1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thùng Cơm Sát Vách - Tửu Tiểu Thất (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Phần 2

      Sau khi quay trở về công ty, Cải Chíp giả ngốc rời , bỉ ổi trốn trong văn phòng tổng giám đốc, hạn chế ra ngoài, hạn chế tối đa việc tiếp xúc với tổng giám đốc đại nhân. Em trai của Ngô Văn bị ốm, lo lắng, nên tạm thời gạt Cải Chíp ra khỏi đầu.

      Đến khi nhàn rỗi, cuối cùng cũng nghĩ đến chuyện phải xử lý . này lặn ngụp mấy ngày nay, những lúc gặp đều bày ra khuôn mặt cười lấy lòng, chỉ thiếu nước vẫy đuôi để bày tỏ lòng trung thành.

      Ngô Văn nhất thời động lòng trắc , đuổi nữa.

      Thế nhưng, chung quy vẫn vừa mắt với .

      Ngô Văn cho rằng, nếu Cải Chíp nhàn rỗi đến mức đâu cũng đưa chuyện về người khác, vậy chi bằng cho thêm chút việc để làm.

      Thế nên, công việc thường ngày của Cải Chíp bỗng nhiều thêm. Báo cáo tổng kết hội nghị phải viết, kết quả khảo sát phòng ban phải chỉnh lý, liên hệ truyền thông phải chạy lo liệu... chỉ có vậy, bởi hay gây thù chuốc oán nên mỗi khi công việc của văn phòng tổng giám đốc có vấn đề gì là mũi dùi đều chĩa về phía cách chuẩn xác. Điều này khiến cho các thành viên khác trong văn phòng cảm thấy hạnh phúc trào dâng.

      Đúng là khổ thể tả.

      Ngày hôm nay, cách giờ tan ca còn có tiếng đồng hồ, trợ lý tổng giám đốc đưa số tài liệu đến cho Cải Chíp , cười , "Tổng giám đốc Ngô cần phác thảo văn bản quan trọng, nội dung và cầu đều viết ràng rồi, tài liệu gửi thẳng vào hòm thư điện tử của rồi. Ừm, tổng giám đốc Ngô hy vọng hôm nay có thể nộp văn bản đó cho ấy".

      Ngày hôm nay làm xong đừng mong về nhà.

      Cải Chíp cuộn chặt tay thành nắm đấm, cầm tài liệu, hai mắt phát sáng, căm hận tê tái, nghiến răng nghiến lợi.

      Trợ lý cứ cảm thấy mắt phát ra ánh sáng xanh, hơn nữa, ta nghe thấy tiếng nghiến răng của , bèn hỏi, " làm sao vậy?".

      Cải Chíp cười quỷ dị, "Sớm muộn cũng cho vào tròng, lên giường với tôi cho xem".

      Trợ lý: Ôi trời!

      ta vội vàng bỏ chạy. Trợ lý ngờ có lúc bản thân cũng bị người ta dùng quy tắc ngầm, đối phương còn là . À đúng, gì vậy, đương nhiên là rồi. , , , đây phải là trọng tâm, trọng tâm là ta có vợ, ta rất chung thủy với vợ của mình. Cải Chíp biết mình vô tình gây nên nỗi hoang mang cho người đàn ông mẫu mực. nghiến răng xong, tưởng tượng chút cảnh mình chung giường cùng Ngô Văn, phải khóc sướt mướt van xin chịu trách nhiệm. Nghĩ mãi, tức giận nữa, bắt đầu cười ngây ngốc.

      Ảo tưởng xong xuôi, nhìn đồng hồ, ôi mẹ ơi, còn có nửa tiếng đồng hồ nữa. Thôi được, đằng nào trước giờ tan ca cũng thể hoàn thiện được, hôm nay chắc chắn là phải tăng ca rồi. Nghĩ tới đây, bình tỉnh hẳn, bắt đầu xem xét tài liệu cách tỉ mỉ.

      Con người Cải Chíp , có thiên phú gì, còn ngốc nghếch nữa. cũng tự biết mình ngốc, nên đành lấy cần cù bù thông minh, thái độ làm việc rất nghiêm túc, nghề kính nghiệp, khôn vặt, đùn đẩy hay trốn tránh trách nhiệm. Bởi vậy, mặc dù năng lực làm việc của phải là nổi trội nhất, nhưng thành quả cũng tệ.

      Tám rưỡi tối, Cải Chíp soát lại văn bản thêm lần nữa, xác định có sai sót gì mới gửi tới hòm thư điện tử của Ngô Văn. vươn vai, thu dọn đồ đạc, xách hộp cơm gọi bên ngoài ăn còn thừa bàn lên. Thời tiết nóng nực, nếu quẳng cơm thừa vào thùng rác của văn phòng dễ sinh mùi khó chịu nên thường vứt ra thùng rác bên ngoài.

      tay xách túi, tay xách hộp cơm, giày cao gót ra khỏi văn phòng.

      Ngô Văn ra khỏi văn phòng, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của Cải Chíp . bước theo , muốn dọa chút.

      biết vì sao, lúc đối diện với kẻ thần kinh Tiêu Thái Vy này, rất dễ nảy sinh ác ý, có lẽ là bởi tinh thần chuộng nghĩa khí, thay trời hành đạo của . Ngô Văn tiến lại gần, cúi đầu, dùng giọng gió gọi tên ở phía sau, "Tiêu Thái Vy...".

      Giọng của mỏng manh, lạnh lẽo. Cải Chíp đờ người, sợ đến dựng tóc gáy. Vừa định quay đầu lại lập tức cảnh cáo bản thân: được quay đầu!

      Nghe đồn con người ta có ba ngọn đèn, ngọn đầu, hai ngọn ở hai bên vai. Ánh đèn là dương hóa, lúc đèn sáng tà ma dám đến gần, nhưng nếu người đó quay đầu lại dập tắt ngọn đèn vai, đến lúc đó những hồn dạ quỷ kia vui mừng tiến tới. Cho nên, khi quỷ hại người thường kêu tên của người đó phía sau lưng, lừa người ta quay đầu, thi thoảng còn vỗ vai người đó, mục đích tương tự.

      Màn tưởng tượng này khiến toàn thân Cải Chíp toát mồ hôi lạnh. đờ người thẳng cổ, chân bước dừng lại. Cuối cùng, cuối cùng, cảm nhận được thứ phía sau thực vỗ vai .

      A... co cẳng chạy.

      Tay trái xách túi, tay phải xách hộp cơm, cánh tay bất giác giơ về hai bên, giày cao gót lảo đảo, trông giống như con chim cánh cụt hấp tấp. Ngô Văn ngờ phản ứng của lại dữ dội đến vậy, vừa định mở miệng gọi , lại nhìn thấy chân bị trẹo, cơ thể lảo đảo ngã xuống. vội , "Cẩn thận".

      Cải Chíp cách Ngô Văn khoảng. Lúc Ngô Văn xông đến, hoàn thành động tác tiếp đất thảm hại, nằm sấp bất động, giống như tảng đất sét hình người.

      Ngô Văn ngồi xổm xuống đỡ lên, " sao chứ?".

      Cải Chíp ngồi dậy, nhìn thấy là Ngô Văn, chợt hiểu ra thứ vừa rồi chính là . vừa thẹn vừa giận, vừa phẫn nộ vừa tủi thân, thở hồng hộc, " làm gì vậy chứ?".

      Ngô Văn chột dạ, giọng , "Đùa chút thôi, ai ngờ gan lại bé như thế".

      Cải Chíp tức giận quay đầu thèm ngó ngàng tới . nhìn thấy cách đó xa có thùng rác, bèn quẳng hộp cơm về phía thùng rác.

      có gì bất ngờ, ném trượt. Hộp cơm kia chạm vào thùng rác, sau đó quăng ngược trở lại nền đất.

      Ngô Văn thở dài hơi, đứng dậy qua đó, khom lưng nhặt hộp cơm lên, quẳng vào thùng rác. ngờ bản thân có lúc nhặt rác cho người ta.

      Lúc vứt rác, Cải Chíp nhìn bóng dáng , đôi mắt đảo quanh.

      Đợi Ngô Văn quay trở lại, ôm chân rên rỉ, "Ây da, đau quá".

      Ngô Văn chau mày, bỏ tay ta, kiểm tra cổ chân cho , "Vừa rồi chân bị trẹo của phải chân này nhỉ?".

      "..."

      vậy sao?

      Cải Chíp đâm lao phải theo lao, tiếp tục kêu gào thảm thiết, "Hai chân đều bị trẹo rồi, tôi giày cao thế cơ mà".

      Ngô Văn hừ tiếng, " cũng biết giày của mình cao cơ à? Có cần phải như vậy , lùn đâu phải là lỗi của ".

      Cải Chíp phục, "Tôi lùn...".

      Ngô Văn muốn phân bua với , đỡ lấy chân khẽ cử động, "Đau ?".

      "Đau, xem, sưng lên rồi đây này."

      "Sưng ở đâu, sao tôi nhìn thấy?"

      "Được rồi, nhìn thấy, sưng, vậy có thể rồi, cần lo cho tôi."

      Ngô Văn bất đắc dĩ, "Để tôi đưa tới bệnh viện".

      " cần đến bệnh viện đâu, thoa chút dầu gió nghỉ ngơi ngày là được rồi, nhưng mà...", Cải Chíp chỉ vào đôi giày của mình, "Giày của tôi hình như hỏng rồi, phải bồi thường cho tôi đôi khác".

      "Được, bao nhiêu tiền?"

      "Tôi cần tiền, đưa tôi đến khu mua sắm mua."

      Ngô Văn nhức đầu, " có thôi hay hả?".

      ''Được thôi, vậy bỏ , , tự tôi có thể bò về nhà được."

      "..."

      Cuối cùng, Ngô Văn thỏa hiệp. Cải Chíp chọc hai đầu ngón tay vào nhau, giọng , "Giờ chân tôi đau được, nếu muốn thôi vậy".

      "Câm miệng", dứt lời, khom lưng bế lên.

      A... được nam thần bế kiểu công chúa rồi! Hạnh phúc quá ! Cải Chíp gập người, nằm trong lòng . ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực , thái dương tì vào xương quai xanh của . Trước giờ chưa từng gần như thế này, hạnh phúc đến nổi bong bóng, tim đập rộn ràng.

      Ngô Văn chỉ cảm thấy trọng lượng của người trong lòng rất . Khung xương của , béo, cơ thể mềm mại, lúc này trầm lặng tựa vào người , giống như chú thú cưng biết nghe lời.

      thầm nghĩ, này nếu trong ngoài như tốt biết bao! Ai có thể ngờ, nhìn có vẻ dịu dàng đáng , thực tế lại là kẻ thần kinh. Ngô Văn bế Cải Chíp , tâm tình phức tạp bước vào thang máy, xuống tầm hầm để xe, sau đó lái xe đưa đến khu mua sắm gần công ty nhất.

      bế vào khu mua sắm, dọc đường có vô số người liếc nhìn. Ngô Văn liếc dọc liếc ngang, dẫn Cải Chíp đến quầy chuyên bán đồ nữ, bế đứng trước quầy giày, " , muốn đôi nào?".

      Cải Chíp kinh ngạc trước giá cả, "Đắt quá! Đừng mua ở đây".

      Ngô Văn mất kiên nhẫn, "Đừng giở trò với ông đây nữa".

      " phải vậy", Cải Chíp lắc đầu, Tổng giám đốc Ngô, nếu bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, vậy tặng tôi đôi giày đắt bao nhiêu cũng thành vấn đề, nhưng tại chỉ bồi thường tổn thất cho tôi, nên phải dựa theo giá cả, nếu đắt quá, há chẳng phải tôi là phường xảo trá bắt chẹt người khác sao?".

      Ngô Văn cười, "? Sắc đẹp? Ha ha".

      Cải Chíp buồn rầu cúi đầu, "Tôi cũng thường được người ta gọi là mỹ nữ đấy".

      "Đó là người ta khách sáo thôi, tưởng hả?"

      giận rồi, " bỏ tôi xuống, tôi muốn bò về nhà".

      "Được rồi, được rồi, còn ầm ĩ nữa là tôi quẳng đấy."

      Ngô Văn phát thấy khả năng nhẫn nại của mình quá tốt. nhịn cả quãng đường, tại nhẫn nhịn bế tìm quầy hàng khác, cho đến khi tìm được quầy bán hàng mà hài lòng mới thôi.

      Cải Chíp chọn vài đôi thuận mắt, Ngô Văn chê giày quá cao, cho mua. Cuối cùng, ngồi sofa, nhún vai, "Vậy bảo tôi mua đôi nào?''.

      Ngô Văn chọn đôi giày có chiều cao trung bình màu xanh lam có thắt nơ.

      Cải Chíp chê bai, "Tôi muốn, quá trẻ con. Tôi muốn trở thành nữa vương trong giới công sở".

      Ngô Văn giễu cợt, "Tôi xin , tha cho nữ vương . Thay giày cho ông đây ngay".

      ngời bất động, "Chân tôi đau, giúp tôi".

      hít hơi sâu... Nhịn!

      Thế là, Ngô Văn cầm giày ngồi xổm xuống, giúp thay giày. cảm thấy ngồi xổm xuống thoải mái. nên đổi tư thế thuận tiện hơn, nửa ngồi nửa quỳ nền. nắm lấy mắt cá chân , khẽ tháo giày của ra.

      A... Nam thần thay giày cho mình rồi! Hạnh phúc quá , hạnh phúc quá , hạnh phúc quá !

      Cải Chíp hạnh phúc ôm mặt.

      Ngay cả nhân viên bán hàng ở bên mắt cũng lấp lánh muôn tim hồng, mỉm cười nhìn họ.

      Ngô Văn cúi đầu, hỏi, "Chân của có hôi hả?".

      Cải Chíp , " hôi đâu, tin ngửi thử xem".

      Ngô Văn tức trợn trừng mắt, " chết cho tôi".

      Nhân viên bán hàng tan nát cõi lòng quay người . Lãng mạn đâu rồi? Giờ phút này lại về chủ đề này, các người chọc tôi phải ? Thay giày xong, thanh toán xong, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ bực mình này, Ngô Văn thở phào hơi, lái xe đưa Cải Chíp về nhà.

      đường , Cải Chíp đôi giày do nam thần mua, tâm trạng sung sướng. kìm được mà cất giọng hát.

      Ngô Văn có bóng ma tâm lý về giọng hát của , ra lệnh cho ngậm miệng lại.

      Im lặng được lát, Cải Chíp khép nép , "Tổng giám đốc Ngô, tôi cầu xin việc".

      ''."

      "Sau này có thể đừng bắt tôi ngày nào cũng tăng ca được ? xem, tôi mệt đến gầy cả người rồi."

      "Hừ."

      "Tổng giám đốc Ngô, tôi biết là muốn bồi dưỡng tôi, trọng dụng tôi."

      Ngô Văn nghĩ: nghĩ nhiều quá rồi đấy.

      Cải Chíp tiếp, ''Thế nhưng mà, chuyện gì cũng phải tiến hành tuần tự, thể vội vàng được. tại làm như vậy, khác gì giết tinh cướp trứng(1)...".

      (1) Trong tiếng Trung, chữ "tinh" và "gà" có cách đọc gần giống nhau.

      Ngô Văn chỉ cảm thấy toàn thân mình lành lạnh, giận dữ khiển trách, "Giết tgà cướp trứng! Gà! Gá!". Ôi trời, hình như cũng đúng?

      Cải Chíp gật đầu, "À, à, ngại quá, đầu lưỡi thẳng. Tổng giám đốc Ngô, đừng kích động mà! Thành tích môn Ngữ văn của tôi tốt lắm".

      Ngô Văn còn chím đắm trong vài liên tưởng tốt, trầm giọng , " im ngay cho tôi".

      Được rồi, biết là ra được, Cải Chíp bĩu môi, im lặng. Lúc Ngô Văn đưa Cải Chíp đến dưới nhà , Cải Chíp cảm ơn, tạm biệt, sau đó xuống xe, giày của nam thần mua, vui vẻ bước lên lầu.

      Ngô Văn ngồi trong xe nhìn bóng lưng như con thỏ non của , cứ cảm thấy có chỗ nào đó ổn. Mắt nhìn bóng hình ấy càng lúc càng xa, bỗng nhiên hiểu ra: Ôi mẹ ơi, trẹo chân bị thương cái gì chứ?
      A fang thích bài này.

    2. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Phần 3

      Cải Chíp người có tiền phải tiêu, có đồ phải dùng. Mặc dù chê đôi giày nam thần mua cho mình trẻ con, nhưng ngày hôm sau làm vẫn ngại ngần mà mang đôi giày đó. Để phối với đôi giày này hôm nay mặc chiếc váy ngắn màu hồng nhạt, cổ có đeo chiếc vòng có viên đá quý nhân tạo màu xanh lam nhạt , hợp với đôi giày. Mái tóc dài ngang lưng mềm mại buông xuống, đuôi tóc cong cong tinh nghịch, rủ xuống má ôm lấy khuôn mặt, khiến khuôn mặt càng nhắn hơn.

      Cả người giống như que kem mát lạnh ngọt ngào, vừa vào công ty thu hút rất nhiều ánh mắt của đồng nghiệp nam. Chức vị của Cải Chíp vốn cao, nhưng bởi vì làm việc ở văn phòng tổng giám đốc, là trong những người gần tổng giám đốc nhất công ty, thêm vào người phụ nữ độc và lạ, lại khá nổi tiếng, nên phần lớn mọi người trong công ty đều biết đến .

      Giờ cao điểm làm, cửa thang máy có ít người tụ tập. Có người nhìn thấy Cải Chíp , cười , ''Chủ nhiệm Tiêu, bộ này chị mặc đẹp đấy".

      Cải Chíp chớp mắt, chỉ vào khuôn mặt mình, "Nhìn mặt".

      khoe khoang dí dỏm song kiêu ngạo của chọc cười mọi người xung quanh. Có người nhìn thấy giày của , bèn hỏi, "Đôi giày mới mau phải ? Đẹp đấy".

      Hôm nay, Cải Chíp đợi người ta khen giày của cơ. cười như đóa hoa, cúi đầu, có chút thẹn thùng.

      Người kia cũng biết tùy mặt gửi lời, lập tức hỏi, "Bạn trai mua cho phải ? Ôi chao, hạnh phúc đấy, ngưỡng mộ chết được".

      Cải Chíp phủ nhận. mong chờ Ngô Văn có thể trở thành bạn trai mình, thế nhưng, lại hy vọng giữ cho mình chút ảo tưởng.

      Lúc này, có người xen vào câu, "Đôi giày này nhìn như giày cho mấy mười tám mười chín vậy, chị Tiêu, chị trẻ trung đấy".

      Lời này nghe có vẻ rất êm tai, nhưng ý tức thực tế là: Cưa sừng làm nghé nhé. Cải Chíp sờ mặt, nhìn ta, "Tại sao lại gọi tôi là chị thế?".

      ta cười, ''Chị lớn hơn tôi sao? Hay là tôi nhớ nhầm?".

      Phụ nữ mà, ít nhiều có chút kiêng kỵ khi về tuổi tác. Cải Chíp nghe tới đây, biết là ta cố ý lên giọng, nên cười, '' vậy sao? Năm nay tôi hai mươi tám rồi, nhìn có vẻ lớn hơn tôi đấy, ba mấy rồi?".

      kia hậm hực , "Tôi hai mươi sáu. Tôi hơn chị hai tuổi".

      Cải Chíp nhìn ta bằng ánh mắt đồng cảm, "Đáng thương quá, làn da này... Hai mươi sáu tuổi như vậy rồi, đợi đến năm ba mươi tuổi thế nào chứ?".

      Người xung quanh đều nhịn cười, có số người nhịn nổi, đành phải lấy tay che miệng.

      kia tức giận đến méo xẹo cả mũi.

      Ngô Văn đứng cách đó xa, thầm nghĩ, được đấy, lại thêm người bị ta bức điên.

      có thang máy chuyên dụng của mình, cần phải chen lấn với họ, nhưng hôm nay nhìn thấy Cải Chíp ríu ra ríu rít với nhóm người, trong đó còn đề cập đến đôi giày chọn cho ngày hôm qua. cũng muốn nghe khẳng định của người khác về thẩm mỹ của mình, nên dừng lại lát.

      Lúc này, Cải Chíp câu ý tứ sâu xa, " phải kiểu trẻ trung nào cũng dược coi là vốn liếng của mình đâu".

      Mặc dù rất chướng mắt người này, nhưng Ngô Văn phải thừa nhận rằng, lời của có lý, đáng tiếc bị dùng để đôi co với phụ nữ... kia có cách nào đạt được thành tựu về mặt tuổi tác, đành phải chuyển chú ý đến đôi giày của Cải Chíp . ta cười , "Đôi giày này là Daphne nhỉ? Ba bốn trăm? Bạn trai hào phóng đấy".

      Thực ra, chính là muốn chê bạn trai nghèo.

      Ngô Văn nghe thấy mấy lời này, quả thực lấy gì làm vui vẻ. Mặc dù đôi giày này là tự Tiêu Thái Vy mua, nhưng người bỏ tiền là , lời châm chọc này chắc chắn có phần .

      Cải Chíp gật đầu, "Đúng thế, ấy cứ bắt tôi phải mua Chanel bằng được, nhưng tôi muốn. Tôi thích Daphne đấy".

      Lời này hơn cả vàng, đáng tiếc là ai tin.

      Lúc này, thang máy cuối cùng tới. Cải Chíp muốn cùng mọi người vào thang máy, ai ngờ phía sau có người gọi, "Tiêu Thái Vy".

      Cải Chíp ngoảnh đầu lại, nhìn thấy bóng dáng ông chủ.

      Ngô Văn mặt biểu cảm, " qua đây".

      Cải Chíp nghe lời, ngoan ngoãn chạy bước qua đó, giống như là con chim cánh cụt vui vẻ.

      Ngô Văn đợi chạy đến trước mặt, gì, quay người vào thang máy chuyên dụng của mình. Cải Chíp theo như cái đuôi .

      Thang máy bên kia cuối cùng đủ người, vào lúc cửa thang máy đóng lại, người bên trong đều đồng loạt nhìn tổng giám đốc Ngô ở bên ngoài và cái đuôi của .

      Cải Chíp theo Ngô Văn vào thang máy. Trong thang máy, Ngô Văn liếc nhìn , nhìn thấy dáng vẻ hớn hỏ đắc ý của , hỏi, " giận à?''.

      "Giận? Tại sao tôi phải giận? À à", Cải Chíp vỗ đầu, tỉnh ngộ, "Tổng giám đốc Ngô, vừa rồi nghe thấy chúng tôi chuyện rồi?".

      Ngô Văn đếm xỉa tới , coi như thừa nhận.

      Cải Chíp nhún vai, "Tôi có gì để giận chứ? ta chỉ là kẻ ngốc thôi, tôi giận dỗi với kẻ ngốc, lẽ nào tôi cũng ngốc sao?".

      Ngô Văn nén được hừ tiếng, " ngốc đến sắp thành tinh rồi".

      "Tổng giám đốc Ngô, khen tôi hay chửi tôi vậy?"

      Ngô Văn trả lời, hỏi lại, "Người kia có thù với ?".

      Người kia tên là Ngũ Cầm Cầm, có thù sâu oán nặng gì với Cải Chíp cả, hai người biết nhau là bởi vì Ngũ Cầm Cầm từng xin nội bộ thuyên chuyển công tác, muốn được chuyển đến văn phòng tổng giám đốc. Cải Chíp là phó chủ nhiệm văn phòng tổng giám đốc, từng tham dự vào buổi sát hạch ấy, kết quả là ta đạt tiêu chuẩn. Thực ra, Ngũ Cầm Cầm vào công ty là nhờ mối quan hệ, bản thân có tài cán gì, chỉ giữ chức vụ thấp trong phòng Hành chính, công việc của cấp cao hơn ta làm được. Chính bởi vì có chỗ dựa vững chắc nên ta sợ làm trái ý Cải Chíp .

      Lúc này, Cải Chíp nhìn thấy vẻ mặt buôn chuyện cầu xin giải thích của Ngô Văn, trợn trừng mắt, "Tổng giám đốc Ngô, nhìn tôi có giống người hay xấu người khác trước mặt sếp ? Tôi và ta chỉ có chút ân oán cá nhân thôi".

      Ngô Văn cười khinh thường, "Biết cách đối nhân xử thế đấy nhỉ".

      "Đúng vậy", Cải Chíp kiêu ngạo ưỡn ngực, nhưng hôm nay chỉ giày năm sáu phân, nên cho dù có ưỡn đến cỡ nào vẫn kém Ngô Văn đoạn xa. ngửa đầu nhìn , sau đó cơ tim tắc nghẽn mà quay mặt .

      Ngô Văn hỏi tiếp, "Sao vừa rồi ra?".

      " gì cơ?"

      "Giày của ... tôi phải là bạn trai ."

      "Được thôi", gật đầu, "Lát nữa tôi cho họ biết, đôi giày này là tổng giám đốc Ngô mua cho tôi, giảm giá xong đâu đấy còn ba trăm tám mươi tệ".

      "Thôi bỏ ", bất lực xua tay.

      Buổi sáng, Ngô Văn nhìn thấy văn bản mà Cải Chíp tăng ca để soạn thảo ngày hôm qua. Xét về tổng thể tồi, mặc dù có vài chỗ được tốt cho lắm, nhưng phải là vấn đề gì quá lớn, sửa chữa qua là được. Mấu chốt nhất, có thể nhìn ra được viết rất chăm chỉ.

      Căn cứ theo quan sát mấy ngày nay, cũng nhìn ra được, này mặc dù lòng dạ, nhưng trong công việc rất cần mẫn, biết nỗ lực vươn lên, xốc nổi. để tăng ca nhiều ngày liền như vậy, có oán trách sau lưng , chí ít về mặt kết quả, luôn làm việc cẩn thận, tỉ mỉ, cho dù là tăng ca cũng ngoại lệ.

      Cũng là vì thấy làm việc tồi, nếu , dựa vào cá tính ép người ta nổi điên của , cho cuốn gói từ lâu rồi.

      Cải Chíp được tổng giám đốc Ngô gọi tới văn phòng. tưởng là muốn phê bình, ngờ lại khen ngợi, biểu dương kết quả công việc gần đây của , còn văn bản mà soạn lần này rất tốt nữa.

      được sủng ái đâm ra lo sợ, vặn vẹo hai bàn tay cười ngây ngốc.

      Ngô Văn cứ cảm thấy cười có phần bất nhã. hắng giọng, , "Lỗi trong văn bản này tôi vạch ra rồi, về sửa lại lần nữa, sau khi sửa xong in ra rồi đưa cho trợ lý Thang".

      Tâm tình của Cải Chíp lâng lâng, chồm tới, "Có vấn đề ở đâu vậy ạ? Tổng giám đốc Ngô, cứ đại khái cho tôi xem nào?".

      Ngô Văn biết dây thần kinh nào của mình bị chập, bước đến hỏi, đưa xem. mỏ văn bản ra, chỉ vào lời phê bình bên trong, giải thích đơn giản cho hiểu,

      Cải Chíp tay vịn vào mặt bàn, tay vịn vào lưng ghế tựa trong văn phòng , khom lưng nghiêng người. Vai của rất rộng, cánh tay của lại dài lắm, cố gắng có thể vòng đến bả vai bên kia của . tiến lại gần hơn, mặt gần như là dán lấy mặt , chú ý hoàn toàn nằm ở màn hình máy vi tính.

      sai, bắt lấy cơ hội để tiếp cận ông chủ.

      Ngô Văn giảng giải vài câu, cảm thấy bên cổ mình có làn gió thơm thổi, lấy làm lạ nghiêng đầu nhìn. Ôi trời ơi, chuyện gì thế này? Kẻ thần kinh này muốn vây lấy , hình như bước tiếp theo có thể ôm vào lòng.

      Rốt cuộc ai mới là tổng giám đốc bá đạo đây? Ngô Văn có cảm giác bị đùa giỡn, nhưng người đàn ông như , thể nhảy dựng lên mà lên án như người phụ nữ được. vừa định bảo tránh ra xa chút, nào ngờ mở miệng trước.

      Cải Chíp nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, , " tiếp ".

      Ngô Văn: "..."

      Nhất định là mình nghĩ nhiều rồi.

      Thế nên, trong khoảng cách hơi nghiêng đầu là có thể chui vào lòng , chỉ ra vấn đề cách đơn giản. người đàn ông có tâm sinh lý bình thường, khỏe mạnh, gần kề với ngực thế này, tâm tình của khó tránh khỏi mất bình tĩnh.

      Sau khi nghe xong, Cải Chíp thẳng lưng, giương mắt nhìn Ngô Văn.

      Tóc mái dày, mắt to, mặt , giống hệt con búp bê. Với vẻ bề ngoài như thế này, sức phòng ngự của Ngô Văn lúc nào cũng giảm sút hai phần. sờ mũi, hỏi, " còn chuyện gì nữa ?".

      Cải Chíp nháy mắt, "Tổng giám đốc Ngô, gần đây tôi biểu trong công việc tốt như vậy, định thưởng cho tôi chút gì đó sao?".

      Ngô Văn dịch chuyển ánh nhìn, nhìn , hỏi, " muốn gì?".

      "Tôi muốn ở bên tôi buổi tối", Cải Chíp xong câu này, nhìn thấy đồng tử của Ngô Văn to hơn hai vòng ràng, đây là biểu của kinh hãi. cười vui vẻ , "Ây da, tổng giám đốc Ngô, sao lại biết đùa thế này chứ?".

      Ngô Văn trừng mắt với .

      Cải Chíp giải thích, "Tôi học được lời thoại từ bộ phim điện ảnh, cảm thấy rất thú vị nên thử xem sao".

      vui, " con con đứa sao có thể học bậy học bạ những lời này? Được rồi, mau về làm việc ".

      Cải Chíp vẫn quyến luyến, "Tổng giám đốc Ngô, rốt cuộc định thưởng gì cho tôi vậy?".

      Ngô Văn như cười như nhìn , "Tôi thấy lại muốn tăng ca rồi".

      vừa nghe thấy lời này, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

      Sau khi Cải Chíp rời , Ngô Văn khoanh tay nghĩ xem có thể thưởng cho chút gì đó . Tất cả vì tinh thần tích cực của nhân viên mà. Thế nhưng, lòng, kẻ thần kinh kia là người đầu tiên dám đòi phần thưởng trước mặt , cũng coi như có chút can đảm.

      Thế nhưng, thưởng cái gì đây?

      Đây là vấn đề. Lúc Ngô Văn tặng đồ cho phụ nữ thường có hai khả năng, hoặc người phụ nữ này là mẹ của , hoặc người phụ nữ này là người mà muốn tản tỉnh. Nhưng hiển nhiên Tiêu Thái Vy thuộc bất kỳ loại nào. thể tặng những thứ đại loại như quần áo, giày dép, trang sức, nước hoa khiến phải suy nghĩ nhiều về sắc đẹp của bản thân, cũng muốn tặng những sản phẩm nghệ thuật có chiều sâu, như vậy chắc chắn là quá uổng phí món đồ đó.

      Hơn nữa, bởi vì Tiêu Thái Vy này quá kỳ quặc, mạch suy nghĩ của Ngô Văn cũng theo đó mà kỳ quặc, ngạc nhiên là nghĩ đến chuyện tăng lương cho .

      Cuối cùng, đột nhiên nhớ ra rằng kẻ thần kinh kia có nuôi con rùa đen tên là Vấn Vấn, con rùa đen này chỉ ăn tôm nõn.

      Được rồi, tôm nõn .

      Thế là Ngô Văn bảo trợ lý Thang đặt thùng tôm nõn to uỵch mạng. Người nhận hàng điền tên Tiêu Thái Vy. Tôm nõn được chuyển phát nhanh ngay trong thành phố, buổi chiều là đến nơi.

      Đó là thùng tôm to cỡ nào chứ? minh Cải Chíp vận chuyển quá tốn sức, đành phải nhờ chàng chuyển phát nhanh bê giúp tới văn phòng của mình.

      Sau đó, mở phần mềm "chat" nội bộ công ty, gửi cho Ngô Văn hình mặt cười.

      Hơn hai mươi phút sau, Ngô Văn mới trả lời dấu hỏi. Chỉ là dấu chấm hỏi, nhưng Cải Chíp như có thể theo đường internet nhìn thấy khuôn mặt mất kiên nhẫn của . bĩu môi, dù sao cũng hy vọng đối xử với tốt hơn được. người đàn ông hễ có ý đồ với người phụ nữ, chọn tôm nõn cho lần tặng quà đầu tiên.

      Tiêu Thái Vy: Cảm ơn tổng giám đốc Ngô.

      Ngô Văn: phải cho đâu, cho con rùa đen đấy.

      Tiêu Thái Vy: ...

      Ngô Văn: Rùa đen ăn thừa, có thể ăn.

      Tiêu Thái Vy: Tôi có thể ăn rùa đen rồi.

      Ngô Văn: ...

      Tiêu Thái Vy: Tổng giám đốc Ngô, thùng lớn như vậy, tôi bê nổi.

      Ngô Văn: Ăn rau chân vịt .

      Tiêu Thái Vy: ...

      Tiêu Thái Vy: Tổng giám đốc Ngô giúp tôi được ?

      Ngô Văn: Được voi đòi tiên phải ? Tôi là tổng giám đốc của công ty, coi tôi là bảo vệ để sai bảo hả?

      Tiêu Thái Vy: phải, tôi nhờ người chuyển lên rồi, cái đó, tan ca tổng giám đốc Ngô có thể chở tôi đoạn đường ? Dù sao cũng thuận đường mà.

      Ngô Văn: Nếu lúc tan ca phải mang xuống, vậy tại sao còn chuyển lên?

      Tiêu Thái Vy: ... Tôi quên mất...

      Ngô Văn: Chỉ số thông minh của đáng sợ quá.

      Tiêu Thái Vy: Rốt cuộc là tổng giám đốc Ngô có thể chở tôi đoạn ?

      Ngô Văn: thể.

      Tiêu Thái Vy: Tổng giám đốc Ngô...

      Ngô Văn: Muốn tăng ca hả?

      Tiêu Thái Vy: ...

      Tiêu Thái Vy: Tổng giám đốc Ngô làm việc ạ. Tiểu nhân có thể tự mình khiêng về. Tôi là thiếu nữ tráng sĩ xinh đẹp, oh yeah!

      "Còn ra vẻ thiếu nữ, xì", Ngô Văn lẩm bẩm, thầm nghĩ, làm người có thể để ý đến sĩ diện chút ? Cưa sừng làm nghé cũng phải có mức độ thôi chứ.

      Thế nhưng, vừa ban bố pháp lệnh tăng ca, Cải Chíp quả nhiên xuất đầu lộ diện.

      Buổi tối sau khi tan ca, Ngô Văn cầm chìa khóa xe ra ngoài. Ra khỏi văn phòng của mình, vốn nên thẳng về phía thang máy, nhưng lại đột nhiên quay đầu, về văn phòng tổng giám đốc.

      Coi như mỗi ngày làm việc thiện, nghĩ như vậy, bước vào văn phòng tổng giám đốc.


      Vốn tưởng rằng nhìn thấy Cải Chíp ngồi ôm thùng tôm mặt mày ủ ê, nhưng ngờ, có ở đây.

      Trong văn phòng có mấy người chưa về, nhìn thấy tổng giám đốc đại giá quang lâm bèn thi nhau chào hỏi.

      Ngô Văn hỏi, "Tiêu Thái Vy đâu rồi?".

      " rồi ạ", người trả lời.

      "Thùng của ta là tự ta khiêng ?"

      " phải, là Đổng Lập Đông của phòng Thị trường chuyển giúp ấy. Hai người thuận đường, cùng về rồi ạ.''

      Ngô Văn hừ tiếng, lẩm bẩm, "Thuận đường, thuận đường, ta với ai cũng thuận đường".

    3. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Phần 4

      Buổi tối, Ngô Văn nhìn thấy dòng trạng thái mà Cải Chíp đăng vào ba mươi tám phút trước mạng xã hội, nội dung có phần kinh động.

      nuôi nổi rồi, đành phải luộc mày lên thôi. Nào, chụp tấm di ảnh.

      Ngô Văn mở ra xem, nhìn thấy bên trong là con rùa đen . Lúc này, con rùa đen ngửa cổ nhìn vào ống kình bằng ánh mắt vô tội.

      Ôi trời đất ơi, kẻ thần kinh này muốn ăn rùa đen rồi. Con rùa đen đáng như thế mà ta cũng ra tay được sao? Ngô Văn biết bản thân sốt sắng điều gì, theo lý mà chuyện vớ vẩn của người khác đến lượt lo, nhưng chẳng phải hôm nay vừa tặng cho thùng tôm sao? Kết quả, quay về hấp cách thủy con rùa đen lên rồi. Nếu bởi vì thèm muốn thùng tôm kia mà quyết tâm ăn con rùa đen, vậy phải là gián tiếp giết hại sinh mệnh sao?

      Thế nên, Ngô Văn gọi điện thoại cho Cải Chíp .

      Cải Chíp nhận được điện thoại từ nam thần, lòng dạt dào vui sướng, "Tổng giám đốc Ngô, tìm tôi có việc sao?".

      Ngô Văn nhẫn nại, khuyên , "Tiêu Thái Vy, con rùa đen của đáng như thế, nhẫn tâm ăn nó sao?".

      Đầu bên Cải Chíp trầm lặng hồi.

      Ngô Văn lại , " sợ nó ăn hết tôm sao? phải là hôm nay tôi mới tặng thùng sao? Hay là tôi lại tặng thêm thùng nữa nhé, đúng là".

      " phải đâu, tổng giám đốc Ngô..."

      " phải cái gì? Lẽ nào ăn nó rồi?"

      " phải, tổng giám đốc Ngô, có phải ngốc rồi ? Tôi chỉ đùa chút thôi, sao có thể tin chứ?", Cải Chíp cảm thấy vô cùng khó tin.

      Ngô Văn phát bản thân quả nhiên ngốc rồi. Sao có thể tin lời xằng bậy này chứ?

      Đúng là, nhất định là bị kẻ thần kinh Tiêu Thái Vy kia truyền nhiễm, khiến cho mỗi lần đối diện với , mạch suy nghĩ có thể né tránh hình thức bình thường cách chuẩn xác, sau đó lao như điên về hướng quỷ dị nào đó.

      Lý do này làm Ngô Văn lấy lại được chút tự tôn. mệnh lệnh cho Cải Chíp quên chuyện này , sau đó cúp điện thoại.

      Trưa ngày hôm sau, Cải Chíp định mời Đổng Lập Đông ăn bữa cơm trưa để bày tỏ lòng cảm ơn. Nhân viên ăn cơm trưa thường khá đơn giản, cạnh khu văn phòng náo nhiệt của công ty có khu vực đồ ăn ngon, rất nhiều người làm việc ở đây đều thích tới đó ăn trưa, giá cả phải chăng, thường là hai ba mươi đồng bữa. Nếu ăn tiết kiệm chút, chỉ cần hơn mười đồng là được. Khi các đồng nghiệp mời nhau thường hay tới đó.

      Thế nhưng, lúc Cải Chíp hỏi Đổng Lập Đông muốn ăn gi, ta muốn đế nhà hàng Thái Lam. Nhà hàng Thái Lan này chuyên phục vụ đồ ăn Đông Nam Á, vị trí khá đẹp, giá cả cũng đắt. Cải Chíp đau lòng đứt ruột, nhưng vẫn đồng ý.

      Sau đó, Đổng Lập Đông lại với rằng, ta có voucher ở đó, sắp hết hạn, dùng quá lãng phí.

      À, ra là vậy, Cải Chíp thầm nghĩ, Đổng Lập Đông đúng người tồi.

      Hai người vừa ngồi xuống bàn ăn của nhà hàng Thái Lan nhìn thấy Ngô Văn bước vào. Họ chào hỏi tổng giám đốc đại nhân đâu ra đấy, sau đó cất lời mời khách sáo. Ngô Văn cũng rất khách sao... ngồi vào bên cạnh Cải Chíp .

      Cải Chíp : "...".

      Đổng Lập Đông sững sờ giây lát, nhưng sau đó phản ứng kịp thời, cười gọi nhân viên phục vụ mang thêm bát đũa. Từ tối qua đến giờ Cải Chíp cứ cảm thấy tổng giám đốc Ngô là lạ, biết người này bị mắc chứng thần kinh gì. co người, dịch sang bên cạnh.

      Ngô Văn liếc , "Đãi cơm?".

      "Đúng vậy", Cải Chíp gật đầu, thực ra hơi ngại ngùng, Đổng Lập Đông có nhiều voucher, số tiền phải chi cho bữa ăn này chỉ xấp xỉ tiền phải chi trả khi đến khu ăn uống kia thôi.

      "Hiếm thấy, hiếm thấy", Ngô Văn dứt lời, có ý rời khỏi.

      Cải Chíp âu sầu nhìn , phải là vị này muốn ăn chực đấy chứ? Này, này, này, là ông chủ đấy nhé, có thể giữ hình tượng chút ? Lúc này, nhân viên phục vụ đưa thực đơn món ăn tới. Ngô Văn nhận lấy, hoàn toàn coi mình là người ngoài, gọi hai món, sau đó chuyển thực đơn cho Cải Chíp .

      Cải Chíp gọi xong, lại chuyển cho Đổng Lập Đông.

      Ngô Văn lúc này mới nhìn thẳng vào Đổng Lập Đông. Tuổi còn trẻ, chưa tới ba mươi, nhã nhặn, sáng sủa, mũi cao, đẹo cặp kính gọng, mỉm cười dịu dàng, cơ bắp khuôn mặt như được cố định, với ai cũng trưng ra điệu cười như vậy.

      Người này, nhìn có vẻ thân thiện lại có ác ý, nhưng trực giác của Ngô Văn mách bảo rằng, đây phải là hạng người tốt đẹp gì.

      Trực giác có lúc chuẩn lúc , tạm thời tin nó lần vậy.

      Món ăn được đưa lên rất nhanh, ba người vừa ăn vừa trò chuyện. Có sếp lớn ngồi bên, tiện xấu công ty, Cải Chíp đành phải vài chuyện vặt vảnh với Đổng Lập Đông, ví dụ như tốt nghiệp trường nào, nhà ở đâu, thích làm gì, có bạn chưa... Ngô Văn dừng đũa, như cười như nhìn Cải Chíp , " xem mắt à?".

      "Khụ, khụ", Đổng Lập Đông lúng túng, vội vàng rút khăn giấy ra lau miệng.

      Cải Chíp nhìn Đổng Lập Đông, rồi lại nhìn Ngô Văn. ngồi thẳng người, nghiêng đầu qua. Vốn dĩ định ghé tai chuyện, nhưng quá bé , quá to cao, thế nên... với tới... May là Ngô Văn khá phối hợp, chủ động nghiêng người ghé tai đến.

      Cải Chíp thấp giọng , "Tổng giám đốc Ngô, có phải là sắp đến tháng ?".

      Ngô Văn trả lời, mà ngoảnh đầu với nhân viên phục vụ, "Cho chai rượu đắt nhất nhà hàng tới đây".

      Cải Chíp hốt hoảng.

      Tóm lại là, con người Cải Chíp , toàn thân là kỹ xảo công kích, con người Ngô Văn, toàn thân là kỹ xảo diệt tuyệt. tại, trong ví tiền của Cải Chíp dập dềnh vô số oan hồn. Ngoại trừ lẳng lặng ngồi bên nghiến răng ra còn cách nào khác. Điều đáng để nhắc đến là, rượu đắt nhất trong nhà hàng Thái này là rượu Mao Đài do Trung Quốc sản xuất. Buổi trưa, Ngô Văn uống được nhiều, chỉ uống ly , Cải Chíp và Đổng Lập Đông đều uống. Thế nên, chai rượu Mao Đài kia còn thừa hơn nửa, Cải Chíp đau lòng thôi. Lúc thanh toán tiền, kiên định ôm chai rượu thừa theo.

      Về đến công ty, Cải Chíp cảm thấy Ngô Văn ăn chực rồi, thang máy của cũng sao, nên vô cùng tự tin theo vào thang máy riêng.

      Ngô Văn nhìn thấy ôm khư khư chai rượu Mao Đài trong lòng, hỏi, " cũng thích uống rượu?".

      Cải Chíp lắc đầu.

      "Vậy cầm nó làm gì? Tưới hoa sao?"

      "Mang về cho bố tôi uống."

      Ngô Văn nghe vậy, đưa tay ra cầm chai Mao Đài trong lòng , "Cho tôi ".

      "", Cải Chíp bảo vệ chắc chắn.

      Ngô Văn, " thể đưa cho bố được".

      Cải Chíp , ''Tại sao?".

      Tại sao? Cha con coi nhau là người ngoài, có nghĩa là cũng có thể như vậy. Trước mặt cha Cải Chíp , thế nào cũng là bậc con cháu, đồ bậc con cháu uống thừa đưa cho bậc cha chú, điều này thích hợp.

      Thế nên, kiên quyết cướp chai rượu Mao Đài quý giá của . Chút sức lực của Cải Chíp so với đáng tính đến, Ngô Văn chẳng mấy chốc giành được chai rượu Mao Đài kia.

      Cải Chíp tức giận, ra sức trừng mắt với , đôi mắt như thể muốn ăn thịt người. Ngô Văn bất giác cảm thấy buồn cười, xoa đầu khiến mái tóc mềm mại của rối tung, "Ngoan, quay về tôi tặng bố thùng Mao Đài".

      Cải Chíp gạt tay của ra, "Quay về là khi nào?".

      "Hôm nay."

      cứng cổ, "Lừa người".

      " lừa đâu", Ngô Văn nhẫn nại dỗ dành , "Trong nhà tôi nhiều lắm, lát nữa bảo trợ lý Thang lấy thùng".

      " sao? đừng dùng Mao Đài giả để lừa tôi, bố tôi phân biệt được đấy nhé."

      "Tôi đường đường tổng giám đốc của công ty, có thể có Mao Đài giả?".

      " đường đường tổng giám đốc mà còn ăn chực cơm nữa đấy."

      "Tôi ăn chực đấy, làm sao hả? Tôi là sếp của , ăn chực đồ của là vinh hạnh cho ."

      Qúa vô liêm sỉ, tôi đúng là đui mù mới thích loại người này, Cải Chíp muốn móc hai mắt mình quá.

      Ngô Văn cầm chiến lợi phẩm về văn phòng, lập tức căn dặn trợ lý Thang đến nhà mang thùng rượu Mao Đài tới. Tiếp đó, Ngô Văn nhắn tin cho Cải Chíp : "Tan ca đến văn phòng của tôi".

      Cải Chíp bắt chước Ngô Văn, chỉ đáp lại bằng dấu chấm hỏi, cực kỳ, cực kỳ lạnh lùng, kiêu ngạo.

      Sau đó, Ngô Văn đoái hoài tới .

      Thôi được rồi, cái thứ lạnh lùng, cao ngạo này nhìn vào khí chất, chỉ nhìn vào địa vị. người chỉ có đứng cao mới có thể lạnh được.

      Hết giờ làm, cơn giận của Cải Chíp tiêu tan từ sớm, đối với Ngô Văn, lại trở về quỹ đạo thường lệ, làm thế nào để trêu chọc , lợi dụng , tiếp cận . ngoan ngoãn gõ cửa văn phòng làm việc của Ngô Văn, sau đó đẩy ra khe , thò đầu vào trong, "Tổng giám đốc Ngô?".

      Ngô Văn ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái đầu thò vào cửa, động tác xoa đầu gây nghiện, giờ vô cùng muốn đưa tay qua đó xoa xoa mái tóc của .

      Ngô Văn bỏ công việc làm sang bên, cầm chìa khóa xe, " thôi".

      Lúc tới cửa, Cải Chíp thẳng lưng ngửa cổ nhìn , "Tổng giám đốc Ngô, tìm tôi có chuyện gì vậy?".

      "Quên rồi? Vậy coi như tôi chưa gì."

      "Đừng, đừng, đừng", Cải Chíp cười lấy lòng, kéo lấy góc tay áo .

      Ngô Văn rũ mắt, ánh mắt rơi xuống tay .

      Cải Chíp vội vàng buông ra, "Tổng giám đốc Ngô, cất giầu đồ ở đâu rồi?". vừa vừa nhìn quanh phòng làm việc.

      "Đừng nhìn nữa, tưởng tôi ngốc như sao? Tôi đặt nó trong xe, mang lên", đóng cửa, lắc lắc chìa khóa xe, về phía thang máy.

      Cải Chíp theo , kinh ngạc mừng rỡ , " muốn đưa tôi về nhà sao?".

      " xem?"

      Cải Chíp bèn đứng bất động, thấp giọng gọi tiếng, "Tổng giám đốc Ngô".

      Ngô Văn dừng lại, quay người nhìn , "Sao vậy?".

      Cải Chíp lấy hết dũng khí ra hỏi, "Tổng giám đốc Ngô, có phải là có ý với tôi ?".

      "Tôi? Có ý với ?" Ngô Văn như thể nghe được câu chuyện cười vậy, quan sát lượt từ xuống dưới rồi lại từ dưới lên , lắc đầu, , "Chỉ dựa vào sắc đẹp này của thôi, muốn thu hút chú ý của tôi, cần mọc thêm đôi cánh nữa".

      Qúa đả kích người rồi, thể năng mềm mỏng hơn chút sao? Cải Chíp buồn bực, quay mặt chỗ khác, , "Được rồi, sắc đẹp của cũng bình thường lắm đấy, dù sao cũng vừa mắt tôi đâu".

      Ngô Văn bỗng bước bước, về phía . đến trước mặt , cách rất gần, cúi đầu nhìn .

      Khoảng cách của hai người có chút nguy hiểm. Cải Chíp bất giác lùi lại bước.

      lại tiến lên, lại lùi lại, lại tiến lên. Cứ lùi vài bước như vậy, cuối cùng Cải Chíp dựa lưng vào tường, còn đường lui.

      Ngô Văn chống tay vào tường, cúi đầu nhìn chằm chằm. Khoảng cách quá gần, gần như là bao vây lấy cả người , hệt như đám mây phủ quanh . Thân hình của cao lớn khiến có cảm giác bị áp bức. căng thẳng hồi, tim đập loạn nhịp.

      cứng đờ người. lưng dán chặt lấy tường, chỉ muốn hóa thành tờ giấy. cúi đầu, dám nhìn .

      Cải Chíp nhìn thấy khuôn mặt ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan nét, đôi mắt thâm trầm, trong mắt có bóng dáng hoảng hốt của .

      Khoảng cách giữa họ xa vời như thế, lại gần gũi đến vậy. Xa đến mức có tư cách chạm vào góc áo của , gần đến mức có thể đếm từng sợi lông mi của . hốt hoảng, biết điều gì mới là chân thực.

      Ánh mắt của Ngô Văn khẽ quét qua gương mặt , cuối cùng dừng đôi môi , cúi đầu.

      Trái tim Cải Chíp bỗng thấp thỏm. ấy sắp hôn mình rồi, ấy sắp hôn mình rồi, ấy sắp hôn mình rồi... Môi Ngô Văn dừng giữa chừng. giương mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt , thấp giọng hỏi, " , tôi có đẹp trai ?".

      Cải Chíp gần như cần suy nghĩ, buột miệng , "Đẹp trai".

      thấp giọng cười, tiếng cười quyến rũ như hương rượu, lại có đắc ý mang theo gió xuân dạt dào. thẳng lưng, nhéo khuôn mặt , "Muốn đấu với tôi? Ha ha...".

    4. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Phần 5

      Thời khắc Ngô Văn cười đắc ý, Cải Chíp khó tránh có chút sầu não. chỉ khoe chút nhan sắc, hoàn toàn mất khả năng kháng cự. Điều này khiến bị động vô cùng, cảm giác bản thân giống như cá nằm thớt, tùy người ta mổ xẻ. Điều khiến chán nản nhất là, cho dù cam tâm tình nguyện nằm thớt Ngô Văn chưa chắc sẵn lòng nhìn lấy lần. Những buồn bực này có nơi để phát tiết, dồn nén trong bụng chuyển hóa thành cơn giận dữ, , giận Ngô Văn quá xấu xa, giận có triển vọng. Cho nên, đường Ngô Văn lái xe đưa về nhà, nghiêm mặt lời. Hơn nữa, để thể chống đối của mình, cố ý ngồi ghế sau mà ngồi ở ghế phụ.

      Nhưng khi thích ứng với tiếng ồn ào của người, khi người ta bỗng dưng im lặng, khiến con người thấy yên tâm lắm. Ngô Văn vừa lái xe, vừa nhìn Cải Chíp qua gương chiếu hậu. cúi đầu, như thể Cải Chíp vừa tươi vừa non bỗng biến thành lá cải mất quá nhiều nước. cười, dịu giọng, "Tôi này, có cần đến nông nỗi ấy ? chịu được kiểu đùa như vậy sao?".

      Giọng điệu của Cải Chíp cứng rắn, "Tổng giám đốc Ngô, xin lần sau đừng đùa tôi như vậy nữa. Dù gì tôi cũng là con , nam nữ thụ thụ bất thân".

      Ngô Văn hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của kẻ thần kinh, lại nổi ác ý muốn trêu chọc , "Ô, làm như chưa từng vô lễ với tôi vậy?".

      Cải Chíp thở phì phì, "Tôi nhận nhầm người, lẽ nào cũng nhận nhầm người sao?", lên giọng, giọng điệu có mang theo ý chất vấn.

      kiêu căng như vậy, ngờ trả đũa lại, mà chỉ im lặng lát rồi hỏi, ''Tôi giống bạn trai cũ của sao?".

      Cải Chíp há miệng, biết phải trả lời thế nào. "Bạn trai cũ" này là tự hư cấu, nhưng lại muốn bị châm chọc, ngẫm nghĩ hồi, cười lạnh, "Tướng mạo xác thực giống, nhưng người ta đẹp trai hơn nhiều".

      Ngô Văn có chút vui, "Tôi tin, có ảnh ?".

      Cải Chíp quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh lướt qua nhanh chóng, " có, tôi xóa hết rồi".

      Ngô Văn như cười như , "Người đẹp trai như vậy sao có thể thích nhỉ?".

      Bị người mình thích coi thường hết lần này đến lần khác, Cải Chíp vừa tủi thân vừa buồn bả vừa tự ti. tức giận thở phì phì, huyệt thái dương giật giật, phản bác, "Tôi vừa dịu dàng vừa xinh đẹp vừa nghe lời vừa am hiểu lòng người, quan trọng nhất là kỹ thuật phòng the của chị đây giỏi vô cùng, được chưa?".

      những lời này, chiếc xe bỗng phanh gấp. Cải Chíp phản ứng kịp, cơ thể lao về phía trước, đập vào ghế ngồi phía . ôm đầu, giận dữ , " làm gì vậy hả?''.

      Giờ phút này, khuôn mặt Ngô Văn như mây đen u ám. quan tâm nơi này có được phép dừng xe hay , phanh luôn lại. phát ra khả năng kiềm chế của bản thân quá thấp, chỉ sợ trong lúc tức giận lái xe như bay. Đây là khu dân cư đông đúc, lại đúng giờ cao điểm.

      quay đầu nhìn , sắc mặt u ám, ánh mắt bức người, "Đàn bà con sao lại chuyện như thế hả? có phải là phụ nữ hay vậy?".

      Cải Chíp xoa trán hỏi lại, "Tôi sai chỗ nào?".

      "... đàn bà con ... cái gì mà kỹ thuật phòng the...", Ngô Văn tới đây cũng hơi mất tự nhiên, vội nhìn chỗ khác.

      Cải Chíp còn bận tâm đến lý trí, trả lời mỉa mai, "Tổng giám đốc Ngô, kiêng kỵ mấy từ này như vậy, có phải yếu sinh lý thế?".

      "... .. ...", Ngô Văn sắp tức chết rồi, " xuống xe cho tôi".

      Xuống xuống! Cải Chíp đẩy cửa xe, chủ động xuống xe trước, sau đó khom lưng bê thùng Mao Đài ghế ngồi. Trước khi họ cãi nhau, thùng Mao Đài này thuộc về , mang theo vật phẩm thuộc về mình là lẽ dĩ nhiên.

      thùng rượu Mao Đài hơn thùng tôm nõn nhiều, mặc dù khá vất vả nhưng Cải Chíp vẫn có thể bê được. ôm thùng, nhấc chân đạp vào cửa xe. Cánh cửa sạch bong của chiếc xe có thêm dấu chân mờ.

      Bên ngoài tài xế thi nhau bấm còi inh ỏi, nhao nhao giơ ngón giữa ra ngoài cửa xe, từng trận mắng chửi ập tới. có cảnh sát giao thông bước về phía này.

      Ngô Văn quan tâm đến những điều này. xuống xe, sải chân về phía trước chặn Cải Chíp , "Sao đột nhiên lại có khí phách như vậy hả? Bảo xuống xe là xuống xe? giả vờ giả vịt cái gì thế?".

      "Tránh ra!".

      Ngô Văn tránh. Nhưng nơi này phải là nơi chuyện, mười tám đời tổ tông nhà bị hỏi han hết lượt rồi. sốt sắng, ra sức ghì lấy eo Cải Chíp , bế lên. Cải Chíp còn ôm thùng rượu, tiện vùng vẫy, chỉ có thể cố gắng đạp chân, " bị thần kinh hả, thả tôi xuống".

      Tài xế phía sau thấy vậy chửi đổng nữa mà chuyển sang vỗ tay cổ vũ, còn có người huýt sáo, nhóm người vây lại xem trò vui chê bai chuyện rắc rối.

      Cảnh sát giao thông bước tới, ta vỗ vào xe của Ngô Văn, sau đó , "Hai chị có thể đổi nơi khác lãng mạn hơn để cãi nhau ? Đừng đỗ xe ở đây nữa".

      Ngô Văn nhìn thấy cảnh sát giao thông, cười vui vẻ , "Đồng chí cảnh sát, cảm phiền đồng chí mở cửa xe giúp tôi với".

      Cảnh sát giao thông giúp mở cửa xe, Ngô Văn quăng Cải Chíp vào trong rồi nhanh chóng khóa cửa xe lại. Ký biên bản, nộp phạt xong, Ngô Văn quay trở lại xe.

      lái xe, buồn ngoảnh lại, , "Được rồi, tôi phục rồi được chưa? có thể cho tôi biết tại sao lại nổi cáu như vậy ? Tôi vô cùng tò mò đấy".

      Cải Chíp hỏi lại, "Chẳng phải là cũng nổi đóa lên đấy sao?".

      "Giống nhau sao? Bất cứ người đàn ông nào bị nghi ngờ về năng lực trong lĩnh vực ấy đều nổi cái, hiểu ?"

      "Bất cứ người phụ nữ nào bị hạ thấp vẻ đẹp cũng nổi cáu, hiểu ?"

      Ngô Văn cười, "Tôi phát tức giận là năng lực chiến đấu tăng lên rất nhiều, cứ như là từ trái bom tiến hóa thành bom nguyên tử vậy".

      Cải Chíp trừng mắt, "Qúa khen".

      Ngô Văn cảm thấy thể tưởng tượng nổi, " ngờ vừa rồi nổi giận là vì tôi chê xinh đẹp? Được rồi, được rời, được rồi, xinh lắm, xinh vô cùng, mỹ nữ số thế gian này, được chưa?".

      " phải", Cải Chíp lắc đầu, "Chỉ là do tâm trạng tôi được tốt".

      Thực ra, đứng lập trường của Ngô Văn, đâu có làm gì sai, chẳng qua chỉ độc mồm độc miệng chút thôi. Người sai là . nên thích , nên si mê , nên lưu luyến mãi quên, quả thực là rất nên. Ngô Văn nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Cải Chíp qua gương chiếu hậu, hiểu sao cũng có chút buồn bã theo . hỏi, "Rốt cuộc là sao vậy? Có ai bắt nạt sao? ra xem nào, dám bắt nạt trợ lý văn phòng của tôi, khác nào vả vào mặt tôi?".

      Cải Chíp lắc đầu, thở dài thườn thượt.

      Giúp người phải giúp đến cùng, thương thương cho trót, lúc Ngô Văn đưa Cải Chíp tới dưới lầu, đích thân giúp bê thùng rượu lên. Cha mẹ Cải Chíp nhìn thấy hôm nay lại có chàng đẹ trai giúp con mình chuyển đồ về, hơn nữa, người hôm nay còn phong độ phi phàm hơn người hôm qua. Hai ông bà này chỉ coi vị này và vị ngày hôm qua là đồng nghiệp giúp đỡ con , nên lịch cảm ơn chàng thanh niên tên Ngô Văn này, còn mời ở lại dùng cơm.

      Nghe con rượu hôm nay là do sếp tặng, mẹ Cải Chíp , "Sếp các con sao cứ tặng đồ cho con hoài vậy? Có phải là thích con rồi ?".

      Cải Chíp đỏ mặt, "Sao có thể chứ ạ".

      Mẹ của Cải Chíp gật đầu, "Mẹ cũng cảm thấy thể".

      Cải Chíp có lời nào để . Nhưng dù sao hôm nay tự tin của bị Ngô Văn đả kích đến tan thành tro bụi rồi, giờ thấy buồn rầu khi phải chịu lần đả kích thứ hai này nữa.

      Ngô Văn nghe thấy mẹ Cải Chíp như vậy, nhịn được bật cười. liếc nhìn Cải Chíp , ánh mắt vô tội, ý tứ vô cùng ràng: xem , tôi chỉ phản ánh thực tế cách khách quan thôi, thế mà nổi đóa lên với tôi rồi.

      Cha Cải Chíp là người có mắt nhìn, biết thùng rượu kia vô cùng quý giá, ông , "Sếp các con khách sáo quá, tặng nhiều đồ thế này, khi nào phải gặp mặt cảm ơn sếp con mới được".

      Ngô Văn cười , '' cần đâu ạ".

      Hai người già cảm thấy khó hiểu. Cải Chíp giải thích, "Con quên giới thiệu, vị này là sếp của chúng con".

      Ngô Văn nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của họ, ung dung nở nụ cười, "Cháu chào hai bác ạ'.

      Hai người già phản ứng trở lại, nhìn nhau, mẹ Cải Chíp cười , " ra cháu chính là sếp của Vy Vy hả? ngờ lại trẻ thế này, đúng là tuổi trẻ tài cao. Nào, ngồi xuống , đừng khách sáo, Vy Vy nhà chúng ta ở công ty may nhờ có chiếu cố và khoan dung của cháu, biết phải cảm ơn cháu thế nào. Hôm nay ở lại dùng cơm nhé, bác làm thêm mấy món nữa.

      Cha Cải Chíp cũng gật đầu đồng tình.

      Thịnh tình thể từ chối, Ngô Văn ở lại ăn cơm tối. Những món mẹ Cải Chíp làm đều là món ăn gia đình, tay nghề nấu nướng tồi. Ngô Văn ăn từ canteen cho đến nhà hàng năm sao, hề kén ăn. Hầu như chưa từng được ăn món ăn gia đình do mẹ mình làm, ăn những món do mẹ Cải Chíp làm, lòng thầm thở dài: Đúng là mẹ người ta.

      Cha Cải Chíp vốn muốn uống chén với Ngô Văn, nhưng nghe lát nữa còn phải lái xe nên đành thôi. Chàng thanh niên này cử chỉ đúng mực, lễ độ lại khéo ăn , hơn nữa có vẻ rất thích ăn món mẹ Cải Chíp làm... Tóm lại tất cả đều khiến người ta vô cùng vừa mắt.

      Hai vợ chồng liền có chút tâm tư.

      Dùng cơm tối xong, Ngô Văn tiện ở lại lâu, lúc Cải Chíp tiễn xuống dưới lầu, bèn xoa đầu , "Còn giận hả?".

      Cải Chíp chắp tay sau lưng, mũi chân phải khẽ di xuống đất, cúi đầu trả lời, "Đâu có".

      "Được rồi, quay về . , cả công ty là người duy nhất dám nổi nóng với tôi đấy. cũng ỷ vào tôi hào phóng, khoan dung, so đo tính toán với quá."

      "Xin lỗi."

      "Tôi cần xin lỗi, quay về ."

      Sau khi Cải Chíp về đến nhà, cha mẹ kéo đến sofa tra hỏi lượt. Họ hiểu về công việc của con mình lắm, đương nhiên càng biết về sếp của . Nhưng hôm nay nhìn thấy Ngô Văn, họ khó tránh khỏi việc lo lắng cho chung thân đại của con mình. Thực ra, hai người cũng có chút lòng tn, mấy năm trước giải tỏa căn nhà cũ, họ được cấp cho căn nhà mới, khu đất tồi, có thể làm của hồi môn cho con . Nếu chỉ xét về mặt kinh tế, con họ có thể xứng với vị sếp bình thường. Họ lại hỏi Cải Chíp về gia thế của Ngô Văn.

      Đương nhiên là Cải Chíp hiểu giá trị của mình ở công ty nên ra con số.

      Sau khi nghe xong con số này, cha mẹ lập tức trầm lặng. Gia thế của hai người chênh lệch quá xa, môn đăng hộ đối, tuyệt đối tương xứng.

      Cải Chíp hiểu tâm ý của cha mẹ mình, dù sao cứ ra cho họ thấy nhõm hơn, cần phải lo lắng về chuyện này mãi. Cải Chíp tại có chút hoài nghi rốt cuộc mình có lòng thích Ngô Văn , hay chỉ là cố chấp của thời thanh xuân. Cân nhắc đến chuyện mình u mê chịu tỉnh ngộ, càng ngày càng nghiêng về vế sau hơn. Mà nếu chỉ là kiểu chấp niệm hư vô, vậy hà tất phải kiên trì mãi?

      Đầu óc thông minh, suy nghĩ chuyện này phải cần nhiều thời gian hơn người bình thường mới có thể sáng tỏ được. Mãi đến trước khi ngủ, Cải Chíp vẫn làm được chuyện này, điều may mắn duy nhất là bản thân tự lượng sức mình, mơ ước viển vông.

      Trước khi ngủ, lướt mạng vòng. Webchat, nhận được rất nhiều lượt thích, mở ra xem, đều đến từ người.

      Ngô Văn nhấn "like" toàn bộ ảnh tự sướng mà đăng Webchat.

    5. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Phần 6

      Cải Chíp trời sinh có tiền đồ gì, sau khi tức giận xong, chẳng bao lâu sau gạt chuyện này sang bên, trở về làm nàng hay cười vui vẻ. Nhưng Ngô Văn vẫn phát giác ra được thay đổi của , cụ thể là thay đổi ở đâu lại được.

      Ngày hôm sau, Kiều Phong, người vốn bận rộn theo đuổi bạn gọi điện thoại cho trai xin giúp đỡ, hy vọng trai có thể cung cấp cho mình con ngựa. Ngô Văn nghe hiểu nguyên do tình, gì nhiều, nhượng luôn con ngựa của mình cho Kiều Phong. Ngô Văn yên tâm, còn đích thân đến xem, nhân tiện quyết định đưa cả Cải Chíp cùng để phối hợp tác chiến.

      quyết định xong mới vờ vĩnh trưng cầu ý kiến của Cải Chíp . Cải Chíp vừa nghe đến cưỡi ngựa đau khổ lắc đầu, "Tổng giám đốc Ngô, tôi biết cưỡi ngựa, cưỡi ngựa đau mông".

      câu lại càng tăng thêm sức mạnh cho quyết định của Ngô Văn. Những ngày này, dưỡng thành thói quen, hễ là chuyện Cải Chíp phản đối đều là chuyện Ngô Văn ủng hộ. như chàng thiếu niên mắc chứng rối loạn tăng động. Về điều này, Ngô Văn có hai lời giải thích, là nhàn cư vi bất thiện, hai là đúng lúc kẻ thần kinh Cải Chíp muốn ăn đòn.

      Tóm lại, sau khi nghe Cải Chíp bị đau mông, Ngô Văn vui sướng dẫn đến trường đua ngựa để giày vò .

      ngờ Cải Chíp thầm tính toán, bốn người cùng chơi, quả là cơ hội tốt trời ban. mang theo viên thuốc tà ác kia, định tìm cơ hội liên thủ cùng Lam Sam chuốc cho hai em Ngô Văn, đương nhiên, mỗi người chuốc người.

      và Ngô Văn cùng đến, sớm hơn cả hai người kia. Ngô Văn thấy Cải Chíp vừa nhìn thấy ngựa là câm như hến, nào chịu buông tha, cười híp mắt kéo cùng cưỡi ngựa. Cải Chíp ngồi ngựa lắc lư như chè trôi nước trong bát, thể nào yên ổn. Lúc này, mặc dù được nam thần ôm trong lòng, nhưng cũng vui sướng gì cho cam, kêu gào thảm thiết.

      Ngô Văn ôm , thích chí cười vui vẻ bên tai .

      Khung xương , cơ thể mảnh khảnh, nép trong vòng tay rộng lớn của càng trở nên yếu đuối. Khuôn mặt Ngô Văn chạm vào mái tóc mềm mại của . cười, cúi đầu thấy hoảng sợ chực khóc, bỗng có chút nỡ, đành giảm tốc độ, tiếp tục giày vò nữa.

      Sau đó, buông lỏng vòng tay, đưa tay lên xoa đầu , "Sợ đến nông nỗi này cơ à?".

      Cải Chíp chút nghĩ ngợi, kéo tay xuống cắn miếng đau điếng.

      Ngô Văn đau đớn nhăn mặt, "Muốn tạo phản hả?".

      Cải Chíp cắn là bởi quá tức giận, bình thường có can đảm làm như vậy. tại bị quát mắng, rụt vai lại, vội vàng nhả ra.

      Đôi môi mềm mại ướt át lướt qua làn da , tiếp xúc ấy khiến trái tim Ngô Văn có cảm giác khác lạ. Sau đó, vào lúc lơ đãng, đầu lưỡi chạm vào mu bàn tay , khiến như bị điện giật. Dòng điện theo làn da vào tận xương tủy, huyết mạch, lao thẳng đến trái tim. Hơi thở của Ngô Văn như ngưng trệ, rất nhanh sau đó phản ứng trở lại, cuống cuồng rút tay ra.

      Cải Chíp tưởng tức giận, thở phì phì, học theo giọng điệu của , "Tôi cắn chút thấy oan ức lắm hả? làm mông tôi đau như thế này, tôi cắn chút làm sao nào?".

      ... làm... mông... tôi... bị... đau... Ngô Văn vừa rồi bị khơi dậy chút cảm xúc vừa mập mờ vừa mất tự nhiên, giờ lại nghe thấy những lời này, khó tránh khỏi có suy nghĩ sai lệch. cảm thấy mình đúng là quá xấu xa, cố tình trầm giọng để lấp liếm cảm giác chột dạ của mình, " ngậm miệng cho tôi".

      Đối với hành vi vô liêm sỉ chỉ cho quan phóng hỏa, cho dân đốt đèn của Ngô Văn, Cải Chíp chỉ biết thầm mắng chửi trơ tráo, nhưng ngoài mặt lại dám phản kháng, sợ tiếp tục giày vò mình.

      Chẳng mấy chốc, ha người chạy đến trường đua ngựa. Họ gặp Lam Sam và Kiều Phong, ngồi lưng ngựa chuyện vài câu, rồi lại chia nhau ra. Ngô Văn và Cải Chíp đến bên hồ nghỉ ngơi.

      Lúc xuống ngựa, Cải Chíp lại gặp khó khăn. Ngô Văn chọn con ngựa rất cao, cao hơn cả chiều cao của , dám tùy tiện nhảy xuống. Thế nhưng Ngô Văn lại đứng bên xem trò vui, khoanh tay đợi cầu xin.

      Cải Chíp đành phải bất chấp tất cả, " có thể đỡ tôi chút ?".

      "Được thôi", gắng gượng dang hai tay ra, nhưng khóe miệng vẫn cười.

      Lúc Cải Chíp nhảy vào lòng , đồ đạc người rơi vãi lung tung.

      Ngô Văn đặt Cải Chíp xuống, tò mò săm soi mấy món đồ rơi ra từ túi . Đó là rất nhiều viên kẹo đủ sắc màu. Ngô Văn nhặt viên, cười nhạo, " bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn ăn kẹo? Nghiện làm nghé rồi phải ?".

      Cải Chíp vô cùng sợ hãi, vội vàng nhặt những "viên kẹo" kia lên.

      Ngô Văn nhận ra điểm khác thường từ nét mặt của . đưa viên kẹo lên mũi ngửi, lại nếm, ngọt chút nào. Lòng nổi giận, túm lấy cổ áo của Cải Chíp , "Đây phải là thuốc lắc đấy chứ? Tiêu Thái Vy, có bản lĩnh lớn lắm phải ? Ông đây phải báo cảnh sát".

      báo cảnh sát chỉ là hù dọa thôi, nhưng yên lành, người lại mang theo thứ đồ này, Ngô Văn cảm thấy vô cùng đau lòng. Huống hồ, người này còn là Tiêu Thái Vy, điều này khiến ngoài đau lòng ra, còn cảm thấy thất vọng và phẫn nộ.

      Cải Chíp vừa nghe muốn báo cảnh sát, hoảng sợ vô cùng, " phải đâu! phải là thuốc lắc".

      "Thế đó là gì?"

      "Là... cái đó... buông tôi ra, nghe tôi giải thích ."

      Kế hoạch còn chưa thực thi bị vạch trần, Cải Chíp đành phải lôi cả Lam Sam ra: "Là như vậy, Lam Sam thích Kiều đại thần, nhưng Kiều đại thần thích ấy. Tôi muốn giúp ấy, nên định đánh thuốc mê Kiều đại thần, sau đó, ừm, cái đó...".

      " Lam Sam thích em trai tôi?"

      "Đúng thế, đáng tiếc là Kiều đại thần thích ấy."

      "Ôi trời! Ai Kiều Phong thích ấy? Kiều Phong vô cùng thích ấy."

      "Sao cơ?"

      Hai người giờ mới phát ra việc vòng lớn. Họ trao đổi những thông tin mà mình có được, bổ sung cho nhau, sau đó hai người rất vui vẻ, cuối cùng chuyện này coi như có kết quả.


      Ngô Văn giúp Cải Chíp nhặt những viên thuốc rơi mặt đất, tránh để người hay vật khác tưởng nhầm là đồ ăn. Sau đó, hai người ngồi bên hồ. Ngô Văn nhìn đống thuốc kia, lắc đầu ngán ngẩm, " tôi chưa từng găp ai ngốc như . cho rằng đàn ông ăn thứ này, ngất có ngất đấy, nhưng sau khi ta ngất rồi, có thể làm nên trò trống gì được ?".

      Mặt Cải Chíp đỏ bừng, " ngậm miệng lại".

      " giờ thẹn thùng có phải muộn rồi ? Khí phách cưỡng bức đàn ông của trước kia đâu rồi?".

      '' im miệng, còn nữa là tôi chuốc cho hôn mê rồi tiến hành mưu kế với đấy", đánh liều phen.

      Mặt Ngô Văn bỗng đổi sắc, "Ôi trời ơi! Đồ biến thái!".

      Cải Chíp cười híp mắt vuốt má , "Ngoan".

      Ngô Văn nào phải mẫu người để người ta trêu ghẹo, cầm lấy tay của kéo mạnh vào lòng. Sau đó, bắt lấy hai tay , đặt lên đùi mình, nâng tay khẽ tét vào mông , "Xem biết thà hay chưa".

      Cải Chíp vốn đau mông, giờ lại bị tét, nhịn được mà kêu lên, "Đau".

      Cái tét thứ hai của Ngô Văn cuối cùng hạ xuống, ấn người , cười hỏi, " nghe lời chưa?''.

      "Nghe.''

      "Rốt cuộc ai nghe hả?"

      "Tôi nghe, tôi nghe."

      Ngô Văn đắc ý xoa đầu làm cho tóc của rối bù hơn cả cây cỏ mùa thu. Cải Chíp ngồi dậy, mặt biểu cảm sửa sang lại đầu tóc.

      Ngô Văn châm điếu thuốc, nhìn trời cao, non xanh nước biếc, nhàn nhã nhả từng vòng khói. nhìn Cải Chíp bên cạnh, " như sao cái gì cũng dám vậy?".

      Cải Chíp trợn tròn mắt, "Còn phải là vì chọc giận tôi sao?".

      liếc mắt quan sát , hỏi dò, "Vậy những lời lần trước cũng chỉ vì tức giận thôi?".

      Cải Chíp hiểu, "Lần nào?".

      Ngô Văn cắn thuốc, như cười như , trả lời. Có những chuyện, để ý cách kỳ lạ, có lẽ chỉ vì tò mò thôi nhỉ? Tò mò về người phụ nữ trông thuần khiết này có phải có kỹ năng phòng the tuyệt hảo như tự xưng hay . Thế nhưng, hay giả làm sao chứ, có liên quan gì đến ?

      Hơn nữa, mặc dù có đôi phần muốn biết đáp án, nhưng nhiều hơn là muốn biết. Đây là bản năng tự bảo vệ của con người. Người ta lúc nào cũng cố ý tránh né những việc có thể ảnh hưởng đến chứng đau dây thần kinh của mình. Ngay chỉnh bản thân Ngô Văn cũng ý thức được điểm này.

      Cải Chíp thấy trả lời, bèn tò mò hỏi, "Tổng giám đốc Ngô, lần nào thế? Thực ra, những lời tôi đa số đều là hiểu biết chính xác. chỉ có số ít là do hờn giận thôi".

      Ngô Văn bỗng há miệng nhả vòng khói về phía , nhìn ho sặc sụa, cười hả hê.

      ''Đồ thần kinh", Cải Chíp dứt cơn ho, ném cho câu bình luận như thế.

      "Ngắm phong cảnh ", Ngô Văn .

      Lúc Cải Chíp ngắm phong cảnh, bao giờ cũng phải tranh thủ chụp ảnh. Chụp hết phong cảnh bắt đầu chuyển sang chụp ảnh tự sướng, còn nhờ Ngô Văn giúp mình chụp ảnh với ngựa.

      Ngô Văn nhẫn nại chụp cho vài tấm, sau khi Cải Chíp xem xong, nhìn xung quanh lượt, sau đó nhìn chằm chằm vào Ngô Văn.

      Ngô Văn nhướng mày cảnh giác.

      Cải Chíp cười nịnh nọt, "Tổng giám đốc Ngô, chúng ta chụp bức ảnh chung ?".

      "Được thôi", gượng gạo gật đầu.

      tại, ngoài hai người họ ra, động vật sống duy nhất chính là con ngựa kia, bởi vậy bức ảnh chụp chung này chỉ có thể tự chụp. Cải Chíp ngồi bên cạnh Ngô Văn, giơ điện thoại lên. Góc độ chụp này khá đẹp, để có thể chụp được cả hai người, họ bắt buộc phải tựa sát vào nhau. Đây là cơ hội quang minh chính đại để tiến gần hơn nữa với nam thần, Cải Chíp nào có thể bỏ lỡ. xích lại từng chút , gần như gối đầu lên vai .

      Ngô Văn ngậm điếu thuốc, nhàn nhạt quét mắt vào ống kính. Cải Chíp ấn nút chụp, bắt lấy khoảnh khắc tràn đầy khí thế của .

      Cải Chíp rất hài lòng với bức ảnh này, "Tổng giám đốc Ngô, đẹp trai đấy".

      Ngô Văn khẽ cong khóe miệng.

      Cải Chíp cúi đầu, hỏi, "Tôi có thể đăng bức ảnh này lên Wechat ?".

      "Được."

      Cải Chíp rất vui vẻ, Ngô Văn cũng rất tò mò, nếu nhân viên trong công ty nhìn thấy Tiêu Thái Vy đăng bức ảnh của , họ nghĩ gì, gì. Bởi vậy, lát sau, lấy điện thoại ra, vào Wechat của Cải Chíp , nhân tiện ấn "like" cho bức ảnh vừa rồi của .

      Bức ảnh đăng Wechat được chỉnh sửa, cách thức đơn giản, thô bạo, trực tiếp. gương mặt của người đàn ông bên cạnh Cải Chíp có chèn con khỉ miệng rộng.

      từng xem những bức ảnh đăng tải trước kia, thi thoảng cũng xuất con khỉ miệng rộng này, có những người bị chèn, có những người bị chèn, còn , hiển nhiên được liệt vào hàng ngũ bị chèn.

      Ngô Văn lòng mình có cảm giác gì, tóm lại là vui vẻ. nhìn Cải Chíp , phát thấy dáng vẻ điềm nhiên của .

      Lần này Ngô Văn ấn "like" cho bức ảnh của Cải Chíp nữa. mở bình luận ra xem, bởi vì thân phận của người đàn ông trong bức ảnh ràng nên cột bình luận vô cùng vắng vẻ, buồn tẻ, chỉ có Đổng Lập Đông để lại lời bình:Bạn trai?

      Lướt lát, Ngô Văn nhìn thấy Cải Chíp trả lời Đổng Lập Đông: phải.

      Ngô Văn lại quét mắt về phía Cải Chíp , thấy cúi đầu cười tủm tỉm. biết câu đó với Đổng Lập Đông có gì vui vẻ mà lại cười như thế. Ngô Văn hừ tiếng.

      lại lần nữa thu ánh nhìn, tiếp tục xem cuộc trò chuyện của hai người.

      Đổng Lập Đông: Vậy tốt.

      Lời này ý đồ quá rệt. Ngô Văn hắng giọng, , "Tiêu Thái Vy, tôi bắt buộc phải nhắc nhở , công ty chúng ta cho phép đương trong nội bộ đâu đấy".

      Cải Chíp đè khóe môi muốn cong lên, "Yên tâm , tôi thích đâu".

      Trái tim Ngô Văn trầm xuống, giống như bị người ta ép ngâm vào nước muối, vô cùng khó chịu. cười nhạo, "Tôi tôi sao? Người tôi là Đổng Lập Đông. xem lời cậu ta kìa, cậu ta có ý với đấy".

      "Vậy sao?'' Cải Chíp nhìn thấy bình luận trả lời của Đổng Lập Đông, cũng nghi ngờ, "Để tôi hỏi ta", dứt lời, mở Wechat của Đổng Lập Đông.

      Ngô Văn vô cùng tò mò xem Cải Chíp hỏi thế nào, nên nghiêng đầu qua.

      Tiêu Thái Vy: Đổng Lập Đông, có phải là có ý với tôi thế?

      Ngô Văn như muốn cười ngất . ra với ai này cũng hỏi như vậy sao? Thẳng thắn quá, rốt cuộc từng đương chưa vậy? Đổng Lập Đông trả lời rất nhanh.

      Đổng Lập Đông: Đúng vậy, có sợ ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :