1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thùng Cơm Sát Vách - Tửu Tiểu Thất (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 30

      Dựa theo quy tắc của trận đấu phi tiêu, mỗi người ném ba tiêu lượt. Bàn tay của Lam Sam có phản xạ rất nhanh nhạy, mặc dù hai lần ném trước đạt được điểm số trung bình, nhưng lần ném thứ ba, đạt được 40 điểm.

      40 điểm là khái niệm nào? Bảng tiêu được chia thành nhiều phân khu hình quạt, giống như những miếng dưa hấu được cắt . Mỗi miếng dưa hấu số điểm tương ứng. Ngoài ra, cả bảng tiêu lấy điểm đen làm trung tâm, vẽ hai vòng tròn đồng tâm. Hai vòng tròn đồng tâm này được vẽ bằng bút dạ quang, đường vẽ rất . Nếu bạn có thể ném tiêu vào đường cong rất này, vậy chúc mừng, số điểm mà bạn đạt được gấp nhiều lần số điểm đạt được miếng dưa. Với vòng tròn , số điểm gấp tám lần, với vòng tròn lớn, số điểm gấp bốn lần.

      Số điểm cao nhất miếng dưa là hai mươi điểm, chúng ta có thể gọi nó là miếng dưa ngon nhất. Lam Sam vừa khéo ném tiêu trúng vào vùng nhân đôi số điểm của miếng dưa ngon nhất đó, vị trí tương đương với tầng vỏ dưa vừa vừa mỏng miếng dưa.

      Lam Sam nhìn Tống Tử Thành bằng ánh mắt khiêu khích, phát thấy Tống Tử Thành cũng nhướng mày nhìn mình.

      Đàn Tử nhịn được vỗ tay khen ngợi. Cậu ta phát người phụ nữ này vô cùng thú vị. Nếu bạn mạnh mẽ chẳng khác gì con trai, lời nó cử chỉ của người ta lại rất nữ tính, quá mạnh mẽ, khiến đàn ông cảm thấy áp lực. Nếu yếu đuối, nàng này chẳng yếu đuối chút nào.

      Vỗ tay xong, Đàn Tử , " Thành, ném trước ... Thành? Thành?".

      Tống Tử Thành hoàn hồn, thu lại ánh mắt, bắt đầu ném tiêu. Ba tiêu đều ném vào đoạn đơn, cộng lại được 32 điểm, cũng tệ lắm.

      Ba tiêu vừa rồi của Lam Sam cộng lại được 48 điểm, thế nên tại và Kiều Phong vẫn dẫn đầu. Tiếp theo đến lượt Kiều Phong ném tiêu.

      Dưới hướng dẫn hết lòng của Lam Sam, Kiều Phong ném ba tiêu liên tiếp. Tổng số điểm mà ghi được là... 0 điểm.

      Có hai tiêu chệch khỏi bảng tiêu, tiêu thứ ba khó khăn lắm mới có thể ném trúng bảng, cầm cự chưa đến giây rơi xuống.

      Theo quy tắc, như vậy được tính điểm.

      Đàn Tử nhịn được bật cười ha hả, thái độ khinh thường bộc lộ ràng qua tiếng cười ấy. Lam Sam nghe thấy bỗng chau mày.

      Đây có lẽ là lần "ăn trứng ngỗng" đầu tiên trong cuộc đời Kiều Phong. nghiêng đầu nhìn Lam Sam, phát hình như được vui cho lắm, áy náy , "Xin lỗi".

      Lam Sam xua tay, " sao, lần đầu tiên chơi mà".

      Sau khi Đàn Tử ném tiêu, chẳng mấy chốc đuổi kịp số điểm của đội Lam Sam. Cậu ta rất đắc ý, cười , " sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội cứ như heo".

      Đây được xem là chỉ gà mắng chó, cơ bản chính là chửi gà mắng chó công khai.

      Lam Sam phải là người hiếu thắng, nhưng hiểu, tên Đàn Tử này thần kinh có vấn đề hay sao, tại sao cứ nhằm vào Kiều Phong? bị cậu ta làm cho nổi giận, cộng thêm mệt mỏi, tại sắp phá bỏ phạm vi giới hạn có thể kiềm chế rồi.

      Tống Tử Thành nhìn Đàn Tử bằng ánh mắt trách móc, hy vọng Đàn Tử có chừng mực hơn. ta nhận thấy con người Đàn Tử này đúng là bùn loãng thể trát tường.

      Đàn ông, dù bất cứ trường hợp nào cũng nên hạ thấp tình địch ngay trước mặt phụ nữ, cái ta cần làm chỉ là tỉ thí với tên đó đến cùng là được. Phụ nữ phải là kẻ mù. Nếu cứ mồm năm miệng mười, cho dù là thắng cũng chỉ là ngoài miệng, có khác nào mấy bà mấy ?

      Lam Sam vào vòng ném tiêu, ánh mắt như có điện, cầm phi tiêu ném . Cây phi tiêu thon dài giống như con chim cắt bay liệng , xẹt qua khí, chỉ trong chớp mắt ghim chặt vào bảng tiêu.

      Chính giữa hồng tâm.

      Hồng tâm và miếng dưa giống nhau, điểm số của nó là 50 điểm.

      Lam Sam ngửa mặt lên trời cười vui vẻ, "Ha ha".

      Lại đến lượt Kiều Phong, liên tiếp làm rơi hai tiêu ra ngoài. cầm tiêu thứ ba, ra dấu trước bảng tiêu, trong lòng tự tin chút nào.

      Đàn Tử ngồi sofa giễu cợt, " , phải ném mạnh thêm chút".

      Cơn giận của Lam Sam thể kìm nén thêm được nữa. Tên chết tiệt này, chỉ biết bắt nạt Kiều Phong. nổi giận đùng đùng đưa tay về phía Kiều Phong, "Đưa cho tôi".

      Kiều Phong sửng sốt, " thể phạm quy".

      Lam Sam cướp lấy phi tiêu trong tay , quay người nhìn Đàn Tử, cười lạnh hai tiếng sau đó nhắm vào cậu ta, dùng lực, vung tay.

      Nhìn thấy phi tiêu lóe sáng phi tới, Đàn Tử hoảng hồn, dám nhúc nhích. Cậu ta chỉ cảm thấy toàn thân rung rẩy, tim gan nhảy loạn, nổi hết cả da gà. Vào giây phút ấy, cậu ta quả thực cảm thấy mình sắp mất mạng đến nơi, hai tai nổ đùng đoàng, đầu óc trống rỗng.

      Phi tiêu găm vào sofa, cách hai tai của Đàn Tử gần trong gang tấc. Khoảng cách này đủ để chứng minh Lam Sam là người có chừng mực, chẳng qua chỉ muốn cảnh cáo cậu ta chút thôi.

      Thế nhưng, Đàn Tử vẫn sợ mất hết hồn, tim đập thình thịch. Cùng lúc dó, cậu ta cũng biết vì sao, hình như ngoài cảm giác sợ hãi, cậu ta còn có chút kích động, giống như bởi vì quá kích thích mà khiến cơ thể sản sinh ra loại khoái cảm thể lý giải. Cậu ta ngơ ngác nhìn Lam Sam về phía mình. khom người, rút phi tiêu ra, sau đó dùng đuôi phi tiêu vỗ vào mặt cậu ta, cười, "Chàng trai, sảng khoái ?".

      Đàn Tử phát bản thân hề tức giận, những tức giận, cậu ta còn thấy giờ phút này, ánh mắt đuôi mày đầy khiêu khích của Lam Sam quả là quá đẹp, quá quyến rũ.

      Lam Sam lại chớp mắt về phía cậu ta, "Tôi chỉ đùa thôi, cậu để bụng chứ?'.

      "..."

      "Vậy tốt, chúng ta tiếp tục trận đấu."

      Tống Tử Thành im lặng chứng kiến mọi chuyện, giúp bất kỳ ai.

      Sau đó, trận đấu tiếp tục, Lam Sam tuy rằng dũng mãnh nhưng bị Kiều Phong kéo tụt thành tích cách nghiêm trọng, cuối cùng cũng bị đối phương đánh bại với cách biệt hai điểm.

      Có gan đánh cược có gan chịu thua, co cười , "Sếp, ngài lợi hại".

      Tống Tử Thành khách sáo đáp, "Đâu có, mới là cao thủ phi tiêu".

      "Vậy sếp muốn chúng tôi làm gì nào?"

      "Chi bằng..."

      "Đợi ", Kiều Phong bỗng cắt ngang lời Tống Tử Thành.

      Ba người cùng nhìn về phía Kiều Phong. Lam Sam hỏi, "Sao vậy?".

      Kiều Phong lại nhìn Đàn Tử. cao hơn Đàn Tử khoảng ba centimeters, lúc này lại khẽ ngẩng đầu lên, ý tứ nhìn người ta bằng nửa con mắt ràng. Ánh mắt này khiến Đàn Tử phục. Tên công tử bột ẻo lả mà cũng dám coi thường cậu ta?

      Kiều Phong hỏi Đàn Tử, "Các người dám đánh cược ván bài với tôi ?".

      đợi Tống Tử Thành ngăn cản, Đàn Tử tức giận , "Là đàn ông, có gì mà dám?".

      Tống Tử Thành lắc đầu thầm thở dài. Kiều Phong gian xảo, biết Đàn Tử ngốc, dễ lừa, nên mới hỏi cậu ta. Đàn Tử hiếu thắng, bị Kiều Phong khích bác liền đồng ý ngay.

      Sao có thể chơi bài với Kiều Phong chứ? Chơi gì chơi cũng thể chơi bài được. Người này là quái vật có chỉ số thông minh vô cùng cao, hễ là trò chơi có liên quan đến trí thông minh đều thể chơi cùng mẫu người này được, đây là thường thức.

      Nhưng chuyện tới nước này, thể làm gì khác hơn, chỉ có thể bất chấp khó khăn kiên trì đến cùng.

      Bốn người chuyển đến phòng chơi bài. Đàn Tử nhận ra tên công tử bột này cơ bản chịu thua, muốn mượn cơ hội để gỡ gạc. Cậu ta "hừ" lạnh tiếng, '' cam chịu bị thua đây mà".

      Kiều Phong thản nhiên thừa nhận, "Đúng vậy, tôi cam chịu bị thua".

      Đàn Tử ngờ Kiều Phong lại biết xấu hổ tới mức này.

      Kiều Phong cũng biết và Lam Sam đuối lý, nên để Tống Tử Thành và Đàn Tử chọn trò chơi, cho dù là trò gì, đều có thể tiếp chiêu.

      Tống Tử Thành thầm nghĩ, thể chơi trò quá phức tạp, càng là trò cần đến trí tuệ ta và Đàn Tử càng ở vào tình thế bất lợi. phải ta tự ti, so với người thường, ta cũng được xếp vào hàng tinh , nhưng Kiều Phong là ngoại lê.

      Đàn Tử cũng nghĩ vậy. Để báo thù biết xấu hổ của Kiều Phong, cậu ta đếm xỉa tới mặt mũi, lựa chọn chơi trò Địa chủ.

      Đấu Địa chủ chỉ cần ba người, Lam Sam ngồi xem là được, Kiều Phong địch lại cả hai người kia.

      Quy tắc đấu Địa chủ rất đơn giản, ngoại trừ trí tuệ ra, còn phải dựa vào may mắn nữa. Cho dù Kiều Phong có thông minh đến cỡ nào mà cầm phải quân 1, 3, 5, 7, 9 trong tay, cũng có cách nào đấu lại được với hai quân Vương cùng tứ quý của người ta.

      Thực ra, hai đánh được công bằng cho lắm, có thắng cũng chẳng vinh quang gì, nhưng Kiều Phong vui vẻ nhận lời, còn đặt thêm quy tắc, ví dụ như có thể luôn làm địa chủ, chơi với hai người Tống, Lục đánh chín ván, số lần thắng quyết định ai thắng chung cuộc.

      Tống Tử Thành ngăn cản. ta thầm nghĩ, chỉ cần Kiều Phong gặp may, cơ hội giành phần thắng của ta và Đàn Tử rất lớn.

      Về phần Kiều Phong, nghĩ, chỉ cần vận may quá thấp, hoàn toàn có thể giành phần thắng.

      Vận may của Kiều Phong thấp ứ? Đùa sao? Đây là người đàn ông khi bốc số mua xe bốc ngay được số giữa, vận may của kém đến mức nào chứ?

      Lam Sam từng nghe khách hàng , những người có tâm tư càng đơn thuần càng may mắn. Bấy giờ để tâm, bây giờ nhìn thấy mấy con bài tay Kiều Phong, cảm thấy câu đó đúng là châm ngôn.

      Kiều Phong thắng mạch tới ván thứ năm, sau đó bỏ bài xuống, cần thiết phải chơi tiếp nữa.

      Tống Tử Thành và Đàn Tử có phần bực bội. Xếp bài bằng người ta làm gì, ngay cả vận may cũng bằng. Chết tiệt! Người này đúng là biến thái!

      tại, mỗi bên thua thắng, coi như hòa. Người thường gặp phải tình huống này, bao giờ cũng nghĩ tới ba ván thắng hai, chứ hòa như vậy chẳng có chút thú vị nào cả. Lam Sam đương nhiên ngoại lệ.

      Thế nhưng Kiều Phong lại với rằng, "Chúng ta đừng chơi với họ nữa, phải là muốn chơi bi-a sao? Chúng ta chơi bi-a ".

      Đàn Tử sáng mắt, "Bi-a?". Cậu ta bỗng thông minh đột xuất, muốn mắc lừa Kiều Phong nữa, nên nhìn sang Tống Tử Thành.

      Tống Tử Thành thua cam lòng. Thực ra, khi nãy ta thắng cũng chưa thỏa mãn. Hai người đàn ông đấu với mà phải thi đấu cách chật vật mới thắng được, có gì thú vị chứ? tại, ta hy vọng vớt vác được chút hình tượng đổ vỡ trước mặt Lam Sam, , "Hay là cùng chơi ? Nhưng phải trước là tôi và Đàn Tử chơi bi-a thường lắm". Đây chỉ là lời khiêm tốn, thực ra hai người họ chơi tệ.

      Lam Sam đáp, "Tôi cũng chơi giỏi đâu", giỏi, đúng là giỏi .

      Kiều Phong đáp, "Tôi cũng thế".

      Thực ra, ba người còn lại đều cảm thấy Kiều Phong tuy rằng chỉ số thông minh cao nhưng thực ra chỉ là tên gà mờ, có sao vậy, biết dối, thế nên hẳn là thực giỏi. Thực ra, nhìn cảnh tượng tay chân lóng ngóng lúc chơi phi tiêu vừa rồi của Kiều Phong, có thể nhìn thấy mồn rằng, người này là điển hình của "gà công nghiệp".

      Tống Tử Thành và Đàn Tử yên tâm phần nào. Bốn người cùng đến phòng chơi bi-a.

      Họ giao hẹn xong, ván này quyết định thắng thua.

      Nhân viên phục vụ hỏi Lam Sam muốn chơi bi-a kiểu Mỹ hay kiểu . Bi-a kiểu Mỹ là kiểu mười lăm quả phổ biến nhất, quả cuối cùng là quả số tám màu đen. Bi-a kiểu chính là Snooker, bàn lớn với nhiều bóng lỗ , quy tắc phức tạp khiến người ta nhức đầu, thích hợp với khẩu vị của Lam Sam, cho nên chọn kiểu Mỹ đơn giản. Sau khi chọn xong bèn hỏi ý kiến của ba người đàn ông.

      Tống Tử Thành và Đàn Tử đều có ý kiến gì khác.

      Kiều Phong bất chợt lên tiếng, "Chơi Snooker ".

      Lam Sam kinh ngạc, " chắc chứ? Đợi chút ... có biết Snooker là gì ?".

      Kiều Phong gật đầu, "Biết, tôi muốn chơi Snooker".

      Ngay kiểu Mỹ chơi còn xong lại muốn chơi Snooker?"

      "Tôi muốn chơi Snooker."

      "Tại sao thế?"

      "Snooker giống như kẹo Skittles bảy sắc cầu vồng vậy."

      Đây là lý do quái quỷ gì vậy? Lam Sam sầm mặt, nhếch miệng, " được".

      Snooker chơi chẳng tốt chút nào, nếu chơi Snooker, họ có cơ hội thắng cuộc.

      Tiếp theo, hai người như hai cái máy tua tua lại.

      Kiều Phong: "Tôi muốn chơi Snooker".

      Lam Sam: " được".

      Kiều Phong: "Tôi muốn chơi Snooker".

      Lam Sam: " được".

      Kiều Phong: "Tôi muốn chơi Snooker".

      Lam Sam: " được, được, được".

      Kiều Phong: "Tôi muốn chơi Snooker".

      Lam Sam: "... Chơi , chơi , chơi đ".

      Đàn Tử đứng bên cạnh Tống Tử Thành, ghé tai ta thấp giọng , " Thành, em cảm thấy tên thần kinh này có tính uy hiếp gì với nữa rồi".

      Tống Tử Thành nheo mắt. Tại sao Kiều Phong lại muốn chơi Snooker cho bằng được? Chẳng lẽ bởi vì Snooker giống với kẹo bảy sắc cầu vồng sao? Lý do này nghe có vẻ khó mà tin nổi, nhưng tại sao lý do ấy lại hợp với tên này đến vậy?

      Bốn người bèn mở bàn bóng Snooker. Lam Sam ôm trong mình ý nghĩ tất thua nhìn Kiều Phong, "Đánh xong ván này, hãy ăn hết những viên kẹo bảy màu kia nhé".

      Kiều Phong lên tiếng.

      Snooker dùng chế độ ghi điểm, ngoại trừ bi trắng ra, bàn còn có bi đỏ và các loại bóng màu. Quy tắc là phải ăn bi đỏ rồi mới được ăn bi màu trong lượt đánh. Nếu bi màu được đánh vào lỗ rồi lại được nhặt lên đặt vào vị trí ban đầu. Sau khi đánh xong hết các viên bi đỏ, còn phải dựa theo trật tự nhất định để đánh các viên bi màu lượt. Bạn xem có phức tạp hay ?

      Tại sao Kiều Phong lại muốn chọn Snooker cho bằng được? Chính là bởi vì Snooker khiến người ta phải đau đầu. Thông thường, trò chơi có quy tắc càng đơn giản mức độ tự do càng cao, mức độ tự do càng cao, biến số càng lớn, kết quả khó mà nắm chắc được. Còn trò chơi có quy tắc phức tạp, thông qua trí tuệ để khống chế.

      Cho nên...

      Lần này, đội Đàn Tử chơi trước. Đàn Tử và Tống Tử Thành chơi xong mới đến lượt Lam Sam. Lam Sam vốn thích bàn bóng lớn của Snooker. cầm gậy mà chỉ tiếc thể trèo lên để đánh.

      "Lam Sam, tư thế cầm gậy của có vấn đề", Tống Tử Thành .

      "Hả, vậy sao?"

      Tống Tử Thành đứng bên cạnh giúp chỉnh lại tư thế. Động tác của ta hề quá mức, nhưng hai người đứng gần nhau, vượt ra khỏi khoảng cách nên có của những người xa lạ.

      Kiều Phong bỗng , "Lam Sam, đứng lên".

      "Hả?" Lam Sam nhìn bằng ánh mắt khó hiểu.

      Kiều Phong lặp lại lần nữa, "Đứng lên, đứng sang bên".

      Lam Sam buồn bực, "Là sao?".

      "Ngoan."

      "."

      "Ngày mai ăn cá quế chuột thông."

      "Được", Lam Sam ngoan ngoãn đứng sang bên.

      Kiều Phong cầm gậy vào sân.

      Đàn Tử rất chướng mắt hai người này. Là người chơi Snooker, có kinh nghiệm chinh chiến, cậu ta cầm gậy đứng bên cạnh, nhìn Kiều Phong chơi bóng vào lỗ, lòng thầm nghĩ, chỉ là ăn may thôi.

      Hả, lại bi nữa vào lỗ? Cái này... vẫn là ăn may chứ?

      Chết tiệt, lại lần nữa.

      Sắc mặt của Đàn Tử và Tống Tử Thành dần trở nên khó coi. Bàn bi-a kiểu Mỹ gậy vào ba quả có gì hiếm thấy, thế nhưng với Snooker lại tương đối khó khăn. Nhìn Kiều Phong cầm gậy cách điêu luyện, khí thế hào hùng... Đây mà là người mới biết chơi sao? Đúng là gạt người ta.

      Điều khiến họ có chút vui mừng chính là, Kiều Phong đánh vào bi thứ tư.

      Thế nhưng, đánh bi trắng vào khu vực an toàn. Tôi đánh được, các cũng đừng mơ đánh được.

      đê tiện...

      Đàn Tử nhìn Kiều Phong bằng ánh mắt ai oán, hy vọng có thể kích thích được lòng tự trọng của Kiều Phong.

      Kiều Phong cảm thấy hai người đàn ông này quả thực là quá ngu ngốc. Cái mà bi-a cầu chẳng phải là tính toán gian và suy luận, dự tính vị trí của bi theo logic hay sao? là Kiều Phong, chẳng lẽ chuyện có thể chơi giỏi bi-a phải là điều hiển nhiên sao? Tại sao câu dối đơn giản của mà bọn họ đều tin vậy?

      Haizzz, những con người ngu xuẩn.

      Thế nhưng, dối luôn khiến Kiều Phong cảm thấy áy náy, giờ nhìn thấy ánh mắt oán trách của mọi người, bèn giải thích, "Thực ra vừa rồi tôi dối đấy, tôi chơi bi-a giỏi lắm".

      Chúng tôi nhìn ra rồi, được chưa? cần phải ra đâu, ra càng chọc tức người ta hon.

      Tống Tử Thành và Đàn Tử đều bị giày vò đến độ chẳng còn sức lực để nổi cáu nữa.

      Lam Sam lại vô cùng vui vẻ. hưng phấn vỗ vai Kiều Phong, "Ây da, giỏi đấy nhỉ".

      Kiều Phong thầm nghĩ, người phụ nữ này ngấm ngầm đùa giỡn làm gì, còn động chân động tay trước mặt người khác nữa. Thế nhưng, giữ thể diện cho , đẩy ra trước mặt mọi người, đợi tự động buông tay. , " đứng sang bên cần động đậy, khi nào tôi bảo chơi chơi".

      "Được thôi."

      Cái gọi là ", khi nào tôi bảo chơi chơi", chính là đợi tôi sắp xếp xong vị trí của bi, chỉ cần cầm gậy chọc là có thể trúng lỗ, tới lúc đó giao cho chơi.

      Cách đánh như vậy quả thực là quá gây thù chuốc oán. Đàn Tử muốn chết, muốn chết.

      Cách Kiều Phong chơi bóng rất đặc biệt. Do quy tắc trò chơi được dùng bất cứ đồ vật nào để đo lường khoảng cách của bóng, nhưng điều này làm khó được . biết độ cao của mắt mình, biến độ dài của ngón tay và các đốt ngón tay, những thứ này đều có thể dùng để tham khảo. Thậm chí còn có thể dùng bóng của ánh đèn đầu chiếu xuống bàn bi-a để làm tài liệu tham khảo. Có quỷ mới biết tính bằng cách nào.

      Trận thi đấu này, Tống Tử Thành và Đàn Tử về cơ bản là bị ngược đãi trong toàn bộ quá trình.

      Sau thắng lợi, Lam Sam hoan hô, đập tay ăn mừng. vỗ tay, vừa cười vừa nhìn Tống Tử Thành và Đàn Tử, đưa ra cầu của mình, "Sếp, khiến sếp phải chịu uất ức chút rồi. Hôn Đàn Tử, thế nào?".

      Nếu nòi vui đùa, cầu như thế này có gì quá đáng. Lam Sam hiểu tính cách của Tống Tử Thành, cảm thấy vị sếp này hẳn là người công tư phân mình, vì chuyện cầu ta hôn đàn ông ngày hôm nay mà cắt tiền thưởng của .

      Tống Tử Thành bất đắc dĩ. Mặc dù mọi người đều là đàn ông đích thực, nhưng có gan cược phải có gan chịu thua. chơi phải chấp nhận.

      Đàn Tử khóc ra nước mắt. Cậu ta sắp bị Thành hôn rồi. Chết tiệt, chuyện gì xảy ra thế này? Sớm biết vậy hôm nay thong dong bước lên lầu, ở đây đùa bỡn làm gì cơ chứ?

      Căn cứ theo quy định của Lam Sam, thời gian họ hôn nhau được ít hơn năm giây. Thời gian do Kiều Phong tính toán.

      Tống Tử Thành chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, may mà họ ở trong phòng bi-a riêng biệt, tình cảnh bẽ bàng này bị người khác nhìn thấy.

      Sau đó, Lam Sam lẳng lặng rút điện thoại ra...

      Kiều Phong cũng lấy điện thoại ra, phải đếm giây.

      Tống Tử Thành lấy hết can đảm, kéo Đàn Tử lại dán môi mình lên. Hai người đều cảm thấy quá kinh khủng, muốn nhìn thấy mặt của nhau, nên dứt khoát nhắm nghiền mắt lại. Nhưng người khác nhìn vào lại rất có cảm giác.

      Kiều Phong đọc giây đâu ra đấy, "Năm, bốn, ba, hai".

      đâu rồi?

      Tống Tử Thành và Đàn Tử đợi mãi mà thấy "" đâu, hai người bèn tách nhau ra, lùi lại khoảng xa, ngẩng đầu nhìn Kiều Phong, người vốn phải đọc giây đan nghiêng đầy chăm chú nhìn điện thoại của Lam Sam. Hai người chụm đầu lại chỗ, cười vui vẻ thảo luận chuyện gì đó.

      Đàn Tử nổi giận, "Sao đếm hết vậy hả?".

      Kiều Phong nhìn cậu ta bằng ánh mắt khó hiểu, "Tôi đọc đến 'hai' rồi, các biết tự đếm '' sau đó tách nhau ra hay sao?".

      biết xấu hổ.

      Trông thấy Đàn Tử kinh ngạc, Lam Sam vô cùng vui vẻ. quay lại toàn bộ quá trình, sau đó chạy đến nịnh nọt Tống Tử Thành, "Sếp yên tâm , tôi tùy tiện cho người khác xem đâu".

      Giờ phút này, Tống Tử Thành chỉ muốn về nhà.

      Sau đó, bốn người giải tán. Lam Sam và Kiều Phong cùng về nhà. đường về, mua kẹo bảy sắc cầu vồng cho .

      Kiều Phong vui sướng vô cùng, vừa vừa ăn.

      Lam Sam , "Kiều Phong, tôi cảm thấy hôm nay rất khác lạ".

      "Khác thế náo?"

      "Hôm nay có vẻ rất hiếu thắng, giống với của ngày thường."

      "Vậy sao?"

      "Đúng thế, xem trước kia chưa từng để tâm đến chuyện thắng thua, hôm nay còn sốt sắng hơn cả tôi nữa."

      Kiều Phong vừa ăn kẹo vừa thong thả trả lời, "Bởi vì tôi muốn để thắng mà".
      A fang thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 31

      Lam Sam rất cảm động, Kiều Phong có lòng. Người này là điển hình của mẫu người ngoài lạnh trong nóng, ngoài mặt thích chuyện, cũng thích để ý đến người khác, nhưng khi coi ai là bạn bè, lòng dạ nghĩ cho người đó, tuyệt đối phản bội. Người như thế này đáng tin hơn những kẻ chỉ biết lời ngon tiếng ngọt, gặp người là khoác vai bá cổ xưng xưng em, quay lưng là chẳng coi người ta ra gì rất nhiều.

      Kiều Phong phát Lam Sam nhìn chằm chằm, khuôn mặt đong đầy nụ cười, đôi mắt long lanh, dưới ánh đèn ban đêm, đôi mắt hệt như nước hồ dưới trăng, lấp lánh dịu dàng.

      Ừm, biết người phụ nữ này có suy tính gì?

      Ngày hôm sau, Lam Sam được ăn cá quế chuột thông trong truyền thuyết, bởi vì Cải Chíp cứ bắt hẹn hò bằng được, lý do là: Có thông tin quan trọng cần giãi bày.

      Lam Sam đành phải gọi điện thoại cho Kiều Phong, "Tiểu Phong Phong, hôm nay tôi phải với Cải Chíp , đừng làm cơm tối cho tôi nữa nhé".

      Kiều Phong thích việc vốn dĩ được lên kế hoạch đột nhiên phải thay đổi. oán trách, "Tôi mua cá xong hết cả rồi".

      "Xin lỗi, xin lỗi, hay là... nuôi nó thêm hai ngày nữa?"

      "Ngu ngốc, cá mua mổ ngay tại đấy rồi, tại nội tạng được moi ra sạch , định nuôi thế nào?"

      Lam Sam nghe mà da đầu tê dại, " cần phải tỉ mỉ với tôi như thế... Hôm nay Cải Chíp có việc, đấy...".

      Kiều Phong , "Vậy , làm xong cá quế chuột thông tôi cho Schrodinger ăn".

      Lam Sam lẳng lặng rơi lệ, đáp, "Vậy cứ để Schrodinger đại tổng quản hưởng trước ".

      Sau khi gặp Cải Chíp , Lam Sam nghe Cải Chíp kể lại màn vừa mạo hiểm vừa phấn khích bên hồ nước nóng.

      Lam Sam sửng sốt, quen biết Cải Chíp lâu, nay mới phát ra năng lực hành động của người này lại mạnh mẽ đến vậy. Làm tốt lắm!

      Cải Chíp ngượng ngùng, "Thực ra là mình nằm mơ đấy".

      Lam Sam: "...'

      sa sầm mặt, trừng mắt với Cải Chíp , "Cậu gọi mình từ xa xôi đến đây chỉ để kể cho mình nghe mộng xuân thôi sao?".

      " phải vậy đâu...", Cải Chíp vội vàng giải thích.

      Lam Sam có hơi thất vọng, ra chỉ là hiểu lầm. còn tưởng Cải Chíp quyết tấn công đến cùng cơ. lại hỏi tiếp, "Vậy Ngô Văn có gây khó dễ cho cậu ?".

      "Cũng... cũng có, ấy chỉ độc mồm độc miệng chút thôi", Cải Chíp bỗng nhớ lại cảnh tượng xảy ra vào buổi sáng ngày hôm đó.

      Ngày hôm đó, ấy nhìn thấy Ngô Văn ở hành lang, lúc đó có ai. Cải Chíp ngượng ngùng, muốn nhanh chóng quay về phòng làm việc, kết quả Ngô Văn gọi giật lại.

      Ngô Văn , " mặc quần áo vào khiến tôi suýt chút nữa nhận ra đấy", nhìn Cải Chíp đỏ bừng mặt vì lời này, Ngô Văn cười híp mắt rồi bỏ .

      Lam Sam an ủi Cải Chíp , " sao đâu, mình đoán là ta bị cậu... ừm, sau chuyện ấy, còn mặt mũi nào, muốn tìm lại chút sĩ diện ấy mà. Sau này cậu phải khiêm tốn chút, kiên trì nỗ lực, lần tới phải vững vàng, chuẩn xác, kiên quyết nhé".

      Cải Chíp trịnh trọng gật đầu.

      Mặc dù Lam Sam báo trước về ăn cơm, nhưng buổi tối Kiều Phogn vẫn làm thêm nhiều món ăn. Con cá quế mà mua về hơi lớn, do lúc mua cân nhắc đến sức ăn của Lam Sam, cho nên...

      Sau đó, lại xào thêm rau, nhiều, nhưng cuối cùng vẫn ăn hết.

      Schrodinger cố gắng ăn no căng bụng, đáng tiếc là cuối cùng con cá vẫn còn lại nửa.

      Kiều Phong muốn lãng phí thức ăn, đành phải cất thức ăn còn thừa vào hộp bảo quản, cho vào tủ lạnh. Làm xong mấy việc này, ra ngoài tản bộ, sau khi trở về lại mình ăn hoa quả, xem tivi.

      Xem tivi được lát, cảm thấy vô vị, lại đến phòng đọc sách.

      Trong phòng sách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hơi thở khẽ khàng của , thi thoảng thêm tiếng lật trang. Ánh đèn màu trắng phủ khắp căn phòng, chừa chỗ nào, hệt như lớp sương mù mỏng dần trở nên dày đặc, ngừng chèn ép tất thảy vật trong gian phòng này, bao gồm cả .

      Dĩ nhiên là Kiều Phong biết màn sương ấy chỉ là tưởng tượng. Thế nhưng nó khiến cảm thấy có chút buồn bực. đặt cuốn sách xuống, đứng dậy mở cửa sổ.

      Gió bên ngoai lay động hàng cây, xào xạc cành lá như điệp khúc vang mãi ngừng. vịn vào bệ cửa sổ lắng nghe thanh từ bên ngoài, càng cảm thấy căn phòng tĩnh mịch đến thể chịu nổi.

      kỳ lạ, luôn thích tận hưởng thời khắc tĩnh lặng có ai làm phiền như thế này, tại sao hôm nay lại cảm thấy thể tập trung, nhàm chán đến vậy?

      Thẫn thờ lát, Kiều Phong rời khỏi phòng sách, ra phòng khách chơi điện tử giết thời gian.

      Trước khi ngủ, Kiều Phong muốn lấy sữa tươi trong tủ lạnh ra hâm nóng. có thói quen uống cốc sữa nóng trước khi ngủ. Khi mở tủ lạnh ra, nhìn thấy phần thức ăn còn thừa của buổi tối, nếu để đến ngày mai ngon nữa, song lại muốn vứt , thế nên đành phải tìm người khác đến ăn.

      Thế là quay về phòng khách gọi điện cho Lam Sam.

      Lam Sam chơi trò chơi, nhìn thấy màn hình hiển thị hai chữ "Thú Thú", cảm thấy hơi kỳ lạ, bèn mở loa ngoài, tay dừng lại, "A lô, Kiều Phong? Có chuyện gì gõ cửa nhà tôi là được, gọi điện thoại làm gì?''.

      "Lam Sam, sang đây."

      Lam Sam rời mắt khỏi màn hình, "Có chuyện gì thế? Tôi bận".

      " chơi trò chơi?"

      "... Sao biết?"

      "Tôi nghe thấy thanh của trò chơi rồi."

      "Rốt cuộc là chuyện gì thế? Tôi phải đánh nốt ván này ."

      "Mời qua đây ngay bây giờ, tôi cần giúp xử lý số thứ."

      Thấy Kiều Phong chủ động xin cứu viện, Lam Sam cảm thấy vô cùng mới lạ, bèn bỏ trò chơi sang nhà bên cạnh.

      Kiều Phong mặc bộ đồ ngủ hình chú mèo Totoro ra mở cửa cho , dẫn đến phòng ăn, chỉ vào hai hộp thức ăn và bát cơm bàn, , "Phiền giúp tôi ăn hết chúng".

      Lam Sam lại túm lấy áo kêu lên, "A a a, đáng đấy".

      Kiều Phong gắng sức kéo áo lại, lặp lại lần nữa, "Lam Sam, ăn hết chúng có thể mà''.

      Lam Sam chuyển chú ý tới bàn ăn. nhìn thấy hai chiếc hộp bảo quản có đựng cá quế chuột thông và rau ngồng thái sợi xào, trong bát là cơm tám mà thích ăn nhất, tất cả đều bốc khói nghi ngút, vừa nhìn là biết mới được hâm nóng.

      Mặc dù trông có vẻ ngon mắt, nhưng ăn cơm rồi mà, hơn nữa đêm khuya ăn nhiều đồ thế này béo phì... Thế nên, Lam Sam khó xử lắc đầu, ", tôi ăn cơm rồi".

      Kiều Phong cổ vũ, " sao, ăn giỏi như thế, chắc chắn đây chỉ là chuyện thôi".

      Thôi được, tạm thời coi những lời này là lời khen ngợi . Lam Sam cắn răng, vẫn lắc đầu, "Ăn nhiều béo mất".

      "Chỉ là bữa cơm thôi mà, đâu phải là ngày nào cũng ăn thế này", dẫn dắt từng bước , giọng bỗng hơn vài phần, mang theo dụ dỗ vừa vô hại vừa để cho người ta cơ hội từ chối, ''Ngon lắm đấy, Schrodinger ăn nhiều lắm".

      Lam Sam có chút dao động. vốn là người có ý chí kiên định, huống hồ mùi thơm của những món ăn kia cứ xông thẳng vào mũi, có thể làm thế nào chứ?

      Thế nên, ngồi xuống ăn. Kiều Phong ngồi đối diện với , vừa uống sữa vừa nhìn ăn. Lam Sam hiểu chàng này mắc chứng bệnh gì, đêm hôm khuya khoắt lại cứ ép ăn bằng được, hơn nữa còn muốn tận mắt nhìn ăn. Lẽ nào chàng bỏ thuốc độc vào thức ăn?

      Lam Sam rùng mình, suýt chút nữa đánh rơi cả đũa. Thế nhưng, nghĩ lại Kiều Phong quả thực là người có năng khiếu làm chuyện xấu, cho nên điều đó là thể. Nghĩ nghĩ lại, chỉ có thể giải thích: Suy nghĩ của thiên tài giống với người bình thường, cho nên cần phải đào sâu suy nghĩ.

      Ăn cơm xong, Lam Sam rút khăn lau miệng. Sau đó, nhìn thấy Kiều Phong bưng cốc nước đến, lúc đến gần Lam Sam mới phát lòng bàn tay có mấy viên thuốc.

      Kiều Phong đưa nước và thuốc cho , "Nào, uống ".

      Lam Sam: "...".

      Ông trời ơi! Người ta thiên tài quang minh lỗi lạc chính trực như thế này, đương nhiên thể bỏ thuốc độc vào thức ăn rồi, người ta trực tiếp đưa thuốc cho tôi uống.

      nhúc nhích, hỏi lại, "Rốt cuộc là muốn cho tôi uống gì?".

      "Thuốc kích thích tiêu hóa."

      phải là thứ đồ gì phản khoa học kỹ thuật đấy chứ? Thế nhưng, Lam Sam càng ngờ vực, "Kiều Phong, giở trò gì vậy? Cho tôi ăn cơm xong, cho tôi uống thuốc, muốn gì hả?".

      "Muộn quá rồi, sợ đầy bụng."

      "Sợ tôi đầy bụng, thế mà còn cho tôi ăn cơm?"

      Kiều Phong kiên trì đưa tay ra, " cứ uống thuốc ".

      Lam Sam biết công lực lải nhải của mình kém xa Kiều Phong, cho nên dứt khoát uống thuốc, sau khi uống xong bèn hỏi, "Giờ có thể rồi chứ? Rốt cuộc là chuyện gì vậy hả?".

      " có thể về rồi."

      ''..."

      Sau đó Lam Sam bị Kiều Phong khéo léo đuổi về. Lúc Kiều Phong tiễn ra đến cửa còn có lòng nhắc nhở , ngày mai là thứ Ba, phải học môn của , cho nên tối nay thể có kế hoạch nào khác.
      A fang thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 32

      Ăn cơm tối xong, trước khi ra khỏi nhà, Lam Sam quan sát qua cách ăn vận của Kiều Phong.

      Hôm nay, Kiều Phong làm theo đề xuất của Lam Sam, mặc áo thun cộc tay màu trắng và áo blazer màu xanh xám, ống tay áo xắn lên lộ ra cánh tay săn chắc, kết hợp cùng chiếc quần màu lam sẫm, đôi giày da đế thấp màu nâu.

      Kiều Phong cảm thấy ăn mặc như thế này quá kỳ quặc.

      Lam Sam lại thấy cách phối đồ này đẹp hơn nhiều so với phong cách như nhân viên bán bảo hiểm tiêu chuẩn của trước kia. Thế nhưng, nhìn mãi, nhìn mãi, vẫn cứ có chút yên tâm, bèn bảo ngồi xuống.

      Qủa nhiên, nhìn thấy chiếc tất cao cổ màu xanh biếc dưới gấu quần khiếu nại trong bất lực.

      giận dữ , " thay đôi tất khác ngay và luôn cho tôi, thay cái đôi tất mà khi mua giày được tặng ấy, đôi thấp cổ ấy".

      "Ồ", Kiều Phong thay sang đôi tất mà theo như thấy, có thể liệt vào hàng ngũ ra đâu vào đâu với tâm thế mấy cam lòng. Sau khi thay xong, lại đứng trước mặt Lam Sam.

      Lam Sam vuốt cằm, nghiêm túc quan sát hồi, bỗng , "Hay là xắn quần lên xem thế nào".

      Kiều Phong giờ muốn bỏ mặc mọi thứ ra sao ra. dù sao cũng kỳ quặc lắm rồi, để tâm đến chuyện kỳ quặc hơn nữa. khom lưng, nhanh nhẹn xắn ống quần lên vài vòng.

      Lam Sam sầm mặt, "Ai kêu thay đổi thành thế này? định xắn quần cấy sao?".

      sửng sốt, "Tôi phải dạy".

      Lam Sam xua tay, "Bỏ xuống, xắn lại lần nữa, phải tạo cảm giác là quần 9/10(1) ấy, hiểu ?".

      (1) Là quần có độ dài bằng 9/10 độ dài của quần ban đầu (sau khi được xắn).

      "Hiểu rồi", quần chín phân đương nhiên là quần có độ dài chín phân rồi, cái này có gì mà hiểu. Kiều Phong buông quần xuống, lại lần nữa xắn lên độ dài phần mười chiều dài của quần.

      Lam Sam càng hết chỗ , " như thế này mà cấy lúa cũng khinh bỉ đấy, có hiểu ?".

      Kiều Phong cảm thấy cầu của Lam Sam quá hà khắc, thẳng lưng, quay hai vòng trước gương.

      Giờ phút này, chàng đẹp trai trong gương ngờ lại thêm chút khí chất của nghệ sĩ trẻ, còn có chút ngốc nghếch, có thể là thần kỳ. Đương nhiên, bản thân Kiều Phong cảm nhận được điều này. Trình độ thích ứng với phong cách thời trang của từ trước đến nay rất cao, chỉ cần phải là khỏa thân chạy ra ngoài đường, về cơ bản đều có thể nhẫn nhịn. Kiều Phogn gật đầu, "Tôi cảm thấy như thế này cũng được rồi, chúng ta thôi".

      được! Lam Sam chỉ tiếc thể ôm lấy chân , "Cầu xin , hãy để tôi giúp xắn lại lần nữa ".

      Kiều Phong có hơi mất kiên nhẫn, nhưng Lam Sam cầu xin như thế, đành phải miễn cưỡng đồng ý.

      ngồi sofa, Lam Sam ngồi xổm bên chân , khi buông quần của xuống còn oán trách, " ngốc đấy".

      "Tôi ngốc?" Kiều Phong cảm thấy thể tưởng tượng nổi. ngờ người ngốc đến độ cần phải bình phương còn dám ngốc?

      Lam Sam nghe giọng điệu của Kiều Phong, tưởng muốn phản đối, vội vàng sửa lại, " thông minh lắm, chắc chắn là học gì biết nấy, giờ nhìn kỹ vào nhé".

      Ngồi xổm quá lâu, Lam Sam đổi sang nửa quỳ nền. Đầu tiên, đè cho ống quần của bằng phẳng lại, sau đó gấp mép rồi xắn lên.

      Kiều Phong ban đầu còn nhìn động tác tay , sau đó biết làm sao, ánh mắt chuyển dịch, nhìn lên khuôn mặt . bởi vì góc nhìn từ xuống dưới, có cảm giác giống như vị vương giả tôn quý trông xuống người hầu của mình. ngoan ngoãn, nét mặt nghiêm túc, trong đôi mắt cũng để lộ ra tia khiêm nhường và thuận theo.

      Kiều Phong bỗng cảm thấy phúc đến lòng cũng sáng ra. hiểu vì sao Lam Sam nhất định phải kiên trì giúp mình xắn ống quần. Truyền thuyết kể rằng, người đàn ông giúp người phụ nữ giày là chuyện vô cùng lãng mạn, vậy ngược lại, người phụ nữ giúp người đàn ông xắn quần, hẳn là cũng tương tự như vậy?

      Qủa nhiên là ý tại ngôn ngoại. Kiều Phong thầm nghĩ, người phụ nữ này để lấy lòng , đúng là giở mọi mánh khóe chiêu trò.

      Hai người mặc dù cùng ra khỏi nhà, nhưng họ cùng vào giảng đường lúc. Kiều Phong có thời gian lên lớp cố định, còn Lam Sam cần phải vào lớp sớm hơn để xí chỗ ngồi, nếu chỉ có thể đứng nghe giảng.

      Sinh viên của trường đều rất tò mò về Lam Sam, những lời phỏng đoán, bàn tán về cũng ngày xôn xao hơn. Có người là bạn của Giáo sư Kiều, cũng có người là chị , em , cháu , mợ của Giáo sư Kiều, còn có người cho rằng thực ra chính là sinh viên si mê Giáo sư Kiều... Về phần là sinh viên chuyên ngành nào, của trường nào, có cách nào biết được. Thế nhưng, có nam sinh trong mỗi bài đăng có Lam Sam xuất đều trả lời đến đứt hơi khản tiếng rằng: Nữ sinh này học sửa chữa máy xúc nhập khẩu. Chuẩn cần chỉnh. Chính miệng ấy thế.

      Đúng là bệnh thần kinh.

      Cách ăn mặc của Giáo sư Kiều ngày hôm nay vừa đẹp trai vừa phong cách. Các nữ sinh kích động hoan hô như thường lệ, nghênh đón bước lên bục giảng bằng tình cảm mãnh liệt như tham dự các lễ trao giải.

      vài nữ sinh tỉnh táo hơn bắt đầu nghĩ, gần đây Giáo sư Kiều lên lớp đều ăn mặc rất có phong cách, nếu phải là bản thân đột nhiên thông suốt, vậy nhất định là có người phụ nữ đứng phía sau thầm giúp đỡ . Nghĩ tới đây, họ khỏi chán nản, ê chề.

      Theo Lam Sam thấy, những tiếng hoan hô này là để dành tặng cho mình, nên vô cùng vui vẻ. Nhưng cho dù niềm vui ấy có lớn thế nào cũng thể ngăn cản được cơn buồn ngủ của sau khi Giáo sư Kiều cất lời.

      Cho nên, chẳng bao lâu sau, nằm bò ra bàn, bước vào giấc chiêm bao.

      Kiều Phong có đôi phần bất đắc dĩ. giảng bài dễ hiểu, ràng nhưng vẫn cứ vừa nghe giảng là ngủ gục như thường. Đúng là có chí tiến thủ gì cả. Đúng là gỗ mục thể chạm khắc được.

      Ngồi cạnh hai bên Lam Sam là nam sinh. Nam sinh bên phía tay trái ghi chép bài chuyên tâm, nam sinh bên tay phải cúi đầu nghịch điện thoại. Nghịch điện thoại lát, nam sinh kia cảm thấy nhàm chán, ngẩng đầu nhìn Lam Sam ngủ say, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ. Cậu ta đưa lưng về phía Lam Sam, cầm điện thoại lên, lấy làm nền để chụp ảnh tự sướng. Sau khi chụp ảnh xong, cậu ta cảm thấy rất tuyệt. Người đẹp đúng là người đẹp, ngủ rồi mà vẫn đẹp vô cùng.

      Lòng tham vô đáy, nhìn hồi, nam sinh kia cảm thấy chỉ lấy người đẹp làm nền thôi thể thỏa mãn cậu ta. Cậu ta muốn chụp ảnh thân mật hơn. thế nên, cậu ta sát lại gần, rồi lại gần thêm chút nữa, cánh tay vòng qua chống lên mặt bàn phía sau đầu Lam Sam, tạo thành vòng cung vây quanh cơ thể Lam Sam, nhưng dám đụng chạm. Cậu ta cúi thấp người, mắt dán sát vào mặt , bày xong tư thế, tay phải cầm máy ảnh.

      Kiều Phong viết bảng xong, quay đầu vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng này. biết cơn giận từ đâu tới, bỗng đập bàn cái.

      Tiếng vang này được chiếc mic bục giảng khuếch tán vô cùng lớn, hệt như tiếng sấm vang dội trong giảng đường. Có rất nhiều người giật nảy mình, kinh hãi đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng mọi người dồn ánh mắt vào Giáo sư Kiều bục giảng, nhìn bằng ánh mắt ngờ vực.

      Cậu nam sinh chụp ảnh tự sướng kia bỗng hoảng hồn, điện thoại rơi xuống đất, đành phải khom lưng xuống nhặt điện thoại lên.

      Lam Sam bị tiếng vang cực lớn vừa rồi đánh thức. dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên, hai cánh tay vẫn đặt bàn, duy trì tạo hình có thể chìm vào giấc ngủ bất cứ lúc nào.

      nhìn lên bục giảng bằng ánh mắt mơ màng.

      bục giảng, sắc mặt Kiều Phong tĩnh lặng như nước. Con người Kiều Phong này, biểu cảm chẳng phong phú chút nào, lúc vui chưa chắc cười, lúc tức giận chưa hẳn sa sầm mặt mày. Nếu bạn muốn quan sát tâm tình của , phải thông qua những biểu cảm nhặt, ví dụ nếu môi hơi mím, cho thấy vui lắm. tại, Lam Sam ngồi ở hàng ghế phía sau, cách xa bục giảng, nhìn ra đươc rốt cuộc vui hay giận.

      Thế nhưng, có thể khẳng định, nhìn . Lam Sam sờ mũi, biết tại sao lại có chút chột dạ. làm gì đấy chứ?

      Kiều Phong hắng giọng, , "Sau đây xin mời bạn học trừng mắt, chảy nước miếng, vẻ mặt ngốc nghếch dưới kia trả lời xem tôi vừa giảng đến đâu rồi?".

      Lam Sam đưa tay lên gạt miệng. nào có chảy nước miếng?

      "Đừng sờ nữa, tôi bạn đấy."

      Bởi vì tiếng đập bàn hồi nảy, Kiều Phong thu hút chú ý của cả lớp. giờ thấy gọi người trả lời, mọi người đều thuận theo ánh mắt của Giáo sư Kiều, dáo dác quay đầu nhìn về phía sau lớp học tìm kiếm mục tiêu, đồng thời tò mò thảo luận, trong lớp bỗng chốc vang lên những tiếng thầm to .

      Trong khoáng chốc, Lam Sam cảm thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, . Giống như hồi còn học, giáo gọi tên phê bình học sinh yếu kém nào đó, cả lớp đều vây quanh cười nhạo.

      rất mất tự nhiên, cảm thấy Kiều Phong chẳng nể mặt mình chút nào. nhìn bằng ánh mắt tức tối, song lại phát cứ nhìn chăm chú, chờ đợi trả lời.

      Người này lại bị làm sao rồi? Lam Sam đành phải đứng lên, cứng đầu trả lời, "Tôi biết".

      "Mời ngồi. Hy vọng sau này bạn đừng ngủ nữa. Nếu bạn làm được, vậy tôi đề nghị bạn đứng để nghe giảng."

      Có người cười thành tiếng. Tiếng cười ấy hoàn toàn là cố ý, hề có ý tốt. Lam Sam biết đối phương nhận ra mình, người đó như trút được cơn giận khi thấy mất mặt.

      chỉ biết, Kiều Phong làm bẽ bàng trước mặt mọi người, khiến bị mọi người cười nhạo.

      Người này lại bị mắc bệnh thần kinh gì vậy? ràng người ngủ trong khi giảng bào chỉ có mình . Lam Sam cũng có chút tức giận, đáp, "Nếu tôi vừa muốn ngủ lại muốn đứng, có phải có thể lựa chọn nghe bài giảng của thầy , thưa Giáo sư Kiều?".

      " thể, nếu , tôi phạt bạn."

      số người mất bình tĩnh: "Ôi trời, tại sao chỉ là câu bình thường lại khiến người ta nghe ra tình khác nhỉ? Rốt cuộc trừng phạt thế nào? Có phải... ?".

      Đương nhiên là Lam Sam biết Kiều Phong trừng phạt thế nào, lại nấu cơm cho nữa chứ sao. Trình Giảo Kim còn chém được ba nhát rìu, tên biến thái này suốt ngày chỉ độc lời dọa dẫm, phiền chết được.

      ngồi xuống, tập trung toàn bộ tinh thần, trừng mắt với , hung hăng trừng mắt với .

      Cứ như vậy, lại buồn ngủ nữa, thế nhưng chẳng thể dùng ánh mắt đục khe hở người được, về chuyện này, vô cùng lấy làm tiếc.

      Đến tận khi hết giờ học, Kiều Phong nhìn thêm lần nào nữa.

      Tiếng chuông hết giờ vang lên, Lam Sam thu dọn đồ đạc xông ra khỏi lớp. Hôm nay muốn đợi Kiều Phong, cũng muốn nhìn thấy nữa.

      Thế nhưng, Kiều Phong chẳng mấy chốc tìm thấy . nhanh đến đâu chăng nữa, chân vẫn dài bằng chân , đuổi theo chẳng tốn chút sức lực nào.

      Tâm tình của hai người đều tốt lắm, ai lên tiếng, nhưng Kiều Phong vẫn bên .

      cúi đầu, nhìn thấy ống quần xấu xí của mình, tìm cớ bắt chuyện, " có muốn ăn khuya ?".

      " muốn."

      "Có phải là giận rồi ?"

      " có đâu."

      "Ồ, vậy tốt quá, tôi còn tưởng giận rồi cơ."

      "..."
      A fang thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 33

      Buổi tối về đến nhà, Kiều Phong sử dụng quyền hạn giáo viên của mình, điều tra thông tin về cậu sinh viên chụp trộm Lam Sam kia. Chuyện này rất đơn giản, đầu tiên có danh sách của toàn bộ sinh viên chọn môn của , sau khi loại trừ nữ sinh, thu hẹp phạm vi, căn cứ vào họ tên và mã sinh viên của các nam sinh, tải ảnh của các nam sinh từ mạng thông tin cá nhân của trường về, tập hợp các tấm ảnh lại, sau đó đối chiếu, cuối cùng xác định ra thủ phạm.

      Người này tên Lý Tiểu Lượng, là sinh viên năm thứ hai.

      Kiều Phong tìm hiểu nguồn gốc, tìm được các trang mạng xã hội mà cậu ta sử dụng, sau đó phát thấy sinh viên này quả nhiên đăng bức ảnh cậu ta chụp trong tiết học ngày hôm nay lên fanpage của trường.

      Thế nhưng, Lý Tiểu Lượng chỉ đăng tải bức ảnh. Trong bức ảnh, khoảng cách của cậu ta và Lam Sam cũng coi như bình thường, điều này ngoài mong đợi của Kiều Phong. Lý Tiểu Lượng than với bạn bè bên dưới bức ảnh, chỉ chụp được tấm ảnh này, sau đó đại mỹ nữ bị giảng viên đánh thức, và rồi màn hình điện thoại của cậu ta bị rơi vỡ, đen đủi.

      Kiều Phong xóa bức ảnh giúp Lý Tiểu Lượng, sau đó dùng tên đăng nhập của mình để gửi tin nhắn riêng, lịch với cậu ta rằng: Hy vọng cậu xóa cả bức ảnh trong điện thoại, đồng thời chứng minh cho tôi thấy, nếu , Giáo sư Kiều xử lý cậu.

      Sau đó, còn đính kèm thêm hướng dẫn làm sao để xóa vĩnh viễn ảnh trong điện thoại.

      Và rồi, Lý Tiểu Lượng cho vào danh sách đen.

      Ngày hôm sau, Lý Tiểu Lượng phải đến trung tâm làm thẻ sinh viên. Hôm nay, cậu ta rất may mắn, phải xếp hàng, quá trình diễn ra vô cùng thuận lợi. sau khi cầm được tấm thẻ, cậu ta lấy ống tay áo lau sạch vì đôi khi bề mặt thẻ mới dính chút vụn plastic.

      Trong lúc lơ đãng, cậu ta liếc mắt về hàng chữ thông tin sinh viên ở mặt chính chủ của thẻ, sau đó hoàn toàn suy sụp.

      Ở vị trí cần phải in ảnh của sinh viên, khuôn mặt đẹp trai của cậu ta cánh mà bay, thay thế bằng chú chó Husky thè lưỡi, trợn trừng mắt.

      Tối hôm đó, Lý Tiểu Lượng rơi lệ xóa hết ảnh trong điện thoại, đồng thời gửi toàn bộ quá trình vào hòm thư điện tử của Giáo sư Kiều.

      Ngày hôm sau, lúc làm, Lam Sam vẫn còn bực bội Kiều Phong. chỉ giận , mà điều đáng ghét hơn là sau khi chọc tức vẫn còn gật gù đắc ý. Qủa thực là tức chết được.

      Vậy mà còn điềm nhiên gửi tin nhắn hỏi tối nay ăn gì. Hừ, ăn cám ấy.

      Lam Sam vừa gửi tin nhắn trả lời vừa thầm nghĩ, tin nhìn thấy những lời này còn biết tức giận.

      lát sau, Kiều Phong trả lời lại chữ: Được.

      Lam Sam: ...

      Nếu là người khác những lời này, biết đối phương chắc chắn phối hợp với để pha trò. Nhưng, là Kiều Phong, là Kiều Phong được làm được. bưng bát cám đến cho ăn đấy chứ? Hình ảnh ấy quá mức đẹp đẽ, dám nghĩ tới...

      Lam Sam vội vàng trả lời lại trong tình trạng run rẩy: Tôi đùa thôi.

      Kiều Phong: Tôi biết, ngu ngốc.

      Lam Sam phát thấy hình như mình đúng là ngốc .

      Suy xét đến việc bản thân tức giận, tiếp tục trả lời Kiều Phong nữa.

      Bữa trưa đương nhiên phải ăn ở nhà ăn nhân viên của công ty. Khẩu vị của Lam Sam mấy ngày nay bị Kiều Phong làm hư, ăn cơm trong nhà ăn nhân viên chỉ thuần tý để cho no bụng chứ phải thưởng thức.

      Hôm nay, gặp Tống Tử Thành ở nhà ăn nhân viên. Cấp thường mang theo vầng hào quang mang tên sếp lớn xuất , người phận giải tán, bởi vậy trong bốn chỗ ngồi lấy Tống Tử Thành làm trung tâm, chỉ còn có mình Tống Tử Thành.

      Khi Lam Sam ngang qua, thả chậm bước chân, chào hỏi, "Chào sếp".

      Tống Tử Thành ngẩng đầu nhìn , cho rằng ngồi đối diện với mình, bèn kéo khay thức ăn của mình lại, nhường chỗ cho .

      Lam Sam chú ý tới chi tiết này, cũng được, ở lại cũng chẳng xong.

      Tống Tử Thành gật đầu, "Ngồi ".

      Lam Sam đành phải ngồi xuống. Tiếp xúc với Tống Tử Thành thời gian, biết người này thực ra rất dễ gần, quan quyền, kênh kiệu như những ông chủ khác, thế nên lúc này cũng cảm thấy mất tự nhiên, ăn uống rất thoải mái.

      Ăn được vài miếng, ngẩng đầu nhìn Tống Tử Thành, muốn trò chuyện cùng ta, sau đó phát sếp cũng nhìn mình. Điều này phải là trọng tâm, trọng tâm là biểu cảm của ta... hình như rất cảm động?

      Lam Sam bỗng thấy khó hiểu, lẽ nào là em thất lạc nhiều năm của sếp?

      bị phỏng đoán của chính mình hù dọa.

      Tống Tử Thành đúng thực rất cảm động. ta cảm động bởi cuối cùng cũng có cơ hội ngồi với Lam Sam. Hai người cùng ăn cơm cùng trò chuyện, bị bất cứ ai làm phiền. Trải qua biết bao gian nan, lận đận và đả kích, yên bình của tại đủ để người ta trân trọng và cảm động.

      ta đúng là càng ngày càng dễ thỏa mãn.

      Cùng lúc đó, Tống Tử Thành còn phát ra, từ sau khi gặp Lam Sam, ta dường như rành đương cho lắm. Rất nhiều chiêu thức tán tỉnh đều áp dụng được với , chiêu thức có thể dùng được, lại thất bại bởi vô số nguyên nhân. Ngoài ra, ta còn lo được lo mất, đây là những cảm xúc trước nay chưa từng có. Ví dụ như tại, ta nghĩ nghĩ lại, vẫn biết phải trò chuyện với như thế nào, biết gì để có thể nhận được coi trọng từ .

      ta cảm thấy nguồn gốc nảy sinh những nguyên nhân này là vì tuyến phòng ngự của con mồi mà ta nhắm đến quá cao, tường đồng vách sắt, kẽ hở.

      Chính bởi vậy, khi chinh phục được người phụ nữ này mới càng có cảm giác thành tựu, phải sao?

      "Lam Sam..."

      Tống Tử Thành vừa mở lời, đúng lúc ấy, nàng vội vàng từ lối chạy tới. ấy bưng khay cơm, trong khay còn lại chút cơm thừa canh cặn. Lúc ngang qua Tống Tử Thành và Lam Sam, biết tại sao đột nhiên ấy lại trượt chân, cả người ngã về phía trước, đĩa cơm tuột khỏi tay, nhắm trúng về phía Lam Sam.

      Lam Sam phản ứng nhanh, theo bản năng nâng cánh tay lên chắn. Đĩa cơm kia rơi thẳng vào mặt , nhưng đồ ăn trong đó vẫn chảy xuống, đổ lên áo sơ mi và quần của , vương cả lên đầu và mặt.

      Lam Sam nhúc nhích, nheo mắt vẻ nguy hiểm, nghiến răng nghiến lợi, "Hách Mẫn".

      Hách Mẫn lồm cồm bò dậy, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Lam Sam, sợ hãi vô cùng, "Chị... chị... chị Lam, em sai rồi. Em xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi", dứt lời, ấy vội rút khăn giấy ra lau cho Lam Sam.

      Nước canh màu nâu thấm vào áo sơ mi màu xanh lam nhạt của Lam Sam, hệt như gỉ sắt, nào có lau sạch được. Hách Mẫn chỉ lau sạch nước mặt giúp Lam Sam, sau khi lau xong lại lau đến tóc.

      Lam Sam gạt tay Hách Mẫn ra, "Được rồi, được rồi".

      "Em xin lỗi", Hách Mẫn sốt sắng đến độ vành mắt đỏ au.

      Với tính cách của Lam Sam, tình huống này chắc chắn mở miệng oán trách nàng vài câu. Thế nhưng, Lam Sam nhìn xung quanh lượt, phát thấy có rất nhiều người dồn cặp mắt về phía này, còn Hách Mẫn sắp khóc đến nơi.

      Hách Mẫn là cấp dưới của Lam Sam, muốn làm lớn chuyện trước mặt toàn thể nhân viên công ty, nên đành nhẫn nhịn, để Hách Mẫn quay về trước.

      Tống Tử Thành chau mày nhìn Lam Sam, hỏi, " có mang theo quần áo dự phòng ?".

      Lam Sam lắc đầu bất đắc dĩ, "Tôi ".

      cúi đầu nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình, biết phải làm gì cho phải. Hay là mượn đồng nghiệp khác bộ? Cho dù có thể mượn được bộ vừa với người, nhưng tay và đầu dính nước canh, giờ cả người bốc mùi, đến đâu cũng bị người ta chê bai, như vậy sao có thể tiếp đón khách hàng? Chắc khách hàng tưởng chạy từ nhà bếp lên làm nhân viên kiêm chức cũng nên.

      Nghĩ tới đây, thở dài tiếng.

      Tống Tử Thành đẩy đĩa cơm trước mặt ra, đứng dậy , " thôi".

      Lam Sam uể oải xua tay, "Tạm biệt sếp".

      Tống Tử Thành có chút buồn cười, "Lam Sam, theo tôi".

      Lam Sam sửng sốt, " đâu ạ?".

      "Tôi đưa đến khách sạn."

      Lam Sam bỗng chốc hiểu ra, ta muốn đưa đến khách sạn bên cạnh để vệ sinh sạch . Ôi, con người sếp tốt . có đôi phần cảm động, đứng dậy theo, vừa vừa rút khăn giấy ra lau quần áo. Sếp có tấm lòng rộng mở, thể để xe của người ta dính những thứ này được.

      Ngồi xe, Tống Tử Thành mở cửa xe, hỏi Lam Sam, " định cứ bỏ qua cho ta như vậy sao?".

      " ta" đương nhiên để chỉ Hách Mẫn lỗ mãng, hấp tấp kia. Lam Sam lắc đầu, "Đâu có thể chứ, quay về tôi phải mắng ấy trận ra trò mới được".

      "Sau đó sao?"

      "Sau đó thôi, ấy cũng đâu có cố ý."

      Tống Tử Thành chau mày, "Sao biết ta cố ý?''.

      Lam Sam ngồi thẳng lưng, tận lực giảm bớt diện tích tiếp xúc với ghế ngồi. đáp, "Nếu là cố ý, ấy để lại ít nước canh như vậy, phải chuẩn bị bát canh trứng đầy ắp mới thấy hả hê được, hoặc là bát canh đậu hũ ma bà gì đó". Hơn nữa, Hách Mẫn là cấp dưới của , ấy gây rắc rối cho có lợi gì chứ?

      Chẳng bao lâu sau, hai người đến khách sạn. Tống Tử Thành đặt cho Lam Sam phòng, để vào đó tắm rửa. Lam Sam tắm rửa xong, quấn khăn tắm của khách sạn ra khỏi nhà tắm. có phần rầu rĩ, trước khi sao nghĩ đến chuyện mượn bộ quần áo nhỉ? muốn mặc lại quần áo bẩn.

      "Cốc, cốc", có người gõ cửa.

      Tống Tử Thành đứng ngoài cửa , "Lam Sam, xong chưa vậy?".

      Lam Sam kéo cửa ra khe hở , thò đầu ra , "Sếp, có chuyện gì vậy ạ?".

      Tống Tử Thành đưa túi to túi cho , "Sợ có quần áo mặc, đây là đồ tôi bảo trợ lý mua cho ".

      "Cám ơn sếp", Lam Sam cảm động nhận lấy đồ.

      " cần khách sáo", Tống Tử Thành dừng lát, bổ sung, "Trợ lý kia là nữ".

      Lam Sam hiểu lắm tại sao Tống Tử Thành phải với những điều này. lòng, quan tâm lắm đến việc trợ lý của sếp là nam hay nữ, chẳng lẽ sếp muốn tán gẫu với ?

      Đến khi quay trở về phòng, mở hai túi kia ra, mới hiểu vì sao Tống Tử Thành lại giải thích với những điều đó.

      Trong túi lớn là áo và quần, trong túi bộ nội y nữ giới.

      Lam Sam nhanh chóng thay quần áo, cho dù là "nội" hay "ngoại", đều vô cùng vừa vặn. Được rồi, tại vấn đề đến, vì sao sếp lại biết kích cỡ quần áo của ? Cho dù áo sơ mi và quần có thể đoán bằng mắt, nhưng nội y ...

      có chút lúng túng. Vấn để kiểu này thể suy nghĩ cặn kẽ được. đời này xác thực có số đàn ông có thể thông qua mắt nhìn là đoán được cách chuẩn xác số đo của phụ nữ, quả là thiên phú dị bẩm.

      Qủa công bằng, tại sao phụ nữ thể thông qua mắt nhìn là đoán được mọi số đo của đàn ông chứ?

      Mặc đồ xong, Lam Sam bước ra ngoài, vờ như phát giác ra điều gì kỳ lạ. Phụ nữ lúc nên giả ngốc cần phải giả ngốc. Tống Tử Thành còn đợi , ta muốn đưa về công ty.

      Lam Sam biết phải cảm ơn ta thế nào, đành phát huy công phu nịnh nọt, tâng bốc sếp thành đóa hoa, sau đó , "Sếp, hôm nay những thứ này hết tổng cộng bao nhiêu tiền, phiền sếp bảo trợ lý với tôi tiếng. mang đến cho sếp nhiều phiền phức như vậy rồi, sao có thể cầm đồ của sếp thế này chứ".

      Tống Tử Thành nhìn về phía trước, , " cần đâu".

      "Như vậy sao được, tôi áy náy lắm."

      "Nếu áy náy, vậy có thể mua quần áo cho tôi."
      A fang thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 34

      Sau khi Tống Tử Thành đưa Lam Sam quay trở về công ty, ta liền rời khỏi. Lam Sam vẫn còn suy nghĩ những lời ta vừa rồi, biết bản thân có nên mua quần áo tặng ta ? cứ cảm thấy làm như vậy có gì đó kỳ quặc.

      mặc bộ đồ sạch khoan khoái quay trở về, ánh mắt của các đồng nghiệp trong công ty nhìn bỗng thêm vài phần dò xét. Sếp lớn đối tốt với Lam Sam như vậy, khiến người ta suy nghĩ lệch lạc là điều dễ hiểu.

      Người ta hỏi, Lam Sam cũng giải thích. Thế nên, trải qua buổi chiều dài đằng đẵng dưới ánh mắt soi mói của mọi người. Sau khi tan ca, bèn nhanh chóng ra về.

      Thời tiết ngày hè rất bất thường, ràng buổi sáng làm vẫn trời quang mây tạnh, lúc này, khi ra khỏi công ty, cả bầu trời lại bị mây đen bao đặc, dường như có thể đổ mưa rào bất cứ lúc nào. Lam Sam sờ túi, thầm nghĩ gay go rồi, lại quên mang ô.

      đành phải lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng ông trời khách sáo chút, đừng đổ mưa trước khi về đến nhà.

      Vừa cầu nguyện xong, trời bắt đầu lác đác mưa rơi.

      Lam Sam trừng mắt chạy vào tàu điện ngầm.

      Lúc xuống khỏi tàu điện ngầm, mưa vẫn chưa có ý định ngừng rơi, thậm chí còn càng nặng hạt hơn. Những hạt mưa bị gió cuốn xô, tạo thành tấm rèm vặn vẹo nhìn thấy bến bờ. Nước mưa đọng mái nhà, theo đường ống dẫn trút xuống, hệt như những thác nước màu trắng bạc, nặng nề dội xuống đất, tạo nên thanh "lộp độp, lộp độp", giống như những tiếng roi da hung hăng quật xuống, khiến người ta tâm phiền ý loạn.

      Gió mang theo hơi nước phả vào mặt, dốc sức chui vào áo, cảm giác ấy khiến người ta tỉnh táo hẳn lên. Lam Sam bất giác xoa xoa cánh tay, cảm thấy lành lạnh.

      Có rất nhiều người bởi mang ô mà phải đứng trú ở lối ra tàu điện ngầm. Hàng người phía sau nhao nhao chen lấn ra ngoài, nhân viên phục vụ đành phải nhấn mạnh hết lần này đến lần khác "Đừng chặn đường nữa".

      Lam Sam đứng giữa dòng người ồn ào, chen chúc, cân nhắc đến tính khả thi khi lao như điên về nhà.

      Thế nhưng, thân là mỹ nữ, khả năng được người đường cứu nguy tương đối cao. mới suy nghĩ chưa đầy phút, người đàn ông tiến lên phía trước hỏi có muốn cùng .

      Lam Sam định trả lời "có" bỗng có người gọi có, "Lam Sam".

      Giọng dịu dàng, xuyên qua màn mưa, chui thẳng vào tai .

      Lam Sam nhìn về phía có tiếng , trông thấy Kiều Phong cầm chiếc ô màu đen đứng cuối bậc thang. Nước mưa dội xuống ô, bắn tung tóe, vô số những bọt nước tạo thành mảng, giống như màn sương bám vào đỉnh ô.

      cầm ô đứng dưới màn mưa, nhúc nhích, như cây nấm vững chắc.

      Lam Sam vốn còn hơi tức giận, nhìn thấy như vậy, cơn giận giảm phân nửa.

      Người đàn ông đứng cạnh Lam Sam nhìn thấy Kiều Phong, thầm nghĩ: Người này rốt cuộc là có biết tán tỉnh vậy? Cầm chiếc ô to như thế đến đón người ta? Chiếc ô này đừng có là hai người, che cho hai con voi cũng đủ.

      Kiều Phong cầm chiếc ô màu đen to, vẫy tay về phía Lam Sam, "Lam Sam, mau lại đây".

      Lam Sam đến chỗ Kiều Phong, đứng dưới tán ô của . Kiều Phong chủ động nhận lấy túi xách trong tay .

      Hai người cùng quay về. Lam Sam trầm lặng lát, hỏi, "Sao biết tôi mang ô?".

      Kiều Phong trả lời, "Tôi chỉ lo mang ô". Thế nên mới qua xem , ngờ đồ ngốc này đúng là mang .

      Lam Sam vô cùng cảm động, chuẩn bị tha thứ cho Kiều Phong rồi. cũng nhìn ra được, thực ra đây là chàng thà, mặc dù hơi ngốc chút, nhưng bụng dạ lương thiện, hà tấc phải tức giận với chứ?

      Thế nhưng sau đó, Kiều Phong đột nhiên hỏi, "Lam Sam, tại sao trưa nay lại cùng Tống Tử Thành vào khách sạn?".

      Lam Sam sửng sốt. dừng bước, nhìn sâu vào mắt , hỏi ngược lại, "Sao biết tôi và ta đến khách sạn? theo dõi tôi?".

      Kiều Phong lắc đầu, "Đâu có".

      Lam Sam ép hỏi, "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?".

      Chuyện xảy ra ngày hôm nay với bất kỳ ai, cũng viết lên mạng, sao biết được? Chuyện gì cũng có thể biết như vậy khiến người ta mất cảm giác an toàn quá.

      " có mở chức năng định vị ở Wechat. Tôi nhập vài vị trí hư cấu là có thể xác định được vị trí chuẩn xác của cách dễ dàng."

      Mặc dù hiểu, nhưng Lam Sam biết cuối cùng xác định vị trí của , như vậy chuyện biết ở khách sạn có gì đáng để ngạc nhiên nữa.

      Chuyện này chẳng có gì khác biệt lắm với việc theo dõi . Lam Sam thoải mái, đè nén cơn giận, lại hỏi, "Cho dù biết tôi ở đâu, làm thế nào để biết Tống Tử Thành cũng ở đó?".

      Kiều Phong nhìn xuống đất, hàng mi dài rậm che nỗi ưu tư vương trong đôi mắt . đáp, "Tôi vào hệ thống khách sạn của họ, nhìn thấy thông tin ra vào của Tống Tử Thành, nhưng nhìn thấy . Cho nên tôi đoán hai người cùng nhau, dùng chứng minh thư của Tống Tử Thành để thuê phòng".

      Lam Sam chán nản. chỉ vào , dữ dằn , "Kiều Phong, có bệnh phải ? Suốt ngày rình trộm đời tư của người khác thú vị lắm sao? có tật rình rập à?".

      "Tôi có tật rình rập. Lam Sam, rốt cuộc hai người đến khách sạn làm gì vậy?"

      Lam Sam châm chọc, "Hỏi tôi làm gì? Chẳng phải có bản lĩnh lắm sao? Tự mình tra ra ".

      Kiều Phong có chút bất đắc dĩ, "Hôm nay hệ thống giám sát của khách sạn bọn họ bị hỏng, dùng được camera".

      "..." Lam Sam biết phải gì, giật lấy túi xách của mình, quay người nhanh chân bỏ , "Đồ thần kinh".

      Kiều Phong đuổi theo, cẩn thận che ô cho , hỏi đến cùng "Lam Sam, rốt cuộc tại sao hai người lại đến khách sạn?".

      Lam Sam nổi giận, " người đàn ông và người phụ nữ thuê phòng còn có thể làm gì?''.

      Kiều Phong phủ định như đinh đóng cột, " thể nào".

      "Xì", Lam Sam cười nhạo, " biết rồi?".

      "Lam Sam, phải là người như vậy."

      Lam Sam tăng tốc, "Tránh ra, tôi chính là loại người như thế đấy".

      Kiều Phong bám theo rời, "Tôi hy vọng đừng đến gần Tống Tử Thành. ta phải là người tốt đẹp gì cả".

      "Tốt hơn ."

      Kiều Phong bỗng bất động.

      Lam Sam chú ý tới, tưởng là ô đầu vẫn theo mình. ngẩng đầu sải bước dưới màn mưa, bỗng nhiên nước mưa đổ cả vào người. kinh ngạc, lùi lại theo bản năng.

      Kiều Phong thấy bị ướt mưa, vội vàng tiến lên phía trước che ô cho . Cứ lùi tiến, hai người lại gần nhau hơn.

      Lam Sam quay đầu lại. nhìn thấy cúi đầu nhìn chăm chú, trong đôi mắt đen láy chứa cảm xúc khác với ngày thường, nhuốm đầy nỗi thất vọng và đau khổ. rùng mình, thấy lòng buồn tênh, nhưng nghĩ lại, ràng người khiến người ta tức giận là .

      cúi đầu, "hừ" mạnh tiếng.

      Kiều Phong dịch chuyển vị trí, vòng đến trước mặt , kiên nhẫn, giọng hỏi, "Lam Sam, giận rồi sao?".

      Lần này, Lam Sam ngoan ngoãn hẳn, ăn ngay , "Đúng thế, tôi giận rồi. Tôi giận từ ngày hôm qua rồi, giận đến tận bây giờ. Đồ ngốc Kiều Phong, ngốc chết được. ...".

      bỗng nhiên dang rộng hai tay, ôm vào lòng.

      Lam Sam hoảng sợ, "... ... ... làm gì thế hả? Buông tay", vừa , vừa ra sức giãy giạu.

      Kiều Phong cố chấp ôm lấy Lam Sam, đáp, "Tôi nhớ có chia sẻ bài Weibo, rằng khi con nổi giận, điều ấy cần chỉ là cái ôm".

      Lam Sam bỗng im lặng.

      Kiều Phong tay cầm ô, che chắn cho hai người, tay ôm lấy eo , ôm chặt. cất giọng dịu dàng, "Lam Sam, đừng giận nữa mà".

      Lam Sam trả lời. Kiều Phong cảm nhận được bờ vai người trong lòng khẽ run rẩy. kinh ngạc buông ra, sau đó nhìn thấy vành mắt ửng đỏ, nước mắt thi nhau trào ra ngoài.

      Kiều Phong bối rối lau nước mắt cho , "Xin... xin lỗi".

      Lam Sam chu miệng, nâng ống tay áo ra sức lau mặt, thút thít , " lâu lắm rồi có ai ôm tôi...", dứt lời, nước mắt lại trào ra.

      "Đừng... đừng khóc nữa."

      "Tôi nhớ nhà, tôi nhớ cha mẹ tôi! Hu hu..."

      Kiều Phong biết logic biến hóa cảm xúc của Lam Sam như thế nào. Lúc bình ổn, lúc lại tức giận, lúc buồn bã... hiểu nổi.

      chỉ biết giờ phút này đau lòng rơi lệ, muốn nhìn thấy như vậy. cảm thấy buồn vì nỗi buồn của . kéo lấy tay , , "Lam Sam, nếu tôi có thể làm gì cho , cứ thẳng với tôi".

      Lam Sam gật đầu, nước mắt tiếp tục tuôn rơi. cũng biết mình làm sao, bỗng nhiên lại khóc mãi dứt, như thể trời sắp sập đến nơi thế này. Thực ra chuyện vốn có gì mà.

      Kiều Phong dẫn Lam Sam khóc lóc nỉ non về nhà. Lúc Lam Sam đến nhà , cuối cùng khóc đủ. bảo rửa mặt, sau đó nấu nước đường gừng giải cảm cho .

      Lam Sam bưng nước đường gừng, phồng má thổi nguội.

      Kiều Phong nhìn thấy mặt mũi đỏ ửng, , "Lam Sam, tôi nghĩ rồi, đối với cơn bùng nổ cảm xúc của vừa nãy, chỉ có nguyên nhân có thể giải thích cách khoa học".

      "Nguyên nhân gì?"

      "Chu kỳ sinh lý của sắp đến rồi."

      Lam Sam vừa uống ngụm nước gừng, bị câu này của Kiều Phong làm cho kinh hãi đến độ ho khù khụ, suýt chút nữa nghẹn chết. trừng mắt với , " linh tinh gì vậy?".

      "Tôi chỉ thảo luận khoa học với thôi."

      "Câm miệng."

      Kiều Phong đành phải ngậm miệng. lát sau, lại đổi chủ đề, "Vậy có thể cho tôi biết vì sao giận ?".

      Lam Sam trả lời, "Thứ nhất, hôm qua khiến tôi khó xử trước bao nhiêu người, khiến tôi bẽ bàng".

      Kiều Phong ngẫm nghĩ hồi, nhìn bằng ánh mắt thành khẩn, "Xin lỗi, tôi chẳng khi nào hiểu được chính xác cảm xúc của người bình thường. Nếu cảm thấy cách đó ổn, vậy sau này tôi dùng nữa, nhưng tiền đề là được ngủ trong lớp nữa".

      "Được rồi, được rồi", vấn đề này quả thực là nan giải, Lam Sam biết thiên tài này rốt cuộc cố chấp điều gì. xua tay, , "Vốn dĩ cơn tức ngày hôm qua của tôi sắp tiêu tan, nhưng hôm nay tại sao lại theo dõi đời tư của tôi vậy? có biết điều này khiến người khác khó chịu ?".

      Kiều Phong lắc đầu, "Điểm này tôi thể chấp nhận. Điện thoại của bật chức năng định vị, bất kỳ ai cũng có thể dựa vào đó để tìm ra vị trí của . Hành động của tôi được xem là theo dõi đời tư".

      "Vậy xâm nhập vào hệ thống người ta là sao?"

      "Tôi chỉ nhìn thấy thông tin của Tống Tử Thành, đồng thời thông qua suy luận logic...", Kiều Phong ràng đâu ra đấy, ngẩng đầu nhìn thấy Lam Sam nhìn chằm chằm, sợ lại gây chuyện, đành phải thừa nhận, "Được rồi, tôi thừa nhận tôi quả thực có hành động phải, nhưng yên tâm, tôi có tật rình rập đời tư của người khác, ví dụ như trong máy tính cá nhân của có nhiều sơ hở như thế, nhưng trước giờ tôi chưa từng xâm phạm".

      Điều này có gì đáng để đắc ý? Lam Sam âu sầu, hỏi, "Vậy rốt cuộc hôm nay bị làm saoo?".

      "Tôi...", Kiều Phong cúi đầu, "Buổi sáng hôm nay ngó ngàng gì đến tôi, tôi biết là vì sao".

      "Vì chuyện này? Đương nhiên là bởi vì tôi vẫn giận rồi", Lam Sam , nghĩ lại, thôi được rồi, buổi sáng hôm nay vẫn biết giận. Ôi mẹ ơi, hỗn loạn quá mất. xua tay, "Được rồi, được rồi, hôm nay tôi đến khách sạn là bởi vì có kẻ lỗ mãng vụng về đổ nước canh vào người tôi. Tống Tử Thành ra tay giúp đỡ, đưa tôi đến khách sạn tắm giặt thay đồ. Chuyện này kết thúc ở đây, chúng ta ăn cơm thôi".

      Kiều Phong lại gọi giật lại, "Lam Sam".

      "Lại làm sao nữa?"

      "Hôm nay tôi cũng vui."

      Lam Sam vô cùng kinh ngạc, "Này, này, này, làm sao vậy? Lẽ nào cũng sắp đến tháng?".

      Kiều Phong sửng sốt, sau đó lắc đầu ngượng ngùng, buồn bực nhìn , " Tống Tử Thành tốt hơn tôi".

      "Đây là tôi giận nên thế, cũng tin sao? đời này làm gì có người đàn ông nào tốt hơn chứ? Giỏi việc nước, đảm việc nhà, chịu thương chịu khó, chịu đánh chịu mắng, thành hơn cả trâu, trung thành hơn cả chó, thông minh lanh trí hơn cả thỏ, lại còn đáng hơn cả mèo nữa..."

      Quen với việc kinh doanh hàng hóa, những lời khen tặng người khác lúc nào Lam Sam cũng trôi chảy lưu loát như thế. Nhưng, Lam Sam xong, bỗng phát thấy những lời nịnh nọt này dùng để miêu tả Kiều Phong ngờ lại chuẩn xác đến vậy. Ôi mẹ ơi, rốt cuộc đây là người đàn ông cực phẩm đến nhường nào?
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :