1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thùng Cơm Sát Vách - Tửu Tiểu Thất (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 49

      Sau khi tan làm, Lam Sam về thẳng nhà, mà đến cửa hàng đồ cổ. đổ túi đựng đồ trước mặt nhân viên cửa hàng, đống mảnh sứ vỡ nằm bàn, sau đó hỏi nhân viên cửa hàng, "Tôi muốn sửa thứ đồ này, ở đây có thể sửa ?".

      Nhân viên cửa hàng ngây người, "Lần đầu tiên tôi thấy có người coi chiếc bát Pokemon1 là đồ cổ đấy".

      Lam Sam ngại ngùng gãi đầu, " phải, tôi chỉ muốn sửa nó thôi".

      "Chi bằng mua cái mới."

      " mua được."

      Nhân viên cửa hàng giải thích, " lòng, sửa ở chỗ chúng tôi đắt lắm, lợi bất cập hại, hơn nữa, các nghệ nhân thủ công mỹ nghệ của chúng tôi chắc muốn giúp sửa lại chiếc bát Pokémon này đâu.

      "Ồ, vậy phải làm thế nào? Xin lỗi, tôi rành lắm. Tôi tìm kiếm mạng, nhìn thấy cửa hàng của các vị nên đến xem sao.

      " ra ngoài rẽ phải theo con đường này, đến đầu đường, có cửa hiệu đồ gốm sứ thủ công, đến đó hỏi xem thế nào."

      Lam Sam thu lại những mảnh sứ, cảm ơn rồi ra ngoài tìm cửa hàng đồ gốm sứ thủ công kia. biết tại sao mình lại cố chấp như thế, cứ nhất định muốn ghép lại chiếc bát vỡ vốn dĩ đáng mấy đồng này cho bằng được.

      Chủ cửa hiệu gốm sứ nhận làm công việc này, giá đưa ra có thể chấp nhận được. Lam Sam để những mảnh sứ ở lại chỗ họ, sau đó mới về nhà.

      Về đến nhà gần chín giờ, chưa ăn cơm tối, cũng muốn ăn, thay giày bỏ túi xách xuống, ngồi trước máy tính, muốn chơi vài ván game để giải tỏa tinh thần.

      Sau khi mở máy, rót cốc nước, quay về nhìn thấy máy tính khởi động xong. Ổ cứng thể rắn(1) tuyệt đấy, thầm nghĩ.

      (1)Ổ cứng thể rắn (SSD) là thiết bị lưu trữ sử dụng bộ nhớ flash để lưu trữ dữ liệu máy tính cách bền vững.

      cầm cốc nước lên, bỗng phát con ruồi ở góc màn hình tinh thể lỏng, nó bò, nhưng rất chậm. quay đầu tìm vỉ đập ruồi, khẽ bước tới, cầm vỉ đập ruồi đập "phịch'' cái trúng mục tiêu.

      Sau đó, lấy khăn giấy lau sạch, kết quả, kỳ tích xuất , lau thế nào cũng sạch.

      Kỳ quái , bỏ khăn giấy ra, phát thấy con ruồi đó vẫn di chuyển chậm rãi.

      Ôi trời đất ơi!

      đời này còn có con ruồi ương ngạnh, sinh lực dồi dào thế này so? Lam Sam tò mò đưa tay ra bóp, kết quả chỉ có thể chạm vào màn hình bằng phẳng, vừa ấn là màn hình tinh thể lỏng hơi lõm xuống, thể chạm vào con ruồi kia.

      Nó vẫn bò, khoan thai vô cùng, cũng phóng khoáng vô cùng.

      Lam Sam dán mắt vào màn hình quan sát tỉ mỉ, cuối cùng xác định, con ruồi này ở bên trong màn hình.

      thể hiểu nổi, rốt cuộc nó chui vào trong đó bằng cách nào?

      hiểu cấu tạo của màn hình, có người hiểu, nhưng giờ muốn tìm người đó. còn bức bối, bức bối vô cùng.

      Máy tính này là đồ lắp ráp được mua Taobao, Lam Sam đành phải vào shop Taobao mà mình mua để cầu cứu người phục vụ. Thái độ phục vụ của họ rất tốt.

      Phục vụ khách hàng 002: Xin chào quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho quý khách?

      Lam Sam: Xin chào, có con ruồi chui vào màn hình máy tính của tôi.

      Phục vụ khách hàng 002: ...

      Lam Sam: Xin hỏi, tôi phải đuổi nó ra thế nào?

      Phục vụ khách hàng 002: Qúy khách thân mến, việc kinh doanh của cửa hàng chúng tôi rất bận, thứ lỗi cho tôi thể cùng quý khách kể chuyện cười, thân!

      Lam Sam: Tôi mà, là đấy.

      Phục vụ khách hàng 002: Qúy khách thân mến, nếu quý khách còn tiếp tục thế này chúng ta thể chuyện rồi.

      Lam Sam: Xin hãy tin tôi...

      Lam Sam: Này

      Lam Sam: nghe tôi ...

      Sau đó, nhân viên phục vụ khách hàng thân thiết kia thèm ngó ngàng tới nữa.

      Lam Sam liếc nhìn con ruồi, nó vẫn bò, thong dong như những ông cụ mang chim dạo nhàn hạ trong công viên, cầm bút gõ vào màn hình, nó cũng sợ.

      thoát khỏi trang Taobao, định tìm kiếm Baidu xem khi ruồi bò vào bên trong màn hình máy vi tính phải làm thế nào, đột nhiên phát bên góc trái màn hình, trong đống biểu tượng lộn xộn kia cũng có con ruồi.

      Ông trời ơi, lại con nữa chui vào.

      Lam Sam hiểu tại sao màn hình của lại có khe hở như vậy, tìm hồi cũng tìm được khe hở chết tiệt kia. Bất đắc dĩ, tìm thấy sổ của cửa hàng sửa chữa cạnh khu chung cư liền bấm gọi.

      Lần này, thông minh hơn hẳn, dám đả động đến việc ruồi bò vào màn hình, sợ người ta đến, nên là máy vi tính bị hỏng.

      Lúc chàng sửa máy vi tính đến, con ruồi trong màn hình biến từ hai con thành bốn con. Lam Sam chỉ vào màn hình máy tính giải thích, ta thoáng bần thần.

      ta sờ vào màn hình, nghiêm khắc , "Chị , tôi xin dùng trinh tiết của mình để thề rằng, trừ khi chị tháo dỡ màn hình máy tính, nếu ruồi thể bò vào được. Cái này của chị... có lẽ là bị virus rồi".

      Lam Sam tin, " tưởng tôi biết gì hay sao? Virus phải là ăn cắp mật khẩu sửa đổi trình tự sao, làm gì có như thế này? Muốn gì của tôi hả? Đây chắc chắn là con ruồi mẹ biết xấu hổ nào đó sinh ra tổ ruồi con bên trong".

      chàng bảo mở QQ, cậu ta dùng phần mềm chụp lại màn hình, sau đó chỉ vào bức ảnh , "Chị xem này, cắt được cả hình của con ruồi, chứng tỏ nó phải là ruồi sống. Chị tắt máy tính chắc chắn là nó còn nữa".

      Lam Sam lúc này mới tin, ôi mẹ ơi, thời buổi này người tạo ra virus cũng liều mạng . sờ cằm, lo lắng , "Vậy phải làm sao? Tôi thể dùng máy tính được".

      "Diệt virus chứ sao, chị có phần mềm diệt virus ?"

      "Có."

      "Diệt."

      Vốn dĩ diệt virus cần đến trợ giúp của ta, nhưng chàng này tình nguyện chuyện với mỹ nữ thêm chút nữa, nên ta đích thân dùng phần mềm diệt virus giúp Lam Sam quét lượt.

      Kết quả là xóa mấy chương trình kỳ lạ, nhưng con ruồi vẫn bò tự do tự tại như trước, hơn nữa lại lần biến đổi, lần này là tám con.

      Tám con ruồi bò đầy màn hình, cảm giác ấy, giống như có con sâu bò bò lại trong tim gan, cũng biết khó chịu nhường nào. Lam Sam quả thực là muốn đập màn hình vô cùng.

      chàng sửa máy tính lắc đầu, " được rồi, người tạo virus này có tay nghề quá cao, phần mềm diệt virus này diệt được".

      "Vậy phải làm thế nào?"

      Chỉ có thể cài đặt lại hệ thống thôi.

      "Vậy cài đặt lại ", dù sao trong máy tính của cũng có thứ gì quan trọng.

      Chiêu cài đặt lại hệ thống này, người sửa chữa máy tính làm thành thạo nhất, chẳng mấy chốc ta cài xong, cuối cùng đuổi được con ruồi chết tiệt kia. Lam Sam rất vui vẻ, mặc cả với ta, cứ thế trả tiền luôn.

      Thế nhưng, người sửa máy tính vừa bước chân , vừa vào nhà nhìn thấy màn hình lại có con ruồi nữa. Vẫn ở chỗ đó, vẫn kích cỡ đó, vẫn bò khoan thai như thế.

      Qủa thực là phát điên lên được.

      lại gọi điện thoại cho người sửa máy tính kia, ta đến nữa, "Cài đặt lại hệ thống rồi mà vẫn được quả thực là tôi biết phải làm thế nào cả. Nếu chị muốn cài đặt lại hệ thống hết lần này đến lần khác, tôi cũng sẵn lòng nhận tiền hết lần này đến lần khác".

      Lam Sam vốn bận túi bụi cả ngày trời, về nhà còn chạy ngược chạy xuôi, tại mệt nhoài, giờ lại phải đối diện với con ruồi này, quả thực là còn tâm trạng để quan tâm đến nó nữa. tắt máy tính ngủ.

      Ngày hôm sau là Chủ nhật, Lam Sam bận đầu tắt mặt tối, gác hết công việc của ngày lại, trở về nhà. Sau khi về đến nhà, gọi đồ ăn ngoài, rồi mở máy tính theo thói quen.

      Ruồi bò đầy màn hình máy vi tính, đen xì mảng, con nào con nấy chuyển động, Lam Sam nhìn mà kinh sợ, vội vàng rút nguồn điện ra.

      gào thét, "Kiều... Phong...".

      Gào thét xong, đứng trong phòng, đầu óc thiếu dưỡng khí, nên thất thần và giây.

      "Cốc, cốc", có người gõ cửa.

      Giọng của Kiều Phong vang bên ngoài cửa, "Lam Sam, gọi tôi à?".

      ngờ nghe thấy rồi.

      Lam Sam ra mở cửa cho . cúi đầu, dám nhìn .

      Kiều Phong hỏi, "Chuyện gì vậy?".

      giọng , "Cái đó, có thể xem máy vi tính giúp tôi ...".

      "Được."

      Lam Sam dẫn ta vào nhà. cắm lại nguồn điện, bật máy. Sau đó, quay mặt , lấy tay che mắt, quả thực là muốn nhìn thấy mấy con ruồi kia nữa.

      giải thích, "Máy tính của tôi bị virus, phần mềm virus diệt được, cài đặt lại hệ thống cũng được".

      "Ừm, virus này của thâm nhập vào file hệ thống rồi, trong kho virus có, phần mềm diệt virus thể phân biệt, nên bỏ qua."

      "Vậy rốt cuộc là tại sao lại bị virus?"

      "Máy tính của mặc dù cài đặt lại hệ thống, nhưng vẫn có lỗ hổng, lát nữa tôi giúp diệt virus, sau đó sửa chữa những lỗ hổng kia."

      "Phần mềm diệt virus của tôi ràng có thể lấp lỗ hổng."

      Kiều Phong nhìn chằm chằm vào màn hình, bình tĩnh trả lời, "Tôi lắp tốt hơn nó".

      Tự tin quá mực.

      Kiểu thiên tài tự tin gõ cành cạch cành cạch trước máy vi tính, sau đó với Lam Sam, " có thể quay đầu lại rồi".

      Lma Sam bèn quay đầu lại, nhìn thấy màn hình sạch , tinh thần bỗng sảng khoái hẳn lên. vỗ vai Kiều Phong, "Làm tốt lắm".

      Kiều Phong cúi đầu, nhìn bàn tay đặt bả vai mình, nhúc nhích.

      Lam Sam có chút lúng túng, rút tay về sờ lên mặt, "Tôi, tôi rót cho cốc nước".

      Kiều Phong lại gõ bàn phím, muốn lấp lỗ hổng cho Lam Sam.

      Lam Sam bưng cốc nước ấm qua, vốn muốn đặt bàn, Kiều Phong lại đưa tay ra nhận lấy. nhìn chằm chằm vào màn hình, đưa tay lấy cốc nước. Cốc nước cao, Lam Sam cầm vào cạnh cốc, lúc cầm lấy đáy cốc, ngón tay tự nhiên chạm phải tay .

      Trái tim của Lam Sam như bị người ta gõ .

      tiếp xúc ngắn ngủi, Kiều Phong cầm cốc nước uống ngụm, lúc hả miệng. khóe miệng cuối cùng kìm được mà khẽ cong lên, nhưng lại bị chiếc cốc thủy tinh che lâp.

      Lam Sam nhịn được gãi vài cái vào nơi bị đụng chạm, động tác hệt như Tôn Ngộ .

      Kiều Phong vừa lấp lỗ hổng vừa giải thích vài câu cho Lam Sam nghe. Theo Lam Sam thấy lời đúng là mã rối(1), chỉ vì giọng của dễ nghe nên mới có thể để lại chút ấn tượng cho .

      (1) Tên tiếng là mesy code.

      Cuối cùng xử lý xong máy tính, Kiều Phong khởi động lại, sau đó uống cạn cốc nước, "Được rồi đấy".

      Lam Sam sờ cằm, nhìn bằng ánh mắt u oán, "Tôi vẫn còn vấn đề nữa".

      "Vấn đề gì?"

      "Sau khi cài đặt hệ thống, virus kia ràng còn nữa, tại sao sau đó lại xuất ?"

      "Bình thường nếu xuất tình trạng này, chứng tỏ những bộ phận khác trong ổ cứng của cũng bị nhiễm virus, nhưng lần này", , cúi đầu dám nhìn , chỉ cho nhìn thấy đỉnh đầu của mình, "Bởi vì virus của là do tôi cài".

      "...", Lam Sam chống nạnh chỉ tay vào , tức tối đến độ ngón tay run rẩy, "Có phải có bệnh hay hả?".

      "Đúng vậy", cảm cúm vẫn chưa khỏi cơ.


      Lam Sam gãi đầu, cảm thấy thể tiếp tục cãi nhau nữa, nên hít hơi, hỏi, "Rốt cuộc muốn làm gì?".

      Kiều Phong cúi đầu, đáp, "Tôi sợ ngó ngàng đến tôi nữa".

      "..."

      Cơn tức giận của Lam Sam bị câu này của đẩy lùi. kéo chiếc ghế tới ngồi trước mặt , , " ngẩng đầu lên".

      Kiều Phong bèn ngẩng đầu lên nhìn . biết có phải là ảo giác hay , cứ cảm thấy sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt gầy hơn thường ngày, mới có mấy ngày gặp...

      dịu giọng, "Là tôi ngó ngàng đến sao? ràng là ngó ngàng đến tôi".

      nhìn vào đôi mắt , giọng , ''Xin lỗi".

      "Hừ", Lam Sam cố tình bĩu môi.

      bỗng nở nụ cười, nụ cười dịu dàng, nịnh nọt, "Lam Sam, chúng ta làm hòa ".

      Lam Sam gật đầu, "Được".

      "Sau này cãi nhau nữa."

      "Ừm."

      Kiều Phong rất vui, tinh thần phơi phới giữa hai hàng lông mày. nhìn Lam Sam cười, Lam Sam ngượng chín cả người, quay đầu nhìn máy vi tính của mình. Nhìn màn hình máy tính sạch , hỏi Kiều Phong, " cài virus vào máy tôi, tổng cộng là bao nhiêu con ruồi?".

      " nghìn trăm hai mươi tư con."

      "Kinh khủng quá", vỗ ngực, ''Còn cái nào đáng sợ hơn cái này ?".

      "Còn có gián, cũng nghìn trăm hai mươi tư con."

      Lam Sam tưởng tượng ra cảnh màn hình máy tính của mình toàn gián bò linh tinh... được, khẩu vị nặng quá.

      lại vỗ ngực, sau đó chắp tay về phía Kiều Phong, chân thành , "Đa tạ".

      Kiều Phong hiểu, "Đa tạ gì cơ?".

      "Tạ ơn thiếu hiệp cài gián."
      A fang thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 50

      Đèn phòng khách nhà Lam Sam là màu trắng, giống với đèn nhà Kiều Phong. Được ánh đèn màu trắng phản chiếu, sắc mặt của Kiều Phong trở nên nhợt nhạt, môi cũng tái nhợt, ngũ quan dưới ánh sáng lạnh thế này càng góc cạnh, gầy yếu. Hàng lông mi dày của được ánh đèn tạo thành bóng râm đổ xuống mặt, giống như hai đôi cánh mỏng cử động được, càng tôn lên vẻ gầy yếu.

      Lam Sam nâng cằm nhìn , hỏi bằng giọng nghi hoặc, "Kiều Phong, gần đây có phải bị con quái nào nhập vào vậy?".

      "Hả?" Kiều Phong há hốc miệng, đợi phản ứng lại ý nghĩa của cái gọi là " quái nhập", ngại ngùng cúi đầu, " phải...".

      "Vậy sao sắc mặt lại kém thế này?"

      "Tôi..."

      vừa được tiếng, bên ngoài lại có người gõ cửa, "Có ai ? Đưa đồ ăn đây".

      Lam Sam chạy ra mở cửa, đếm đủ tiền trả cho người đưa đồ ăn. Kiều Phong nhìn thấy xách túi giấy và cốc coca vào, nhận lấy coca, sờ vào cốc giấy đá lạnh, sau đó lắc lắc, nghe thấy tiếng đá va vào nhau khe khẽ.

      Kiều Phong chau mày, " phải là tôi được uống loại nước này rồi sao? Thực phẩm rác, còn thêm nhiều đá thế này nữa, có hại cho dạ dày lắm đấy".

      "Sao cứ như mẹ tôi thế?" Lam Sam đặt túi giấy lên bàn, lấy ra chiếc hăm-bơ-gơ đựng trong hộp.

      chiếc hăm-bơ-gơ, cốc coca, đây chính là bữa tối của Lam Sam. Kiều Phong bất chợt dấy lên niềm cảm khái tự đáy lòng: nấu cơm cho , cuộc sống của là những tháng ngày gì thế này?

      Về điểm này, mặc dù thấy thương xót, nhưng ngoài thương xót ra, lại có chút vui sướng, đắc ý thể diễn tả thành lời.

      Lam Sam mở hộp hăm-bơ-gơ ra, thấy Kiều Phong nhìn chằm chằm vào bữa tối của mình, ngại ngùng, " có muốn ăn chút ? À, giờ này chắc hẳn là ăn tối rồi, tôi quên mất".

      Kiều Phong mím môi, , "Qủa thực tôi ăn tối rồi, nhưng giờ lại thấy đói".

      Nào có ai vừa ăn cơm xong đói? Lam Sam nghẹn họng. đưa hăm-bơ-gơ cho , "Chia cho nửa nhé? Dù sao tôi cũng thích ăn mấy thứ này lắm".

      Kiều Phong đứng dậy, cầm lấy hăm-bơ-gơ, " thôi".

      "Làm gì vậy? Này, muốn mang hết sao? để lại cho tôi chút nào à? Tàn nhẫn quá mất..."

      Kiều Phong cúi đầu cười, "Đến chỗ tôi, tôi làm cho món khác".

      "Được", Lam Sam đứng dậy theo .

      Kiều Phong lại , "Mang cả coca theo nữa".

      '' phải là được uống sao?''

      "Có thể làm cánh gà coca."

      Cứ như vậy, Lam Sam lại lần nữa bước chân vào nhà của Kiều Phong. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi bước vào cánh cửa này, có ảo giác mình rời xa nơi này lâu lắm rồi. Giờ phút này nhìn thấy phòng khách quen thuộc kia, có chút thổn thức.

      Kiều Phong nhận lấy coca trong tay , " nghỉ ngơi , tôi vào bếp, lát là xong thôi".

      Lam Sam ngồi sofa, nhìn thấy Schrodinger vào phòng khách.

      Schrodinger là tiểu thái giám kiêu ngạo. Ngày trước, ngoại trừ lần đùa chuột ra, về cơ bản, nó nhìn thấy Lam Sam là phớt lờ. Nhưng hôm nay, có lẽ là do mấy ngày gặp, nó nhìn chăm chú lát.

      Lam Sam giơ tay về phía , "Hi!".

      Schrodinger thẳng qua đó, ngửi chân vài cái, sau đó dụi vào người , nhảy vào lòng .

      Lam Sam dám tin vào mắt mình. đưa tay ra, dè dặt xoa đầu nó. Nó nằm ngửa, đưa hai chân trước ra đuổi theo tay , vui đùa cùng .

      Lam Sam được "sủng ái" mà thấy có chút lo sợ. Chẳng lẽ đây là "tiểu biệt thắng tân hôn" sao? À đúng... dù sao cũng gần giống với ý nghĩa của câu đó...

      Vui vẻ chơi đùa với Schrodinger lát, tâm trạng của Lam Sam vô cùng tốt. Sau đó, ngẩng đầu lên, lơ đãng nhìn thấy hộp thuốc trong thùng rác dưới bàn trà.

      Lam Sam tò mò lục thùng rác. bỏ Schrodinger xuống, cầm hộp thuốc chạy đến nhà bếp tìm Kiều Phong, "Kiều Phong, bị ốm hả?".

      Kiều Phong cho cánh gà coca vào nồi, nồi nước sôi sùng sục, sùng sục, cả phòng bếp ngập tràn hương thơm ngọt ngào của coca và thịt gà. cúi đầu thái rau, nghe Lam Sam hỏi vậy, lòng bỗng thấy ấm áp, nhưng ngẩng đầu lên, "Ừm, chỉ là cảm cúm thôi".

      Cho dù là cảm cúm, hẳn là rất nghiêm trọng? Chẳng trách sắc mặt lại xấu như vậy. Lam Sam nhớ lại hai ngày nay bị ốm, lại quan tâm đến , cảm thấy áy náy vô cùng. tới bồn rửa rau rửa tay, rửa tay xong liền đứng bên , " bị ốm, đừng nấu nướng nữa".

      Kiều Phong lắc đầu, " sao đâu, sắp xong rồi. đừng đứng ở đây nữa".

      Lam Sam hất tóc, "Nào, hôm nay để tôi làm cho".

      Ánh mắt rơi xuống miếng củ sen trắng như ngọc thớt, ánh mắt ấy vô cùng dịu dàng, bịn rịn, hệt như nhìn tình nhân vậy. thấp giọng , "Tôi nỡ".

      Lam Sam như bị sét đánh, ngây ngốc nhìn .

      Kiều Phong cũng cảm thấy câu theo bản năng này của mình hình như có chút quái dị. Cuối cùng quay đầu nhìn Lam Sam, thấy trợn tròn mắt, vẻ mặt "cần lời giải thích", đành , "Những nguyên liệu này đều là động thực vật trải qua quá trình trao đổi chất vất vả trong thời gian dài mới có được, thể lãng phí chúng".

      Ôi trời ơi, hóa ra là thương xót củ sen. Nhưng có cần phải dịu dàng với củ sen như vậy chứ?

      Lam Sam đờ đẫn, chột dạ sờ mũi, , "Nhưng Kiều Phong, tôi cứ ăn uống trả tiền ở chỗ thế này, tôi áy náy lắm. xem tôi có thể làm gì để báo đáp đây?".

      " cần làm gì cả.''

      "Vậy tôi ngại lắm.''

      Kiều Phong ngẫm nghĩ, , "Nếu cứ khăng khăng cho rằng cần phải trả nợ, vậy có thể tích lũy khoản nợ ở chỗ tôi trước, đợi khi nào tôi cần, tôi đòi sau".

      Được thôi, cũng chỉ có thể như vậy. Lam Sam gật đầu, "Vậy phải nhớ đòi đấy nhé, chỉ cần tôi có thể, chắc chắn từ chối".

      "Được."

      Theo Lam Sam thấy, ước hẹn thế này, vẫn là được lợi hơn nhiều. Kiều Phong thiếu gì, cho dù thiếu thứ gì, cũng chắc chắn là thứ mà lực bất tòng tâm. Trong thời gian ngắn, vẫn ăn uống no say ở chỗ .

      Tuy áy náy, nhưng dừng lại được.

      Lúc ăn cơm, Lam Sam hỏi Kiều Phong tình hình đau ốm hai ngày qua của . Nghe ngày mai phải đến bệnh viện truyền nước, vô cùng trượng nghĩa, , "Hay là toi đưa nhé?".

      Kiều Phong đương nhiên hy vọng có thể cùng, nhưng lại do dự, " hay cho lắm nhỉ? Mai còn phải làm nữa".

      " sao đâu, tôi xem có thể tìm người đổi lịch làm , nếu được tìm sếp Vương xin nghỉ. Dù sao ngày mai là thứ Hai, bận lắm đâu."

      "Thôi bỏ , cấp của vui đâu."

      Lam Sam vỗ ngực, khoác biết ngượng, "Yên tâm , chị đây là chủ lực khiêng công trạng về cho phòng Kinh doanh đấy, sếp Vương dám làm gì chị đâu".

      Kiều Phong cong khóe môi, ánh mắt chứa ý cười, "Giỏi quá".

      Thực ra, mặc dù lời của Lam Sam có chút khoe khoang nhưng phải là bịa đặt. là cánh tay đắc lực nhất của sếp Vương, là trong hai nhân tố chủ lực của phòng Kinh doanh. Thành tích của rất tốt, mỗi tháng có thể cầm thêm được ba bốn phần lương so với trưởng nhóm khác. Đương nhiên, thành tích tốt như vậy ngoại trừ nhân tố ngoại hình, nhưng con người Lam Sam trước giờ chưa từng giở trò mập mờ, người khác cũng có gì để , nhiều nhất chỉ là ghen tị với sắc đẹp của mà thôi.

      Bữa cơm này, Kiều Phong ăn rất khỏe. ăn nửa chiếc hăm-bơ-gơ, còn ăn hết cả nồi cháo trắng ăn dở, cánh gà và củ sen cũng ăn ít. Lam Sam nhìn mà lấy làm lạ, " đói mấy ngày rồi? có còn là bệnh nhân vậy? Đừng với tôi khuôn mặt bị ốm này của là do đói quá mà ra đấy nhé".

      Kiều Phong chỉ cười đáp.

      Ăn cơm tối xong, Lam Sam gọi điện cho Hách Mẫn, biết ngày mai ta được nghỉ, có kế hoạch gì, xin ta đổi ca làm. Hách Mẫn là cấp dưới của Lam Sam, lại từng làm đổ nước canh lên người , giờ có cơ hội bợ đỡ săn đón, nào dám tuân theo.

      Việc được định như vậy, đêm nay, hai người hòa thuận trở lại, họ khá vui vẻ.

      Sáng hôm sau tỉnh lại mệt muốn chết, Lam Sam biết tại sao mình lại mơ giấc mơ ấy, tụt quần của người đàn ông. nhắm mắt nhớ lại lượt, nhớ được diện mạo của người đàn ông đen đủi kia, chỉ nhớ ta mặc đồ đen, thân hình đẹp, đôi chân thon dài.

      Ừm, giọng cũng ôn hòa nữa.

      Buổi sáng, và Kiều Phong cùng ăn sáng, lại cùng nhau chơi đùa lúc mới đến bệnh viện. Sáng thứ Hai, người đến khám bệnh đông lắm, Lam Sam đặt giường bệnh cho Kiều Phong. Trùng hợp vô cùng, chiếc giường này lại là chiếc giường hôm trước nằm, người bệnh bên cạnh chiếc giường vẫn còn ở đó, nhìn thấy tên công tử bột dẫn đại mỹ nữ đến, ta càng chướng mắt với Kiều Phong hơn.

      Lúc Kiều Phogn truyền dịch, Lam Sam sợ buồn chán, bèn mở, iPad, hai người cùng chơi game. Thực ra, cùng Kiều Phong chơi game sảng khoái chút nào, cao thủ về chỉ số thông minh, tốc độ cao, chẳng cần phải suy nghĩ có thể chơi giỏi đa số trò chơi, người cùng chơi luôn là người cảm nhận được cách sâu sắc cơn đau nhức óc.

      Cuối cùng, Lam Sam mở game kiểu đối chiến sách lược, để Kiều Phong dùng tài khoản của đấu với người ta, đánh cho người ta còn mảnh giáp, khiến người ta phải gào khóc thảm thiết, vinh quang đắc ý vô hạn.

      Kiều Phong cụt hứng, gần như là di chuyển ngón tay cứng nhắc như máy móc, nhưng cho dù là lấy lệ vẫn đánh sạch bốn phương.

      Lam Sam hỏi Kiều Phong thường ngày hay chơi trò gì, kết quả người ta trả lời, "Nếu lần đầu tiên tới nơi nào đó, tôi có thể nghịch hệ thống giám sát của họ".

      Lam Sam lắm đầu, '' như vậy có phải là hơi thiếu đạo đức ?".

      "Tôi phá hoại, chỉ nhìn thôi, hơn nữa, nếu hệ thống của họ có lỗ hổng, tôi còn giúp họ sửa chữa nữa, hoặc là để lại nhắc nhở."

      Đúng là đứa trẻ ngoan coi chuyện giúp người làm niềm vui.

      Bữa trưa vẫn do trợ lý của Ngô Văn mang tới, bởi Kiều Phong chuyện với trai mình qua điện thoại, để Ngô Văn chuẩn bị hai suất cơm cho hai người, Lam Sam cũng có mặt.

      Lúc trợ lý đến, vừa khéo Ngô Văn cũng gọi điện thoại đến, phải tìm Kiều Phong, mà là tìm Lam Sam.

      Lam Sam nhận điện thoại, "Tổng giám đốc Ngô?".

      "Lam Sam, cảm ơn .'

      Lam Sam biết chuyện mà Ngô Văn là chăm sóc Kiều Phong, cười , " cần khách sáo, tôi rảnh mà".

      "Mấy ngày nay khiến chịu tủi thân rồi phải ?"

      ''Hả?"

      Ngô Văn , "Tôi biết, em trai tôi ấy mà, nhìn tính tình dễ chịu, nhưng khi thần kinh lên khó dỗ dành lắm. bảo nó cúi đầu xin lỗi còn khó hơn là chặt đầu nó. Cứng cổ chịu nghe lời, bảo đông nó cứ khăng khăng tây... Tóm lại là cảm ơn có thể bao dung với nó".

      Lam Sam lấy làm lạ, "Tổng giám đốc Ngô, Kiều Phong mà tôi quen và Kiều Phong quen là cùng người sao? Tôi cảm thấy Kiều Phogn rất nghe lời mà, hôm qua ấy còn xin lỗi tôi nữa. Chúng tôi hết với nhau rồi, cứ yên tâm ".

      "..."

      Ngô Văn đột nhiên ý thức được, đãi ngộ của Kiều Phong với trai và với phụ nữ là thể so sánh. Ngô Văn rất buồn khổ, ngửa mặt lên trời rống, "Kiều Phong, tiên sư nhà cậu".

      Giọng quá lớn, Kiều Phong nghe thấy, hét vào điện thoại, "Tổ tiên nhà em cũng là nhà đấy".

      Ngô Văn nhanh chóng cúp điện thoại.

      Trợ lý có con mắt tinh tường, nhận lại điện thoại bèn nhanh chóng rời khỏi.

      Lam Sam mở hai hộp giữ nhiệt lớn ra, đôi mắt phát sáng, xoa xoa tay, "Thịnh soạn đấy chứ nhỉ."

      Kiều Phong gần khỏi ốm, hôm nay ăn ngon hơn chút. Lam Sam bày thức ăn ra, xới cơm cho , lúc đưa cho , lại nhận, mà chỉ há miệng.

      Lam Sam ngây ngốc, " muốn tôi đút cho ?".

      giữ tư thế há miệng, gật đầu.

      Trong tình huống bình thường, làm mấy chuyện ngốc nghếch như thế này, nhưng tại... thôi bỏ , dù sao người ta cũng là bệnh nhân. Thế là Lam Sam xúc cơm và thức ăn đút cho .

      Lúc Kiều Phong ăn ngon miệng đột nhiên nghe thấy giọng tức tối bên cạnh, " có tay sao?".

      Hả, ra là đồng chí bệnh nhân cùng phòng. Hôm nay là thứ Hai, bạn của ta phải làm thể đến thăm ta, để ta lẻ loi mình, ai hỏi han. Nhìn thấy đôi trai tài sắc đối diện khoe khoang tình cảm, ta bị đả kích sâu sắc, hoàn trả nguyên vẹn những lời Kiều Phong ngày hôm đó.

      Kiều Phong chau mày, cất lời, " có".

      Lam Sam quay đầu nhìn người cùng phòng bằng ánh mắt khó hiểu, hỏi Kiều Phong, "Tôi hiểu, hai chúng ta ăn cơm, nhiều chuyện với người ta làm gì?".

      Kiều Phong , "Đừng để ý tới ta, chúng ta tiếp tục nào".

      Thế là hai người lại tiếp tục hoạt động thức ăn cách vui vẻ.

      Bệnh nhân cùng phòng căm hận kéo chăn lê. Lúc ăn cơm Kiều Phong quên quét mắt về phía ta, ánh mắt ấy, cực kỳ cao ngạo.

      mặt mày hớn hở, chỉ thiếu nước dán vào đầu mình mấy chữ lớn: Người thắng cuộc.

      Bệnh nhân cùng phòng nằm xuống giường, trở mình đưa lưng về phía họ, lẳng lặng cắn góc chăn.
      A fang thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 51

      Sau khi truyền dịch xong, tinh thần của Kiều Phong tốt hơn nhiều. Hai người rời khỏi bệnh viện, thấy vẫn còn sớm, họ lại có việc gì làm, nên quyết định dạo khu mua sắm gần đó lát. Dạo phố là hoạt động lành mạnh có thể khiến năng lượng của phụ nữ gia tăng trong nháy mắt. Lam Sam mua đôi giày, chiếc váy, sợi dây chuyền. Sợ Kiều Phong cảm thấy nhàm chán, bèn dẫn dạo quầy bán đồ nam, chọn cho chiếc sơ mi và chiếc thắt lưng da. Chiếc sơ mi có nền trắng in hình lá phong màu đỏ rực, khá lòe loẹt. Người đàn ông có tướng mạo kém chút, mặc nó chỉ có thể toát lên khí chất của ông hoàng nhạc đồng quê, bởi vậy mà chiếc áo này đắt khách lắm.

      Đương nhiên, với khuôn mặt đẹp của Kiều Phong, cần phải cân nhắc đến những điều này.

      Lúc thanh toán tiền, Lam Sam lấy thẻ của mình ra đưa cho nhân viên thu ngân, cười với Kiều Phong, "Hôm nay chị mời cậu".

      Kiều Phong rất vui vẻ. Đây là đồ Lam Sam mua cho . Mặc dù chiếc áo sơ mi kia trông có vẻ xấu xí, nhưng vẫn rất thích.

      thu ngân nhận lấy thẻ ngân hàng, nhìn Lam Sam bằng ánh mắt ngưỡng mộ. thầm nghĩ, sau này tôi cũng muốn giống như mỹ nữ này, kiếm được nhiều tiền, bao nuôi chàng công tử bột đẹp trai, sau đó mua các kiểu trang phục đẹp trang điểm cho công tử bột của tôi. Cứ như vậy , cố lên.

      Hai người xách túi lớn túi xuống lầu dạo. Đứng trước cửa hàng đồ uống, Lam Sam dừng lại, nhìn chằm chằm vào que kem poster dán tường, hai mắt phát sáng, hồi lâu chịu rời .

      Muốn ăn kem quá mất. nuốt nước bọt ừng ực, bỗng cảm thấy đầu hơi nặng, ngờ là Kiều Phong để bàn tay mình lên đỉnh đầu .

      ấn đầu , khẽ dùng lực, để cổ quay chín mươi độ, mặt quay sang bên, ép nhìn hàng người xếp hàng lối .

      " được ăn", .

      Lam Sam ngoảnh đầu oán trách, "Nhìn cũng được sao?".

      Kiều Phong xoa tóc rối bù, cười , " được".

      Xì, đồ xấu xa! Lam Sam trợn trừng mắt, nể mặt vừa truyền dịch những ba ngày, thèm so đo với .

      Hai người rời khỏi cửa hàng đồ uống lạnh. Lúc ngang qua cửa hàng đồ trang sức, Lam Sam bước vào chọn lựa, cầm lấy chiếc kẹp tóc và chiếc búi hoa ướm lên đầu, sau đó hỏi ý kiến của Kiều Phong. Hỏi những mấy lần, cuối cùng xác định được, thẩm mỹ của chàng này vẫn dừng lại ở trình độ công xã nguyên thủy, hoàn toàn thể mang ra tham khảo. đặt búi hoa xuống, quay đầu, nhìn thấy chiếc giá tường có đặt rất nhiều bờm tóc hình tai mèo.

      Oa oa oa, đáng iu quá mất! Lam Sam bổ nhào tới chọn. Bờm tóc chỉ dành cho nữ, mà còn có kiểu dành cho nam giới, khác biệt chủ yếu ở kích cỡ, các loại tạo hình, có chạm rỗng, có vân báo, có cả mô phỏng như . Lam Sam chọn cho mình chiếc màu vàng, rồi lại chọn cho Kiều Phong chiếc màu đen, hai cái đều là hình mô phỏng như . vẫy tay về phía Kiều Phong, "Qua đây thử nào".

      Kiều Phong ôm đầu, "Đây là đồ của phụ nữ".

      Nhân viên bán hàng tới, "Chào , chiếc này là của nam đấy ạ".

      Mặc dù vậy, nhưng Kiều Phong có đánh chết cũng chịu đeo bờm. bảo vệ đầu mình hết sức nghiêm ngặt.

      Lam Sam đành phải mua đồ trước, quay về từ từ nghĩ cách ép đeo sau. biết tại sao vừa nghĩ tới cảnh tượng Kiều Phong đeo bờm tai mèo, Lam Sam lại có cảm giác hưng phấn sục sôi. Ôi mẹ ơi, tại sao lại thích mèo thế này cơ chứ? Lẽ nào kiếp trước là chó?

      đường về nhà, ngang qua hiệu thú cưng, hai người lại mua chút đồ cho Schrodinger. Về đến nhà, Lam Sam nằm bò tấm thảm trải sàn nhà Kiều Phong trêu chọc Schrodinger. Mặc dù hôm trước Schrodinger nẻ mặt chút, nhưng chẳng bao lâu sau nó như bị mất trí, chẳng thèm ngó ngàng gì tới . Nhưng Lam Sam cứ thích trêu chọc nó, khiến nó tức giận kêu la oai oái

      Kiều Phong mua hai chiếc bát sứ màu trắng có hoa văn màu xanh lam vào, trong bát đặt chiếc thìa inox . hỏi , "Lam Sam, có muốn ăn lê nấu đường phèn ?".

      "Muốn."

      Biết ngay mà. Kiều Phong đưa cho bát, hai người cùng ngồi ăn tấm thảm. Lê nấu đường phèn được cách thủy từ sáng sớm, Kiều Phong ăn cho nhuận phổi, chữa ho, hạ sốt. Lam Sam ăn, chỉ đơn thuần là ăn.

      Schrodinger nhìn họ bằng cặp mắt chờ mong, hy vọng họ có thể phát huy tinh thần chia sẻ chút, nhưng cả hai người chẳng ai có dự định chia sẻ với nó. Nó thất vọng cúi đầu, bất mãn kêu tiếng "meo".

      Chủ nhân của nó nó nữa, nó phát ra từ lâu rồi.

      Nó giận dỗi bỏ , ngồi trước cửa sổ sát sàn nhìn mặt trời, bóng hình xù lông mũm mĩm được ánh nắng chiều nhuộm thêm phần đơn.

      Ăn lê nấu đường phèn xong, Lam Sam hỏi Kiều Phong, "Kiều Phong, hình như rất am hiểu về hệ thống giám sát phải?".

      Kiều Phong cất giọng khiêm tốn, "Cũng tạm".

      "Vậy xem, những thứ có trong hệ thống giám sát có phải là có thể đồng thời truyền tới nơi khác, ví dụ như màn hình lớn nào đó ?"

      "Có thể, chỉ cần giữa hai bên có thiếp lập kết nối."

      Lam Sam vỗ đùi, " ra là vậy, tôi còn buồn bực đây. Tôi cho biết nhé, lần đầu tiên tôi gặp , ở trung tâm triển lãm ấy, còn nhớ ?",

      Sao có thể nhớ chứ? Lam Sam thấy gật đầu, bèn tiếp, "Hôm đó, lúc tôi và Cải Chíp đùa nhau bị hệ thống giám sát chụp được, sau đó chuyển tới màn hình lớn, người có mặt trong đại sảnh đều nhìn thấy chúng tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy chuyện này tà ác. xem, có phải có người cố ý chuyển hình thu của chúng tôi đến màn hình lớn ?".

      Cuối cùng cũng phải tính sổ rồi? Kiều Phong hơi chột dạ, "Có thể".

      " xem tên thần kinh nào lại nhàn rỗi như thế? ta muốn gì nhỉ?"

      "..."

      Bởi trở ngại về tư duy, giờ phút này Lam Sam còn chưa nghĩ tới Kiều Phong. chỉ hỏi, "Trình độ của cao siêu như thế, có thể giúp tôi tra xem là tên khốn nào làm ?"

      "Có thể...", Kiều Phong mím môi hỏi, "Sau khi tra ra định đối phó với ta như thế nào?".

      Lam Sam cười thâm hiểm, mồm miệng ba hoa bốc phét, "Chị đây phải xử lý , cướp sắc trước rồi trừ khử sao. Hừ hừ".

      "Là tôi làm."

      "..."

      Kiều Phong sợ tin, giải thích như lời thề son sắt, "Qủa là tôi làm đấy, lúc đấy tôi vì muốn trả thù các ".

      Tiếp theo, xuất hành vi như đe dọa, Lam Sam chỉ đè xuống thảm trải sàn, đánh cho trận.

      Sau khi đánh xong, cơn tức giận của vẫn chưa thuyên giảm, bỏ chạy về nhà.

      Kiều Phong nằm tấm thảm trải sàn mà Lam Sam thích nhất, ngây người ra đó, bất giác sờ vào ngực mình. Có những chuyện khoa học thể giải thích, ví dụ như tại, ràng khi nằm mình, nhịp tim đập chậm, tại sao nhịp tim của lại nhanh vọt thế này?

      hít hơi sâu, hỏi Schrodinger ở phía xa, "Schrodinger, mày xem tao bị làm sao vậy?".

      Bóng lưng của Schrodinger vẫn bất động. Nó rên tiếng, hệt như pho tượng,

      Bổn vương mặc kệ nhà ngươi.

      Kiều Phong nằm tấm thảm lát, sau đó ngồi dậy suy nghĩ xem phải làm thế nào để Lam Sam hết giận. Nếu hành vi "cướp sắc" có thể khiến nguôi giận, bằng lòng hiến dâng bản thân, nhưng hiển nhiên là cách này hiệu quả.

      Còn có thể làm gì nữa nhỉ? Mang đồ ăn ngon đến? Để Schrodinger cầu xin lòng thương hại?

      Ánh nhìn của cuối cùng rơi vào đống đồ sofa. Đó là đồ họ cùng dạo phố mua, Lam Sam quên cầm về. tới cầm lấy chúng, muốn mượn cớ này để gõ cửa nhà . Chiếc túi màu hồng kia là của tiệm trang sức, bên trong đựng đầy búi tóc và bờm tóc Lam Sam mua.

      Kiều Phong cúi đầu, nhìn thấy bờm tóc tai mèo màu đen trong túi, ánh mắt khẽ đảo.

      Phải liều mạng thôi.

      Cơn giận của Lam Sam đến cũng nhanh mà cũng nhanh. Lam Sam hiểu tâm tình nóng lòng muốn trả thù của Kiều Phong lúc bấy giờ, chuyện này vốn là và Cải Chíp sai trước, bởi vậy về tới nhà được lát, cơn tức của nguôi ngoai.

      Thực ra, lúc đánh Kiều Phong, cũng ra tay quá mạnh, dù gì nữa chẳng phải chàng kia vừa khỏi ốm sao.

      "Cốc cốc", có người gõ cửa, Lam Sam biết là Kiều Phong, tới kéo cửa ra.

      Sau đó, liền hóa đá.

      Ngoài cửa là Kiều Phong, sai, nhưng, nhưng, nhưng mà... đeo chiếc bờm hình tai mèo kia rồi. Vốn dĩ mặt mày như họa, tuấn tú vô cùng, tại đầu mọc thêm hai cái tai lông lá xù xì nhọn hoắt... Đừng có đáng như thế quá được ? Hai cái tai kia vểnh lên, phối hợp với ánh mắt có chút căng thẳng của , cảm giác đó, giống chú mèo hoảng sợ.

      Lam Sam có cảm giác trái tim như bị người ta bắn mũi tên, chính giữa hồng tâm. Bởi vì quá kích động, thậm chí có chút hoảng loạn, ngây ngốc nhìn , cánh môi khẽ run.

      Kiều Phong phán đoán được phản ứng của là như thế nào, bèn tiến lên bước thăm dò, ''Lam Sam?".

      " đừng lại đây", Lam Sam vội lùi về phía sau bước lớn.

      Kiều Phong thất vọng, " thích sao?". Vất vả cho soi gương đeo cái này mất bao nhiêu lâu.

      "Tôi... thích... phải", Lam Sam gõ đầu, trừng mắt với , " có biết , ra vẻ đáng hành vi rất đáng xấu hổ đấy".

      "Hả?" Kiều Phong có chút nghi hoặc, chỉ quan tâm đến vấn đề, "Vậy vẫn giận à?".

      " giận, giận, nhưng đừng tháo cái này xuống, tháo xuống là tôi giận đấy.''

      ''Ồ, được", mặc dù kẹp chiếc bờm này lên đầu hơi khó chịu, nhưng để Lam Sam nguôi giận, đành phải liều mạng, chỉ lắc đầu chút thôi, chứ bỏ nó xuống.

      Động tác lắc đầu của càng giống mèo hơn. Lam Sam phát , Kiều Phong đánh bại Schrodinger, trở thành con mèo đáng nhất thế giới này rồi.

      nhéo tay mình. Ôi mẹ ơi, cảm giác chộn rộn nơi lồng ngực kia là sao vậy? Tại sao lại muốn bổ nhào đến để thương thế này cơ chứ?

      Thế nhưng, là người có tiết tháo đấy.

      Lam Sam giận nữa, Kiều Phong như trút được gánh nặng. đưa về, muốn làm cơm cho ăn, nhưng Lam Sam thấy Kiều Phong ốm mấy ngày, giờ phải nghỉ ngơi, được lao động mệt nhọc, kiên quyết gọi đồ ăn ngoài. Lòng Lam Sam dâng trào cảm xúc, lần này tiếc gì, chọn nhà hàng đắt nhất ở gần đó.

      Lúc người đưa đồ ăn tới, hai người vui vẻ ngồi bên bàn ăn ăn cơm. Kiều Phong vẫn chưa bỏ bờm tai mèo xuống, Lam Sam ngắm sắc đẹp của , ăn thêm bát cơm nữa.

      Schrodinger ngồi trước cửa sổ sát sàn ngắm trời chiều những hai tiếng đồng hồ, cho tới khi mặt trời lẩn tránh nó.

      Hai con người ngu xuẩn kia quên dỗ dành nó. Con tim của nó mệt mỏi lắm, cảm giác như được nữa.

      Tối đó, Lam Sam lại nằm mơ thấy mình tụt quần người ta. Lần này, vẫn nhìn mặt người đàn ông đen đủi kia, nhưng ta có hai cái tai mèo màu đen.
      A fang thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 52

      Lam Sam nhận được cuộc điện thoại từ Tạ Phong Sinh.

      Vị cố vấn tài chính lợi hại này có học lực lấp lánh như Kiều Phong, tốt nghiệp học viện Wharton, ở phố Wall gió nổi nước lên, sau này về nước lập nghiệp, tại nghiệp ngày phát triển.

      Cũng bởi vậy mà việc quản lý những tài sản nhặt, người ta vốn thèm nhận.

      Cho nên, Lam Sam rất tò mò, ràng ta từ chối , tại sao lần này lại gọi điện, chủ động đề cập rằng nhận đơn hàng của ?

      Hai người hẹn gặp chuyện tại quán cà phê. Tạ Phong Sinh biết trong lòng Lam Sam có thắc mắc, bởi vậy đợi hỏi, ta với , " đừng tưởng rằng tôi sẵn lòng nhận, là Kiều Phong bảo tôi nhận. cậu ta có thể đối xử với tiền của như số lẻ trong tài sản của cậu ta".

      Số lẻ? Lam Sam dở khóc dở cười, tài sản của phải là nhiều, nhưng có gần ba trăm ngàn đấy, gian nan vất vả tích cóp những mấy năm, trong mắt người khác chỉ có thể coi là số lẻ, sao chịu nổi đả kích này?

      Tạ Phong Sinh lại bổ sung thêm, "Tôi nghe hai người là bạn, nên chuyện khá thẳng thắn, đừng để bụng".

      Lam Sam lắc đầu, " sao đâu, chúng tôi đúng thực là bạn bè, nếu vậy phải làm phiền đến rồi". Khi nào quay về cám ơn Kiều Phong sau, mồm miệng tiểu thiên tài kia kín kẽ quá, trước với những chuyện này.

      Sau đó, Tạ Phong Sinh cùng về số điều khoản cụ thể, rồi ta với rằng, những điều khoản này phải là khách hàng lớn mới có tư cách hưởng thụ, nhưng, tại là "số lẻ'' của khách hàng lớn nhất kia, cho nên đương nhiên cũng được hưởng ưu đãi như vậy.

      Lam Sam phát thấy hình như mình cẩn thận ôm phải cái phao vô cùng chắc chắn.

      Tạ Phong Sinh có mang hợp đồng đến, bởi là chỗ quen biết Kiều Phong, Lam Sam nghe ta giải thích lần, rồi ký hợp đồng ngay tắp lự. Tạ Phong Sinh nhìn bằng ánh mắt ngạc nhiên, "Những lời tôi vừa , xác định là hiểu hết ?".

      ''Tôi chắc chắn là hiểu gì cả", Lam Sam ký tên xong, đóng bút lại, trả cho ta, "Nhưng là người chuyên nghiệp và đáng tin cậy, cho nên tôi tin ".

      Mới gặp nhau có hai lần tin tưởng người khác như thế, Tạ Phong Sinh hiển nhiên ủng hộ kiểu qua loa đại khái này của .

      Lam Sam lại giải thích, "Điều quan trọng nhất là, tôi tin Kiều Phong".

      Tạ Phong Sinh thu lại hợp đồng, cười , "Tôi giờ tin hai người đúng là bạn bè rồi. lòng, lúc mới đầu tôi có hơi hoài nghi, dù sao tên Kiều Phong này cũng hiểu, cậu ta có nhiều bạn bè".

      "Tại sao? ấy rất dễ gần mà."

      ''Cậu ta cảm thấy cần thiết, số lượng bạn bè có thể thỏa mãn nhu cầu giao tiếp xã hội cơ bản là được, quá nhiều, ngược lại phải cần tinh lực để duy trì mối quan hệ ấy."

      Ừm, hình như là có lý? Lam Sam phát , ngờ tư duy của có thể vào quỹ đạo của Kiều Phong, đây đúng chuyện đáng sợ.

      Tạ Phong Sinh lại , "Hơn nữa, cầu của cậu ta đối với bản thân và người khác đều rất cao, người bình thường rất khó vừa mắt cậu ta, chứ đừng đến chuyện trở thành bạn bè. Cho nên, tôi vô cùng tò mò, dựa vào cái gì để trở thành bạn bè của cậu ta? Thứ lỗi cho tôi thẳng, từ hai lần tôi gặp và cuộc chuyện vừa rồi, ngoại trừ sắc đẹp ra, có sở trường gì cả".

      Này, này, này, chuyện thẳng thắn quá đấy. Lam Sam mặt mày bí xị, sờ mũi, đáp, ''Tôi cũng biết, có lẽ là duyên phận".

      "Duyên phận?" Tạ Phong Sinh lắc đầu cười khẽ, "Kiều Phong tin mấy thứ này, cậu ta chỉ tin vào số liệu, tin vào phân tích của khoa học. Duyên phận nằm trong lãnh thổ của khoa học. Nhưng tôi tin điều này. Mối liên hệ giữa người với người, quả thực có chút duyên phận, có lúc sớm khắc, muộn khắc, còn là người ấy nữa. Nhưng sau khi gặp nhau, nếu có thể tiếp xúc với cậu ta, hơn nữa, còn phải nhận sựbài xích và xua đuổi của cậu ta, có thể thấy cậu ta hài lòng về điểm nào đó".

      Lam Sam lắc đầu, "Thực ra, ấy thường tôi ngu ngốc, mỗi ngày ít nhất phải tỏ ra khinh thường tôi lần",

      "Đây là tật của cậu ta rồi, mười người bình thường có đến tám người rưỡi là ngu ngốc, cần phải để bụng cậu ta đâu."

      Lam Sam hỏi lại, " ấy cũng ngu ngốc sao?".

      Tạ Phong Sinh trả lời, mà khẽ "hừ" tiếng.

      Lam Sam có chút cảm giác thăng bằng rồi, ngay cả người tốt nghiệp Học viện Wharton còn bị coi là ngu ngốc, được bình phương lên cũng có vấn đề gì to tát lắm nhỉ?

      Những luận thiết phẫu thuật đầu óc của Kiều Phong vẫn khiến thầm nhăn mày nhăn mặt, thể cân bằng được. hỏi Tạ Phong Sinh, '' có để bụng ? Chuyện ấy ngu ngốc ấy?".

      ''Tại sao tôi phải để bụng? Cái tôi coi trọng là tiền của cậu ta chứ phải là con người cậu ta."

      Thôi được rồi.

      Vừa nhắc đến Kiều Phong, Lam Sam bỗng nhiên nảy ra bao nhiêu câu hỏi, '' quen ấy ở nước ngoài à?".

      "Đúng vậy."

      "Là tình huống thế nào vậy, ấy lúc đó ấy?"

      "Lúc đó cậu ta chưa đầy mười chín tuổi, lẻ loi mình xông pha ra nước ngoài, ngốc nghếch, nhiều tiền, thân hình chuẩn, khuôn mặt đẹp, có thể con dê con nhìn là muốn cắn.''

      "Hả?'' Lam Sam há hốc miệng, "Có cường điệu hóa quá ? ấy có bị lừa thế?''.

      "Cậu ta? Bị lừa?" Tạ Phong Sinh cười vui vẻ. ta chỉ vào đầu mình, ''Lời dối nào cũng đều tồn tại bug(1), Kiều Phong trời sinh cái đầu kiểm tra bug. Trừ người có tư duy logic dũng mãnh hơn cậu ta, nếu , cậu ta sao có thể bị lừa? Nhiều nhất là cẩn thận châm chọc lời dối của kẻ lừa đảo, khiến đối phương thẹn quá hóa giận thôi".

      (1) Lỗi kỹ thuật. (Mọi chú thích trong cuốn sách này đều thuộc về người dịch.)

      Nghĩ đến cảnh tượng đó, đúng là buồn cười , Lam Sam cười khúc khích.

      Tạ Phong Sinh tiếp, "Nhưng cậu ta chẳng mấy chốc thông minh hơn hẳn, biết mình ở bên ngoài thể khoe của. Cho nên, ở trường học, cậu ta khiêm tốn lắm. Ngoại trừ tôi ra, ai biết cậu ta là người có tiền cả".

      Vẫn may, vẫn may, Lam Sam gật đầu, ngẫm nghĩ lát, vẻ mặt hóng hớt hỏi, "Vậy ấy có bạn ?".

      Vừa nghe thấy câu hỏi này, nụ cười của Tạ Phong Sinh đột nhiên trở nên quỷ dị.

      Lam Sam sờ mũi, "Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi".

      "Tôi biết", ta cười đáp, ''Có rất nhiều người theo đuổi Kiều Phong, bất luận là trong nước hay nước ngoài, bất luận là người da vàng, da đen hay da trắng".

      "Thạt vậy sao? Nhưng phải là các nước ngoài đều thích các chàng cơ bắp à?" thể tưởng tượng nổi.

      "Tôi cũng hiểu, tôi nghe nàng người Mỹ cùng trường với cậu ta câu", ta dứt lời, đầu lưỡi cong lên, bắt đầu chuyển đổi ngôn ngữ, "Every girl wants to have sex with Joe".

      ta quá nhanh, Lam Sam hiểu, "Cái gì, cái gì cơ?".

      Tạ Phong Sinh đành phải phiên dịch, "Bất cứ gài nào cũng 'thèm muốn' Kiều Phong".

      "..."

      hổ danh là nàng người Mỹ, thẳng thắn .

      Tạ Phong Sinh hỏi Lam Sam, " có biết vì sao ? Vì sao mà gài nào cũng thèm muốn Kiều Phong ấy?".

      Lam Sam bỗng nhiên nhớ lại ngày hôm qua Kiều Phong đeo bờm tóc hình tai mèo tìm xin lỗi, lúc đó lòng có chút kích động. giờ nghĩ lại, cuối cùng có thể bình tĩnh rồi, ra là nào cũng thèm muốn .

      lắc đầu, hỏi, "Thế sau đó sao? Người theo đuổi Kiều Phong nhiều như vậy, ấy chắc phải chọn lấy người chứ?".

      "Đúng thế, cuối cùng cậu ta chọn được người, chí ít để phòng ngừa chuyện đội ngũ người theo đuổi tiếp tục lớn mạnh, cậu ta phải chọn người."

      "Vậy ấy chọn ai?", lời vừa ra, Lam Sam mới cảm thấy có chút căng thẳng.

      Tạ Phong Sinh hình như bỗng nhớ lại chuyện gì đó thú vị, ta khẽ nhướng mày, '' biết có hứng thú muốn biết cậu ta lựa chọn thế nào ? lòng, từ trước tới giờ tôi chưa từng biết đến kiểu lựa chọn kỳ quặc ấy".

      Lam Sam tò mò chết được, " ấy lựa chọn thế nào vậy? nghe xem nào."

      "Làm bài thi."

      "Làm bài thi ư?" Lam Sam ngây ngốc.

      Tạ Phong Sinh gật đầu, "Đúng vậy, tập hợp mọi người vào hội trường, phát đề thi, đưa ra thời gian làm bài, lựa chọn ra người ưu tú. Đương nhiên là thao tác cụ thể phức tạp hơn nhiều. Đầu tiên là phải sàng lọc lần, loại những kẻ có chỉ số thông minh quá thấp hoặc là nam đóng giả nữ. Ngoài ra, còn có vòng thi sơ khảo, vòng thi đợt hai, vòng thi cuối cùng. Vòng thi sơ khảo do cậu ta đích thân ra đề, vòng thi thứ hai là trắc nghiệm tính cách, vòng thi cuối cùng là phỏng vấn. Đào thải từng tầng , số lượng ngàn người được chọn cuối cùng là người".

      Cách thức lựa chọn bạn thế này, quả thực là mới nghe lần đầu, Lam Sam thở dài, "Nhiều lần thi như vậy, có người thi sao?".

      ''Có chứ, trường thi sôi nổi là khác. À đúng rồi, ở chỗ tôi còn có bài thi vòng sơ loại của cậu ta lúc bấy giờ nữa. tại hễ nào chạy đến hỏi tôi Kiều Phong có bạn chưa, tôi đều để họ làm bài thi thử trước xem sao, thấp hơn sáu mươi điểm đừng mơ tưởng."

      Lam Sam Sam xoa xoa tay, liếm đôi môi khô khốc, "Tôi, tôi, tôi, tôi có thể xem ?".

      "Được chứ, ở trong iPad của tôi, đợi chút tôi đưa cho xem".

      Bài thi được ta làm thành phần mềm, cài đặt trong iPad, sau khi mở ra có mục nhắc nhở lựa chọn ngôn ngữ, Lam Sam chọn tiếng Trung giản thể.

      ngần ngại, "Hay là gửi phần mềm này cho tôi , tôi cài vào iPad của mình rồi về chơi sau?".

      Tạ Phong Sinh biết sợ làm trễ nải thời gian của ta, lắc đầu, " sao đâu, có thể chơi thử trước, tôi xem tài liệu".

      "Cảm ơn nhé", thế là Lam Sam cầm iPad bắt đầu làm bài thi.

      Câu đầu tiên, ớ, hiểu...

      "Cái đó...", khó khăn mở miệng.

      Tạ Phong Sinh giương mắt nhìn , "Sao vậy?".

      "Có thể phiên dịch giúp tôi chút ?"

      ta cảm thấy lạ, " phải chọn bản tiếng Trung sao, mặc dù chọn bản phải ngôn ngữ mẹ đẻ có thể được cộng điểm, nhưng dễ làm nhỉ?".

      "Tôi chọn tiếng Trung, sau đó , tôi hiểu."

      Tạ Phong Sinh biết phải sao, "Cho dù tôi có phiên dịch cho có thể làm được ?".

      Lam Sam bất lực lắc đầu, " thể".

      "Cho nên, cứ ghi bừa ra , phát huy năng lực tưởng tượng của mình ấy."

      Thôi được rồi, giờ cái mà có thể dùng cũng chỉ có năng lực tưởng tượng thôi. Thế nên, ngón tay cử động rất nhanh, làm hết các câu trắc nghiệm, phía sau cơ bản thể đặt bút, kéo đến trang cuối cùng, viết vào cột đáp án: Kiều Phong là tên đại biến thái.

      tờ đề thi có thời gian tiêu chuẩn là hai tiếng, chỉ dùng mười phút, sau đó nộp bài.

      Sau khi nộp bài, Tạ Phong Sinh phải nhập chỉ lệnh của mình để đánh giá bài thi. Phần đề thi chọn đáp án là tự động chấm điểm, Tạ Phong Sinh nhìn kết quả, cười , "Tôi vô cùng khâm phục ".

      'Vậy sao?" Tâm trạng Lam Sam bay bổng, "Tôi đúng được bao nhiêu điểm?".

      " tránh né được những đáp án đúng cách hoàn mỹ, 0 điểm", ta lại lật bài thi thử, "Những câu hỏi phía sau cũng là 0 điểm. Cho nên, tổng điểm... ừm, cách điểm chuẩn khoảng cực lớn đấy".

      Lam Sam chán nản nhún vai, "Giờ cuối cùng tôi có thể cảm nhận cách sâu sắc tại sao ấy lại khinh thường tôi như vậy rồi".

      Tạ Phong Sinh an ủi , " phải buồn đâu, và tôi đều là người bình thường, chỉ có cậu ta là loại khác người thôi".

      vậy, nhưng tâm trạng của Lam Sam quả thực là thể vui vẻ lên được. ôm trong mình tia may mắn, hỏi, "Bài thi biến thái thế này, có ai đạt tiêu chuẩn ?".

      "Có chứ, có người còn đạt điểm tuyệt đối cơ."

      Đúng là mọi so sánh đều khiến người ta tức chết mà, Lam Sam ngậm miệng.

      hỏi thêm khiến Tạ Phong Sinh cảm thấy tò mò, ta , "Sao hỏi tôi, cuối cùng Kiều Phong chọn ai?".

      Lam Sam bĩu môi, ''Tôi biết là ai".
      A fang thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 53

      Tô Lạc ra khỏi phòng tập yoga nhận được điện thoại của Tống Tử Thành. ta có chút ngạc nhiên.

      Lúc này, ta vừa mới tập yoga, tắm rửa xong, cơ thể cảm thấy rất thoải mái, giống như là mỗi lỗ chân lông đều hít thở. Khuôn mặt của ta sau khi vận động nhàng có hơi ửng đỏ, thần sắc vô cùng khỏe mạnh.

      có ngũ quan tinh tế, thân hình mảnh khảnh đứng dưới tán cây gọi điện thoại, nổi bật như vậy, rất nhiều người ngang qua đều nén được mà liếc mắt cái.

      Vào lúc Tô Lạc nhận được điện thoại, vừa thấy căng thẳng vừa phấn chấn, nhưng sau khi ngắt điện thoại, hàng lông mi của ta bỗng nhăn lại.

      Nếu ba rưỡi chiều ngày làm việc, bạn trai cũ gọi điện thoại cho bạn, lấy thái độ giải quyết công việc để hỏi bạn có thời gian ngồi chuyện hay , vậy mục đích của ta có thể có rất nhiều, nhưng tuyệt đối bao gồm ôn lại kỷ niệm xưa.

      Niềm vui vẻ tận đáy lòng tan thành mây khói, ta bình tĩnh lại, cười tự giễu. Đàn ông đều xấu xa như nhau, có mới nới cũ, Tống Tử Thành tại có con mồi mới, sao có thể nhớ đến ta.

      Hai người chọn quán cà phê khá gần chỗ Tô Lạc. Tô Lạc cố tình thả bước lững thững, đoán chừng Tống Tử Thành tới, ta mới qua đó.

      Tống Tử Thành nhìn thấy ta bước vào, duyên dáng thướt tha, khóe mắt hoen đỏ, hệt như hoa tường vi sau trận mưa xuân, lưu luyến cành hoa nhưng bắt buộc phải rơi xuống đất. Thấy ta ngồi trước mặt mình, ta lắc đầu cười, , "Tôi vô cùng khâm phục điểm này của . ràng là thích tôi đến thế, nhưng vẫn cứ phải tỏ vẻ lưu luyến quên. Nếu tôi ngu ngốc như Đàn Tử ngoan ngoãn bị hàng phục từ sớm rồi nhỉ? xem, dựa vào chiêu này lừa được bao nhiêu đàn ông rồi? Tôi tò mò lắm, có bao nhiêu người dự phòng?".

      Tô Lạc bị những lời này chọc tức đến độ sắc mặt trắng bệch, " có ý gì vậy?".

      "Đừng tức giận, thực ra tôi và là cùng tuýp người, nhưng tôi tiết tháo hơn chút", ta giải thích rốt cuộc điểm nào có tiết tháo hơn. Hôm nay, ta đến đây để đàm phán, phải để cãi nhau.

      Nhân viên phục vụ bưng đến ấm trà hoa hồng, Tống Tử Thành rót tách cho Tô Lạc, đặt trước mặt ta. ta lại rót cho mình tách, đặt ấm trà xuống, ta , "Hôm nay tôi hẹn ra đây là muốn hỏi co6, có phải theo đuổi Kiều Phong ?

      Tô Lạc lạnh giọng , "Tống Tử Thành, có phải quên rồi , tôi và chia tay rồi. Tôi theo đuổi aui, ai theo đuổi tôi, đều liên quan gì đến cả".

      "Ừm, liên quan gì đến tôi", Tống Tử Thành gật đầu, "Tôi cũng muốn nhúng tay vào chuyện của , nhưng nếu theo đuổi ta , nên biết rằng, gần đây Kiều Phong và Lam Sam có vẻ rất thân thiết".

      Tô Lạc bật cười. Bởi vì cố ý cười cách cường điệu, nên tiếng cười ta lanh lảnh, hệt như nữ quỷ gõ cửa. Tống Tử Thành nghe mà chau mày, ta rất muốn giáng cho Tô Lạc cái bạt tai để ta ngậm miệng lại.

      Cười xong, Tô Lạc , " tới lui, vẫn là vì Lam Sam, Tống Tử Thành, chẳng qua chỉ như vậy thôi".

      Tống Tử Thành tỏ vẻ ung dung, "Tôi như thế nào cần phải nhọc lòng, nên giờ biết mục đích của tôi rồi".

      "Lam Sam, Lam Sam", Tô Lạc lẩm bẩm cái tên này, thở dài, "Người phụ nữ này lợi hại, tôi bằng ta".

      "Đừng như vậy, ấy và hoàn toàn phải là mẫu người, thể so sánh."

      ''Vậy tại sao đàn ông các đều bị Lam Sam lừa gạt quay như chong chóng vậy?''

      "Rất đơn giản", ta chúi người về phía trước, cánh tay chống lên mặt bàn trắng tinh, nhìn ta, giọng điệu chân thành , "Bởi vì ấy giả tạo".

      Tô Lạc tức giận, " có ý gì?".

      Tống Tử Thành bình tĩnh đáp, "Ý của tôi là, chúng ta có thể hợp tác, Kiều Phong cho , Lam Sam cho tôi, thấy thế nào?".

      " làm sao có thể xác định rằng tôi muốn theo đuổi lại Kiều Phong?"

      ''Tôi nhìn thấy đoạn video mạng, là chuyện xảy ra trong lễ cưới của bạn ", Tống Tử Thành dứt lời, nhìn thấy khuôn mặt Tô Lạc dần trở nên méo xẹo, ta biết điều tiếp nữa. Người phụ nữ này, thà rằng bị đàn ông sỉ nhục, chứ muốn hình tượng bên ngoài của mình có chút hư hại.

      Tô Lạc nghiến răng, , "Tôi và Kiều Phong thế nào, liên quan gì đến . và Lam Sam thế nào, cũng liên quan gì đến tôi. Sau này chúng ta nước sông phạm nước giếng, tạm biệt".

      Tống Tử Thành ngăn cản ta, chỉ cúi đầu cất giọng nhàn nhạt, "Kiều Phong có thể tiếp nhận người bạn từng phản bội, nhưng tuyệt đối chấp nhận người bạn gian lận trong thi cử".

      Tô Lạc đờ người, cúi đầu nhìn ta, " linh tinh cái gì vậy?".

      "Đặc biệt là", ta chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn ta, " người gian lận trong bài thi của ta, bạn ạ".

      '' thể lý với được", Tô Lạc vậy, nhưng cuối cùng vẫn xê dịch bước chân.

      Tống Tử Thành biết đây là thỏa hiệp của ta, ta , " cầu của tôi rất đơn giản, có thể giúp được tôi là tốt nhất, cho dù giúp được, cũng đừng qua cầu rút ván, hoặc là rút ván của Lam Sam. Tôi biết những chuyện này dám làm'.

      Tô Lạc "hừ" lạnh tiếng, xách túi quay người bỏ .


      Sau khi tạm biệt Tạ Phong Sinh, Lam Sam chán nản quay trở về. Qủa thực là hết sức chán nản, chán nản hơn cả lúc mất tiền, mất điện thoại. Cuối cùng, ý thức được rằng, trong thế giới của Kiều Phong, ngu ngốc như tồn tại của cát bụi. 0 điểm, 0 điểm. Đến chút điểm của từng phần thi cũng đạt được.

      Tâm trạng tốt, vốn định về thẳng nhà, lúc lên lầu, lại rẽ vòng theo bản năng, dừng chân trước cửa nhà Kiều Phong.

      Ngẫm nghĩ, hình như thành thói quen rồi, khi có chuyện là đến tìm Kiều Phong chơi. rất khâm phục mình, ràng ta là con mọt sách, ở nhà lại chơi rất vui vẻ.

      Lam Sam đứng trước cửa nhà Kiều Phong chần chừ lúc, cuồi cùng vẫn gõ cửa nhà .

      Lúc Kiều Phong mở cửa, nhìn thấy mặc bộ đồ luyện công thuần màu trắng, chất liệu tơ tằm trơn láng, nhẫn bóng, hàng khuy được cài ngay ngắn, bộ đồ luyện công rộng thùng thình, mặc lên người càng tăng thêm cảm giác phóng khoáng, giống như là thế ngoại cao nhân thần bí, hoặc là thiên ngoại phi tiên.

      Lam Sam sờ gáy, " ... cosplay?".(1)

      (1) Chỉ việc người hâm mộ các nhân vật trong manga, anime, truyện tranh, sách, tiểu thuyết đồ họa, video games, phim giả tưởng, ca sĩ, nhân vật chính trị... ăn mặc, hóa trang hoặc có điệu bộ giống nhân vật mà mình thích.

      " phải, tôi luyện Thái cực quyền. Ừm, có thể chơi với Schrodinger trước."

      Lam Sam tìm Schrodinger, cùng Kiều Phong đến phòng luyện tập của , nhìn thấy Schrodinger ngủ say trong khu vui chơi của mình, bế nó lên, rồi ngồi xuống chiếc nệm giường của Schrodinger.

      Schrodinger mở đôi mắt lim dim, nhìn thấy Lam Sam, n1o lại lờ đờ ngủ thiếp .

      Lam Sam với Kiều Phong, " cứ tiếp tục, tôi muốn xem, tôi có thể xem chứ?".

      Kiều Phong gật đầu, vừa rồi chưa tập hết bài Thái cực quyền bị tiếng gõ cửa cắt ngang, bây giờ đành phải bắt đầu lại từ đầu.

      Trong phòng có phát nhạc đệm du dương, khoan thai, tiếng đàn như tiếng suối, có cả tiếng chim hót và tiếng nước chảy róc rách, nhắm mắt lại, nhạc đưa con người ta đến nơi xa, nhìn núi cao vực nước sâu, nghe ngàn thông gió reo.

      Kiều Phong bắt đầu động tác trong tiếng nhạc. Khởi thủ(1), Lãm tước vĩ(2), Long hồi đầu(3)...

      (1) Thế khởi đầu Thái cực quyền.

      (2) Vuốt đuôi công.

      (3) Rồng quay đầu.

      Động tác của chậm rãi, giống như những pha quay chậm trong bộ phim điện ảnh, mỗi động tác đều điều động các khớp xương và cơ bắp toàn thân, điều này khiến cả người giống như cỗ máy vi tính, vận hành chậm rãi mà uyên thâm, các bộ phận được phối hợp nhịp nhàng, chê vào đâu được.

      Song động tác của có lực, ra tay tuy chậm, nhưng khí thể như lực đẩy ngàn cân. Đồng thời, có lực nhưng thô, bước tiến dịch chuyển nhàng và thong dong, giống như sợi lông vũ tinh khôi uyển chuyển.

      Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, nhuộm tầng sáng huyền bí lên người , khiến cả người như tỏa sáng.

      Lam Sam chống cằm, hứng ánh nắng trời đưa mắt nhìn , khuôn mặt si mê ngây ngất. Đẹp đấy, sao có thể đẹp thế này cơ chứ?

      Tiếng đàn vẫn trôi, nhanh chậm, song động tác của Kiều Phogn lại bắt đầu rối loạn.

      Thái cực quyền là môn thể thao tu thân dưỡng tính, cương nhu kết hợp, trong tĩnh có động, lúc luyện nhất định phải bình tâm, thể vội vàng, hấp tấp, đây là những cầu cơ bản. Nhưng giờ phút này, con tim thể bình tĩnh nổi.

      Tất thảy đều khác bình thường là bao, căn phòng yên tĩnh, tiết tấu nhạc chậm rãi, điều duy nhất giống, có lẽ là... .

      nhìn chằm chằm chớp mắt, khiến bỗng rối chân. thể tập trung tinh thần, tinh thần ấy bay về nơi , sau đó tập trung vào người .

      thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rộn.

      Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

      Kiều Phong bỗng thu tay, dừng lại. tới tắt nhạc.

      Lam Sam hỏi, " tập xong rồi à?".

      Câu trả lời của Kiều Phong có chút mơ hồ, " tập nữa", sợ hỏi tại sao, vội ra ngoài, vừa vừa hỏi, "Tối nay muốn ăn gì?".

      Lam Sam nhìn bóng lưng thẳng tắp như tùng của , mở miệng hỏi, "Có thứ gì ăn mà có thể tăng chỉ số thông minh ?".

      " có", lắc đầu, quay mặt nhìn bằng ánh mắt cảm thông, "Giờ mới tẩm bổ, muộn quá rồi".

      "Ồ", Lam Sam thả lỏng cơ thể, ôm con mèo mập co người nền nhúc nhích.

      Kiều Phong thấy bĩu môi, đôi mi thanh tú dựng lên, giống như đóa hồng nở rộ bỗng mất quá nhiều nước, cánh hoa rủ xuống. Cảnh tượng thế này, người bình thường đều có thể nhận ra tâm trạng vui.

      đến trước mặt , ngồi xổm xuống nhìn , , "Tâm trạng tốt?".

      Lam Sam cúi đầu, khẽ kéo tai Schrodinger, nó bị giày vò tỉnh giấc, tức giận dùng chân vỗ vào tay . vừa tránh chân của nó vừa giọng , ''Đâu có".

      " dối, ràng là tâm trạng của tốt. Rốt cuộc là sao thế?"

      Lam Sam lẩm bẩm, "Có phải cảm thấy tôi ngu ngốc lắm ?".

      "Đúng vậy."

      "..."

      buồn rười rượi, "Rốt cuộc là có biết an ủi người khác hả?", dứt lời, bèn đẩy ra.

      Kiều Phong đứng vững như kiềng ba chân, bị đẩy cũng nhúc nhích. chẳng mấy khi thấy như thế này, hệt như con mèo thích đấu đá phải nếm mùi thất bại, cáu kỉnh và bất lực. bỗng mềm lòng, ngăn nổi mình mà đưa tay xoa đầu , khẽ cong khóe miệng, "Ngoan nào".

      Lam Sam trừng mắt, "Ngoan cái đầu ấy".

      Kiều Phong mím môi, định bụng an ủi, "Mặc dù ngốc, nhưng rất tốt".

      "Hừ"

      " đấy".

      "Tốt ở điểm nào?"

      mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, "Điểm nào cũng tốt".
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :