1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thú đế tà phi - Nhược Thủy Lưu Ly (Chương 22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Sói đói? Sư phụ?

      Edit: Tiểu Tinh

      Beta: Phiêu Miểu

      Mang theo Thủy Nhược Vân chơi vòng, Thủy Nhược Băng trở lại sân tiếp tục ngủ, nhưng mà có người hết lần này tới lần khác lại muốn cho nàng như ý.

      Cảm giác được có người tới gần nhuyễn tháp, lông mi Thủy Nhược Băng cũng thèm động, tiếp tục ngủ, nhưng hiển nhiên người tới muốn cứ như vậy buông tha nàng.

      “Thủy Nhược Băng, ta muốn khiêu chiến với ngươi!” Thủy Nhược Hàn nhân lúc có thời gian nghỉ ngơi chạy đến tìm Thủy Nhược Băng, trong khoảng thời gian này Thủy Nhược Băng đến luyện võ trường, nên kế hoạch khiêu chiến của bị gác lại lâu như vậy, vất vả mới có thời gian, đương nhiên thể từ bỏ.

      Đối với người quấy rầy giấc ngủ của nàng, Thủy Nhược Băng tương đối bất mãn, mấy ngày trước nàng nghiêm túc luyện công hoàn toàn ngủ. Hôm nay vất vả mới có thể ngủ giấc, lần nữa bị người khác quấy rầy, trong lòng có thể thoải mái sao?

      thầm nghiến răng, ôm quả trứng trong ngực trở mình tiếp tục ngủ, hy vọng Thủy Nhược Hàn thức thời nhanh rời .

      Nhưng mà Thủy Nhược Hàn lại phải là người thức thời, thấy Thủy Nhược Băng để ý đến , dứt khoát đánh chưởng lên, tuy rằng tu luyện lâu nhưng cũng có vài phần tư thái, hổ là thiên tài Thủy gia.

      Thủy Nhược Băng rút rút khóe miệng, thân thể lăn vòng xuống nhuyễn tháp, ràng là vô cùng dứt khoát bỏ chạy.

      Tựa hồ thể ngờ rằng Thủy Nhược Băng cứ thế đánh mà chạy, Thủy Nhược Hàn sửng sốt chút, rồi nhanh chóng đuổi theo, nhưng lại thấy bóng dáng Thủy Nhược Băng đâu, khỏi đứng ở cửa ra vào nhíu mày.

      Thủy Nhược Vân vừa vào liền trông thấy Thủy Nhược Hàn xuất ở trong sân, nhưng thấy Thủy Nhược Băng đâu, khỏi chống nạnh hỏi: “Thủy Nhược Hàn có phải ngươi lại khi dễ ca của ta?”

      Thủy Nhược Hàn nhíu mày nhìn nàng cái, sau đó quay đầu bước , Thủy Nhược Vân trợn mắt, dậm chân cái với bóng lưng của hừ lạnh : “Thủy Nhược Hàn, nếu còn dám đến khi dễ ca của ta, bổn nương đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!”

      Thủy Nhược Băng chạy trốn tới ngọn núi phía sau Thủy gia, rốt cục thanh tịnh, nhún mũi chân chút, ôm quả trứng trong ngực chuẩn bị nhảy lên cành cây ngủ giấc rồi về. Nhưng ai ngờ còn chưa lên được cành cây lại phát trong cành lá có che giấu người. Sửng sốt chút rồi vội vàng ổn định cơ thể, rơi xuống cành cây bên cạnh, nhíu mày thấy người kia hình như ngủ say.

      Nàng chút nào phát được hơi thở của , hẳn là cao thủ.

      bên Thủy Nhược Băng đánh giá người nhắm hai mắt, bên suy đoán thân phận của . Bộ dáng nhưng ra tuấn tú, phong nhã, tuy ngủ nhưng khí chất khuôn mặt cũng phải người thường có thể có. Người này xuất ở núi phía sau Thủy gia, chẳng lẽ là người của Thủy gia? Hay là người của tiểu gia tộc nào đó ở Phượng thành?

      Thủy Nhược Băng nhíu mày, bình thường phía sau núi này có người tới, cho nên đây là nơi nàng luyện công. nghĩ tới bây giờ lại có người xen vào, xem ra những lần luyện công sau nàng càng phải cẩn thận chút, bố trí thêm mấy tầng trận pháp mới được.

      nghĩ ngợi, người nọ đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén quét qua Thủy Nhược Băng, nhanh chóng xuất chưởng đánh về phía ngực nàng. Thủy Nhược Băng nhanh chóng thối lui, nhàng rơi xuống đất, hai mắt hơi nheo lại, có vài phần nguy hiểm, vài phần mị hoặc. Sau đó cúi đầu nhìn về phía quả trứng ma sủng bên trong ngực, đưa tay sờ mấy lần, hoàn hảo, quả trứng bảo bối của nàng bị đánh vỡ!

      Tuy rằng nàng lui nhanh chóng, nhưng huyễn lực của người này rất cao, tốc độ quá nhanh, nàng vẫn bị ảnh hưởng đến, chẳng qua có bảo bối chống đỡ cho nên nàng mới bị tổn hại gì, bảo bối này quả nhiên là phúc tinh của nàng. Chẳng qua nếu cứ như vậy bị đánh vỡ, nàng đương nhiên đau lòng, nghĩ tới quả trứng lại đưa tay lên sờ chút.

      Sau kích người nọ liền thu hồi lại khí thế sắc bén, lười biếng quét mắt qua Thủy Nhược Băng, sau đó lại nhìn bảo bối nàng ôm trong ngực. nhàng “Ồ” tiếng, đại khái là nghĩ tới có quả trứng ma sủng nào lại chắc chắn như thế!

      Thủy Nhược Băng thấy nhìn chằm chằm vào bảo bối của nàng, khỏi nhíu nhíu mày, trực tiếp đem trứng ma sủng thu vào gian tùy thân.

      Động tác của nàng vừa mới hoàn thành, trong nháy mắt người nọ bay tới trước mặt nàng, mắt cũng nháy nhìn chằm chằm vào nàng, Thủy Nhược Băng cũng gì, tùy ý để nhìn.

      như vậy mà tu luyện ra gian tùy thân?” hai vòng quanh Thủy Nhược Băng, nam tử giơ tay vuốt cằm, dường như suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hỏi: “Tiểu tử, ngươi là người Thủy gia? Thủy Nhược Hàn? Hay là Thủy Nhược Băng?”

      Thủy gia có hai thiên tài mọi người đều biết, nam tử này có thể suy đoán như vậy cũng kỳ quái, mà trong lòng của kỳ quái chính là, cho dù là tử cấp thiên phú nhưng tuổi như vậy cũng làm sao có thể tu luyện tới loại tình trạng này?

      Bây giờ tại đại lục Ma Linh người tu luyện linh lực xưng là Ngự Linh sư, mà người tu luyện huyễn lực xưng là Ngự Thú sư, nguyên nhân gọi như vậy bởi vì đối tượng ký khế ước bên là linh, bên là ma thú. Ngự Linh sư cùng Ngự Thú sư phân chia đẳng cấp đều giống nhau, vừa đến thất giai, mà cấp cao nhất là Ngự Linh tôn giả và Ngự Thú tôn giả cũng chỉ là truyền thuyết, rốt cuộc có người đạt đến đẳng cấp kia hay chưa, cũng ai biết.

      Đáy mắt nam tử có chút thể tin, gian tùy thân, cái này chỉ có tứ giai mới có thể tu luyện ra được, bộ dáng tiểu oa nhi này nhìn thế nào cũng chỉ có bốn, năm tuổi. Cho dù là thiên tài tử cấp thiên phú cũng có khả năng tu luyện được nhanh như vậy, bây giờ cách thời gian Thủy gia khảo nghiệm thiên phú mới bao lâu? Sau khảo nghiệm thiên phú mới bắt đầu tu luyện, tiểu tử kia mới tu luyện bao lâu, cái này căn bản là có khả năng!

      Cho dù tiểu tử này bắt đầu tu luyện từ trước đấy, cũng có khả năng đạt tới cấp bậc này. Nhưng xác thực là tiểu tử này vừa mới tránh thoát kích của , tuy rằng ra tay nặng, nhưng cũng đơn giản có thể tránh thoát. Cho nên thể tin tưởng, tiểu tử này tuyệt đối đạt tới tứ giai.

      Mấy cái cấp bậc này cũng phải dễ gì thăng lên được như vậy, ở tuổi này có thể đột phá nhất giai cũng là rất thiên tài rồi, vậy mà cư nhiên lại phát tứ giai, trường hợp hi hữu!

      Thủy Nhược Băng phát ánh mắt người trước mặt lóe lên tia lục quang, tinh quang đáy mắt lấp lánh, lưng khỏi phát lạnh, tại sao nàng cảm thấy nàng giống như là con mồi bị sói đói nhìn trúng?

      Tuy rằng dáng vóc người trước mặt rất tuấn, nhưng lại cách nào ngăn cản nàng đưa cùng sói liên tưởng cùng chỗ.

      Nam tử kia cười hắc hắc, đột nhiên bất thình lình ôm cổ Thủy Nhược Băng, nhìn chằm chằm nàng : “Tiểu tử, ta quyết định từ nay về sau ngươi chính là đồ đệ của ta, tên ta là Lãnh Thiên Lăng, nhớ kỹ tục danh của sư phụ!”

      Thủy Nhược Băng bị ghìm đến độ nhanh chóng thay đổi, thái dương nhảy lên, cắn răng : “Ta cần sư phụ.” Nàng có lão nhân làm sư phụ, cái gì cần dạy lão nhân đều dạy cho nàng, nàng cũng muốn bái sư lần nữa.

      Hai mắt hẹp dài của Lãnh Thiên Lăng híp lại, bạc môi khẽ nhếch, chậm rãi mở miệng : “Nếu như ngươi làm đồ đệ của ta, bây giờ ta liền xé ngươi!” Lộ ra uy hiếp, bây giờ Thủy Nhược Băng quả thực phải là đối thủ của .

      Thái dương Thủy Nhược Băng giật giật, sau đó môi cũng hơi ngoéo chút, thần sắc đồng dạng nguy hiểm, đầu đột nhiên hướng về phía trước hung hăng va chạm, Lãnh Thiên Lăng hoàn toàn ngờ rằng nàng dùng đến chiêu này.

      Vốn cho là hoàn toàn khống chế được Thủy Nhược Băng, chỉ chờ nàng gật đầu. Ai ngờ đó lại là thất sách, đề phòng chút cư nhiên bị nàng vừa vặn đụng phải.

      Lãnh Thiên Lăng kêu lên tiếng đau đớn, theo bản năng nâng tay lên che cái mũi, như vậy tay Thủy Nhược Băng được thả tự do, còn nhân cơ hội ra tay?

      Lập tức Thủy Nhược Băng vỗ chưởng vào đầu vai , thân mình bay cách xa vài mét. Chẳng qua chưởng kia đối với người trước mặt mà đến nơi đến chốn, Thủy Nhược Băng cũng ra tay độc ác, tu vi của người này nàng nhìn thấu, nếu chọc giận , đối với nàng có lợi.

      Lãnh Thiên Lăng hai mắt nước mắt lưng tròng, nhưng ra nước mắt hề rơi, nhưng máu mũi lại chảy xuống, tay ôm cái mũi, tay chỉ vào Thủy Nhược Băng, mặt mũi tràn đầy tức giận : “Ngươi, đồ tiểu tử vô lại!”

      Thủy Nhược Băng xoa xoa cái trán đau nhức, lười biếng cười : “Cho tới bây giờ bổn thiếu gia cũng phải là quân tử, cho nên tốt nhất ngươi đừng mang chuyện của ta khắp nơi, nếu có chết bổn thiếu gia cũng kéo ngươi làm đệm lưng!” Ngữ khí nhu hòa hoàn toàn ràng, nhưng lại làm cho người ta thể tin lời nàng .

      xong Thủy Nhược Băng xoay người rời , tại nàng cũng có bản lĩnh giết người diệt khẩu. Bởi vì nàng lười biếng cười làm Lãnh Thiên Lăng sửng sốt chút, trong lòng cảm khái, tiểu tử này nếu lớn lên có bao nhiêu tiểu mỹ nhân bị hủy ở trong tay đây! Chẳng qua tai họa này là đồ đệ của , là cũng có chút quang vinh!

      Phục hồi lại tinh thần thấy Thủy Nhược Băng xoay người rời , Lãnh Thiên Lăng vội vàng ôm lấy cái mũi theo sau: “Đồ đệ, có việc tốt thương lượng mà, ngươi còn cho sư phụ, ngươi tên là gì!”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Mẫu thân bưu hãn

      Edit: Tinh Linh

      Beta: Phiêu Miểu

      vất vả tìm cách cắt được đuôi Lãnh Thiên Lăng, Thủy Nhược Băng mới trở về trong sân .

      Ai ngờ lúc buổi tối trở về phòng nghỉ ngơi, trong phòng lại xuất khách mời mà đến, Thủy Nhược Băng lấy tay xoa xoa thái dương, biết ngay là hề dễ dàng cắt đuôi như vậy, sau đó cũng thèm quan tâm , đến bên cạnh mép giường ngồi xuống, lấy ra trứng ma sủng ôm, bắt đầu tu luyện.

      Lãnh Thiên Lăng khách khí nằm ở giường của nàng, bên cắn táo, bên nhìn nàng, càng xem càng vừa lòng.

      Tướng mạo, khuôn mặt nhắn phấn nộn non mềm làm cho người ta rất muốn chà đạp chút, lúc này con ngươi bởi vì từ từ nhắm hai mắt mà mang theo nhè mị hoặc trong trẻo, có cách gì thấy được, chóp mũi đáng có chút điểm mồ hôi, nhìn qua rất là đáng , biết là quá mức tập trung, hay là vì đến làm cho nàng bất mãn, làn môi tựa cánh hoa phấn nộn mím chặt, lộ ra phần nghiêm túc, tuy rằng còn , nhưng tướng mạo vào loại nhất đẳng, trưởng thành tuyệt đối là nghiệt hơn người.

      Khí chất, thanh thuần bên trong lộ ra mị, thân luôn có phần cuốn hút kì lạ, khí chất như vậy, lại ở thân của tiểu hài tử quả nhiên là hiếm thấy, khó có thể tưởng tượng sau này nàng trưởng thành là loại phong thái nào.

      Tu vi, này càng cần phải , ai có thể tại thời điểm bốn, năm tuổi liền đạt tới tứ giai? Hơn nữa xem bộ dáng như vậy, nàng tựa hồ đạt đến tứ giai cao nhất, chỉ sợ bao lâu nữa đột phá ngũ giai, rất hoài nghi, nàng chỉ là tử cấp thiên phú sao? Bất quá tại thiên phú cũng chỉ có bảy cái cấp bậc, thể cao hơn nữa.

      Tính cách, hình như là lười đến độ nhân thần cộng phẫn (cả người và thần đều phẫn nộ), nhưng tâm trí tuyệt đối thua người trưởng thành, kiêu nóng nảy, hết thảy tựa như đều nhìn ở trong mắt nàng, tâm tư thông thấu, làm việc ổn trọng, thập phần vừa lòng.

      Sau vài giờ ngắn ngủi quan sát, Lãnh Thiên Lăng quyết định mặc kệ như thế nào đều phải đem Thủy Nhược Băng trở thành đồ đệ, đồ đệ hoàn mỹ như vậy, ra ngoài làm rạng mặt rạng mày của , nhất định tuyệt đối buông tha nàng!

      Rốt cục Thủy Nhược Băng cũng mở mắt ra, thu hồi trận pháp, ôm trứng ma sủng, có chút kiên nhẫn nhìn người giường nàng, nhíu mày hỏi, “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

      Công phu trong nháy mắt, Lãnh Thiên Lăng bay tới trước mặt nàng, liền đưa tay sờ trứng ma sủng trong lòng nàng.

      “Tê…”

      Thủy Nhược Băng kịp né tránh móng vuốt của , nhưng thời khắc Lãnh Thiên Lăng vừa sờ trứng ma sủng liền hít ngụm lãnh khí, nhanh chóng thu hồi tay, sau đó nhìn móng vuốt của mình bị đông lạnh thành băng, rút rút khóe miệng hỏi, “Đây rốt cuộc là cái quái gì?”

      Thủy Nhược Băng nhìn móng vuốt đóng băng của có chút giật mình, bất quá cảm thấy có chút hết giận, cười sờ sờ cục cưng trong ngực, vô tội , “ phải là trứng ma sủng sao?”

      Kỳ nàng biết quả trứng này là cái quái gì, chỉ biết quả trứng này rất đặc biệt, đối với nàng vô hại, ôm rất thoải mái, hơn nữa, ôm nó tu luyện có thể làm tăng ít thực lực.

      “Răng rắc…” tiếng vang lên, lớp băng móng vuốt Lãnh Thiên Lăng vỡ ra, Lãnh Thiên Lăng vẫy vẫy tay, nhíu mày nhìn quả trứng kia, mặt trứng sáng bóng ôn nhuận tựa như ngọc thạch, màu bạc cũng quá chói mắt, lại làm cho người ta lại có cảm giác bị đui mù, cái này rốt cuộc là cái quái gì? dám khẳng định tuyệt đối phải cái gì mà trứng ma sủng.

      Lãnh Thiên Lăng chết tâm lại vươn móng vuốt, Thủy Nhược Băng cũng ngăn cản, đây chính là tự muốn sờ.

      “Oa…” Lãnh Thiên Lăng lại lên tiếng kinh hô, chỉ thấy móng vuốt vừa mới bị đóng băng của lúc này mảnh đen thui, bên còn có làn khói nhàng bay lên, ràng chính là bộ dạng của móng vuốt bị nướng.

      Thủy Nhược Băng ôm cục cưng trong ngực cười đến vui sướng khi thấy có người gặp họa, cục cưng là làm cho nàng càng ngày càng thích nha!

      Giờ này nàng thường đến sau núi luyện công, nhưng vì nàng đến tứ giai cao nhất, lúc này cũng thể gấp được, tuy rằng trước đây nàng từng tu luyện qua, kiếp này tu luyện quả thực rất nhàng, nhưng muốn đột phá vách tường chắn giữa các giai, vẫn là cần cơ hội bé mới được.

      Lãnh Thiên Lăng trừng mắt nhìn nàng liếc cái, sau đó lại cợt nhả hỏi, “Đồ đệ ngoan, ngươi chừng nào mới làm đại lễ bái sư a?”

      Thủy Nhược Băng ánh mắt lóe lóe, lần này ngụm liền cự tuyệt, mà là tựa vào nhuyễn tháp, miễn cưỡng hỏi, “Bái ngươi làm sư phụ có gì ưu việt?”

      Lãnh Thiên Lăng lập tức tới góp vui, “Bái ta làm sư đương nhiên là có nhiều ưu việt, trước cái khác, mà là vấn đề an toàn, ngươi phải biết rằng tình huống tại của ngươi rất là nguy hiểm, kể là tranh cãi ở Thủy gia, nếu như làm cho ba đại gia tộc khác biết ngươi là thiên tài như vậy, ngươi cảm thấy bọn cho ngươi an ổn mà trưởng thành sao? Mạng của ngươi tùy thời đều có khả năng bị mất, nếu bái ta làm sư vậy xuất tình huống như vậy, ta có thể bảo vệ ngươi!”

      Quả là rất nhiều chỗ tốt nha, nhưng là…”Ngươi là người Lãnh gia.” Lãnh gia cũng là trong tứ đại gia tộc ở Ma Linh đại lục.

      Đây cũng là nguyên nhân mà Thủy Nhược Băng để ý đến phần ưu việt đó, cái Thủy gia đủ làm cho người ta rối rắm, nếu thêm cái Lãnh gia, đúng là làm cho người ta đau đầu, cho nên nàng tại muốn có quan hệ cùng Lãnh gia.

      Lãnh Thiên Lăng bừng tỉnh đại ngộ, “Nguyên lai ngươi là lo lắng việc này a! Ngươi yên tâm , ta sớm bị trục xuất ra khỏi Lãnh gia, ngươi chỉ là đồ đệ của Lãnh Thiên Lăng ta mà thôi, cùng Lãnh gia có bất cứ quan hệ gì.” Hai mắt hẹp dài trợn to, chờ đợi nhìn Thủy Nhược Băng, tựa hồ hề cảm thấy việc bị trục xuất ra khỏi gia tộc là có gì mất mặt.

      Thủy Nhược Băng nghĩ nghĩ, dừng chút rồi , “Muốn ta bái ngươi làm sư phụ cũng phải là thể được, bất quá ta có điều kiện!”

      “Ngươi !”

      “Ngươi phải cam đoan mẫu thân cùng Vân Nhi được an toàn.” Nàng tuy rằng vô tâm tùy ý, cũng biết thân thủ Tiêu Tiêu rất cao, nhưng là lại lo lắng vạn nhất…, hơn nữa tại tu vi của nàng rất thấp, căn bản có cách gì bảo hộ các nàng, đây cũng là nguyên nhân nàng kéo dài thời gian cùng Thủy Vanh đùa bỡn tâm cơ, ở trong Thủy gia, người đó rục rịch còn có thể kiêng kị Thủy Vanh, nhưng là nếu ra khỏi Thủy gia…

      “Hảo! Ta nhất định bảo vệ tốt các nàng!”

      Được Lãnh Thiên Lăng cam đoan, Thủy Nhược Băng cũng suy nghĩ nhiều, lập tức rót ly trà, đưa cho Lãnh Thiên Lăng, cười , “Đa tạ sư phụ.” Trong lòng suy nghĩ, lão nhân hẳn là ăn dấm chua ?

      Lãnh Thiên Lăng ngửa đầu uống hơi cạn sạch ly trà, sau đó đem ly trà ném sang bên, ôm cổ Thủy Nhược Băng ha ha cười lớn, dáng vẻ hưng phấn như vậy giống như chiếm được tiện nghi tốt.

      Tiêu Tiêu nghe thấy động tĩnh, lo lắng Thủy Nhược Băng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới, đẩy cửa ra xem, liền nhìn thấy Lãnh Thiên Lăng đem toàn bộ Thủy Nhược Băng ôm tại trong ngực, lập tức liền đen mặt, người khác biết, nhưng mà nàng rất ràng, Băng Nhi là nữ nhi, đây phải là bị sắc lang này ăn hết đậu hủ sao?

      “Bùm bùm…” trận vang, chỉ thấy Lãnh Thiên Lăng chổng võ nằm mặt đất, bên người là mảnh vỡ của ly trà và ấm trà, trước ngực tất cả đều là nước trà còn có mấy trương lá trà, mặt còn có dấu giày , lúc này vẻ mặt dại ra, tựa hồ còn hiểu chuyện gì xảy ra.

      Mà Thủy Nhược Băng lại trợn mắt há hốc mồm, bị Tiêu Tiêu ôm ở trong ngực, thấy bộ dạng của Lãnh Thiên Lăng lúc này, khỏi nuốt nuốt nước miếng, nàng vẫn biết mẫu thân rất lợi hại, nhưng nàng ngờ rằng mẫu thân ôn nhu lại bưu hãn đến như vậy, tại nàng rốt cục biết tính tình của Vân Nhi là từ đâu mà có rồi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Hãm hại

      Edit: Tiểu Tinh

      Beta: Phiêu Miểu

      Thủy Nhược Băng được Tiêu Tiêu bảo vệ tại bên người, nhìn Lãnh Thiên Lăng trước mặt, co rút khóe miệng, đây là tiện nghi sư phụ của nàng sao?

      Chỉ thấy Lãnh Thiên Lăng ngừng hướng về phía Tiêu Tiêu cười ngây ngô, bị dấu giày in chiếm nửa khuôn mặt lại mang theo tia ửng đỏ, uốn éo nhăn nhó giống như bộ dáng tiểu nương thẹn thùng, ngay cả chuyện cũng lắp bắp: “Cái kia… Ta… Ta là… Ngươi…”

      năng lộn xộn lắp bắp nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ hướng về phía Thủy Nhược Băng quăng ánh mắt cầu cứu. Thủy Nhược Băng lần nữa co rút khóe miệng, quyết định của nàng chính xác sao? Sư phụ của Thuỷ Nhược Băng nàng đến tự giới thiệu cũng lên lời, là làm nàng mất mặt, khiến khuôn mặt nàng dần hồng lên!

      Liếc nhìn khuôn mặt lạnh của Tiêu Tiêu, lại nhìn Lãnh Thiên Lăng biết làm sao, Thủy Nhược Băng trong lòng vừa động. Hỏi thế gian tình là gì, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, xem ra tiện nghi sư phụ cũng phải là dễ dàng rơi xuống người nàng như vậy, tại bộ dạng này phải là động xuân tâm chứ?

      Lại liếc nhìn thấy Lãnh Thiên Lăng nhăn nhó, Thủy Nhược Băng càng nghĩ càng cảm thấy có thể.

      “Mẫu thân, là sư phụ của ta”

      “Sư phụ?” Tiêu Tiêu nhìn Lãnh Thiên Lăng từ xuống dưới: “Tên!”

      “Lãnh Thiên Lăng.” Lần này ngược lại trả lời cực kỳ trôi chảy.

      “Người Lãnh gia?” Tiêu Tiêu nhíu nhíu mày.

      phải, ta bị gia tộc trục xuất!” Bộ dáng Lãnh Thiên Lăng vội vàng làm cho Thủy Nhược Băng cảm thấy có chút buồn cười, người biết còn tưởng rằng Lãnh gia là loại bệnh dịch!

      Tiêu Tiêu nhìn chút, thêm gì nữa, tuy rằng đối với chuyện bên ngoài nàng hiểu nhiều lắm, nhưng cái tên Lãnh Thiên Lăng nàng có nghe qua, dù sao Lãnh Thiên Lăng cũng phải là người vô danh gì, Băng nhi có sư phụ như vậy cũng tồi.

      “Tiêu Tiêu, đây là nho vừa mới hái, rất mới lạ, ngươi nếm thử xem!”

      Lãnh Thiên Lăng đem cái đĩa nho đặt ở trước mặt Tiêu Tiêu, trong hai mắt hẹp dài đều là chờ đợi, giống như là con chó chờ đợi chủ nhân khích lệ, bộ dáng kia làm mất cả hình tượng, bất quá Thủy Nhược Băng nhìn mãi cũng thành quen, mấy ngày nay việc sư phụ của nàng làm được nhiều nhất chính là lấy lòng mẫu thân nàng, đồ đệ là nàng trực tiếp bị quên lãng, cũng dạy nàng cái gì, chút cũng làm người sư phụ tự giác.

      Tiêu Tiêu thèm quan tâm đến , trực tiếp đem nho chuyển qua trước mặt Thủy Nhược Băng, ôn nhu : “Băng nhi nếm thử xem”

      Thủy Nhược Băng đếm xỉa đến Lãnh Thiên Lăng nhìn chằm chằm, cầm lấy quả ném vào trong miệng, mắt nhắm lại, bộ dáng hưởng thụ: “Ăn ngon ! Sư phụ, người hái thêm nhiều chút, Vân nhi nhanh chóng quay về.”

      Lãnh Thiên Lăng phẫn nộ, đây cũng phải là loại nho bình thường, muốn hái là hái sao?

      Thủy Nhược Băng tiếp tục đếm xỉa đến , với tay lấy ít nho hướng phòng rời . Lãnh Thiên Lăng mắt thấy số nho vất vả mới hái được cứ như vậy thiếu mất nửa, oán hận nghiến răng : “Thủy Nhược Băng, ngươi quay lại cho ta!” sai rồi, cái gì mà đồ đệ hoàn mỹ? Hoàn mỹ ở đâu? Đồ đệ chuyên môn cùng sư phụ đối đầu sao?

      Thủy Nhược Băng dừng lại cước bộ, nhưng có nghe lời trở về, mà xoay người nhìn : “Sư phụ, ta muốn bế quan vài ngày”

      Lãnh Thiên Lăng thu hồi vẻ tức giận mặt, trong lòng biết nàng muốn đột phá, gật đầu : “Ngươi yên tâm.” đáp ứng, đương nhiên nuốt lời, nhất định bảo vệ Tiêu Tiêu cùng Vân nhi.

      ” Lãnh thúc thúc…” Nghe thấy thanh phía sau, Lãnh Thiên Lăng quay người lại, trong ngực liền nhào vào , Lãnh Thiên Lăng thuận thế bế nàng lên.

      Thủy Nhược Vân ôm cổ , dựa vào trong lồng ngực của làm nũng, bộ dáng vô cùng thân thiết: “Lãnh thúc thúc, hôm nay ta lại đánh ngã cái xú nha đầu Thủy Nhược Hinh kia, ta có lợi hại ?”

      Lãnh Thiên Lăng đưa tay xoa đầu nàng, khích lệ ,: “Vân nhi rất lợi hại, ta dạy thêm cho ngươi chiêu lợi hại nữa, lần sau đánh cho cha mẹ nàng cũng nhận ra!”

      “Tốt tốt!” Thủy Nhược Vân từ trong ngực của trượt xuống, mặt mũi tràn đầy hưng phấn lôi kéo nghiên cứu chiêu thức.

      Thủy Nhược Băng lắc đầu, người biết nhất định tưởng bọn họ là cha con. Thủy Vanh chưa từng quan tâm đến Vân nhi, Vân nhi cũng chưa từng coi Thủy Vanh là phụ thân, có lẽ là bởi vì Tiêu Tiêu làm hết phận của cả bậc phụ mẫu, mặc dù có Thủy Vanh quan tâm, Vân nhi cũng sống rất vui vẻ.

      Nhưng tại nàng cùng Lãnh Thiên Lăng ở chung xem ra, chắc trong nội tâm nàng vẫn có hy vọng được phụ thân thương!

      Đảo mắt nhìn về phía Tiêu Tiêu, thấy nàng nhìn bóng lưng lớn vẻ mặt vô cùng phức tạp, Thủy Nhược Băng trong lòng thở dài hơi, nếu như sư phụ có thể giữ được mẫu thân trong tay, ngược lại là chuyện tốt.

      “Rầm…” Trong cái bình phong trong suốt, kèm theo tiếng vang lớn, bụi đất bay lên, khói đặc cuồn cuộn, hoàn toàn thấy bên trong xảy ra chuyện gì.

      Thủy Nhược Băng ôm trứng ma sủng từ bên trong ra, duỗi cái lưng mỏi, rốt cục đột phá.

      Lười biếng xuống núi, tiện đường đá văng ra vài hòn đá, cái bình phong trong suốt nháy mắt biến mất, bụi đất bay lên hướng về tứ phương khuếch tán.

      Lúc này Thủy gia cũng yên bình, trong đại sảnh Thủy Vanh ngồi ở ghế , sắc mặt khó coi.

      Ngồi cạnh phía bên phải là nam nhân tuổi tác giống sai biệt lắm, ngũ quan góc cạnh ràng, người còn mang theo chút hơi thở cuồng bá, người này chính là gia chủ Long gia Long Đằng.

      Tiêu Tiêu đứng ở phía dưới, vẻ mặt bình tĩnh, Thủy Nhược Vân gắt gao lôi kéo tay nàng, mặt có chút khẩn trương, lại kiên định đứng thẳng sống lưng, lại nhìn bên cạnh cảm giác được Lãnh Thiên Lăng, mới thoáng trầm tĩnh lại.

      Thủy Vanh sắc mặt khó coi nhìn Lãnh Thiên Lăng, lạnh giọng hỏi: “Nam nhân này là ai?”

      Tiêu Tiêu như trước , sắc mặt Thủy Vanh càng thêm trầm, muốn phát giận, Long Đằng đúng lúc mở miệng : “Thủy gia chủ, ta tới đây cũng phải để nhìn ngươi bắt kẻ thông dâm, Linh nhi bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, ta hy vọng Thủy gia có thể cho ta công đạo!”



      Lãnh Thiên Lăng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Tiêu, buông xuống đôi mắt bên trong xẹt qua tia hung ác, cái này ràng chính là hãm hại. Long Linh Nhi đột nhiên trúng độc hôn mê bất tỉnh, tất cả chứng cứ đều chỉ Tiêu Tiêu, nhưng biết , mọi việc đều liên quan tới Tiêu Tiêu, mà Long Đằng đột nhiên tự thân xuất mã, xem ra chuyện này dễ làm .

      Nếu như chỉ là nữ nhân tranh giành tình nhân, tuyệt đối Long Đằng đích thân chạy đến Thủy gia, mục đích của chỉ sợ là Băng nhi.

      Thủy gia có hai thiên tài, cho dù Long gia với Thủy gia là quan hệ hợp tác, cũng thể kiêng kị. Tử cấp thiên phú với Lam cấp thiên phú chỉ kém nhau bậc, nhưng lại cách biệt trời, riêng gì Thủy gia rất nhiều năm xuất người Tử cấp thiên phú, ba gia tộc khác cũng đồng dạng như thế, rất nhiều năm rồi, cũng phải là , hai mươi năm, mà là , hai trăm năm. Người có được Tử cấp thiên phú chỉ cần cố gắng, muốn tu luyện tới cấp bậc tôn giả cũng phải là thể, tuy rằng bây giờ chưa ai phát ra tồn tại của tôn giả, nhưng rất nhiều người tin rằng tôn giả thực tồn tại.

      Nếu như chờ hai thiên tài này trưởng thành lên, đến lúc đó Thủy gia cần phải phụ thuộc vào Long gia nữa, quan hệ hợp tác này cũng thể duy trì, dự cân đối của tứ đại gia tộc mất , Lãnh gia cùng Vân gia luôn luôn giao hảo. Như vậy, môt khi Long gia bị lập, kết quả chờ bọn là gì còn cần sao?

      Lần này chắc chắn Long Đằng từ bỏ ý đồ, nhất định nhân cơ hội Thủy gia chưa thể cùng Long gia phân giới tuyến, làm suy yếu thực lực Thủy gia.

      Lần này Long Đằng cũng thực vì Thủy Nhược Băng mà đến, thư Long Linh Nhi , nàng hạ độc Thủy Nhược Băng vô số lần nhưng vẫn thể lấy mạng của nàng. Cũng chính vì thế, Long Đằng chọn Thủy Nhược Băng mà phải Thủy Nhược Hàn, như vậy mà khó đối phó, lớn lên sao đây. Nhân tài như vậy có thể mượn sức là tốt nhất, nếu như thể, như vậy nhất định phải thừa dịp trước khi nàng trưởng thành, đem nàng giải quyết!

      Thực ra còn có chút bận tâm Thủy Vanh nhớ tình nghĩa vợ chồng, kiên trì muốn bảo vệ Tiêu Tiêu. Nếu như vậy, chỉ sợ kế hoạch phải thay đổi, dù sao nếu cùng Thủy gia lật mặt, đối với Long gia cũng có lợi. Nhưng hình như trời giúp , lại cho Thủy Vanh phát trong sân Tiêu Tiêu có nam nhân lạ, bởi vậy mọi việc trở lên thuận lợi hơn rất nhiều, nghĩ vậy, mặt Long Đằng lộ ra tia cười châm biếm!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Cao nhất thất giai.

      Edit + Beta: Phiêu Miểu.

      Thủy Nhược Băng về trong sân liền thấy Thu Nương vẻ mặt lo lắng chờ ở cửa, nội tâm khỏi ‘lộp bộp’ chút, có chút dự cảm tốt, vội vàng hỏi “Thu Nương, xảy ra chuyện gì?”

      Thu Nương nắm chặt hai tay, mặt tất cả đều là lo lắng, mở miệng “Tiểu thiếu gia, vừa rồi Gia chủ làm cho người ta đem Tiểu thư cùng Tiểu tiểu thư Đại sảnh, nhìn bộ dáng phải là chuyện tốt gì…”

      Thủy Nhược Băng nhíu nhíu mày, Thủy Vanh vô duyên vô cớ mang mẫu thân cùng Vân nhi cần cũng biết có cái chuyện gì tốt “Sư phụ đâu?”

      “Lãnh công tử cũng cùng, làm ta ở chỗ này chờ, nếu ngươi trở về, cho ngươi quá xúc động, làm cho người ta thương tổn Tiểu thư cùng Tiểu tiểu thư”

      Thủy Nhược Băng gật đầu cái, thoát yên tâm ít, có sư phụ ở đó, mẫu thân cùng Vân nhi xảy ra chuyện gì “Ta xem”

      “Tiểu thiếu gia, ta cũng

      “Hảo” Thủy Nhược Băng xoay người bước .

      Trong Đại sảnh, Long Đằng ngừng tạo áp lực, sắc mặt Thủy Vanh càng ngày càng khó coi, lại thấy Lãnh Thiên Băng ở bên vẻ mặt nhàn nhã thong dong, mà Tiêu Tiêu đến câu giải thích đều có, cảm thấy càng thêm buồn bực.

      Bị buộc biết làm sao, chỉ phải làm cho người ta đưa bút mực lên, viết xuống Hưu thư, làm vậy cũng coi như là cho Long gia cái công đạo.

      Nhưng mà hiển nhiên Long Đằng muốn cứ như vậy mà từ bỏ ý đồ “Thủy gia chủ, giết người đền mạng, Linh nhi tại sống chết biết, ngươi cảm thấy phương thức xử lý như vậy là thỏa đáng sao?”

      Thủy Vanh nhìn về phía tầm mắt mang theo chút sắc bén, sắc mặt là khó coi đến cực điểm, Long Đằng này khí thế cũng quá bức người, bất quá Linh nhi tại quả là hôn mê bất tỉnh, biết sống chết, nguyên bản cứ như vậy buông tha Tiêu Tiêu con ngựa, nhưng mà lúc này Long Đằng hết lần này lại lần khác cho mặt mũi, cũng có tư cách gì, chỉ phải trầm giọng trả lời “Người tới, đem Tiêu Tiêu áp vào địa lao!”

      Lãnh Thiên Băng bên nhàn nhã nhảy tới trước bước, còn chưa kịp mở miệng, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng quát chói tai “Ai dám!” Tiếng non nớt mang theo khí thế cho người khác khinh thường, trong khoảng thời gian ngắn hộ vệ muốn tiến lên trước liền dừng lại cước bộ.

      Thủy Nhược Băng vẻ mặt lãnh ý đến, nàng chẳng qua là bế quan vài ngày, nghĩ tới là Long Linh Nhi lại bắt đầu giở trò mánh khóe, lần này đến Long Đằng cũng đích thân tới Thủy gia, chỉ sợ rằng đơn giản là tranh giành tình nhân!

      Hừ! Long Đằng, nàng còn chưa tìm gây phiền phức, ngược lại chạy tới trước!

      Thủy Vanh thấy khuôn mặt nhắn của Thủy Nhược Băng lạnh như băng, trong lòng thở dài, mắt thấy quan hệ phụ tử mới thoáng dịu chút, bây giờ lại ra chuyện như vậy, biết có phải là lão thiên gia nhìn nổi , cố ý cùng đối nghịch hay !

      Đây cũng chỉ là bên bằng lòng ý kiến, tuy rằng Thủy Nhược Băng lười nhác, nhưng mà cũng rất là mang thù, Thủy Vanh bị nàng xếp vào sổ đen, làm sao có thể dễ dàng được tha thứ chứ?

      Mà Long Đằng nhìn Thủy Nhược Băng lại là có chút giật mình, Thủy Nhược Băng này lớn lên sao lại giống Tâm nhi như vậy?

      Đảo mắt thấy lãnh ý trong mắt Thủy Nhược Băng, Long Đằng rất là vừa lòng, Thủy Nhược Băng càng hận Thủy gia, kế hoạch của liền càng thuận lợi, để cho nàng thấy được Thủy Vanh vô tình, sau đó đại nhân chấp tiểu nhân bỏ qua cho Tiêu Tiêu, Thủy Nhược Băng sợ đúng cảm động rơi nước mắt.

      Đáng tiếc lần này phải thất sách, Thủy Nhược Băng phải tiểu hài tử , trí tuệ của nàng rất thành thục, dễ dàng liền bị thu mua như vậy, nàng biết đây hết thảy đều là Long gia làm, hơn nữa, nàng cùng Long gia vốn có cừu oán!

      Thu Nương chợt nghe được Thủy Vanh , khỏi vẻ mặt phẫn hận, Thủy Vanh này là càng ngày càng kỳ cục, lúc trước khi chưa ngồi vị trí Gia chủ cũng xem như là con người, lại từng cứu Tiểu thư, lúc trước nàng cũng rất là xem trọng , ai biết sau khi thành Gia chủ, luôn luôn lặp lặp lại nhiều lần phụ lòng Tiểu thư, cho dù là người đeo trách nhiệm lưng, liền nhất định mỗi lần đều phải hi sinh Tiểu thư sao?

      Nàng chỉ hận lúc trước làm người im lặng, sớm khuyên Tiểu thư cách xa chút.

      Lãnh Thiên Lăng tới gần Thủy Nhược Băng, thấp giọng “Muốn hay là ở lại, sư phụ đều giúp ngươi” xong liếc nhìn Tiêu Tiêu, ràng cũng là trưng cầu ý kiến của nàng, nếu nàng muốn ở lại, tự nhiên ngại bảo vệ nàng, nếu nàng muốn , vậy càng có vấn đề, cũng tin Thủy Vanh cùng Long Đằng dám ngăn cản , huống chi bọn họ cũng ngăn được!

      Đừng nhìn Thủy Nhược Băng như vậy đột phá Ngũ giai, Thủy Vanh cùng Long Đằng dậm chân cái đại lục đều phải chấn động như vậy cũng bất quá xem như vào cửa Thất giai mà thôi, hơn nữa càng đến mặt sau chỉ biết càng khó, bằng sao Lãnh Thiên Băng lại trông mông đồ đệ lừa gạt Thủy Nhược Băng như vậy chứ? thấy Thủy Nhược Băng đúng là Thiên tài quỷ dị!

      Thủy Nhược Vân lôi kéo cánh tay Tiêu Tiêu đứng yên lặng, hai mắt nhìn Thủy Vanh, người này đối với nàng mà so với người xa lạ được bao nhiêu, cho dù mỗi lần đều tới nhìn ca ca, cũng chưa bao giờ quan tâm nàng, bất quá nàng cũng thèm để ý, cũng trách ca ca, nàng biết là ca thương nàng, hơn nữa nàng còn có mẫu thân, cho dù có cha, nàng cũng có thể vui vẻ, mặc dù có lúc mất mát chút, nhưng mà vậy cũng có gì, nàng oán cái gì.

      Nhưng mà bây giờ, nàng bắt đầu chán ghét người là cha này, vì sao nàng phải có người cha như vậy? nàng cũng sao cả, vì sao còn phải thương tổn mẫu thân? Nàng chán ghét , rất chán ghét!

      Thủy Vanh nhìn Thủy Nhược Băng, cất giọng “Dẫn thiếu gia !” hy vọng Thủy Nhược Băng nhúng tay vào chuyện này, hy vọng đem nàng cuốn vào, ý đồ của Long Đằng phải hề phát .

      Hai tên hộ vệ tiến lên muốn đem Thủy Nhược Băng áp xuống phía dưới, nhưng mà bọn còn chưa đụng tới Thủy Nhược Băng, đột nhiên cổ tay đau xót, khỏi nhanh chóng thu tay về, nhịn được rút lui hai bước, Lãnh Thiên Lăng miễn cưỡng giương mắt, tầm mắt nguy hiểm nhìn về phía Thủy Vanh, cười lạnh “Đồ đệ của Lãnh Thiên Lăng ta là ai đều có thể đụng sao?”

      Thủy Nhược Băng thu dồi huyễn lực ở đầu ngón tay chưa kịp xuất thủ, trong lòng có chút tò mò về thân phận của Lãnh Thiên Băng, nàng hiểu biết Lãnh Thiên Lăng so với Tiêu Tiêu còn thiếu, trừ bỏ tên , còn có ngoại trừ người bị Lãnh gia trục xuất khỏi Gia tộc, chỉ biết thân thủ rất cao, đến tột cùng cao bao nhiêu đều im hơi lặng tiếng, vừa rồi nàng thậm chí còn thấy ra tay như thế nào.

      Lãnh Thiên Lăng? Là tên Lãnh Thiên Lăng xuất quỷ nhập thần, đến cao nhất Thất gia, cách Tôn giả chỉ thiếu bước?

      Cấp phân chia này càng về sau khoảng cách càng lớn, tuy rằng đồng dạng là Thất giai, nhưng mà cửa cấp bậc cùng cao nhất cấp bậc là khác nhau trời vực, căn bản thể so sánh, có người nguyện ý đắc tội người cao nhất Thất giai, bây giờ biết Lãnh gia có bao nhiêu hối hận lúc trước đem nhân vật như vậy trục xuất khỏi Gia tộc!

      Tuy rằng Lãnh Thiên Lăng luôn chạy khắp đại lục, nhưng mà vì làm việc khiêm tốn, rất ít bại lộ thân phận, cho nên người gặp qua nhiều lắm, cho dù là gặp qua cũng biết đó chính là .

      Thủy Nhược Băng lại có thể thành đồ đệ ?

      Thủy Vanh nhíu nhíu mày, nếu như bình thường có lẽ còn có thể cao hứng như vậy chút, dù sao cùng người như vậy nhấc lên quan hệ, chỉ có chỗ tốt, nhưng mà bây giờ thái độ của Lãnh Thiên Lăng đối với Tiêu Tiêu ràng là có vấn đề, mà lúc hỏi Tiêu Tiêu cũng giải thích câu, nam quả nữ ở trong viện, ý đồ của Lãnh Thiên Lăng còn ràng như vậy, trong lòng thoải mái thế nào?

      Long Đằng cũng nhíu mày, tình vốn nắm chắc, cho dù thể mượn sức Thủy Nhược Băng, cũng có thể hủy nàng, nhưng ngờ rằng bây giờ lại xuất ngoài ý muốn như vậy.

      Tiêu Tiêu liếc nhìn Hưu thư trong tay, mặt biểu tình thản nhiên như trước, đem Hưu thư cất xong, tay kéo Thủy Nhược Vân, tay kéo Thủy Nhược Băng, ôn nhu “Chúng ta ” Kỳ nàng sớm hết hy vọng, bây giờ mặc kệ Thủy Vanh làm cái gì đều có cách gì lay động lòng nàng, bởi vì nàng sớm nhìn ràng, nàng ở trong lòng vĩnh viễn có khả năng đứng ở vị trí thứ nhất, nàng vĩnh viễn chỉ có thể vì mà hy sinh, nàng cũng liền lần lại lần hy sinh liền ma sát hết hoàn toàn, là lúc rời .

      Có Lãnh Thiên Lăng người sư phụ như vậy, nàng cần lo lắng có người đến tìm Băng nhi gây phiền toái, về phần lúc trước có người đuổi giết nàng, nếu thân phận của Băng nhi bại lộ, cho dù Thủy gia cũng bảo vệ được nàng, duy nhất có thể làm chính là cẩn thận che dấu thân phận.

      “Chờ chút!” Thủy Vanh đứng lên, ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Tiêu, Hưu thư viết, nhất định là Tiêu Tiêu rời , nhưng mà… “Băng nhi ở lại!” cái nhi tử như vậy, hơn nữa còn là thiên tài, làm sao có thể để cho nàng rời ? Điểm này nhất định thỏa hiệp, cho dù có lỗi với Tiêu Tiêu, cũng có cánh gì nhượng bộ

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      . Chương 14: Rời khỏi Thủy gia

      Edit: Tiểu Tinh

      Beta: Phiêu Miểu

      Hai mắt Tiêu Tiêu run , xoay người nhìn về phía Thủy Vanh, thanh lạnh lùng : “Ngươi đừng quá phận!”

      Đáy lòng Thủy Vanh hơi đau, lúc trước còn ràng thân mật, tại lại chỉ có thể mắt lạnh nhìn nhau, bọn họ ruốt cuộc cũng thể trở lại như ngày xưa!

      Trong lòng Lãnh Thiên Lăng cũng rất tức giận, Thủy Vanh chết tiệt này, hưu là hưu, đem Tiêu Tiêu thành cái gì. Tuy rằng ước gì Tiêu Tiêu cùng tên kia tia quan hệ đều có, nhưng cũng thể đối xử với Tiêu Tiêu như vậy.

      Cười lạnh tiếng, Lãnh Thiên Lăng đưa tay xoa xoa đầu Thủy Nhược Băng, rất ôn nhu hỏi: “Băng nhi, ngươi muốn theo cha hay theo mẹ?” Mặc dù biết Thủy Nhược Băng chọn gì, nhưng đáy mắt vẫn mang theo uy hiếp, nếu Thủy Nhược Băng dám chọn sai, liền đem xương của nàng nghiền thành tro!

      Thủy Nhược Băng ngửa đầu nhìn về phía , cau mày hỏi: “Sư phụ, ngươi gì thế? Ta khi nào có cha?”

      Thủy Vanh biến sắc, hai tay nắm chặt, hô hấp liền nặng thêm phần, biết là phẫn nộ hay bi thương.

      Lãnh Thiên Lăng chút cũng đồng tính với , ôm Thủy Nhược Băng, trìu mến : “Băng nhi đừng thương tâm, ngày làm thầy cả đời làm cha, sư phụ để cho người khác bắt nạt ngươi”

      Khuôn mặt Thủy Nhược Băng tràn đầy vẻ xúc động, ôm cổ của , nước mắt lưng tròng mở miệng kêu: “Cha…”

      Lãnh Thiên Lăng nhìn khuôn mặt nhắn của Thủy Nhược Băng thấm đẫm nước mắt, co rút khóe miệng, biết diễn! Chẳng qua rất thích cách xưng hô này, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng mịn nhắn của nàng, cười : “Băng nhi ngoan!”

      màn này quả thực chính là “Cha từ con hiếu” a! Thủy Vanh tức giận đến toàn thân phát run, khí lưu bên người cũng bắt đầu xoay tròn, tùy thời có thể bộc phát.

      Long Đằng nhìn sắc mặt Thủy Vanh khó coi, trong lòng có chút hả hê khi người khác gặp hoạ, lại nhìn lớn , hổ là thầy trò, đều ác liệt như nhau!

      Thủy Nhược Vân nhìn Thủy Nhược Băng, lại nhìn Lãnh Thiên Lăng, đột nhiên túm lấy tay áo Lãnh Thiên Lăng, cười tủm tỉm kêu: “Cha…”

      màn này đúng là bản kịch hay, Thủy Vanh làm người cũng quá thất bại, con của mình cư nhiên ngay trước mặt mình nhận người khác làm cha, mà người này lại thể trêu vào, điều muốn lại phải để vào trong lòng là khó chịu!

      Thủy Vanh cắn chặt răng, nhìn về phía Tiêu Tiêu, giọng điệu mang theo tức giận thể che giấu: “Ngươi dạy dỗ hài tử của mình như vậy đấy!”

      Sắc mặt Lãnh Thiên Lăng lạnh lùng, xoa xoa đầu Thủy Nhược Vân, chậm rãi : “Cha cũng dạy dưỡng qua, các ngươi yên tâm, ta giống với cha tiện nghi các ngươi”

      Thái dương Thủy Nhược Băng chảy xuống ba đường hắc tuyến, cũng biết ai mới là phụ thân tiện nghi, nhưng đương nhiên nàng vẫn hướng về phía Lãnh Thiên Lăng.

      Tiêu Tiêu để ý đến việc Thủy Vanh chất vấn, mà liên tục trừng mắt nhìn Lãnh Thiên Lăng, rốt cục nhịn được nhíu mày mở miệng : “Buông Băng nhi ra!”

      Lãnh Thiên Lăng ôm chặt Thủy Nhược Băng, nhất định thả!

      Hai người nhìn nhau chằm chằm lâu, cuối cùng Lãnh Thiên Lăng bất đắc dĩ thỏa hiệp, đem Thủy Nhược Băng thả xuống, sau đó đem Thủy Nhược Vân ôm vào trong ngực.

      Cũng hiểu vì cái gì, ràng lúc Lãnh Thiên Lăng ôm Thủy Nhược Vân, Tiêu Tiêu lại có phản ứng gì, nhưng mỗi lần chỉ cần Lãnh Thiên Lăng cùng Thủy Nhược Băng hơi thân mật chút, nàng liền như nhìn thấy kẻ thù. Có lẽ bởi vì Thủy Nhược Băng giống tiểu hài tử, vì vậy trong tiềm thức của nàng liền đem Thủy Nhược Băng thành đại nương, mà Thủy Nhược Vân là tiểu nha đầu, ôm chút cũng sao.

      Tiêu Tiêu cầm tay Thủy Nhược Băng, nhìn Lãnh Thiên Lăng : “ thôi!”

      Cũng nhìn vẻ mặt của Thủy Vanh, trực tiếp hướng ngoài cửa ra, Lãnh Thiên Lăng nhận được chỉ thị, hấp tấp ôm Thủy Nhược Vân đuổi theo.

      ” Đứng lại!” Thủy Vanh sớm thể nhịn được nữa, lập tức muốn đích thân động thủ ngăn cản.

      “Hừ!” Hừ lạnh tiếng, mang theo cường thế uy áp, đâm vào màng tai đau rát, trong lúc nhất thời làm cho người ta cảm thấy trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, chịu khống chế.

      Long Đằng bất chấp thân thể khó chịu, mạnh mẽ đứng lên, chao đảo hai lần mới đứng vững, trong mắt tất cả đều là thể tin: “Tôn… Tôn giả!” Cấp bậc trong truyền thuyết!

      Điều này làm cho cảm thấy hoàn toàn vô lực phản kháng uy áp kia, căn bản có khả năng chỉ là thất giai cao nhất, mà là cấp bậc tôn giả, Lãnh Thiên Lăng cư nhiên là Ngự Thú tôn giả!

      Mà Thủy Nhược Băng là đồ đệ của , làm sao dám mượn sức? Còn làm sao dám hại nàng? Có Lãnh Thiên Lăng che chở, ai dám tìm chết!

      Nhưng cũng may, tại Thủy Nhược Băng cùng Thủy gia cãi nhau, cũng có thể thoáng yên tâm chút.

      Lãnh Thiên Lăng để ý tới Long Đằng cùng Thủy Vanh kinh sợ, cười lạnh : “Nếu gia chủ Thủy gia khách khí như vậy, chúng ta cũng thể cách yên lặng như vậy được, nếu lại hại Thủy gia mất mặt!”

      lúc chuyện, trong tay tập hợp khối quang cầu bạc, chỉ thấy ném mạnh về phía trước, quang cầu xuyên qua nóc nhà, phóng lên trời, sau đó khuếch tán ra, giống như màn vải màu trắng, từ phía rơi xuống, đem cả Thủy gia bao phủ.

      “Oanh…” Tiếng nổ vang dữ dội, Thủy gia to như vậy chỉ thấy bụi đất tung bay, thành mảnh phế tích, bên trong phế tích, tất cả đều đổ vỡ, ngược lại người mặc dù bị thương, nhưng lại nguy hiểm đến tính mạng.

      Lãnh Thiên Lăng chỉ hủy Thủy gia, nhưng hề giết người, cũng phải sợ Thủy gia, chỉ là muốn cho Thủy Nhược Băng gây thêm thù. Hủy Thủy gia, nhưng có làm chỗ dựa, Thủy Vanh suy nghĩ chút, cũng chắc chắn đến gây với Thủy Nhược Băng, dù sao cũng nỡ vì Thủy Nhược Băng là đứa con thiên tài. Nhưng nếu như đại khai sát giới, như vậy cho dù Thủy Vanh có muốn bảo vệ Thủy Nhược Băng, chỉ sợ những người khác cũng đồng ý, huống chi nếu dám đại khai sát giới, chỉ sợ kinh động đến Thủy gia đó là lão già kia, người kia rất có khả năng là cấp bậc tôn giả, thậm chí có thể là cấp cao hơn.

      phải nhất thời khoe khoang làm việc lỗ mãng, làm việc phải nghĩ tới hậu quả, muốn giúp Tiêu Tiêu hả giận, nhưng cũng phải tìm phiền toái cho nàng.

      động tác kia ngược lại làm cho Thủy Vanh dám làm xằng bậy, chỉ có thể phất tay ngăn cản cao thủ Thủy gia chạy đến, mắt thấy bọn họ rời khỏi, Thủy Nhược Băng đột nhiên quay đầu lại, xuyên thấu qua bụi đất, nhìn Thủy Vanh, nhếch môi cười, đôi môi hé ra rồi hợp lại, tiếng động : “Ngươi nhất định hối hận, ta chờ tới ngày đó.”

      Thủy Vanh nắm chặt hai nắm đấm, hối hận sao? Có lẽ vậy! Có lẽ sớm hối hận, chỉ là còn lựa chọn nào khác, là gia chủ Thủy gia!

      Nhìn qua mảng lớn phế tích, trong lòng Thủy Nhược Băng thể cảm thán, có sư phụ khó lường đúng là uy phong!

      “Ca, chúng ta đâu đây?” Nhìn bầu trời bên ngoài, tuy là bị đuổi khỏi Thủy gia, nhưng Thủy Nhược Vân lại cảm thấy rất vui vẻ, coi như rốt cục thoát ly khỏi trói buộc, cảm giác tự do tuyệt.

      Thủy Nhược Băng chớp chớp đôi mắt mệt rã rời, : “Ta mệt quá, cần phải quá xa đâu!”

      Vẻ mặt Thủy Nhược Vân chỉ tiếc rèn sắt thành thép : “Ca, chúng ta bị đuổi ra khỏi Thủy gia a, ngươi cư nhiên còn muốn ngủ!”

      “Sai! Là ta tự nguyện rời khỏi.” xong còn ngáp cái, là quá mệt mỏi!

      Lãnh Thiên Lăng nhìn Tiêu Tiêu, hỏi: “Muốn lập tức rời khỏi đây sao?” Nơi này hẳn là xem như cái thương tâm!

      Tiêu Tiêu xoa đầu Thủy Nhược Băng, : “Băng nhi mệt, tìm khách sạn nghỉ ngơi trước .”

      Lãnh Thiên Lăng nhìn nàng, lại nhìn Thủy Nhược Băng, phát trong lòng có chút buồn bực, chỉ sợ trước tiên phải lấy lòng xú tiểu tử Thủy Nhược Băng này!

      Kết quả là, bởi vì Thủy Nhược Băng luôn mệt mỏi, cuối cùng bọn họ cũng thể rời khỏi Phượng thành!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :