1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thùng Cơm Sát Vách - Tửu Tiểu Thất (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 39

      Kiều Phong vừa ăn kẹo vừa xem nghi lễ, được lát, quay đầu với Lam Sam, "Bạn trai cũ của hình như nhìn phải".

      Lam Sam lại , "Kiều Phong, tại sao Tô Lạc cứ nhìn tôi nhỉ? nhìn vẻ mặt của ta kìa... Ôi mẹ ơi, phải là ta thầm tôi đấy chứ?'.

      Kiều Phong lắc đầu như đinh đóng cột, " phải đâu".

      Lam Sam muốn nghiên cứu thêm chút nữa nghi lễ kết thúc, phù dâu hộ tống dâu rời khỏi. Lam Sam thở phào hơi, "Cuối cùng cũng có thể ăn rồi".

      Bên này, Tô Lạc phải đưa dâu Thịnh Vũ đến phòng thay đồ để thay trang phục. Kết hôn là chuyện cực nhọc biết bao, mấy phù dâu có kinh nghiệm, bận rộn hơn nửa ngày trời ăn được gì. Thịnh Vũ mời các phù dâu khác và thợ trang điểm ra bên ngoài ăn chút đồ trước, chỉ giữ Tô Lạc ở lại giúp ta thay bộ lễ phục khác để tiếp khách.

      Trong phòng thay đồ chỉ còn lại hai người họ, Thịnh Vũ cười , "Tô Lạc, cậu sao vậy? Vừa rồi còn ổn, tại sao giờ lại hồn vía lên mây thế? Có phải là vừa lòng phù rể nào rồi ?".

      Tô Lạc cười gượng, ngẫm nghĩ lát, ta hỏi Thịnh Vũ, "Tiểu Vũ, Lam Sam là bạn bè thân thích mà cậu mời?".

      "Lam Sam?" Thịnh Vũ nhìn Tô Lạc bằng ánh mắt hoài nghi, "Mối tình đầu của Dương Tiểu Tú là Lam Sam, ta đến rồi sao?'.

      "Sao?" Tô Lạc há hốc miệng, ngờ còn có chuyện này, "Có phải là trùng tên ?".

      Thịnh Vũ tin, "Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế. Hai người họ chia tay bao nhiêu năm rồi, người phụ nữ kia tại sao còn đến? ta biết tránh hiềm nghi sao? Hay là muốn tới phá đám, cướp chú rể?".

      "Tiểu Vũ, cậu nhớ , trước kia mình từng với cậu, mình và Tống Tử Thành chia tay là vì người phụ nữ, người phụ nữ này chính là Lam Sam", Tô Lạc vừa , vừa tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Thịnh Vũ.

      có người phụ nữ nào thích người cũ của chồng mình cả, huống hồ người cũ này còn cướp bạn trai của bạn thân mình. Sắc mặt của Thịnh Vũ có phần u ám. Nhưng hôm nay là ngày vui của ta, hà tất phải dằn vặt mình? Thịnh Vũ bỗng , "Lạc Lạc, cậu biết tại sao mình lại lấy Dương Tiểu Tú ?".

      "Bởi vì cậu ta?"

      "Mình ấy, nhưng đây phải là nguyên nhân chính. Cậu biết Dương Tiểu Tú tốt ở điểm nào ? Ưu điểm lớn nhất của ấy chính là có tiền đồ, nhu nhược. Người như vậy rất dễ bắt nạt. Cả mẹ của ấy nữa, nhìn có vẻ khó tính, nhưng của hồi môn của mình có thêm căn nhà, bà ta cũng dám ra oai nữa."

      Nghe đến đây, Tô Lạc có phần ngưỡng mộ Thịnh Vũ.

      Thịnh Vũ lại , "Cho nên, mình là chỗ dựa vững chắc, những ngày tháng về sau, ở trong gia đình thế này, mình sống rất thoải mái, ai dám ức hiếp. Mình biết, phụ nữ đều thích người đàn ông mạnh mẽ, dã tâm hừng hực, thế nhưng người đàn ông như vậy có mấy người phụ nữ có thể chế cơ chứ? Lạc Lạc, cậu nghe mình khuyên câu, bản chất của hôn nhân chính là tìm người cùng sống qua ngày. Cậu cảm thấy Tống Tử Thành giống kiểu người để sống qua ngày ? Cậu ấy à, mau chóng tìm người biết quan tâm, săn sóc, hiểu cậu, thương cậu ".

      Tô Lạc nhìn Thịnh Vũ, vành mắt đỏ hoe, "Tiểu Vũ, hôm nay Kiều Phong cũng đến",

      Thịnh Vũ hơi ngạc nhiên, " sao?".

      "Ừm, nhưng ấy đến cùng Lam Sam."

      Tại sao lại là Lam Sam? Thịnh Vũ cảm thấy cái tên này chẳng khác nào ruồi nhặng, cứ vo ve bên tai, đuổi thế nào cũng . ta tức giận, " ta và Lam Sam là người của nhau?".

      "Mình biết, nhưng mình có thể khẳng định chắc chắn điều, người phụ nữ tên Lam Sam này rất mưu mô."

      Nhìn ra rồi, nơi nào có đàn ông là nơi đó có Lam Sam. Thịnh Vũ có phần khinh bỉ, người phụ nữ kia chẳng qua chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, đến đâu cũng chơi trò mờ ám, quyến rũ người khác. ta "hừ" tiếng, "Miệng nam mô, bụng bồ dao găm".

      Nghe Thịnh Vũ mắng chửi Lam Sam, Tô Lạc cảm thấy vô cùng hả giận.

      Thịnh Vũ hỏi Tô Lạc, "Vậy rốt cuộc cậu có ý gì với Kiều Phong?'.

      Tô Lạc cúi đầu trả lời, " ấy là người tốt".

      "Hiểu rồi", Thịnh Vũ ngẫm nghĩ, , "Mình giúp cậu gặp họ trước, sau đó cậu có thể...".

      Tiệc buffet hôm nay đa phần đều là đồ ăn nguội, có đồ ăn nóng. Khẩu vị của Lam Sam bị Kiều Phong chiều hư, quen ăn những món này, nên ăn được là bao.

      Song, rượu hôm nay tồi. cầm ly cocktail, Kiều Phong cầm cốc nước cam được trang trí bằng chiếc ô , hai người uống rất ngon miệng.

      Lam Sam tò mò hỏi Kiều Phong, "Tại sao từ trước tới giờ uống rượu? dị ứng với rượu sao?".

      " phải, sau khi uống rượu tính tình trở nên tồi tệ lắm."

      "Mượn rượu làm càn?"

      ", thần trí rất tỉnh táo, nhưng tính cách rất nóng nảy, giống như là người khác vậy.'

      khó tưởng tượng chú thỏ non khi nóng nảy lên có dáng vẻ thế nào. Với sức tưởng tượng lớn mạnh của Lam Sam, ngờ cũng thể tưởng tượng ra được. Lòng hiếu kỳ của càng dữ dội hơn.

      Kiều Phong bổ sung, "Tóm lại là đáng sợ lắm, chắc chắn muốn nhìn thấy đâu".

      Nhưng mà, quả thực là tôi muốn nhìn lắm đấy.

      Song, tại, nơi này thích hợp. Lam Sam thầm nghĩ, khi nào quay về tìm cơ hội nhốt trong nhà, chuốc cho say rồi từ từ thưởng thức, ngẫm nghĩ thôi mà có chút phấn khích rồi.

      dâu thay bộ lễ phục khác, nắm tay chú rể ra chào hỏi quan khách. Bởi là tiệc đứng nên khá tự do, phải tuân thủ quá nhiều trình tự. Phù dâu và phù rể biết chạy đâu. Các vị khách đứng tản mạn, có người ngồi cạnh bàn ăn, có người cầm ly rượu đứng dưới tán cây, có người cười bên bể bơi.

      Lam Sam đứng bên thảm cỏ, uống rượu, nhìn Dương Tiểu Tú ở bên kia. Dương Tiểu Tú chỉ cao mét bảy mươi lăm, dâu giày cao gót đứng bên ta, trông còn cao lớn, dũng mãnh hơn ta nhiều. ta lại mặc Âu phục màu đen, thân hình vốn dĩ gầy lại càng gầy hơn. Lúc này, nhìn ta chẳng khác nào con chim nép vào người ta, yếu đuối, đáng thương.

      Lam Sam, nhìn ta chăm chú, thầm nghĩ, ôi mẹ ơi, con đây ngày trước rốt cuộc là đui mù đến mức độ nào mới vừa mắt tên này?

      Dương Tiểu Tú bỗng nhiên quay người, nhìn thấy Lam Sam. Phát thấy Lam Sam cũng nhìn mình, ta có chút kích động, nhưng dám thể ra ngoài, bèn dẫn Thịnh Vũ về phía Lam Sam.

      Cùng lúc đó, ở hướng khác, có người đến. Lam Sam nhìn thấy bóng hình người kia, với Kiều Phong, "Mục tiêu xuất , Mục tiêu xuất ".

      Mục tiêu chính là mẹ của Dương Tiểu Tú.

      Con người Lam Sam, bụng dạ hẹp hòi còn hám hư vinh. Đối với người từng coi thường mình, nếu có cơ hội, nhất định phải nghĩ mọi cách để trả đũa lại. Dương Tiểu Tú là gì, trọng tâm là người phụ nữ từng xúc phạm kia

      Đối với Lam Sam mà , lúc hai bàn tay trắng bước vào cuộc đời, có người chạy phía sau hung hăng đá cước, trải nghiệm này là điều trước giờ chưa từng có, khiến khắc cốt ghi tâm.

      Năm người chẳng mấy chốc gặp nhau thảm cỏ.

      Dương Tiểu Tú giới thiệu sơ qua, nhắc đến quá nhiều chuyện quá khứ, dù sao mọi người đều biết .

      Thịnh Vũ hơi mất tự nhiên. ta vốn định lấy lòng đầy tự tin, lấy tư thế của kẻ chiến thắng để đối diện với Lam Sam.

      Thế nhưng, lúc nhìn thấy Kiều Phong đứng bên cạnh Lam Sam, lòng tự tin của Thịnh Vũ bay biến hết.

      Hai người đàn ông, cao thấp. người thân hình đầy đặn, thẳng tắp. người thân hình gầy gò, thiếu sức sống. người mặt mày tuấn tú. người diện mạo tồi nhưng được người ta ví với vai quần chúng.

      Trước kia, Thịnh Vũ có nghe qua về Kiều Phong, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt . ta ngờ lại tuấn bất phàm như vậy, chẳng trách Tô Lạc cứ nhớ mãi quên người này.

      Chí ít ngoài mặt, mọi người đều rất lịch , Kiều Phong còn bắt tay với Dương Tiểu Tú.

      Thế nhưng, ánh mắt Dương Tiểu Tú cứ như có như liếc qua khuôn mặt Lam Sam. Kỳ lạ , Kiều Phong nhìn mà có phần chướng mắt, khẽ day day hàng lông mày.

      Trong lúc bốn người đều mang những suy tư của riêng mình, bà Dương bỗng lên tiếng, "Lam Sam, mấy năm gặp rồi nhỉ?".

      Lam Sam ngoài mặt tươi cười, "Đúng thế", dứt lời bèn nhìn Kiều Phong. Hạ thấp bà ta, tận lực hạ thấp bà ta cho tôi.

      Bà Dương lại hỏi, "Cháu vẫn bán xe sao?".

      "Đúng thế...", Lam Sam nghiến răng trả lời, sau đó lại nháy mắt ra hiệu cho Kiều Phong, nhưng Kiều Phong cứ nhìn Dương Tiểu Tú chăm chú. Nhìn ta làm cái gì cơ chứ?

      Thịnh Vũ nghe thấy hai từ "bán xe", khẽ cười.

      Ôi mẹ ơi, hình như lại bị coi thường rồi. Lam Sam thể hiểu, tại sao trong mắt số người, nghề bán xe lại cao cấp bằng ngồi trong văn phòng? tháng dựa vào việc bán xe có thể kiếm được hơn hai mươi ngàn, có bao nhiêu nhân viên văn phòng có thể cầm được lương tháng mức đó? Dựa vào cái gì mà xem thường người khác?

      Bà Dương khẽ cười, tiếp, "Mệt lắm đúng ? Danh tiếng tốt, tiền cũng dễ kiếm. , cháu cũng còn trẻ trung gì nữa rồi, nên kiếm chút ít làm của hồi môn cho mình . Của hồi môn của Tiểu Vũ nhà chúng tôi là chiếc BMW, cộng thêm căn nhà hai phòng ngủ, phòng khách nữa đấy. Ôi chao, cháu xem cháu phải bán bao nhiêu chiếc xe, mới có thể kiếm được nhiều của hồi môn như thế này chứ".

      Lam Sam nghe mà mặt mũi tái mét. biết mình nên so đo với loại người này, nhưng cảm thấy rất khó chịu.

      Thịnh Vũ có phần đắc ý, tuy chuyện mẹ chồng ta đến đâu cũng khoe khoang của hồi môn của con dâu quả là chuyện đáng xấu hổ, nhưng thấy Lam Sam kinh ngạc, ta vẫn rất hả hê. Kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm này, chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi.

      Dương Tiểu Tú , "Mẹ, những chuyện này làm gì chứ?".

      Bà Dương cười , "Đương nhiên là nhắc nhở con, Tiểu Vũ đối tốt với con nhường nào rồi. chiếc xe, căn nhà, cộng lại hơn bốn triệu đây, con...".

      Đột nhiên giọng ôn hòa vang lên cắt ngang lời bà ta, "Bốn triệu?".

      Bà Dương phát thấy Kiều Phong vừa rồi còn đứng yên bất động giờ quan sát mình, câu hỏi vừa rồi là hỏi.

      "Đúng thế", bà ta gật đầu, cực kỳ đắc ý. Đẹp trai có tác dụng gì, có thể giống như Tiểu Tú nhà bà thu hút được của hồi môn hơn bốn triệu ?

      Kiều Phong thổn thức thôi, nghiêng đầu với Lam Sam, "Nhìn , đây chính là tình của người nghèo, khiến người ta cảm động".

      Lam Sam còn chưa kịp phản ứng, câu khiến ba người kia đều sửng sốt. Của hồi môn hơn bốn triệu dù thế nào cũng thể dính líu đến từ "nghèo" chứ nhỉ?

      Kiều Phong ngượng ngùng ho tiếng, với bà Dương, "Xin lỗi, tôi hề có ác ý. Tôi quả thực là cảm động trước tình của nhà và chị nhà. Các người có BMW là có thể vui vẻ, tôi mua cho ấy", dứt lời nhìn Lam Sam, ánh mắt hờn tủi, "Tôi mua cho Lam Sam Lamborghini, ấy vẫn còn giận dỗi tôi. Mọi người có căn nhà là có thể làm của hồi môn, tôi mang tiệm xe hơi đến cầu hôn còn bị từ chối, ấy tôi lãng mạn, tôi...", tới đây, giọng của nghẹn ngào.

      Lam Sam kinh ngạc thôi. thề là dạy Kiều Phong những chiêu này. Ôi mẹ ơi, tiểu thiên tài này học những câu ấy ở đâu ra vậy?

      Ba người còn lại trợn mắt há mồm. Người đàn ông này cử chỉ lịch thiệp, nho nhã lễ độ, nhìn thế nào cũng giống tên bịp bợm. Lẽ nào những điều ?

      Kiều Phong ổn định lại cảm xúc, tiếp, " ngại quá, tôi kích động quá rồi. Tôi chỉ biết nên ấy thế nào thôi".

      Thịnh Vũ nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, " Kiều, xin hỏi làm việc ở đâu vậy?". Theo ta biết, người này chỉ là giáo sư trường đại học mà thôi, lấy đâu ra Lamborghini, tiệm xe hơi?

      "Làm việc? Tôi làm thuê cho người khác. Đây là danh thiếp của tôi", Kiều Phong dứt lời, đưa danh thiếp ra.

      Lúc nhận lấy danh thiếp, Thịnh Vũ nhìn thấy chiếc đồng hồ Rolex cổ tay Kiều Phong. Nếu chiếc đồng hồ này phải là hàng nhái, vậy người này đúng thực là có tiền.

      Nhưng ta vẫn tin, hoặc là muốn tin. ta cầm danh thiếp, cùng chồng và mẹ chồng xem.

      danh thiếp có viết, người này là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Văn Phong, chủ tịch hội đồng quản trị của Công ty Đầu tư Gia Thực, phó giáo sư khoa Vật lý của trường đại học.

      Tập đoàn Văn Phong? Công ty Đầu tư Gia Thực?

      Tập đoàn Văn Phong tiếng tăm lừng lẫy, gần như ai biết, ai hiểu, nếu đây là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn ấy, quả thực là giá trị vừa. Công ty Đầu tư Gia Thực có chút tiếng tăm trong giới, quan trọng nhất, đó là công ty nơi Dương Tiểu Tú làm việc.

      Thịnh Vũ cuối cùng nắm được thóp của Kiều Phong, là giả, nhất định là giả. Dương Tiểu Tú trước giờ chưa từng chủ tịch hội đồng quản trị của công ty ta là Kiều Phong.

      ta nhìn về phía Dương Tiểu Tú, chờ đợi ta đứng ra vạch mặt Kiều Phong. Hừ, biết ngay mà, kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm này làm sao có thể câu được chàng ngốc quý giá thế?

      Dương Tiểu Tú vỗ đầu, "Tôi nhớ ra rồi, tổng giám đốc đúng là có với chúng tôi, chủ tịch mang họ Kiều, nhưng con người khiêm tốn, ngoại trừ tổng giám đốc ra, ai biết tên của chủ tịch...", tới đây, ta nhìn về phía Kiều Phong, thái độ trở nên cung kính, "Chào chủ tịch Kiều".

      Thịnh Vũ nghẹn họng, suýt chút nữa ngã xuống đất dậy nổi.

      Phản ứng của bà Dương thẳng thắn hơn nhiều. Bà ta nở nụ cười, " ra là chủ tịch Kiều. Thất lễ, thất lễ. Tiểu Tú nhà chúng tôi may nhờ có chiếu cố của ngài, hôm nay ngài còn đích thân tới đây, đúng là quý báu quá rồi, là chúng tôi tiếp đãi được chu đáo". Bà ta dứt lời, cầm lấy danh thiếp từ tay con dâu, cẩn thận từng li từng tí, ý muốn giữ lại.

      bàn tay trắng nõn đột nhiên đưa ra, rút lấy tấm danh thiếp mỏng kia.

      Kiều Phong cầm danh thiếp, cười lịch với bà Dương ngẩn người, "Xin lỗi, phải ai cũng có thể cầm danh thiếp của tôi".

      Lam Sam ngơ ngác nhìn Kiều Phong, cảm thấy hình như mình quen .
      A fang thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 40

      Bà Dương quả nhiên là hổ với danh hiệu "cực phẩm", sau khi bị Kiều Phong đả kích câu, bà ta chỉ ngượng ngùng giây lát, khuôn mặt vẫn tươi cười, chỉ nịnh nọt Kiều Phong, mà ngay cả ánh mắt nhìn Lam Sam cũng thêm phần kinh ngạc và lấy lòng.

      Lam Sam đắc ý vênh cằm. Chính là cảm giác này, vô cùng sảng khoái.

      Trái lại, Thịnh Vũ tức tối đến độ khuôn mặt được bao phủ tầng khí đen.

      Lam Sam vô cùng ngạc nhiên. và Thịnh Vũ oán thù, cũng có ý định phá hoại hôn lễ của người ta. Hôm nay đến đây chỉ muốn công kích mẹ của Dương Tiểu Tú chút, chính bà Dương còn chưa tỏ thái độ gì, tại sao Thịnh Vũ lại tức giận đến vậy? Lẽ nào là bởi vì Kiều Phong ta "nghèo" sao?

      Mắt Thịnh Vũ lóe sáng, bỗng bật cười. Sau khi cười, ta quét mắt qua Lam Sam, , "Thực ra tôi từng nghe Tống Tử Thành nhắc đến . ta tốt, rất dịu dàng, rất tinh tế, vô cùng am hiểu lòng người".

      Lam Sam muốn trợn mắt. Là cấp dưới, nhận được nhận xét đặc biệt thế này của sếp, có tài cán gì chứ? Nếu phải Tống Tử Thành đầu óc có vấn đề, chính là Thịnh Vũ hươu vượn.

      Hơn nữa, giờ Kiều Phong là bạn trai của , cố ý nhắc tới người đàn ông khác trước mặt bạn trai người ta, còn những lời mập mờ như vậy... Người phụ nữ này biết điều.

      Kiều Phong nhìn Lam Sam bằng ánh mắt nghi hoặc, "Tống Tử Thành là ai?".

      Lam Sam biết cố tình hỏi như vậy, thế nên phối hợp giải thích, "Là sếp của em. Em với ta ngay cả bạn bè còn chẳng phải, biết ta những lời này trong tình huống nào, chắc chắn là đầu óc có vấn đề".

      Kiều Phong nhìn chăm chú, " sao?''.

      Lam Sam chu miệng làm nũng, " phải tin em chứ".

      Ánh mắt Kiều Phong lập tức trở nên dịu dàng, giọng , "Được, em cũng tin".

      Thịnh Vũ: "...'.

      Chỉ vậy thôi? Cao to, đẹp trai, giàu có mà ngây thơ nhỉ? Tại sao đàn ông có tiền luôn bị mấy ả lòng đầy mưu mô này lừa gạt? Đàn ông ngốc.

      Kiều Phong gật đầu về phía Thịnh Vũ, người bối rối, sau đó kéo tay Lam Sam rời .

      Sau khi xa, Lam Sam muốn rút tay về, Kiều Phong lại buông, nhắc nhở , " quên giờ chúng ta là người rồi sao? Xin chuyên nghiệp chút".

      Lam Sam đành phải nắm lấy tay . Hai bàn tay dán vào nhau, lòng bàn tay của rất ấm, Lam Sam có ảo giác, Kiều Phong ngừng truyền nội lực cho .

      khẽ xoay tay, chủ động bắt lấy ngón tay .

      Ngón tay thon dài, cân đối, nắm trong tay, tựa như chỉ cần nhắm mắt lại là có thể miêu tả được vẻ thanh nhã của chúng.

      Ôi mẹ ơi, tại sao lại có cảm giác như mình bỡn cợt vậy? Lam Sam mất tự nhiên, động đậy đầu ngón tay, cẩn thận chọc vào lòng bàn tay .

      Kiều Phong chau mày nhìn . Người phụ nữ này nóng lòng muốn trêu ghẹo như vậy sao?

      Cuối cùng, Lam Sam vẫn buông ra. gãi đầu, hỏi, " vừa rồi...'.

      "Vừa rồi tôi diễn thế nào?"

      Lam Sam giơ ngón cái về phía , tâm phục khẩu phục, "Tuyệt vời".

      Kiều Phong vô cùng vui vẻ khi nhận được lời khen ngợi.

      Lam Sam lòng đầy hoài nghi, "Nhưng tôi hiểu lắm. Tại sao đột nhiên lại biến hóa nhanh chóng thành ảnh đế vậy nhỉ? Còn Lamborghini nữa, nhìn thấy Lamborghini rồi sao?".

      "Trước kia tôi từng xem đoạn video về tình tiết khoe của trong phim truyền hình.'

      Lam Sam bừng tỉnh. Chẳng trách kỹ thuật diễn xuất của mặc dù tốt, nhưng lời thoại lại khoa trương, khoác lác tới như vậy, ra là học theo phim truyền hình. hỏi, "Thế sao trước kia chưa từng vậy?'.

      "Đương nhiên là muốn cho bất ngờ rồi."

      Thôi được rồi, quả thực là rất bất ngờ. Thế nhưng Lam Sam vẫn cảm thấy kỳ lạ, "Tại sao Dương Tiểu Tú lại phối hợp với như vậy? Điều này đúng chút nào".

      "Danh thiếp là ."

      Cái... cái... cái... gì cơ?

      Lam Sam sửng sốt, đưa tay về phía Kiều Phong, "Đưa ra đây tôi xem lại".

      Kiều Phong nghe lời đưa cho .

      Lam Sam cầm tấm danh thiếp, ngón tay run rẩy vì kích động, " là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Văn Phong? Sao trước giờ tôi chưa từng nghe tới?". Cái gì mà tập đoàn Văn Phong chứ? Thành viên hội đồng quản trị?

      "Ngu ngốc. Tôi và trai tôi cùng sáng lập nên tập đoàn Văn Phong. Tôi là đại cổ đông thứ hai có gì kỳ lạ?"

      Lam Sam vỡ lẽ. Văn Phong, phải là Ngô Văn và Kiều Phong sao? sờ mũi, "Trước kia tôi nghĩ đến phương diện ấy...'', chỉ đơn thuần cho rằng Kiều Phong dựa vào cái đầu đẳng cấp kim cương làm chút việc kiếm tiền, ai ngờ hai người này lại giỏi đến mức độ ấy.

      lại chỉ vào tên tuổi thứ hai, "Vậy Công ty Đầu tư Gia Thực là sao? ? Chủ tịch hội đồng quản trị? được, phải để tôi bình tĩnh chút ".

      "Công ty này là do cố vấn tài chính của tôi mở, vốn của ta đủ, tôi đầu tư chút có gì khó hiểu? Dù sao tôi cần phải quản lý công việc, chỉ nhận tiền hoa hồng là được rồi."

      ra là vậy. Tất cả đều vô cùng logic, nhưng vẫn cảm thấy việc này hoang đường. Lam Sam cầm tấm danh thiếp, lẩm bẩm, "Kiều Phong, tôi rất muốn quỳ xuống chân của đấy".

      "Khẩu vị của nặng quá đấy."

      Lam Sam mất hồi lâu mới bình phục được tâm trạng kích động của mình. nhớ lại lượt vẻ khí phách của Kiều Phong vừa rồi, sau đó lại hỏi, "Ngoại trừ khoe của ra, còn học cái gì nữa?''.

      Kiều Phong kiêu ngạo vênh mặt, "Tôi còn học được cách khoe tình cảm mặn nồng nữa".

      Lam Sam thể tưởng tượng nổi khi Kiều Phong khoe tình cảm mặn nồng thành bộ dạng ma quỷ gì. cười vui vẻ chọc vào cánh tay , "Nào, khoe cái cho chị xem nào".

      Kiều Phong bèn dừng bước.

      Lúc này, hai người vừa khéo đứng cạnh bồn hoa. Trong bồn hoa có rất nhiều hoa bách hợp nở rộ. Hương hoa thoang thoảng vấn vít nơi cánh mũi, khí nồng nàn vị mật ngọt ấm áp. Hương hoa này khiến Lam Sam có phần chếnh choáng, đơi định thần lại thấy Kiều Phong đứng đối diện với mình.

      Hôm nay, vẫn mặc chiếc sơ mi màu đen phong cách, nhưng chất kiệu là tơ tằm. Mát lạnh, mềm mại, dễ chịu. Lam Sma thoạt đầu còn lo lắng chất liệu trơn bóng kia mặc lên người mất vẻ nam tính, nhưng thân hình thẳng tắp như cây tùng kia lần nữa cứu vớt được khí chất của . Khuy áo sơ mi toàn màu vàng, giản dị mà lại xa hoa. Khi nãy mặc bộ đồ này đường, thần thái có chút lơ đễnh, hệt như chàng thanh niên quý tộc.

      Còn tại, lơ đễnh, thờ ơ ấy lại biến thành dáng vẻ nghiêm túc, chững chạc, thậm chí chững chạc đến mức quá đáng. nhìn chăm chú, xoáy xâu và đôi mắt . Ánh mắt của còn ôn hòa như hồ nước yên ả mà có chút gợn sóng lăn tăn.

      Ánh mắt trời chiếu rọi từ bên người , ánh nắng ngày hè rực rỡ, ấm nồng, như chùm ánh sáng lấp lánh sân khuấ, bao trọn lấy cơ thể . Khuôn mặt tuấn mỹ của nửa dưới ánh nắng, nửa chìm trong bóng mát. Chất liệu tơ tằm phản xạ lại phần ánh sáng, khuy áo màu vàng lấp lánh chói mắt, khiến cả người tựa như tản ra hào quang nhàn nhạt.

      Giống như chàng kỵ sĩ ánh sáng lạc vào chốn nhân gian.

      Lam Sam ngơ ngác nhìn .

      Kiều Phong tiến lại gần, đáy mắt càng cuộn sóng mãnh liệt, tựa như đại dương mênh mông.

      Khoảnh khắc ấy, Lam Sam sinh ra loại ảo giác. Người đàn ông này rất , đến độ thể kiềm chế nổi.

      Kiều Phong nắm lấy bả vai . nhìn chăm chú vào đôi mắt , thấp giọng hỏi, "Tôi có thể hôn em ?". Giọng ôn hòa như dòng suối ngọt, đầy ắp mê hoặc, khiến người ta thể phòng bị.

      Đầu óc Lam Sam bỗng trở nên trống rỗng. tại dành ra được nửa tế bào để suy nghĩ về câu hỏi của Kiều Phong.

      Nhận được đồng ý ngầm của , Kiều Phong nhắm mắt lại, từ từ cúi đầu.

      Lam Sam trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn khuôn mặt của ngày càng sát lại. Khi hai người chuẩn bị chạm môi nhau, đột nhiên, bóng người từ bên kia bồn hoa bước ra, cẩn thận đụng vào hai người.

      Lam Sam bị đụng trúng lùi lại bước, suýt chút nữa ngã xuống bồn hoa, may mà Kiều Phong kịp thời đỡ lấy .

      Lúc đứng vững vàng, phục hồi tinh thần, nghĩ lại hành động hồ đồ vừa rồi, rất ngượng ngùng, sờ miệng , "Suýt chút nữa hôn nhau rồi". May mà vẫn chưa, nếu xấu hổ biết bao!

      Quan trọng nhất là ngờ lại biết gì, cảm giác giống như bị người ta mê hoặc vậy, mất mặt.

      Kiều Phong quét mắt về phía người gây họa, '' đứng kiểu gì vậy hả?".

      ''Xin lỗi , xin lỗi chị!"

      Đó là nhân viên phục vụ, trong tay còn bưng khay, khay có đặt hai cốc nước. Rượu trong cốc chỉ còn nửa, sóng sánh, khay có mảng nước đổ loang lổ. Xem ra, hẳn là vừa rồi ta cẩn thận làm đổ rượu.

      Lam Sam thấy ta hoảng loạn, cũng truy cứu nữa. xua tay, " sao".

      Nhân viên phục vụ lại khó xử chỉ vào váy của , "Xin lỗi, vừa rồi tôi cẩn thận làm bẩn váy của ".

      " vậy sao? Kiều Phong, giúp tôi xem xem, có nghiêm trọng ?"

      Kiều Phong nhìn thấy vạt váy phía sau của Lam Sam có mảng màu sẫm lớn. chau mày, lại lần nữa quét mắt về phía nhân viên phục vụ bằng ánh mắt nguy hiểm.

      Nhân viên phục vụ cúi đầu, biết nên làm thế nào cho phải.

      Lam Sam , "Màu rượu của rất nhạt, màu váy của tôi lại đậm, sấy khô trước , chắc là có vấn đề gì đâu, hoặc là dùng máy sấy tóc sấy qua cũng được. Các ở đây có máy sấy ?".

      "Có."

      Thế là nhân viên phục vụ dẫn Lam Sam sấy đồ. Kiều Phong tiện theo. Lam Sam bảo đứng bên bể bơi đợi .

      Lam Sam dùng chiếc máy sấy loại lớn, chẳng mấy chốc sấy khô vệt nước. Chiếc váy để lại bất cứ dấu vết nào. tại có thể mặc tạm ra ngoài, đợi về nhà rồi giặt sau. ra khỏi phòng, muốn tìm Kiều Phong, nhưng lại gặp phải Thịnh Vũ.

      Kỳ cục . dâu cùng chú rể, tại sao lại lang thang mình chứ?

      Lam Sam nghĩ nhiều, có thể người ta kết hôn có quy củ đặc biệt.

      Lúc Thịnh Vũ nhìn thấy Lam Sam, còn thái độ thù địch như hồi nãy. ta thân thiện vài câu với Lam Sam, nghe Lam Sam muốn đến bể bơi, ta cười , "Đúng lúc tôi cũng muốn , chúng ta cùng nhé".

      Dựa theo kinh nghiệm bôn ba nhiều năm của Lam Sam, luôn cảm thấy chuyện này có vấn đề. phải là Thịnh Vũ thấy Kiều Phong là con dê mập, muốn tính kế với đấy chứ? Lam Sam cảm thấy hơi nguy hiểm. Tiểu thiên tài Kiều Phong kia, nhìn thông minh, thực chất lại rất dễ dụ, người ta chỉ cần cho viên kẹo, chưa biết chừng liền theo người ta cũng nên.

      Chuyện này thể được.

      Nghĩ đến đây, Lam Sam tăng tốc bước chân, Thịnh Vũ đương nhiên cũng theo sát bên .

      Lúc sắp đến bể bơi, Lam Sam bỗng dừng bước. nhìn thấy Kiều Phong và... Tô Lạc.

      Ai có thể cho biết tại sao hai người hoàn toàn giống nhau tụ lại chỗ, hơn nữa trông còn có vẻ như mới quen mà thân?

      Lúc này, khoảng cách giữa Kiều Phong và Tô Lạc chỉ khoảng hai, ba mét. Đây là khoảng cách khá hoàn mỹ và lãng mạn, ví dụ nam nữ chính trong phim thần tượng tình cờ gặp, vô tình gặp, trùng phùng, vân vân, đều có thể chiếu theo khoảng cách này.

      Kiều Phong đưa lưng về phía bể bơi, hai người họ nhìn nhau.

      Vành mắt Tô Lạc ửng đỏ, ngơ ngác nhìn .

      Lam Sam đúng lúc trông thấy họ, có thể nhìn thấy chút biểu cảm của hai người. Đương nhiên rồi, chủ yếu là Tô Lạc, tên ngốc Kiều Phong kia có biểu cảm gì đáng chứ?

      Hai người gì. Kiều Phong thấy Tô Lạc lên tiếng, đành phải gọi tiếng, "Tô Lạc?".

      "Kiều Phong?" Giọng của Tô Lạc lạc lõng, giống như có thể rơi rụng bất cứ lúc nào vậy.

      Kiều Phong gật đầu. biết nên gì với ta, ngẫm nghĩ lát, chỉ , " lâu gặp".

      Tô Lạc bất chợt nước mắt tràn mi, cầm làn váy bổ nhào về phía Kiều Phong.

      Cảnh tượng này kinh điển hệt như đoạn phim thể thiếu trong phim thần tượng.

      Lam Sam nhìn mà tức giận trong lòng. Ôi mẹ ơi, Kiều Phong ràng là đến cùng , người phụ nữ này muốn làm bậy gì chứ? Thịnh Vũ vẫn còn ở bên cạnh , nếu để ta nhìn thấy bạn trai của ôm ấp người phụ nữ khác, mặt mũi của để đâu chứ?

      căm hận nghĩ, tên tiểu tử thối này, nếu dám ôm Tô Lạc, quay về nhất định bóp chết .

      Cho dù Lam Sam có muốn nhìn hay Tô Lạc vẫn như con chim mê đắm lòng người bay về phía Kiều phong. Thực ra, cảnh tượng này rất đẹp, người đàn ông tuấn, người phụ nữ xinh đẹp, hai người ăn vận lộng lẫy. Ở trong hoàn cảnh thế này, bầu khí này, thậm chí... thời tiết này.

      Tất thảy đều giống hệt như phim thần tượng, điểm khác biệt duy nhất là nam chính vào thời khắc quan trọng bỗng nhiên dịch chuyển bước chân, tránh sang bên.

      xinh đẹp mắc chiếc váy quây màu trắng vồ vào khí, giống như con hải âu ngụp đầu xuống nước hướng về biển lớn.

      Rào.

      Nước trong bể bơi bắn tung tóe, bọt nước cao hơn nửa người.

      Tất cả mọi người đều bị thu hút. Trông thấy có người rơi xuống bể bơi, rất nhiều người vội vàng chạy tới.

      Kiều Phong nhìn thấy Dương Tiểu Tú chạy đến, bèn với ta, "Còn mau cứu người ta".

      Dương Tiểu Tú lập tức cởi áo khoác nhảy xuống nước cứu người.

      Thịnh Vũ nhìn mà tức nổ mắt. Tô Lạc biết bơi, vả lại bể bơi ấy cũng sâu là bao, vốn có gì nguy hiểm cả. Điều quan trọng là, ở đây có bao nhiêu người như vậy, đâu cần chú rể đích thân xuống nước? Chú rể xuống nước cứu phù dâu? Chuyện quái gì thế này?

      Lam Sam chạy đến, thực lòng, mới đầu còn có chút hả hê mà cười nỗi đau của người khác, thế nhưng nước có thể lấy mạng người, tại phải là lúc cười nhạo.

      Kiều Phong kéo lấy tay , an ủi, "Yên tâm , ta biết bơi".

      Hai người bèn đứng bên bể bơi xem cuộc vui.

      Lam Sam hỏi Kiều Phong, "Vừa rồi cố ý?".

      Kiều Phong lắc đầu, " phải".

      Lam Sam tin đâu, " bậy, tránh ta đấy".

      giải thích, "Là tôi tránh ta, tôi sợ giận".

      "Coi như tiểu tử thức thời. Nhưng mà như vậy vẫn là cố ý. xấu xa quá, ha ha."

      "... Tôi quên mất phía sau là bể bơi", nhìn , , ''Tôi vừa nhìn thấy , là quên bẵng mất".
      A fang thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 41

      Tuy Thịnh Vũ cho rằng Tô Lạc có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng muốn đưa ta lên là chuyện vô cùng khó khăn. Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì ta vẫn chưa thay chiếc váy phù dâu kia ra.

      Làn váy rộng quả thực rất đẹp, nhưng độ hút nước lại càng đẹp hơn. Dương Tiểu Tú cảm thấy người ta như khoác thêm chiếc chăn bông lớn, đừng bàn tới việc nó rắc rối thế nào. Sức lực của ta vốn lớn, giờ bảo ta ở trong nước kéo chiếc chăn bông... ta làm được.

      May mà họ cách bờ xa lắm, mọi người lấy mảnh vải dài trang trí buổi tiệc buộc thành dây quẳng xuống, kéo hai người lên.

      Sau khi kéo lên, bởi vì váy quá nặng, tạm thời Tô Lạc đứng lên được. tại ta vô cùng chật vật, bởi chất liệu váy dày, lại vừa thấm nước, quang cảnh bên trong thấp thoáng lộ ra ngoài. Lam Sam nhìn thấy áo ngực dây chất liệu silicon của ta, chiếc áo ấy vẫn có hiệu quả thít chặt. Chiếc áo ngực phình to, màu da, nhìn như mặc gì, vô cùng ngượng ngùng.

      Mọi người đều trầm lặng.

      chiếc giày của ta rơi vào bể bơi, lúc này ngồi bên bờ, chân vất vướng mặt nước. Nước thấm vào váy, bởi tác dụng của trọng lực mà chảy ra ngoài, tích tụ ở nhiều điểm. góc váy xòe xuống bên chân giày của ta, những giọt nước này có vẻ tìm được đường ra, men theo góc váy chảy xuống mắt cá chân, hình thành dòng nước chảy xuống bể bơi.

      thanh ấy... vô cùng, vô cùng giống thanh khi giải quyết nỗi buồn.

      Người bên bể bơi tuy đông, nhưng lại rất yên tĩnh, trường chỉ có duy nhất thanh ấy.

      Tô Lạc cúi đầu, mặt đỏ ửng, vừa xấu hổ vừa tức giận.

      Bà Dương dẫn theo mấy vị khách bắt đầu giúp Tô Lạc vắt nước váy.

      Kiều Phong đến, vẻ mặt vô cùng áy náy, "Tô Lạc, xin lỗi nhé".

      Được rồi, lúc này tất cả mọi người đều biết tên của kẻ vừa bị mất mặt. Nếu phải là hiểu con người Kiều Phong, Lam Sam cho rằng cố ý.

      Tô Lạc ngẩng đầu, nhìn bằng ánh mắt thù hằn, " giờ tôi muốn nhìn thấy ".

      Nếu ta muốn nhìn thấy , vậy đành phải dẫn Lam Sam trước thôi.

      Lúc Lam Sam chào tạm biệt Thịnh Vũ, ta thể nào che giấu nỗi oán hận và chán ghét trong lòng mình. ta lạnh nhạt nhìn Lam Sam, , " Lam, chuyện quá khứ qua cả rồi. Hôm nay dẫn bạn trai đến đại náo hôn lễ của bạn trai cũ, hình như được hay cho lắm, nhỉ?".

      Lam Sam cảm thấy quá nực cười. Chết tiệt, chị đây còn chưa mắng đầu óc ta thần kinh có vấn đề, lại còn dám lại chị đây? Lam Sam cười lạnh, "Trong hôn lễ của mình lại giúp bạn thân hẹn hò với bạn trai của người ta, tôi cũng mở mang tầm mắt".

      Coi là con ngốc sao? Đầu tiên là bị người ta đụng cho bẩn váy, sau đó vô vừa xử lý xong chuyện ra ngoài gặp Thịnh Vũ, lúc quay trở về lại đúng lúc nhìn thấy hai người ở kia diễn phim thần tượng. Sao có thể trùng hợp đến thế?

      Lam Sam là người sở hữu tinh thần đa nghi, cho dù chuyện này có thực là trùng hợp chăng nữa cũng cho rằng đó là cố tình sắp xếp.

      Thịnh Vũ cảm thấy bất bình thay cho bạn tốt của mìn. Kiều Phong đúng là đui mù rồi, sao có thể phải lòng loại con như thế này chứ? ta cảm thấy Tô Lạc cướp bạn trai của người khác, bởi vì Lam Sam vốn là người đứng núi này trông núi nọ, đầu này thân mật với Kiều Phong, đầu kia lại tán tỉnh Tống Tử Thành. Dựa vào cái gì mà đàn ông tốt đều bị ta chiếm hết? Hơn nữa, Tô Lạc và Kiều Phong... Lam Sam có thể chen vào sao?

      Thịnh Vũ cười khúc khích, khuôn mặt đầy vẻ châm biếm. ta thèm đếm xỉa đến Lam Sam, mà nhìn về phía Kiều Phong , '' Kiều, xin hãy trông chừng bạn của cho cẩn thận. Người phụ nữ xinh đẹp, thông minh, biết xã giao thế này, biết có bao nhiêu đàn ông nhìn ngó đâu".

      Kiều Phong gật đầu chân thành, "Tôi làm như vậy, cảm ơn nhắc nhở".

      Thấy ý tứ sâu xa trong lời của mình bị phớt lờ, Thịnh Vũ ít nhiều có chút bực bội.

      Sau khi rời khỏi nơi thị phi, Lam Sam lòng đầy nghi hoặc hỏi Kiều Phong, "Có phải Tô Lạc kia biết nhau từ trước ?''.

      Kiều Phong gật đầu, thản nhiên đáp, "Đúng vậy. Hồi du học tôi quen ấy".

      "Xì, sao tôi lại thấy giống nhỉ?" cảm thấy khó mà tin được, "Thế giới này . Hơn nữa, vừa rồi vốn nhận ra ta".

      giải thích, "Mấy năm rồi tôi gặp ta, vả lại ta còn trang điểm, khoảng cách xa như thế, trong chốc lát nhận ra là chuyện bình thường".

      Hả, xem ra hai người thân quen lắm. Lam Sam gật đầu, song vẫn cảm thấy hợp lý. Tại sao Tô Lạc lại có vẻ vô cùng thân thiết với Kiều Phong? Vừa gặp mặt bổ nhào vào ? Rốt cuộc là khó kìm nén bản thân hay chỉ đơn giản là quá si mê ?

      Trực giác của phụ nữ thường khó mà giải thích, giờ phút này Lam Sam sực nhớ đến người.

      Từng có người phụ nữ gửi ảnh bát mì cho Kiều Phong Wechat, muốn về kỷ niệm xưa, giãi bày tâm , mình chia tay, còn muốn gặp Kiều Phong.

      Sau đó sao? Hả, đúng rồi, sau đó người phụ nữ này bị đuổi .

      đó tên gì nhỉ? Lam Sam vuốt cằm, đăm chiêu suy tư hồi, "Ca... Ca...".

      Kiều Phong tiếp lời, " muốn Carina?".

      "Đúng, đúng, đúng, chính là ta. Tô Lạc và Carina này phải có gì liên quan đến nhua đấy chứ?"

      gật đầu, "Có. Tô Lạc chính là Carina".

      "...''

      Tuy nghe chính miệng thừa nhận, nhưng Lam Sam vẫn có chút kinh ngạc. Trời đất, thế giới này quả nhiên là , diễn viên quần chúng thiếu thốn cách nghiêm trọng, khiến cho nàng yên lành buộc phải phân thân, lúc là Tô Lạc, lúc lại là Carina. Dáng vẻ si tình của ta với Tống Tử Thành khiến người ta đau lòng là thế, tại sao trong chớp mắt lại ôn chuyện xưa, chơi trò nhập nhèm với Kiều Phong rồi?

      Có thế làm nữ thần cao ngạo, lạnh lùng vậy?

      Lam Sam cảm thán hồi, nhìn Kiều Phong bằng ánh mắt u ám, "Hai người quả thực chỉ quen biết đơn giản vậy thôi sao? còn nấu mỳ cho ta ăn nữa".

      Kiều Phong bỗng khựng lại, nhìn vào đôi mắt , hỏi, "Lam Sam, lấy lập trường gì để đào sâu nghiên cứu quá khứ của tôi?".

      Ớ... Lam Sam bĩu môi, " trả lời thôi, ai thèm biết chứ".

      Kiều Phong ngẩn người lát, sau đó cũng gì thêm.

      Mặc dù ngoài miệng hỏi, nhưng Lam Sam thầm đoán được bảy tám phần. Tô Lạc hiển nhiên nhớ nhung Kiều Phong, nhưng nhiều năm như thế, đương khổ sở kết quả (đương nhiên là có kết quả rồi). Song nếu là như vậy, Tống Tử Thành lại có phần dư thừa. Lẽ nào này người nơi lòng dạ nẻo? Vậy kỹ thuật diễn xuất của ta tốt quá .

      Lúc quay về, Lam Sam mò vò bếp của nhà Kiều Phong. Thời tiết nóng nực, muốn ăn dưa hấu ướp lạnh để hạ nhiệt.

      lấy quả dưa hấu trong tủ lạnh, cầm dao cắt thành hai nửa, cầm nửa, dùng xúc ăn, nửa đưa cho Kiều Phong.

      Kiều Phong thích cách ăn uống thô lỗ này. phải cắt dưa thành từng miếng.

      Schrodinger tới, chẳng thèm nhìn hai người lấy cái, điềm nhiên nhảy lên bệ rửa rau. Nó muốn uống nược.

      Schrodinger là tiểu thái giám thông minh, nó tự mở được vòi nước. Lam Sam nhìn thấy nó ngồi bên bệ rửa inox, thành thục dùng bàn chân bụ bẫm mở vòi nước, thấy vòi nước xả xuống dòng nước thẳng tắp, Schrodinger bèn chồm lên trước, gắng sức ngửa cổ cho dòng nước chảy vào miệng mình.

      Cơ thể của nó đủ dài, cổ lại thô, muốn tạo dáng lý tưởng dễ dàng cho lắm. Khó khăn lắm nó mới tiếp cận được với dòng nước, song bởi vì mặt quá mập, đầu vừa thò ra bịt kín cả vòi nước mất rồi.

      Hết lần này đến lần khác.

      "Ha ha", Lam Sam cười nhạo.

      Kiều Phong ngẩng đầu lên, giải thích, "Cách thức uống nước bình thường của mèo là cúi đầu liếm, giống loài chó. Nhưng điều này cần phải học tập. Nếu con mèo lúc hướng dẫn đúng đắn từ mèo mẹ, nó biết phải uống nước thế nào. Schrodinger từ đứa trẻ mồ côi".

      "..."

      Lam Sam cười nổi nữa. đặt miếng dưa xuống, ôm lấy Schrodinger, cọ mặt vào cái đầu ẩm ướt của nó, "Đáng thương quá".

      Schrodinger có phần coi thường . Nó ngửa cổ về phía sau tránh né, bất mãn kêu lên.

      Tôi uống nước, phụ nữ như đừng quấy rầy tôi?

      Kiều Phong chia cho Schrodinger miếng dưa, bày tỏ an ủi. Lúc ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn thấy Schrodinger ấn chân lên ngực Lam Sam, có vẻ như độ đàn hồi rất tốt... vội vàng cúi đầu xuống, mất tự nhiên "khụ" tiếng.

      Lúc này, điện thoại của Lam Sam trong phòng khách bỗng đổ chuông. đặt Schrodinger xuống, chạy vào phòng khách nghe điện thoại.

      "A lô, sếp tìm tôi?"

      Kiều Phong cắt dưa, nghe thấy phòng khách truyền tới câu này. khẽ đặt dao xuống, dỏng tai lên lắng nghe.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 42

      Tống Tử Thành nghe thấy Lam Sam nhận điện thoại, vội mục đích của mình, mà , "Tâm trạng của có vẻ tốt nhỉ?".

      "Ừm, đúng vậy, hôm nay tôi nhìn thấy đám người thần kinh phải chịu thua", Lam Sam ngẫm nghĩ, nên với sếp việc bạn ta là trong đám người thần kinh đó hơn. chỉ ngửa đầu cười, "Ha ha".

      Nghe thấy tiếng cười của , tâm trạng của Tống Tử Thành cũng tốt hơn nhiều, giọng trở nên nhàng, " nên tôn trọng người mắc bệnh thần kinh".

      Lam Sam bị ta chọc cười. hỏi, ''Sếp, tìm tôi có việc gì ạ?''.

      Tống Tử Thành hỏi ngược lại, " có việc gì thể tìm ?".

      "Ha ha...", biết ta muốn làm gì, chỉ cười cho qua chuyện.

      Tống Tử Thành , "Là thế này, người bạn tặng cho tôi nhiều chocolate quá, tôi ăn hết, tặng cũng hết, giờ đúng lúc lái xe ngang qua nhà . xuống cầm ít nhé".

      Chocolate? Lam Sam liếm khóe miệng, ngay sau đó lại lắc đầu, " được, được, như vậy sao có thể được. Hay là sếp tặng người khác ".

      Tống Tử Thành có vẻ mất kiên nhẫn, "Tôi tặng hết rồi, dù sao cũng thuận đường, lấy tôi đành phải vứt thôi".

      "Đừng, đừng, đừng", Lam Sam biết những người cótiền này coi mọi thứ ra gì. Dù sao sếp hạ lệnh, người ta chắc chắn cho rằng đây là ân tình gì, chỉ là chuyện tiện thể mà thôi. Nghĩ tới đây, gật đầu, "Thôi được, giờ ở đâu?".

      "Sắp đến cổng khu chung cư của rồi.'

      "Hả? Vậy tôi xuống ngay đây."

      Cuộc gọi kết thúc, Lam Sam mang cả điện thoại thay giầy. Kiều Phong càm dao gọt hoa quả chạy từ phòng bếp ra, hỏi, " đâu vậy?".

      Lam Sam vừa thay giày vừa giải thích, "Sếp tôi mang theo nhiều chocolate lắm, muốn chia cho tôi ít, tại người ta ở cổng khu chung cư".

      Kiều Phong buột miệng , "Đừng ".

      " sao đâu", Lam Sam an ủi , "Yên tâm , ta tặng hết nên mới cho tôi. Tôi nhận lãng phí lắm. Là ta mang tặng, vài miếng chocolate thôi mà, nợ ân tình gì cả".

      Thay xong giày, kéo cửa ra ngoài.

      Mắt Kiều Phong u ám, vui, "Có phải ai cho đồ ăn là theo người đó ?".

      "Rầm." Đáp lại chỉ là tiếng đóng cửa vội vàng.

      Lúc Lam Sam đến cổng khu chung cư nhìn thấy xe của Tống Tử Thành đỗ ở đó. cảm thấy ái ngại, cầm đồ của người ta còn bắt người ta đợi, quan trọng là người này còn là sếp của . Lúc tới đó, Tống Tử Thành xuống xe, mở cốp phía sau ra.

      Lam Sam vừa nhìn, há hốc miệng, trong cốp xe phía sau chất đầy hộp chocolate, đủ màu sắc. Nhiều quá mất, chẳng trách sếp cứ bắt phải nhận ít như thế.

      than thở, "Sếp, bạn sếp là người bán buôn chocolate sao?".

      " phải."

      lại than, "Muốn có người bạn thế này quá...".

      Tống Tử Thành có hơi buồn cười, ta chỉ vào đống chocolate, " có thể mang hết".

      Sao có thể chứ, như vậy khác nào lòng tham vô đáy. đứng trước cốp xe nhìn, phát bao bì đều là tiếng , nhưng đứng cạnh nhau lại giống tiếng , tóm lại là hiểu. dựa vào hình vẽ hộp, chọn hộp trông có vẻ giống chocolate đen.

      Sau khi chọn xong, liền giơ về phía Tống Tử Thành , " hộp là đủ rồi, cảm ơn sếp".

      Tống Tử Thành lại lấy thêm vài hộp nữa nhét vào tay , cuối cùng cầm hộp hình trái tim có màu hồng làm chủ đạo lên, "Nếu muốn tôi vứt hết cầm nhiều chút".

      Lam Sam dở khóc dở cười, "Đủ rồi, đủ rồi, sếp, tôi sắp cầm nổi rồi".

      Tống Tử Thành bèn dừng lại. ta phủi phủi tay, đóng cốp xe phía sau, dặn dò Lam Sam, "Ăn nhiều đồ ngọt chút sao cả, nhưng phải chú ý vệ sinh răng miệng".

      "Ăn nhiều chocolate thế này, tôi béo quay mất."

      "Béo chút mới đáng .'

      Hàng lông mày của Lam Sam nhảy dựng lên, quan sát Tống Tử Thành, phát thấy ta kéo cửa xe, hề nhìn , thần thái có chút lơ đãng.

      Ừm, có lẽ quá nhạy cảm rồi.

      "Tôi trước đây", Tống Tử Thành chào tạm biệt Lam Sam.

      Lam Sam cười , "Sếp, có cần lên nhà tôi ngồi uống tách trà chút ?''.

      Tống Tử Thành vịn vào cửa xe, nhìn , vẻ vội vàng giữa hai hàng lông mày, '' đâu, tôi còn có chuyện phải làm".

      Lam Sam thở phào hơi, tiếp đó lại có chút áy náy, đúng là nghĩ nhiều rồi, sao sếp có thể có ý đồ gì với được chứ?

      ôm chocolate, cười chào tạm biệt Tống Tử Thành. Tống Tử Thành ngồi vào xe, nhấn ga rồi lái .

      Sau khi bóng hình Lam Sam khuất dạng, Tống Tử Thành nắm tay lái, bỗng thở dài hơi. Dùng chiêu trò với người phụ nữ này, phải có chừng mực, nhiều chút được, ít chút cũng xong. lòng, lúc ta theo đuổi Tô Lạc tốn công sức như thế này. Hai nhìn bề ngoài, người thanh cao, người thân thiện, thực ra phải vậy. Tô Lạc cho dù có thanh cao đến mấy, tốt xấu cũng có khả năng đột phá, trái lại vị này... quả thực là quá cố chấp.

      Sau khi chia tay Dương Tiểu Tú, mấy năm nay Lam Sam có bạn trai. Người xinh đẹp như thể có người theo đuổi, cách giải thích duy nhất chính là vừa mắt ai. Tống Tử Thành từng bóng gió hỏi cấp của , được biết nàng này mấy năm nay tiếp ít khách hàng có tiền, thế nhưng người ta chưa từng nhập nhằng với ai, cơ bản là vốn suy xét đến phương diện ấy, cũng chưa từng cho người khác hy vọng.

      phải là đồng tính đấy chư?

      Ý nghĩ này bỗng nảy ra Tống Tử Thành sầm mặt. Nghĩ quàng nghĩ xiên cái gì thế?

      Bên này, Lam Sam ôm đống hộp chocolate vui vẻ bước lên lầu, đến gõ cửa nhà Kiều Phong.

      Kiều Phong ra mở cửa, ngó ngàng gì đến .

      Lam Sam đặt đống chocolate lên bàn trà trong phòng khách, gọi Kiều Phong, "Kiều Phong, qua đây ăn chocolate ".

      Kiều Phong cất giọng nhàn nhạt, "Tôi ăn".

      "Thôi được rồi", Lam Sam lẩm bẩm, ''Tôi còn tưởng chỉ cần là đồ ngọt đều thích ăn chứ".

      "Tôi trẻ con như vậy."

      "Được rồi, được rồi, vô cùng chững chạc, vô cùng đàn ông", miệng như vậy, nhưng trong lòng vẫn cười nhạo. Ăn kẹo, chơi Tramsformers, đây là chuyện mà người đàn ông chững chạc làm sao?

      tự mở hộp chocolate, lấy viên bóc ra ăn.

      Schrodinger nhìn thấy có đồ ăn, nhảy qua ngửi trái ngửi phải, muốn được chia sẻ chút.

      Kiều Phong ôm nó , "Mèo thể ăn chocolate".

      Lam Sam lặng lẽ hưởng thụ đồ ăn ngon, có chút buồn tẻ, bèn đẩy sang Kiều Phong, " thử viên mà".

      "Lượng ca-lo của chocolate lớn gấp bốn lần cơm, ăn hai viên chocolate tương đương với bát cơm rồi. Cố lên, cố gắng tháng này tăng thêm hai cân nữa.'

      Lam Sam nhanh nhẹn đáp lại y nguyên lời Tống Tử Thành, "Béo chút mới đáng mà".

      Kiều Phong khẽ cười, "Đừng ngây thơ nữa, béo phì là sát thủ của cái đẹp đấy".

      "..." Lam Sam đành phải đóng hộp lại, "Được rồi, được rồi, ngày tôi chỉ ăn viên thôi, cứ đặt ở chỗ ".

      "Cầm , tôi muốn nhìn thấy mấy thứ này, cũng muốn để Schrodinger nhìn thấy."

      "Được, được, được, tôi cầm . Đúng là, lại trúng gió gì vậy", Lam Sam phát ra thể hiểu được cách tư duy của Kiều Phong. Cảm xúc của tên thiên tài này giống gì nhỉ? À đúng rồi, giống như chuyển động Brown(1) vậy, tìm ra được vết tích nào, thể biết được bước tiếp theo nó nhảy đến vị trí nào.

      (1) Chuyển động Brown mô phỏng chuyển động của các hạt trong môi trường lỏng (chất lỏng hoặc khí) và cũng là mô hình toán học mô phỏng các chuyển động tương tự, thường được gọi là vật lý hạt. Chuyển động Brown là trong những quá trình ngẫu nhiên liên tục đơn giản nhất.

      Kiều Phong gật đầu, "Ừm, nên súc miệng trước , sau đó hết chỗ dưa ăn dở hồi nãy".

      cho biết, ăn nửa quả dưa hấu cũng tương đương với ăn bát cơm đâu.

      Ngày hôm sau làm, Lam Sam lại gặp Tống Tử Thành ở nhà ăn nhân viên. ta cũng coi là có chút thân quen, ngồi đối diện với ta dùng cơm, rất tự nhiên, còn mua canh cho ta để báo đáp ý tốt của ta ngày hôm qua.

      Tống Tử Thành hề từ chối, cảm ơn bằng giọng điệu nhàn nhạt.

      Trước giờ ta nhiều lời, nhưng khiến đối phương cảm thấy quá xa cách. Lam Sam trò chuyện vài câu, ta đều tiếp lời tự nhiên, chỉ có điều cách nhả chữ đanh thép, lôi thôi dài dòng.

      Lúc sắp dùng cơm xong, Tống Tử Thành nhìn qua điện thoại, với Lam Sam, "Cuối tháng này là thời gian hoạt động mạnh của mưa sao băng chòm Mục Phu. Hiệp hội Thiên văn chỗ tôi ở có tổ chức cho mọi người đến Mật Văn ngắm mưa sao băng, có muốn đến ?".

      Mắt Lam Sam tỏa sáng, "Mưa sao băng? Có thể nhìn thấy sao?".

      ' chắc chắn. Nhưng bầu trời sao bên đập chứa nước đó đẹp lắm, cho dù nhìn thấy mưa sao băng ngắm sao cũng tồi", Tống Tử Thành dứt lời, cong khóe miệng. ta nhìn , lại hỏi lần nữa, " có muốn đến ?".

      Lam Sam có chút do dự. Cùng nhóm người lạ ngắm sao? Được rồi, chí ít sếp là người quen, nhưng và sếp thân lắm, thà xem cùng Kiều Phong còn hơn.

      Tống Tử Thành lại , "Đến lúc đó còn có nhà thiên văn học giảng giải cho chúng ta nữa, ừm, tôi cũng hiểu chút".

      Câu này hoàn toàn xóa bỏ do dự của Lam Sam, quyết định nữa. Đùa sao, là nhà khoa học ưu tú, chàng Kiều Phong kia có gì biết? chỉ cần mang bên mình là được, cơ bản cần nghe nhà thiên văn học nào đó giảng giải.

      Hơn nữa, hoạt động do Hiệp hội Thiên văn tổ chức, chắc chắn là vào ngày cuối tuần,c ô có thời gian. Kiều Phong tốt hơn nhiều, vô cùng nhàn rỗi.

      Nghĩ tới đây, Lam Sam lắc đầu, "Cuối tháng này tôi có dự định khác rồi, được, sếp cùng mọi người cứ chơi vui vẻ nhé, nhìn thấy sao băng nhớ chụp ảnh cho chúng tôi xem, tôi ấn 'like' cho sếp, hi hi".

      Tống Tử Thành gật đầu, thu lại ánh nhìn. ta vốn có cơ hội ra thời gian mà mình dày công sắp xếp.

      Buổi tối về đến nhà, Lam Sam mang chuyện này ra đắc ý với Kiều Phong, "Kiều Phong, Kiều Phong, biết , cuối tháng này là thời kỳ ca điểm của mưa sao băng chòm sao Mục Dương đấy".

      "Chòm Mục Phu."

      "Hả?"

      "Cái là mưa sao băng chòm Mục Phu", Kiều Phong sửa lại lời , "Tôi hy vọng có thể nhìn thẳng vào chỉ số thông minh của mình, sau này đừng có khoe khoang những thứ này trước mặt tôi nữa".

      "Xì", Lam Sam lại bị khinh bỉ rồi, nhưng để bụng, hỏi, "Vậy chúng ta xem có được ?".

      Kiều Phong mím môi, nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc, " chắc chắn chứ? Độ hoạt động của mưa sao băng chòm Mục Phu ổn định, giá trị ZHR của nó dao động trong khoảng từ 0-100, thời gian xuất rất ít. Nếu muốn ngắm mưa sao băng, tôi cho rằng chòm Mục Phu là lựa chọn sáng suốt".

      Lam Sam nghe mà đầu óc nhức nhối. đập bàn trừng mắt, "Rốt cuộc hay ?".

      "... ."
      A fang thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 43

      Kiều Phong hiểu.

      Tại sao Lam Sam cứ nhất định phải ngắm mưa sao băng chòm Mục Phu? Đó là mưa sao băng kỳ quặc nhất, gần trăm năm chỉ xuất bốn lần, ràng hy vọng ngắm được mưa sao băng là rất .

      Lẽ nào là muốn dẫn ? Để hẹn hò với ?

      Nếu muốn hẹn hò với , tại sao cứ nhất định phải lựa chọn mưa sao băng có tỷ lệ xuất ấy cho bằng được? Nếu nhìn thấy, há chẳng phải là ảnh hưởng đến bầu khí của buổi hẹn sao?

      Nếu phải để hẹn hò, vậy rốt cuộc mục đích của là gì?

      thể lý giải nổi, Kiều Phong đành phải lên diễn đàn mạng trưng cầu ý kiến.

      Chủ đề: Nếu người phụ nữ khăng khăng dẫn người đàn ông ngắm mưa sao băng chòm Mục Phu, điều này có nghĩa là gì?

      Kiều Phong là nhân vật nổi tiếng trong diễn đàn, vừa xuất có rất nhiều người ra chào hỏi. Mấy bình luận bên đều là những lời đại loại như "Đại thần", "Chụp ảnh chung", "Nam thần, mong được ký tặng!"...

      Diễn đàn này là nơi rất , trong đó đều là những người làm trong ngành học thuật, cả ngày chỉ biết boson, định lý Fermat, tế bào gốc của máu, đột nhiên nhìn thấy bài đăng này, mọi người bắt đầu thảo luận chủ đề thiên văn học cách tự nhiên.

      Kiều Phong nhắc nhở họ: ấy hiểu mấy thứ này. ấy là sinh viên ngành xã hội, chuyên ngành Quản lý Hành chính, trình độ cử nhân.

      Mọi người chợt bừng tỉnh.

      tài khoản có tên đăng nhập Ngôi sao : Vậy là ấy thích đấy đại thần à!

      Kiều Phong đắc ý trả lời lại: Tôi biết.

      Ngôi sao cực kỳ nhẫn nại, : ấy chắc chắn là muốn bày tỏ tình cảm với , chẳng qua là thiếu dũng khí, cho nên để mưa sao băng quyết định. Ngay cả heo cũng biết mưa sao băng chòm Mục Phu khiến người ta nhức óc thế nào, nếu hai người vừa khéo nhìn thấy, chỉ có thể rằng đó là vận mệnh định. Đến lúc đó ấy chắc chắn dốc hết dũng khí để bày tỏ với . A a a, muốn quá . Muốn được phụ nữ thổ lộ quá mất.

      ít người nhìn thấy câu trả lời của ta đều cảm thấy có lý, vốn muốn khen ngợi vài câu, đến khi nhìn thấy câu phía sau đành phải vờ như quen biết gì ta.

      Kiều Phong cũng cảm thấy Ngôi sao có lý.

      Cho nên, Lam Sam muốn tỏ tình với ? Hồi tưởng lại những vất vả, nhọc lòng nuôi dưỡng tình cảm của trong thời gian qua, ừm, cũng đến lúc rồi.

      Cho dù thế nào, nỗ lực của Lam Sam khiến Kiều Phong rất cảm động. Là kẻ ngốc, có thể nghĩ ra được cách này tương đối tốt rồi, thầm nghĩ.

      Buổi trưa, Ngô Văn chạy đến chỗ Kiều Phong cùng cha họ dùng cơm trưa. Giáo sư Ngô còn gần tháng nữa là có thể về nước, tâm trạng rất tốt, cho dù thấy bàn ăn của em Kiều Phong có rất nhiều món ăn chỉ nhìn mà ăn được, ông vẫn tỏ ra bình thản.

      Vừa dùng cơm, Giáo sư Ngô vừa như lơ đãng hỏi cậu con trai út của mình, "Con và Lam Sam gần đây thế nào rồi?".

      Đây chính là nghệ thuật chuyện, truy hỏi quan hệ của hai người rốt cuộc là thế nào, làm ra vẻ biết, moi móc thông tin của đối phương.

      Ngô Văn lén lút giơ ngón tay cái về phía cha mình. dừng đũa, muốn nghe xem Kiều Phong trả lời thế nào.

      Kiều Phong thản nhiên , " ấy sắp tỏ tình với con rồi".

      Hai người họ Ngô đều lấy làm kinh ngạc, cũng rất vui mừng, thế nhưng Ngô Văn suy nghĩ khá nhiều, "Sao em lại chắc chắn như vậy?".

      Kiều Phong chuyện mưa sao băng chòm Mục Phu cho hai người nghe. Giáo sư Ngô nghe xong, gật đầu , "Ừm, phân tích rất chính xác. Xem ra Lam Sam muốn tỏ tình rồi. Tiểu tử thối, con nghĩ kỹ chưa? Tiếp nhận con bé hay từ chối? Cảnh cáo nhé, đáp án chính xác chỉ có , nếu trả lời sai, quay về bố xử lý con".

      Kiều Phong nhìn cơm trong bát, đáp, "Con vẫn chưa nghĩ kỹ".

      "Mọi người đợi lát", Ngô Văn khẽ gõ đũa lên mâm, thu hút chú ý của hai người, "Trước tiên, đừng trao đổi vấn đề này... Sao con cứ cảm thấy là lạ nhỉ?".

      Giáo sư Ngô hỏi, "Lạ chỗ nào?".

      " được là chỗ nào ổn, nhưng mà... chính là ổn", hơn nữa Lam Sam và kẻ thần kinh Tiêu Thái Vy kia là bạn thân của nhau, người có thể trở thành bạn thân của Tiêu Thái Vy, lại bình thường được sao?

      Song phải lại, hình như em trai cũng phải là người bình thường.

      Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Ngô Văn có phần rối rắm.

      Giáo sư Ngô bất đắc dĩ lắc đầu, với Kiều Phong, "Có lúc quả thực cha có cách nào giao tiếp với mấy người trình độ cử nhân này".

      Kiều Phong gật đầu, '' Con cũng vậy".

      Tại sao lại bị khinh bỉ rồi? Ngô Văn bưng bát cơm lên, khóc ra nước mắt. tủi thân quá...

      Buổi tối, Kiều Phong mất ngủ.

      nằm giường, trằn trọc hết lần này đến lần khác, nghĩ về chuyện khiến khó đưa ra lựa chọn kia.

      Lam Sam sắp tỏ tình với rồi, phải làm thế nào đây?

      Nhận lời ấy? Thế nhưng, ấy và tiêu chuẩn về người bạn lý tưởng của lại chênh lệch nghiêm trọng. Từ chối ấy? Như vậy làm tổn thương ấy.

      ấy tỏ tình với thế nào?

      Kiều Phong nhắm mắt lại, tựa hồ nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao. Sao băng như mưa, lóe lên từng tia sáng nền trời tối đen, hệt như bút huỳnh quang màu trắng viết nguệch ngoạc lên bầu trời, tạo thành bức ảnh với hiệu ứng "những vệt sao"(1) được chụp cách công phu. Lam Sam đứng dưới mưa sao băng, nghênh đón ánh sao, nở nụ cười với . Đôi mắt tỏa sáng, từng điểm sáng tựa như bầu trời đầy sao phản chiếu vào tận sâu đôi đồng tử đen thẳm của .

      (1) Tên tiếng là star trails.

      cười với , "Kiều Phong, em thích , có thích em ?".

      Kiều Phong bỗng mở mắt ra, ngồi phắt dậy.

      xuống giường, vào phòng khách, bật đèn lên.

      Schrodinger nằm sofa ngủ chỏng vó, lộ ra da bụng trắng nõn. Nó bị đánh thức bởi tiếng bước chân của , mở mắt, quét mắt về phía , rồi lại ngủ tiếp.

      Kiều Phong đến ngồi bên cạnh nó. ôm nó đặt lên đùi, lơ đãng xoa đầu nó.

      Schrodinger hài lòng, "Meo".

      Kiều Phong phớt lờ kháng cự của nó. hơi buồn chán, ánh mắt quét về bốn góc phòng khách, cuối cùng dừng tấm thảm trải sàn Ba Tư trước cửa sổ sát sàn.

      Schrodinger vừa ngủ lại bị chủ nhân của nó ôm . Nó sắp phiền chết rồi.

      "Meo meo!"

      Kiều Phong ngồi xuống tấm thảm, xoa đầu vỗ về Schrodinger. Nó tưởng rằng cuối cùng cũng có thể ngủ rồi, ai dè lại đứng dậy, kéo cửa "soạt' tiếng.

      Trong nháy mắt, gió đêm mát rượi chen chúc nhau thổi vào phòng.

      Schrodinger: "...".

      Gió thổi lay rèm cửa màu trắng sữa, bay phấp phới. Ánh trăng chiếu vào khe hở của chiếc rèm như dòng sữa pha loãng lẳng lặng đổ xuống.

      Kiều Phong cứ ngồi thảm trải sàn như thế, hứng làn gió đêm, tắm mình trong ánh trăng, ôm ấp con mèo mập, ngồi thiền.

      Schrodinger nằm trong lòng chủ nó, tuy rằng điều kiện ngủ ngày càng tồi tệ, thế nhưng nó muốn bản thân phải chịu uất ức. Nó mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, nửa tỉnh nửa mê, nó nghe thấy chủ nhân của nó chuyện.

      "Schrodinger, mày có thích ấy ?"

      "Schrodinger, mày có thích ấy ?"

      "Schrodinger, mày có thích ấy ?"

      Tôi đây hiểu tiếng người. Cảm ơn.

      Nghĩ đến chuyện cậu em nhà mình sắp phải đối diện với màn tỏ tình, tâm trạng Ngô Văn cũng được yên ổn. Trực giác mách bảo rằng tình có lẽ đơn giản như vậy, nhưng về mặt chủ quan, lại hy vọng suy luận vớ vẩn kia của Kiều Phong là chính xác.

      Nghĩ tới nghĩ lui, nhận thấy có thể tìm hiểu tình hình thông qua Cải Chíp .

      Cải Chíp giúp trợ lý tổng giám đốc đưa đồ ăn trưa gọi bên ngoài tới cho Ngô Văn. Kể từ lần nàng cẩn thận bị tổng giám đốc Ngô kêu lên xe đến giờ, người trong công ty nhất loạt cho rằng quan hệ của tổng giám đốc Ngô và Tiêu Thái Vy bình thường. Dù sao trợ lý tổng giám đốc bận, nhờ Cải Chíp giúp đỡ đưa đồ ăn đến cho tổng giám đốc Ngô, trợ lý yên tâm vô cùng, vô cùng.

      Lúc Cải Chíp đặt đồ ăn xuống, điện thoại trong túi bỗng đổ chuông. nàng tiện nhận điện thoại trước mặt tổng giám đốc Ngô, ra ngoài mới rút điện thoại ra, "A lô, Lam Sam?".

      Khe cửa chưa được đóng kín để lộ ra vài từ này. Ngô Văn bỗng chốc tỉnh táo hẳn. đứng dậy, lén ra ngoài, bám theo Cải Chíp .

      Cải Chíp tìm góc có người, trò chuyện vui vẻ cùng Lam Sam, "Cái gì, cậu muốn đến Mật Vân ngắm sao? Mình cũng muốn , mình cũng muốn ".

      Ngô Văn tựa lưng vào góc tường, lúc nghe thấy mấy lời này bèn bĩu môi, thầm nghĩ nàng này chẳng có ý tứ gì cả, thế giới hai người của người ta, còn cố ý chen vào làm cái gì? Lam Sam chắc chắn đồng ý.

      Lam Sam biết trước Cải Chíp như vậy. này tràn trề năng lượng, nhìn thấy thứ gì mới mẻ là muốn tham gia ngay. cười , "Được, nhưng thời gian mình và Kiều Phong dự định là hai ngày nghỉ của mình, thứ Năm và thứ Sáu. Nếu cậu cũng , chắc là lại phải xin nghỉ rồi".

      Cải Chíp có chút chần chừ, "Nhất định phải xin nghỉ sao? Bao nhiêu lâu, ngày?'.

      Ngô Văn sốt sắng đến độ muốn cào tường, tình hình gì vậy? Sao lại đồng ý rồi? phải là muốn tỏ tình sao?

      Lam Sam ngẫm nghĩ, , " cần đâu, buổi chiều thứ Năm cậu xin nghỉ hai tiếng, tan làm sớm chút. Thứ Sáu chúng ta khởi hành về sớm. Nhưng nếu như vậy có thể cậu khá mệt đấy.

      Cải Chíp xúc động bày tỏ, "Mình sợ mệt".

      "Xoạt, xoạt", nàng nghe thấy số thanh được êm tai cho lắm.

      Cải Chíp tò mò nhìn ngang nhìn dọc, có người, lẽ nào là chuột? Ôi mẹ ơi, kích động quá, có thể bắt chuột chơi rồi. nàng vui vẻ tìm kiếm bốn phía xung quanh, cuối cùng nhìn thấy tổng giám đốc Ngô sắc mặt chút dễ gần ở phía sau góc tường.

      Cải Chíp ngây người, "Tổng giám đốc Ngô?".

      Ngô Văn buông tay cào tường xuống, mặt đổi sắc nhìn , "Tôi cũng muốn ".

      Cải Chíp mơ màng, " muốn làm gì?''.

      "Ngắm sao", quả thực ngờ hai từ này lại nhảy ra từ miệng mình. Ôi mẹ ơi, ngờ lại có cảm giác ngượng ngùng.

      Cải Chíp che miệng cười, " nhìn ra được là tổng giám đốc Ngô ngài còn có trái tim thiếu nữa đấy".

      Đồ thần kinh, sớm muộn gì tôi cũng đuổi việc , Ngô Văn câm hận nghĩ.
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :