1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thú đế tà phi - Nhược Thủy Lưu Ly (Chương 22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Đáng giận Tiểu Mao Cầu.

      Edit + Beta: Phiêu Miểu

      “Oa… Bảo bối đồ đệ, sư phụ ta thất tình, Tiêu Tiêu cần ta…” cái bóng người lên, trong nháy mắt đánh về phía nhuyễn tháp dưới tàng cây.

      Chỉ thấy nhuyễn tháp, thiếu niên khuôn mặt như vẽ nằm ở phía , nghe thấy thanh gào khóc thảm thiết, nhịn được nhíu nhíu mày, hơi hơi trợn mắt nhìn về phía nam nhân vẻ mặt muốn chết nhào tới, trong mắt ba quang lưu chuyển, mang theo tia mông lung, dáng vẻ lười biếng, giống như tinh vừa mới tỉnh ngủ, mị hoặc lòng người.

      Da thịt mềm mại như trẻ con đủ để cho tất cả nữ nhân phải đố kỵ, chỉ thấy nàng thở dài, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh xoa xoa thái dương, tựa hồ rất là đau đầu.

      Thấy động tác của nàng, Lãnh Thiên Lăng lùi chút, nuốt nuốt nước miếng, bộ dáng sợ sệt, mấy năm nay đồ đệ này của lớn lên bộ dạng so với nữ nhân càng ngày càng nghiệt, hơn nữa hoàn toàn hiểu được tôn sư trọng đạo, chọc nàng mất hứng, kết cục rất vô cùng thê thảm.

      “Lãnh thúc thúc, ngươi lại chọc mẫu thân tức giận?”

      Thủy Nhược Vân nắm kiếm trong tay, đầu đổ đầy mồ hôi hột đến, còn là bộ dáng nhắn như lúc trước, bây giờ nàng kiều mị động lòng người, lớn lên có bảy tám phần tương tự Tiêu Tiêu, ôn nhu giống như Tiêu Tiêu, cặp con ngươi linh động kia vừa nhìn thấy chính là người tinh quái.

      Lãnh Thiên Lăng vừa gặp nàng, liền rất thương tâm “Vân nhi, Tiêu Tiêu quan tâm ta, nàng lại có thể làm cho ta cút…”

      Khóe miệng Thủy Nhược Vân run rẩy, bước kế tiếp tranh thủ đồng tình, nên lợi dụng nàng đối phó mẫu thân, nàng cũng giống như lúc trước ngốc như vậy.

      Đảo mắt nhìn về nhuyễn tháp, lại phát phía từ lâu có ai, khỏi tức giận nắm chặt tay, ca cũng quá nghĩa khí, lại có thể chạy mình!

      “Cái gì… Lãnh thúc thúc, ta vừa mới luyện công xong, người đổ đầy mồ hôi hột, muốn tắm trước” xong, liền chuẩn bị đưa chân .

      Lãnh Thiên Lăng lại nhanh chóng lôi kéo nàng vào trong phòng “Giúp ta khuyên nhủ mẹ ngươi trước, để cho nàng đừng đuổi ta , bằng về sau ai dạy ngươi luyện võ a?”

      Thái dương của Thủy Nhược Vân nhảy nhảy, đây là uy hiếp!

      Có người hướng dẫn, quả thực tu luyện có thể tiến nhanh chóng, nhất là phương diện vũ lực, rời khỏi Thủy gia, tự nhiên có lão sư chuyên nghiệp đến hướng dẫn nàng, mấy năm nay vẫn là Lãnh Thiên Lăng dạy nàng, tuy rằng Lãnh Thiên Lăng là sư phụ Thủy Nhược Băng, nhưng mà lại chỉ là treo cái danh, căn bản dạy nàng cái gì, phải muốn, mà là Thủy Nhược Băng căn bản cái gì cũng biết, thể nào dạy nổi, ngược lại Thủy Nhược Vân là từ tay chăm sóc huấn luyện nên.

      Gió mát quất vào mặt, mang theo nhàn nhạt mùi cỏ xanh, Thủy Nhược Băng ngồi ở bên hồ, miễn cưỡng ngáp cái, sững sờ nhìn ảnh ngược ở trong hồ, nàng 14 tuổi, tuổi tác tăng lên, khuôn mặt này càng ngày càng giống Đỗ Như Yên, cho nên nàng xác định nàng cùng Đỗ Như Yên nhất định có quan hệ, cho dù Đỗ Như Yên phải mẫu thân của nàng, cũng tất nhiên là họ hàng gần, có thể nàng biết tung tích người nhà nàng.

      Bất quá bây giờ nàng cũng tính hiểu cái gì, nàng biết mẫu thân cũng biết ít nhiều ít, nhưng mà lại vẫn ở trước mặt nàng đề cập qua chút nào, bây giờ nàng còn quá yếu, cho nên mẫu thân mới cho nàng !

      Nàng vẫn cảm thấy mẫu thân có thân phận khác, bằng , vì sao tu vi của nàng cao như vậy, hơn nữa, giống như ngay cả Thủy Vanh cũng biết nàng có tu vi cao như vậy.

      Thở dài, cầm trứng ma sủng lấy ra, chuẩn bị tu luyện, bây giờ cái gì đều là dư thừa, vẫn là thăng cấp năng lực của mình mới là chính đáng, lúc trước cước uy lực của tên lão nhân chết tiệt kia nàng còn nhớ rất ràng, tuy rằng biết vì sao cổ lực lượng bảo vệ nàng, nhưng mà nàng biết bây giờ nàng cùng lão nhân kia so sánh quả thực là cái trời cái dưới đất.

      suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng vang “Răng rắc”, Thủy Nhược Băng phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy trứng ma sủng trong tay đột nhiên xuất vết nứt.

      Sắc mặt Thủy Nhược Băng có chút khó coi, quả trứng bảo bối này ở bên người nàng 10 năm, nàng cũng quên ma sủng cũng tự mình ấp trứng, nhìn cái vết nứt kia dần dần thành lớn, Thủy Nhược Băng liền đau lòng, tiểu trứng đáng của nàng!

      “Răng rắc” lại là tiếng, vỏ trứng màu bạc hoàn toàn nứt thành hai nửa, chỉ thấy bên trong co ro tiểu mao cầu lông màu bạc, lúc này giống như vừa mới tỉnh lại, trừng mắt nhìn, ngáp cái, đứng lên, đám lông mềm mại rối bù run lên, nhìn về phía cái vỏ trứng màu bạc, chu cái miệng nhắn cái, “Răng rắc” vài tiếng, trực tiếp đem hai cái vỏ trứng kia nuốt vào trong bụng.

      Bây giờ Thủy Nhược Băng mới phục hồi lại tinh thần, đưa tay chỉ vào con Tiểu mao cầu kia, nội tâm tức giận, Tiểu mao cầu chết tiệt, cư nhiên mưu sát trứng bảo bối của nàng, đến thi thể cũng lưu lại!

      Tiểu mao cầu hình như ăn no, vươn móng vuốt xoa xoa bụng, nước mắt lưng tròng nhìn nàng, bộ dáng vô tội, làm cho người ta muốn phát hỏa cũng phát ra được.

      Thủy Nhược Băng thể thừa nhận, con Tiểu mao cầu nàng bộ dạng rất đáng , thân thể lớn chừng bàn tay rất dễ thương, bộ dạng rất giống con chó , nhưng mà khuôn mặt giương lông mao lại mang theo biểu tình nhân tính hóa, người tất cả đều là lông tơ như gà con mới nở, thả ra rối bù, mang theo vầng sáng màu bạc, rất đẹp, nhìn qua liền cảm thấy mềm mại, làm cho người ta nhịn được muốn đưa tay sờ cái, hình dạng tròn vo như vậy làm cho Thủy Nhược Băng nghĩ đến trẻ con mập mạp, cái đuôi to hơi hơi lắc lắc, vốn tưởng rằng là lấy lòng, nhưng mà tầm mắt dừng lại khuôn mặt đầy lông mang theo biểu tình nhân tính hóa kia, Thủy Nhược Băng mới phát mình sai lầm rồi, ràng là bộ dáng tham ăn, giống như nhìn thấy mỹ thực ngon miệng.

      Đợi ! Thấy mỹ thực? Mỹ thực từ đâu tới?

      Còn chờ nàng phản ứng kịp, đột nhiên Tiểu mao cầu nhào vào trong ngực nàng, hai móng vuốt cầm lấy vạt áo của nàng, đưa tiểu đầu vào bên trong, lại tiếng “Răng rắc” vang lên, Thủy Nhược Băng vội vàng đem nó ra.

      Tiểu mao cầu bị nàng nắm ở trong tay cũng sợ, chỉ là nhanh nhai vật trong miệng, đề phòng nhìn Thủy Nhược Băng, dường như rất sợ nàng cướp , Thủy Nhược Băng nhíu nhíu mày, đưa tay lên cổ sờ soạng chút, sau đó đột nhiên dừng lại, đưa tay kéo sợi dây màu đỏ ở cổ ra, nhìn sợi dây màu đỏ trụi lủi, cắn chặt răng, cần phải , bây giờ khối ngọc thạch xanh biếc kia bị Tiểu mao cầu nuốt lấy, nhìn Tiểu mao cầu lại vẻ mặt vô tội, Thủy Nhược Băng thể nhịn được nữa, cần nhịn nữa, đem nó nhấc tới trước mặt, tức giận “Tiểu mao cầu đáng giận, cư nhiên ăn ngọc bội hộ thân của ta!” Còn làm hại bảo bối của nàng cũng mất, là đáng chết!

      Tiểu mao cầu cũng sợ nàng, sờ bên gò má, lại duỗi móng vuốt ra lau đám lông ở mặt, nhíu mày nhiều nước miếng”

      Thấy Thủy Nhược Băng bộ dáng muốn ăn nó, Tiểu mao cầu tặc lưỡi “Có cái gì đặc biệt hơn người? phải là ngọc bội hộ thân sao, cùng lắm về sau ta bảo vệ ngươi!”

      Nhìn nó bộ dáng thèm để ý, Thủy Nhược Băng lửa giận tận trời, đây chính là ngọc bội hộ thân mẹ ruột để lại cho nàng, rất có thể liên quan đến ít manh mối, bây giờ lại bị Tiểu mao cầu này nuốt hết, còn cho nàng bộ dáng “Ngươi cần để ý!” Quả thực là tức chết nàng!

      Thủy Nhược Băng còn nhớ lần trước tức giận là vào lúc nào, nhưng mà sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên tức giận muốn giơ chân, vì thế, nàng xúc động.

      Trực tiếp đưa ngón tay vào miệng Tiểu mao cầu, muốn móc cổ họng nó “Ngươi phun ra cho ta!” Đây ràng chính là bị tức giận đến mất lý trí, chỉ bằng hồi tiếng “Răng rắc” lúc trước cũng biết, ngọc bội kia sớm bị Tiểu mao cầu ăn nát, phun ra cũng dùng.

      Cũng biết có phải gặp được khắc tinh hay , bình thường tính tình kiên trì lần này lại có thể xúc động như vậy.

      Tiểu mao cầu cũng nổi giận, ngốc nữ nhân này lại dám móc cổ họng nó! Giận giữ trong mắt, răng năng dưới cố sức cắn chặt.

      “Hư ~…” Thủy Nhược Băng cũng hít khẩu lãnh khí, rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, nàng lại có thể tức giận đến mất lý trí, nhíu nhíu mày, tượng này cũng tốt, bất quá cũng thể trách nàng a, bảo bối ở cùng nàng 10 năm, ngọc bội đeo 14 năm, cũng đều có cảm tình a, cư nhiên đều hủy ở trong tay Tiểu mao cầu này.

      Thủy Nhược Băng còn cảm thán, Tiểu mao cầu cũng biến sắc, tức giận “Ngốc nữ nhân, đem tay ra … Ách ~…” Vội vã chuyện, muốn phun ngón tay trong miệng ra, lại cẩn thận nuốt chút nước miếng, Tiểu mao cầu sắc mặt vô cùng khó coi, vươn móng vuốt chỉ vào Thủy Nhược Băng, tức giận đến đều ra.

      Thủy Nhược Băng cũng hiểu được, uống máu của nàng vào, giữa bọn họ coi như là Ký khế ước, nhìn Tiểu mao cầu sắc mặt khó coi, Thủy Nhược Băng hừ lạnh tiếng, cho rằng ai cần nó a? Uống xong máu của nàng chính là ký kết Khế ước bình đẳng, cư nhiên ký con ma sủng vô dụng, muốn buồn bực cũng nên là nàng buồn bực !

      Tỉnh táo lại, đột nhiên Thủy Nhược Băng cảm thấy đúng, Tiểu mao cầu có thể ? Làm sao ma sủng có thể biết ? Đợi , Tiểu mao cầu này lại có thể biết nàng là nữ nhân? Lấy tu vi của sư phụ cũng thể nhìn ra, làm sao nó lại biết? Chẳng lẽ động vật có vẻ mẫn cảm?

      Tiểu mao cầu đặc biệt tức giận, cư nhiên cùng ngốc nữ nhân này Ký kết khế ước, bất quá cũng may là Khế ước bình đẳng, nàng cũng quản được nó, vừa lúc nàng đường Dương quan của nàng, nó qua cầu Độc mộc của nó, tuy rằng vừa rồi nó phải bảo vệ nàng, nhưng mà vừa nhìn thấy ngốc nữ nhân này cũng cảm kích.

      Cẩn thận cảm thụ chút gì đó ràng, sắc mặt Tiểu mao cầu vốn hơi hoãn càng trở nên thêm khó coi, trong nháy mắt lông toàn thân cũng dựng lên, tại sao có thể như vậy? có khả năng, làm thế nào lại…

      Nhìn thấy trong mắt Tiểu mao cầu tràn đầy khiếp sợ, ràng là bộ dáng bị đả kích , Thủy Nhược Băng đại nhân chấp kẻ tiểu nhân chuẩn bị quan tâm nó chút, dù sao cũng là ra từ trong bảo bối của nàng, đưa tay chọc chọc đầu của , hỏi “Ngươi làm sao vậy?”

      Ai ngờ Tiểu mao cầu đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, nhanh chóng tránh thoát khỏi tay nàng, nhào tới về phía nàng, hét lớn “Ngốc nữ nhân, ta muốn giết ngươi!” Vì sao nó phải cùng với nàng buộc chung chỗ? Đều là lỗi của ngốc nữ nhân này!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Tứ thiếu gia Phượng thành

      Edit: Tiểu Tinh

      Beta: Phiêu Miểu

      Thủy Nhược Băng giơ tay ngăn nó vung loạn móng vuốt, tức giận : “Ngươi chừng mực cho ta, cố tình gây cũng phải có giới hạn!” Đừng tưởng rằng nàng tức giận!

      Động tác của Tiểu mao cầu dừng lại, trong mắt nước mắt lăn tăn, sau đó đem khuôn mặt nhắn đầy lông tơ vùi vào ngực nàng, bắt đầu oa oa khóc lớn.

      “Ách… Ngươi đừng có khóc…” Thủy Nhược Băng biết gì, nàng có bắt nạt nó đâu? ràng là đồ của nàng bị nó ăn mất, cho dù ủy khuất cũng phải là nàng cảm thấy ủy khuất có được ?

      Tiểu mao cầu khóc vô cùng thương tâm, thân mình bé co lại, lên án : “Ngốc nữ nhân, đều là ngươi sai, ta muốn theo ngươi!”

      Thủy Nhược Băng trở mặt khinh bỉ: “ theo theo, ngươi cũng phải thứ hiếm lạ với ta, ta cũng ngăn cản ngươi , khóc cái gì mà khóc?”

      “Ta… Hức…” Khóc quá lợi hại kêu hức cái.

      Nhìn bộ dáng nó nước mắt lưng tròng, Thủy Nhược Băng hiếm khi mềm lòng lại giúp nó vuốt vuốt lông tơ, bĩu môi : “Dù sao cũng là khế ước bình đẳng, ngươi muốn , ta ngăn cản ngươi!”

      Tiểu mao cầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng, nếu như là khế ước bình đẳng tốt rồi, cái ngốc nữ nhân này đúng là ngốc hết mức. Nhưng nó chắc chắn cho nàng biết khế ước bị sai, móng vuốt nắm lấy tay áo của nàng, lau lau nước mắt, tiểu mao cầu hừ lạnh : “Từ nay về sau ta theo ngươi!”

      “Vì cái gì?” Khóc đến chết sống lại phải là muốn theo nàng sao?

      cần ngươi quan tâm, dù sao ta cũng muốn theo ngươi!”

      Ách… Tính tình tiểu mao cầu đúng là khó chiều!

      Nhưng nhìn nó khóc đến mũi đỏ rực, Thủy Nhược Băng mềm lòng chút, chẳng qua chỉ là tiểu hài tử, nàng cùng nó so đo nhiều như vậy làm cái gì, dùng tay gãi gãi cằm của nó, trầm ngâm : “Hẳn là nên đặt cho ngươi cái tên, uhm, để ta suy nghĩ xem, gọi tên gì mới hay đây? Nhìn hình dạng ngươi như vậy, cứ gọi tiểu mao cầu cũng hay lắm!” Đơn giản bớt việc.

      Tiểu mao cầu nổi giận: “Ngươi mới gọi tiểu mao cầu, cả nhà ngươi cũng gọi tiểu mao cầu!”

      Chỉ thấy tiểu mao cầu nổi giận đùng đùng nắm móng vuốt vỗ vỗ ngực, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo mà : “Ta chính là thú độc nhất vô nhị!” Cư nhiên muốn gọi nó là tiểu mao cầu, ngốc nữ nhân này đầu óc chắc bị lừa đá rồi!

      thú? có nghe qua: ” Được! Gọi là Tiểu cũng hay lắm!”

      cần!” Tiểu phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, lát sau, xoay người sang bên gục xuống, lại trừng mắt liếc nàng, bắt đầu buồn ngủ.

      Thủy Nhược Băng thở dài, nàng thực am hiểu việc mang theo tiểu hài tử, đưa tay đem Tiểu ôm vào trong ngực, xoa xoa đầu của nó : “Đừng nóng giận, ta dẫn ngươi xem mỹ nhân.”

      Tiểu kinh ngạc nhìn nàng, ràng nó thân, vì sao nàng lại có thể nhìn thấy nó? Chẳng lẽ là do khế ước quan hệ? có khả năng! Tuy rằng tại nó rất yếu, nhưng nếu muốn thân tránh thoát nàng vẫn có thể.

      “A… Đó là Lười thiếu gia…”

      “Đúng là Lười thiếu, vừa mới nhìn ta!”

      “Hừ, cũng nhìn lại bộ dáng chính mình, Lười thiếu gia còn lâu mới nhìn ngươi!”

      “Ngươi cho rằng ngươi tốt hơn ta ở chỗ nào?”



      Chung quanh thanh nữ tử líu ríu làm cho Tiểu tự hỏi vì sao dùng được thân liền phục hồi tinh thần, trông thấy đám nữ nhân háo sắc, trợn trắng mắt, những người ngu xuẩn này đều mù sao? Cái gì mà Lười thiếu với Lười thiếu, ngốc nữ nhân này ràng là nữ nhân thôi!

      Mặc dù rời khỏi Thủy gia, nhưng Lười thiếu gia hề bị chôn vùi, có sư phụ cấp bậc tôn giả, cho dù là rời khỏi Thủy gia, cũng ảnh hưởng quá lớn. Bởi vậy tướng mạo Thủy Nhược Băng càng ngày càng nghiệt, cái tên Lười thiếu cũng càng ngày càng vang dội.

      Thủy Nhược Băng đối với những thanh kia có tai như điếc, miễn cưỡng ngáp cái, như trước chậm rì rì tới, Tiểu liếc nàng cái, sau đó nhắm mắt lại ngủ.

      Vị Ương lầu, cửa gian phòng Nhã bị đẩy ra, bên trong ba nam tử dung mạo khác nhau đều đồng dạng họa thủy cùng quay đầu nhìn về phía cửa ra vào. Chỉ thấy cạnh cửa có người thân vận bộ trường bào màu lam, trong ngực ôm “Con chó ”, nhàng vào, đong đưa lắc lư trực tiếp về hướng nhuyễn tháp bên cửa sổ, ba người như nhau thể gì, Lười thiếu chính là Lười thiếu a!

      “Lười thiếu gia, Vân nhi quý của ta đâu?” Câu hỏi từ người phong lưu phóng khoáng, toàn bộ khuôn mặt đều là ý cười câu nhân, cặp mắt hoa đòa nhàng nháy, có thể vô tình phóng điện với mấy tiểu nương, nhưng đối với Thủy Nhược Băng hoàn toàn miễn dịch.

      Chỉ thấy Thủy Nhược Băng trợn mắt lườm , chậm rãi : “Nếu có ý định đánh chủ ý với Vân nhi, vẫn là đổi tên rồi lần sau tiếp!”

      “Liên quan gì đến tên của ta?”

      Đứng bên cạnh, Thủy Nhược Hàn nhếch môi, chen miệng : “Ai bảo ngươi tên Phong Đình*!” Mà thực người cũng như tên.

      *Phong Đình vẫn có nghĩa là phong lưu ấy =.=

      Hôm nay Thủy Nhược Hàn sớm còn trẻ con như lúc trước, ngũ quan tuấn mỹ, khuôn mặt vẫn như trước mang theo chút lạnh lùng, nhưng cũng thực khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Cho nên mặc dù mực biểu xa cách có lễ, nhưng vẫn có rất nhiều nương bám dính lấy, dù sao giữa những người đồng lứa trong Thủy gia vẫn suất sắc nhất!

      “Phong Đình làm sao? Bản thiếu gia phong lưu nhưng hạ lưu!” Phong Đình phục lắm, cảm thấy tên của mình rất hay.

      Từ đầu Độc Ngạo vẫn gì nghe vậy liền nhìn từ xuống dưới, nghiêm trang : “Ta nhìn thế nào cũng thấy rất hạ lưu!” Vẻ mặt nghiêm túc, giống như phải thảo luận vấn đề phong lưu hay hạ lưu, mà là vấn đề học thuật sâu xa.

      Độc Ngạo ngũ quan thâm thúy, mặt luôn mang theo biểu lộ nghiêm túc, tính cách cũng có chút cố chấp khô khan. Nhưng tướng mạo lại xác thực kém, cho nên vẫn rất được các nương hoan nghênh.

      Bốn người này tụ tập cùng chỗ, chỉ sợ Vị Ương lầu hôm nay lại kiếm thêm khoản lớn, đương nhiên ở đây đa số đều là các nương gia thế. Vị Ương lầu cũng xem như thanh lâu, nhưng so với thanh lâu bình thường lại tao nhã hơn rất nhiều, chỉ tiếp đãi nam nhân, mà nữ tử cũng có thể vào xem biểu diễn.

      Tứ thiếu gia tại Phượng thành có ai biết đến? Mặc kệ là ai cũng đều là tình nhân trong mộng của nữ tử trong Phượng thành. Thủy Nhược Băng cùng Thủy Nhược Hàn đều là tử cấp thiên phú, mà người có sư phụ là tôn giả làm hậu thuẫn, người kia lại có Thủy gia chống lưng. Mà Phong Đình cùng Độc Ngạo, mặc dù thiên phú đến tử cấp, nhưng cũng là lam cấp, Phong gia cùng Độc gia tuy chỉ là gia tộc phụ thuộc Thủy gia, nhưng xét về tu vi cùng năng lực của Phong Đình cùng Độc Ngạo rất có thể sau này được bổ nhiệm chức gia chủ. Có thể bốn người này đều là rồng trong biển người, hơn nữa dung mạo của bốn người này rất xuất sắc, khó có nương nào động tâm.

      Cho nên tại Phượng thành trong mắt những nữ tử chưa gả chồng, bốn người này thực chính là hương bánh ngon ngọt.

      Nhưng theo Thủy Nhược Băng kỳ trong bốn người bọn họ chỉ có Thủy Nhược Hàn còn bình thường chút, những người khác được tốt lắm. Bản thân nàng rất ràng, lười đến nhân thần cộng phẫn , nàng còn là nữ nhân, Phong Đình người cũng như tên, quá mức phong lưu, mà Độc Ngạo lại quá mức khô khan, ở với cùng chỗ cơ bản là muốn buồn chết. Cho nên tứ thiếu gia Phượng thành người lười nhác, người háo sắc, người khô khan, chỉ có Thủy Nhược Hàn là miễn cưỡng xem như hương bánh ngọt.

      Phong Đình bị Độc Ngạo nở nụ cười trêu tức, cười đểu : “Độc đại thiếu gia, Lười thiếu gia đến đây lâu như vậy, tại sao ngươi còn chưa dâng trà?”

      Vẻ mặt nghiêm túc của Độc Ngạo cứng lại chút, hừ lạnh tiếng, rót trà đưa cho Thủy Nhược Băng.

      Kỳ chuyện này phải tới lâu trước kia, khi đó Thủy Nhược Băng cùng Độc Ngạo lần đầu tiên gặp mặt xảy ra xung đột, cuối cùng Độc Ngạo bị Thủy Nhược Băng lừa gạt mà đánh cược, kết quả cẩn thận lại thua, vì vậy đành bán mình cho Thủy Nhược Băng. Cái này có thể thất bại lớn nhất trong đời của Độc thiếu gia, nhưng ngược lại Độc Ngạo là người giữ chữ tín, mỗi lần Thủy Nhược Băng xuất , đều phải nhẫn nhục chịu khó bưng trà rót nước, ít lần bị Phong Đình lấy ra trêu ghẹo.

      Thủy Nhược Hàn nhìn tiểu mao cầu trong ngực của Thủy Nhược Băng, khiêu mi hỏi: “Ngươi nuôi chó khi nào vậy?” Thủy Nhược Băng lười đến mức độ nào rất ràng, làm sao có thể nhàn hạ thoải mái nuôi những động vật này?

      tại cũng như trước mỗi lần gặp mặt Thủy Nhược Băng lại lôi kéo luận võ, bởi vì biết mình đánh lại, kỳ nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là Thủy Nhược Băng luôn mệt mỏi, nếu quả làm phiền nàng, hậu quả kia cũng phải nghiêm trọng ở mức độ bình thường.

      vừa dứt lời, liền thấy đạo ngân quang lên, Thủy Nhược Băng mở mắt ra, chỉ thấy Tiểu ngon lành mà ghé vào trong ngực nàng, mu bàn tay Thủy Nhược Hàn lại nhiều thêm ba vết cắt sâu, tốc độ như vậy…

      Phong Đình kinh ngạc trừng lớn cặp mắt hoa đào: “Đây là loại ma sủng gì vậy? Tại sao tốc độ có thể nhanh như vậy?” Thân thủ của Thủy Nhược Hàn biết rất , làm sao tại ngay cả chiêu công kích của ma sủng đều tránh được, thực thể tưởng tượng được!

      Nét mặt khô khan quanh năm đổi của Độc Ngạo cũng xuất tia kinh ngạc.

      Tiểu hung hăng trừng mắt nhìn Phong Đình, nó phải là ma sủng! Mấy người này đáng giận, lúc gọi nó là chó, lúc gọi nó là ma sủng, nó chính là thú độc nhất vô nhị, đám tiểu tử có mắt!

      Nếu phải ngốc nữ nhân này cho nó chuyện, nó nhất định phải hảo hảo giáo dục mấy cái người kiến thức này phen!

      Thủy Nhược Băng vuốt lông trấn an Tiểu , lười biếng ném ra hai chữ: “ biết.” Nàng thực biết thú là cái quái gì.

      Thấy nàng , những người khác cũng hỏi lại. Thủy Nhược Hàn để ly trà trong tay xuống, mở miệng : “Gia chủ muốn ngươi trở về.” Kỳ việc này phải phải là cái gì bí mật, chỉ là nếu chú ý đến Thủy gia quan tâm đến Lười thiếu ai cũng biết.

      Thủy Nhược Băng nhíu mày, nhàn nhạt : “Mấy hôm trước tới thăm hỏi ta phải rất ràng rồi sao? Ta với quen biết, cùng Thủy gia cũng có quan hệ gì, đáng để xem trọng như thế.”

      Hừ! Nàng cũng lạ gì việc biểu tình thương của cha ra ngoài, nếu như có lương tâm như vậy, tại sao lại quan tâm đến Vân nhi dù chỉ chút?

      Những năm gần đây, Thủy Vanh thường xuyên đến cầu nàng quay về Thủy gia, nhưng mỗi lần đều bị nàng đuổi , nàng đối với việc này cảm thụ duy nhất chính là, Thủy Vanh giống như ruồi bọ, đuổi lại đến, rất đáng ghét!

      Thủy Nhược Hàn lắc đầu : “ năm sau chính là thời gian tứ đại gia tộc hội tụ, nếu ngươi trở lại đối với Thủy gia rất có lợi, ta lo rằng cuối cùng áp dụng thủ đoạn quyết liệt, ngươi tốt nhất nên đề phòng.”

      Ánh mắt Thủy Nhược Băng lóe lên, Thủy Vanh làm người như vậy, nên cũng phải có khả năng, nhưng tại lo lắng nhiều như vậy cũng là thừa, hơn nữa còn sư phụ ở đây, Thủy Vanh cũng dám làm quá phận!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Tình trái

      Edit + Beta: Phiêu Miểu

      Biểu diễn phía dưới bắt đầu, bốn người bên trong gian phòng Nhã cũng là thiếu thiếu hưng trí.

      “Két ~…” Cửa phòng bị đẩy ra.

      Nữ tử tiến vào bên môi cánh hoa mang ý cười, mày liễu khẽ nhếch, da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, mặt mày tất cả đều là quyến rũ, thân quần áo ửng đỏ thích thú buộc vòng quanh dáng người lả lướt, dáng vẻ dịu dàng, làm người khác chú ý.

      Nữ tử tiến đến đầu tiên là thi lễ với Phong Đình “Phong thiếu” Chủ nhân của Vị Ương lầu này đúng là Phong Đình, ai bảo phong lưu chứ?

      Thi lễ xong, nữ tử đứng thẳng dậy, hiển nhiên là có câu nệ với lão bản, nữ tử này là Hoa khôi Tuyết Thấm của Vị Ương lầu, là nữ tử ngoài mềm trong cứng, cùng bốn người này đều rất quen thuộc, dĩ nhiên là tùy ý chút, Thủy Nhược Băng đối với nàng có mấy phần thưởng thức, nhưng mà…

      Trong lòng thở dài, Thủy Nhược Băng nằm ở nhuyễn tháp giả chết.

      Tuyết Thấm cầm bình trong tay về phía nhuyễn tháp, ôn nhu “Lười thiếu, cái này cho ngươi!”

      là Thủy Nhược Băng muốn mở mắt ra, nhưng mà nàng cũng biết Tuyết Thấm có bao nhiêu cố chấp, vì thế cũng chỉ “Tỉnh” lại.

      Phong Đình e sợ cho thiên hạ bất loạn cười “Vẫn là mặt mũi Tuyết Thấm lớn, cái Lười thiếu của chúng ta liền tỉnh”

      Thủy Nhược Băng mắt lạnh đảo qua , trong mắt tất cả đều là cảnh cáo, Phong Đình lại cho là đúng.

      Đáy mắt Thủy Nhược Hàn cũng mang theo tia ái muội nhìn hai người, có thể thấy được người này cũng lạnh lùng như biểu ở bên ngoài, Tuyết Thấm thích Lười thiếu cũng phải là bí mật gì, bọn ba người thường xuyên cùng Lười thiếu tụ tập so với người khác đều ràng.

      Độc Ngạo nhìn hai người trong chốc lát, cũng là nhíu nhíu mày, lắc đầu “Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình” nghĩ tới cái ngốc tử này nhưng ra thấy so với người khác đều ràng.

      Nghe vậy, sắc mặt Tuyết Thấm trắng bệch, chẳng mấy chốc lại khôi phục ý cười.

      Thủy Nhược Băng liếc mắt nhìn cái bình trong tay nàng, cần xem cũng có thể đoán được là cái gì, Tuyết Thấm là Hoa khôi của Vị Ương lầu này, người lấy lòng sau lưng nàng cũng ít, luôn có người cho nàng ít thứ tốt, mỗi lần có cái gì trợ giúp tu luyện, người Tuyết Thấm nghĩ đến đầu tiên là Thủy Nhược Băng, điểm này làm cho Thủy Nhược Băng rất là đau đầu.

      Nàng thể với Tuyết Thấm mình là nữ nhân, cũng thể trơ mắt nhìn Tuyết Thấm rơi vào, nàng cũng muốn lưng đeo thân tình trái, đó là rất oan uổng, nhưng mà nàng hết lần này tới lần khác đều khéo léo từ chối nàng vô số lần, nhưng Tuyết Thấm vẫn bám riết tha, còn thậm chí kiên định chân thành tin tưởng.

      Kỳ những thứ thuốc kia mặc dù có chút trợ giúp cho tu luyện, nhưng cũng có trợ giúp quá lớn, thậm chí có phần tác dụng phụ, dù sao chân chính vật quý ai lại cam lòng đưa ra lấy lòng nữ nhân chứ? Nhưng mà tấm lòng của Tuyết Thấm cũng là .

      Nhìn bộ dạng Thủy Nhược Băng nhíu mày, Phong Đình cũng hiểu, mỹ nhân này đều chủ động thương nhung nhớ, làm sao lại thờ ơ như thế?

      “Tuyết Thấm…”

      Tựa hồ Tuyết Thấm ý thức được Thủy Nhược Băng muốn cái gì, vội vàng mở miệng đánh gãy nàng “Dù sao thuốc này ta giữ lại cũng dùng…”

      Thủy Nhược Băng ngước mắt nhìn nàng, lưu tình chút nào “Giữa chúng ta vĩnh viễn có khả năng!”

      Lời này để lại chút đường sống nào, đau dài bằng đau ngắn, nàng muốn kéo dài xuống phía dưới, nếu thể khéo léo từ chối, vậy cứ việc thẳng.

      Trong nháy mắt sắc mặt Tuyết Thấm trở nên tái nhợt, ba người kia, da mặt dày như Phong Đình ở trong bầu khí này cũng có chút xấu hổ, dù sao cũng phải là biết nữ nhân, kỳ Tuyết Thấm kiên cường bọn đều là thưởng thức.

      Qua lúc lâu, mới nghe được Tuyết Thấm ngập ngừng hỏi trước “Bởi vì thân phận của ta?”

      Thủy Nhược Băng lắc đầu “ phải”

      Tuyết Thấm cắn cắn môi, đưa tay muốn giữ chặt tay áo của nàng, lại đột nhiên cảm thấy tay đau xót, cúi đầu liền thấy mu bàn tay xuất ba vệt máu.

      Thủy Nhược Băng cũng thấy, nhíu nhíu mày, đưa tay chọc chọc đầu Tiểu “Làm gì chứ? Chẳng lẽ ngươi là mèo?”

      Tiểu tức giận trừng mắt nhìn nàng: Ngươi mới là mèo!

      Thủy Nhược Băng hơi hơi nhếch môi, nhìn nó, Tiểu thấy vậy hai móng vuốt liền táo bạo xé ra, tay áo người nào đó cứ như vậy bị hỏng, tươi cười mặt Thủy Nhược Băng cứng đờ, Tiểu mao cầu này, đúng là đem nàng để vào mắt a!

      muốn đưa tay giáo huấn phen, Tiểu lại trừng mắt liếc nhìn nàng cái, nhanh chóng nhảy lên đứng cửa sổ, nhìn Thủy Nhược Băng chút, lại nhìn nhìn ngã tư đường phía dưới, ngẩng ngẩng đầu vuốt cằm, ý kia rất ràng là, ngươi tới bắt ta a, ngươi dám bắt ta, ta liền nhảy xuống!

      Thủy Nhược Băng thấy vậy ngoắc ngoắc môi, lười biếng chống cằm, giễu cợt cười nhạo “Tiểu , làm sao ngươi lại giống như người bị chồng ruồng bỏ tìm chết vậy?” Dù sao ở cùng nàng 18 năm, tuy rằng vẫn chỉ là quả trứng, nhưng mà cũng là sống chung lâu như vậy, ngược lại cái loại cảm giác quen thuộc này làm cho nàng rất thả lỏng, cũng bởi vậy mới có thể đối với nó mềm lòng !

      Kỳ Thủy Nhược Băng phải là người mềm lòng, điểm này trong lòng nàng cũng rất ràng.

      Bộ dáng lười biếng mị hoặc lòng người kia, nhưng mà lúc này Thủy Nhược Băng lại nhìn làm cho trái tim Tuyết Thấm băng giá, cứ như vậy kinh ngạc nhìn nàng, biết mặt nên làm ra cái dạng biểu tình gì.

      Kỳ quái là, nghe xong nàng trêu chọc, Tiểu lại nổi giận, chỉ là cúi đầu, nhìn như có chút oan ức, nhưng mà trong mắt chợt lóe lên lãnh ý, lại có người phát .

      thích nữ nhân này, chính là thấy thế nào cũng vừa mắt, hơn nữa thích nàng cứ nhìn chằm chằm ngốc nữ!

      Thủy Nhược Băng ngoắc ngón tay về phía nó “Đến đây!”

      Tiểu nhìn nàng cái, suy tính hồi, mới ngoan ngoãn nhảy vào trong ngực nàng, kết quả lại bị hung hăng chà đạp phen, chỉ phải ngóc người loạn lông dùng sức trừng mắt.

      Tuyết Thấm cắn cắn môi, thấy Thủy Nhược Băng hoàn toàn để ý đến quyết định của nàng, ánh mắt càng thêm ảm đạm, yên lặng rời khỏi phòng.

      Phong Đình liếc nhìn Thủy Nhược Băng vẫn đùa giỡn Tiểu như trước, nhíu mày “Ngươi muốn cũng tìm thời điểm có người mà a!” Tuyết Thấm có chính kiêu ngạo của mình, đúng là lo lắng nàng chịu nổi đả kích này.

      Thủy Nhược Băng liếc mắt xem thường “Ngươi nghĩ rằng ta chưa từng thử qua sao?” Mà kết quả là, Tuyết Thấm cắn răng chuẩn bị hiến thân, nghĩ đến chuyện lần đó, tay Thủy Nhược Băng run lên chút, nàng chính là nữ nhân rất bình thường a!

      Nếu có như vậy, làm sao nàng cự tuyệt như vậy chứ?

      Thủy Nhược Hàn lắc lắc đầu, nhìn Thủy Nhược Băng “Kỳ ngươi mới là người lạnh nhạt nhất giữa chúng ta!”

      Thủy Nhược Băng từ chối cho ý kiến cười “Đa tạ khích lệ” Này cũng là nhờ công lao của lão nhân, sau khi trải qua số việc, cho dù là mình muốn, cũng vĩnh viễn thể trở về đơn thuần như lúc trước.

      Bất quá nàng cũng cảm thấy có cái gì tốt, cũng rất cảm tạ lúc trước lão nhân dạy, nàng tình nguyện thanh tỉnh mà đau nhức, cũng muốn mơ hồ quá tự cho rằng cuộc sống hạnh phúc, mà thực tế, thanh tĩnh rồi cũng cần thiết còn có nhiều thống khổ, ít nhất nàng trải qua rất tốt.

      Nhìn biểu diễn lát, Thủy Nhược Băng tính toán Lãnh Thiên Lăng hẳn là thu phục được Tiêu Tiêu, liền chậm rãi lắc lư trở về.

      Im lặng lúc lâu, Tiểu ở trong ngực nàng ngẩng đầu nhìn về phía nàng “Nhược Nhược…”

      Thủy Nhược Băng trực tiếp gõ cái trán nó “Gọi chủ nhân!”

      Tiểu trừng mắt nhìn nàng, chịu sửa miệng “Nhược Nhược!”

      Thủy Nhược Băng liếc cái xem thường, nàng là chủ nhân là rất có uy nghiêm.

      “Nhược Nhược, vì sao ngươi thích nữ nhân đó?” Kỳ nó cũng hiểu vì sao mình thích nữ nhân đó, kỳ nó rất ít ghét người, đương nhiên nó cũng thích người nào.

      Thủy Nhược Băng xách nó ném lên vai, bĩu môi phải ngươi biết sao? Ta là nữ nhân, làm sao có thể thích nữ nhân?”

      Tiểu cái hiểu cái gật gật đầu, đột nhiên toát ra câu “Nhược Nhược, ta là giống đực!”

      Thủy Nhược Băng dưới chân lảo đảo cái, suýt chút nữa đem Tiểu mao cầu vai văng ra ngoài, làm sao lại vòng qua vấn đề nó là giống đực?

      Liếc mắt nhìn Tiểu mao cầu chớp mắt vai, Thủy Nhược Băng muốn cái gì, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, có người theo dõi?

      Đưa tay đem Tiểu ôm vào trong ngực, Thủy Nhược Băng làm như biết, chạm rãi lắc lư như trước, nhưng mà cũng lâu lắm, người theo dõi phía sau lại đột nhiên biến mất, Thủy Nhược Băng nhíu nhíu mày, chẳng lẽ phải theo dõi nàng?

      Trăm suy nghĩ giải được liền về nhà, thấy Lãnh Thiên Lăng lãnh nghiêm mặt vọt ra từ cửa chính, suýt chút nữa đụng tới nàng, Thủy Nhược Băng nhíu mày hỏi “Sư phụ, làm sao vậy?” phải là thể cùng mẫu thân hòa giải, ngược lại xích mích thêm chứ?

      Lãnh Thiên Lăng lãnh nghiêm mặt thấy Vân nhi”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Địa phương thần bí.

      Edit: Tiểu Tinh

      Beta: Phiêu Miểu

      Nghe vậy, sắc mặt Thủy Nhược Băng khỏi lạnh lùng, thấy Vân nhi? Tuy rằng nha đầu Vân nhi kia có chút ít tinh quái, nhưng mà cũng rất có chừng mực, vô duyên vô cớ mất tích.

      Nhớ tới lời của Thủy Nhược Hàn, sắc mặt Thủy Nhược Băng càng lạnh xuống, tốt nhất phải là Thủy Vanh làm!

      “Sư phụ, người ra ngoài tìm, ta đến Thủy gia.”

      Sắc mặt Lãnh Thiên Lăng trầm xuống “Ý của ngươi là…”

      Thủy Nhược Băng vuốt lông Tiểu , chớp mắt “Ta cũng chỉ là nghi ngờ, hy vọng phải , nếu …” Trong lòng hừ lạnh tiếng, nếu cho dù Thủy gia cao thủ nhiều như mây, nàng cũng có biện pháp khiến phải trả giá lớn!

      Hai người chia nhau hành động, Thủy Nhược Băng chợt nhớ lúc trước có người theo dõi nàng, biết việc Vân nhi mất tích cùng người nọ có liên quan gì ? Người nọ là người của ai?

      Hậu viện Thủy gia, Tiêu Tiêu còn ở đây, ngoại trừ có vài nha hoàn đúng giờ đến quét dọn, còn bình thường có người tới.

      Lúc này Thủy Nhược Băng đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài vẫn như trước, trầm giọng hỏi: “Dạo này Thủy Vanh có hành động nào lạ thường ?”

      Sau lưng lão ma ma cung kính đáp “Hình như dạo này Thủy gia xảy ra việc gì đó, Thủy Vanh dường như rất sốt ruột, thường xuyên gọi Thủy Nhai vào thư phòng bàn bạc công việc.” Lão ma ma là người Thủy gia, nhưng vì trước đây có nhận ân huệ của Tiêu Tiêu, lòng muốn báo đáp, mà thành cơ sở ngầm Thủy Nhược Băng đặt ở Thủy gia.

      Thủy Nhược Băng xoa xoa đầu Tiểu , như tự hỏi, lúc lâu sau mới mở miệng “Thủy gia có bắt ai về ? Hoặc là, Thủy gia có nơi nào bí mật để giấu người ?”

      Tuy rằng Lão ma ma hiểu nàng hỏi chuyện này để làm gì, nhưng cũng hỏi nhiều, chỉ là đem những gì mình biết từ đầu chí cuối ra “Lão nô thấy Thủy gia bắt ai cả, nhưng ngược lại Thủy gia lại có nơi giấu người bí mật. Lão nô biết Thủy gia có nơi thần bí, nếu như là nhân vật quan trọng hẳn là giấu ở đấy, nhưng lão nô cũng biết chỗ kia ở đâu.” Lão ma ma nhìn ra, có thể làm cho Thủy Nhược Băng mở miệng hỏi, tất nhiên là người quan trọng, cũng là người quan trọng, đương nhiên có khả năng tùy tiện liền tiến vào địa lao.

      Sau khi đuổi lão ma ma , Thủy Nhược Băng ôm Tiểu nấp vào Thư phòng của Thủy Vanh. Có lẽ là biết trong lòng Thủy Nhược Băng lo lắng cho Thủy Nhược Vân, nên Tiểu rất ngoan ngoãn, dù bị vò tới vò lui cũng bất mãn.

      Trong phòng cũng có người, Thủy Nhược Băng vòng quanh kiểm tra, nhưng cũng phát ra cái gì, muốn ra ngoài, đột nhiên Tiểu lại nắm lấy tay áo của nàng kéo kéo, cau mày : “Nhược Nhược, chúng ta bị giam ở bên trong.”

      Thủy Nhược Băng nhíu nhíu mày, nàng cũng phát có gì ổn, nhưng làm sao nàng có thể dễ dàng vào phòng của Thủy Vanh như vậy, thậm chí đến thủ vệ cũng có. Thế nào cũng thấy kỳ lạ, là nàng chủ quan!

      Nhìn kỹ bố trí trong Thư phòng, mới phát đồ vật bên trong rất có trật tự, hiển nhiên là có trận pháp, mà bàn có cái chặn giấy như có như mang theo ít năng lượng đặc biệt, dễ dàng phát giác.

      Thủy Nhược Băng quan sát trong chốc lát, bĩu môi : “Là lực lượng của Thủy Vanh.” Dùng tu vi tại của nàng có thể dễ dàng hủy chặn giấy này, an toàn ra ngoài.

      Nhưng tại nàng cũng nóng nảy.

      Ánh mắt rơi vào bức họa được cuộn tròn vách tường, đầu ngón tay Thủy Nhược Băng bắn ra, dây buộc bức họa đột nhiên đứt, tiếng động rơi xuống đất. Bức hoạ cuộn tròn được mở ra, phía nữ tử ôn nhu xinh đẹp, khóe môi hay đuôi lông mày đều thể che hết ý cười, nữ tử đó chính là Tiêu Tiêu.

      Thủy Nhược Băng hừ lạnh tiếng, có chút châm chọc : “Hóa ra Thủy Vanh còn là cái mầm mống si tình!” Có thể thấy lúc đó mẫu thân rất hạnh phúc, đáng tiếc, cuối cùng hạnh phúc này bị Thủy Vanh dần dần phá hủy. Mẫu thân chưa bao giờ biểu ra thương tâm mất mát của mình, nhưng Thủy Nhược Băng biết đáy lòng nàng phải thờ ơ. Cũng may tại có sư phụ, nàng tin tưởng lúc này đây mẫu thân lại có thể hạnh phúc.

      Thấy Thủy Nhược Băng vẫn nhìn bức họa kia, hồi lâu cũng thấy động, rốt cục Tiểu cũng nhịn được: “Nhược Nhược, rốt cuộc ngươi có nhìn hiểu hay a?”

      Thủy Nhược Băng co rút khóe miệng “Loại chữ này xấu như gà bới, ta nhìn thế nào cũng hiểu?” Bối cảnh chính của bức tranh là dòng chữ xấu như gà bới, hoàn toàn hiểu vẽ cái gì.

      Tiểu liếc mắt xem thường, phun ra chữ: “Ngốc!”

      Thủy Nhược Băng trực tiếp gõ đầu Tiểu : “Ngươi hiểu?”

      Tiểu vươn móng vuốt xoa xoa đầu, hừ lạnh “Ngươi nghĩ rằng ta ngốc giống ngươi sao?”

      Lập tức để ý đến nàng nữa, móng vuốt chụp lấy mấy thứ bức họa, sau đó liền nghe thấy tiếng răng rắc vang lên, mặt tường cánh cửa đá chậm rãi di dời, lộ ra thông đạo bên trong.

      Thấy vậy Thủy Nhược Băng cũng cùng Tiểu so đo nữa, ôm nó cẩn thận vào, Tiểu cũng gì mà nghĩ tới bức họa có nét chữ như gà bới kia. Nếu nó nhớ lầm đó từng là văn tự đặc biệt của Tiêu gia, thế nhưng Tiêu gia sớm bị diệt, văn tự này làm sao có thể xuất ở đây?

      Tuy rằng mười năm này nó đều ở trong vỏ trứng, nhưng cũng phải hoàn toàn có ý thức, nếu nó nhớ lầm, mẫu thân của nữ nhân ngốc kia họ Tiêu, lẽ nào nàng là người sống sót của Tiêu gia?

      Suy nghĩ hồi, Tiểu liền đem chuyện này bỏ qua, bất kể có phải là người Tiêu gia hay đều có quan hệ gì với nó, dù sao nữ nhân kia đối với ngốc nữ nhân này cũng rất tốt.

      Bên trong lối mảnh đen kịt, Thủy Nhược Băng tu tập quả cầu năng lượng dùng để chiếu sáng, nếu có người thấy nàng tiêu hao huyễn lực của mình như vậy, nhất định nghĩ là phí phạm của trời. Chẳng qua tại khán giả duy nhất hiển nhiên là Tiểu lại thấy chẳng có gì đúng, chỉ thành thành nằm vai nàng, vểnh tai chú ý động tĩnh chung quanh.

      Bất quá dọc theo đường đều có gì nguy hiểm, hiển nhiên đây chỉ là thông đạo ngầm.

      Cuối thông đạo là cánh cửa đá, bất quá cũng có cơ quan trận pháp gì, chỉ là cửa có bạch quang lóe ra, mơ hồ mang theo tia lam nhạt dễ nhận ra, đây là linh lực cấp bậc tôn giả, nếu có tu vi cao hơn , căn bản thể mở ra cánh cửa đá.

      Dù sao Thủy gia cũng là gia tộc cổ xưa, có cao thủ cấp bậc tôn giả cũng phải kỳ lạ. Chẳng qua những cao thủ này đều thích ra vẻ khiêm tốn, cũng khó trách tại sao đa số mọi người cho rằng đó là cấp bậc trong truyền thuyết, nếu như trước đây sư phụ phải vì uy hiếp Thủy Vanh, sợ rằng đến nay cũng có người biết từ lâu đạt cấp bậc tôn giả.

      Đương nhiên với tu vi bây giờ của Thủy Nhược Băng thể mở cửa đá, đưa tay sờ sờ cằm, đáy mắt Thủy Nhược Băng như có điều suy nghĩ. Tu vi của Thủy Vanh mới chỉ thất giai, thể mở cánh cửa này, vì vậy chắc chắn cánh cửa này còn có những phương pháp khác để mở.

      Bất kể như thế nào, nàng nhất định phải vào, nàng hoài nghi đây chính là địa phương thần bí kia.

      Nàng luôn cảm thấy Thủy Vanh vẫn có chuyện gạt người khác, trong khoảng thời gian này, khoảng cách thời gian Thủy Vanh tìm đến nàng càng ngày càng ngắn, hơn nữa mỗi lần trong mắt đều mang lo lắng. Nếu là vì năm sau tứ đại gia tộc hội tụ, hiển nhiên có chút đúng, dù sao thời gian còn lại cũng là năm, muốn sốt ruột cũng sớm như vậy.

      Nàng suy đoán chắc là Thủy Vanh có chuyện khác muốn cầu cạnh nàng, nàng biết chuyện đó quan trọng thế nào đối với Thủy Vanh, cũng biết Thủy Vanh làm được đến đâu, cho nên thể lo lắng an nguy của Thủy Nhược Vân.

      Tuy Thủy Nhược Vân là nữ nhi ruột thịt của Thủy Vanh, thế nhưng Thủy Vanh lại chưa bao giờ đem Thủy Nhược Vân thành nữ nhi mà đối đãi, vì vậy ai dám cam đoan làm thương tổn Thủy Nhược Vân?

      Nếu như Thủy Nhược Vân thực rơi vào trong tay Thủy Vanh, nàng nhất định phải nhanh chóng đem Thủy Nhược Vân cứu ra ngoài!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Thương Long huyết ngọc.

      Edit + Beta: Phiêu Miểu

      “Ta có thể mở ra…” Đột nhiên Tiểu lên tiếng, Thủy Nhược Băng hoàn hồn nhìn về phía nó, nhướn nhướn mày “Ngươi?”

      Đưa tay đem Tiểu giơ lên trước mắt, bốn mắt nhìn nhau, Thủy Nhược Băng chớp mắt “Tiểu , ngươi rốt cuộc là cái quái gì?” Đương nhiên có khả năng là ma sủng, ai gặp qua ma sủng có thể biết ? Hơn nữa, hình như Tiểu biết rất nhiều việc.

      Tiểu chút khách khí nào dùng chân vỗ vào trán nàng, cắn răng “Ngươi mới là cái quái gì! Ta , ta là thú, thú độc nhất vô nhị!”

      Khóe miệng Thủy Nhược Băng run rẩy, cũng cùng nó tính toán bạo lực, phát huy tình huống kẻ dưới ngại học hỏi, mở miệng hỏi “ thú là cái quái gì?” nàng nghe qua loại sinh vật thú này.

      Tiểu trợn trắng mắt lên “Tự mình nghĩ” lười cùng nàng tranh luận cái gì với cái gì.

      Thủy Nhược Băng gì, nàng hoàn toàn biết cái quái gì, có thể nghĩ ra được mới là lạ!

      Bất quá bây giờ phải là lúc thảo luận điều này, Thủy Nhược Băng chỉ chỉ cánh cửa kia, mở miệng “Đây là sức mạnh Cấp bậc Tôn giả, ngươi xác định ngươi có thể mở ra?”

      Hai chân Tiểu ôm trước ngực, ngẩng cằm, lé mắt liếc nhìn nàng, giáo dục ngươi ngốc ngươi đúng là ngốc, ngươi cho rằng Thủy Vanh vào thế nào?”

      Thủy Nhược Băng muốn nhanh chóng miễn dịch, sắc mặt thay đổi, tính tình tốt mà hỏi “ vào như thế nào?” Kỳ nàng rất muốn hỏi, làm sao nó biết nhất định Thủy Vanh vào.

      Tiểu thấy thái độ nàng tốt như vậy, cũng làm bộ làm tịch, nhảy đến vai nàng, ở cổ nàng mà chà xát, “Cửa này đối với Ma sủng có tác dụng”

      Thủy Nhược Băng bừng tỉnh đại ngộ, như vậy Thủy Vanh muốn vào ra cũng rất dễ dàng, nếu như có người khác xâm nhập, chuyện lén lút lại vạn phần nguy hiểm như vậy tự nhiên mang theo Ma sủng bên người, hơn nữa cho dù là mang theo Ma sủng, chỉ sợ cũng nghĩ đến sức mạnh cấp bậc Tôn giả, liền phần đông cao thủ đều có biện pháp, nhưng lại cố ý để lại cửa sau cho Ma sủng !

      phải ngươi ngươi phải Ma sủng, mà là thú sao?”

      Tiểu bĩu môi “Dù sao ta có thể mở ra là được” xong liền vung chân lên, cánh cửa kia đúng là bị nó mở ra dễ dàng.

      Thủy Nhược Băng đưa tay vỗ vỗ đầu nó, khích lệ “Tiểu lợi hại”

      “Hừ!” Tiểu hừ tiếng, lại dán ở cổ nàng chà xát, da lông mềm mại quét ở cổ có chút ngứa, cũng rất thoải mái, nhìn bộ dáng nó làm nũng, Thủy Nhược Băng ra cái kết luận, ra là muốn được sờ lông!

      Vào cửa đá lại hồi, cuối cùng Thủy Nhược Băng từ cái cửa động bí mật chui ra, phát mình cái sân vắng vẻ, trong lúc nhất thời Thủy Nhược Băng cũng biết ràng lắm, cái sân này là ở đâu, vì sao từ đường ngầm dưới đất ra, xuất ở trong cái sân nơi thần bí này.

      Cảm giác được xung quanh cũng có hơi thở dư thừa, Thủy Nhược Băng cũng liền nghênh ngang dạo trong sân , cho đến khi cảm giác được chút hơi thở người khác, mới chú ý che dấu bản thân tốt, chậm rãi tới gần.

      Nàng đối với năng lực che dấu bản thân vẫn là rất có tin tưởng, sư phụ đều bị nàng len lén chỉnh, cho nên nàng tin tưởng nếu phải tu vi so với sư phụ cao hơn rất nhiều, phát nàng, mà người có thể làm cho nàng phát giác tu vi cũng sư phụ.

      Tiểu nhìn nàng chậm rãi tới gần gian phòng trước mặt, khỏi nhíu nhíu mày, nhưng cũng cái gì, chỉ là thành ngồi xổm ở vai nàng.

      Trong phòng truyền ra tiếng chuyện, Thủy Nhược Băng khỏi cả kinh, người nọ ràng phải là lầm bầm lầu bầu, cách khác, trong phòng còn ít nhất có người, nhưng mà nàng lại hoàn toàn có cảm giác được hơi thở người khác, nàng dám khẳng định, người nọ tu vị ở sư phụ, bất quá cũng may người nọ phát ra nàng.

      Lập tức cũng dám sát lại gần quá, bất quá nhưng cũng có thể nghe thấy có người trong phòng cái gì.

      Người chuyện đúng là Thủy Vanh, lúc này mặt mang theo tia lo lắng, còn có tia phẫn nộ “Tứ gia tộc ràng là muốn tạo phản, nếu phải dựa vào Thủy gia bọn họ mấy năm nay có thể bình an vô sao? Quả thực là vong ơn phụ nghĩa!”

      Thủy Nhược Băng trừng mắt nhìn, Tứ gia tộc dựa vào Thủy gia cần phải , chính là Độc gia, Phong gia, Lục gia cùng Tư Đồ gia, những Tiểu gia tộc khác phụ thuộc vào Thủy gia còn chưa đủ để Thủy vanh để vào mắt, cũng có cái năng lực kia làm Thủy Vanh tức giận như vậy.

      Độc gia, Phong gia, Lục gia cùng Tư Đồ gia, Tứ gia tộc này mấy năm qua quả rất phát triển, nếu như liên hợp lại tạo phản, Thủy gia đúng là đau đầu phen, tuy rằng Thủy gia nền móng ổn, phải dễ dàng bị dao động như vậy, nhưng mà quả nếu như liều mạng đánh trận, chỉ sợ cũng tổn thương sức lực nặng nề.

      Theo lý thuyết, Tứ gia tộc kia hẳn là rất ràng, Thủy gia phải dễ dàng dao động như vậy, cho dù bọ họ liên hợp lại tạo phản, đến lúc đó cũng bất quá là cả hai bên đều thương, Tứ gia tộc này luôn luôn hiểu được thế nào là tự bảo vệ mình, nếu cũng bình yên vô phát triển đến tình trạng ngày hôm nay, làm sao lần này có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?

      Hơn nữa nhiều năm như vậy bọn học có thể an ổn sống qua ngày, cũng toàn dựa vào Thủy gia che chở, nếu như Thủy gia ngã , bằng năng lực của Tứ gia tộc bọn họ, cho dù là cộng lại, cũng có khả năng là đối thủ của Tam Đại gia tộc còn lại, đến lúc đó cũng bất quá là vì người khác làm quần áo, nhưng lại đem tặng ra ngoài, những thứ này, bọn học phải hiểu!

      Thủy Nhược Băng nhíu nhíu mày, thế nào cũng nghĩ ra dự định của Tứ gia tộc kia, gần đây nàng cũng nghe được Độc Ngạo cùng Phog Đình tiết lộ ra cái gì.

      Bất quá bọn họ kết bạn luôn luôn cố ý vô tình dứt bỏ chuyện trong gia tộc, hơn nữa chuyện quan trọng như vậy cũng thể tùy ý tiết lộ, cũng kỳ quái, cũng có thể, chuyện nghiêm trọng như vậy, quyền lợi của bọn họ, thân là người trẻ tuổi trong gia tộc căn bản cũng biết.

      Thủy Vanh oán giận xong, trong phòng lại vang lên tiếng của ông già, trầm ổn mạnh mẽ “Điều tra là ai để lộ ?”

      Thủy Vanh có chút nhụt chí lắc lắc đầu “Thương Long huyết ngọc vật quan trọng như vậy, người biết đến vốn cũng nhiều, mà người có thể biết đến đều là người đối với Thủy gia trung thành và tận tâm, hoàn toàn có khả nghi, cũng có động cơ, làm như vậy, đối với bọn họ cũng có ưu việt gì”

      Im lặng trong chốc lát, thanh già nua lại vang lên “Tóm lại, chuyện này thể tha được, mặc kệ thế nào, Thương Long huyết ngọc thể rơi vào trong tay những Gia tộc khác!”

      “Là, phụ thân, chuyện này ta xử lý tốt”

      Thủy Nhược Băng khỏi nhíu mày, người ở bên trong cư nhiên là Lão cha của Thủy Vanh? Xem ra ở đây chắc là nơi cư tu luyện của vị gia gia danh nghĩa của nàng, bất quá trong thư phòng Thủy Vanh cư nhiên thông tới mật đạo này, xem ra vị lão nhân gia này cũng thể yên tâm nhi tử của mình a! Bằng cũng để cho Thủy Vanh có cơ hội đến quấy rầy .

      Về phần bọn họ nhắc đến Thương Long huyết ngọc, nàng nhưng ra nhìn thấy qua sách xưa ghi chép, đó là do máu của Thần thú Thương Long bảo vệ Thủy gia ngưng kết mà thành, trăm năm mới có viên, nghe ai có thể có được Thương Long huyết ngọc, như vậy 100 tiếp theo liền có thể được Thương Long bảo vệ, hơn nữa bản thân Thương Long huyết ngọc chính là vật quý để tăng tu vi, tự nhiên làm cho người ta động tâm.

      Thủy gia ở gần quan được ban lộc, tự nhiên cũng để cho Thương long huyết ngọc rơi vào tay người khác, hơn nữa người ngoài cũng biết thời gian ngưng kết thành Thương Long huyết ngọc, cho nên Thương Long vẫn là Thần thú bảo vệ Thủy gia, thời gian lâu, người khác quên chuyện Thương Long huyết ngọc này từ lâu.

      Xem ra lúc này đây là có người cố ý đem chuyện này tiết lộ ra, dẫn tới Tứ gia tộc phụ thuộc rục rịch như vậy.

      Bây giờ Thủy Nhược Băng nhưng ra có thể hiểu trong lòng Tứ gia tộc, chỉ cần có thể đoạt được Thương Long huyết ngọc, có Thần thú bảo vệ, đương nhiên bọn học có thể có cơ hội thay thế được Thủy gia, quyền thế luôn mê người, chỉ cần có chút cơ hội, làm sao có thể buông tha chứ?

      Tứ đại gia tộc có thể luôn luôn hoành hành ở đại lục Ma Linh, phải là ỷ vào có Thần thú che chở sao? Thần thú, có thể là hậu thuẫn lớn nhất của Tứ đại gia tộc.

      Chả trách Thủy Vanh gấp như thế, Thần thú này nhưng là liên quan đến tồn vong của Thủy gia, khi mất Thần thú, Tam đại gia tộc này còn đánh rắn giập đầu sao? Kết cục của Thủy gia có thể nghĩ.

      Khóe miệng Thủy Nhược Băng hơi hơi giơ lên, Thương Long huyết ngọc sao? Là thời gian thu chút lời lãi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :