhướng cao mày, quay đầu nhìn chăm chú vào Vân Khinh, rồi lại nhìn lại Độc Tuyệt ở dưới kia lao về phía Tây. Sâu trong đáy mắt mơ hồ lên ý cười tán thưởng.
      Với tình hình phía dưới đó, đám người, đám sói, đều cùng hướng tới mục tiêu, cùng đánh sâu vào chỗ. Hướng phía tây kia, ngay cả có vạn binh lính, nhưng với thế tấn công ấy, người ngựa binh lính dẫu rằng sắc bén nhưng đều bị đánh ngã rạp. Mở ra được con đường thoát thân cho Độc Tuyệt cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
      “Tướng quân.” Đúng lúc này có tiếng gọi, phía sau dồn dập tiếng vó ngựa. Phó tướng theo Đinh Phi Tình mai phục Tề Chi Khiêm chạy đến.
      Mục đích của bọn họ chính là tạo thành thế hỗn loạn. Thời điểm binh mã của Tề Chi Khiêm chạy hỗn loạn ra tứ phía bọn họ hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vậy, lúc Đinh Phi Tình bọn họ cũng liền lập tức lui quân theo. Bởi vì có tới hai vạn người, mà lúc rút quân đám người Đinh Phi Tình lại chạy quá nhanh cho nên bây giờ bọn họ mới đuổi kịp tới đây.
      “Tới đúng lúc lắm.” Đinh Phi Tình quay đầu nhìn phó tướng ở phía sau . Nếu dẫn bọn họ xung phong xuống liều chết trận, quân lính nước Tề vây quanh dưới kia nhất định tan rã ngay.
      “Các ngươi cùng……”
      “Tướng quân, có việc lớn ổn.” Phó tướng đợi cho Đinh Phi Tình hết lời, vội vàng cắt ngang, nét mặt tràn đầy lo lắng, dâng lên bức mật thư.
      Đinh Phi Tình liếc mắt nhìn qua mật thư, sắc mặt bất giác nặng nề. Dùng bồ câu đưa tin, là Thượng Quan Kính dùng bồ câu đưa tin, sao lại thế này? Sao Thượng Quan Kính sao lại vội vàng dùng bồ câu đưa tin như vậy, xảy ra chuyện gì lớn sao?
      Đinh Phi Tình cảm thấy hơi căng thẳng, cầm thư tín phó tướng đưa lên, đảo mắt qua đọc lướt nhanh như gió.
      xảy ra chuyện gì?” Mộ Ải đứng ở bên cạnh thấy vậy khỏi trầm giọng hỏi, nếu lúc này có chuyện gì quan trọng Thượng Quan Kính tuyệt đối tìm đến bọn họ.
      “Ngũ quốc diệt Tần, Sở Hình Thiên dẫn đầu chỉ huy các nước Triệu, Sở, Hàn, Ngụy,Yến nhổ trại nửa ngày trước, dẫn suất năm mươi vạn quân, diệt Tần.”
      Đinh Phi Tình xem qua nội dung, mặt liền biến sắc, siết chặt lá thư trong tay.
      Sở Hình Thiên đợi tụ hợp cùng Tề Chi Khiêm mà , đợi tra xét xem gian tế rốt cuộc là ai, xem coi ai giúp Vân Khinh hoặc là giúp nước Tần. Mà ngay lập tức tập hợp binh lực của cả năm nước, chỉ huy toàn quân trực tiếp tấn công nước Tần.
      Mắt Vân Khinh vẫn chăm chú nhìn theo cục diện chiến trường, tay vẫn ngừng lướt Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, bên tai lại vẫn nghe thấy tất cả lời của Đinh Phi Tình. Khoảnh khắc vô số ý niệm lóe qua đầu, hiểu ra mọi chuyện. Bất giác lòng Vân Khinh chợt trở nên căng thẳng, trái tim đập nhanh đến mức gần như thể thở được.
      Đây là cái bẫy, hơn nữa còn là vòng tròn liên hoàn. Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên bàn bạc đâu ra đấy với nhau từ trước. Sở Hình Thiên cần phải đợi Tề Chi Khiêm, Tề Chi Khiêm cũng thông báo cho Sở Hình Thiên. Tề Chi Khiêm lấy mười vạn đại quân đến lấy mạng Độc Tuyệt, còn Sở Hình Thiên dẫn đầu chỉ huy quân đội liên minh của năm nước tiến thẳng tới nước Tần. Bọn chúng bày binh bố trận vô cùng khôn khéo.
      Bây giờ Tần vương Độc Tuyệt ở nước Tần, cho dù các đại tướng dưới tay Độc Tuyệt lợi hại cỡ nào, nhưng chắc chắn có ảnh hưởng lớn lắm. Còn Độc Tuyệt dẫu cho dũng mãnh, tài giỏi đến mức nào chăng nữa, chẳng lẽ mười vạn thiết kỵ của Tề Chi Khiêm lại thể bao vây lấy mạng được Độc Tuyệt đơn thương độc mã hay sao.
      Bọn chúng, bọn chúng vẫn dùng để làm mồi nhử dẫn dụ Độc Tuyệt.
      Hiểu ra được điều này, Vân Khinh ngửa đầu lên, nhắm chặt hai mắt, hít hơi sâu.
      Nếu phải vì biết ở thảo nguyên Thương Mang này Độc Tuyệt sao lại tới nơi này cơ chứ. Nếu phải bởi vì bây giờ Độc Tuyệt và nước Tần đâu có thể rơi vào cục diện như vậy. Tất cả đều bởi vì , là do .
      Biết được kết quả như vậy, muốn tâm tình dao động là có khả năng, nhưng mà giữa hỗn loạn dao động kia lại là nỗi đau sâu, có đạo hạnh gì mà có thể!!!
      Phi Lâm, Đinh Phi Tình và Mộ Ải đều là người thông minh, vừa nghe tin tức này nhất thời cũng hiểu ra tất cả. Lúc này nhìn thấy vẻ mặt khổ sở đau thương của Vân Khinh, lại nhìn Độc Tuyệt cả người oai hùng ngoan độc giữa bầy sói hỗn chiến dưới kia, chỉ biết đồng loạt lắc đầu.
      Với khả năng của Độc Tuyệt làm sao có thể nhận ra các nguy cơ được. Nhưng lại vẫn đến đây, đến thảo nguyên Thương Mang này để tìm Vân Khinh.
      Tình là chi hỡi thế gian
      Câu thề sinh tử đa mang đời. (*)

      Dịch nghĩa : “Hỡi thế gian tình là vật gì, mà khiến người ta hẹn thề sống chết.”

      Trích từ bài Mô ngư nhi – Nhạn Khâu (Nấm mồ chim nhạn) của Nguyên Hiếu Vấn. (xem cuối chương).

      “H..ú..ú….” tiếng sói tru, đoàn người mặc thường phục điên cuồng chạy về bên Độc Tuyệt, hội hợp cùng nhau.
      Độc Tuyệt liếc mắt quét qua bọn họ, bỗng thấy phía trước có người đáng nhẽ giờ phút này hẳn phải ở trong thiên lao – Mặc Tiềm – lại đứng trước mặt . Độc Tuyệt khỏi nhướng mày, sao Mặc Tiềm có thể xuất ở đây?
      Nhưng thấy mặt Mặc Tiềm nhuộm đầy máu tươi, trước khi vọt được tới tận đây mang khuôn mặt mặt tràn ngập vẻ lo lắng hét lớn:“Bệ hạ, người mau về, về nhanh lên. Đây là bẫy! Sở Hình Thiên dẫn đầu chỉ huy liên quân năm nước diệt Tần. , mau.”
      Độc Tuyệt vừa nghe vậy, trong nháy mắt mặt liền biến sắc, hét lớn:“Ngươi cái gì?”
      Mặc Tiềm xoay kiếm chém vào tên lính Tề, vội vàng thét tiếp:“ mau, sáu nước liên minh diệt Tần. Mau thôi! Lúc hạ thần đến, quân doanh phía trước nhổ trại còn lấy bóng người, tới gần biên giới nước Tần rồi.”
      Độc Tuyệt vừa được hai ngày, Sở Vân chấp chính quản lý nội chính nước Tần. Bởi vì thấy Độc Tuyệt tự mình nên mấy yên tâm, bởi vậy mới đem mọi tin tức tình báo giao lại cho Mặc Tiềm y xem qua, nhìn kỹ coi xem quân đội Tề – Sở thảo nguyên Thương Mang ấy có đúng là chỉ đóng quân ở biên cương nước Triệu để giúp đỡ nước Triệu chống quân Hung Nô hay .
      Mà sau khi y cẩn thận thẩm tra mọi tin tức tình báo lớn có được, suy đoán thông tin từ những tin tức có vẻ nhất, đáng chú ý nhất, y cho ra được kết quả : đội quân nghiêm chỉnh phòng ngự đất Triệu đó chính là đội quân do Sở Hình Thiên và Tề Chi Khiêm cấu kết hợp lại hòng ra tay trước chiếm lợi thế. Sáu nước cùng hợp lại tấn công nước Tần.
      Ngay lập tức, Sở Vân và y thể ngồi yên được nữa. Sở Vân vội vàng truyền lệnh cho hai Thượng tướng quân trấn giữ phía tây và phía bắc chuẩn bị. Còn y chẳng quản ngày đêm lao tới thảo nguyên Thương Mang này để báo tin.
      nay, khi y vừa đuổi được tới đây, toàn bộ quân doanh phía trước gần như còn bóng người. Năm mươi vạn đại quân trong cuộc hành trình tiến về biên giới nước Tần.
      “Chết tiệt.” Sắc mặt Độc Tuyệt nháy mắt đổi màu xanh mét. cũng hiểu được thế cục trước mắt này vốn là ván cờ.
      đợi lao ra khỏi vòng vây, Độc Tuyệt xoay đầu, nhìn lại hướng Vân Khinh, điên cuồng hét lên:“Xuống dưới, theo ta về.”
      Vân Khinh vẫn khống chế đàn sói hoang, tránh cho đám người của nước Tần bị thương. Lúc này lại thấy Độc Tuyệt tụ hội cùng với người của , trong lòng còn quá căng thẳng. Thấy Độc Tuyệt quay đầu nhìn , gào thét gì đó với .
      Tiếng sói tru, tiếng ngựa hí, chiến trường náo loạn như thế khiến Vân Khinh thể nghe được Độc Tuyệt gì, nhưng biết lời muốn , muốn cùng .
      “Tướng quân, nhanh thôi. Tam hoàng tử điện hạ ở nơi đó sắp lộ ra sơ hở rồi. Nhanh lên, chúng ta phải trở về ngay.” Phó tướng đứng ở bên cạnh Đinh Phi Tình, quay sang nhìn Đinh Phi Tình, mặt đầy lo lắng kêu lên.
      Bên người Thượng Quan Kính chỉ có tám vạn thiết kỵ, hai ngày còn có thể che lấp được ít nhiều, nhưng nếu mà kéo dài lâu hơn chút chắc chắn bị lộ ra sơ hở, biết ngay là Hàn quốc chính là gian tế phản loạn bên trong. Chuyện này thể lo được, bọn họ phải quay về ngay, nếu khi lộ sơ hở mọi thứ đều sụp đổ hết.
      Năm ngón tay Đinh Phi Tình nắm chặt thành quyền. Sở Hình Thiên tính toán rất khôn khéo, gã rồi, nếu như nhanh chóng đuổi kịp theo, vậy ai là gian tế cần phải tìm hiểu nữa. Nước Hàn thể bởi vì chuyện này mà bị liên lụy, hậu quả thế nào cần phải suy nghĩ. Hậu quả đó ai trong bọn họ muốn gặp phải cả.
      Nhưng nếu bây giờ , Vân Khinh nơi này biết phải làm sao?
      Binh mã của Tề Chi Khiêm chắc chắn cũng chạy tới đây. khi binh mã chia đôi của y tụ hội lại cùng nhau, cho dù mười vạn binh mã chỉ còn lại tám chín vạn, đó vẫn là con số kinh người. Bọn chúng quyết tâm giết chết Độc Tuyệt tại thảo nguyên Thương Mang này cũng phải là chuyện khó.
      “Tướng quân, nhanh lên, chúng ta có thời gian, nhanh lên.”
      Đinh Phi Tình nắm chặt tay, hai mày nhíu chặt lại.
      Vân Khinh vẫn nhìn bóng dáng Độc Tuyệt phía dưới, nhưng tai lại nghe được những lời Đinh Phi Tình bên này, trái tim trong khắc trầm hẳn xuống.
      Nhìn kỹ bóng dáng Độc Tuyệt ở phía dưới vẫn nhìn , Vân Khinh dần dần hạ mi mắt xuống, che giấu cảm xúc của mình. mặt phảng phất nét kiên quyết, năm ngón tay bay Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, loạt thanh rối loạn bất chợt vang lên.
      Đàn sói hoang vây quanh bên đám người Độc Tuyệt tấn công về phía binh lính của nước Tề, vậy mà chỉ với sai vừa vang lên đột nhiên khựng lại, quay vòng người nhìn lại đoàn người Độc Tuyệt, há miệng lộ ra răng nanh trắng nhỡn dày đặc, lưng cong lên, nét mặt dữ tợn bắt đầu thủ thế tấn công về phía đoàn người Độc Tuyệt.
      Trong chớp mắt, Mặc Ngân cảm nhận được nguy hiểm, lập tức điên cuồng hét lên :“ ổn, khống chế được đàn sói hoang.”
      Cùng giây phút đó, Mặc Ly và Mặc Tiềm cùng song song lao tới, túm lấy Độc Tuyệt ném mạnh ra phía sau.
      Độc Tuyệt vừa thấy bầy sói xoay người đối phó , sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, trừng Vân Khinh, giận dữ hét lên:“Nàng có ý gì, xuống đây cho ta, có nghe thấy ?”
      Vân Khinh hạ mi mắt xuống nhìn , đáp lại lời chỉ có tiếng gầm gào cùng với răng nanh sắc nhọn của đàn sói hoang.
      thôi.” Mặc Tiềm, Mặc Ly, Mặc Ngân, ba người đồng thời ép sát ở bên cạnh Độc Tuyệt, túm chặt kéo ra phía ngoài đàn sói.
      “Chết tiệt.” Độc Tuyệt nắm chặt kiếm trong tay, chưởng đẩy ba người ra, quay người định lao lên chỗ Vân Khinh.
      Mặc Tiềm vừa thấy thế, đạp lên cái xoay người nhảy đến trước mặt Độc Tuyệt, hai chân khụy xuống mạnh quỳ gối trước mặt Độc Tuyệt, hét lớn: “Ý của Vân Khinh nương, bệ hạ người còn hiểu được sao. ấy muốn người , tâm ý của ấy bệ hạ thể phụ được. Bệ hạ, thời điểm này Đại Tần nguy hiểm như thế, người thể vì ấy mà chần chừ chậm trễ ở trong này được. Cơ nghiệp thiên thu của Đại Tần thể bị hủy ở nơi này. Bệ hạ, lưng ấy thể gánh nổi tội danh này, người cũng thể mang tội danh ấy chất thêm lên đầu ấy. Bệ hạ, nhanh lên, chúng ta thể phụ tâm ý của ấy, thôi.”
      “Bệ hạ, thôi, Vân nương muốn chúng ta .” Mặc Ngân, Mặc Ly, vươn trường kiếm bảo vệ ở hai bên Độc Tuyệt và Mặc Tiềm, lúc này đồng loạt hô to.
      Độc Tuyệt nhìn Vân Khinh phía cao, bộ trang phục trắng thuần khiết phất phơ bay múa trong làn gió thu lạnh lẽo, cả người toát ra vẻ bình yên nhưng lạnh lùng. Ôm ấp đời, tâm ý lời kia của làm cho đau đến thể thở được. Vân Khinh của .
      Nắm chặt thanh kiếm trong tay, đáy mắt gần như sắp trào ra máu.
      sườn núi cao cao, Đinh Phi Tình thấy cảnh này, cắn răng nhìn Vân Khinh hỏi :“Linh , muội cùng sao?”
      Vân Khinh chậm rãi lắc đầu, giọng :“Muội sao có thể cùng chàng?”
      là tội nhân của Đại Tần, khắp thiên hạ tất cả mọi người ai biết chuyện Tần vương tiền nhiệm chết có liên quan đến . còn mặt mũi nào để chừa mặt ra trước liệt tổ liệt tông Đại Tần vương? Huống chi thời điểm thế này, có theo lòng tướng sĩ Đại Tần phục, lòng quân ổn định sao có thể chống địch cơ chứ, sao có thể theo đây?
      Huống chi, lúc này càng thể được.
      Đinh Phi Tình và Mộ Ải liếc nhìn nhau, trong mắt đều lên thấu hiểu cách bất đắc dĩ.
      Vân Khinh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Độc Tuyệt vẫn chôn chân phía dưới, nhìn kỹ người vẫn luôn chiếm giữ lòng lần nữa. Tay tăng thêm lực, đàn sói hoang vốn chỉ gầm gào mà còn chưa tấn công, đột nhiên tru lên lần lượt lao tới.
      thôi.” Mặc Ly, Mặc Ngân nhìn thấy Vân Khinh ra tay kiên quyết như vậy, khỏi điên cuồng hét lên với Độc Tuyệt.
      Năm ngón tay Độc Tuyệt nắm chặt nhuyễn kiếm, móng tay găm sâu vào da thịt tàn phá lòng bàn tay, vết máu nhè chảy lan xuống thanh kiếm.
      “Nếu để ta biết nàng bị thương dù chỉ chút thôi, ta tuyệt đối bỏ qua cho nàng.” Độc Tuyệt điên cuồng gầm lên, tiếng gầm vang vọng khắp vùng thảo nguyên tràn ngập máu tươi này, như chấn động đến tận trời.
      .” Chém ngang kiếm, Độc Tuyệt xoay người. Thân mình toát ra vẻ tàn bạo lao quay đầu lại nữa, trước làm gương xông thẳng ra ngoài.
      Mặc Tiềm, Mặc Ly, Mặc Ngân thấy vậy, cũng cầm trường kiếm phóng theo.
      Đàn sói hoang sau khi đuổi theo Độc Tuyệt phá vây lao ra được vài bước, tiếng đàn Vân Khinh lại bắt đầu dàn xếp lại thế trận, đàn sói hoang cũng lập tức xoay người lao tới tấn công về phía binh lính nước Tề muốn đuổi theo Độc Tuyệt.
      Ai dà! Khẽ thở dài tiếng, Đinh Phi Tình, Mộ Ải và Phi Lâm đồng loạt lắc đầu.
      “Tỷ tỷ, tỷ cũng trước , nơi này muội có thể ứng phó được.” nhàng mở miệng, Vân Khinh khẽ quay đầu nhìn Đinh Phi Tình thành khẩn .
      “Linh .” Đinh Phi Tình nhìn môi Vân Khinh có vết máu nhè , khỏi đau lòng bước lên bước. Con bé này, cắn nát môi mình rồi cũng biết, cố nén như vậy làm cho người ta đau lòng quá.
      , nên khiến Thượng Quan Kính gặp phiền phức.” Vân Khinh thản nhiên cười với Đinh Phi Tình, quay đầu nhìn chiến trường phía dưới.
      thôi.” Mộ Ải thấy vậy, cũng lên tiếng với Đinh Phi Tình. Nếu như còn , Thượng Quan Kính ở nơi đó thể tự biện bạch cho mình được.

      Đinh Phi Tình nắm chặt tay, nhìn lướt qua Mộ Ải và Phi Lâm, trầm giọng :“Ta mang muội muội của ta giao cho các huynh, xin hãy thay ta chăm sóc muội muội ta cho tốt. Đinh Phi Tình cảm kích vô cùng.” Dứt lời, cúi đầu sâu, mạnh với Mộ Ải và Phi Lâm, sau đó dứt khoát xoay người, dẫn theo hai vạn binh lính phía sau, dứt khoát tiến về hướng khác.
      là Thượng tướng quân của nước Hàn, phải xuất ở chiến trường, nếu ……
      Vân Khinh ngẩng đầu nhìn chăm chú về phương xa, đột nhiên lấy chân đá đá Bạch Hổ vương đứng ngay bên cạnh. Bạch Hổ vương thấy vậy quay đầu gầm tiếng với Vân Khinh, tình nguyện thả người từ sườn núi vọt xuống.
      Phi Lâm thấy vậy khẽ lắc đầu, thổi lên tiếng tiêu toàn lực khống chế đàn sói hoang phía dưới.
      Tiếng chân ngựa dồn dập vang lên khắp trời, trận chém giết này còn chưa kịp xong, phía xa từng đợt tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc lại truyền tới. Phía chân trời đoàn người dài vô tận trùng điệp như dãy núi màu đen di chuyển rất nhanh về phía này – Tề Chi Khiêm đến.
      Vân Khinh xoay người ngồi lên ngựa, lại nhìn thêm lần nữa phương hướng Độc Tuyệt biến mất, cắn răng quay đầu liếc mắt trao đổi với Phi Lâm, phi ngựa xuống. Tiếng đàn trầm bổng vang lên giữa trời, đàn sói hoang chia ra hai nửa, nửa còn lưu lại nơi này lập tức phóng theo Mộ Ải lao thẳng về phía quân đội Tề Chi Khiêm vọt tới đây. tuyệt đối để cho Tề Chi Khiêm đuổi theo Độc Tuyệt.
      Mà lúc này Độc Tuyệt vội vàng chạy còn chưa quá xa, đột nhiên nghe thấy tiếng hổ gầm từ phía sau truyền đến. Trong nháy mắt chợt cảm thấy mừng phát điên lên, vội vàng giữ chặt cương ngựa, dừng chân quay đầu nhìn lại.
      Chỉ thấy phía sau Bạch Hổ vương dẫn đám sói hoang đông đúc vội vàng chạy đến, mà lưng nó có Vân Khinh.
      Trong nháy mắt Độc Tuyệt lại cảm thấy trái tim nặng nề trở lại.
      “Ngoao……” tiếng hổ gầm, Bạch Hổ vương chạy xuyên qua đám binh lính, chạy thẳng đến bên người Độc Tuyệt, gầm lên với Độc Tuyệt.
      Độc Tuyệt ở cùng với Bạch Hổ cũng lâu, hiểu ngay hàm ý của Bạch Hổ vương, trong lòng cảm thấy khỏi kinh ngạc, liền quay đầu nhìn lại phía xa kia.
      Muốn Bạch Hổ vương chạy vội tới làm tọa kỵ cho , muốn Bạch Hổ vương dẫn nhiều sói hoang như vậy đến bảo vệ an toàn trở về. Vân Khinh à Vân Khinh, tấm chân tình này của nàng ….
      Hít hơi sâu, Độc Tuyệt nghiến răng cái mạnh, xoay người nhảy xuống khỏi lưng ngựa vốn ngồi cùng Mặc Tiềm, vọt ngồi lưng Bạch Hổ vương.
      .”
      “Ngoaooo…” Hai mệnh lệnh đồng thời vang lên.
      Mặc Tiềm, Mặc Ly và Mặc Ngân, trong đáy mắt ba người lên cảm xúc phức tạp, hai mắt đỏ vằn, giương roi ngựa lên, vó ngựa sắt rầm rập tung lên.
      Khoảng hơn ngàn người được sói hoang bảo vệ ở vòng ngoài, thảo nguyên Thương Mang hoang vắng này, tốc độ như gió bão lao .
      Ánh chiều tà nhuộm vàng óng hai bóng hình càng lúc càng xa nhau, để lại hai bóng lưng chưa bao giờ ngừng mong nhớ.
      Hết chương 93

      —————————————————————–


      * Hai câu thơ được lấy từ bài Mô ngư nhi – Nhạn khâu của Nguyên Hiếu Vấn.

      Chuyện kể rằng năm ấy Nguyên Hiếu Vấn thi, đường gặp người bắt nhạn. ta vừa bắt được con nhạn và giết chết, còn con may mắn thoát được nhưng nó cứ bồi hồi bay bay lại trung,kêu hoài thảm thiết, bỗng nhiên lao mình xuống đất mà chết. Nguyên Hiếu Vấn cảm động, liền mua con chim nhạn chết ấy chôn cất bên bờ sông Phần Thuỷ , rồi lấy đá đắp lên đánh dấu ghi nhớ, gọi là “nhạn khâu” ( gò nhạn). Những người cùng với ông đều tranh nhau làm thơ làm phú, ông cũng làm bài, tức là bài theo điệu Mô ngư nhi ở .

      摸魚兒 – 雁丘元好問

      問世間情是何物直教生死相許天南地北雙飛客老翅幾回寒暑歡樂趣離別苦就中更有痴兒女君應有語渺萬里層雲千山暮雪只影向誰去

      橫汾路寂寞當年蕭鼓荒煙依舊平楚招魂楚些何嗟及山鬼暗啼風雨天也妒未信與鶯兒燕子俱黃土千愁萬古為留待騷人狂歌痛飲來訪雁丘處

      Mô ngư nhi – Nhạn khâu
      Nguyên Hiếu Vấn


      Vấn thế gian tình thị hà vật
      Trực giáo sinh tử tương hứa
      Thiên nam địa bắc song phi khách
      Lão sí kỷ hồi hàn thử
      Hoan lạc thú
      Ly biệt khổ
      Tựu trung cánh hữu si nhi nữ
      Quân ưng hữu ngữ
      Diểu vạn lý tằng vân
      Thiên sơn mộ tuyết
      Chích ảnh hướng thùy khứ

      Hoành Phần lộ
      Tịch mịch đương niên tiêu cổ
      Hoang yên y cựu bình Sở
      Chiêu hồn Sở ta hà ta cập
      Sơn quỷ ám đề phong vũ
      Thiên dã đố
      Vị tín dữ
      Oanh nhi yên tử câu hoàng thổ
      Thiên sầu vạn cổ
      Vi lưu đãi tao nhân
      Cuồng ca thống ẩm
      Lai phóng nhạn khâu xứ

      Phỏng dịch thơ :

      Nấm mồ chim nhạn

      Hỏi thế gian tình là duy nhất ?
      Hứa câu sống chết chẳng màng
      Trời Nam đất Bắc hai đàng
      đôi cánh mỏi sang mấy mùa

      Khi sum họp bạn bầy vui vẻLúc chia ly đau khổ ngậm ngùi
      Chỉ vì gặp nụ cười
      Người con ấy, đời quên

      Lời người trôi xa lắc
      Vạn dặm mây tít tắp thinh
      Tuyết chiều ngập đỉnh Thiên Sơn
      thân đơn lẻ biết còn về đâu

      Sông Phần ấy ngày tịch mịch
      Bước chân qua nhớ mạch trống dồn
      Năm nao binh Sở vong tồn
      Than ôi khúc chiêu hồn kịp chăng

      Khúc Sơn Quỷ thê lương mưa gió
      Hờn ghen kia mấy nỗi, ông xanh
      đời, ai biết, mong manh
      Yến oanh rồi cũng tan thành bụi tro

      Ngàn mối sầu thiên thu vạn cổ
      Còn chờ mong đâu đó, thi nhân
      Cuồng ca cạn nỗi sầu giăng
      Nấm mồ chim nhạn biết chăng nơi nào

      Phỏng dịch thơ được lấy từ Tiêu Tương Quán

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 94 : Khói lửa chiến tranh
      Edit: Ong MD
      Beta: Như Bình
      Ánh tà dương dần dần chìm xuống cuối chân trời, thời tiết cuối thu, nhất là khi có ánh mặt trời chiếu rọi nhiệt độ khắp vùng thảo nguyên Thương Mang nhanh chóng giảm xuống rất nhiều.Gió bắc lạnh lẽo thổi vù vù qua, giống hệt như thanh đao lớn, cái lạnh đau buốt như cắt vào tận xương tủy.
      Xem ra, bước chân của thần mùa đông giá rét đến gần rồi.
      Tề Chi Khiêm thống lĩnh đại quân, nhìn Vân Khinh và ngàn vạn con sói hoang dàn trận đón địch phía trước, nghe thấy cách đó xa truyền đến tiếng sói tru và ngựa hí, y đấm mạnh cái. Vân Khinh chặn y lại ở đây, trận thế như vậy cũng cần phải bàn nữa, tất nhiên là Độc Tuyệt phá vây mà ra, mất rồi.


      Giơ tay lên, ra hiệu cho đội quân chạy như điên dừng lại, tuy rằng cả người Tề Chi Khiêm vô cùng nhếch nhác, nhưng hề đánh mất chút phong thái nho nhã nào của y. Tề Chi Khiêm khống chế tuấn mã cưỡi chậm rãi ra từ trung tâm quân doanh, y đứng đối diện với Vân Khinh – người mang theo đàn sói hoang đến đây.
      Vân Khinh thấy vậy khẽ thay đổi điệu tiếng đàn, đàn sói hoang hú vang chợt yên lặng lại, nằm rạp xuống bốn phía xung quanh , nhe hàm răng trắng nhỡn dày đặc vô cùng dỡ tợn về phía Tề Chi Khiêm.
      ai gì, Tề Chi Khiêm cứ thế bình tĩnh nhìn Vân Khinh với khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, Vân Khinh cũng để mặc Tề Chi Khiêm nhìn chăm chú, năm ngón tay ấn huyền cầm, nhưng đàn tấu.
      gian tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng ngựa hí lẫn sói tru thỉnh thoảng vang lên.
      “Nàng nhất định phải cản trở ta?” Trong bốn bề tĩnh lặng, Tề Chi Khiêm đột nhiên nhìn Vân Khinh khẽ hỏi.
      Vân Khinh nhìn Tề Chi Khiêm, gì, nhưng trong đôi mắt kia vẻ kiên định, gần như đem đáp án của bọn họ rất ràng với Tề Chi Khiêm.
      Tề Chi Khiêm thấy vậy khẽ nhắm mắt lại, đưa tay xoa xoa mi tâm.
      Trầm mặc, trầm mặc làm cho người ta suy đoán ra, trầm mặc ngăn cách hai con người, cũng chính là ngăn cách hai kẻ ở hai đầu chiến tuyến.
      lúc sau, Tề Chi Khiêm đột nhiên giơ tay lên, Thượng tướng quân Huyền Tri đứng phía sau y thấy vậy, lập tức giơ tay ra hiệu với đội ngũ phía sau.
      Bất chợt thấy hàng loạt binh lính truyền tin cầm kim la (*) trong tay, lập tức gõ búa lên chiếc kim la, chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm nhau chan chát vọng tới, vang lên khắp vùng thảo nguyên, truyền ra rất xa.
      (*) Kim la:
      [​IMG]
      Nổi trống là tấn công, gõ kim la là báo hiệu lui quân, đây chính là quy tắc bất thành văn chiến trường, Tề Chi Khiêm ra lệnh lui binh.
      Vân Khinh thấy vậy ngón tay vẫn ấn chặt dây đàn Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, lạnh lùng nhìn Tề Chi Khiêm đứng ở đối diện.
      “Vân Khinh, nàng có thể ngăn ta lúc, nhưng thể cản ta cả đời này được!” Tề Chi Khiêm nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vân Khinh, chậm rãi .
      “Có thể chặn ngươi được lúc là đủ rồi.” Mộ Ải chạy song song bên cạnh Vân Khinh đợi Vân Khinh trả lời đáp lại Tề Chi Khiêm.
      Chỉ cần Độc Tuyệt xa, bọn họ còn chặn Tề Chi Khiêm lại để làm chi. Huống hồ gì, hai đội quân của Tề Chi Khiêm cùng tập hợp lại, ít nhất cũng có tới tám chín vạn binh mã. Đàn sói hoang của bọn họ cho dù có lợi hại cũng nhiều như vậy, chỉ cố chặn Tề Chi Khiêm lại mà thôi, dù có liều mạng cũng thể tiêu diệt được đội quân của y, chỉ có thể kéo dài thời gian.
      Tề Chi Khiêm đưa mắt nhìn Vân Khinh, lại liếc nhìn Mộ Ải, đột nhiên y chậm rãi cười : “Hai bên chúng ta cùng lui binh có được ? Ta cho thời gian ngày, truy đuổi, nàng cho đàn sói hoang của nàng lùi lại.”
      Vân Khinh giương mắt nhìn, toàn thân Tề Chi Khiêm vô cùng nhếch nhác nhưng cũng làm tổn hao phong thái tao nhã của y chút nào. Nét mặt chợt thoáng thấu hiểu, nhìn lại Tề Chi Khiêm thản nhiên : “Được.”
      Tề Chi Khiêm thấy Vân Khinh đồng ý, lúc này y vẫy tay, binh lính phía sau lập tức xuống ngựa, bắt đầu dựng trại đóng quân tại chỗ.
      Mộ Ải thấy vậy giọng : “Đúng là kẻ rất thông minh.”
      Cách nhìn của tên Tề Chi Khiêm này xem ra rất thấu triệt, cũng xem như rất khôn khéo. Đội quân của y quả nhiều hơn bọn họ, nhưng nếu muốn đánh nhau, đàn sói hoang cũng phải là lũ vô dụng. Cho dù cuối cùng y có thể rời khỏi chỗ này cũng phải mất hết ít nhất nửa đội quân. Mà trong lúc hai bên giao chiến, biết Độc Tuyệt xa được tới đâu rồi, y có thể đuổi theo thế nào đây?!
      Bởi vậy, cứ để cho binh lính nghỉ ngơi, đóng quân tĩnh dưỡng tại chỗ, dù sao cũng đuổi kịp được, vậy dứt khoát đuổi theo nữa, còn có thể bảo tồn được lực lượng của mình. Hay cho Tề Thái Tử biết co biết duỗi.
      thanh của những chiếc Kim la vang vọng khắp trung vùng thảo nguyên bát ngát, ở phía xa xa vang lên tiếng vó ngựa lao nhanh, đội quân vốn dùng để vây khốn Độc Tuyệt chạy về tụ tập tại nơi này.
      Vân Khinh thấy vậy, ngón tay khẽ lướt Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, mang theo đàn sói hoang của chậm rãi lui về phía sau, cùng tụ họp với đàn sói của Phi Lâm ở bên kia.
      Bóng tà dương hoàn toàn lặn xuống cuối đường chân trời, trong khoảnh khắc bầu trời bỗng trở nên tối đen, thảo nguyên trống trải, gió lạnh thổi từng cơn bén ngọt, thanh vù vù kia giống như tiếng gào khóc thảm thiết.
      đám sói hoang, đoàn đại quân, đứng đối đầu nhau ở xa xa, mỗi bên đều tự chiếm cứ vùng trời riêng.
      .” Phi Lâm nhìn Tề Chi Khiêm đóng quân tại chỗ hề di chuyển ở xa xa, y giọng gọi Vân Khinh và Mộ Ải.
      Vân Khinh đưa mắt nhìn quân đội Tề Chi Khiêm ở nơi xa, khẽ gật đầu với Phi Lâm, rồi chậm rãi lùi dần về phía sau đàn sói hoang.
      Nơi của Tề Chi Khiêm cũng phải là quá quan trọng, chỉ cần có thể giữ chân y trong lúc là tốt rồi, trước mắt đội quân của Sở Hình Thiên mới là quan trọng nhất. Năm nước diệt Tần, năm mươi vạn binh lực nào đâu phải trò đùa, bọn họ chẳng ai có tâm tình đứng chờ ở đây, bao vây Tề Chi Khiêm đúng ngày cả.
      Lúc này, trong tiếng gió bắc thổi vù vù Vân Khinh, Phi Lâm, Mộ Ải, Tiểu Tả, Tiểu Hữu thầm rời khỏi đàn sói hoang, lẳng lặng biến mất trong bóng đêm thăm thẳm.
      nơi khác, Huyền Tri nhíu mày nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tề Chi Khiêm : “Thái tử, bọn họ chắc chắn bao vây chúng ta cả đêm, chừng bọn họ lặng lẽ rời khỏi nơi này rồi, hay là để thuộc hạ phái người thử thăm dò chút?”
      Tề Chi Khiêm kéo sát tấm da cừu người lại, ngẩng đầu đưa mắt nhìn bầu trời đêm tối như mực, thản nhiên : “Vân Khinh lo lắng cho Độc Tuyệt như vậy, sao có thể ở đây bao vây ta cả đêm, lúc này chắc chắn nàng rồi.”
      “Vậy chúng ta……”
      Câu vừa ngạc nhiên lại xen lẫn vui mừng của Huyền Tri còn chưa dứt, Tề Chi Khiêm liền giơ tay cắt ngang lời y, lắc đầu cười cười : “Đàn sói hoang có đám người Vân Khinh chỉ huy, nên lúc nãy tấn công liền tấn công, lui về phía sau lập tức lui về phía sau. Bây giờ có người chỉ huy, nếu chúng ta có chút hành động khác thường, chúng nó hành động theo bản năng, mà cần phải đắn đo tình thế nữa.”
      Huyền Tri vừa nghe Tề Chi Khiêm như vậy nén được mở to mắt nhìn về phía đàn sói hoang, khóe miệng co rút lại : “ như vậy, chẳng phải là chúng ta bị vây chặt ở chỗ này sao?”
      Tề Chi Khiêm nghe vậy lắc đầu : “ đâu, nếu ta đoán lầm, ngày mai tự nhiên chúng nó tản , rốt cuộc Vân Khinh phải loại người có tâm địa tàn nhẫn.”
      Với cuộc mai phục y vừa rồi, y nhìn ra được, Vân Khinh rốt cuộc cũng đủ nhẫn tâm, tính tình nhân hậu là ưu điểm, nhưng có đôi khi nó cũng là khuyết điểm trí mạng.
      Huyền Tri nghe Tề Chi Khiêm như vậy, nén lòng được mà thở phào nhỏm, thái tử như vậy nhất định là vậy, luận đến mưu lược, thái tử bọn họ phải là hạng người hời hợt.
      Bóng đêm bao phủ cả bầu trời, Tề Chi Khiêm ngẩng đầu nhìn bầu trung thăm thẳm, khẽ thở dài, giống như lẩm bẩm mình : “Nàng thích như vậy, ta nhất định phải giết .” Giọng rất có lẽ ngay cả chính cũng thể nghe thấy, lời ấy bị trận gió bắc cuốn qua, cuối cùng chẳng còn lưu lại chút gì.
      Đêm càng lúc càng khuya, khoảng cách giữa thời tiết cuối thu và đầu đông quá ngắn ngủi, gió bắc lạnh lẽo thổi qua mãnh liệt, đến độ thể phân biệt được đây là cuối mùa thu hay là đầu mùa đông nữa.
      “Sáu nước diệt Tần, sao có thể chứ?” Lúc này trong chính điện của Tần vương cung, những vị đại thần được truyền đến từ các phủ đệ vào lúc tối đứng chật cứng. Lúc này mọi người nghe Sở Vân tuyên bố tin tức mới nhất, ai nấy đều khiếp sợ khôn nguôi.
      “Trời ạ! Bọn chúng lại dám tấn công Tần quốc ta……”
      “Bây giờ phải làm sao đây? Sáu nước tấn công Đại Tần ta, chúng ta phải……”
      “Bệ hạ, bệ hạ ở đâu……”
      “Tin tình báo này là hay là giả?”
      Trong phút chốc, toàn bộ đại điện vang lên tiếng nhao nhao bàn bạc, các đại thần bị tin tức bất ngờ ập đến đả kích mạnh, dường như quên hết cả chừng mực, cãi nhau ầm ĩ như đám người phố xá sầm uất.
      “Yên lặng!” Sở Vân đứng trước ngai vàng cao, hét lớn tiếng, trong chính điện vương cung trang nghiêm vang vọng lại từng đợt hồi , đám quần thần đều giật mình hoảng sợ, theo bản năng tự ngậm miệng lại.
      “Giờ đây phải đối đầu với kẻ địch mạnh, lo nghĩ đối sách, chỉ biết cãi nhau ồn ào huyên náo có ích lợi gì? Bệ hạ nuôi chúng ta ngàn ngày, là muốn chúng ta phát huy tác dụng của mình vào thời khắc mấu chốt nhất, loạn cái gì mà loạn, tất cả bình tĩnh lại hết cho ta.” Vẻ mặt Sở Vân đầy phẫn nộ, lạnh lùng quét mắt nhìn đám quần thần phía dưới.
      Sở Vân vừa hét dứt câu, quần thần trong đại điện vốn bối rối lập tức bình tĩnh lại.
      Những người có mặt ở đây ai ai cũng có thể thét ra lửa, uy chấn phương ở Tần quốc, bất kỳ ai trong bọn họ cũng chỉ có hư danh. Lúc đầu bị tin tức động trời này làm kinh ngạc mất cả chừng mực, giờ đây bị Sở Vân quát lớn tiếng, lập tức đều tỉnh táo lại, dần dần bình tĩnh.
      “Nếu tin tức truyền đến vậy chắc chắn là . Tình hình bây giờ ra sao? Ý của bệ hạ như thế nào?” Tả tướng hít sâu hơi, khôi phục sắc mặt nghiêm túc nhìn Sở Vân hỏi.
      Tuy Sở Vân phải Thừa tướng trong triều, nhưng theo kề cận Độc Tuyệt nhiều năm, tuy rằng thân phận y phải là thừa tướng nước, nhưng y lại ngấm ngầm có địa vị cao hơn cả chúng quần thần, lúc này y nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu bách quan.
      Vẻ mặt Sở Vân vô cùng nghiêm túc, quét mắt nhìn đám quần thần phía dưới vừa mới bình tĩnh lại lượt, trầm giọng : “Vừa có được tin tức, nay, Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên cầm đầu liên quân sáu nước, tới gần biên giới Đại Tần ta. Bệ hạ phóng ngựa chạy suốt đêm tiến đến biên quan.” Sở Vân chỉ câu lập tức che đậy tình hình lúc này Độc Tuyệt vắng mặt ở đây vẹn toàn.
      Tả tướng vừa nghe những lời này của Sở Vân, tâm tình lo lắng kia cũng hoàn toàn bình ổn trở lại, Độc Tuyệt tự mình xuất chinh. Tuy rằng hoàn cảnh rất bất lợi với Đại Tần, nhưng có thể khẳng định thế trận ván cờ này nắm chắc được ba phần hòa nhau. Lúc này Tả tướng lên tiếng hỏi: “Chuyện quá mức khẩn cấp, lúc bệ hạ có để lại mệnh lệnh gì ? Chúng ta lập tức tuân thủ, bệ hạ muốn chúng ta làm gì, mau!”
      “Đúng, mau !” Quần thần trong điện lúc này đồng loạt hỏi lại.
      Sở Vân thấy vậy khẽ gật đầu, chuyện ập tới bất ngờ mà vẫn hoảng loạn, thế mới có thể làm được đại , mới là những nhân tài hữu dụng với nước nhà.
      Sở Vân lập tức mở bức thư Độc Tuyệt dùng bồ câu đưa tin cầm trong tay ra, trầm giọng : “Bệ hạ có lệnh, Hộ bộ thượng phu Mặc Đình bước ra khỏi hàng.”
      “Có.” người khoảng hai ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất tuấn tú, mảnh khảnh có vẻ như chỉ cần ngọn gió thổi qua là ngã gục. Mặc Đình bước lên, quỳ gối xuống đất cao giọng đáp lại.
      “Thống lĩnh ba mươi vạn binh lính, chuẩn bị quân lương dự bị, lo toàn bộ việc tiếp tế tiếp viện, lập tức chỉ huy hộ bộ, trong vòng bảy ngày phải đến quan ải phía đông, kẻ nào trái lệnh, chém!”
      .” Mặc Đình tuân lệnh, lúc này y đứng dậy cũng quay đầu lại trầm giọng : “Chúng quan viên hộ bộ, theo ta.” Các vị quan viên thượng đại phu trong hộ bộ chờ ở cửa lớn chính điện, ngay tức khắc bước theo Mặc Đình.
      “Thượng tướng quân Mặc Chi.”
      “Có.”
      “Điều quân đến Phí thành trước, mặc kệ chiến diễn ra thế nào, sống chết gì cũng được rời khỏi Phí thành bước.”
      Phí thành, là tòa thành lớn của nước Tần và cũng chính là thành trì cuối cùng dẫn vào kinh đô Tần quốc. Nếu Phí thành bị công phá, bao lâu nữa kinh đô Tần quốc thất thủ. Lệnh này chính là muốn Mặc Chi tử thủ Phí thành, cho dù chiến trường có sống chết như thế nào, cũng tuyệt đối thể đánh mất cửa ải này, phòng thủ chu đáo, phải dựa theo tình huống xấu nhất mà bố trí tất cả.
      “Tả tướng.”
      “Có.”
      “Cùng ta thống lĩnh năm vạn quân tinh nhuệ nhất của bệ hạ, trấn thủ Đô thành.”
      .”
      “Lại bộ thượng đại phu……”
      “Bộ binh thượng đại phu……”
      “Lệ thân vương……”
      “Phiên quận vương……”
      Bóng đêm thăm thẳm, gió lạnh thổi tới từng cơn.
      Từng mệnh lệnh nhanh chóng truyền xuống dưới từ chính điện Tần vương cung, hiệu lệnh truyền đến khắp bốn phương tám hướng Tần Quốc. Kinh đô Tần quốc vốn tĩnh lặng nghiêm trang, giờ phút này như con sư tử ngủ say từ rất lâu, bất ngờ tỉnh lại trong giấc nồng. Trong khoảng gian màu đen dữ tợn, nó bắt đầu đứng dậy, bắt đầu vung móng vuốt của nó ra, thiên hạ lại bắt đầu bước vào giai đoạn chuyển mình mạnh mẽ.
      Ngọn gió chiến loạn, trong thời khắc này bắt đầu nổi lên.
      còn bao lâu nữa thiên hạ chìm trong màn gió tanh mưa máu.
      Trời càng ngày càng rét lạnh, giống như chỉ trong đêm, những cơn gió bắc từ phương bắc đều thổi về đây, phà ra hơi, dường như toàn bộ hơi thở đều biến thành sương khói. Thảo nguyên Thương Mang chỉ còn là vùng hoang vắng, toàn bộ cỏ cây khô khốc vàng vọt muốn héo rũ hết, cuốn theo gió bắc bay đến cuối trời, chỉ còn trơ lại những gốc cỏ và vùng đất đai khô cằn.
      Năm mươi vạn đại quân hành quân vô cùng thần tốc, chỉ trong vòng mấy ngày áp sát đến biên giới Tần quốc. Uấn Kình Quan, Uấn Kình Quan này chính là điểm đầu của dãy trạm gác hình loa nằm biên giới phía Đông Tần quốc. Nếu công phá được Uấn Kình Quan, coi như là thông qua được cây cầu thẳng vào bên trong Đại Tần, tất cả mọi thứ của Đại Tần xem như bị phơi bày ngay trước mặt quân thù.
      Lúc này bên trong Uấn Kình Quan, Mặc Vũ thống lĩnh ba mươi vạn đại quân suốt cả đêm phóng ngựa chạy đến, bắt đầu bố trí toàn bộ trận thế ở Uấn Kình Quan.
      Bởi vì Mặc Vũ vốn trấn thủ ở biên ải phía đông Tần quốc, cách nơi này chỉ mấy chục dặm, lại được Sở Vân cấp báo quân tình trước bước, chủ động nhanh hơn bước dẫn quân chạy tới. Lúc này chờ Sở Hình Thiên thống lĩnh năm mươi vạn liên quân ngũ quốc đến đây, cố gắng chống trả, tránh khả năng mất quan ải đầu tiên.
      Lúc này, khí trong phòng nghị quân cơ của chủ tướng Uấn Kình Quan vô cùng nghiêm túc, Thượng tướng quân Mặc Vũ dáng người vạm vỡ, tướng mạo bất khuất, vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng : “Sở Hình Thiên và Tề Chi Khiêm thống lĩnh quân liên minh sáu nước, nay bọn chúng đến gần chỉ còn cách Uấn Kình Quan ba mươi dặm. Dựa theo tốc độ của bọn chúng, sáng sớm mai, chắc chắn đến đây đối trận với chúng ta.”
      “Tướng quân, dùng sáu mươi vạn đối đầu với ba mươi vạn, trận này…”
      “Trận này chỉ được phép thắng, được phép thua.” Nét mặt Mặc Vũ đầy vẻ lạnh lùng, quắc mắt nhìn viên quan phó tướng vừa mới lên tiếng, ngắt ngang lời của y, vô cùng cứng rắn và lạnh lùng gằn từng chữ: “Trừ phi chúng ta còn mạng nào, nếu , ai cũng đừng nghĩ qua được Uấn Kình Quan này.”
      Các thuộc hạ của vị phó tướng kia nhìn nhau, gật đầu vô cùng kiên định, nếu bọn họ đánh mất Uấn Kình Quan này, mở ra vết rạn lãnh thổ Tần quốc, bọn họ cũng còn mặt mũi nào để gặp hương thân phụ lão ở hậu phương Tần quốc.
      “Tướng quân, trận này đánh thế nào? Đối phương có lực lượng hùng hậu, lo lắng của lão Từ lúc nãy cũng có lý, lấy ba mươi vạn đối đầu với sáu mươi vạn, về lâu dài chúng ta có cơ hội chiến thắng. Hơn nữa nghe Sở Vương Sở Hình Thiên cũng là cao thủ đánh trận, rất giỏi bày binh bố trận, thể xem thường.”
      Kẻ thù đông đảo mà chúng ta lại quá ít ỏi, thể dùng vũ lực đánh bừa, chỉ có thể dựa vào mưu trí, mà đối phương luận về võ có Sở Hình Thiên, mưu lược có Tề Chi Khiêm. Hai kẻ kia, chỉ kẻ thôi cực kỳ khó đối phó, mà bây giờ hai kẻ đó lại cấu kết với nhau. Cho nên về mặt mưu trí chúng ta cũng thể chiếm được lợi thế, khiến người ta lo lắng.
      Hơn nữa, tin tức vừa đến liên tiếp lại gấp gáp, bây giờ bọn họ mới vừa tới Uấn Kình Quan, trong khi Sở Hình Thiên ở bên ngoài chưa đầy ba mươi dặm nữa, phải bố trí như thế nào? Phải đối đầu trận chiến này ra sao đây? Cho dù bọn họ là những tướng lĩnh già dặn có kinh nghiệm lâu năm chiến trường, nhưng trong lòng cũng thể nắm chắc được.
      Mặc Vũ nghe vậy đôi mày chợt dựng ngược lên, đôi mắt lạnh lẽo đảo qua viên phó tướng mới lên tiếng vừa rồi, trầm giọng : “Ngươi……”
      “Vậy sao?” tiếng lạnh lùng, tàn khốc, và sặc mùi máu tanh đột nhiên truyền tới bên ngoài cửa, cắt ngang lời của Mặc Vũ.
      Ngay sau đó, cửa phòng đóng chặt bỗng rầm tiếng, bị người tới mở toang ra. Độc Tuyệt mang vẻ lạnh lùng, ngang tàng, cả người tràn ngập uy nghiêm bước nhanh vào, theo đằng sau là Mặc Ngân, Mặc Ly, cùng vị quan viên trấn thủ Uấn Kình Quan.
      “Bệ hạ.” Mặc Vũ bỗng nhiên nhìn thấy Độc Tuyệt đến đây, bất chợt vui mừng quá đỗi, vội đứng lên. Lúc y nhận được bồ câu đưa tin của Sở Vân, chỉ biết rằng Độc Tuyệt có mặt ở thảo nguyên Thương Mang. Y vừa phải lo nghĩ đánh trận này như thế nào, vừa phải lo lắng, để tâm cho Tần vương của bọn họ vẫn còn ở thảo nguyên Thương Mang. Trong lòng y còn nắm chắc trận chiến này hơn cả đám phó tướng, nhưng lúc này Độc Tuyệt bất ngờ xuất , khiến y bất giác mừng đến phát điên.
      “Bệ hạ.” Mặc Vũ và mấy viên phó tướng nhanh chóng đứng lên, gương mặt mọi người đều bộc lộ sắc thái vui mừng. Độc Tuyệt đến đây, sát phạt chi vương của bọn họ xuất , có Tần vương bách chiến bách thắng ở đây Sở Hình Thiên, Tề Chi Khiêm là cái thá gì chứ, bọn họ còn phải sợ gì nữa.
      Độc Tuyệt lạnh lùng quét mắt nhìn các viên phó tướng lượt, vẻ mặt đầy lạnh lùng, khắc nghiệt quát: “Bọn chúng liên thủ sao chứ? vùng lãnh thổ Đại Tần ta, cũng tới lượt bọn chúng ngang ngược, càn rỡ.”
      “Đại Tần ta tất thắng.” Các vị phó tướng trong phút chốc sắc mặt trở nên nghiêm túc, hô lớn.
      Độc Tuyệt nhìn lướt qua chiến tuyến hỗn độn, vừa bước đến vừa trầm giọng quát: “Tin tức mới nhất, điều động binh lực, cách thức bố trí phòng thủ, ưu khuyết điểm của thành trì, báo hết lên .”
      .” Mặc Vũ, phó tướng trấn thủ Uấn Kình Quan lập tức đáp lại, tinh thần vô cùng phấn chấn, bắt đầu hành động rất nhanh.
      Khoảng cách ba mươi dặm, trong buổi tối, bọn họ chỉ có chừng ấy thời gian, giờ còn nhiều lắm.
      Mà lúc này ở cách đó ba mươi dặm, Sở Hình Thiên phóng ngựa như điên đến, nghe thấy quân trinh sát hồi báo lại, y bất giác hơi nhíu mày.
      “Bệ hạ, có tin tức gì.” Thiết Báo luôn theo bên cạnh y thấy vậy, trầm giọng hỏi.
      Sở Hình Thiên ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía Uấn Kình Quan, sâu trong đôi mắt y chợt lóe sáng : “Cờ thiết ưng thêu chữ Mặc cắm ở Uấn Kình Quan.”
      Thiết Báo vừa nghe nhíu mày : “Mặc Vũ đến rồi, đến nhanh .”
      Cờ thiết ưng thêu chữ Mặc chính là cờ hiệu của ba thượng tướng quân – thuộc hạ thân tín của Độc Tuyệt, và cũng là cờ hiệu của Độc Tuyệt, cờ này cắm xuống, là ai đến trong Uấn Kình Quan cũng cần phải bàn cãi nhiều.
      “Truyền lệnh xuống, các nước phải gia tăng tốc độ nhanh hơn, trước bình minh ngày mai nhất định phải đến được Uấn Kình Quan.” Sở Hình Thiên rút roi ngựa người quất lên mình chiến mã, tăng tốc độ hơn nữa.
      Thiết Báo vừa nghe ngay tức khắc hiểu được ý của Sở Hình Thiên, bọn họ vừa lấy được tin tức của Tề Chi Khiêm dùng bồ câu đưa tới. Độc Tuyệt phá vây thoát ra, tuy rằng bọn họ nhổ trại xuất binh trước, nhưng bọn họ mang theo năm mươi vạn đại quân cùng hành động, dù có cố thế nào cũng thể nhanh hơn kỵ binh gọn của Độc Tuyệt được. Bây giờ bọn họ chỉ còn cách Uấn Kình Quan phía trước chừng ba mươi dặm, đoán chừng Độc Tuyệt phá vây thoát thân, phi đến với tốc độ điên cuồng, có lẽ còn bao lâu nữa cũng nhanh chóng đến Uấn Kình Quan. Tuyệt đối thể để cho bắt tay vào bố trí phòng thủ, nếu , khi bọn họ tấn công đến chắc chắn gặp rất nhiều gian khổ.
      “Còn nữa, thông báo với các tướng lĩnh bốn nước, chỉnh đốn lại quân đội, chuẩn bị cho cuộc ác chiến tốt.” Sở Hình Thiên lại trầm giọng quát.
      Binh quý thần tốc (*), tất nhiên là bọn họ muốn hạ được Uấn Kình Quan trước, thể để cho Độc Tuyệt có bất kỳ cơ hội chuẩn bị nào.
      (*) Trong cách điều binh và tác chiến điều quan trọng nhất đó là phải hành động nhanh chóng.
      .” Thiết Báo lúc này đáp rất nhanh.
      Ngay lập tức mệnh lệnh được truyền đạt xuống, liên quân sáu người, sáu vị tướng lĩnh đều được thông báo tất cả các mặt lợi hại của tình hình cách ràng. Tuy rằng sáu nước thống nhất chọn Sở Hình Thiên làm người lãnh đạo, nhưng dù sao cũng phải chỉ là quốc gia.
      Gót sắt của năm mươi vạn đại quân ầm ầm vang vọng trong đêm tối, gót sắt giẫm lên mặt đất, giống như ngay cả mặt đất rộng lớn cũng bị chấn động, hệt như thể chịu nổi sức mạnh của bọn họ. thanh như sấm rền ầm ầm vang trong khắp đất trời, truyền rất xa ra ngoài. Dưới bóng đêm lúc mờ lúc tỏ, sát khí lạnh lẽo đượm mùi máu tanh nổi lên lan ra cả phương trời đất.
      Đêm càng lúc càng khuya, và bầu khí cũng càng lúc càng lạnh lẽo hơn.
      “Ya.” Ánh trăng lạnh như băng chiếu rọi xuống mặt đất, chỉ thấy hàng gồm năm người phi ngựa như sao băng đuổi trăng, chạy gấp rút vùng bình nguyên rộng lớn.
      Vân Khinh dẫn đầu trước, chiếc roi trong tay ngừng vung mình ngựa, nét mặt vừa trong trẻo lại lạnh lùng, nhưng khó giấu nổisự lo lắng trong lòng, chỉ hận lúc này thể mọc thêm hai cánh để bay nhanh về phía trước.
      Gió bắc giá lạnh rít gào tạt thẳng vào mặt, vạt áo trắng tung bay phần phật, khuôn mặt trắng ngần bị gió tạt đỏ bừng. Ban đêm gió lạnh như cắt da cắt thịt, từng đợt gió ập vào trong mắt, đau đến mức tưởng chừng mở ra được. Nhưng Vân Khinh giống như hoàn toàn mất tri giác, những chạy chậm mà ngược lại chạy càng lúc càng nhanh hơn.
      Phi Lâm và Mộ Ải theo phía sau, thấy vậy hơi lắc đầu, nhưng cũng khuyên nhủ, chỉ ra sức thúc ngựa đuổi sát theo .
      Theo địa hình này, phía trước xa chính là biên quan Tần quốc, bọn họ còn thời gian nữa.
      Gió lạnh thấu xương, mang theo trái tim thấp thỏm lo lắng yên, mang theo tấm chân tình thủy chung cháy bỏng, ở giữa trời đông giá rét phóng như tia chớp.
      Gót sắt nện xuống từng trận, phóng ngựa nhanh như muốn sống nữa, chỉ chăm chăm đuổi theo năm mươi vạn thiết kỵ ở phía trước. Nhưng đợi cho bọn họ nghỉ ngơi, ngay vào lúc Vân Khinh, Phi Lâm, Mộ Ải lui về ở doanh trại Hàn Quốc – đội quân cuối cùng trong năm mươi vạn đại quân, bọn họ liền hóa trang thành kị binh theo dẫn dắt của thuộc hạ mà Đinh Phi Tình cố ý để lại, bọn họ lặng lẽ, thầm trà trộn vào trong đội ngũ Hàn quốc.
      “Thế nào rồi?” theo tên binh sĩ lao điên cuồng về phía trước, đám người Vân Khinh nhanh chóng lẻn đến bên cạnh Đinh Phi Tình và Thượng Quan Kính lãnh binh.
      Thượng Quan Kính thấy Vân Khinh xuất , chợt hung hăng trừng mắt liếc Vân Khinh, xém chút nữa khiến cậu thể giải thích được mọi việc rồi. là làm cậu tức chết, nhưng dù cậu có lạnh lùng nghiêm mặt lại, cũng quấy rầy Đinh Phi Tình và bọn họ.
      Nét mặt Đinh Phi Tình vô cùng nghiêm túc, lúc này cũng còn thời gian vui sướng khi thấy Vân Khinh, hạ giọng : “ ổn rồi, còn có ba mươi dặm nữa là tới biên quan đầu tiên phía đông của Tần quốc, Uấn Kình Quan.”
      Vân Khinh vừa nghe thấy bất giác nắm chặt cương ngựa trong tay, ba mươi dặm, chỉ còn ba mươi dặm nữa là tới biên quan của Tần quốc, sắp khai chiến rồi.
      thể trì hoãn được sao?” Phi Lâm nhíu mày giọng hỏi.
      “Lúc này ai dám trì hoãn chứ?” Đinh Phi Tình trầm giọng hỏi lại.
      Phi Lâm nghe vậy cũng tự biết hỏi thừa, vào thời điểm mọi người đồng lòng nhất trí như thế, nếu ai cố ý làm trái, cố ý trì hoãn, phải chính là tự làm lộ thân phận gian tế của mình hay sao. Lúc này chỉ có thể hùa theo, dám lộ ra chút hành động bất thường nào.
      “Dựa vào tốc độ này, ước chừng khai chiến trận thứ nhất vào bình minh ngày mai.” Đinh Phi Tình quay đầu nhìn Vân Khinh với vẻ mặt đầy lo lắng.
      “Theo ta được biết, Uấn Kình Quan là thành trì dễ tấn công khó phòng thủ, là quan ải dễ dàng bố trí phòng thủ. Bởi vậy mới có chuyện trong mấy năm liền đều có lực lượng quân đội hùng hậu đến đóng binh tại đây, bây giờ …” Mộ Ải nhíu chặt mày bỏ lửng câu , nhưng những băn khoăn trong đó mọi người đều hiểu được.
      ngờ tốc độ của Sở Hình Thiên lại nhanh như vậy, việc này giống như cho Tần quốc, cho Độc Tuyệt chút thời gian để thở nữa. Chính là muốn đánh Độc Tuyệt trở tay kịp!
      Mọi người đều trầm mặc.
      Vân Khinh cảm thấy căng thẳng đến mức tức thở, ba mươi dặm, trong vòng đêm, chỉ còn thời gian đến đêm nữa là khai chiến rồi.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 95: Lục quốc phạt Tần
      Edit & beta : Ong MD

      Gió lạnh sắc bén, chỉ trong giây lát mà khí như giảm xuống vài độ, khói trắng xóa bốc từ mũi miệng. Khắp đất trời bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc.
      “U …u ……” Tiếng kèn phát động chiến tranh cùng với tiếng trống trận ầm vang đột nhiên kéo đến giống như thanh từ giữa đất trời, như muốn san bằng cả mặt đất này, giục giã, liên hồi mà lại vô cùng mạnh mẽ.
      Đây là tiếng trống trận, có giao chiến?
      Trong khoảnh khắc, toàn bộ quân lính theo lập tức hò reo cổ vũ theo tiếng trống trận.
      Đám người Vân Khinh vẫn chưa theo kịp diễn biến quá nhanh, sau thoáng bất ngờ đều trở nên kinh ngạc.
      “Sao lại thế này?” Thượng Quan Kính luôn theo sát bên cạnh mọi người, đột nhiên lên phía trước, quát lớn.
      “Bẩm tam hoàng tử điện hạ, phía trước có mai phục, Sở Vương cùng quân Tần giao chiến.” quan truyền lệnh nhanh chóng chạy tới, vừa đến gần lập tức trả lời ràng, rành mạch.
      Khuôn mặt Vân Khinh chợt sáng ngời, mai phục, Độc Tuyệt chuẩn bị sẵn sàng?
      Trong khoảnh khắc, đám người của Vân Khinh đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều lên ánh sáng lấp lánh.
      “Báo, Sở Vương tam hoàng tử cần chuẩn bị tham chiến, cứ tiếp tục về phía trước.”
      Chút ánh sáng vừa mới trong mắt mọi người, lại nghe tin từ chiến trận phía trước báo về, ai nấy đều cảm thấy dao động.
      “Phía trước là kẻ nào?”. Thượng Quan Kính bình tĩnh quát lớn, hỏi lại viên quan kia.
      “Vi thần biết.” Quan truyền lệnh vội lắc đầu.
      “Báo, Sở vương đề nghị tam hoàng tử bảo vệ từ phía sau, còn Yến – Triệu bọc đánh từ hai phía trái phải. Ngụy quốc thay thế vị trí tiên phong cho nước Sở, đánh thẳng vào cửa ải Uấn Kình của nước Tần.”
      “Báo, chỉ là mai phục , gây khó khăn gì cho phía sau, quấn Sở dẹp đường lên.”
      “Báo……”
      Những tiếng cấp báo truyền tin liên tiếp nhau. Bầu khí vốn yên tĩnh chỉ có tiếng vó ngựa vang lên từng trận, lúc này giống như bị xé toang ra rồi đột nhiên vang lên những tiếng động lớn, chiến tranh nhích dần đến.
      “Xem ra Uấn Kình Quan là cửa ải binh lực then chốt.” Đinh Phi Tình nghe tin cấp báo, khẽ nhíu mày phân tích.
      Bên ngoài cửa ải Uấn Kình là vùng thảo nguyên mênh mông, thể dựa vào địa thế. Nếu bị kẻ thù đánh từ bên ngoài vào xu hướng chung là kéo dài trận tuyến, đẩy mạnh tấn công quân địch ở phía trước, để cho phía sau có nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Xem ra người trấn giữ Uấn Kình Quan này cũng phải kẻ ngu xuẩn.
      Vân Khinh vừa nghe tiếng trống thúc giục chiến đấu, lại nghe tin cấp báo về chiến trận phía trước, ruột gan nóng bừng như lửa đốt, trong lòng vô cùng bất an. nhíu chặt chân mày, đột nhiên cúi đầu nhìn Đinh Phi Tình giọng hỏi:“Lương thảo ở đâu?”
      Đinh Phi Tình thấy Vân Khinh hỏi vậy, hiểu ngay ra dụng ý của . Năm mươi vạn đại quân, thêm phía sau là mười vạn đại quân của Tề Chi Khiêm tấn công chinh phạt nước Tần. Nếu như nơi cất giấu lương thảo bị bại lộ, năm mươi vạn đại quân này chưa cần nước Tần đối phó đồng nghĩa với việc có phần thắng.
      Đại quân chưa điều động nhưng lương thảo phải đến trước, đây là quy luật của chiến tranh.
      “Rất nguy hiểm.” Đinh Phi Tình giọng, nhíu mày nhìn Vân Khinh khẽ.
      Bọn chúng biết lương thảo vô cùng quan trọng. Sở Hình Thiên, Tề Chi Khiêm, Thượng tướng quân, hoàng tử của các nước, ai cũng biết lương thảo quan trọng đến mức nào. Huống chi, trước đó lâu Sở Hình Thiên bị đánh đòn chí mạng thiêu đốt toàn bộ lương thảo như thế. Bây giờ lại có chủ ý muốn đánh vào kho lương thảo lần nữa, điều đó còn khó hơn lên trời, cần nhiều lời cũng biết vô cùng nguy hiểm.
      Nét mặt Vân Khinh vô cùng kiên quyết, chỉ ngẩng đầu bình tĩnh nhìn khuôn mặt lo lắng của Đinh Phi Tình. Nét nhàng thanh thoát mà chứa đầy cảm xúc, tuy rằng cả khuôn mặt được che phủ trong bộ áo giáp nhưng thể nào giấu được kiên định và quyết tâm. Ánh lửa lúc lúc phản chiếu mặt , làm nổi bật lên ánh sáng rực rỡ như ngọc.
      Đinh Phi Tình thấy vẻ mặt của Vân Khinh như vậy, cũng thừa biết dù có gì cũng lay chuyển được ý định của Vân Khinh. Linh của , khi quyết định chuyện gì có chết cũng thay đổi.
      “Tỷ theo muội, nếu muội đừng hòng biết lương thảo ở chỗ nào.” Đinh Phi Tình thấy kiên định của Vân Khinh, lập tức nghiêm sắc mặt lại, nhìn chằm chằm Vân Khinh.
      Vân Khinh nghe vậy cả người khẽ run lên, nhìn sâu vào đôi mắt Đinh Phi Tình hồi lâu, chậm rãi lắc đầu :“Tỷ tỷ, được.”
      “Vậy muội đừng mơ.” Đinh Phi Tình cũng kiên quyết chỉ nơi cất giấu lương thảo.
      Vân Khinh thấy vậy khẽ cắn môi, ngụ ý của Đinh Phi Tình sao biết chứ, là vì lo lắng cho ! Nơi cất giữ lương thảo nhất định được bảo vệ nghiêm mật, bây giờ có đàn dã thú ở bên cạnh, chỉ bằng sức của mình , hoặc có thêm đám người Phi Lâm chăng nữa cũng là lấy trứng chọi đá.
      Vân Khinh cũng hiểu được chuyến này vô cùng nguy hiểm, nhưng thể . Chỉ cần có thể giúp được Độc Tuyệt chẳng sợ lên núi đao hay xuống biển lửa cũng dám xông vào.
      Nhưng sao có thể làm liên lụy đến chị mình được, thân phận Đinh Phi Tình bây giờ giống trước kia, cũng khác biệt với Phi Lâm vốn tự do tự tại. Chị của bây giờ là Thượng tướng quân Hàn quốc, phía sau chị ấy là nước Hàn, hề có chút thù hận gì với chị mà ngược lại còn có ơn đức to lớn với chị ấy. Nhất cử nhất động của chị đều có người khác dòm ngó. khi sai bước nhầm mà bị phát ra hậu quả chắc chắn là chị vô cùng khổ sở.
      phút trầm mặc ngắn ngủi.
      Phi Lâm và Mộ Ải đứng bên cạnh thấy vậy liếc nhau, im lặng nhíu mày nhưng nét mặt đầy khen ngợi nhìn Đinh Phi Tình.
      “Các ngươi bàn bạc vấn đề này trước mặt ta, có phải coi ta ra gì ?” Trong thời gian trầm mặc ngắn ngủi đó, Thượng Quan Kính đứng bên cạnh đột nhiên quát lên đầy lạnh lùng.
      Đinh Phi Tình chợt nhíu mày, giương mắt nhìn Thượng Quan Kính đứng bên cạnh với vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nhưng lại nổi giận, giọng :“Tam hoàng tử, muội muội thần……”
      “Ngươi cho rằng ta biết suy nghĩ, ngươi là đại diện cho nước Hàn ta, tánh mạng con dân nước Hàn ta chẳng lẽ bằng em của ngươi? Nếu ngươi bị bại lộ, ngươi là kẻ đối đầu với nước Hàn ta.” Thượng Quan Kính nhíu mày, nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Đinh Phi Tình.
      Đinh Phi Tình được gì.
      Thượng Quan Kính thấy vậy hừ lạnh tiếng, quay đầu nhìn vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vân Khinh. Vốn là nên thanh nhã, thoát tục với thiên hạ, nhưng lúc này lại lo lắng pha lẫn đau lòng. Cậu hít hơi mạnh, ngửa mặt hướng lên trời, dáng vẻ kiêu ngạo.
      , ta đưa .” Thượng Quan Kính cắn răng nhìn Vân Khinh với thái độ chẳng chút tự nguyện.
      “Cậu (Ngài)……” Vân Khinh và Đinh Phi Tình cùng kinh ngạc nhìn Thượng Quan Kính.
      Thượng Quan Kính trừng mắt hung hăng nhìn hai người, giọng quát:“Nhìn cái gì mà nhìn, đám quân này chỉ nghe lời ngươi mà nghe ta, ta ở đây là chuyện quá bình thường.”
      đến đây đột nhiên cậu hừ lạnh tiếng rồi tiếp:“Sở Tề chọc giận Tần quốc, lại vội kéo chúng ta tới đây làm đệm lưng cho chúng. Phụ vương bị bọn chúng dùng lời mềm dẻo thuyết phục nên mới đồng lòng, vì sao ta phải nghe chúng, giúp Sở Tề thu dọn cục diện rối rắm này chứ? Đừng hòng, có hay , , ta .” Vừa xong hai câu cuối cùng Thượng Quan Kính quay ngoắt đầu, phóng ngựa phi sang bên cạnh, thái độ có vẻ như rất khó chịu.
      Quân đội đến từ nước Hàn đều là người của Đinh Phi Tình, tuy rằng danh nghĩa là do tam hoàng tử giám sát quân đội, nhưng cần cậu phải xuất đầu lộ diện, cầm quân đánh trận. Bởi vậy chuyện cậu thỉnh thoảng vắng mặt hai ba ngày là hết sức bình thường, các đại tướng và phó tướng trong quân cũng tập mãi thành quen. Các nước khác cũng biết quân quyền của nước Hàn đều tập trung trong tay Hàn vương, các hoàng tử có thực quyền. Lần này tuy rằng có Thượng Quan Kính ngoại lệ lấy thân phận là giám quân để tấn công nước Tần, nhưng các nước khác cũng biết có chuyện quan trọng tìm Phi Linh Thượng tướng quân. Tam hoàng tử tính tình còn con nít, dù có tìm mười lần cũng vắng mặt hết chín lần rồi.
      Vân Khinh thấy vậy vội quay đầu nhìn Đinh Phi Tình, trầm giọng :“Tỷ tỷ, cẩn thận.” Dứt lời, quay đầu lại theo Thượng Quan Kính.
      Đinh Phi Tình thấy vậy vội vươn tay ra, cầm chặt cổ tay Vân Khinh, gằn từng chữ :“Trở về an toàn cho tỷ, nếu tỷ tỷ nhất định bao giờ tha thứ cho chính mình.”
      Vân Khinh nghe vậy cảm thấy ấm áp vô cùng, gật đầu kiên định với Đinh Phi Tình, rồi khẽ đẩy tay Đinh Phi Tình ra, phóng ngựa theo Thượng Quan Kính.
      Phía sau Phi Lâm, Mộ Ải liếc nhau, hề có chút lo lắng, khẩn trương mà ngược lại ở sâu trong đáy mắt phấn khích. là hai kẻ to gan lớn mật, chỉ sợ rằng thiên hạ chưa đủ loạn.
      Đinh Phi Tình nhìn mấy người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, chợt nắm chặt cây roi ngựa trong tay.
      Trong đêm sao tối như mực, chỉ thấy hàng dài những cây đuốc hợp lại uốn lượn như con rồng lửa thảo nguyên. Lúc này lại là bóng đêm tối đen nên nó càng ràng hơn và vô cùng diễm.
      “Lương thảo ở trong quân đội của nước Sở.” Lúc này Thượng Quan Kính thay bộ áo giáp của lính truyền tin, vừa ra roi thúc ngựa về phía quân đội của Sở Hình Thiên, vừa giọng với đám người Vân Khinh.
      Bởi vì khi đến đây, tuy rằng sáu nước chinh phạt Tần đều đưa đến binh lính vô cùng tinh nhuệ. Nhưng kỵ binh của Triệu, Ngụy, Hàn, Yến rất ít, đa số vẫn là bộ binh. Chỉ có quân đội Sở quốc và Tề quốc phái đến toàn bộ là kỵ binh. Bởi vậy các loại vật tư, quân nhu thiết yếu, toàn bộ lương thảo đều thống nhất tập trung trong tay quân đội nước Sở. Sau đó từ Sở quân phân ra xe ngựa cho quân lính của các nước cùng phụ trách áp tải để tránh trì hoãn tốc độ tiến quân của các nước, cùng chia lực lượng. Huống chi, quân đội nước Sở vốn là quân tiên phong, mọi thứ quân nhu thiết yếu cũng đều phải dùng tới.
      Sở Hình Thiên, Vân Khinh nghe vậy khẽ gật đầu, im lặng lời, chỉ thúc giục ngựa chạy như bay nhanh hướng về phía quân đội của Sở Hình Thiên. Lúc này, Sở Hình Thiên đối phó với quân mai phục của nước Tần, là cơ hội cho bọn họ có thể đục nước béo cò cũng chừng.
      Đám binh lính bên cạnh thấy mấy người mặc trang phục lính truyền tin, nghĩ rằng đây là binh lính phụ trách truyền tin tức đến các nước khác. Bởi vậy, bọn họ cứ chạy như điên như thế cũng có người chú ý, để mặc cho Vân Khinh chạy thẳng mạch qua quân đội nước Triệu, hướng về phía quân đội nước Sở.
      Tiếng trống trận ầm vang, tiếng ngựa hí dài thảo nguyên tối tăm, phía trước quân đội nước Sở giao chiến kịch liệt. Tiếng đao kiếm va chạm nhau, tiếng chém giết chấn động cả góc trời, chỉ thấy vùng giết chóc.
      Mà ngay ở phía sau quân đội Sở quốc, đại quân bốn nước cũng nhanh chóng hành quân về phía trước, có người nào vì tình tình huống đột ngột như thế mà tạm dừng lại.
      “Bên này.” Thượng Quan Kính vừa nhìn cảnh giết chóc chiến trường vừa quay đầu lại rồi lập tức chạy về phía quân đội nước Sở. Vân Khinh thấy vậy vội theo sát phía sau.
      Cả đám phóng ngựa chạy như bay đường.
      Phía sau quân đội nước Sở cách đó xa, trong bóng đêm tối đen, hình ảnh đội quân chiếu vào mắt mọi người. Vân Khinh vừa thấy lập tức khẳng định đây nhất định là đội quân áp tải lương thảo. Những bộ áo giáp toàn màu đen hòa lẫn vào bóng đêm tăm tối. Trong quân đội nước Sở, ngoại trừ hoàng tuyền thiết vệ do Sở Hình Thiên tự mình thống lĩnh, làm gì còn đội quân nào lại có thể tỏa ra khí thế vô cùng lạnh lùng, tàn khốc như thế này.
      Mà lúc này, giữa đội quân lạnh lùng, tàn khốc đó cũng chém giết kịch liệt, tiếng ngựa hí, tiếng chém giết truyền ra rất xa, bọn chúng cũng gặp mai phục.
      Nương theo ánh lửa nhìn lại, có thể thấy được người mai phục bọn chúng, ngoại trừ nước Tần còn nghĩ được là ai nữa. Lúc này quân Tần chia ra nhiều hướng, liều chết lao vào giữa đội quân hoàng tuyền thiết vệ bảo vệ lương thảo. Chỉ thấy máu đỏ khắp nơi, tiếng người kêu gào, tiếng ngựa hí vô cùng thảm thiết.
      “Đến khu nào đó .” Mộ Ải thấy vậy nhướn mày .
      , thừa cơ hội này.” Thượng Quan Kính giọng .
      Phía trước có binh lính Tần quốc liều chết đột kích, bọn họ thừa dịp hỗn loạn này xâm nhập vào bên trong, là vừa vặn.
      Vân Khinh và Phi Lâm cùng gật đầu đồng ý, sáu người bọn họ dựa vào tình hình hỗn loạn, chạy thẳng về phía trước, xuyên qua giữa khu vực đội quân hoàng tuyền thiết vệ bảo vệ.
      Tiếng chém giết chấn động bên tai, vang vọng cả đất trời, máu tươi dưới ánh lửa chiếu rọi xuống giống như những bông hoa nở rộ trong đêm đen vô cùng diễm và ma mị. Từng người từng người bên cạnh đám người Vân Khinh ngã xuống, khuôn mặt nhăn nhúm, mang theo dáng vẻ phục, mang theo cả gương mặt kiên quyết ngã vào trong vũng máu bắn tung tóe, như bức tranh dưới bóng đêm tối tăm ghi lại câu chuyện có vô cùng tàn khốc.
      Vân Khinh nhanh chóng vào, vừa giả vờ kêu đánh kêu giết vừa thừa dịp hỗn loạn chạy về phía trước. Bởi vì bọn họ mặc áo giáp của nước Ngụy nên hai bên cũng chưa chú ý đến, cứ để mặc bọn họ thoải mái trà trộn vào.
      Ông trời cũng trợ giúp cho .

      Lọt vào tầm mắt là xe ngựa, xe trâu nhiều vô số kể tập trung tại vùng rộng lớn, mặt chồng chất thứ gì đó rất cao, có vẻ còn cao hơn cả người. Những thứ đó nhiều vô cùng, nhìn thấy được điểm cuối. Đây là lương thảo của liên quân sáu nước.
      Vân Khinh vừa thấy tình cảnh như thế, ánh mắt chợt lóe sáng, phóng qua chiếc xe trâu gần nhất.
      Mộ Ải thấy vậy vừa vung trường kiếm, vừa quay về phía quân Sở gào lên: “Phòng tuyến phía đông bị phá vỡ tạo thành lỗ hổng, mọi người mau …” Sau đó chỉ nghe y gào lên, còn cụ thể là gào cái gì tất cả bọn chúng đều nghe . Nhưng câu trước đó lại nghe rất ràng. Lúc này cả đám hoảng sợ, đồng loạt quay đầu nhìn về phía đông.
      Vân Khinh và Phi Lâm ở ngay phía trước, nhìn thấy Mộ Ải thu hút hết chú ý của quân phòng vệ, lúc này Phi Lâm liền kẹp bên hông ngựa nhanh chóng xông lên phía trước, đâm kiếm vào bao lương thảo bằng vải bố dày cui kia.
      Sàn sạt, chỉ trong nháy mắt bao lương thảo bằng vải bố che phủ thứ đựng bên trong bị đâm lỗ lớn. Từ bên trong có thứ gì đó giống như dòng nước trút xuống.
      Hình dạng, màu sắc cho đến chất lượng đều phải lương thảo, đám người Phi Lâm chợt biến sắc.
      đúng.” Thượng Quan Kính xông đến chiếc xe trâu khác, sau khi đâm đao, nhìn thứ gì đó vừa chảy ra, mặt mày cũng biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Khinh và Phi Lâm.
      phải lương thảo.” Tiểu Tả, Tiểu Hữu đồng thanh kêu lên.
      Vân Khinh nhìn mấy đống to tuôn ra từ nơi đáng lẽ phải là lương thực. Thứ này chính là cát, là thứ có thể nhìn thấy khắp nơi các cồn cát thảo nguyên. Từng hạt, từng hạt trắng mịn khác biệt so với lương thực là mấy nhưng thực lại cách biệt trời vực.
      Mà cát cũng bao phủ lớp bên ngoài, chỉ chảy lát rồi dừng lại. Phi Lâm chém đao, bên trong quả nhiên là bông, chính là thứ nhất.
      Trúng kế rồi, phải lương thảo.
      Cả đám điên cuồng chém những bao lương thảo khác nhưng toàn bộ đều là cát trắng mịn. Thứ Sở Hình Thiên áp tải phải là lương thảo mà là cát.
      Thiêu đốt được, hành động liên tục, quấy nhiễu lòng quân kết quả chỉ toàn là cát.
      Vân Khinh nắm chặt cương ngựa trong tay, có lương thảo, vậy số lương thảo kia ở đâu? Số lương thảo đó được đưa đến nơi nào?
      Trong bóng đêm thăm thẳm, vốn là thời điểm tốt nhất để giấu mình, nhưng hoàng tuyền thiết vệ của Sở Hình Thiên chỉ được bố trí để tập trung đối địch mà còn duy trì tai mắt nghe ngóng từ bốn phương tám hướng, những hành động của Vân Khinh trong bóng đêm nhanh chóng bị phát .
      Trong chớp mắt, hoàng tuyền thiết vệ nhanh chóng quy tụ lại, tiếng gót sắt, sát khí dày đặc ập đến trước mặt.
      .” Phi Lâm hét lớn tiếng, vội chụp lấy Vân Khinh đặt trước người y rồi phóng ra ngoài.
      “Là giả đó, phải lương thảo, trúng kế rồi, bên trong toàn là cát, phải lương thảo.” Tiểu Tả, Tiểu Hữu thấy vậy lập tức vận khởi nội lực hét lớn lên, tiếng hét lan từ giữa vùng giao chiến kịch liệt truyền ra rất xa.
      Những binh lính Tần quốc liều chết xông vào chỗ quan trọng đều sửng sốt, sắc mặt lập tức thay đổi, kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lui lại.
      Vân Khinh cắn chặt răng, mười ngón tay lướt nhanh như bay Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, tiếng đàn tràn ngập giết chóc lập tức vang vọng trong vùng gian rộng lớn.
      nhận vô hình bắn ra bốn phía, vô cùng lạnh lùng, hỗn loạn lại kiên quyết, sát khí ngập tràn.
      Hoàng tuyền thiết vệ vây quanh khắp bốn phía, chỉ vừa đối mặt lập tức bị đánh văng ra rất xa. Thượng Quan Kính, Tiểu Tả, Tiểu Hữu, Mộ Ải, nhanh chóng tụ hợp lại phía sau Phi Lâm và Vân Khinh, cứ thế theo sát hai người chạy ra bên ngoài.
      Tiếng đàn tràn ngập sát khí, bắn ra nhanh như chớp. Phi Lâm thúc ngựa chạy điên cuồng ra bên ngoài vòng vây. Tiếng đàn kích động hòa cùng nhận vô hình của tiếng sáo như đao kiếm tấn công thẳng vào chỗ hiểm yếu, chút lưu tình.
      Tiếng đàn đến chỗ nào, chỗ đó lại chất đầy những thi thể nằm ngổn ngang, đám hoàng tuyền thiết vệ liều chết vây quanh đều bị đánh vào những chỗ hiểm yếu nhất.
      Những binh lính nước Tần liều chết muốn hủy diệt kho lương thảo này thấy Vân Khinh lợi hại như thế, bọn họ lập tức tập trung về phía, hợp lực cùng Vân Khinh mở đường thoát ra ngoài. Tiếng đàn dữ tợn, tiếng chém giết chấn động đất trời, hai bên cùng hợp tác rất khăng khít và ăn ý.
      .” Dựa vào tình thế hỗn loạn và binh lực của nước Tần, bọn họ phóng ra ngoài rất nhanh. Thượng Quan Kính vừa lao ra lập tức hét lên tiếng, dẫn đầu cả đám chạy theo hướng khác.
      Phi Lâm thấy vậy lập tức thúc ngựa đuổi theo, tại thời điểm nhạy cảm này, thể mất phương hướng. Còn binh lính nước Tần sau khi phá vây ra ngoài cũng nhanh chóng lui quân trong bóng đêm u ám, mọt mờ.
      Nhưng ngay tại khoảnh khắc bọn họ rút lui, hoàng tuyền thiết vệ lập tức phân đội ra, vừa truy đuổi, vừa tiến thẳng vào tấn công quân mai phục Sở Hình Thiên. Đặt Vân Khinh và vài ba con tép nhặt kia qua bên.
      Mười ngón Vân Khinh siết chặt cây đàn trong tay, nét mặt lãnh đạm, lạnh lùng. Lương thảo ở đây, vậy rốt cuộc Sở Hình Thiên giấu lương thảo ở đâu?
      “Phần lớn lương thảo tuyệt đối nằm trong tay Yến, Hàn, Triệu, Ngụy, ta có thể khẳng định điều đó.” Thượng Quan Kính vừa giục ngựa chạy như điên, vừa cắn răng giọng . Trong tay cậu cũng chỉ có ít, đủ làm lương thực trong hai ba ngày. Phần lớn lương thảo sau khi tập kết thảo nguyên đều do quân Sở phụ trách áp tải.
      ở trong tay bốn nước Yến, Hàn, Triệu, Ngụy phải là ở trong tay hai nước Sở, Tề. Lương thảo mà Sở Hình Thiên để ở đây là giả, vậy lương thảo
      Vân Khinh chợt cảm thấy chấn động, bàn tay vô thức chụp nhanh Phượng Ngâm Tiêu Vĩ. ở trong tay Sở Hình Thiên vậy cần cũng biết ở đâu, nhất định là trong tay Tề Chi Khiêm.
      Thảo nào y lại dừng chân thảnh thơi thảo nguyên như vậy. ra là vì an tâm gối cao đầu, cần lo lắng cho việc hộ tống lương thảo của sáu mươi vạn đại quân. Độc Tuyệt rồi, cũng rồi, thảo nguyên ấy còn người nào có ý định đánh vào lương thảo của y. Đồng thời cũng làm chậm tốc độ tiến quân của Sở Hình Thiên. Tề Chi Khiêm, hay lắm Tề Chi Khiêm!
      “Trở về bàn bạc kỹ hơn.” Mộ Ải giọng .
      .” Vân Khinh nghe vậy cắn răng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía nam, trầm giọng “Ở đây ta giúp được Tuyệt, ta muốn đến nơi nào ta có thể giúp được chàng.”
      vừa thốt ra, Mộ Ải hiểu được chợt nhíu mày, nhưng Phi Lâm lại hiểu. Mưu kế thâm sâu, Tề Chi Khiêm là nhân vật lợi hại, dù bọn họ bàn bạc kỹ càng như thế nào, cũng đều nằm trong tầm tính toán của y. Tiếp theo nếu muốn vượt qua, muốn ngăn cơn sóng dữ nhất định phải đặt trong lĩnh vực mà mình cực kỳ am hiểu. Cũng như câu kia, tất cả mọi mưu dưới sức mạnh tuyệt đối, nhất định chịu nổi đòn công kích.
      .” Lúc này Phi Lâm kéo cương ngựa, phóng thẳng về phía nam, hướng về phía song song với nước Tần. Tiểu Tả, Tiểu Hữu lập tức đuổi theo phía sau.
      Thượng Quan Kính thấy vậy trừng mắt nhìn Mộ Ải, lạnh lùng : “Ngốc, hai người bọn họ am hiểu nhất là cái gì?!” Dứt lời, cậu cũng thúc ngựa chạy theo, hoàn toàn để ý tới quân đội của mình.
      Mộ Ải vừa nghe Thượng Quan Kính nhắc nhở, lập tức hiểu ra, ánh mắt chợt sáng ngời, đuổi theo nhanh như bay.
      Gió bắc thổi vù vù trong đêm lạnh, tiếng chém giết kịch liệt chiến trường chấn động dưới bầu trời. Bây giờ, chẳng qua chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
      Gió bắc gào thét, lạnh lẽo đến tận xương tủy, trăm trận tướng quân chết, mười năm tráng sĩ về (*), chiến trường vô tình, dưới cánh đồng hoang vu phơi toàn xương khô, vùng mưa máu gió tanh.
      *Trăm trận tướng quân chết, mười năm tráng sĩ về:(將軍百戰死, 壯士十年歸: Tướng quân bách chiến tử, Tráng sĩ thập niên quy): trích trong bài Mộc Lan từ (hay Mộc Lan thi) – là bài quân ca nổi tiếng trong lịch sử văn học Trung Quốc, kể về nàng thiếu nữ Mộc Lan thay cha tòng quân. (xem cuối chương)
      Hôm nay trời càng trở nên lạnh buốt.
      Ngọn lửa chiến tranh tràn ngập, sáu nước liên minh tiêu diệt Tần.
      Bên trong cửa ải Uấn Kìn, Độc Tuyệt mặc giáp sắt đứng tường thành cao cao, trong gió lạnh lẽo nhìn chăm chú về phía đông, dáng vẻ lạnh lùng, tàn khốc trong đêm đen càng thấm đượm vẻ vô tình.
      Ở dưới chân , vô số binh sĩ lại lui tới, các loại vũ khí trang bị để đối phó công thành được đưa lên thành.
      Nhưng ngay trong lúc bận rộn lại chuẩn bị như thế, lại ai gì, chỉ nghe thấy những tiếng truyền mệnh lệnh. Tất cả đều chỉnh tề và có trật tự, ai hoảng sợ, mọi người đều thực bình tĩnh. tường thành kia là Đại Tần vương của bọn họ còn có gì đáng e ngại.
      “Bệ hạ, liên minh sáu nước còn cách Uấn Kình Quan hai mươi dặm.” Mặc Vũ nhìn lá thư trong tay trầm giọng bẩm báo.
      Độc Tuyệt hừ lạnh tiếng chậm rãi : “Tiến công cấp tốc như thế, muốn dốc sức phá cửa ải này của ta sao. Hừ, đúng là khinh thường Uấn Kinh Quan nổi danh phòng thủ mà.
      “Sở Hình Thiên tấn công Đại Tần ta, dựa vào thời tiết nay, y có chỗ dừng chân yên ổn. Chỉ cần chúng ta kéo dài mươi ngày nửa tháng, sau đó đánh trận chúng ta thắng.” Mặc Vũ nhìn về phía liên quân sáu nước trong bóng đêm trầm giọng .
      Sắc mặt Độc Tuyệt lạnh lùng, ngập tràn sát khí : “Kéo dài? , quả nhân muốn bọn chúng tới được mà được. Đại Tần ta là gì mà bọn chúng muốn tấn công tấn công. san bằng bọn chúng, quả nhân mang tên Độc Tuyệt.”
      Phía sau Mặc Ngân, Mặc Ly, Mặc Vũ nghe vậy đều vô cùng phấn chấn. Uấn Kình Quan quả nổi danh phòng thủ, nhưng cũng phải nhìn coi là ai phòng thủ và thủ trong thời tiết nào. Độc Tuyệt chưa tới, bọn họ còn lo lắng. Nhưng bây giờ Độc Tuyệt ở đây trấn giữ ai sợ ai chứ?!
      “Mặc Tiềm.” đợi bọn họ phát biểu ý kiến, Độc Tuyệt đột nhiên nhíu mày quát lên.
      Mặc Tiềm vẫn đứng phía sau mấy người đó xa, nghe vậy lập tức bước nhanh lên.
      “Trở về kinh thành ngay, trong lòng quả nhân cảm thấy quân liên minh sáu nước hoàn toàn như này.” Độc Tuyệt quay đầu, nhíu mày trầm giọng .
      Tin tức thảo nguyên đủ nhanh nhạy nên thấy được ràng lắm. Chiều nay, toàn bộ tin tức tình báo đều tập trung hết lại đây, cũng phơi bày trước mặt , thể hợp lý chỗ nào, có điều đối phương phải loại người bất tài vô dụng. Ba mươi vạn đối đầu với sáu mươi vạn, tuy rằng chênh lệch gấp đôi nhưng hẳn là có khả năng thắng lợi tuyệt đối. Nếu phát binh tấn công, với bố cục thế này, chưa ai trước được điều gì.
      .” Mặc Tiềm nghe Độc Tuyệt phân phó nhiệm vụ cho mình, tuy vẻ mặt vẫn trầm lắng nhưng thể nhận ra vui sướng trong đôi mắt y. Điều này chứng tỏ Độc Tuyệt lại tin tưởng y. Mặc Tiềm trả lời ngay lập tức, nhanh chóng xoay người ra ngoài, suốt đêm trở về kinh thành.
      Độc Tuyệt vẫn quay đầu, đứng sừng sững ở đỉnh tường thành, lạnh lùng nhìn chăm chú vào bóng đêm thăm thẳm.
      Đêm càng lúc càng sâu, trước khi bình minh đến chính là bóng đêm vô tận.
      biết là khắc hay là bao lâu, ánh lửa uốn lượn ở xa xa trong màn trời xanh mờ tối nhanh chóng di chuyển về phía này.
      Đến rồi, liên quân sáu nước đến rồi.


      Hết chương 95
      ———————————————————————————–

      木蘭詞

      唧唧復唧唧,
      木蘭當戶織,
      不聞機杼聲,
      惟聞女歎息。
      問女何所思,
      問女何所憶。
      女亦無所思,
      女亦無所憶。
      昨夜見軍帖,
      可汗大點兵;
      軍書十二卷,
      卷卷有爺名。
      阿爺無大兒,
      木蘭無長兄,
      願為市鞍馬,
      從此替爺征。
      東市買駿馬,
      西市買鞍韉,
      南市買轡頭,
      北市買長鞭。
      旦辭爺孃去,
      暮宿黃河邊,
      不聞爺孃喚女聲,
      但聞黃河流水聲濺濺。
      旦辭爺孃去,
      暮宿黑山頭,
      不聞爺孃喚女聲,
      但聞燕山胡騎聲啾啾。
      萬里赴戎機,
      關山度若飛,
      朔氣傳金柝,
      寒光照鐵衣。
      將軍百戰死,
      壯士十年歸。
      歸來見天子,
      天子坐明堂,
      策勳十二轉,
      賞賜百千強。
      可汗問所欲,
      「木蘭不用尚書郎,
      願借明駝千里足,
      送兒還故鄉。」
      爺孃聞女來,
      出郭相扶將;
      阿姊聞妹來,
      當戶理紅妝;
      小弟聞姊來,
      磨刀霍霍向豬羊。
      開我東閣門,
      坐我西閣床;
      脫我戰時袍,
      著我舊時裳;
      當窗理雲鬢,
      對鏡貼花黃。
      出門看伙伴,
      伙伴皆驚惶:
      同行十二年,
      不知木蘭是女郎!
      雄兔腳撲朔,
      雌兔眼迷離,
      兩兔傍地走,
      安能辨我是雄雌?

      Bản dịch thơ của Nam Trân

      Bài ca về nàng Mộc Lan
      Than thở lại thở than,
      Mộc Lan dệt bên cửa.
      nghe tiếng thoi đưa
      Chỉ nghe than thở.
      Phải chăng buồn vì lo,
      Phải chăng buồn vì nhớ ?
      phải buồn vì lo,
      phải buồn vì nhớ.
      Đêm qua nhìn quân thiếp
      Biết có lệnh trưng binh.
      Danh sách mười hai tập,
      Đều ghi tên bố mình.
      Bố con trai lớn,
      Mộc Lan .
      quyết mua yên ngựa,
      Thay bố tòng chinh.
      Mua ngựa ở chợ Đông,
      Mua yên ở chợ Đoài,
      Chợ Nam mua cương khớp,
      Chợ Bắc mua roi dài.
      Biệt mẹ cha buổi sớm,
      Tối cạnh Hoàng Hà ngơi.
      Chẳng nghe tiếng mẹ cha gọi con ,
      Chỉ nghe Hoàng Hà sóng nước thét hoài.
      Biệt Hoàng Hà buổi sớm,
      Tối đến Hắc Sơn ngơi.
      Chẳng nghe tiếng mẹ cha gọi con ,
      Chỉ nghe Yên Sơn ngựa giặc hí vang trời.
      Muôn dặm xông ra trận,
      Quan ải vụt bay .
      Mõ đồng rền chướng khí,
      Trăng lạnh rọi nhung y.
      Trăm trận tướng quân chết,
      Mười năm tráng sĩ về.
      Về bái yết thiên tử,
      Thiên tử ngồi minh đường.
      Xét thưởng hai mươi bậc,
      Ban cho trăm ngàn vàng.
      Vua dò hỏi ý muốn
      – “Mộc Lan nhận chức quan sang,
      Chỉ xin thiên lý mã,
      Đưa về với cố hương”.
      Mẹ cha nghe tin ấy,
      Ra thành đón con về.
      Chị nghe tin ấy,
      Sửa soạn chốn buồng the.
      Em trai nghe tin ấy,
      Mài dao soàn soạt mổ bò dê.
      mở cửa gác Đông,
      ngồi giường gác Tây.
      Cởi bỏ bộ quân phục,
      Mặc xiêm áo thường ngày.
      Bên song sửa mái tóc,
      Hoe vàng ngắm gương cài.
      Ra cửa thăm bè bạn,
      Bạn bè thảy ngạc nhiên:
      “Mười hai năm đồng ngũ,
      Ngờ đâu giả trai !”
      Thỏ đực chân mấp máy,
      Thỏ cái mắt mê tơi.
      Cặp thỏ song song chạy,
      Nhận ra ta đực cái mới tài.

      Nguồn : Thi Viện

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 96: Sấm sét kinh hoàng
      Edit: Vô Phương
      Beta: Kim NC + Ong MD

      Bước chân của chiến tranh đến gần.
      Những tiếng ầm vang long trời lở đất, tiếng trống trận ầm ầm hệt như tiếng sấm sét muốn san bằng tất cả, vang lên sắc bén xé tan trung.
      “Giết.” Mặc Vũ sắp xếp đội hình nghênh đón từ trước, cả người mặc áo giáp sắt đứng sừng sững trước trận địa, lá cờ chiến giương cao giữa trung, thét lên tiếng lớn – lao thẳng về phía quân địch.
      “Giết.” Tiếng hô chỉnh tề mà mãnh liệt vang vọng khắp đất trời khiến người người kinh sợ. Trận địa nghênh địch của Tần quốc sẵn sàng.
      tường thành cao cao, tiếng trống trận vang lên dồn dập như sấm sét giữa trời quang, chấn động cả đất trời.
      Tiếng vang trào dâng, kéo thẳng về phía chân trời. Trong tiết trời mùa đông giá rét lại càng làm cho nhiệt huyết sôi trào, ý chí chiến đấu tăng vọt.
      Hai quân xông vào nhau, bắt đầu chiến đấu kịch liệt.
      Chỉ thấy ánh sáng sắc bén của đao kiếm loang loáng, dưới ánh bình minh từ phía đông, thứ ánh sáng lạnh lùng ấy lan tràn xung quanh, máu tươi bắn tung toé khắp nơi.
      Máu đỏ tươi tuôn ra từ những mũi tên sắc lạnh, khiến màn sương mù buổi sớm mai càng trở nên mờ ảo, giống như những đóa hoa đỏ rực rỡ nở giữa màn sương mù, đẹp như vậy đấy nhưng cũng tàn khốc đến vậy đấy.
      Tiếng ngựa hí vang, tiếng đao kiếm va chạm vào nhau, từng người từng người ngã xuống, lập tức lại có người khác tràn lên. Đao kiếm đâm xuyên qua người quân địch, còn chưa kịp rút ra chính bản thân mình chịu mấy nhát liên tiếp.
      Vó ngựa tung hoành, lao vào trong đám người chém giết rồi giẫm đạp lên những thi thể ngã xuống. Máu tươi như dải tơ lụa đỏ rực trải rộng cả vùng, đỏ đến vô tận.
      Mặc Vũ dẫn đầu, chỉ huy hai mươi vạn đại quân Tần quốc như hổ như sói mạnh mẽ, điên cuồng vọt vào trận địa quân tiên phong của liên minh sáu nước kia. Quân đội Tần quốc đánh đâu thắng đó gì cản nổi, đao kiếm vung lên nhắm thẳng vào tim, khí thế như tằm ăn rỗi đánh cho lòng quân địch run sợ.
      Trống trận càng vang dội, như muốn phá tan màn mây.
      Độc Tuyệt mặc giáp sắt đứng tường thành cao cao, sắc mặt chẳng hề thay đổi nhìn cảnh chém giết phía dưới. Gió lạnh thổi tung vạt áo choàng của , chiếc áo choàng màu đen múa lượn trong gió, khuôn mặt cực kỳ diễm kia, thân hình kiên cường kia … cứ đứng yên như vậy tường thành, trở thành trụ cột cho ngàn vạn người tin tưởng.
      “Quân địch ở phía sau còn cách chúng ta năm dặm.”
      “Toàn bộ quân tiên phong của nước Sở bị tiêu diệt .”
      “Quân Yến …”
      Từng tiếng, từng tiếng báo cáo tin chiến trận liên tiếp vang lên, Độc Tuyệt nghe xong mặt vẫn chút thay đổi, chỉ gật đầu tiếp tục nhìn về phía chiến trường chém giết kịch liệt bên dưới.
      Chỉ thấy Mặc Vũ dẫn đầu chỉ huy hai mươi vạn thiết kỵ, nghênh đón quân tiên phong của liên quân sáu nước. Sở Hình Thiên định bất ngờ tập kích cửa ải Uấn Kình, lại bị Mặc Vũ chặn đứng ngay trước cửa khẩu Uấn Kình hoang vắng này.
      Quân liên minh sáu nước tới rất nhanh, quân tiên phong lúc nào cũng có giới hạn số lượng, dùng hai mươi vạn đại quân đối địch, lo gì thể tiêu diệt được cơ chứ.
      Khói bụi bốc lên cuồn cuộn mù mịt từ phía xa xa tới rất nhanh và ngày càng gần hơn, quân chủ lực của liên minh sáu nước đến đây.
      Độc Tuyệt lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt trầm xuống, giơ tay lên trầm giọng :“Lui binh.”
      Tập kích bất ngờ, khi có kết quả tốt phải lui binh ngay.
      Trong khoảnh khắc, tiếng kim la ngân vang thay thế cho tiếng trống trận liên hồi, nó vang vọng dưới vùng trời Mặc Vũ đứng. Mặc Vũ lập tức vung đao cắm thẳng trước mặt, bất kể mệt mỏi nhanh chóng xoay người ghìm ngựa lui về phía sau.
      Quân chủ lực liên minh sáu nước đến nhanh, tốc độ lui binh của Mặc Vũ càng nhanh hơn. Quân của nước Ngụy vừa tới thay thế quân tiên phong nước Sở quốc bị giết sạch , dám đuổi theo chém giết nữa.
      “Phá thành.” Sở Hình Thiên cưỡi con ngựa tới, giơ thanh trường đao trong tay lên, chỉ thẳng vào cánh cửa thành đóng chặt của Uấn Kình quát lớn.
      Trong khoảng khắc, quân đội chủ lực của chúng khiêng thang, xe bắn đá, đạp lên thi thể quân tiên phong của Sở – Ngụy lao về phía tường thành Uấn Kình.
      Tiếng trống trận như sấm rền, tiếng chém giết vang tới tận trời xanh.
      Độc Tuyệt vẫn đứng ở tường thành, nhìn quân liên minh sáu nước đông nghìn nghịt như kiến ở bên dưới, nét mặt xuất sát khí vô cùng tàn độc.
      “Bắn.” Mặc Ngân thấy vậy giơ thanh trường kiếm lên, quát lớn.
      tường thành, đội quân cung tiễn chuẩn bị sẵn sàng từ trước lúc này đồng loạt thân. rừng tên nhọn dày đặc bắn xuống phía dưới, nơi quân liên minh sáu nước vọt tới, giống như màn sương mù màu đen, dày đặc che kín bầu trời .
      Phía sau các cung thủ là vô số tảng đá to, hai đội binh lính ngừng khiêng lên những chiếc cọc đơn giản. Những khối đá tảng to lớn bắn ra tạo thành hình cánh cung vô cùng duyên dáng đẹp mắt, lướt qua tường thành cao cao, lao tới đội quân ra sức công thành phía dưới.
      Đá tảng bay đầy trời, giống như mưa trút xuống bao phủ khắp cả cánh đồng hoang vu. Những tiếng kêu thảm thiết vang vọng từ bên dưới tường thành.
      Binh lính sáu nước mang theo thang công thành gặp phải đá tảng dày đặc như thế, cũng thể tiến thêm được bước nào. Vô số người bị bắn chết chiến trường đẫm máu, ngã xuống cánh đồng hoang vu cách cửa thành Uấn Kình xa.
      “Ném lên, mau ném lên.” Chủ soái đội quân tiên phong nước Ngụy đỏ vằn hai mắt lên, quay sang gào thét điên cuồng với đám binh lính phụ trách ném đá.
      Từng tảng, từng tảng đá rất lớn bay lên trung, lao về phía tường thành Uấn Kình . Thỉnh thoảng đập vào những tảng đá do quân Tần ném xuống, tiếng va chạm chói tai làm cho người ta muốn thủng cả màng nhĩ.
      Nhưng tường thành Uấn Kình chỉ cao hơn khúc, hai khúc so với các tường thành bình thường. Quân liên minh sáu nước dù có mang theo xe bắn đá, tuy rằng uy lực tấn công rất mạnh mẽ, nhưng tường thành cao như vậy dù muốn cũng thể ném mạnh hơn. Mấy khối đá vụn vặt đó dường như chưa chạm vào tới góc áo của Độc Tuyệt nữa là.
      Tuy nhiên, quân liên minh sáu nước sau mỗi hồi trống tinh thần lại tăng vọt lên, vẫn liều mà chết xông lên, cũng thể nào khinh thường được.
      Những chiếc xe công thành chất đầy những thân cây to lớn giộng mạnh vào cánh cửa thành được bảo vệ bên dưới. Đám binh lính dẫu chết vô số vẫn ngoan cố lao lên dưới làn mưa tên và đá tảng như bão táp, tiếng va chạm ầm ầm ngớt cánh cửa thành.
      “Lên.” Đám binh lính phía sau vừa thấy người của quân Tần lui lại, khỏi vui mừng hét lên điên cuồng. Tiếng hét của mấy chục vạn người vang vọng khắp cánh đồng hoang vu, dường như muốn xé rách màng nhĩ người khác.
      Tuy nhiên, cánh cửa thành Uấn Kình giống như tấm sắt dày đứng sừng sững, dù bị tấn công liên tiếp với sức mạnh kinh hồn nhưng nó vẫn chút hao tổn, khiến cho người ta cảm thấy căm hận, phẫn nộ.
      Độc Tuyệt đứng đầu tường thành, nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, khuôn mặt cực kỳ diễm kia lộ ra tia cười lạnh đến tàn khốc.
      “Đổ.” Mặc Ly đứng bên cạnh Độc Tuyết giơ cây cờ màu vàng lên. Những thùng dầu nóng bỏng đổ từ tường thành xuống, trong khoảng khắc rới lên đám binh lính điều khiển xe công thành phía bên dưới.
      Dầu nóng đổ ập lên đầu, lên mặt, lên thân thể đám binh lính kia, ngay lập tức chỉ nghe thấy những tiếng kêu rên thảm thiết, vang lên tận trời xanh.
      Chém giết đến vô tận đều hiển mảnh đất này.
      Sở Hình Thiên đứng giữa đại quân ở xa xa, nhìn lên tường thành cao cao kia, ở đó Độc Tuyệt khoác bộ áo giáp màu đen, bóng dáng như bức tượng đứng sừng sững giữa trung tâm. chỉ đứng như vậy thôi mà hiệu quả thua gì sức mạnh của mười vạn binh mã.
      Sở Hình Thiên khẽ nhíu mày, trầm giọng :“Vẫn chậm hơn bước.”
      Thiết Báo ở bên cạnh nghe Sở Hình Thiên vậy cũng gì, chỉ nhìn xuống chớp mắt bóng dáng Độc Tuyệt hiển hách, uy nghiêm đứng nhìn từ cao. Bọn họ chạy tới nhanh như thế, là muốn nhân cơ hội Độc Tuyệt bị giữ chân ở thảo nguyên Thương Mang, khi ấy thành Uấn Kình trấn giữ, mới bất ngờ tập kích được. thể ngờ vào thời điểm cuối cùng, Độc Tuyệt vẫn phá vây thoát ra được để chạy về đây. Tình thế bây giờ thể dùng trí, chỉ có thể dốc hết toàn lực mà tấn công thôi.
      Kế hoạch của bọn họ rất hoàn hảo, chỉ sai điểm duy nhất đó là Độc Tuyệt – kẻ này quá dũng mãnh.
      Độc Tuyệt đứng tường thành, nhìn cờ hiệu của nước Sở quốc lao tới từ phía xa xa, giữa quân chính là lá cờ màu đen thêu hình con hổ vô cùng dũng mãnh. Đó là cờ của Hoàng Tuyền thiết vệ bên cạnh Sở Hình Thiên, cũng là cờ hiệu của Sở Hình Thiên. Lúc này mặt Độc Tuyệt thoáng sát khí lạnh lẽo, quay đầu lại, vươn tay trầm giọng quát: “Lấy cung lại đây.”
      Mặc Ngân đứng bên cạnh liền đưa tay dâng cung lên.
      Độc Tuyệt đặt mũi tên sắt lên cung, nhắm ngay lá cờ của Sở quân.
      Sở Hình Thiên vốn nhìn Độc Tuyệt, lúc này thấy Độc Tuyệt đột nhiên có hành động khác thường, lập tức nhíu hai mắt lại, vung tay đoạt lấy cung tiễn của thị vệ bên cạnh, cũng đồng thời kéo cung nhắm ngay Độc Tuyệt.
      “Vút!!!” tiếng vút sắc nhọn xé gió vang lên, mũi tên sắc nhọn như sao băng đuổi trăng xẹt qua chiến trường đầy mùi máu tươi lao thẳng đến lá cờ của quân Sở.
      Cùng lúc đó, cung tên của Sở Hình Thiên cũng bung ra, chỉ thấy dây cung kêu lên tiếng ong ong. mũi tên sắt, cũng bén nhọn chẳng kém lao vào trung, đối nghịch với mũi tên của Độc Tuyệt phóng tới.
      tên mạnh như sấm sét, tên lại nhanh như sao xẹt.
      Thủ pháp bắn tên như thần, có hai.
      Keng!!! Chỉ nghe thấy tiếng sắt va chạm vào nhau chợt vang lên. mũi tên đen bạc, mũi tên đen sẫm đâm vào nhau giữa trung, mũi tên tóe ra những đốm lửa , xuyên vào nhau ngay đầu hai quân.
      Sức mạnh ngang nhau, hơn kém.
      Độc Tuyệt và Sở Hình Thiên cùng nhíu mày, ánh mắt hai người xuyên qua chiến trường tàn khốc bên dưới, đối nghịch với nhau.
      Ầm!!! Tiếng hét điên cuồng, chấn động đất trời vang lên trong khoảnh khắc, khoảng khắc đối đầu giữa hai chủ soái càng làm cho trận chiến tranh gay cấn hơn, chém giết càng lúc càng ác liệt hơn.
      Lúc này, đoàn người Vân Khinh, Phi Lâm chạy ngày đêm qua khỏi biên giới Triệu quốc, phi ngựa như điên về phía biên giới Ngụy quốc rồi lao thẳng tới Yến quốc phía sau Ngụy quốc.
      Sau khi Bạch Hổ Vương tiễn bước đoàn người Độc Tuyệt, đầu tiên quay về dãy núi Phỉ Thúy ở Yến quốc. Động vật dù sao cũng là động vật, dẫu có linh tính cũng thể cầu chúng nó hiểu tiếng người, biết thế cục lại càng biết hỏi đường. Vân Khinh cũng muốn Bạch Hổ Vương dẫn theo vạn thú ở dãy núi Phỉ Thúy đến thảo nguyên Thương Mang của Triệu quốc.
      Mới đó mà được hơn mười ngày.
      Hành trình suốt đêm lẫn ngày, lúc này toàn bộ các mối quan hệ của Phi Lâm, gia thế tiền tài của Mộ Ải đều được huy động. Những nơi qua đều được chuẩn bị ngựa, lương thực và tiền bạc sẵn sàng.
      Ngựa, chỗ nào cũng là loài tìm trong vạn dặm mới có . Toàn bộ lương thực loại nào cũng là bổ dưỡng nhất. Hành trình ngày đêm ngừng nghỉ như thế, thân phải chịu sức ép khổng lồ, lại phải trong thời gian ngắn nên phải bồi bổ bằng những loại thực phẩm quý nhất.
      ngày, mười hai canh giờ, thay ngựa nhưng đổi người, phi thẳng tới dãy núi Phỉ Thúy của nước Yến.
      Tuy rằng, truyền thuyết đồn đại có loài ngựa ngày cả ngàn dặm, nhưng phải hiểu rằng nếu như chúng nó có thể cả ngàn dặm ngày cũng chỉ có trong thần thọai mà thôi. đoàn sáu người ngày đêm ngừng nghỉ, thay đổi ngựa liên tục, tuy rằng thể được ngàn dặm ngày, nhưng bảy tám trăm dặm hẳn là vấn đề.
      đường , bọn họ thay phiên nhau ngủ, tranh thủ từng khắc chút chậm trễ. Chỉ trong thời gian muời ngày ngắn ngủi được gần vạn dặm, vượt qua biên giới nước Ngụy, chạy thẳng đến dãy núi Phỉ Thúy nơi nước Yến.
      Mỗi ngày, đều có bồ câu đưa tin về tình hình chiến tranh ở biên giới Tần quốc, Mộ Ải hổ danh là thương nhân buôn tin bán tức đệ nhất thiên hạ, hiểu biết sâu rộng, biết cực kỳ nhiều con đường vận chuyển, quả thực nhiều đến mức thể tưởng tượng nổi!
      Hơn mười ngày trôi qua, quân liên minh sáu nước ba lần tấn công về phía đông cửa khẩu Uấn Kình của nước Tần. Tuy nhiên dưới dẫn dắt của Tần vương Độc Tuyệt cả ba lần bọn chúng đều bị quân lính nước Tần đánh lui. Cả hai bên đều tổn thất ít, quân liên minh sáu nước chưa thể tiến thêm bước nào, mà quân của nước Tần cũng thể giáng cho quân liên minh sáu nước đòn trí mạng. Có thể chiến lúc này đây vô cùng thảm khốc, gay cấn.
      Mà Tề Chi Khiêm áp giải lương thực, suốt ngày đêm cũng đến nơi. Bổ sung lương thảo đầy đủ, áo bông phòng lạnh loại tốt nhất cho liên quân sáu nước.
      Hôm nay, trời càng lúc càng trở lạnh, chiến trường tàn khốc, rét lạnh đến thấu xương.
      “Sao vẫn chưa gặp?” Thượng Quan Kính ngồi ở ở phía trước Vân Khinh, quay đầu lại nhíu mày hỏi.
      Bọn họ vội vàng chạy thẳng mạch về dãy núi này, quản nề hà nhưng vẫn chưa gặp được Bạch Hổ Vương. Lúc này cũng gần đến dãy núi Phỉ Thúy ở nước Yến rồi, rốt cuộc Bạch Hổ Vương làm gì, chẳng lẽ chưa quay về núi?
      Vân Khinh vừa chạy như điên, vừa khẽ lắc đầu. cũng hiểu sao Bạch Hổ Vương vẫn chưa mang vạn thú đến đây. Với tốc độ của Bạch Hổ Vương hẳn là phải đến đây từ sớm rồi chứ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay sao?
      cần vội, Độc Tuyệt còn có thể cầm cự được hơn nửa tháng nữa.” Phi Lâm thấy vậy trầm giọng .
      Vân Khinh nghe thế quay sang gật đầu với Phi Lâm, nghe tin báo từ chiến trường tuy rằng nguy hiểm, nhưng hẳn là trấn thủ thêm mấy ngày nữa cũng thành vấn đề. Có điều, chiến trường nhiều chuyện thay đổi bất ngờ, ai biết trước được giờ khắc này còn trấn thủ vững vàng, ngay sau đó ra sao?
      “Ngươi phải tin tưởng vào bản lĩnh của Độc Tuyệt, Dực vương Độc Tuyệt của Tần quốc phải là người dễ đối phó như vậy.” Mộ Ải quay đầu an ủi Vân Khinh.
      Đúng vậy! Độc Tuyệt vốn là người nổi danh chiến trường khắp thiên hạ, cho dù tất cả đều bất ngờ nhưng nhất định vẫn có năng lực xoay chuyển càn khôn.
      Vân Khinh lập tức kiềm chế cảm xúc lo lắng lại, ngẩng đầu nhìn Mộ Ải và Phi Lâm : “Cám ơn!”
      “Chỉ là chút lòng thành, cần phải xúc động nhiều đến thế!” Lúc này, Mộ Ải cười to lớn, Phi Lâm cũng bật cười theo, vẻ mặt thoải mái, tự nhiên.
      Vân Khinh cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Tình nghĩa gì mà cùng lên núi đao, xuống biển lửa như vậy, làm sao có thể chỉ là chút lòng thành cơ chứ? Tuy rằng, vẻ mặt rất bình thản, nhưng Vân Khinh biết ân nghĩa này sâu nặng biết bao nhiêu.
      “Hây! Rốt cục cũng đến núi Phỉ Thúy rồi, vạn thú ơi, vạn thú ơi.” Lúc này, Tiểu Tả đột nhiên kêu lên, mặt mày sáng rỡ như ánh dương, mắt mở to đầy hứng thú.
      .” Phi Lâm thấy vậy kẹp hai chân bên hông ngựa, phi vào trong núi Phỉ Thúy.
      Núi non trùng điệp, giống như mùa đông khô héo ở phương bắc khô. Tuy rằng, bước vào trời đông giá rét, nhưng khắp nơi vẫn là vùng xanh sẫm ngút ngàn, tràn ngập sức sống.
      Sáu người thẳng vào bên trong, dọc theo đường hề thấy con vật nào. Cho dù có những động vật cần ngủ đông những loài như hổ, báo cần ngủ đông đâu hết rồi?
      Bởi vì, biên giới giữa Ngụy quốc và Yến quốc nương theo dãy núi phỉ thúy, từ biên giới Ngụy quốc có thể vào chính giữa dãy núi, đường tắt như thế để rút ngắn thời gian và lộ trình cho Vân Khinh.
      “Sao chẳng có con nào hết vậy?” Thượng Quan Kính cưỡi cùng con ngựa với Vân Khinh, hết vươn cổ nhìn đông lại tới ngó tây.
      Vân Khinh hơi nhíu mày, bàn tay tung bay nhè Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, tiếng đàn mang theo nỗi lo lắng mơ hồ, quẩn quanh trong dãy núi Phỉ Thúy, thanh trong trẻo vang lên mang theo ý triệu tập Bạch Hổ Vương.
      hề có động tĩnh, chút động tĩnh cũng có. Vân Khinh vào dãy núi Phỉ Thúy nửa ngày rồi, vậy mà ngay cả bóng dáng con vật cũng nhìn thấy.
      “Kỳ lạ.” Tiểu Hữu nghiêm mặt, trầm ngâm .
      Vân Khinh, Phi Lâm đều im lặng, tình huống như thế này quả vô cùng kỳ lạ!
      Nhưng giọng buồn bực của Tiểu Hữu vừa dứt từ tảng đá cách đó xa đột nhiên có vật chui ra, cái đầu nó , thân mình đen sì phải tiểu Xuyên Sơn Giáp đó sao?!
      Tiểu Xuyên Sơn Giáp vừa hé mặt ra thấy Vân Khinh kêu xì xèo mấy tiếng, sau đó quay đầu chạy ngay, Vân Khinh thấy vậy lập tức :“Đuổi theo nó.”
      Bọn họ lập tức phóng ngựa theo phía sau tiểu Xuyên Sơn Giáp, từ rừng rậm xuyên qua khúc quanh.
      Thượng Quan Kính thấy vậy xoa bàn tay nắm chặt lại :“Vạn thú sao, vạn thú sao, nghe khí thế ngất trời, đừng với ta là đến lúc đó chỉ có mấy con vật tí tẹo, thế …”
      Thượng Quan Kính chưa kịp dứt lời, Vân Khinh phóng ngựa lên đỉnh núi, lướt mắt nhìn tình cảnh trước mắt. Những lời Thượng Quan Kính chưa hết tắc nghẹn trong cổ họng, lúc lâu sau cũng thốt ra nổi.
      Chỉ thấy dưới dãy núi cao trước mắt, vô số muôn thú tập họp lại trùng trùng điệp điệp. Phóng mắt nhìn ra mấy dãy núi liền kề nhau đều là muôn thú. Chúng đông nghìn nghịt, trải rộng miên man, gần như nhìn thấy điểm cuối cùng.
      Trong đó có hổ – vua của rừng rậm, có báo uy lực tấn công mạnh mẽ, có sói hoang hung tàn, có linh cẩu giảo hoạt, có sư tử uy nghiêm hung hãn…… Từng khu từng khu phân chia theo khu vực của chúng nó, chiếm giữ hết ngọn núi này tới ngọn núi khác.
      Nhưng khủng khiếp nhất là đỉnh núi ở giữa dãy núi kia là mấy con mãng xà cực lớn uốn éo, thân thể khổng lồ chiếm đóng cả vùng rộng lớn, đầu lưỡi đỏ tươi thè ra thè vào rất dữ tợn. Thân hình chúng nó như ngọn núi, số lượng tuy rằng ít nhất, nhưng tuyệt đối khiến người ta bỏ qua được.
      Lúc này vừa thấy Vân Khinh xuất , Bạch Hổ Vương đứng đỉnh ngọn núi cao, đột nhiên ngửa đầu, bộ lông trắng dựng lên.
      “N..g..o..a..o…” tiếng hổ gầm phá mây bạt trăng vang lên.
      Sau đó chỉ trong khoảnh khắc, vạn thú đều đứng dậy, ngửa đầu lên trời gầm rú.
      Tiếng gầm thét chấn động núi rừng, thay đổi cả đất trời.
      Con ngựa do Vân Khinh cưỡi run lên, chân gần như mềm nhũn, khuỵu xuống để mặc mọi người ngã xuống đất.
      “Ôi trời ơi!” Tiểu Tả đứng mặt đất, nhìn toàn cảnh chấn động trước mắt, lúc lâu sau vẫn phục hồi lại được tinh thần.
      thể tin được, lợi hại, quá lợi hại.” Mộ Ải đứng mặt đất, nhìn Bạch Hổ Vương chạy điên cuồng từ đỉnh núi xa xa, phóng về phía Vân Khinh, vừa khiếp sợ vừa ngưỡng mộ .
      Mà Thượng Quan Kính đứng bên cạnh Vân Khinh gần như thốt nên lời, bao giờ cậu gặp phải cảnh hoành tráng đến thế này đâu? Này nhé, đây chỉ là vạn thú, mà thực là vô cùng vô tận đó nha!!
      “Ngoan lắm.” Phi Lâm thổi khúc nhạc ngắn, Bạch Hổ Vương này quả nhiên rất trung thành, chả trách lâu như vậy còn chưa có tới, hóa ra là ở trong này tập trung đội quân muông thú lớn như vậy. Có chúng nó xuất binh, quân liên minh sáu nước ấy hả, đừng là sáu mươi vạn. Mụ nội nó! Cho dù là trăm vạn, coi chừng bọn chúng cũng bị diệt hết.
      Vân Khinh nhìn Bạch Hổ vương ở phía trước chạy về phía , những nỗi lo lắng bất an trong lòng rốt cục cũng được buông xuống, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười đầu tiên sau rất nhiều ngày.
      Vạn thú như thế này lo gì giúp được Độc Tuyệt!
      Tiếng đàn lập tức vang lên, điều khiển cả ngàn vạn thú.
      …………………………………….
      Bấy giờ ở phía trong thành Uấn Kình , Độc Tuyệt chỉ vào mấy tấm bản đồ bàn, trầm giọng : “Ở đây …”
      “Bệ hạ, Sở đại phu dùng bồ câu đưa tin.” Độc Tuyệt vừa mới mở miệng, đột nhiên có tiếng bẩm báo vang lên.
      Độc Tuyệt vừa nghe thế khẽ nhíu mày, Sở Vân ở kinh thành dùng bồ câu đưa tin cho ? vừa nhíu mày vừa đưa tay nhận thư tín trình lên.
      Mở ra đọc cách nhanh chóng, vẻ lạnh lùng tàn khốc mặt Độc Tuyệt chợt biến thành xanh mét. Hai mắt tràn ngập sát khí như bão táp, hung hăng nện đấm xuống cái bàn trước mặt. Chiếc bàn dài làm bằng gỗ lim lập tức tan thành mấy mảnh vụn, đổ sụp xuống.
      “Bệ hạ, có chuyện gì sao?” Mặc Vũ, Mặc Ly, Mặc Ngân thấy Độc Tuyệt đột nhiên thay đổi sắc mặt cùng kêu lên.
      “Tề Chi Khiêm, Sở Hình Thiên, được, được lắm!” tay Độc Tuyệt bóp chặt bức thư trong tay, gân xanh nổi cuồn cuộn nắm tay, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ.
      Mặc Ngân đưa tay lấy thư tín xem:“Bốn mươi vạn đại quân của Sở Tề băng qua dãy núi Phỉ Thúy của Yến quốc, bất ngờ tập kích cửa khẩu phía đông nam Đại Tần ta – Phi Vân Quan – Tĩnh thành, Khu Thành bị thất thủ.”
      Vừa dứt lời, cả ba người mặt còn chút máu nào.
      Dãy núi Phỉ Thúy là nơi hiểm yếu, tuy rằng chính là biên giới giữa hai nước Yến và Tần, nhưng vì quá mức hiểm trở, chỉ trăm người qua gặp rất nhiều phiền phức,cho nên bất lợi cho đại quân tiến công. Mấy trăm năm qua cũng chưa từng nghe có kẻ nào tấn công từ phía đó, bởi vậy thành trì ở vùng đó của Tần quốc cũng cho nhiều người trấn giữ. Hầu hết quân chủ lực đều đặt ở phía đông Triệu quốc và phía bắc để phòng thủ quân Hung Nô. Nơi đó cùng lắm chỉ có hơn vạn người là cùng. Hơn nữa phía sau Phi Vân Quan chính là lãnh thổ Tần quốc, kinh đô của Tần quốc cũng cách đó xa.
      Vậy mà bốn mươi vạn đại quân Sở Tề lại kiên cường vượt qua nơi hiểm yếu ấy, che giấu tung tích giỏi tới nỗi hề lộ ra chút phong thanh nào, đột nhiên phóng ra như nhát búa tạ giáng xuống. Điều đáng nhất chính là đánh vào nơi hiểm yếu nhất của Tần quốc.
      Phải biết rằng sau khi vượt qua Khu Thành chỉ còn quãng đường hơn mười ngày nữa là đến kinh đô Tần quốc. Cho dù có cửa ải trấn giữ cũng như , làm sao có thể đối địch với bốn mươi vạn quân bất ngờ ập đến ấy đây?
      “Điều binh phòng thủ.” Mặc Ngân giật nảy mình hét lớn lên.
      được, nước xa cứu được lửa gần.” Mặc Vũ mặt mày xanh mét nhưng vẫn nghiêm mặt . Huống chi trước mặt bọn họ còn có sáu mươi vạn đại quân, ba mươi vạn quân cùng hợp lực trấn giữ mới có khả năng bảo toàn cho thành Uấn Kình bị thất thủ. Nếu điều hơn mười vạn nơi này làm sao bây giờ? Nếu như bên này bị quân liên minh sáu nước đánh bại Tần quốc cũng nguy nan như vậy.
      “Truyền lệnh Mặc Chi, lên làm chỉ huy, toàn quyền xử lý!”
      “Truyền lệnh Mặc Lâm, tăng cường tiếp viện, điều mười vạn quân về phía nam cứu viện!”
      “Truyền lệnh……!”
      Độc Tuyệt lạnh lùng, nghiêm nghị ra quyết định truyền lệnh, từng mệnh lệnh liên tục ban xuống.
      “Bệ hạ, toàn bộ người ngựa binh lính của Sở Hình Thiên và Tề Chi Khiêm đều tới công thành.” Phó tướng của Mặc Vũ lao vào bẩm báo.
      Mặc Vũ, Mặc Ngân và Mặc Ly vừa nghe bẩm báo như thế, sắc mặt khó coi tới cực điểm, chắc chắn là bọn Sở Hình Thiên cũng nhận được tin tức tuyến phòng thủ ở hậu phương của Tần quốc bị thất bại, bởi vậy mới dốc toàn lực công phá thành.
      “Được, được lắm!” Hai mắt Độc Tuyệt tràn ngập sát khí bừng bừng, gần như trào ra máu, nhưng thần sắc lại bình tĩnh đến dọa người, gằn từng tiếng , sắc lạnh vô cùng : “ Mở cửa thành, nên làm gì có ai hiểu ?”
      hiểu” Cả ba người Mặc Vũ, Mặc Ly và Mặc Ngân đồng thanh đáp lại, mở cửa thành, bệ hạ bọn họ muốn liều mạng mở đường máu.
      Trống trận vang lên như sấm sét, quân liên minh sáu nước công thành!
      ………………………………………
      Mà lúc này dãy núi Phỉ Thúy, Vân Khinh nhàn nhã, chậm rãi gảy đàn mang theo vạn thú, về hướng thành Uấn Kình của nước Tần.
      “Đây là dấu vết gì vậy?” Vừa mới qua khỏi đỉnh núi, Thượng Quan Kính đột nhiên thấy mặt đất và cây cỏ ở dãy núi phía trước bị nghiền đổ nát.
      Đó là dấu vết hành quân, dấu vết hành quân hàng loạt, cậu rất quen thuộc, đó phải là dấu vết của thương nhân bình thường, càng phải dấu vết của động vật qua. Đó là dấu vết của đại quân giày xéo nên để lại hình dạng như vậy.
      Phi Lâm và Mộ Ải cũng là những người rất hiểu biết, cả hai vô cùng kinh ngạc liền ngước mắt nhìn nhau.
      Đại quân đông đúc như thế này mà đường lớn lại tiến vào rừng rậm. Nếu đường bọn họ phải là lối mà thú dữ thích phát ra những dấu vết dày đặc này. Quả thực che giấu rất tốt, nhưng dấu vết này …
      thảo nguyên Thương Mang, Vân Khinh từng thấy loại dấu vết như thế này, giương mắt nhìn về phương hướng dấu vết để lại – là đường dẫn tới Tần quốc. Vân Khinh cảm thấy cả người chấn động, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia lần đầu tiên lên kinh hãi.
      qua bên này là tiến vào lãnh thổ Tần quốc.” Phi Lâm nhíu mày .
      “Xem ra cũng mới chỉ mấy ngày thôi.” Tiểu Hữu lên phía trước cẩn thận xem xét lớp cỏ giày xéo tới héo rủ, trầm giọng .
      “Chẳng lẽ, chẳng lẽ……” Mộ Ải vuốt cằm, đôi mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
      , xem sao.” Vân Khinh ngồi xuống siết chặt tay túm lấy lông cổ của Bạch Hổ Vương, trầm giọng thốt ra mấy chữ, mang theo Thượng Quan Kính, khống chế Bạch Hổ Vương đổi hướng ngược lại, về phía dãy núi Phỉ Thúy nối liền đến lãnh thổ Tần quốc.
      Dấu vết như thế là khiến người ta khiếp sợ lẫn nghi ngờ. Nếu có người từ bên này vượt qua, Tần quốc ắt hẳn gặp nguy hiểm.
      Phi Lâm và Mộ Ải khẽ nhìn nhau, hai người bọn họ mỗi người cưỡi con hổ, lúc này cũng theo. Tình huống như vậy, nếu bọn họ biết ràng ngọn ngành quả thực thể nào yên lòng được!
      Ngay sau đó, mấy con mãng xà theo sát phía sau Bạch Hổ Vương cũng quay đầu, phía sau chúng nó là hằng hà sa số vạn thú cũng quay đầu theo, tiến tới phía đông nam lãnh thổ Tần quốc …

      Hết chương 96.

      Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu, thời gian này MDH thực rất bận, nhất là những chương đánh nhau rất khó làm và còn dài hơn các chương bình thường nữa. Bọn mình chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi, đôi khi bị trễ hẹn như vậy, mong các bạn thông cảm.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 97 : Biển lửa nơi địa ngục
      Edit : Ong MD
      Beta : Vô Phương

      Gió Bấc từ phương bắc ngừng thổi tới, những bông tuyết bay phất phới, những đốm trắng li ti từ trời rơi xuống, bồng bềnh giữa trung.
      Khắp cánh đồng hoang vu mờ mịt phủ đầy tuyết trắng. Đất trời nơi vùng biên ải rộng lớn này, chỉ sau đêm, đều bạc trắng màu.
      Nhưng ngay tại hướng tây bờ phía đông biên giới cửa ải Uấn Kình của Tần quốc, thời tiết hôm nay lại thể nào tốt hơn được nữa. Mặt trời đỏ rực mạnh mẽ vượt ra khỏi những tầng mây nặng nề. Sau cả tháng hề thấy bóng dáng, nay lộ ra mang theo những tia sáng nóng bỏng chiếu rọi khắp mặt đất, đem đến những luồng hơi ấm dạt dào.
      “Xung phong …”
      “Giết …”
      Tiếng thét tuyên chiến đầy trời. Guồng ròng rọc, thang, máy bắn đá qua lại ngớt.
      Tiếng trống trận ầm vang long trời lở đất, như vang vọng tới tận chân trời. Từng hồi từng hồi trống giục giã đánh thẳng vào tâm trí con người. Nhiệt huyết sôi trào, trống trận vang, khắp nơi là tiếng chém giết.
      Mấy chục vạn binh mã của liên quân sáu nước đồng loạt xuất kích, toàn lực công thành.
      Ngay tại vị trí trung tâm của đội quân, Sở Hình Thiên và Tề Chi Khiêm đứng cùng nhau, nhìn cảnh chém giết kịch liệt nơi chiến tuyến, mà đều ngẩng đầu nhìn trời cao. nền trời ấy có bóng dáng hắc ưng lượn vòng quanh, bay rất cao. Nếu phải chăm chú nhìn, ngay cả cái bóng của nó cũng thể nào nhìn thấy được.
      “Tần vương Độc Tuyệt có ở đây, hôm nay ra.” Chủ soái Triệu quốc nhìn phía tường thành cao cao, lần đầu tiên thấy xuất bóng dáng của Độc Tuyệt, cảm thấy rất kinh ngạc.
      “Tất nhiên là phải suy nghĩ đối sách.” Chủ soái Yến quốc nhíu mày đáp.
      “Đối sách? còn có đối sách gì được nữa. Hừ, cửa ải Phi Vân, Âu thành bị chúng ta chiếm được, e là giờ bắt buộc phải rời khỏi đây có.” mặt chủ soái Ngụy quốc lóe lên hưng phấn cực độ.
      Chủ soái Triệu quốc nghe vậy kinh ngạc hỏi:“Có ý gì?”
      Vẫn ngẩng đầu nhìn lên trung phía sau cửa ải Uấn Kình. Tề Chi Khiêm nghe vậy, quay đầu sang nhìn chủ soái Triệu quốc mỉm cười, :“Sở – Tề – Ngụy – Yến tứ quốc liên minh tấn công. Từ dãy núi Phỉ Thúy tấn công thẳng vào phía đông nam Tần quốc. nay theo tin tức từ chiến trường báo lại, phá vỡ cửa ải Phi Vân, chiếm được Tịnh thành, Âu thành, và thẳng tiến vào Phí thành.”
      tới đây dừng chút rồi tiếp:“Bởi vì nước các ngài và Hàn quốc cách dãy núi Phỉ Thúy ở Yến quốc khá xa, điều binh dễ dàng bị phát , nên mới liên hợp với các ngài. Nhưng mà mọi người yên tâm, nếu nên nghiệp lớn chúng ta tuyệt thiếu phần hai nước các ngài”.
      “Đúng, đúng, công của các ngài cũng ít.” Chủ soái hai nước Yến, Ngụy cười to.
      “Hay, hay lắm!” Chủ soái Triệu quốc vừa nghe vậy, nét mặt khỏi mừng rỡ.
      Giây lát, Tề Chi Khiêm nghiêm mặt lại. Phất mạnh cây cờ Hạnh Hoàng trong tay, hét lớn:“Toàn lực công thành, Tần vương phải rời khỏi quan ải. Phía trước còn kẻ nào có thể cản trở chúng ta được nữa, xung phong!”
      Ngụy, Triệu, Yến vì sao mà Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên biết Độc Tuyệt rồi. Với tình hình chiến trường kịch liệt như thế, Độc Tuyệt làm sao có thể vứt bỏ nơi này mà ?
      đợi bọn họ hiểu hết, hai mươi vạn đại quân của hai nước Sở Tề luôn luôn ở trong vị trí trung tâm của đại quân, đột nhiên đồng loạt ào lên, điên cuồng công thành.
      Chủ soái ba nước thấy vậy cũng bất chấp tất cả, chẳng cần biết vì sao hai người kia biết Độc Tuyệt rồi nữa. Nhanh chóng điều binh khiển tướng, dẫn suất binh lính đánh thẳng vào cửa ải Uấn Kình.
      Tình hình chiến càng ngày càng ác liệt!
      Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên liếc mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt kia đều thấy được hàm ý rằng ‘nhất định phải’.
      Chỗ này quả rất quan trọng, nhưng lại quan trọng bằng Âu thành, Phí thành phía bên kia. tại bốn mươi vạn đại quân bọn họ bức vào thẳng Phí thành, bởi phía sau Phí thành chính là kinh đô Tần quốc. Độc Tuyệt cho dù có lợi hại, phỏng chừng cũng có tâm tư trấn thủ ở trong này nữa! Uấn Kình Quan quan trọng, Phí thành còn quan trọng hơn. Ai ai cũng biết, khi Phí thành thất thủ, kinh đô Tần quốc mấy trăm năm ngọn lửa chiến tranh, giây phút ấy sát gần với diệt vong.
      Cân nhắc quan trọng giữa hai thành, Độc Tuyệt tự mình quay lại xử lý trấn thủ Phí thành, cũng là lẽ thường.
      Nhưng mà Độc Tuyệt nghĩ tới, bọn chúng làm sao có thể nghĩ tới được. Bởi vậy Hoa Dương Thái Hậu cho hắc ưng bay lượn bầu trời từ lâu, nhìn chăm chú vào bên trong cửa ải Uấn Kình. Hắc ưng gặp qua Độc Tuyệt, khi bọn họ rời báo ngay. Đòn này chính là bên trong bày mưu tính kế, nhưng lại quyết thắng ngàn dặm ở ngoài.
      Gió lửa mấy ngày liên tiếp, máu tươi nhuộm đỏ nơi này.
      Tin tức Độc Tuyệt rời nhanh chóng truyền ra. Mấy chục vạn đại quân của liên quân sáu nước biết được, vừa nghe Độc Tuyệt rời , sĩ khí thoáng chốc tăng vọt sôi trào.
      “Xung phong, Tần vương rồi……” Trong nháy mắt, tiếng gào thét cuồng nhiệt phấn khích vang vọng cánh đồng hoang vu trải dài bát ngát này.
      Ngược lại phía bên Tần quốc, hôm nay quân lính thấy Độc Tuyệt xuất , giây phút này lại nghe quân địch luôn miệng kêu gào, phối hợp với việc sĩ khí bọn chúng tăng vọt, khiến cho tâm tình quân Tần bất ổn, cứ thế sĩ khí của họ cũng dần yếu , lui dần về phía sau. Quân lính gần như tan rã, phòng thủ trở nên lỏng lẽo, rời rạc. Chỉ trong giây lát, khí thế hai bên xoay chuyển lớn.
      Hành quân đánh giặc, binh pháp sách lược rất quan trọng, nhưng sĩ khí lại càng quan trọng hơn nữa! Đó mới là đối sách lâu dài.
      Những cỗ xe công thành rất nặng xuyên qua làn mưa tên, tấn công thẳng vào cửa thành Uấn Kình. Toàn bộ đội hình liên quân sáu nước ngừng tấn công về phía trước, chẳng mấy chốc tiến lên khoảng dặm, gần như lao thẳng vào cửa thành đóng kín. Trong khoảnh khắc, binh lính Tần quốc thủ thành lại càng rối loạn.
      “Xung phong!” Sở Hình Thiên thấy vậy rút kiếm ra, chỉ thẳng vào cổng thành đóng chặt của Uấn Kình quan.
      “Giết……” Tiếng rống chấn động đất trời, phối hợp với lực công kích điên cuồng dũng mãnh, cửa thành Uấn Kình lúc này trong tình thế vô cùng nguy ngập.
      Sĩ khí nhụt , lòng người rệu rã.
      Rầm! Chỉ nghe rầm tiếng lớn, xe công thành hung hãn húc mạnh vào cổng cửa ải Uấn Kình. Cánh cổng nặng nề kiên cố của cửa ải Uấn Kình bỗng chốc sập xuống.
      “Phá thành……” Trong nháy mắt tiếng thét vang dội, mừng rỡ tràn ngập khắp phương.
      “Giết……” mặt Tề Chi Khiêm ngập tràn vui mừng, kiếm trong tay lập tức vung lên, như điên như dại gào ra mệnh lệnh.
      Nháy mắt, đội ngũ công thành như thủy triều ập thẳng về cửa thành bị phá sập vọt vào. Cửa ải Uấn Kình chính thức bị công phá.
      Trong thành binh lính Tần quốc vừa thấy cục diện có chuyển biến lớn như vậy, lập tức dạt theo bốn phía mà chạy.
      Triệu quốc, Yến quốc, Ngụy quốc, chủ soái của ba nước vừa thấy tình huống như thế, vui sướng vung roi hướng thẳng về phía trước phóng . Cửa thành của Tần quốc bị phá, Tần quốc, thiên hạ kia mười phần ba phần nằm trong tay bọn họ rồi. Cửa thành Tần quốc bị phá, ha ha, thiên hạ của bọn họ dường như chẳng còn cách bao xa nữa!
      Trống trận nổ vang, mấy đại soái nhanh chóng hướng phía cửa ải Uấn Kình tiến vào. Thành trì Tần quốc, bọn họ đến đây!
      Ở vị trí giữa lòng đại quân, Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên liếc nhau, đều tự nhướng mày, bàn tay to vung lên, cầm đầu trung quân liền hướng bên trong Uấn Kình tiến thẳng vào.
      Phía sau cùng của liên quân sáu nước, Hàn quốc vẫn co đầu rụt cổ sau cùng, thấy vậy cũng thong thả đẩy mạnh quân binh hướng về phía trước.
      “Thượng tướng quân, việc này……” Phó tướng sát bên người Đinh Phi Tình, nhìn cửa thành trước mắt bị phá, khỏi nhíu mày nhìn Đinh Phi Tình ngập ngừng lên tiếng.
      Đinh Phi Tình bởi vì thể gặp mặt Tề Chi Khiêm, sợ Tề Chi Khiêm liếc mắt cái là nhận ra , chắc chắn biết ai là người giúp Vân Khinh và Đại Tần. Cho nên mới cho quân co đầu rụt cổ ở phía sau, góp người góp sức.
      Lúc này Đinh Phi Tình thấy cửa Uấn Kình bị công phá, bất giác nhíu chặt mày, trầm giọng :“Truyền lệnh xuống, chậm rãi tiến lên, để cho bọn họ vào trước. Chúng ta có thể tiến tiến.”
      Phó tướng thấy nét mặt của Đinh Phi Tình cũng có nhiều dao động, liền gật đầu, vội vàng truyền lệnh xuống.
      Đinh Phi Tình nhìn liên quân năm nước còn lại như thủy triều tràn vào cửa ải Uấn Kình, mày vẫn nhíu chặt chưa hề giãn ra. phải lo lắng, ngược lại là phút chốc trầm tư mà thôi!
      Hai ngày trước, nửa đêm lén lút xâm nhập vào lều của Sở Hình Thiên và Tề Chi Khiêm, muốn biết chiến lược tác chiến ra sao, để báo cho Tần quốc. ngờ rằng phương châm tác chiến còn chưa tới tay gặp ngay người nhà họ Mặc.
      Đối phương biết , nhưng nhận ra ngay được đối phương, phải là người ở bên người Độc Tuyệt thảo nguyên Thương Mang ngày ấy đó sao?
      Cho nên mới lộ diện để trao đổi, mới biết là người Độc Tuyệt phái tới tìm Vân Khinh, chỉ bỏ lại câu : “Nếu có thể tiến vào quan khẩu đừng tiến”, làm cho nghĩ mãi hiểu. Nhưng có lẽ bây giờ có cơ hội để hiểu triệt để rồi.
      Bên trong Uấn Kình là mớ hỗn độn. Giống như vì mọi người chạy thoát quá mức vội vàng, hơn nữa nơi nơi đều là nước vung vãi, lại có mùi rượu phảng phất. Có thể thấy được hỗn loạn chưa từng có ở đây.
      Đại quân Triệu quốc tiến vào Uấn Kình Quan đầu tiên. Lúc này vừa điên cuồng đuổi theo Tần binh để chém giết, vừa đánh cướp khắp nơi nơi.
      Dân chúng Uấn Kình chạy theo phía sau Tần binh trốn , vàng bạc tài sản bị phân tán biết bao nhiêu mà kể, cứ thế chạy dọc theo con đường phía sau cửa khẩu.
      Quân liên minh sáu nước vui mừng cười tít mắt, vừa truy đuổi, vừa cướp bóc. Chẳng mấy chốc tiếng kêu, tiếng gào vang vọng trong khắp cửa ải Uấn Kình.
      Cửa ải Uấn Kình rất lớn, chứa ba mươi vạn binh mã của Mặc Vũ chút vấn đề. Chưa đến những chỗ khác, chỉ cần nhìn thẳng từ phía trước quan ải ra phía sau quan ải cũng còn những mấy dặm quanh co uốn khúc thấy được hết nữa là.
      “Sao lại nhiều nước thế này?” Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên cùng với trung quân tiến vào Uấn Kình. Bày ra trước mắt là cảnh tượng nơi nơi đều là dấu dầu, rượu đổ vương vãi khắp nơi, có chỗ lên kéo dài tận lên tường thành. Từ loạt vải rách nát quái gỡ treo cao rủ xuống đất, từng giọt dầu theo đó mà chảy xuống, nhất loạt vung vãi hầu như muốn quấn lấy cổ chân ngựa.
      “Chuẩn bị cho phòng vệ đúng là sung túc đủ đầy, ha ha. Nếu phải Độc Tuyệt rồi, e là chúng ta còn chưa tiến vào được.” Thượng tướng quân Huyền Tri đứng bên cạnh cười to.
      Binh mã các nước nhanh chóng dũng mãnh tiến vào Uấn Kình, vừa cướp đoạt vừa truy đuổi chung quanh. Toàn bộ cửa ải Uấn Kình trong nháy mắt nơi nơi đều là người, dường như đem tất cả nhồi nhét hết vào bên trong quan khẩu.
      đúng, đúng!” Tề Chi Khiêm ngửi mùi dầu dày đặc xen lẫn mùi rượu hỗn tạp, nét tươi cười mặt chỉ trong nháy mắt biến đổi, trầm hẳn xuống!
      Sở Hình Thiên cùng lúc này cũng kìm cương ngựa lại, nhìn dầu chảy từ cao xuống, nhíu mày sâu.
      “Vương, ổn, có người. Bên trong quan khẩu người cũng có.” Thiết Báo theo đám quân liên minh vọt vào trong, nét mặt vô cùng kinh hãi.
      Phá vỡ quan khẩu, cho dù là có lui mau đến như thế nào chăng nữa, cũng thể nào bóng người cũng thấy được! Trừ phi … Sớm có tính toán!
      “Lui lại!” Tề Chi Khiêm, Sở Hình Thiên nháy mắt sắc mặt biến đổi ngừng, điên cuồng hét lớn, quay đầu ngựa lại liền hướng bên ngoài quan khẩu chạy như điên.
      Mà lúc này bên trong Uấn Kình nơi nơi đều là người – là binh lính các nước, mà vàng bạc châu báu nơi nào cũng có, vào thời điểm như vậy, ai rảnh đâu quan tâm lời người khác.
      Chỉ có quân đội của Tề Chi Khiêm cùng hoàng tuyền thiết vệ của Sở Hình Thiên, vừa nghe mệnh lệnh, lập tức nhanh chóng quay đầu chạy về phía sau.
      Mà phía sau bọn chúng, đội quân Triệu quốc tiên phong truy đuổi Tần binh, vừa đuổi tới phía sau quan khẩu, chủ soái Triệu quốc thoáng nhìn thấy mấy xe châu báu được đẩy chạy như điên phía trước, mừng tả xiết, cười như điên dại. Châu báu tuy rằng cũng thích thú , nhưng chinh phục Uấn Kình, chính là công tích vĩ đại hạng nhất truyền lưu thiên cổ!
      Tiếng cười điên cuồng bồng bềnh giữa trung, mấy xe châu báu phía trước thoáng cái mất dạng phía sau quan khẩu, biến mất trước mắt mọi người. Thay vào đó là dãi khôi giáp lóe lên ánh sáng màu bạc lấp lánh mà hết sức trầm dưới ánh sáng mặt trời của đội quân thiết kỵ.
      Mà đứng phía trước đội quân thiết kỵ trầm kia, là người toàn thân phủ kín hắc bào, chậm rãi hạ chiếc áo choàng che khuất diện mạo xuống, lộ ra khuôn mặt vô cùng diễm mà cũng rất tàn khốc. Người đó bỗng chốc chợt xuất trong tầm mắt mọi người, dũng mãnh, kiên cường. phải Tần vương Độc Tuyệt còn có thể là ai.
      Tiếng cười cuồng ngạo của chủ soái Triệu quốc bỗng dưng ngưng bặt, há hốc miệng thốt được lời.
      Rầm! tiếng vang nặng nề vang lên sau cửa ải. Cùng lúc đó, khuôn mặt diễm của Độc Tuyệt biến mất ngay trước mắt bọn chúng, trơ lại nơi đó là cánh cửa thành đen sẫm nặng nề đóng chặt.
      “Phía sau của cửa ải Uấn Kình có hai cổng thành, cánh đóng từ trong ra ngoài, còn cánh lại đóng từ ngoài vào trong.”
      ổn, lui lại, lui lại!” Chủ soái Triệu quốc giật mình cái phục hồi lại tinh thần, liền lập tức quay ngoắt đầu hướng về phía sau chạy trối chết.
      Nhưng mà đường ra chẳng còn thông thoáng, nơi đó giờ đây chỉ có thể mang lại bão táp mà thôi.
      Sau cửa ải, Độc Tuyệt mặt lạnh lùng trầm giọng quát:“Bắn.”
      “Bắn.” Trong khoảnh khắc, hàng trăm giọng , hàng ngàn mệnh lệnh đồng thanh vang lên, lan ra bốn phía.
      Đá tảng, xe bắn tốt nhất được chuẩn bị từ lâu. Những tảng đá lớn bắn lên vun vút, đánh thẳng vào bức tường thành cao cao kia.
      Tiếng vỡ vụn nặng nề vang lên. Bức tường thành thoạt nhìn kiên cố vững chắc kia, dễ dàng bị những tảng đá lớn đục thủng lỗ chỗ. Chẳng mấy chốc toàn bộ tường thành cao ầm ầm sụp xuống, tiếng vang chấn trời. Độ cao còn lại của bức tường thành chỉ còn chưa tới nửa.
      Bên trong tường thành, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, toàn bộ cửa thành phía sau cửa khẩu hoàn toàn bị bịt kín.
      Cổng trước và sau của cửa ải Uấn Kình tuy được làm từ cùng loại vật liệu, chiều cao bằng nhau, nhưng cách thức sử dụng vật liệu và xây sửa lại giống nhau. Cửa ải trước kiên cố gì phá nổi, riêng phần của cửa ải sau lại rỗng, người biết điểm này chỉ có Hộ bộ thượng đại phu Mặc Đình phụ trách xây dựng dưới quyền Độc Tuyệt, và vài viên thượng tướng quân.
      Mặc Ngân, Mặc Ly, Mặc Vũ chia nhau đứng chắn về 3 hướng, rút hết những lá cờ vàng đỏ của quân liên minh xuống. Phía sau những xe bắn đá phải là những đá tảng, mà là những quả cầu lửa thiêu đốt.
      “Phóng!” tiếng hô vang, ngay cả sâu bên trong quan ải đến mấy dặm mệnh lệnh cũng được truyền đến, uy nghiêm.
      Những quả cầu lửa cháy hừng hực cắt vụt qua trung, hướng thẳng vào phía trong quan ải. Trong khoảnh khắc, khi ngàn vạn những quả cầu lửa kia lao vùn vụt giữa gian tạo thành vầng sáng rực rỡ, những quả cầu nóng bỏng tạo nên đại dương rực lửa.
      Rầm! Rầm! Rầm!… Vô số quả cầu lửa nên thẳng vào những kẻ đứng chịu trận trong quan ải, phòng ốc, nhà cửa, mương máng…
      Dầu và rượu gặp được lửa, nháy mắt cháy bùng lên. Lửa cháy ngùn ngụt như giữa cánh đồng cỏ bụi giữa mùa khô gắt nắng, trong khoảnh khắc, lửa lan ra khắp cả cánh đồng.
      Những bông hoa lửa màu xanh ngừng nhảy nhót, tràn ngập mặt đất, tường, khắp ngã tư đường … từng bước điên cuồng liếm láp, tràn lan tỏa rộng.
      Những hoa lửa xanh lam đoạt mệnh hết sức diễm lệ, nở rộ giữa trung.
      Ầm ầm! Đám người bên trong quan ải nháy mắt đại loạn.
      “Mau, chạy mau……”
      “Cứu mạng ….”
      “Lửa, lửa, chết rồi, lửa kìa …”
      Người ngã ngựa đổ. Nét mặt đám binh lính liên minh các nước vừa rồi còn ngập hưng phấn, đắc ý, chớp mắt hoảng sợ lan tràn. Triệu quốc, Ngụy quốc vừa rồi dũng mãnh nhất, xông lên đầu tiên, lúc này đây cũng chính là lúc thê lương nhất.
      Chỉ thấy những quả cầu lửa đỏ rực nện thẳng xuống mặt đất, bao vây hết bọn chúng trong vòng vây rực rỡ. Ngọn lửa hừng hực, mang theo hơi nóng hết thiêu lại đốt, chỉ vừa rơi xuống đem hết mọi thứ xung quanh nuốt chửng.
      Tiếng ngựa hí, tiếng người kêu gào, trong giây lát khắp nơi ngập tràn tiếng gào khóc thảm thiết.
      Binh lính phía xa xa vừa thấy tình cảnh nơi này, lập tức hoảng sợ lui về phía sau. Nhưng phía sau bọn chúng vốn là người, muốn lui cũng lui được. Trong giây phút đó người phía trước hoảng loạn lui về phía sau, trong khi mặt sau biết lại vẫn chạy như điên về phía trước. Kỵ binh giẫm lên bộ binh, người đạp lên người, người đẩy người, người kéo người, tất cả tháo chạy giẫm đạp lên nhau tạo nên tình thế vô cùng hỗn loạn.
      Tiếng kêu thảm thiết, trong khoảnh khắc vang vọng cả mộtvùng trời.
      Mà đám người trong biển lửa phía trước, theo bản năng sinh tồn liền liều mạng, từ trong biển lửa lao ra. Toàn thân gần như hóa thành cây đuốc bốc cháy mãnh liệt, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
      Mà càng đáng sợ hơn nữa là người bọn họ mang theo lửa, trong khi trong quan ải lúc này nơi nơi đều là dầu và rượu. Dầu rượu gặp lửa, lập tức liền biến thành biển lửa, lại càng lan ra nhanh hơn, càng thêm điên cuồng hơn.
      vùng ngập tràn tiếng kêu thảm thiết, phương là biển lửa ngút ngàn!
      Độc Tuyệt ở phía sau cửa ải, nghe rừng tiếng kêu la thảm thiết bên trong, nét mặt chỉ có ngoan độc, mãnh liệt như bão táp. Tay phải giơ lên cao, vung mạnh.
      Lập tức, những mệnh lệnh lại liên tiếp truyền ra.
      Cầu lửa vừa ra trận, những xe dầu và rượu lần lượt xuất kích theo. Ngàn vạn những tảng đá mang theo lửa ngừng bay vụt qua trung lao thẳng vào trong quan ải.
      Dầu trợ lực cho thế trận của lửa đỏ. Lúc này bên trong thành lửa cháy lan ra như đồng cỏ khô, lại nhờ có rượu, biển lửa mỗi lúc lại càng mãnh liệt.
      Xe dầu đổ xuống, lửa đỏ bùng lên.
      Xe bắn đá của Tần quốc dùng là đều là loại được chế tạo tốt nhất, vừa cho tốc độ nhanh lại còn xa. Lúc này cầu lửa đầy trời, điên cuồng nện vào khắp mọi nơi bên trong quan khẩu, trong khi bên trong rượu dầu rải đều mọi ngã. Trong khoảnh khắc, lửa đỏ nổi lên cao ngút, rồi nhanh chóng lan ra xung quanh.
      Cửa ải Uấn Kình, lúc này gần như là biển lửa.
      “Chạy, chạy …” Bên trong Uấn Kình lúc này tình cảnh vô cùng hỗn loạn, cửa thành hẹp đó làm sao đủ cho biết bao người chen chúc. Thế là chỉ trong cái chớp mắt, khắp nơi đều là người, từ cổng thành chạy ra, từ tường thành nhảy xuống. Tường thành tuy cao như thế, nhảy xuống cũng có thể mất mạng, nhưng mà lúc này đây có gì đáng để bận tâm hơn được nữa. Có lẽ so với nguy hiểm khi nhảy tường, biển lửa phía sau kia còn làm cho bọn chúng sợ hãi hơn.
      Lửa, biển lửa hừng hực nhanh chóng lan rộng ra, từ phía sau nhanh chóng tràn ra phía trước. Khói đặc cuồn cuộn bốc lên, che khuất hết bầu trời của quan ải.
      Đinh Phi Tình dẫn dắt binh lính Hàn quốc ‘co đầu rụt cổ’ đứng sau cùng, giây phút này càng vội vàng lùi ra xa hơn. Nhìn biển lửa kinh hoàng ngay trước mắt, nếu như hiểu được hết những điều ám chỉ, cũng vọt vào trong, lúc này, chẳng biết có còn giữ được mạng nữa ?!
      “Ôi trời ơi!” Phó tướng đứng ở phía sau Đinh Phi Tình, nhìn lửa phóng lên cao, mặt ngập tràn vẻ hoảng sợ.
      Binh lính Hàn quốc rút lui theo Đinh Phi Tình. Mười vạn binh mã, trong giây phút này thốt nổi lời, lẳng lặng nhìn biển lửa đuổi theo người phía trong, nhìn lửa đỏ ngút ngàn, sợ đến ngây người.
      mưu tính toán quá thông minh.” Đinh Phi Tình nhìn phía trước, lẩm bẩm.
      Tề Chi Khiêm tự cho là khôn khéo, Độc Tuyệt nếu có Vân Khinh cản trở ý nghĩ của , sao lại có thể bị người giăng bẫy chứ. Tề Chi Khiêm muốn giăng bẫy , há có thể tương kế tựu kế? dùng chim ưng giăng bẫy lần, lại há có thể mắc bẫy đến lần thứ hai sao.
      cảnh tượng thất bại phải lui binh, lui dân, để lại tòa thành rỗng. Hết sức thuận lợi để tạo ra biển lửa, liên quân sáu nước biết có thể còn lại bao nhiêu?
      Cửa ải Uấn Kình này quả là vị trí dễ tấn công khó phòng thủ, vốn muốn thủ cũng thủ được. Vậy làm sao Tần quốc có thể bỏ chút công sức sắp đặt nơi này? Dựa vào vị trí lớn nhất của tòa thành này, có thể thấy phải phòng thủ, mà là tiến công.
      Ngọc nát đá tan. tòa Uấn Kình đổi tính mạng của sáu mươi vạn đại quân, có thể là rất đáng giá.
      Tia lửa ngập trời, khói đặc cuồn cuộn. Uấn Kình quan – địa ngục chốn nhân gian.
      Sau cổng thành, Độc Tuyệt nhìn tình cảnh trước mắt, mặt lên nụ cười thắng lợi vô cùng tàn nhẫn. , chiến thần – Dực vương Độc Tuyệt, tung hoành thất quốc, nào phải hạng người vô năng ? Há có thể thất tín với bản năng được ví như dã thú của mình, chỉ dựa vào bọn súc sinh các ngươi ư, hừ!
      Giơ tay lên cao, ra hiệu đình chỉ tiến công. Phía sau hơn hai mươi vạn binh lính thay nhau lên sàn diễn, ngừng gào thét, tất cả căm hận lúc này đều thể ra hết. Tần quốc là nơi ngươi công liền công, diệt liền diệt ư.
      Xa xa, dân chúng sớm bắt đầu rút hết khỏi cửa ải Uấn Kình. Lúc này thấy khói đen cuồn cuộn, bất giác quay dầu lại nhìn nhưng bước chân chưa từng ngừng lại. Bỏ nhà bỏ cửa cũng có gì phải sợ, ngày sau Tần vương kiến tạo cho họ tòa thành còn chắc chắn hơn.
      Phi ngựa chạy như điên đến vùng phụ cận, Mặc Ngân, Mặc Ly, Mặc Vũ, trong mắt ba người là cuồng nhiệt đến tận cùng. tòa thành trì đổi lấy việc liên quân sáu nước tan tác, còn gì giá trị hơn !
      “Mặc Vũ, dẫn suất mười vạn binh lính trấn thủ, những người khác lên ngựa, cùng quả nhân!” Độc Tuyệt hạ áo choàng màu đen phía sau xuống, xoay người lên ngựa, trầm giọng truyền mệnh lệnh.
      !” Mặc Vũ lập tức liên tiếp truyền mệnh lệnh.
      Phí thành cấp bách, nhưng hiểm nguy nơi này cũng chẳng kém gì. Muốn giải quyết cần phải giải quyết triệt để, nếu , để bên lâm nguy thôi tất cả cũng đều thành công cốc. Độc Tuyệt sao lại hiểu được điểm ấy. phải , nhưng thể cứ vậy mà được.
      .” Độc Tuyệt rống to tiếng chạy như bay về hướng ngược lại.
      Phía sau Mặc Ngân, Mặc Ly xoay người lên ngựa, mang theo hơn mười vạn binh mã, hướng tới phía Phí thành chạy gấp. Hy vọng có thể tới kịp.
      Phía sau lửa đỏ chen lẫn khói đen ngập trời nổi bật, che khuất hết mọi cảnh tượng tượng bên trong tòa thành.
      Mà tại thời điểm Độc Tuyệt hỏa thiêu Uấn Kình, Vân Khinh mang theo đàn dã thú, xuyên qua dãy núi Phỉ Thúy, tiến thẳng vào biên giới Tần – Yến.
      Ven đường dấu vết kỵ binh tràn qua để lại quá . Vân Khinh nhìn những dấu vết này, trái tim gần như ngừng đập. Đây tuyệt đối là dấu vết quân đội hành quân lưu lại. Chẳng lẽ, có người đánh vào nước Tần từ hướng này sao? Bất giác càng thúc giục Bạch Hổ vương chạy nhanh hơn.
      Cửa ải Phi Vân – nơi này còn chưa tới biên giới Tần quốc, mà mùi máu tươi dày đặc trong bầu khí đập thẳng vào khứu giác Vân Khinh. Bạch Hổ vương ngửa đầu gầm rống, phía sau vạn thú càng thêm vội vàng.
      Vết máu, bên ngoài cửa ải Phi Vân hoàn toàn là những vết máu thâm nâu, gần như là thẩm thấu vào bên trong bùn đất. toàn bộ bình nguyên, vết máu màu nâu kia, thực chói mắt khiến người ta hoảng sợ!
      Vân Khinh vừa thấy vô cùng căng thẳng, tình huống như vậy lên tất cả !
      Cửa ải Phi Vân, trước đó vài ngày vẫn còn những tường thành bằng đá rất hùng tráng, giờ đây bị tàn phá đến thê thảm. Vết máu nâu mặt đất làm cho lòng người khỏi run sợ.
      “Quân kỳ bốn nước Sở Tề Yến Ngụy.” Thượng Quan Kính nhìn cờ cắm tường thành xa xa, khỏi hít vào ngụm khí lạnh. Đây phải là dấu hiệu của việc liên quân các nước công phá được thành sao?
      “Kẻ nào kia?” tường thành binh lính tuần tra thấy phía trước bụi mịt mù cuồn cuộn tiến đến, lập tức hét lớn lên.
      Trong thanh truyền đến, trong đó là ngữ điệu của người nước Tề, Vân Khinh tuyệt đối nghe lầm.
      Thoáng chốc, mặt Vân Khinh chợt lạnh như băng, trong mắt lên chút tàn khốc. Tiếng đàn vang lên trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng, quanh quẩn giữa trung.
      “Công thành!”
      Hết chương 97

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :