1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thùng Cơm Sát Vách - Tửu Tiểu Thất (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 44

      Trong diễn biến mà Kiều Phong hề hay biết, Lam Sam tự ý nhét thêm hai người nữa vào đội hình xuất phát, đồng ý với đầu bên kia xong, mới chuyện này cho Kiều Phong biết

      Kiều Phong hiểu, khi Lam Sam tỏ tình, cần phải có trợ giúp và cổ vũ của bạn thân, nhưng hiểu tại sao trai của mình cũng . gọi điện thoại cho Ngô Văn hỏi, câu trả lời của Ngô Văn cũng rất đơn giản: "Người ta có thể gọi cả bạn thân, họ nhà trai như đây đương nhiên là phải rồi".

      Cứ thế, chuyến du lịch ngắm sao vốn chỉ có hai người mở rộng thành bốn người, mọi người vui vẻ quyết định như vậy.

      Ngô Văn rất hào phóng, cho Cải Chíp nghỉ ngày rưỡi, sáng thứ Năm làm bình thường, ăn cơm trưa xong họ xuất phát. Trong bốn người chỉ có Ngô Văn có xe, thế nên làm việc nghĩa, trở thành tài xế, lái xe đưa Cải Chíp đến đón Kiều Phong và Lam Sam.

      Hành động này khiến cho toàn thể nhân viên trong công ty xì xào bàn tán. Tổng giám đốc Ngô ra ngoài mang theo trợ lý, chỉ mang theo nhân viên văn phòng? biết trợ lý tổng giám đốc có cảm thấy nguy hiểm .

      Về chuyện này, trợ lý tổng giám đốc bày tỏ: cảm thấy nguy hiểm chút nào. Tổng giám đốc Ngô và Tiêu Thái Vy rốt cuộc là quan hệ gì, trợ lý suy diễn ra phiên bản cực kỳ tỉ mỉ trong đầu, cho nên, sao ta có thể lo lắng đến việc phu nhân tổng giám đốc tương lai thay thế vị trí của mình chứ?

      xe, Ngô Văn bắt Cải Chíp phải ngồi ở ghế phụ. Như vậy, đợi khi Lam Sam và Kiều Phong lên xe có thể ngồi luôn ghế sau, để hai người có gian riêng tư.

      Cải Chíp kéo cửa xe, nịnh nọt, "Tổng giám đốc Ngô, xe của rộng rãi đấy, tôi cứ cảm thấy như ngồi tàu điện ngầm vậy".

      Ngô Văn nhếch khóe miệng, "Còn là tàu điện ngầm có chỗ ngồi, phải ?". quét mắt về phía Cải Chíp , nhìn thấy dáng ngồi ngốc nghếch của nàng, bèn nhắc nhở, "Tự thắt dây an toàn vào".

      "Ồ", Cải Chíp gật đầu, đưa tay kéo dây an toàn xuống, "Tổng giám đốc Ngô cũng sợ bị phạt sao?".

      Sợ cái đầu ấy. Thắt dây an toàn là để tránh bị phạt tiền sao? Ngô Văn kìm được mà trợn mắt, giá trị quan của người phụ nữ này lạ.

      Thắt dây an toàn xong, Cải Chíp kéo dây màu đen to kia, bởi vì cơ thể nàng thanh mảnh, dây thắt có hơi lỏng, ấy buồn rầu , "Rộng thế này, tôi cảm thấy chẳng an toàn chút nào".

      Ngô Văn bị ngốc nghếch của Cải Chíp chọc cười, " tưởng là buộc củ cải trắng sao? An toàn, an toàn phải xem lỏng hay chặt?", dứt lời, liếc cái. gian trong xe rộng rãi, chỗ ngồi cũng rộng, khiến Cải Chíp càng trở nên bé , mặt , còn để mái bằng, trông hệt như học sinh cấp ba.

      Xì, hai mươi tám tuổi rồi còn giả bộ Loi nỗi gì? Ngô Văn có chút khinh thường, ánh mắt dịch chuyển xuống dưới, quét qua vòng của nàng dưới dây an toàn.

      "Hừm", trong tiếng cười của có lộ ra khinh thường vô hạn.

      Cải Chíp vẫn luôn quan sát , cho nên ấy biết khinh thường điều gì. nàng cúi đầu, mặt kìm nén được mà đỏ bừng.

      Tình hình giao thông thời gian này vô cùng thông thoáng, chẳng mấy chốc họ tới dưới lầu nhà Kiều Phong. Kiều Phong chất đống đồ lên xe Ngô Văn, các loại đồ ăn vặt, quên bài giết thời gian, quần áo có thể dùng vào ban đêm, dung dịch chống muỗi, kính viễn vọng...

      Vốn dĩ còn định đưa cả Schrodinger theo, nhưng Kiều Phong sợ nó làm loạn, cuối cùng mang theo.

      Sau khi lên xe, Lam Sam lịch chào hỏi Ngô Văn. Ngô Văn tỏ vẻ hòa nhã dễ gần trước giờ chưa từng có với , điều này khiến cảm thấy có phần sợ hãi.

      Cải Chíp vô cùng yên lặng, nàng còn bối rối về vấn đề trổ mã của bản thân, quay đầu chuyện với Lam Sam, lại nhìn thấy vòng đáng tự hào của Lam Sam, hai mắt ấy bỗng tỏa sáng.

      Ngưỡng mộ quá .

      Lam Sam cảm thấy lạ, mặt đổi sắc lấy cánh tay che chắn, hỏi Cải Chíp , "Cậu muốn làm gì?".

      " có gì", Cải Chíp nghển cổ, tìm đủ mọi cách xem xét nơi đó của Lam Sam, đôi mắt chớp. Chậc, chậc, rốt cuộc sao lại lớn đến thế kia cơ chứ.

      Kiều Phong bất chợt lên tiếng, giọng hòa nhã có chứa đanh thép, điều này chứng tỏ tâm trạng của được tốt lắm. với Cải Chíp , ", quay đầu lại".

      Trong thế giới của Cải Chíp , lời của Kiều đại thần còn quyền uy hơn cả lời của tổng giám đốc Ngô, thế nên ấy vội vàng quay đầu lại.

      Trong xe bỗng yên tĩnh đến quỷ dị. Ngô Văn chịu nổi, bèn chọc Cải Chíp , ''Nào, hát bài nghe xem".

      Cải Chíp tuân lệnh hé miệng định hát, Ngô Văn bỗng sa sầm mặt, trước khi nàng lên tiếng, vội vàng , " ngậm miệng".

      "...''

      Cải Chíp vô cùng buồn bực. phải là ngực chỉ chút thôi sao/ Lẽ nào ngay cả quyền lợi được hát cũng có?

      Ngô Văn mở nhạc, khi tiếng nhạc du dương trong xe, bầu khí trầm mặc của họ còn gượng gạo như trước nữa.

      Giai điệu chậm rãi, Lam Sam nghe mà tinh thần thả lỏng, dần lơ mơ chìm vào giấc ngủ. ngáp cái.

      Kiều Phong thấy vậy, dựa về phía sau, khẽ nâng bả vai lên, bày tỏ đồng ý ngầm cho hành động nào đó.

      Lam Sam chú ý tới hành động của . buồn ngủ đến độ cứ gật gù mãi, đành phải dùng tay nâng mặt, khuỷu tay gác trước cửa xe, mơ mơ màng màng, chẳng mấy chốc ngủ say. nghiêng ngả dựa vào cửa xe, đầu chống lên cửa kính.

      Mỗi lần xe xóc nảy lại khiến đầu đập vào cửa kính.

      Kiều Phong lấy làm lạ, ràng trong xe mở nhạc, nhưng vẫn nghe thấy thanh va đập kia. Mắt nhìn thấy gật đầu mấy lần, thể nhịn thêm được nữa, đưa ta ra, kéo dậy.

      ''Làm gì vậy hả?" Lam Sam bất mãn lẩm bẩm, muốn mở mắt.

      bỗng kéo vào lòng.

      Lam Sam mơ mơ màng màng, cũng có năng lực phân tích, cảm thấy tại thoải mái hơn, muốn ngủ hơn. co người rúc vào lòng , im lặng chìm vào giấc ngủ.

      Kiều Phong ôm lấy bờ vai . Đầu dán vào xương quai xanh của , trán tựa vào cổ , tư thế của hai người trong giờ phút này vô cùng thân mật. Hơi thở của đều đặn, cơ thể nâng lên hạ xuống, giống như sợi dây đàn có lực, ngừng lay động trái tim .

      kìm lòng được, rủ mắt xuống nhìn . Ở góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mềm mại và chiếc cằm xinh xắn của . biết mơ thấy gì, bỗng thè lưỡi liếm môi, Kiều Phong ngơ ngẩn, cũng liếm môi mình.

      Tầm mắt dịch chuyển xuống dưới, cả người bỗng cứng đờ.

      Lam Sam mặc chiếc áo thun bình thường, cổ rộng lắm, nhưng với tư thế này, góc độ này, khiến cảnh xuân lộ ra ngoài mà hề báo động trước.

      Dừng lại, dừng lại, thể nhìn nữa.

      Trong lòng Kiều Phong gào thét như vậy, nhưng ánh mắt lại nghe theo bộ não, ghim chặt vào người .

      Lam Sam bỗng mơ, phát mơ hồ, biết gì. Kiều Phong lại nhờ những lời nhảm của mà đột nhiên lấy lại tinh thần, quay ngoắt đầu sang bên, nỗ lực nhìn ra ngoài cửa xe.

      Ngô Văn vừa lái xe vừa lén nhìn hai người ngồi phía sau qua gương chiếu hậu. Nhìn thấy Kiều Phong chủ động ôm Lam Sam ngủ, Ngô Văn cảm thấy tiểu tử này vẫn được coi là có thuốc chữa. Thấy Kiều Phong nhìn ra ngoài cửa xe, sắc mặt dần ửng đỏ, Ngô Văn vừa khinh thường em trai có triển vọng, vừa mừng thầm, xem ra em trai nhà cách ngày thoát đời độc thân xa nữa.

      Cuối cùng, mấy người dừng xe bên ngoài khu nghỉ dưỡng gần hồ chứa nước.Ở đây cho cắm trại ngoài trời, rất nhiều du khách đến đây đều ở khu nghỉ dưỡng này. Họ chuyển đồ xuống, lúc phân chia phòng xong, cách giờ ăn tối còn hơn tiếng đồng hồ nữa.

      Bốn người cùng thảo luận xem làm gì trong hơn tiếng đồng hồ này. Kiều Phong đề xuất chơi bài, nhận được phản đối của ba người còn lại. Lam Sam đề xuất câu cá, có ai phản đối.

      Lam Sam câu cá thuần túy chỉ để giải trí, có lòng kiên nhẫn. Trái lại Kiều Phong, mặc dù lúc đến tình nguyện lắm, nhưng vừa bỏ mồi câu xuống liền ngồi đó bất động. Lam Sam đợi lúc câu được cá, bèn vứt cần câu, cùng Cải Chíp chỗ khác chơi. Ngô Văn chịu được hành vi thiếu ý tứ tế nhị của Cải Chíp , vội vàng gọi nàng đến bên cạnh, hạ lệnh cho ấy được rời .

      Lam Sam cho rằng tổng giám đốc Ngô chỉ ưa hoặc là trừng phạt Cải Chíp . tìm thấy rất nhiều hoa dại ở bụi cỏ ven bờ, ngắt nắm lớn, tự mình cài vài bông, rồi chạy đến chỗ Kiều Phong gật gù đắc ý, "Kiều Phong, đẹp ?".

      Kiều Phong liếc mắt, "Đẹp".

      Lam Sam lại ngắt bông hoa dại nhét vào vành tai .

      Kiều Phong vừa lòng, lắc lắc đầu, "Tôi cài hoa".

      Lam Sam lục thấy viên kẹo trong túi, bóc ra đút vào miệng , "Ngoan nào".

      Kiều Phong ăn kẹo, ậm ờ oán trách, " còn chưa rửa tay".

      Lam Sam lên tiếng, lại cài hoa lên đầu , lần này phản đối nữa.

      Ngô Văn ở bên cạnh ngây người,

      Cuối cùng, Lam Sam và Kiều Phong mỗi người đội đầu hoa dại. Ngô Văn quả thực thể nhìn tiếp được nữa, hai người này đúng là hai đứa trẻ thiểu năng.

      Ngô Văn quay đầu chỗ khác, chợt nhìn thấy xa có vật thể thon dài bò trườn với tốc độ nhanh.

      Ôi trời, rắn?

      Ngô Văn nhìn thấy rắn, lại nhìn Cải Chíp ngồi bên người, nổi hứng trêu chọc, đứng dậy bước tới, dùng cần câu nhấc con rắn lên.

      Loài rắn này có tên khoa học là Elaphe Dione, là loại rắn độc thường gặp ở phương Bắc. Song rắn cho dù có độc hay đều khiến người ta ghê sợ. Con rắn kia chưa trưởng thành, bằng ngón tay út, dài khoảng ba mươi centimet. Nó bị cần câu móc lên, đột nhiên phải rời khỏi mặt đất, kinh hoàng giãy giụa.

      "Tiêu Thái Vy, xem đây là gì?" Ngô Văn cầm cần câu, cười híp mắt đưa đến trước mặt Cải Chíp .

      Cải Chíp kinh hồn bạt vía, "Hả? Rắn?".

      Tiếng thét chói tai khiến hai người ở đầu bên kia đưa mắt lại.

      Ngô Văn vô cùng khoái chá, cuối cùng có thể trị được Tiêu Thái Vy rồi. Xem ấy sau này còn dám vênh váo trước mặt nữa hay . rung cần câu, cười xấu xa, "Đừng sợ, sờ nó xem, đáng lắm đấy".

      "Được", Cải Chíp dứt lời, quả nhiên xoa đầu con rắn kia .

      Ngô Văn: "...".

      Ôi mẹ ơi, bảo sờ là sờ sao? phải là nên thét chói tai rồi bỏ chạy sao?

      Cải Chíp cầm lấy phần đuôi con rắn , nhấc nó lên.

      Thấy con rắn dưới bàn tay quỷ dữ của Cải Chíp vặn vẹo khó khăn, Ngô Văn kinh hãi đến độ da đầu tê dại, " điên à? Mau vứt nó , nó là rắn đấy".

      Cải Chíp nhấc con rắn lên, nhìn Ngô Văn bằng ánh mắt quái lạ, " sợ rắn?".

      "Sao có thể chứ.''

      'Vậy tốt quá", nàng đứng dậy, cầm con rắn bước về phía , "Tổng giám đốc Ngô, chúng ta đến đây chơi ...".

      " đừng lại đây."

      "Tổng giám đốc Ngô, đừng sợ, sờ nó , nó đáng lắm đấy."

      "Chết tiệt, đừng lại đây. Tránh ra, tránh ra.''

      Ngô Văn quẳng cần câu cá, bỏ chạy. Cải Chíp cầm con rắn đuổi theo phía sau. chạy đến gò đất cao bờ, nàng đuổi theo tới đó, đành phải chạy xuống. Cứ như vậy vài vòng, Ngô Văn tức giận rống lên, "Kiều Phong, Lam Sam, các người có thể ngăn cản kẻ thần kinh này giúp tôi hả?".

      Hét xong câu này, Ngô Văn nhìn thấy hai đứa trẻ thiểu năng đội đầu hoa dại kia nhìn cười vui vẻ.

      Ngô Văn quả thực là vô cùng tuyệt vọng. cảm thấy trái đất này bị những kẻ thần kinh thống trị rồi..
      A fang thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 45

      Chơi đùa bên hồ nước hồi, chủ của khu nghỉ dưỡng tới gọi họ quay về. đến giờ ăn, tối nay họ ăn thịt nướng, chủ của khu nghỉ dưỡng chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho họ rồi.

      Cải Chíp vui chơi còn chưa thỏa, "Chúng tôi có thể nướng thịt bên bờ này ? Dù sao cách cũng gần mà".

      Ông chủ lắc đầu quả quyết, " được! Tôi đưa mọi người tới đây là vi phạm quy định rồi. Người khác được đến đây đâu".

      "Tại sao vậy?"

      Ngô Văn dúi đầu Cải Chíp , "Ngốc! Đây là nước nguồn, nếu vệ sinh ở đây, người dân toàn thủ đô đều có thể uống được".

      Ông chủ âu sầu gật đầu. Điều này sai, nhưng có cần phải ăn khiếm nhã như vậy chứ?

      Mấy người buộc lòng phải đứng dậy quay về. Lam Sam bĩu môi, "Vậy lúc chúng tôi nướng thịt trong khu nghỉ dưỡng có thể nhìn thấy cảnh chiều tà bên hồ chứa nước ?".

      Ông chủ cười vui vẻ, "Nếu đôi mắt có khả năng nhìn xuyên tường thành vấn đề".

      Kiều Phong lại gật đầu, "Có thể". nhìn về phía ông chủ, "Chúng tôi có thể nướng thịt nóc nhà của ông ?".

      " thể."

      "Tiền thành vấn đề."

      ''Được thôi, tôi chuẩn bị ngay đây."

      Ông chủ có ngôi nhà gác hai tầng, độ cao này đặt trong thành phố chỉ có thể coi là chú lùn, nhưng tại đặt ở gian rộng lớn, có thể xem như người khổng lồ. Ông ta chuyển bếp lò, than nướng và thực phẩm lên , còn chu đáo chuẩn bị cho họ số loại nước uống, để lại chiếc radio. Máy radio biết là được sản xuất vào niên đại nào, to bằng nửa cục gạch, dùng băng dính quấn lại. Sau khi Lam Sam mở lên, điều chỉnh vài kênh, toàn là chủ đề trị bệnh, kênh trị bệnh tiểu đường, kênh trị bệnh vô sinh, kênh trị bệnh tê thấp, còn có kênh trị bệnh yếu sinh lý... Dưới vẻ mặt có chút biến đổi của hai đồng chí nam, bình tĩnh tắt .

      Kiều Phong xuống lần, chẳng bao lâu sau, bưng chiếc khay lên, bên trong là cá diếc vừa mổ được làm sạch, còn có thêm các loại gia vị tẩm ướp. Những con có diếc này đều là cá vừa câu được, vô cùng tươi ngon. Vừa rồi bốn người họ tổng cộng câu được sáu con cá, đều do tay Kiều Phong câu được.

      Bếp lò được nhóm lửa, Ngô Văn chỉ huy Cải Chíp dùng chiếc quạt ra sức thổi gió vào lò. Lam Sam nhìn thấy Kiều Phong đặt các loại thực phẩm lên giá, nuốt nước bọt ừng ực tới, muốn giúp tay.

      Kiều Phong che bai, " rửa tay chưa?".

      "Rửa rồi", Lam Sam cầm que sắt xiên các miếng cá diếc đặt lên giá, "Bao giờ chín vậy?".

      Kiều Phong cúi đầu cười, nụ cười nhàng, chân mày tỏa ra nét dịu dàng nhàn nhạt, tựa như làn gió xuân khiến người ta say đắm. đáp, " đừng vội, lát thôi là được rồi".

      Dứt lời, liếc nhìn , thấy hai mắt chăm chú, nét mặt khao khát. Lạ , lại nghĩ tới Schrodinger. thầm nghĩ, , nếu nuôi được Schrodinger, có thể nuôi thêm Schrodinger nữa, phải vậy ?

      Sau khi thịt được nướng chín, mấy người ngồi nóc nhà, ăn thịt uống rượu ngắm trời chiều. Hồ chứa nước Mật Vân cùng lớn, mênh mông như biển, sóng nước lặng như gương, bốn bề có núi rừng bao quanh. Thương sơn giống như con rồng dài chiếm giữ bảo vệ hòn ngọc sáng ở trung tâm. Hôm nay, thời tiết đẹp vô cùng, buổi chiều bầu trời xanh biếc trong vắt như đá quý. Giờ nhá nhem tối, theo khúc xạ của ánh nắng, bầu trời chuyển màu, nhuộm sắc cổ quái. Ánh nắng chiều màu cam đỏ, tựa như viên đạn bằng sắt được nướng trong bếp lò rừng rực lửa, lại giống như miệng ấm trà nối liền với chân trời, đổ vạn tia sáng xuống nhân gian.

      Non xanh nước biếc đều được tắm mình trong ánh chiều này. Cả thế giới như bước vào bức tranh sơn dầu đậm sắc màu.

      Lam Sam khẽ nhắm mắt lại hít hơi sâu rồi lại thở ra, "Tôi cảm thấy bầu khí nơi đây tuyệt".

      Kiều Phong , "Hàm lượng ion (1) trong bầu khí ở đây cao gấp bốn mươi lần trong thành phố".

      (1) Ion là các hạt có thể phóng ra điện tích khi ở trạng thái trung tính. Ion là các hạt rất có lợi cho sức khỏe con người, nó giúp tăng cường năng lượng sống nên ion còn được gọi là "các vitamin trong khí". cách khác, ion chính là các Oxy nguyên tử mang điện tích .

      Lam Sam cắn miếng cá, " hiểu".

      Kiều Phong định giải thích cho biết ion là gì Ngô Văn kịp thời ngăn cản lại. Ngô Văn hỏi Lam Sam, "Lam Sam, cảm thấy em trai tôi thế nào?".

      Lam Sam giơ ngón tay cái lên, " có gì để ".

      "Chỉ số thông minh đúng là có gì để . cảm thấy chỉ số cảm xúc của nó thế nào?"

      Lam Sam liếc mắt, ý : " hiểu mà".

      Ngô Văn cười , " cảm thấy chỉ số cảm xúc của nó thấp, phải vậy ? Thực ra, nghĩ nó quá đơn giản rồi. Có lúc nó có chỉ số cảm xúc cao, chỉ số cảm xúc của nó ấy à... nhảy giữa 0 và 100, có giá trị trung bình".

      Lam Sam nháy mắt, ''Thần kỳ như vậy sao?".

      Nghe cứ như là người bị tâm thần phân liệt vậy, hơn nữa, quả thực khó mà tưởng tượng chỉ số cảm xúc của Kiều phong khi đạt đến 100 như thế nào.

      Ngô Văn gật đầu, "Sau này biết thôi".

      Hai người ngang nhiên thảo luận về Kiều Phong trước mặt . Bản thân Kiều Phong cũng tỏ ra phản cảm hay phản đối, ngược lại im lặng lắng nghe, còn liếc nhìn Lam Sam. Lam Sam cảm thấy tình hình tại quỷ dị diễn tả nổi, giống như cuộc trò chuyện khi cha mẹ sắp phó thác con của mình cho chàng trai tài giỏi vậy. Qủa thực là đáng sợ.

      Ăn uống hồi, Lam Sam cùng Cải Chíp xuống lầu vệ sinh. Sau đó, hai người họ vội quay trở lại, mà tán gẫu bên ngoài khu nghỉ dưỡng. Ngô Văn và Kiều Phong ngồi nóc nhà xem thời gian, cảm thấy đến lúc xuất phát. Địa điểm ngắm sao buổi tối được chọn ở đài thiên văn quốc gia, cách đây xa, nhưng phải qua đường núi quanh co, cho nên thể xuất phát quá muộn.

      Hai em từ lầu xuống, nghe ông chủ hai nàng chơi bên ngoài. Vừa ra đến cửa họ nghe thấy tiếng trò chuyện của hai .

      Hai người đều mang trong mình tâm riêng, ai bước tiếp.

      Giờ phút này, Lam Sam với Cải Chíp , "Cậu xem có phải ấy cố ý thăm dò mình ?'.

      Cải Chíp , "Ai mà biết được chứ, nhưng , mình cũng cảm thấy bong bóng màu hồng giữa cậu và Kiều đại thần khá nhiều đấy. giờ mình có chút suy nghĩ lại rồi". Tư duy của Cải Chíp rất nhanh nhạy, nhắc đến Ngô Văn, nàng lại sực nhớ đến chuyện khác, "Hơn nữa, cậu tổng giám đốc Ngô ấy, ngờ ta lại sợ rắn? Ôi, ha ha, sao có thể làm tiểu công công(1) hẳn hoi cơ chứ".

      Bên này, Ngô Văn nghi hoặc quay đầu hỏi Kiều Phong, "Nha đầu này tại sao lại gọi là công công(2)?".

      (1) Cách gọi nam trong cặp gay, đóng vai chồng.

      (2) Công công mà Cải Chíp và công công mà Ngô Văn hiểu là hai từ đồng khác nghĩa.

      "Công công có hai cách giải thích, loại là bố chồng, loại khác là... thái giám", Kiều Phong nhìn Ngô Văn bằng ánh mắt đồng cảm, " tự chọn loại ".

      Ngô Văn sa sầm mặt, "Dựa vào cái gì mà dám là thái giám? ràng là...", ràng là từng thể bản lĩnh trước mặt ấy rồi mà.

      Kiều Phong an ủi Ngô Văn, ''Thực ra, Lam Sam còn đặc biệt hiệu cho em là 'Thú Thú' nữa cơ, cũng chẳng dễ nghe gì cho cam. Nhưng hình như vẫn hay hơn phải? Chí ít bộ máy của em là kiện toàn", dứt lời, Kiều Phong khỏi có chút đắc ý, lời an ủi biến thành khoe khoang.

      Công công? Thú thú? Công công? Thụ thụ?

      Giây phút ấy, đầu óc Ngô Văn như thể được lôi thần ngũ sắc đánh cho sáng sủa hẳn ra. ngửa mặt lên trời gầm thét giận dữ, "Chết tiệt".

      Tiếng gào thét ấy thu hút chú ý của hai nàng bên ngoài.

      Nhìn thấy đối tượng mình vừa xấu sau lưng đột nhiên xuất , Lam Sam và Cải Chíp có chút chột dạ. Kiều Phong vẫn chưa hay biết nội tình, đút tay vào túi quần, dáng vẻ nhàng tựa mây trôi gió thổi, " thôi".

      cái gì mà ? Ngô Văn vội vàng kéo giật lại, tìm chỗ tránh né, sốt sắng , "Kiều Phong, đây có thể là hiểu lầm".

      "Hiểu lầm gì cơ?"

      "Cái này... tiện giải thích, tóm lại là Lam Sam hôm nay có lẽ tỏ tình với em đâu."

      Kiều Phong chau mày, "Em biết thể hiểu, nhưng xin đừng cố chấp thuyết phục em nữa".

      '' phải là ý này. có thể hiểu chuyện mưa sao băng chòm Mục Phu vớ vẩn kia, nhưng điều em thể hiểu là...", Ngô Văn nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát thẳng, "Hình như ấy hiểu lầm mối quan hệ giữa hai chúng ta rồi".

      Kiều Phong càng cảm thấy kỳ lạ, "Mối quan hệ giữa em và có gì để hiểu lầm? phải là trai em, lẽ nào là cha em?".

      "Nghe , em biết 'công công' và 'thụ thụ' rốt cuộc là có ý nghĩa gì ?"

      "Em biết.''

      "Biết cái gì mà biết.'

      Ngay sau đó, Ngô Văn bèn giải thích cho Kiều Phong hiểu. Ngô Văn trước giờ chưa từng nghĩ người "chuẩn men" như mình lại phải giải thích những chuyện như thế này với chàng "chuẩn men" khác, quả thực là đau đầu vô cùng.

      Sau khi nghe xong, Kiều Phong nghiêm mặt, ánh mắt phủ tầng sương lạnh, " bậy bạ gì thế hả?".

      " phải là bậy đâu", Ngô Văn oan ức lắm, chỉ vào hai kẻ đầu sỏ kia, "Là họ bậy".

      " nghĩ nhiều quá rồi", Kiều Phong dứt lời, quay ngưởi bỏ .

      Ngô Văn theo, hỏi, ''Vậy em tưởng rằng đây chỉ là trùng hợp thôi sao? 'Công' và 'Thụ'?".

      Kiều Phong hỏi lãi, "Lần đầu tiên ấy gặp em muốn tụt quần em xuống rồi, cái này giải thích thế nào?".

      "Sao mà biết được, chừng người ta tưởng em là búp bê tình dục sao", Ngô Văn liều.

      Kiều Phong sầm mặt. đoái hoài gì đến Ngô Văn nữa, thẳng đến trước mặt Lam Sam, mỉm cười với , "Tối nay chúng ta chắc chắn có thể nhìn thấy mưa sao băng".

      Lam Sam trước giờ chưa từng nhìn thấy nụ cười này, cảm giác cứ như là cơ bắp co quắp bỗng nhiên bị ép cho giãn ra, người cười khó chịu, người nhìn cũng thoải mái. Đôi mắt Kiều Phong sáng vô cùng, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. khó tưởng tượng vẻ mặt như thế này xuất khuôn mặt Kiều Phong, mang đến cho người ta ảo giác từ "thụ" biến thành "công' chỉ trong tích tắc. Lam Sam khỏi run rẩy, nhìn về phía Ngô Văn bằng ánh mắt nghi ngờ.

      Sắc mặt Ngô Văn cũng tốt chút nào.

      sờ mũi, kỳ lạ đấy, ràng vừa rồi yên lành, hình như làm sai chuyện gì mà?

      Kiều Phong đặt tay lên vai , " thôi".

      Lam Sam cười đùa, "Sao thế? định lừa tôi đến đó để làm gì tôi đấy chứ? He he".

      cong môi cười, "Chưa biết chừng".

      Lam Sam có thể chắc chắn điều rằng, người này bị quái nào đó nhập vào. lòng, có hơi sợ hãi. Đêm tối, căn cứ thiên văn ở nơi hoang dã, nếu xảy ra chuyện gì đó , chắc chắn gọi trời trời thấu, kêu đất đất chẳng hay. sợ Kiều Phong, nhưng người trước mặt ràng phải là Kiều Phong mà biết. Ai biết tên này là quái phương nào chứ, chẳng may là con rắn họ trêu đùa ban ngày sao?

      rùng mình, bỏ tay ra, "Tôi đâu".

      Kiều Phong gật đầu, "Cũng được, ở mái nhà cũng có thể nhìn thấy, thôi", dứt lời bèn dẫn lên mái nhà.

      Lam Sam nhìn Ngô Văn bằng ánh mắt cầu cứu, Ngô Văn lại trừng mắt với Cải Chíp , " theo tôi".

      Cải Chíp sợ giật nảy mình, núp sau Lam Sam, "Làm gì vậy chứ?".

      Ngô Văn túm lấy cổ áo của Cải Chíp lôi . Trước khi , với Lam Sam, "Yên tâm , tôi làm gì ấy đâu".

      Ôi trời ơi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?

      Cuối cùng, Lam Sam vẫn bị Kiều Phong kéo lên mái nhà. Ông chủ chuyển đồ của họ lên, sóng vai ngồi tấm thảm, tay nắm chặt lấy cổ tay như thể sợ chạy trốn vậy.

      Sức lực của Kiều Phong quá lớn, Lam Sam giãy giụa lát, giọng , " làm tôi đau rồi".

      Kiều Phong mặt mày u ám, thèm đếm xỉa tới .

      "Rốt cuộc là làm sao vậy?"

      vẫn lên tiếng.

      Lam Sam lục trong người, "Ăn kẹo ?''.

      " ngậm miệng lại."

      Ngay cả kẹo cũng còn tác dụng nữa, đây là chuyện lớn đến nhường nào? Lam Sam cẩn thận quan sát Kiều Phong. Trong sắc đêm, khuôn mặt nhìn nghiêng của vẫn hoàn mỹ mê người, nhưng bởi tức giận, đường nét mặt trở nên lạnh lùng, xa cách, cảm giác như đẩy người ta ra xa ngàn dặm vậy. ngơ ngác, tủi thân đáp, "Rốt cuộc là làm sao thế?".

      "Ngậm miệng, còn nữa là tôi hôn đấy."

      đành phải dứt khoát ngậm miệng lại.

      Màn đêm buông. Muôn vàn ngôi sao như những viên kim cương lấp lánh, điểm sáng cả bầu trời đêm. Bầu trời đêm đẹp thế này là thứ mà Lam Sam mong đợi lâu, nhưng giờ phút này quả thực có lòng dạ nào để thưởng thức nữa. sốt ruột, cứ nghiêng đầu quan sát Kiều Phong, đáng tiếc là trở thành bức tượng điêu khắc lạnh giá. Có thể khẳng định giận, nhưng biết giận điều gì, còn được hỏi.

      Gió đêm thổi tới, Lam Sam thấy hơi lạnh. Nhiệt độ vùng ngoại ô thấp hơn thành phố những mấy độ.

      Kiều Phong vốn thèm nhìn , nhưng biết được cảm giác của . cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên người .

      Lam Sam chùm áo khoác của Kiều Phong, nhìn thấy nét mặt nhõm hơn chút nào, buồn bã cúi đầu. Lúc này quả biết nên gì cho phải.

      Im lặng hồi, Lam Sam lơ mơ buồn ngủ, rón rén tựa đầu vào vai Kiều Phong, từ chối. cứ như vậy tựa vào vai ngủ thiếp , cho đến khi bị gọi dậy.

      Kiều Phong ngồi bốn tiếng đồng hồ trong màn đêm tối tăm lạnh lẽo, cuối cùng cũng đợi được mưa sao băng.

      đánh thức Lam Sam, chỉ lên bầu trời, "Lam Sam, mau nhìn kìa".

      Lam Sam dịu mắt, mở mắt ra đúng lúc nhìn thấy ngôi sao lóe sáng xẹt qua. Chỉ ngôi sao, chấn động như truyền hình. gật đầu, qua quýt lấy lệ, "Đẹp!''. nhưng muốn ngủ hơn.

      Kiều Phong lay bả vai , "Nhìn , lại ngôi sao nữa kía".

      bị ép ngồi dậy, đành phải mở mắt nhìn, nhận xét, "Tuyệt quá ".

      "Đây là mưa sao băng."

      "Đúng thế", dứt lời, lại sắp gục xuống.

      lại lần nữa đẩy , "Cho nên, tại có gì muốn với tôi ?".

      "Chúc kiếm được nhiều tiền", lại gục.

      Lại đẩy.

      Lam Sam đành phải ngồi thẳng người, trừng mắt nhìn , "Rốt cuộc muốn làm gì?".

      Sắc mặt Kiều Phong bỗng trở nên mệt mỏi hơn nhiều. nhìn , hõi, "Vậy tại có điều gì muốn với tôi và trai tôi ?".

      "Tình son sắt, sánh cùng trời đất.''

      xong câu này, Lam Sam nhìn thấy sắc mặt Kiều Phong giá lạnh hoàn toàn. Gió đêm thổi, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, nhịn được mà quấn áo chặt.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 46

      Kiều Phong đột nhiên đứng dậy, từ cao nhìn xuống Lam Sam.

      đưa lưng về phía bầu trời đầy sao, khuôn mặt tuấn mỹ tựa như vị thần từ ngân hà. sầm mặt, ánh mắt lạnh như lưỡi dao, đôi con ngươi đen trầm tĩnh như mặt hồ dấy lên ngọn lửa bừng bừng. Bởi phẫn nộ, hơi thở của ổn định, ngực phập phồng rệt. Điều này khiến cả người giống như quả pháo có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

      Lam Sam chưa từng nhìn thấy Kiều Phong giận dữ thế này bao giờ. sợ hãi, tay nắm lấy tấm thảm trải sàn bên dưới, ngửa đầu nhìn , ánh mắt vô cùng, cùng chân thành, "Cái đó, có chuyện gì chúng ta từ từ ...".

      lạnh lùng mở lời, "Tôi và Ngô Văn là em ruột, cùng cha cùng mẹ".

      "Hả... hả?", Lam Sam kinh ngạc đến mức suýt chút nữa ngã xuống, "Thế nhưng các người...".

      " có nhưng nhị gì hết", cắt lời , "Cho dù thông qua cách thức nào để suy luận sai lệch về mối quan hệ của chúng tôi đó đều là hành vi cực kỳ ngu xuẩn".

      Lam Sam cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau khi kinh ngạc lại thấy áy náy. ngờ mực hiểu lầm hai em ruột họ là người của nhau. Qảu thực là vô cùng thất lễ, vô cùng thiếu đạo đức. có gì để cả, mau xin lỗi thôi, "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... Tôi... cái đó, tôi quả thực phải là cố ý đâu. Xin lỗi nhé, đừng để bụng".

      " ngại quá, tôi lại vô cùng để bụng", dứt lời, đột nhiên nâng tay chỉ vào vị trí ngực trái của mình, dáng vẻ đau khổ, "Nơi này, rất buồn".

      "Xin lỗi...", Lam Sam sắp khóc rồi. Lúc Kiều Phong buồn, vô cùng khó chịu, giống như nơi ấy cũng có phần máu thịt của vậy.

      "Xin lỗi vô dụng thôi. Tôi tha thứ cho , giờ tôi cũng muốn nhìn thấy nữa. Mời lập tức rời khỏi đây.''

      Lam Sam gật đầu, tại bầu khí giữa hai người họ qủa thực quá lúng túng, vẫn nên đợi đến khi bình tĩnh lại tốt hơn. đứng dậy xuống tầng. Sau khi xuống, mới phát mình vẫn khoác áo của . lo bị cảm, thế nên lại trèo lên, "Kiều Phong, tôi...".

      Kiều Phong ngồi tấm thảm, đưa lưng về phía . Nghe thấy giọng của Lam Sam, quay đầu lại, lạnh lùng cắt ngang, "Im ngay, tránh ra".

      'Ồ", nhìn bóng hình , cứ cảm thấy bóng dáng đó rắn rỏi như thường ngày, vô cùng buồn bã và đơn trong đêm tối.

      đành phải xuống, vừa vừa thầm nghĩ, nếu lạnh, hoàn toàn có thể lấy tấm thảm kia quấn lên người.

      mái nhà chỉ còn lại mình Kiều Phong. ngồi tấm thảm, khoanh hai chân lại, cánh tay vòng qua đầu gối, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, cả người gần như cuộn thành khối, giống như chú chó lang thang bị cơn đói giày vò trong đêm đông giá lạnh. ngửa đầu, mình thưởng thức cảnh đêm hiếm có này. Ánh sao rực rỡ, thiên hà khẽ nghiêng, từng ngôi sao băng xẹt qua, tựa như có bàn tay đứng sau nền trời thong thả châm sáng từng que diêm. Hồ chứa nước được màn đêm nhuộm thành màu lam đậm, những vì sao giăng đầy trời phản chiếu xuống lòng hồ, mênh mông bát ngát, nước trời màu.

      Hết thảy cảnh sắc đều hệt như trong mộng.

      Chỉ có người là khác.

      Có những chuyện thể nghĩ, chỉ cần nghĩ đến thôi là thấy chua xót, đau lòng. Kiều Phong muốn nhớ về Lam Sam. chỉ cười tự giễu, thầm nghĩ, cứ luôn người khác ngốc, thực ra bản thân mới là kẻ ngốc nhất.

      Cùng lúc đó, Lam Sam bối rối biết phải làm thế nào ở dưới lầu. thấy Cải Chíp và Ngô Văn, chẳng biết họ đâu, gọi điện thoại ai bắt máy. thấp thỏm yên, muốn ra ngoài tìm, nhưng trời tối đen như mực, chẳng may tìm thấy, lại lạc đường phải làm thế nào?

      lại gọi thêm mấy cuộc điện thoại nữa, bên kia bắt máy, nhưng vừa nghe lại là tràng kêu gào kỳ quặc, Lam Sam nghe mà tê dại da đầu, "Cải Chíp , cậu sao thế?".

      ', có gì... A..."

      Lam Sam sốt sắng, "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Hai người ở đâu?".

      Lúc này, điện thoại truyền đến giọng của Ngô Văn, " có gì, lát nữa chúng tôi quay về".

      " lát nữa là bao nhiêu lâu? Tổng giám đốc Ngô, rốt cuộc là làm gì ấy rồi?'

      " yên tâm, ta chết được đâu."

      A lo? A lô?'

      Ngô Văn tắt điện thoại.

      Lam Sam lại lại trong sân, lo sợ Ngô Văn ăn tươi nuốt sống Cải Chíp , dù sao tính tình của ta tốt như vị ở mái nhà kia. Kiều Phong biết được hiểu lầm kia mà trực tiếp quẳng từ mái nhà xuống, có thể thấy rất rộng lượng.

      Nghĩ tới đây, Lam Sam ngẩng đầu, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của Kiều Phong, kết quả là thể.

      cảm thấy có chút phiền muộn lạ lùng. Kiều Phong chắc cho rằng người rất xấu xa phải ? Haizzz...

      Những người ôn hòa lúc nổi nóng mới là đáng sợ nhất, bởi vì họ rất khó dỗ dành. Lam Sam cũng biết phải dỗ dành Kiều Phong như thế nào, quan trọng là trước kia vốn chưa từng thực tức giận , khiến có kinh nghiệm đối với chuyện này.

      Lúc này, bên ngoài có tiếng người chuyện, loáng thoáng nghe thấy cả tiếng khóc. Hả? Là Cải Chíp .

      Lam Sam vội vàng chạy ra cửa, đúng lúc nhìn thấy Cải Chíp và Ngô Văn cùng vào, vành mắt Cải Chíp đỏ hoe.

      Lam Sam nổi cơn tức giận, "Ngô Văn, làm gì ấy rồi hả?".

      Ngô Văn hít hơi, trả lời, "Đánh mấy cái thôi, những chuyện ngốc nghếch mà ta làm kia, đáng phải nhận trận đòn này".

      Ngô Văn hổ là Ngô Văn, trực giác trước nay vô cùng chuẩn. luôn cảm thấy hiểu lầm lớn như thế này rất có khả năng là do kẻ thần kinh Cải Chíp thêu dệt bừa bãi. Thông qua cuộc gợi mở và vặn hỏi tỉ mỉ, quả nhiên đúng như dự đoán. cũng quá tực giận, kéo nàng ra phát cho mấy phát vào mông.

      Cải Chíp cúi đầu, ấy khóc phải bởi vì đau, mà là cảm thấy bị lăng nhục. Hai mươi tám tuổi còn bị người ta tét mông, đối phương lại là người đàn ông nữa chứ.

      Nhìn thấy Lam Sam, Cải Chíp cảm thấy có người chống lưng cho mình. nàng tăng thêm dũng khí, tức giận khiển trách Ngô Văn, " có biết là nam nữ thụ thụ bất thân ?".

      Ngô Văn cười nhạo, "Ây da, phải từng đè tôi xuống đất hôn lấy hôn để sao? Bị cợt nhả như vậy tôi gì chưa? Làm người sao có chút độ lượng gì thế?".

      Cải Chíp lại được , hậm hực quay mặt chỗ khác.

      Lam Sam cảm thấy có những chuyện thể can dự vào. với Ngô Văn rằng Kiều Phong mái nhà, sau đó dìu Cải Chíp vào phòng, kiểm tra "thương tích'' của Cải Chíp . Ừm, tổn hao gì.

      Lam Sam biết hơn bốn tiếng đồng hồ này Cải Chíp và Ngô Văn trải qua những chuyện gì, hình như chỉ đơn giản là tét mông. Cải Chíp , cũng hỏi. Chuyện ngày hôm nay quá hỗn loạn, cũng có tâm trạng gặng hỏi nữa.

      Đêm khuya, mọi người bị giày vò cả ngày trời quả thực mệt mỏi, Lam Sam ngủ được ngon giấc, vừa nhắm mắt là nhìn thấy Kiều Phong chỉ vào ngực mình với rằng, rất buồn.

      Ngủ biết được bao lâu, nghe thấy bên ngoài có tiếng còi xe, liền choàng tỉnh giấc.

      khoác áo ra ngoài, nhìn thấy người đàn ông đứng dưới màn đêm, ngửa đầu nhìn lên mái nhà. tò mò tới, ngẩng đầu nhìn theo.

      Người đàn ông phát thấy , hỏi, "Xin hỏi, có phải là Kiều Phong đó ?".

      "Chắc là vậy", nếu giờ vẫn chưa xuống... Lam Sam trút tiếng thở dài thườn thượt.

      Người đàn ông gật đầu, "Được, cảm ơn", ta rút điện thoại, định gọi điện, ngẫm nghĩ lát, cảm thấy nên thất lễ với người đẹp trả lời mình, bèn , "Tôi là Tạ Phong Sinh".

      "Tôi là Lam Sam, chính là Tạ? Tôi từng gọi điện thoại cho ."

      Tạ Phong Sinh ngạc nhiên, " vậy sao? Xin lỗi tôi lại có chút ấn tượng nào cả".

      "Đúng vậy, Kiều Phong đưa cho tôi danh thiếp của , sau đó tôi gọi điện muốn mời giúp đỡ chuyện quản lý tài chính, nếu dưới năm triệu miễn bàn", sau đó... có sau đó nữa...

      ta che miệng, ''Khụ, ngại quá".

      " sao, tôi hiểu. mau gọi ấy xuống ."

      Tạ Phong Sinh bèn bấm số, sau khi nhận điện thoại, ta oán trách trong điện thoại, "Tiểu tổ tông ơi, cậu có thể xuống đây chuyện vậy? Hay là tôi hét với cậu qua khí nhé? chứ, chứ, đương nhiên phải rồi, tôi đến đây chẳng phải để đón cậu sao? Được, được, được, ngay bây giờ! Cái gì? Lam Sam? Được, được, được, tôi biết rồi".

      ta cúp điện thoại, Lam Sam tò mò hỏi ta, "Kiều Phong gì về tôi vậy?".

      "Cậu ta muốn nhìn thấy , hy vọng có thể tránh lát, như vậy cậu ta mới rời được.''

      Lam Sam phiền muộn, đành quay về phòng.

      tắt đèn trong phòng, mở cửa sổ lén nhìn ra sân. nhìn thấy bóng hình cao lớn xuất , đứng trong sân trò chuyện mấy câu với Tạ Phong Sinh, sau đó hai người rời khỏi. Trước khi rời , quay đầu nhìn về phía phòng , hình như là nhìn thấy .

      Lam Sam vội vàng buông rèm cửa xuống.

      quay lưng lại, bỗng thấy lòng buồn bã. Hai người yên ổn, tại sao lại thành ra thế này?
      A fang thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 47

      Bởi chuyện xảy ra đêm hôm qua, sáng hôm sau cả ba người đều dậy muộn. Ngô Văn biết em trai mình được Tạ Phong Sinh đón , chắc là tên tiểu tử thối này lại làm mình làm mẩy, biết lúc nào mới hết giận.

      Ba người ăn sáng trong tâm trạng lơ đãng. Nhìn thấy hai ủ rũ cúi đầu, hệt như quả cà phơi sương, Ngô Văn thầm nghĩ, đáng đời.

      đường về, Ngô Văn quan sát nét mặt của hai qua gương chiếu hậu, nhìn hồi, với Lam Sam, "Lam Sam, chuyện này trách . chỉ bị bạn bè hãm hại thôi. Con người em trai tôi ấy mà, gàn dở lắm, khi rúc vào sừng trâu nhất định phải đâm đến thủng đầu chảy máu mới chịu thôi. quay về giải thích đàng hoàng với nó, con người ưa ưa nặng. đừng để bụng quá, giận là bởi vì nó để tâm, nếu dọc đường có tên ăn mày chỉ vào nó nó là 'đồ gay', chắc chắn nó tức giận đâu".

      Ngô Văn vừa , Lam Sam vừa gật đầu "ừm" vài tiếng.

      Ngô Văn ngẫm nghĩ lát, cuối cùng cũng cho Lam Sam về hiểu lầm vớ vẩn kia của Kiều Phong. tại thích hợp làm mọi chuyện phức tạp thêm, cứ xử lý chuyện này cho xong rồi sau.

      Lúc quay về, Lam Sam khá rầu rĩ, đường chỉ cúi đầu, hồn bay phách lạc. Đến dưới lầu nhà mình, lơ đãng liếc mắt vào thùng rác, nhìn thấy số mảnh sứ vụn rải rác bên trong, màu sắc đó, hoa văn đó, khá quen mắt.

      Đây chẳng phải là chiếc bát nhà Kiều Phong sao? Chiếc bát màu lam nhạt, thành bát có hình Pokémon, bày cạnh tủ ti vi, dùng để đặt mấy vật dụng như chìa khóa.

      Sao lại bị vỡ chứ?

      tới đó, lục lọi thùng rác. Có ông cụ tới, ông ta đẩy chiếc xe đạp, bên có rất nhiều chai nước khoáng bẹp dí, đây là thành quả lục lọi thùng rác hai tiếng đồng hồ của ông. Nhìn thấy Lam Sam lục thùng rác, ông ta tưởng gặp phải đối thủ cướp miếng cơm của mình, nhìn chòng chọc như hổ đói.

      Lam Sam đưa vỏ chai coca cho ông ta, lắc mảnh sứ vỡ trong tay mình, "Tôi muốn cái này".

      Vẻ mặt của ông cụ dịu nhiều, tới lục lọi cùng . Chai và thùng giấy lục được thuộc về ông ta, mảnh sứ thuộc về .

      Làm như vậy năng suất cao hơn, chẳng bao lâu sau Lam Sam tìm được hết các mảnh sứ trong thùng rác. đựng chúng vào chiếc túi nilon bẩn nhem rồi cảm ơn ông cụ.

      Ông cụ có lòng nhắc nhở, "Nơi thu mua phế liệu nhận thứ đồ này đâu".

      "Tôi biết."

      Về đến nhà, Lam Sam rửa sạch những mảnh sứ vỡ kia, tìm keo định gắn chúng lại. Mảnh sứ vỡ vụn, coi như chơi trò ghép hình. Chơi được hơn tiếng đồng hồ, ghép ra được hình thù kỳ quái. đành phải tách chúng ra thành đống mảnh .

      Thời gian thấm thoắt trôi, đến giờ ăn trưa. Vừa tới giờ ăn, Lam Sam lại nghĩ tới Kiều Phong, phản ứng này sắp hình thành phản xạ có điều kiện rồi. gãi đầu, thầm nghĩ, nửa đêm hôm qua bỏ , chắc giờ này vẫn chưa ngủ dậy. Thôi bỏ , đợi thêm chút nữa vậy.

      Thế là mình Lam Sam xuống lầu tìm quán ăn cơm trưa. Buổi trưa ngày thường quán ăn ở khu chung cư đông khách lắm, chàng phục vụ là người lắm lời, ngồi bàn bên cạnh Lam Sam bắt chuyện với , "Chị, chị mới chuyển đến sao? Trước kia tôi chưa từng gặp chị".

      Lam Sam vừa ăn vừa trả lời, "Đúng thế, tôi chuyển đến đây được hơn hai tháng rồi".

      "Vậy thời gian cũng ngắn lắm, sao tôi chưa gặp chị lần nào nhỉ?"

      "Có lẽ là gặp rồi, sau đó quên."

      " thể nào, chị xinh đẹp thế này, nếu gặp thể quên được.''

      Lam Sam được người ta khen nhiều đến độ có sức miễn dịch, lần này để tâm nữa, vẫn ăn uống như bình thường. chàng lại , "Chị cũng là lần đầu tiên đến quán của chúng tôi, có phải chị hay ăn ngoài vậy?".

      gật đầu, "Đúng vậy".

      "Xem ra chị là người biết nấu ăn, vừa xinh đẹp vừa biết nấu ăn, chị à, sau này ai cưới được chị là phúc tu mấy đời của ta đấy."

      Lam Sam cười khúc khích, lấy giấy lau khóe miệng, , "Tôi biết nấu nướng. Tôi quen người biết nấu nướng nên thường đến nhà người đó ăn chực".

      chàng tỏ ra ngạc nhiên, "Chị ăn chực nhà người ta suốt hai tháng liền?".

      "Đúng thế."

      "Người ta có khó chịu ?"

      '', người ta vui vẻ lắm, tôi muốn ăn gì người đó làm cho tôi ăn", nhưng hôm nay đúng là vui .

      chàng vui vẻ tán gẫu, "Chị, chị chưa từng nghĩ, người đó tại sao lại có thể nhẫn nhịn cho chị ăn uống no say miễn phí sao?".

      Lam Sam vui, "Sao lại như vậy chứ, tôi đâu có ăn uống miễn phí. Đồ ăn là tôi mua, tôi còn hay mua đồ cho người đó nữa. Hai ngày trước tôi còn mua máy uống nước cho con mèo nhà người đó nữa. À đúng rồi, nếu ai bắt nạt người đó, tôi cũng xông lên bênh vực".

      "Người ta là nữ?"

      "Nam.''

      chàng liền vỡ lẽ, "Bà chị của tôi ơi, chắc chắn là chị nghĩ sai rồi. người đàn ông ngày ngày nấu cơm cho đại mỹ nữ ăn, cái mà ta muốn chắc chắn phải là chút đồ chị mua cho ta. lòng, người sống ở khu chung cư này, mười người có đến tám chín người thiếu tiền".

      Lam Sam ngẩn ngơ, "Ý... ý gì vậy?".

      chàng bưng tách trà lên, ngửa cổ uống ngụm, làm ra vẻ cao thủ thần bí, rồi lại đặt tách trà xuống, cười , "Nhiều hơn tôi thích hợp , tự chị từ từ suy nghĩ ".

      Lam Sam lơ đãng ăn thêm hai miếng cơm nữa, sau đó thanh toán rồi rời khỏi.

      Sau khi quay về, quả nhiên nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nghĩ có hơi quá xa.

      Kiều Phong tuyên bố mình phải là gay, nhưng trước giờ chưa từng phản đối, ngăn cản cử chỉ thân mật của bạn bè khác giới? Hơn nữa, muốn ăn gì làm thứ đó. muốn thứ gì mua thứ đó, ôi mẹ ơi. cơ bản là biểu của người bạn trai lý tưởng đấy.

      Tiểu thiên tài kia rốt cuộc là có ý gì?

      Nếu theo suy luận thông thường, người này chắc chắn phải lòng . Thế nhưng Kiều Phong phải là người bình thường, ai biết logic của kẻ kỳ quặc này nghĩ nhữn gì? Tính tình bẩm sinh của tốt , nhưng nếu chỉ là tính tình tốt, lịch muốn từ chối và tổn thương thôi sao? Hoặc là lòng coi như bạn bè, hành động đáp ứng mọi nhu cầu của người bạn chỉ có thể chứng tỏ người ta trọng nghĩa khí.

      Nghĩ tới nghĩ lui, Lam Sam phát ra bản thân hiểu Kiều Phong cho lắm.

      Cả buổi chiều, có tâm trạng làm những chuyện khác, tập trung nghiên cứu thế giới nội tâm của Kiều Phong, lại ngơ ngẩn trước đống mảnh sứ vỡ vụn kia. Cuối cùng, quyết định buổi tối mặt dày ăn chực cơm, chuyện cho ràng sau đó xin lỗi . Cho dù thế nào, đúng là phải với .

      Mặc dù thái độ của Kiều Phong buổi tối ngày hôm qua thực khiến người ta tổn thương.

      Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến bữa cơm tối. Lam Sam cuối cùng lấy hết dũng khí gõ cửa nhà Kiều Phong.

      Kiều Phong hôm nay có lòng dạ ăn uống, bữa trưa ăn, buổi tối chỉ xào hai món rau, nấu nồi cháo trắng.

      Ừm, vẫn xào nhiều rau.

      Nghe thấy tiếng gõ cửa, tinh thần phấn chấn hẳn lên. đến cửa, nhìn vào lỗ nhòm cửa, thấy Lam Sam ở bên ngoài.

      nắm lấy chốt cửa, nhịp tim đập nhanh hơn. thầm nghĩ, chỉ cần thái độ nhận lỗi của thành khẩn, có thể để ăn chực bữa.

      Nghĩ như vậy, bèn kéo cửa ra.

      Lam Sam ngờ chỉ đêm mà Kiều Phong lại tiều tụy đến vậy, khuôn mặt trắng trẻo mềm mịn thường ngày trở nên ảm đạm, thần thái cũng có chút mệt mỏi. ngẩn người, hỏi, "Có phải là bị ốm rồi ?".

      Kiều Phong hỏi lại, " muốn làm gì?", bằng giọng mũi nghèn nghẹt.

      " bị cảm rồi?"

      " có chuyện gì cứ .''

      "Tôi... cái đó...", Lam Sam gãi đầu, cười xòa, "Tôi sai rồi còn được sao? Đại thiếu gia đại nhân đại lượng đừng nhất nhặt tiểu nhân, đừng so đo với tôi nữa được ?".

      Kiều Phong hít hơi sâu, nhìn chằm chằm, , "Lam Sam, có nghi vấn gì có thể trực tiếp hỏi tôi, cho dù là chủ đề khó đến mấy tôi cũng né tránh. Nhưng tại sao hỏi mà tự suy đoán linh tinh như vậy?".

      Lam Sam vô tội, "Tôi hỏi rồi mà".

      " hỏi gì rồi?"

      "Tôi hỏi từng 'nhặt xà phòng' bao giờ chưa, nhặt rồi", đến đây, Lam Sam đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, đúng vậy, ràng là chính miệng trả lời như thế.

      Kiều Phong nhìn bằng ánh mắt khó hiểu, "Tôi nhặt xà phòng và tôi có phải là đồng tính liên quan gì đến nhau?".

      "..."

      Cuối cùng hiểu vấn đề nằm ở đâu, Lam Sam kinh ngạc trợn trừng hai mắt, bối rối che miệng, " phải là biết 'nhặt xà phòng' có nghĩa là gì đấy chứ?".

      "Tôi đương nhiên là biết rồi. 'Nhặt' là mang ý nghĩa bất ngờ, 'xà phòng' là loại sản phẩm thuộc ngành công nghiệp hóa chất, có tác dụng tẩy rửa vết bẩn, dung dịch có tính kiềm yếu."

      Lam Sam vỗ đầu, "Hiểu lầm, hiểu lầm, hiểu lầm lớn rồi. Tôi cho biết này, cụm từ 'nhặt xà phòng' ấy mà, tại nó điển cố rồi, tin lên mạng tra mà xem. Nhưng cho dù tra cũng nên hiểu rốt cuộc nó có nghĩa là gì chứ. Tóm lại, quả thực phải tôi cố ý, cũng phải có ác ý suy đoán đâu, ai có thể ngờ lại biết ý nghĩa của cụm từ này cơ chứ".

      Kiều Phong chau mày, "Tại sao tôi nhất định phải biết nghĩa của nó?".

      Lam Sam chất vấn, "Nhưng tôi coi là bạn thân, tôi và bá vai bá cổ, trước giờ chưa từng phản đối mà. có ý gì, phải là thích tôi đấy chứ?", ngoài miệng vậy, nhưng trong lòng có chút chột dạ, ánh mắt liếc quanh.

      Lòng ngực Kiều Phong bức bối, buột miệng , "Tôi thích ? phẫu thuật lại đầu óc trước rồi hãy đến thảo luận vấn đề này với tôi".

      "...", là, cơn giận của Lam Sam bị câu này của châm ngòi, chống nạnh, " công kích tôi? Chỉ số thông minh cao là có thể tùy tiện coi thường người khác sao? Được, được, được, tôi biết tôi ngu ngốc, xứng làm bạn với , được chưa", dứt lời, bèn quay người bỏ về nhà mình. Sau khi vào nhà, để phát tiết cơn giận, đập mạnh cửa "rầm" cái.

      Kiều Phong run bắn người, ngơ ngác nhìn cửa gỗ màu đỏ đậm kia.

      buồn bã. Tại sao lại ra những lời như vậy chứ? ràng là có ý này. Cảm xúc thể khống chế được, lẽ nào do thuốc uống buổi chiều có vấn đề? Nhưng đó chỉ là thuốc cảm bình thường thôi mà.

      Ừm, có phải là thuốc hết hạn rồi ?

      vào nhà, tìm những viên thuốc kia xem thế nào, chưa hết hạn.

      Có lẽ là vì bị ốm nên tâm tình được tốt. hít hơi sâu, biết phải xử lý cục diện tại như thế nào, đầu óc hỗn loạn, được tinh tường lắm.

      đành phải đến phòng ăn, hưởng thụ bữa tối của mình trước .

      Hai món ăn của bữa tối kia, Kiều Phong chỉ gắp mỗi món đũa. Cháo trắng cũng chỉ ăn nửa bát . ốm rồi, quả thực muốn gì.

      Ăn cơm tối xong, đo nhiệt cơ thể, ba mươi tám độ.

      Trước khi ngủ, Kiều Phong uống thuốc giảm sốt.

      Mặc dù nằm xuống giường từ sớm, nhưng tài nào chớp mắt được. Sốt cao khiến cơ thể như cái bếp lò, bề mặt da tản phát ra nhiệt lượng hừng hực, cảm giác đó giống như vũ trụ bốc cháy lan tràn. Đầu nặng trịch, giống như phải chịu ma lực của lời chú vòng kim , vừa bí bách vừa đau nhức.

      Trời nóng nực, còn đắp chăn, mặc dù nóng bức, nhưng vẫn toát mồ hôi.

      rời giường, vắt khăn bông ướt, đắp lên trán để hạ nhiệt.

      Cảm giác lành lạnh trán khiến cảm thấy đỡ hơn chút. mở to mắt, dưới ánh đèn đầu giường mờ ảo, đưa mắt nhìn căn phòng trống rỗng.

      Lúc con người ta bị bệnh, rất dễ trở nên yếu đuối, cũng dễ cảm thấy đơn. Kiều Phong ngơ ngẩn nằm giường, mặc dù toàn thân nóng bức, nhưng con tim lại nguội lạnh. cảm thấy chiếc giường của mình quá lớn, quá trống trải, trống trải thế nào sao có thể ngủ ngon.

      lại xuống giường, ôm Schrodinger vào ngủ cùng.

      Schrodinger nằm bên cạnh ngáy khò khò. thanh đơn điệu và lặp lại ấy khiến Kiều Phong dần buồn ngủ.

      Nửa đêm, Kiều Phong lại tỉnh.

      quá khó chịu, toàn thân mềm nhũn bất lực, đầu óc mê man đau nhức, cổ họng và mắt đều khô khốc, và đau. ho hồi, quờ quạng chiếc nhiệt kế đầu giường, đo nhiệt độ cơ thể, ba mươi chín độ bảy.

      Sốt cao thế này, bắt buộc phải đến bệnh viện ngay lập tức. cầm điện thoại lên, theo bản năng gọi cho Lam Sam. Nhìn thấy hai chữ "Ngốc Ngôc" điện thoại, đợi điện thoại kết nối, bèn ấn nút tắt.

      Sau đó, gọi taxi.

      Đêm hôm khuya khoắt mình đến bệnh viện, đăng ký lấy số, khám bác sĩ, Kiều Phong sốt đến mức thần trí có phần mơ hồ, bước liêu xiêu. Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho , lại hỏi thêm mấy câu nữa, cuối cùng , "Tại sao lại sốt sắng đến đây như thế? Cậu cứ đợi thêm lát nữa, đốt cháy hết các bộ phận trong cơ thể rồi đến có phải hơn ?".

      Kiều Phong im lặng ngồi đó, đón nhận toàn bộ những lời trách cứ của bác sĩ.

      Bác sĩ khoảng bốn năm mươi tuổi, trong mắt ông, Kiều Phong chỉ là đứa trẻ. Ông vừa kê thuốc vừa hỏi, "Ốm thành ra thế này mà tới có mình?".

      "Vâng", cụp mắt, che nỗi đơn chứa nơi đáy mắt.

      Bác sĩ gì thêm. cậu bé vừa xinh xắn lại ngoan ngoãn thế này, bị ốm có ai chăm sóc đáng thương.

      Sau đó, Kiều Phong nằm giường bệnh truyền nước. Y tá trực ban là người mới vào nghề, châm bao nhiêu lỗ mu bàn tay , cuối cùng mới tìm được mạch máu. Mang theo vẻ mặt đầy áy náy, ta , "Xin lỗi , có đau ?".

      Kiều Phong đờ người, lắc đầu, mắt trong trẻo tinh khôi, nhưng có lẽ do bị ốm nên nhìn có vẻ vô hồn.

      Có ngoại hình đẹp dễ dàng nhận được đồng cảm của người khác, y tá thấy Kiều Phong ngoan ngoãn như vậy, trái tim cũng muốn tan chảy.

      Sáu giờ sáng, Kiều Phong gọi điện thoại cho trai mình.

      Ngô Văn có thói quen dậy sớm. nhận điện thoại, giọng điệu cáu kỉnh, "Kiều Phong, có phải là em có bệnh hả?".

      ''Đúng vậy."

      "..."

      Ngô Văn ở đầu bên kia hít hơi sâu, kém rèm cửa sổ, hứng án nắng buổi sớm, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, hỏi, "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?".

      " giờ em ở nhà, phiền giúp em chăm sóc Schrodinger."

      "Con mèo mập của em á? Nó vừa mắt , chẳng thèm ngó ngàng tới nó đâu. đúng, giọng của em sao thế hả? Em ốm rồi?"

      Giọng của Kiều Phong mặc dù có chút ồm ồm của người bị bệnh, nhưng bình tĩnh vô cùng, "Em rồi, phải".

      "... Ôi trời! Giờ em ở đâu?"

      "Bệnh viện."

      Ngô Văn có chút nóng nảy, " biết là bệnh viện, ở bệnh viện nào".

      Kiều Phong tên bệnh viện và số phòng bệnh, Ngô Văn hùng hùng hổ hổ tới. Thực ra, giờ Kiều Phong sao, truyền nước, cơn sốt thuyên giảm. Mấy y tá trực ban vô cùng mến , rảnh rỗi là đến nhìn cái. im lặng nằm giường bệnh, ngủ, chuyện, cũng ăn uống, giống như con búp bê làm bằng sứ, chỉ cần chạm vào là vỡ vụn.

      Ngô Văn mang đồ ăn sáng đến cho . Kiều Phong nể mặt ăn vài miếng, sau đó lại cầu Ngô Văn chăm sóc Schrodinger.

      Ngô Văn hỏi, " mình em tới đây?".

      "Đúng thế.'

      "Sao gọi điện thoại cho ?"

      "Chỉ cảm cúm thôi, cần phiền phức như vậy."

      "Sao em sốt đến đần độn luôn ", Ngô Văn trừng mắt vơi em trai, lại hỏi, "Lam Sam có biết ?".

      Kiều Phong lắc đầu, "".

      Ngô Văn lấy điện thoại ra, " gọi điện thoại cho ấy".

      Kiều Phong ngăn cản, '' cần".

      Ngô Văn chỉ tiếc rèn sắt thành thép, trừng mắt với Kiều Phong, lắc đầu thở dài, "Kiều Phong, rốt cuộc là em có biết làm thế nào để bắt chuyện với con vậy?".

      " biết.''

      "...''

      Qúa thẳng thắn! Ngô Văn chậm rãi khuyên, "Thực ra, chuyện này thể trách Lam Sam, đấy, là Tiêu Thái Vy kia làm loạn hết mọi chuyện".

      Kiều Phong lạnh nhạt trả lời, "Em biết, tất cả chỉ là hiểu lầm".

      "Vậy giờ em còn làm cao cái gì hả?"

      Kiều Phong cúi đầu, " ấy giận em".

      "Sao ấy lại giận em? Rốt cuộc là sao hả? Còn có tình tiết gì mà bỏ lỡ sao?"

      Kiều Phong lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi, "Những chuyện này đừng lo nữa".

      "Được, lo, chẳng thèm lo đâu."

      Ngô Văn lại dặn dò Kiều Phong thêm mấy câu rồi mới rời . Trước khi , Ngô Văn đồng ý với Kiều Phong, đưa con mèo mập của Kiều Phong đến tiệm chăm sóc thú cưng.

      Sau khi Ngô Văn ra về, Kiều Phong ngẫm nghĩ lát, rút điện thoại ra đăng dòng trạng thái Weibo.

      Kiều Bang chủ: Tôi ốm rồi, ở bệnh viện, khó chịu quá.

      Đăng dòng trạng thái này xong, thầm nghĩ, biết ấy có nhìn thấy dòng trạng thái này , biết sau khi xem xong ấy có phản ứng gì.

      Sau đó, ngủ thiếp , trong thời gian đó có tỉnh lại mấy lần, cho đến khi Ngô Văn phái trợ lý đến đưa bữa trưa cho . Kiều Phong tìm điện thoại, nhìn xem dòng trạng thái của mình có bao nhiêu bình luận. có chút kích động, tỉ mỉ đọc từng câu, có rất nhiều người an ủi , nhưng có Lam Sam.

      Lại tỉ mỉ đọc lại lượt nữa, quả thực có.

      Ánh sáng trong đôi mắt ảm đạm vài phần. Vuốt màn hình lên lên xuống xuống, cuối cùng vào Weibo của Lam Sam.

      Chỉ mới vừa nãy thôi, vài phút trước, đăng dòng trạng thái: Trưa nay sếp mời ăn tiệc lớn, ô là lá la!

      Hình ảnh kèm bên dưới là bàn ăn thịnh soạn.

      Kiều Phong phóng to ảnh, nhìn món ăn ảnh, vẻ mặt ngơ ngẩn.

      Trợ lý thò đầu nhìn, an ủi, "Đừng sốt sắng, đợi khỏi ốm là có thể ăn mấy món này".

      lại nghe lời của ta, bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia, như là có thể đào bới được vàng từ trong đó ra vậy.

      Trợ lý bất đắc dĩ lắc đầu.
      A fang thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 48

      Lam Sam đăng dòng trạng thái này xong, đặt điện thoại xuống, nhìn Tống Tử Thành, phát thấy vị sếp này cuối cùng hài lòng. sờ mũi, cảm thấy chuyện này kỳ quặc.

      Chuyện là như vậy, sáng hôm nay, chỉ thời gian ngắn, đàm phán thành công hai đơn hàng, đúng lúc Tống Tử Thành cũng ở công ty. Sau khi biết tin, ta vô cùng vui vẻ, muốn mời nhân viên phòng Kinh doanh ăn trưa. Sếp mời ai dám ? Cho nên, ngoại trừ người trực phòng trưng bày ra, còn lại đều cùng Tống Tử Thành đến nhà hàng bên cạnh.

      Lúc ngồi xuống gọi món, Tống Tử Thành bảo Lam Sam chọn món trước, lý do là hôm nay giúp công ty tỏa sáng. Lam Sam hề ngại ngùng, biết Tống Tử Thành có tiền, bao trọn nhà hàng thành vấn đề, nên mở thực đơn ra chọn toàn món đắt. Những người khác thấy vậy, cũng nhọc lòng giúp sếp tiết kiệm tiền nữa, nhao nhao chọn món vừa ngon vừa đắt.

      Đồ ăn được đưa lên liên tục, mấy đồng nghiệp nữ rút điện thoại chụp ảnh, là phải đăng lên Weibo, Wechat khoe khoang. Mấy đồng nghiệp nam ôm tâm tư nịnh nọt sếp, cũng lôi điện thoại ra chụp. Lam Sam giơ đũa lên ngồi đợi họ chụp xong, lúc này, Tống Tử Thành ngồi bên cạnh bỗng quay đầu nhìn bằng ánh mắt tò mò, "Sao chụp?".

      Tại sao tôi phải chụp chứ?

      Có lúc trong nhóm người cứ kỳ lạ như vậy, người khác làm chuyện gì đó, bạn làm, bạn chính là kẻ khác người, bất luận lý do là gì chăng nữa. Lam Sam đành phải giơ điện thoại chụp vài tấm ảnh, sau khi chụp xong, đưa Tống Tử Thành xem, xác định xem sếp có hài lòng hay .

      Tống Tử Thành gật đầu, cất giọng nhàn nhạt nhắc nhở , "Họ đều đăng lên Weibo cả rồi".

      Lam Sam đành phải đăng dòng Weibo. Thực ra, có thói quen khoe món ăn lên các trang mạng xã hội, chủ yếu là vì gặp đồ ăn là quên béng chuyện này, cứ đến lúc ăn gần hết mới sực nhớ ra.

      Tống Tử Thành nhìn Lam Sam đăng Weibo xong, tâm trạng có chút khác lạ. thế nào nhỉ, trong phần thông tin cá nhân mà đăng tải mạng xã hội có nhắc tới ta, cảm giác ấy giống như tuyên bố ta và quen biết nhau, có quan hệ, quan hệ thân thiết. Giống như búp bê trong thị trường đồ chơi, hai con búp bê đặt cùng tầng hàng, đứng cạnh nhau, người qua đường có thể liếc mắt là thấy chúng ngay.

      ta vừa cảm thấy thỏa mãn về chuyện này vừa thầm thở dài, quả thực là càng ngày càng chẳng ra sao, cứ dễ dàng thỏa mãn như vậy.

      Chí ít cũng phải đợi đến lúc khoe tình cảm mặn nồng mới nên vui mừng, phải ?

      Chụp ảnh xong, có thể ăn rồi. đĩa tôm to được bày trước mặt Lam Sam, chần chừ, gắp lấy con to nhất tự mình bóc ăn. Trình độ bóc tôm của Lam Sam cao siêu gì cho lắm, lúc nào cũng làm nát tôm, đặc biệt phần khó đối phó chính là đuôi tôm cứng cáp kia, còn là người hấp tấp, có lúc bóc được nửa bèn đưa lên miệng cắn.

      Vào lúc bóc con tôm tan tành, nghe thấy đỉnh đầu có tiếng cười nhạt, "Ngu ngốc".

      Từ này, từng nghe thấy vô số lần từ miệng Kiều Phong.

      Lam Sam bỗng cảm thấy chua xót, có chút khó chịu. và Kiều Phong vẫn còn cãi nhau, biết tên tiểu tử kia làm gì, nhớ lại câu " phẫu thuật đầu óc rồi hãy đến thích tôi" của Kiều Phong ngày hôm qua, Lam Sam cảm thấy vô cùng bí bách. phải chưa từng bị khinh bỉ về chỉ số thông minh, nhưng lần này vô cùng khó chịu, cứ cảm thấy thể ngẩng đầu lên trước mặt vậy, hai người cách nhau quá xa, quá xa.

      Ôi mẹ ơi, trái tim càng khó chịu hơn.

      hít vào hơi, mắt bỗng phát sáng, nhìn chằm chằm, đĩa thức ăn trước mặt có thêm con tôm được bóc vỏ. Con tôm được bóc vừa gọn ghẽ vừa hoàn chỉnh, sống lưng cong cong, phần lưng được che phủ bởi màu hồng lựu, thịt tôm vừa chắc vừa trong, giống như là miếng ngọc trong thuần khiết. Lam Sam kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Tử Thành ngồi bên cạnh lau tay, khuôn mặt nhìn nghiêng vô cảm.

      "Khụ, cảm ơn sếp."

      ta cong khóe miệng, nhìn , " cần khách sáo".

      Lam Sam nhìn quanh lượt, phát thấy ánh mắt của mọi người có chứa ý tứ sâu xa rằng hiểu. Xem ra họ càng hiểu lầm triệt để hơn rồi, vì vậy, cảm thấy vô cùng nhức đầu.

      Chính bởi vì hiểu lầm của mọi người, sau khi ăn xong ra ngoài, mọi người đều kết đôi cùng nhau phía trước, chỉ có Lam Sam và Tống Tử Thành phía sau, duy trì khoảng cách. Lam Sam rất muốn đuổi theo, nhưng Tống Tử Thành có chuyện muốn với .

      Tống Tử Thành , "Lam Sam, tôi biết Tô Lạc từng tìm ".

      Lam Sam cười vui vẻ, "Sếp đúng là mưu kế thâm sâu".

      Tống Tử Thành nhìn , vẻ mặt áy náy, "Tôi biết ấy gì với , tóm lại tôi hy vọng đừng để bụng".

      Lam Sam nhớ lại dáng vẻ nhếch nhác, suy sụp của Tô Lạc ngày hôm đó, thực ra cần phải để tâm đến ta, hai người nước sông phạm nước giếng, Lam Sam xua xua tay, " sao, sao, sếp yên tâm, tôi để tâm đến ta đâu".

      Thấy thẳng thắn ra những lời này, Tống Tử Thành có chút thất vọng.

      ta sống ba mươi năm, lần đầu tiên gặp phải chuyện thể khống chế này. Nhưng càng khó khăn, càng thu hút ta. Thoạt đầu, ta còn ôm tâm tư chơi đùa, tại lại giống như gây dựng nghiệp, ta bất giác bị hút về phía trước, muốn tiếp cận , thách đấu . Qúa trình ấy vô cùng khó khăn, song khiến người ta mê muội.


      Trợ lý của Ngô Văn mang đồ ăn qua, Kiều Phong chỉ ăn mấy miếng bèn buông đũa xuống ăn nữa. Chị y tá bước vào dò xét, thấy Kiều Phong mặt mày ủ ê, ánh mắt đờ đẫn, lấy làm lạ, "Hạ sốt rồi, sao lại ủ rũ thế này? Có phải là có chỗ nào khó chịu ?".

      Kiều Phong lẳng lặng đáp, "Trong lòng khó chịu".

      Y tá nghe thấy lời này bỗng cảm thấy đau lòng, nhìn về phía trợ lý, trợ lý bèn giải thích, "Cậu ấy nhớ nhung bữa ăn thịnh soạn ấy mà, cảm ơn , cậu ấy có chuyện gì đâu".

      Y tá cười, an ủi Kiều Phong vài câu rồi rời khỏi.

      Sau đó, trợ lý lại giục Kiều Phong ăn cơm. Kiều Phong nuốt nổi miếng, trợ lý đành phải gọi điện cho Ngô Văn, Ngô Văn bảo ta đưa điện thoại cho Kiều Phong.

      Kiều Phong đưa điện thoại đến tai, nghe trai rít gào, "Kiều Phong, em dám ăn cơm thử xem, kho tàu con mèo mập kia rồi bưng đến cho em. tin em cứ thử xem".

      Dưới lạm dụng uy quyền của vị tổng giám đốc bá đạo, Kiều Phong đành phải miễn cưỡng ăn hết bữa trưa.

      Trợ lý hoàn thành nhiệm vụ, cầm theo hộp cơm rỗng rời khỏi. Kiều Phong sờ cái bụng no căng của mình, lấy điện thoại lướt Weibo, lướt lát, cuối cùng tuyệt vọng, lại quẳng điện thoại sang bên.

      Lúc này, người phụ nữ bước vào phòng bệnh, mặc đồ công sở, mái tóc xoăn dài, dáng người cao mảnh khảnh. Mắt Kiều Phong sáng lên.

      phải là Lam Sam.

      Vẻ mặt của trở nên tối tăm chỉ trong chốc lát.

      kia ngẩn người, vừa vào phòng bệnh phát thấy chàng đẹp trai nhìn chằm chằm mình, ta đương nhiên là e thẹn, cúi đầu đến trước giường bệnh khác.

      ta đến đưa cơm cho bạn trai

      Người đàn ông ở giường bệnh bên cạnh Kiều Phong trông thấy bạn tới, phấn chấn hẳn lên. Cả buổi sáng, các y tá thèm để ý tới tâm tới ta, chỉ che chở, quan tâm đến tên công tử bột bên cạnh, cùng là bệnh nhân, phân biệt đối xử giữa người với người lại lớn như thế. ta đành phải nằm yên giường bệnh, vờ như nhìn thấy gì hết.

      tại, thời khắc mở mày mở mặt cuối cùng đến. đây có bạn rồi, chú có ?

      Để khoe khoang bạn của mình, người cùng phòng bệnh kia mồm miệng ngứa ngáy, cầu bạn đút cơm cho ta ăn.

      kia là dịu dàng, ngoan ngoãn, mỉm cười đút cơm cho ta, chốc chốc lại dùng thìa múc canh thổi cho nguội rồi đút cho ta ăn.

      ta ăn ngon miệng vô cùng.

      Kiều Phong nhìn mà vô cùng, vô cùng, vô cùng chướng mắt. nghiến răng nghiến lợi, ngón tay như muốn đâm thủng chiếc chăn trắng như tuyết.

      Người cùng phòng bệnh quét mắt về phía Kiều Phong.

      Kiều Phong lẩm bẩm, " có tay sao?".

      Mặc dù giọng rất , nhưng trong phòng bệnh yên tĩnh, người ta vẫn nghe thấy.

      Đối phương tính tình nóng nảy, ánh mắt như lưỡi dao bay qua, " cái gì vậy hả?".

      Bạn của ta vội vàng ấn vai ta lại, "Được rồi, được rồi, ăn cơm đó".

      Kiều Phong muốn nhìn bọn họ nữa. cúi đầu lướt Weibo. Cảm thấy quá vô vị, lại lật xem Weibo của Lam Sam từ đầu tới cuối, điện thoại báo pin yếu, chẳng thèm ngó ngàng, vẫn lướt tiếp.

      Đợi điện thoại lại lần nữa báo pin yếu, Kiều Phong nhìn thấy thông báo Wechat, tâm tình kích động mở ra xem, ngờ lại là Tô Lạc.

      Carina: ở đâu?

      Kiều Phong: Ở bệnh viện.

      Carina: Em biết ở bệnh viện, là bệnh viện nào?

      Kiều Phong: định qua đây sao?

      Carina: Em có thể qua đó ?

      Kiều Phong: Tấm lòng của tôi xin nhận, nhưng nên qua đây hơn.

      Tâm trạng của tồi như thế, quả thực là muốn ứng phó với những người liên quan.

      Tô Lạc gửi dãy dấu chấm than cho .

      Kiều Phong nhớ lại vụ việc lần trước, cảm thấy có chút áy náy, nên xin lỗi ta.

      Kiều Phong: Chuyện lần trước tôi rất xin lỗi , nếu tôi có thể bù đắp gì cho , xin cứ .

      Carina: Điều duy nhất cần làm là đừng nhắc lại chuyện đó nữa.

      Kiều Phong: Được.

      chuyện với Tô Lạc xong, pin điện thoại của Kiều Phong chỉ còn lại vạch mỏng. nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại chớp mắt, tưởng tượng ra cảnh Lam Sam bỗng gọi điện cho mình.

      Cảnh tượng này chưa xuất , điện thoại sập nguồn.

      Sập sập thôi, nằm xuống giường, quay lưng về phía đôi trai khoe tình cảm thắm thiết kia, nằm yên lặng.

      Truyền xong các loại dịch của ngày hôm nay, cơn sốt của Kiều Phong thuyên giảm hoàn toàn. Bác sĩ khen nền tảng sức khỏe của tốt, dặn dò phải đề phòng và phải đến bệnh viện khám thêm hai lần nữa.

      Kiều Phong trở về, đón Schrodinger về nhà. ở nhà, đối diện với con mèo mập, chẳng có việc gì làm, mà làm chuyện gì cũng tập trung được. cầm điện thoại lên mấy lần muốn gọi cho Lam Sam, đến cuối cùng lại gọi nữa.

      muốn giận dỗi ngó ngàng đến , nhưng vừa nghĩ đến việc ngó ngàng đến , lại làm được. ngày quan tâm đến , vô cùng khó chịu.

      Nếu để tâm tới , có thể chống cự được bao lâu nhỉ?

      Thôi bỏ , đợi tan làm về nhà, tìm , mời ăn cơm vậy. Nếu là cái thùng cơm, cho ăn ngon hẳn là dễ giảng hòa nhỉ?

      Buổi tối, Kiều Phong làm bàn thức ăn, đều là những món Lam Sam thích. Mặc dù giảm sốt, nhưng chân tay vẫn tê dại, làm nhiều thứ thế này, cả người đầm đìa mồ hôi.

      Sau đó, căn chuẩn thời gian, xuống lầu đợi Lam Sam.

      Kết quả: đợi được .

      Kiều Phong lại chạy lên lầu gõ cửa nhà Lam Sam, ngoài dự liệu, ai đáp lại. dựa vào cửa nhà , ngơ ngẩn, nghĩ lại cảnh hung hăng đập cửa lúc giận dữ ngày hôm qua, nhớ lại bức ảnh chướng mắt đăng ngày hôm nay, bỗng nghĩ đến khả năng đáng sợ.

      Nếu Lam Sam bao giờ để ý tới nữa sao?

      Tim đột nhiên quặn thắt, đau đớn, hệt như là bị rút mất sợi gân nào đó. sờ lên ngực, hồn xiêu phách lạc bước về nhà mình.
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :