1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thùng Cơm Sát Vách - Tửu Tiểu Thất (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 35

      Tối hôm đó, Lam Sam về đến nhà, may khi phát chu kỳ sinh lý của đến . Âu sầu hồi, những chuyện như thế này được người đàn ông đoán trúng, cảm giác lạ lùng.

      thầm nghĩ, lẽ nào đúng như Kiều Phong ? Nguyên nhân thực của việc nổi giận chính là viếng thăm của vị khách hằng tháng này? Xem ra bộ môn khoa học này còn thần kỳ hơn cả phép thuật.

      Ngày hôm sau, lúc Lam Sam và Kiều Phong cùng ăn cơm, bàn có thêm bát cháo đậu phộng táo đỏ giúp bổ máu.

      Đương nhiên là Lam Sam thể lôi chuyện riêng tư của chị em phụ nữ ra chia sẻ với đàn ông. Sở dĩ Kiều Phong làm những món này, hoàn toàn là bởi tin tưởng đồng thời kiên định với phán đoán của bản thân. Lam Sam nhận thấy Kiều Phong có vẻ rất dễ chuyện, nhưng thực ra đối với số chuyện, lại cố chấp kỳ lạ. Chỉ cần là thứ mà kiên trì, có sức chín trâu cũng kéo lại được. Nếu bạn dám cả gan cản trở, ngừng lải nhải, càm ràm, nhắc nhắc lại vào tai bạn cho tới khi nào bạn thấy phiền đến nản chí mới thôi.

      Cho nên, giờ phút này, Lam Sam có ý định tranh luận gì với . ngồi xuống, an tâm hưởng thụ món cháo đậu phộng táo đỏ.

      "Thế nào?" Kiều Phong nhìn bằng ánh mắt chờ mong, "Lần đầu tiên tôi nấu món này đấy".

      Lam Sam gật đầu mạnh mẽ, "Ngon lắm! Thơm, ngọt, mềm, dẻo, nhừ, độ ấm vừa phải, theo thực quản xuống dạ dày, ấm cả bụng, vô cùng thoải mái. Lần đầu tiên làm ngon tuyệt thế này, hổ là thiên tài".

      Lam Sam ăn liên tiếp vài miếng, nhịn được thè lưỡi liếm môi. Lúc ngẩng đầu, phát thấy Kiều Phong vẫn cứ nhìn mình, đôi mắt tỏa sáng.

      Lam Sam chỉ vào đĩa thức ăn của Kiều Phong, "Ăn chứ, đờ đẫn cái gì?".

      "Ồ", Kiều Phong hoàn hồn, cúi đầu ăn.

      Lam Sam lại muốn chọc , thế nên hỏi, "Này, tôi như thế này có được coi là sắc đẹp thay cơm ?".

      Kiều Phong vùi đầu vào ăn, chẳng chẳng rằng.

      Lam Sam cảm thấy nhàm chán, muốn ăn cơm, vừa cúi đầu phát thấy vật thể lạ xâm nhập vào phòng ăn. Vật đó có hai màu đen trắng, đuôi màu trắng, tốc độ di chuyển cực nhanh, sắp tới chân của Lam Sam.

      Lam Sam hoảng hốt nhấc chân lên, "A a a, cái gì vậy?".

      Kiều Phong bình tĩnh an ủi, "Đừng sợ, đó là Schrodinger".

      Schrodinger thành ra như thế này từ lúc nào? Lam Sam nhìn nó chăm chú bằng ánh mắt hiếu kỳ, vừa khéo Schrodinger cũng ngẩng đầu nhìn . Sau đó, nhìn thấy khuôn mặt gấu mèo.

      ra Schrodinger mặc bộ đồ gấu mèo, lúc này hơn nửa khuôn mặt bị chiếc mũ có tạo hình gấu mèo che mất. Lúc nó ngẩng đầu, mắt bị mũ che kín, cơ bản nhìn thấy gì.

      Thế là nó lại cúi đầu, bất mãn kêu lên tiếng.

      Lam Sam biết phải sao, "Tại sao lại trang điểm cho con mèo thành gấu mèo?".

      "Tôi cảm thấy hẳn là thích."

      Lam Sam dường như hiểu được cách nghĩ của Kiều Phong. Có lẽ lo lắng tâm tình vẫn tốt, cho nên dùng cách này mong làm cho vui vẻ.

      Có được người bạn thân thế này, còn cầu mong gì hơn nữa? Lam Sam ăn cháo táo đỏ, nhìn con gấu mèo, lòng đầy ắp cảm động. với Kiều Phong, "Tiểu Phong Phong này, tôi cảm thấy, trong tương lai xa, có thể bắt kịp với vị trí của Cải Chíp trong lòng tôi đấy".

      Kiều Phong thầm đánh giá Lam Sam: Trọng sắc khinh bạn.

      đến đây, Lam Sam bỗng nghĩ đến mối nghi hoặc từ trước tới nay, hỏi dò, "Kiều Phong, tình cảm của trai tồi phải ?".

      "Ừm, rất tốt."

      "Vậy tại sao ấy đến tìm bao giờ nhỉ?"

      Kiều Phong ngẩng đầu, quét mắt về phía , cảm thấy câu hỏi này kỳ lạ. Thế nhưng vẫn trả lời, "Tuần nào ấy cũng tới, chẳng qua là đúng lúc có ở đây thôi".

      ra là vậy, hiểu rồi. Mặc dù câu trả lời này khiến Lam Sam này sinh nghi hoặc mới, nhưng những nghi hoặc này thích hợp mang ra hỏi, chí ít tại thích hợp.

      Nghĩ tới nghĩ lui, Lam Sam quyết định mua quần áo cho Tống Tử Thành, cấp dưới mua quần áo cho cấp , lại là nam giới, thích hợp.

      mua cho ta cái gạt tàn thuốc, chất liệu hợp kim màu đen, viền gạt tàn có đính mấy vòng đá kim cương, đương nhiên là kim cương giả rồi. Tổng thể gạt tàn thuốc trông giống như chiếc đĩa lấp lánh, Lam Sam nghĩ, cho dù hút thuốc, mang ra trồng tỏi cũng tệ chút nào.

      Bởi vì mấy ngày nay Tống Tử Thành đến tiệm 4S, Lam Sam đành phải hẹn ta ra ngoài dùng cơm, sau đó đưa gạt tàn cho ta.

      Tống Tử Thành rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Lam Sam tặng đồ cho ta, tặng gì quan trọng, ta đều thích cả.

      Dùng cơm xong, hai người cùng ra khỏi nhà hàng. Bên ngoài đèn hoa rực rỡ, xe cộ lại nườm nượp phố. Lam Sam sờ bụng nhìn bầu trời. Bất kể là thời tiết của thành phố có sáng sủa đến đâu, người và bầu trời lúc nào cũng giống như cách tầng sương dày đặc. Ở thành phố, bạn vĩnh viễn bao giờ nhìn thấy bầu trời rợp ánh sao, nhiều nhất chỉ có vài chấm mà thôi.

      Mùa này, buổi tối ở quê có thể nhìn thấy ngân hà rực rỡ. Bầu trời nơi đó như mái nhà ôm trọn cả mặt đất, rợp ánh sao, giống những viên kim cương chìm vào biển sâu, sáng lấp lánh. Nếu người mang trong mình nhiều tâm , nỗi niềm, nằm mặt đất ngắm bầu trời cao, tất cả mọi ưu phiền được vũ trụ bao la hút cạn.

      Lam Sam có chút phiền muộn, chẳng biết là nhớ nhung những vì sao, hay là nhớ quê nhà.

      Tống Tử Thành bỗng hỏi, "Muốn ngắm sao?".

      Lam Sam kinh ngạc, "Sao biết?".

      Sao biết? Phụ nữ ngẩng đầu nhìn bầu trời, hơn nửa là muốn ngắm sao, chẳng lẽ muốn nhìn máy bay sao? Tống Tử Thành cong khóe miệng, đôi mắt dưới ánh đèn đêm mang từng chấm sáng nhè , thoát khỏi vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị của ngày thường.

      Lam Sam nhìn vào đôi mắt của ta, thầm nghĩ, đôi mắt này giống những vì sao.

      Tống Tử Thành , "Ở đây nhìn thấy sao đâu, nếu muốn ngắm, chúng ta có thể đến Mật Vân".

      ta từ "chúng ta", dường như kéo gần khoảng cách của hai người chỉ trong giây lát. Nhưng Tống Tử Thành biết sức phòng ngự của người phụ nữ này rất mạnh. Sức phòng ngự của người phụ nữ xinh đẹp bao giờ cũng đạt đến đỉnh điểm, hoặc là ngàn vết thương trăm lỗ thủng, là người phụ nữ mà người đàn ông nào cũng có thể lên giường cùng, hoặc là người phụ nữ cấp bậc của trạm năng lượng nguyên tử.Lam Sam hiển nhiên thuộc loại thứ hai. Tống Tử Thành biết, tại thể chỉ vì ngắm sao mà dễ dàng cùng ta dã ngoại, thế nên ta vội , "Nhưng thời tiết ngày hôm nay được tốt cho lắm".

      Lam Sam gật đầu, thầm nghĩ, sau này có thể lừa Tiểu Phong Phong đến Mật Vân ngắm sao rồi.

      Ngày hôm sau, Tống Tử Thành đặt gạt tàn thuốc mà Lam Sam tặng ở phòng làm việc cá nhân. Là cậu ấm, ta phải dạng chơi bời lêu lổng. Nhưng tại ta làm việc ở công ty của gia đình, mà ra ngoài mở công ty, tiến hành đầu tư mạo hiểm. Công ty mới vừa vào hoạt động có chút tiếng tăm, nhưng hình như có ai quan tâm xem ta có kiếm được tiền hay , dù sao kiếm được tiền hay cũng phải quay về thừa kế sản nghiệp của gia đình.

      Kẻ chơi bời lêu lổng đích thực là Đàn Tử. Người này bởi vì chỉ số thông minh hạn chế, làm nên trò trống gì, điều trông mong duy nhất của gia đình đối với cậu ta là ít gây chuyện thôi.

      Đàn Tử thường xuyên ra vào văn phòng của Tống Tử Thành. Hôm nay, cậu ta nhìn thấy chiếc gạt tàn mới trong phòng làm việc của Thành. Đây phải là do khả năng quan sát của cậu ta tinh tế, mà là chiếc gạt tàn kia quả thực hợp với thẩm mỹ của Thành. Viền gạt tàn có đính ba vòng kim cương to bự, từ lúc nào Thành lại thích đồ sặc sỡ như thế này vậy?

      Đàn Tử tung chiếc gạt tàn sạch bóng kia lên trung, sau đó vững vàng bắt lấy. Hết lần này đến lần khác.

      Tống Tử Thành xử lý tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu ta nghịch như vậy, tức giận mắng, "Bỏ xuống".

      Đàn Tử giật mình, lỡ tay bắt được, gạt tàn rơi xuống, nện vào chân cậu ta.

      "Ôi trời ơi, đau chết mất em. Mất đầu ngón chân rồi", cậu ta ôm chân dựa vào sofa rên rỉ.

      Tống Tử Thành hề quan tâm xem đầu ngón chân của Đàn Tử còn hay mất, ta chỉ quan tâm xem gạt tàn thuốc kia có bị hư hỏng gì . Đàn Tử thấy Thành nhìn gạt tàn thuốc như nhìn tình nhân, thắc mắc, " Thành, đây là đồ ai tặng vậy?".

      Tống Tử Thành trả lời.

      Đàn Tử hỏi, " phải là Lam đại mỹ nữ tặng đấy chứ?", thấy Thành trầm mặc, cậu ta vỗ đùi, "Đúng rồi. Thành, có hy vọng rồi hả?".

      "Cậu câm miệng lại cho tôi", Tống Tử Thành , đặt gạt tàn thuốc trở lại bàn trà, sau đó liếc mắt về phía Đàn Tử, "Sau này được chạm vào nó".

      Đàn Tử gật đầu như giã tỏi.

      ra khỏi văn phòng của Tống Tử Thành, Đàn Tử rất vui vẻ. Cậu ta lại có lý do mới để hẹn hò nữ thần ra ngoài ăn cơm rồi.

      Đàn ông đúng là bỉ ổi, biết Tô Lạc thích cậu ta, những lần ít ỏi nể mặt cậu ta, cũng đều là vì có liên quan đến Tống Tử Thành. Nhưng còn cách nào khác, Đàn Tử thích, muốn tiếp cận Tô Lạc.

      Cho nên, Đàn Tử hẹn Tô Lạc dùng cơm, sau đó khuếch đại kiện Lam Sam tặng Thành gạt tàn thuốc thành câu chuyện dưới hai mươi phút cho Tô Lạc nghe.

      Sắc mặt của Tô Lạc vô cùng khó coi.

      Đàn Tử hỏi, "Lạc Lạc, em cảm thấy ta tặng Thành gạt tàn thuốc là muốn bày tỏ ý gì?".

      Tô Lạc "hừ" lạnh tiếng, "Đương nhiên là hy vọng Tống Tử Thành mỗi lần hút thuốc là có thể nhớ đến ta rồi. Người phụ nữ này cao minh ".

      Đàn Tử vỡ lẽ, vỗ đầu, " ra là ý này. Tâm của phụ nữ phức tạp . Nhưng thấy Thành và ta... ừm, chính là đều tình nguyện...", mãi, mãi, nhìn thấy sắc mặt Tô Lạc dần xám xịt, giọng của cậu ta càng lúc càng .

      Đàn Tử lấy hết dũng khí hỏi, "Lạc Lạc, đời này có nhiều đàn ông tốt như vậy, tại sao em cứ phải buộc mình ở chỗ Thành chứ?".

      Tô Lạc chẳng chẳng rằng, vành mắt đỏ ửng, nước mắt chực trào ra.

      Đàn Tử nhìn mà đau lòng muốn chết.

      Đàn ông đều thích phụ nữ si tình, cho dù trái tim của người phụ nữ này đặt nơi người đàn ông khác. ta càng si tình, son sắt, càng khiến người ta thể thoát ra được.

      Dùng cơm xong, Tô Lạc tự lái xe về nhà. Vừa ngồi lên xe, ta liền đăng Weibo.

      Sớm biết tâm hồn lạc viển vông, thà rằng khi xưa quen biết.

      Về đến nhà, bài đăng này có rất nhiều người chia sẻ và bình luận. Trong đó có bình luận, ảnh đại diện của tài khoản để lời bình luận là con mèo mập, tên đăng nhập chỉ có từ: ấy.

      ấy : Xin hãy cố gắng níu giữ bạn trai cũ của bạn. Nhất định bạn có thể làm được, cố lên?

      Tô Lạc cúi đầu, cười dịu dàng, ta trượt ngón tay, trả lời: Tôi tưởng đấy nhé.
      A fang thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 36

      Lam Sam ngờ gặp Tô Lạc ở tiệm spa. Hôm nay, nét mặt của nàng này trông có vẻ tồi, chí ít là tốt hơn kiểu tinh thần sa sút khi gặp hai lần trước, xem ra là nghĩ thông suốt rồi.

      Ừm, đúng mà, xinh đẹp, có khí chất, cần gì phải buộc mình ở người đàn ông.

      Lam Sam chào hỏi, "Trùng hợp quá".

      Tô Lạc lắc đầu cười nhạt, " trùng hợp đâu, tôi cố ý đến đây đợi ".

      Lam Sam chẳng hiểu ra làm sao, biết ta có ý gì, cười đáp, "Nếu muốn mua xe, gọi cuộc điện thoại là được rồi".

      " tại tôi có ý định đổi xe. Tôi đến là muốn chuyện với ."

      Lam Sam càng cảm thấy kỳ lạ. Ngoại trừ chủ đề mua xe ra, cho rằng giữa và Tô Lạc còn có chuyện gì khác để . có phần khó xử nhìn Tô Lạc, , "Tôi muốn làm spa, quen có người lạ ở cùng cho lắm".

      Tô Lạc cười như gió xuân, " sao, đúng lúc tôi cũng muốn làm spa, đợi lát nữa làm xong, chúng ta đến quán cà phê đối diện chuyện nhé".

      Lam Sam buộc lòng phải gật đầu.

      Làm xong spa ra ngoài, nhìn thấy Tô Lạc đợi mình. Hai người cùng vào quán cà phê đối diện.

      Theo Lam Sam thấy, con người Tô Lạc này, thuộc kiểu người có ý xấu n nhưng cũng tuyệt đối dễ chuyện, chắc là được cánh đàn ông chiều chuộng quen rồi. Tóm lại là có thể tránh xa người này bao nhiêu nên tránh xa bấy nhiêu. ta mua xe của , cho nên chẳng cần phải phục vụ ta.

      Thế nên Lam Sam , " Tô, chúng ta thẳng luôn . Hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì? Xin mời thẳng".

      Tư thế ngồi của Tô Lạc rất đoan trang, tư thái rất tao nhã, nhìn vô cùng thoải mái, lúc nhân viên phục vụ đặt cà phê xuống trước mặt ta, còn nhịn được mà liếc nhìn cái.

      ta nhìn Lam Sam, thành , "Tôi đến chỉ là có lòng tốt nhắc nhở chút, đừng ôm mộng tưởng gì với Tống Tử Thành. ta phải là người có thể nắm bắt được đâu".

      Cuối cùng Lam Sam hiểu. Cho tới giờ phút này, mối quan hệ duy nhất giữa và Tô Lạc cũng chỉ là cùng quen biết Tống Tử Thành, cho nên Tô Lạc đến tìm trò chuyện còn có thể vì chuyện gì? Lam Sam cảm thấy hoang đường, thấy Tô Lạc còn muốn thêm, vội vàng xua tay, cắt ngang lời ta, "Này, này, này, hoàn toàn hiểu lầm rồi. Tổng giám đốc Tống chỉ là sếp của tôi thôi, chỉ đơn giản như vậy thôi".

      Tô Lạc cười nhạt, "Cùng là phụ nữ với nhau, cần sốt sắng phủ nhận làm gì".

      Kết luận về người khác chỉ bằng câu , Lam Sam ghét cay ghét đắng giọng điệu tự tin như thể ai sánh bằng này của ta. day day thái dương, nhìn Tô Lạc, "Sau đó sao? , giày vò tới giày vò lui là vì quên tình cũ với sếp của chúng tôi sao? Vậy mau theo đuổi lại người ta . quan tâm đến tôi làm gì? Tôi quả thực có ý gì khác với sếp cả".

      Tô Lạc tiếp, " người phụ nữ, bằng cấp đại học hạng hai, sống nơi đất khách, có hộ khẩu vùng này, nghề nghiệp là tiêu thụ hàng hóa, ưu thế lớn nhất là sắc đẹp, nhưng năm nay hai mười tám tuổi, còn có thể đẹp được mấy năm? Đối với người phụ nữ kiểu này, hôn nhân mới là chuyện lớn cả đời. Tôi tin sốt sắng".

      Lam Sam nghe mà nổi cơn thịnh nộ, định Tô Lạc lại tiếp tục, "Thế nhưng mong tin tôi, chọn nhầm đối tượng rồi. Con người Tống Tử Thành rất phức tạp, ta...".

      Bộp.

      Lam Sam đập mạnh xuống bàn, ngắt lời ta. Rất nhiều người xung quanh đều giật mình bởi thanh này, thi nhau nhìn về phía họ. Tô Lạc cảm thấy hành vi của Lam Sam thiếu lễ độ, nhìn Lam Sam bằng ánh mắt trách cứ.

      Lam Sam tiếp lời Tô Lạc, , "Nhưng Tống Tử Thành là người đàn ông từng đá Tô Lạc, ngay cả người phụ nữ như ta còn dám đá, cho nên chắc chắn thể vừa mắt người như tôi được, điều muốn là vậy phải ? Tôi giúp hết rồi đấy, tôi có thể được chưa?".

      Tô Lạc bất đắc dĩ, "Cho dù có tin hay tôi thực lòng muốn tốt cho ".

      Lam Sam gật đầu, "Đương nhiên là tôi tin. Nhưng tôi cũng khuyên câu, bị Tống Tử Thành đá chẳng có gì ghê gớm cả. xem đầu óc lúc nào cũng ôm những tư tưởng kỳ quặc đại loại như ' có đàn ông tôi sống nổi', 'hôn nhân chính là thắng lợi lớn nhất của phụ nữ'. Tôi khuyên mau chóng tìm chàng cao to, đẹp trai, giàu có mà lấy làm chồng . À, tôi hai mươi tám tuổi sao? Chẳng lẽ chưa đến hai mươi tám? Đừng giả vờ mình còn non xanh trước mặt tôi nữa. Chị đây dùng mắt là có thể nhìn ra được bao nhiêu tuổi đấy. Còn nữa, là cha hay mẹ tôi? Tôi cần phải nhọc lòng vì tôi như vậy".

      Thấy khuôn mặt Tô Lạc dần sa sầm, Lam Sam đắc ý vẫy tay, "Tạm biệt".

      Sau đó, bỏ .

      Sau khi quay về, Lam Sam lăn lộn vài vòng tấm thảm nhà Kiều Phong, lúc này tâm tình mới tốt lên được. nằm thảm, nhìn chằm chằm trần nhà, dần bình tĩnh lại, đột nhiên ý thức được vừa rồi tại sao lại nổi nóng đến vậy. Lời của Tô Lạc tuy là khó lọt tai, nhưng phần lớn những lời ta .

      Là dân nhập cư trong thành phố lớn hơn hai mươi ngàn dân này, chẳng khác nào hạt cát giữa hồng trần mênh mông, bé, thấp kém, đáng kể đến. Vừa có người thân, lại có nhà, có xe, có bạn trai, làm công việc vất vả, bị kỳ thị.

      có được ổn định, tinh thần cũng có chỗ đứng, tâm hồn thể thanh thản.

      ở thành phố này mười năm, quen với đồ ăn từ mọi vùng miền đổ về, được giọng chuẩn Bắc Kinh, nhưng vẫn chỉ là người khách.

      Đây là cái giá phải trả của tự lập.


      Vào lúc Lam Sam nằm thảm trải sàn ngẩn ngơ, Kiều Phong bưng bát thủy tinh đến. Trong bát thủy tinh có đựng đầy nho hạt được rửa sạch, kích cỡ bằng ngón út, màu xanh nhạt. ngồi xếp bằng bên cạnh , cầm quả nho đưa đến miệng .

      Lam Sam há miệng, cho quả nho vào miệng, nhai vài miếng, cảm thán, "Ngọt đấy".

      "Ừm", Kiều Phong gật đầu, cũng ăn quả, sau đó lại đút cho Lam Sam.

      đút từng quả , Lam Sam ăn từng quả , vừa ăn vừa , "Kiều Phong, tôi cảm thấy kỳ lạ lắm. Tại sao đồ ăn của nhà lại ngon như vậy nhỉ? Gạo ngon, hoa quả ngon, ngay cả trứng vịt muối cũng ngon nữa. Có phải nhà phong thủy tốt ?".

      Kiều Phong lắc đầu, " phải, là bởi vì đồ của nhà tôi là thực phẩm sạch, phá hoại môi trường".

      "Tôi tin. Trứng vịt muối cũng vậy sao?"

      "Đúng thế."

      "Đúng rồi, ông nội có thể nuôi vịt, sau đó làm trứng vịt muối. Vậy quả đào mật cũng vậy? Nho cũng vậy? Qủa kiwi cũng vậy? Cả hạt dẻ cười nữa?"

      gật đầu, "Đúng vậy".

      Lam Sam trợn mắt, "Xì! Ông nội chơi nông trường QQ(1) hả?".

      (1) Tên của loại game có mạng QQ, có trồng trọt, chăn nuôi.

      Kiều Phong sửng sốt hồi, sau đó lắc đầu, " phải".

      "Vậy đúng rồi, chi bằng cứ thẳng đồ ăn của nhà đều là đồ biếu cho rồi, 'chém gió' cũng phải có logic của 'chém gió' chứ".

      Kiều Phong há miệng, định tiếp lời nhìn thấy Lam Sam lại há to miệng chờ đút nho: "A...".

      ngắt quả nho bỏ vào miệng , rồi hỏi, "Hôm nay làm sao thế? Lúc quay về sắc mặt được tốt cho lắm".

      "Đừng nhắc nữa, tôi gặp phải kẻ thần kinh", nhớ lại những lời Tô Lạc , Lam Sam lại có chút buồn bực. trở mình, nghiêng người về phía Kiều Phong, chống mặt nhìn , , "Tiểu Phong Phong, nếu tôi về nhà, có nhớ tôi ?".

      Kiều Phong lắc đầu đáp, " đâu".

      Lam Sam có chút thất vọng, "Ồ".

      lại bổ sung thêm, "Dù sao ngày hôm sau là có thể gặp rồi".

      Lam Sam giải thích, " hiểu lầm rồi, tôi là về quê ấy".

      Kiều Phong sửng sốt nhìn , mím môi, "... sắp về quê rồi? Bao giờ quay lại?".

      nằm xuống, rầu rĩ nhìn trần nhà, đáp, "Về rồi có lẽ quay lại nữa. Có thể ngày lễ tết đến chỗ xin tiền, đòi vài bao gạo bự, ha ha".

      trầm ngâm hồi, chau mày hỏi, "Tại sao lại quay về? Ở đây tốt sao?".

      Lam Sam thở dài, " hiểu đâu". Ở đây có tốt đến mấy nữa cũng phải nhà của mình, sống nơi đất khách quê người, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy lạc lõng.

      Kiều Phong thêm gì, cúi đầu như suy tư.

      Hai người trầm lặng hồi, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. thanh ấy có chút buồn bực, phải là cửa của nhà Kiều Phong, nhưng rất vang, chắc là nhà bên cạnh.

      Qủa nhiên, lát sau, trong hành lang có người gọi, "Lam Sam có nhà vậy?".

      Lam Sam đứng dậy chạy đến mở cửa, là người chuyển phát nhanh. Sau khi ký tên, cầm đồ quay trở lại phòng khách nhà Kiều Phong.

      Kiều Phong nhìn Lam Sam bóc gói đồ chuyển phát nhanh, lấy ra tấm thiệp cưới, sau khi xem xong, cười u ám, "Hôm nay là ngày tập thể những người mắc bệnh thần kinh chứng minh tồn tại của mình hay sao?".

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 37

      Lam Sam trừng mắt trước tấm thiệp cưới, như thể muốn dùng ánh mắt để đốt lỗ tấm thiệp vậy.

      Kiều Phong tò mò, "Đây là thiệp mời của ai vậy? thích sao?".

      Lam Sam quẳng thiệp mời gập gọn lên bàn trà, nhếch miệng cười lạnh, "Thế giới này có loại sinh vật gọi là bạn trai cũ".

      Kiều Phong cầm tấm thiệp, mở ra xem. Nội dung bên trong được in rất đầy đủ, chỉ có tên của Lam Sam viết bằng tay. Bút ký nét 0,7 mm, móc gập, nét bút đều đặn tròn trịa, trông rất dễ nhìn. Kiều Phong gật đầu, khen ngợi, "Chữ đẹp đấy".

      Lam Sam sầm mặt, "Này".

      ''Nhưng mà", chuyển đề tài, , "Mặc dù là nắn nót, thế nhưng bút lực nhu hòa, thế bút gò bó thanh thoát, nhìn chữ đoán người, vị bạn trai cũ này của tính cách chắc là có chút yếu đuối".

      Lam Sam bị chọc cười, "Xem ra khiến hồ đồ rồi. làm nhà khoa học như vậy đấy hả?".

      Kiều Phong rất tự tin, "Đây cũng là khoa học".

      "Công tử bột còn người khác yếu đuối?"

      Kiều Phong liếc mắt nhìn , hàng lông mày dài khẽ chau lại, ánh mắt nguy hiểm, " cảm thấy tôi rất yếu đuối?".

      Lam Sam bị nhìn có phần sửng sốt, rơi vào trạng thái suy nghĩ. Kiều Phong yếu đuối sao? Trông có vẻ rất đàn ông, nhưng thực tế, người ta đầu óc thông minh, tứ chi cũng phát triển, kiếm được tiền, biết làm vẻ đáng , còn nấu nướng giỏi nữa, yếu chỗ nào?

      Sở dĩ khiến người khác cảm thấy "yếu đuối", hoàn toàn là bởi tính cách của người này quá ôn hòa, từ trước tới giờ ganh đua với ai, điều này tạo nên ảo giác. Song, thực tế là, chuyện gì nhận định lập trường của lại kiên định đến mức ngoan cố. Người như thế này thể dùng từ "yếu đuối" để miêu tả, thậm mí cũng thể dùng từ ''mạnh mẽ" đơn giản để khái quát. Lam Sam ngẫm nghĩ, , " như thế này, tên khoa học có lẽ được gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm đánh chết voi".

      Kiều Phong khá hài lòng với câu trả lời của , ít ra cho rằng "yếu đuối". nhìn tấm thiệp mời, hỏi, "Người tên Thịnh Vũ chính là bạn trai cũ của ?".

      " phải, nếu tôi đoán nhầm Thịnh Vũ là dâu. Bạn trai cũ của tôi tên Dương Tiểu tú.''

      Tên hay lắm. Kiều Phong gấp tấm thiệp lại, sau đó bình tĩnh nhìn Lam Sam, hỏi, "Hai người ở bên nhau bao lâu?".

      Lam Sam ngẫm nghĩ lát, "Hơn năm gì đó, tôi cũng lắm".

      Ngốc đấy. có phần khinh bỉ, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hàng lông mày bèn giãn ra, tựa như mây bay tản mạn, lộ ra vầng trăng sáng . lại hỏi, "Hai người chia tay bao lâu rồi? Cũng nhớ?".

      Lam Sam mất kiên nhẫn, "Tự tính . Tôi tốt nghiệp vừa làm ở bên ta. Sau năm... ba bốn tháng gì đó chia tay', phát ra Kiều Phong rất có thiên phú của "bà tám".

      Kiều Phong chỉ mất giây lát tính toán ràng, lại hỏi, "Tại sao lại chia tay?''.

      tới đây, Lam Sam thể than tiếng bạn trai cũ của mình cực phẩm đến nhường nào, "Bởi vì mẹ ta chê tôi. Chê tôi học lực tốt, công việc tốt, còn phải là người bản địa. Điều kiện gia đình nhà họ hình như tồi. Thực ra, điều quan trọng nhất là, tên nhu nhược Dương Tiểu Tú kia, vừa dám nổi giận lại dám chống lại mẹ của mình, và thế là chị đây sau cơn thịnh nộ đá ta".

      Kiều Phong bắt được vài thông tin mấu chốt từ đoạn thôi dài đằng đẵng này, "Hai người bàn tới chuyện hôn nhân rồi?".

      Lam Sam xấu hổ, "Đừng nhắc đến nữa, ai chẳng có lúc thần kinh chứ, đúng ?". Lúc đó vừa tốt nghiệp, công việc đâu vào đâu, hoang mang bối rối. quá bất lực, định dứt khoát lấy chồng sớm rồi sinh con cho yên chuyện. Lúc đó, Dương Tiểu Tú theo đuổi vô cùng quyết liệt, bèn quyết định thử qua lại với ta xem sao. Ai ngờ đến cuối cùng lại kết thúc như vậy. May mà kịp thời nghĩ thông suốt, con người ta sống đời nên suy nghĩ lung tung, người đáng để tin cậy nhất vĩnh viễn là chính bản thân mình.

      Kiều Phong rầu rĩ, "Vậy ta ?".

      Vừa nghe thấy câu hỏi này, Lam Sam liền có chút mơ màng. dựa người vào sofa, tỉ mỉ nhớ lại rồi mới trả lời, "Thú thực là, mặc dù tôi từng , thế nhưng, tôi vẫn chưa gặp được người mà mình nhất định phải ở bên, cho nên, có lẽ là tôi ta".

      cụp mắt, ánh mắt được hàng mi như bàn chải che khuất, "Thế nên, bữa tiệc này rốt cuộc là ?".

      " cái gì mà ", Lam Sam dứt lời, cầm lấy tấm thiệp toan xé. Vừa giơ lên, bỗng dừng lại, hỏi Kiều Phong, '' xem, Dương Tiểu Tú gửi thiệp mời cho tôi là quên tình cũ với tôi? Hay là muốn diễu võ dương oai với tôi?''.

      Kiều Phong lắc đầu, "Sao tôi biết được".

      Lam Sam bỗng dịch người sofa sát lại , nhìn cười nịnh nọt. Kiều Phong ngồi thẳng lưng, liếc mắt về phía , chau mày cảnh giác, " định làm gì?".

      Lam Sam khoác vai , "Tiểu Phong Phong, cùng tôi dự tiệc nhé?".

      Kiều Phong bất lực vùng vẫy lát. xích lại càng gần, đường cong của vòng khẽ chạm vào cánh tay , khiến bỗng chốc căng thẳng đến độ dám cử động nữa.

      Lam Sam chú ý tới điểm này, lắc lắc bả vai , "Được ? cần phải làm gì cả, chỉ đứng đó làm bình hoa thôi là được rồi. Để cho mẹ của Dương Tiểu Tú thấy bạn trai tại của chị đây đá con trai của bà ta bay xa mười con phố. Hừ hừ".

      Kiều Phong cúi đầu, giọng , "Tôi đâu phải là bạn trai ".

      "An tâm , chỉ là giúp tôi chút thôi, giả làm bạn trai tôi, hiểu ?"

      Kiều Phong nghiêng đầu nhìn . nghiêng về phía , tay nắm lấy bả vai , cằm gác lên mu bàn tay. Gương mặt xinh đẹp, đôi mắt đen láy rực rỡ, mỉm cười. Mỗi lần nở nụ cười, đôi con ngươi xinh đẹp kia tựa như muốn nước vậy.

      Lam Sam thấy ngẩn người, lại đẩy , "Này, được hả?".

      Kiều Phong gật đầu, "Được".

      Lam Sam mừng rỡ, "Vẫn là Tiểu Phong Phong nhà ta tốt nhất".

      "Nhưng", Kiều Phong mím môi, ra nghi hoặc của mình, "Nếu họ bảo tôi hôn phải làm thế nào?".

      "Họ bị thần kinh sao đâu phải là chú rể.''

      "Ồ."

      Ăn cơm tối xong, Lam Sam gọi điện thoại cho Cải Chíp , kể chuyện về Dương Tiểu Tú, tiện thể bày tỏ nghi ngờ của mình: Tại sao Dương Tiểu Tú lại biết địa chỉ chỗ ở mới của ?

      Cải Chíp điềm nhiên thừa nhận, "Là mình cho ta biết. Người chị em à, giờ cậu như trước kia nữa, đến lúc đó phải trang điểm đẹp, đến lễ cưới của ta, chính là để ta biết, ta, cậu sống càng tốt hơn, càng nữ tính hơn, để ta hối hận chết . À, đúng rồi, cậu còn có thể rủ Kiều đại thần đến chống lưng cho nữa".

      hổ là bạn thân của nhau, mạch suy nghĩ này, quả thực là đồng bộ đến thần kỳ. Lam Sam đề cập đến chuyện này nữa, hỏi, "Giờ cậu làm gì vậy?".

      "Ăn cơm thôi, đừng nhắc nữa. Hôm nay phòng Hành chính của công ty ăn liên hoan, người ở văn phòng tổng giám đốc cũng , ai biết được lại gặp tổng giám đốc Ngô ở nhà hàng. Giờ tổng giám đốc Ngô cùng các mỹ nữ phòng Hành chính nâng cốc vui vẻ. Trời đất ơi, cậu xem da mặt ta sao lại dày vậy cơ chứ? Người ta chỉ mời khách sáo. vậy mà ta cũng mặt dày ngồi xuống . Còn để mình đỡ rượu cho ta nữa, biết xấu hổ."

      "Cậu đỡ rượu cho ta?"

      ''Có thể đỡ sao? Mình có thể cần uống rượu giúp bất cứ ai, ngoại trừ ta."

      Tán gẫu với Lam Sam lát, Cải Chíp cúp điện thoại quay về phòng. Mặc dù xấu sau lưng Ngô Văn, thế nhưng trước mặt , nàng vẫn ra sức nịnh nọt, hoàn toàn là kiểu mẫu biết xấu hổ điển hình.

      Thực ra, Cải Chíp cũng đỡ giúp Ngô Văn được bao nhiêu rượu. Ở đây có mấy bàn, ai có tư cách chuốc rượu Ngô Văn cả. Cải Chíp ngồi bên sếp lớn, cầm đôi đũa sạch thỉnh thoảng gắp thức ăn cho , sau đó, quay đầu trò chuyện với thực tập sinh. Thực tập sinh coi Cải Chíp là tiền bối, chuyện vô cùng lễ phép khiến Cải Chíp tự cảm thấy vinh hạnh. Đương nhiên, tiện thể ba hoa chút là điều thể tránh khỏi, đây là tật của nàng.

      Ngô Văn vừa chuyện với người ta vừa vểnh tai nghe Cải Chíp hươu vượn. nàng này khi tán gẫu mồm mép lém lỉnh, năng liên hồi. ấy chuyện trời dưới biển, luôn chọc người khác cười, quả thực là có kỹ năng tấu hài thiên bẩm.

      Ngô Văn cùng muốn trói Cải Chíp lại tặng cho Đức Vân Xã(1).

      (1) nhóm hài của Trung Quốc.

      Dùng cơm xong, Cải Chíp cùng mọi người ra ngoài, giữa tàu điện ngầm và taxi, nàng băn khoăn hồi. Chủ nhiệm văn phòng tổng giám đốc đến, lắc lắc chìa khóa xe cười với , "Thái Vy, tôi đưa về nhà nhé?".

      Cải Chíp sáng mắt, định nhận lời Ngô Văn ở phía xa lớn giọng , "Tiêu Thái Vy, theo tôi".

      câu thu hút chú ý của tất cả mọi người. Cải Chíp đến bên Ngô Văn trước con mắt của bao người. Ngô Văn đưa đến bãi đỗ xe. được quãng, Cải Chíp quay đầu nhìn, thấy các đồng nghiệp vẫn nhìn về phía mình.

      Mãi đến khi ngồi vào xe của tổng giám đốc Ngô, Cải Chíp vẫn thấy như nằm mơ. hốt hoảng, hỏi, "Tổng giám đốc Ngô, có phải là phải lòng tôi rồi ?".

      Ngô Văn còn gì để . nàng này sao chẳng có chút dè dặt nào thế nhỉ? bật đèn trong xe, nhìn Cải Chíp , , " nghĩ ngợi nhiều rồi".

      "May quá, may quá, dọa chết tôi rồi", Cải Chíp vỗ ngực, suýt chút nữa tưởng rằng mình phải tranh giành tình nhân với Kiều đại thần. Ôi mẹ ơi, đáng sợ quá.

      Phản ứng của nàng khiến Ngô Văn thích ứng nổi. Hình như cũng đến nỗi nào? Tại sao lại khiến ấy sợ đến mức này?

      Cải Chíp hỏi, "Vậy tổng giám đốc Ngô, giờ vẫn muốn đưa tôi về nhà sao?".

      Ngô Văn đáp mà hỏi lại, "Nghe rất biết ca hát?".

      "Ớ... đâu có."

      "Từ là hát chính của ban nhạc? Ước mơ là trở thành ca sĩ?" Ngô Văn lặp lại những lời mình nghe được từ chỗ Cải Chíp .

      Cải Chíp hết nổi. Người này sao lại vô duyên tới mức ấy cơ chứ?

      Ngô Văn tiếp, "Còn biết hát rất nhiều, rất nhiều ca khúc tiếng nữa?".

      "Khụ", Cải Chíp mất tự nhiên che miệng, "Những lời này cứ coi như truyện cười ".

      Ngô Văn chẳng chịu buông tha, "Nào, hát bài nhé?".

      ''Hát gì cơ?"

      "Hát bài tiếng , ngoại trừ bài hát sinh nhật và bài bảng chữ cái ra, những bài khác tùy chọn."

      Ôi mẹ ơi, tôi nào biết hát tiếng chứ? Cải Chíp có chút xấu hổ, giận dữ, nhưng dám phản kháng, đành quay mặt chỗ khác, thèm nhìn .

      Ngô Văn phát , mặc dù luôn em trai mình nhàn cư vi bất thiện, nhưng thực tế mới là kẻ nhàn cư vi bất thiện. Khi lại cứ gây khó dễ với , cứ phải nhìn người ta khó xử, trong lòng mới thoải mái được. phải chỉ là suýt chút nữa bị ấy cưỡng bức thôi sao, có gì ghê gớm chứ?

      Mặc dù ngừng phán xét tội ác của mình trong lòng, thế nhưng ngoài miệng Ngô Văn vẫn rất tà ác, "Mau hát , hát cho xuống xe".

      Cải Chíp bất đắc dĩ, nghĩ nát óc, cuối cùng cũng tìm thấy ca khúc miễn cưỡng có thể coi là bài hát tiếng . ấy gõ nhịp, cất giọng hát: "Sông lớn chảy về đông, khoai tây... cà chua... Bụng đói kêu tiếng, mỗi người củ khoai tây...".

      Hát xong ca khúc, nàng bị Ngô Văn đuổi xuống xe.

      thanh ma quỷ ấy chui vào màng nhĩ Ngô văn, dư còn văng vẳng bên tai. Mặc dù gạt nó ra khỏi đầu, thế nhưng bài hát thần thánh này vẫn đọng lại trong đầu . Ngày hôm sau, đến tìm Kiều Phong ăn cơm, lúc nhìn thấy khoai tây được rửa sạch trong bếp nhà Kiều Phong, cầm củ lên, chẳng nghĩ ngợi gì bèn cất giọng hát, "Mỗi người củ khoai tây".

      Kiều Phong nhìn trai mình như nhìn kẻ thần kinh.

      Ngô Văn sầm mặt, cầm khoai tây ngửa mặt lên trời thở dài, "Chết tiệt, hình như mình bị tẩy não rồi".

      Kiều Phong giật lấy củ khoai tây, cẩn thận rửa lại lần nữa. cảm thấy xuất của trai mình hôm nay chướng mắt, cho nên khéo léo giục trai ra về.

      Ngô Văn lại kiên trì bám trụ chịu rời .

      dựa vào bên, với Kiều Phong, "Hôm nay đến đây là muốn hỏi em chuyện".

      Kiều Phong cúi đầu, dùng dao thái làm dấu của khoai tây, ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi, "Chuyện gì?".

      Ngô Văn mang vẻ mặt hiếu kỳ, hỏi, "Em và Lam Sam, hai người rốt cuộc là sao hả?".

      " ấy theo đuổi em."
      A fang thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 37

      Lam Sam trừng mắt trước tấm thiệp cưới, như thể muốn dùng ánh mắt để đốt lỗ tấm thiệp vậy.

      Kiều Phong tò mò, "Đây là thiệp mời của ai vậy? thích sao?".

      Lam Sam quẳng thiệp mời gập gọn lên bàn trà, nhếch miệng cười lạnh, "Thế giới này có loại sinh vật gọi là bạn trai cũ".

      Kiều Phong cầm tấm thiệp, mở ra xem. Nội dung bên trong được in rất đầy đủ, chỉ có tên của Lam Sam viết bằng tay. Bút ký nét 0,7 mm, móc gập, nét bút đều đặn tròn trịa, trông rất dễ nhìn. Kiều Phong gật đầu, khen ngợi, "Chữ đẹp đấy".

      Lam Sam sầm mặt, "Này".

      ''Nhưng mà", chuyển đề tài, , "Mặc dù là nắn nót, thế nhưng bút lực nhu hòa, thế bút gò bó thanh thoát, nhìn chữ đoán người, vị bạn trai cũ này của tính cách chắc là có chút yếu đuối".

      Lam Sam bị chọc cười, "Xem ra khiến hồ đồ rồi. làm nhà khoa học như vậy đấy hả?".

      Kiều Phong rất tự tin, "Đây cũng là khoa học".

      "Công tử bột còn người khác yếu đuối?"

      Kiều Phong liếc mắt nhìn , hàng lông mày dài khẽ chau lại, ánh mắt nguy hiểm, " cảm thấy tôi rất yếu đuối?".

      Lam Sam bị nhìn có phần sửng sốt, rơi vào trạng thái suy nghĩ. Kiều Phong yếu đuối sao? Trông có vẻ rất đàn ông, nhưng thực tế, người ta đầu óc thông minh, tứ chi cũng phát triển, kiếm được tiền, biết làm vẻ đáng , còn nấu nướng giỏi nữa, yếu chỗ nào?

      Sở dĩ khiến người khác cảm thấy "yếu đuối", hoàn toàn là bởi tính cách của người này quá ôn hòa, từ trước tới giờ ganh đua với ai, điều này tạo nên ảo giác. Song, thực tế là, chuyện gì nhận định lập trường của lại kiên định đến mức ngoan cố. Người như thế này thể dùng từ "yếu đuối" để miêu tả, thậm mí cũng thể dùng từ ''mạnh mẽ" đơn giản để khái quát. Lam Sam ngẫm nghĩ, , " như thế này, tên khoa học có lẽ được gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm đánh chết voi".

      Kiều Phong khá hài lòng với câu trả lời của , ít ra cho rằng "yếu đuối". nhìn tấm thiệp mời, hỏi, "Người tên Thịnh Vũ chính là bạn trai cũ của ?".

      " phải, nếu tôi đoán nhầm Thịnh Vũ là dâu. Bạn trai cũ của tôi tên Dương Tiểu tú.''

      Tên hay lắm. Kiều Phong gấp tấm thiệp lại, sau đó bình tĩnh nhìn Lam Sam, hỏi, "Hai người ở bên nhau bao lâu?".

      Lam Sam ngẫm nghĩ lát, "Hơn năm gì đó, tôi cũng lắm".

      Ngốc đấy. có phần khinh bỉ, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hàng lông mày bèn giãn ra, tựa như mây bay tản mạn, lộ ra vầng trăng sáng . lại hỏi, "Hai người chia tay bao lâu rồi? Cũng nhớ?".

      Lam Sam mất kiên nhẫn, "Tự tính . Tôi tốt nghiệp vừa làm ở bên ta. Sau năm... ba bốn tháng gì đó chia tay', phát ra Kiều Phong rất có thiên phú của "bà tám".

      Kiều Phong chỉ mất giây lát tính toán ràng, lại hỏi, "Tại sao lại chia tay?''.

      tới đây, Lam Sam thể than tiếng bạn trai cũ của mình cực phẩm đến nhường nào, "Bởi vì mẹ ta chê tôi. Chê tôi học lực tốt, công việc tốt, còn phải là người bản địa. Điều kiện gia đình nhà họ hình như tồi. Thực ra, điều quan trọng nhất là, tên nhu nhược Dương Tiểu Tú kia, vừa dám nổi giận lại dám chống lại mẹ của mình, và thế là chị đây sau cơn thịnh nộ đá ta".

      Kiều Phong bắt được vài thông tin mấu chốt từ đoạn thôi dài đằng đẵng này, "Hai người bàn tới chuyện hôn nhân rồi?".

      Lam Sam xấu hổ, "Đừng nhắc đến nữa, ai chẳng có lúc thần kinh chứ, đúng ?". Lúc đó vừa tốt nghiệp, công việc đâu vào đâu, hoang mang bối rối. quá bất lực, định dứt khoát lấy chồng sớm rồi sinh con cho yên chuyện. Lúc đó, Dương Tiểu Tú theo đuổi vô cùng quyết liệt, bèn quyết định thử qua lại với ta xem sao. Ai ngờ đến cuối cùng lại kết thúc như vậy. May mà kịp thời nghĩ thông suốt, con người ta sống đời nên suy nghĩ lung tung, người đáng để tin cậy nhất vĩnh viễn là chính bản thân mình.

      Kiều Phong rầu rĩ, "Vậy ta ?".

      Vừa nghe thấy câu hỏi này, Lam Sam liền có chút mơ màng. dựa người vào sofa, tỉ mỉ nhớ lại rồi mới trả lời, "Thú thực là, mặc dù tôi từng , thế nhưng, tôi vẫn chưa gặp được người mà mình nhất định phải ở bên, cho nên, có lẽ là tôi ta".

      cụp mắt, ánh mắt được hàng mi như bàn chải che khuất, "Thế nên, bữa tiệc này rốt cuộc là ?".

      " cái gì mà ", Lam Sam dứt lời, cầm lấy tấm thiệp toan xé. Vừa giơ lên, bỗng dừng lại, hỏi Kiều Phong, '' xem, Dương Tiểu Tú gửi thiệp mời cho tôi là quên tình cũ với tôi? Hay là muốn diễu võ dương oai với tôi?''.

      Kiều Phong lắc đầu, "Sao tôi biết được".

      Lam Sam bỗng dịch người sofa sát lại , nhìn cười nịnh nọt. Kiều Phong ngồi thẳng lưng, liếc mắt về phía , chau mày cảnh giác, " định làm gì?".

      Lam Sam khoác vai , "Tiểu Phong Phong, cùng tôi dự tiệc nhé?".

      Kiều Phong bất lực vùng vẫy lát. xích lại càng gần, đường cong của vòng khẽ chạm vào cánh tay , khiến bỗng chốc căng thẳng đến độ dám cử động nữa.

      Lam Sam chú ý tới điểm này, lắc lắc bả vai , "Được ? cần phải làm gì cả, chỉ đứng đó làm bình hoa thôi là được rồi. Để cho mẹ của Dương Tiểu Tú thấy bạn trai tại của chị đây đá con trai của bà ta bay xa mười con phố. Hừ hừ".

      Kiều Phong cúi đầu, giọng , "Tôi đâu phải là bạn trai ".

      "An tâm , chỉ là giúp tôi chút thôi, giả làm bạn trai tôi, hiểu ?"

      Kiều Phong nghiêng đầu nhìn . nghiêng về phía , tay nắm lấy bả vai , cằm gác lên mu bàn tay. Gương mặt xinh đẹp, đôi mắt đen láy rực rỡ, mỉm cười. Mỗi lần nở nụ cười, đôi con ngươi xinh đẹp kia tựa như muốn nước vậy.

      Lam Sam thấy ngẩn người, lại đẩy , "Này, được hả?".

      Kiều Phong gật đầu, "Được".

      Lam Sam mừng rỡ, "Vẫn là Tiểu Phong Phong nhà ta tốt nhất".

      "Nhưng", Kiều Phong mím môi, ra nghi hoặc của mình, "Nếu họ bảo tôi hôn phải làm thế nào?".

      "Họ bị thần kinh sao đâu phải là chú rể.''

      "Ồ."

      Ăn cơm tối xong, Lam Sam gọi điện thoại cho Cải Chíp , kể chuyện về Dương Tiểu Tú, tiện thể bày tỏ nghi ngờ của mình: Tại sao Dương Tiểu Tú lại biết địa chỉ chỗ ở mới của ?

      Cải Chíp điềm nhiên thừa nhận, "Là mình cho ta biết. Người chị em à, giờ cậu như trước kia nữa, đến lúc đó phải trang điểm đẹp, đến lễ cưới của ta, chính là để ta biết, ta, cậu sống càng tốt hơn, càng nữ tính hơn, để ta hối hận chết . À, đúng rồi, cậu còn có thể rủ Kiều đại thần đến chống lưng cho nữa".

      hổ là bạn thân của nhau, mạch suy nghĩ này, quả thực là đồng bộ đến thần kỳ. Lam Sam đề cập đến chuyện này nữa, hỏi, "Giờ cậu làm gì vậy?".

      "Ăn cơm thôi, đừng nhắc nữa. Hôm nay phòng Hành chính của công ty ăn liên hoan, người ở văn phòng tổng giám đốc cũng , ai biết được lại gặp tổng giám đốc Ngô ở nhà hàng. Giờ tổng giám đốc Ngô cùng các mỹ nữ phòng Hành chính nâng cốc vui vẻ. Trời đất ơi, cậu xem da mặt ta sao lại dày vậy cơ chứ? Người ta chỉ mời khách sáo. vậy mà ta cũng mặt dày ngồi xuống . Còn để mình đỡ rượu cho ta nữa, biết xấu hổ."

      "Cậu đỡ rượu cho ta?"

      ''Có thể đỡ sao? Mình có thể cần uống rượu giúp bất cứ ai, ngoại trừ ta."

      Tán gẫu với Lam Sam lát, Cải Chíp cúp điện thoại quay về phòng. Mặc dù xấu sau lưng Ngô Văn, thế nhưng trước mặt , nàng vẫn ra sức nịnh nọt, hoàn toàn là kiểu mẫu biết xấu hổ điển hình.

      Thực ra, Cải Chíp cũng đỡ giúp Ngô Văn được bao nhiêu rượu. Ở đây có mấy bàn, ai có tư cách chuốc rượu Ngô Văn cả. Cải Chíp ngồi bên sếp lớn, cầm đôi đũa sạch thỉnh thoảng gắp thức ăn cho , sau đó, quay đầu trò chuyện với thực tập sinh. Thực tập sinh coi Cải Chíp là tiền bối, chuyện vô cùng lễ phép khiến Cải Chíp tự cảm thấy vinh hạnh. Đương nhiên, tiện thể ba hoa chút là điều thể tránh khỏi, đây là tật của nàng.

      Ngô Văn vừa chuyện với người ta vừa vểnh tai nghe Cải Chíp hươu vượn. nàng này khi tán gẫu mồm mép lém lỉnh, năng liên hồi. ấy chuyện trời dưới biển, luôn chọc người khác cười, quả thực là có kỹ năng tấu hài thiên bẩm.

      Ngô Văn cùng muốn trói Cải Chíp lại tặng cho Đức Vân Xã(1).

      (1) nhóm hài của Trung Quốc.

      Dùng cơm xong, Cải Chíp cùng mọi người ra ngoài, giữa tàu điện ngầm và taxi, nàng băn khoăn hồi. Chủ nhiệm văn phòng tổng giám đốc đến, lắc lắc chìa khóa xe cười với , "Thái Vy, tôi đưa về nhà nhé?".

      Cải Chíp sáng mắt, định nhận lời Ngô Văn ở phía xa lớn giọng , "Tiêu Thái Vy, theo tôi".

      câu thu hút chú ý của tất cả mọi người. Cải Chíp đến bên Ngô Văn trước con mắt của bao người. Ngô Văn đưa đến bãi đỗ xe. được quãng, Cải Chíp quay đầu nhìn, thấy các đồng nghiệp vẫn nhìn về phía mình.

      Mãi đến khi ngồi vào xe của tổng giám đốc Ngô, Cải Chíp vẫn thấy như nằm mơ. hốt hoảng, hỏi, "Tổng giám đốc Ngô, có phải là phải lòng tôi rồi ?".

      Ngô Văn còn gì để . nàng này sao chẳng có chút dè dặt nào thế nhỉ? bật đèn trong xe, nhìn Cải Chíp , , " nghĩ ngợi nhiều rồi".

      "May quá, may quá, dọa chết tôi rồi", Cải Chíp vỗ ngực, suýt chút nữa tưởng rằng mình phải tranh giành tình nhân với Kiều đại thần. Ôi mẹ ơi, đáng sợ quá.

      Phản ứng của nàng khiến Ngô Văn thích ứng nổi. Hình như cũng đến nỗi nào? Tại sao lại khiến ấy sợ đến mức này?

      Cải Chíp hỏi, "Vậy tổng giám đốc Ngô, giờ vẫn muốn đưa tôi về nhà sao?".

      Ngô Văn đáp mà hỏi lại, "Nghe rất biết ca hát?".

      "Ớ... đâu có."

      "Từ là hát chính của ban nhạc? Ước mơ là trở thành ca sĩ?" Ngô Văn lặp lại những lời mình nghe được từ chỗ Cải Chíp .

      Cải Chíp hết nổi. Người này sao lại vô duyên tới mức ấy cơ chứ?

      Ngô Văn tiếp, "Còn biết hát rất nhiều, rất nhiều ca khúc tiếng nữa?".

      "Khụ", Cải Chíp mất tự nhiên che miệng, "Những lời này cứ coi như truyện cười ".

      Ngô Văn chẳng chịu buông tha, "Nào, hát bài nhé?".

      ''Hát gì cơ?"

      "Hát bài tiếng , ngoại trừ bài hát sinh nhật và bài bảng chữ cái ra, những bài khác tùy chọn."

      Ôi mẹ ơi, tôi nào biết hát tiếng chứ? Cải Chíp có chút xấu hổ, giận dữ, nhưng dám phản kháng, đành quay mặt chỗ khác, thèm nhìn .

      Ngô Văn phát , mặc dù luôn em trai mình nhàn cư vi bất thiện, nhưng thực tế mới là kẻ nhàn cư vi bất thiện. Khi lại cứ gây khó dễ với , cứ phải nhìn người ta khó xử, trong lòng mới thoải mái được. phải chỉ là suýt chút nữa bị ấy cưỡng bức thôi sao, có gì ghê gớm chứ?

      Mặc dù ngừng phán xét tội ác của mình trong lòng, thế nhưng ngoài miệng Ngô Văn vẫn rất tà ác, "Mau hát , hát cho xuống xe".

      Cải Chíp bất đắc dĩ, nghĩ nát óc, cuối cùng cũng tìm thấy ca khúc miễn cưỡng có thể coi là bài hát tiếng . ấy gõ nhịp, cất giọng hát: "Sông lớn chảy về đông, khoai tây... cà chua... Bụng đói kêu tiếng, mỗi người củ khoai tây...".

      Hát xong ca khúc, nàng bị Ngô Văn đuổi xuống xe.

      thanh ma quỷ ấy chui vào màng nhĩ Ngô văn, dư còn văng vẳng bên tai. Mặc dù gạt nó ra khỏi đầu, thế nhưng bài hát thần thánh này vẫn đọng lại trong đầu . Ngày hôm sau, đến tìm Kiều Phong ăn cơm, lúc nhìn thấy khoai tây được rửa sạch trong bếp nhà Kiều Phong, cầm củ lên, chẳng nghĩ ngợi gì bèn cất giọng hát, "Mỗi người củ khoai tây".

      Kiều Phong nhìn trai mình như nhìn kẻ thần kinh.

      Ngô Văn sầm mặt, cầm khoai tây ngửa mặt lên trời thở dài, "Chết tiệt, hình như mình bị tẩy não rồi".

      Kiều Phong giật lấy củ khoai tây, cẩn thận rửa lại lần nữa. cảm thấy xuất của trai mình hôm nay chướng mắt, cho nên khéo léo giục trai ra về.

      Ngô Văn lại kiên trì bám trụ chịu rời .

      dựa vào bên, với Kiều Phong, "Hôm nay đến đây là muốn hỏi em chuyện".

      Kiều Phong cúi đầu, dùng dao thái làm dấu của khoai tây, ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi, "Chuyện gì?".

      Ngô Văn mang vẻ mặt hiếu kỳ, hỏi, "Em và Lam Sam, hai người rốt cuộc là sao hả?".

      " ấy theo đuổi em."
      A fang thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 38

      Mặc dù biết chuyện giữa em trai nhà mình và Lam Sam từ sớm, nhưng khi nghe Kiều Phong chính miệng thừa nhận, Ngô Văn vẫn lấy làm ngạc nhiên. Sau khi kinh ngạc, Ngô Văn lại tự nhận thấy có gì đáng để ngạc nhiên cả. Em trai vốn là bông hoa đẹp, thế giới này có rất ít đàn ông chỉ cần dựa vào khuôn mặt là có thể thu hút các chị em xếp hàng theo đuổi. Kiều Phong làm được điều đó. Cho nên, Lam Sam thích Kiều Phong, chuyện này quá đỗi bình thường, phải vậy ?

      Vậy Kiều Phong sao?

      Ngô Văn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Kiều Phong, cảm thấy tình hình được lạc quan cho lắm, bèn hỏi, "Vậy em đồng ý với ấy chưa?".

      Kiều Phong lắc đầu, "Chưa".

      Ngô Văn có chút tiếc nuối, "Từ chối rồi sao?".

      "Từng từ chối lần, nhưng ấy vẫn chưa từ bỏ."

      Thôi được rồi, chí ít đây vẫn là thông tin tốt. Ngô Văn khẽ xoa cằm, " xin em đấy, đương lần , suốt ngày cứ ru rú ở nhà, đừng để quá lứa lỡ ".

      Kiều Phong cúi đầu lên tiếng.

      Ngô Văn lại , "Nếu cảm thấy phụ nữ thích hợp, em tìm người đàn ông cũng phải là được. hỏi ý kiến của bố mẹ rồi, bố mẹ bày tỏ tuyệt đối tôn trọng em".

      Kiều Phong chau mày, hung hăng chặt mạnh xuống chiếc thớt gỗ. Mũi dao cắm nghiêng xuống thớt, thân dao rộng lớn lấy mũi dao làm điểm tựa, run rẩy đứng bên thớt. Sống dao đen như mực, lưỡi dao trắng như tuyết, sắc bén vô cùng, léo sáng khiến người ta mở được mắt.

      Kiều Phong ngẩng đầu lên nhìn Ngô Văn.

      Ngô Văn xua tay, "Được rồi, được rồi, quản mấy chuyện vớ vẩn của em nữa, em thích ai tùy" dứt lời bèn vội vàng rời khỏi nhà bếp.

      Quay trở lại phòng khách, Ngô Văn ngẫm nghĩ tỉ mỉ lại cuộc trò chuyện với Kiều Phong vừa rồi, hình như là bắt được thông tin nào đó. Mắt phát sáng, rút điện thoại ra nhắn tin cho cha mình ở Nhật Bản: Bố à, con cảm thấy lần này có hy vọng.

      Lam Sam muốn tiến hành khóa đào tạo diễn xuất cho Kiều Phong. cảm thấy, con người Kiều Phong làm bình hoa có thể, nhưng mở miệng ra rất có khả năng khiến người ta phát điên. phải tất cả mọi người đều có thể hiểu được mạch suy nghĩ của vị thiên tài này.

      " cần phải đóng vai người bạn trai vừa đẹp trai, nhiều tiền lại thâm tình, ba điểm này, tuyệt đối có thể đánh bại Dương Tiểu Tú trong nháy mắt."

      Kiều Phong ngồi sofa, giống như bé ngoan nghe giảng, còn mở iPad, nghiêm túc ghi chép lại: Đẹp trai, nhiều tiền, thâm tình.

      Lam Sam gật đầu, ''Về điểm đẹp trai này, cần phải bận tâm. Sau đây, chúng ta bàn về việc làm thế nào để đóng giả người có tiền".

      Kiều Phong sửa lại lời , "Tôi vốn là người có tiền".

      "Hả? Xin lỗi, xin lỗi, tôi quên mất."

      Chuyện này thể trách được. Đối với người có tiền, Kiều Phong sinh hoạt quả có chút tiết kiệm, chẳng giống đại gia chút nào.

      Làm thế nào để khoe ra khí chất của kẻ có tiền người Kiều Phong mà mang phong cách trọc phú mới nổi, đây là vấn đề. Lam Sam hỏi, " có đồng hồ đeo tay ?".

      Kiều Phong lắc lắc cổ tay mình, "Có".

      Lam Sam bĩu môi, " phải loại này, loại này trông như của học sinh trung học vậy".

      Kiều Phong có chút buồn bực, "Đây là đồng hồ chạy bằng năng lượng ánh sáng".(1)

      (1) Tên gọi khác là đồng hồ Eco- Drive, hoạt động nhờ vào năng lượng được chuyển hóa từ ánh sáng của bất cứ nguồn sáng nào.

      Ngoại trừ "đồng hồ" ra, toàn bộ những từ phía sau Lam Sam đều hiểu. Điều này thể kỳ thị của Lam Sam đối với nó. hỏi, "Có chiếc nào khác ?".

      "Có", Kiều Phong lấy ra rất nhiều hộp từ trong ngăn kéo, mở từng hộp trước mặt Lam Sam cho xem.

      Lam Sam nhìn mà hai mắt đờ đẫn, " trai, có mấy chiếc Rolex, Vacheron Constantin tốt thế này... nhưng tay đeo thứ đồ chơi gì vậy hả?".

      "Đồng hồ chạy bằng năng lượng ánh sáng".

      Chẳng thèm đoái hoài đến , Lam Sam kích động cầm hết đồng hồ ra. Động tác của vô cùng cẩn thận, như thể chỉ sợ làm bẩn chúng. hỏi bằng giọng điệu nghi hoặc, "Nếu đeo, còn mua chúng làm gì?".

      "Có vài chiếc là mẹ tôi mua. có vài chiếc là trai tôi mua."

      "Ôi, đúng là những bạn đáng thương", thể nhìn thấy mặt trời làm gì, ngay cả ngăn kéo cũng chẳng thèm khóa, quá tôn trọng những vật phẩm xa xỉ này.

      Lam Sam cảm thán, cầm chiếc đeo lên vào cổ tay. Đồng hồ nam đeo lên cổ tay hiển nhiên vừa to vừa thô, còn rộng nữa, nhưng Lam Sam vẫn rất vui vẻ. cảm thấy cả cánh tay mình đều theo đó mà trở nên quý phái.

      lại đeo thêm hai chiếc nữa, sau khi đeo xong tự thấy mình sang trọng. nâng tay lên huơ huơ trước mặt Kiều Phong, " tại cánh tay này của tôi trị giá những mấy triệu đấy".

      Kiều Phong ở bên im lặng nhìn , ánh mắt ấm áp, "Nếu thích, có thể lấy mà chơi".

      ", đây đều là đồng hồ nam. Hơn nữa đồ đắt thế này, chẳng may làm mất, tôi chỉ có nước bán thân trả nợ thôi."

      Hàng lông mày Kiều Phong bất giác giật giật.

      Lam Sam sực nhớ đến chuyện, "Vậy , tôi có thể mang tấm thảm Ba Tư trước cửa sổ của về chơi vài ngày ?".

      " thể."

      Xì, mọn!

      Lam Sam chọn chiếc Rolex đắt nhất trong đám đồng hồ đáng thương, "Đến lúc đó đeo chiếc này, tôi căn cứ theo chiếc đồng hồ này để phối đồ cho ".

      Kiều Phong chịu cầm, "Tôi vẫn thích đồng hồ chạy bằng năng lượng ánh sáng của tôi hơn".

      Lam Sam trừng mắt, " được đeo nó".

      "Ồ."

      lại tiếp, "Ngoại trừ ăn mặc ra, còn cả cách năng nữa. Khi chuyện với người ta đừng có động chút là lượng tử với vi tính. có thể về xu hướng đầu tư, về golf, chuyện cưỡi ngựa, những chủ đề cơ bản của các đại gia ấy".

      "Những thứ này tôi hiểu."

      " sao, dù sao cần phải nhiều, lát nữa tôi dạy vài câu đủ để ứng phó."

      Kế tiếp, Lam Sam truyền thụ số kỹ năng diễn xuất cơ bản cho Kiều Phong. Kiều Phong cứ nhìn mãi. Sau khi Lam Sam xong, đối diện với ánh mắt thản nhiên như nước của Kiều Phong, có chút ngại ngùng, hỏi, "Có phải tôi rất ham hư vinh ?".

      " phải."

      cúi đầu , " cảm thấy tôi rất thực dụng sao? Qúa coi trọng tiền bạc ấy".

      "Phụ nữ đều thích tiền.''

      Lời này nghe có vẻ hợp lý cho lắm. Lam Sam nhìn Kiều Phong bằng ánh mắt kỳ quặc, "Hình như có chút thành kiến phải?".

      "Tôi có ý này", lắc đầu, hệ thống lại từ ngữ trong đầu, giải thích với Lam Sam, "Xét từ góc độ sinh vật học, động vật giống đực cả đời đều dốc sức cho chuyện tranh giành giống cái. Động vật giống cái căn cứ vào năng lực cạnh tranh của động vật giống đực để tiến hành chọn lựa. Đây là quy tắc để sinh tồn và cải thiện giống nòi. Cho dù là cạnh tranh của giống đực, hay là lựa chọn của giống cái, đều phù hợp với quy luật tự nhiên".

      Lam Sam nghe mà nhức đầu, " muốn giảng giải về thế giới động vật cho tôi sao?".

      "Người và động vật cũng giống nhau, phụ nữ thích tiền, vừa là quy luật tự nhiên, vừa là quy luật xã hội. Bởi vì xét về tổng thể, đàn ông có tiền luôn có sức cạnh tranh hơn đàn ông có tiền. cách khác, đàn ông có sức cạnh tranh luôn kiếm được nhiều tiền hơn. Động vật giống cái đảm đương nhiệm vụ sinh nở và nuôi dưỡng đời sau. Theo bản năng, họ cần điều kiện vật chất đầy đủ để có cảm giác an toàn, đây là yếu tố bảo đảm cho trưởng thành khỏe mạnh của đời sau. Cho nên, phụ nữ thích tiền, là chân lý hiển nhiên."

      Lam Sam cảm thấy thế giới quan của mình lại lần nữa được khoa học thần kỳ đổi mới. hỏi, "Vậy theo ý của , người và động vật có gì khác biệt?".

      "Có khác biệt", lẳng lặng nhìn vào mắt , ánh mắt hiền hòa, "Loài người còn có tình ".

      Hôn lễ của Dương Tiểu Tú được bài trí theo phong cách độc đáo, tổ chức ở ngoài trời, bên cạnh bể bơi lớn. dâu chú rể tổ chức nghi lễ sân khấu, tiệc mời ở đối diện bể bơi. Cách trang trí buổi lễ chủ yếu lấy màu trắng thuần khiết và màu xanh nhạt đầy sức sống làm chủ đạo, điểm xuyến thêm chút màu đỏ và màu hồng, rất đẹp, rất lãng mạn.

      tại tiệc buffet còn chưa bắt đầu nên bàn chỉ bày chút nước uống và đồ ngọt. Kiều Phong loay hoay hồi với đĩa bánh kẹo, chọn ra hai chiếc, bóc vỏ điềm nhiên như có ai bên cạnh.

      Lam Sam kịp thời ngăn cản, " chàng đẹp trai, phải nhớ rằng tại là chàng trai cao lớn, đẹp trai, giàu có đấy nhé. được ăn kẹo".

      "Tôi chưa từng ăn loại kẹo này."

      Lam Sam cầm kẹo trong tay cho vào túi, "Về nhà rồi ăn".

      "Được", rời xa kẹo, Kiều Phong chẳng mấy chốc biến hình thành người đàn ông phong độ.

      chàng vừa ngầu, vừa đẹp trai, lại nhiều tiền (có đồng hồ đeo tay làm chứng), chẳng bao lâu thu hút được chú ý của bao người.

      Hai người đến đúng giờ, lúc này nghi lễ chuẩn bị bắt đầu. Hai người ngồi vào chỗ, cách bể bơi nhìn lên sân khấu. May mà họ đều cận thị, nếu , với khoảng cách xa thế này, đoán chừng chỉ nhìn thấy bóng dâu chú rể mà thôi.

      Nhân vật chính xuất , ánh mắt của Lam Sam hoàn toàn bị thu hút bởi dâu xinh đẹp, đến nỗi kịp quan sát Dương Tiểu Tú kia cho hẳn hoi.

      Trùng hợp , ngờ phù dâu lại là Tô Lạc?

      Tô Lạc là xinh đẹp, quả thực là thích hợp làm phù dâu. ta còn nổi bật hơn cả dâu. Lam Sam lại nhìn dâu, tệ, nhưng có chút mạnh mẽ. Có lẽ ta còn cao hơn cả Lam Sam. Hôm nay là ngày vui của dâu, tinh thần phơi phới, trông có vẻ vô cùng hạnh phúc.

      Lam Sam kéo cánh tay Kiều Phong, tiến gần lại với , "Này, phù dâu kia tôi có quen đấy".

      Kiều Phong gật đầu, "Ừm, tôi cũng thấy có chút quen mắt".

      Lam Sam phổ cập cho , " ta tên Tô Lạc, là bạn cũ của sếp chúng tôi".

      Kiều Phong thẫn thờ lát, vội vàng đưa mắt ra xa, nhìn Tô Lạc hồi, mới , " ta trang điểm phải ?".

      " thừa, phụ nữ ai mà chẳng trang điểm, huống hồ là trong buổi lễ trang trọng như thế này. Tôi cho biết nhé, phụ nữ ấy mà, trước khi tẩy trang và sau khi tẩy trang là hai khuôn mặt khác nhau hoàn toàn đấy.''

      Kiều Phong thu lại ánh nhìn, nghiêm túc nhìn Lam Sam, lấy chứng cứ đanh thép để phản bác, " như vậy".

      Lam Sam vui sướng, "Cái miệng này càng ngày càng ngọt rồi đấy, nào, thưởng cho viên kẹo", dứt lời, lục chiếc kẹo vừa thu hồi ban nãy, đích thân bóc đưa đến miệng .

      Kiều Phong cứ nhìn chằm chằm vào mắt , lúc đưa kẹo đến miệng, há miệng ngậm lấy, đôi mắt dịu dàng rực rỡ ánh lên ý cười, tựa như hoa lê phản chiếu xuống hồ nước.

      "Ngon ?"

      "Ngọt."
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :