1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thùng Cơm Sát Vách - Tửu Tiểu Thất (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Phần 7

      Bỗng nhiên được tỏ tình, đầu óc Cải Chíp hoạt động có chút ì ạch. nghĩ tới nghĩ lui, biết nên trả lời Đổng Lập Đông thế nào, cuối cùng đành phải khóa điện thoại, vờ như nhìn thấy.

      Ngô Văn cười lạnh, "Giờ mới giả ngốc có phải muộn rồi ?".

      Cải Chíp cúi đầu .

      Ngô Văn cảm thấy lập tức từ chối Đổng Lập Đông chứng tỏ cân nhắc đến chuyện này. Cách nghĩ này khiến có phần tức giận. Thân là lãnh đạo của tổ chức, quy tắc mà định ra bị ngang nhiên phớt lờ, cảm thấy quyền uy của mình bị thách thức.

      Sau đó, Cải Chíp biến thành con cừu con lặng lẽ. Ngô Văn chế giễu , cũng cãi lại, khiến bỗng nhiên mất hứng.

      thực tế, Cải Chíp nghiêm túc suy xét.

      mến của dành cho Ngô Văn giống như lâu đài ảo ảnh trung, nhìn xa đẹp đấy, nhưng thực ra thể nào chạm tới. Bởi vậy, cũng ôm ấp hy vọng gì, thoải mái vô tư thầm . Nhưng, nhiều tuổi rồi mà vẫn chưa từng đương, thể cứ đơn phương cả đời như vậy. Trống vắng và đơn biết bao! phải nhanh chóng tìm nửa kia của mình, mong chờ hai người nhau đến quên trời quên đất, nhưng chí ít có thể bầu bạn cùng nhau, có thể đứng bên nhau cách bình đẳng.

      Chốt lại câu: Cải Chíp muốn . Bây giờ có người tỏ tình với , người này xem ra cũng tồi, hoàn toàn có thể tiến hành quan sát thêm bước nữa. Hơn nữa, đến khi chính thức đương, có lẽ thay lòng đổi dạ, có thể quên được Ngô Văn, chấm dứt những tháng ngày đơn phương xui xẻo này. Nghĩ mà có chút kích động..

      Cải Chíp cứ nghĩ mãi, sau đó lại nhếch môi cười, khuôn mặt si ngốc.

      Ngô Văn chạm vào mặt , giọng điệu mỉa mai, "Tôi này, có cần phải như vậy ? Vui mừng đến mức này cơ à? Chưa từng được ai theo đuổi sao?".

      Cải Chíp gạt tay ra, "Người theo đuổi tôi nhiều lắm".

      Ngô Văn đương nhiên tin, cảnh cáo , " tự thu xếp cho ổn thỏa , nếu dám cả gan vi phạm quy định của công ty, tôi biết cái gì gọi là ra tay niệm tình đâu đấy nhé".

      "Biết rồi, biết rồi", Cải Chíp có chút khinh thường.

      chỉ quan sát thêm chút, đâu phải ngay lập tức xác định mối quan hệ với Đổng Lập Đông. Hơn nữa, hai người có nhau hay , chuyện này phải xác định thế nào? Giữa bạn bè bình thường cũng có thể dạo phố, xem phim, cùng ăn cơm cơ mà. Trừ phi bị bắt gian giường, nếu dựa vào cái gì mà chúng tôi đương chứ? Hơn nữa, cứ bị bắt gian giường là nhất định nhau sao? Có thể chỉ là ngủ chung đơn thuần được à? Thực ra, Cải Chíp và Đổng Lập Đông quá thân thiết, nhưng là thiên tài, có thể trò chuyện hơn tiếng đồng hồ với người mù kéo đàn nhị cầu vượt, cho nên vốn e dè người lạ. quan sát của với Đổng Lập Đông đơn giản chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm, xem phim gì đó, tìm hiểu đối phương nhiều hơn thông qua những cuộc trò chuyện.

      Hình thức này khác biệt là bao so với xem mắt.

      Quan sát mấy lần, Cải Chíp dần cảm thấy con người Đổng Lập Đông này tồi. Tính tình ôn hòa, tiến lùi có chừng mực, mặc dù tỏ tình nhưng trước giờ thúc giục phải trả lời, làm ra cử chỉ gì quá mức thân mật khiến phải khó chịu.

      Điều đáng tiếc duy nhất là, vẫn chưa thích ta.

      Nhưng tình cảm mà, có thể từ từ bồi dưỡng, Cải Chíp quyết định nỗ lực khai quật điểm sáng của ta, cố gắng động lòng với ta sớm nhất có thể.

      Cuối tuần này, các bạn đại học ở Bắc Kinh của Cải Chíp tổ chức buổi họp mặt. Người tổ chức là Vương Mỹ Mỹ của lớp họ. Năm trước, Vương Mỹ Mỹ lấy đại gia giàu có, sống cuộc sống tiêu tiền như nước, có sở thích khoe đồ xa xỉ Weibo và Wechat. Lần tụ họp này là do ta tài trợ, địa điểm được xác định ở nhà hàng năm sao. Cải Chíp lấy làm vui vẻ, ăn mà mất tiền là nhất định .

      Đáng tiếc là Lam Sam có việc thể . Vương Mỹ Mỹ có chút vui mừng lại có chút tiếc nuối. Thời đại học, Lam Sam là đại mỹ nữ, sau khi tốt nghiệp, Lam Sam lại biết cách trang điểm, càng ngày càng xinh đẹp. Ngoại trừ kẻ có mắt nhìn Tiêu Thái Vy kia ra, những nữ sinh khác đều muốn đứng cạnh Lam Sam, sợ chênh lệch quá rệt. Vương Mỹ Mỹ đương nhiên hy vọng Lam Sam đến rồi dùng sắc đẹp chèn ép mình. Thế nhưng, ta lại hy vọng được hưởng thụ ngưỡng mộ đố kỵ của Lam Sam khi nhìn thấy ta trở thành phú bà. Phụ nữ ấy mà, học giỏi bằng xinh đẹp, xinh đẹp bằng lấy được ông chồng giỏi giang.

      Cải Chíp cũng có nỗi buồn rầu của mình. Lớp của nam sinh theo đuổi , mỗi lần họp lớp cậu ta đều quấn lấy . Người này đặc biệt phù hợp với tam quan(1) của Cải Chíp . Cải Chíp từng từ chối cậu ta rất nhiều lần, nhưng da mặt cậu ta vô cùng, vô cùng dày, vừa gặp mặt là sấn tới, có đuổi thế nào cũng chịu . Tam quan của hai người này phù hợp, những lời ta Cải Chíp thấy cực kỳ chối tai, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của .

      (1) Thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan.

      Để ăn chực uống chực cách vui vẻ, Cải Chíp quyết định mang theo Đổng Lập Đông. Dù sao Vương Mỹ Mỹ giàu có như thế để bụng việc có thêm miếng ăn nữa.

      Ngày họp lớp, Cải Chíp đến rất đúng giờ. Vương Mỹ Mỹ chỉ cho biết số phòng, xuống đón , bởi vậy và Đổng Lập Đông tự lên. Đứng ở cửa gian phòng, Cải Chíp vừa định đẩy cửa vào Đổng Lập Đông bỗng nắm lấy tay .

      kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ta.

      ta cười, ánh mắt dịu dàng, "Chẳng phải là muốn tôi đóng giả làm bạn trai sao? Phải diễn cho giống chút chứ".

      Đúng thế. Cải Chíp cũng nắm lấy tay ta.

      hít hơi sâu, điều chỉnh tinh thần và diện mạo, sau đó đẩy mạnh cánh cửa, dùng vực đủ để thu hút chú ý của tất cả mọi người hét lên, "Mình đến rồi, ha ha".

      Tiếng cười trong gian phòng bỗng im bặt, mọi người đều kinh ngạc dồn mắt về phía cửa.

      Cải Chíp nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc duy nhất trong đó, bỗng giống như bị thiên lôi đánh trúng, há miệng nhúc nhích.

      Khuôn mặt thân quen đó chính là Ngô Văn.

      ngồi ở vị trí chính, cùng ngồi có sáu bảy người. Bên trái Ngô Văn là người trung niên đầu hói, bên phải là xinh đẹp. khoác mình chiếc váy màu trắng, trang điểm ngọt ngào, nhìn hai người đột ngột tiến vào bằng ánh mắt chê bai, giọng điệu cáu kỉnh, "Các người là ai vậy?".

      Ánh mắt của Ngô Văn rời khỏi khuôn mặt Cải Chíp , trượt xuống dưới, đậu hai bàn tay nắm lấy nhau của họ.

      nheo mắt.

      Cải Chíp cứ căng thẳng là lắp, ngây ngốc trả lời kia, "Tôi... tôi.. tôi...".

      Đổng Lập Đông phản ứng nhanh hơn . ta kéo tay của Cải Chíp cắt ngang lời , sau đó cười xòa, "Xin lỗi, chúng tôi vào nhầm phòng".

      Cải Chíp : "Xin... xin... xin... xin lỗi".

      Ngô Văn khẽ chau mày, sắc mặt trở nên trầm.

      kia cố tình giễu cợt Cải Chíp , cười , " sao, các người , tiện thể mang luôn cả hai chiếc đĩa dùng này ra ngoài".

      Cải Chíp kịp phản ứng, song Đổng Lập Đông hiểu. ta nắm tay của Cải Chíp , sầm mặt , "Ngại quá, chúng tôi đến đây ăn cơm, bồi bàn, tiếp rượu".

      Hai từ cuối cùng hiển nhiên là châm chọc kia, sắc mặt ta bỗng sầm lại.

      Đổng Lập Đông dù sao cũng là đàn ông, thể cãi nhau với phụ nữ. ta đợi ta lên tiếng kéo Cải Chíp quay người ra khỏi phòng

      trong phòng kia tức đến nghiến răng nghiến lợi.

      Ngô Văn lại cười, sau khi cười, nhìn người trung niên, "Tổng giám đốc Lưu, hình như lệnh thiên kim bị người ta hiểu lầm rồi".

      Người đàn ông trung niên gượng cười, "Tiểu Luy, còn ngồi im ".

      cúi đầu, bĩu môi gì. Nghe cha hôm nay dùng cơm cùng Ngô Văn, thanh niên tài giỏi nổi tiếng, ta năn nỉ xin theo. ta vốn ngồi cạnh cha mình, trong bữa ăn mọi người cùng trêu đùa, ta nhân tiện ngồi xuống bên cạnh Ngô Văn. Ngô Văn cũng phản đối, bầu khí bàn ăn rất vui vẻ, ngờ lại bị hai kẻ lỗ mãng kia xông vào cắt ngang.

      Lúc này, có người chuyển đề tài câu chuyện. Ngô Văn đương nhiên dây khó dễ cho người ta, nên sang chuyện khác. Song người đàn ông trung niên kia lại cảm thấy Ngô Văn bắt đầu có chút lơ đễnh.

      Bên ngoài gian phòng, Cải Chíp còn căng thẳng nữa, nhận ra những lời Đổng Lập Đông có phần đắc tội với người ta, vô cùng lo lắng.

      Đổng Lập Đông an ủi , " sao đâu, ta quen biết gì tôi cả".

      "Vậy nếu lai lịch của ta rất lớn sao?"

      "Lai lịch của ta lớn hơn tổng giám đốc Ngô, trừ phi tổng giám đốc Ngô giúp ta trút giận, nếu , tôi có vấn đề gì."

      Cải Chíp ngẫm nghĩ lát, trả lời, "Tổng giám đốc Ngô làm thế đâu nhỉ?".

      "Ai mà biết được, hùng khó qua ải mỹ nhân mà."

      Cải Chíp đượm buồn, mặt mày tiu nghỉu, "Xin lỗi, là tôi làm liên lụy đến ".

      " sao đâu", Đổng Lập Đông cười, " giúp tôi mấy câu trước mặt tổng giám đốc Ngô là được rồi".

      "Nhất định rồi."

      Hai người ổn định lại cảm xúc, sau đó tìm được đúng gian phòng. Bạn bè đa phần đến, Vương Mỹ Mỹ nhìn thấy Cải Chíp , nhiệt tình đến hỏi han . Cải Chíp giới thiệu Đổng Lập Đông cho họ, quả nhiên là lần này bị quấy rầy nữa.

      Sau đó, họ vừa ăn cơm vừa nghe Vương Mỹ Mỹ khoe khoang. Sản nghiệp của ông xã ta nhiều đến đâu, to cỡ nào, quen biết những nhân vật lợi hại nào, gần đây chuẩn bị hợp tác với tập đoàn Văn Phong.

      Cải Chíp ngẩng đầu khỏi đĩa ăn, "Mình làm việc ở tập đoàn Văn Phong mà sao nghe đến chuyện này nhỉ?".

      "Có lẽ là cấp bậc của cậu khá thấp", Vương Mỹ Mỹ để tâm.

      Cải Chíp gật đầu, lại hỏi, "Sao hôm nay ông xã cậu tới vậy?". lòng, trước giờ chưa từng gặp chồng của Vương Mỹ Mỹ, mỗi lần họp lớp chồng ta đều bận việc.

      Vương Mỹ Mỹ cười trả lời, " ấy bàn chuyện với Ngô Văn ở phòng bên, chuyện xong chắc qua đây uống chén".

      Dùng cơm cùng Ngô Văn là chuyện nâng cao đẳng cấp của mình, ta bằng giọng điệu kiêu ngạo, quả nhiên khơi dậy hứng thú của mọi người.

      A, xem ra lần này Vương Mỹ Mỹ khoác lác. Cải Chíp nhớ lại tình hình vừa rồi, biết vị nào giống ông xã của Vương Mỹ Mỹ. Nếu bảo phải quay lại đó xem, lại có can đảm, nên đành phải cố nén cơn tò mò xuống.

      lát sau, có người nhà vệ sinh, lúc quay lại, đẩy cửa bước vào, Cải Chíp lơ đãng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Ngô Văn ngang qua bên ngoài cửa.

      Có thể trùng hợp thế này sao?

      vội vàng cúi đầu.

      Ngô Văn phát ra , kịp thời ngoảnh đầu bước đến, đẩy cánh cửa khép nửa ra. đóng cửa nhìn thấy chàng siêu đẹp trai, ngơ ngẩn cả người.

      Ngô Văn vịn vào cửa, lạnh lùng nhìn Cải Chíp . đẹp trai, khí thế mạnh mẽ, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía , ngoại trừ Cải Chíp cúi đầu ăn lấy ăn để, đưa mái đầu đen về phía .

      "Tiêu Thái Vy", đành phải gọi .

      Mọi người đồng loạt nhìn về phía Cải Chíp . Cải Chíp buộc phải ngẩng đầu lên, liếm thịt vụn bên khóe miệng, "Tổng... tổng giám đốc Ngô".

      '' ra đây cho tôi."

      Cải Chíp Nho rút khăn giấy lau miệng, căng thẳng theo .

      Đổng Lập Đông đứng dậy muốn theo nhưng Ngô Văn như thể mọc mắt sau lưng vậy, quay đầu quét mắt về phía ta, " phải việc của cậu".

      Cải Chíp bị Ngô Văn đưa tới thang máy, hai người đứng trước cửa sổ chuyện. Tầng lầu họ đứng quá cao, nhìn ra ngoài cửa sổ, xe hơi dưới đất tựa như những con rùa bò, nhìn mà hoảng hốt.

      có chứng sợ độ cao.

      Ngô Văn hít hơi sâu, , " coi lời của tôi là gió thoảng bên tai phải ? Tôi rồi, dám đương với Đổng Lập Đông tôi đuổi việc ".

      Cải Chíp vội vàng lắc đầu, "Tổng giám đốc Ngô, hiểu lầm rồi, chúng tôi nhau".

      Ngô Văn cười nhạo, " ? các người tay nắm tay làm gì, lừa quỷ hả?".

      "Ai tay nắm tay là đương chứ, đâu phải là học sinh tiểu học."

      "Xảo biện. đúng khiến tôi mở mang tầm mắt, bình thường ngốc đến sắp nở hoa rồi, sao vừa gặp phải chuyện này là có thể...", bỗng dừng lại, cụp mắt.

      Tay của được đôi bàn tay nắm lấy, phải dùng hai tay mới có thể bao bọc hết bàn tay to lớn của .

      Cải Chíp lần thứ n tiếp cận thành công, tâm tình phơi phới. nhìn bằng ánh mắt tha thiết chờ mong, "Tổng giám đốc Ngô, giờ chúng ta nắm tay nhau rồi đấy, có thể chúng ta nhau ?".

      Ngô Văn rủ mắt, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay nắm lấy nhau của họ, chẳng lời nào.

      Tâm tư của rất rối bời.
      A fang thích bài này.

    2. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Phần 8

      Ngô Văn biết nên phản ứng thế nào, tâm trạng rối bời bỗng bị giọng cắt ngang, " Văn?".

      Ngô Văn ngoảnh đầu nhìn, thấy Lưu Tiểu Luy xuất ở hành lang. Lưu Tiểu Luy kinh ngạc nhìn bọn họ, sắc mặt được tốt lắm.

      Cải Chíp vội vàng rút tay về, còn lạy ông tôi ở bụi này mà khẽ chà tay vào váy, động tác có ý chê bai này khiến Ngô Văn bất mãn vô cùng.

      Lưu Tiểu Luy tớ, đứng bên cạnh họ, " Văn, vị này là?".

      Ngô Văn tay đút vào túi, hờ hững nhìn Cải Chíp trả lời, "Nhân viên công ty", ngay đến tên cũng chẳng buồn giới thiệu.

      Lưu Tiểu cười đưa tay về phía Cải Chíp , "Xin chào, tôi là Lưu Tiểu Luy".

      "Tôi là Tiêu Thái Vy", Cải Chíp thân thiện bắt tay ta.

      Lưu Tiểu Luy dịch chuyển bước, đứng gần về phía Cải Chíp . Hai người đứng sóng vai, chênh lệch chiều cao được phơi bày ràng. Chiều cao của Cải Chíp mét sáu mươi hai, hôm nay chỉ giày ba phân, nhưng, Lưu Tiểu Luy ít nhất phải cao tới mét sáu mươi bảy, còn đôi giày cao gót tận mười phân, bỗng chốc kéo dài chênh lệch chiều cao giữa hai người họ. Cải Chíp nhìn Lưu Tiểu Luy, lại nhìn Ngô Văn, đau buồn phát , chí ít nhìn về chiều cao, Lưu Tiểu Luy và Ngô Văn xứng đôi hơn.

      mất tự nhiên lùi về phía sau hai bước, "Hai người có chuyện cần sao? Vậy tôi quấy rầy nữa".

      Ngô Văn quay người, "Có chuyện cũng ở đây, thôi".

      Lưu Tiểu Luy theo , thân thiết gọi " Văn" hết lần này đến lần khác.

      Từ đầu đến cuối Cải Chíp và họ đều duy trì khoảng cách hai bước chân, nghe thấy Lưu Tiểu Luy xưng hô thân thiết như vậy, bất mãn nhếch miệng, hừ giọng , " Văn, Văn, tôi còn tưởng Cách mạng văn hóa(1) chứ. Xưng hô như hô khẩu hiệu vậy...".

      (1) Trong tiếng Trung, " Văn" và "Văn Cách" (Viết tắt của Đại Cách mạng Văn hóa) có cách phát gần giống nhau.

      Ngô Văn bỗng dừng lại, quay người nhìn , ánh mắt nguy hiểm. Hiển nhiên là nghe thấy lời móc máy của .

      "Khi nào quay về, tôi tha cho đâu", cảnh cáo.

      Cải Chíp cảm thấy hôm nay mình đắc tội với quá nhiều rồi, dù sao chắc chắn nịnh nọt được, nên cũng sợ đắc tội với thêm nữa. trừng mắt thè lưỡi về phía .

      Ngô Văn khẽ hừ tiếng, khóe miệng lại kìm được mà cong lên.

      Cải Chíp quay về gian phòng của mình, cuối cùng nhìn thấy ông xã của Vương Mỹ Mỹ. Vị đại gia trong truyền thuyết này nhằm lúc Ngô Văn rời khỏi, nhảy từ gian phòng này tới gian phòng khác, kính rượu với mọi người. Vào lúc Cải Chíp quay về, vừa khéo nhìn thấy ông ta ngửa cổ uống ly rượu.

      Lúc có người bước vào, vị đại gia quét mắt về phía cửa, nhìn thấy Ngô Văn đứng phía sau Cải Chíp vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa sặc chết, vỗ ngực ho sặc sụa. Vương Mỹ Mỹ vội vàng đưa khăn giấy cho ông ta.

      Lưu Tiểu Luy lo lắng bước đến, "Bố, bố sao chứ?".

      Vị nhà giàu ổn định nhịp thở, nhìn Ngô Văn, cười hào sảng, "Tổng giám đốc Ngô, ngại quá, bà xã tôi dùng cơm ở bên này, tôi đến xem thế nào".

      Ngô Văn gật đầu, gì thêm.

      Cải Chíp dùng gần hai mươi giây để làm mối quan hệ giữa các nhân vật trước mặt, đến khi phân định ràng phát tất cả bạn học của đều dùng ánh mắt vừa e lệ vừa nóng bỏng, vừa mê mẩn vừa kính nể để nhìn chăm chú vào Ngô Văn đứng phía sau .

      Ngô Văn quen họ, cũng có ý định làm quen, quay người trở về gian phòng của mình.

      Cải Chíp ngồi về vị trí tiếp tục ăn, chủ đề trong bữa tiệc biến thành thảo luận về Ngô Văn, toàn là lời ca ngợi, Cải Chíp dỏng tai lên nghe, cảm thấy vinh hạnh.

      Đổng Lập Đông vốn muốn hỏi Cải Chíp có bị gây khó dễ hay , nhưng nhìn thấy ăn uống vui vẻ thế này, hẳn là tâm trạng tệ.

      nhóm người dùng cơm xong, lại muốn hát hò, thân là người chuyên độc chiếm micro, Cải Chíp đương nhiên phải tham gia, hát đến thỏa thích mới thôi. Buổi tối, hai người ăn chút đồ đơn giản, rồi xem phim, Đổng Lập Đông đưa về đến cửa nhà, , "Thái Vy, muốn làm bạn trai hờ của em nữa".

      Đương nhiên là Cải Chíp hiểu ý của ta. bất chợt cảm thấy vô cùng áy náy với người trước mặt này. ta đối xử với tốt là thế, mà lại thích người khác. Trước đó, quả thực có cân nhắc đến việc xác định mối quan hệ, nhưng tại, nghĩ, nếu thực xác định mối quan hệ với ta, vậy có công bằng với ta ?

      Đổng Lập Đông nhìn dáng điệu luống cuống của Cải Chíp , thở dài , "Có phải trong lòng em có người khác rồi ?".

      Cải Chíp kinh ngạc , "Sao biết?".

      ta bất đắc dĩ nhìn , "Còn cần phải đoán sao? Nếu phải là thích người khác, em hẳn là chấp nhận từ lâu rồi".

      cúi đầu, "Xin lỗi, tôi cũng cố gắng thích , đấy".

      "Người mà em thích kia... hai người thể ở bên nhau sao?"

      lắc đầu.

      "Vậy em đừng miễn cưỡng, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên . Nếu em có cách nào thích , xin hãy cho biết, đừng để ngây ngốc chờ đợi."

      Cải Chíp mạnh mẽ gật đầu.

      Sáng thứ Hai, công ty có cuộc họp cấp cao, Cải Chíp làm thư ký ghi chép biên bản cuộc họp. Lúc tan họp, Ngô Văn giữ vị giám sát phòng Thị trường lại. Cải Chíp thuận tay thu dọn phòng họp, ở lại .

      Trực giác của mách bảo, nguyên nhân giám sát Thị trường ở lại có liên quan đến Đổng Lập Đông. Dù sao Ngô Văn đuổi , vậy cứ ngồi lại nghe thôi.

      Ngô Văn quét mắt về phía Cải Chíp , gì. nhìn về phía giám sát phòng Thị trường, dặn dò ngắn gọn câu, "Lưu ý Đổng Lập Đông của phòng các chút".

      Giám sát nhất thời hiểu ý của tổng giám đốc Ngô, bèn hỏi, "Đổng Lập Đông thể rất tốt trong công việc, tổng giám đốc Ngô muốn tôi lưu ý cậu ta điểm gì ạ?".

      Ngô Văn tỏ vẻ bí hiểm khó dò, giải thích gì thêm. Nguyên nhân chủ yếu là cũng biết nên lưu ý Đổng Lập Đông điều gì, dù sao cảm thấy người này rất chướng mắt.

      Sau khi giám sát phòng Thị trường rời khỏi, Cải Chíp tiến tới, "Tổng giám đốc Ngô, vẫn giận sao?".

      Ngô Văn quét mắt về phía , "Có gì đáng để cho tôi giận?".

      Cải Chíp cảm thấy đây là chuyện quá ràng dễ hiểu. Đổng Lập Đông đắc tội với Lưu Tiểu Luy, cha của Lưu Tiểu Luy là bạn hợp tác làm ăn với Ngô Văn, vậy Ngô Văn hoàn toàn có thể gây khó dễ cho Đổng Lập Đông để giúp Lưu Tiểu Luy hả giận. Nghĩ tới đây, Cải Chíp chua xót, Lưu Tiểu Luy xinh đẹp lắm. Ngô Văn chọc vào mặt , "Ngốc luôn rồi?".

      Cải Chíp hoàn hồn, Đổng Lập Đông đắc tội với Lưu Tiểu Luy là vì , thể trọng nghĩa khí, bèn , "Tổng giám đốc Ngô, hay là tha cho Đổng Lập Đông , trách nhiệm chủ yếu trong chuyện này thuộc về tôi, hơn nữa, tôi cảm thấy Lưu Tiểu Luy cũng phải là có bụng dạ hẹp hòi đâu".

      Ngô Văn châm điếu thuốc, hít vài hơi, lẳng lặng nhìn Cải Chíp trong màn khói mờ ảo, khẽ giọng hỏi , " bảo vệ cậu ta như vậy cơ à? Hai người phát triển tới bước nào rồi?".

      Cải Chíp sờ mũi, "Tổng giám đốc Ngô, yên tâm , tôi tuyệt đối vi phạm quy định của công ty".

      "Vậy sao?"

      Tôi và Đổng Lập Đông, hai chúng tôi... haizzz, tôi cũng biết phải với thế nào về chuyện này. Tóm lại là Đổng Lập Đông vô tội, tổng giám đốc Ngô đừng để tâm đến ta nữa."

      Ngô Văn bỗng nổi cáu, cơn giận này đến nhanh chóng mà đột ngột, cố gắng thế nào cũng kiềm chế được, cắt ngang lời , " Đổng Lập Đông, Đổng Lập Đông, đầu óc của chỉ có Đổng Lập Đông. Rốt cuộc có để tôi vào tầm mắt vậy?".

      Cải Chíp ngây người, nhìn thấy sắc mặt bỗng như mây đen, có chút căng thẳng, "Tôi... tôi... cái đó...", nhanh trí, cười , "Tổng giám đốc Ngô, tôi đương nhiên là để vào tầm mắt của tôi rồi".

      Lời chút khách khí này khiến Ngô Văn muốn bùng nổ. lạnh lùng nhìn , các ngón tay lên gân như muốn kẹp điếu thuốc, "Tiêu Thái Vy, lại lần nữa cho tôi xem".

      "Tôi đặt ở trong tim", Cải Chíp dứt lời, đưa tay chỉ vào tim mình, cười vui vẻ nhìn . Mặc dù cười vô tư, song trong tim lại có chút xót xa. Đây là lời trêu đùa, cũng là lời lòng.

      Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nét mặt Ngô Văn đờ đẫn, lồng ngực run rẩy, ở đó giống như xuất vòng xoáy, dẫn động thần kinh khắp cơ thể , đến nỗi ngón tay kẹp điếu thuốc của khẽ run rẩy, trong lúc vô tình đánh rơi chút tàn thuốc xuống bàn họp sạch bóng.

      Thế nhưng, rất nhanh thôi bình tĩnh lại. lẳng lặng nhìn , nhìn cười vô tư, những lời ngọt ngào kia chẳng có vẻ gì là nghiêm túc cả.

      Ngô Văn cụp mắt nhìn thêm nữa. Khóe mắt của rủ xuống, trông có chút xót xa. Đúng vậy, sao có thể xót xa chứ, có những chuyện quả thực là châm biếm, chẳng qua chỉ câu đùa bỡn nịnh nọt, lại cho là .

    3. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Phần 9

      Cải Chíp hỏi Đổng Lập Đông vị giám sát kia có gây khó dễ cho ta , Đổng Lập Đông trả lời là , còn tò mò hỏi Cải Chíp có chuyện gì.

      Cải Chíp suýt chút nữa cho Đổng Lập Đông biết lời dặn dò của Ngô Văn với giám sát phòng Thị trường, nhưng lời đến miệng lại bị nuốt xuống. người có phẩm hạnh nghề nghiệp, cuộc đối thoại giữa Ngô Văn và giám sát phòng Thị trường có thể được liệt vào cuộc chuyện cao cấp, nên theo thói quen giữ kín như bưng.

      Thế nên, trả lời, " có gì, tôi chỉ lo tổng giám đốc Ngô gây khó dễ cho thôi. Lưu Tiểu Luy mà đắc tội kia, cũng nhìn thấy rồi đấy, bố ta sắp trở thành bạn hợp tác mới của chúng ta".

      Chuyện hợp tác này, cho dù ngày hôm ấy có người ở đó đa phần cũng có thể đoán được. Bởi vì Lưu Tiểu Luy kia cứ hai ba ngày lại chạy tới đây, có lúc là đến mình, đưa tài liệu chuyển lời gì đó, có lúc chỉ là cùng nhân viên của cha mình. Bản thân ta hề thạo chuyên môn, chạy đến tập đoàn Văn Phong là có dụng ý khác.

      Đúng vậy, Lưu Tiểu Luy phải lòng tổng giám đốc Ngô, đến kẻ ngốc cũng nhận ra.

      Ví dụ như chuyện họ cần bàn giao vốn cần Ngô Văn quan tâm, nhưng mỗi lần Lưu Tiểu Luy xong việc chính chạy đến chào hỏi Ngô Văn, còn thích ngồi lì trong văn phòng của . này tự quen thân, mặt dày mày dạn, Ngô Văn nể mặt ông Lưu nên tiện đuổi ta ra ngoài.

      Có lúc, Cải Chíp nhìn thấy Lưu Tiểu Luy ở trong văn phòng của Ngô Văn, trực giác của phụ nữ thường chuẩn xác, bất giác, hai người đều đặt đối phương ở vị trí tình địch. Suy xét đến thân phận của Lưu Tiểu Luy, Cải Chíp tiện đối đầu với ta ra mặt, có chăng là lẳng lặng oán thầm sau lưng. Nhưng Lưu Tiểu Luy có gì kiêng dè, ta được nuông chiều từ , tính tình xốc nổi, từ trước tới giờ sợ đắc tội với ai. Hơn nữa, ta ngốc, có thể nhìn ra được Ngô Văn thường nể mặt gì Cải Chíp , điều này chứng tỏ Ngô Văn cũng ưa gì người phụ nữ đó.

      Cho nên, Lưu Tiểu Luy yên tâm khiêu khích Cải Chíp cách to gan lớn mật. Cách thức khiêu khích của ta rất đơn giản, chẳng qua là châm chọc, đả kích lòng tự tin của Cải Chíp . Nếu ở trước mặt Ngô Văn, châm biếm trở nên vô cùng hàm súc, nhưng người có liên quan vẫn có thể lĩnh hội được ý nghĩa sâu xa trong lời của ta.

      Cải Chíp giận sôi máu.

      Ngày hôm nay, Lưu Tiểu Luy lại tới.

      Lúc đến văn phòng của Ngô Văn, Cải Chíp gõ cửa. sai, cố tình gõ cửa là muốn đột kích xem xét tình hình bên trong.

      Lưu Tiểu Luy ngồi sofa lật xem tạp chí, Ngô Văn cúi đầu xử lý công việc, trong phòng rất yên tĩnh, có ai chuyện.

      Lúc Cải Chíp đẩy cửa vào, hai người đều dồn ánh mắt về phía .

      Lưu Tiểu Luy chau mày, "Sao gõ cửa vậy?".

      Ngô Văn nhìn Cải Chíp , "Có chuyện gì sao?".

      Cải Chíp trả lời, "Tổng giám đốc Ngô, tôi có chuyện quan trọng phải báo cáo với ", cười nhìn Lưu Tiểu Luy, "Lưu đại tiểu thư, có thể mời đến nhà vệ sinh lát ?".

      Lưu Tiểu Luy nhìn Ngô Văn, thấy định chống lưng cho mình, nên ta đứng dậy ra ngoài. Túi của ta vẫn để sofa, chứng tỏ ta thực chỉ là tạm thời tránh lát mà thôi. Hôm nay nhõng nhẽo mãi mới khiến " Văn" đồng ý dùng cơm tối cùng ta, có đánh chết ta cũng thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có này. Đợi Lưu Tiểu Luy ra ngoài, Ngô Văn lại hỏi lần nữa, "Rốt cuộc có chuyện gì?".

      "Là tài liệu quan trọng", Cải Chíp tới, đặt giấy tờ lên bàn . "Tổng giám đốc Ngô làm việc , tôi làm phiền nữa", dứt lời bèn rời khỏi.

      Ngô Văn hiểu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng , ánh mắt phức tạp.

      Cải Chíp tới bên cạnh sofa, quay người nhìn . Ngô Văn chột dạ cúi đầu, giả vờ lật xem tài liệu. Cải Chíp khom lưng cầm cốc nước bàn trà lên, nhanh chóng hắt về phía đệm sofa, nửa cốc nước đổ lên sofa màu trắng sữa.

      Sau đó, đặt tách trà xuống, điềm nhiên như có chuyện gì và rời .

      loạt hành động này lọt vào mắt Ngô Văn, cười khổ lắc đầu.

      lát sau, Lưu Tiểu Luy quay lại. Sau khi ta bước vào văn phòng bèn phát thấy Ngô Văn nhìn mình. ta sung sướng, cũng nhìn lại bằng ánh mắt khêu gợi, sau đó tới sofa.

      Ngô Văn biết bản thân xuất phát từ động cơ nào, nhắc nhở Lưu Tiểu Luy, mà trơ mắt nhìn ta ngồi xuống.

      Sau đó, Lưu Tiểu Luy cảm nhận được ẩm ướt lạnh lẽo. ta kinh hãi "A" lên tiếng, lập tức từ sofa bật dậy, nhưng quá muộn, váy ta ướt mảng lớn. Chiếc váy ta mặc hôm nay là váy bó màu nhạt, giờ phút này quả là khổ thể diễn tả.

      Cải Chíp vẫn ở bên ngoài dỏng tai lắng nghe động tĩnh, thấy bên trong mơ hồ có tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ truyền tới. đầu tàu gương mẫu xông vào trong, đúng lúc nhìn thấy Lưu Tiểu Luy ôm mông, khuôn mặt đỏ bừng, sắp khóc đến nơi.

      "Sao vậy, sao vậy, sao vậy?", Cải Chíp xem trò vui cách nhiệt tình.

      Vết nước đó dùng cả hai tay cũng thể che hết. Sau khi Cải Chíp nhìn thấy, xoa cằm lắc đầu nguầy nguậy, "Con người sao có thể bạ chỗ nào cũng tiểu tiện như thế này chứ?".

      Lưu Tiểu Luy hận thể tìm cái lỗ để chui xuống, nhưng giữa ánh điện sáng loáng, ta hiểu ra tất cả.

      "Là ", dứt lời. ta hung hăng chỉ vào Cải Chíp , nhưng bỗng chốc nhớ lại lúng túng phía sau, vội vàng thu tay về.

      "Tôi làm sao?" Cải Chíp nhìn ta bằng ánh mắt vô tội.

      "Là xô cố tình đổ nước lên sofa. ... quá thâm hiểm."

      Nghĩ đến việc Cải Chíp cuối cùng cũng có ngày bị người ta mắng là "thâm hiểm", lập tức coi lời này là lời khen ngợi, cười vui vẻ trả lời, " đừng có đổ vấy cho người khác như thế, chứng cớ đâu? tận mắt nhìn thấy tôi đổ nước à?".

      Lưu Tiểu Luy tức đến độ ngực phập phồng kịch liệt. ta nhìn về phía Ngô Văn, " Văn, phải làm sao đây?".

      Ngô Văn day day thái dương, gọi điện thoại cho trợ lý Thang. Đội viên cứu hộ trợ lý Thang ở bên ngoài, nhưng có lời truyền gọi của Ngô Văn, ta dám tùy tiện bước vào, "Tổng giám đốc Ngô, có chuyện gì vậy ạ?".

      "Cậu đưa tiểu Luy về nhà , ừm... mua giúp ấy hai bộ quần áo, thanh toán vào thẻ của tôi."

      Trợ lý Thang cởi bỏ áo khoác ngoài của mình ra thắt lên ep Lưu Tiểu Luy. Ngô Văn phải an ủi vài câu, sắc mặt Lưu Tiểu Luy mới dịu đôi chút. Sau đó, trợ lý Thang dẫn ta rời khỏi.

      Ngô Văn đứng ở cửa, biết nghĩ gì. Cải Chíp xem trò vui xong, lén lút định bỏ , nhưng đột nhiên đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, khoanh tay nhìn .

      Cải Chíp sờ mũi, "Tổng giám đốc Ngô, nếu còn chuyện gì, vậy tôi quay về làm việc đây ạ".

      Ngô Văn mặt biểu cảm, đôi mắt sắc bén như dao cau, nhìn chăm chú. Ánh mắt này quá bức người, Cải Chíp vốn chột dạ, giờ lại bị nhìn chằm chằm đến độ hai chân mềm nhũn.

      "Tại sao lại làm như vậy?" Ngô Văn hỏi.

      "Sao cơ?", nghiêng đầu nhìn , định giả ngây giả ngốc.

      "Đừng giả ngốc nữa, ngốc lắm rồi", Ngô Văn chút nể nang ra này, "Giờ thành cho tôi biết, tại sao lại đối địch với Lưu Tiểu Luy? Có phải là vì ghen tỵ ?".

      Cải Chíp ngẩn người, "... Đúng thế".

      Mắt Ngô Văn bỗng sáng hẳn lên, hỏi tới, "Tại sao lại ghen?''.

      hỏi, trong lòng lại mơ hồ xuất đáp án mà mình chờ mong.

      Cải Chíp thừa nhận mình ghen, cúi đầu, "Ghen tỵ vô cùng ấy chứ. Thế nhưng, điều mà tôi ghen tỵ nhất là ta cần làm mà vẫn được ăn no".

      'Ừm", Ngô Văn đáp lại tiếng, thể thái độ gì.

      Thực ra, Cải Chíp còn muốn vài lời phỉ báng trước mặt Ngô Văn, nhưng sợ ăn trộm gà thành lại mất nắm gạo nên đành bỏ qua. Lúc này, bạn gan thăm dò đời tư của sếp, "Tổng giám đốc Ngô, có kết hôn với Lưu Tiểu Luy vậy?".

      Ngô Văn khó hiểu nhìn , "Tại sao tôi phải kết hôn với ta? Đầu óc bị úng nước rồi hả?".

      " phải là những người làm ăn đều thích liên hôn sao?"

      "Chuyện nào ra chuyện ấy, tôi thể vì kiếm tiền mà bán rẻ thân xác của mình. Ông đây phải là trai bao đâu", Ngô Văn dứt lời, nhìn bằng ánh mắt chất chứa ý tứ sâu xa.

      Cải Chíp chớp mắt, "Vậy lấy người như thế nào".

      hơi mất tự nhiên, "Đương nhiên là người tôi thích rồi".

      Cải Chíp hỏi tới cùng, "Vậy thích người như thế nào?".

      Người như .

      Ngô Văn suýt chút nữa buột miệng thốt ra câu đó, nhưng lại nuốt về.

      Cải Chíp nhìn bằng dáng vẻ hệt như đứa trẻ hiếu kỳ, đôi mắt trong sáng vô tư, để lộ chút dấu vết nào.

      Vẻ trong sáng vô tư chút mờ ám này khiến Ngô Văn cảm thấy thất vọng. cũng biết phải trả lời thế nào. Đúng lúc này, điện thoại bàn đổ chuông, phá tan bầu khí gượng gạo.

      tới nhận điện thoại, lát sau, sắc mặt dần trầm xuống.

    4. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Phần 10

      Cải Chíp nhìn thấy khuôn mặt như mây đen phủ kín bầu trời của Ngô Văn, mặc dù cũng rất tò mò xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ bị giận cá chém thớt nên lẳng lặng ra mở cửa, định tính bài chuồn.

      Ngô Văn bỗng gầm lên, "Bảo cậu ta cuốn xéo".

      Cải Chíp run rẩy, quay người nhìn .

      Nào ngờ, Ngô Văn mặc dù nghe điện thoại, nhưng ánh mắt vẫn dán ở chỗ . Lúc này hai người nhìn nhau, Cải Chíp chịu nổi ánh mắt bức người hừng hực kia của , đánh liều , "Cái đó... tổng giám đốc Ngô, tôi trước đây ạ...".

      Ngô Văn bỏ điện thoại xuống, nhướng mày nhìn , " tò mò là chuyện gì sao?".

      "Sao... chuyện gì ạ?"

      " lại đây."

      Cải Chíp Nho đóng cửa lại, rón rén tới, khép nép đứng trước bàn làm việc của Ngô Văn. Ngô Văn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lát, biết nghĩ gì, sau đó , " có từng gì với Đổng Lập Đông ? Chuyện liên quan đến công ty ấy".

      Cải Chíp gãi đầu. Cái này... giữa nhân viên đương nhiên ngồi lê đôi mách kể tội công ty rồi, thể lời nào. Nhưng Ngô Văn đột nhiên hỏi những điều này làm gì? Lẽ nào những lời xấu công ty sau lưng bị phát rồi?

      Ngô Văn biết nghĩ quàng nghĩ xiên, tiếp, "Tôi chỉ cơ mật thương nghiệp liên quan đến công ty, những điều cậu ta nên biết. Rốt cuộc là có tiết lộ gì ?".

      Cải Chíp cuống quýt lắc đầu, "Vậy chắc chắn là , chút đạo đức nghề nghiệp này tôi vẫn có".

      Vẻ mặt Ngô Văn dịu hẳn, gật đầu, "Tôi chỉ sợ ngốc nghếch, bị người ta lợi dụng".

      "Tổng giám đốc Ngô, rốt cuộc là sao vậy ạ?"

      "Đổng Lập Đông là gián điệp thương mại mà đối thủ cạnh tranh của chúng ta phái đến."

      "Gì cơ?" Cải Chíp kinh hãi đến độ suýt đánh rơi cằm.

      Ngô Văn lạnh giọng hừ tiếng, " tin? Nếu tin tự hỏi giám sát phòng Thị trường, đừng tưởng rằng tôi cố tình gây chướng ngại cho cậu ta, tôi bỉ ổi như vậy".

      "Tôi có ý này, chỉ là tôi quá kinh hãi thôi.''

      Gián điệp thương mại đấy. Xưa nay mới nghe tới, lần này được thấy tận mắt rồi. Hơn nữa còn là Đổng Lập Đông... Cải Chíp cố gắng nhớ lại những lần tiếp xúc của mình và Đổng Lập Đông, cuối cùng , "Con người Đổng Lập Đông kia, trông chẳng giống gián điệp thương mại chút nào".

      "Chẳng lẽ người xấu đều khắc hai chữ này lên mặt mình? Nếu ngay cả cũng có thể nhận ra, vậy ta đừng mong lăn lộn trong nghề nữa."

      Lại bị nam thần khinh thường rồi. Cải Chíp cúi đầu giả vờ trầm tư che đậy vẻ buồn bã của mình.

      trầm mặc của Cải Chíp khiến Ngô Văn cảm thấy thoải mái, biết người này có biện bạch cho Đổng Lập Đông hay . Bởi vì Cải Chíp và Đổng Lập Đông vốn thân thiết, lần này giận cá chém thớt là chuyện quá bình thường. Ngoài ra, còn có chút sảng khoái, cảm thấy hả hê nỗi đau khi nhìn nhầm người. Đối tượng mờ ám của , thực tế là gián điệp thương mại, ha ha...

      Cải Chíp ngẫm nghĩ lát, hỏi, "Tổng giám đốc Ngô, vậy ta có gây ra tổn thất gì cho công ty ?".

      vừa ra lời này. Ngô Văn thầm thở phào. Rất tốt, xem ra nàng ngốc nghếch này biết phân biệt nặng , tình cảm của đối với Đổng Lập Đông chẳng qua chỉ đến vậy. Nghĩ tới đây, giọng điệu của Ngô Văn dịu nhiều, " có, còn chưa làm được việc bị giám sát phòng Thị trường của chúng ta phát ra rồi".

      ra giám sát phòng Thị trường kia đúng là nhân tài, tổng giám đốc đại nhân bảo ta chú ý Đổng Lập Đông, ngờ ta thầm điều tra nhật ký cuộc gọi của tên tiểu tử này . Sau khi tra ra manh mối khả nghi, giám sát đại nhân quyết tâm làm phải làm đến cùng, nghĩ cách nghe lén cuộc điện thoại của Đổng Lập Đông, cuối cùng phát ra bí mật này.

      Cải Chíp gật đầu, yên tâm. Nhưng tâm trạng cũng có chút sa sút vì Đổng Lập Đông. Bình tĩnh mà , ta đối với rất tốt, đưa ra phương châm sách lược để có thể mau chóng thích ta rồi. Nhưng tại người này lại trở thành gián điệp thương mại, khiến khỏi nghĩ ngợi. là trợ lý văn phòng tổng giám đốc, trong công việc có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với các quyết định quan trọng của công ty, Vậy Đổng Lập Đông tiếp cận , rốt cuộc là đơn thuần vì thích , hay là có mục đích khác?

      phỏng đoán này khiến chán nản.

      Ngô Văn vẫn cứ đổ thêm dầu vào lửa, "Tôi thấy Đổng Lập Đông tiếp cận chẳng qua là cố tình, đừng nghĩ linh tinh nữa, đừng quá ảo tưởng về sức hấp dẫn của mình".

      '' cần phải nhắc nhở", Cải Chíp tức giận .

      "Giận rồi? Gan đấy nhỉ, nhưng giận dữ nổi với tôi ? Tôi khuyên sau này hãy lau mắt cho sáng chút, thế giới này đàn ông vừa đẹp trai vừa thành công trong nghiệp nhiều lắm, cần phải lãng phí tình cảm vì tên gián điệp thương mại bỉ ổi đâu", hào hứng, chỉ thiếu nước tự đề cử mình.

      Cải Chíp nhếch miệng, bằng giọng mỉa mai, "Đàn ông vừa đẹp trai vừa thành công trong nghiệp nào để ý đến tôi chứ".

      "Chưa biết chừng, ngộ nhỡ ta mù sao?"

      Cải Chíp thở phì phì bỏ .

      Sau khi rời , Ngô Văn ngồi xuống lau mặt, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, than thở, "Chết tiệt, mình mù rồi".

      phải là kẻ ngốc, ban đầu nhìn thấy Đổng Lập Đông là nổi cơn ghen, sau đó chỉ nghe vài câu tùy hứng của Cải Chíp trái tim đập loạn hệt như thiếu nữ hoài xuân, đây chính là động lòng.

      Có điều, tại sao lại là kẻ thần kinh Tiêu Thái Vy kia chứ? Thích người phụ nữ này khiến Ngô Văn nảy sinh nghi ngờ về thẩm mỹ của bản thân. Hơn nữa, có đôi phần phục. Người đàn ông độc thân hoàng kim tuấn uy phong, có tướng mạo, có thân hình, lại có nghiệp như đây, ngờ nàng đó lại giương mắt bỏ lỡ để nhập nhằng với tên Đổng Lập Đông bỉ ổi kia, đúng là đui mù rồi. Suy nghĩ này khiến lòng Ngô Văn chua xót. Những ngày này, nhìn ai cũng thấy chướng mắt, nhìn Cải Chíp lại càng chướng mắt hơn.

      Được thôi, ầm ĩ đủ rồi, cũng nên nghĩ đến vấn đề thực tế hơn: Làm thế nào để chiếm cứ được trái tim đây?

      Cải Chíp vẫn biết bản thân được nam thần nhắm trúng, sau khi quay về, gọi điện cho Đổng Lập Đông, hỏi thẳng ta đến có phải là để ăn cắp tin tức thương mại . Đổng Lập Đông hề phủ nhận lời chất vấn của .

      Cải Chíp giờ mới thất vọng triệt để, nhưng nhẫn tâm mắng chửi ta, dù sao , cho dù là giả dối, ta cũng từng đối xử với rất tốt.

      Hai người trầm lặng lát, Đổng Lập Đông , "Giờ tôi phải rồi".

      "Ừm. ... bảo trọng nhé."

      " định tiễn tôi sao? Có thể sau này gặp được nhau nữa đấy."

      Cải Chíp phản bác, xem như là thừa nhận ta chấm dứt tại đây, sau này tồn tại khả năng qua lại nữa.

      Đổng Lập Đông khẽ thở dài tiếng.

      Cải Chíp cân nhắc hồi, cuối cùng vẫn quyết định tiễn Đổng Lập Đông. ra rời rất lặng lẽ, đồ mang theo cũng ít. Cải Chíp theo ta xuống hầm để xe, nhìn thấy ta đặt đồ lên xe, sau đó đóng cửa xe lại, quay người nhìn .

      gãi tai, biết nên gì. Người này đến để ăn cắp thông tin thương mại, là phe đối lập với . ta còn lợi dụng . Tất cả những điều này khiến có lời nào để với ta nữa cả.

      Đổng Lập Đông đẩy kính lên, cười khổ, "Nếu tôi , trước giờ tôi có ý định lợi dụng , có tin ?".

      Cải Chíp ngẩn người nhìn ta.

      "Tôi lòng thích , Tiêu Thái Vy", ta .

      Cải Chíp há miệng, biết phải trả lời thế nào.

      ta lại xua tay, " cần miễn cưỡng. Tôi biết thích tôi. Mặc dù biết người trong lòng rốt cuộc là ai, nhưng tôi hy vọng có thể được thỏa ước nguyện, ở bên ta. Thái Vy, tất cả những điều tôi làm đều có lý do. Cho dù phải trả giá về điều này tôi cũng có gì để . Nhưng điều duy nhất tôi cam tâm chính là bị hiểu lầm. Tôi thích , thích đến mức nỡ lợi dụng ".

      hết những lời này, Đổng Lập Đông bèn rời .

      Người này nhanh chóng biến mất khỏi cuộc sống của Cải Chíp . Nếu cuộc sống của vì vậy mà có gì thay đổi, thực ra lớn lắm, nhiều nhất là mất hy vọng rằng mình có thể thay lòng đổi dạ. Ý muốn thoát khỏi say đắm với Ngô Văn toàn bộ tan thành mây khói.

      Vì vậy, đành phải ra sức làm việc để tránh né mối tình đơn phương thể rũ bỏ kia, thi thoảng dè dặt tiếp cận ông chủ chút coi như mãn nguyện. biết có phải là ảo giác hay nhưng cứ cảm thấy tổng giám đốc Ngô hình như ngày càng thích hợp với mình rồi. Tối hôm đó, Cải Chíp ở lại làm thêm lát, đến giờ tan tầm, cả tầng lầu còn ai.

      gặp Ngô Văn ở hành lang. Lần này là trước, sau. Cải Chíp nhớ lại trò đùa tai quái của lần trước, khỏi nảy sinh ý đồ xấu, định trả thù phen. lén bước đến sau lưng , vừa định cất lời hù dọa, ngờ vô cùng nhạy bén, phản ứng cũng nhanh nhẹn, đột ngột đưa tay về phía sau túm lấy , gập cánh tay kéo đến trước mặt, khiến thể nhúc nhích.

      Cải Chíp chưa từng ứng phó với tình cảnh này, khiếp sợ tột độ, lớn tiếng cầu xin, "Đừng kích động, là tôi. Người nhà mình mà".

      Ngô Văn cười mà như , "Ai là người nhà với ? , lén lút định làm gì hả?".

      " có gì, chỉ định chào hỏi thôi", Cải Chíp dứt lời, dùng giọng điệu thương lượng , "Tổng giám đốc Ngô, hay là buông tôi ra trước nhé?".

      Ngô Văn lên tiếng.

      Cải Chíp lại gọi tiếng, "Tổng giám đốc Ngô?".

      Có điều nhìn thấy, giờ phút này, nhắm mắt, dè dặt từng li từng tí hôn lên mái tóc mềm mại của . Nụ hôn ấy rất khẽ, chỉ như chiếc lông vũ đậu mái tóc . Hôn xong, Ngô Văn mở mắt ra, cong khóe môi. buông ra.

      Cải Chíp xoa cánh tay, cười ngốc nghếch.

      Ngô Văn búng tay lên trán , "Cười ngây ngô cái gì vậy?".

      Cải Chíp cười lấy lòng, "Tổng giám đốc Ngô, hôm nay tôi lại tăng ca rồi".

      Ngô Văn mất tự nhiên gật đầu, "Ừm".

      Cải Chíp : định thưởng gì cho tôi đây?".

      Ngô Văn: ''Lấy thân báo đáp, có muốn ?".

      Muốn chứ! Muốn! Lời đó chỉ dám hò hét trong lòng thôi, còn ngoài mặt vẫn cố vờ trấn tĩnh, "Tổng giám đốc Ngô biết đùa".

      "Hừ", Ngô Văn cười mà như , lại cốc vào trán , "Vậy muốn gì?".

      "Hay là mời tôi ăn khuya nhé?".

      Ngô Văn mỉm cười, "Được thôi".

      Địa điểm ăn khuya do Cải Chíp lựa chọn, hai người cùng nhau đến quán đồ nướng. Lúc chọn món, Cải Chíp vừa gọi vừa hỏi Ngô Văn cái này có được , cái kia có được , Ngô Văn tùy . Sau khi gọi món xong, Cải Chíp lại hỏi Ngô Văn có muốn bổ sung thêm gì , Ngô Văn hỏi nhân viên phục vụ, "Có cải chíp ?".

      "Khụ, khụ", Cải Chíp bị sặc. cầm cốc nước, nhìn Ngô Văn bằng ánh mắt vô tội, "Tổng giám đốc Ngô...".

      "Sao vậy?" Ngô Văn cười híp mắt, "Tôi thích ăn cải chíp".

      Khách hàng thích ăn cải chíp, nhân viên quán nhất định phải nghĩ cách chiều lòng, nhưng cải chíp đâu có nướng được, cuối cùng họ đành mang đĩa cải chíp xào lên cho hai người.

      Cải Chíp nhìn Ngô Văn ăn đĩa cải chíp xào, cứ có cảm giác là lạ. Có lẽ là bởi cái tên thân mật đặc biệt nào đó dễ khiến người ta liên tưởng.

      Sau đó, Ngô Văn gọi thêm hai cốc bia. Cải Chíp mang tâm trong lòng, nhìn thấy bia đương nhiên từ chối, nâng cốc uống hết ngụm này đến ngụm khác.

      Ngô Văn muốn khích cho uống bia, đợi uống hết cốc, chẳng hiểu tại sao lại gọi thêm cốc nữa. Nhưng cốc thứ hai này chỉ uống nửa, còn lại được Ngô Văn giải quyết nốt.

      Tửu lượng của Cải Chíp rất có hạn, sau khi uống hết cốc bia, ngà ngà say. Lúc nửa cốc kia chui xuống bụng, nhìn ai nấy cũng chỉ là những cái bóng mờ ảo mà thôi. Ngô Văn nhìn thấy hai má đỏ bừng, mắt lờ đờ, trái tim bỗng đập rộn ràng, xuân tình phơi phới, quả thực là chỉ muốn kéo tìm khách sạn nào đó ngay lập tức. Nhưng phải là người lỗ mãng như thế, huống hồ Tiêu Thái Vy phải là hạng phụ nữ để chơi bời qua đêm. thích , coi thường , càng xúc phạm .

      Dùng cơm xong, Cải Chíp được Ngô Văn dìu . Ngô Văn lải nhải bên tai , '' xem đàn bà con kiểu già vậy? Tôi bảo uống là ngoan ngoãn uống à? Còn uống say thế này nữa. Hôm nay là gặp phải tôi. nếu là người khác sao? Người khác bảo uống rượu cũng uống sao?".

      "Người khác.. tôi uống", thào .

      Ngô Văn như được an ủi, có chút đắc ý, hỏi tiếp, "Vậy tôi và người khác có gì giống".

      Cải Chíp dựa vào người , "Chính là giống".

      "Thế thích tôi ?", hỏi xong câu này, nhịp tim của Ngô Văn bỗng nhanh vọt.

      Cải Chíp chút do dự đáp, "Thích chứ".

      Ngô Văn vô cùng kinh ngạc, hệt như là bị điện giật vậy. cố nén cơn kích động trong lòng, hỏi tiếp, "Rốt cuộc có biết tôi là ai ?".

      Cải Chíp lắc lư đầu, " là ai vậy?".

      Ngô Văn cười khổ lắc đầu, tan nát cõi lòng.

      Hai người uống bia, thể lái xe, mặc dù Ngô Văn hề sai, nhưng ở phương diện này, gia đình cực kỳ nghiêm khắc. Nếu mẹ biết lái xe sau khi uống bia rượu, nhất định đánh gãy chân .

      Bởi vậy Ngô Văn bắt chiếc taxi. ngồi trong xe đỡ Cải Chíp , để tựa vào lòng mình. Cải Chíp an phận chút nào, lắc lư đầu, cơ thể ngọ nguậy. Ngô Văn ấn vai , thấp giọng hỏi, "Có chỗ nào thoải mái sao?".

      ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn . Đôi mắt khi say càng trở nên long lanh, phản chiếu ánh sáng trong sắc đêm mờ ảo.

      Ngô Văn khẽ xoa đầu , "Sao vậy?".

      vịn vào vai , ngồi thẳng lưng. chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, cánh môi trở nên mềm mại, mịn màng trong phút chốc, và rồi nụ hôn bất ngờ đáp xuống môi .

      Ngô Văn sửng sốt, lồng ngực như được châm cây đuốc. Cải Chíp hôn xong, hề để tâm đến phản ứng của , dựa vào lòng ngoan ngoãn cúi đầu, ngủ gà ngũ gật.

      Ngô Văn khẽ chạm vào môi mình, sực nhớ ra điều gì đó, sắc mặt tối hẳn , khẽ đẩy vai , "Rốt cuộc có biết tôi là ai ?".

      "Biết."

      "Vậy xem, tôi tên là gì?"

      "Ngô Văn."
      A fang thích bài này.

    5. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Phần 11

      Vào lúc Cải Chíp gọi tên , Ngô Văn bỗng vui sướng gì tả xiết. hôn , còn biết đó là , điều này có nghĩa là gì, cần cũng sáng tỏ. Thế nhưng, biết rồi còn vẫn cố hỏi, "Vậy vừa rồi rốt cuộc là có ý gì?".

      Trả lời là tiếng hít thở đều đều, ngủ.

      Mặc dù mới đến có lần nhưng Ngô Văn nhớ địa chỉ nhà của Cải Chíp . Mẹ Cải Chíp nhìn thấy Ngô Văn đứng ở cửa, còn Cải Chíp ngủ như heo chết trong lòng , bà vô cùng kinh ngạc.

      Ngô Văn giải thích vài câu, sau khi đặt Cải Chíp xuống. tiện ở lại lâu, bèn xin phép ra về.

      Mẹ Cải Chíp cảm thấy chàng này hình như cứ mỉm cười mãi nhưng vẫn cố gắng kiềm chế niềm vui sướng. Con làm trò cười gì cho thiên hạ đấy chứ?

      Ngô Văn cười suốt quãng đường về nhà, như thể bị điểm trúng huyệt cười vậy, thể dừng lại được. Dọc đường, tài xế taxi suýt chút nữa tưởng là kẻ thần kinh. Sau khi về đến nhà, Ngô Văn thức khá khuya. Đến lúc đặt mình xuống ngủ, mơ thấy Cải Chíp tỏ tình với mình. dùng hành động thực tế để chứng minh cái gì gọi là cười từ trong mơ cho đến sáng.

      Hôm sau làm, Cải Chíp quên sạch chuyện xảy ra sau khi say vào buổi tối ngày hôm qua.

      Ngô Văn bình tĩnh trở lại. Tình , ai chủ động trước, người đó sa vào thế bị động. tại, theo Ngô Văn thấy, Cải Chíp trở thành vật nằm trong bàn tay , cũng cần sốt sắng nữa.

      Trong lúc Ngô Văn đắm chìm trong hoang tưởng phải làm sao để từng bước tóm gọn Cải Chíp Lưu Tiểu Luy lại đến quấy rối . Năng lực tự chữa lành vết thương lòng của này vô cùng mạnh mẽ. Ngày hôm qua mới xấu mặt ê chề như thế, hôm nay căng tràn năng lượng. Ngô Văn còn thiếu ta bữa cơm, sao có thể quỵt nợ, vậy nên đồng ý buổi trưa trả nợ, mời ta ăn cơm. Lưu Tiểu Luy cảm thấy bản thân cuối cùng xem như gỡ lại được bàn thắng. Nhưng ngờ, Ngô Văn lập tức hỏi Tiêu Thái Vy có hứng ăn chực .

      Ăn chực sếp là sứ mệnh thiêng liêng của mỗi nhân viên, huống hồ là Cải Chíp , người vốn có bụng dạ khó lường này.

      Buổi trưa, mình Ngô Văn dẫn theo hai mỹ nữ ra ngoài, cả quãng đường thu hút vô số ánh mắt hâm mộ.

      Họ lại đến nhà hàng Thái kia. Nhân viên phục vụ dẫn họ tìm chỗ ngồi. Cải Chíp và Lưu Tiểu Luy người bên trái người bên phải, hệt như hộ tống bảo vệ Ngô Văn vậy. Ngô Văn vô cùng lịch kéo chiếc ghế ra, cùng lúc đó quét mắt về phía Cải Chíp . Cải Chíp vốn muốn qua đó ngồi, ai ngờ Lưu Tiểu Luy nhanh hơn bước, chiếm chỗ ngồi xuống trước.

      Nhân viên phục vụ nhanh nhẹn biết ý, lập tức kéo ghế đối diện với Lưu Tiểu Luy ra, lễ độ mỉm cười về phía Cải Chíp .

      Cải Chíp hậm hực ngồi xuống. Lúc này, Ngô Văn đứng sau Lưu Tiểu Luy. Cải Chíp tưởng rằng ngồi bên cạnh ta, ngờ lại vòng qua ngồi bên cạnh .

      Cải Chíp bỗng dưng đỏ mặt. ngại ngùng cúi đầu xuống.

      Ngô Văn ngồi bên cạnh , cười híp mắt thưởng thức biểu cảm này của .

      Lưu Tiểu Luy tức đến mức muốn bốc hỏa. ta biết hai người này rốt cuộc là có gì hay là chỉ giả vờ cho mình xem. Cho dù thế nào, ta đều dễ dàng từ bỏ. ta cầm thực đơn, hắng giọng, "Gọi món , Văn, thích ăn gì?".

      "Tùy."

      Cải Chíp cũng lấy cuốn thực đơn ra nhìn để che cảm giác chột dạ của mình. cảm thấy có lẽ suy nghĩ quá nhiều rồi. Hành động của Ngô Văn hôm nay hiển nhiên là chỉ muốn từ chối Lưu Tiểu Luy, thế nào đây cũng được coi là chuyện tốt.

      Thế nhưng, ai có thể đây phải là chuyện xấu chứ? Nếu Ngô Văn có bạn , có thể hoàn toàn tuyệt vọng để quên tình dành cho . Nghĩ tới đây, lại thấy buồn phiền, lúc gọi món cũng có phần lơ đễnh. gọi "tom yum"(1), Ngô Văn thấp giọng bên tai , "Này, món canh này có tác dụng tráng dương đấy nh1".

      (1) Tên của loại canh chua cay nóng đặc trưng ẩm thực Thái Lan.

      Cải Chíp chịu đựng nổi vẻ xấu xa ấy của , ngoảnh mặt nhìn , "Tổng giám đốc Ngô, hình như hưng phấn lắm phải? Cuối cùng có thể bồi bổ rồi sao?".

      Ngô Văn phát ra vẻ thẹn thùng của nàng này giống người bình thường. Vừa rồi dựa gần vào, còn đỏ mặt, thuần khiết như học sinh cấp ba. Bây giờ hay rồi, mặt đổi sắc, tim đập nhanh mà thảo luận chủ đề này với . nghiêm mặt, " nhìn tôi giống người cần thứ này sao?".

      "Giống."

      Ngô Văn nghiến răng, " cứ đợi đấy cho tôi".

      Đương nhiên là Cải Chíp hiểu ý tứ sâu xa trong câu này của , chỉ coi là câu uy hiếp có chút thực lực nào. Thế nhưng, hai người họ đấu võ mồm, trong mắt người khác lại là tình cảm ve vãn chướng mắt. Sắc mặt Lưu Tiểu Luy vô cùng khó coi, nhân viên phục vụ đứng đợi họ gọi món lại cười vui vẻ như thể còn chưa xem vậy.

      lát sau, món ăn được đưa lên liên tục. Cải Chíp tạm thời gạt bỏ phiền não sang bên, dốc toàn lực ăn uống. Tư thế dùng bữa được coi là tao nhã, chí ít bằng Lưu Tiểu Luy, nhưng ăn rất nghiêm túc, ăn rất tận tâm, cứ như thể thứ được đặt vào trong miệng vô cùng, vô cùng ngon vậy, khiến người bên cạnh nhìn mà cảm thấy dạ dày mình được nới rộng. Hơn nữa, tốc độ nhai của khá nhanh, giống như con chuột vừa chiếm được kho thóc. Ngô Văn chống cằm ngồi bên ngắm , cảm thấy mình cách ngày bị bệnh thần kinh còn xa nữa, ngờ càng nhìn lại cảm thấy vừa mắt. chỉ Ngô Văn, ngay cả Lưu Tiểu Luy cũng cảm thấy mình bị uy hiếp bởi kẻ phiền phức Cải Chíp này. ngờ Lưu Tiểu Luy bất giác ăn nhiều hơn, đó đều là calo đấy, calo khiến người ta tuyệt vọng. Ăn cơm trưa xong, tâm tình Lưu Tiểu Luy tốt, ta tiếp tục quấy rầy Ngô Văn nữa. Cải Chíp theo Ngô Văn về công ty, nhờ thang máy của Ngô Văn theo thói quen.

      Sau khi cửa thang máy đóng lại, đưa tay ra muốn ấn tầng lầu, lại bị Ngô Văn nhanh trước bước che nút ấn.

      Cải Chíp tưởng muốn đuổi , dù sao đây phải là thang máy của . lẳng lặng nhìn , "Tổng giám đốc Ngô, đừng có mọn như vậy mà".

      Ngô Văn vịn vào thang máy, nghiêng người chồm lại gần. Cải Chíp theo bản năng tránh sang bên, cuối cùng bị ép đến góc. Lại là khoảng cách nguy hiểm thế này, dám nhìn .

      Ngô Văn chọc vào mắt , cười , "Giờ sao lại sợ hãi rồi? Có biết hôm qua làm gì ?".

      "Tôi... tôi làm gì rồi?" Cải Chíp có chút căng thẳng, quả thực là nhớ hôm qua mình làm gì, ký ức cuối cùng chính là cánh gà nướng và bia.

      Ngô Văn bắt đầu hỏi tội, " sàm sỡ tôi rồi có biết ? Tôi...", dứt lời, chỉ vào ngực mình, "Từ xuống dưới, từ trong ra ngoài, đều bị vô lễ rồi. Vừa hôn vừa sàm sỡ, tôi bảo này, sao lại đói khát đến thế hả?".

      Cải Chíp đỏ bừng mặt, "Tôi... tôi... tôi...".

      " làm sao? còn điều gì muốn nữa? xem, có phải là mê tôi rồi ?", từng bước ép sát, chất vấn. Nếu Cải Chíp cúi đầu vì chột dạ, chắc chắn nhìn thấy ý cười chuyển động trong đôi mắt .

      Cải Chíp vẫn muốn giải thích, "Có thể tôi lại coi là bạn trai cũ rồi", bạn trai cũ quả là tấm lá chắn hữu dụng.

      Ngô Văn cười , "Chẳng trách còn gọi tên tôi, ra bạn trai cũ của cũng tên là Ngô Văn".

      Lần này, Cải Chíp quả thực là còn gì để , chỉ cúi đầu, muốn độn thổ cho xong, mặt đỏ bừng bừng.

      Ngô Văn xoa đầu , " thẹn thùng cái gì hả? Đến nỗi ấy sao? Tôi đẹp trai thế này, phụ nữ thèm muốn tôi có thể xếp hàng từ cửa lớn công ty chúng ta ra đến Trường . có nghĩ bậy nghĩ bạ với tôi cũng là điều bình thường, cần phải thẹn thùng".

      ngờ Cải Chíp lại cảm thấy có lý, nên gật đầu.

      Đáng quá , nàng ngốc này sao lại đáng như vậy chứ? Ngô Văn khống chế nổi phần tử xấu xa trỗi dậy trong cơ thể mình, càng trêu chọc đến mức quẫn bách thể chịu nổi, càng mặt trơ mày tráo mà cảm thấy mình được chút thành tựu. dằn thôi thúc muốn cười nhạo xuống, nhéo vào khuôn mặt đỏ ửng của , khích lệ, " phải tuyệt vọng đâu, 'Có công mài sắt có ngày nên kim' mà, ai biết ngày nào đó làm tôi cảm động chứ, phải ?".

      Cải Chíp ngây người đứng ở đó, phản kháng, để mặc trêu chọc.
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :