1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thùng Cơm Sát Vách - Tửu Tiểu Thất (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 25

      Kiều Phong dốc toàn lực tấn công, quá đáng sợ. Lam Sam chẳng khác nào nhân viên đội phòng cháy chữa cháy chạy quanh sân đấu. thấy chỉ từ duy nhất có thể miêu tả được trạng thái của mình lúc này: Mệt bở hơi tai.

      Cuối cùng, chạy đến độ sức cùng lực kiệt, bèn ném trái bóng , chống tay đầu gối , "Tôi ổn rồi".

      Kiều Phong nhàn nhã bước tới, mặt biểu cảm hỏi, "Rốt cuộc tôi là đàn ông đích thực hay là tiểu thư khuê các?".

      Lam Sam thở phì phò, giơ ngón tay cái về phía , "Ngài là ông... nội...".

      " cần phải nhún nhường như vậy đâu". Kiều Phong dứt lời, nhặt trái bóng lên, ", vận động thư giãn chút".

      Lam Sam mệt nhoài, chẳng buồn nhúc nhích, ngồi chồm hỗm mặt đất ăn vạ, ", tôi mệt lắm rồi, tại cả đấy".

      Kiều Phong dứt khoát kéo lên, lôi chạy hai vòng sân bóng, trông chẳng khác nào dắt khỉ dạo. Nhìn bộ dạng rã rượi của Lam Sam, hơi buồn cười, nhưng thấy tức giận. kéo cổ tay , nhàng nắn bóp cánh tay giúp . Hôm nay vận động quá sức, chú ý thả lỏng cơ bắp, ngày mai chắc chắn đau nhức.

      Lam Sam vui vẻ hưởng thụ phục vụ của Kiều Phong. Thoải mái .

      Nắn bóp cánh tay xong, Kiều Phong , ''Tự bóp chân ".

      "."

      đành phải ngồi xổm xuống giúp . Suy cho cùng, kẻ đầu sỏ khiến mệt phờ thế này là , giúp làm chút chuyện này cũng là lẽ thường tình.

      Kiều Phong bắt lấy mắt cá chân của Lam Sam, hơi nâng lên, để cơ bắp ở cẩng chân quá bó chặt, bàn tay nhàng vỗ bắp chân của .

      Chân của Lam Sam rất đẹp. rất cao, dáng người chuẩn, đôi chân cũng vừa thẳng vừa dài. Đôi chân đẹp thế này đủ đẳng cấp trình diễn sàn catwalk. Vậy nên, khi Lam Sam mặc váy ngắn hay quần sọoc dạo bước phố, cho dù chỉ nhìn thấy bóng lưng thôi, số lượng các chàng trai ngoái đầu nhìn ít rồi.

      Ánh mắt của Kiều Phong dừng lại đôi chân trắng mịn thon dài như ngọc cùng đường cong cân đối ấy, tay nắm lấy mắt cá chân mảnh mai, yếu đuối của , lòng bàn tay chạm đến làn da trơn láng, mịn màng, di chuyển ánh nhìn chút là có thể thấy đầu gối nhẵn mịn, đáng như chiếc bát sứ trắng, dịch chuyển lên ... thể dịch chuyển lên được nữa.

      thấy đầu óc mình có vấn đề rồi. Sao có thể chạm vào đôi chân của người phụ nữ thế này chứ?

      Bất kể là thường ngày có kiêng khem và trói buộc mình thế nào, vẫn là người đàn ông, người đàn ông bình thường. Bỗng nhiên chạm phải đôi chân xinh đẹp của người khác phái, con tim đập rộn là điều khó tránh khỏi. Trong tích tắc, tinh thần của Kiều Phong dao động, ngay sau đó ý thức được bản thân nghĩ những gì, cảm thấy xấu hổ, gạt chân của ra.

      Lam Sam vốn đắc ý hưởng thụ dịch vụ mát xa tẩm quất, đột nhiên bị gạt chân ra, phòng bị, suýt chút nữa ngã nhào. lùi bước, ngặc nhiên , "Sao vậy?".

      "Tự mình làm , đủ hai trăm cái được ăn cơm tối."

      Lại là kiểu uy hiếp này, biết xấu hổ.

      Kiều Phong phớt lờ phản ứng của Lam Sam. đứng dậy, đưa lưng về phía , bắt đầu duỗi người, thả lỏng cơ bắp.

      Thực xong những việc này, Lam Sam muốn uống nước giải khát lạnh, bị Kiều Phong từ chối bằng lời lẽ đanh thép. đồng ý quay về pha trà cho uống.

      đường về nhà, cơn gió chạng vạng tối thổi bay những giọt mồ hôi còn đọng lại người cả hai. Lam Sam theo Kiều Phong về nhà , trông thấy Kiều Phong vào phòng sách lấy dụng cụ pha trà, bèn theo vào.

      ra còn chưa tham quan nhà của , chỉ biết sống trong căn nhà ba gian với diện tích hơn trăm mét vuông. Thi thoảng lại oán trách gian sống quá chật hẹp, vậy kẻ sống trong căn nhà gian như đây có thể được ví với dân tị nạn rồi.

      Phòng sách của Kiều Phong khá đơn giản, nhưng Lam Sam nhìn mà đầu váng mắt hoa. Bốn mặt tường tạo thành giá sách, giá có bày vô số các loại sách, trông vô cùng đáng sợ. thuận tay rút cuốn, hiểu, đặt trở về vị trí cũ, lại rút cuốn khác, vẫn hiểu. rút nữa, đứng trước giá sách nhìn bìa của những cuốn sách kia. Thực ra chỉ nhìn tên sách thôi, phần lớn hiểu gì rồi.

      Lam Sam cảm thấy bản thân . vô cùng tự ti, đợi Kiều Phong mang dụng cụ pha trà ra, chủ động rút lui khỏi phòng sách.

      đứng ở cửa phòng sách, chỉ vào gian khác ngoài gian phòng ngủ, hỏi Kiều Phong, " gian là phòng ngủ, gian là phòng khách, gian thứ ba là gì vậy?".

      Chức năng của gian phòng thứ ba là phòng mang tính chất tổng hợp. Kiều Phong trực tiếp dẫn xem.

      Gian phòng này được phân làm hai phần, phần là lãnh thổ của Schrodinger, trong đó có lầu gác , cầu trượt, còn có số món đồ chơi. phần khác có thể dùng để rèn luyện thân thể, chiếc thảm sạch trải nền, máy tập thể dục được đặt ở góc, giá có đặt quả tạ đơn, tường có dán ảnh minh họa sáu mươi tư chiêu thức Thái cực quyền.

      Lam Sam thay đổi hẳn ấn tượng về Kiều Phong, "Tôi cứ tưởng là công tử bột, ngờ là mẫu người mặc đồ gầy, nhưng cởi đồ cơ bắp, chậc chậc".

      Kiều Phong nhìn bằng ánh mắt chất chứa ý tứ sâu xa, " nhìn trộm tôi cởi đồ rồi?".

      "Khụ khụ, đâu có", có lúc Lam Sam quả thực có cách nào kết nối được với mạch suy nghĩ của thiên tài này. chạm vào quả tạ, , "Lực cánh tay của tốt đấy, xem ra là thường xuyên tập luyện món này".

      Kiều Phong bằng giọng tự hào, "Tôi còn có cơ bụng nữa cơ".

      Lam Sam chau mày, làm ra vẻ sửng sốt, " vậy sao?".

      Kiều Phong lập tức cất giọng cảnh giác, "Nhưng thể cho xem được".

      Ai thèm chứ?

      Tham quan gian phòng này xong, Lam Sam và Kiều Phong quay trở về phòng khách. thuận tay ôm Schrodinger say giấc nồng theo. Schrodinger tức tối trợn mắt trừng trừng với .

      Cái được gọi là pha trà của Kiều Phong thực ra là trà đạo. Lam Sam thấy nhàm chán, ôm Schrodinger đến cửa sổ sát sàn chơi. Trước cửa sổ có trải tấm thảm, giống hệt với tấm thảm được trải ở chính giữa phòng khách. Lam Sam quẳng dép, chân tất giẫm lên thảm, vô cùng mềm mại, thoải mái. muốn làm thế này từ lâu lắm rồi.

      ngồi tấm thảm trải sàn, sờ soạng đường vân tỉ mỉ đó, hỏi Kiều Phong, "Kiều Phong, Kiều Phong, mua tấm thảm này ở đâu thế? Trông có vẻ tuyệt đấy. Khi nào tôi cũng phải mua tấm mới được".

      "Ở hội chợ triển lãm quốc tế.'

      "Ở đâu?''

      "Phòng triển lãm quốc gia Iran tại Hội chợ triển lãm Quốc tế Thượng Hải năm 2010."

      Lam Sam lẳng lặng ngậm miệng, hỏi gì thêm nữa. Thảm trải sàn Ba Tư nổi tiếng toàn thế giới, thảm do Iran sản xuất là loại thảm Ba Tư tốt nhất, giá của nó chắc chắn là thứ mà sinh mệnh của thể gánh nổi, hỏi cũng bằng thừa.

      từ từ nằm xuống, sau đó thở phảo hơi, rồi sung sướng reo lên, "A, tôi cảm thấy mình như nằm nhân dân tệ vậy".

      Schrodinger thừa cơ nhảy lên, thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Lam Sam, quyết làm đồng bọn với kẻ ngốc nghếch này.

      Lăn lộn thảm trải sàn hồi, Lam Sam cảm thấy tuyệt vời, thế là lại lăn, lại lăn, lăn là lăn...

      Schrodinger ngồi chồm hỗm chiếc giường hẹp bên cạnh, nhìn như nhìn kẻ ngốc.

      Kiều Phong lơ đãng ngẩng đầu, vừa khéo nhìn thấy hình ảnh Lam Sam lăn lộn thảm trải sàn. vừa lăn vừa lẩm bẩm, "Tôi là chiếc máy giặt lồng ngang".

      Lúc này, mặt trời ngả về hướng Tây, ánh hoàng hôn màu đỏ rọi vào cửa sổ thủy tinh trong suốt, phủ lên người , tạo nên bóng sáng bóng tối. Ánh chiều tà ấm áp ngọt ngào. Cơ thể hoạt bát xinh xắn của Lam Sam tắm trong ánh chiều tà ấy tựa như được nhuộm vầng sáng êm dịu thần thánh. Đôi chân thon dài khi duỗi thảm, khi lại đạp loạn, lúc lại chuyển động theo cơ thể, khiến người ta hoa cả mắt, kịp nhìn mọi thứ. Kiều Phong bất chợt nhớ lại cảm giác nơi lòng bàn tay vào buổi chiều ngày hôm nay, cảm giác tà ác mà kỳ diệu. có chút xấu hổ, cúi thấp đầu dám nhìn thêm nữa.

      Mắt dám nhìn, thế nhưng thần trí vẫn đặt nơi , nghe tiếng cười ngốc nghếch của hòa cùng tiếng cảnh cáo "Meo, meo" đầy phẫn nộ của Schrodinger, nén nổi cong khóe môi mỉm cười.

      thời gian sau, khi hồi tưởng lại con đường tình của họ, Kiều Phong luôn cảm thấy thần kỳ. Tình của họ trước giờ chưa từng ồn ào sôi nổi, rung động đến tận tâm can, cũng chẳng phải là đan xen giữa hận mất còn. Dường như ngay từ khi bắt đầu, họ đặt chân vào thứ tình bình lặng, êm ả như dòng nước chảy róc rách, nhưng lại đầy ắp những ấm áp dịu dàng, dữ dội mạnh mẽ, nhưng lại vô cùng sâu sắc, lắng đọng.

      tình như vậy có lẽ phải là mối tình sáng chói nhất, thế nhưng đối với , đối với , đó chính là tình tươi đẹp nhất.
      A fang thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 26

      Sau khi Kiều Phong pha trà xong, Lam Sam bưng ly trà uống hơi cạn sạch, còn ra vẻ thưởng thức, đưa ra nhận xét, " ngon bằng kem".

      "Đúng là đàn gảy tai trâu."

      "Nhưng mà uống xong thấy rất thoải mái."

      Lam Sam uống hết chén này tới chén kia, cứ hơi cạn sạch. Sau khi uống xong, lau miệng, phát thấy điện thoại của mình đặt bàn trà đổ chuông, màn hình hiển thị chữ "Sếp".

      "Sếp" chính là Tống Tử Thành. Mấy ngày nay, Lam Sam đúng ra quên mất người này, nhưng nhờ có vạn tệ tiền thưởng kia soi đường chỉ lối, có thể nhớ ra ta bất cứ lúc nào.

      Lam Sam tỏ vẻ nghiêm túc, giọng điệu cung kính, "A lô, sếp ạ?".

      Tống Tử Thành chẳng buồn vòng vo, "Lam Sam, phòng Kinh doanh có người tên Hách Mẫn, nhờ tôi đưa cho tập tài liệu".

      "..."

      Lam Sam cảm thấy chuyện này có chút hoang đường. Qủa thực là nhờ Hách Mẫn cầm tài liệu giúp. bởi vì Hách Mẫn ngồi tàu điện ngầm tiện đường, nhưng tại sao Hách Mẫn lại coi sếp lớn như chân sai vặt thế này?

      Tống Tử Thành dường như đoán được nghi hoặc trong lòng Lam Sam, " ấy có việc đột xuất, tôi thấy ấy biết phải làm sao nên giúp ấy. Dù sao tôi cũng tiện đưởng".

      Lam Sam chợt có chút kính trọng Tống Tử Thành, phải sếp lớn nào cũng thân thiết với quần chúng như thế này đâu.

      Giải thích xong xuôi ngọn ngành, Tống Tử Thành hỏi, " tại ở nhà sao?".

      "Vâng, vâng. đường nào vậy? Tôi đợi ở giao lộ."

      " cần đâu, khi nào gần đến cổng khu chung cư của , tôi gọi điện, đến lúc đó ra ngoài lát."

      "Vâng. Làm phiền rồi."

      Cúp điện thoại, tâm tình của Lam Sam khá tốt, lại uống thêm hai ly trà nữa.

      Tâm trạng của Kiều Phong có chút phức tạp. Hình như Lam Sam biết thưởng trà cho lắm, nhưng có vẻ rất thích trà pha...

      Thôi bỏ , uống thế nào mà chẳng trôi xuống bụng. Kiều Phong chẳng buồn suy nghĩ thêm nữa. Nghĩ như vậy, thấy thoải mái hơn nhiều, lại rót cho Lam Sam thêm mấy chén nữa.

      Sau đó, điện thoại của cũng đổ chuông, chính là chàng chuyển phát nhanh đen đủi, biết lần thứ mấy bị bảo vệ tòa nhà chặn lại. Cậu ta gọi điện thoại Kiều Phong xuống lấy đồ.

      Kiều Phong bỏ điện thoại xuống, tìm khóa cửa, rồi thay giày. Lam Sam nhanh nhẹn đưa điện thoại cho Kiều Phong. cầm điện thoại, cảm ơn rồi ra ngoài.

      Sau đó, Lam Sam ngồi trong nhà Kiều Phong, vừa uống trà vừa đợi điện thoại của sếp lớn, đợi lúc lâu mà vẫn chưa thấy gì. Kiều Phong cũng chưa về.

      cầm điện thoại lên nhìn, sau đó hoàn toàn suy sụp.

      Điện thoại của sao bỗng nhiên lại có mật khẩu? Điện thoại tự động cài đặt hay sao? Chuyện này đáng sợ quá.

      Lam Sam vỗ đầu, gì vậy chứ? Đây vốn phải là điện thoại của , đây là điện thoại của Kiều Phong.

      Điện thoại của và Kiều Phong cùng nhãn hiệu, cùng kiểu dáng, đều có ốp, đặt cạnh nhau quả thực là dễ nhầm lẫn. Vừa rồi, nịnh nọt chủ động đưa điện thoại cho Kiều Phong, kết quả...

      Lam Sam thầm mắng mình ngốc, muốn gọi điện thoại cho Kiều Phong, nhưng có mật khẩu.

      chuẩn bị xuống lầu tìm Kiều Phong điện thoại bỗng đổ chuông, màn hình điện thoại hiển thị từ "Ngốc Ngốc".

      Lam Sam nhìn điện thoại, thầm đoán mối quan hệ giữa "Ngốc Ngốc" và Kiều Phong. Căn cứ theo những gì biết, con người Kiều Phong rất có nề nếp,tên liên lạc lưu trong danh bạ ắt hẳn nghiêm túc, họ tên đàng hoàng. Rốt cuộc là người như thế nào mới khiến dùng cách thức tuy có vẻ xấu xí nhưng lại đầy thương này để lưu số điện thoại?

      câu hỏi khác: Điện thoại của người ta, nhận hay là nhận?

      Lam Sam nhìn qua màn hình điện thoại, phát dãy số phía sau tên có chút quen thuộc.

      Ôi mẹ ơi, đó chẳng phải là số điện thoại của hay sao?

      nhận điện thoại cách quyết đoán, "A lô, Kiều Phong?''.

      "Lam Sam, tài liệu chỗ Tống Tử Thành kia tôi cầm giúp rồi, ừm, ta rồi."

      Lam Sam sửng sốt, " biết cả sếp lớn của chúng tôi tên họ là gì? Ồ, xem ra sếp quả nhiên lạnh lùng như vẻ bề ngoài".

      Kiều Phong có hứng thú nghiên cứu xem sếp của lạnh hay nóng. chất vấn, "Tại sao điện thoại của lại lưu tôi là 'Thú Thú' hả?".

      "Hả? Ừm... cái đó...", hai chữ đó đương nhiên là đồng với "Thụ Thụ"(1) rồi, nhưng sao Lam Sam có thể cho biết được.

      (1) Cách gọi người đàn ông trong cặp gay, thường có tính cách mềm mỏng và yếu đuối hơn người còn lại.

      Kiều Phong hài lòng, " muốn tôi là loại mặt người dạ thú?".

      " phải", Lam Sam thích là người bị động trong cuộc đối thoại, bèn hỏi vặn lại, "Kiều Phong, tôi hỏi , tại sao lại lưu tôi là 'Ngốc Ngốc' hả? Schrodinger còn có cái tên hoành tráng như thế, sao đến lượt tôi lại được khái quát bằng từ 'Ngốc Ngốc'? Tôi còn bằng con mèo nữa".

      " dùng sai số từ rồi."

      "..." Giọng của Lam Sam trở nên ai oán, "Mời trả lời câu hỏi của tôi".

      "Bởi vì quá ngu ngốc, chỉ từ 'Ngốc' thôi thể lột tả hết, nên phải bình phương nó lên."

      Lam Sam có phần mờ mịt, "Bình... bình phương?".

      "Đúng vậy, chính là nhân 'ngốc' với 'ngốc', sau đó lược bỏ dấu nhân. Khi đọc, nên đọc hai có độ dài bằng nhau, phân biệt nặng ."

      ra là vậy, còn tưởng rằng là biệt hiệu nữa. Đây là hình thức khinh bỉ mới sao? Lam Sam phản bác, " mới ngốc, cả nhà ngốc ấy! Cả đội sản xuất của ngốc ấy!".

      " xác định những lời này là lời lòng?"

      Lam Sam cảm thấy vô cùng thê thảm, người làm nghề kinh doanh như ngờ lại cải lại được nhà khoa học, quả thực là, sau này dám lăn lộn ngoài xã hội nữa. đáp bằng giọng điệu đau buồn, phẫn nộ, "Kiều Phong, chính là tên cầm thú thú thú thụ thụ thụ thụ".

      Kiều Phong: "..."

      Lam Sam bất chợt tỉnh ngộ, " xem, hai chúng ta ở trong cùng khu chung cư lại gọi điện thoại để cãi nhau lãng phí tiền điện thoại, thú vị lắm sao?".

      "Lãng phí tiền điện thoại của thôi."

      "Cầm... thú."

      "Này, Lam Sam."

      "Câm miệng, cầm thú."

      "Lam Sam, tôi nhìn thấy ở cửa có người bán Đàn Tử Kê(1), có muốn ăn ?"

      (1) Đây là món ăn nổi tiếng của Vân Nam, Trung Quốc, có nguồn gốc từ cuối đời Minh, đầu thời Thanh. Món gà này được chế biến từ kết hợp giữa kỹ thuật om bằng hũ sứ độc đáo (hoặc chiếc nồi đặc chế) và bài thuốc thần bí, rất tốt cho sức khỏe.

      "Muốn."

      Sau đó Kiều Phong vừa nghe điện vừa mua gà. Hai người vui vẻ thảo luận qua điện thoại, quên cả việc họ vốn cãi nhau.

      Tống Tử Thành lái xe rời khỏi khu chung cư của Lam Sam. Giao thông ách tắc, lại gặp phải tài xế ngu ngốc vượt đường, suýt chút nữa đâm vào xe ta. Tống Tử Thành xoay tay lái, trầm giọng chửi câu, "Chết tiệt!".

      Đàn Tử ngồi ở ghế lái phụ, nhìn ta bằng ánh mắt lo lắng, " Thành, còn giận hả?".

      "Ai giận chứ?" Tống Tử Thành nhếch mép cười. ta trời sinh mặt mạnh, lúc cười trông có vẻ dữ tợn, đặc biệt là tình huống tươi cười ngoài mặt như thế này.

      Nhìn thấy dáng vẻ của Tống Tử Thành, Đàn Tử có cảm giác an toàn chút nào, bèn dịch sang bên chút.

      Thực ra, từ giây phút Tống Tử Thành gọi điện thoại cho người đẹp, phát người nhận điện thoại là đàn ông, sắc mặt của ta được bình thường cho lắm. Đàn Tử tỏ ra là người am hiểu lòng người.

      Hôm nay, cậu ta "thỉnh kinh" cùng Thành, mục đích là muốn học cách tán tỉnh người đẹp. Theo kịch bản thông thường, Thành gặp Lam đại mỹ nữ có rất nhiều điều có thể phát huy, ai ngờ người ta cố tình chặn đường của ta, phái tên công tử bột ra ngăn cản.

      Dù gì Tống Tử Thành cũng là sếp của Lam Sam. Hành động của người phụ nữ này đúng là coi ai ra gì, tưởng mình xinh đẹp ghê gớm lắm sao?

      Điều càng ghê gớm hơn chính là tên công tử bột kia trông có vẻ hung hăng càn quấy lắm, sau khi nhìn thấy Tống Tử Thành còn kiêu ngạo buông lời cảnh cáo: " đừng theo đuổi Lam Sam, theo đuổi được ấy đâu".

      Tống Tử Thành nhịn nổi, cười mà như hỏi tại sao.

      Kết quả, người ta : "Lam Sam là người biết phân biệt hàng tốt xấu".

      Đây chẳng phải là gián tiếp mắng Thành của cậu ta phải là hàng tốt hay sao?

      Tống Tử Thành lại chửi thầm câu, kéo Đàn Tử trong hồi tưởng trở về thực. Cậu ta an ủi Tống Tử Thành, " Thành, có lẽ Lam Sam cố ý".

      "Tôi sợ ấy cố ý, chỉ sợ ấy cố ý."

      "Là sao?''

      "Nếu là cố ý, chứng tỏ ấy lợi dụng Kiều Phong để vạch ranh giới với tôi."

      Đàn Tử chẳng hiểu ra làm sao, "Điều này... phải là chuyện tốt sao?".

      Tống Tử Thành giải thích, "Muốn vạch ranh giới với tôi chứng tỏ ấy cảm thấy tôi cảm thấy tôi có ý với ấy. Sau chuyện lần trước, tôi chủ động tiếp cận ấy, nếu đến bây giờ ấy vẫn cảm thấy tôi thích ấy... Đàn Tử, cậu cho rằng trong tình huống thế nào người phụ nữ luôn cảm thấy người đàn ông có ý với mình, còn vì chuyện này mà vất vả tạo dựng trường giả?".

      " ta là người thích ảo tưởng?"

      "Tính cách của ấy phải diện thích ảo tưởng."

      ta... cũng có ý với ?"

      "Chí ít là để tâm, chứng tỏ có hy vọng", Tống Tử Thành đến đây, sắc mặt càng trở nên khó coi.

      Đàn Tử thấy vậy, hiếm khi trở nên thông minh, hỏi, " Thành, cảm thấy ấy cố ý?".

      Đúng vậy, thực ra Lam Sam rất thông minh. Tôi là cấp , ấy có rất nhiều cách để từ chối, cần thiết phải giở trò này, quá trẻ con." Tống Tử Thành dứt lời, bỗng nhớ tới câu "bán xe bán thân" liền bật cười, thầm nghĩ, đó mới là Lam Sam.

      Dưới dẫn dắt của Tống Tử Thành, Đàn Tử dần vỡ lẽ, "Nếu Lam Sam phải là cố ý, chứng tỏ quan hệ giữa ấy và tên công tử bột kia bình thường? Chí ít thân mật đến mức có thể cầm nhầm điện thoại của nhau?".

      Tống Tử Thành gật đầu với vẻ bất đắc dĩ.

      " chừng chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?"

      Tống Tử Thành cũng hy vọng là vậy, nhưng để giữ ý chí cho mình, ta phân tích tình huống này cách tỉ mỉ nữa, chỉ , "Người mà tôi thích, ai có thể cướp được".

      "Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?"

      Tống Tử Thành bỗng cười lạnh, "Đợi ấy xin lỗi tôi".
      A fang thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 27

      Sau khi Lam Sam nhận lấy điện thoại của mình, bèn gửi tin nhắn cảm ơn Tống Tử Thành, tiện thể giải thích sơ qua nguyên nhân mình đích thân ra đón tiếp cấp .

      Tống Tử Thành trả lời.

      Đàn Tử Kê mà Kiều Phong mua về rất ngon, Lam Sam và Schrodinger đều hài lòng, nhưng người mèo nảy sinh bất đồng trước vấn đề: Ai ăn miếng đùi gà cuối cùng? Kiều Phong sợ Schrodinger ăn quá no, bèn phán quyết chiếc đùi gà cho Lam Sam, nhưng... hình như Lam Sam cũng ăn hơi nhiều rồi? Thôi bỏ , lát nữa tìm cho viên thuốc tiêu hóa vậy.

      Ăn cơm xong, Kiều Phong là muốn tản bộ. Trước kia, cứ sau bữa cơm là ra ngoài dạo lát, nhưng từ ngày Lam Sam bước vào cuộc sống của , thói quen này bị xáo trộn. tại muốn khôi phục lại truyền thống tốt đẹp này.

      Lam Sam cũng muốn cùng .

      Kiều Phong nhận thấy, ở mức độ nào đó mà , Lam Sam và Schrodinger có điểm tương đồng, đều thích quấn lấy người khác. Schrodinger quấn lấy là bởi vì dựa dẫm, Lam Sam quấn lấy ... bởi vì thèm muốn sắc đẹp của chăng?

      Mặt trời buông, sắc trời nhá nhem tối, đèn đường vẫn chưa bật, cả thế giới bỗng trở nên u ám, đan xen giữa ngày và đêm.

      Lam Sam bên cạnh Kiều Phong, chắp tay sau lưng, bởi tâm trạng rất tốt, cầm lòng được, vừa vừa nhảy chân sáo, tuy quá khoa trương nhưng cũng đủ để thu hút ánh nhìn xung quanh.

      Kiều Phong chịu đựng nổi, ghì vào bả vai , " muốn sa dạ dày hả?".

      Công tác xanh sạch hóa được khu chung cư này thực rất tốt, diện tích rộng lớn, tôn trọng môi trường, thảm cỏ bằng phẳng, hoa lá tốt tươi Ở lối ra vào khu chung cư có quảng trường, giữa quảng trường có đài phun nước. Buổi tối, những chiếc đèn màu dưới đài phun nước phát sáng, chiếu rọi thành những bông hoa ngừng biến đổi hình dáng, muôn màu muôn vẻ, lung linh rực rỡ.

      Hai người thả bước quảng trường, ngắm đám trẻ nô đùa, nhìn các bà mẹ cùng nhau tập thể dục nhịp điệu, cơn gió chiều thổi bay những thanh hỗn tạp, đọng lại bầu gian yên bình tĩnh lặng.

      Lam Sam nhắm mắt lại, thả lỏng tinh thần, nội tâm tĩnh lặng.

      Bất chợt, thấy đầu gối mình ngưa ngứa, còn có chút ẩm ướt, lành lạnh. kinh ngạc, trợn mắt nhìn, bỗng hoảng sợ đến dựng cả tóc gáy.

      chú chó hít hà đầu gối của , còn ra sức vẫy đuôi nữa.

      Chó...

      "Gâu, gâu"

      Lam Sam kêu gào thảm thiết, theo bản năng đưa tay kéo bả vai của người bên cạnh, ngay sau đó ôm lấy cổ rồi đu lên, hai chân ôm vào eo .

      thể rơi xuống lúc này được.

      Kiều Phong: "..."

      Người phụ nữ này bỗng dưng lại đu lên người hệt như gấu tui? Đây là có ý gì vậy?

      ôm , hai tay đan chéo bả vai , hai chân quặp vào eo , càng ngày càng chặt. Bởi vì khoảng cách quá gần, khuôn ngực ép chặt lấy cánh tay . Mùa hạ đến, mọi người đều mặc đồ mỏng, cảm giác mềm mại kia xuyên qua làn vải mỏng truyền đến cơ thể cách ràng. Cảm giác ấy được các đầu dây thần kinh phân bổ làn da mã hóa thành luồng điện, nhanh chóng truyền đến vỏ đại não.

      Kiều Phong chỉ cảm thấy luồng điện kia như có dòng nước lũ thể chống đỡ, thoáng cái đánh vào đầu óc , vô cùng mãnh liệt. kích động đến độ huyệt thái dương cứ giật giật, đầu óc váng vất, dám nhúc nhích, cơ thể cứng ngắc như pho tượng điêu khắc.

      Thế nhưng, Lam Sam vẫn chưa chịu buông, hai chân quặp lấy cặp eo ngừng siết chặt. mượn lực này để chống đỡ cho cơ thể của mình, tựa như muốn leo lên bả vai . Đương nhiên, thể thành công. Hiệu quả duy nhất mà hành động này mang lại chính là ngừng cọ rồi lại cọ vào cánh tay .

      Qủa thực là quá đủ rồi.

      Khuôn mặt Kiều Phong dần như thiêu như đốt. giờ đại não của bị kích động, toàn thân đờ đẫn, đủ tế bào não để suy xét xem tại sao Lam Sam lại làm như vậy.

      Trái ngược với , Lam Sam lại dạt dào sức sống. gác cằm lên bả vai Kiều Phong, thét lên tiếng, "Kiều Phong... Chó...".

      Hả? Chó?

      Kiều Phong dần hoàn hồn, cúi đầu nhìn chú chó Golden Retriever, ngờ nó vẫn chưa . chú chó có vẻ rất thích Lam Sam. Thấy Lam Sam đu lên người Kiều Phong, nó ngẩng đầu nhìn như chờ đợi tiếp đất.

      ra là do sợ chó. Kiều Phong thả lỏng cơ thể, nhưng cùng lúc đó, cảm thấy việc bản thân căng thẳng như lúc này hoàn toàn cần thiết, lãng phí chất dẫn truyền thần kinh và hormone epinephrine, điều này khiến có chút bất mãn.

      đỡ lấy eo . May mà vừa rồi dịch chuyển cánh tay theo bản năng, nếu bị đôi chân của quặp lấy quá bối rối.

      Lam Sam cúi đầu nhìn chú chó Golden Retriever giương mắt nhìn mình, khóc ra nước mắt, "Sao mày vẫn chưa thế hả?".

      Kiều Phong nghiêng đầu nhìn , dịu dàng , "Đừng sợ".

      Sao có thể sợ được cơ chứ? Nhưng có Kiều Phong chống đỡ, Lam Sam tự tin hơn hẳn, lớn giọng oán trách, "Đây là chó của nhà nào vậy? Sao xích nó vào?".

      Chủ nhân của chú chó thong dong bước đến, mắng chú chó Golden Retriever vài câu rồi đưa nó rời khỏi. Trước khi rời , họ còn an ủi Lam Sam, " phải sợ, nó cắn người đâu".

      Lam Sam đưa mắt nhìn, vô cùng muốn với họ rằng, đối với người trời sinh sợ chó như , sợ hay sợ và cắn hay cắn chẳng có liên quan gì đến nhau cả.

      " định bao giờ mới xuống đây hả?" Kiều Phong lên tiếng.

      "Hả? Ồ, ồ, ngại quá", Lam Sam dứt lời, buông tay ra, nhảy xuống. phủi phủi tay, sửa sang lại quần áo, "Cái đó... Cảm ơn nhé".

      Kiều Phong khẽ "hừ" tiếng, thêm gì nữa.

      Lam Sam có chút ngượng ngùng. Hành động trong tình thế cấp bách vừa rồi của chẳng khác nào vô lễ với "tiểu thụ thụ". Người ta bị phụ nữ vô lễ đương nhiên là vui vẻ gì rồi.

      Thế nhưng nhìn nhận ở góc độ khác, Lam Sam cảm thấy vô lễ với Kiều Phong an toàn hơn vô lễ với những người đàn ông bình thường khác, dù sao xu hướng giới tính của ...

      Thực ra, cách tiếp xúc giữa và Kiều Phong thời gian gần đây thân mật giống như giữa những bạn với nhau. Kiều Phong phản kháng, Lam Sam cho rằng đây là ngầm thừa nhận.

      Động tác của hai người vừa rồi (thực ra là chỉ có mình Lam Sam) khiến ít người vây xem. Hai người quyết định nhanh chóng rời khỏi trường vụ việc.

      Họ xuyên qua lối giữa bãi cỏ. Trời tối hẳn, đèn đường bật sáng, nhưng ánh sáng yếu ớt, chỉ nhìn thấy được năm ngón tay, đường đâm phải người khác mà thôi.

      Kiều Phong vẫn cứ cúi đầu lặng thinh. phía sau Lam Sam nên phát ra khuôn mặt đỏ rực như ráng chiều của .

      Đợi đến khi sắc mặt của Kiều Phong khôi phục gần như bình thường, họ ra đến đường lớn. Lam Sam nhìn thấy ban công của hộ gia đình ở tầng có trồng rất nhiều hoa mẫu đơn. Dưới ánh đèn đường và ánh đèn ban công của các hộ gia đình, mẫu đơn khoe màu đua sắc, muôn hình muôn vẻ.

      Đẹp quá ! Lam Sam vội vã chạy qua, vịn vào cánh cửa nhà người ta ngắm hoa mẫu đơn. Có những bông hoa chịu đơn, ló đầu ra ngoài cửa chống trộm, còn có bông mẫu đơn to đỏ rực, dứt khoát nở bung ra.

      Lam Sam đỡ lấy bông mẫu đơn nở rộ, hít hà, nâng niu, sau đó ghé mặt vào, để Kiều Phong chụp ảnh giúp .

      mang theo điện thoại, đành phải dùng tạm điện thoại của Kiều Phong, sau khi chụp xong gửi cho .

      Kiều Phong chụp vài tấm, mặc dù kỹ thuật của bình thường, thế nhưng tạo dáng đẹp thế kia, chỉ cần chụp qua loa là có ảnh đẹp rồi. Lam Sam xem ảnh, càng nhìn càng thích, cuối cùng ngửa mặt lên trời thở than, "Muốn trộm chậu về nhà quá ".

      Đương nhiên chỉ là muốn mà thôi.

      Hoạt động tản bộ phpng phú và đa dạng kết thúc. Hai người ai về nhà nấy. Sau khi Lam Sam về đến nhà, lật xem điện thoại, phát Tống Tử Thành gửi tin nhắn trả lời .

      Sếp lớn: cần phải như vậy, chẳng có thành ý chút nào.

      Ý gì vậy? như thế nào chứ?

      Lam Sam nghĩ ra, nhưng cho dù có như thế nào sếp lớn vui là . Hẳn là trong chuyện này có hiểu lầm gì đó.

      Nguyên nhân nảy sinh hiểu lầm chỉ có thể là bởi vì hai bên hiểu chân tướng. Vậy Tống Tử Thành hiểu chân tướng gì?

      Nguyên nhân và Kiều Phong tráo đổi điện thoại?

      À, đúng rồi, chính là như vậy. Lam Sam hiểu ra, nếu Tống Tử Thành cho rằng cố ý đổi điện thoại với Kiều Phong, thất lễ với ta, vậy chắc chắn là ta vui rồi.

      Ôi mẹ ơi thế này đâu có được? Chắc chắn phải giải thích. Lam Sam dứt khoát bấm số điện thoại của Tống Tử Thành.

      "A lô?", giọng trong trẻo lạnh lùng của Tống Tử Thành truyền tới.

      Lam Sam cười lấy lòng, , "Thưa sếp, cảm ơn hôm nay mang tài liệu đến giúp tôi".

      "Ừm." ta chỉ đáp lại tiếng dửng dưng.

      "Haizzz, vốn dĩ tôi ôm điện thoại ngồi bên cạnh chờ triệu kiến, sau đó mới phát ra mình cầm nhầm điện thoại, quả thực là nên... Tôi làm lỡ chuyện gì của đấy chứ?"

      "Nếu tôi làm lỡ rồi, làm thế nào?"

      "Hả? Xin lỗi, xin lỗi", Lam Sam vô cùng áy náy, ''Cái đó... có thể bù đắp ?".

      " có gì, cần phải lo lắng. Nhưng sau này đừng bất cẩn như vậy nữa. Hôm nay cầm nhầm điện thoại của bạn trai, ngày mai nếu cầm nhầm điện thoại của khách hàng sao?".

      "Khụ khụ", có chút âu sầu, "Cảm ơn lời chỉ bảo của , nhưng ấy phải là bạn trai của tôi".

      "Vậy sao?" Tống Tử Thành khẽ cười tiếng, trêu chọc, "Tôi tưởng là theo đuổi ta chứ?".

      "Sếp, căn cứ vào đâu mà đưa ra suy luận thần kỳ này vậy?"

      " có gì, chỉ cảm thấy ta trông có vẻ tồi, hẳn là mẫu người mà các như thích."

      Lam Sam cảm thấy ổn, ''Sếp, phải là thích ta đấy chứ?".

      Tống Tử Thành ngờ Lam Sam lại câu như vậy. biết phải tiếp lời thế nào, đành nghiến răng , "Lam Sam, đừng suy nghĩ lung tung".

      Lam Sam muốn nghĩ lung tung, nhưng cảm thấy cần thiết phải tiêm mũi dự phòng cho ông chủ của mình, bèn , "Sếp, ta là hoa có chủ rồi".

      Cái Tống Tử Thành cần chính là câu này. ta bỗng cảm thấy thỏa lòng thỏa dạ.

      Sau khi Kiều Phong về nhà bèn tìm kiếm từ khóa "Thú Thú" trrong Bách khoa toàn thư. Đáp án liên quan mà tìm được đều là Sinh vật học và Thú y. Đọc vài bài, cảm thấy mình trở nên ngu ngốc. Lam Sam sao có thể dùng tới cả những lý thuyết cao siêu như vậy chứ? nên lên mạng tìm kiếm mới đúng.

      Thế nên, vào mạng, nhập từ khóa.

      tìm thấy rất nhiều clip bất nhã.

      Thói đời lụi bại, đạo đức suy đồi, lòng người còn chân . Kiều Phong lại tiến hành tìm kiếm chuyên sâu, phân loại, sàng lọc, cuối cùng vẫn tìm được cách giải thích liên quan đến từ "Thú Thú" ăn khớp với đặc tính của mình.

      lại vào kho thông tin cá nhân của Lam Sam, vẫn tìm được đầu mối gì.

      Cuộc điều tra của Kiều Phong gặp phải lực cản trước nay chưa từng có, đành phải tạm thời gián đoạn. cầm điện thoại lên, gửi ảnh vừa chụp cho Lam Sam. Sau khi gửi xong, lại xem lại. Nét mặt tươi cười như hoa, người còn kiều hơn hoa, hình như những từ ngữ đẹp đẽ ấy đều có thể dùng cho . Kiều Phong lật xem từng tấm ảnh, xem xong lượt lại xem lại từ đầu, nhìn mãi, nhìn mãi, kìm nổi mà cúi đầu cười, nụ cười trầm tĩnh, dịu dàng.

      Sau đó, biết là nghĩ đến điều gì, mặt bắt đầu đỏ ửng.

      Ngày hôm sau, sau khi Lam Sam tan làm bèn tìm Kiều Phong. Kiều Phong vẫn nấu nướng. lén lút chuồn đến trước cửa sổ sát sàn, lăn lộn vài vòng tấm thảm trải sàn thân . Cửa sổ sát sàn nhà Kiều Phong thực ra phải chỉ là cửa sổ, nó còn có hai cánh cửa trượt thủy tinh, thông ra ban công phía ngoài. Lúc này, cửa trượt mở, bởi vì Lam Sam nhìn thấy tấm rèm cửa màu trắng sữa bị gió thổi khẽ lay động.

      Kỳ lạ , trời nhá nhem tối, còn kéo rèm cửa sổ làm gì chứ?

      Lam Sam đứng dậy đến đó, kéo rèm cửa sổ ra.

      Ánh nắng chiều màu đỏ ngay lập tức chiếu vào. Lam Sam nheo mắt lại, sau đó nhìn thấy bức tranh thêu 3D.

      Ban công rộng rãi bày đầy hoa mẫu đơn nở rộ. Hoa hướng về ánh chiều tà, đong đưa trước gió, trắng như ngọc, đỏ như lửa, phấn hồng như khói, đan xen chen chúc, rực rỡ tươi đẹp, khoe màu đua sắc.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 28

      Lam Sam vô cùng chấn động. sa vào loại cảm xúc có chút mộng ảo, có chút cảm động, lại có chút kích động. đứng giữa bụi hoa mẫu đơn, chợt hét toáng lên, "Kiều Phong".

      Bởi vì điệu quá cao, chẳng khác nào tiếng thét xé ruột xé gan, Kiều Phong giật nảy mình, chạy vội đến ban công, tay còn cầm chiếc muôi.

      "Sao vậy?", hỏi.

      Lam Sam cười, "Những bông hoa này, lấy đâu ra thế?".

      "Ngu ngốc, đương nhiên là mua rồi."

      "Mua ở đâu?"

      Kiều Phong vừa rồi tập trung nấu nướng, bỗng nhiên bị gián đoạn, hơn nữa người trước mặt lại chẳng hề hấn gì, có chút vui, "Đương nhiên là ở chợ hoa rồi. Nếu tưởng là ở đâu? Ở chợ đầu mối động vật chắc?".

      Lam Sa lại hỏi, "Mua cho tôi sao?".

      " đừng có tự mình đa tình nữa ."

      Lam Sam ép phải thừa nhận cho bằng được, "Chẳng lẽ là mua cho ? là tiểu thư khuê các hoa sao?".

      Kiều Phong cúi đầu nhìn chiếc muôi bóng loáng trong tay, "Chỉ là tôi sợ trộm đồ của người ta thôi".

      Đây là lý do vớ vẩn gì vậy chứ? Lam Sam quyết định xóa sạch câu này ra khỏi trí nhớ của mình.

      Kiều Phong khịt mũi, "Nấm nát hết rồi". Sau khi bỏ lại câu này, chạy vào nhà bếp.

      Mặc dù nấm nát, song bữa ăn này Lam Sam vẫn ăn vô cùng ngon lành. Sau khi ăn xong, lại theo đuôi Kiều Phong tản bộ. Kiều Phong nhìn thấy dáng vẻ hèn nhát của khi gặp chó, khinh thường , " còn bằng Schrodinger".

      "Schrodinger sợ chó sao?"

      Kiều Phong gật đầu, "Nó chỉ sợ chuột thôi".

      Lam Sam cực kỳ kinh ngạc. sợ chó mà sợ chuột? Tiểu thái giám kia chỉ là con mèo tầm thường như vậy thôi sao?

      Buổi sáng làm, Lam Sam thấy các đồng nghiệp túm nụm buôn chuyện sôi nổi. tò mò tới, phát trung tâm của câu chuyện là cuốn tạp chí về tài chính.

      Lam Sam cầm cuốn tạp chí lên xem, bìa ngoài là Tống Tử Thành. Sếp lớn đẹp trai đến độ chụp bìa tạp chí cần Photoshop, Lam Sam tấm tắc ngưỡng mộ.

      Mấy đồng nghiệp bắt đầu mê mẩn đến chảy cả nước miếng trước tấm hình của Tống Tử Thành.

      Lam Sam mấy để tâm. là, bản thân chính là bông hoa kiều diễm. Hai là, ngày ngày ở cạnh Kiều Phong, giá trị sắc đẹp và kỹ thuật máy vi tính của đều trái với đạo trời, lâu dần, quan điểm về thẩm mỹ của tăng lên tầm cao mới.

      đồng nghiệp nam lập tức phổ cập gia thế của Tống Tử Thành cho Lam Sam: Cậu ấm có gia tài bạc triệu. Người ta đầu tư vào tiệm 4S này chỉ là chơi đùa thôi. Đúng là mọi so sánh đều khiến người ta chán ghét mà. Cho nên, muốn biết người có thể bươn trải trong cuộc đời đến đẳng cấp nào, phải xem tư thế ta đầu thai thế nào trước .

      Lam Sam đồng ý quan điểm đó. Cậu ấm được sống sung sướng là , nhưng đời này đâu có nhiều cậu ấm đến thế? Người bình thường chỉ cần có bản lĩnh, vẫn có ngày nổi danh.

      chợt nhớ đến Kiều Phong. Ông nội của Kiều Phong là nông dân, nghe cha mẹ đều là giảng viên đại học, được xếp vào hàng ngũ thường dân, nhưng tuyệt đối phải là gia đình đại phú đại quý. tại, Kiều Phong sống rất tốt, bởi vì cái đầu chứa đựng lượng vàng cao, làm việc vừa chuyên tâm vừa nhẫn nại. Ví dụ tiếp như Ngô Văn, hình như cũng có gia thế gì đáng để đến. Người ta trẻ tuổi tự mình lập nghiệp, đầu óc tốt, có năng lực, tại nghiệp thành công, hoàn toàn có tư cách phát ngôn cách ngông cuồng rằng: Ông đây phải là cậu ấm.Ông đây là cha của cậu ấm.

      Qúa tuyệt!

      Tán gẫu hồi, mọi người ai vào vị trí của người nấy, trưởng phòng Hành chính cầm xấp đồ chạy đến cửa phòng trưng bày, nhìn thấy Lam Sam, chị ta mừng rỡ , "Sếp lớn phát phúc lợi cho mọi người đây".

      Trong phòng trưng bày có vị khách nào, Lam Sam vội hỏi, "Là gì vậy? Tiền?".

      " tiền tầm thường quá! Là suất ăn cho khách VIP tại khu du lịch suối nước nóng."

      Mọi người nghe vậy, rôm ra quây quanh, trưởng phòng Hành chính đếm đầu người trong tổ để phát phiếu. Lam Sam cầm phiếu lên nhìn, giá những hơn nghìn tệ, xem ra tồi.

      Có người cảm thán, "Mỗi người hơn nghìn, nếu như phát cho toàn bộ nhân viên trong công ty, vậy phải hết bao nhiêu tiền nhỉ?".

      Lam Sam cười , "Ngốc. Sếp phát phúc lợi chắc chắn là lợi dụng thứ mình có sẵn, sao có thể bỏ ra hơn nghìn để mua thứ này cho chúng ta? Tôi cảm thấy, khu du lịch suối nước nóng này, hoặc là do sếp mở, hoặc là bạn của sếp mở, giảm giá thành đến mức thấp nhất, chỉ cần tiền vốn là được rồi. Hơn nữa, chúng ta đến đó thể nào có chuyện tiêu lấy đồng nào được. Đồ ở đó đắt lắm đấy".

      Mọi người đều gật đầu đồng ý. Thế nhưng, điều này có sao đâu chứ? Dù sao có suối nước nóng để ngâm mình, còn là đẳng cấp VIP nữa chứ.

      Lam Sam đoán sai, khu du lịch suối nước nóng kia đúng là sản nghiệp của gia đình Tống Tử Thành. Về phần tại sao ta đột nhiên phát phúc lợi cho nhân viên ...

      Dựa theo điều tra của thám tử Lam Sam rất thích ngâm suối nước nóng.

      Cho nên, lần này chắc chắn tham gia. Có tấm vé này, muốn ngâm suối nước nóng phải hẹn trước ít nhất ngày, lúc hẹn phải để lại họ tên và số điện thoại di động. Nếu Lam Sam muốn , Tống Tử Thành nhất định biết trước, sau đó ta có thể gặp gỡ bất ngờ với ở khu du lịch suối nước nóng.

      Đàn Tử hiểu cho lắm, cậu ta cảm thấy Thành hình như hơi si tình phải. Có cần thiết phải hao tâm tổn sức cho những việc đâu như vậy ?

      Về chuyện này, câu trả lời của Tống Tử Thành là, "Cậu hiểu".

      Muốn tạo dựng cuộc gặp gỡ lãng mạn thời cơ, địa điểm, bầu khí là điều thể thiếu. Những chiêu trò như tặng hoa hồng, lái xe đưa đón, gọi điện làm phiền của Đàn Tử hoàn toàn vô dụng. Cho dù nàng ấy có đồng ý với cậu chăng nữa cũng cảm động trước kiên trì của cậu, mà hơn phân nửa là xem trọng vẻ ngốc nghếch nhiều tiền của cậu.

      Sắp đến giờ tan làm, Lam Sam nhận được điện thoại của Cải Chíp . nàng hưng phấn khoe mình thăng chức, tại làm phó chủ nhiệm văn phòng tổng giám đốc.

      Lam Sam đương nhiên vui mừng thay cho Cải Chíp , nhưng ngoài vui mừng ra, còn thấy ngạc nhiên.

      "Cậu ở công ty mới được bao lâu mà thăng chức rồi? Được đấy Cải Chíp ! Trước kia sao mình phát ra năng lực làm việc của cậu lại mạnh mẽ như vậy nhỉ?"

      "Là số mình hên thôi. Phó chủ nhiệm trước bị cách chức vì có ý đồ với tổng giám đốc."

      Đây mới chỉ là nguyên nhân, ngoài ra vẫn còn nguyên nhân khác mà Cải Chíp dám với Lam Sam. Gần đây, nàng nhận được mệnh lệnh của tổng giám đốc Ngô rằng phải theo dõi gắt gao động tĩnh của Lam Sam và Kiều đại thần, làm báo cáo định kỳ cho . Cải Chíp là người trọng nghĩa khí, từ đầu đến cuối đều nổ lực chứng minh cho tổng giám đốc Ngô thấy Lam Sam và Kiều đại thần chỉ là bạn tốt, chị em tốt, em tốt bình thường.

      Thế nhưng tổng giám đốc Ngô vẫn yên tâm, cầu phải đào sâu tìm tòi hết lần này đến lần khác.

      Đào sâu ông nội ấy.

      giờ tâm trạng của Cải Chíp vô cùng tốt, quyết định hẹn hò với Lam Sam. Cải Chíp chủ chi.

      Sau khi Lam Sam gặp Cải Chíp liền khoe phúc lợi mới mà công ty phát. Cải Chíp nhìn tấm vé ăn uống tại suối nước nóng, thích thú, "Mình xũng muốn ngâm suối nước nóng".

      "Cậu có thể cùng mình, nhưng phải xin nghỉ làm."

      " được, mình vừa mới được thăng chức, phải nghiêm túc làm việc, cố gắng thể ."

      "Vậy cuối tuần cậu mình nhé?" Lam Sam dứt lời, bỏ vé vào túi.

      Cải Chíp có chút khó xử, "Nhưng mà vé vào cửa đắt lắm". Trước giờ Cải Chíp chỉ làm nhân viên văn phòng, lương thấp hơn Lam Sam, bản thân lại tiêu tiền như nước, biết cách quản lý tài chính, thế nên tiền lương chẳng mấy mà hết. Sau đó, mẹ ấy quả thực thể giương mắt nhìn tiếp được, bắt nàng phải trích ra phần lương mỗi tháng để cất giữ giúp, tình hình mới được cải thiện đôi chút.

      Hậu quả chính là, nàng thể thích mua gì là được mua nấy.

      Lam Sam nhìn dáng vẻ đáng thương của Cải Chíp , nhất thời mềm lòng. Thôi bỏ , bỏ , suối nước nóng tuy rằng tuyệt đấy, nhưng tình bạn là vô giá mà. lại rút tấm vé ra, đập xuống bàn, cười , "Thưởng cho cậu".

      Cải Chíp có mặt mũi nào để nhận, "Đừng đưa cho mình, cậu cũng thích ngâm suối nước nóng mà".

      Lam Sam an ủi Cải Chíp , " sao đâu, mình lại xin sếp thêm vé nữa, tính tình sếp mình tốt lắm".

      Cải Chíp ngờ vực: "Cậu xin đấy chứ?".

      "Con người cậu rắc rối vậy? Nếu muốn mình xé nó là được rồi", Lam Sam dứt lời, làm ra vẻ muốn xé tấm vé ngay.

      Cải Chíp vội vàng giật lấy, ''Mình muốn, mình muốn. Cảm ơn Lam Sam. Lam Sam đích thị là người bạn tốt".

      Cũng bởi việc lần này mà Tống Tử Thành mãi đợi được cuộc gặp gỡ bất ngờ lãng mạn kia.

      Chuyện kể rằng Cải Chíp cầm được tấm vé, nóng lòng muốn thực ngay cho được. Thế nên cuối tuần, nàng đến khu suối nước nóng. Vốn muốn mời cha mẹ cùng, nhưng hai người đều muốn , cho nên nàng tận hưởng suối nước nóng mình, sảng khoái vô cùng.

      Ngâm suối lát, Cải Chíp cảm thấy hơi tức ngực. ấy ra khỏi suối nước nóng, quấn khăn tắm ra ngoài tản bộ lát, sau đó quay trở lại tiếp tục ngâm mình.

      Ngâm mãi, ngâm mãi, nàng cẩn thận ngủ thiếp .

      lát sau, người tới bên hồ.

      Ngô Văn vốn ngâm nước nóng yên lành, vừa mới ra ngoài lát, lúc quay lại bỗng phát thấy bể nước nóng của có thêm người. kinh ngạc thôi, tiến lại gần xem. Ồ, đây phải là nàng lắp kia sao?

      nàng lắp nhắm nghiền hai mắt, biết là ngủ hay hôn mê.

      Ngô Văn bước tới, khẽ vỗ vào mặt ấy, gọi mấy tiếng mà nàng vẫn tỉnh được. thầm nghĩ, xong rồi, chắc ấy ngâm nước nóng quá lâu, thiếu dưỡng khí nên ngất xỉu rồi.

      vội vàng kéo Cải Chíp lên, tìm nơi rộng rãi đặt ấy nằm xuống, sau đó tiến hành hô hấp nhân tạo.

      Cải Chíp dần dần tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt người tình trong mộng phóng đại ngay trước mắt, càng lúc càng sát lại gần, dường như là muốn hôn mình?

      Haizzz, lại là giấc mơ...

      Mộng đẹp thế này, Cải Chíp sao có thể bỏ lỡ? nàng ghì chặt gáy của Ngô Văn, nghênh đón nụ hôn của .

      Ngô Văn: "...".

      Chuyện gì xảy ra thế này?

      Cải Chíp hôn đến quên mình, nhưng từ đường nước bước tuân thủ thứ tự gì của nàng, Ngô Văn có thể khẳng định điều, kỹ thuật hôn của người này vô cùng có hạn. Rốt cuộc ấy lấy đâu ra dũng khí và nhiệt tình như vậy?

      Cho dù thế nào nữa cũng cần phải kết thúc nụ hôn kỳ quặc này...

      Bàn tay quỷ dữ của Cải Chíp vẫn ghì chặt Ngô Văn khiến khổ sở né tránh, "Bình tĩnh, bình tĩnh chút".

      Cải Chíp đột nhiên trở mình, đè Ngô Văn xuống dưới. biết nàng lấy đâu ra sức lực lớn đến như vậy. Chỉ có thể kết luận, con người ta trong lúc ý thức được năng lực của bản thân có hạn tiềm lực là vô hạn.

      Cải Chíp vừa hôn vừa lẩm bẩm, "Tôi thích , tôi rất thích ", giọng chứa chan tình cảm, còn mang theo chút phiền muộn bất đắc dĩ. Những lời này rót vào tai đối phương, ngờ lại khiến người ta có chút đau lòng thay cho nàng. Ngô Văn ngơ ngẩn. thầm nghĩ, thích tôi như vậy sao?

      Ngay sau đó, lại cảm thấy mình bị lây bệnh ngốc nghếch của nàng này mất rồi. Họ mới quen nhau được bao lâu cơ chứ?

      Cải Chíp cứ thế đắm chìm trong nụ hôn ấy. Ngô Văn đau buồn nhận ra, hình như bị nàng này làm cho có chút kích động rồi...

      người đàn ông đương độ sung mãn, thời gian dài chưa trải nghiệm cảm giác mới lạ, bỗng nhiên bị mặc đồ bơi, thân hình nhắn, đáng , làn da mịn màng đè xuống đất như thế này... Cho nên, Ngô Văn có chút kích động là đương nhiên, phải vậy ?

      Cho nên, bị nàng cưỡng bức sao?
      A fang thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 29

      Cải Chíp vô cùng hạnh phúc, thực vô cùng hạnh phúc. ngờ giấc mơ ngày hôm nay lại chân đến thế. Làn da nóng rực kia, cơ bắp gợi cảm kia...

      Qủa thực là ấy muốn tỉnh lại chút nào.

      Lúc đầu, Cải Chíp nhắm mắt hôn Ngô Văn, hôn đến mụ mị. Sau đó, nàng đột nhiên mở mắt ra nhìn người nằm bên dưới mình. ấy nhìn thấy đôi mắt của Ngô Văn, con ngươi đen láy chứa những cảm xúc phức tạp, vừa nóng bỏng lại cũng vừa lạnh nhạt. Thấy nàng mở mắt, Ngô Văn bỗng nheo mắt lại, ánh mắt như phóng điện, nhìn ấy chăm chú.

      Cải Chíp bỗng chốc tỉnh táo hoàn toàn.

      Ôi mẹ ơi, đây phải là giấc mơ.

      Mặc dù mọi thứ diễn ra quá hoang đường, bản thân Cải Chíp cũng hiểu được xảy ra chuyện gì, nhưng kết quả tại chính là ấy đè tổng giám đốc đại nhân xuống đất, còn hôn điên cuồng.

      Có lẽ là rất tức giận.

      Cải Chíp trợn tròn mắt, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Dưới tình thế cấp bách, nàng trở nên thông minh đột xuất, nhắm nghiền mắt lại, gục đầu xuống, thả lỏng cơ thể, giả vờ ngất xỉu.

      Ngô Văn muốn cho Cải Chíp biết điều, kỹ thuật diễn xuất của nàng chẳng đạt chút nào. Xin hãy tôn trọng chỉ số thông minh của người bị hại, chân thành cảm ơn!

      Trăm ngàn lời , hội tụ thành ba từ: "Tiêu Thái Vy".

      Cải Chíp tựa đầu bên cổ Ngô Văn, nghe thấy giọng nghiến răng nghiến lợi của .

      Ngô Văn hít hơi sâu, , " dậy ngay cho tôi".

      Cải Chíp nhúc nhích nhắm mắt làm ngơ.

      Ngô Văn tiếp tục nghiến răng nghiến lợi, " còn dậy, tôi lột đồ của ra đấy". Vừa dứt lời, cảm thấy mức độ lưu manh vẫn chưa đủ sức uy hiếp, thế nên bổ sung thêm, "Lột đồ rồi chụp ảnh".

      Cải Chíp từ từ mở mắt, cố ý nhìn Ngô Văn bằng ánh mắt kinh ngạc, cất giọng yếu ớt, "Tổng... tổng... tổng... tổng giám đốc Ngô? Chuyện... chuyện... chuyện gì xảy ra vậy? Tôi... tôi... tôi... tôi ở đâu thế này?', dứt lời, nàng bèn đỡ đầu, lồm cồm bò dậy khỏi người .

      Giờ phút này, Ngô Văn vô cùng muốn ấn đầu của nàng xuống bể nước nóng...

      Tố chất tâm lý của Cải Chíp vẫn còn yếu ớt, nàng ngồi chồm hỗm bên, chán nản cúi đầu, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

      Ngô Văn muốn khiển trách vài câu, nhưng chợt phát bản thân biết phải mở lời như thế nào. gì bây giờ? Chẳng lẽ , "Đồ lưu manh, ngờ dám vô lễ với tôi. đáng ghét, tôi chết cho xem" sao? Đây phải là lời thoại thường thấy của các hay sao?

      Im lặng hồi, Ngô Văn tức giận , " có bản lĩnh, có bản lĩnh tiếp tục chứ".

      Cải Chíp kích động đáp, "Tổng giám đốc Ngô, tôi sai rồi. Vừa rồi tôi chỉ nằm mơ, mơ thấy bạn trai cũ của mình. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin đừng đuổi việc tôi".

      Ngô Văn sửng sốt, '' lắp nữa rồi?".

      "Ấy?" Cải Chíp lấy tay che miệng, hình như là . Trước kia, khi chuyện với Ngô Văn, ấy rất căng thẳng.

      Mọi chuyện đến cách trùng hợp, bỗng dưng lại trị được chứng bệnh của nàng ngốc nghếch. Ngô Văn cảm thấy bản thân nên coi chuyện giúp người làm niềm vui. có chút vui vẻ, còn tức giận như ban nãy nữa.

      thầm nghĩ, vốn dĩ chuyện này có gì đáng để tức giận. ấy cũng đâu có cố ý, chẳng qua chỉ tưởng lầm là bạn trai cũ. Xem ra ấy có tình cảm rất sâu đậm với ta. Có vẻ như ấy là nàng si tình.

      Thế nhưng... bị biến thành kẻ thế thân, dù sao vẫn chẳng phải là chuyện vui vẻ gì.

      Ngô Văn muốn làm khó nàng si tình. Dưới ánh mắt khẩn cầu của Cải Chíp , bảo đảm đuổi việc ấy.

      ngồi nền đưa mắt nhìn Cải Chíp rời khỏi. Dáng người ấy được coi là nóng bỏng, nhưng rất thon thả, nhàng cộng thêm làn da nhẵn mịn, mềm mại (đích thân trải nghiệm)...

      Đối với chuyện đứt gánh giữa đường khi nãy, Ngô Văn biết nên vui mừng hay tiếc nuối nữa.

      Lam Sam mua con chuột chạy bằng pin ở cửa hàng đồ chơi. Tạo hình của con chuột trông rất giống , lông màu xám, đuôi dài, biết bò, biết ngẩng đầu cúi đầu ở biên độ , còn biết kêu "chít, chít" nữa.

      Ngày Quốc tế Thiếu nhi tới. muốn tặng con chuột này cho Schrodinger.

      Hành động bỉ ở vô liêm sĩ này nhận được cho phép ngầm của Kiều Phong, những thế, còn làm nội ứng cho Lam Sam. Sau khi bày con chuột trong phòng khách, ôm Schrodinger vào, đặt nó xuống nền.

      Schrodinger nhìn Lam Sam bằng ánh mắt khinh khi theo thói quen, sau đó nhìn thấy con chuột to đùng thình lình lao ra từ dưới bàn trà.


      A... a... a...., đúng, meo... meo... meo...

      Schrodinger giật bắn, hốt hoảng bỏ chạy. Con chuột to chịu bỏ cuộc, đuổi theo đến cùng. Cuối cùng, Schrodinger leo lên kệ tivi, ngồi chồm hỗm đó, dính chặt lấy tường, toàn thân run rẩy.

      Mặc dù con chuột tạm thời trèo lên được, nhưng Schrodinger vẫn chưa có cảm giác an toàn.

      Nó nhìn Kiều Phong bằng ánh mắt đáng thương, "Meo".

      Kiều Phong vờ như chú ý tới nó, cúi đầu đọc báo.

      Lam Sam dùng điều khiển từ xa để con chuột ngửa đầu lên, hướng về phía Schrodinger kêu lên.

      Schrodinger chần chừ mãi, lấy hết can đảm lao xuống bằng đường vòng, sau đó chui vào lòng Kiều Phong như tia chớp.

      "Meo, meo, meo", nó nũng nịu trong lòng .

      Kiều Phong ôm lấy Schrodinger, đặt nó xuống nền.

      Schrodinger ngờ chủ nhân đối xử với nó như vậy. Lúc này, con chuột kia lại chạy ra.

      Nó đành phải nhảy lên sofa, đưa mắt nhìn Lam Sam. Người phụ nữ này cầm món đồ hình thù kỳ quái, biết là đồ ăn hay gì, nhưng nó quan tâm được nhiều đến thế. Nó bước cách gian nan, kêu tiếng thăm dò về phía Lam Sam.

      "Ngoan, đừng sợ, đừng sợ", Lam Sam ôm Schrodinger lên đùi, tay vuốt ve đầu nó, tay khác chỉnh điều khiển từ xa, để con chuột bò đến bên chân . Sau đó, đạp con chuột bay xa, " mau, con chuột thối tha".

      Con chuột bị đạp nằm nền, "chít chít" hai tiếng rồi bất động.

      Schrodinger lại quan sát tỉ mỉ Lam Sam thêm lần nữa.

      Tiếp theo, xoa đầu, nó trốn tránh nữa, gãi bụng, nó lẳng lặng chịu đựng, thậm chí, khi cẩn thận chạm vào vết sẹo, nó cũng chỉ ngượng ngùng kẹp chân lại.

      Kiều Phong lắc đầu bất đắc dĩ.

      Lam Sam ôm lấy Schrodinger, với Kiều Phong, "Lúc nào cũng ru rú ở nhà chẳng thú vị gì hết. có cuộc sống về đêm sao?".

      Kiều Phong đặt tờ báo xuống, hỏi, " phải cũng có sao?"

      "Đó là tôi bi an ảnh hưởng. Chúng ta ra ngoài chơi , chơi bi-a, thế nào?".

      "Được."

      Lam Sam nghiên cứu xung quanh xem có những quán bi-a nào bằng bản đồ điện thoại. Kiều Phong rút tấm thẻ trong ví ra đưa cho , "Ở đây có thể chơi bi-a chứ?".

      Lam Sam nhận lấy tấm thẻ, là thẻ hội viên của câu lạc bộ giải trí gần đây. Thời buổi này có rất nhiều câu lạc bộ giải trí cao cấp, cho dù đăng ký chế độ hội viên, nếu phải là hội viên "ruột", có tiền cũng được vào. Lam Sam sờ thẻ hội viên màu vàng của tên đại gia kia, đáp, "Có thể, nhưng ngờ lại có thẻ hội viên của câu lạc bộ này. hay tới đó sao?".

      " trai tôi cho tôi."

      Lam Sam hỏi thêm gì nữa.

      Chẳng mấy chốc hai người tới câu lạc bộ. Nhân viên phục vụ vô cùng lễ độ dẫn họ đến phòng bi-a. Chưa đến nơi, Lam Sam đột nhiên dừng ở cửa phòng phi tiêu chịu rời bước, "Ở chỗ các còn có phòng phi tiêu?".

      "Dạ vâng, thưa quý khách."

      Lam Sam bỗng thay đổi chủ ý, "Kiều Phong, chúng ta chơi phi tiêu nhé?".

      "Tôi biết chơi."

      " sao, sao, tôi dạy ."

      Lam Sam thương lượng với Kiều Phong bỗng nghe thấy có người gọi mình phía xa, "Lam Sam?".

      quay đầu nhìn, Trời, đây phải là sếp lớn của sao? Trùng hợp quá!

      Tống Tử Thành cảm khái muôn phần. Kịch bản mà ta lao tâm khổ tứ sắp xếp theo lẽ thường, kết quả, tùy ý ra ngoài dạo chơi lại có thể gặp được con mồi.

      Có điều, người đàn ông đứng bên cạnh Lam Sam chướng mắt biết bao!

      Đàn Tử cùng Tống Tử Thành, vừa nhìn thấy Lam Sam đôi mắt ngời sáng, cười vẫy tay về phía , "Xin chào người đẹp".

      Lam Sam cũng chào hỏi họ. Tống Tử Thành hỏi, "Muốn chơi phi tiêu?'.

      "Đúng thế", Lam Sam gật đầu, "Sếp có muốn cùng chơi ?".

      "Được thôi."

      Lam Sam chỉ mời khách sáo chút, ai ngờ ta lại đồng ý. Có điều chơi phi tiêu càng đông càng vui.

      Thực ra, có nhóm người ở gian phòng lầu đợi Tống Tử Thành, vậy mà ta chút do dự mặc cho họ "leo cây", cùng Lam Sam vào phòng chơi phi tiêu.

      Kiều Phong lời nào, nhưng ai có thể phớt lờ tồn tại của . Đàn Tử ngồi trong phòng phi tiêu hút thuốc lá, còn khách sáo mời . Kiều Phong lắc đầu, "Tôi hút thuốc".

      Đàn Tử có chút coi thường, "Có phải là đàn ông vậy?".

      Kiều Phong chẳng chẳng rằng, dù sao ngày nào cũng có người nghi ngờ có phải là đàn ông hay , nếu cứ phải phản bác từng người , chẳng phải mệt chết sao?

      Lam Sam nghe thấy lời này lại có chút vui. giờ thân quen với Kiều Phong, coi như người nhà mình. có thể mắng , nhưng người khác .

      Có điều tên Đàn Tử này là bạn của sếp, đành nhẫn nhịn.

      Tống Tử Thành hỏi Lam Sam, "Thi đấu nhé?".

      "Được thôi."

      "301 hay 501?"

      "301 ."

      Kiều Phong đầu óc mờ mịt nhìn Lam Sam. Lam Sam bèn giải thích, "301 là quy tắc trận đấu, điểm số ban đầu của hai đội đều là 301, dựa theo số điểm đạt được của mỗi vòng mà trừ , đội nào trừ hết điểm giành chiến thắng. 501 cũng tương tự như vậy". Sau đó, còn giảng giải cho thêm số quy tắc khác.

      Tống Tử Thành lại hỏi Lam Sam, "Nếu là trận đấu phải có cá cược chứ. Cược gì nào?''.

      Lam Sam biết phải cược gì. Hôm nay gặp phải đối thủ giàu có, vốn là cơ hội tốt để kiếm tiền, nhưng Kiều Phong lại biết chơi, cùng đội với có nguy cơ rất lớn, biết ai thắng ai thua, dám cược tiền. Thế nên, đùn đẩy, "Sếp cược gì chúng ta cược cái đó".

      Tống Tử Thành gật đầu, "Người nào thắng có thể đưa ra cầu với người thua, chỉ cần cầu quá đáng, người thua bắt buộc phải đồng ý".

      "Được."

      Lúc này, nhân viên phục vụ mới bưng nước uống mà Lam Sam và Kiều Phong vừa gọi lên. khay có chai bia và cốc nước cam. Đàn Tử cho rằng nước cam là của Lam Sam, nhưng ngờ lại cầm chai bia lên. Còn cốc nước cam bị tên công tử bột kia bưng . Kiều Phong cầm cốc nước chậm rãi uống từng ngụm .

      Đúng là được mở mang tầm mắt, Đàn Tử phì cười, hỏi Kiều Phong, "Ngon ?".

      Kiều Phong nghe ra hàm ý mỉa mai trong giọng điệu của cậu ta, gật đầu , "Cũng được".

      Song Lam Sam nhìn ra. Chết tiệt, rất muốn ném cây phi tiêu vào mũi tên Đàn Tử kia.

      người phụ nữ nữ tính thường nhận được thiện cảm từ những người phụ nữ khác, còn người đàn ông nam tính thường nhận được khinh bỉ và bài xích của những người đàn ông khác. Đàn Tử vốn mang lòng thù địch với "tình địch của Thành", giờ nhìn thấy Kiều Phong được nam tính cho lắm, có thái độ khinh thường cũng là chuyện thường tình.

      Trận đấu bắt đầu. Bốn người phân ra làm hai đội. Lam Sam và Kiều Phong đội, Tống Tử Thành và Đàn Tử đội. Tống Tử Thành phong độ, để cho đội của Lam Sam ném trước.

      Đối với số môn thể thao thử thách độ chuẩn xác như thế này, Lam Sam quả thực là nhân tài trời phú. Từ thích chơi bắn súng cao su, luôn là "tay súng cừ khôi" của khu phố, từng xưng bá kẻ nào dám chọc. Lớn hơn chút, học bắn cung từ ông nội. từng mơ ước khi lớn lên được vào đội bắn cung giành vinh quang cho tổ quốc, tiếc rằng ước mơ này còn dang dở.
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :