1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thùng Cơm Sát Vách - Tửu Tiểu Thất (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 20

      Sau khi thị sát vòng, Tống Tử Thành triệu tập tất cả nhân viên tới phòng Hội nghị mở cuộc họp. Bởi vì quá đông nên số người phải đứng. Tuy Lam Sam hoàn toàn có tư cách ngồi ghế, nhưng rất biết thân biết phận đứng mình trong đội ngũ nhân viên.

      khom người, cố gắng để mình thấp xuống, miệng ngừng khẩn cầu: "Tốt nhất là đừng có nhìn thấy tôi, đừng có nhìn thấy tôi".

      Tống Tử Thành bỗng ngẩng đầu, phóng tia nhìn về phía .

      Lam Sam: "..."

      Cũng may mà ánh mắt ta dừng lại quá lâu, chỉ quét qua vòng, những người xung quanh Lam Sam cũng tránh khỏi liên đới, biết là sếp lớn nhìn ai nữa.

      Lam Sam nhận thấy lần này bản thân lành ít dữ nhiều.

      Tống Tử Thành mở đầu bằng vài lời khách sáo, vừa đấm vừa xoa, có khen có chê có khích lệ. ta năng rất có chừng mực, tuy là ông chủ, nhưng cũng tỏ ra tư thế của người quản lý công ty, giữ thể diện cho tổng giám đốc và các vị lãnh đạo.

      Tiếp đó, Tống Tử Thành tuyên bố ta gần đây khá rảnh rỗi, đích thân chủ trì cuộc điều tra khảo sát về tố chất và phẩm chất trung thành của nhân viên, bây giờ muốn tổng kết kết quả.

      Lam Sam trốn đằng sau chàng to béo cao tới mét tám lăm, cúi gằm đầu xuống. nghĩ tới việc mình bị gọi lên phê bình, biết Tống Tử Thành mắng chửi như thế nào, có bắt khăn gói ra ngay tại trận ? Lam Sam tự an ủi mình, khăn gói khăn gói, loại công ty tư nhân này, ai mà thèm ở lại?

      "Cuộc khảo sát lần này, có người thể rất tốt, có người tốt lắm, và cũng có người rất tốt. Để khích lệ động viên mọi người, theo như những gì mọi người biểu , tôi quyết định bỏ tiền túi ra, phát động giải thưởng. Số tiền này cũng nhiều nhặn gì, nhưng nó cho thấy khẳng định cũng như phủ định của tôi đối với mọi người. Mọi người có thể từ đó đánh giá lại chính bản thân mình, xem những ưu điểm nào cần phát huy, khuyết điểm nào cần sửa đổi."

      ta nhiều như vậy, nhưng trọng điểm chỉ có ba từ: Có tiền rồi.

      Vốn dĩ tất cả mọi người đều hoài nghi biết ông chủ chủ trì cuộc khảo sát này bằng cách nào? Vì sao ai hay biết gì? Nhưng vừa nghe thấy có tiền thưởng, chú ý của họ lập tức bị dời , nhiệt liệt hoan hô tán thưởng.

      Tống Tử Thành đưa tay ra hiệu mọi người trật tự, tiếp tục , "Kết quả và tất cả giải thưởng của mọi người tôi cho người làm thành văn bản và gửi tới từng bộ phận, sau khi tan họp, mọi người có thể gặp lãnh đạo phòng ban để nhận. Sau đây, tôi cần phải nghiêm túc phê bình người và tuyên dương người".

      Tới rồi.

      Lam Sam chui ra từ đằng sau thân hình béo mập, đôi mắt đáng thương ngước nhìn ta.

      Ánh mắt đó giống hệt chú cún lang thang bị bỏ đói ba ngày liền đường phố. Tống Tử Thành suýt chút nữa nhịn được cười. ta nghiến răng, cố ý nghiêm mặt, giọng lạnh lùng, "An Ngữ Cẩm".

      Lam Sam chuẩn bị bước ra, nghe thấy phải là tên của mình, vội vàng thu bước lại.

      An Ngữ Cẩm là quản lý phòng Chăm sóc khách hàng. ta ngờ sếp lớn lại gọi tên mình, theo phản xạ "a" lên tiếng, thấy mọi người đều nhìn mình vội vã cúi đầu.

      " thân là quản lý của phòng Chăm sóc khách hàng, lại xử lý thư hồi đáp thành khiếu nại, còn làm ầm ĩ lên, ảnh hưởng tới danh tiếng của công ty, ảnh hưởng tới cả danh dự của những nhân viên khác. Đây phải là lần đầu tiên chăm sóc khách hàng, lẽ nào đó gọi là tố chất nghiệp vụ của ?"

      An Ngữ Cẩm có chút mất mặt, giọng đáp, "Ông chủ, tôi sai rồi".

      Thực ra chuyện này đúng là ra tay hơi quá. Ít ra, cho dù thực là khiếu nại, ta cũng nên trước với Lam Sam tiếng, chứ nên trực tiếp với cấp của . Khi việc được truyền ra ngoài, tuy là ngược lại những quy định của công ty, nhưng ai biết được là ông chủ lại đại giá quang lâm cơ chứ? cho cùng, ta cũng chỉ muốn lợi dụng cơ hội này để khiến Lam Sam mất mặt chút thôi, bởi vì đồng nghiệp nam mà ta thầm lại cứ thích Lam Sam.

      Đây đúng là món nợ dây dưa. Lam Sam lại hoàn toàn hay biết. Thấy tình hình trước mắt, người bị phê bình phải là mình, còn chưa hoàn hồn.

      Tống Tử Thành trừ tháng lương của An Ngữ Cẩm, còn bắt ta viết kiểm điểm. Ngay sau đó, giọng điệu của ta hoàn toàn thay đổi, "Tiếp theo tôi phải tuyên dương người. Trong khi tôi đóng giả làm khách hàng để thị sát, người này tiếp đãi tôi vô cùng nghiêm túc, nhiệt tình phục vụ, an tường mọi chi tiết về xe hơi, nghiệp vụ rất tốt, quan trọng nhất là...", ta ngừng lại chút, ngữ điệu có phần khôi hài, "Thông qua được cửa ải của tiền và sắc".

      Tất cả nhân viên đều phối hợp, nịnh nọt cười theo.

      "Người này chính là...", Tống Tử Thành nhìn về phía , "Lam Sam".

      Lam Sam sửng sốt, trợn mắt nhìn ta.

      Sếp Vương nhìn thêm nổi nữa, ngoắc ngoắc tay, "Còn mau qua đó?".

      Lam Sam vừa cười ngốc nghếch vừa bước lên, tới trước mặt Tống Tử Thành. Tống Tử Thành trao cho phong bao màu đỏ, " làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng nhé".

      "Cám ơn chủ tịch Tống.'' nhận lấy phong bao, vừa dày vừa nặng thế này, phải vạn cũng tám ngàn.

      Lam Sam giơ phong bao lên vẫy vẫy với mọi người, tất cả lại nhiệt liệt vỗ tay khích lệ.

      Cuộc họp tổng kết như trong mộng ảo kết thúc, Lam Sam ôm phong bao quay về phòng Kinh doanh, bắt đầu đếm, tròn vạn. Những người khác ít hơn rất nhiều.

      Nhân viên kinh doanh đều là những người hoạt bát năng động, họ vây quanh Lam Sam, muốn chia sẻ kinh nghiệm, quan trọng là làm thế nào để qua được những thử thách của ông chủ.

      Lam Sam nhớ lại, thực ra đâu có làm gì. Từ đầu tới cuối đâu có biết Tống Tử Thành thử mình. đối xử với ta như với những khách hàng thông thường khác, cần lịch phải lịch , khi cần xử lý thỏa đáng cũng khúm núm, nịnh nọt. còn vứt bỏ ta ngoài đường, may mà lúc đó đánh ta. Có điều chủ tịch Tống đúng là quá rộng lượng, bị vứt bỏ cũng lấy công báo thù tư, nếu là chắc chắn thể bỏ qua dễ dàng như vậy.

      rồi mà, Tống Tử Thành chỉ cần dựa vào khuôn mặt thôi có thể lấy lòng phụ nữ, cần gì phải mặt dày mày dạn với như vậy? Qủa nhiên là có tình bên trong.

      Tâm trạng Lam Sam vô cùng tốt, còn cùng các đồng nghiệp đấu qua đấu lại vài câu. Phòng Kinh doanh tràn ngập trong tiếng cười đùa vui vẻ.

      lại gửi tin nhắn cho Kiều Phong: Tôi giữ lại được công việc rồi.

      Rất nhanh Kiều Phong trả lời: Chúc mừng.

      Lam Sam: Muốn ăn gì? Chị khao.

      Kiều Phong: Tối nay?

      Lam Sam: , , tối nay tôi đồng ý mời mọi người trong phòng ăn rồi.

      Kiều Phong: Ừm.

      Cuối cùng vẫn là mình muốn ăn gì, Lam Sam quyết định khi nào về hỏi lại.

      Hết giờ làm, nhân viên phòng Kinh doanh cùng nhau ra về, túm năm tụm ba, vừa vừa cười, đến đại sảnh gặp Tống Tử Thành.

      Tất cả mọi người hầu như đều nhận được tiền thưởng của Tống Tử Thành, bây giờ nhìn thấy chủ tịch Tống thân thiết cởi mở như vậy, còn chào hỏi bọn họ.

      Tống Tử Thành gật đầu, hỏi, "Tụ tập ăn uống sao?".

      Tất cả mọi người đều nhìn về phía "nhà tài trợ" Lam Sam, có người còn nháy mắt, đề nghị mời Tống Tử Thành cùng .

      Lam Sam đánh liều mở miệng, "Đúng, chủ tịch Tống có muốn chung ?".

      Tống Tử Thành mang vẻ mặt thờ ơ có viết mấy chữ "Tôi với thân thiết lắm sao?", khẽ lắc đầu, "Ngại quá, tôi bận rồi".

      Lam Sam thở phào hơi, cùng mấy đồng nghiệp chạy thẳng.

      cảm thấy, Tống Tử Thành nhất định là vẫn còn ghi thù, chỉ có điều người ta là người có ăn học, thể ra mà thôi.

      Bởi vì hôm sau vẫn phải làm nên mọi người cũng tụ tập quá khuya, hơn tám giờ giải tán. Lam Sam từ nhà hàng ra, từ chối ý tốt đưa về của mấy đồng nghiệp, mình lên tàu điện ngầm.

      Vừa nãy uống vài cốc, có chút váng đầu, mặt nong nóng, bộ để gió thổi chút cũng dễ chịu. Còn chưa tới ga tàu điện, nhìn thấy công viên trò chơi, giờ này cũng chuẩn bị đóng của, mấy người bán kẹo bông chuẩn bị thu dọn quầy hàng.

      Đợi chút, kẹo bông?

      Lam Sam vịn tay vào hàng rào, nhìn chú bán kẹo bông bên hồ rao, "Kẹo bông đây! Kẹo bông đây!".

      Chú bán hàng cứ tưởng mình bị bé lưu manh trêu đùa, gì nữa, tiếp tục dọn hàng.

      "Cho cháu cây kẹo bông."

      Nghe thấy câu này, chú mới bước tới.

      Cây kẹo bông quá lớn, chú bán hàng phải buộc cái que, đưa vòng lên hàng rào cho Lam Sam. Cũng may chiều cao của cả hai vừa đủ nên cuộc giao dịch này cũng coi như thuận lợi.

      Bán xong kẹo bông, chú bán hàng lại tiếp tục chào hàng đồ chơi.

      Lam Sam hỏi, "Chú có những cái gì?".

      "Có tai mèo, tai Mickey, sừng hươu."

      Lam Sam đội cặp sừng hươu trông gần giống y như đầu, tay cầm kẹo bông bước lên tàu điện. Giờ này, tàu điện còn quá đông đúc nữa, có ai chạm phải kẹo bông của . Có điều suốt quãng đường có ít người nhìn chăm chú, Lam Sam cũng mấy để tâm.

      Về tới nhà, giấu cây kẹo bông ra sau lưng, nhấn chuông cửa nhà Kiều Phong.

      Kiều Phong mở cửa, nhìn thấy Lam Sam đầu mọc thêm hai cái sừng, giật mình phen.

      Lam Sam chắp tay sau lưng, híp mắt cười với , uống chút rượu nên mặt ửng hồng, đôi mắt mơ màng.

      Kiều Phong nhịn được, đưa tay lên chạm vào chiếc sừng hươu của , khẽ gẩy, cẩn thận chạm cả vào kẹp tóc của , thở phào nhõm.

      Lam Sam hiếu kỳ, " phải tưởng tôi mọc sừng đấy chứ?".

      "Tôi đâu có ngu ngốc như ", vừa vừa đưa hai tay lên kẹp lại tóc cho .

      Lam Sam đưa ra món quà bất ngờ của mình, "Ten ten ten tèn. Cho này".

      Kiều Phong thoáng sững sờ khi nhìn thấy kẹo bông, khuôn mât bỗng như bừng sáng, nhận lấy cây kẹo bông, , "Cám ơn".

      " cần cám ơn. Chúng ta mà còn phải khách sáo sao?", Lam Sam vừa vừa lấy tay trái huých vào bả vai Kiều Phong.

      Kiều Phong khẽ mĩm cười.

      Nụ cười của rất thuần thiết, nhưng đôi mày lại vô cùng sinh động, như mạch nước mùa xuân, ấm áp, tươi vui.

      Lam Sam ngây ngất, lúc sau mới lấy lại được tinh thần, khoát tay với , "Lần sau đừng cười với tôi nữa".

      "Tại sao?"

      "Tôi sợ mình kiềm chế nổi."
      A fang thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 21

      Buổi diễn thuyết quan trọng của Kiều Phong thực ra chỉ là buổi diễn thuyết về khoa học thông thường. Nó quan trọng là bởi vì phía nhà trường liệt nó vào diện Những buổi diễn thuyết khoa học ngôi sao của năm, nên đương nhiên là phải thu xếp chu toàn hơn những buổi diễn thuyết khác.

      Thời gian diễn thuyết là từ bảy rưỡi cho tới chín rưỡi tối. Lam Sam khéo với sếp Vương, xin về sớm nửa tiếng. cùng Kiều Phong ăn bữa tối, sau đó đôn đốc thay bộ Âu phục và chiếc sơ mi màu đen mua lần trước, cho phép thắt cà vạt. Vốn dĩ, đối tượng của buổi diễn thuyết đều là học sinh, sinh viên, Kiều Phong nhìn trẻ trung lắm rồi, có thể là trẻ mãi già, lại còn thắt cà vạt chi nữa?

      Kiều Phong bất lực đặt cà vạt xuống, với giọng thương lượng, "Thế tôi có thể thắt nơ ?". Còn tốt hơn là có gì.

      Lam Sam cười, ''Được, nhưng chỉ được thắt lên đầu thôi".

      Kiều Phong đầu hàng.

      Lam Sam hỏi, "Sau khi diễn thuyết có phải trả lời câu hỏi của mọi người ? Có cần tôi diễn giúp ?".

      Kiều Phong lắc đầu, " cần, tôi biết bọn họ hỏi những gì".

      Lam Sam nghe vậy vô cùng hiếu kỳ, "Họ hỏi gì?".

      "Hỏi tôi có bạn hay ?".

      Được rồi, rất dễ thấy là có người hỏi như vậy. Lam Sam lại hỏi, "Thế trước đây trả lời thế nào? Có gì nấy sao?".

      "Đương nhiên là có sao vậy. Nếu như phải vạn bất đắc dĩ, tôi dối."

      " chàng đẹp trai, như vậy là được đâu. Lẽ nào người ta hỏi có bạn trai , cũng có sao vậy.

      Kiều Phong thấy kỳ quặc, quay sang nhìn , "Đương nhiên".

      Lam Sam như muốn sụp đổ, ", , ... với bọn họ là có bạn trai?".

      "Đâu có. Tôi làm gì có bạn trai?". Kiều Phong có chút vui, "Tôi có bị đồng tính đâu".

      có chút thất vọng, mặc dù trước kia cũng từng có người nghi ngờ xu hướng giới tính của , thậm chí người nhà cũng từng nghi ngờ như vậy, nhưng trước nay đều rất bình thản. Có điều lần này, Lam Sam thốt lên câu ấy khiến cảm thấy thoải mái chút nào.

      "Bớt giận, bớt giận", Lam Sam cũng cảm thấy mình quá kích động, cẩn thận ra , chạm vào nỗi đau của người khác, người có văn hóa đến mấy cũng chịu được. cười nịnh nọt, "Tôi chỉ đùa chút thôi mà".

      Kiều Phong như phát ra điều gì đó, " thăm dò tôi?".

      "Hả? Đúng, đúng, tôi thăm dò ."

      nhìn lúc lâu, sau đó lại như ngộ ra điều gì, gật đầu, "Tôi hiểu rồi".

      Lam Sam cũng vị thiên tài này hiểu ra điều gì, nhưng dám hỏi.

      Khi bước vào giảng đường, ngoài dự liệu của Lam Sam, tất cả đều bị làm cho kinh ngạc. Có nhiều nữ sinh thể kiềm chế được, há miệng xuýt xoa, có người còn lôi điện thoại ra chụp ảnh.

      Kiều Phong khẽ gõ ngón trỏ vào mic kiểm tra, sau đó cách đầy trải nghiệm, "Chụp ảnh được, nhưng xin đừng đưa lên mạng",

      Mọi người ở dưới gật đầu lia lịa.

      Giảng đường chật kín, mấy chỗ còn trống cũng có người giữ chỗ. Lam Sam nhìn quanh, thể đứng như vậy nghe diễn thuyết suốt hai tiếng đồng hồ được. nhìn ra phía sau, phát mình cần phải quyết định gì nữa, ngay cả chỗ đứng cho cũng còn nữa rồi.

      còn cách nào khác, chỉ có thể dùng mỹ nhân kế thôi, đây là đòn sát thương cuối cùng rồi. Lam Sam cười với chàng trai vẫn còn chỗ trống bên cạnh, , "Bạn ơi, bên cạnh còn có ai ngồi chưa?".

      "Có... À, có", nam sinh kia nhanh chóng thu dọn sách vở chiếc ghế trống, vui vẻ mời Lam Sam ngồi. Trong lòng cậu ta thầm nhủ: Người em, xin lỗi cậu.

      Lam Sam ngồi xuống, lát sau, buổi diễn thuyết bắt đầu, cả giảng đường đều trở nên yên lặng. lặng lẽ ngồi nghe giảng nghiêm túc như bé ngoan. Mặc dù nội dung bài giảng vô cùng sâu sắc nhưng Kiều Phong lại giảng rất dễ hiểu. Tuy nhiên, ban đầu còn có thể hiểu được chút, nửa tiếng sau liền giống như vịt nghe sấm vậy. Chỉ có thể trách kiến thức Vật lý cơ bản của quá kém, hơn nữa nhiều năm rồi dùng tới, chữ thầy trả thầy hết từ lâu rồi.

      Tâm trạng chán ngán, chỉ đành chống tay lên cằm ngồi ngắm .

      Giảng đường này tương đối nóng, Kiều Phong cởi áo vest khoác lên thành ghế, chỉ mặc sơ mi quần Âu, sơ vin nghiêm chỉnh, phẳng phiu, trông rất gọn gàng. đứng bục giảng, nghiêm túc như cây đại thụ, tập trung diễn thuyết, thanh trầm ấm như dòng suối chảy dạt dào.

      Lam Sam nhếch môi, làm mặt xấu với .

      Kiều Phong giảng về công thức màn hình máy chiếu, chẳng buồn nhìn đến .

      Lam Sam chợt thấy thú vị, bày ra đủ loại mặt quỷ để trêu . Cuối cùng, còn dùng ngón cái hếch chóp mũi lên, thè lưỡi trợn mắt, giả làm mặt heo, lẽ lưỡi về phía .

      Sau khi giảng xong công thức vừa rồi, Kiều Phong quay người lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa mắt về phía Lam Sam, đúng lúc diễn thuyết đến chỗ quan trọng, vừa nhìn thấy khuôn "mặt heo" kia, bỗng nhiên bao nhiêu từ ngữ đều quên hết, cứ ngây ngốc đứng nhìn .

      "Khụ, khụ, khụ", Lam Sam vớ lấy cuốn sách để che mặt.

      "Khụ", Kiều Phong thu lại ánh nhìn, thấy học sinh đều kinh ngạc nhìn mình, có chút chột dạ, cụp mắt cúi đầu.

      Trong khoảnh khắc cúi đầu ấy, khóe miệng bất giác khẽ cong lên.

      Lam Sam trốn mặt sau cuốn sách, nghe thấy mấy nữ sinh phía sau thào, "A... a.... a.... Mau chụp ảnh! Mau chụp ảnh!".

      tiếng tiếp theo, Lam Sam cứ cúi gằm mặt nghịch điện thoại, đợi mãi mới đến câu hỏi cuối cùng, đúng như Kiều Phong , có người đứng lên hỏi có bạn chưa.

      Lam Sam bắt đầu hiểu thêm đôi chút về cách làm của mấy bé kia rồi. Kiều Phong những đẹp trai, lại rất ôn hòa nhẫn nại, quá phù hợp để chụp ảnh rồi. Mấy đó có lẽ cũng phải có ý đồ gì với , chỉ là cảm thấy vui thôi, giở chút lưu manh ra cũng vô cùng thú vị mà.

      Kiều Phong , "Câu hỏi này liên quan gì đến chủ đề của buổi diễn thuyết hôm nay, thứ lỗi tôi thể trả lời".

      Lam Sam hiểu ra, đây là cái mà gọi là "có sao vậy". Thế mà còn tưởng là tên ngốc này trả lời thẳng thắn là mình có bạn nữa chứ.

      Nữ sinh vừa đưa ra câu hỏi cười híp mắt rồi ngồi xuống, trả lại mic cho người dẫn chương trình.

      Người dẫn chương trình rút kinh nghiệm, chuyển mic cho nam sinh. Nam sinh đó hỏi Kiều Phong câu hỏi liên quan đến chuyên ngành, dù sao Lam Sam cũng hiểu.

      Tiếp theo vẫn còn cơ hội cuối cùng nữa, gần như tất cả học sinh đều nỗ lực giơ tay. Lam Sam cũng muốn góp vui, hăng hái đưa tay xin phát biểu, còn hô hào tăng thêm khí thế cho Kiều Phong.

      Có lẽ là do cánh tay quá dài, hoặc cũng có thể do xinh đẹp, tóm lại là người dẫn chương trình đưa ngay mic cho .

      Lam Sam, "...".

      Thực ra chỉ giơ tay giả vờ thôi mà.

      Kiều Phong rất bình tĩnh nhìn thẳng vào Lam Sam, chờ đặt câu hỏi. diễn thuyết suốt hai tiếng đồng hồ, chẳng lẽ lại ngốc tới mức nghĩ ra nổi câu hỏi nào?

      Đầu óc Lam Sam bỗng trở nên trống rỗng, mấy chỗ kiến thức ít ỏi mà khó khăn lắm mới hiểu được cũng quên sạch mất rồi, bây giờ biết gì đây? Gần như tất cả mọi người đều nhìn vào , lúc này mà lời nào được phải phép cho lắm. cầm lấy mic, hỏi đại câu trong lúc căng thẳng, " có thể mời tôi ăn đêm ?".

      Cả giảng đường bỗng trở nên xôn xao. Mọi người đều cho rằng người phụ nữ này quá mặt dày, dám cưa cẩm giáo sư Kiều cách ngang nhiên như vậy, giáo sư Kiều nhất định từ chối ta cách phũ phàng.

      Nghĩ đến đây, số ánh mắt bắt đầu dồn về phía Kiều Phong. Mọi người đều chờ đợi lời cự tuyệt của .

      Kiều Phong mấp máy môi, đáp, "Được",

      Buổi diễn thuyết kết thúc, Lam Sam thể đợi Kiều Phong được, trước bao nhiêu ánh mắt hình viên đạn của các nữ sinh khác, phải ra ngoài trước. tự thấy, chỉ cần mình chậm bước, có khi bị đánh tập thể cũng nên.

      Rời khỏi giảng đường được quãng, Lam Sam nhận được điện thoại của Kiều Phong.

      " ở đâu?"

      "Tôi cũng ".

      Kiều Phong có chút ngán ngẫm, ''Ngu ngốc. Đứng yên đó, đừng có đâu".

      Chế độ định vị điện thoại của Lam Sam vẫn bật nên Kiều Phong nhanh chóng tìm thấy . cần phải thực lời hứa cùng ăn đêm.

      Hai người cùng nhau dạo bước trong vườn trường vào buổi tối tĩnh lặng.

      Để trẻ trung hơn, hôm nay Lam Sam diện chiếc váy hoa cổ tròn tay ngắn tới đầu gối, giày bệt mũi tròn màu kẹo, để lộ ra đôi chân dài thon thả, tóc vẫn để xõa, vô cùng xinh đẹp, còn mang theo vẻ quyến rũ. bên Kiều Phong, giống như đôi kim đồng ngọc nữ điển hình, khiến người đường ai là phải ngoái đầu nhìn theo.

      Lam Sam ôm cánh tay đứng trước mặt Kiều Phong, mặt đối mặt, sau đó bước giật lùi. Tháng năm cỏ mọc chim dang cánh, là mùa mận đào đua nhau, chỉ có những cánh hoa hòe màu trắng vẫn lặng lẽ nở rộ, tô điểm cho những ngày hạ thêm tươi tốt. Gio1 đêm thoang thoảng, vấn vít hương thơm dịu của hoa hòe, tà váy lay động trong gió, phảng phất mùi hương.

      "Kiều Phong, hôm nay thể rất tốt", Lam Sam cười .

      "Cám ơn. Thực ra có hiểu gì đâu.''

      "Tôi... Hi hi..."

      Lại cơn gió qua, Kiều Phong hỏi, " có lạnh ?".

      " lạnh, lạnh. định mời tôi ăn gì đây?"

      "Tùy thích ăn gì."

      "Được, được, để tôi xem nào...''

      "Này thùng cơm, hôm nay tôi vẫn chưa cho ăn no sao?"

      "Khụ khụ khụ. Mấy từ này học ở đâu thế?"

      Giọng của hai người dần dần khuất xa, hương đêm lại càng lúc càng trở nên nồng nàn.
      A fang thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 22

      Ngày hôm sau Lam Sam nhận được cuộc điện thoại khóc lóc ỉ oi của Cải Chíp : "Lam Sam, Lam Sam".

      Bởi vì quá kích động nên giọng của nàng cứ vang dội như là còi báo động khiến đầu óc Lam Sam choáng váng. Rất hiếm khi thấy Cải Chíp phát cuồng đến như thế này.

      Lam Sam: "Rốt cuộc là cậu làm sao vậy?".

      "Công ty của mình bị thu mua rồi."

      "Mình biết. Chẳng phải đây là chuyện tốt đẹp vô cùng hay sao? Cậu phải thấy đắc ý mới đúng chứ?"

      "Hôm nay chủ tịch Ngô đến ký nhận bàn giao, nhân tiện quan sát nhân viên công ty."

      Lam Sam gật đầu mạnh mẽ với chiếc điện thoại, "Mình hiểu. Ông chủ rất thích làm chuyện này, ta bắt các cậu làm mấy cái điều tra khảo sát nhân viên gì đó chứ?".

      "."

      "Sau đó sao? Việc cỏn con này mà cũng đáng để cậu gào thét như vừa nãy sao?".

      "Sau đó mình bị điều đến văn phòng của chủ tịch."

      "..."

      Lam Sam thấy đầu óc trở nên đặc quánh, "Đợi , có phải cậu tỉnh lược vài tình tiết hay ? Sao mà mình chẳng hiểu gì hết thế?".

      "Mình, mình, mình..."

      Cải Chíp cứ lắp bắp cả tiếng đồng hồ như gà mắc thóc, mãi vẫn lên được vấn đề. Lam Sam là người nóng tính, sốt ruột đến nghiến răng nghiến lợi, bèn cắt ngang, "Được rồi, cậu cho mình trước, cái văn phòng chủ tịch đó là ở công ty con các cậu, hay là tổng công ty?".

      "Là phòng của chủ tịch Ngô."

      "Ngô Văn? Đây là lần thứ hai ta gặp cậu đúng ? Vậy mà điều cậu tới văn phòng chủ tịch?"

      "Ừm."

      " ta nhìn trúng cậu ở điểm gì?"

      "Làm sao mà mình biết được?"

      Lam Sam vô cùng hiếu kỳ về chuyện này, cảm thấy qua điện thoại thể được, thế nên hẹn Cải Chíp cùng ăn trưa, dù sao bây giờ cũng lông bông bên ngoài.

      Bởi vì buổi chiều chuyển đến tổng công ty làm việc, nên Cải Chíp chẳng còn việc gì để làm ở công ty cả, tranh thủ về sớm gặp Lam Sam. ấy kể lại cho Lam Sam những chuyện ly kỳ xảy ra sáng hôm nay.

      Nghe nhân viên tất cả bộ phận đều phải đứng ngay tại bàn làm việc của mình để chờ chủ tịch Ngô tới thị sát. Vốn dĩ đây chỉ là tình tiết rất thôi, nhưng quan trọng là, Ngô Văn lại nhận ra ấy, còn gọi tên ấy nữa.

      Cải Chíp cảm thấy vô cùng vinh dự, cùng kích động, mà cứ hễ kích động là ấy lại lắp, "Chủ, chủ, chủ, chủ, chủ tịch Ngô".

      Chị trưởng phòng vô cùng tinh ý, liền giới thiệu với Ngô Văn, "Chủ tịch Ngô, Thái Vy là nhân viên phòng Nhân của chúng tôi".

      Ngô Văn gật đầu, nhìn Cải Chíp chắc như đinh đóng cột, "Nhất định là có điểm vượt trội hơn người".

      câu đâu vào đâu như vậy, mọi người đều biết phải tiếp lời ra sao, chỉ đành cười phối hợp. Chị trưởng phòng vô cùng nhiệt liệt tâng bốc Cải Chíp .

      Thế là Ngô Văn liền hỏi, "Văn phòng của tôi hình như còn thiếu người, có muốn tới ?".

      Cải Chíp nào dám tới từ "".

      Sau khi nghe Cải Chíp thuật lại tường tận, Lam Sam lại càng cảm thấy có kể cũng như . Trước tiên tới Cải Chíp có sở trường gì, Ngô Văn sao có thể khẳng định ấy có điểm đặc biệt giống người thường cơ chứ?

      "Có phải hai người biết nhau từ trước ?", Lam Sam hỏi.

      Cải Chíp lắc đầu, ", chắc chắn trước đó ấy hề quen biết mình".

      "Thế cậu làm sao mà biết đến ta?"

      Điều này... Cải Chíp suy nghĩ, dù sao Lam Sam cũng phải người ngoài, nên kể hết với .

      Lam Sam cảm thấy câu chuyện này có chút sáng tạo gì cả.

      Năm ấy Cải Chíp vừa vào cấp ba, có hôm tan học, ấy bị tên côn đồ chặng đường muốn cướp tiền. Lúc ấy Cải Chíp sợ phát khóc, vừa hay gặp Ngô Văn qua đó, người đánh lại ba người, đuổi mấy tên côn đồ đó phải khiếp sợ bỏ chạy. Khi đó Cải Chíp ở độ tuổi vừa biết , nên rung động trước Ngô Văn vừa đẹp trai vừa oai dũng ấy, thầm thương trộm nhớ là điều khó tránh khỏi.

      Nhưng lúc đó, câu duy nhất mà Ngô Văn với ấy là, "Đừng khóc nữa".

      Từ đó trở , Cải Chíp bắt đầu thầm dõi theo . Ngô Văn học lớp Mười hai, ấy học lớp Mười, hai người lại học cùng trường, rất ít cơ hội gặp mặt. Lần duy nhất có thể nhìn thấy ở cự ly gần, chính là trong trận thi đấu nào đó, Ngô Văn đến trường của Cải Chíp đá bóng. Cải Chíp lấy hết dũng khí để bắt chuyện Ngô Văn với , vậy mà lại hoàn toàn nhận ra ấy.

      Cải Chíp đơn phương suốt năm. năm sau, Ngô Văn thi vào Đại học A, nghe kết giao với bạn vô cùng xinh đẹp. Khoảng cách giữa hai người ngày lớn hơn, từ đó về sau Cải Chíp dám nghe ngóng tình hình của Ngô Văn nữa.

      Sau khi nghe ấy kể xong, Lam Sam liền , "Cải Chíp , nghe chị này, dù sao bây giờ cậu cũng được điều đến văn phòng của ta rồi, gần quan được ban lộc, chi bằng...".

      "Chi bằng mình cưỡng bức ấy, thỏa mãn tâm nguyện bao năm nay của mình, thế nào?" Cải Chíp đập bàn, đôi mắt như phát sáng.

      Lam Sam há hốc miệng, sau đó lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, "Được".

      cần tới việc Cải Chíp lên kế hoạch "cưỡng bức" sếp lớn thế nào, chiều hôm đó ấy phải chuyển tới trụ sở tổng công ty.

      Thực ra Cải Chíp vốn làm nhân , bây giờ lại chuyển sang làm hành chính, được đúng chuyên môn cho lắm. Nhưng Ngô Văn dùng người chưa bao giờ theo khuôn mẫu nào cả. Lúc đó, thực ra những điều mà muốn với Cải Chíp là, " người lắp như cũng có thể làm ở bộ phận nhân , nhất định là có gì đó đặc biệt hơn người", nhưng trước mặt nhiều người như thế, những lời này phải, nên chỉ rút ra kết luận mà thôi.

      Cải Chíp đương nhiên biết điều này. Ngày đầu tiên ấy tới văn phòng chủ tịch, công việc chủ yếu là làm vài thủ tục bắt buộc. Sau khi xong việc, ấy ngồi xuống định nghỉ ngơi chút, nên vào diễn đàn của trường Đại học B.

      Ngày trước, để tìm hiểu về Kiều đại thần, ấy đăng nhập vào diễn đàn của trường , thu thập được ít những thông tin "vỉa hè". Tuy rằng về sau còn công dụng đó nữa, nhưng Cải Chíp cảm thấy diễn đàn này vô cùng thú vị nên càng ngày càng lui tới thường xuyên.

      diễn đàn có chủ đề được gắn cờ ưu tiên, lại là chủ đề có liên quan tới Kiều Phong: Giáo sư Kiều lại có bạn rồi! Đại mỹ nữ! Có hình, ảnh !

      trong những quần chúng biết chân tướng việc, mỗi lần nhìn thấy những tin đồn thất thiệt như thế này, Cải Chíp đều có cảm giác tự hào khi mình thông minh vượt trội so với quần chúng. ấy mở bài đăng ra, muốn viết đôi lời chê bai bạn tin đồn ấy.

      Ô... Ô... Ô Lam Sam?

      Cải Chíp vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng lăn chuột, phóng to các bức ảnh, sai, chính là Lam Sam mà.

      xem bình luận, lại có người dám xấu Lam Sam? Cải Chíp nổi giận, xắn tay áo lên chuẩn bị chửi mắng tên nhãi có mắt như mù kia.

      Đột nhiên có giọng từ phía sau truyền đến, " xem gì đấy?".

      Cải Chíp sợ đến nỗi suýt nữa văng cả con chuột. ấy quay đầu nhìn, tròn mắt, căng thẳng đáp, "Chủ... chủ... chủ... chủ...".

      "Được rồi, ngậm miệng ", Ngô Văn vừa vừa nhìn vào màn hình. Người trong ảnh ràng là em trai , người con trông có vẻ giống Lam Sam. Ngô Văn nghe ngóng được tin hấp dẫn, liền khom lưng, cúi người xuống, áp sát hơn, tay bắt đầu di chuột.

      Tay Cải Chíp vẫn còn đặt con chuột, ấy cứ trợn mắt nhìn bàn tay của chủ tịch Ngô từ từ phủ lên.

      Ôi làm sao bây giờ? Bị nam thần trong lòng chạm tay rồi, hồi hộp quá.

      Tay của Ngô Văn đột nhiên dừng lại. lấy hai ngón tay gạt cổ tay của Cải Chíp ra, sau đó mới cầm vào chuột.

      "..."

      Cải Chíp bi phẫn quay mặt chỗ khác.

      Ngô Văn di chuột xem hết lượt những bức ảnh. Ảnh chụp rất nét, chính là em trai cùng với Lam Sam. Hai người trong bức ảnh, tuấn nam mỹ nữ, cười tươi như hoa, sắc đêm ngọt ngào, hai người còn cùng nhau ăn đêm, nhìn góc độ nào cũng thấy mờ ám.

      Tên tiểu tử thối này, xem ra rất thạo chuyện đương. Nhìn nó ăn mặc xem, phong cách hơn ngày trước bao nhiêu. Bao nhiêu năm nay, em trai vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, cầu của Ngô Văn cứ dần dần hạ thấp. Bây giờ em trai hẹn hò với ai cũng còn quan trọng nữa, chỉ cần là phụ nữ là được, còn hơn đối tượng là đàn ông, đúng ? Huống chi người phụ nữ trước mắt lại còn xinh đẹp như vậy.

      Vậy nên Ngô Văn vô cùng vui mừng, đương nhiên, trước mặt cấp dưới vẫn giữ thái độ uy nghiêm, nên thể cười ra mặt được, vì thế, xem toàn bộ những bức ảnh ấy với khuôn mặt tươi sáng rạng rỡ.

      Cải Chíp quay đầu nhìn, khom lưng nên rất gần ấy, khuôn mặt tuấn kề sát khiến ấy phải nuốt ngụm nước miếng.

      Cuối cùng, Ngô Văn đứng thẳng người lên, hạ lệnh, "Chuyển hết đống ảnh này sang cho tôi".

      Cải Chíp gật đầu tuân lệnh.

      "Làm tốt lắm", biết ngay đây là nhân tài mà.

      Cải Chíp chỉnh sửa lại mấy tấm ảnh, chuẩn bị gửi lại nhớ ra vấn đề quan trọng: Lam Sam trở thành bạn tin đồn của Kiều đại thần, chẳng lẽ phải diễn màn tranh đoạt ái tình với chủ tịch Ngô sao?

      Ôi mẹ ơi! Đáng sợ quá!

      bên là sếp, bên là bạn thân, nếu phải chọn lựa, nhất định Cải Chíp chọn bạn thân, thế nên sau khi nén file liền gửi thêm cho Lam Sam bản, còn tiện tay viết thêm đôi dòng tận tình khuyên nhủ: Đoạt tình của người ta là táng tận lương tâm lắm rồi, như thế cũng thôi , vấn đề là cậu có thể mở to mắt ra mà nhắm đúng thiên hướng giới tính trước rồi hãy tranh đoạt có được hay hả?

      Sau khi tan làm, Lam Sam mới đọc được email này, file nén có tới mấy chục ảnh, tải lúc được lúc , tới khi về đến nhà Kiều Phong còn chưa tải hết. Vậy nên Lam Sam phải hỏi mật khẩu Wifi ở khu nhà của bọn họ.

      Kiều Phong dãy mật mã, lọt vào tai Lam Sam liền trở thành ma trận, bèn đưa luôn điện thoại để nhập giúp .

      Mạng ở nhà Kiều Phong rất nhanh, loáng cái tải được hết file nén. Lam Sam giải nén rồi bắt đầu xem ảnh, xem xong liền suy xét những lời của Cải Chíp , cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.

      đưa cho Kiều Phong xem những bức ảnh đó.

      Kiều Phong thường xuyên bị đưa hình lên mạng, đối với chuyện này quen thuộc lắm rồi, rất thờ ơ, đặt điện thoại xuống rồi , " lát nữa tôi xóa cái chủ đề này ".

      "Tôi thấy cũng cần thiết. xem, chụp đẹp thế này cơ mà. chỉ cần giải thích với chủ tịch Ngô chút là được."

      Kiều Phong nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc.

      Lam Sam , "Thực ra thử nghĩ theo hướng tốt mà xem, nếu mọi người biết có bạn , chắc chắn có bao người tơ tưởng, rất phiền phức, đúng ?".

      người gay lại suốt ngày bị phụ nữ quấy rối, phiền phức mới là lạ.

      Kiều Phong gật gật đầu.

      "Thế nên, bây giờ tôi làm bia đỡ đạn miễn phí cho , ai quấy rầy nữa, còn chưa hài lòng chỗ nào?", Lam Sam cảm thấy mình làm như vậy quả là cống hiến cách vô tư, công đức viên mãn.

      Kiều Phong bỗng nhìn đầy nghi ngờ.

      Nếu có người phụ nữ, lần đầu tiên gặp bạn sờ vào mặt và đòi tụt quần bạn, sau đó lại tới nhà bạn ăn chực nằm chờ, đòi cái này, đòi cái nọ, tổng kết lại, đây chính là cách nhấn mạnh tồn tại của mình, nhất cự li nhì tốc độ, động tay động chân, tựa vào vai rồi nắm tay gì gì đó, tiếp đó lại cố ý thăm dò xu hướng giới tính của bạn, cuối cùng, lại có thái độ ngầm thừa nhận đối với những tin đồn về hai người...

      Cho thấy, động cơ của này là gì? Điều này còn phải sao?

      Kiều Phong nhìn Lam Sam, thầm nghĩ, ai bảo tâm tư của phụ nữ khó đoán?
      A fang thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 23

      Sau khi đoán ra những suy nghĩ trong lòng của Lam Sam, Kiều Phong tự thấy mình cần phải chuyện cách ràng. Thế nên vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng , "Tôi thể IQ chưa tới 140".

      Lam Sam xua tay, "Ôi được rồi mà. cứ thẳng ra là kết giao với phụ nữ . Tôi hiểu mà".

      Kiều Phong cau mày, "Tôi tôi phải là...".

      Lam Sam để cho giải thích, liền chen ngang, " phải là gay, 'chuẩn men', là máy bay chiến đấu".

      Kiều Phong có chút nghi hoặc, " thực hiểu sao?".

      "Hiểu."

      gật đầu yên tâm, hiểu là tốt rồi.

      Hai người liền bắt tay vào dọn cơm rồi dùng bữa. Khi Kiều Phong chuẩn bị động đũa điện thoại có báo tin nhắn Wechat. mở ra xem, Carina gửi cho bức ảnh. Đó là hình bát mỳ trứng cà chua, ba màu đỏ, trắng, vàng cùng hòa quyện trông khá hấp dẫn.

      Kiều Phong coi như nhìn thấy, buông điện thoại xuống, tiếp tục ăn cơm.

      "Tinh, tinh", lại có tin nhắn.

      Carina: ngon bằng làm.

      Kiều Phong do dự chút, rồi lại trả lời: Sinh nhật vui vẻ!

      Carina: Cảm ơn! Còn tưởng quên rồi chứ?

      Kiều Phong: Ừm, tôi phải ăn cơm .

      lại đặt điện thoại xuống, nhưng nó cứ lưu luyến tiếp tục réo chuông.

      Caria: Em có chút nhớ rồi.

      Kiều Phong: Đừng nhớ tôi nữa, tôi phải ăn cơm đây.

      Carina: Em muốn gặp .

      Kiều Phong ngước đầu lên suy nghĩ lát, rồi trả lời: với tôi những điều này, bạn trai của có biết ?

      Carina: Bọn em chia tay rồi.

      Kiều Phong: Ừm, tôi phải ăn cơm đây.

      Carina: Kiều Phong!

      Kiều Phong biết làm sao để kết thúc cuộc đối thoại này. tỏ thái độ đến như vậy rồi, sao ta vẫn chưa từ bỏ nhỉ?

      Lam Sam vừa ăn vừa nhìn Kiều Phong cứ đặt điện thoại xuống lại cầm đũa lên, sau đó lại đặt đũa xuống cầm điện thoại lên như cái máy. Cuối cùng cứ cầm điện thoại, xem ra cáo vẻ rất khó xử.

      "Sao vậy?'' Lam Sam hỏi.

      Sau vài ngày quen biết, Kiều Phong nhận thấy Lam Sam tuy rằng có hơi ngu ngốc, nhưng cách ứng xử với những người bình thường có vẻ cũng đến nỗi nào. Thế là liền đưa điện thoại cho , " có thể giúp tôi kết thúc cuộc trò chuyện này ?".

      Với nguyên tắc tôn trọng đời sống riêng tư của người khác, Lam Sam rất biết ý, kéo lên xem lịch sử chat, chỉ bắt đầu xem từ ảnh bát mỳ. Nhưng vừa biết được Kiều Phong từng nấu cho người khác ăn, trong lòng bỗng có cảm giác thoải mái biết do đâu, giống như phát ra bảo bối của mình phải đem chia sẻ cho người khác vậy. nhìn thăm dò, " ấy là gì của ?".

      " người bạn bình thường."

      Lam Sam bĩu môi, " tin, từng nấu nướng cho ta".

      Kiều Phong lẩm bẩm, "Chỉ có mỗi bát mỳ thôi".

      Chỉ bát mỳ thôi? Trong lòng Lam Sam bỗng có chút đắc ý, , "Người này tỏ ý đồ với quá ràng rồi".

      Kiều Phong lắc đầu như đinh đóng cột, " thể nào".

      "Vì sao?"

      trả lời.

      Sau khi Lam Sam xem xong lịch sử chát, tên Carina đó lại gửi tin nhắn, đọc lên, "'Vì sao lại để ý tới em?', còn khóc nữa? Khóc cái gì mà khóc... Kiều Phong, có thân quen với người này ? Có sợ đắc tội với ta ?".

      " thân, sợ."

      "Thế tôi giúp trả lời."

      "Được."

      Lam Sam liền trả lời: Sao đáng ghét thế?

      Sau đó trả lại điện thoại cho Kiều Phong, hỏi, "Ngày mai làm gì?". Ngày mai được nghỉ, còn Kiều Phong, dường như chẳng bao giờ thấy có việc gì cả.

      Kiều Phong trả lời, "Buổi sáng dạy chợ, buổi chiều chơi tennis".

      "Hẹn người ta rồi sao?"

      " mình chơi tennis cũng được."

      "Chơi mình chán chết, hay là tôi cùng ?"

      "Được."

      Trước mặt Tống Tử Thành là xấp tài liệu, màn hình vô hồn kia lại là mớ tài liệu khác. xem tài liệu trong máy tính, vẻ mặt vô cùng chăm chú.

      Đàn Tử yên lặng ngồi xuống bên cạnh, cũng chăm chú nhìn vào màn hình tinh thể lỏng.

      Lúc này hai người ngồi trong quán cafe yên tĩnh, trước mặt là ly bạch trà của Trung Quốc. Đèn trong quán có chút mờ ảo, ánh sáng từ màn hình tinh thể lỏng phản chiếu từng đường sáng lên khuôn mặt họ, khiến cho khuôn mặt của cả hai người càng lộ vẻ u ám lạnh lùng.

      Đọc được lát, Đàn Tử , "Điều tra cụ thể quá. hổ là thám tử chuyên nghiệp".

      Tống Tử Thành buồn để ý tới cậu ta.

      Đàn Tử lại , " Thành, điều tra Lam đại mỹ nữ như vậy, nếu như ấy biết được, liệu ấy có thấy hài lòng ?".

      "Có. Vì thế tôi để cho ấy biết."

      Đàn Tử khẽ lắc đầu, "Bao nhiêu năm nay quen biết , em chưa từng thấy quan tâm tới nào như vây, đến mức phải thuê thám tử để điều tra thông tin về ấy. Tốn khoảng lớn như vậy, có đáng ? Thành, đó có gì đặc biệt? Chẳng qua cũng chỉ xinh đẹp ưa nhìn chút thôi mà?".

      Tống Tử Thành rời mắt khỏi màn hình, nhìn xa xăm, ánh mắt có phần mông lung. Mấy ngày hôm nay, hễ nhắc tới Lam Sam là ta lại nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của ngày hôm đó, khiến người ta mê muội. ta phải là người có tấm lòng rộng lượng, sao có thể tức giận? Tức đến nghiến răng nghiến lợi ấy chứ. Nhưng trong nỗi tức giận ấy liệu có mấy phần là cam tâm? Điều này e rằng chỉ có mình ta hiểu . Càng tức giận, ta lại càng muốn chinh phục , càng muốn giẫm đạp lên kiêu ngạo của , càng muốn...

      "Đàn Tử, phụ nữ cũng giống như thực phẩm, càng mềm càng dễ ăn, nhưng những thứ đồ mềm nhũn đó chỉ dành cho kẻ răng yếu mà thôi. Món ăn ngon thực phải là món ăn dai, được người ta nghiền ngẫm. người phụ nữ càng 'dai' càng thú vị, bao giờ ngán", Tống Tử Thành .

      Đàn Tử cảm thán tự đáy lòng, " Thành, quá bỉ ổi".

      Tống Tử Thành thèm để ý tới cậu ta, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.

      Đàn Tử lại tiếp tục hỏi, "Thế cảm thấy Tô Lạc có 'dai' ?".

      "Tô Lạc là người phụ nữ rất thông minh, rất thú vị. Có người phụ nữ như vậy kề bên, bao giờ phải suy nghĩ nhiều."

      "Thế tại sao lại chia tay ấy?" Đàn Tử vẫn có chút bất bình cho nữ thần của lòng mình bấy lâu nay. Cậu ta chỉ vào bức ảnh Lam Sam trong màn hình, "Có phải bởi vì món kẹo da trâu này của ?". mới đây thôi mà cậu ta đặt thêm cho được biệt hiệu rồi.

      "Thứ nhất, Tô Lạc đòi hỏi quá nhiều, tôi thể chiều hết được. Thứ hai, thực tôi cũng ngán rồi. Cho dù có Lam Sam cũng có Hoàng Sam, Lục Sam nào đó". Tống Tử Thành vừa vừa lật tài liệu tiếp tục xem ảnh. Xem được vài trang, nhân vật chính trong bức ảnh bỗng nhiên lại trở thành hai người.

      Đàn Tử ngạc nhiên , "Đây là tên công tử bột nào thế? ấy có bạn trai rồi sao?

      Tống Tử Thành nheo mắt nhìn cặp kim đồng ngọc nữ trong bức ảnh, "Làm gì có".

      "Sao biết?"

      "Tiền của tôi đâu có ném qua cửa sổ."

      Đàn Tử có chút phục, "Em thấy tên đàn ông này tồi chút nào, chưa biết chừng sau này lại trở thành tình địch của ".

      Tống Tử Thành cười khẩy, nụ cười thể che giấu nổi ý khinh thường. ta nhướng mày, , " ta sao?".

      Đàn Tử nhìn Tống Tử Thành bằng ánh mắt tò mò, " Thành, biết người này sao?".

      Tống Tử Thành trả lời.

      Bởi vì phải chơi tennis nên trước khi ra ngoài, Lam Sam thay bộ đồ thể thao, áo Polo màu hồng đào và chiếc váy quần màu vàng nhạt, đôi giày thể thao hai màu đỏ trắng, tóc buột cao. Cách phối màu này lòe loẹt như chú chim khổng tước vậy, nếu là người bình thường nào đó, chắc khiến người ta phải nhức mắt. Nhưng ai bảo lại xinh đẹp dáng chuẩn như thế cơ chứ? Phối màu kiểu này mà nhìn vẫn rất vừa mắt.

      Nếu so sánh theo cách đó Kiều Phong khiêm tốn hơn nhiều. Từ xuống dưới chỉ dùng có hai màu đen và trắng. Lam Sam quan sát lượt từ xuống dưới, từ trong ra ngoài, cuối cùng lắc đầu than vãn, "Thôi bỏ , lúc nào tôi chọn cho vài bộ quần áo".

      Sân tennis xa lắm, hai người định bộ tới đó. Lam Sam từ chối ý tốt của Kiều Phong, đường tự cầm vợt của mình, vừa vừa nghịch quả bóng tennis trong tay. Đôi chân thon dài dưới chiếc quần váy thể thao của thu hút ít ánh nhìn của những người đường.

      Lam Sam vỉa hè, Kiều Phong bên phải . Có chàng trai khoảng mười tám mười chín tuổi cưỡi chiếc "phong hỏa luân"(1) chậm rãi tiến về phía họ từ phía sau. Vừa nhìn thấy Lam Sam, mắt cậu ta sáng rực lên, cố ý chuyển hướng, lượn "phong hỏa luân" về phía vỉa hè.

      (1) Xe điện bánh.

      Lam Sam trò chuyện với Kiều Phong bỗng dưng bị người ta vỗ vào người, sau đó có người sượt qua bên cạnh nhanh như cơn gió. Khoảnh khắc ấy, lập tức hiểu ra là mình bị người ta trêu đùa, vô cùng tức giận, "Đồ lưu manh thối tha! Cậu đứng lại cho tôi".

      Sao cậu ta dám dừng lại cơ chứ? "Phong hỏa luân" lại càng chạy nhanh hơn.

      Lam Sam suy nghĩ gì nhiều, lập tức đưởi theo.

      Vốn dĩ sức người thể đuổi kịp "Phong hỏa luân". Nhưng khổ nỗi thể lực của Lam Sam vô cùng dũng mãnh, vừa chạy vừa ném mạnh quả bóng tennis, thế nào lại ném trúng vào sau gáy của chàng lưu manh kia.

      chàng lưu manh kg trụ vững liền ngã luôn ra đó.

      Lam Sam lập tức xông lên, để cho cậu ta kịp đứng dậy. đạp cho cậu ta mạnh, còn dùng cả vợt tennis để đánh vào cậu ta, vừa đánh vừa mắng, "Tên lưu manh thối tha, mắt cậu đui mù hay sao mà dám vô lễ với lão nương đây? Tôi đánh chết cậu".

      Kiều Phong cứ ngây ngốc đứng nhìn. Ban đầu, khi thấy bị người ta trêu đùa, là người đàn ông, phản ứng đầu tiên của là muốn bảo vệ cho . Nhưng bây giờ xem ra người thực cần được bảo vệ phải là tên lưu manh kia mới phải.

      Kiều Phong lặng lẽ xoay người, nhặt quả bóng tennis bị văng sang bên lên.

      Khi quay lại tên lưu manh từ bỏ việc phản kháng, chỉ biết kêu than, "Tôi báo cảnh sát".

      "Báo ! Báo ! báo là đồ hèn."

      Kiều Phong đưa điện thoại ra, "Hay là để tôi gọi cảnh sát cho, đánh vừa phải thôi".

      " cần đâu, cảnh sát tới phiền phức lắm", xong, Lam Sam cũng dừng tay. đá vào tên lưu manh nằm dưới mặt đất, "Hôm nay tha cho cậu, lần sau mà còn dám ...".

      "Chị hai, cả đời này tôi cũng dám nữa đâu."

      Lam Sam gật đầu, thu lại vợt tennis, ngoắc tay với Kiều Phong, " thôi".

      Kiều Phong ngoan ngoãn theo . lại muốn cầm vợt tennis giúp Lam Sam nhưng chịu, tự vác cây vợt vai. Động tác ấy của , kết hợp với khuôn mặt u lạnh lẽo kia, trông giống như vác vợt tennis mà giống vác đao hơn.

      Người phụ nữ này có chút hung tàn...

      Đợi cho hai người xa rồi, có cảm giác an toàn rồi, tên lưu manh mới dám hét với theo bóng lưng của Lam Sam, "Đồ cọp cái! Coi chừng sau này lấy được chồng".

      "Cậu...", Lam Sam quay lại, định chạy tới đánh cho cậu ta trận nữa, nhưng cậu ta lanh lẹ cưỡi lên "phong hỏa luân" chạy mất rồi.

      Kiều Phong giữ cánh tay Lam Sam lại, ''Lam Sam, đừng tức giận nữa".

      "Hừ!"

      Mặt mũi Lam Sam vô cùng u ám. chẳng có ai bị người khác đùa giỡn mà thấy vui vẻ được cả. vung vợt tennis cách hung hãn. Khí thế ấy, như thể sát thủ vậy. Kiều Phong lặng lẽ bên cạnh , chiếc vợt để ở đằng sau lưng vô cùng nghiêm chỉnh, khí phách hiên ngang, càng giống vị khách tuấn tiêu dao hơn.

      được lúc, bỗng nhiên Lam Sam nghiêm túc hỏi Kiều Phong, " cũng cảm thấy tôi giống cọp cái sao?".

      " giống. vốn là con cọp cái."

      Loại người gì thế biết? được câu nào tốt đẹp.

      Lam Sam vô cùng tức giận, trừng mắt với , "Thế sợ tôi sao?".

      Ánh mắt Kiều Phong đượm chút ý cười nhàn nhạt, , "Hổ đâu có cắn người huấn luyện thú".
      A fang thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 24

      Lam Sam cảm thấy Kiều Phong đúng là hàng hiếm trong cái loại hàng hiếm. Có đôi khi thấy con người này rất ngu ngơ hiểu nhân tình thế thái, buột miệng vài câu cũng có thể làm cho người ta tức chết. Nhưng thêm hai câu nữa, mọi nỗi tức giận của bạn lại tan thành mây khói. Nếu trêu đùa bạn, xem ra cũng phải như thế, nét mặt vô cùng nghiêm túc. Nhưng nếu vốn hề có ý bởn cợt gì bạn cũng phải.

      Ôi mẹ ơi, rốt cuộc đây là loại người gì thế?

      Lam Sam cũng tức giận nữa, đưa chiếc vợt trong tay cho Kiều Phong, "Cầm giúp tôi".

      Thế là Kiều Phong liền đeo cả hai chiếc vợt ở sau lưng. quay sang, thấy mặt Lam Sam bắt đầu có nét cười, hiểu sao, tâm trạng lại thấy tốt hơn đôi chút.

      Hai người tới sân tennis trong trường của Kiều Phong. Bởi vì Kiều Phong là giảng viên của trường, đến sân này chơi được giảm giá, nếu làm thẻ lại càng được giảm, tiết kiệm hơn rất nhiều.

      Đương nhiên, khoản tiền này tự Kiều Phong chẳng bao giờ tính toán chi tiết được. Thẻ hằng năm của dùng được hai năm. Lam Sam hỏi năm hết bao nhiêu tiền phí mà cũng còn trả lời được.

      Lam Sam phát con người của Kiều Phong có chút ngốc nghếch. Khi mua đồ bao giờ hỏi giá, lại càng biết mặc cả. Từ trước đến nay người ta đòi bao nhiêu là đưa từng đó, cũng chẳng đề phòng người ta lừa gạt mình. Đây là kiểu ngốc "ngắn hạn" điển hình. Còn nữa, tuy rằng rất giỏi tính toán, ví dụ như hỏi mười tệ ba cân quýt, vậy hai cân sáu hết bao nhiêu tiền, có thể cho ra đáp số tám tệ sáu lẻ bảy xu mà cần phải suy nghĩ. Nhưng bản thân chưa bao giờ có khái niệm về tiền bạc. Điểm chung giữa đồng trăm tệ với đồng mười tệ chính là bề mặt chúng đều có vô số vi khuẩn, điểm khác biệt duy nhất là đồng là của trung ương, đồng là của địa phương.

      Bởi vì yếu tố vi khuẩn mà Kiều Phong thích dùng tiền mặt. Khi mua đồ thường quẹt thẻ. Về điểm này cũng khá giống với Lam Sam, nhưng động cơ của hai người hoàn toàn khác nhau. Lý do mà Lam Sam thích quẹt thẻ chính là nỡ nhìn thấy những đồng tiền của mình rơi vào tay kẻ khác.

      thực lòng, Lam Sam có chút đố kỵ với Kiều Phong. người chẳng bao giờ có khái niệm gì về tiền bạc lại có núi tiền tiêu mãi hết. Cũng phải thôi, người ta là tuyệt đỉnh thiên tài về khoa học cơ mà. Khi người ta tài giỏi tới cảnh giới nào đó, tiền bạc ắt tự động chảy vào túi thôi. Những người như vậy khác biệt hoàn toàn về bản chất với những người bình thường hằng ngày phải chật vật với cuộc sống. Chúng ta thường gọi những người như thế là ''thần".

      Nhưng có vấn đề Lam Sam vẫn cảm thấy lo lắng thay cho Kiều Phong. hỏi, " có thể tự quản lý tài sản của mình ? phải tất cả số tiền đều để trong tài khoản để lấy lãi chứ?" Đừng có trả lời là đúng đấy.

      Ánh mắt Kiều Phong lên chút ý tứ khinh thường, "Sao lại ngốc như vậy? Gửi tiết kiệm là cách hưởng lợi ích thấp nhất".

      Lam Sam đen mặt, tôi đương nhiên là biết, tôi chỉ lo đồ ngốc như biết thôi. lại hỏi, "Thế là gửi định kỳ?'.

      Với trình độ của Kiều Phong, tin có thể nghĩ ra được biện pháp nào khác.

      Kiều Phong lắc đầu trả lời, "Tôi biết. Tất cả tiền của tôi đều do cố vấn tài chính của tôi phụ trách.

      Được rồi, người ta còn có hẳn cố vấn tài chính cơ mà. Đây chính là phong cách của kẻ có tiền. Đột nhiên Lam Sam có chút tâm tư, hỏi, "Cố vấn tài chính đó có đáng tin cậy ?".

      " nghi ngờ trình độ của tôi sao?"

      "A... hả?" Lam Sam có chút mơ hồ, " mà cũng có trình độ cả trong lĩnh vực tài chính sao?".

      " phải trình độ về quản lý tài chính, mà là trình độ tìm kiếm thông tin mạng."

      Cuối cùng Lam Sam cũng hiểu ra, đây là khái niệm về lĩnh vực tuyển dụng. Tuy hiểu gì về chuyên môn, nhưng những biểu và vai trò của người đó trong tất cả các lĩnh vực đều tìm hiểu cách toàn diện. Với trình độ của Kiều Phong, muốn tìm hiểu cặn kẽ ai đó, chắc chắn là người đó còn manh giáp. Điều naỳ Lam Sam từng có trải nghiệm sâu sắc.

      có chút hưng phấn, "Đại thần, chỉ tôi cách chơi trò này với".

      Kiều Phong rất hào phóng đưa cho số tài khoản của vị "cố vấn tài chính" này. Thực ra cũng có ý định sử dụng vị cố vấn tài chính này lâu dài, đằng nào sau khi kết hôn cũng phải giao hết tiền bạc cho bà xã mà. Tiền của bố cũng đều đưa hết cho mẹ , mấy giáo sư ở trường của cũng toàn đưa hết tiền lương cho vợ, còn tôn vợ lên thành lãnh đạo. bị quy tắc này tiêm nhiễm suốt hơn hai mươi năm nay, mô hình cố định của gia đình được mặc định là: Đàn ông kiếm tiền nuôi gia đình, phụ nữ nắm quyền hưởng toàn bộ tài sản.

      Tán gẫu hồi, hai người vừa làm vài động tác khởi động trước khi chơi thể thao vừa trò chuyện với nhau, sau đó cùng vào sân tennis.

      Sau ván tennis, Lam Sam phát kỹ thuật đánh bóng của Kiều Phong tồi, chí ít kỹ thuật của vượt trội hơn . Chỉ là có chút... thế nào nhỉ? Có chút khiến người ta đau đầu nhức óc.

      luôn cảm thấy hấp dẫn của các môn thể thao nằm ở chỗ sát phạt lẫn nhau, thế nên phong cách đánh bóng của thiên về tấn công, thậm chí có thể là tấn công thuần túy, đánh trả bóng nhanh gọn, dứt khoát, như vậy mới sảng khoái chứ. Chẳng ngờ hôm nay lại gặp phải kẻ chuyên phòng thủ. Người ta đánh bóng vừa ung dung tự tại, vừa phòng thủ nghiêm cẩn, những kỹ thuật như đánh bóng trước lười, đập bóng dứt điểm, đa phần Kiều Phong đều có thể tiếp bóng cách chắc chắn, sau đó điềm đạm trả bóng lại.

      câu thế này: Bốn lạng đánh bạt cả ngàn cân.

      Lam Sam bị người ta phòng thủ đến đau đầu nhức óc, niềm hăm hở nghẹn nơi lồng ngực, quả thực là sắp ách tắc đến nơi.

      Trong lúc nghỉ giải lao, hỏi Kiều Phong, "Tại sao chỉ phòng thủ mà đánh trả thế?".

      "Mục đích của thể thao là rèn luyện sức khỏe, giờ hiệu quả của việc rèn luyện đạt được, cần thiết phải đánh mất còn", vô cùng có lý.

      Lam Sam khinh thường, "Chẳng có ý chí đấu tranh cho thắng lợi gì hết".

      Kiều Phong phản bác, "Ý chí đấu tranh của mạnh mẽ quá".

      "Này, này, này, đấu tranh cho thắng lợi là bản năng của con người đấy hiểu ? Xưa nay chưa từng muốn chiến thắng sao? Ví dụ ngày còn học, chưa từng muốn đứng thứ nhất sao?"

      "Tôi luôn đứng thứ nhất."

      "..."

      ngốc quá, tại sao lại đưa ra ví dụ kiểu này với tên "trâu bò" như cơ chứ? Ngẫm hồi, tiếp, "Ví dụ, thích nàng nào đó, có hy vọng bản thân là người giành được chiến thắng giữa đám người theo đuổi ấy ?".

      "Từ trước đến giờ đều là người ta theo đuổi tôi."

      "..."

      Qủa thực là quá đủ rồi.

      chuyện với Kiều Phong cứ tức ách. Lam Sam giận dữ , "Tóm lại là tiếp theo đây nhất định phải tấn công tôi! Đừng có thương hoa tiết ngọc".

      Kiều Phong nhìn bằng ánh mắt kinh hãi, cuối cùng gật đầu , "Được".

      Ván tiếp theo, Kiều Phong khắc ghi sứ mệnh phải tấn công Lam Sam, chuyển từ phong cách đánh mưa thuận gió hòa sang bão táp mưa sa. Đầu tiên, đánh bóng ở tư thế thấp, Lam Sam vẫn chưa thoát khỏi trạng thái đánh nhàng của vừa rồi, phút lơ đễnh đón trúng bóng.

      lại đánh bóng ở tầm cao, tốc độ lùi lại đủ nhanh, cuối cùng vẫn tiếp được bóng.

      điều chỉnh lại tâm trạng, cho rằng Kiều Phong giở trò bịp bợm để chọc ghẹo mình, à , để tấn công mình, cũng phải... Tóm lại là, dựa theo phán đoán của , cộng với vị trí đứng tại của Kiều Phong, cho rằng, tiếp theo đây, có thể thử nghiệm pha đập bóng dứt điểm.

      Và rồi, đập bóng dứt điểm xuất . Trước khi Kiều Phong vụt bóng cách dứt khoát, Lam Sam chuẩn bị xong tư thế nhấc chân. Lần này phán đoán chính xác, lòng tràn đầy tự tin nhằm hướng bóng rơi.

      Trái bóng màu xanh nhạt theo gió bay tới, sáp sát với tốc độ thần kỳ, ràng là rất nhắn, song, như thể mang theo tư thế sấm vang chớp giật, tốc dộ bóng phải là quá nhanh, nhưng càng tới gần lại càng trở nên mơ hồ.

      Vào giây phút Lam Sam vụt bóng, bỗng cảm thấy ổn.

      Đập bóng dứt điểm nào có chuyện nhanh? Đường của bóng hình như hơi chệch phải? Đây là...

      Bóng xoáy cao.

      Tuy bừng tỉnh, thế nhưng mọi chuyện muộn, trái bóng giữa trung kia đột ngột thay đổi quỹ đạo, rơi xuống phía trước, cách chân phải của Lam Sam ba bước.

      Khoảng cách này, cho dù có mang mình cánh tay của Lưu Bị, cũng thể nào với tới được.

      Phản xạ của Lam Sam khá nhanh. chuyển bước chân nhanh chóng lao về phía trước, nhưng sau khi trái bóng xoay tròn với tốc độ cao bắn ngược trở lại, góc độ cùng tốc độ bóng đột nhiên thay đổi khiến vụt vào khoảng , ngay cả mép quả bóng cũng vụt trúng.

      Nhìn trái bóng bắn ra ngoài với tốc độ nhanh như gió, Lam Sam chỉ cảm thấy khiếp sợ. Thi thoảng cũng có thể thực được kỹ thuật đánh bóng xoáy cao, nhưng vấn đề nằm ở chỗ vận tốc quay mà đánh được có khác biệt lắm với khi bóng xoáy, hiệu quả tấn công rất . Cái gọi là đánh bóng xoáy cao mà phần đông mọi người thực đều chỉ ở đẳng cấp như . Đẳng cấp đích thực là bóng xoáy cao với lực mạnh, đây là thách thức lớn đối với cổ tay và lực eo, người bình thường thể làm được. Nếu kỹ thuật này được thực cách hoàn hảo có thể khiến đối thủ chỉ nghe thôi sợ mất hồn, ví dụ như Rafale Nadal, Ryoma Echizen, ví dụ như... người trước mặt đây.

      Lam Sam để vụt mất trái bóng này. Kiều Phong ung dung lấy trái bóng khác trong rổ đựng bóng, sau đó phát bóng. Lần phát bóng này nương tay, chắc là có thể đỡ được cách dễ dàng.

      Lam Sam còn ngẩn người, trọn mắt nhìn trái bóng đập vào mặt, ngay chính giữa trán.

      Kiều Phong: "...".

      Lam Sam: "...".

      xoa trán, sau đó thu vợt về, "Dừng lại , dừng lại ".

      Hai người bèn tạm dừng, ngồi ghế bên ngoài sân bóng. Kiều Phong nhẫn nhịn , " kém cỏi quá". Pha bóng đơn giản như thế mà đỡ nổi.

      Mặc dù bị khinh thường, nhưng Lam Sam lại muốn quỳ xuống hôn lên đôi chân của vô cùng. Thôi được rồi, những chuyện mất mặt thế này chắc chắn thể làm được. mở chai nước, đưa cho Kiều Phong với vẻ nịnh bợ, "Phát bóng vừa rồi của , đánh kiểu gì thế?".

      "Ăn may thôi."

      Khiêm tốn , nhưng điều này mảy may ảnh hưởng đến hình tượng oai hùng của trong giờ phút này. Lam Sam khẽ chạm vào cánh tay , ''Dạy tôi được ?".

      Kiều Phong nghiêng đầu, thản nhiên quét mắt qua người , " học được đâu".

      Có cần thiết phải thẳng thắn như vậy ?

      Lam Sam xoay xoay chai nước trong tay, vừa uống vừa lén nhìn Kiều Phong ngồi kế bên. Sau khi chơi thể thao, đổ khá nhiều mồ hôi, tóc mai ướt đẫm, trán lấm tấm nước.

      Đàn ông đổ mồ hôi thực ra vô cùng gợi cảm. Lam Sam ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng tuấn mỹ của Kiều Phong cùng những giọt mồ hôi của , bỗng cất lời, "Tôi phát ra rằng... ừm, cũng rất nam tính đấy".

      Chẳng có người đàn ông nào thích được người khác khen ngợi như vậy cả, Kiều Phong ngoại lệ. Huống hồ, quả thực là chẳng mấy khi được người ta nhận xét như vậy.

      nở nụ cười, "Cảm ơn".

      Sau đó lấy giấy túi ăn, rút ra tờ, lau mồ hôi. Đầu, mặt, cổ... Động tác ấy vừa nhã nhặn lại vừa thanh thoát, Lam Sam thực thể nhìn tiếp được nữa.

      Tờ giấy ấy lại còn tỏa hương thơm dịu mát nữa chứ...

      Kiều Phong tưởng Lam Sam cũng muốn lau mồ hôi, bèn đưa túi giấy cho .

      Lam Sam nhìn mấy chữ "Hương hoa nhài" túi giấy, tâm tình suy sụp, "Tôi thu lại những lời vừa rồi, về bản chất vẫn là tiểu thư khuê các".

      Kiều Phong ném túi giấy , nổi giận tung vợt, "".

      Lam Sam vẫn uống nước, kịp phản ứng, "Làm gì?".

      "Tiếp tục tấn công ."
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :