1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thùng Cơm Sát Vách - Tửu Tiểu Thất (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10

      Lam Sam ăn uống vô cùng thoải mái dưới ánh nhìn thù địch của chú mèo mập Schrodinger, cảm giác là sung sướng. phát ra Kiều Phong quả thực là người có năng khiếu nấu ăn, cá tươi chắc thịt, lại thơm ngào ngạt, hai món rau cũng rất vừa miệng, ngay cả miếng trứng muối trông đen đen vậy mà cũng rất ngon. Ừm... canh cũng ngọt, cơm dẻo vừa vặn. Lam Sam cứ bưng bát ăn nhiệt tình.

      Kiều Phong chỉ biết ngơ ngác nhìn theo, " ăn từ từ thôi...". Chưa từng thấy nào lại ăn thùng uống chậu đến thế, cứ như là chết đói vậy.

      Có điều, tài nghệ nấu nướng của bản thân được người ta khẳng định nên Kiều Phong cũng cảm thấy đôi chút tự hào, cũng cho rằng tướng ăn của Lam Sam quá mức khó coi.

      Lam Sam khó khăn nuốt miếng cơm lớn, rồi mới , " làm đồ ăn ngon như vậy tôi còn có thể hiểu được, nhưng sao có thể nấu cơm thơm được như thế này? Có bí quyết gia truyền gì thế? dạy tôi ", khẽ lay bả vai .

      Kiều Phong đảo mắt qua bàn tay đặt vai mình. Lam Sam vội vã rụt tay lại.

      "Đây chỉ là gạo Tám thông thường thôi mà", Kiều Phong giải thích, "Ông nội tôi có trồng ít lúa, được tưới bằng nước Ngọc Tuyền, hề dùng phân bón hóa học hay thuốc trừ sâu gì cả".

      "Hóa ra ông nội là nông dân à? Tôi nghe này, ông nội tôi cũng làm chăn nuôi đấy." đến đây, cười , "Trồng trọt hay chăn nuôi cũng giống nhau thôi, ha ha. Lần sau tôi mang cho chút nông sản phơi khô của nhà tôi".

      Kiều Phong gật đầu, vui vẻ tiếp nhận thiện chí từ phía Lam Sam.

      Lam Sam rất ngưỡng mộ Kiều Phong. thị trường bây giờ gạo giả tràn lan, cho dù là hàng cũng thể thơm như thế này. Lương thực, thực phẩm nhà mình tự trồng được bao giờ cũng là chuẩn nhất, vừa ngon lại vừa an toàn. Nghĩ đến đây, cảm thấy loại gạo Tám thơm này đúng là đả kích người ta, vì thế lại trút hết oán hờn vào bát cơm trong tay mình. Thậm chí còn cho rằng, kể cả có thức ăn, chỉ ăn cơm thôi cũng no được.

      Thế là ấn tượng của Lam Sam đối với Kiều Phong hoàn toàn được cải thiện nhờ tài nghệ nấu nướng của .

      Tướng ăn của Kiều Phong vô cùng nhã nhặn, thức ăn gắp từng chút , từ từ bỏ vào miệng rồi mới thong thả nuốt xuống, trước khi ăn cá phải nhặt bằng hết xương để tránh phải nhằn bằng miệng. Động tác của rất lịch lãm, thư thái. Cho dù đôi mắt có quầng thâm, nhưng Lam Sam vẫn vui vẻ say mê thưởng thức. Có lẽ vì vẻ đẹp của Kiều Phong đạt tới đỉnh cao của nghệ thuật rồi, cho dù trông cứ như thể tên chột bị bịt bên mắt cũng vẫn là tên chột rất rất rất đẹp trai.

      Có điều, tốc độ ăn của có vẻ hơi chậm. ăn hết sạch rồi mà vẫn còn ăn cách điềm nhiên, thong dong.

      Lam Sam lại muốn trêu chọc rồi, " ăn uống gì mà cứ bẽn lẽn như con thế? Chẳng ăn to lớn gì cả".

      Kiều Phong gật đầu, " ăn rất to rất lớn".

      "Haizzz!" Câu này ngoa chút nào. Lam Sam nhìn đống xương cá trước mặt mà có chút xấu hổ. Đột nhiên nhớ ra chuyện, bèn hỏi, "Tôi rất tò mò, sao biết được người bán xe chính là tôi?". Hôm trêu chọc cũng chỉ chuyện với Cải Chíp có vài câu, hình như ngoài tên ra, cũng chẳng để lại thông tin nào nữa cả. Trừ phi Kiều Phong cùng Ngô Văn đến công ty, tận mắt trông thấy , nếu làm sao mà biết được?

      Kiều Phong giải thích, "Tôi nhìn thấy danh thiếp của ".

      "Nếu chỉ dựa vào cái tên để phán đoán đó là tôi cũng võ đoán quá. Trung Quốc rộng như thế, thiếu gì người trùng tên trùng họ. sợ hãm hại người vô tội à?"

      Kiều Phong nhìn , đôi mắt trầm tĩnh, nhàng nhưng mang theo vẻ tự tin gì có thể hoài nghi, "Tôi bao giờ hãm hại người vô tội".

      "Rốt cuộc là làm thế nào thế? cho tôi nghe chút xem nào."

      Kiều Phong chút giấu giếm, "Theo như thông tin tấm danh thiếp, tôi lên mạng tìm sơ yếu lý lịch của ".

      Lam Sam tin, "Vớ vẩn, sơ yếu lý lịch mạng tôi đều để chế độ bảo mật, trừ những công ty mà tôi nộp hồ sơ xin việc ra, người khác làm sao xem được?".

      Kiều Phong lạnh nhạt ra con số, "Năm trăm hai mươi mốt", xong liền gắp miếng thức ăn, từ từ thưởng thức.

      Năm trăm hai mươi mốt? Con số này chỉ khiến Lam Sam nghĩ đến mấy câu tỏ tình(1), nhưng ràng là Kiều Phong thể nào có ý muốn thổ lộ với được, thế là cái gì đây?

      (1) 521 gần giống với số 520. Con số 520 có cách đọc là Wu Er Ling, gần giống với cách đọc của câu tỏ tình /em em/ (我爱你: Wo Ai Ni).

      vò đầu bứt tai mà nghĩ mãi vẫn ra.

      Vì đối phương quá ngốc nên Kiều Phong cũng chẳng còn hứng thú trêu chọc nữa. , "Đấy là thành tích tiếng cấp bốn của ".

      A, đúng rồi! Tiếng cấp bốn của đạt năm trăm hai mươi mốt điểm. Nhưng mà đây là chuyện từ mấy trăm năm trước quên từ lâu rồi.

      Lam Sam bây giờ mới tin. Chuyện đó mà cũng biết, chứng tỏ thực đọc sơ yếu lý lịch của rồi. Trong sơ yếu lý lịch của còn có cả ảnh thẻ, có thể nhờ thế mà nhận ra , điều này cũng hợp tình hợp lý.

      Khoảnh khắc ấy, Lam Sam cảm thấy có chút khó chịu như bị người khác vạch trần. ai oán nhìn , "Ngoài những điều này ra, còn biết gì nữa?".

      Tất cả những thông tin mà lưu lại mạng, cho dù có để chế độ bảo mật đối với tôi cũng như ."

      Lam Sam khóc ròng trong lòng. Bây giờ thực tin mấy lời nhảm của Cải Chíp rồi. Người này quả là vị đại thần đáng sợ. Tâm tình của lúc này rất phức tạp, mặt, được tận mắt diện kiến hacker trong truyền thuyết, đối với là niềm vinh hạnh biết nhường nào, mặt khác, tất cả những thông tin cá nhân riêng tư của mình đều bị tên quái vật này nhìn thấy hết, còn cảm giác an toàn nữa rồi.

      Đột nhiên có linh cảm, nghĩ tới chuyện khác, "Khoan , tôi phải xóa bài đăng Weibo", vừa vừa nhanh chóng lôi điện thoại ra.

      Mở Weibo ra, Lam Sam chợt phát Weibo bấy lâu chưa ai ghé thăm của mình lại có bình luận mới. cảm thấy rất cảm động, vội vàng mở ra xem, nội dung của bình luận này như sau:

      "Hàng xóm của thiên tài có chỉ số IQ thể đong đếm được, phải là thiểu năng."

      Bình luận này là của tài khoản có tên là Kiều Bang Chủ, khỏi cần đoán cũng biết được là ai.

      Lam Sam lén nhìn Kiều Phong, thấy điềm tĩnh húp canh. Cái tên quái nhân này, ăn cơm mà cứ nghiêm túc như là làm bài tập về nhà vậy, đôi mắt thâm quầng đắm đuối nhìn miếng bí đao trong bát như ngắm người thương, mấy chuyện thiểu năng gì gì đó Weibo dường như chẳng liên quan gì đến .

      Lam Sam lè lưỡi, xóa luôn dòng trạng thái đó, sau đó lại vào trang cá nhân của Kiều Bang Chủ, thấy có xác nhận thân phận(1), nhưng lượng người hâm mộ(2) rất đông. Haizzz, biết là con số đó gấp bao nhiêu lần của nữa. cũng nhấn vào nút Theo dõi Kiều Bang Chủ.

      (1) Weibo, những tài khoản đăng ký chính thức, có trả chi phí được Weibo cấp dấu tích hình chữ V màu vàng bên cạnh tên đăng nhập để xác thực thân phận của người dùng. Thường dịch vụ này hay được những người nổi tiếng, người của công chúng sử dụng.
      (2) Weibo có chức năng kết bạn mà chỉ có chức năng Theo dõi. Khi bạn bấm Theo dõi bất cứ tài khoản Weibo nào, bạn trở thành người hâm mộ của người đó.

      Lam Sam cất điện thoại , lúc này Kiều Phong mới chính thức ăn xong.

      Ăn chực cơm nhà người ta, Lam Sam muốn rửa dọn bát đũa để thể lòng biết ơn sâu sắc, tiếc rằng nhà Kiều Phong có chiếc máy rửa bát vô cùng đại, có đất dụng võ mất rồi.

      chỉ có vậy, dường như ở đây cũng được chào đón. Con mèo Schrodinger cứ dõi theo bằng ánh mắt thù hận chứa đầy địch ý.

      Lam Sam che miệng cười, giúp Kiều Phong thu dọn bàn ăn xong xuôi liền muốn chào ra về.

      Sau khi Lam Sam rời , Kiều Phong tìm chút cá khô để vỗ về Schrodinger. xoa đầu con mèo mũm mĩm, đột nhiên nghe thấy điện thoại có chuông báo tin nhắn, bèn lấy ra đọc.

      Hóa ra là tin nhắn Wechat, người gửi tin đến là Carina, chẳng có lời nào cả, toàn bộ tin nhắn chỉ có từ: Hi!

      Kiều Phong cũng chỉ trả lời lại từ: Ừm.

      Carina: Em về nước rồi.

      Kiều Phong: Chúc mừng.

      Carina: Em mà cũng chẳng biết, chẳng quan tâm gì đến em.

      Đúng là Kiều Phong chẳng hay biết gì chuyện này, dạo này cũng ai gì với , đối với lời trách móc của ta, chẳng có gì để biện minh cả, chỉ đành : Xin lỗi.

      Carina: Tha lỗi cho .

      Carina: Dạo này thế nào?

      Kiều Phong: Rất tốt.

      Carina: Em chẳng có gì tốt cả.

      Kiều Phong chẳng biết trả lời ta thế nào nữa. cảm thấy cho dù ta sống ổn nhiệm vụ an ủi cũng đâu phải là của .

      lúc sau, chẳng thấy hồi gì, đối phương đành tiếp.

      Carina: Có phải muốn chuyện với em ?

      Kiều Phong phát huy tinh thần có sao vậy của mình: Đúng.

      Thế giới trở nên im ắng, đối phương thêm bất cứ lời nào.

      Kiều Phong ném điện thoại sang bên, lấy thêm hai con cá khô cho Schrodinger. vào bếp, cho tất cả bát đũa vừa ăn xong vào máy rửa bát. Nhìn đống bát đũa sạch bong kin kít, còn sót lại dù chỉ là chút vụn tỏi hay vỏ trứng nào, lại nhìn sang nồi cơm điện còn dính hạt cơm, chỉ biết lắc đầu, lẩm bẩm, "Đúng là cái thùng cơm".

      "Thùng cơm" Lam Sam sau khi về đến nhà, tâm trạng hài lòng vui sướng khỏi phải , liền gọi điện cho Cải Chíp , miêu tả tài nghệ nấu nướng của Kiều Phong bằng tất cả những từ ngữ đẹp đẽ bay bổng nhất.

      Cải Chíp nghe mà mù mịt, "Mình cậu này Lam Sam, cậu kể chuyện làm ơn kể từ đầu giúp mình chút có được ? Còn nữa, cậu vừa mới dọn đến đó ở mà quen ngay được hàng xóm dịu dàng biết cả nấu ăn, có cần thiết phải may mắn như thế ?".

      "Người này cậu cũng quen đấy, chính là Kiều Phong."

      "..."

      Cải Chíp như muốn phát điên, giọng phải cao thêm được quãng tám, ''Ôi mẹ ơi, mình còn ngày đêm thắp hương nguyền rủa ta giúp cậu, vậy mà chớp mắt cái, cậu và ta biến chiến tranh thành hòa bình rồi sao? Mà đây là cái nhân duyên trời đánh gì thế? Hai người còn trở thành hàng xóm của nhau? Ôi chưa hết, chưa hết, vị đại thần khiến trái tim các bà, các chị, các ở công ty mình phát cuồng hết cả lên lại đích thân làm cơm cho cậu ăn?".

      "Bình tĩnh, bình tĩnh, mấy câu vừa rồi của cậu, tất cả những dấu chấm hỏi đều được thay bằng dấu chấm câu."

      Trăm ngàn lời , chỉ đành gửi gắm vào tiếng oán than. Cải Chíp , "Có phải ta bị bệnh ?".

      " ta đâu có bệnh, người ta là thiên tài có chỉ số IQ thể nào đong đếm được đấy", câu phức tạp như vậy, Lam Sam có thể thuật lại sai chữ, có thể thấy cũng là thiên tài.

      Cải Chíp phẫn nộ, ''Như thế mà còn có bệnh sao?".

      Thôi , chỉ số IQ chính là nhược điểm chí mạng của Cải Chíp . Theo như logic của ấy, những người có chỉ số IQ quá cao đều có bệnh cả, cứ phải tương cho mấy cục gạch mới lấy lại được giá trị thông thường.

      Cải Chíp sao bình tĩnh lại được. Hai lại tán gẫu thêm lúc, nhưng ấy cảm thấy chuyện qua điện thoại vẫn thể nào thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của mình, nhất định đòi phải gặp mặt Lam Sam để giao lưu, trao đổi ý kiến.

      Lam Sam vui vẻ đồng ý, bàn bạc thời gian địa điểm hẹn hò cụ thể cùng Cải Chíp , sau đó cúp điện thoại.

      Lướt vài vòng Weibo, Lam Sam phát số người hâm mộ của tăng thêm người. Thế là lại có thêm người theo dõi Weibo của , tin vui đáng để chúc mừng.

      liền mở ra xem, đó chính là Kiều Bang Chủ.

      Lam Sam nhìn ba chữ này rồi chu môi lên, "Xì!".
      A fang thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 11

      Ngày hôm sau là ngày Lam Sam được nghỉ. muốn dậy sớm, cứ nằm nướng giường, lăn qua lộn lại, tới mức đầu óc hoàn toàn tỉnh ngủ, đau đầu thể nằm tiếp được nữa mới lưu luyến rời khỏi chiếc giường êm ái.

      Đúng lúc này Tống Tử Thành gọi điện đến.

      Lam Sam lười biếng nhận cuộc gọi, ''A lô, tổng giám đốc Tống đấy ạ?".

      Bởi vì mới vừa thức giấc, giọng có chút khàn khàn. Đối với kẻ quen vui trăng hoa lại có sức liên tưởng vô cùng mạnh mẽ như Tống Tử Thành giọng của lúc này trở nên vô cùng mê hoặc.

      Tống Tử Thành khẽ hắng giọng, , "Tối nay có thời gian ? Tôi muốn mời ăn cơm".

      Đầu óc Lam Sam vẫn còn mơ màng, liền hỏi "Vì sao?".

      "Coi như đền bù tổn thất, vì tôi mà làm rơi hỏng mất chiếc điện thoại.''

      Lam Sam trong lòng thầm nghĩ, có lẽ lần trước ta phát ra đổi điện thoại mới. Khả năng quan sát của tên này là tốt. Nhưng mời cơm đâu có thể được thành ý, ngài đền tôi hẳn chiếc điện thoại mới tốt hơn biết bao, hàng đập hộp càng tốt, cần lo lắng việc ảnh hưởng đến tôn nghiêm của tôi đâu, lòng tự trọng, tôn nghiêm gì đó, chị đây đem bán lấy tiền mua kẹo từ lâu rồi.

      còn suy nghĩ vẩn vơ Tống Tử Thành tiếp, "Thuận tiện có thể trao đổi thêm về các loại xe".

      Thế là Lam Sam liền vui vẻ nhận lời.

      Vứt điện thoại sang bên, Lam Sam tắm rửa, vệ sinh cá nhân, rồi lại nấn ná thêm chút, cuối cùng cũng đến buổi trưa. lại nhận được cuộc điện thoại nữa, lần này là của nhân viên đưa hàng. Có lẽ do ta quá xấu xí nên bị bảo vệ chặn ở dưới, cho lên, đành phải xuống tận nơi để nhận hàng.

      Lúc Lam Sam xuống lấy hàng thấy bên đường có hàng bán đào, nhìn có vẻ rất tươi ngon, quả to lại đỏ thẫm, trông mà thèm. liền mua hộp, nghĩ thế nào, lại mua thêm hộp nữa. Sau khi quay lại, qua phòng 303, liền ấn chuông cửa gọi Kiều Phong.

      chỉ định nhấn thử xem sao, ngờ cửa lại mở ra . Hôm nay là ngày thường, vậy mà Kiều Phong cũng phải làm. lại nhớ đến lời của Cải Chíp , '' ta ngồi nhà làm việc cũng như làm". Đúng là thế .

      Lam Sam khua khua túi đào trong tay, "Mời ăn".

      Kiều Phong biết muốn cảm ơn thịnh tình đối đãi của mình ngày hôm qua nên cũng từ chối, nhận lấy đào rồi , "Cảm ơn".

      Lam Sam lại hít hít mấy hơi, ngửi thấy mùi cơm thơm phức. Thực ra đói lắm rồi, nhưng nghĩ ra là nên ăn cái gì, cứ chần chừ mãi cho tới tận bây giờ vẫn chưa ăn.

      Có lẽ trong tiềm thức, vẫn thể quên được ấn tượng tốt đẹp về buổi tối ngày hôm qua.

      Kiều Phong nhớ lại vẻ mặt vô cùng tiều tụy đáng thương của , hào phóng hỏi, "Tôi nấu cơm, có muốn ăn cùng ?''.

      Lam Sam nhàng vung tay, "Ôi, nhiệt tình mời như vậy, tôi đây đành cung kính bằng tuân lệnh rồi", vừa vừa ngâm nga giai điệu nào đó, bước vào nhà . Ngược lại, Kiều Phong lại là người theo phía sau . Khách biến thành chủ, chủ biến thành khách rồi.

      Hôm nay Kiều Phong làm cánh gà rán, có tất cả sáu chiếc, vốn định dành hai chiếc cho Schrodinger, nhưng giờ chắc chắn nó có phần nữa rồi. Lam Sam nhìn Kiều Phong gắp cánh gà từ trong chảo ra đĩa, hương thơm lan tỏa khắp cả gian bếp, khoảnh khắc đó, cảm thấy vô cùng vĩ đại.

      Ngoài cánh gà, Kiều Phong còn làm đĩa rau cải xào, nhưng hình như vẫn thể đủ được. Suy xét đến sức sạch sành sanh ngày hôm qua của Lam Sam, Kiều Phong quyết định xào thêm đĩa mực xào nấm hương và trộn thêm đĩa nộm cải thảo khai vị.

      Trong khi Kiều Phong lúi húi chuẩn bị đồ ăn trong bếp Lam Sam ngồi trêu đùa Schrodinger ở phòng ăn. Schrodinger rất muốn để ý đến , nó khinh khinh nhìn vài lần rồi thấp giọng gầm gừ như thể muốn đuổi về vậy.

      Ừm... có tác dụng gì đâu, mèo mập ạ.

      Bữa ăn này Lam Sam cảm thấy vô cùng hài lòng, còn Kiều Phong lại thấy dạ dày của này quả là thâm sâu khó lường. làm nhiều thứ như vậy mà có thể ăn sạch , sót chút nào.

      Ăn trưa xong, Lam Sam xung phong rửa đào, rửa sạch xong còn xếp vào tô thủy tinh to. đào đỏ thẫm sáng lấp lánh qua lớp thủy tinh như những viên ngọc trông bắt mắt. Lam Sam cắn thử quả, vị ngọt lan tỏa, rất ngon, rất ngon.

      bưng ra trước mặt Kiều Phong như nâng niu báu vật vậy.

      Kiều Phong có thói quen sau khi ăn xong phải nghỉ lúc rồi mới ăn hoa quả. Nhưng Lam Sam nhiệt tình như vậy, tiện từ chối, đành cùng Lam Sam ngồi ăn đào.

      khí giữa hai người vô cùng dễ chịu, dù còn có chụt gượng gạo. Hai người gặp nhau chưa được vài lần, thể coi là thân thiết được, nhưng Lam Sam ăn chực ở nhà được hai bữa, giờ lại cùng ngồi ăn hoa quả, cứ như là thân thiết lắm vậy.

      Cũng may Lam Sam là người rất dễ hòa đồng, chủ động bắt chuyện với Kiều Phong, hỏi cái này cái nọ. Kiều Phong hay , chỉ đành đợi hỏi cái gì trả lời cái đó.

      Lam Sam hỏi, '' có biết sửa máy tính ?".

      Kiều phong khẽ gật đầu, "Biết sửa sơ sơ những cái căn bản".

      "May quá, máy tính của tôi bị hỏng rồi, sửa giúp tôi được ?"

      Máy tính của Lam Sam cũng chưa mua được bao lâu. mua rời linh kiện Taobao(1) rồi ghép lại. Mục đích ba đầu khi Lam Sam mua chiếc máy tính này là để chơi game cùng Cải Chíp , sau này cũng chơi mấy nữa, chỉ dùng để xem phim mà thôi. Máy tính của hỏng được hai ngày nay rồi, bởi vì mua mạng, muốn bảo hành sửa chữa lại phải gửi bằng đường bưu điện rất phiền phức, nên ngại.

      (1) Taobao là trang mua sắm mạng rất phổ biến của Trung Quốc.

      Thế là Kiều phong theo về nhà Lam Sam.

      Vừa mới bước vào nhà , đập vào mắt là đủ thứ đồ đạc lộn xộn, quần áo vứt tứ tung sofa, bàn có mấy cái đĩa bát ăn xong mà chưa rửa, gần ban công còn có đôi dép lê. Kiều phong có cảm giác như mình lạc vào thế giới ổn định, thế giới chưa được quy hoạch, khiến có cảm giác rất an toàn.

      Sau đó, nhìn thấy cong gián hiên ngang lại trong phòng khách, cảm giác vô cùng tồi tệ. cứ tưởng rằng Lam Sam hét lên. Các nhìn thấy gián thông thường đều hét lên ầm ĩ, phải sao? Nhưng Lam Sam như vậy, mặt biến sắc tới chỗ con gián, nhấc chân giẫm bẹp cái lạnh lùng, còn dùng sức di di mấy lần nữa.

      nhìn cũng biết kết cục của con gián đó như thế nào rồi, bị vô gian đạo hành hạ thảm hại cho tới chết.

      Lam Sam cười lạnh, "Dám oanh tạc địa bàn của bà đây, đúng là tự tìm đường chết".

      Chân mày của Kiều Phong muốn nhảy nhót.

      Xử lý êm đẹp xong thi thể của con gián, Lam Sam dẫn Kiều Phong đến bên chiếc máy tính bãi công hai ngày nay.

      Chiếc máy tính này dường như hỏng hoàn toàn. Kiều Phong ấn nút khởi động mãi mà lên, chẳng có phản ứng gì cả. ngồi xổm xuống kiểm tra lại ổ cắm, có vấn đề gì về nguồn điện. đoán rằng có lẽ bên trong có bộ phận nào đó bị lỏng hoặc kinh kiện nào hỏng rồi.

      Kiều Phong kêu Lam Sam tìm vài thứ dụng cụ, sau đó bắt đầu tháo máy tính ra để kiểm tra.

      Sau khi mở ra, liền trở nên ngơ ngác.

      "RAM đâu?"

      Lam Sam gãi gãi đầu, "Cái gì?".

      "RAM", Kiều Phong khua chân múa tay chỉ vào bo mạch chủ của máy tính, ''Chính là cái thanh ở trong bo mạch chủ này, sao lại thấy đâu? Nhà có trộm ư?".

      "Làm gì có", đôi mắt Lam Sam chợt sáng lên, "Ôi! Lần trước tôi từng tháo ra lần".

      Kiều Phong cúi đầu đánh giá lại lần nữa, như thể nhìn sinh vật lạ, " tháo nó ra làm gì?".

      "Tôi muốn xem có sửa được ."

      "Đến RAM còn biết là cái gì mà muốn sửa máy tính sao?"

      Lam Sam chột dạ, cũng ngồi xuống bên cạnh chân bàn, giọng , " chàng đẹp trai, chuyện cần gì phải thẳng thắn như thế".

      Kiều Phong chẳng còn lời nào để , nhìn , "Tóm lại là giấu thanh RAM đâu rồi?". cảm thấy quá tàn nhẫn, đối xử với con gián tàn nhẫn như vậy còn có thể hiểu được, nhưng vì sao với cái máy tính của mình mà cũng nhẫn tâm như vậy chứ?

      Lam Sam yếu ớt trả lời, "Tôi biết, tôi tháo ra xong là lại lắp nguyên vào mà", tuy rằng có thừa ra số thứ, nhưng đảm bảo, mấy thứ thừa ra toàn là ốc vít thôi, có thanh nào cả.

      Kiều Phong đành bó tay, kỹ thuật có cao siêu đến mấy cũng thể hóa phép ra thanh RAM được.

      Lam Sam cố tìm tòi lục lọi xung quanh, cuối cùng tìm thấy thanh màu xanh lá cây dưới gầm bàn. cười nịnh nọt, , "Đây, có phải cái này ?".

      Kiều Phong nhận lấy thanh RAM ngay, mà nhìn chằm chằm vào Lam Sam với ánh mắt vô cùng thành , " rất đặc biệt".

      Đối mắt quá đẹp, sắc nét, ràng, như nét vẽ tinh tế, tỉ mỉ. Lông mi dài rậm, con ngươi thuần khiết, như viên đá quý dính chút tạp chất nào. Lam Sam mê mẩ ngắm, sực tỉnh lại có chút ngại ngùng, "Tôi... tôi có gì mà đặc biết?".

      "Đặc biệt ngu ngốc."

      "..."

      Lam Sam lại ngồi xuống ôm chân bàn.

      Kiều Phong chữa máy tinh rất nhanh. muốn nhìn cái màn hình máy tính bừa bộn này thêm chút nào nữa nên vội vàng tắt máy. Trước khi tắt máy, Kiều Phong liếc mắt thấy folder màn hình của Lam Sam có tên là Lột... ôi... lột.

      Đúng là lưu manh.

      Tuy bị khinh bỉ vài lần, nhưng Lam Sam vẫn rát biết ơn Kiều Phong. Buổi chiều khi ra khỏi nhà, ghé qua hiệu thuốc mua cho tuýp thuốc mỡ bôi trị sưng tấy, rồi lại dạo qua cửa hàng thú cưng mua đồ chơi cho Schrodinger.

      Kiều Phong cũng đáp lễ, tặng lại cho Lam Sam mấy liều thuốc diệt gián.

      Cứ như thế, hai người chính thức thiết lập mối quan hệ hữu nghị.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 12

      Ban đầu Lam Sam vẫn cho rằng Tống Tử Thành cứ trực tiếp đưa tiền cho còn có thành ý hơn là mời ăn cơm thế này. Nhưng đến nhà hàng đó mới phát , ta quá có thành ý rồi.

      Chết tiệt, riêng chai rượu vang kia thôi đắt hơn cả cái điện thoại của rồi.

      Lam Sam hiểu nổi động cơ của Tống Tử Thành là gì, chỉ xin lỗi thôi mà phải long trọng như thế này sao? Hay là vì xưa nay người ta chẳng cần để ý đến chuyện tiền nong, tùy tiện với trợ lý câu, ''Tôi phải mời người ăn cơm", trợ lý liền đặt cho ta bàn ăn này?

      Sau khi gọi món xong, đồ ăn vẫn chưa được mang lên, Lam Sam bỗng trông thấy người quen mặt.

      Đó phải là Đàn Tử sao? Cậu ta ngồi đối diện . ấy ngồi quay lưng về phía Lam Sam, buộc tóc, mặc váy dài màu trắng.

      Lam Sam cảm thấy kỳ quặc, rốt cuộc là Tống Tử Thành gọi cả Đàn Tử tới đây, hay là cậu ta tự tới? Chẳng lẽ tất cả lại vô tình gặp nhau tại đây sao?

      còn băn khoăn Đàn Tử ngẩng đầu lên. Trông thấy , cậu ta vô cùng sửng sốt, mắt cứ đảo như rang lạc, liên tục nháy mắt với .

      Lam Sam liền hiểu, Đàn Tử muốn Tống Tử Thành nhìn thấy cậu ta. May cho cậu ta, Lam Sam có đôi mắt vô cùng tinh tường, ngồi xa như vậy mà vẫn có thể nhìn phương hướng cậu ta nháy mắt cách ràng. gật đầu trấn an cậu ta.

      Biểu cảm mặt của hai người quá ràng. Tống Tử Thành và mặc váy trắng đều phát ra, đồng loạt quay đầu.

      Vừa nhìn mặt đó, Lam Sam liền hiểu ra vì sao Đàn Tử lại lo lắng như vậy. Đó chẳng phải chính là Tô Lạc, bạn củ của Tống Tử Thành sao?

      Tô Lạc vừa nhìn thấy Tống Tử Thành cùng Lam Sam, liền đứng dậy, bước về phía hai người. Lam Sam phát ta chỉ xinh đẹp mà dáng người cũng vô cùng hoàn mỹ. Chiếc váy trắng dài đến gót chân khiến dáng của ta càng thướt tha như tiên nữ.

      ta đứng trước bàn của hai người, từ cao nhìn xuống Lam Sam, ánh mắt đó quá ràng, chính là ánh mắt của người lái xe Mercedes - Benz nhìn kẻ lái xe nội địa. khinh miệt đó mãnh liệt như mấy bệnh nhân yếu thận "giải quyết nỗi buồn" vậy, thể kìm nén được.

      Lam Sam vuốt mũi, cảm giác mờ mịt. cũng có xấu xa gì lắm đâu, sao người ta lại kỳ thị đến mức ấy.

      Tô Lạc chỉ nhìn Lam Sam cái, sau đó quay sang cười với Tống Tử Thành, ''Tôi cứ tưởng là tiên nữ phương nào, hóa ra cũng chỉ là con bé bia ôm thôi. Tống Tử Thành, mắt nhìn của càng lúc càng tệ đó".

      Cuối cùng Lam Sam cũng hiểu vì sao ta lại khinh thường mình đến như vậy rồi. Qúy này lần trước nhìn thấy ở phòng karaoke chắc là hiểu lầm. Còn về việc vì sao ta lại hiểu lầm, chắc là do lúc đó trong phòng hát còn có hai nữa, hai ấy chính là bao, nên người còn lại là Lam Sam chắc cũng như vậy. Hoặc cũng có thể ai đó cố tình khiến cho Tô Lạc hiểu lầm, điều này cũng cần phải biết nữa.

      Lam Sam bắt đầu thấy bực, nhưng nghĩ đến mối quan hệ giữa Tô Lạc và vị tổng giám đốc Tống này, lại cố nhẫn nhịn, chỉ giải thích ràng, ''Thưa , tôi là nhân viên kinh doanh xe hơi, phải là bia ôm".

      "Bán xe?" Tô Lạc ngây người lát rồi như hiểu ra điều gì, ta bẽn lẽn nhìn Tống Tử Thành, mắt đỏ hoe, mím môi ra vẻ đáng thương.

      Cái kiểu làm bộ làm tịch này rất dễ khiến người ta thương xót. Nhưng Lam Sam bây giờ chẳng cảm thấy đồng cảm với ta chút nào.

      "Tống Tử Thành", Tô Lạc cắn răng, " quen biết ta từ lâu rồi đúng ? chia tay em cũng là vì ta, đúng ?".

      Tống Tử Thành khẽ cử động, nhíu mày chán ghét. ta nhìn vào ly nước trước mặt, , "Chia tay cũng chia tay rồi, còn nhắc lại nhiều làm gì?".

      " phản bội."

      "Hả" Tống Tử Thành nhìn ta bằng ánh mắt trêu chọc, trào phúng, '' cứ như thể chưa từng làm điều gì có lỗi ấy nhỉ".

      Khuôn mặt Tô Lạc bỗng biến sắc. ta chỉ thẳng vào mặt Tống Tử Thành, bởi vì quá tức giận mà đầu ngón tay còn run rẩy, "Tống Tử Thành, là thằng khốn nạn".

      xong câu này, nước mắt bắt đầu rơi xuống, ta buồn lau , quay lưng rời khỏi nhà hàng.

      Đàn Tử vội vã đuổi theo.

      Lam Sam lén quan sát Tống Tử Thành, thấy ta chẳng có chút tức giận hay quyến luyến gì cả, có thể thấy trong lòng người này cắt đứt hoàn toàn với Tô Lạc từ lâu rồi. Chỉ tiếc rằng Tô Lạc vẫn còn cố chấp mê muội, cam lòng chia tay. Dù sao nữa, những bị tình giày vò đến đau đớn cũng vô cùng đáng thương. Lam Sam khi nãy còn có cảm giác phẫn nộ đối với Tô Lạc, bây giờ nhanh chóng tha thứ cho vô lễ của ta rồi.

      Có điều, lúc nãy Tống Tử Thành có Tô Lạc cũng từng làm gì đó có lỗi, chẳng lẽ là cắm sừng ta sao? Nghĩ như vậy, Lam Sam lại thấy thương hại Tống Tử Thành.

      Tống Tử Thành thở dài hơi, lại trở thành người đàn ông lạnh lùng nho nhã lịch lãm. ta ngẩng lên đón nhận ánh mắt thương xót của Lam Sam, , "Xin lỗi".

      Lam Sam vội xua tay, " sao, sao, có gì đâu. Hình như ấy hiểu lầm tôi là người thứ ba xen vào giữa hai người rồi. Mong tổng giám đốc Tống hãy giải thích với ấy giúp tôi. Nhỡ đâu ấy ghi hận rồi muốn trả thù ...". Mấy người phụ nữ điên tình là đáng sợ nhất, cái gì mà giết người diệt khẩu, tạt a-xít, nghĩ đến thôi sợ run người rồi.

      Tống Tử Thành nhìn thẳng vào mắt Lam Sam. Ánh mắt như nỗ lực để giải thích chân tướng, cuối cùng, ta chỉ đành bỏ qua, nhìn nữa, gật đầu đáp, "Được".

      Đồ ăn bắt đầu được bưng lên. Bữa tối cao cấp này cũng đến nỗi khó nuốt, nhưng cũng chẳng còn mùi vị gì là ngon lành nữa. Hơn nữa xưa nay chỉ ăn lương thực và hoa màu mà lớn lên như Lam Sam hình như thích hợp với đồ ăn Tây cho lắm.

      nhớ hương vị cơm Tám cá kho mà Kiều Phong nấu hơn.

      Tống Tử Thành thấy thất thần, bèn hỏi, " nghĩ gì vậy?".

      "À, tôi đoán xem tổng giám đốc Tống rốt cuộc là nhìn trúng dòng xe nào? Hay là chút cho tôi nghe xem?"

      Tống Tử Thành trả lời, cúi đầu chăm chú cắt beefsteak. Tư thế ăn đồ Tây của ta vô cùng tiêu chuẩn, giống như Lam Sam, mải ăn quên cả việc phải duỗi tay, cứ như là muốn dang cánh ra để bay lên vậy.

      "Điều này thực ra tôi chưa nghĩ kỹ. Hay là lại lần nữa cho tôi nghe", Tống Tử Thành .

      Lam Sam cảm thấy dường như ta chỉ muốn trêu chọc , bèn , "Gần đây có khách hàng đặt chỗ chúng tôi chiếc xe R8. ta vô cùng hài lòng", tất nhiên là thể nhắc đến việc hủy hợp đồng.

      " phải hủy hợp đồng rồi sao?", Tống Tử Thành hỏi.

      Lam Sam, "..."

      biết tổng giám đốc và người này có quan hệ như thế nào? Sao đến chuyện này cũng cho ta biết? Lam Sam hắng giọng, tiếp, "Có hủy hợp đồng đâu. Tiền đặt cọc vẫn còn mà. Có điều khách hàng vẫn còn chút khúc mắc nên chưa đến lấy xe thôi". như vậy cũng tính là dối.

      Tống Tử Thành gật gù, cùng về chiếc xe R8. ta cho rằng giá của chiếc xe này cũng tầm thường thôi. Lam Sam mỉm cười, , " là người trong nghề, tôi cũng chẳng cần nhiều. Những người mua siêu xe có ai quan tâm đến giá tiền đâu. Chắc chắn là chỉ cần để ý tới tính năng của nó thôi. Hay là ngày mai tôi sắp xếp cho buổi lái thử xe, để kiểm nghiệm chất lượng xe chút?".

      Tống Tử Thành trả lời mà , ''Tôi nghe chiếc xe R8 này mạng được đánh giá cao".

      " mạng còn ăn giá đỗ là mất mạng đấy. Tôi ăn bao nhiêu lâu nay cũng có thấy làm sao đâu. Mấy cái bình luận mạng ấy, chẳng cần bỏ ra mấy chục triệu để mua xe, chỉ cần mua cái máy tinh second hand vài trăm đồng là có thể bình luận được rồi. đích thân lái thử là có nhận xét chính xác nhất, có đúng ?" Lam Sam vừa vừa nháy mắt vài cái với Tống Tử Thành, ''Ai sử dụng người đó hiểu".

      Mấy lời dí dỏm của khiến Tống Tử Thành bật cười. Nụ cười ấy dường như chẳng có chút ăn nhập nào với ta, vụt qua rồi chợt biến mất. ta , "Được rồi. Mấy ngày tới tôi hơi bận. Khi nào rảnh rỗi tôi ".

      Đó, lại coi như trò đùa.

      Lam Sam với ta nữa, tiếp tục ăn uống.

      A, đúng rồi, rượu! Hai người họ có gọi chai rượu vang. Tống Tử Thành lái xe nên chỉ uống chút, Lam Sam nhìn mà xót hết cả ruột, uống được thêm chừng nào là đỡ lãng phí chừng ấy. Phải uống hết được chai rượu ấy mới có cảm giác chiếc di động ra kia quay trở lại với mình. Nước phù sa thể chảy ra ruộng ngoài, thế mới tốt.

      Cứ nghĩ như thế, Lam Sam uống ít rượu, uống đến đỏ bừng cả mặt, mắt long lanh mơ màng, càng uống càng vào miệng.

      Đương nhiên, hề say, rất biết chừng mực.

      Tống Tử Thành lái xe đưa về. Lam Sam ngồi ở ghế phụ, tựa đầu vào cửa kính xe, ngắm nhìn ánh đèn muôn màu lướt như bay qua tầm mắt. Trước mắt mảng mơ hồ, thể nhìn cảnh sắc bên ngoài, chỉ nhìn thấy đủ loại màu sắc sặc sỡ ngừng đan xen vào nhau, như bức tranh màu nước theo trường phái trừu tượng.

      Tống Tử Thành vừa lái xe vừa để mắt đến . Nhìn vẻ ngốc nghếch mơ màng của , ta , " nghĩ gì thế?".

      '' biết."

      "Nhớ nhà sao?"

      Lam Sam ngỡ ngàng, gật đầu, , "Hơi nhớ chút".

      " đến Bắc Kinh được mấy năm rồi?"

      "Gần mười năm rồi. Tôi lên đây học, sau đó ở lại làm việc."

      " mình bôn ba bên ngoài, đơn giản, phải ?"

      "Cũng thường thôi!" Ánh mắt Lam Sam có chút trống rỗng, như thể nhớ lại những ký ức khó khăn vất vả của mấy năm đầu. Thực ra, trừ những người vừa có tiền vừa có gia thế ra, ai có thể thoải mái dễ dàng bôn ba bên ngoài? Ngành nào cũng có cái khó, cái khổ riêng. Muốn thành công phải ngừng nỗ lực, chẳng qua cũng chỉ là ở hiền gặp lành mà thôi.

      Hai người cùng yên lặng lúc, đột nhiên Tống Tử Thành , ''Thực ra cần phải khổ sở như vậy".

      Lam Sam nghe thấy lời này liền quay người lại, dựa lưng vào ghế, nhìn Tống Tử Thành. ta nhìn thẳng về phái trước, chuyên tâm lái xe, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của khuôn mặt ta. Ừm, nhìn nghiêng ta cũng rất đẹp trai, đường nét cương nghị, ánh đèn chiếu vào khiến gương mặt ta dịu dàng nhiều, lạnh lùng như mọi khi.

      Sau khi quan sát lúc, Lam Sam liền , "Tổng giám đốc Tống, có biết câu châm ngôn của tôi là gì ?"

      Tống Tử Thành ngờ lại hỏi câu này, ta hỏi, ''Là gì?".

      "Chính là lời tự giới thiệu của tôi Wechat ấy."

      "Ừm", Tống Tử Thành khẽ gật đầu, ta vốn biết Wechat viết những gì.

      chuyện đôi khi gặp phải ngõ cụt như thế này, sau đó cả hai người đều yên lặng suốt quãng đường. Đến dưới cổng của khu nhà, Lam Sam liền xuống xe, Tống Tử Thành hỏi nửa đùa nửa , " mời tôi lên ngồi chút sao?".

      Lam Sam cười, "Hôm nay làm phiền nhiều rồi. Tôi dám làm chậm trễ thời gian của thêm nữa".

      Tống Tử Thành cũng miễn cưỡng, chào tạm biệt .

      Đợi sau khi Lam Sam khuất bóng, Tống Tử Thành mới lôi điện thoại ra, mở Wechat xem phần giới thiệu của Lam Sam. Phần giới thiệu của viết rất thẳng thắn ngắn gọn.

      Bán xe bán thân.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 13

      Vì Lam Sam đổi lịch làm việc với người khác nên tuần này mới có ngày nghỉ, vì thế chỉ được nghỉ ngày, hôm sau lại phải làm. Trước đó hẹn với Cải Chíp tối nay cùng ăn Xiangguo(1). Chuẩn bị đến giờ tan làm, Lam Sam nhận được cuộc điện thoại, màn hình hiển thị tên người gọi đến là "Tiểu Vương Tử Bí Xị".

      (1) Đây là món ăn đặc trưng của người Trung Quốc, cách ăn tương tự như món lẩu, chỉ có điều là nhiều nước dùng để nhúng như món lẩu, mà chỉ có chút nước sệt sệt, như món xào của Việt Nam mà thôi.

      Ừm, thực ra đó chính là Kiều Phong. Lam Sam có sở thích đặc biệt hiệu cho mọi người mỗi khi lưu tên họ trong danh bạ điện thoại. thích lưu tên .

      Kiều Phong thể nào biết được trong điện thoại của Lam Sam, lại chính là "Tiểu Vương Tử Bí Xị", mà việc chủ động gọi điện thoại tới cũng khiến Lam Sam rất bất ngờ.

      "A lô, Kiều Phong?"

      "Lam Sam."

      Lam Sam kẹp điện thoại vào vai, vừa chuyện vừa thu dọn đồ đạc, chỉ chờ đến hết giờ để lao ngay ra đường bon chen với tinh thần quyết thắng. hỏi, "Có chuyện gì ?".

      "Schrodinger nhờ tôi hỏi xem hôm nay có đến ăn chực nữa ?"

      Trong đầu Lam Sam liền lên khuôn mặt bầu bĩnh mà cao ngạo của Schrodinger. Mặt nó có cảm xúc gì, giơ móng vuốt lên vừa chỉ về phía Kiều Phong vừa , ''Tiểu Phong Tử, gọi điện hỏi xem Tiểu Lam Tử hôm nay có đến giành đồ ăn với trẫm nữa . Nếu còn tới nữa trẫm cáo chết ta".

      Ừm...

      Lam Sam bị những hình ảnh chính mình tưởng tượng ra làm cho khiếp sợ. bỗng rùng mình, so cả vai lại, điện thoại liền rơi xuống, cạch tiếng lên mặt bàn.

      Kiều Phong nghe thấy thanh rơi xuống inh tai nhức óc từ đầu bên kia, khiến phải đưa điện thoại cách xa màng nhĩ ra chút, nghe thấy giọng của Lam Sam mới lại áp điện thoại vào tai, "Hôm nay tha cho , tôi ăn chực chỗ khác".

      Kiều Phong nhận thấy cho dù Lam Sam làm nhân viên kinh doanh nữa, chuyển sang chuyên ngành khất thực có khi còn có tiền đồ rộng lớn hơn. "ừm" tiếng, định tạm biệt, lại nghe thấy Lam Sam , "Tối mai định làm món gì? Để tôi chợ cho".

      Lam Sam sợ rằng mình ý tứ như vậy Kiều Phong hiểu được. dừng chút rồi lại bổ sung thêm, " có hiểu được ý trong lời của tôi ?".

      "Tôi có bị thiểu năng đâu."

      Bữa tối hôm nay thực ra là Lam Sam mời. Lý do thể cự tuyệt, ăn chực cơm nhà Kiều Phong nhiều như vậy, cũng phải phát huy tinh thần lá lành đùm lá rách, chia cho quần chúng cùng hưởng.

      Cải Chíp rất tò mò về tài nghệ nấu nướng của siêu đầu bếp Kiều Phong. Thực ra trong con mắt của ấy, Kiều Phong phải là người lạnh lùng, cao cao tại thượng mới đúng. thể tưởng tượng nổi cảnh tượng đại thần như cầm dao cầm thớt như thế nào. Thế giới này là đảo điên!

      "Lúc ấy nấu nướng trông như thế nào? Có đẹp trai ? Có ảnh ? Ảnh chụp lưng thôi cũng được."

      Lam Sam ngớ người. chưa từng để ý tới hình ảnh đứng nấu ăn trông như thế nào, chỉ nhớ đến chất lượng những món ăn làm ra mà thôi. Kiều Phong đúng là rất đẹp trai, chỉ có điều hốc mắt của chẳng phải bị đánh cho bầm giập rồi hay sao? Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt , lại có cảm giác tội lỗi, sau đó liền phát huy tinh thần trốn tránh của đà điểu, quyết tâm nhìn nữa. Nghĩ đến đây, phải chăng mỗi khi ở nhà , nên ngắm con Schrodinger nhiều chút tốt hơn?

      Nhớ đến cái tên kỳ quặc của con mèo mập đó, Lam Sam liền tiện miệng hỏi Cải Chíp , ''Cậu từng nghe cái tên Schrodinger bao giờ chưa?".

      "Nghe rồi, là tên khốn."

      "Như thế nào?"

      " ta nhốt con mèo lại, thả khí độc, sau đó còn làm như có chuyện gì xảy ra, hỏi mọi người xem con mèo chết hay chưa. Tóm lại đó là tên bệnh hoạn, tâm thần." Để tìm hiểu về Kiều đại thần. Cải Chíp từng xem cả cái thí nghiệm nổi tiếng đó, nhưng nàng xem mãi mà hiểu, chỉ có thể hiểu được rằng đó đơn thuần là hành động ngược đối với mèo.

      Xem ra con mèo mập đó cũng đáng thương, tự nhiên bị đặt cho cái tên biến thái như vậy, chẳng trách tính tình dễ chịu chút nào.

      Cải Chíp , "Cậu kể thêm về Kiều đại thần cho mình nghe nữa , phương diện nào mình cũng muốn tìm hiểu. Quan hệ của hai người bây giờ tốt như vậy, chưa biết chừng mình vẫn còn cơ hội lôi kéo ấy về công ty mình".

      Lam Sam cảm thấy cũng có lý, bèn kể hết những gì biết về Kiều Phong.

      Cải Chíp nghe đến mê mẩn, lúc lâu sau mới đột nhiên , "Lam Sam, cậu thấy rất kỳ quặc sao?".

      Lam Sam thân với Cải Chíp lâu như vậy vẫn thể nào bắt kịp lối tư duy nhảy cóc của ấy, ''Kỳ quặc thế nào?".

      " ấy có bạn . người đàn ông có điều kiện tốt như vậy, có thể so sánh với Đường Tam Tạng rồi, sao vẫn chưa có con tinh nào tới bắt nhỉ?"

      Lam Sam cũng cảm thấy có gì kỳ lạ, "Có thể là do tính cách của ta".

      Cải Chíp nhìn nghiêm túc, '', thể là do tính cách, phải là do giới tính mới đúng".

      "..."

      Cải Chíp bày ra vẻ mặt cao thâm khó lường, "Chắc là Kiều đại thần được tên đại gia họ Ngô kia bao nuôi rồi. Nhưng nhìn phong cách của Kiều đại thần, có lẽ hai người bọn họ đến với nhau vì tình đích thực".

      Phụt!

      Lam Sam phun nguyên cả ngụm nước cam ra ngoài. xấu hổ, vội lấy khăn giấy lau mặt bàn, sau khi lau xong mới huých Cải Chíp , " linh tinh cái gì đó? Bọn họ là em".

      "Nếu là em ruột, sao họ Ngô mà em lại họ Kiều? Hai người họ có điểm giống nhau ?"

      "Điều này...", Lam Sam do dự lắc đầu, lại phản bác, "Cỏ thể là em họ, hoặc là bố người này cùng mẹ người kia tái hôn nên trở thành em".

      "Cậu chẳng hiểu gì cả", Cải Chíp chỉ ngón tay về phía , "Trường hợp này mình gặp nhiều rồi. em ruột bây giờ tính toán với nhau từng chút , chỉ có ' nuôi' mới hào phóng như vậy thôi".

      Ừm, hình như cũng có lý. Vị đại gia đó vung tay cái tiêu hết hai triệu còn gì.

      Cải Chíp thấy Lam Sam cũng bắt đầu dao động, liền tiếp, ''Mình lại hỏi cậu chút, phẩm vị của ta như thế nào? Mắt thẩm mỹ có bình thường ?".

      Lam Sam nhớ lại trang phục của Kiều Phong mấy ngày vừa rồi, đúng là tệ. , cái này thể làm căn cứ được. Tên đó có dáng người rất chuẩn, lưng dài vai rộng, eo thon, chân dài, mặc cái gì mà chẳng đẹp. lại nhớ đến phòng khách của nhà , bài trí rất đẹp, đơn giản mà sang trọng, nhưng biết có phải tự thiết kế hay .

      vuốt tóc đáp, "Điều này... phẩm vị của ta chắc là cũng được". Ít nhất là kém.

      "Thế đúng rồi", Cải Chíp búng tay, vô cùng tự tin, "Đàn ông chuẩn đều có con mắt thẩm mỹ vô cùng lệch lạc, chỉ có mấy tên bóng mới thực có mắt thẩm mỹ".

      Điều này... điều này...

      Lam Sam cảm thấy mình thể tiếp tục nghe những điều này nữa, thế giới quan của sắp lung lay đến nơi rồi.

      Cải Chíp lại nghĩ ra thêm nguyên nhân nữa, ''Vừa nãy cậu , ấy nuôi con mèo?".

      "Đúng."

      " mạng toàn mấy tên đàn ông mà nuôi mèo đều là gay."

      Cuối cùng cũng có cái có thể phản bác được rồi. Lam Sam khinh thường hừ tiếng, ''Vớ vẩn, phải tất cả đều như vậy".

      "Đương nhiên phải tất cả đều như vậy, nhưng chúng ta thử tính tỷ lệ mà xem", Cải Chíp đếm bằng đầu ngón tay, ''Từ nãy đến giờ nhiều như thế, cho dù mỗi lý do mình đưa ra chỉ có tám mươi phần trăm khả năng, tám mươi phần trăm cộng thêm tám mươi phần trăm, phải là trăm sáu mươi phần trăm sao? Hả?".

      Lam Sam chỉ biết ôm đầu, muốn đáp lại ấy nữa. Tuy rằng mấy con số thống kê ngược đời ấy lúc nào cũng nhắc nhở Lam Sam được tin mấy lời của ngốc này. Nhưng Lam Sam... hình như cũng sắp bị mấy cái lý do vớ vẩn ấy tẩy não mất rồi.

      Bó tay rồi, chỉ có thể bịt tai lại thôi, "Mình nghe, mình nghe, mình nghe, cậu cái gì mình cũng nghe thấy cả."

      Cải Chíp điềm nhiên uống ngụm nước cam, ra vẻ sầu thảm lắc đầu cảm thán, "Haizzz, đúng là tên tinh hại người".

      Lam Sam, "..."

      Đây là tình huống gì thế?

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 14

      Lam Sam cùng Cải Chíp vừa ăn vừa hò hét, xong xuôi đến lúc ra về cũng gần chín giờ. Cũng may vẫn quên sứ mạng cao cả của mình, đường về còn ghé qua siêu thị. Tiếc là quên mất những thứ mà Kiều Phong dặn mua là những thứ gì. Chột dạ nên thấy cái gì thuận mắt là nhặt cái đó, chọn lựa vài vòng ôm được đống đồ. Dù sao ăn cái gì mà chẳng như nhau, đâu có kén ăn.

      Khi Lam Sam nhấn chuông cửa phòng 303, Kiều Phong tắm cho Schrodinger. Lúc này Schrodinger nhìn như con chó bị rơi xuống nước, chẳng ngầu chút nào. Kiều Phong định sấy lông nó cho khô mà nó chịu.

      Kiều Phong vừa mở cửa Lam Sam giơ bịch đồ ăn to đùng ra khoe trước mặt . Kiều Phong nhìn qua chút, hài lòng cho lắm, '' mua lắm thế làm gì? Ăn hết lãng phí", vừa vừa xem xét túi thức ăn, lại càng bực bội, "Toàn những thứ chẳng tươi ngon gì nữa rồi. có biết chọn thức ăn hay thế?".

      Đương nhiên là biết rồi.

      Lam Sam vò đầu cười ngây ngốc, "Siêu thị chuẩn bị đóng cửa rồi, chỉ còn lại mấy thứ này thôi".

      Lý do này có cũng như , chỉ có kẻ ngốc mới nhằm lúc siêu thị chuẩn bị đóng cửa để vào mua thức ăn.

      Kiều Phong nhận lấy túi thức ăn, lắc đầu chán nản, cũng biết là chán nản vì đống đồ ăn hay chán nản vì Lam Sam nữa. lạnh nhạt lườm cái, ''Ngu ngốc".

      Chỉ ánh mắt khinh thường thoáng qua ấy, vậy mà lại khiến Lam Sam đột nhiên liên tưởng tới cái mà Cải Chíp gọi là hờn dỗi, rồi lại nhớ đến mớ lý luận của Cải Chíp tối nay. liền hoảng hốt, liệu tiếp theo đây Kiều Phong có dùng ngón trỏ điệu đà gí cái lên trán hay ?

      Ôi mẹ ơi!

      Lam Sam cật lực lắc đầu để xua tan mấy suy nghĩ vớ vẩn lung tung ấy ra khỏi đầu mình. cảm thấy mình nên cùng Cải Chíp đùa cợt nhả nữa.

      Kiều Phong thấy Lam Sam đứng ngơ ngẩn ra đó chỉ cho là chột dạ mà thôi. là người dễ mềm lòng, định an ủi vài câu, Schrodinger đứng bên bị lãng quên nãy giờ bỗng cất lên tiếng "Meooo" lảnh lót.

      Lam Sam cũng chẳng dám đứng đây cùng Kiều Phong lâu thêm nữa, vội co cẳng chạy luôn.

      Ngày hôm sau, khi tan sở, Lam Sam về nhà cách thuận buồm xuôi gió, về tới nhà sớm hơn bình thường tận mười phút. Song, Kiều Phong lại có chút việc vướng bận ở trường nên về nhà muộn hơn. Vì thế, khi Lam Sam ấn chuông cửa vẫn còn nấu cơm.

      Kiều Phong đeo chiếc tạp dề màu xanh da trời, đầu quấn chiếc khăn in hoa theo phong cách hiphop thay cho mũ đầu bếp. Tạo hình kỳ dị cổ quái này xem ra cũng rất tuyệt. Hốc mắt của khá hơn rất nhiều rồi. Cùng lúc này, diễn đàn của Đại học B chủ đề vô cùng sôi nổi như sau: Nữ sinh Đại học B góp tiền để trao thưởng, truy nã tên hung thủ cả gan đánh Giáo sư kiều.

      Mới có mấy ngày mà Lam Sam thông thuộc nhà Kiều Phong lắm rồi. ngồi đợi ở phòng khách nữa mà theo Kiều Phong xuống bếp. muốn nghiêm túc quan sát vẻ đẹp của Kiều Phong khi nấu ăn.

      Bếp nhà Kiều Phong rất rộng rãi, có nhét thêm Lam Sam đứng ở đó cũng ảnh hưởng gì.

      Lúc đầu Lam Sam chỉ đứng tựa vào cửa dõi theo bóng lưng của Kiều Phong. phát bờ vai của Kiều Phong lúc nào cũng thẳng tắp, cho dù khi đứng hay ngồi, khi giảng bài hay nấu bếp, lúc nào cũng rất có tinh thần, như cây bạch dương luôn hừng hực nhiệt huyết. Bờ vai thẳng tắp của vừa dài vừa rộng, eo lại thon, dáng người hoàn mỹ như thế đúng là người mẫu bẩm sinh, mặc cái gì trông cũng đẹp. Chết tiệt!

      cảm thấy ông trời chẳng công bằng chút nào. ban cho cái đầu thông minh, lại còn tặng thêm khuôn mặt đẹp trai đến như vậy. tặng khuôn mặt đẹp rồi còn khuyến mãi thêm cả dáng người tiêu chuẩn nữa. Chưa hết, lại còn để công việc vừa vinh quang lại an nhàn như thế, vậy mà vẫn quên tạo cho năng khiếu nấu ăn ai bì kịp. Chết tiệt!

      Lam Sam bước đến đứng bên cạnh , yên lặng ngắm dáng vẻ của . Khuôn mặt nhìn nghiêng của vừa tinh xảo lại ôn hòa, lạnh lùng như Tống Tử Thành. Cả hai người đều rất đẹp trai, nhưng mỗi người vẻ.

      Ánh mắt Kiều Phong vô cùng chuyên tâm, dường như hề phát ra đến bên cạnh mình. Chỉ mới quen biết có mấy ngày, nhưng Lam Sam phát , làm việc gì cũng tập trung tuyệt đối, vô cùng chăm chú, vô cùng kỹ lưỡng, ngay cả ăn cơm cũng phải ăn cách chậm rãi, từ tốn.

      Dường như có lúc nào là có tinh thần tập trung.

      Người ta thường người đàn ông nghiêm túc làm việc là người đàn ông có sức hút nhất, như vậy chẳng phải người đàn ông này lúc nào cũng hấp dẫn người ta đến phát điên hay sao? Qúa là đáng sợ!

      Tiếc rằng tên quái vật hấp dẫn người ta đến phát điên này cho đến bây giờ vẫn chẳng chú ý gì đến tồn tại của . Lam Sam cam tâm bị lãng quên như vậy bèn khẽ hắng giọng.

      Kiều Phong ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn , '' vào đây làm gì?".

      "Tôi... xem chút thôi."

      Kiều Phong vớt ngó sen được thái mỏng ngăm trong nước ra, vừa chỉ vào ngó sen vừa chê bai , "Ngó sen này chẳng tươi chút nào".

      Lam Sam thè lưỡi, đúng là thù dai.

      Nhưng đúng là tươi , nó còn chẳng trắng được bằng ngón tay của .

      Lam Sam cảm thấy hơi xấu hổ, "Ừ, tôi có thể giúp cái gì ?".

      Kiều Phong cũng khách sáo, " lấy sữa giúp tôi nhé? Chìa khóa ở trong cái bát bên cạnh tivi ấy".

      Chỉ câu là có thể đuổi Lam Sam ra ngoài. Lam Sam quay ra phòng khách, tìm chìa khóa của thùng sữa, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ bàn trà.

      Lam Sam vọng vào trong phòng bếp, "Kiều Phong, có điện thoại".

      Kiều Phong cất giọng hỏi, "Ai thế?".

      Lam Sam nhìn qua màn hình điện thoại, "Là số lạ".

      Vậy chắc là phải cuộc gọi quan trọng rồi. Kiều Phong cũng quá để ý, " nghe giúp tôi được ?".

      Lam Sam cũng cảm thấy cuộc gọi từ số lạ chẳng có gì quan trọng, chắc là lại tiếp thị gì đó, thế là vô tư bắt máy, "A lô?".

      Đầu bên kia có tiếng trả lời. Lam Sam thấy lạ bèn "A lô" thêm mấy lần nữa nhưng vẫn có động tĩnh gì. thấy tò mò, liền hỏi, "Xin hỏi bạn bán cái gì vậy? nghe chút xem nào?".

      Đầu bên kia cúp máy luôn.

      Đúng là kỳ quặc, chắc là tín hiệu tốt. Lam Sam cũng để ý nữa, đặt điện thoại sang bên, cầm chìa khóa xuống lầu lấy sữa.

      Bữa tối của hai người hôm nay có khoai om sườn, ngó sen xào, súp lơ xào cà chua, rau diếp trộn, còn có bát canh cá diếc nấu củ cải trắng.

      Schrodinger vô cùng hưng phấn, nó được ăn cá rồi. Vì tâm trạng rất tốt nên nó có ý kiến gì khi kẻ địch truyền kiếp là Lam Sam xoa đầu nó.

      Lam Sam vừa ăn cá vừa cảm thán, "Ôi, hóa ra súp lơ cũng có thể xào với cà chua. Hóa ra canh cá còn có thể cho cả củ cải trắng, trước giờ tôi hề hay biết".

      Kiều Phong nhàn nhạt trả lời, "Đương nhiên là biết".

      "Vì sao?"

      " ngu ngốc."

      Lam Sam trợn mắt, " đẹp trai, có câu nào mới mẻ hơn để tôi sao?".

      Kiều Phong nghiêm túc nhìn , "Tôi đâu có , tôi chỉ trần thuật lại mà thôi".

      Lam Sam búng tay, "Đấy, như thế này mới mẻ hơn rồi đấy".

      Ăn tối xong, Lam Sam vô cùng ngoan ngoãn rửa hoa quả. rửa hai quả táo cho mình quả, Kiều Phong quả, để lên đĩa rồi đặt lên bàn ăn, nhưng Kiều Phong lại nhận.

      "Đừng có tươi nữa, mùa này, táo như thế này là tươi lắm rồi", Lam Sam vừa vừa gặm miếng táo.

      Kiều Phong vẫn nhận lấy quả táo, hài lòng nhìn , '' chẳng có thành ý gì cả".

      Lam Sam cảm thấy kỳ lạ, "Sao lại bảo tôi có thành ý? Chẳng lẽ phải quỳ xuống dâng lên cho à?".

      biết Kiều Phong lọi từ đâu ra con dao gọt hoa quả, chĩa đuôi dao về phía , "Gọt".

      Lam Sam nhận lấy con dao gọt hoa quả, lẩm bẩm, " lắm chuyện, cứ như là Lão Phật Gia ấy".

      Kiều Phong điềm nhiên ngồi sofa như Lão Phật Gia, nhìn Lam Sam gọt táo. Nhưng được lúc cũng thể ngồi nhìn tiếp được nữa. Ai mà chẳng biết gọt táo, rất tiếc là đồng chí Lam Sam lại nằm trong số ít còn lại. Tính thẩm mỹ và giá trị sử dụng của miếng táo đều có, quan trọng nhất, Kiều Phong e là nếu cứ để tiếp tục gọt như vậy, chỉ còn hạt táo mà ăn thôi.

      Thế là lại gạt Lam Sam sang bên, đích thân ra tay, vừa gọt táo vừa tự nhủ, "Ngu si hưởng thái bình".

      Lam Sam ngồi bên cạnh vuốt cằm quan sát Kiều Phong. gọt táo vừa mỏng vừa đều tăm tắp, lại hề bị đứt đoạn, tốc độ rất nhanh, đúng là thần kỳ. vừa gặm miếng táo gọt vỏ, vừa cảm thán, "Vừa nãy tôi sai rồi, vốn phải là Lão Phật Gia. là thục nữ mới đúng.

      Kiều Phong nhướng mày nhìn , rất vui, chẳng có người đàn ông nào lại muốn bị đem ra so sánh với phụ nữ cả.

      Lam Sam thấy lườm bèn rụt cổ lại, trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt cũng bá đạo ra phết.

      đợi gọt vỏ hết hai quả táo, cắt ra thành từng miếng rồi mới bắt đầu chậm rãi ăn. Trong đầu Lam Sam lại lên mớ lý luận của Cải Chíp . Thực ra cũng rất tò mò về xu hướng giới tính của Kiều Phong.

      Kiều Phong thấy ngồi ngẩn người ra đó, lại hỏi, " nghĩ gì thế?".

      " 'nhặt xà phòng(1)' bao giờ chưa?", xong câu này Lam Sam cũng đờ đẫn luôn. Lảm nhảm cái gì thế? Sao lại bất cẩn ra những suy nghĩ trong lòng mình thế này? Cho dù có tò mò cũng được hỏi chứ? Mà có hỏi cũng đâu thể hỏi trực tiếp như vậy?

      (1) "Nhặt xà phòng" là cụm từ tiếng lóng mang nghĩa bất nhã. Nó được dùng trong quan hệ đồng tính nam, là tư thế trong quá trình quan hệ tình dục.

      Nào ngờ Kiều Phong trả lời còn thẳng thắn hơn, "Nhặt rồi".

      Lam Sam há hốc miệng, hai mắt trợn ngược, như người thương tật toàn bộ vĩnh viễn.

      Kiều Phong hiểu lời mình có gì đáng để kinh ngạc đến như vậy, lại tiếp, "Tôi còn từng nhặt được cả kem dưỡng, kẹo đường, khăn, tất, đèn pin... Schrodinger cũng là nhặt được đấy".

      Lam Sam cho rằng Kiều Phong khéo léo thay đổi chủ đề, lảng sang chuyện khác.

      "Tóm lại, từ tôi hay nhặt được rất nhiều thứ hay ho", Kiều Phong tổng kết lại. Thực ra thứ hay ho nhất mà từng nhặt được là hộp bao cao su, lại còn là mùi hương ô mai nữa. Khi đó còn , hiểu gì, còn lôi ra thổi bóng, sau đó bị bố phát ra. Kiều Phong bao giờ quên được biểu cảm phong phú gương mặt bố mình lúc đó.

      Khụ, sao lại nghĩ đến chuyện này? Kiều Phong có chút thẹn thùng, lén nhìn Lam Sam. Thấy nhìn chằm chằm, như thể muốn xuyên thấu mình vậy, lại càng xấu hổ, mặt hơi nóng lên. cúi đầu gì nữa, chuyên tâm ăn táo.

      Nhưng những biểu này đều lọt vào mắt Lam Sam. Vành tai ràng hơi hồng lên như làn mây nhàng. Lam Sam lặng lẽ quan sát, cho rằng mình biết quá nhiều chuyện nên biết rồi.
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :